Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 4045: Đúng lúc đó



Kết giới này giống như một lĩnh vực kiếm đạo, ẩn chứa kiếm thế sắc bén không thể tưởng tượng, có thể dễ dàng đánh bại đám nhân tài kiệt xuất

cảnh giới Tỉnh Nguyên.

Hắn không vội vàng để Thanh Loan biến mất, ngồi xếp bằng, đặt kiếm Táng Hoa sang một bên, tinh quang trong hai mắt lay động.

Tiếp sau đó mới chính là vở kịch chính, Thánh Linh thật sự của Phù Vân Thập Tam Kiếm, đã đến lúc xuất thế rồi.

Hai tay hắn lần lượt đặt lên hai đầu gối, ngưng tụ các kiếm ấn khác nhau, kích hoạt Phù Vân kiếm pháp. Cùng với sự chuyển động của kiếm phát, Thanh Loan đang bay lượn xung quanh dường như biến thành cánh tay của Lâm Nhất, khiến hắn có thể tùy ý điều khiển theo ý mình.

“Ngưng tụ!”

Hai tay Lâm Nhất giang rộng ra hai bên, sau đó đột ngột chắp lại, mười ngón tay biến đổi với tốc độ chóng mặt.

kiếm quang lóe lên giữa các ngón tay, khiến đất trời lập lòe, thời gian lúc này dường như trôi qua vô cùng nhanh. Cuồng phong nổi lên, ánh điện chớp

giật, toàn bộ Đinh Phong Cư đáng sợ như ngày tận thế.

Rất nhiều đệ tử của Phù Vân kiếm tông nhìn thấy dị tượng này đều hết sức kinh ngạc, nhao nhao quay đầu lại nhìn.

“Thằng nhóc này lại đang làm cái gì thế?”

Chưởng giáo Phù Vân đang ở trong đại điện của tông môn, đôi mắt khẽ nheo lại, nhìn về Đinh Phong Cư ở phía xa với sắc mặt nghỉ hoặc.

Mây trôi không phải ý của ta, nháy mắt đã qua vạn năm. Thế sự xoay vần, vật đổi sao dời.

Trong Đinh Phong Cư, nơi mà Lâm Nhất đứng, dường như đã qua đi 1 vạn năm.

“Phù Vân Thập Tam Kiếm, vạn kiếm quy tông!”

Kiếm ấn trong tay Lâm Nhất thành hình, mười ba con Thanh Loan hoàn mỹ hợp nhất, tạo thành một thanh trường kiếm được bao phủ bởi sắc tím của sấm sét, với ánh sáng xanh lấp lánh.

Rầm!

Dưới kiếm quang này, đá, bụi, kim loại, cỏ cây, tất cả mọi thứ trên mặt đất đều tan chảy.

Trong nháy mắt, nơi này bỗng biến thành một đống hoang tàn đổ nát, không còn bất cứ sự sống nào.

Thanh kiếm khổng lồ màu xanh, dường như là vua của các loại kiếm, một tiếng gầm của nó, khiến toàn bộ trường kiếm của Phù Vân kiếm tông như hồng nhạn sợ hãi phải trốn chạy từ xa.

Ầm ầm ầm! Hàng vạn thanh trường kiếm rơi xuống mặt đất và tan chảy, không cần biết lợi kiếm sắc bén sáng chói đến đâu, vào giây phút rơi xuống, chúng lập tức mờ đi và loang lổ vết rỉ sét.

Một kiếm chủng quỷ dị xuất hiện ở giữa Đinh Phong Cư, mà thanh trường kiếm màu xanh dường như đã nuốt sạch tất cả kiếm quang sắc bén.

Đúng lúc đó.

Thấy dị tượng kiếm ý dường như không khống chế được nữa, chưởng giáo Phù Vân ở trong đại điện tông môn vung một ngón tay lên, hư không vang lên một âm thanh giống như tiếng chuông vào buổi sáng sớm.

Lắc lư.

Rất nhiều thanh trường kiếm bay được nửa đường thì rơi xuống đất, khiến cho chủ nhân của những thanh kiếm này thở phào nhẹ nhõm.

“Thanh mang cự ảnh, vua của mọi kiếm...”

Lâm Nhất quay đầu nhìn, ánh mắt ngưng tụ trên kiếm xanh khổng lồ, không thể giấu nổi vẻ ngạc nhiên trong ánh mắt.

Kiếm linh thật sự của Phù Vân Thập Tam Kiếm, thật sự nằm ngoài sự mong đợi của hắn, không những cường đại mà còn vô cùng quỷ dị. Những thanh trường kiếm bay đến kia, không chỉ bị đe dọa bởi uy áp của nó, mà kiếm mang còn bị nó nuốt chửng.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 4046: Ta chính là núi xanh!



Lâm Nhất đứng trên không trung, quay người một cái, gió lốc nổi lên.

Biển mây vô tận trải dài sau lưng hắn, một khoảng trắng mênh mông, không nhìn thấy điểm cuối.

Mây đã nổi? Núi xanh đang ở đâu?

Ta chính là núi xanh!

Một kiếm này vốn phải dùng kiếm thế của nó để tạo ra một ngọn núi xanh trên tầng mây, để ý cảnh trong đó đạt đến viên mãn. Nhưng Lâm Nhất

lại xông thẳng lên Hóa Cảnh, chắc chăn hắn có ý tưởng và lý giải riêng.

Vào khoảnh khắc mây thành biển, kiếm thế trên người Lâm Nhất cực kỳ nặng nề, thanh kiếm trong tay còn nặng hơn cả núi.

Bùm! Dưới lực hút của dị tượng, không gian xung quanh hắn lập tức trở nên móp mép, biển mây vô biên bị hút vào, mười hai con Thanh Loan cũng bị

nuốt chửng.

Đợi Lâm Nhất đâm một kiếm ra, một vòng xoáy đáng sợ màu trắng xuất hiện, dường như đến cả không gian cũng bị nuốt vào.

Nhát kiếm này, vừa tấn công được, vừa phòng thủ được.

Sau khi chém ra liền hai kiếm, kiếm thế trên người Lâm Nhất lên đến đỉnh cao chưa từng thấy.

Lúc này, hắn tựa như đỉnh núi Thánh Kiếm nguy nga sừng sững, đọ cao với trời, là tồn tại không thể chạm vào trong mắt người thường. Đứng trên đỉnh núi, có phong mang vô tận, cầm kiếm bễ nghễ nhìn bát phương.

'Ta có một kiếm, tầng mây trên còn cao hơn cả bầu trời!

Kiếm cuối cùng của Phù Vân thập tam kiếm, phía trên bầu trời.

kiếm quang rực rỡ chiếu rọi cả mảnh thiên địa, tiếng chuông đại đạo lại vang lên lần nữa, kiếm thế đáng sợ xông lên bầu trời, nhát kiếm này đã chém thủng tầng trời cuối cùng.

Răng rắc!

Màn đêm buông xuống, một dải ngân hà từ từ hiện ra, Thương Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ, Chu Tước, có thể trông thấy loáng thoáng tứ đại tinh

tượng.

Lâm Nhất đứng lặng giữa không trung, như thể đang đứng trên đỉnh núi, có vô số ánh sao rơi lên người hắn.

"Cuối cùng cũng thành công." Lâm Nhất thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt hiện lên vẻ mệt mỏi. Vốn dĩ một kiếm này không có dị tượng tráng lệ như nhưng hôm đó

sau khi Lâm Nhất chứng kiến núi Tỉnh Linh chém thủng bốn tầng trời, trong lòng đã ngộ ra.

Núi Tỉnh Linh lấy cả Phù Vân kiếm tông làm nền móng, chém thủng bốn tầng trời, làm cho màn đêm che trời, ánh sao rơi xuống.

Tất nhiên bản thân Lâm Nhất không thể so với cả tông môn, nhưng nếu mượn kiếm thế của Phù Vân thập tam kiếm, đạt đến tình trạng đẹp ngang núi Thánh Kiếm.

Có lẽ có thể thử một phen, trong lúc làm hắn đã thất bại mấy lần, hôm nay cuối cùng cũng thành công.

VùiI

Lâm Nhất khoanh chân ngồi xuống mặt đất tả tơi, mười ba con Thanh Loan xung quanh vẫn chưa tản đi. Thanh Loan kêu lên rồi bay quanh Lâm Nhất thành một vòng tròn, hình thành một kết giới màu lam.

Bên trong kết giới giống như là khu vực kiếm đạo, ẩn chứa kiếm thế sắc bén không tưởng, nhưng có thể dễ dàng xé nát tinh anh cảnh giới Tỉnh Nguyên.

Lâm Nhất chưa cho Thanh Loan tản đi vội mà khoanh chân ngồi xếp bằng, hắn tiện tay để kiếm Táng Hoa sang bên cạnh, đôi mắt khởi động tỉnh quang.

Tiếp theo đây mới là chuyện chính thật sự, lúc này thánh linh chân chính của Phù Vân thập tam kiếm hiện thế rồi.

Đặt hai tay lên hai đầu gối, ngưng kết ra kiếm ấn khác nhau, Lâm Nhất bắt đầu vận động Phù Vân kiếm pháp. Theo sự vận động của kiếm pháp, Thanh Loan bay lượn xung quanh tựa như cánh tay của hắn và hắn có thể điều khiển theo ý muốn.

"Ngưng!"

Lâm Nhất mở hai tay ra, rồi mạnh mẽ hợp lại thành hình chữ thập, mười ngón tay biến hóa với tốc độ không thể tưởng tượng được.

kiếm quang lóe ra giữa những ngón tay, làm cho trời đất cũng trở nên lúc sáng lúc tối, giờ phút này dừng như thời gian trôi qua với tốc độ cực nhanh. Cuồng phong gào thét, sấm sét vang dội, toàn bộ Đinh Phong Cư:

đáng sợ như ngày tận thế vậy.

Trong Phù Vân kiếm tông, rất nhiều đệ tử nhìn thấy dị tượng này, bọn họ hết sức ngạc nhiên, cả đám quay đầu lại nhìn.

"Tên nhóc này lại đang làm cái gì vậy?"

Chưởng môn Phù Vân đang ở trong điện chính tông môn, ông ấy nheo mắt, nhìn về phía Đinh Phong Cư với vẻ mặt nghỉ hoặc.

Phù Vân không phải ý ta, nhoáng cái đã một vạn năm. Thương hải tang điền, vật đổi sao dời.

Bên trong Đinh Phong Cư, chỗ Lâm Nhất ở tựa như đã trôi qua một vạn năm vậy.

"Phù Vân thập tam kiếm, vạn kiếm quy tông!"

Kiếm ấn trong tay Lâm Nhất bỗng thành hình, mười ba con Thanh Loan dung hợp hoàn hảo, hóa thành một thanh kiếm dài tỏa ra ánh sáng xanh lục và trải đầy tia sét màu tím.

VùI

kiếm quang chiếu rọi, tảng đá, bụi bặm, kim loại, cỏ cây, mọi vật trên mặt đất đều tan chảy.

Trong thoáng chốc, nơi đây đã trở thành một vùng đổ nát hoang vu, không có sự sống.

Thanh kiếm khổng lồ tỏa ra ánh sáng xanh lục giống như vua kiếm, nó kêu lên một cái, vô số trường kiếm ở khắp Phù Vân kiếm tông ào ào bay tới.

Keng! Keng! Keng!

Mấy vạn thanh trường kiếm rơi xuống mặt đất, mặc kệ những thanh kiếm đó sắc bén cỡ nào, ngay khi rơi xuống đất thì lập tức ảm đạm thất sắc, rỉ sét lỗ chỗ.

Một tòa mộ kiếm quỷ dị đã xuất hiện trong Đỉnh Phong Cư, còn thanh trường kiếm màu xanh lục kia có vẻ đã nuốt hết ánh rực rỡ của toàn bộ kiếm quang rồi.

Khi!

Nhìn thấy kiếm ý này có dấu hiệu không dừng lại được, chưởng môn Phù Vân đang ở trong điện chính tông môn lập tức vung tay lên, trong hư không vang lên âm thanh như hồi chuông cảnh tỉnh.

Chao đảo!

Rất nhiều thanh kiếm bay được nửa đường rồi lũ lượt rơi xuống đất, làm cho chủ nhân của bội kiếm thở phào nhẹ nhõm.

"Hình dáng to lớn có màu xanh, vua kiếm..."

Lâm Nhất quay người lại nhìn chăm chú vào thanh kiếm khổng lồ màu xanh, hắn cứ kinh ngạc mãi.

Kiếm linh thật sự của Phù Vân thập tam kiếm, thật sự có hơi vượt khỏi dự liệu của hắn, nó không chỉ mạnh mà còn rất quỷ dị.

Những thanh kiếm bay tới kia, không chỉ bị khiếp sợ trước uy nghiêm của nó, mà còn bị nó nuốt mất sự sắc bén.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 4047: Là thánh linh!



Phù Vân thập tam kiếm, vạn kiếm quy tông!

Kiếm thế đáng sợ phóng ra từ trong Đỉnh Phong Cư, thổi quét khắp Phù Vân kiếm tông khiến cho mọi người phải kinh ngạc.

Từng ánh mắt nhìn đến chỗ Đinh Phong Cư đều hiện lên vẻ rung động không thể lý giải.

Chỗ ở của Diệp Tử Lăng trong tông môn.

Nàng ta và tiểu Vũ Nhược đang đứng cạnh nhau, một người dáng người cao gầy, lạnh lùng, anh khí nghiêm nghị, một người hoạt bát hồn nhiên, dáng người nóng bỏng.

"Sư tỷ, có chuyện gì vậy?"

Tiểu Vũ Nhược ngạc nhiên lắm, nàng ấy chớp mắt rồi nhìn về phía Đỉnh Phong Cư, khuôn mặt xinh đẹp kinh ngạc.

Vừa nấy, nàng ta cảm nhận được kiếm uy không tưởng, bội kiếm trong tay suýt thì vùng ra. May có sư tỷ ở bên cạnh, dùng kiếm ý thông thiên nên mới miễn cưỡng cản được luồng kiếm uy này, giữ yên bội kiếm cho nàng ta.

Nếu không, kiếm của nàng ta cũng bay đi rồi, đi đến Đỉnh Phong Cư. Ánh kiếm khổng lồ màu xanh, vạn kiếm cùng bay về!

Đó chính là hình ảnh nàng ta vừa nhìn thấy, vô số kiếm quang ùn ùn bay tới, rít gào bay đi như mưa tên.

"Là thánh linh!"

Ánh mắt Diệp Tử Lăng lóe lên, nàng ta tự lẩm bẩm, trong mắt lóe lên vẻ khâm phục.

Nàng ta chưa bao giờ gặp một nhân vật yêu nghiệt như vậy trong số các bạn đồng trang lứa, trình độ kiếm đạo mạnh một cách nghịch thiên. Cho dù là trong thế gia Tuyết Diệu, những đệ tử dòng chính hay mắt cao hơn đầu kia cũng khó mà sánh được với hắn.

Chí ít là ở cảnh giới Tinh Quân, chắc chắn không ai sánh bằng hắn, mà kh*ng b* nhất là Lâm Nhất còn chưa đến hai mươi tuổi.

Hai chữ siêu phàm, mô tả hắn một cách hoàn hảo, dù có hơi thiếu sót.

"Thánh linh á? Thánh linh của Phù Vân thập tam kiếm không phải là Thanh Loan à?" Tiểu Vũ Nhược nghiêng đầu nói.

Diệp Tử Lăng bình tĩnh đáp: "Tất nhiên không phải, năm xưa Phù Vân thập tam kiếm có thể danh chấn đông hoang, chính vì có người đã tế ra thánh linh thật sự của Phù Vân thập tam kiếm. So sánh Phù Vân thập tam kiếm có Thánh linh và Phù Vân thập tam kiếm không có thánh linh, hai loại kiếm pháp khác nhau hoàn toàn."

"Tốt quát"

Tiểu Vũ Nhược mừng rỡ nói: "Nhất sư huynh còn chưa tấn thăng lên Tỉnh Quân, đợi huynh ấy tấn thăng lên Tinh Quân rồi cùng chúng ta đến Thương Huyền phủ. Đến lúc đó trong trận chiến xếp hạng, chúng ta có Nhất sư huynh vậy thì muốn tranh vị trí đầu bảng, chuyện đó ăn chắc rồi!"

Diệp Tử Lăng mỉm cười, gõ đầu nàng ta rồi cười mắng: "Muội đấy, bây giờ chỉ biết mỗi Nhất sư huynh thôi, nói chuyện luôn mồm nhắc đến hắn."

"Hì hì, có đâu! Nhưng Nhất sư huynh đẹp trai thật đấy, sư tỷ, hai người ở bên nhau đi!" Tiểu Vũ Nhược cười hì hì nói.

"Nếu bọn ta ở bên nhau, muội phải làm sao?”

Hiếm khi thấy Diệp Tử Lăng không phản bác, nàng ta mỉm cười nhìn Vũ Nhược rồi nói.

"Muội... muội không biết, nhưng sư tỷ và Nhất sư huynh mà ở bên nhau, tiểu Vũ Nhược sẽ rất vui." Tiểu Vũ Nhược chớp chớp mắt, nghiêm túc nói.

Nàng ta hồn nhiên lương thiện, tính tình thành thật chất phác, đôi mắt xinh đẹp giống như hoa sơn trà trên núi đọng giọt sương buổi sớm.

"Ngốc, muội sẽ không vui đâu.

Diệp Tử Lăng xoa đầu Tiểu Vũ Nhược, khóe miệng cong cong mỉm cười, ánh mắt tràn ngập vẻ cưng chiều.

Một lúc sau, nàng ta dịu dàng nói: "Ta và Nhất sư đệ sẽ không ở bên nhau, nhưng bọn ta sẽ là những người bạn tốt, thích khác với yêu. Nhưng đôi khi, kết giao được một người bạn còn khó hơn việc gặp được người mình thích."

Tiểu Vũ Nhược cái hiểu cái không, nàng ta chu môi nói: "Không đâu, muội sẽ vui, muội cũng có thể ở cùng bọn tỷ mà."

Diệp Tử Lăng bật cười, cốc đầu nàng ta rồi nói: "Nói linh tỉnh, tỷ tẩn muội đấy!"

"U ôi, đau quá! Đừng cốc đầu muội, nhưng mà mấy hôm nữa Nhất sư huynh sẽ đi cùng chúng ta thật ạ?" Tiểu Vũ Nhược mong đợi nói, mấy ngày rồi không gặp Nhất sư huynh, nàng ta rất muốn gặp Nhất sư huynh ngay, tất nhiên nét mặt cũng hiện lên vẻ vui mừng.

"ừ" Diệp Tử Lăng gật đầu, mỉm cười nhẹ nhàng trả lời.

Mặc kệ ra sau, việc hắn đã nắm vững Thánh linh của Phù Vân thập tam kiếm cũng là một niềm vui lớn.

Đến lúc đó, Huyền Vương Điện, Thanh Lôi Tự, Thiên Hạc Lâu, với cả các thế lực ma đạo ở ma vực Thương Huyền kia chắc chắn sẽ bất ngờ.

Nghĩ đến đây, gò má lạnh lùng của Diệp Tử Lăng hiện lên tia lạnh lẽo, sắc bén.

Mấy năm nay, Phù Vân kiếm tông nhẫn nhịn đủ lâu rồi, giờ là lúc đoạt lại tất cả vinh quang, đây là chấp niệm của nàng ta, và cũng là lý do nàng ta ở lại Thương Huyền phủ.

Đó là ước mơ của nàng ta, là điều mà nàng ta quan tâm, kiếm trong tay nàng ta sẵn sàng chết vì vinh quang đó!

Nàng ta sống ở Phù Vân kiếm tông từ khi lên bảy tuổi, nơi đây đã trở thành nhà của nàng ta, sâu thẳm trong tim, đây là nơi nàng ta yêu hơn bất kỳ ai.

Bên trong Đinh Phong Cư.

Tiểu Băng Phượng đang cưỡi trên lưng Huyết Long Mã do tiểu Hồng hóa thành, trông thấy linh trận biến nơi này thành đống đổ nát, cùng với kiếm mộ ở đó, nàng ta kinh ngạc đến nỗi không khép được miệng.

"Chuyện này là sao? Bổn đế mới đi có ba ngày mà ngươi đã bắt đầu phá nhà rồi à!"

Tiểu Băng Phương quét mắt qua rồi hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Nhất, đến cả viện nhỏ nàng ta đang ở cũng bị quét sạch rồi.

"Chưa khống chế được." Lâm Nhất chớp chớp mắt, cười nhẹ nói.

Hắn đã cố gắng khống chế, không sử dụng kiếm ý nhiều, khổ nỗi uy lực của Phù Vân thập tam kiếm vẫn quá lớn.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 4048: Kiếm ảnh khổng lồ



Nhất là sát chiêu cuối cùng, ta có một kiếm, vượt lên tầng mây, cao hơn cả trời.

Kiếm thế vô biên ở nhát kiếm đó đã xé toạc ba mươi sáu tầng trời, vô số ánh sao ùa xuống dung hòa vào kiếm quang rồi phóng ra ngoài.

Còn về thánh linh của Phù Vân thập tam kiếm, thì còn vượt ngoài dự liệu của Lâm Nhất, nó thật khó tưởng và kỳ diệu.

Kiếm ảnh khổng lồ, vua kiếm!

Sau khi thánh linh nở rộ, kén kiếm ở mi tâm Lâm Nhất còn lớn lên khá nhiều.

"Chắc là ta có thể đột phá lên Tinh Quân rồi chứ?" Lâm Nhất nhìn tiểu Băng Phượng, hỏi.

Hắn cũng khá thành thạo Thất hoa tụ đỉnh rồi, không còn vô tri hồ đồ như đợt đầu nữa... nền tảng của hắn cũng vững hơn nhiều rồi, đợi hắn luyện hóa miếng Cửu Diệp Thánh Qủa, với lá thần của quả Thần Huyết, hắn hoàn toàn đủ sức để đấu lại khổ tu vài năm đến mười mấy năm.

Tiểu Băng Phượng suy nghĩ rồi ngập ngừng bảo: "Tốt nhất là nên đợi thêm, ngươi không cần phải nóng vội quá đâu, nhưng nếu ngươi đã đồng ý với Diệp Tử Lăng là bây giờ sẽ đột phá Tinh Quân, vậy thì cũng không sao, ngươi tự khống chế mức độ là được."

"Ta hiểu rồi." Lâm Nhất nhẹ giọng nói.

Bây giờ tấn thăng lên Tinh Quân sẽ không có bất kỳ nguy hiểm nào, nhưng sẽ hơi thiệt, đó là không thể phát huy hết mức chỗ có lợi của Thất hoa tụ đỉnh.

Nhưng vẫn trong phạm vi chấp nhận được, nếu hắn đã đồng ý với Diệp Tử Lăng, vậy thì hắn chịu được chút thiệt hại này.

"Kể cho bổn đế nghe xem, mấy hôm nay ngươi đã trải qua những gì?" Tiểu Băng Phượng quay người xuống ngựa, ngạo nghề nói.

"Phù Vân thập tam kiếm được ta tu luyện đến Hóa Cảnh, kể cả ba kiếm cuối, với lại không ngờ thánh linh của Phù Vân thập tam kiếm lại là một thanh kiếm, bây giờ ta mới biết..."

Lâm Nhất kể đầu đuôi ngọn ngành việc tu luyện trong mấy hôm nay cho đối phương nghe.

Ánh mắt tiểu Băng Phượng lóe lên vẻ kinh ngạc, nàng ta nghiêm mặt nói: "Lâm Nhất, thiên phú kiếm đạo của ngươi thật ghê gớm, bổn đế thật sự phải lau mắt mà nhìn ngươi đấy. Trước đây, bổn đế chỉ thấy ngươi đẹp trai, có thể làm tay sai cho ta, bây giờ xem ra ngươi thật sự có một tí tư cách rồi đấy"

Không nói phét thì chết à?

Lâm Nhất nói thầm trong lòng, may mà hắn đang vui, nếu không hắn phải xử lý con bé này một trận.

"Ngươi thì sao? Mây hôm nay chẳng thấy ngươi đâu, ta còn đang có việc cần tìm ngươi đây!" Lâm Nhất chuyển đề tài, không thì đối phương lại

khoe khoang sự nghiệp vĩ đại của mình năm xưa mất.

Cái gì mà trời sinh ta đã sinh, trời diệt vong ta bất diệt.

Cái gì mà tứ hải bát hoang, độc nhất vô nhị.

Cái gì mà bổn đế sinh ra một cái đã mười tám tuổi, một kỷ nguyên là một tuổi, kể không dứt luôn.

Qủa nhiên tiểu Băng Phượng mắc mưu thật, nàng ta nhìn tiểu Hồng, bĩu môi nói: "Vì cái tên này mà ta phải chạy đi mấy chuyến, ta sắp lật tung cả Thương Huyền phủ mới tìm được một yêu thú vương giả mang trong mình máu rồng. Còn đánh một trận nữa, miễn cưỡng cho nó nâng cao đến cảnh giới Tỉnh Hà đỉnh phong, ta còn giữ lại yêu đan để chuẩn bị cho nó lúc tấn thăng lên Tỉnh Tượng.

Tiểu Hồng hóa thành hình mèo xong xấu hổ ngãi đầu, hiển nhiên là mấy hôm nay tiểu Băng Phượng khá là tốn công vì nó.

"Phải rồi, ngươi tìm bổn đế có việc gì?" Tiểu Băng Phượng tò mò hỏi.

Lâm Nhất kể cho nàng ta nghe hết mấy chuyện về mộ Nam Đế, Sinh Tử Đồ Lục, Thiên Mệnh Phù Chiếu, Thiên Long cốt, với cả chiếc chìa khóa Khô Huyền.

"Ôi trời ơi..."

Tiểu Băng Phượng sốc lắm, hiếm khi mới thấy nàng ta lộ ra vẻ kinh ngạc, lần đầu tiên thấy nàng ta không xưng bổn đế.

"Bổn đế đã đánh giá thấp Cửu đế gì gì đó rồi, một tên Nam Đế, thế mà có tận ba vật báu." Nhưng một lát sau, nàng ta đã khôi phục vẻ bình thường, rồi trâm ngâm nói: "Bảo bọn họ là cá thối tôm ươn đúng là có quá đáng, nhưng so với bổn đế thì vẫn kém một chút."

"Này" Lâm Nhất cười rồi lấy bức họa Tường Vi ra đưa cho tiểu Băng Phượng.

Tiểu Băng Phương chưa mở ra vội, chỉ cầm lấy, lát sau mặt nàng ta biến sắc, trầm giọng nói: "Ngươi quyết định không mở nó ra, rất chính xác. Ngày xưa là người không biết gì thì không thấy sợ, thấy núi là núi, thấy nước là nước. Bây giờ trong lòng có ý tưởng rồi, có khi sẽ nhìn ra cái không tốt thật

đấy. Nàng ta nói xong lại ném bức họa lại cho Lâm Nhất, không nói gì nữa.

"Bức họa này là Sinh Tử Đồ Lục ẩn chứa cửa Địa Ngục thật hả? Thế gian này có địa ngục thật sao?" Lâm Nhất ngạc nhiên lắm, không ngờ ngay cả tiểu Băng Phượng cũng không dám xem, lạ thật.

Vị này là người mà trừ Diệp Tử Lăng ra thì không gì có thể làm nàng ta Sợ.

"Những điều ngươi không biết còn nhiều lắm, năm xưa Tử Diên đánh một trận thành danh, trận đại chiến gây chấn động Côn Luân, chính là đánh ở Địa Ngục đấy." Tiểu Băng Phượng khinh thường nhìn Lâm Nhất một cái, sau đó nói toạc ra.

"Thánh cảnh chém thánh linh, chậc chậc chậc, làm cho trẻ con sợ chết khiếp."

Tiểu Băng Phượng vừa mới khen Tử Diên kiếm thánh một câu, lại khinh thường ngay.

Thánh cảnh chém thần linh!

Câu này tiểu Băng Phượng đã nói qua rất nhiều lần, Lâm Nhất nghe thì thấy rất lợi hại, nhưng sức nặng trong đó cỡ nào thì không biết.

Bất kể là thánh cảnh hay thần linh, đó đều là những tồn tại mà Lâm Nhất không thể chạm tới, thậm chí còn không tưởng tượng nổi.

Hắn cất bức họa Tường Vỉ đi, nghĩ nghĩ rồi nói: "Nếu tầng phong ấn ở đảo Khô Huyền mà mở thật, Đại Đế có chịu đi một chuyến không?”

"Nếu ngươi đã nói vậy, đến lúc đó bổn đế sẽ cố mà nhìn vậy, nếu Khô Huyền đại thánh là truyền nhân của Nam Đế, vậy thì quan sát đảo Khô Huyền, chắc cũng đoán được đại khái Nam Đế mấy cân mấy lạng." Tiểu Băng Phượng thờ ơ nói.

Lâm Nhất mỉm cười, có tiểu Băng Phượng đi cùng, bất kể đảo Khô Huyền có nguy hiểm cỡ nào, ít nhiều cũng có tí bảo đảm.

"Ngươi vào hộp kiếm, chúng ta đi gặp ông lão kia trước đã."

Lâm Nhất gọi một tiếng, cười nhẹ nói.

Tiểu Băng Phượng hơi sửng sốt, sau đó nàng ta nhớ ra, hôm nay là ngày chưởng môn Phù Vân hẹn gặp Lâm Nhất.

Tiểu Băng Phượng vui vẻ đồng ý, chưởng môn Phù Vân tìm Lâm Nhất có việc gì, nàng ta cũng tò mò lắm.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 4049: Vị này là người mà trừ



Nhất là sát chiêu cuối cùng, ta có một kiếm, vượt lên tâng mây, cao hơn cả trời.

Kiếm thế vô biên ở nhát kiếm đó đã xé toạc ba mươi sáu tầng trời, vô số ánh sao ùa xuống dung hòa vào kiếm quang rồi phóng ra ngoài.

Còn về thánh linh của Phù Vân thập tam kiếm, thì còn vượt ngoài dự liệu của Lâm Nhất, nó thật khó tưởng và kỳ diệu.

Kiếm ảnh khổng lồ, vua kiếm!

Sau khi thánh linh nở rộ, kén kiếm ở mi tâm Lâm Nhất còn lớn lên khá nhiều.

"Chắc là ta có thể đột phá lên Tinh Quân rồi chứ?" Lâm Nhất nhìn tiểu Băng Phượng, hỏi.

Hắn cũng khá thành thạo Thất hoa tụ đỉnh rồi, không còn vô tri hồ đồ như đợt đầu nữa... nên tảng của hắn cũng vững hơn nhiều rồi, đợi hắn luyện hóa miếng Cửu Diệp Thánh Qủa, với lá thần của quả Thần Huyết, hắn hoàn toàn đủ sức để đấu lại khổ tu vài năm đến mười mấy năm.

Tiểu Băng Phượng suy nghĩ rồi ngập ngừng bảo: "Tốt nhất là nên đợi thêm, ngươi không cần phải nóng vội quá đâu, nhưng nếu ngươi đã đồng ý. với Diệp Tử Lăng là bây giờ sẽ đột phá Tỉnh Quân, vậy thì cũng không sao, ngươi tự khống chế mức độ là được."

"Ta hiểu rồi."

Lâm Nhất nhẹ giọng nói.

Bây giờ tấn thăng lên Tỉnh Quân sẽ không có bất kỳ nguy hiểm nào, nhưng sẽ hơi thiệt, đó là không thể phát huy hết mức chỗ có lợi của Thất hoa tụ đỉnh.

Nhưng vẫn trong phạm vi chấp nhận được, nếu hắn đã đồng ý với Diệp Tử Lăng, vậy thì hắn chịu được chút thiệt hại này.

"Kể cho bổn đế nghe xem, mấy hôm nay ngươi đã trải qua những gì?" Tiểu Băng Phượng quay người xuống ngựa, ngạo nghễ nói.

"Phù Vân thập tam kiếm được ta tu luyện đến Hóa Cảnh, kể cả ba kiếm cuối, với lại không ngờ thánh linh của Phù Vân thập tam kiếm lại là một thanh kiếm, bây giờ ta mới biết..."

Lâm Nhất kể đầu đuôi ngọn ngành việc tu luyện trong mấy hôm nay cho đối phương nghe.

Ánh mắt tiểu Băng Phượng lóe lên vẻ kinh ngạc, nàng ta nghiêm mặt nói: 'Lâm Nhất, thiên phú kiếm đạo của ngươi thật ghê gớm, bổn đế thật sự phải lau mắt mà nhìn ngươi đấy. Trước đây, bổn đế chỉ thấy ngươi đẹp trai, có thể làm tay sai cho ta, bây giờ xem ra ngươi thật sự có một tí tư cách rồi đấy."

Không nói phét thì chết à?

Lâm Nhất nói thầm trong lòng, may mà hắn đang vui, nếu không hắn phải xử lý con bé này một trận.

"Ngươi thì sao? Mây hôm nay chẳng thấy ngươi đâu, ta còn đang có việc cần tìm ngươi đây!" Lâm Nhất chuyển đề tài, không thì đối phương lại khoe khoang sự nghiệp vĩ đại của mình năm xưa mất.

Cái gì mà trời sinh ta đã sinh, trời diệt vong ta bất diệt. Cái gì mà tứ hải bát hoang, độc nhất vô nhị.

Cái gì mà bổn đế sinh ra một cái đã mười tám tuổi, một kỷ nguyên là một tuổi, kể không dứt luôn.

Qủa nhiên tiểu Băng Phượng mắc mưu thật, nàng ta nhìn tiểu Hồng, bĩu môi nói: "Vì cái tên này mà ta phải chạy đi mấy chuyến, ta sắp lật tung cả Thương Huyền phủ mới tìm được một yêu thú vương giả mang trong mình máu rồng. Còn đánh một trận nữa, miễn cưỡng cho nó nâng cao đến cảnh giới Tinh Hà đỉnh phong, ta còn giữ lại yêu đan để chuẩn bị cho nó lúc tấn thăng lên Tỉnh Tượng.

Tiểu Hồng hóa thành hình mèo xong xấu hổ ngãi đầu, hiển nhiên là mấy hôm nay tiểu Băng Phượng khá là tốn công vì nó.

"Phải rồi, ngươi tìm bổn đế có việc gì?" Tiểu Băng Phượng tò mò hỏi.

Lâm Nhất kể cho nàng ta nghe hết mấy chuyện về mộ Nam Đế, Sinh Tử Đồ Lục, Thiên Mệnh Phù Chiếu, Thiên Long cốt, với cả chiếc chìa khóa Khô Huyền.

"Ôi trời ơi..."

Tiểu Băng Phượng sốc lắm, hiếm khi mới thấy nàng ta lộ ra vẻ kinh ngạc, lần đầu tiên thấy nàng ta không xưng bổn đế.

"Bổn đế đã đánh giá thấp Cửu đế gì gì đó rồi, một tên Nam Đế, thế mà có tận ba vật báu." Nhưng một lát sau, nàng ta đã khôi phục vẻ bình thường, rồi trầm ngâm nói: "Bảo bọn họ là cá thối tôm ươn đúng là có quá đáng, nhưng so với bổn đế thì vẫn kém một chút."

"Này: Lâm Nhất cười rồi lấy bức họa Tường Vi ra đưa cho tiểu Băng Phượng.

Tiểu Băng Phương chưa mở ra vội, chỉ cầm lấy, lát sau mặt nàng ta biến sắc, trầm giọng nói: "Ngươi quyết định không mở nó ra, rất chính xác. Ngày xưa là người không biết gì thì không thấy sợ, thấy núi là núi, thấy nước là nước. Bây giờ trong lòng có ý tưởng rồi, có khi sẽ nhìn ra cái không tốt thật đấy.

Nàng ta nói xong lại ném bức họa lại cho Lâm Nhất, không nói gì nữa.

"Bức họa này là Sinh Tử Đồ Lục ẩn chứa cửa Địa Ngục thật hả? Thế gian này có địa ngục thật sao?" Lâm Nhất ngạc nhiên lắm, không ngờ ngay cả tiểu Băng Phượng cũng không dám xem, lạ thật.

Vị này là người mà trừ Diệp Tử Lăng ra thì không gì có thể làm nàng ta Sợ.

"Những điều ngươi không biết còn nhiều lắm, năm xưa Tử Diên đánh một trận thành danh, trận đại chiến gây chấn động Côn Luân, chính là đánh ở Địa Ngục đấy." Tiểu Băng Phượng khinh thường nhìn Lâm Nhất một cái, sau đó nói toạc ra.

"Thánh cảnh chém thánh linh, chậc chậc chậc, làm cho trẻ con sợ chết khiếp."

Tiểu Băng Phượng vừa mới khen Tử Diên kiếm thánh một câu, lại khinh thường ngay.

Thánh cảnh chém thần linh!

Câu này tiểu Băng Phượng đã nói qua rất nhiều lần, Lâm Nhất nghe thì thấy rất lợi hại, nhưng sức nặng trong đó cỡ nào thì không biết.

Bất kể là thánh cảnh hay thần linh, đó đều là những tồn tại mà Lâm Nhất không thể chạm tới, thậm chí còn không tưởng tượng nổi.

Hắn cất bức họa Tường Vi đi, nghĩ nghĩ rồi nói: "Nếu tầng phong ấn ở đảo Khô Huyền mà mở thật, Đại Đế có chịu đi một chuyến không?”

"Nếu ngươi đã nói vậy, đến lúc đó bổn đế sẽ cố mà nhìn vậy, nếu Khô Huyền đại thánh là truyền nhân của Nam Đế, vậy thì quan sát đảo Khô Huyền, chắc cũng đoán được đại khái Nam Đế mấy cân mấy lạng." Tiểu Băng Phượng thờ ơ nói.

Lâm Nhất mỉm cười, có tiểu Băng Phượng đi cùng, bất kể đảo Khô Huyền có nguy hiểm cỡ nào, ít nhiều cũng có tí bảo đảm.

"Ngươi vào hộp kiếm, chúng ta đi gặp ông lão kia trước đã."

Lâm Nhất gọi một tiếng, cười nhẹ nói.

Tiểu Băng Phượng hơi sửng sốt, sau đó nàng ta nhớ ra, hôm nay là ngày chưởng môn Phù Vân hẹn gặp Lâm Nhất.

Tiểu Băng Phượng vui vẻ đồng ý, chưởng môn Phù Vân †ìm Lâm Nhất có việc gì, nàng ta cũng tò mò lắm.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 4050: Phù Vân kiếm tông



Phù Vân kiếm tông, điện chính tông môn.

Chưởng môn đã đợi lâu rồi, khi Lâm Nhất đẩy cánh cửa to bằng đồng ra, thì trông thấy đối phương tươi cười dậy khỏi ghế chủ tọa trên cao đi về phía hắn.

Lâm Nhất hơi sửng sốt, thế này hắn có hơi chịu không nổi.

Đường đường là một vị chưởng môn, còn là đại lão bất khả chiến bại cảnh giới Long Mạch, thế mà lại đích thân đi xuống đón hắn.

Không biết có phải ảo giác không, Lâm Nhất cảm thấy sau khi mình đột phá thành công Thất hoa tụ đỉnh, vị chưởng môn vốn có phần khách khí với mình đây, bây giờ không chỉ dừng lại ở khách khí đơn giản thế nữa.

Thậm chí còn có ý nịnh nọt? Lâm Nhất không chắc lắm.

Lúc thấy hắn, đôi mắt kia sẽ sáng ngời, sự yêu quý và xem trọng không che dấu tí nào.

Kiếm ý của đối phương chí ít cũng phải đạt tới tứ phẩm đỉnh phong, chắc chắn là đại lão thật, thực ra ông ấy không cần khách sáo như vậy.

Cũng không biết rốt cuộc trong hồ lô ông ấy đang bán thuốc gì, Lâm Nhất không nghĩ nữa, hắn chắp tay nói: "Đệ tử Lâm Nhất, đến như đã hẹn."

"Ha ha ha, khách sáo thế!"

Chưởng môn Phù Vân cười to mấy tiếng, để tay lên vai Lâm Nhất, gần như là tay nắm tay dẫn hắn ngồi xuống.

Lâm Nhất thầm cười khổ, ngài mới là người khách sáo ấy.

Hắn lộ vẻ bất đắc dĩ, nghĩ nghĩ hay là phải xin lỗi nhỉ, trước đây mình cứ gọi ông ấy là lão gia hỏa, hình như không lễ phép cho lắm.

Thực ra nghĩ kỹ thì mặc kệ đối phương có mục đích gì, chưởng môn Phù Vân đối xử với mình không chê vào đâu được.

Hắn vừa đến đã phá lệ cho hắn leo lên núi Thánh Kiếm, sau đó Chân long thánh dịch thì hầu như là có bao nhiêu cho bấy nhiêu.

Buộc mình đánh nhau với tà tu, thực ra vô hình trung cũng là muốn để hắn mau trưởng thành, sớm ngày thích ứng với môi trường ở giới Côn Luân,

đồng thời liên tục tạo sức ép cho tiềm lực của mình.

Đột phá thành công Thất hoa tụ đỉnh, nếu phải tính về ngoại lực, thì ít nhất đối phương phải chiếm bảy phần.

"Cậu có nhớ trước kia ta từng bảo có việc cần cậu làm không?" Chưởng môn Phù Vân lại ngồi vào ghế chủ vị, cười ha ha nói.

"Đệ tử đến vì chuyện đấy." Tất nhiên là Lâm Nhất nhớ, chuyện hăn đã đồng ý với người khác thì hắn sẽ ghi nhớ trong tim, đây là ân tình, nếu không trả, trong lòng sẽ rất bất an,

suy nghĩ không thông suốt được.

"Thật ra cũng không có đại sự gì, cậu đã nghe nói về Tàng Kiếm Lâu chưa?"

Chưởng môn Phù Vân mỉm cười nhìn Lâm Nhất, ông nhẹ giọng nói.

Lâm Nhất gật đầu, bây giờ hắn không còn non như hồi mới vào Côn Luân, hỏi cái gì cũng không biết, cái gì cũng không rõ.

Thế lực rèn kiếm giỏi nhất giới Côn Luân là Tàng Kiếm sơn trang, Tàng Kiếm Lâu thuộc sở hữu của Tàng Kiếm sơn trang, có tổng cộng ba nghìn sáu trăm sáu mươi sáu tòa, có thể nói là trải rộng khắp thiên hạ, tứ hải bát hoang, chỗ nào cũng có.

Hơn nữa cực kỳ nổi tiếng, bất kể ở đâu, Tàng Kiếm Lâu này cũng là một chỗ thánh địa kiếm đạo.

Không chỉ mua được kiếm, đó còn là nơi các kiếm khách giao lưu với nhau, mài giữa võ nghệ, phẩm trà luận đạo.

'Tàng Kiếm Lâu ở gần Thương Huyền phủ nhất chắc là Thanh Nham 'Tàng Kiếm Lâu, nơi tỏa sáng khắp chín phủ, sức ảnh ảnh cực lớn.

Mặt Lâm Nhất biến sắc, yên lặng đợi đối phương nói xong.

"Biết là tốt."

Chưởng môn Phù Vân cười nhẹ nói: "Ngày xưa, lúc ta bằng tuổi cậu, ta có luận đạo với lâu chủ ở Thanh Nham Tàng Kiếm Lâu, kết quả thua nửa chiêu. Mất mặt chết đi được, thua mất bội kiếm mà sư... tôn cho ta, chuyện

cũ nghĩ lại mà đau đớn lòng."

Ông ta nói đến hai chữ sư tôn, trong lòng như có sự chua sót khôn tả, nhắc đến mà cực kỳ do dự và thống khổ, nhưng cuối cùng vẫn nói ra.

Ngài giỏi thật đấy!

Lâm Nhất líu cả lưỡi, chưa đến hai mươi tuổi đã dám luận đạo với lâu chủ Tàng Kiếm Lâu, thế năm xưa ngài phải ngông nghênh cỡ nào.

"Là thanh kiếm nào vậy ạ?" Lâm Nhất khá tò mò với điều này, hắn cười hì hì nói.

"Thiên văn thánh kiếm do tộc Mạch Thị chế tạo." Chưởng môn Phù Vân nhẹ nhàng nói.

Phụt!

Lâm Nhất suýt thì phun, hắn nhìn đối phương với vẻ mặt không thể tin nổi, năm xưa lão đầu này phải tài năng cỡ nào chứ.

Thiên văn thánh kiếm đã đủ đáng sợ rồi, lại còn gắn với bảng hiệu của tộc Mạch Thị, thế thì ngang với thần binh rồi. Vậy mà ông ấy lại lấy ra cược kiếm với lâu chủ Tàng Kiếm Lâu, ngông nghênh cỡ này, Lâm Nhất không thể tin nổi.

Chuyện ngông cuồng cỡ này, Lâm Nhất tự vấn, bản thân hắn không làm được.

Hắn không nỡ lấy Táng Hoa ra cược đâu, huống hồ còn là cược với lâu chủ của Tàng Kiếm Lâu, thế thì đúng là điếc không sợ súng mà.

"Đại hội Danh Kiếm lần tới sắp bắt đầu rồi, cậu đi, giúp tôi giành về thanh kiếm đấy." Chưởng môn Phù Vân thấy sóng không sợ, thản nhiên nói.

Hai mắt Lâm Nhất lóe lên, hắn cũng có chút hiểu biết về đại hội Danh Kiếm này.

Đại hội Danh Kiếm có cỡ lớn cỡ nhỏ, nhỏ là Tàng Kiếm Lâu các nơi, mỗi năm tổ chức một lần, phạm vi giới hạn trong khu vực mình quản lý. Lớn thì ở 'Tàng Kiếm sơn trang, người tham gia là thế hệ thanh niên ở khắp Côn Luân, bốn năm tổ chức một lần, được xưng là việc trọng đại nhất của kiếm giả khắp thiên hạ.

Đại hội Danh Kiếm do Tàng Kiếm Lâu tổ chức, có quy định khá đặc biệt, người tham gia phải được mời.

Người được mời, bất kể có tu vi bậc nào cũng chỉ được thi triển ra cảnh giới Thiên Phách. Nhưng nói thì nói vậy, bình thường mà nói, đại hội Danh Kiếm nhỏ do Tàng Kiếm Lâu tổ chức, cơ bản sẽ không có người ở cảnh giới Thần Đan đến góp vui.

Đại hội Danh Kiếm có thể nói là một dịp quan trọng của các kiếm khách, người thắng không chỉ nhận được bảo kiếm mà Tàng Kiếm Lâu rèn ra, còn có được danh tiếng bất phàm.

Các kiếm khách trẻ, phải nói là cực kỳ khao khát với sự kiện hoành tránh như đại hội Danh Kiếm.

Tất nhiên Lâm Nhất cũng không ngoại lệ, không chỉ được tiếp xúc với các kiếm khách khác ở giới Côn Luân, tiện thể còn được nổi danh, nâng cao kiến thức.

"Đợi đãi"

Lâm Nhất chợt có một thắc mắc, hắn nhìn đối phương rồi nói:

"Thiên văn thánh binh do tộc Mạch Thị rèn ra, chắc Thanh Nham Tàng Kiếm Lâu này không nỡ lấy ra làm phần thưởng cho đại hội Danh Kiếm đâu nhỉ!"

Chỉ nguyên nghìn văn thánh binh thôi, Lâm Nhất đã cảm thấy đối phương không nỡ lấy ra rồi, đây là bảo vật cất đáy hòm đấy.

"Cậu đi thì biết."

Chưởng môn Phù Vân không giải thích nhiều, ông ấy cười nói cậu và Lạc công tử cùng nhau xuất phát."

Lạc công tử?
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 4051: Công tử?



Lâm Nhât đang sinh nghi thì thấy Lạc Hoa mặc một bộ quần áo màu trắng, chậm rãi đi tới.

"Lâm huynh, lần này chúng ta phải xuất phát cùng nhau rồi." Dưới chiếc mũ lụa trắng, khuôn mặt Lạc Hoa lộ ra ý cười, chẳng qua người ngoài không nhìn rõ được.

Chỉ loáng thoáng thấy đôi mắt đẹp, ẩn trong làn sa trắng.

Công tử?

Lâm Nhất tỏ vẻ kỳ lạ, không ngờ ông già này lại dùng xưng hô tôn kính với Lạc Hoa, dù nàng ta có là dòng chính của thế gia thánh giả, thì cũng

không đến mức đấy.

Ở kỷ nguyên Thần Long, công tử không nhất thiết chỉ nam giới, nó không chia nam nữ, ai cũng gọi được.

Khi cái xưng hô này rơi trên người cô gái, nó có nghĩa là tôn kính, với địa vị là trưởng môn thì không cần gọi vị này là công tử.

Nhưng ông già này lạ nha, nghĩ đến thái độ hơi nịnh nọt ông ấy dành cho mình, Lâm Nhất cũng không tiện đoán bừa.

"Lâm huynh không vui à?" Dưới lớp sa trắng, Lạc Hoa thấy Lâm Nhất mãi không lên tiếng, giọng nàng ta hơi lạnh rồi.

"Cầu còn không được." Lâm Nhất chớp chớp mắt mỉm cười đáp.

"Vậy được, ba ngày sau, sẽ có người đưa hai người đến Thanh Nham Tàng Kiếm Lâu, chuyện này cứ quyết vậy đi!" Chưởng môn Phù Vân cười dịu dàng nói, nhưng ông ấy vừa dứt lời, mặt Lâm Nhất biến sắc.

"Ba ngày sau? Đổi sang khi khác được không?" Lâm Nhất tỏ vẻ khó xử, hắn ngập ngừng nói.

Ba ngày sau là thời gian hắn hẹn với Diệp Tử Lăng cùng đến Thương Huyền phủ.

"Không được, thời gian gấp gáp, ba ngày sau cậu phải xuất phát." Chưởng môn Phù Vân vẫn tươi cười, nhưng ý trong lời nói rõ ràng là không cho phép nghỉ ngờ.

Lâm Nhất nhíu mày, trầm ngâm không nói.

Bầu không khí trong đại diện bắt đầu trở nên ngột ngạt, bầu không khí thoải mái trước đó đã bay sạch.

"Lâm huynh còn băn khoăn gì à?" Lạc Hoa phá vỡ bầu không khí trầm mặc, lên tiếng hỏi.

Lâm Nhất hít sâu một hơi, rủ rỉ kể ra giao hẹn giữa hắn và Diệp Tử Lăng, cùng với chuyện mình đã đồng ý với nàng ta rằng sẽ tham gia trận đấu xếp hạng của Thương Huyền phủ.

Giọng hắn bình tĩnh, cố gắng thử thuyết phục đối phương, hy vọng chưởng môn Phù Vân có thể hiểu cho.

"Con nhóc này thật hồ nháo, chuyện này cũng chẳng thương lượng với †a, nhưng đúng là chút chuyện nhỏ này không cần nói với ta thật. Thế này đi, †a gạch tên cậu đi, chuyện trận đấu xếp hạng Thương Huyền phủ cậu không cần lo nữa." Chưởng môn Phù Vân mỉm cười, ông ta còn tưởng là có chuyện lớn gì cơ.

Nếu chỉ là chuyện này, vậy dễ xử lý rồi.

"Tỷ ấy không có hồ nháo, đây cũng không phải chuyện nhỏ!"

Ánh mắt Lâm Nhất lóe lên vẻ tức giận, hắn cố gắng kìm lại cơn tức, nhưng chung quy vẫn không che giấu được cảm xúc của hắn, ý tức giận và

cố chấp được thể hiện rõ qua lời hắn nói.

Chưởng môn Phù Vân giật giật khóe miệng, thằng nhóc này chẳng nể mặt ông ấy tí nào, mặt ông ấy hơi cứng lại rồi.

"Xin chưởng môn thành toàn."

Lâm Nhất cúi đầu, chắp tay nói.

"Hừ, nó có hồ nháo không, không đến lượt cậu lo, trận đấu xếp hạng Thương Huyền phủ có phải chuyện nhỏ hay không, cậu cũng chưa có tư cách đến quyết định!" Chưởng lão Phù Vân lạnh mặt, lạnh lùng hừ nói.

Lâm Nhất tỏ ra thờ ơ, hắn đứng dậy phất tay áo bỏ đi.

Đối phương đã nói như vậy thì không cần thiết phải trò chuyện tiếp nữa, chuyện này sao lại là chuyện nhỏ được?

Đây là chấp niệm làm Diệp Tử Lăng ở lại Phù Vân kiếm tông, đây là giấc mộng nàng ta sẵn sàng dùng kiếm trong tay để bảo vệ, đây là tấm lòng mà Diệp Tử Lăng hướng về!

Đây là lời hứa mà Lâm Nhất tôi hứa với người khác, thế mà trong mắt đối phương nó lại là chuyện hồ nháo, chuyện nhỏ, thật nực cười.

Nói chuyện không hợp, nói thêm nửa câu cũng là thừa.

"Lâm Nhất, cậu đừng quên, nếu không có lão phu trợ giúp, cậu không thể thành công đột phá Thất hoa tụ đỉnh." Chưởng môn Phù Vân lạnh nhạt nhìn chằm chằm bóng lưng Lâm Nhất, ông ấy chậm rãi nói: 'Lão phu không cầu xin cậu, cái này là Lâm Nhất cậu nợ ta!"

Đáng ghét!

Lâm Nhất chỉ cảm thấy trời đất tối tăm, trái tim như bị người ta bóp. chặt, cực kỳ khó chịu, mặt hắn trầm xuống.

Đây là cậu nợ ta, câu này của chưởng môn Phù Vân có lực sát thương cực lớn, bắt luôn điểm yếu của hắn.

Khiến hắn không phản bác được, bước chân đang cất bước đi nhanh lập tức dừng lại.

"Rốt cuộc ông muốn thế nào!" Lâm Nhất buông thống tay, hai tay nắm chặt thành quyền, hắn cắn môi, cả người run rẩy.

"Ba ngày sau cậu phải đến Thanh Nham Tàng Kiếm Lâu." Chưởng môn Phù Vân thản nhiên nói, trong lúc vô ý, kiếm ý trên người tỏa ra uy áp cực kỳ

đáng sợ, bao chùm khắp điện chính.

Lâm Nhất đau đớn, trái tim hắn khó chịu như bị kim đâm, lúc đột phá lên Thất hoa tụ đỉnh hắn cũng không có đau như này.

"Được, ta đồng ý với ông!"

Trong mắt Lâm Nhất ánh lên một giọt lệ, hắn nói trong mệt mỏi và bất lực.

Quyết định này gần như đã rút hết toàn bộ tâm sức của hắn, so với đại chiến sinh tử còn đáng sợ hơn.

"Nhưng ông đừng gạch tên ta, nếu không tôi tuyệt đối sẽ không đi Thanh Nham Tàng Kiếm Lâu." Trong mắt Lâm Nhất xoẹt qua nét lạnh lùng, hắn trầm giọng đáp.

"Được, dù sao cậu cũng không tới kịp." Giọng của chưởng môn Phù Vân không hề phập phồng, cứ như thể chẳng để ý gì vậy.

Lâm Nhất chẳng để ý, hản đi thẳng đến cửa, cánh cửa đẩy được một nửa thì dừng lại.

Ánh mặt trời chiếu vào từ ngoài cửa, kéo dài chiếc bóng của hắn trên đại điện vắng vẻ.

Khóe miệng Lâm Nhất nhếch lên vẻ giễu cợt, hắn chế nhạo: "Vừa nãy ta còn nghĩ bảo ta có cần xin lỗi ông không, giờ xem ra không cần nữa, đạo bất đồng không cùng chí hướng, lão gia hỏa, sau chuyện này, chúng ta không ai nợ ail"

Kếo kẹt!

Vào khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, Lâm Nhất bước nhanh ra ngoài.

Bắt đầu từ khoảnh khắc hản đứng lên, hắn chưa từng quay người lại, chỉ có giọng nói của hắn vang vọng trong đại điện.

Sau chuyện này, chúng ta không ai nợ ai!
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 4052: Câu nói đầu tiên?



Hậu viện Đinh Phong Cư.

Lâm Nhất đứng bên cạnh bờ sông, thần sắc ảm đạm và không nói gì.

Hắn ta cứ như vậy kể từ khi trở về từ đại điện của tông môn, vẻ mặt chán nản khác thường.

Hiện giờ tâm trạng đã bình tĩnh lại phần nào, không còn sự kích động như khi ở trong đại điện của tông môn nữa, nhưng sự phiền muộn sâu trong nội tâm, trong chốc lát không thể nào nguôi ngoai được.

“Lâm Nhất, vừa nấy ngươi quá kích động rồi...”, Tiểu Băng Phượng nhìn một hồi lâu, do dự nói: “Lão đầu đó có lẽ là có mục đích khác?”

“Qủa thực kích động, nói cái gì mà không ai nợ ai, đúng là có chút quá đáng. Nhưng mà quên đi, cũng không thể giải thích rõ ràng với ông ấy được. Điều mà ngươi quan tâm, ở trong mắt người khác, cũng chỉ là một chuyện bé nhỏ không đáng kể mà thôi, nói thêm nữa cũng không giải quyết được việc gì!”

Lâm Nhất thở dài một tiếng, trong lời nói hiển nhiên có chút bất lực.

“Về mặt lý luận mà nói, thật ra ông ta cũng không sai, dù gì cũng là ngươi đồng ý với ông ta trước. Nếu không, lão già đó cũng sẽ không dùng ân tình để ép ngươi!”, Tiểu Băng Phượng thử an ủi Lâm Nhất, nàng ta mặc dù không thích lão già đó, cả ngày trưng ra bộ mặt khó chịu.

Nhưng từ kinh nghiệm của nàng ta cho hay, lão già đó không có ý xấu, chỉ là tính tình có chút quái gở mà thôi.

“Cái này không liên quan đến đúng sai, chỉ là con đường khác nhau mà thôi!"

Đôi mắt Lâm Nhất ngưng tụ, thần sắc thất vọng.

Hắn và Diệp Tử Lăng từng có những trải nghiệm tương tự, từ một góc độ nào đó hắn có thể đồng cảm được với suy nghĩ và chấp niệm của đối phương,

Hắn rất rõ ràng, đấu hạng Thương Huyền phủ, có ý nghĩa như thế nào. đối với nàng ta.

Giống như khi xưa hắn hứa với đại ca Hân Tuyệt vậy, đó chính là kiếm chỉ tâm của hắn, là chấp niệm để hắn kiên trì.

Nó còn quan trọng hơn cả tính mạng, nhưng trong mắt lão đầu đó lại không đáng nhắc đến, thậm chí còn nói rằng hắn càn quấy.

Lâm Nhất sớm đã nghe Diệp Tử Lăng nói, cha nàng ta không để ý đến đấu hạng của tông môn Thương Huyền Phủ, lúc đó hắn còn không để ý, nhưng sau khi thật sự tiếp xúc mới nhận ra rằng, câu nói đó bao hàm biết bao sự thất vọng.

“Ngươi chỉ là khách qua đường mà thôi!” Tiểu Băng Phượng ngẩng đầu nhìn, khế giọng nói. “Đương nhiên là ta biết điều đó!”

Lâm Nhất không phản bác, hắn chỉ nghĩ đến rất nhiều chuyện trong quá khứ, khẽ khàng nói: “Ta đã trải qua quá nhiều chuyện, ra biết rõ, đôi khi chỉ một cái quay đầu, cũng có thể cả đời này sẽ không gặp lại. Nhưng trải qua quá nhiều chuyện, ta lại càng ngày càng trân trọng hơn quãng thời gian sống chung với nhau trước khi quay đầu đó, ta chỉ một người qua đường, nhưng ta cũng là một đệ tử của Phù Vân kiếm tông!”

Tiểu Băng Phượng như hiểu như không hiểu, nhẹ nói: “Ngươi có muốn nói với Diệp Tử Lăng không?”

Lâm Nhất trầm tư trong giây lát, lắc đầu nói: “Thôi bỏ đi, chuyện này cứ để tự ta gánh...”

Quan hệ giữa hai cha con họ, rất căng thẳng, nếu để Diệp Tử Lăng biết được, nàng ta chắc chắn sẽ không trách hắn, chỉ đẩy trách nhiệm lên trên người chưởng giáo Phù Vân mà thôi.

Với bản chất của nàng ta, rất có thể sẽ đoạn tuyệt quan hệ cha con.

Đại điện tông môn.

Chưởng giáo Phù Vân thở dài, nhìn Lạc Hoa ở một bên, sắc mặt cứng ngắc nói: “Để Lạc công tử cười chê rồi!”

“Có gì đáng cười, ông giải thích cho ta nghe coil” Lạc Hoa lạnh lùng nói.

Chưởng giáo Phù Vân khẽ kinh ngạc, hiển nhiên không ngờ tới, ngữ điệu của đối phương lại vô lễ như vậy. Nhưng khí chất của đối phương lại khiến những lời này trở nên tự nhiên, dường như nàng ta sinh ra đã vượt trội hơn người khác một bậc vậy.

Càng đáng ngạc nhiên hơn là, lời nói của nàng ta gai góc, có vẻ khá bất mãn với chính mình.

Thú vị.

Hai mắt chưởng giáo Phù Vân khế nheo lại, cười nói: “Lạc công tử, xem ra mối quan hệ của cô và Lâm Nhất khá thân thiết nhỉ, không chịu được khi ta dùng thế lực ép người?”

“Theo quan điểm của ông, hắn chỉ là một người qua dường, tham gia đấu hạng Thương Huyền Phủ chỉ là lãng phí thời gian mà thôi.

Chắc chắn đại hội Minh Kiếm sẽ quan trọng hơn để nâng cao thế lực cho hắn, đợi đến khi thời hạn một năm kết thúc, sức cản để hắn sẽ trở thành đệ tử của Ngọc Quang Kiếm Thánh sẽ nhỏ hơn...”

Thần sắc Lạc Hoa thờ ơ, nhẹ nhàng nói: “Đối với ông mà nói, đây cũng là muốn tốt cho hắn, điều mà hắn và Diệp Tử Lăng quan tâm đều là chuyện vặt vãnh mà thôi.

Nhưng ông có nhớ không, câu đầu tiên khi hắn bước vào. cửa là gì?”

Câu nói đầu tiên?

Đôi mắt của chưởng giáo Phù Vân co rút mạnh mẽ, lập tức nhớ lại câu đầu tiên Lâm Nhất nói, đệ tử Lâm Nhất, tham kiến chưởng giáo.

Đệ tử Lâm Nhất. Trái tìm chưởng giáo Phù Vân khế run lên, ông ta đương nhiên hiểu được sự khác biệt giữa đệ tử Lâm Nhất và Lâm Nhất, trong mắt hiện lên vẻ khác lạ.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 4053: Lão già này thật cứng đầu!



"Hắn mới đến đây nửa năm đã tự coi mình là đệ tử của Phù Vân Kiếm Tông rồi, còn ông... ở Thương... Thương Huyền Phủ đã gần mười tám năm rồi đúng không, nhưng tựa hồ vẫn chưa coi bản thân là chưởng môn của Phù Vân Kiếm Tông. Trong lòng ông có hận thù, có không cam lòng, ông vẫn luôn sống dưới cái bóng của Kiếm Kinh Thiên và danh tiếng của đệ tử mà Ngọc Quang Kiếm Thánh tự hào nhất”.

Dưới chiếc mũ tre phủ sa trăng Lạc Hoa nói một cách vô cảm, thờ ơ nhìn đối phương.

Nàng ta biết rất rõ năm đó đối phương xuất chúng đến mức nào, tài năng tại Hoang Cổ Vực đáng sợ đến đâu, được xưng tụng là đệ tử có khả năng đưa Kiếm Tông trở lại thánh địa nhất, là một kỳ tài chưa từng có trong ba ngàn năm.

Ông ta tên là Kiếm Kinh Thiên, một đường kiếm chém xuyên chín tầng trời, cũng không phải Vương Tuyệt nào đó. Tuổi thật của ông không hề già nua như vẻ bề ngoài, không quá năm mươi tuổi.

“Chuyện cô biết cũng nhiều đó chứ”.

Chưởng môn Phù Vân nhìn Lạc Hoa với vẻ mặt nghiêm nghị, ánh mắt quyết đoán: “Nhưng Kiếm Kinh Thiên ta làm việc không cần một tiểu bối như cô tới dạy bảo, ta chưa bao giờ quan tâm đến đúng hay sai! Nếu cô muốn ta cùng thằng nhóc đó xin lỗi thì quên đi, cho dù cô là bạn của sư tôn thì ta cũng không làm nổi!"

Lão già này thật cứng đầu!

Trong lòng Lạc Hoa không nói nên lời, rõ ràng biết bản thân làm sai nhưng còn cứng miệng, nhưng Lâm Nhất cũng không thể khá hơn được.

Hai tên này nói dễ nghe chút thì là kiêu ngạo, còn nói trắng ra thì chính là xấu tính.

Đấu hạng của Thương Huyền Phủ đang đến gần, không chỉ Phù Vân Kiếm Tông có động tĩnh mà những tông môn như Huyền Vương Điện, Thanh Lôi Tự, Thiên Hạc Lâu cũng đang rục rịch chuẩn bị.

Tại võ đài Huyền Vương Điện.

Sở Thiên Hạo, người được coi là số một số hai trong lớp trẻ của Thương Huyền Phủ đang lấy một địch hai, đối thủ của hắn ta vậy mà là hai chấp sự với cảnh giới Bán bộ Thần Đan.

Trên người hắn tỏa ra quầng ánh sáng kinh người, uy thế của bậc quân vương biểu lộ, khí thế hùng vĩ đè bẹp xuống khiến hai vị chấp sự kia tỏ ra có chút khó tiếp nhận nổi.

Một thân tu vi cứng rắn bị hạn chế hơn nửa, hoàn toàn không có cách nào phát huy hết sức mạnh của mình.

Dưới chân Sở Thiên Hạo xuất hiện chữ viết cổ xưa, đó là một chữ “*vương' màu đen. Nhưng cách viết lại khác biệt so với hiện tại, từng nét chữ loang lổ vết rỉ sét, tỏa ra luồng sát khí nông đậm, những gợn sóng lan ra thành vòng tròn khi nét chữ xoay vần.

Trong gợn sóng bao phủ này, ánh sáng toàn thân Sở Thiên Hạo nở rộ, mỗi cử động của hắn ta đều giống như bá vương thống trị thiên hạ.

Sau mấy chục chiêu, Sở Thiên Hạo hét lên một tiếng giống như sấm gầm.

Một luồng điện chói mắt bùng nổ trong khoảng không, dưới sự chiếu rọi của ánh sáng, thân hình hắn ta dường như đông cứng lại.

Hai vị chấp sự đồng thời ra tay, mỗi người in một chưởng lên người hắn †a, nhưng chỉ vừa chạm tới liền bị dội ngược ra ngoài.

Sau khi tiếp đất cả hai đều phun máu, sắc mặt tái nhợt như giấy, phải lùi lại liên tục vài bước mới miễn cưỡng ổn định thân mình.

“Huyền Vương Cổ Ấn!”

Hai vị trưởng lão nhìn chăm chăm, chỉ thấy trên người Sở Thiên Hạo. tràn ngập một tầng ánh sáng đen dày đặc lưu động như chất lỏng, bên trong lập lòe ấn ký cổ xưa, vừa rồi hai người họ chính là bị ấn ký này đánh bay ra ngoài.

Đây là bí thuật chỉ thi triển được khi tu luyện Huyền Vương Quyết tới cấp độ cao nhất, một khi vượt cấp giết địch sẽ rất đáng sợ.

Đã vài trăm năm trôi qua Huyền Vương Điện vẫn chưa có người tu luyện thành công đến trình độ này, Sở Thiên Hạo không uổng là yêu nghiệt mạnh nhất trong thế hệ trẻ của Thương Huyền Phủ.

“Hay!”

Giữa tiếng cười vang dội có một ông lão với phong độ bất phàm chậm rãi xuất hiện.

“Tham kiến điện chủ!”

Hai vị chấp sự nghiêm mặt, cũng không màng vết thương trên người liền vội vàng chắp tay cúi chào.

“Thiên Hạo à, ngươi cuối cùng cũng tu luyện tới tầng thứ mười hai của Huyền Vương Quyết trước khi đấu hạng Thương Huyền Phủ diễn ra rồi”, ông lão mặt đầy ý cười, ánh mắt khi nhìn tới Sở Thiên Hạo cũng không giấu nổi hưng phấn.

Vẻ mặt Sở Thiên Hạo bình tĩnh, kiềm chế sự sắc bén lại, nhàn nhạt mỉm cười: "Ta mơ hồ cảm nhận được dường như Huyền Vương Quyết này còn một tầng nữa”.

“Hả?

Nghe được lời này ngay cả điện chủ của Huyền Vương Điện cũng có chút kinh ngạc.

"Sau khi ngưng tụ thành công Huyền Vương Cổ Ấn, cảm nhận được chút da lông của ý chí vương giả, thu được chút kiến thức”,

Sở Thiên Hạo thản nhiên nói.

“Ý chí vương giả?”

Điện chủ Huyền Vương Điện kinh ngạc không thôi, đạo vương giả là đại đạo cực kỳ cao cấp trong số nhiều đại đạo, có thể được gọi là đại đạo tối cao, một khi lĩnh hội thành công cũng đủ để đối kháng với ý chí võ đạo tam phẩm của những đại đạo khác.

“Chỉ là bề ngoài thôi”.

Sở Thiên Hạo khiêm tốn cười một tiếng, sau đó lại lạnh giọng nói: “Nhưng san bằng Thương Huyền Phủ cũng dư dả rồi”.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 4054: Phá Huyền!



"Ha ha ha, có câu này của ngươi là đủ rồi”, điện chủ Huyền Vương Điện phá lên cười mấy tiếng, vỗ mạnh túi trữ vật, một chiếc trường thương bọc vải đen liền bay về phía Sở Thiên Hạo.

Hai mắt Sở Thiên Hạo sáng rực, sau khi Thánh thương Vương Câu của hắn ta bị công tử Táng Hoa cướp mất thì vẫn luôn không có vũ khí nào vừa tay, không lế đây cũng là một thanh thánh binh?

Khi tấm vải đen vén mở, một ngọn thương tỏa ra ánh sáng bạc lạnh thấu xương xuất hiện trước mặt Sở Thiên Hạo.

“Phá Huyền!”

'Trên mặt Sở Thiên Hạo lập tức lộ ra vẻ vui mừng, đây là thánh binh mà Huyền Vương Điện cất dưới đáy hòm, tổng cộng có bốn trăm đạo thánh văn với một thánh văn lục phẩm làm cốt lõi, trong hàng trăm vũ khí thần thánh đã là sự tồn tại cực kỳ đỉnh cao rồi, còn mạnh hơn nhiều so với Vương Câu.

“Cho ngươi mượn tạm, nếu có thể đứng đầu trong vòng xếp hạng thì nó chính thức thuộc về ngươi”, điện chủ Huyền Vương Điện thản nhiên nói”.

“Chuyện nhở”. Sở Thiên Hạo chơi đùa thánh binh yêu thích không muốn rời tay. Cùng lúc đó, tại Thiên Tinh Các, Ma vực Thương Huyền.

Trước mặt người đàn ông trung niên mập mạp là một thanh niên mặc đồ đen với ánh mắt hết sức kiêu căng.

Nếu có đệ tử thuộc tông phái siêu cấp của Hoang Cổ Vực có mặt thì có thể nhận ra người này, hắn ta là Trương Hà- siêu tân binh của Thiên Tinh Các. Tuy chỉ mới thăng cấp tới Tinh Quân hơn một năm nhưng đã vươn lên tới top 5000 trên bảng xếp hạng Tinh Quân, được ca ngợi là yêu nghiệt trong yêu nghiệt.

Bảng xếp hạng Tỉnh Quân dựa trên thứ hạng của Tinh Quân toàn bộ Đông Hoang, không giới hạn độ tuổi, chưa tới một năm đã thẳng tiến vào trong top 5000 thì chỉ có người biết rõ sức nặng của bảng Tỉnh Quân mới có thể hiểu được thiên phú bậc này đáng sợ tới mức nào.

Những người có thể lọt vào top 1 vạn không ai không phải là sự tồn tại đột phá tới cảnh giới Tỉnh Quân đại viên mãn, có thể lọt vào top 5.000 càng là lấy một địch mười, chém giết chấp sự Bán bộ Thần Đan cũng chỉ là chuyện trong tầm tay.

"Ngươi chắc chắn công tử Táng Hoa có khả năng xuất hiện tại vòng xếp hạng Thương Huyền Phủ sao?”, Trương Hà- tên thanh niên mặc đồ đen lười biếng hỏi.

Người đàn ông trung niên mập mạp lẩm bẩm: "Tên nhóc đó nhất định sẽ xuất hiện. Ta có thể khẳng định hắn là người của Phù Vân Kiếm Tông!”

Có thể nói Phù Vân Kiếm Tông lần này rơi vào tình thế cực kỳ nguy hiểm, nếu không giành được vị trí đứng đầu, tông môn cũng không cần tồn tại nữa.

Không có lý do gì mà Phù Vân Kiếm Tông không để hắn ta ra trận, cắt nhường lại núi Thánh Kiếm thần kỳ như vậy cho hắn.

“Vậy thì tốt, nếu không vòng xếp hạng Thiên Huyền Phủ này thực sự rất vô nghĩa", trong mắt thanh niên mặc đồ đen lóe lên ánh sáng, công tử Táng Hoa giữa đường nhảy ra này là người đầu tiên gây rối ở Thiên Tinh Các còn có thể thành công rời khỏi những năm gần đây.

Người đàn ông trung niên mập mạp lạnh lùng nói tiếp: “Đừng phô trương quá, cẩn thận lại lật thuyền trong mương, phỏng chừng Sở Thiên Hạo. của Huyền Vương Điện đã dò dẫm tới tầng mười hai của Huyền Vương Quyết rồi. Diệp Tử Lăng của Phù Vân Kiếm Tông cũng không dễ đối phó như vậy đâu. Tài năng kiếm đạo của nàng ta cũng có thể lấy làm kiêu ngạo trong cùng thế hệ ở Hoang Cổ Vực. Còn có... vị kia của Huyết Nguyệt Động Thiên lần này hẳn là cũng sẽ xuất hiện”.

“Hả?

Đôi mắt Trường Hà lập tứ tỏa sáng, thế lực của Huyết Nguyệt Động Thiên phân bổ khắp thiên hạ, mà Huyết Nguyệt Động Thiên tại Ma vực Thương Huyền nghe nói vẫn luôn ẩn giấu một vị kỳ tài.

“Vậy ta thực sự tới đúng nơi rồi!” 'Trương Hà hơi nheo mắt lại, gương mặt vẽ lên ý cười tàn nhẫn.

Người đàn ông trung niên lạnh giọng: “Ta nói trước rồi đó, bất kể đụng phải đệ tử nào của Phù Vân Kiếm Tông thì cứ giết hết cho ta, nhất định phải ép công tử Táng Hoa ra ngoài!”

Sau đêm trăng tròn đó, công tử Táng Hoa gần như đã trở thành cơn ác mộng đối với ông ta, đối phương có chưởng môn Phù Vân bảo vệ, muốn âm thầm tiêu diệt cơ hồ là không thể.

Ít nhất ở Thương Huyền Phủ vẫn chưa có tà tu cảnh giới Thần Đan nào dám tìm công tử Táng Hoa gây rắc rối.

Nhưng nếu là vòng xếp hạng Thương Huyền Phủ thì sẽ khác, chưởng môn Phù Vân cũng không có cách nào nhúng tay vào nếu nó vẫn nằm trong quy định.

Trương Hà bình tĩnh đáp: “Yên tâm đi, lần này ta tới vỗn dĩ là vì công tử Táng Hoa đó thì sao có thể để hắn ta có đường sống được, ta có phương pháp riêng ứng phó với những người có liên quan tới hắn”.

Ba ngày trôi qua trong chớp mắt.

Trong hồ nước thuộc núi Tinh Linh tại Phù Vân Kiếm Tông, có một con suối được hình thành do sự quy tụ của ánh sáng ngân hà không ngừng dâng trào.

Phùng Chương và Lưu Thanh Nghiêm đã tu luyện ở đây rất lâu, vài ngày trước hai người đã thành công đột phá lên Tinh Tượng, có thể nói thực lực có bước nhảy vọt, tiến triển cực nhanh.

Đây là đặc quyền mà Diệp Tử Lăng tranh thủ cho họ.

Trong số năm người tham gia vòng xếp hạng, ngoại trừ Diệp Tử Lăng và Giang Ly Trần, còn có Phùng Chương, Lưu Thanh Nghiêm cùng Lâm Nhất.

Phùng Chương mở mắt trước tiên, con ngươi sáng ngời như sao, thở ra một hơi trọc khí thật dài.

Lưu Thanh Nghiêm bên cạnh hắn ta sớm đã mở mắt, hai người mắt đối mắt, trên mặt ngập tràn cảm xúc.

Quá trình huấn luyện ở núi Tỉnh Linh chỉ kéo dài hơn nửa tháng nhưng lại tương đương với nửa năm khổ luyện, thậm chí là nhiều hơn.

Tuy nhiên, tất cả những điều này rõ ràng là dựa vào Lâm Nhất, nếu không có hắn đột phá Cửu Trùng Thiên, nếu không có hắn thành công xung kích Thất Hoa Tụ Đỉnh khiến rơi tỉnh quang trời cao rơi xuống như thác nước thi hai người họ cũng không có cơ hội thăng cấp tới cảnh giới Tỉnh Tượng trong thời gian ngắn như
vậy.

Nếu là trước đây thì điều này hoàn toàn không thể tưởng tượng được.

“Lâm Nhất thực sự là người rất may mắn, chỉ rong vòng nửa năm đã giúp Phù Vân Kiếm Tông thay đổi lớn. Nếu như hắn tới sớm hơn vài năm thì.... không biết nền tảng của Phù Vân Kiếm Tông sẽ còn lớn mạnh tới mức nào nữa!, trong lòng Phùng Chương cảm khái, khẽ than một câu.

Lưu Thanh Nghiêm chân thành gật đầu, bất luận là tiếng chuông đại đạo khi leo l*n đ*nh núi Thánh Kiếm hay là là khiến núi Tinh Linh xuyên phá chín tầng trời.
 
Back
Top Bottom