Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Độc Sư Vân Cẩm - Cô Đông

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
437,152
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczOJvRpBxPeJokEEmDTu8QW4wiA_anxS5ig74IAO9Uw9bza6yCXw5AXSwYrgltyL6HjYzaGGcjnSLy9TPspDxxfAUpwcUhmsL1C6gCQknBd8viA5UobktcwtCZF7dTcL9HmVumY4HNxakgXXwh3fr-4-=w215-h322-s-no-gm

Độc Sư Vân Cẩm - Cô Đông
Tác giả: Cô Đông/咕咚
Thể loại: Ngôn Tình, Cung Đấu, Nữ Cường, Cổ Đại, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tác giả: 咕咚
Dịch giả: Lộc Phát Phát
Thể loại: Báo thù, Cổ đại, Cung Đấu, Cung đình hầu tước, Ngôn Tình, Nữ Cường
Giới thiệu

Mẫu thân giấu ta vào một hốc tối bí mật, ta cứ ngỡ bà đang muốn chơi trốn tìm cùng ta.

Nhưng bà dùng một dải vải nhét vào miệng ta, nghiêm túc dặn dò: “Dù có chuyện gì xảy ra cũng không được lên tiếng.”

Từ một lỗ nhỏ trên hốc tối, ta chứng kiến toàn bộ cảnh tượng.

Cả gia tộc họ Tấn, một trăm ba mươi hai mạng người, bị tàn sát không chừa một ai. Máu chảy thành sông, thi thể ngổn ngang.

Kẻ cầm đầu là một nam nhân mặc bạch y, dáng vẻ nho nhã, không ai khác chính là Tống Minh, Trung thư lệnh của Đại Hạ quốc.

Hắn dùng một chiếc khăn trắng tinh lau sạch máu trên lưỡi kiếm, nụ cười lạnh lùng đầy khinh miệt:

“Chỉ là một lũ tiện dân thấp kém, còn vọng tưởng lay động thế gia trăm năm, đúng là không biết tự lượng sức.”

Vì vậy, cả tộc của hắn đáng chết trong tay ta, một kẻ mà hắn gọi là tiện dân.​
 
Độc Sư Vân Cẩm - Cô Đông
Chương 1



1

Năm đó, ta bảy tuổi, lần đầu tiên biết thế nào là hận.

Ta bước qua những thi thể lạnh lẽo của tộc nhân, luồn qua lỗ chó mà thoát khỏi phủ đệ, hòa vào dòng người rời xa Trường An.

Cha mẹ chỉ dạy ta lễ, nghĩa, liêm, sỉ, nhưng chưa từng dạy ta cách phân biệt kẻ xấu.

Ta bị bán đi nhiều lần.

Trốn, bị bắt, rồi lại trốn, rồi lại bị bắt…

Ta không biết phục tùng, cũng chẳng hiểu cách lấy lòng người, nên hết lần này đến lần khác bị đánh đập dã man...

Sau đó, chỉ vì một viên kẹo, ta bị một kẻ nhân từ giả tạo lừa gạt.

Hắn là một độc sư, dẫn ta đến một ngôi làng để dùng ta làm vật luyện độc.

Kể từ đó, ở độ tuổi thích kẹo ngọt nhất, ta căm ghét kẹo.

Những năm ấy, sống còn chẳng bằng chết.

Vì thế, lần đầu tiên, ta học cách giết người.

Không đúng, không phải học. Giết người chỉ là bản năng sinh tồn của ta.

Sau đó, một trận đại nạn quét qua.

Tứ hoàng tử đến cứu trợ.

Dân chúng ca tụng rằng ngài không chỉ tuấn tú như ngọc, mà còn yêu dân như con.

Nhưng hôm ấy, khi ánh mắt ta ngập tràn hy vọng, đôi tay gầy guộc níu lấy vạt áo của ngài, ngài lại nhíu mày.

Vẻ mặt ghê tởm theo phản xạ ấy không che giấu được.

“Láo xược!” Một tiếng quát lạnh lùng vang lên, cận vệ của ngài đá mạnh vào mặt ta, khiến thân thể ta bị hất văng ba thước.

Cơn choáng váng lập tức ập đến, gương mặt đau rát như bị đốt, dòng chất lỏng ấm nóng chảy dài xuống má.

Yêu dân như con ư? Chỉ là một trò cười.

Ta mò mẫm lấy ra một túi độc phấn.

“Nàng ấy chỉ là một dân nữ!” Đột nhiên, một giọng nữ đầy trách cứ vang lên.

Một bóng dáng thanh tao trong bộ váy trắng rơi xuống trước mặt ta, bàn tay mềm mại dùng khăn tay ấn lên vết máu trên mặt ta.

Đó là Tống Tử Uyên, vị hôn thê của Tứ hoàng tử, cũng là con gái của kẻ thù ta, Tống Minh. Nàng cứu ta.

Kẻ giả nhân giả nghĩa như Tống Minh lại có một người con gái thiện lương đến vậy!

Nếu phụ mẫu ta còn sống, có lẽ ta cũng sẽ được nuôi dưỡng để trở nên tốt đẹp như nàng.2

Ta trở thành nha hoàn thân cận của Tống Tử Uyên, lấy tên là Vân Cẩm.

Kẻ thù diệt tộc ở ngay trước mắt.

Hắn mới 36 tuổi, phong thái nho nhã, hiện là Thừa tướng Đại Hạ quốc, quyền lực khuynh đảo triều chính.

Ta có thể dùng một liều độc g**t ch*t hắn ngay lập tức.

Nhưng giờ đây, ta đã có đủ kiên nhẫn, làm sao có thể để hắn chết dễ dàng như vậy?

Sau khi vết thương lành, khi ta xuất hiện, trong đám đông thường xuyên có những ánh mắt kinh diễm dõi theo.

Nhưng đối với một nha hoàn hèn mọn, dung mạo đẹp đẽ chỉ mang lại tai họa.

Ba tháng sau, đứa con trai duy nhất của Tống Minh chết, mắc "hoa liễu bệnh," chỉ mới 17 tuổi.

Không ai biết, chính ta đã hạ độc.

Hắn thấy sắc mà khởi tà tâm, thừa lúc Tống Tử Uyên vắng nhà định c**ng b*c ta.

Càng van xin thảm thiết, hắn lại càng hưng phấn.

Nhưng với độc dược của ta, hắn hoàn toàn bất lực, không thể làm gì ngoài để lại nước miếng khắp mặt ta.

Ngày qua ngày, độc dược âm ỉ trong cơ thể hắn cuối cùng cũng phát tác, biểu hiện giống hệt bệnh hoa liễu.

Toàn bộ Tống phủ chìm trong tang tóc.

Người tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh, tiếng khóc than vang trời, khiến ta không khỏi nhớ đến tiếng gào thét thê lương của tộc nhân ta khi bị thảm sát.

Tống Minh trông vô cùng đau đớn, ta nhìn thấy hắn nắm chặt tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, máu đỏ nhỏ giọt xuống tà áo trắng như tuyết.

Còn ta, đứng cách đó không xa, cầm chiếc khăn trắng lau một bình sứ nhỏ, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh lùng.

Hệt như hắn năm xưa, dùng khăn lau sạch thanh kiếm đẫm máu.

Ta muốn hắn từng chút, từng chút một nếm trải những đau khổ ta đã chịu đựng.

Mất con? Thế đã đủ ư?

Ngày gia tộc ta bị thảm sát, đến người khóc than cũng không có.

Khi đó, trong bụng mẫu thân ta còn một thai nhi chưa kịp chào đời.
 
Độc Sư Vân Cẩm - Cô Đông
Chương 2



3

Nửa năm sau, Tống Minh nhận một đứa bé từ chi bên ngoại về nuôi dưới danh nghĩa con trai mình.

Tống gia là thế gia trăm năm, cành lá sum suê, mất một người con trai cũng chẳng ảnh hưởng lớn.

Huống hồ, hắn còn một người em gái là Hoàng hậu của Đại Hạ quốc, dưới gối bà ta là Tứ hoàng tử, dòng máu Tống gia vẫn đang chảy trong huyết quản hắn.

Chỉ cần ủng hộ Tứ hoàng tử đăng cơ, Tống Tử Uyên làm Hoàng hậu, thế hệ vua kế tiếp lại là người Tống gia.

Đúng là mưu tính quá chu toàn!

Nhưng ta sao có thể để hắn được toại nguyện?

Hắn không biết, cô con gái ngoan của hắn, Tống Tử Uyên, thật ra chẳng hề thích Tứ hoàng tử.

Còn Tứ hoàng tử, theo những gì ta quan sát, hắn không phải người ôn nhu như vẻ bề ngoài.

Tứ hoàng tử cùng thân vệ thỉnh thoảng ghé đến Tống phủ.

Thân vệ ấy, ánh mắt nhìn ta không khác gì ánh mắt của con trai Tống Minh trước đây.

Hắn là con độc nhất của Giang gia, Giang Diễn, tướng quân cận vệ bên cạnh Tứ hoàng tử, cũng là một công tử quý tộc.

Hắn đã có chính thê, lại nạp thêm năm thiếp thất.

Hắn có lẽ đã quên rằng, ta là kẻ ăn mày ở vùng thiên tai từng bị hắn đá suýt chết.

Ta thì không quên. Ta là kẻ nhớ thù rất dai.

Tại trường săn bắn, như thường lệ, ta theo sát Tống Tử Uyên.

Đột nhiên, có kẻ vòng tay ôm lấy eo ta.

Giang Diễn kéo ta lên ngựa, quay đầu ngang ngược cười nói với Tống Tử Uyên:

"Cho mượn người của tiểu thư dùng tạm, đảm bảo sẽ hoàn trả nguyên vẹn."

Giữa ban ngày ban mặt, trước bao ánh mắt, ta và hắn cùng cưỡi ngựa vào rừng sâu, thanh danh của ta còn đâu mà giữ?

Hắn dám làm vậy, bởi hắn chắc chắn rằng Tống gia không vì một nha hoàn mà làm tổn hại hòa khí với cận thần của Tứ hoàng tử như hắn.

Không những không giận, nếu hắn muốn, Tống Minh còn có thể tự nguyện dâng ta lên.

Nhưng tại sao chứ?

Chỉ vì ta là một nha hoàn hèn mọn, nên xứng đáng bị đối xử như vậy sao?

Đây là cuộc săn bắn mà, chuyện gì cũng có thể xảy ra, để người ta tha hồ suy diễn.

Nhưng rốt cuộc, ai săn ai, còn chưa biết được đâu!

Ta đã đợi ngày này từ rất lâu rồi.4

Giang Diễn giương cung, mũi tên bắn thẳng vào một người.

Người đó không phải kẻ bình thường, mà là một ngự sử trẻ tuổi xuất thân hàn môn, trung thành với Thái tử.

Tứ hoàng tử dựa vào thế gia, còn Thái tử dựa vào hàn môn, nhưng hàn môn gần như đã bị diệt tận gốc.

Ngay cả Hoàng đế cũng bị Tống Minh chèn ép đến nản lòng, chỉ biết tìm đến tiên đạo để cầu giải thoát.

Cuộc săn bắn này do Nhị hoàng tử tổ chức, hắn thuộc phe Tứ hoàng tử.

Săn bắn mà, có vài người bị thú dữ cắn chết cũng chẳng phải chuyện lạ, bọn họ chính là muốn mượn cơ hội này để trừ khử phe đối lập.

"Ngươi thấy đấy, không nghe lời thì kết cục là như thế."

Giọng nói lạnh lẽo của Giang Diễn lướt qua tai ta, như chiếc lưỡi rắn độc.

Ta sợ đến phát run, Giang Diễn lại cười ngạo nghễ.

Còn Tứ hoàng tử, kẻ luôn được ca tụng là nhân từ, chứng kiến tất cả nhưng không nói một lời bênh vực ta.

Như lần trước, khi Giang Diễn đá ta, hắn cũng chỉ nói nhẹ nhàng một câu: "Ngươi không nên làm tổn thương người khác."

Hắn đẹp đẽ, ôn hòa như ngọc, đôi mắt đào hoa nhìn ai cũng mang vẻ dịu dàng, cử chỉ lời nói đều không có điểm chê.

Nhưng đằng sau vẻ ôn hòa ấy là sự lạnh lùng, thờ ơ, chẳng tin tưởng hay quan tâm đến bất kỳ ai.

Hắn chỉ để ý đến lợi ích, mà ta, một nha hoàn không có giá trị lợi dụng, đương nhiên không đáng để hắn ra mặt.

Thế nhưng rất nhanh, chính bọn họ cũng bị phục kích.

Tên ngự sử trẻ kia biết rõ cuộc săn này là một bữa tiệc Hồng Môn, cớ sao vẫn đến?

Bọn họ muốn phản công!

Ngu ngốc thật!

Giang Diễn chẳng còn tâm trí để ý đến ta, hắn ném ta sang một bên.

May mắn thay, mục tiêu của đám sát thủ chỉ là Tứ hoàng tử và phe của Giang Diễn, không hề nhằm vào ta.

Ta lén nấp sau một gốc cây.

Bọn họ đánh nhau càng lúc càng xa.

Khi không còn thấy bóng dáng bọn họ, ta liền chạy đến kiểm tra mạch của ngự sử.

Hắn chưa chết hẳn.

Ta bóp nhân trung của hắn, đánh thức hắn dậy.

"Công tử, chịu đau một chút, ta sẽ rút mũi tên ra ngay."

Ta ấn tay vào ngực hắn, dùng sức rút mũi tên ra, sau đó lấy chiếc khăn thấm độc dược đè lên vết thương đang rỉ máu.

Ngự sử đau đến nhăn nhó mặt mày, nhưng vẫn không quên cảm tạ ta: "Đa tạ."

Ta nghiêm mặt nói:

"Công tử, các người hồ đồ quá rồi! Giết một Tứ hoàng tử, Thái tử có thể thắng sao?”

"Hoàng tử còn nhiều, thế gia hoàn toàn có thể đổi một hoàng tử khác để ủng hộ. Các người làm vậy chẳng khác nào đưa dao vào tay thế gia, mà còn là một con dao cực sắc.”

"Ám sát hoàng tử, chẳng lẽ các người không sợ thế gia mượn cớ này để quét sạch hàn môn sao? Mười năm trước, gia tộc họ Tấn ta bị diệt môn còn chưa đủ thảm à?”

"Hại địch tám trăm, tổn thất tám ngàn, đến lúc đó, e rằng Thái tử cũng bị các người liên lụy."

Ngự sử mở to mắt nhìn ta: "Ta… ta…"

Vết thương lại chảy máu nhiều hơn.

"Đừng kích động." Ta cắt ngang lời hắn.

"Ta có một kế hoạch, có thể bảo vệ hàn môn. Nghe cho kỹ. Hôm nay trong rừng sâu đột nhiên xuất hiện một nhóm thích khách, mũi tên bắn trúng công tử là bằng chứng…"

Nói xong, ta cầm tay hắn ấn vào vết thương.

"Tự giữ lấy, hiện trường giao lại cho công tử, ta còn có việc phải làm."

Ta đứng dậy, dứt khoát cởi áo ngoài ra.

"Ngươi… ngươi làm gì vậy?" Ngự sử trẻ mặt đỏ bừng, lộ rõ vẻ căng thẳng.

"Yên tâm, yên tâm, sẽ không bắt công tử chịu trách nhiệm đâu."

Ta cởi hết, chỉ để lại áo lót, sau đó lột lấy bộ y phục của một thích khách đã chết, thay vào rồi chuẩn bị đuổi theo đám người Tứ hoàng tử.

"Cô nương, cô nương là người nhà ai?" Người phía sau hỏi.

Ta quay đầu lại:

"Ta không có nhà, không cha không nương. Ta tên là Vân Cẩm, nha hoàn được Đại tiểu thư Tống gia thu nhận. Hãy nhớ, đừng bao giờ nói rằng ta đã cứu ngươi."

Cha ta cũng từng là một ngự sử ngay thẳng chính trực!

Ta không quay đầu lại, chạy thẳng đến mép vực.

Vừa hay bắt gặp Tứ hoàng tử đang bị một thanh kiếm đâm thẳng vào tim.

Thân vệ của hắn, Giang Diễn, lúc này cũng khó bảo toàn tính mạng, làm gì còn sức để cứu chủ.

Ta lao lên, chắn trước Tứ hoàng tử.

Ta mặc giáp, kiếm đâm không xuyên qua được, nhưng lực quá mạnh, cả hai cùng ngã xuống vực.

Ta ôm chặt lấy Tứ hoàng tử, xoay người lại, ta ở dưới, hắn ở trên.

Gió vực cuốn mạnh, thổi bay lớp mặt nạ, lộ ra khuôn mặt ta.

Ánh mắt hắn hoảng hốt, kinh ngạc.

"Điện hạ, lấy thân ta làm đệm, đổi lấy mạng ngài. Chỉ mong ngài đối xử tốt với tiểu thư nhà ta."
 
Độc Sư Vân Cẩm - Cô Đông
Chương 3



5

Tứ hoàng tử có thể chết.

Nhưng không thể chết một cách vô giá trị như thế.

Điều đó không thể thay đổi số phận của hàn môn, cũng không thể thay đổi vận mệnh của những kẻ bình dân hèn mọn như chúng ta.

Nước đã đủ đục rồi, chi bằng để ta thêm vào một chút sóng gió.

Dưới vực là biển, ta lại mặc giáp, khả năng lớn là không chết.

Quả nhiên, ta không chết.

Nhưng những đợt sóng dữ đã đẩy ta và Tứ hoàng tử tách xa nhau.

Điều làm ta không ngờ là hắn lại không biết bơi, còn sợ nước đến mức quẫy đạp điên cuồng rồi chìm dần xuống đáy.

Thật vô dụng.

Ta đành lặn xuống, bơi về phía hắn.

Một tay vòng qua lưng hắn, tay còn lại đỡ sau đầu, ta nghiêng người thổi cho hắn một hơi thở.

Sau đó, ôm lấy hắn bơi lên mặt nước.

Hắn vô thức siết chặt ta, như sợ bị bỏ lại.

Chúng ta ôm lấy một khúc gỗ, trôi dạt đến một hòn đảo.

Đêm đó, Tứ hoàng tử quen được nuông chiều lại chẳng ra sao, phát sốt, người run lên bần bật.

Thật vô dụng.

Không còn cách nào, ta chỉ đành ôm lấy hắn.

Hắn sợ lạnh, theo bản năng càng ôm chặt ta – nguồn ấm duy nhất.

Ta mệt lả, không hay biết gì, ngủ thiếp đi lúc nào không rõ.

Sáng hôm sau, ánh mắt hắn dừng trên mặt ta rất lâu.

Cho đến khi ta mở mắt, vô tình chạm phải ánh nhìn của hắn.

Hắn lại tỏ vẻ lúng túng, vội buông tay khỏi người ta.

Ta đưa tay sờ trán hắn: "Hết sốt rồi."

Đứng dậy, ta nói: "Điện hạ, ngài tối qua phát sốt. Hành động hôm qua… chỉ là bất đắc dĩ, không cần để tâm."

"…"

Hắn thấy ta định đi, hỏi: "Ngươi đi đâu?"

"Ta đi kiếm ít trái cây ăn. Điện hạ muốn ở đây chờ hay đi cùng?"

"Cùng."

Kẻ vốn tính toán mọi việc như một chiếc máy, gương mặt luôn là lớp mặt nạ ôn hòa, sau khi cùng ta bị mắc kẹt ở đảo này, cuối cùng cũng để lộ chút chân thật.

Hắn mắc chứng sạch sẽ, lúc nào cũng phải chỉnh chu gọn gàng.

Có thể tưởng tượng được khi xưa, lúc bàn tay bẩn thỉu của ta nắm lấy vạt áo hắn, hắn ghét bỏ thế nào.

Ngày qua ngày, vẫn không thấy ai đến cứu.

Chúng ta ngồi bên bờ biển, nhìn sóng triều lên xuống.

"Điện hạ, ngài có ai để nhớ không?"

"Không."

"Ta có, ta nhớ tiểu thư. Chắc chắn nàng đang nghĩ cách tìm ta. Gia đình ngài hẳn cũng đang tìm ngài."

Hắn bật cười tự giễu, rồi im lặng.

Lâu thật lâu sau, hắn hỏi, đầy hoài nghi:

"Tại sao ngươi liều mình cứu ta?"

"Chắc vì ngài là vị hôn phu của tiểu thư, cũng có lẽ vì năm xưa ngài và tiểu thư đã cứu ta."

Hắn vẫn nhìn ta, lý do này rõ ràng không đủ để thuyết phục hắn.

Kẻ lạnh lùng trong thâm tâm khó mà tin có người sẽ liều mạng để báo ân.

Mà hắn không sai.

Hắn từng thờ ơ với ta, ta không có lý do gì để cứu hắn.

Nhưng ta thực sự đã cứu hắn!

Ta thoáng bực bội: "Lúc đó mọi thứ quá vội vàng, chẳng kịp suy nghĩ gì cả. Làm sao nói rõ được? Có lẽ vì ta thiện lương? Hoặc bởi trong mắt ta, điện hạ không phải kẻ xấu, đáng được cứu?"

Hắn lại hỏi: "Nếu ta không phải hoàng tử, chỉ là Phí Chiêu, ngươi còn cứu ta không?"

Hóa ra hắn biết mọi sự tâng bốc dành cho hắn đều vì thân phận.

Ta cười: "Ta cứu người, từ trước đến nay không liên quan đến thân phận."

Hắn cũng cười, đẹp đến mức khiến người khác không dám nhìn thẳng, nụ cười có đôi chút chân thành.

Hôm đó, hắn kể với ta rằng hắn từng có một người đệ đệ cùng mẹ.

Đệ đệ thông minh hơn, khéo ăn nói hơn, tất thảy đều vượt trội hắn.

Mẫu hậu hắn và Tống Minh rất yêu quý đệ đệ, hết lòng bồi dưỡng, nhưng ngày càng thiếu kiên nhẫn và lạnh nhạt với hắn.

Hắn dồn hết tâm tư viết một bài thơ về tình mẫu tử, lại bị mẫu hậu chế nhạo: chỉ biết nghĩ mấy thứ vô dụng, không có tiền đồ.

Đến một ngày, đệ đệ vô tình rơi xuống nước, sau đó sốt cao, rồi trở nên đần độn.

Thái độ của họ thay đổi hoàn toàn.

Họ bắt đầu ân cần với hắn, hết lòng chăm lo và bồi dưỡng.

Còn đệ đệ trở thành phiên bản trước kia của hắn – không ai để ý.

Hắn từng nghĩ họ chỉ không yêu hắn, về sau mới hiểu ra, họ chẳng yêu ai cả.

Họ chỉ cần một hoàng tử để củng cố lợi ích gia tộc.

"Về sau thì sao? Đệ đệ ngài thế nào?"

"Chết rồi. Lại lén đi nghịch nước, ngã xuống lần nữa. Khi được tìm thấy, hắn nổi trên mặt nước, cơ thể phồng rộp, dung mạo không còn nhận ra."

Giọng hắn trầm xuống: "Không ai rơi một giọt nước mắt cho hắn."

Thảo nào hắn sợ nước đến vậy.

Hắn sợ ngu muội, sợ chết, càng sợ chết đi rồi không ai quan tâm.

"Họ không tìm được ta, chắc chắn sẽ chọn một hoàng tử khác, giống như từng chọn ta vậy."

"Điện hạ, muốn trở về không? Ta sẽ cùng ngài giết trở lại." Ta cười nói.
 
Độc Sư Vân Cẩm - Cô Đông
Chương 4



6

Ta mỗi ngày đều phải xuống nước dò đường.

Mỗi lần bơi trở về, từ xa đã thấy Phí Chiêu đứng đó, ánh mắt đăm đăm nhìn về phía ta.

Khi ta quay lại, trong mắt hắn lại sáng lên một tia hy vọng.

Cho đến một lần, ta đi suốt hai ngày hai đêm.

Lúc ánh sáng ban mai vừa hé, ta trở về, thấy hắn vẫn đứng đó.

Chưa kịp lên bờ, hắn đã vội vàng chạy về phía ta, dẫm vào dòng nước mà hắn từng sợ hãi.

Người luôn kiềm chế, lễ độ, còn mắc chứng sạch sẽ, bỗng ôm chặt lấy ta – người ướt sũng.

"Đừng đi nữa, chúng ta không trở về nữa."

Không trở về… đồng nghĩa với việc hắn từ bỏ thân phận cao quý của một hoàng tử, từ bỏ vinh quang, chấp nhận cùng ta ở lại trên hòn đảo hoang vu này, tay trắng mà sống.

Hai ngày qua, hắn một mình dõi mắt trông ra biển lớn, chờ một người không biết có trở về hay không.

Trong một khoảnh khắc nào đó, hắn đưa ra quyết định:

Nếu người ấy không bỏ lại hắn, hắn nguyện từ bỏ tất cả để ở bên nàng.

Khoảnh khắc ấy, ta biết hắn đã xong rồi.

Chàng trai lạnh lùng có vẻ ngoài vô tình kia, thật ra lại thiếu thốn tình yêu, lại khát khao yêu thương.

Khi hắn bị ám sát, khi rơi xuống nước, khi sốt cao, khi đứng chờ đợi… trong mọi khoảnh khắc tuyệt vọng, ta chưa từng bỏ rơi hắn.

Ta hết lần này đến lần khác kéo hắn khỏi bóng tối, trở thành tia sáng duy nhất trong lòng hắn.

Một thiếu niên chưa từng có được tình yêu, làm sao không khao khát thứ ánh sáng ấy?

Nhưng ta chỉ mỉm cười, nói:

"Điện hạ, ta đã tìm được đường rồi, chúng ta có thể trở về."

Tống Minh không biết rằng, hoàng tử mà ông ta dày công bồi dưỡng đã bắt đầu thoát khỏi sự khống chế của ông ta.

Mỗi đêm, trong những giấc mơ chập chờn, ta lại thấy A nương của ta – bụng mang dạ chửa, quỳ rạp dưới chân hắn cầu xin.

Hắn không chút do dự, cầm thanh kiếm lạnh lẽo đâm xuyên qua bụng A nương, xoay mạnh chuôi kiếm, mặc sức khuấy đảo phần máu thịt bên trong.

Hắn mỉm cười, nói:

"Con của tiện dân như loài sâu kiến, chết thì chết, đó là mệnh của các ngươi."

Vậy thì, mệnh của cả gia tộc hắn, cũng nên chết trong tay con sâu kiến này.7

Chúng ta làm một chiếc bè gỗ, mang theo chút thức ăn, trải qua năm ngày năm đêm, cuối cùng cũng trở lại Hoàng thành.

Quả nhiên, các thế gia đã lập một hoàng tử khác, bát hoàng tử được chuyển đến dưới danh nghĩa dưỡng tử của hoàng hậu.

Khi Phí Chiêu trở về, hoàng hậu và Tống Minh vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ.

Nghe nói, hoàng hậu còn đỏ cả vành mắt.

Trên người Phí Chiêu chảy dòng máu của nhà họ Tống!

Mà thế gia, thứ coi trọng nhất chính là huyết mạch.

Phí Chiêu, không nghi ngờ gì, là người mà họ nguyện ý nhất để dốc lòng nâng đỡ.

Nhưng liệu hắn… có còn cam tâm tình nguyện làm một quân cờ để họ mặc sức bài trí?

Còn về vụ ám sát…

Vì mũi tên trên người vị ngự sử kia mang dấu hiệu của hoàng gia, họ liền nghi ngờ các hoàng tử khác.

Nhị hoàng tử, người tổ chức buổi săn bắn đó, trở thành đối tượng đầu tiên bị tình nghi.

Trớ trêu thay, nhị hoàng tử thật sự đã nghe theo sự xúi giục của Tống Minh, làm không ít chuyện tàn sát trung thần.

Ngày hôm đó, kẻ bị giết không chỉ có vị ngự sử kia.

Giang Diễn, dù biết ngự sử nói dối, cũng không thể tiết lộ nửa lời.

Tứ hoàng tử sống chết chưa rõ, mà hắn, vị thượng tướng của cấm vệ quân, đã vì thất trách trong nhiệm vụ bảo vệ mà bị bãi chức và giam giữ.

Nếu lại thêm tội mưu sát triều thần, e rằng hắn không còn đường sống.

Hắn không ngu ngốc đến mức tự đưa đầu vào chỗ chết.

Vì vậy, một cách vô tình hay hữu ý, hắn cũng đẩy mọi tội danh lên đầu Nhị hoàng tử.

Kết quả, nhị hoàng tử – một kẻ chẳng làm nên trò trống gì – trở thành con dê thế tội.

Tống Minh mất đi một quân cờ, mà ta chính là muốn từng chút, từng chút nhổ sạch móng vuốt của ông ta.

Thế gia mà ông ta luôn tự hào, sẽ bị một con sâu kiến như ta, từng bước từng bước làm tan rã.
 
Độc Sư Vân Cẩm - Cô Đông
Chương 5



8

Phí Chiêu đề nghị ta cùng hắn về Vương phủ, ta từ chối.

Trở về Tướng phủ, ta kể lại mọi chuyện cho Tống Tử Uyên, chỉ giấu đi đoạn liên quan đến ngự sử kia.

“Ngươi thích tứ hoàng tử sao?” Nàng hỏi ta.

Ta lắc đầu.

“Vậy tại sao lại liều mình cứu hắn?”

“Hắn là phu quân tương lai của tiểu thư.”

Nàng nhíu mày:

“Nếu hắn không trở lại, phu quân của ta sẽ đổi thành bát hoàng tử. Chẳng lẽ ngươi cũng vì bát hoàng tử mà liều mạng sao? Ngươi có bao nhiêu cái mạng!”

“Tiểu Cẩm, nhớ kỹ, mạng của ngươi không thấp hèn hơn bất kỳ ai. Nếu người đó thật lòng đối đãi, là tri kỷ đồng tâm, ta sẽ không nói gì. Nhưng nếu không phải, sau này đừng làm chuyện ngốc nghếch như vậy nữa.”

Nàng lại nói, mạng của một nha hoàn như ta không thấp hèn hơn bất kỳ ai, bao gồm cả Tứ hoàng tử cao quý kim tôn ngọc quý.

Ta đã biến mất nhiều tháng, giữa kinh thành phồn hoa như Trường An, chỉ có một mình nàng vì ta mà đêm không thể ngủ yên.

Cổ họng ta bỗng nghẹn ngào, gật đầu: “Vâng.”

Ta thường tự hỏi, một người giả dối như Tống Minh, làm sao có thể nuôi dạy được một người lương thiện và thấu hiểu như Tống Tử Uyên?

Từ nhỏ, nàng đã được bồi dưỡng làm mẫu nghi thiên hạ, Tống Minh phu phụ đối với nàng nghiêm khắc cực độ, chỉ một sai lầm nhỏ cũng bị quở trách hoặc phạt gia pháp.

Nhưng nàng lại rất yêu sách, có lẽ là những con chữ trong sách đã nuôi dưỡng tâm hồn nàng.

Kỹ thuật đàn của nàng là nhất tuyệt ở Trường An, ngay cả các nhạc sư trong hoàng cung cũng phải tự thẹn không bằng.

Thế nhưng, nỗi khổ tâm trong tiếng đàn của nàng lại không ai thấu hiểu.

Cho đến hai năm trước, trong rừng trúc, tiếng đàn của nàng vang lên, một thiếu niên đi ngang đã dừng bước, lấy giấy mực ra.

Nét bút vung lên, ý cảnh trong tiếng đàn liền hiện rõ trên giấy.

Từ đó về sau, mỗi tháng nàng đều đến rừng trúc đánh đàn.

Thiếu niên ấy cũng nhất định xuất hiện.

Bọn họ chưa từng vượt qua lễ giáo, nhưng đã tâm linh tương thông từ lâu.

Thế nhưng, sau đó nàng bảo ta đến nói với thiếu niên ấy rằng, nàng sẽ không đến nữa, nàng phải lấy chồng.

Gả cho hoàng tử mà thế gia nâng đỡ, trở thành hoàng hậu, là số mệnh mà nàng không thể thay đổi.

Đúng vậy, tứ hoàng tử vừa trở về, Tống Minh phu phụ liền bảo Tống Tử Uyên đến vương phủ đưa thuốc bổ.

Trong vương phủ, Phí Chiêu và Tống Tử Uyên sóng vai đi ở phía trước, trai tài gái sắc, nhưng lại tương kính như tân.

Ta và Giang Diễn theo sau.

Phí Chiêu đã kéo Giang Diễn ra khỏi lao ngục.

Nhân hậu xưa nay là một thủ đoạn của hắn, hắn ban một chút ân huệ, cả gia tộc Giang thị liền biết ơn đến chết lòng, trung thành không đổi.

Hắn thậm chí sẽ dung túng cho thuộc hạ phạm chút sai lầm, để rồi nắm được thóp của họ.

Huống hồ, dù có thay một thị vệ khác, liệu người đó có vì hắn mà cản đao chịu chết hay không?

Hắn xưa nay không tin.

Giang Diễn nhìn thấy ta, ngạc nhiên nói: “Ngươi còn sống sao?”

Hắn không hề biết người cứu Tứ hoàng tử chính là ta.

Ta không đáp.

“Không nói lời nào à?” Hắn càng được đà.

Ánh mắt của ta vẫn luôn nhìn chằm chằm Tống Tử Uyên, ánh mắt của Giang Diễn lại nhìn chằm chằm ta.

Hôm nay ta cố ý mặc một chiếc váy cổ thấp hơn thường ngày, lộ ra chiếc cổ và xương quai xanh trắng ngần.

Ta không để ý đến hắn, hắn lại càng quá quắt, bỗng nhiên ôm lấy ta, bịt chặt miệng ta không cho lên tiếng, rồi hôn lên trán ta một cái.

Thấy chưa, bởi vì ta chỉ là một nha hoàn, hắn liền có thể mặc sức sỉ nhục ta.

Vậy hắn cũng đáng chết.9

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, một cú đấm đã thẳng vào mặt hắn.

“Ngươi cũng dám động vào người của ta.”

Phí Chiêu xưa nay luôn hòa nhã, lúc này bỗng như một con sói điên, đôi mắt đỏ rực, đấm đá Giang Diễn không chút nương tay.

Thấy hắn sắp đánh chết người, ta và Tống Tử Uyên vội kéo hắn lại.

“Điện hạ, ta không sao, đừng đánh nữa, đánh nữa hắn sẽ chết mất.” Ta vội nói.

Phí Chiêu cuối cùng cũng dừng tay, ngực phập phồng dữ dội vì tức giận, vành mắt đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi nói:

“Ta còn không nỡ chạm vào một sợi tóc của nàng, hắn lại dám!”

“Hôm nay, kẻ nào dám tiết lộ nửa lời, chết.”

Hắn lạnh lùng hạ tử lệnh, sau đó kéo ta vào phòng, ra lệnh cho người mang nước ấm tới, từng chút một lau trán cho ta.

“Được rồi điện hạ, lau nữa sẽ rách da mất.”

Ta nắm lấy bàn tay đỏ sưng của hắn, mở lọ thuốc bên cạnh, bôi từng chút thuốc mỡ lên tay hắn.

“Điện hạ, hôm nay ngài không nên kích động như vậy.”

“Hắn đáng chết.”

“Điện hạ hôm nay giống như một đứa trẻ vậy.”

“…”

“Bình thường là ta quá nuông chiều hắn, khiến hắn không biết chừng mực.”

“Điện hạ, nếu người Giang Diễn trêu ghẹo hôm nay chỉ là một nha hoàn bình thường, hoặc là một Vân Cẩm chưa từng cùng ngài vào sinh ra tử, ngài còn như vậy không?”

“…”

“Ngài sẽ không.”

“Tiểu Cẩm…”

“Điện hạ, ngài là Hoàng tử, sau này rất có thể trở thành quân vương thiên hạ. Mà đại đa số những người trong thiên hạ này đều giống như ta, hèn mọn yếu đuối, mạng sống mong manh như cỏ lau. Nếu có thể, xin ngài hãy dành nhiều sự che chở hơn cho những người như vậy.”
 
Độc Sư Vân Cẩm - Cô Đông
Chương 6



10

Tống Tử Uyên đi đi lại lại trong khuê phòng, vẻ mặt đầy lo lắng.

"Ta chưa từng thấy Tứ hoàng tử mất kiểm soát như vậy. Hắn e rằng thật lòng thích ngươi. Nhưng hoàng gia vô tình, nếu dì ta và cha ta biết chuyện, họ sẽ không tha cho ngươi. Ngươi phải rời đi ngay lập tức."

Đến thời khắc này, nàng vẫn chỉ lo lắng cho sự an nguy của ta.

Ta lắc đầu: "Ta không đi."

Có lẽ nàng chưa thật sự hiểu rõ năng lực của cha nàng.

Thế gia quyền khuynh triều dã, ta có thể đi đâu được đây?

Huống hồ mỗi bước đi của ta từ trước đến nay đều là chín phần chết, một phần sống.

Ta quá nhỏ bé, nếu không đặt cược cả tính mạng, làm sao lay chuyển được thế gia?

Nhưng cho dù phải chết, ta cũng phải chết một cách có giá trị!

Chỉ cần ta còn sống một ngày, ta sẽ hy vọng thiên hạ này bớt đi những bi kịch giống như ta.

Chuyện này vốn không lớn.

Dẫu sao Giang Diễn trước là thất trách, sau lại hành xử thiếu đạo đức, hơn nữa kẻ mà hắn lăng nhục còn là ân nhân cứu mạng của Tứ hoàng tử, thế nào cũng không đúng lý.

Dạy hắn một bài học cũng chẳng có gì quá đáng.

Ta cũng không đến mức phải chết.

Nhưng không ai ngờ được, Giang Diễn đã chết.

Vết thương của hắn lâu ngày không lành, bị hoại tử mà chết.

Không ai biết rằng, là ta đã hạ độc hắn.

Ngay từ cái lúc hắn hôn lên trán ta, độc đã từ miệng hắn xâm nhập vào ngũ tạng.

Ta chỉ dùng độc tính phát tác chậm, lẽ ra hắn không chết nhanh như vậy.

Nhưng ta đã tính sai. Ta không ngờ Phí Chiêu lại đánh hắn nặng đến thế, không ngờ chất độc phát tác nhanh như vậy.

Hắn bắt đầu sưng tấy, hoại tử từ khuôn mặt, lan đến tứ chi, ngũ tạng.

Mức độ đau đớn của hắn gấp ngàn lần cú đá hắn từng dành cho ta thuở ban đầu.

Nhà họ Giang là gia tộc quyền quý, Giang Diễn là con trai duy nhất.

Chỉ vì một nha hoàn mà bị Tứ hoàng tử đánh chết, đây không còn là chuyện nhỏ nữa.

Khi Tống Minh sai người áp giải ta đi, ta đã biết, lành ít dữ nhiều.

Mạng của một nha hoàn vốn không đáng giá, họ chắc chắn sẽ dùng những thủ đoạn tàn nhẫn nhất để tra tấn ta, như vậy mới nguôi được nửa phần căm hận.

Nhưng ta thấy sảng khoái.

Phí Chiêu đánh hay lắm, Giang Diễn chết đáng lắm.

Giữa Tống Minh và thế gia, giữa thế gia và Tứ hoàng tử, cuối cùng cũng nứt ra một vết rạn không thể hàn gắn.

Vết rạn đó sẽ ngày càng lớn, khiến cho thế gia vốn đan xen rễ sâu, bao che lẫn nhau, không còn bất khả chiến bại nữa.11

Ta bị trói trong phòng tra tấn tối tăm của Giang phủ, nơi u ám đến mức không nhìn thấy chút ánh sáng.

Những dụng cụ tra tấn được mang ra từng cái một.

Trong mắt Giang lão gia, chỉ có sự hận thù ngút trời.

Nỗi đau mất con trai đã khiến ông ta gần như hóa điên.

Ông ta không thể làm gì được Tứ hoàng tử, nên đành trút hết căm hận lên ta.

Nhưng ông ta không biết, ta đã được "luyện độc", máu trong người ta chính là độc dược.

Khi ông ta hành hạ ta đến mức máu chảy đầm đìa, không khí trong phòng cũng bị nhiễm đầy độc khí từ máu ta.

Phòng tra tấn này kín mít, ông ta ở đây ngày đêm để hành hạ ta, làm sao không trúng độc được chứ?

Ông ta sống không lâu đâu. Và ông ta sẽ chết còn thê thảm hơn cả ta.

Năm xưa, chính ông ta là tay sai trung thành của Tống Minh, đã góp công vào việc tàn sát cả gia tộc Tấn.

Giờ đây, cả ông ta và con trai đều phải chết một cách nhục nhã, Giang gia tuyệt tử tuyệt tôn.

Báo ứng là điều không thể tránh khỏi!

Chỉ tiếc rằng, ta quá yếu đuối. Một mình ta không đủ sức chống lại thế gia, chỉ như con kiến muốn lay động cây đại thụ.

Ta chỉ có thể làm được đến đây mà thôi.

Nhưng ta tin rằng, cha mẹ ta yêu thương ta như vậy, chắc họ sẽ không trách ta đâu.

Nơi này tối quá, ta thật sự rất sợ bóng tối.

Ta nhớ cha mẹ mình.
 
Độc Sư Vân Cẩm - Cô Đông
Chương 7



12

Trong căn phòng tra tấn tối tăm không thấy ánh mặt trời, đột nhiên vang lên tiếng cửa bị đẩy mạnh, một luồng ánh sáng chói mắt tràn vào.

Ta theo phản xạ nheo mắt lại.

Giữa bóng sáng giao thoa, người thiếu niên vốn dĩ nên ôn hòa như ngọc giờ đây chỉ còn lại vẻ mặt kinh hoàng.

Phí Chiêu ôm lấy ta, lúc này chỉ còn chút hơi thở thoi thóp, rời khỏi Giang phủ.

Phía sau là âm thanh hỗn loạn của việc tịch thu tài sản và bắt người.

Giang gia vì tội sát hại trung lương, tham ô quân lương mà cả nhà bị kết án.

"Ngươi đã nộp chứng cứ tội ác của Giang gia lên Ngự sử đài?" Ta cất tiếng hỏi, giọng yếu ớt.

"Ừ." Hắn gật đầu.

Phí Chiêu không phải một hoàng tử bất tài. Bề ngoài hắn cùng thế gia lợi ích gắn bó, nhưng thực chất, chưa từng tin tưởng bất kỳ ai. Trong tay hắn nắm giữ bí mật của thế gia, điều này không có gì lạ.

Nhưng Tống Minh sao có thể tha thứ cho hắn tùy ý làm loạn như vậy?

Như hiểu được sự nghi hoặc của ta, Phí Chiêu mỉm cười ôn hòa nhìn ta:

"Giang Diễn chết vì ta, Giang gia lại có ý muốn chuyển hướng ủng hộ thái tử, cữu cữu tất nhiên phải diệt trừ Giang gia càng sớm càng tốt."

Ta nhíu mày.

"Được rồi, là ta đã làm giả bức mật thư giữa Giang gia và Thái tử." Hắn thừa nhận.

Không uổng công ta vài lần liều mạng cứu hắn.

Trong lòng ta bất giác dâng lên một cảm giác hả hê — ta đã cược đúng.

Khi Phí Chiêu vì ta mà mất kiểm soát, suýt chút nữa đánh chết Giang Diễn, ta đã đoán rằng, nếu ta bị Giang gia hại chết, hắn sẽ vì cứu ta mà không ngại đối đầu Giang gia, thậm chí tiêu diệt toàn bộ nhà họ Giang.

Ta vốn không đặt nhiều hy vọng vào canh bạc này.

Ta không tin hắn.

Càng không tin vào thứ gọi là tình yêu.

Nhưng hắn thực sự đã đến!

Hóa ra, khi rơi vào tuyệt vọng, có người vì ngươi mà đến, là cảm giác như thế này sao?

Ánh mắt hắn nhìn ta lộ rõ sự đau lòng không cách nào che giấu.

"Được rồi, đừng lo cho ta, cũng đừng bận tâm đến bọn họ nữa. Chúng ta về nhà thôi."

Nhà?

Ta còn nhà sao?

Nhà của ta đã sớm bị thế gia hủy hoại.

Tấn gia là thế gia hàn môn được bệ hạ đích thân nâng đỡ. Diệt Tấn gia chẳng khác nào chặt đứt cánh tay của hoàng đế.

Và hôm nay, nhờ tay Phí Chiêu, ta đã diệt được Giang gia. Giết Giang gia chẳng khác nào chặt đứt một cánh tay của Tống Minh. Lại một quân cờ nữa bị ta phá hủy, lần này còn là một quân cờ quan trọng.

Tiếp theo sẽ là Tống Minh.

Tống Minh, lão cáo già này, e rằng không phải không nghi ngờ tính chân thực của bức mật thư. Nhưng lão ta vốn đa nghi, thà giết nhầm trăm người còn hơn bỏ sót một kẻ.

Lão tính trước mười bước, thậm chí trước khi giao ta cho Giang gia, đã ép ta uống một loại độc khiến cơ thể suy kiệt, sớm đoản mệnh.

Cho dù ta may mắn thoát khỏi tay Giang gia, cũng chẳng sống được lâu.

Vì vậy, lão không hề lo lắng việc Phí Chiêu cứu ta.

Điều quan trọng hơn cả là, từ đầu đến cuối, lão vẫn giữ được vẻ ngoài thanh cao, tay sạch sẽ.

Cái chết của ta, hoàn toàn là do Giang gia, chẳng liên quan gì đến lão.

Phí Chiêu cũng sẽ không vì ta mà sinh hiềm khích với lão.

Nhưng lão đã tính sai một chuyện.

Ta là người đã được "luyện độc".

Ta không sợ bất kỳ loại độc nào!

Lão không biết, con sâu nhỏ bé mà lão coi thường, người ti tiện mà lão khinh bỉ, đang âm thầm chuẩn bị cho một cơn địa chấn lớn.

Năm đó lão dùng cách thức tàn nhẫn nhất, phi nhân tính nhất để tiêu diệt cả gia tộc ta, thì tương lai, ta sẽ trả lại gấp bội.

Ta sẽ nâng lão lên cao, rất cao. Để rồi, vào thời điểm lão huy hoàng nhất, đắc ý nhất, ta sẽ hủy diệt tất cả của lão.

Những gì lão nghĩ rằng đã bóp nghẹt từ lâu, sẽ lại xảy ra, không thể ngăn cản.
 
Độc Sư Vân Cẩm - Cô Đông
Chương 8



13

Ta trở thành quản sự cô cô trong Vương phủ, chịu trách nhiệm về sinh hoạt thường ngày và mọi chuyện trong hậu viện của Phủ Tứ hoàng tử.

Tứ hoàng tử không hề đề phòng ta, ta có thể tiếp cận thư phòng của chàng, biết được nhiều bí mật trong vương phủ.

Hôm đó, Tống Minh đến.

Họ đang lên kế hoạch vu oan cho Thái tử trong tiệc thọ của Thái hậu.

Kế hoạch là hạ xuân dược cho Thái tử và Hướng thị, phu nhân của Lễ bộ Thị lang Lý Yến.

Sau đó, họ sẽ sắp xếp để hai người bị bắt quả tang trong cùng một gian phòng, bày ra cảnh "gian phu dâm phụ".

Nhà họ Lý tuy là danh gia vọng tộc trăm năm, nhưng do Hướng thị, vợ Lý Yến, xuất thân từ Hướng phủ – gia tộc đứng đầu hàng hàn môn, nên họ Lý giữ lập trường trung lập trong các cuộc đấu tranh phe phái.

Nhưng nếu Thái tử xâm phạm phu nhân của họ Lý, sự nhục nhã này sẽ khiến nhà họ Lý hoàn toàn ngả về phía Tứ hoàng tử.

Còn Thái tử, vì mang tiếng xấu c**ng b*c vợ người, sẽ mất sạch uy tín, trở thành cái cớ để thế gia phế truất ngôi vị Thái tử.

Kế hoạch này thật độc ác, nhưng lại là một mũi tên trúng hai đích.

Tứ hoàng tử có vẻ chần chừ.

Nhưng Tống Minh không đến để xin ý kiến, mà là để thông báo.

Ông ta nói rằng, tranh đấu triều đình làm gì có chỗ cho quân tử, đời vua nào mà chẳng bước lên từ đống xương máu.

Nhưng vì sao Hướng thị, một người phụ nữ vô tội, lại phải trở thành vật hy sinh?

Năm xưa, ta bị độc sư bắt về làng để luyện độc.

Mỗi lần hắn ra ngoài vài ngày liền, đều nhốt ta trong căn nhà nhỏ, mặc kệ ta sống chết.

Mỗi khi đói đến hoa mắt chóng mặt, luôn có một cô bé tên là Chiêu Đệ lén mang đồ ăn đến cho ta.

Sau này, ta g**t ch*t độc sư và thoát ra.

Trong năm đói kém, Chiêu Đệ được Hướng thị, phu nhân nhà họ Lý, nhận nuôi, còn ta được Tống Tử Uyên đưa về.

Chúng ta gặp lại nhau ở Trường An năm ngoái.

Chiêu Đệ nói rằng Hướng thị đã đặt cho nàng một cái tên mới, Hướng Quỳ, dạy nàng biết chữ và cách sống tự lập.

Trong lời kể của nàng, Hướng thị cũng giống như Tống Tử Uyên, là một người phụ nữ vô cùng lương thiện.

Những người phụ nữ tốt như thế không nên trở thành vật hiến tế cho sự tranh đấu triều đình.

Trước khi rời đi, Tống Minh liếc nhìn ta một cái thật sâu, ánh mắt lạnh lẽo như năm xưa khi ông ta tàn sát Tấn gia của ta.

Ta ho vài tiếng, cố ý tỏ ra thật yếu ớt.

Ông ta mỉm cười rời đi.

Ta cũng mỉm cười.

Ông ta muốn triệt hạ hàn môn và Thái tử?

Đã hỏi ta có đồng ý hay chưa?14

Tiệc thọ vừa bắt đầu, Hướng thị vì thân thể không khỏe mà được đưa vào gian phòng riêng để nghỉ ngơi.

Hướng Quỳ không có mặt, thay vào đó là nha hoàn khác tên Hướng Thu, người này lại không đáng tin, rất dễ bị sai khiến và đã bị đuổi đi một cách khéo léo.

Phu quân của Hướng thị, Lễ bộ Thị lang Lý Yến, bị các công tử thế gia giữ chân, không thể thoát thân.

Cùng lúc đó, Thái tử cũng vì thức ăn mà sinh khó chịu, bị sắp đặt dẫn vào gian phòng của Hướng thị để nghỉ ngơi.

Ta trèo qua cửa sổ bên hông, trong phòng ánh sáng mờ nhạt, Hướng thị đã mềm nhũn, thiếp đi trên giường.

Tấm bình phong lớn ngăn cách giường và phần còn lại của căn phòng.

Phía sau bình phong, Thái tử ngồi bên bàn, đôi tai đỏ ửng, vẻ mặt khó chịu, dùng tay xoa trán như cố gắng chống lại cơn bức bối trong người.

Ta bước tới, khẽ gọi: "Thái tử điện hạ."

Chàng quay đầu lại, ánh mắt thoáng sự kinh ngạc: "Tiểu Cẩm!"
 
Độc Sư Vân Cẩm - Cô Đông
Chương 9



15

Thỉnh thoảng, ta sẽ đến một khu tạp viện xa ngoại thành, mang theo chút đồ ăn và quần áo cho những người già trẻ không nơi nương tựa giống như ta.

Đôi khi, ta gặp một thiếu niên cũng đến nơi đó.

Lũ trẻ gọi cậu ta là "Ca ca Tinh" và rất quý mến cậu ấy.

Cậu thiếu niên bày bàn ghế trong sân, dạy bọn trẻ biết chữ, học hành.

Ta cũng ngồi xuống học cùng.

Tư thế cầm bút của ta luôn không đúng.

Thiếu niên vô thức cầm lấy ngón tay ta, chỉnh lại cách cầm bút.

Khi ngón tay chúng ta chạm vào nhau, cậu ấy dường như nhận ra điều gì đó, lập tức buông tay:

"Thật xin lỗi, cô nương."

"Xin lỗi gì chứ? Chẳng lẽ vì ta là cô nương, công tử không muốn dạy nữa sao?"

Thiếu niên gọi là "Tinh" vội vàng đáp:

"Đương nhiên là không."

"Vậy công tử đối đãi với bọn trẻ ra sao, hãy đối đãi với ta như vậy."

Cậu gật đầu đồng ý, nhưng dạy rất cẩn trọng, cố gắng không chạm vào ta.

Có thể thấy, cậu ấy là người có giáo dưỡng rất tốt.

Ta còn nghĩ, có lẽ cậu ấy chưa từng chạm vào tay một cô gái.

Chỉ chạm đầu ngón tay thôi mà, tai cậu đã đỏ hơn cả hoa đào.

Thiếu niên này chính là Thái tử.

Ta nói với cậu:

"Chủ mẫu Lý phủ, Hướng thị, đang ngủ trong phòng, còn ngài đã bị hạ xuân dược, lại cố ý dẫn đến đây. Thế gia muốn hủy hoại cả hai người. Ngài phải đi theo ta."

Cậu để mặc ta kéo tay, trèo qua cửa sổ mà ra ngoài.

Thuốc đã bắt đầu phát tác, ta cảm nhận được bàn tay đang nắm lấy tay ta càng lúc càng nóng bỏng.

Ta dẫn cậu đi qua các lối nhỏ trong cung, cuối cùng đến một cung điện bỏ hoang gần đó.

Đột nhiên, cậu giật tay ra, chạy tới giếng nước bên cạnh, dùng nước giếng lạnh đổ ướt người mình.

"Không có tác dụng đâu. Thuốc này rất mạnh, nếu không… ngài sẽ chết." Ta nói.

Thế gia đã quyết tâm, sao có thể dùng loại thuốc nhẹ?

"Cô đi đi."

Giọng nói của cậu khàn đặc, đôi mắt tràn ngập sự nhẫn nhịn và kiềm chế.

Ta nhìn cậu, chậm rãi lên tiếng:

"Thái tử điện hạ, nhũ danh của ngài là Tinh, vì khi ngài sinh ra, bầu trời đầy sao. Lúc nhỏ, ngài có một người bạn, nàng ấy tên là Tấn Vân, vì nàng sinh ra giữa những tầng mây rực rỡ.”

"Cả hai được định ước từ nhỏ, là thanh mai trúc mã.”

"Ngài thông minh từ bé, còn nàng rất nghịch ngợm, mãi chẳng học được cách cầm bút. Nàng thường kéo ngài trèo cây bắt ve sầu. Một lần, vì không biết trèo cây, ngài ngã từ trên xuống, lưng bị cành cây làm rách, để lại một vết sẹo rất sâu.

"Ngài sợ nàng bị trách phạt, đã giấu chuyện này. Trong suốt thời gian đó, ngày nào nàng cũng lén giúp ngài thay thuốc.

"Sau đó, Tấn gia bị thế gia vu cáo, toàn gia bị tàn sát. Không ai biết cô bé tên Vân ấy đã được mẹ mình giấu trong một ngăn tối, chứng kiến cả gia tộc bị diệt sạch…"

"Ngươi… ngươi là Vân Nhi?"

Cậu thiếu niên vì xúc động mà vành mắt đỏ lên, tóc vẫn ướt đẫm, từng giọt nước lăn dọc theo đường nét tuấn mỹ của cậu, trượt xuống yết hầu, rồi biến mất nơi xương quai xanh, đẹp mê hồn.

Ta gật đầu, bàn tay lạnh ngắt chạm vào gương mặt nóng rực của cậu.

"Tinh ca ca, ngài là hy vọng của hàn môn, là hy vọng trả lại sự trong sạch cho Tấn gia. Ngài nhất định phải sống thật tốt."

Cậu tham luyến cảm giác mát lạnh nơi bàn tay ta, vô thức áp mặt vào đó, ánh mắt mỗi lúc một khó che giấu sự cuồng nhiệt.

Ta bước tới một bước, ôm lấy cậu, ghé sát tai thì thầm:

"Ta nguyện ý, Tĩnh ca ca."

Ta biết điều này nghĩa là gì.

Ta phải cứu cậu và không phải không còn cách nào khác.

Nhưng ta đã chọn cách này. Ta muốn cậu nợ ta một mạng, muốn cậu mãi mãi mang theo cảm giác áy náy đối với ta.

Cậu vẫn là thiếu niên thiện lương và có chút ngại ngùng như năm xưa.

Nhưng ta đã thay đổi.

Ta không còn lương thiện nữa, ta muốn lợi dụng lòng tốt của cậu.

Người đang được ta ôm, cơ thể nóng hổi, nhịp tim và hơi thở đều rối loạn.

Một nụ hôn hạ xuống và không ngừng sâu thêm…16

Thái tử đeo vào cổ tay ta một chiếc vòng ngọc.

"Đây là thứ mẫu hậu chuẩn bị cho con dâu tương lai của bà."

"Ta không thể nhận. Nó quá quý giá."

Ta muốn tháo chiếc vòng ra, nhưng phát hiện làm cách nào cũng không được.

Thái tử nắm lấy bàn tay đang cố gỡ của ta, nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay một nụ hôn:

"Vốn dĩ nó đã là của nàng, giờ chỉ là trả lại vật về chủ cũ mà thôi."

Ánh mắt huynh ấy nhìn ta rực sáng, khiến ta bỗng dưng cảm thấy có chút chột dạ.

Ta và huynh ấy đã không còn xứng đôi từ lâu.

Ta đã không còn tin vào tình yêu nữa.

"Ta phải đi rồi. Ba ngày nữa, gặp lại ở khu tạp viện."

Ta quay về dự yến, trên đường đi gặp được Tứ hoàng tử Phí Chiêu đang tìm ta.

Ta nói dối rằng mình bị lạc đường.

Phí Chiêu liền tin.

Ta dùng tay áo che kín chiếc vòng ngọc.
 
Back
Top Bottom