Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Độc Cẩm - Tranh Tử Bào Thuỷ

Độc Cẩm - Tranh Tử Bào Thuỷ
Chương 10: Chương 10



Hai tháng sau, Lý Thu Oánh chết trong một tiểu viện ở phía tây thành. Khi chết, cả khuôn mặt nàng đều thối rữa không chịu nổi. Ta nghe tin này, trong lòng có chút kinh hãi.

Độc mà Lý Thu Oánh trúng, hẳn là Hoán Nhan Tán, tuy độc tính của Hoán Nhan Tán mạnh, nhưng dùng thuốc áp chế độc tính thì có thể giữ được mạng sống. Chỉ là loại thuốc dùng để giải độc này trị giá ngàn vàng.

Nhưng tháng trước, viện của Lý Thu Oánh gặp cướp, tài vật bị cướp sạch. Ngày đó, sau khi Thẩm Dung Cảnh rời đi thì không còn quay lại nữa. Nghe nói Lý Thu Oánh làm ầm ĩ đòi tự sát, sai người đến Thẩm phủ mời mấy lần đều không thấy bóng dáng Thẩm Dung Cảnh.

Trưởng công chúa nghe được tin tức, không khỏi cảm thấy kinh hãi.

"Vốn còn tưởng rằng vị công tử nhà họ Thẩm này là một kẻ si tình, sao đột nhiên lại thay đổi?"

Phụ nhân bên cạnh tiếp lời:

"Nam nhân mà, vốn dĩ đa tình như vậy."

"Nhưng Lý thị vừa chết, vị công tử nhà họ Thẩm này cũng coi như là biết dừng lại đúng lúc, hiện giờ đã được nhà họ Thẩm tiến cử vào làm quan."

"Hiện tại không ít người đến nhà họ Thẩm hỏi cưới, nghe nói Thượng thư đại nhân cũng hối hận vì đã từ hôn."

Trưởng công chúa hừ lạnh một tiếng: "Thế đạo này thật là nực cười, nữ tử gặp chuyện này sớm đã bị huỷ hoại toàn bộ thanh danh, còn nam tử thì có thể sửa đổi."

Lời này vừa nói ra, những âm thanh ồn ào xung quanh đều im bặt. Trưởng công chúa xoa xoa thái dương, mấy vị phụ nhân kia đều lui ra khỏi đình.

Ta ném mồi xuống ao, nhìn đám cá chép tung tăng bơi lội, quay đầu lại cười với công chúa.

"Điện hạ nói không sai, thần nữ cũng thường nghĩ, nếu như đền thờ trinh tiết tốt như vậy, vì sao nam tử lại không cần?"

Trưởng công chúa nhìn ta, cũng cười theo.

13.

Dù sao Thẩm Dung Cảng cũng sống lại một đời, ở trên quan trường rất thuận lợi trôi chảy. Hắn đứng về phía Hằng Vương, một đường thăng quan tiến chức, tiến vào Trung Khu Các.

Kiếp trước, Hằng Vương phò tá con trai của Tiêu Quý phi là Lục hoàng tử lên làm Thái tử, sau khi Bệ hạ băng hà, Hằng Vương được tấn phong làm Nhiếp chính vương quyền khuynh triều dã. Hắn đi một nước cờ tuyệt đối không thua.

Rất nhanh, một phong thư tố cáo thông đồng với giặc ngoài khiến Bệ hạ sinh lòng nghi kỵ với Tướng gia, giam vào trong ngục. Bệ hạ không cho phép Trưởng công chúa vào cung cầu tình.

Trưởng công chúa chỉ có thể ủy thác ta đưa y phục của Tướng gia vào cung.

Trong cung, ta gặp được Thẩm Dung Cảnh.

Ta lạnh lùng nhìn hắn: "Tướng gia cả đời thanh liêm, không ngờ lại bị người ta dùng mưu kế hãm hại như vậy."

"Dù sao cuối cùng ông ấy cũng sẽ chết vì sự nghi ngờ của Bệ hạ, không bằng để ta dùng." Hắn nhìn ta thật sâu, "Chỉ cần có quyền thế, ta muốn gì cũng đều sẽ có."

"Cả hai đời của ngươi quyền thế ngập trời, còn có gì chưa từng có được?"

"Nàng." Hắn nhìn chằm chằm vào ta, "Cẩm Du, đời này ta vẫn muốn cưới nàng làm thê tử."

Ta lạnh nhạt nhắc nhở hắn: "Thẩm Dung Cảnh, ta đã gả cho người khác rồi."

"Chúng ta đều rõ, hắn sẽ không trở về từ chiến trường nữa." Hắn nhếch môi cười: "Sau khi Tướng gia rớt đài, Trưởng công chúa cũng sẽ thất thế, đến lúc đó còn có ai che chở cho nàng?"

Ta nhìn thấy sự quyết tâm trong ánh mắt của Thẩm Dung Cảnh. Có điều, hắn cũng nên biết, cho dù đến lúc chết, ta cũng sẽ không chịu khuất phục.

Không ngờ, kiếp trước đã đấu với hắn hai mươi năm, kiếp này vẫn phải tiếp tục đấu.

Sau khi ta ra khỏi cung, Thẩm Dung Cảnh vẫn luôn đi theo ta. Ta biết quá nhiều chuyện, hắn không thể để ta phá hỏng việc của hắn. Trưởng công chúa đứng đợi ở cửa cung, thấy ta đi ra liền tiến lên, nắm tay ta lo lắng hỏi:

"Ông ấy có ổn không? Không bị hình phạt gì chứ?"

Ta nắm tay nàng, lắc đầu nói:

"Tướng gia không sao, điện hạ phải quý trọng thân thể, hiện giờ trên dưới Tướng phủ đều nhờ vào người chống đỡ."

Trưởng công chúa nhìn Thẩm Dung Cảnh đứng sau lưng ta, lạnh lùng cười nhạt: "Không ngờ hắn lại giúp Hằng vương, hiện giờ Tướng gia thất thế, Hằng vương và Tiêu Quý phi liên minh, bản cung đã không còn sức chống cự."

Ta giơ tay dùng khăn lụa lau nước mắt bên má Trưởng công chúa, dùng giọng điệu chỉ hai người mới nghe thấy: "Điện hạ, thần nữ không ngờ tới, Hằng vương sẽ nâng đỡ Lục hoàng tử lên ngôi thái tử... khiến thần nữ nhớ đến phụ thân..."

Trưởng công chúa ngẩn người nhìn ta.

Rất nhanh, lính canh ở cửa cung đã chia rẽ chúng ta. Người của Thẩm Dung Cảnh canh giữ bên ngoài phủ của ta, giam lỏng ta.

Bảy ngày sau, ở trường săn của hoàng gia, ngựa của thái tử bị kinh động, giẫm chết tiểu thái giám dắt ngựa. Hằng vương liều mạng bảo vệ, cứu được thái tử. Cảnh tượng này vừa vặn lọt vào mắt Hoàng đế.

Ngày hôm đó, Tiêu Quý phi thất sủng, thái tử cũng bị cấm túc ở Đông cung. Thân thể Hoàng đế ngày một tồi tệ, Trưởng công chúa thường xuyên đến bầu bạn.

Đêm đó, trong thuốc của Hoàng đế bị bỏ độc. Hằng vương dẫn theo phản quân, một đường đánh vào đại điện. Cung điện bốc cháy ngùn ngụt, nhuộm đỏ cả màn đêm.
 
Độc Cẩm - Tranh Tử Bào Thuỷ
Chương 11: Chương 11



Thẩm Dung Cảnh dẫn theo thị vệ, xông vào phủ của ta, nhìn ta bằng đôi mắt thâm tình.

"Cẩm Du, sau đêm nay, Hằng vương sẽ thanh trừng tất cả đối thủ, chỉ có đi theo ta mới có một con đường sống."

Vẻ mặt ta lạnh nhạt: "Hằng vương vì đứa con trai duy nhất này của mình thật là liều lĩnh, đến cả chuyện bức vua thoái vị cũng dám làm."

Thẩm Dung Cảnh sửng sốt: "Nàng... sao nàng biết..."

"Đoán." Ta cong môi, "Không ngờ suy đoán của ta lại giúp Trưởng công chúa lật đổ Hằng vương và Tiêu Quý phi."

"Hằng vương đã dẫn binh xông vào đại điện, Trưởng công chúa không thắng được đâu."

Ta sờ vào chiếc trâm cài trong tay áo, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi nói xem, lần này chết rồi có thể sống lại được nữa không?"

Hắn run giọng nói với ta: "Nàng đừng làm chuyện ngu ngốc, ta không muốn mất nàng lần nữa."

Làm chuyện ngu ngốc? Chiếc trâm cài trong tay áo ta là để lấy mạng hắn. Trong khoảnh khắc ta rút trâm cài chuẩn bị đâm vào hắn, một mũi tên đột nhiên xuyên qua ngực hắn.

Thẩm Dung Cảnh quỳ gối trước mặt ta, miệng mũi không ngừng trào máu. Hắn nhìn chiếc trâm cài trong tay ta, ánh mắt run rẩy.

Ta cười nhìn hắn: "Sao? Ngươi có vẻ rất kinh ngạc khi ta sẽ giết ngươi nhỉ?"

Không xa, có một tên quan binh mặc áo giáp, tay cầm cung tên đang đứng. Là người của Tạ Vô Trạch.

Ta bị dẫn vào trong cung. Biến cố trong cung đã được dẹp yên, Hằng vương bị chém đầu trước đại điện. Ta đỏ mắt chạy đến trước mặt Tạ Vô Trạch, toàn thân run rẩy nói:

"May mà phu quân đã phái người đến, nếu không thiếp thân đã mất mạng rồi."

Hắn ôm lấy vai ta, lạnh giọng thì thào bên tai:

"Sao ta lại nghe Trần Ưng nói, nếu hắn đến chậm một khắc thì Thẩm Dung Cảnh đã chết dưới tay nàng rồi."

Tạ Vô Trạch liếc mắt đã nhìn thấu ta đang diễn trò, ta cũng lười diễn nữa, ngước mắt hỏi hắn:

"Sao chàng lại quay về?"

"Hoàng tỷ sớm đã liệu trước bọn chúng sẽ tạo phản nên đã thông báo ta về Kinh viện trợ."

Ta không đánh cược sai, cuối cùng vẫn là Trường công chúa thắng.

Kiếp này, ta vẫn thắng Thẩm Dung Cảnh.

14

Trước khi Hoàng đế băng hà, đã giao quyền lực vào tay Trường công chúa. Trường công chúa đăng cơ, trở thành vị nữ đế đầu tiên của triều đại này.

Tạ Vô Trạch được trọng dụng, được tấn phong làm Nhiếp chính vương. Trong kinh thành này, ai ai cũng muốn bám vào quyền quý, nhưng không ai có thể dễ dàng leo lên được như ta.

Tàn dư của Hằng vương nhanh chóng bị thanh trừng. Trước khi Thẩm Dung Cảnh bị xử tử, ta đã đến gặp hắn một lần.

Hắn đỏ mắt, giọng khàn khàn hỏi ta: "Cẩm Du, chúng ta thật sự không còn khả năng nữa sao?"

Ta đột nhiên nhớ lại, sau khi ta chết, linh hồn phiêu đãng trên không trung, hắn đã ngồi trước quan tài ta suốt một đêm, lúc đó mắt hắn cũng đỏ hoe như vậy, cũng đầy tơ máu như vậy. Lúc đó, miệng hắn cứ lẩm bẩm.

"Kiếp sau làm người tốt, đừng độc ác như vậy nữa..."

Ta nhìn Thẩm Dung Cảnh trước mặt đã trở thành tù nhân, lạnh lùng nhếch môi nói: "Ngươi thấy rồi đấy, kiếp này ta cũng không làm người tốt, ta chỉ càng ngày càng xấu xa hơn."

"Thấy rồi, chơi đùa quyền mưu, thao túng lòng người, rốt cuộc ta không bằng nàng." Hắn cười cười, hỏi ta: "Hôm nay nàng đến là tiễn ta đoạn đường cuối này sao?"

Ta lắc đầu.

"Vài phong thư tố cáo ngươi khiến ngươi ngã ngựa ở kiếp trước không phải do người thân tín của ngươi viết ra.”

"Cau khi ta chết một năm mới tố cáo ngươi, là vì không muốn liên lụy những người bên cạnh ta, cũng không muốn gặp lại ngươi ở Hoàng Tuyền.”

"Ta đến là muốn nói cho ngươi biết, ở kiếp trước, cũng là ta thắng."

Sắc mặt Thẩm Dung Cảnh trong nháy mắt trắng bệch. Hắn tưởng rằng ta còn có chút tình cảm mong manh với hắn. Nhưng tình cảm giữa ta và hắn đã tan biến sạch sẽ trong kiếp trước rồi.

Cung nhân truyền lời nói, trước khi chết hắn muốn gặp ta một lần, muốn tự mình xin lỗi ta. Nhưng ta đã đến, lời xin lỗi của hắn lại không thể thốt ra.

Trước khi rời đi, ta nói với hắn:

"Ta vốn không định tha thứ cho ngươi, thù ta cũng đã báo hết, cho nên không cần lời xin lỗi của ngươi."

Phụ thân ta bị giam ở phòng bên cạnh Thẩm Dung Cảnh, khi Hằng vương mưu phản, ông ta cũng đã ra sức. Lúc đó nhìn thấy ta, ông ta khàn giọng nói:

"Con cứu phụ thân đi, chỉ cần con chịu cầu xin Trường công chúa và Nhiếp chính vương, họ nhất định sẽ tha cho phụ thân một mạng."

Ta dừng bước, nhìn chằm chằm vào con ngươi đục ngầu của ông ta, cười khẽ: "Họ vốn định tha cho phụ thân một mạng..."

Trong mắt ông ta lóe lên tia sáng: "Vậy..."

Ta chậm rãi nói: "Cho nên xử tử phụ thân, là ý của ta."
 
Độc Cẩm - Tranh Tử Bào Thuỷ
Chương 12: Chương 12



15

Với sự giúp sức của Tướng gia, Bệ hạ đã thống trị thiên hạ. Hai phu thê họ đều là những người có tài trị quốc, thiên hạ thái bình phồn vinh.

Nhưng giống như kiếp trước, hai người họ vẫn không có con nối dõi. Họ liền đón con trai ta vào cung nuôi dưỡng. Phẩm đức của nó và Tướng gia hơn ta rất nhiều, chắc chắn sẽ dạy dỗ con trai ta nên người.

Không phải lo chuyện chăm sóc con cái, ta ngày ngày ăn chơi khắp nơi cùng Tiểu Hồng. Một lần đánh mạt chược, Tề Vương phi bóng gió nói ta thâm hiểm, vì lấy lòng Bệ hạ mà ngay cả con ruột cũng đưa vào cung.

Ta đặt quân mạt chược xuống, rũ mắt nói:

"Ta sớm đã không cần bày mưu tính kế gì nữa rồi."

Tiểu Hồng khẽ thở dài một tiếng: "Tiểu thư, hiện giờ ngài thật sự có phong thái của Nhiếp Chính Vương phi."

Nào ngờ ngay sau đó, ta trực tiếp xông lên đánh nhau một trận cùng Tề Vương phi. Toàn bộ mọi người tại hiện trường đều ngây ngẩn cả người.

Vài ngày sau, Tạ Vô Trạch từ chiến trường trở về. Ta lại không phải thủ tiết.

Áo giáp của hắn toàn là bụi đất, đang ở trong phòng tắm gội. Tề Vương đứng ngoài cửa cáo trạng.

"Tam đệ à, vị kia mà đệ cưới quả thực là một nữ nhân đanh đá, hôm đó đánh nhau, nàng ta đã cào nát mặt Tề Vương phi rồi."

Tạ Vô Trạch ngồi trong bồn tắm, hướng ra ngoài cửa đáp.

"Nhị ca yên tâm, nhất định đệ sẽ dạy dỗ nàng."

Sau đó hắn nhìn ta đang đứng bên cạnh bồn tắm, nhẹ giọng hỏi.

"Nàng đánh nhau?"

Ta gật đầu.

"Ai thắng?"

Ta nhỏ giọng nói: "Ta thắng."

Trong mắt hắn lộ ra vẻ tán thưởng: "Không tồi đấy, Tề Vương phi lại xuất thân từ nhà Võ tướng."

Tề Vương tiếp tục hỏi bên ngoài: "Vậy đệ định xử lý nàng ta thế nào? Hôm nay đệ phải cho ta một lời giải thích."

"Tất nhiên là dùng gia pháp hầu hạ." Tạ Vô Trạch thoa thuốc trị thương hoàng cung ban cho ta lên vết sẹo nông trên mắt, nhỏ giọng nói: "Ngày mai ta dạy nàng vài chiêu, sau này nếu còn muốn đánh nhau, người khác cũng không làm tổn thương nàng được."

Hắn dung túng đến mức ta cũng có chút không đành lòng.

"Chàng nên biết ta đối với tất cả mọi người đều đầy một bụng tính kế, vì sao chàng còn đối xử tốt với ta như vậy?"

"Tính kế không tốt sao?"

Tính toán sao có thể tốt được ?

Kiếp trước ta đấu với mẹ chồng, đấu với Thẩm Dung Cảnh, mang tiếng độc phụ trong khắp Kinh thành

Ánh mắt Tạ Vô Trạch tối sầm lại: "Tất cả những người từng gặp mẫu thân ta, đều nói nàng đơn thuần lương thiện, nhưng nàng lại chết thảm dưới sự tính kế của ma ma thân cận nhất, cho nên ta đã giết ma ma đó để báo thù cho nàng.”

"Ta thích nàng biết tính kế để bảo vệ bản thân, tiện thể cũng có thể mưu tính cho ta, có gì không tốt?”

"Nếu không gặp được nàng, có lẽ ta vẫn là một hoàng tử không được yêu thương, rất nhiều tướng sĩ không nghe theo sự điều khiển của ta, e là ta đã sớm chết trên chiến trường rồi."

Kiếp trước Thẩm Dung Cảnh lại bày ra vẻ cao ngạo, hận ta đầy bụng mưu mô. Ta sống qua hai đời, vẫn là lần đầu tiên nghe nam nhân nói thích nữ nhân biết tính kế.

Tạ Vô Trạch thật sự thích ta, hai mươi năm sau đó, ta và chàng chung sống hòa thuận. Ta vốn tưởng rằng ta sống qua hai đời, chỉ cầu bản thân được sống thoải mái, sẽ không còn động lòng với ai được nữa. Nhưng vào ngày chàng thật sự tử trận, ta lại khóc đến ruột gan đứt từng khúc

Từ khi mất con ở kiếp trước, đây cũng là lần đầu tiên ta khóc lớn.

Hai mươi năm ở bên nhau, chàng đều đối xử với ta rất tốt. Hiện giờ chỉ còn lại một mình ta, ta cảm thấy bản thân hoảng loạn không chịu nổi.

Trước khi Tạ Vô Trạch qua đời đã để lại cho ta một đội ám vệ do chính chàng huấn luyện, chàng xoa tóc ta, dịu giọng nói.

"Phải bảo vệ nàng thật tốt, nàng mới giữ được mạng mà tiêu hết nhiều bạc như vậy."

Sau này, Bệ hạ bệnh nặng, những kẻ đoạt quyền kia lại ngo ngoe rục rịch. Sự yêu thương cưng chiều của Bệ hạ đối với con trai ta, đã dẫn đến họa sát thân.

Chính là ám vệ mà Tạ Vô Trạch để lại đã bảo vệ được tính mạng của hai mẹ con ta. Những kẻ hãm hại ta, một người ta cũng không tha.

Trước lúc Bệ hạ lâm chung, người đã triệu kiến ta. Vài lão thần quỳ rạp đầy đất trong đại điện.

"Lão thần chưa từng thấy người nữ tử nào độc ác đến thế, Bệ hạ tuyệt đối không thể tin nàng ta."

Bệ hạ chỉ nắm tay ta rồi nói:

"Nếu nàng không có chút tâm tư nào thì đã chết từ khi chưa xuất giá rồi."

Lão thần tiếp tục nói: "Nếu sau này nàng ta làm Thái hậu, danh tiếng của Tân đế cũng không thể khiến người ta tâm phục."

Ta nhìn lão thần đang quỳ dưới đất, khẽ cười: "Chi bằng ông cứ gánh vác những chuyện này giúp ta đi, vừa hay ông cáo lão hồi hương, lại còn được tiếng là trung thành hộ chủ."

Bệ hạ cười.

Trước khi lâm chung, nàng đã truyền ngôi cho con trai ta, ta trở thành Thái hậu.

Ta sống đến bảy mươi lăm tuổi, con cháu đầy đàn, ai cũng hiếu thuận.

Ta ngồi lên ngôi vị cao, suốt ngày nghe khúc vẽ tranh, không hề có tâm tư dính vào chuyện tranh đấu trong hậu cung.

Ai ai cũng nói ta không tranh với đời.

Không ngờ, đến cuối đời lại còn có được cái danh ôn hòa hiền lương.
 
Back
Top Bottom