Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Độc Cẩm - Tranh Tử Bào Thuỷ

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
411,264
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczPL9t4f92smtR53M_a_Gt8M9zbbZMx0MPR5yb1CUGhgNVXtBSuNwYdtvKBjJFKA0CjaLMP8WC1YTq2O-UC0jGNV4lB7MzhIO1a4bYQd95ufIHsHLc320q0hJb8X-OioXMjmiOK8Sqn0bmEYkSd3uqi5=w215-h322-s-no-gm

Độc Cẩm - Tranh Tử Bào Thuỷ
Tác giả: Tranh Tử Bào Thuỷ
Thể loại: Nữ Cường, Cổ Đại
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Ta là độc phụ làm nhiều điều ác, phu quân hận ta thấu xương.

Sau khi ta c,h,ế,t, hắn lại đỏ mắt ngồi trước quan tài ta cả đêm, miệng không ngừng lẩm bẩm.

“Kiếp sau làm người tốt, đừng độc ác như vậy nữa...”

Ta cảm thấy buồn cười, kiếp sau, sao độc phụ có thể biến thành nữ tử lương thiện được?

Sau khi sống lại, thủ đoạn của ta so với kiếp trước chỉ có hơn chứ không hề kém.

Nhưng lúc này, vì sao phu quân quang minh lỗi lạc của ta ở kiếp trước lại hối hận rồi?​
 
Độc Cẩm - Tranh Tử Bào Thuỷ
Chương 1: Chương 1



Ta là độc phụ làm nhiều điều ác, phu quân hận ta thấu xương.

Sau khi ta c,h,ế,t, hắn lại đỏ mắt ngồi trước quan tài ta cả đêm, miệng không ngừng lẩm bẩm.

"Kiếp sau làm người tốt, đừng độc ác như vậy nữa..."

Ta cảm thấy buồn cười, kiếp sau, sao độc phụ có thể biến thành nữ tử lương thiện được?

Sau khi sống lại, thủ đoạn của ta so với kiếp trước chỉ có hơn chứ không hề kém.

Nhưng lúc này, vì sao phu quân quang minh lỗi lạc của ta ở kiếp trước lại hối hận rồi?

1.

Đệ nhất tài nữ kinh thành Lý Thu Oánh là bạn thân của ta. Nhưng mấy ngày nay, ta vẫn luôn tránh mặt nàng. Tỳ nữ Tiểu Hồng có chút không hiểu.

"Gần đây Lý tiểu thư thường đến thăm, sao tiểu thư đều cáo bệnh không gặp nàng."

Ta lật xem sổ sách, cầm tách trà trên tay, nhấp một ngụm.

"Nàng ấy xúi quẩy, có cái gì tốt mà gặp."

"Tiểu thư và Lý tiểu thư... không phải là bạn thân sao?"

Ta nhìn sổ sách ghi chép những năm gần đây, phụ thân ta bí mật dùng ngân lượng của Tống phủ để trợ cấp cho Lý phủ thì không khỏi bật cười.

"Đâu chỉ có vậy, ta và nàng còn là tỷ muội ruột thịt nữa."

Mẫu thân của Lý Thu Oánh là Vương Thanh Liên, cũng chính là biểu muội của mẫu thân ta, khi chưa xuất giá vẫn thường đến Tống phủ thăm mẫu thân ta. Qua qua lại lại rồi tư thông với phụ thân ta.

Trước khi phụ thân ta trúng cử, Tống gia đã suy sụp mấy năm, rốt cuộc bọn họ luyến tiếc của hồi môn mà mẫu thân ta mang đến, cho nên chuyện này vẫn luôn bị tổ mẫu che giấu.

Vương Thanh Liên bị gả cho thuộc hạ của phụ thân ta. Khi bà ta xuất giá, trong bụng đã mang thai Lý Thu Oánh. Nếu bọn họ muốn giấu nhẹm chuyện này, thế nào cũng có thể che giấu mẫu thân ta cả đời.

Nhưng khi Vương Thanh Liên ở bên mẫu thân ta trong lúc sinh nở , đã thì thầm bên tai mẫu thân, cố tình hỏi có phải mặt mày ta và Lý Thu Oánh rất giống nhau hay không. Mẫu thân không ngờ phu quân của mình và tỷ muội lại làm ra chuyện bỉ ổi như vậy ngay dưới mí mắt mình.

Năm đó, ta tám tuổi, đứng ngoài lớp lớp rèm sa. Ta thấy Vương Thanh Liên cúi người nói một câu bên tai mẫu thân, mẫu thân chống người liếc nhìn ta rồi ho ra một ngụm máu tươi. Ngày đó bà khó sinh rong huyết, một xác hai mạng.

Sau đó Vương Thanh Liên nói với ta rằng, bà ta làm như vậy là để mẫu thân cố gắng sống tiếp vì ta. Lúc đó ta còn tin lời bà ta nói là thật.

Mãi đến nhiều năm sau, ta mới biết được thân thế của Lý Thu Oánh. Ta tra hỏi ma ma đỡ đẻ cho mẫu thân lúc đó, mới biết được chân tướng sự việc.

Chỉ tiếc là lúc đó Vương Thanh Liên đã sớm qua đời vì bệnh tật. Nhưng may mắn thay, ta đã được sống lại..

Kiếp trước ta sống trong hậu viện hai mươi năm, có loại tâm cơ tính toán nào mà chưa từng thấy qua.

Đối với ta mà nói, báo thù không tính là chuyện khó khăn gì.

2.

Ta cáo bệnh tránh mặt Lý Thu Oánh mấy lần. Ngày đó, nàng cùng Vương Thanh Liên đến thăm hỏi ta. Mượn thân phận dì họ, Vương Thanh Liên thường đến thăm ta.

Bà ta thêu thùa rất khéo, kim vàng chỉ thắm, nữ công của ta đều do một tay bà ta chỉ dạy. Ta còn nhỏ đã mất mẫu thân, lại thật sự coi bà ta là niềm an ủi.

Bà ta nhiều lần đến phủ, cơ hội tư thông với phụ thân ta cũng nhiều. Ta còn cho rằng phụ thân không tái giá là vì trong lòng còn nhớ đến mẫu thân. Không ngờ, hóa ra trong lòng ông vẫn luôn có người khác.

Lúc Lý đại nhân mới nhậm chức, bổng lộc một tháng chỉ có mười mấy lượng bạc, nhưng mấy năm nay Vương Thanh Liên và Lý Thu Oánh lại sống cuộc sống gấm vóc lụa là, cẩm y ngọc thực.

Mấy năm nay, họ sống dựa vào tiền trợ cấp của phụ thân ta.

Ánh mắt ta dừng lại một lát trên cây trâm vàng chạm khắc hoa văn phức tạp trên đầu Vương Thanh Liên, sau đó dùng khăn tay che miệng khẽ ho một tiếng, bảo Tiểu Hồng dâng trà.

Lý Thu Oánh cầm chén trà lên nếm thử một ngụm rồi đặt xuống, nhíu mày nói:

"Trà này là trà cũ năm ngoái."

Nghe vậy, ta cười nói: "Miệng ngươi đúng là quý giá, ta lại không nếm ra được, trà này là do tổ mẫu đưa tới, tổ mẫu nói gần đây khoản chi tiêu trong phủ rất lớn, các viện đều phải tiết kiệm chi tiêu, ở chỗ này của ta khó tránh khỏi túng thiếu một chút."

Vương Thanh Liên cũng đặt chén trà xuống, giảng hoà: "Mẫu thân con xuất thân từ nhà giàu số một Giang Nam, sao con lại sống túng thiếu được?"

Lời vừa dứt, bà ta nhìn thấy bức thêu còn dang dở trên bàn của ta, tiện tay cầm lên.

"Mấy mũi kim của con thêu không được đẹp, dì sửa lại giúp con."

Ta đáp một tiếng rồi quay đầu trò chuyện cùng Lý Thu Oánh về loại trà quý được vận chuyển vào Kinh thành gần đây.

Ánh nắng len qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, khói trà lượn lờ, trong viện một mảnh yên bình. Ta nhìn hai mẹ con trước mặt, đột nhiên cười nói.

"Thật ra trong phòng ta cũng có trà ngon, nhưng ta đã hạ chút độc trong trà mà các ngươi uống hôm nay, sợ làm hỏng trà ngon, cho nên mới dâng lên mấy thứ này."

Lời vừa dứt, trong phòng im ắng như tờ. Sắc mặt Lý Thu Oánh t sửng sốt trong nháy mắ.

"Ngươi... ngươi nói cái gì?"

Tí tách, tí tách...

Vài giọt máu tươi nhỏ xuống trên tấm lụa trắng tinh trên khung thêu, chậm rãi loang ra. Lý Thu Oánh chậm rãi quay đầu nhìn về phía Vương Thanh Liên bên cạnh. Miệng và mũi Vương Thanh Liên không ngừng nhỏ máu.

Ta nhìn Lý Thu Oánh, thản nhiên nói: "Nước trà có độc, bà ta uống nhiều hơn ngươi, cho nên phát tác cũng nhanh hơn."

Lý Thu Oánh ôm ngực, ngã ngồi trên mặt đất, trừng lớn hai mắt nhìn ta.

"Ngươi... ngươi điên rồi, tại sao ngươi lại muốn hại hai mẹ con chúng ta?"

Ta cười nhìn Vương Thanh Liên: "Chi bằng ngươi hỏi mẫu thân ngươi, tại sao lại hại mẫu thân ta?"

Nha hoàn bên cạnh bọn họ thấy chủ tử ói máu ngã xuống, vội vàng chạy đi mời phụ thân ta tới. Phụ thân ta vừa bước vào cửa đã thấy ta kề dao vào cổ Vương Thanh Liên, lạnh giọng hỏi bà ta.

"Nói, tại sao ngươi lại muốn hại mẫu thân ta?"

Vương Thanh Liên không nói nên lời, trong miệng chỉ không ngừng trào ra máu. Phụ thân ta bị máu me đầy đất dọa đến hai chân mềm nhũn. Ta chậm rãi quay đầu, nhìn về phía ông.

"Phụ thân sợ sao? Đêm mẫu thân khó sinh qua đời, máu chảy còn nhiều hơn thế này..."

Ông run rẩy ngón tay chỉ vào ta: "Tống Cẩm Du, con điên rồi sao? Mau bỏ dao xuống!"

Ta buông tay, thở dài một tiếng: "Bà ta đã không nói được, không hỏi được bất cứ điều gì, thế nhưng ta vẫn có cách."

Ta đứng thẳng người, đi đến trước mặt phụ thân ta, nắm chặt bàn tay đang vươn ra của ông. Khoảnh khắc tiếp theo, lòng bàn tay ông bị lưỡi dao rạch ra một đường thật dài.

Giờ phút này ta giống như ác quỷ từ địa ngục bò ra, người hầu đi theo sau phụ thân ta cũng bị ánh mắt của ta dọa cho lui về sau. Ta vốn không địch lại được sức của một nam nhân trưởng thành, nhưng ông ta quá mức sợ hãi nên bị ta dễ dàng kéo đến trước mặt Lý Thu Oánh.

Máu từ lòng bàn tay ông chảy xuống dọc cổ tay, nhỏ vào vũng máu mà Lý Thu Oánh đã ói ra.

Ta cười đến rơi lệ: "Máu huyết tương dung là thân, thì ra nàng cũng là nữ nhi của người..."

Ta buông tay phụ thân, bước đến trước mặt Vương Thanh Liên, ngồi xổm xuống hỏi bà ta.

"Trong lúc mẫu thân ta sinh nở, ngươi đã nói với bà chuyện này phải không?

"Rất đau đúng không?

"Nếu ngươi nhận tội, ta sẽ cho ngươi chết êm đẹp."

Phụ thân ta từ dưới đất bò dậy, lắp bắp mắng sau lưng ta: "Ngươi... ngươi là nghịch nữ! Ngươi dám đâm cả phụ thân! Sao ngươi dám..."

Lời còn chưa dứt, máu đã văng đầy mặt hắn. Con dao găm trong tay ta đâm vào cổ Vương Thanh Liên. Máu tươi phun trào, chảy dọc theo các đường gân trên tay ta.

Bà ta trừng mắt nhìn ta, há miệng không nói nên lời.

Kiếp trước, điều ta hối hận nhất là không thể tự tay đưa kẻ thù giết mẫu thân xuống địa ngục.

Kiếp này, cuối cùng cũng không uổng phí.
 
Độc Cẩm - Tranh Tử Bào Thuỷ
Chương 2: Chương 2



3.

Phụ thân của Lý Thu Oanh là Lý SInh, nay đã dựa vào Hằng Vương, một đường thăng quan tiến chức. Địa vị của hắn trên quan trường bây giờ đã ngang hàng với phụ thân ta. Đương nhiên phụ thân sẽ không dám đắc tội hắn.

Ta lau vết máu trên dao găm, khẽ nhắc nhở ông.

"Hai canh giờ nữa trời sẽ tối, Lý đại nhân sẽ phái người đi tìm thê nữ thôi, phụ thân yên tâm, khi họ vào Tống phủ không có người ngoài nhìn thấy, ngược lại có người thấy hai mẹ con ăn mặc lộng lẫy lên núi, đi thắp hương cầu phúc."

Phụ thân ta chống thân thể run rẩy từ dưới đất bò dậy, nhìn ta bằng ánh mắt đong đầy sợ hãi. Hắn hận không thể g**t ch*t ta. Nhưng cũng chỉ có thể vừa nguyền rủa ta vừa giúp ta thu dọn tàn cuộc.

Hai mẹ con Lý thị trên đường đi lên núi cầu phúc thì gặp cướp. Lý phu nhân bảo vệ Lý Thu Oánh, trúng nhiều nhát đao, không qua khỏi mà chết. Lý Thu Oánh nhặt về được một mạng.

Lúc Lý Thu Oánh được khiêng ra khỏi viện của ta, mắt đầy tơ máu, hung hăng trừng mắt nhìn ta.

"Tống Cẩm Du... ta muốn ngươi đền mạng cho mẫu thân ta..."

Ta thấy có chút buồn cười.

"Sau này ngươi dám xuất hiện trong tầm mắt của ta, ta sẽ vạch trần thân thế của ngươi, ngươi nghĩ còn sống được đến ngày báo thù cho mẫu thân ngươi sao?"

Mãi đến nửa đêm, phụ thân ta mới trở về, áo bào còn dính đầy bụi đất cùng máu. Hắn xông vào viện tìm ta tính sổ, cũng vừa lúc ta mới chép xong sổ sách. Hắn nhìn thấy dải lụa trắng bên cạnh ta, đỏ mắt hỏi ta.

"Ngươi làm ra chuyện độc ác như vậy, sao vẫn còn mặt mũi mà sống tốt?"

"Vương Thanh Liên hại chết mẫu thân ta, ả đáng chết, tại sao ta phải đền mạng cho một hung thủ giết người?" Ta đặt bút xuống, ngẩng đầu nhìn hắn: "Phụ thân đây là khóc rồi sao, xem ra Vương Thanh Liên đúng là người trong lòng của ngài, cũng không uổng phí ngài bỏ công sức để nuôi dưỡng hai mẹ con họ nhiều năm như vậy."

Hắn cười lạnh một tiếng: "Viện cnày ủa ngươi đã bị bao vây tứ phía, ngươi không dùng dải lụa trắng này, cũng không sống được đến sáng mai đâu."

Ta đưa sổ sách đã chép xong đến trước mặt hắn.

"Đây là sổ sách giả mà ngài đã làm trong những năm qua để bù vào cho mẹ con Vương Thanh Liên, ngài muốn giết ta để che giấu chuyện xấu ngài từng làm, nhưng trên đời này làm gì có bức tường nào mà không lọt gió?"

"Nếu ta chết, sổ sách này cùng với thư tay của ngài và Vương Thanh Liên tư thông, sinh ra nghiệp chướng khiến mẫu thân ta tức chết sẽ được gửi đến tay Ngự sử Đô Sát viện.”

“Đến lúc đó, con đường làm quan của ngài, tiền đồ và danh tiếng của Tống gia, còn cả cái mạng này của ngài, xem liệu có giữ được không?"

Hắn nhìn những con số trong sổ sách, trong mắt là một đống tro tàn.

"Tất cả mọi chuyện hôm nay, ngươi đã sớm tính toán xong rồi..."

Ta cười nhạt: "Tuy Vương Thanh Liên là do ta giết, nhưng phụ thân giúp ta thu dọn tàn cuộc, hiện giờ hai cha con chúng ta là châu chấu trên cùng một sợi dây thừng."

Ánh mắt phụ thân ta nhìn ta vừa xa lạ vừa sợ hãi: "Từ nhỏ ngươi đã lương thiện như vậy, sao đột nhiên lại trở nên độc ác thế này?"

Vì sao ư? Ta cũng không thể nói với ông, ta đã sống lại chứ?

Trước khi phụ thân ta rời đi, còn chỉ vào ta mà mắng.

"Độc phụ, ngươi đúng là một độc phụ."

Độc phụ, đã bao lâu rồi ta không được nghe cụm từ này?

Kiếp trước, khi Thẩm Dung Cảnh bóp cổ ta, cũng mắng ta giống như vậy.

4.

Kiếp trước, Thẩm Dung Cảnh vừa gặp đã nhất kiến chung tình với Lý Thu Oánh.

Nhưng Thẩm gia đời đời hiển quý, Thẩm Dung Cảnh lại là đích trưởng tử được kỳ vọng, đích mẫu của Thẩm gia là Vĩnh Ninh quận chúa đương nhiên không vừa mắt với gia thế của Lý gia chỉ biết nịnh bợ mà trèo cao, ngược lại coi trọng đến ta, người bị Lý Thu Oanh kéo đến làm nền, một thân mộc mạc, sai người đến cử xin cưới.

Sau khi gả vào Thẩm gia, ta và Thẩm Dung Cảnh đã có một khoảng thời gian ân ái.

Con đường làm quan của Thẩm Dung Cảnh thuận lợi, thăng tiến như diều gặp gió, dưới sự nâng đỡ của Thẩm gia, sau mười năm vào triều đã ngồi lên vị trí Thừa tướng.

Kết hôn nhiều năm, Thẩm gia danh giá như vậy nhưng trong hậu viện lại không có thêm một người nào. Trong lúc nhất thời, ta trở thành đối tượng mà các phu nhân trong Kinh thành ngưỡng mộ.

Khi người khác hỏi đến, hắn chỉ cười nhạt mà nói: "Phu nhân không cho phép."

Nói xong, hắn cởi áo choàng, dịu dàng khoác lên người ta. Về đến viện, sự dịu dàng trong mắt hắn dần dần biến mất, nắm lấy tóc ta, hung hăng ấn đầu ta vào trong thùng tắm, cơn đau dữ dội trên da đầu buộc ta phải ngẩng đầu lên, nhìn đến khuôn mặt giận dữ của hắn.

Thẩm Dung Cảnh cười hỏi ta: "Tống Cẩm Du, vị trí chủ mẫu của Thẩm gia, ngươi ngồi có thoải mái không?"

Ta sặc một ngụm nước, hỏi hắn: "Vì sao không hưu bỏ ta?"

Hắn không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm ta thật lâu, sau đó cười nhạo ra tiếng.

"Thú vị như vậy, sao ta nỡ buông tha ngươi, trừ phi ngươi chết..."

Đúng vậy, trừ phi ta chết mới không ai biết bí mật của Thẩm Dung Cảnh.
 
Độc Cẩm - Tranh Tử Bào Thuỷ
Chương 3: Chương 3



Sau khi Lý gia bị xét nhà, Thẩm Dung Cảnh quỳ trước từ đường một đêm, chỉ để nạp Lý Thu Oánh vào cửa, bảo vệ nàng cả đời.

Cũng là lúc đó ta mới hiểu, hóa ra đó mới là người trong lòng hắn. Đêm đó, sau khi ta uống thuốc dưỡng thai, dưới thân lại chảy máu không ngừng.

Ta hôn mê suốt ba ngày, Thẩm Dung Cảnh cũng không đến thăm ta lấy một lần, chỉ vì lúc đó Lý Thu Oánh bị người của mẹ chồng phái đi nhục nhã đến mức xấu hổ lại giận dữ muốn chết.

Mấy bà tử bên ngoài viện mà Thẩm Dung Cảnh chuẩn bị cho Lý Thu Oánh, vạch trần thân phận nữ nhi tội thần của nàng, nàng vốn nên bị sung làm quan kỹ, lại không cần mặt mũi mà trèo lên giường làm ngoại thất, hiện giờ còn có mặt mũi muốn bước vào cửa.

Mấy bà tử kia chửi ầm lên, tuyệt nhiên không nhắc đến tên của Thẩm Dung Cảnh, mọi người đoán già đoán non, Lý Thu Oánh cứ như đã đắc tội với hết thảy quý nhân trong kinh thành, mặt mũi đều bị vứt sạch.

Mấy phu nhân quý tộc bắt gian sai người nhà đè tay chân nàng ta ra, tát nàng ta mấy cái thật mạnh. Thẩm Dung Cảnh đến thăm ta sau khi đã an ủi Lý Thu Oánh, ta bèn oán giận nói:

"Ta và phụ thân đã tốn bao nhiêu tâm tư cùng những mối quan hệ mới giúp Lý Thu Oánh thoát khỏi tội lưu đày sung kỹ, không ngờ nàng ta lại làm ra chuyện vô liêm sỉ đến vậy, ban đầu ta không nên cứu nàng ta, giờ lại làm khổ phu nhân trong phủ."

Thẩm Dung Cảnh ngẩn người: "Phu nhân và nàng ta tình như tỷ muội, sao lại nói ra những lời này?"

"E là phu quân đã hiểu lầm rồi, từ trước đến nay ta đâu phải là người lương thiện gì, nếu Lý Thu Oánh rơi vào tay ta, ta nhất định sẽ tự tay lăng trì nàng ta." Ta rũ mắt nhìn gân xanh nổi trên mu bàn tay hắn, ý cười không lọt đến đáy mắt: "Nhưng may mắn là phu quân xuất thân từ gia tộc thanh lưu, tuyệt đối không làm ra chuyện đê tiện này."

Phải nói, chiêu này của mẹ chồng thật sự tàn nhẫn, Thẩm gia là dòng dõi thế nào, Lý Thu Oánh đã mất hết danh tiếng, cả đời này cũng không thể bước vào cửa Thẩm gia. Nhưng Lý Thu Oánh cũng liều mạng, thế mà lại nhảy xuống hồ vào tháng chạp lạnh giá.

Ta ngồi trên lầu trà, nhấp trà nóng trên lò, lặng lẽ nhìn Thẩm Dung Cảnh vì cứu nàng ta mà nhảy xuống hồ nước lạnh buốt. Hắn lẻn ra khỏi phủ gặp Lý Thu Oánh, bên cạnh còn không mang theo một gã sai vặt nào.

Tiểu Hồng rót trà mà tay run rẩy: "Tiểu thư, người dưới hồ là...cô gia...e là sẽ chết người mất?"

Ta đặt chén trà xuống, nhìn hai người chìm nổi trong hồ, lạnh giọng nói: "Vì bọn họ mà con của ta cũng không còn, bọn họ phải đền mạng."

Tiểu Hồng khẽ nói: "Trong chén thuốc an thai tiểu thư uống không tra ra gì cả, cho nên tiểu thư có nói gì cô gia cũng sẽ không tin..."

"Quả nhiên là thủ đoạn hay." Ta cười lạnh một tiếng: "Lý Thu Oánh đáng chết, con mèo thích trêu hoa ghẹo nguyệt kia cũng đáng chết, Tiểu Hồng, ngươi nói xem sau hôm nay, ta có trở thành quả phụ giàu có nhất Kinh thành không?"

Nhưng trời không chiều lòng người. Thẩm Dung Cảnh giỏi bơi lội, cuối cùng cũng đẩy Lý Thu Oánh lên bờ. Người qua đường dừng lại bên bờ kéo hắn lên.

Ta ngửa mặt lên trời, đến khi có nước mắt trào ra khỏi khóe mắt, ta mới vén váy chạy đến bên cạnh Thẩm Dung Cảnh, nức nở nói.

"Phu quân, chàng ngàn tuyệt đối đừng chết mà."

Khi Thẩm Dung Cảnh đang vùng vẫy dưới nước, đã nhìn thấy ta ngồi trên lầu trà xem kịch. Hắn yếu ớt mở mắt, bàn tay lạnh lẽo v**t v* má ta.

"Tốt nhất là ngươi nên mong ta chết đi, nếu ta còn sống, ngươi sẽ không sống nổi đâu..."

Nhưng sự việc lại trái với mong muốn, Thẩm Dung Cảnh sống sót, mà ta cũng không chết.

Vì lần rơi xuống nước cứu người này, Thẩm Dung Cảnh sẽ mãi mãi không thể có con nối dõi. Ta uy h**p hắn, nếu hắn còn dám làm tổn thương ta và những người bên cạnh ta dù chỉ một chút, ta sẽ đem chuyện xấu hắn vì cứu Lý Thu Oánh mà làm tổn thương căn cơ này cho thiên hạ cùng biết.

Thanh danh của Thẩm gia quan trọng hơn cả mạng sống của hắn, hắn đành phải nhượng bộ.

Từ ngày đó, Thẩm Dung Cảnh luôn diễn trò ân ái với ta trước mặt người ngoài, diễn ra đôi phu thê được người người trong kinh thành ngưỡng mộ. Nhưng không ai biết, tất cả những gì Thẩm Dung Cảnh làm đều là để nhục nhã ta.

Mẹ chồng biết ta không thể sinh con, lại không cho Thẩm Dung Cảnh nạp thiếp, hận ta đoạn tuyệt huyết mạch nhà họ Thẩm, mỗi tối đều phạt ta quỳ trước từ đường tạ tội. Bà ta sợ tổn hại tình mẫu tử, đem chuyện ép Lý Thu Oánh tự vẫn đổ hết lên người ta.

Sau khi Lý Thu Oánh nhảy xuống hồ, không được chữa trị kịp thời, mắc phải hàn tật, không quá hai tháng đã hương tiêu ngọc vẫn. Thẩm Dung Cảnh càng hận ta, hung hăng bóp lấy cổ ta.

"Ngươi, đồ độc phụ này, là ngươi hại chết nàng..."

Ta khó nhọc nhếch môi cười: "Ta chỉ không cho người cứu nàng ta thôi, sao lại thành ra hại nàng ta rồi?”

"Những chuyện nàng ta làm, ta không đâm nàng hai nhát đã coi như là lương thiện rồi.”

"Hay là hôm nay ngươi b*p ch*t ta, báo thù cho nàng ta đi."

Ngón tay Thẩm Dung Cảnh siết chặt rồi lại buông lỏng. Cũng không phải là hắn không nỡ giết ta, chỉ là không dám vì chuyện này mà đánh cược thanh danh của nhà họ Thẩm.

Ta và hắn cứ như vậy mà giày vò lẫn nhau, trải qua hai mươi năm hoang đường.

5.

Sống lại một đời, ta không muốn sống những ngày tháng như vậy nữa. Ta bỏ lỡ mọi cơ hội gặp mặt Thẩm Dung Cảnh.

Lần này, ta bị phụ thân cấm túc trong viện, càng không ai gặp được.

Chỉ có Tiểu Hồng sốt ruột: "Tiểu thư, người đã đến tuổi xuất giá, lão gia lại cấm túc ngài lâu như vậy, sẽ khiến người ngoài đoán già đoán non, bất lợi cho thanh danh của tiểu thư."

Động tác cầm bút của ta khựng lại.

"Đáng tiếc, phụ thân ta không tàn nhẫn bằng ta, không dám triệt để hủy hoại thanh danh của ta."

Kiếp trước, phụ thân ta và Thẩm Dung Cảnh đều giống nhau, muốn giết ta nhưng lại không giết được ta.

Tiểu Hồng thở dài: "Cũng không biết tiểu thư còn phải chịu cấm túc bao lâu."

Ta xoa xoa cổ tay, nhàn nhạt nói: "Sắp rồi."

Tổ mẫu không biết vì sao ta bị cấm túc, nhưng để thể hiện uy nghiêm của chủ mẫu, mỗi ngày bà đều phạt ta chép kinh Phật.

Trước kia, mẫu thân ta chậm trễ không thể sinh đích tử cho phụ thân, bà cũng phạt mẫu thân y như vậy.

Kinh Phật phải chép từ tối mịt đến sáng trưng, chép đến hoa mắt chóng mặt mới có thể chép xong. Tổ mẫu nói, như vậy mới mài mòn tính tình người ta nhất. Cũng chỉ khi đi đưa kinh Phật, ta mới có thể rời khỏi viện.

Trong phòng tổ mẫu, cô cô đang nửa quỳ trước giường, xoa bóp chân cho tổ mẫu. Tính tình cô cô mềm yếu, nhưng phu quân của cô cô quyền cao chức trọng, nàng không tránh khỏi bị tổ mẫu thường xuyên gọi về phủ răn dạy.
 
Độc Cẩm - Tranh Tử Bào Thuỷ
Chương 4: Chương 4



Tổ mẫu không bảo ta đứng dậy, ta cũng chỉ có thể quỳ. Thân thể của tổ mẫu không tốt, ít khi ra ngoài, cô cô vừa xoa bóp chân cho bà vừa nói chuyện về chuyện trong kinh thành.

"Nghe nói Lý đại nhân đã nâng phòng di nương lên làm tục huyền*."

(*) Tục huyền: Người đàn ông lấy vợ mới sau khi vợ cũ qua đời.

Tổ mẫu nhắm mắt nói: "Hậu viện nhiều chuyện như vậy, luôn phải có một người phụ nữ lo liệu."

"Cũng là sau khi phu quân mất chính thê hai tháng, ta được cưới vào làm tục huyền." Cô cô nhận lấy chén thuốc từ tay nô bộc, đưa cho tổ mẫu, tiếp tục nói: "Lý phu nhân đã mất kia rất xinh đẹp, sinh được một đôi nhi nữ đều có tướng mạo xuất chúng, tiểu công tử Lý gia và tỷ tỷ của hắn quả thực như được đúc ra từ một khuôn."

Lời vừa dứt, chén thuốc trong tay tổ mẫu rơi xuống, vỡ tan tành. Bà xoa thái dương, phất tay với chúng ta:

"Các ngươi đều lui ra đi, ta muốn một mình yên tĩnh một lát."

Ta và cô cô liếc mắt nhìn nhau, sau đó lui ra. Mãi đến khi đi đến nơi không có người, cô cô nói với ta:

"Năm xưa, vì muốn lót đường cho ca ca, ta vừa mới đến tuổi cập kê đã bị mẫu thân gả ta cho lão già gần tuổi ngũ tuần làm kế thất. Mấy năm nay ta chịu đủ nhục nhã, sống không bằng chết, bà ấy đều làm ngơ.”

"Ta cũng là do bà sinh ra, chỉ là ta là nữ nhi, bà chưa từng coi ta là con người.”

"Bấy lâu nay, bà nạp nhiều phòng tiểu thiếp cho huynh trưởng, nhưng không ai có thể sinh được con trai cho nhà họ Tống."

Rốt cuộc trong mắt cô cô dâng đầy hận ý không thể che giấu, cười lạnh ra tiếng.

"Ai ngờ, đứa cháu trai mà bà mong mỏi bấy lâu nay, hiện giờ lại mang họ người khác, quả là báo ứng mà."

Ta rũ mắt nói: "Cô cô, cửa hàng ở phía tây thành, cô đừng đi nữa."

"Thôi vậy, hôm nay cũng coi như hả giận." Cô cô cười nhạo: "Năm xưa ta xuất giá, Tống phủ chuẩn bị cho ta mấy rương đồ vô giá trị, nếu không phải mẫu thân con thêm vào rương của hồi môn của ta, e là ta sống còn không bằng lợn chó."

Cô cô đã hạ chút thuốc vào thang thuốc của tổ mẫu khiến thân thể bà ngày càng suy nhược. Nhưng ở kiếp trước, chuyện này rất nhanh đã bại lộ, làm sao cô cô có thể là đối thủ của lão hồ ly đã dày mưu tính toán hơn nửa đời người được.

Tổ mẫu hủy dung nàng, lại đưa mấy vũ cơ đến nhà chồng của nàng. Cô cô ở hậu viện bị hành hạ đến chết.

Trước khi đi, cô cô đột nhiên hỏi ta.

"Vì sao con lại tin tưởng ta như vậy?"

Ta quay đầu nhìn cô: "Lợi ích chung không thể khiến người ta đến với nhau, nhưng chung mối thù hận thì có thể."

Cô cô hận tổ mẫu đã hủy hoại cả đời của nàng.

Ta cũng hận tổ mẫu tham lam của hồi môn của mẫu thân, bày mưu tính kế phá hỏng mối lương duyên thanh mai trúc mã của mẫu thân, để nàng gả vào Tống phủ, hủy hoại cả đời nàng.

Khóe môi cô cô hơi nhếch lên: "Con thông minh hơn ta nghĩ, bọn họ không phải là đối thủ của con."

6.

Trước khi mẫu thân qua đời, tên đại phu tổ mẫu mời đến nói trong bụng mẫu thân vẫn là thai nữ nhi. Tổ mẫu cảm thấy lãng phí tiền bạc, lén lút thay đổi mấy vị thuốc quý trong thuốc của mẫu thân.

Mãi đến khi mẫu thân khó sinh mà chết, bà ta nhìn thấy thi thể bầm tím của đệ đệ, mới than thở với ma ma bên cạnh.

"Nếu ta không thay mấy vị thuốc đó, cháu trai của ta có lẽ đã được sống rồi..."

Mấy năm nay, tổ mẫu vì phụ thân ta mà lo liệu mấy phòng thiếp thất, cũng chỉ sinh liên tiếp thêm mấy thứ nữ. Bà ta làm sao cũng không ngờ, đứa cháu trai mà mình mong mỏi bấy lâu nay lại không mang họ Tống.

Trong một buổi tiệc, cuối cùng bà ta cũng nhìn thấy đứa cháu trai mà mình thông minh lanh lợi mong cầu mà không được. Mới ba tuổi đã biết chữ đọc thơ.

Tổ mẫu vốn keo kiệt, vậy mà lại tặng một chiếc khóa trường thọ bằng vàng ròng. Bà ta muốn đón cháu trai về Tống phủ nuôi dạy, nhưng thân là chủ mẫu nhà cao cửa rộng, đương nhiên bà ta không dám phạm sai lầm. Bà ta chỉ có thể giữ kín bí mật này, giữ đến mức tích thành bệnh trong lòng.

Từ Lý phủ trở về chưa đầy ba ngày, bà ta đã không ăn uống gì. Lần này, không ai phát hiện bà ta bị trúng độc, chỉ cho rằng bà ta không thiết ăn uống, thân thể mới ngày càng suy yếu.

Sau khi tổ mẫu ngã xuống, thiệp mời đưa vào phủ đều viết tên ta. Tuy phụ thân kiêng dè ta nhưng cũng không thể luôn giam hãm ta trong viện.

Trên đường đến Tướng phủ, ta cho xe ngựa dừng lại, chọn một đôi khuyên tai bạch ngọc.

Phụ thân ta cười lạnh nhìn ta: "Trưởng công chúa có thứ trân quý gì mà chưa từng thấy qua, sao có thể để ý đến đôi hoa tai này của ngươi?"

Ta nâng hộp lên, cười nhạt: "Chẳng lẽ cứ tay không mà đến."

Ông ta hừ lạnh một tiếng: "Tùy ngươi, đến lúc đó đừng làm mất mặt Tống phủ."

Nói xong câu đó, ông ta liền phất tay áo bỏ đi. Ta và phụ thân ta đã trở mặt thành thù, không có mặt người ngoài, giờ ngay cả ngồi chung một cỗ xe ngựa cùng ta cũng không muốn.

Ta đợi trước cửa Tướng phủ rất lâu, mãi đến khi thấy Tiêu Quý phi xuống xe ngựa, ta mới vào cửa. Ta không đến tiền viện mà giả vờ bị trẹo chân, ngồi trên một tảng đá bên đường nhỏ.

Ta xoa mắt cá chân, khi thấy Trưởng công chúa thì vội vàng đứng dậy hành lễ. Trưởng công chúa phất tay, ra lệnh cho nha hoàn đi theo.

"Đỡ nàng đến phòng bên nghỉ ngơi."

Ta nhìn chằm chằm đôi hoa tai ngọc trai trên d** tai nàng, do dự mở miệng.

"Điện hạ trời sinh khí chất cao quý, lại đeo vật trân quý như vậy có vẻ hơi thừa."

Nha hoàn phía sau nàng lập tức biến sắc: "Lớn mật, công chúa há là người ngươi có thể tùy tiện bàn luận!"
 
Độc Cẩm - Tranh Tử Bào Thuỷ
Chương 5: Chương 5



Ta rũ mắt, liều chết mở miệng.

"Thần... ngoại tổ phụ của thần nữ từng làm nghề buôn bán đồ trang sức, khi thần nữ còn nhỏ từng nghe ngoại tổ phụ nói, ngọc trai đặt dưới ánh nắng thì có thể thấy cầu vồng..."

Trưởng công chúa tháo ngọc trai bên tai phải ra xem, nhận thấy có điều bất ổn, quay đầu ra lệnh cho nha hoàn.

"Về phòng lấy một đôi hoa tai khác đến đây."

Không xa, có mấy vị quý nữ đang đi về phía này. Trở về lấy hoa tai, sợ là không kịp rồi. Ta vội vàng đưa ra đôi hoa tai bạch ngọc mua trên đường đến.

"Đây là thần nữ mua khi đi dạo phố, chỉ là kiểu dáng bình thường thôi."

Mấy tháng nay, phòng thu chi không cho ta tiền tiêu vặt, trong túi ta thật sự rất túng thiếu. Đôi hoa tai bạch ngọc đó thật sự không phải là thứ tốt gì, màu sắc không được trong suốt, thậm chí còn có không ít tì vết.

Trưởng công chúa thấy vậy, lại cười nói: "Bản cung lại thấy rất tốt."

Trưởng công chúa xuất hiện trong yến tiệc, Tiêu Quý phi vừa trò chuyện cùng mọi người trong yến tiệc về cách phân biệt ngọc trai. Cách đơn giản nhất là đặt ngọc trai dưới ánh nắng, thấy cầu vồng ngũ sắc là thật, màu sắc xám xịt là giả.

Năm nay cống nạp ngọc trai lớn cực kỳ ít, chỉ đủ làm thành một đôi hoa tai. Giờ phút này đang đeo trên d** tai của Tiêu Quý phi được sủng ái nhất lục cung. Tiêu Quý phi đắc ý nhìn Trưởng công chúa, lại thấy nàng đeo một đôi hoa tai bạch ngọc nhạt nhẽo, tức giận châm chọc:

"Công chúa đeo thứ hạ phẩm như vậy, cũng không sợ mất mặt hoàng gia."

"Hiện nay, nạn lụt ở Lĩnh Nam không dứt, bản cung cũng lo lắng thay phụ hoàng, tâm tư không đặt vào những chuyện này." Trưởng công chúa cúi đầu cười nói: "Còn Quý phi, đeo ngọc trai giá trị ngàn vàng đến yến tiệc của Tướng phủ, thật là để bản cung vào trong lòng."

Mọi người đều biết, gần đây Trưởng công chúa và Tướng gia đã quyên góp không ít bạc ở khu vực thiên tai để dựng lều cháo. Lời này vừa nói ra, Tiêu Quý phi ăn mặc quá mức hoa lệ không giữ được mặt mũi.

Nha hoàn đến phòng bên đón ta nhắc đến khuôn mặt lúc đó của Tiêu Quý phi, cười cong cả mắt. Tiêu Quý phi đã đánh tráo lễ sinh thần mà Bệ hạ ban cho Trưởng công chúa mấy ngày trước.

Kiếp trước, đôi hoa tai ngọc trai giả đó đã khiến Trưởng công chúa mất hết thể diện. Kiếp này, ta đã thành công khiến trưởng công chúa vui lòng.

Sau khi bôi thuốc vào mắt cá chân, ta được nha hoàn dẫn đến chỗ yến tiệc. Phụ thân ta đã lớn tuổi, mắt lại kém, cứ nhìn chằm chằm vào Trưởng công chúa đang ngồi ở vị trí chủ vị. Chắc hẳn ông tự thấy mình già cả mắt mờ, lại còn cảm thấy trưởng công chúa đang đeo đôi hoa tai mà ta tặng.

Mãi đến khi thấy ta ngồi cạnh trưởng công chúa, thỉnh thoảng còn nói cười với nàng. Ông mới hoàn toàn ngây người ra.

Lúc rời khỏi Tướng phủ, phụ thân ta hừ lạnh một tiếng: "Ngươi cũng thông minh đấy, lại có thể lấy lòng Trưởng công chúa."

Lời vừa dứt, quản sự ma ma bên cạnh Trưởng công chúa bưng một cái hộp đi tới.

"Tống đại nhân nói không sai, hôm nay Trưởng công chúa của chúng ta cũng khen lệnh ái thông minh đấy."

Ma ma mở hộp ra, bên trong là một đôi chìa khóa vàng và một chiếc hộp trang điểm mạ vàng. Phụ thân ta nhìn thấy đồ vật trong hộp, suýt nữa thì tức đến ngất xỉu tại chỗ.

Một đôi hoa tai bạch ngọc hạ phẩm, vậy mà cũng khiến trưởng công chúa nhìn ra sự khó xử của ta.

Ý của nàng đã quá rõ ràng. Chìa khóa vàng và hộp trang điểm mạ vàng là thứ dùng để tặng cho đương gia chủ mẫu.

Hiện giờ tổ mẫu bệnh nặng, trong hậu viện có tư cách quản gia cũng chỉ còn lại đích nữ là ta.

7.

Phụ thân ta làm vài việc cho có lệ, bảo ta quản lý việc mua bán củi gạo dầu muối cùng ghi chép sổ sách. Ngày tháng của ta không được tốt nhưng cũng không quá tệ.

Xuân đi thu lại, thời gian trôi qua rất nhanh. Trong khoảng thời gian này, phụ thân ta tìm cho ta một thư sinh nghèo chưa vào làm quan, muốn gả ta đi cho xong chuyện.

Ta chỉ thuận miệng nói rằng, trước khi gả, trưởng công chúa sẽ đích thân xem mắt, ông liền không nhắc đến chuyện này nữa.

Nhà họ Lý sụp đổ muộn hơn ở kiếp trước. Kiếp trước, vì tham ô lương thực cứu trợ mà Lý Sinh bị tịch thu gia sản, còn kiếp này hắn vì vô tình g**t ch*t một ca kỹ trong kỹ viện mà bị bãi quan.

Ta nhớ kiếp trước người g**t ch*t ca kỹ là một thân tín khác bên cạnh Hằng vương. Đã sớm nghe nói, Hằng vương háo sắc hoang dâm vô độ, xem ra Lý Sinh chỉ là ra mặt thay hắn gánh tội mà thôi.

Ta không hiểu vì sao kiếp này lại xuất hiện biến số như vậy. Mãi đến khi đến tiệm vải chọn vải may áo mùa đông, nghe nữ nhân bên cạnh bàn tán, tiểu thiếu gia nhà họ Thẩm được coi là bảo bối đã bị phạt quỳ ba ngày ở từ đường.

"Cũng không biết tiểu thiếu gia nhà Thái phó bị bỏ bùa mê thuốc lú gì, nghe nói đã ba ngày không ăn không uống rồi."

"Mẫu thân hắn chính là Vĩnh Ninh Huyện chúa là người thế nào chứ, sao có thể nhìn con trai tự hủy hoại tiền đồ, để con gái của tội thần kia vào cửa."

"Nhưng dù sao cũng vẫn đau lòng con ruột, nghe nói Huyện chúa đã đồng ý để ả hồ ly tinh kia vào cửa làm thiếp rồi."

Nghe thấy cái tên quen thuộc, động tác trong tay ta chợt khựng lại. Tự hủy tiền đồ cũng phải cưới con gái của tội thần vào cửa sao… Xem ra, Thẩm Dung Cảnh cũng trọng sinh rồi.

Kiếp trước, cái chết của Lý Thu Oánh là nỗi tiếc nuối lớn nhất của hắn. Cho nên kiếp này bất chấp tất cả, hắn cũng phải cưới Lý Thu Oánh vào cửa cho bằng được.

Cũng không biết lần này Lý Thu Oánh rơi vào tay Vĩnh Ninh huyện chúa, Thẩm Dung Cảnh còn có thể bảo vệ nàng ta được không?

Ta ngồi trong trà lâu ăn bánh ngọt, nghĩ đến lại bật cười. Đột nhiên, Lý Thu Oánh đeo mạng che mặt xuất hiện trước mặt ta. Đôi mắt tựa nước mùa thu của nàng trừng trừng nhìn ta.

"Tống Cẩm Du, vì sao lúc này ngươi còn muốn tranh giành với ta? Ngươi thật sự muốn bức ta vào con đường chết sao?"

Ta không hiểu gì cả, "Ta tranh đoạt với ngươi cái gì?"

Nàng cắn môi nói: "Ngươi hủy hoại thanh danh của ta, chẳng phải là muốn cướp đi Thẩm công tử từ tay ta sao?"

Có trời đất chứng giám, cái gì ta cũng tranh, nhưng Thẩm Dung Cảnh ta tuyệt đối chắp tay nhường.
 
Độc Cẩm - Tranh Tử Bào Thuỷ
Chương 6: Chương 6



"Hủy hoại thanh danh của ngươi?" Ta đột nhiên hiểu ra ý tứ trong lời nói của nàng ta, hỏi ngược lại: "Ngươi đang nói đến chuyện trước kia trong khuê phòng, ngươi sao chép tranh của ta, lại gom góp thơ của mấy vị cô nương khác rồi lấy được cái danh là đệ nhất tài nữ kinh thành à?"

Kiếp trước, ta niệm tình, biết thể diện quan trọng với một cô nương chưa xuất giá đến nhường nào nên không vạch trần chuyện này. Nhưng kiếp này ta lại không cần phải giữ thể diện cho nàng ta, mấy hôm trước, tại hội thơ của phu nhân Ngự Sử, ta đã lấy ra bức tranh từng vẽ trong khuê thục.

Trên bức tranh đã ố vàng có đề mấy bài thơ. Rất nhanh đã có người phát hiện, bức tranh này và thậm chí cả câu chữ trong thơ đều rất giống với những gì Lý Thu Oánh đã làm trong một hội thơ khác trước đó.

Lúc đó, nàng chỉ nói là làm khi còn nhỏ khiến người khác không thể tranh cãi hay nghi ngờ. Chắc nàng cũng không ngờ, ta lại giữ bức tranh thật sự đã vẽ khi còn nhỏ.

Cái gọi là đệ nhất tài nữ kinh thành, chẳng qua chỉ là một trò cười trong thiên hạ.

Ngay cả khi cách lớp mạng che mặt, ta cũng có thể thấy sắc mặt Lý Thu Oánh lúc đỏ lúc trắng.

Ta nhìn nàng ta, nhẹ giọng nói: "Trước đó ta đã nói với ngươi, nếu ngươi còn xuất hiện trước mặt ta, ta sẽ vạch trần bí mật của ngươi."

Đôi mắt nàng đỏ ngầu nhìn ta: "Vậy ta cũng sẽ công khai chuyện ngươi giết người, dù sao hiện tại Lý gia gặp chuyện ta cũng không sống nổi, chi bằng kéo ngươi cùng chết."

Quả nhiên có tiến bộ, đã biết uy h**p người khác rồi. Ta cười khẽ, nâng cao giọng nói:

"Lý tiểu thư, vì sao ngươi lại đi sao chép thơ của người khác? Ngươi là tài nữ, chuyện này không nên đâu."

Không ít người trong trà lâu nghe thấy tiếng liền nhìn sang. Lý Thu Oánh gần như là chạy trốn. Nàng hoảng hốt chạy xuống lầu, còn đụng phải xe lừa.

Ta nhìn cảnh này, không nhịn được cười thành tiếng. Ngồi trên xe ngựa trở về phủ, ta vẫn chưa ngừng cười.

Tiểu Hồng không nhịn được nói: "Tiểu thư, không phải ngài nói muốn làm một nữ tử tàn nhẫn độc ác sao? Nữ tử tàn nhẫn độc ác sẽ không cười như vậy đâu?"

Sẽ không.

Trừ khi không nhịn được.

8.

Nhưng sau khi về phủ, ta lại không cười nổi nữa. Bởi vì người của Thẩm gia đã đến.

Kiếp này ta vẫn không tránh khỏi. Bọn họ gấp gáp tìm nữ tử thích hợp gả cho Thẩm Dung Cảnh, vẫn là dò la đến chỗ ta. Nhưng phụ thân ta lấy cớ ta phải hầu hạ tổ mẫu, thay tổ mẫu quản lý việc trong nhà để từ chối.

Ông trầm mặt cảnh cáo ta:

"Tính tình của ngươi lại ương ngạnh như vậy, gả vào phủ Thái phó chỉ rước lấy nhiều chuyện, liên lụy đến gia tộc."

Cái tâm tư của ông ta, ai mà không nhìn ra, chẳng phải là muốn Lý Thu Oánh gả cho Thẩm Dung Cảnh sao? Chuyện này ta lười nhúng tay, xoay người đi vào trong viện. Nhưng ta vẫn đánh giá thấp thủ đoạn của ông ta.

Buổi tối, nha hoàn trong bếp bưng đến canh an thần, ánh mắt có vẻ kỳ lạ. Mãi đến khi thấy ta uống xong đặt chén xuống, nàng ta mới thu lại ánh mắt dò xét.

Chẳng mấy chốc, một gã nam nhân hôi hám xốc chăn của ta lên, nhưng chỉ thấy được mấy cái gối. Gã nam nhân vừa quay đầu lại, ta đã nện một bình hoa vào đầu hắn khiến hắn ngất xỉu.

Tiểu Hồng nghe thấy động tĩnh, cầm nến xông vào phòng ta, thấy một gã nam nhân với cái đầu đầy máu nằm bò dưới đất, liền thất thanh kêu lên.

Chẳng mấy chốc, một đám người cầm đuốc xông vào sân viện của ta. Vừa thấy phụ thân, ta lập tức giả vờ sợ hãi mà khóc lóc.

"Phụ thân, may mà con đã đánh ngất tên trộm, nếu không thì thanh danh trong sạch cũng khó mà giữ được..."

Sắc mặt phụ thân ta khó coi vô cùng: "Ngươi... ngươi không sao là tốt rồi."

"Đa tạ phụ thân quan tâm, con không sao, uống thêm bát canh an thần là có thể ngủ ngon rồi."

Sắc mặt phụ thân ta nhất thời ngẩn ra.

Ta hạ giọng, dùng giọng chỉ hai người mới nghe thấy mà nói: "Phụ thân giao việc ghi chép mua sắm trong bếp cho con, không ít người trong bếp phải dựa vào con mới kiếm được chút cháo, ngài ngu ngốc đến mức nào mới để người ta động tay vào đồ ăn của con chứ."

Trong viện vang lên tiếng tiểu nhị bẩm báo.

"Lão gia, tối nay lão phu nhân uống canh an thần rồi ngủ, nhưng trong mộng lại đột nhiên sùi bọt mép, hiện tại người trong viện đã đi mời đại phu rồi."

Phụ thân ta nghe vậy, sắc mặt biến đổi, vội vàng chạy đến viện của tổ mẫu. Đèn đuốc sáng trưng suốt một đêm, cuối cùng cũng cứu được mạng của tổ mẫu.

Phụ thân ta hoàn hồn, vừa bước vào tiền viện đã thấy hai thi thể đẫm máu bày la liệt trong viện. Ông ta ngẩn người một lát, hoảng sợ lùi về góc tường, vịn tường nôn thốc nôn tháo. Người làm nhanh chóng dùng vải trắng che thi thể lại.

Ta hành lễ với phụ thân.

"Đêm qua nữ nhi tìm thấy lọ thuốc trong phòng Tú Nhi, nha đầu này thế mà lại nảy sinh ý định hại chủ.”

"Đêm qua tra khảo xong, lại nói là do phụ thân sai khiến, đúng là nói bậy nói bạ, phụ thân luôn hiếu thuận, sao có thể hại tổ mẫu chứ?

"Cho nên nữ nhi đã đánh chết ả ta cùng với tên trộm, nói với bên ngoài là bắt được ả ta thông gian với kẻ trộm.”

"Phụ thân, nữ nhi làm như vậy có được không?"

Sắc mặt ông ta xanh mét rồi lại trắng bệch, hồi lâu sau mới nặn ra một câu.

"Tốt... tốt... con có bản lĩnh..."

Người làm bẩm báo, xe ngựa của Trường công chúa đã đợi ở ngoài cửa.

"Đương nhiên là có chút bản lĩnh, nếu không Trường công chúa sẽ không vừa từ phương Nam hồi kinh cùng Tướng gia, đã vội muốn gặp con." Ta nhìn chằm chằm sắc mặt trắng bệch của phụ thân, cười nói: "Trường công chúa còn nói muốn tự mình chọn hôn phu cho con, đừng nói là nhà Thái phó, bây giờ con muốn gả vào Hoàng gia cũng không khó."
 
Độc Cẩm - Tranh Tử Bào Thuỷ
Chương 7: Chương 7



9.

Những lời này đều là ta dùng để hù dọa phụ thân.

Trường công chúa sốt ruột muốn gặp ta như vậy, chỉ vì trước đó khi rảnh rỗi đã nghe ta kể chuyện về những cuốn tiểu thuyết do ta tự bịa ra. Ta đem những chuyện kiếp trước cùng kiếp này của mình đều biên vào, nàng nghe đến ngây ngẩn.

Nàng và Tướng gia mới vừa từ phía Nam trở về đã vội phái người đến đón ta.

Có lẽ là nghiệt duyên hai đời, kiếp này nếu ta không gả cho Thẩm Dung Cảnh, nhất định phụ thân ta sẽ chọn cho ta một mối hôn sự cực kỳ tồi tệ, hủy hoại cả đời ta.

Nữ tử chính là như vậy, chịu sự ràng buộc của lễ pháp, bản thân luôn không thể tự làm chủ. Để mặc người khác chọn tới chọn lui, không bằng tự mình làm chủ một lần.

Nói ra cũng thật khéo, trưởng công chúa bỗng dưng hỏi đến chuyện hôn sự của ta.

"Nghe nói Vĩnh Ninh huyện chúa để mắt đến ngươi, muốn ngươi gả vào làm con dâu."

"Thần nữ không muốn nhảy vào hố lửa đó."

"Thẩm gia gia thế tốt, Thẩm Dung Cảnh cũng coi như là tuấn tú lịch sự, nếu ngươi lo lắng về Lý tiểu thư kia, Vĩnh Ninh có chút thủ đoạn, nàng ta không vào được cửa đâu."

"Điện hạ còn nhớ trong tiểu thuyết của thần nữ có kể về biểu muội của Mạnh thị tư thông với phu quân rồi sau đó gả đi, sinh được con gái không? Nếu ngài gặp vị tiểu thư Lý gia kia, hẳn sẽ phát hiện mặt mày ta và nàng rất giống nhau."

Trong nhất thời, trưởng công chúa bị chấn động đến mức không nói nên lời.

"Những chuyện này đều là thật?"

"Tất nhiên là thật, chuyện ly kỳ đến vậy, thần nữ cũng không dám tùy tiện bịa đặt."

"Vậy phụ thân ngươi cũng luôn tìm cách hãm hại ngươi?"

Ta che mắt, nhỏ giọng nói.

"Phụ thân thần nữ vì con gái riêng của mình mà lót đường, chuyện gì cũng làm được, tối qua còn hạ thuốc mê vào trong canh của thần nữ, tìm nam tử xa lạ vào phòng muốn hủy hoại sự trong sạch của thần nữ, nếu không phải nha hoàn động thủ hoảng loạn bưng nhầm canh, hôm nay thần nữ đã không có mặt ở đây rồi."

"Ngươi nói... đều là thật... Ngươi lại chịu nhiều ấm ức như vậy..."

"Chuyện này cho dù nói ra cũng không ai tin, điện hạ cứ coi như là đọc tiểu thuyết đi."

Ma ma đứng phía sau tiếp lời.

"Lời của Tống tiểu thư hẳn là sự thật, hôm nay nô tỳ đi đón Tống tiểu thư, nghe nói Tống phủ bàn tán chuyện tối qua trong phủ xảy ra chuyện lớn, lão thái thái Tống gia phát bệnh, trong phủ còn đánh chết một nha hoàn và tên trộm tư thông với nàng ta."

Ta run rẩy không ngừng. Ánh mắt trưởng công chúa nhìn ta lập tức trở nên thương cảm.

"Ngươi muốn bản cung giúp gì không?"

Ta lắc đầu: "Thần nữ chỉ mong có thể sớm ngày xuất giá, cho dù chỉ là gả vào một nhà bình thường..."

Trưởng công chúa ngắt lời ta: "Nhà bình thường cũng không bảo vệ được ngươi, chỉ cần ngươi muốn, mấy vị Hoàng đệ của bản cung, ngươi đều có thể gả."

Ta che giấu vẻ vui mừng trong mắt, hoảng sợ mở miệng.

"Vậy... Tam hoàng tử..."

Vẻ mặt trưởng công chúa sững sờ: "Ngươi nói là Tam đệ?"

Ai cũng biết, mẫu thân của Tam hoàng tử Tạ Vô Trạch là một vũ cơ, tuy hắn xuất thân hoàng gia nhưng lại không có bất kỳ bối cảnh nào. Nhưng may mắn thay, hắn thường xuyên chinh chiến sa trường, có thể tự mình tìm kiếm công danh.

Thứ ta để ý, tất nhiên không phải là điểm này của hắn. Mà là ta biết, không lâu sau đó, hắn sẽ chết trận. Ta không buông bỏ được chuyện cũ trong hồng trần để mà xuất gia, muốn thoát khỏi Tống gia, cuối cùng vẫn phải gả đi.

Đã như vậy, chi bằng sớm thủ tiết một chút.

Tạ Vô Trạch cưới ta, sau khi hắn chết, ta còn có thể giúp hắn chống đỡ hậu viện, quản lý chuyện nhà, hắn cũng không thiệt thòi.

Mặt ta không đổi sắc mở miệng: "Lần trước gặp mặt, thần nữ đối với... Tam hoàng tử là một lòng say mê..."

Trưởng công chúa suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Ngươi nói là lần đi săn mùa xuân đi ngang qua quân doanh, gặp hắn chém đầu tên đào ngũ sao?"

Nghĩ kỹ lại, kiếp này hình như cũng chỉ gặp Tạ Vô Trạch có một lần. Ta chỉ có thể gật đầu. Biểu cảm của trưởng công chúa nhìn ta có chút quái lạ.

"Lần đó không ít quý nữ đều bị dọa đến mất hồn, bản cung còn tưởng Tam đệ đời này không lấy được vợ."

Kiếp trước quả thật là như vậy.

10

Có trưởng công chúa làm chủ, hôn sự của ta và Tạ Vô Trạch coi như được định ra.

Phụ thân ta cười nhạo ta tự tìm đường chết, "Tạ Vô Trạch là hạng người gì chứ, Bệ hạ ném hắn đến biên cương, chẳng qua là muốn hắn tự sinh tự diệt mà thôi. Không lẽ ngươi thật sự cho rằng mình tìm được chỗ dựa rồi? Từ nhỏ hắn đã thích giết chóc, đến cả ma ma nuôi hắn từ bé hắn cũng dám giết. Để xem ngươi cùng những mưu mô của ngươi sẽ chết trong tay hắn khi nào."

"Nữ nhi có chết trong tay hắn hay không thì không biết, nhưng ta biết, ta nhất định sẽ chết sau phụ thân." Ta lấy từ trên bàn một quyển sổ ghi danh sách của hồi môn đưa cho phụ thân ta, "Con đã sao chép một bản gồm của hồi môn của mẫu thân khi gả vào Tống phủ, sính lễ của con phụ thân cứ chuẩn bị theo như vậy là được."

Phụ thân ta lật xem quyển sổ dày cộp, tay còn run rẩy: "Tống gia lấy đâu ra tiền mà chuẩn bị cho ngươi những thứ này... Ngươi muốn bức tử ta sao..."

"Nếu tính cả sính lễ phụ thân chuẩn bị cho Lý Thu Oánh và những điền sản, phòng ốc đã mua trong những năm qua, có lẽ có thể gom được tám phần." Ta nhếch môi cười, "Phụ thân à, phu quân tương lai của con tính tình tàn bạo, nếu hắn biết phụ thân chuẩn bị nhiều sính lễ cho con gái riêng như vậy, không biết hắn có giết người không nữa."

Rốt cuộc phụ thân ta vẫn luyến tiếc người trong lòng vì ôgn mà hạ sinh nữ nhi, cuối cùng cũng chịu mở miệng.

"Năm phần."

Năm phần, gần như moi sạch cả Tống phủ.

Ta gật đầu hài lòng.
 
Độc Cẩm - Tranh Tử Bào Thuỷ
Chương 8: Chương 8



Sống lại một đời, nhiều chuyện đã đổi khác. Nhưng Lý Thu Oánh vẫn như kiếp trước, mấy bà tử vây quanh ngoài viện của nàng ta đều mắng nàng ta không biết an phận, con gái của tội thần còn muốn trèo lên giường làm một ngoại thất.

Nhưng lần này, ngoài viện của Lý Thu Oánh lại có thêm không ít người canh giữ. Chuyện này rất nhanh đã bị đè xuống.

Chớp mắt đã đến ngày dự tiệc mùa thu của phủ Thượng thư, tính toán thời gian, Tạ Vô Trạch cũng nên hồi kinh rồi. Chờ hắn hồi kinh, thành thân với ta xong rồi ra chiến trường là ta có thể thủ tiết.

Có Thẩm Dung Cảnh che chở, Lý Thu Oánh không bị mất mặt giống như kiếp trước. Nhưng ta không ngờ nàng ta lại xuất hiện ở loại yến tiệc này.

Trên con đường nhỏ, nàng ta xuất hiện trước mặt ta, yếu đuối rơi lệ nói:

"Tống Cẩm Du, ngươi mưu tính đầu độc mẫu thân ta, bây giờ ngay cả đường sống cũng không cho ta sao?"

"Đường sống nào?"

"Ngươi hủy hoại thanh danh của ta, ngay cả của hồi môn mà dượng chuẩn bị cho ta ngươi cũng không để lại một phân, ngươi muốn bức chết ta sao?"

Nếu muốn bức chết nàng ta, ta đã không dùng những thủ đoạn không đau không ngứa này rồi.

Ta nhìn về phía bóng dáng quen thuộc sau gốc cây, cuối cùng cũng hiểu vì sao nàng ta lại diễn trò này. Ta giơ tay, trực tiếp tát mạnh vào mặt nàng ta. Lý Thu Oánh không thể tin được, ôm mặt nhìn ta.

Ta cười nhìn nàng ta: "Không phải ngươi muốn giả vờ đáng thương trước mặt nam nhân sao? Ta giúp ngươi một tay."

Nàng ta không dám chọc giận ta, hung hăng trừng mắt nhìn ta.

"Tống Cẩm Du, ngươi không chỉ giết hại mẫu thân ta, còn đầu độc tổ mẫu, khiến cho phụ thân ngươi tức đến phát bệnh, ngươi làm việc xấu xa tàn nhẫn, sẽ gặp phải báo ứng."

Không đúng, Thẩm Dung Cảnh đã rời đi rồi, những lời này nàng ta nói cho ai nghe?

Lúc này, một nam tử áo tím bước đến sau lưng ta. Mày ngài thanh tú, toàn thân lại khó che giấu sát khí đằng đằng.

Hắn đối diện với ánh mắt của ta, khẽ nhướng mày: "Chẳng phải Tống tiểu thư vừa gặp đã si mê ta sao? Sao lại giống như không quen biết vậy?"

Thì ra là Tạ Vô Trạch.

Ta hoàn hồn, cúi người hành lễ.

Lý Thu Oanh sưng vù nửa bên mặt, gào lên thảm thiết: "Những lời ta vừa nói, nếu có nửa câu gian dối, chết không được tử tế, Tam Hoàng tử thật sự muốn cưới một nữ nhân độc ác như vậy vào cửa sao?"

Thì ra là ta đã lấy lại của hồi môn của nàng, nàng liền muốn phá hỏng hôn sự của ta. Ta thầm đổ mồ hôi, nếu hôn sự này bị phá hỏng, ta còn biết đi đâu tìm phu quân đoản mệnh đây.

Tạ Vô Trạch nghe vậy hì nhìn ta thật sâu.

"Ta vốn tưởng rằng vị thê tử chưa cưới của ta sẽ là một quý nữ vô vị, không ngờ lại thú vị đến vậy."

Ta ngẩn người ra, sau đó gỡ túi thơm trên người xuống, đeo lên thắt lưng của Tạ Vô Trạch. Lý Thu Oánh kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt. Ta liếc nhìn nàng ta, thản nhiên nói.

"May mà hôm nay ngươi không phá hỏng chuyện tốt của ta, nếu không thì đã không còn mạng rồi."

Tạ Vô Trạch cười hỏi ta: "Tống tiểu thư thật là lương thiện, còn tha cho nàng ta một mạng."

Đâu phải ta lương thiện. Tự mình ra tay, nào có thú vị bằng việc xem nàng ta và Vĩnh Ninh huyện chúa cắn xé nhau.

Hôm đó Lý Thu Oánh bị dọa sợ không hề nhẹ, cứ một mực nép vào bên cạnh Thẩm Dung Cảnh. Thiên kim nhà Thượng thư vừa được định hôn với Thẩm gia đã bị tức đến phát khóc.

Sau khi yến tiệc tan, Thượng thư đại nhân sai tiểu đồng truyền lời cho Thẩm Dung Cảnh, nếu hắn khăng khăng muốn nạp Lý Thu Oánh vào cửa thì sẽ lập tức hủy bỏ hôn ước.

Nghe vậy, Thẩm Dung Cảnh có chút thất thần, chỉ chăm chú nhìn vào túi thơm trên thắt lưng của Tạ Vô Trạch.

11.

Ta không ngờ, trong con hẻm nhỏ trên đường về phủ, Thẩm Dung Kính lại chặn đường ta. Hắn lười cả khách sáo, trong giọng điệu khó giấu vẻ mỉa mai.

"Kiếp này ngươi lại chọn Tạ Vô Trạch, rốt cuộc là mắt nhìn người thế nào vậy?"

"Ngược lại mắt của ngươi vẫn không đổi, vẫn một lòng si mê Lý Thu Oánh."

Thẩm Dung Cảnh không giận mà chỉ cười nhạt.

"Nghe nói ngươi ở Tống phủ không được sống tốt, hay là ta giúp ngươi một tay, đến cầu hôn ngươi?"

Trong khoảnh khắc đó, ta còn tưởng mình nghe lầm. Giống như kiếp trước sau khi ta chết rồi, hồn phách lơ lửng giữa không trung, nhìn thấy Thẩm Dung Cảnh dựa vào quan tài của ta.

Ta tưởng hắn sẽ vui đến mất ngủ, nhưng hắn lại đỏ mắt ngồi trước quan tài ta suốt một đêm, trong miệng lẩm bẩm.

"Kiếp sau làm người tốt, đừng độc ác như vậy nữa..."

Hắn vốn không tin quỷ thần, lại mời đạo sĩ siêu độ cho ta ba ngày ba đêm. Những người đến viếng còn tưởng chúng ta ân ái cả đời.

Ta cười lạnh hỏi hắn: "Kiếp này ta còn độc ác hơn kiếp trước, ngươi còn muốn cưới ta, cũng không sợ tâm can của ngươi bị ta chơi đùa đến chết à?"

Ánh mắt Thẩm Dung Cảnh tối sầm lại, không nói gì.

"Chắc chắn là rượu của phủ Thượng thư quá mạnh khiến ngươi say thành ra như vậy." Ta cong môi cười, "Ngươi vẫn thích diễn kịch như thế, nhưng ta đã đính hôn, không có tâm tư chơi đùa với ngươi."

Thẩm Dung Cảnh im lặng nhìn ta, khàn giọng hỏi.

"Cẩm Du, ngươi và ta không có khả năng nữa sao?"

"Cũng không hẳn, ngươi cũng biết, ta chỉ muốn làm một quả phụ..." Ta nhìn chằm chằm vào ánh sáng trong mắt hắn từng chút một bị lụi tàn, "Ngươi mà đi chết thêm một lần, ta còn có thể cân nhắc gả cho ngươi."

Khoảnh khắc ta quay người rời đi, nghe hắn cười lạnh tự giễu.

"Hóa ra kiếp này, ngươi vẫn hận không thể đẩy ta vào đường chết."

Không...thì sao?
 
Độc Cẩm - Tranh Tử Bào Thuỷ
Chương 9: Chương 9



Trước cửa Tống phủ, Tiểu Hồng đứng bên cạnh xe ngựa, không ngừng ra hiệu với ta. Ta thực sự không hiểu, nhíu mày nói với nàng.

"Ngươi muốn nói gì thì cứ nói thẳng ra không được sao?"

Tiểu Hồng chỉ vào phía sau ta, mím môi nói: "Tam Hoàng tử điện hạ..."

Ta quay đầu lại, nhìn thấy Tạ Vô Trạch đứng sau lưng ta, rũ mắt nhìn ta.

"Ta nghe thuộc hạ nói, tên họ Thẩm vẫn luôn đi theo xe ngựa của ngươi nên ta mới đi theo xem thử."

Ta kinh ngạc nhìn hắn: "Ngươi có nghe thấy gì không?"

"Không có."

Ta vừa muốn thở phào nhẹ nhõm, lại nghe hắn cười lạnh nói.

"Chỉ nghe thấy ngươi nói muốn làm quả phụ, muốn gả cho một người chết sớm, quanh năm ta chinh chiến sa trường, sống chết khó lường, hóa ra Tống tiểu thư là nhìn trúng ta như vậy à?"

Lòng ta như tro tàn, khi về phủ cũng có chút đứng không vững, dựa vào vai Tiểu Hồng khóc nức nở.

"Tiểu Hồng, hay là ta tìm một am ni cô ở hai năm rồi lại quay về."

Tiểu Hồng vỗ vỗ đầu ta, nhẹ giọng dỗ dành: "Ta đi cùng tiểu thư..."

Phụ thân ta vốn đang bệnh, nghe nói ta chọc giận Tạ Vô Trạch, cũng có thể uống được thêm vài ngụm canh. Nhưng ngày thứ hai khi sính lễ được đưa vào, mặt ông âm trầm đến đáng sợ. Ngay cả ta cũng không ngờ, Tạ Vô Trạch lại bằng lòng cưới ta.

Ngày thứ hai sau đại hôn, hắn đã phải xuất chinh biên ải. Lúc hắn đi không đánh thức ta, mãi đến khi mặt trời lên cao ta mới tỉnh dậy. Ta nhìn nửa bên giường trống trải, nhớ lại đêm qua ta nắm lấy cánh tay hắn, th* d*c muốn nói gì đó với hắn, nhưng lại phát hiện mình không nói nên lời.

Để hắn đến biên cương, là ý chỉ của Bệ hạ. Hắn vốn là Hoàng tử bị Bệ hạ chán ghét, nếu kháng chỉ, Bệ hạ nhất định sẽ mượn cớ giết hắn. Cho dù ta nói với hắn kết cục, cũng không thay đổi được gì.

Cuối cùng, ta chỉ nói với hắn: "Đừng chết, ta còn chưa muốn thủ tiết sớm như vậy."

Trước khi Tạ Vô Trạch rời đi, đã đặt chìa khóa kho lên trên bàn trang điểm của ta. Số bạc hắn kiếm được mấy năm nay đều để ở trong kho.

Nội tâm hắn đã đóng băng từ lâu của ta, khó tránh khỏi có chút dao động. Nhưng ta vừa mới đứng dậy, đôi chân mềm nhũn khiến ta suýt ngã nhào xuống đất.

Ta thầm mắng Tạ Vô Trạch là tên l* m*ng.

Chi bằng sớm thủ tiết cho rồi.

12.

Yên ắng được hai tháng, cuối cùng Lý Thu Oánh cũng ra khỏi cửa. Nhưng nàng ta lại bị một nữ nhân đanh đá chặn lại giữa phố xá đông người.

Bà ấy mắng nàng ta thông dâm với phu quân của mình, ấn nàng ta xuống, tát nàng ta mấy cái thật mạnh ngay giữa đường. Trước khi bị người ta kéo ra, nữ nhân kia còn rút trâm đồng trên đầu xuống, rạch lên mặt nàng ta. Trên trâm có độc, vết sẹo dài trên mặt nữ nhân kia tiêu tốn bao nhiêu thuốc cũng không chữa khỏi.

Mặc dù vậy, Thẩm Dung Cảnh vẫn muốn nạp nàng ta làm thiếp, Vĩnh Ninh huyện chúa tức đến phát bệnh.

Có lẽ là vì bị hủy dung, có lẽ là không cam tâm làm thiếp. Nàng ta lại nhảy xuống hồ. Lần này Thẩm Dung Cảnh không còn hồ đồ nhảy xuống hồ cứu nàng ta như kiếp trước, mà sai tiểu đồng bên cạnh vớt nàng ta lên.

Nàng ta ướt sũng, run rẩy nhìn Thẩm Dung Cảnh.

"Nếu chàng không cần ta nữa... ta sẽ không sống nổi..."

Vẻ mặt đáng thương của nàng ta khiến người khác động lòng, nhưng không phát hiện ra ánh mắt Thẩm Dung Cảnh lạnh lẽo, không hề có chút thương xót nào.

Lúc này Thẩm Dung Cảnh đã không còn là thiếu niên chưa trải sự đời năm nào, kiếp trước hắn đã trèo lên vị trí dưới một người, trên vạn người.

Trên con đường này, hắn đã chứng kiến vô số mưu mô. Lần này, hắn nhìn ra Lý Thu Oánh dùng khổ nhục kế để lấy lòng thương hại của hắn. Lý Thu Oánh vừa nhìn thấy hắn thì đã lập tức nhảy xuống hồ. Thủ đoạn vụng về như vậy mà kiếp trước lại lừa gạt hắn cả đời.

Nỗi chấp niệm yêu mà không có được thời niên thiếu, cứ như vậy mà buông bỏ.

Đêm đó, Vĩnh Ninh huyện chúa đột nhiên phát bệnh. Lý Thu Oánh lại kéo Thẩm Dung Cảnh, khóc đến thảm thiết.

"Huyện chúa đang yên lành, sao lại phát bệnh? Bà ấy cố ý ép chàng về, nếu chàng đi rồi, những kẻ hãm hại ta lại đến thì phải làm sao?"

Lời này Thẩm Dung Cảnh cũng đã nghe qua.

Kiếp trước, sau khi ta uống thuốc an thai xong thì thân thể không được thoải mái, người hầu mời hắn về phủ, Lý Thu Oánh cũng nói những lời như vậy. Lúc đó Thẩm Dung Cảnh cũng cho rằng ta cố tình lừa hắn về phủ.

Dù sao bát thuốc an thai ta uống vào không tra ra vấn đề gì bất thường. Cho dù có vấn đề thì cũng chỉ có thể là thủ đoạn của ta.

Ta đã nói với Thẩm Dung Cảnh vô số lần, ta sẽ không dùng con của mình để đặt cược. Hắn đều không tin, nhưng khi mọi chuyện lại tái diễn trước mắt hắn, cuối cùng hắn đã tin lời ta nói lúc trước là thật.

Hắn không ở lại trong viện của Lý Thu Oánh mà vội vàng trở về Thẩm phủ. Mọi người trong phủ đều tụ tập trong viện của Huyện chúa, không ai để ý đến một nha hoàn nhóm lửa khả nghi.

Thẩm Dung Cảnh sai người bắt được nha hoàn đang định chui ra từ lỗ chó trong nhà bếp. Tra khảo ra mới biết, nàng là nô bộc trước kia của nhà họ Lý.

Nàng ta đã hạ độc vào bát canh an thần của Huyện chúa. Trước khi quay lại nhà bếp, lại dùng một bát canh khác để đổi bát canh có độc đi. Cho nên đại phu đã kiểm tra hết thảy đồ ăn của Huyện chúa hôm nay cũng không tra ra được rốt cuộc nàng trúng phải độc gì.

......
 
Back
Top Bottom