Siêu Nhiên •Bộ sưu tập Cryptic•

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
37626670-256-k470647.jpg

•Bộ Sưu Tập Cryptic•
Tác giả: CloverTheDemonCat
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Những mẫu truyện gây ám ảnh gắn liền với cuộc sống hằng ngày.

Liệu bạn có dám đọc?

Dám chơi những trò chơi?

Xin mời ...
(Truyện do mình sáng tác, không được đem đi đâu nếu chưa xin phép) Tags: creepypastacryptichorrorkinhdisiêulinhtháchbéngủngontruyentruyệnma​
 
•Bộ Sưu Tập Cryptic•
Night Bus


Vào một buổi chiều tối sau khi học thêm, lúc này đã 8-9h rồi ấy thế mà cả ba mẹ bạn đều đi công tác cả.

Bạn chưa có xe máy riêng và xe đạp thì đường lại xa quá, bạn đi xe buýt đến đây và quên mất rằng bạn phải về sớm hơn mọi người.

Nhưng hôm nay có tiệc liên hoan nên...

Chết tiệt!!

Giờ này còn xe buýt nào nữa đâu?

Trời ơi...- bạn ngẫm.

Bạn ra bến xe buýt và bắt gặp một ông cụ ăn mày đang nằm đó.

Thấy vẻ lúng túng của bạn, ông ta nghía sang bảng đồ xe buýt một hồi và hỏi: " Nhà ở đâu?"

Bạn trả lời.

Ông cụ nheo mắt một hồi rồi bảo bạn rằng sẽ có một chuyến xe buýt cuối cùng vào đúng 9h45 và đừng lỡ mất.

Bạn cúi đầu cảm ơn rối rít.

Vậy là còn tận 45 phút...

Bạn móc điện thoại ra và ngồi đọc fic trên wattpad nhưng mọi thứ dường như rất nhàm chán ...

"Sang chap tiếp theo nào...

ơ kìa, tác giả chưa cập nhật à, thiệt tình!!

Thôi, nghe nhạc luôn cho rồi..." ... ... ... ........ ... ... ... ... .......Bạn chợt nhận ra mình đang ngủ gật.."

ẤY CHẾT !!!

MẤY GIỜ RỒI !!!'' Đồng hồ bạn điểm 9h59."

CHẾT MỢ !!

TRỄ XE CMNR!!!"

Bạn hốt hoảng đứng lên nhìn tới lui.

Con đường không một bóng người.

Ông cụ ăn mày lại biến đâu mất.

Gió lạnh bắt đầu phà vô mặt bạn và bao trùm lấy bạn một nỗi kinh hãi.

Bạn đứng trơ ra một hồi...Và trong cơn hoảng hốt, bạn chợt nghe tiếng lao vùn vụt của xe buýt và ánh đèn sáng rực từ phía xa.

Bạn mừng rỡ ,nhảy múa và quơ tay như điên để ra hiệu cho tài xế dừng xe.

" May quá, hóa ra xe đến trễ chứ mình bị kẹt ở đây luôn chắc vui lắm .."

- bạn mừng rỡ.___Cửa xe buýt mở ra , bạn nhảy tọt lên và hỏi bác tài xế liệu chuyến xe này có chở bạn về đến nhà hay không.

Bác tài gật đầu và nhận tiền của bạn cho vào thùng, không nói năng gì và cũng không nhìn vào mặt bạn.

Xe buýt chỉ có một mình bạn và bác tài xế.

Theo thói quen, bạn chọn hàng ghế sau cùng, chính giữa để tránh tiếng ồn và dễ quan sát hơn.

Và để đỡ chán, bạn lại móc điện thoại ra bấm. ...

Xe buýt cứ tiếp tục lăn bánh , lăn bánh,lăn bánh, lăn bánh không ngừng...

Xe buýt dừng lại ở một trạm và dường như có ánh sáng đỏ chiếu vào cửa sổ.

Bạn không mấy quan tâm.

Chỉ nhắm mắt và nhẩm theo lời nhạc.

Xe buýt tiếp tục lăn bánh, lăn bánh, lăn bánh, lăn bánh, lăn lăn l ă n l ă n . . .

" Sao xe đi chậm th-" Bạn bỗng nhận thấy xe buýt đã chật cứng người.

Tới giờ này mà cũng đông người đến thế à?

Nhưng khoan đã ... có cái gì đó sai sai..

Sao tất cả bọn họ...Đều có cùng một kiểu tóc?Cùng một kiểu nón?Và cùng màu áo?......Trong sự ngỡ ngàng, bạn thở gấp...

TẤT CẢ BỌN HỌ ĐỀU QUAY VỀ NHÌN BẠN

Chiếc điện thoại của bạn rơi xuống...

MẶT CỦA BỌN HỌ TRỐNG TRƠN

" Chà... lẽ ra cháu không nên để lỡ chuyến xe 9h45 đó"
 
•Bộ Sưu Tập Cryptic•
Restricted Hours


Bạn đang thức phải không? *haha* Vậy để au kể cho các bạn nghe.Cảnh báo: Bạn có thể mắc bệnh sợ về đêm tạm thời hoặc nhịn tiểu đêm nay 🙂Đây là 13 quy tắc tuy không tin sái cổ nhưng bạn sẽ phải dè chừng khi bạn phải đối mặc với nó hằng đêm: 1.

Chắc có lẽ bạn đã biết hoặc chưa biết, giờ hoạt động mạnh nhất của quỷ dữ và vong hồn rơi vào 3h và nó bắt đầu từ 12h.

Khoảng giờ chỉ thực sự kết thúc khi Mặt trời mọc.2.

Đừng treo quần áo bay phấp phới gần chỗ bạn ngủ, có khi bạn chợt thức dậy giữa ban đêm và thấy chúng không phải là quần áo nữa.3.

Hạn chế nhìn vào gương sau 12-1h vì có thể người trong gương không phải là bạn đâu.4.

Hạn chế dùng cầu thang sau 1h vì sự an toàn của bạn trong bóng đêm và bạn không biết rằng có thể ai đó đang bước theo bạn từ phía sau.5.

Hạn chế dùng thang máy sau 1h vì sự an toàn của bạn với kẻ lạ mặt (trộm cắp, hấp diêm) và bạn không biết rằng có thể ai đó sẽ dùng chung thang máy với bạn và người đó dẫn bạn đến một tầng lầu vốn không tồn tại trong tòa nhà đó.6.

Cho những ai ngủ giường, không nên thò ngược đầu xuống nhìn dưới gầm giường vì thứ dưới đó không phải là con quái vật đến từ hoạt hình Waltz Disney đâu. ( Nếu muốn tìm vậy gì dưới gầm giường thì tốt nhất bật đèn trong phòng lên và cúi xuống nhìn)7.

Không nên ngủ cạnh bàn thờ, nhất là khi có lễ vật thờ (trái cây, bánh,v..v) vì đôi khi quanh quẩn ở đó không phải là linh hồn người thân quá cố hoặc thần thánh, mà là một thứ khác.8.

Không nên treo dán tranh vẽ,ảnh của một người lạ mặt (trừ thần tượng và crush ra) trong phòng ngủ vì có thể người đó đã chết rồi và bức tranh sẽ lia mắt nhìn bạn, hoặc biến dạng khi bạn ngủ.

9.

Hạn chế ngâm mình trong bồn tắm sau 12h, vì vấn đề sức khỏe và bạn biết đấy, nước là một trong những cánh cửa dẫn đến cõi âm, nên sẽ có lúc, bạn sẽ rơi vào tình trạng nữa tỉnh nữa mê và thấp thoáng thấy ai đó trồi lên mặt nước trước mặt bạn.

10.

Hạn chế ngân nga hát những giai điệu êm nhẹ khi tắm sau 12h, vì giấc ngủ của hàng xóm hoặc tệ hơn, có khi âm thanh vọng lại trong nhà tắm sẽ không giống giọng của bạn chút nào.11.

Dành cho ai gặp chuyện đột xuất phải ngủ ở nhà một mình, Đừng mở cửa khi nghe tiếng "Ba mẹ về rồi con" kèm theo 3 tiếng gõ cửa đều đặn hoặc đôi khi chỉ là 3 tiếng gõ cửa, vì khi bạn mở cửa ra thì sẽ không có ai đứng đó cả. (chắc là không có ai chứ? )12.

Đừng đặt búp bê hình người đối diện nơi bạn ngủ, vì, bạn đang hiểu ra đấy, đến 3h thì nó sẽ nhìn chằm chằm bạn không dứt cho đến sáng.

13.

Đừng chơi múa bóng sau 12h, bạn hay bị ông bà hay bố mẹ la vì cái này phải không?

Ngớ ngẩn nhỉ, chơi bóng thôi mà.

À bố mẹ bạn đúng đấy, nếu bạn chơi một mình vào giờ ấy thì sẽ có ai đó chơi cùng bạn.

🙂)
 
•Bộ Sưu Tập Cryptic•
Itchy


Bạn đang ngồi đọc Wattpad bằng điện thoại hay máy tính phải không?

Bạn có để ý thấy chân mình nhột nhột không?

Giống như bị muỗi đốt ấy?

Hay kiến bò chẳng hạn?

Bạn thấy ngứa không?

Khó chịu không?

Khoan!

Đừng gãi vội.

Nếu nó còn kèm theo cảm giác lành lạnh và tiếng thì thầm bên tau ... thì cố gắng để nó dịu đi rồi gãi.

Đôi khi linh hồn trẻ con rất thích đùa ...
 
•Bộ Sưu Tập Cryptic•
The Hallway


(Để ý màu bức ảnh và mô tả của The hallway)Có khi nào bạn được dẫn đến một tòa nhà cũ kỹ hoặc nằm sát bên một cái khác đang được thi công chưa?

Nếu may mắn bạn sẽ gặp một lối đi (hành lang) bị chặn lại bởi cánh cửa sắt với chiếc ổ khóa to tướng đã gỉ sét.________________________Hãy nhìn bức hình trên.

Nó được chụp ngang ( nghiêng đầu sang trái để xem).

Tuy không rõ nhưng người chụp của nó biết khá rõ về nó.

Một chiều tối cách đây chưa đến 1 tháng.

Một anh chàng tên Johnathan (tắt là John) , cùng là tín đồ creepypasta.

Anh tham gia hội hát cho một giáo sứ trong thị trấn.

John không quá nổi bật , anh ta như một cái bóng trong dòng người qua lại.

Tuy cái vẻ ngoài khá cuốn hút nhưng anh thực sự rất khó gần.

Giọng anh ta rất hay, là như thành viên không thể thiếu trong hội.Hội hát nọ thuê một phòng nhỏ trên lầu 2 của tiệm sách nhỏ.

Nó nằm sát một chung cư đang được xây dựng.

Tuy nhiên giữa tiệm sách và chung cư được cách nhau bởi một hành lang hẹp.

Bức tường, sàn nhà, trần nhà đều quét vôi trắng.

Trên trần còn bắc thêm vài cái ống dẫn nước lẫn ống thông khí.

Cuối hành lang chỉ là vài mảnh vụn hay cán xẻng vứt rải rác.

Nó chẳng khác gì cái nhà kho dài và rỗng.John để ý nó bấy lâu nay rồi.

Nó nằm cạnh cầu thang bộ và toát lên sự tò mò- cánh cửa kéo cũ kĩ, đầy gỉ sét chỉ kéo qua phân nữa.

Thêm nữa, nó cứ như hút lấy mọi ánh sáng , nó âm u... lạnh lẽo...

Nhưng vốn là độc giả ruột của Creepypasta, John không thể kiềm chế được.

Anh bèn rút điện thoại và chụp 2 tấm liền.

Rồi vội vã cho vào túi hí hửng.

Rằng tối nay mình sẽ đăng lên Facebook kèm theo một câu chuyện rùng rợn.Bỗng một tiếng thở mạnh làm John giật bắn mình.

Thì ra là Marie.

Cô ấy run rẫy " nếu không phiền thì tôi xuống trước nhé".

John nhún vai và lách qua một bên cho cô.Marie nói to " Làm ơn hãy kiểm tra lại hình chụp đi!!!"

Chỉ thế, cô ta chạy một mạch xuống cầu thang..

Bỏ mặc John ngơ ngác nhìn theo .John không màng đến lời của Marie.

Chắc chỉ hù cho mình sợ thôi- anh ta thầm nghĩ.

Về đến nhà, John thả mình xuống ghế sofa và móc chiếc điện thoại ra.

Không hiểu sao Marie lại có trò đùa kỳ quặc thế chứ?

John mở điện thoại lên xem lại hình.

Sắc mặt của anh chuyển sáng trắng bệt.

Khoan đã ... mình nhớ đâu có ai ở đó đâu nhỉ?
 
•Bộ Sưu Tập Cryptic•
Humming


Một buổi sáng hay tối, bạn bước vào nhà vệ sinh công cộng/(nvs ở trường),dù còn khá nhiều người ở quanh đó nhưng trong đây vẫn yên tĩnh và đèn thì lờ mờ.Bạn biết lý do vì sao âm thanh trong nhà vệ sinh luôn vang dội khác thường không?

Vì không gian khá chật hẹp và những bức tường trong đấy rất trơn nhẵn (để không thấm nước), trong vật lý thì bề mặt càng trơn nhẵn thì âm thanh càng dễ dội lại.

Đặc biệt là tiếng hát của bạn trong nhà vệ sinh/nhà tắm luôn nghe hay hơn nhờ có sự cộng hưởng ẩm thanh.Quay lại vấn đề này,Bạn vốn không ưa cái không khí u ám trong nhà vệ sinh nên theo cảm tính, bạn buông miệng ngân nga một điệu nhạc êm dịu yêu thích.

Âm thanh vang lại làm cho bạn thích thú, tiếng hát ngày một lớn do bạn sắp đến đoạn điệp khúc.Bỗng ở buồng bên phải có ai đó cũng nhẩm theo bài hát của bạn."

Ý, bạn cũng là fan hả?"

"À không, tớ chỉ thấy bài cậu hát nghe hay thôi"Xong, cả hai bên im lặng rồi bắt đầu hát cùng nhau ở đoạn điệp khúc.Cho đến khi bạn mở cửa buồng và nhận ra một cái gì đó bất thường.Buồng của bạn là cái ở trong cùng.

Nhà vệ sinh chỉ có một mình bạn.
 
•Bộ Sưu Tập Cryptic•
Pencil case


"Sau đây là bản tin thời sự chiều _/_/2015 , lại là ngôi trường hôm trước, một học sinh lớp 9 bị lại bị đâm bằng một vật nhọn cho đến tử vong_" Tôi tắt tivi.

Tôi không thể để người phát thanh viên tiếp tục...

đó là người bạn cùng lớp tôi.

Chuyện gì xảy ra thế này?

Mới sáng nay nó còn trêu mình vài câu mà?

Ai ... ai đã làm điều này??!Cứ như thế này trường học sẽ đóng cửa mất.

Đầu tiên là nhỏ lớp trưởng.

Nó bị hại ngay chính nhà nó nên cứ coi đó là tai nạn đáng tiếc.

Tiếp đến là ông thầy dạy Hóa khó chịu ... rồi đến bạn ấy.

Tuy họ đều đáng ghét thật nhưng tôi không thể nào không thương tiếc cho cái chết của họ.

Tôi đưa tay lên má để quẹt đi nước mắt.

Chẳng có giọt nào.

Tay tôi bắt đầu run lẩy bẩy.

Tôi lắc đầu , tự trấn an mình.

Không, không có chuyện mình là người ấy đâu nhỉ...!?Tôi cố quên đi chuyện đó bằng cách viết bài luận về nhà.

Ngồi xuống bàn học, bật cái đèn bàn lên.

Bụng tôi hơi khó chịu.

Cứ như mỗi lần tôi ngửi thấy mùi hôi.

Tôi lắc đầu và nhún vai.

"Tập trung nào!"

Tôi tự hét vào mình.Re...rè... rẹtt.

Tôi kéo hộp bút ra.

Một mùi khó chịu như phà ra từ đấy.

Bụng tôi như muốn tống hết buổi tối ngon lành của tôi ra.

Tôi cố nín thở và thọc tay vào hộp bút và lôi ra mớ bút bi....Xăm soi một cây có vẻ đáng ngờ ( cứ cho rằng nó giống cây Thiên Long của bạn đi).

Đầu bút có dính dính cái gì đó, trắng mà hơi hồng hồng, đỏ đỏ.

Còn đầu bút thì bị tòe hết chỗ nói!

Tôi kiểm tra mấy cây còn lại.

Cây nào cũng thế...

à mà khoan đã...Sao toàn là bút đỏ vậy nè?...
 
•Bộ Sưu Tập Cryptic•
Blind Spot


Đôi khi bạn ngồi học khuya dưới ánh đèn còn xung quanh thì tối đen, mọi thứ chìm vào sự im lặng đáng sợ đến độ từng âm thanh bình thường cũng trở nên đáng tò mò và đáng sợ đến mức nào.

Nhưng vấn đề ở đây không phải là sự im lặng đó, bạn có thể đeo headphone hoặc earphone để bớt sợ, đó chính là những thứ đáng-lẽ-ra-mình-không-nên-nhìn-thấy trong bóng đêm mập mờ kia... (Để giải thích rõ hơn về tựa đề -Blind spot( Điểm mù), mắt chúng ta có một khoảng mà chúng ta không thể nhìn rõ mọi vật xung quanh.

Mắt ta có điểm rõ nhất là ở trung tâm tầm nhìn và loãng dần về phía các mép.

Cũng như việc bạn không thể thấy hết 12 chấm màu đen dưới đây :

Và câu truyện là thế này,...

Thế đấy, một mình bạn trong gian phòng một mình, trong vòng bán kính 2m trở đi là một bóng đêm.

Bạn đang quá chán với câu khó nhất trong đề và quyết định vươn vai chút xíu.

Bạn ngửa cổ ra sau nhìn lên trần nhà, ý nghĩ chộp lấy cái điện thoại nháy lên.

Thế là bạn cứ thế bấm vào icon ứng dụng Wattpad và đọc vài câu truyện vớ vẩn,...

Nhưng vấn đề là mắt bạn đã mệt mỏi vì mấy bài toán nên theo bản năng, bạn liếc qua khoảng không để mắt nghỉ ngơi khỏi chùm tia sáng từ điện thoại.

Đúng lúc ấy, không chắc rằng đó là cọng tóc bạn bị quạt thổi quét ngang qua tầm mắt mà tầm nhìn từ khóe mắt bạn bảo rằng đó là một cái bóng hình người vừa chạy qua.

"Nó rất nhanh.

Không để bạn bắt gặp đâu..."

Bạn nổi da gà, dựng đèn bàn học lên cao để đường kính vươn xa của ánh đèn mở rộng đến nửa bức tường trong gian phòng.

" Tầm bậy, làm gì có ai !

Chỉ là tóc của mình thôi " Bạn vén tóc lên và đọc truyện tiếp.

Lần này, đèn bàn học bỗng nhiên gập xuống do mất cân bằng thì căn phòng đột ngột chìm vào bóng tối.

Bạn đứng dậy định chỉnh cây đèn thì tai nghe của bạn mắc vào cạnh bàn và rơi ra.

Bây giờ thì lẫn bóng đêm lờ mờ lẫn tiếng hú của sự im lặng bỗng làm tê liệt chuyển động của bạn.

Bạn chậm rãi nhìn xung quanh.

Trong đầu bạn chợt lóe lên một đoạn trong bài viết về " Những cách gặp ma" trên mạng xã hội: " Nếu học bài vào những đêm khuya như thế này một mình thì khả năng cảm nhận thấy âm khí là rất cao...

Lúc này là thời điểm ranh giới giữa cõi âm dương là mỏng nhất nên bất cứ bạn đang ở đâu và còn thức một mình, ngập chìm trong bóng tối, ... nếu bạn là người nhạy cảm thì khả năng bạn cảm thấy ai đó xung quanh mình còn cao hơn những người khác ..."

- Đậu má!

Mình đáng lẽ ra không nên đọc ba cái nhảm nhí đó!!

Khuya rồi!

Thôi không làm nữa, mai kiểm tra thì chịu vậy, ứ chịu được nữa, ĐI NGỦ!!

Thế là bạn tắt đèn và nhảy một cái vèo lên giường.

Bạn không ngủ được.

Bạn đắp mền kín mít trừ cổ và đầu ra.

Bạn thấy rất nóng nhưng không nỡ bung mền ra, sợ có gì đó sẽ đụng vào da của bạn khi bạn lim dim ngủ.

Bạn nằm cứng đơ.

Bạn cố nhắm mắt nhưng tim bạn đập quá nhanh để mí mắt của bạn giữ nguyên đó suốt được.

Bạn mở mắt ra và cứ trừng trừng lên trần nhà. .........

"NÓ LẠI CHẠY NGANG QUA KÌA ,

ÁO NÓ MÀU TRẮNG !!

"

Bạn chắc chắn rằng tóc bạn đang đẫm mồ hôi và không thể bay lên được.
 
•Bộ Sưu Tập Cryptic•
Flower Meadow


Sau thế chiến thứ nhất , một thương binh người Pháp được tìm thấy bên cạnh một hẻm núi, anh trong tình trạng nửa hôn mê, quân áo tuy dày nhưng vẫn bị cào rách, trông anh ta rất hoảng loạn và khiếp sợ.

Khác với thái độ khi chứng kiến đồng đội bị bắn chết, thái độ của anh như vừa trải qua một cái gì đó còn hơn cả súng và đạn.

Khi được đưa về chăm sóc, các bác sĩ tâm lý đã dò ra được một thông tin chấn động từ vị thương binh nọ nhưng họ phải cam kết với một tổ chức chính phủ rằng sẽ giữ kín mãi mãi thông tin ấy.

Tuy nhiên, sự thật vẫn sẽ bị rò rỉ.Theo ghi chép chi tiết dựa trên lời kể của thương binh "Paul D.L" :" Chúng tôi được lệnh phải băng qua một khu núi đá có địa hình khá hiểm trở để dò xét tình hình của quân địch.

Lúc ấy cỡ 08:30, trời không một bóng mây, đội chúng tôi mang tên 'Les gnous' bao gồm 6 người khỏe mạnh và 1 người bị thương tay trái...

Tôi thật sự không nhớ con đường chúng tôi đã bước qua vì chúng tôi chỉ canh theo phương hướng mà đi.

Những gì tôi nhớ là một bức tường đá dựng đứng, hai bên là vực và đá nhọn.

Chúng tôi đành chui qua một cái khe nhỏ đến mức phải buộc dây vào ba lô và lôi đi sang bên kia.

Cậu lính bị thương, tôi nhớ không nhầm thì tên cậu ta là Allain tỏ ý không muốn tiếp tục khi chúng tôi vừa chui qua khe đá.

Đội trưởng của chúng tôi không đồng ý và sau một hai phút thảo luận, chúng tôi đồng ý nghỉ ngơi một lát.

Trong lúc nghỉ ngơi, chúng tôi tranh thủ ngắm cảnh.

Tôi còn nhớ rõ khung cảnh đó, vâng, thoạt đầu thì...

đó chỉ là cánh đồng hoa dại mầu vàng xen lẫn tím nhạt và đỏ thẫm.

Nơi chúng tôi nghỉ ngơi cách lùm hoa gần nhất là cỡ 20 mét, chỉ cần một luồng gió thổi nhẹ cũng có thể ngửi thấy hương thơm của chúng.

Thật dễ chịu nhỉ...?

Sai lầm!

Tôi thật là ngốc...

KHÔNG!

Chúng tôi thật là ngốc !!-" ( Anh ta gào thét ầm ĩ, chúng tôi phải hoãn cuộc phỏng vấn qua tuần sau)( Phần sau được Paul kể chi tiết hơn rất nhiều)" Chúng tôi tiếp tục nhiệm vụ.

Cánh đồng hoa thật dài và rộng, tôi không rõ là bao nhiêu nhưng nó cứ kéo vô tận và những gì chúng tôi thấy phía cuối chân trời là vài ngọn núi đá bé nhỏ.

Thoạt đầu, mùi thơm của hoa... tôi không biết diễn tả như thế nào.

Từ thời điểm chúng tôi bước vào lùm hoa đầu tiên cho đến 5-10 phút sau, cái mùi đó thơm đến dễ chịu , nó làm tôi nhớ nhà... ( Paul kể về gia đình anh ta) Sau 30-45 phút, tôi ngoảnh lại quan sát những người đồng đội ( Phía trước Paul là đội trưởng).

Họ đang xì xầm gì đó với nhau, họ đi thành hàng hai và đang cúi mặt xuống lảm nhảm cái gì đó.

Tôi không bận tâm lắm.

Cái tôi đang bận tâm là ... liệu họ có cảm thấy cái cảm giác là lạ mà tôi đang thấy không.

Hương hoa lúc đó nồng hơn ban đầu, nó ... nó gây nghiện.

Nó có vị như thuốc lá và ngọt như mật ong, man mát.

Nó làm tôi muốn hít vào càng nhiều càng tốt...

Sau gần như 2 tiếng.

Vị đội trưởng bỗng dừng lại, đứng thẳng người lên và hô 'Kiểm tra đội hình'.

Tôi nhô cao người hơn một chút.

Ánh mắt của ông ta lia từ tôi cho đến phía xa.

Rồi ông ta hô lại 'Tôi nói KIỂM TRA ĐỘI HÌNH'.

Một phút im lặng.

Vị đội trưởng chớp mắt liên tục và ra hiệu cho chúng tôi đứng yên, ông ta thì hạ thấp người, luồng ra phía sau tôi.

Tôi cảm thấy sự hoảng loạn ở ông ấy.

Có chuyện gì không ổn xảy ra.

Tiếng xào xạc đều đặn từ chuyển động của vị đội trưởng kéo lê từ phía sau ra trước mặt tôi.

Qua vài cành hoa dại cao vút, mặt ông ta trắng bệt và run run 'Chúng ta mất một người rồi'.

Tôi thừa biết là ai...có lẽ là cậu ta nhưng ai biết được.

'Chúng ta cần di chuyển nhanh hơn!!

Có gì đó không ổn ởn đây!!' Chúng tôi phải vừa cúi thấp người , vừa chạy.

Tiếng xào xạc, tiếng thở dốc, tiếng móc kim loại đập leng keng vào nhau khiến ai cũng rung bần bật.

Điều đáng sợ hơn là trời đã tối và cái mênh mông của cánh đồng càng lớn hơn rất nhiều.

Chúng tôi cứ tiếp tục cắm đầu chạy.

Chúng tôi đã quen với cảm giác bị từng cành hoa dại quất vào đầu mũi và hai cánh tay đến nỗi tưởng tượng ra nhiều chuyện khủng khiếp.

Cuối cùng thì chúng tôi được ra lệnh nghỉ ngơi tại một bãi đá.

Mục đích để điểm danh lại đội hình.

Vị đội trưởng rảo qua từng người.

Rồi ông im lặng quay về vị trí của mình, dở cuốn sổ ghi chép ra hì hục viết.

Lúc này tôi nhìn kĩ thì Allain vẫn còn sống, đội hình của chúng tôi mất 1 người, vậy là còn 5.

Tôi đành móc chai rượu nhỏ trong balô ra tu một ngụm. ...

Chúng tôi chắc phải chờ cho đến khi trời sáng trở lại. ...

Chúng tôi luôn phiên canh gác cho nhau. ... ...

Mọi chuyện đều suông sẻ cho đến sáng hôm sau. ...

Chúng tôi tiếp tục đi và làm mọi cách để băng qua cánh đồng hoa dại này.

Ngày hôm đó, trời mây,có sương mù và nóng ẩm.

Và trong cái thời tiết đó, hương hoa càng đậm hơn nhiều.

2 trong chúng tôi suýt ngất xỉu vì hương hoa nồng nặc , đành phải nhờ người giúp.

Chúng tôi đành hy sinh một chút nước để dấp vào khăn rồi quấn vào mặt mũi.

Càng về trưa thì hương hoa càng nồng nặc.

Chúng tôi vẫn không sao qua khỏi cái cánh đồng đó.

Lúc đó , mắt tôi mờ đến nỗi chỉ thấy mỗi bóng của người phía trước lòe nhòe và cảnh vật thì một dãi đất xanh xám và nền trời màu trắng.

Cho đến khi chân tôi đụng vào một hòn đá nhọn.

Tôi kêu lên và ôm chân.

Lúc ấy tôi sực tỉnh ra.

Tôi đã thấy hòn đá này ở đâu rồi.

TÔI ĐÃ ĐI QUA CHỖ NÀY RỒI!!!

Nhưng con đường đáng lẽ phải bị mòn rồi chứ, đáng lẽ hoa cỏ ở đây đã phải chết đen rồi.

Không không ...

Tôi đứng thẳng người lên và ngoái lại đằng sau, mặc cho tôi có là đội trưởng đi nữa thì '' KIỂM TRA ĐỘI HÌNH!!!" ... ... ...

Một bàn tay đặt lên vai tôi.

Tôi ngoái lại đằng sau.

" Cậu làm cái trò gì thế?"

" Tôi... tôi chỉ... có một cái gì đó không ổn..."

" Mọi người đâu cả rồi?"

" Hả ...?"

Mặt đất bắt đầu lún xuống, vị đội trưởng kêu gào và níu lấy dây balô của tôi.

Ông ta đang bị một cái gì đó lôi xuống đất.

XUỐNG LÒNG ĐÁT.

Tôi khiếp sợ và buông luôn cái balô xuống, sẵn tiện đạp vào mặt ông ta để ông ta không níu kéo thêm.

Tôi đã hèn nhát.

Nhưng vì thế mà tôi sống.

Tôi đã chạy không ngừng nghỉ suốt một ngày, tôi nhắm hướng mặt trời và cứ chạy thẳng đến đó.

Tôi chạy mãi , chạy mãi, đất như cứ lún xuống dưới chân tôi và cành hoa trở nên cứng và nhọn đến nỗi chúng cào rách cả lớp áo dày..................... và cuối cùng tôi vấp ngã.Tôi nhớ rằng đó là một con suối nhỏ , đủ để 1 người có thể trôi xuống hạ nguồn và ...thật may rằng mình còn sống"

Hiện nay, chưa ai biết đến cánh đồng nọ và tọa độ của nó còn là một bí mật.
 
•Bộ Sưu Tập Cryptic•
Flower Meadow review


Đây là phần phân tích về câu truyện trước :3

1.

"Các bác sĩ tâm lý đã dò ra được một thông tin chấn động từ vị thương binh nọ nhưng họ phải cam kết với một tổ chức chính phủ rằng sẽ giữ kín mãi mãi thông tin ấy " Việc giữ kín bí mật của chính phủ là một trong những điều nguy hiểm nhất của bộ máy thống trị.

Từ ngàn năm trước công nguyên, điển hình như Ai Cập, những vị thần được tung hô để dân chúng tin và ngu muội đi để các Pharaoh có thể dễ dàng thống trị.

Còn những quốc gia hiện nay thì bí mật của họ có thể là bất cứ thứ gì : Sinh vật kì lạ, ngoài hành tinh, vũ khí diệt chủng , chất độc , trang lịch sử đen tối,..v..v2.

"Trong lúc nghỉ ngơi, chúng tôi tranh thủ ngắm cảnh.

Tôi còn nhớ rõ khung cảnh đó, vâng, thoạt đầu thì...

đó chỉ là cánh đồng hoa dại mầu vàng xen lẫn tím nhạt và đỏ thẫm."

Sau khi đọc câu truyện trước, bạn cũng đoán ra rằng cánh đồng hoa đó có khả năng ăn tươi nuốt sống bất kì sinh vật nào bén mảng đến.

Và chi tiết về màu sắc của hoa có ẩn ý: Nếu bạn đã từng làm thí nghiệm về việc cho màu vào nước cắm bông thì cánh hoa sẽ có màu tương tự thì ở đây: -Hoa tím nhạt, có nghĩa là hoa đói, nó chưa ăn gì nên nó sẽ hiện lên màu tím và tỏa hương để dụ các sinh vật tới.

-Hoa đỏ sậm, là khi hoa đang hút nước trong con mồi, và màu đỏ ở đây là máu .Chứng tỏ rằng có ai đó đã từng đi qua đây khoảng 1-2 ngày trước.

-Hoa vàng, hoa đang ăn, lớp thịt và mỡ bên ngoài của con mồi làm cho hoa có màu vàng nhạt.Và loài hoa này ăn thịt sinh vật khác bằng rễ, chúng xoắn lại để đất mềm ra và sinh vật nặng sẽ bị lún xuống.

Sau đó chúng dãn ra để chôn dần con mồi xuống rồi cắm những đầu rễ nhọn và cơ thể con mồi và tiêu hóa dần dần con mồi.3.

"Chúng tôi tiếp tục nhiệm vụ.

Cánh đồng hoa thật dài và rộng, tôi không rõ là bao nhiêu nhưng nó cứ kéo vô tận và những gì chúng tôi thấy phía cuối chân trời là vài ngọn núi đá bé nhỏ..."

Thực tế cánh đồng hoa không vô tận.

Mùi hương của nó gây ảo giác và làm cho những người đi vào đấy có xu hướng đi vòng vòng.

Còn mùi hương của hoa càng lúc càng tăng vì đám hoa cảm thấy mùi hương của chúng chưa đủ hấp dẫn con mồi.4."

Cuối cùng thì chúng tôi được ra lệnh nghỉ ngơi tại một bãi đá.

Mục đích để điểm danh lại đội hình" Vị đội trưởng rảo qua từng người.

Rồi ông im lặng quay về vị trí của mình, dở cuốn sổ ghi chép ra hì hục viết.

Lúc này tôi nhìn kĩ thì Allain vẫn còn sống, đội hình của chúng tôi mất 1 người, vậy là còn 5.

"Lúc đầu đội hình có 7 người, lúc trời sáng mất đi một người.

Còn 6Lúc tối sau khi vị đội trưởng kiểm tra lại thì ông ta phát hiện ra mất thêm 1 người nữa nhưng ông ta không dám nói ra.

Ông ta chỉ ngồi ghi chép lại những chuyện kì lạ đã diễn ra thôi.Còn Paul, do ảnh hưởng của hương hoa, khi tự đếm lại ông đã quên rằng đã đếm chính mình trước khi đếm những người còn lại nên ông ta không phát hiện ra người mất tích thứ 2 và cứ ngỡ rằng mình là người thứ 6.5."

Cho đến khi chân tôi đụng vào một hòn đá nhọn.

Tôi kêu lên và ôm chân.

Lúc ấy tôi sực tỉnh ra.

Tôi đã thấy hòn đá này ở đâu rồi.

TÔI ĐÃ ĐI QUA CHỖ NÀY RỒI!!!"

Nhưng con đường đáng lẽ phải bị mòn rồi chứ, đáng lẽ hoa cỏ ở đây đã phải chết đen rồi."

Điểm chết người của cánh đồng này là hoa cỏ ở đây có tốc độ tái sinh nhanh đến mức xóa hết dấu vết của bất kì sinh vật nào đi qua.

Kể cả con người.

Nên đi lạc ở đây mà không thể xác định phương hướng thì sẽ kẹt lại mãi mãi.
 
•Bộ Sưu Tập Cryptic•
You find yourself in a hallway


Hãy đọc chậm và tưởng tượng...

Bạn thấy chính mình đứng giữa một cái hành lang ở khách sạn , với tường màu trắng ngà, cửa màu đỏ hai bên và tấm thảm nhung cũng màu đỏ nốt, bạn đứng một mình, những cánh cửa đã bị khóa và những gì bạn nhớ rằng " Mình cần về nhà "Bạn chợt thấy có ai đứng cuối hành lang, bạn chạy đến và hỏi, và cũng như bạn, họ cũng đang chạy đến.

Đến cuối hành lang, bạn mới ngỡ ra đó là chính mình, ở cuối hành lang là một chiếc gương to.

Trong sự thất vọng, đó là ngõ cụt.

Bạn nhìn vào gương, để quan sát cuối hành lang bên kia.Ồ!

Có hai người ở đó!

May quá.

Bạn chạy đến định hỏi thang máy ở đâu thì một lần nữa, một trong 2 người đó chạy về phía bạn còn một người thì chạy ra xa, ..Rốt cục bạn lại đụng phải một tấm gương lớn và một ngõ cụt.

" Lạ nhỉ, ai lại thiết kế khách sạn như thế này, khoan, có lẽ lối thoát nằm giữa hành lang mà mình không để ý"Bạn chạy đến nơi mà bạn cho rằng giữa hành lang.

Có một cái cầu dao màu trắng và một cái hộp chữa cháy màu đỏ với ống nước và kèm theo một cái rìu.Bạn mất kiên nhẫn, chộp lấy cái rìu sau khi phá lớp kính và tiến về một cánh cửa bất kì.

Bạn chặt nát tay cầm của cánh cửa và mở khóa nó.Bạn bước vào bên trong, mọi thứ tối mịt và có vẻ như hai bên là bức tường được dán giấy.

Bạn tiến vào sâu hơn.

Dần dần vào sâu thì ..

L ố i đ i c ó v ẻ r ộ n g r a .Bạn mò trên tường thì thấy cái gì đó cứng hình hộp nhô ra.

Nhận ra đó là một cái công tắc, bạn gạt nó.

Bạn thấy chính mình đứng giữa một cái hành lang ở khách sạn , với tường màu trắng ngà, cửa màu đỏ hai bên và tấm thảm nhung cũng màu đỏ nốt, bạn đứng một mình, những cánh cửa đã bị khóa và những gì bạn thấy khi quay lưng lại là một người đứng cuối hành lang...
 
•Bộ Sưu Tập Cryptic•
My Bad Dream


Để mình kể cho các bạn về giấc mở kinh khủng nhất của mình nhất nhé 😀

Nó xảy ra khá lâu rồi , 4 năm trước, tôi bị sốt cao, đành phải nghỉ học và ngủ li bì từ 12h trưa đến 6h chiều.

Cỡ 5p sau khi nhắm mắt, tôi thấy mình đứng trong một cái đường hầm hình vòm, có ánh sáng rọi từ phía sau còn phía trước thì tối om, lạnh lẽo.

Tôi không thể nào quay lưng lại được và cũng không đi lùi được.

Tôi bèn tiến về phía trước, càng bước tới thì cơ thể tôi càng nhẹ và chốc lát tôi thấy mình đang bay về phía trước.

Đường hầm thì càng lúc càng hẹp, không khí càng lạnh và bỗng dưng tôi thấy nghẹt thở.

Trong cơn hoảng loạn, tôi cố gắng duỗi thẳng chân xuống đất để dừng lại nhưng dù chân tôi có chạm đất thì tôi vẫn di chuyển nhanh đến nỗi tôi tưởng chân tôi sắp gãy đến nơi.

Đường hầm dường như kéo dài mãi và những thứ rơi vụn dưới đất như miếng gạch vỡ hay thanh gỗ , tôi cứ thấy chúng lặp lại trên đường đi.

Tôi cứ bay vòng vòng đường hầm đó Lơ lửng Tiến về phía trước Vô tận.....Cho đến khi có một giọng nói phía sau tôi cất lên " Đã 2 tiếng đồng hồ rồi đó" .

Đằng trước tôi bỗng hiện ra một lối cụt, và một cái hố sâu đen thui và nó toát ra hơi lạnh khủng khiếp.

Tôi la hét , cố quay đầu lại phía sau và dùng chân cản lực đẩy tôi về phía trước nhưng không gì có thể thay đổi việc tôi bay đến giữa miệng hố và _AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHH!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Tôi thấy mình đứng trong một khách sạn có vẻ sang trọng với tường màu trắng kem, cửa màu đỏ và thảm nhung màu đỏ với họa tiết màu vàng kim.

Hai bên chỗ tôi đứng là hai bình hoa giả được phun sơn màu vàng kim và không kể đến 2-3 cái đèn chùm được treo dọc theo trần của hành lang khách sạn.

Từ đây tôi có thể thấy phía cuối hành lang là một ô cửa sổ chan hòa ánh nắng và bóng dáng của một cây hoa anh đào.

Nhưng cho dù cảnh đẹp thế nào, tôi vẫn thấy có gì đó giả tạo và nhận ra một điều rằng khách sạn này không có ai cả, im phăng phắc.

Có một cái gì đó mời gọi tôi mở một cánh cửa phía bên trái, tôi còn nhớ con số trên cửa ,16.

Tôi mở cửa vào thì trong đấy không khác gì một cái phòng khách , vẫn là thảm nhung đỏ, với cái lò sưởi màu trắng, không lửa, cửa số có màn đỏ và đề ánh nắng chiếu ngập phòng.

Hơn nữa, điều khiến tôi chú ý, là một cây đàn organ đặt giữa phòng, được phủ bởi tấm vải màu da.

Tôi tò mò kéo tấm vải xuống và dỡ nắp cây đàn ra, tôi vốn biết đàn nên muốn thử xem nó như thế nào, nhưng ngay khi tôi nhìn thấy phím đàn, tôi nhận thấy có gì đó bất thường.

Cây đàn có đến 4-5 tầng, mỗi tầng thì dài và nhiều phím đến ngạc nhiên, có một ý nghĩ vang lên trong đầu tôi " Có đến 1000 phím lận đó ".

Tôi nuốt nước bọt, định vươn tay đến chạm vào phím đàn thì lại là giọng nói lạ đó bảo tôi " Đừng chạm vào".

Cơ thể tôi bỗng bị kéo ngược lại, ra xa cây đàn , bay vút ra khỏi phòng và va mạnh vào tường.

Tôi nhắm mắt và khi mở mắt ra, tôi lại ở một nơi khác.

Một căn nhà rất nhỏ, tường màu ngọc lam nhưng bị tróc vài mảng " Một gia đình nghèo" giọng nói quen thuộc bảo tôi.

Tôi nhận thấy sàn nhà là một tấm nệm khổng lồ với tấm ra giường là họa tiết quen thuộc.

Có tiếng tám chuyện của người lớn và tiếng la hét cười đùa của bọn trẻ con.

Tôi không di chuyển được, chỉ có thể ngồi dựa lưng vào tường, quan sát những bóng mờ và nghe những cuộc hội thoại mơ hồ.

Khung cảnh đang yên bình và nhộn nhịp cho đến khi không khí bỗng nặng lên.

Có một bóng người cao to bước vào cửa, quát tháo như muốn sập nhà đến nơi.

Tiếng la hét vui đùa chuyển sang hoảng sợ và kinh hãi.

" Ông bố đang đánh mẹ con đó " giọng nói lại bảo tôi.

" Sắp đến lượt mày rồi đó" Tôi giật mình khi nhận ra ánh mắt của ông ta hướng về tôi.

Tôi luống cuống, định đứng lên chạy nhưng chân tôi lại bước hụt về phía sau, kẹt giữa bức tường và tấm nệm cứng.

" Ông mà đến đây tui đập chết ông đấy!!"

Tôi la lên.

Người đàn ông bước chậm lại.

Vừa lúc đó , khe hở giữa bức tường và tấm nệm được mở rộng ra.

Tôi nhảy vào đó và nó đưa tôi đến một nơi khác.

Chỗ này quen quen, ồ!

Đây là trường tiểu học của tôi ( trường Phan Đình Phùng Q.3 ở HCM ấy) .

Tôi nhìn xuống ngực thì nhận ra đồng phục trường cũ và cả khăn quàng nữa.

Một lần nữa, chỉ có một mình tôi ở trường.

Tôi đang đứng trên lầu 3, gần cầu thang, đó là lớp 5/5 của tôi.

Từ đây có thể thấy cột cờ và cây bàng và dãy nhà phía bên kia trường.

Bầu trời trong xanh, yên tĩnh như đang trong mùa hè.

Tôi bước vào lớp, bàn ghế , mọi thứ vẫn như tôi còn nhớ về lớp học tôi, còn trên bảng, tôi vẫn còn nhớ.

Một dòng chữ như là " Ngày tháng năm 2010 " , số ngày và tháng thì bị bôi nhòe.

Được một lúc thì tôi nghe loáng thoáng tiếng la hét, rồi hoảng loạng.

Tôi chạy ra ngoài lan can thì bầu trời đã đen kịt, từ phía bên phải , một cơn lốc xoáy khổng lồ hướng đến trường học.

Tôi quay về phía lớp học thì thấy vài ba cái bóng đen nho nhỏ mặc đồng phục vừa chạy vừa la xung quanh lớp.

" Chui xuống gầm bàn trốn đi " Giọng nói bảo tôi.

Tôi đành chạy vào lớp học, túm lấy 2 cái bóng gần đó và hét vô mặt chúng là trốn xuống gầm bàn như tôi.

Chúng tôi nằm sát xuống đất, nhắm mắt ôm đầu chờ nó đến.

Những gì tôi nghe là tiếng bàn ghế đập vào nhau, lá cây soạt soạt và vài tiếng la bị át đi.

Xong rồi , tất cả lại chìm vào yên tĩnh.

Bầu trời vẫn xám xịt.

Tôi đứng dậy quan sát xung quanh.

Bàn ghế biến mất, trừ cái mà tôi trốn, ô cửa sổ trống huơ trống hoác còn cái bảng đen thì bị cào nát.

Tôi bước ra ngoài , cây bàng rụng lá, các dãy nhà thì bị đổ nát, mọi thứ cứ như bị một đợt bom nguyên tử dội xuống vậy.

Tôi bước dọc hành lang thì có thứ gì đó làm tôi chú ý.

Một cậu bạn học chung với tôi hồi lớp 5, da ngăm đen, đeo kính, đầu đinh, đang nhoẻn miệng cười.

Trừng mắt nhìn tôi, một cái nhìn vô hồn và tức tưởi.

Cậu ấy bị một thanh sắt của lan can bị bẻ cong và đâm xuyên qua người .. và cậu bị xiên thủng bụng, máu khô chảy ra từ đó và bị bỏ mặc ở đó, chỉ có tôi thấy được.

" Hoàng Long" giọng nói đó kề sát bên tai tôi như muốn nhắc cho tôi nghe về tên của cậu bạn xấu số đó.

Tôi hoảng sợ và la lên.

Nhưng không thành tiếng.

Tôi nhận thấy mình ở trên giường ngủ.

Nhưng bị tê liệt.

Tôi cố nhúc đầu lên đề kêu ba mẹ.Nhưng lời nói của tôi bị đảo lộn và tôi chỉ nghe the thé.

Tôi bị một cái gì đó ép vào tường và làm tôi ngạt thở.Tôi nhắm mắt lại và cố lắc đầu cho tỉnh.

Tôi hoảng sợ và la lên.

Nhưng không thành tiếng.

Tôi lại thấy mình trên giường ngủ.

La không thành tiếng, tôi cố gồng mình ngồi dậy nhưng nó không cho phép.

Tôi la hét cầu cứu nhưng nó không cho phép.Tôi nhắm mắt và cố lắc đầu để thoát khỏi giấc mơ này nhưng nó chưa cho phép.

Tôi bị cứ như 4-5 lần thức dậy cũng một trạng thái như thế.Cho đến khi tôi cử động được và bật ngồi dậy.
 
•Bộ Sưu Tập Cryptic•
Before


Nói đến vong hồn người chết thì............. chỗ nào cũng có cả (._.), họ có thể là nhưng vong hồn hiền lành hoặc hiểm ác, mạnh hoặc yếu, thông minh hoặc ngu ngốc nhưng dù gì thì nếu chết mà không được làm đám tang và nêu đích danh trong buổi lễ thì họ khó mà đặt chân đến thế giới bên kia được.Những vong hồn này, không cần đến những vật chất mà người sống sử dụng nhưng họ vẫn thích dùng nó vì họ luyến tiếc cuộc sống trước kia hoặc đơn giản vì thích thì làm và.. hay là họ không muốn người sống cứ luẩn quẩn nơi họ từng sống.

Sắp hết tháng 7 rồi nhỉ, hè có đi du lịch ở đâu không nè?Thế nào cũng sẽ có một trong số các bạn sẽ đi chơi và đi luôn cả gia đình, nghĩa là căn nhà bạn sẽ trống không suốt vài ngày đến mấy tuần liền.

Các bạn luôn nghe truyện ma ám những căn nhà hoang, phải đấy.

Khi không có người ở, họ sẽ tụ tập lại đó cư ngụ.Cho nên, có những trường hợp bạn mở cửa vào nhà sẽ ngửi thấy ám khí hoặc hơi lạnh dù trời có nóng đi nữa... và đặc biệt, nếu bạn bất thình lình mở cửa phòng mà không bật đèn trước, rất có thể bạn sẽ thoáng thấy một cái bóng dị dạng xẹt qua trên tường.Vì thế, mình có một lời khuyên nho nhỏ.

Khi mở cửa bước vào nhà, hãy la to lên " Cuối cùng cũng về nhà rồi!"

để báo hiệu cho những vong hồn biết rồi họ sẽ rời đi ngay lập tức.Thế thôi nhé :3 chúc các bạn tận hưởng những ngày hè trước khi vào học ~!!
 
•Bộ Sưu Tập Cryptic•
The Story Of Cold Bodies


"Sở dĩ búp bê trông thật kinh dị vì chúng trông giống người, nhưng không có cảm xúc "

Búp bê.

Búp bê đã tồn tại hơn vài nghìn năm trước công nguyên, bắt nguồn từ Ai Cập, nền văn minh Mayan và nhiều quốc gia cổ đại khác...

Chúng được tạo nên từ đất sét, đá, gỗ, dây thừng, vải.. cho đến nhựa như hiện nay.

Và càng về sau...

... chúng lại càng giống con người hơn.

Có lẽ bạn sẽ trầm trồ về bức ảnh cuối này.

Thật thú vị khi ngắm quá trình tiến hóa của món đồ chơi/vật trang trí trong lịch sử nhỉ?Ừm, tất nhiên ròi. 🙂Nhưng lịch sử cũng có những trang tối của nó.

Chắc các bạn cũng biết về Búp bê Nhật bản chứ?

Nói đến búp bê Nhật thì kể ra có rất nhiều loại, từ loại búp bê gỗ , daruma,... cho đến những con rối...

Nhưng đặc biệt, từ xưa cho đến nay, nền văn hóa Nhật bản không chỉ coi búp bê như một món đồ chơi, vật trang trí, bùa hộ mệnh mà còn là một 'người bạn', có cả linh hồn và nhận được sự tôn kính riêng dành cho chúng.

Nếu một con búp bê đã quá cũ kĩ thì người chủ sẽ làm một nghi thức nhỏ gồm lời vĩnh biệt, tỏ lòng biết ơn, những cảm nghĩ chân thật của họ đến con búp bê và cuối cùng con búp bê sẽ được thiêu thành tro.

Không ít những câu truyện kể về linh hồn người quá cố đã nhập vào những con búp bê Nhật này, thường vì lí do người thân đã tạo nên con búp bê với mục đích tưởng nhớ người đã khuất hoặc con búp bê này gắn liền với người chết, và nối tiếng nhất chính là:Búp bê Okiku

Câu chuyện của búp bê Okiku bắt đầu từ năm 1918, khi cậu bé 17 tuổi Eikichi Suzuki mua một con búp bê tặng cô em gái 2 tuổi Okiku (búp bê được đặt luôn theo tên của em gái Eikichi) nhân chuyến du lịch tới Saporro, một thành phố trên hòn đảo Hokkaido.

Con búp bê cao khoảng 40cm và được khoác lên mình trang phục kimono truyền thống.

Khuôn mặt của Okiku có màu trắng sứ như người thật và đôi mắt đen tuyền.

Mái tóc Okiku cũng được cắt gọn gàng, ngang vai theo kiểu truyền thống.Eikichi biết rằng em gái mình sẽ yêu thích con búp bê này ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Quả đúng như vậy, cô bé Okiku 2 tuổi rất thích món quà được anh trai tặng và ngày nào cũng đem búp bê ra chơi.

Người trong nhà em kể rằng cô bé và búp bê Okiku gần như không bao giờ rời nhau nửa bước, đi đâu cũng có nhau.

Tuy nhiên, tai họa ập đến khi Okiku bị ốm nặng và không may qua đời.

Sau cái chết của con gái, gia đình Suzuki đã đặt con búp bê lên một ban thờ trang trọng để tưởng nhớ tới Okiku.Không lâu sau, các thành viên trong gia đình Suzuki phát hiện những điều lạ lùng với búp bê Okiku.

Mái tóc cắt ngang vai của Okiku bỗng dưng mọc dài ra mỗi ngày với phần đuôi tóc lởm chởm, không được gọn gàng như ban đầu.

Đến khi mái tóc mọc dài tới đầu gối, người trong nhà Suzuki mới nghi ngờ và tin rằng có mối liên hệ nào đó giữa cô con gái đã qua đời và con búp bê.

Kể cả khi họ đem tóc của con búp bê đi cắt ngắn thì chẳng lâu sau, mái tóc lại dài ra đến tận đầu gối thì dừng...Nguồn: Wiki

...Nhưng Okiku hay những linh hồn thất lạc ngự trị vào những con búp bê Nhật này đều vô hại.

Nếu bạn không làm gì chúng thì chúng cũng để bạn yên thôi.

Đối với nhân vật lẫy lừng như Annabelle (Annabelle thật chứ không phải The Conjuring đâu nha :v ) thì ta mới đáng lo ngại.

Trông đáng yêu và hiền lành ( thật sự là au thấy nó bớt bựa) hơn là chị Belle trong phim nhỉ.

Nhìn kĩ lại đi: "DANGER, DO NOT TOUCH ANYTHING" Hiện nay, Annabelle thật được bảo quản tại bảo tàng Ocult Warren ở Monroe, Connecticut.

Annabelle được bọc trong một hộp bằng gỗ, bên cạnh có một cây thánh giá, một biểu tượng của quỷ dữ và kèm theo với dòng chữ cảnh báo.

Khác với con búp bê bằng sứ trong phim, phiên bản đời thực của Annabelle là một búp bê làm bằng vải.

Câu truyện bắt đầu từ một thực tập sinh y tá có tên Donna.

Mẹ của Donna đã tặng một con búp bê Annabelle cho cô sau khi thấy nó tại một cửa hàng chuyên bán đồ second-hand vào năm 1970 đúng dịp sinh nhật tròn 28 tuổi.

Sau một vài ngày sở hữu Annabelle, bạn cùng phòng của Donna tên là Angie để ý dấu nhiều dấu hiệu lạ của con búp bê.

Sau nhiều tháng chung sống cùng một con búp bê biết di chuyển và nghi ngờ có kẻ đột nhập vào tư gia của mình, Donna trở về nhà và thấy búp bê Annabelle dính máu trên vai và tay.Lou, bạn của Angie và Lou cho rằng anh đã bị tấn công bởi Annabelle nhiều lần.

Búp bê ác độc này đã từng bám chặt cổ và khiến cho anh cảm thấy nghẹt thở.

Bên cạnh đó, Lou cũng từng có những vết cào cấu (7 vết) khó hiểu trên ngực của mình.

Chính những hiện tượng lạ của Lou khiến cho cô thêm chú ý và nghi ngờ rõ rệt về sự khác lạ của Annabelle .

Quá hoảng sợ, cả hai đã phải gọi điện tìm cách giải thích những bí ẩn.

Một bí mật đã phát hiện rằng một bé gái 7 tuổi đã chết bên cạnh con búp bê này. ...

Kết quả rằng, nó được đưa vào tủ kính như hình trên.

Tuy vậy, lời nguyền của nó vẫn chưa dứt.

Một linh mục đã suýt chết vì tai nạn giao thông khi đến nhà thăm hỏi và xúc phạm tới Annabelle.

Người này nói với con búp bê "cô không thể làm tổn thương bất kì ai" và gặp phải rắc rối ngay sau đó.

Hai trong số những du khách đến bảo tàng cho biết họ đã tai nạn xe máy sau khi giễu nhại búp bê ma.

Người đàn ông đã chết ngay tức khắc, còn bạn gái của anh phải nằm viện mất một năm sau khi đâm phải cây lớn từ bệnh viện trở về.

Nguồn: Yeah1.com

Không chừng con búp bê trên kệ tủ của bạn cũng đang khẽ liếc mắt nhìn bạn từ bóng đêm đấy 🙂
 
•Bộ Sưu Tập Cryptic•
Cold Bodies 2: Distance Murder


Linh hồn chủ động nhập vào búp bê thì khá quen thuộc, thế còn ... một nửa linh hồn bị ép nhập vào con búp bê thì sao?

Voodoo Doll- Được hiểu với nghĩa là 'Búp bê thế mạng'Từ "voodoo" bắt nguồn từ tên của một giáo phái được cho là tà giáo, với những nghi thức liên quan đến pháp thuật, bùa chú, ở vùng Phi Châu và Tây Ấn ( đặc biệt là Haiti).

Sau này được phổ biến hơn ở xã hội Châu Âu vào những thế kỉ 16-17 (được gắn liền với phù thủy) và vùng Trung Mỹ, nam Hoa Kĩ.

Nghệ thuật hắc ám Voodoo được kết hợp giữa giả thuyết của Công giáo La Mã và văn hóa châu Phi.

Nó được thực hiện hầu hết ở khắp nơi trên thế giới nhưng phổ biến nhất vẫn là loại bùa Haitian Voodou và Louisiana Voodoo.

Muốn làm một con búp bê thế mạng riêng cũng khá dễ, bạn có thể dùng vải nhồi bông hoặc một cây que quấn dây sao cho đủ các bộ phận chân tay thân đầu, mắt, mũi, miệng và một dấu ở vị trí tim là được.

Sau đó đặt một cây nến sáp trước mặt, để con búp bê gần đó và lấy kim châm vào đầu ngón tay,xong nhỏ 14 giọt máu lên nó và đọc tên người mà bạn sắp nguyền rủa.

Chúc may mắn! ( làm chơi thì được chứ chớ dại lấy kim châm thiệt đó :v au không chịu trách nhiệm đâu)Bạn đang ghét cay ghét đắng một ai đó?

Vô tình đọc được bài viết này?

Mình xin khuyên bạn đừng làm thế.Dù có thật hay không, bùa thế mạng nếu có gây ra thương tích thật cho người bị nguyền vì cái gì cũng có cái giá của nó.

Nếu nghĩ rằng 14 giọt máu ấy là thứ bạn hi sinh để được ban lấy quyền năng này thì bạn đã lầm to.

Đó là đồng tiền bạn bạn dùng để thuê một con quỷ từ giáo phái Voodoo ấy.

Người tạo ra voodoo đã vô tình thuê một thực thể từ thế giới khác đến để cắt lấy một nửa linh hồn của người bị nguyền rủa và đặt vào con búp bê đấy.

Nỗi đau về tinh thần còn đáng sợ hơn thể xác là thật.

Nếu người bị nguyền bị hành xác đến mức chết thì cái giá phải trả cho người tạo bùa là 'lòng tham'.Người tạo bùa sẽ rơi vào một trạng thái bị nghiện công thức tạo bùa này ( họ sẽ có cảm giác như mình đang sở hữu một quyển Deathnote, có thế điều khiển được sinh mạng của người khác mà không cảm nhận được nỗi đau của họ hay bất kì sự hối tiếc nào cả).

Và đến cuối cùng, 14 giọt máu cuối họ đưa cho tên ác quỷ là tấm vé để họ thực sự trở thành một vị thần.

À không, đó chỉ là một lời dụ dỗ ngon ngọt.

Không phải là một vị thần, mà là bán đi linh hồn cho ác quỷ- và chính chiếc bùa cuối cùng đó là hiện thân của ác quỷ chứ không phải là hình nhân thế mạng của ai đó.

Hậu quả?

Nghe kể rằng thì, sau khi lấy được linh hồn của bạn, một nửa hắn sẽ giữ lấy và đặt vào chiếc hộp an toàn của sự bất tử, một nửa kia hắn sẽ đưa vào con búp bê thế mạng cuối.Và rồi ác quỷ đó sẽ sai khiến chính họ tự hành hạ mình, tự đâm lấy bản thân, tự moi móc ruột gan của mình........... cho đến khi sống không bằng chết.Bạn đâu muốn thế đâu, phải không? 🙂
 
•Bộ Sưu Tập Cryptic•
Second-handed


Truyện có thật 99.99999% , au mới chứng kiến chứng 2-3 ngày trước.Nhà au có một cây piano hiệu Yaesu Junior -một hiệu đồ điện tử cũ của Nhật.

Hồi mới mua về au có tò mò ngó vào trong thùng đàn thì phát hiện một tờ hóa đơn rất cũ, lúc đó au còn nhỏ nên nhìn sơ qua cứ tưởng chữ tượng hình của Trung Quốc nên cũng không mấy quan tâm.

Nhưng sau này, tháng trước au lôi tờ hóa đơn cũ ra soi thì mới nhận ra chứ tượng hình đó là tiếng Nhật, do viết chủ yếu bằng hệ Kanji nên au cứ tưởng là chữ Trung.

Nó được người chủ đầu tiên mua là vào ngày 10/06/1943.

Hàng bên phải là tên của những kỹ thuật viên được gọi đến để lên dây đàn.

Mấy phần còn lại là số lô, mã hàng, mã dịch vụ chuyển phát này nọ, au dùng google dịch để dịch chữ in còn chữ viết tay nguệch ngoạc thì au thua :')

Có thể thấy rằng năm 1945,1947, 1948 và 1949 là những năm cây đàn được bảo hành (lên dây) và chắc sau nay không lên dây nữa do hết hạn bảo hành hoặc cây đàn được bán đi vì lí do nào đó.

À, và thêm một tí suy luận ở đây thì, năm 1946 người đó không lên dây đàn vì lo cho vụ ném bom nguyên tử chăng (Tham gia việc công ích chẳng hạn)? (năm 1945 Mỹ thả bom xuống Hiroshima và Nagasaki) Cho thấy người này có khả năng cao là nam giới.

Nhưng trong tờ hóa đơn không có tên của chủ nhân cây đàn.

Đây là điểm au rất hoang mang, nhất về độ tuổi của người chủ nữa.Và câu chuyện là thế này.2-3 ngày trước, nửa đêm, au bật dậy vì khát nước.

Thường thì au có để sẵn ly nước kế bên giường nên không cần xuống lầu uống nhưng hôm đó hết sạch nước rồi.Au ngủ trên lầu với bố mẹ.

Phòng học ở dưới lầu, cùng với cây đàn và gian bếp.

Cầu thang hướng xuống đối diện cây đàn, cửa sổ nằm phía bên trái.

Tối hôm đó rèm cửa đã kéo kín rồi, lớp cửa kính cũng đã đóng (để phòng trộm).

Không hề có ánh sáng lọt qua cửa sổ, nếu có thì ánh sáng chiếu vào cũng rất đều, không có điểm nhấn chỗ sáng chỗ tối gì cả.Au mắt nhắm mắt mở xuống rót nước uống, khi uống nước thì au đứng ở gian bếp, đứng quay ngang và cách cây đàn cỡ 5 mét.Và ngay lúc dốc ly thủy tinh để uống giọt cuối cùng thì...Từ khóe mắt bên trái của au.

Một cái bóng khá cao, chừng 1m6 trở lên (bởi au có 1m5 à), au nhớ nó mờ mờ áo sơmi trắng, quần màu tối, tóc gọn gàng chứ không phải lòa xòa như ma nữ.

Nó đứng quay lưng, đối mặt với cây đàn.

Lúc đàu au cũng tưởng nhìn nhầm nên chỉ đặt ly xuống rồi quay qua nhìn lần nữa.

Nó không còn ở đó nữa.Hồi trước khi biết gốc gác của cây đàn thì au cũng nhìn thấy khá nhiều lần rồi nhưng không nghĩ ngợi nhiều và hồi trước au thường để cái ghế dựa có lưng dựa cao nên cứ nhủ là chỉ là nhìn nhầm cái lưng ghế thồi... nhưng hôm đó cái ghế cao nó đặt dựa vào tường ở chỗ khác.

Chỗ mà cái bóng đứng nó trống trơn, không có cái gì để au chứng minh là mình đã nhìn nhầm.

Nhưng, lần nữa, cái ghế màu đen chứ không phải màu trắng như cái áo nó mặc.Và thế là au chạy một cái vèo lên cầu thang, chui vào buồng ngủ, nằm đơ ra chứng cả tiếng mới lim dim ngủ trở lại.Lúc ngẫm nghĩ lại thì đôi lúc đánh đàn au, nhất là khi buồn chán hay buồn ngủ au đều tự động đánh một giai điệu có hơi hám của nhạc Nhật cổ.Không lẽ... ?Mà cây đàn này , au rất hài lòng với nó, đã gần 75 năm rồi mà âm thanh vẫn tốt, dây đàn vẫn giữ nguyên (chỉ thay 1 dây ở phím E3 thôi), gỗ và đinh kim loại vẫn không có dấu hiệu ăn mòn.

Mỗi lần buồn chỉ cần đàn là thấy hết hẳn :3May cho au là dù có thật hay không, nó vẫn không có hại.

Au nhắn nhủ các bạn nên xem xét những món đồ cỗ hay secondhand trước khi rước về nhà nhé ^^Thôi, chúc mấy bạn ngủ ngon~
 
•Bộ Sưu Tập Cryptic•
Tới lượt bạn


Mới quay qua quay lại đã hết cmn Tết rồi :v

Ở trong trường mấy bạn có tin đồn về ma không?

Nếu có thì comment chia sẽ cho mọi người nhé :3Au cũng có, au chia sẽ trước nhá 🙂) .

Ở trường trung học cơ sở hồi trước au cũng nghe nhiều lắm. _Nhỏ bạn thân kể, có lần nó vào nhà vệ sinh, lúc đó là buổi chiều, đang ngay trong giờ học nên nhà vệ sinh vắng lắm.

Nó là fan Kpop nên vừa giải quyết nỗi buồn vừa ngâm nga một bài nào đó của Big Bang.

Nhà vệ sinh nữ có 4 phòng, bạn của au lúc nào cũng chọn phòng trong cùng vì đơn giản là nó sạch sẽ nhất :v.

Thế đấy, nó ngồi ngâm nga được một lát thì, ở buồng ngoài cùng có tiếng ngâm nga trở lại.

Nó miêu tả là giọng đứa kia trong trẻo lắm, lại êm nữa.

Thế là xong rồi, nó chạy ra định hỏi thăm kết bạn vì cùng fandom... nhưng khi chạy ra khỏi buồng rồi thì chả có ai.

Không 1 tiếng bước chân ra khỏi nvs từ trước đó cả.

Tất cả các buồng còn lại đều trống không.

_ Thầy dạy văn kể lại.

Đêm hôm đó, thầy với cô dạy văn khác ngồi ở thư viện để chấm bài thi.

Do là thi xong rồi nên tối hôm đó 8-9h mấy lớp học thêm cũng nghỉ.

Cả trường tối thui chỉ trừ phòng bảo vệ với đèn trong thư viện.

Dãy hành lang trường hình chữ U , thư viện thì nằm trong góc nên ngồi gần cửa ra vào sẽ nhìn được hết cả 2 bên hành lang.

Tới khoảng 9h30, cả 2 đều mệt lừ rồi.

Cái.. bỗng nhiên, cô văn ngóc đầu lên nhìn ra xa, xong lay lay tay thầy nói " Ê D ơi, hình như có ai đứng chỗ cây cột đằng kia kìa" .

Thầy cũng ngẳng đầu lên ngó xem xong lắc đầu " chắc cô lao công ấy mà, thôi chấm lẹ xong rôi về" .

Một lúc sau thầy chầm mỏi mắt, lại nhìn về phía hành lang.

Lần này thầy kêu cô " Chị A ơi, sao ai đó không phải là cô M đâu, cứ đứng rồi đi mập mờ làm sao ấy".

Hai người thấy khó chịu, đứng dậy định đi ra xem.

Vừa đứng dậy, cái đèn bàn tự nhiên chớp chớp.

2 thầy cô quay lại nhìn cái đèn rồi lập tức quay lại hành lang nhìn... thì cái bóng người đã biến mất.

Qua ngày hôm sau thầy tự xuống bảo vệ hỏi thì chú ấy chỉ bảo là lúc 8h30 chú đi kiểm tra rồi thôi, không có đi đâu nữa hết.

Vậy bóng người kia là ai?_ Mấy anh chị lớp trên đồn.

Một câu truyện ở lớp học thêm buổi chiều tối.

Một anh đang ngồi ở bàn chót thì sinh ra nhiều chuyện nên vứt cặp ở đó, nhảy lên mấy bàn đầu để tám chuyện với lũ bạn.

Lúc thầy đi ra khỏi lớp, anh đó đang nói chuyện thì bất giác quay lại đằng sau nhìn chỗ cũ.

Có một chị khác đang ngồi cạnh chỗ cũ của anh đó.

Lúc đầu cũng chẳng có gì, nhưng lúc sau anh quay lại thì thấy chị ấy không ngồi trên ghế nữa mà là ngồi bệt xuống đất, tay lóc móc gì vô cặp của ảnh.

Anh đó bực mình rồi lấy tay ra dấu "Ê làm gì đó, tự nhiên đi lục cặp người ta vậy?".

Tuy anh đó ra dấu như vậy nhưng mấy người bạn kia cũng không quan tâm lắm.

Cái chị đó không ngước mặt lên, cứ cúi đầu, lòa xòa tóc phía trước, cứ moi moi cặp anh đó.

Anh đó bực mình lắm, định đứng dậy đi xuống đuổi chị đó đi thì vừa lúc thầy bước vô lớp.

Anh đó đứng lên quay mặt qua thầy cười cười rồi quay trở lại bàn cuối.

Chị ấy biến mất.

Qua hôm sau anh đó đi hỏi thầy thì thầy bảo không có học sinh mới nào trong lớp thầy hết, mấy đứa bạn của ảnh cũng có quay xuống nhưng không thấy ai ở bàn cuối ngoại trừ ảnh cả. _Câu nói đùa của mấy thầy cô.

"Cô ơi, trường mình có ma không vậy?

Cô gặp ma chưa?"

" Cô á hả, mới dạy có 1 năm à làm sao thấy được, sao mấy đứa không hỏi cô P dạy Mỹ thuật đã chục năm rồi, nghe kể cô P còn lâu lâu nói chuyện ngước ngước mặt lên mấy cái ô cửa cao cao như nói chuyện với ma ấy hihi" _ Truyền thuyết về lịch sử của khu đất trường. + Đã có em học sinh lớp 7 định tự tử ở dãy lầu bị đập ra xây lại đó, và trước đây cũng từng có học sinh lớp 7 tự tử 'thành công' ở đấy, lâu lắm rồi, cỡ mười mấy năm sau khi trường thành lập.

Dãy bên đó đang xây dang dở lúc au mới nhập học.+ Chú bảo vệ kể lại lúc đào đất để xây móng thì ngta phát hiện ra mấy khúc xương không rõ là của ai hay con gì.

1 cái nằm ở cầu thang gần cổng sau, 1 cái ở phòng Mỹ thuật, 1 cái ở thư viện.

Cái cầu thang ở cổng sau bị niêm phong, không cho học sinh lưu thông ở đó, sau này bị đập và làm nhà kho. + Thông tin nhà trường trước đây là bệnh xá bị bác bỏ.

_Au chứng kiến.

Lúc đó vào giờ nghỉ trưa, au với nhỏ bạn đi vệ sinh chung rồi trở về lớp ngủ trưa.

Au có băng qua một cái sảnh nhỏ, trong sảnh có 2 cây cột lớn, một cột hình trụ, một cột hình vuông nhỏ hơn.

Cột hình trụ thì nằm trước cột vuông theo tầm nhìn của au lúc đó.

Thế đấy, au vừa đi vừa nói chuyện với nhỏ bạn.

Lúc đi đến chỗ đó au có quay qua liếc nhìn cái sảnh một cái.

Ban đầu, au nhìn thấy cả 2 cái cột, thì, au nhìn thấy rõ ràng 1 thằng nhóc mặc đồ học sinh đang ngồi đối diện cái cột vuông, nó ngồi viết viết hay cào cào gì đó lên trên cái cột.

Lúc sau, tầm nhìn au bị cái cột hình trụ che mất, không thấy cái cột vuông nữa.

Nhưng chỉ là 1 giây thôi.

1 GIÂY thôi.

Sau đó, au nhìn qua định tò mò xem thằng nhóc đó làm cái gì thì không thấy nó nữa.

Xung quanh đó cũng chẳng còn chỗ nào khác để nó trốn (vì là giờ nghỉ trưa nên giáo viên bão mẫu sẽ không cho hs lòng vòng ở đó trừ khi nào đi vệ sinh thôi)Còn hồi tiểu học, au chỉ nghe nói mỗi 1 lần về cơ sở thứ 3 của trường, bên đó cơ sở vật chất hơi bị nghèo nàn lắm 🙂) tụi nó cứ đồn rằng nếu đi vệ sinh ở bên đó 1 mình thì sẽ thấy máu nhỏ từ trần nhà xuống :v.

Au có qua thử 1 lần cho biết thì....

ôi mẹ ơi 🙂 sợ muốn chết luôn ...

Chuột cống ở bển to như con chóa vậy 🙂))))
 
•Bộ Sưu Tập Cryptic•
Soul Game #1: Phantom Party


Lâu lâu đổi gió chút :3 có bạn nào thấy Valentine này cô đơn quá hông?

Nếu có thì chơi thử nha~

Trò chơi linh hồn 1: Buổi tiệc

Cảnh báo: mức độ 1/5

Điều kiện cần thiết để chơi:

1.

Khoảng thời gian: từ 12h-3h sáng.

2.

Nhà có tầng lầu tách biệt hoặc 2 phòng riêng kín trở lên

3.

Bạn phải ở một mình, hoặc cùng với 1 người( 1 người anh/chị/em) có sự hợp tác ăn ý.

Hoặc nếu bạn có một con mèo lòng vòng trong nhà cho đỡ sợ cũng được ( chó thì ko đc nhé :v )

4.

Hàng xóm yên tĩnh.

5.

Ở nhà có đồ ăn.

Điều kiện hoàn hảo để chơi:

# Nhà bạn gần khu nghĩa trang.

# Nhà bạn trước đây/ Gần nhà bạn có người chết vì tại nạn/ chết trẻ.

Chuẩn bị dụng cụ:

1.

Thức ăn: Gạo/ bánh mì ; thịt/ cá/ trứng chưa nấu; nước / rượu/ bia

2.

Một cây gậy dài chừng 30cm. (có thể là cây thước hay cái gì cũng được)

3.

Một viên phấn.

4.

Tắt hết chuông điện thoại/ để chế độ máy bay hết ( camera vẫn được sử dụng, nhưng đừng quá lộ liễu)

5.

Cái chăn (mền)

6.

Nến/ Đèn pin

8.

Một cái chuông lắc.

Cách chơi:

Trước 12h khuya

Bước 1:

_ Chọn một chỗ trong nhà, tốt nhất là giữa nhà hoặc nơi có không gian rộng nhất.

_ Lấy phấn vẽ một vòng tròn lớn

_ Bày thức ăn ra trong vòng tròn theo thứ tự từ trong ra ngoài : Rượu/nước > thịt/cá > gạo/bánh mì. (Lưu ý thức ăn không được bao gồm muối)

# Đây gọi là: Bàn tiệc

Bước 2:

_Đóng tất cả cửa ra vào và cả cửa sổ, trừ 1 cửa sổ ở một tầng lầu; tốt nhất là tầng cao nhất hoặc tầng trệt.

Nếu nhà ai không có lầu thì mở cánh cửa sổ ở một góc nhà trong cùng nhất.# Đó là: Cửa ra vàoBước 3:

(_ Nếu cần thiết thì hãy set camera ở ngay Cửa ra vào và nơi Bàn tiệc)_Chắc chắn rằng bạn luôn có những thứ này bên mình: + Đèn pin/nến + Cái chăn + Cây gậy + Cục phấn

Sau 12h khuya:*Bước 1:

Tắt tất cả đèn trong nhà, trừ đèn gần cửa sổ và một cái đèn chỗ bày đồ ăn. *Bước 2:

Đứng ở Cửa ra vào, lắc chuông, nói đi nói lại: (Nếu có người thứ 2 chơi cùng thì mỗi người đứng mỗi bên cửa cũng nói )- "Chào mừng đến nhà tôi"

-"私の家にようこそ" /Watashinoie ni yōkoso/ -t.Nhật

*Bước 3: Hết sức thận trọng

Đây là bước vô cùng nguy hiểm.

Nên tuân thủ tuyết đối những quy tắc. # Nếu không có gì bất thường sau 15 phút : Nghĩa là không có ai đến dự tiệc cả.Hãy: _Đóng cửa sổ và nói:"Xin lỗi.Buổi tiệc đã kết thúc"

"ごめんなさい。 パーティーは終わった" /Gomen'nasai.

Pātī wa owatta/

# Nếu trong 15 phút đó có một cơn gió rất mạnh và rất lạnh ùa vào phòng( có thể kèm theo một vài giọng nói lạ trong đó) : Nghĩa là, đã có khách đến._Nếu chơi một mình: Hãy đợi thêm 5-10 phút, nếu không có đợt gió thứ 2 thì... (Bước 4)Nếu có thì cũng chờ thêm 5-10 để xem có đợt gió thứ 3 không.

Nếu nhiều đợt gió thì nhà bạn thiêng lắm 🙂)) có nhiều khách à nha~_Nếu chơi 2 người: Người 1 Đợi thêm 5-10 phút, người 2 thì ...(Bước 4)

*Bước 4:

_Cầm gậy đi đến Bàn tiệc, trên đường đi hãy gõ 3 lần lên tường mỗi lần bạn rẽ trái/phải. _Vừa đi vừa rung chuông hoặc nói "Đi theo tôi" /"フォローしてください" /Forō shite kudasai/Người thứ 1 (ở bước 3)đợi sau 5-10 phút mà không thấy gì thì cũng làm y như vậy*Bước 5:

Khi đến Bàn tiệc_Gõ cây gậy vào vòng tròn Bàn tiệc và mời họ ăn bằng cách nói:"Chúc ngon miệng" /いただきます/ /Itadakimasu/_Tiếp tục gõ và lâu lâu đảo mắt sang nơi khác, cho đến khi thấy những hạt gạo hay thức ăn bị xê dịch hoặc bị vơi đi.*Bước 6:

+Trường hợp bạn thấy lờ mờ những bóng người ngồi quanh vòng tròn thì cố gắng tránh nhìn vào mặt họ.+Không được cười đùa khi họ đang ăn.+Nếu thấy hiện tượng thức ăn bị văng ra khỏi vòng tròn thì cũng đừng nên lụm bỏ vào lại+Không được nói chuyện khi họ đang ăn.Ngồi chờ trong thinh lặng, không được nhắm mắt, không được nhìn vào họ và không đụng gì đến thức ăn trong vòng tròn*Bước 7:

Bạn sẽ nghe tiếng đũa gõ vào chén *keng keng keng*Họ đã ăn xong. _Nếu tiếng gõ dồn dập: Họ khen món ăn ngon và sẽ phù hộ cho bữa ăn của gia đình bạn.

Bạn có thể chơi lại trò này bất cứ lúc nào bạn muốn._Nếu tiếng gõ đều và đúng 3 cái: Họ bảo món ăn tạm được.

Bạn có thể chơi lại trò này vào Năm sau._Nếu tiếng gõ dứt khoát và chỉ duy nhất 2 tiếng: Họ chê thức ăn dở và bạn KHÔNG BAO GIỜ ĐƯỢC chơi lại trò này nữa.*Bước 8:

Bạn (và người bạn) đứng dậy cùng lúc và khoanh tay (hoặc cúi đầu chào) và nói:

"Cảm ơn vì đã đến"

来ていただきありがとうございます /Kite itadaki arigatōgozaimasu /

Nếu họ đã khen món ăn nhà bạn thì bạn có thể thêm câu này:

" Hẹn gặp lại nếu có thể nhé"またね /Mata neもし可能ならば /moshi kanōnaraba*Bước 9:

Sau khi đọc câu trên, một luồn gió rất mạnh sẽ hất tung đồ ăn (thừa) trên Bàn tiệc về phía Cửa ra vào.2 trường hợp có thể xảy ra.Nếu gió thổi mạnh và cửa tự đóng thì trò chơi đã thực sự kết thúc.Nếu cửa chưa tự đóng thì bạn phải nhanh chóng chạy thật nhanh đến đóng cửa.

Trò chơi kết thúc
 
•Bộ Sưu Tập Cryptic•
Soul game #2 : Eyes


Trò chơi linh hồn 2: Cặp mắt

Cảnh báo: Mức độ 4/5

Điều kiện cần thiết để chơi:1.

Khoảng thời gian: Sau khi mặt trời lặn.2.

Địa điểm: Một nơi kín, vắng người. (ở vd Cách chơi sẽ là một căn phòng ngủ)3.

Rất tiếc, trò chơi này chỉ chơi được 1 người duy nhất.4.

Không gian hoàn toàn yên tĩnh và không có người hay động vật gây tiếng ồn.5.

Địa điểm được chọn phải có ít nhất 2 món đồ nội thất.Điều kiện hoàn hảo để chơi:1.

Chơi trong khoảng thời gian 12h khuya đến khi mặt trời mọc.2.

Trong xóm giềng có trẻ em hoặc bào thai chết non.Chuẩn bị dụng cụ:1.

2 viên bi (màu trắng càng tốt)2.

Một chiếc đèn pin nhỏ ( không được quá sáng)3.

Một chiếc khăn trắng nhỏ/tờ giấy trắng4.

Kẹo (5.

Tỏi, để buộc quanh cổ nếu bạn sợ =]]]] )Trước khi chơi:B1: Bạn có thể đem theo nhiều kẹo nếu muốn 'thấy' nhiều.

Lưu ý đặc biệt: ĐỪNG bao giờ để kẹo rơi xuống mặt đất phía sau lưng mình.B2: Kiểm tra đèn pin cho thật kỹ (mang 2 cái nếu bạn không an tâm)B3: Nếu muốn trò chơi thuận tiện hơn thì bạn có thể thủ sẵn 1-2 cọng thun.B4: Căn phòng kín bạn chọn, cửa ra vào không nên khóa và bạn phải chắc chắn mình kịp thoát ra khỏi đó nếu gặp sự cố.

B5: Chuẩn bị tinh thần, vì trò này KHÔNG HỀ dành cho người yếu tim/ yếu tinh thần.Cách chơi:Giai đoạn 1: Mời gọi

_Tắt hết đèn trong phòng._ Bạn đứng giữa phòng, cầm 1 trong 2 viên bi tung lên cao.= Viên bi sẽ lăn vào một góc nào đó trong căn phòng._Bạn sẽ cầm đèn pin ở tay không thuận, còn tay thuận nắm chặt viên bi còn lại.Khi bắt đầu cuộc tìm kiếm, bạn hãy đếm 1...2...3...4...5...... (đừng đếm nhanh)+ Nếu bạn tìm thấy viên bi trước khi đếm đến 18: Quay lại giữa phòng và lặp lại từ đầu.+ Nếu bạn đếm đến 18 mà không thấy viên bi: Qua Giai đoạn 2.Giai đoạn 2: Đứa trẻ biến mất

_ Đừng đi tìm viên bi nữa._ Lần này bạn đứng trên một vật cao chừng cái ghế (đủ để bạn nhảy xuống mà không bị thương)_ Tung viên bi thứ 2._ Nhắm mắt và nghe ngóng.+ Nếu bạn chỉ nghe tiếng 1 viên bi rơi : Bật đèn trong phòng lên và tìm cả 2 viên bi rồi quay về điểm xuất phát hoặc nghỉ chơi.+ Nếu bạn nghe tiếng viên bi rơi xuống đất kèm theo một vật trong phòng rơi xuống: Bật đèn trong phòng lên và chạy ra khỏi phòng ngay lập tức.

Không được cho ai hoặc bản thân vào phòng trước khi mặt trời mọc.+ Nếu bạn nghe tiếng 2 viên rơi cùng lúc: Sang Giai đoạn 3.Giai đoạn 3: Đứa trẻ có cặp mắt sáng

_Lấy cái khăn nhỏ/giấy trắng bịt đèn pin lại và cố định bằng dây thun=Ánh sáng từ đèn sẽ hơi lờ mờ_ Bạn cầm đèn pin ở tay thuận, cầm một cục kẹo ở tay không thuận_ Bạn sẽ cúi người xuống và tìm 2 viên bi.

Chúng sẽ nằm cạnh nhau.

Bạn thấy 2 viên bi rồi phải không?

Tốt.2 viên bi sẽ nằm sát tường, bên dưới gầm tủ/ghế/bàn/giường/...

Lưu ý: LẬP TỨC giữ đèn pin cao hơn đầu khi cúi xuống

_ Bây giờ bạn sẽ đặt cục kẹo xuống phần rìa dưới gầm tủ/ghế/..._ Cứ giữ đèn pin trên cao.

Bạn sẽ thấy.

= Nó sẽ thò một cái gì ra - có khi là sợi dây rốn, có khi là bàn tay, cũng có khi là bàn chân - để kéo cục kẹo vào sâu trong gầm tủ.

Và sau đó bạn sẽ không thấy 2 viên bi ở đó nữa.

Những lưu ý , điều tối kị trong Giai đoạn 3:Đã được lưu ý: Giữ đèn pin cao hơn đầu khi vừa nhìn thấy 2 viên bi _ vì nếu làm thế, bạn không chỉ thấy 2 viên bi sáng lấp lánh đâuĐã được lưu ý: Đừng để kẹo rớt sau lưng mình, vì cái thứ chìa ra đó sẽ kéo chân bạn vào luôn.Đứng hiếu kì mà bắt lấy/giẫm lên cái thứ chìa ra_ Không hay ho tí nào, bạn sẽ gặp nguy hiểm ngay tức khắc và không ai biết điều tệ nhất sẽ là gì.Đừng thọc tay vào gầm tủ/giường/.. : Bạn đã xác nhận bằng mắt rồi thì đừng dại thọc tay vào nhé- 'nó' đã ở đó và bạn sẽ cảm nhận được 'nó' đấy, nhưng 'nó' không thích bạn chạm vào đâu.

Bạn sẽ bái bai bộ phận mà lỡ chạm vào người 'nó' nhé~****Nếu bạn lỡ thấy nguyên vẹn thứ đó, không chừng bạn sẽ thức dậy vào hôm sau với 2 cái hốc mắt trống không*****KHÔNG ĐƯỢC để ánh sáng quá mạnh: Đèn pin sẽ vỡ nếu bạn không bọc nó lại => Bạn sẽ chìm vào bóng tối và sẽ bị kẹt với 'nó' trong căn phòng với số thời gian bằng số tuổi 'nó' hưởng thọ.

Giai đoạn 4: Đừng hoảng, bình tĩnh để nó đi

_ Bạn cứ lặp lại việc tìm 2 viên bi dưới gầm các đồ vật cho đến khi còn viên kẹo cuối. _ Bạn đứng lên ghế/giường/... và thả cục kẹo xuống giữa phòng._ Tắt đèn pin.Lưu ý: Giai đoạn này sẽ hơi kích động nếu bạn yếu tim.

= Lúc này 2 viên bi sẽ lăn rào rạo khắp sàn nhà, nếu để ý kỹ bạn sẽ nghe tiếng lê lếtThậm chí đôi khi sẽ có cái gì quẹt nhẹ vào chân bạn nếu bạn đứng ở mép

Hoặc trong trường hợp hiếm thì bạn sẽ nghe tiếng la hét, khóc inh ỏi của trẻ con khi nó vừa bò qua bò lại dưới sànLưu ý: Tuyệt đối không đặt chân xuống đất

_ Bạn hãy đứng đợi trên ghế đến khi âm thanh rạo rạo dưới sàn dứt. _Bạn thử đặt 1 chân xuống thử.+ Nếu mặt đất còn lạnh thì co lên thật nhanh lại.+ Nếu không có gì bất thường.

Tiếp tục:_ Bật đèn pin lên. _ Và bật đèn trong phòng lên._ Đừng mở cửa vội.

Hãy đi tìm viên bi trước và cuối cùngLưu ý cuối: Trước khi mở cửa phòng để kết thúc trò chơi, bạn nhớ:1.

Thu thập lại đủ 2 viên bi2.

Rọi đèn pin vào dưới từng đồ vật để kiểm tra3.

Nếu bạn thấy còn 1 viên kẹo sót lại thì KHÔNG được lụm lại4.

KHÔNG ĐƯỢC mở cửa phòng trước khi tìm lại 2 viên bi.

Trò chơi kết thúc
 
•Bộ Sưu Tập Cryptic•
Soul Game #0: Guide


Bạn đã đọc qua Soul Game 1 và 2 rồi nhỉ?

Cho nên au muốn giới thiệu lại một chút.Thứ nhất, bạn đã thấy au có ghi mức độ cảnh báo rồi nhỉ?

Thì mức độ này có 5 khung bậc nhất định:Cấp 1: An toàn - bạn sẽ an toàn tính mạng nếu chơi; những trải nghiệm tâm linh của bạn sẽ bao gồm: cảm giác nóng/lạnh bất thường, hơi mệt mỏi, có thể thấy bóng mờ.

Bạn sẽ không bị ám sau khi chơi.

Đừng chủ quan, mà đừng lo, mới cấp 1 thôi màCấp 2: Thỏa sự tò mò- thương tích ít nhất bạn bị là một dấu đỏ tựa như bị tát hoặc tổn thương tương tự; những trải nghiệm tâm linh của bạn sẽ bao gồm: cảm giác tê, nóng/lạnh, có thể thấy rõ nhưng chỉ trong thời gian cực kì ngắn.

Bạn có thể bị ám ít nhất 1 ngày, nhưng cũng không quá mãnh liệt.

Làm quen với luật chơi, quên thì cũng chẳng saoCấp 3: Sự hiện diện - thương tích ít nhất bạn bị là một vết cào ngoài da hoặc vết bầm màu đen; những trải nghiệm tâm linh của bạn sẽ bao gồm: cảm giác như cấp độ 2, nhưng lần này hơi đau đó, bạn có thể nhìn thấy khá rõ trong nhiều nhất 2-3 giây.

Bạn có nguy cơ bị ám 1 tuần.

Việc phá luật sẽ gây khó khăn cho cuộc sống sinh hoạt của bạn đấy Cấp 4: Mở cửa - thương tích ít nhất bạn nhận được là một vết thương khá sâu hoặc tệ hơn nếu bạn lỡ phá một quy luật, bạn sẽ bị mất một bộ phận trên cơ thể hoặc bị chấn thương tâm lý khá nặng.

Những trải nghiệm tâm linh của bạn sẽ bao gồm: như cấp độ 3, nhưng cường độ mạnh hơn, thêm cả âm thanh và mùi hương nữa.

Bạn có thể nhìn thấy nó rõ mồn một nếu bạn không chịu quay mặt đi né.

Bạn có nguy cơ bị ám đến 1 năm hoặc cho đến khi bạn tìm được người giúp đỡ.

Bạn tuyệt đối không phá luật.Cấp 5: Bước vào cửa - Khả năng tử vong rơi vào hơn 85%.

Những trải nghiệm tâm linh của bạn sẽ bao gồm: 100% cảm giác thật và thêm không khí cực kì nặng nề của nghi thức trò chơi.

Bạn có nguy cơ bị ám cả đời và chỉ có cái chết mới cứu được bạn.

Có chán đời lắm mới chơiNgoài những cấp độ ra thì có những thành phần tiêu biểu sẽ xuất hiện trong các trò chơi:1) Vong hồn: Thường thì vong hồn khá hiền nhưng đừng xúc phạm họ là được.

Năng lượng tâm linh của họ khá yếu nên chỉ cho bạn mức 1-22)Oan hồn: Oan hồn khá là bất ổn, so với vong hồn thì đám bị chết oan này còn níu kéo sự sống nên khả năng cao là bạn bị ăn bám.3) Ma đói: Đuổi theo bạn trong trò chơi, thường thì bọn này khá cô hồn, nhưng dễ trị bằng nhiều cách thức khác nhau.4) Oán hồn: Loại này nên coi chừng, chúng khá hung hăn và thích chơi khăm người chơi.

Đôi khi chúng sẽ thổi tắt nến hoặc làm đèn pin ta chớp chớp.

5) Quỷ hồn: Loại này chưa phải là quỷ thực sự nhưng chúng còn hiểm độc hơn cả oán hồn.

Chúng có thể lên cả cấp độ 4 nếu muốn và đôi khi chúng làm cho ta tưởng chúng chỉ là vong hồn bình thường.

Chúng thường tồn tại trong hình dạng trẻ con với khuôn mặt quỷ hoặc một thiếu nữ với mái tóc dài che mất khuôn mặt.

Chúng có thể nhập vào bạn, tuy nhiên chúng có hạn chế về quyền năng.

Ngoài ra, quỷ hồn ở dưới sông được dân gian gọi là ma-da, nó có thể kéo người xuống nước chết chung với nó...666) Quỷ sứ: Đụng đến thể loại này bạn chỉ còn 2 con đường thôi: buông xuôi hoặc cầu nguyện, cầu cứu một linh mục trừ tà.

Hoặc nếu không, không có gì cứu được bạn.

Thực ra Soul game còn mức độ 6, nó là mức thích hợp cho thể loại này và dù bạn chơi theo luật, bạn vẫn chết.

Và hơn nữa, Soul Game không thể đăng mức độ 6 vì chính người đăng cũng bị ảnh hưởng.

Chúc bạn đọc vui vẻ 🙃
 
Back
Top Bottom