Ngôn Tình Đoạt Thê - Dịch Chiêu

Đoạt Thê - Dịch Chiêu
Chương 20: Uống trà


Nhậm Khanh Khanh chơi trống cùng Tiểu Bảo, tiểu hài tử một tuổi rưỡi lộ hàm răng trắng tinh tế, vỗ vỗ hai bàn tay cười vui.

Nàng cầm khăn lông dịu dàng lau nước miếng từ khóe miệng nhi tử, một bên cầm trống chơi cùng: “Nhìn nương này, có thể tưởng tượng chơi như nào không?”

Tiểu Bảo đưa tay lên muốn bắt, ê ê a a, từng tiếng kêu “Nương”.

Tiêu Thừa vào sân, đã nìn thấy cảnh tượng nương cùng nhi tử chơi đùa với nhau. Con ngươi hắn vẫn tối tăm, nhưng thật ra đây là lần đầu tiên hắn thấy nàng cười.

Gương mặt nhỏ nhắn e lệ, khóe môi cong lên, một đôi mắt hạnh cong cong, cực kỳ linh động, chỗ nào còn có thể thấy người th* d*c khóc lóc cầu xin dưới thân hắn.

Hắn bước nhanh đến gần, nhưng vì Nhậm Khanh Khanh đã nhìn thấy, nàng hoảng đến mức buông món đồ trong tay xuống, đứng dậy che ở trước mặt Tiểu Bảo, do dự nói: “…… Đại nhân.”

Tiêu Thừa ngồi xuống ghế nàng vừa ngồi, nhìn nhìn tiểu quỷ đang ở một bên tò mò nhìn chằm chằm vào hắn, ngước mắt quét qua nàng, liếc mắt một cái: “Vui như vậy?”

Nàng nắm chặt làn váy hành lễ về phía hắn: “…… Đa tạ đại nhân.”

Đa tạ chỗ nào, sự thật chuyện này là do hắn làm hại.

Thấy nàng sợ hãi, sắc mặt hắn cũng lạnh xuống, chỉ chén trà trong tay phụ nhân bên cạnh: “Chỉ nói ngoài miệng?”

Nàng xoa xoa đầu nhi tử còn đang cười ngây ngô, cắn môi tiếp nhận chén trà, đưa đến trước mặt hắn, thấp giọng nói: “Đại nhân, uống trà.”

Nam tử này thân phận cao quý, nàng không thể trêu vào, chỉ có thể dùng tay nâng.

Tiêu Thừa nắm lấy cổ tay nàng, hơi dùng chút sức lực kéo nàng ngồi lên đùi mình, trà trong tay cũng không hề sánh ra ngoài.

Nhậm Khanh Khanh hoảng sợ, nhìn nhìn Tiểu Bảo đang chơi trống bên cạnh, khẩn cầu: “Đại nhân, đừng.”

Mông thịt nàng dán trên đùi hắn, dường như bị cơ bắp căng chặt cộm lên dọa sợ.

Hắn tiếp lấy chén trà uống một ngụm, phân phó cho người trong viện lui hết.

Tay Tiêu Thừa đặt trên eo, hỏi nàng: “Thân mình tốt chưa?”

Hai lần h**n ** kịch liệt suýt chút nữa làm chết nàng, Nhậm Khanh Khanh nhìn thấy ánh mắt tối tăm của hắn, sợ đến mức lắc đầu liên tục:

“Chưa từng……”

Hắn hít ngửi hương thơm trên cần cổ nàng, âm thanh trầm khàn: “Lừa ta?”

Đã mấy ngày rồi, sắc mặt nàng nhìn qua hồng hào không ít, nơi nào chưa từng tốt lên.

Nàng muốn ngồi dậy từ trên người hắn, chỉ vào nhi tử ngây thơ bên cạnh: “Đại nhân, ta muốn đi cho Tiểu Bảo uống sữa.”

Hắn nắm sẵn eo không cho nàng rời đi, ánh mắt thâm trầm: “Ngươi cho là ta không biết?”

Nhậm Khanh Khanh sửng sốt, chột dạ rũ mắt xuống. Nàng còn đang có bệnh trên người, ngày ngày đều ba chén thuốc, Tiểu Bảo tuổi còn nhỏ, làm sao có thể uống sữa mang theo thuốc.

Cho nên mấy ngày nay, Tiểu Bảo đều phải ăn cháo bột, vốn dĩ một tuổi rưỡi đã nên sớm cai sữa rồi.

Hắn dán sát lại gần vành tai nàng, thổi vào trong màng nhĩ một hơi nóng: “Nó không thể uống, ta uống.”

Mấy ngày nay hắn chưa từng ra khỏi cung, hôm nay được ngày nhàn nhã nên cưỡi ngựa đến đây, tâm tâm niệm niệm chính là hai bên vú thịt màu mỡ của nàng.

Vành tai Nhậm Khanh Khanh giật giật, đôi mắt phiếm nước có vẻ không tình nguyện: “Không cần……”

Ý nguyện của nàng ở nơi này của hắn cũng vô dụng, nam tử kéo đai váy nàng, tay rộng với vào, sờ đến chiếc yếm che lại hai b** v* sữa. Vừa đi vào đã thô bạo bóp nhẹ hai lần, trước ngực Nhậm Khanh Khanh tê cứng, kinh hoảng đẩy đẩy hắn: “Chớ có như thế……”

Tay kia của hắn cởi bỏ dây yếm trên cổ nàng, vải mềm mại rớt xuống, hai luồng vú mềm mại liền đâm vào lòng bàn tay hắn.

Hắn không kiêng nể gì như vậy, hài tử bên cạnh còn đang nghi hoặc nhìn bọn họ, vành tai Nhậm Khanh Khanh phiếm hồng, nức nở đẩy hắn: “Đi, đi vào trong phòng.”
 
Đoạt Thê - Dịch Chiêu
Chương 21: Trở về nhà


Tiêu Thừa véo hai đầṳ ѵú nàng, ngón cái cùng ngón trỏ vân vê đầṳ ѵú, sữa tươi một chút tràn ra ngoài.

Hắn n*ng m*ng, muốn nâng cả người nàng lên, lại kéo cổ áo nàng xuống, cúi đầu muốn bú sữa ngay.

Nhậm Khanh Khanh giữ trán hắn, muốn làm cho hắn dừng lại: “Đại nhân, không cần, đừng……”

Tiêu Thừa kéo tay nàng đưa tới sau lưng nắm chặt, dùng cằm cọ cọ chiếc yếm rớt xuống, môi mỏng nhẹ nhàng cắn một ngụm trên b** v* thịt.

Trong viện có gió lạnh thổi đến, thổi đến da thịt lõα ɭồ của nàng, làm nàng nổi lên tiếp đáp nho nhỏ.

Nam tửn l**m ăn nh* th*t, đem màu sắc trắng nõn trở thành hồng nhạt. Nhậm Khanh Khanh cắn môi, nghiêng đầu thấy Tiểu Bảo ngây ngốc đang nhìn hai người chằm chằm, lập tức xấu hổ đến rơi nước mắt: “Đừng, Tiểu Bảo…… Tiểu Bảo đang nhìn.”

Tiêu Thừa ngẩng đầu, cánh tay dài với qua kéo Tiểu Bảo lại đây, lại buông tay nàng ra, lý cho nàng dỗ hài tử.

Nữ tử ngồi trên người hắn, từ lúc hắn vùi đầu vào vú nàng. Nàng run run tay xuống sờ vào cái trống, cố nén sự ngượng ngùng dỗ con: “Nhìn này, Tiểu Bảo.”

Tiểu hài tử quả nhiên bị âm thanh này hấp dẫn, mở đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm chiếc trống.

Hồi lâu hài tử chưa được uống sữa, lúc này chỉ cảm thấy động tác của Tiêu Thừa quen thuộc, vẫn chưa nghĩ đến có người đoạt đồ ăn của mình.

Tiểu Bảo rất dễ dỗ, nam tử trên người lại như không bỏ qua, thấy dáng vẻ dịu dàng của nàng đang dỗ nhi tử, không khỏi hung hăng cắn một ngụm vào viên đậu của nàng, suýt chút nữa đem viên hồng hồng kia cắn đứt.

Đầu vai Nhậm Khanh Khanh khẽ run, hơi thở dồn dập: “Đau……”

Tiêu Thừa buông miệng ra, cùng viên vú nhòn nhòn kéo theo một sợi chỉ bạc, hắn chậm rãi thổi thổi một cái, nói:”Không chảy máu.”

Là không chảy máu, chỉ là bị hắn dùng hàm răng ma sát, đau đau.

Nàng còn chưa từ bỏ, dù sao nơi này màn trời chiếu đất, còn ánh mặt trời sáng tỏ, thật sự cảm thấy thẹn: “Đại nhân, đừng ở chỗ này.”

Âm thanh nàng khe khẽ, lỗ tai Tiêu Thừa có chút ngứa, rũ mắt xuống m*t một lần, lúc này mới dùng tay chống xuống bế nàng lên: “Trở về phòng.”

Cổ áo Nhậm Khanh Khanh còn đang mở rộng, nàng dùng bàn tay nhỏ che lại, do dự mà nhìn Tiểu Bảo: “Còn con ta……”

Hắn chặn ngang người bế lên, vượt qua hài tử đi nhanh hướng vào trong phòng, miệng hô: “Dẫn hắn đi.”

Tiếng gọi lọt vào trong màng nhĩ Hà Thiên Sinh, nghe được âm thanh của Hoàng Đế, lập tức cúi đầu đi vào, dẫn tiểu hài tử đang phun bong bóng ôm vào trong ngực, dẫn hài tử đi về hướng ngược lại.

Tiểu Bảo ghé vào trên vai hắn, chớp mắt nhìn bóng dáng bọn họ, không cam lòng đưa tay về phía mẫu thân, đáng thương hừ hừ kêu: “Nương”.

Hà Thiên Sinh sợ người trong kia nghe thấy, ôm hài tử đi nhanh một chút, miệng dỗ dành: “Tiểu công tử, đừng gọi, ngày mai có thể thấy.”



Tiêu Thừa ném nàng lên giường mềm mại, chắc chắn phải làm việc vừa nãy còn chưa làm xong.

Nào biết nữ tử ở trên giường lăn một vòng, rúc đến góc tường, rời đi phạm vi hắn có thể bắt được. Trên mặt nàng nhuộm một màu đỏ ửng: “Đại nhân, ta, ta……”

Hắn đứng ở mép giường, ôm cánh tay, một gương mặt tuấn tú thần sắc nhàn nhạt, hỏi nàng: “Như thế nào?”

Tay nàng hơi hơi run rẩy, vì hạ quyết tâm, nắm chặt lại với nhau.

Nhậm Khanh Khanh cúi đầu nhìn giường đệm hỗn độn, giọng như muỗi kêu: “Đại nhân, ta, ta muốn trở về nhà.”

Nàng uốn gối quỳ xuống, rũ đầu không dám nhìn hắn: “Ta không cáo trạng nữa, ta muốn trở về nhà.”
 
Đoạt Thê - Dịch Chiêu
Chương 22: Nhìn xem dáng vẻ thiếu làm của ngươi


Trong lòng Nhậm Khanh Khanh lo sợ bất an.

Nàng hối hận, nàng không nên mù quáng xông vào trong thượng kinh, cùng vị đại nhân này có quan hệ. Trong ngục sinh bệnh nặng, lòng nàng đã nghĩ kỹ rồi, nàng cùng quý nhân kia so sánh với nhau, khác một trời một vực.

Mặt hắn âm trầm, từng câu từng chữ nói: “Ngươi muốn chạy?”

Sắc mặt Tiêu Thừa lạnh băng, quanh thân hắn cũng lạnh lẽo như bị đông cứng.

Tâm Nhậm Khanh Khanh run run, hướng hắn dập đầu: “Dạ, cầu xin đại nhân buông tha ta.”

Trán của nàng dán lên mu bàn tay, hai mắt nhắm chặt, vì sự lạnh lẽo chảy cả mồ hôi. Nàng cực kỳ sợ hắn, nhất định phải rời khỏi đây.

“A!” Nàng chợt kêu lên tiếng, nam tử bắt lấy tóc dài của nàng, xách theo cổ áo kéo nàng một đường dài đến trước mặt hắn, từ trên cao nhìn xuống: “Ngươi phải đi?”

Tâm nhanh chóng nảy lên, nàng nín thở không dám cử động.

Thấy nàng không đáp, Tiêu Thừa giữ đầu, ép ngẩng đầu lên cho nàng nhìn chính mình: “Lặp lại lần nữa.”

Nhậm Khanh Khanh sợ hãi đến mức khóe mắt phiếm nước, tay chống trên đệm giường hơi hơi run rẩy, mím môi không dám nói lời nào.

Mới vừa rồi chữa khỏi cho nữ nhân này, còn nuôi nhi tử của nàng đến trắng trẻo mập mạp, nàng lại còn yêu cầu phải đi, trên đời nào có việc tốt như vậy?

Tiêu Thừa cười lạnh một tiếng, bóp cổ nàng, gân xanh trên tay nhô lên: “Lúc đầu không phải ngươi cầu ta chủ trì công đạo?”

“Bỏ rồi?”

Cơ thể nàng run rẩy, trong mắt đều lộ ra vẻ sợ hãi.

Tiêu Thừa không rõ ngọn nguồn bực bội, đem người quăng ngã ở trên giường, cả người đè trên người nàng, âm thanh thâm trầm: “Ngươi lên kinh là muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao?”

Xiêm y nàng hắn cũng không cởi, chỉ luồn xuống váy, tụt quần xuống dưới, nắm một chân nàng gác lên vai, cự long đang bạo trướng d*c v*ng mạnh mẽ c*m v**—

Vừa nãy hắn mới chỉ chơi vú nàng, huyệt khẩu đã phun ít d*m d*ch.

q** đ** hắn đỉnh khai huyệt thịt, theo d*m d*ch thúc đi vào, một chút đã đỉnh đến tận t* c*ng.

Nhậm Khanh Khanh kêu thảm một tiếng, mười ngón tay căng thẳng nắm chặt, lắc đầu: “Không, không cần.”

Trong mắt hắn lửa giận càng nặng nề, giơ lên bàn tay đánh bốp vào chân tâm của nàng, lạnh giọng: “Ngươi nơi nào không cần? Dâm phụ, giơ chân cho nam nhân thúc vào, ngươi nơi nào từ bỏ?!”

Nàng quay đầu đi, nhắm chặt hai mắt, nước mắt từ bên trong rơi xuống.

Tiêu Thừa nhìn thấy, cười lạnh một tiếng, duỗi dài cánh tay dài lấy đến một mặt gương đồng, bóp cổ làm cho nàng trợn mắt:

“Nhìn xem dáng vẻ thiếu làm của ngươi!”

Hàng mi dài của Nhậm Khanh Khanh run run, bị nam tử c**ng b*c mở mắt ra, trông thấy bản thân mình trong gương, không khỏi dừng lại.

Nàng bị hắn thúc cái miệng nhỏ khẽ nhếch, đầu lưỡi hồng hồng từ bên trong nhô ra, trong mắt còn mang theo một tia khó nhịn. Trên má nàng ửng hồng, dáng vẻ còn chưa muốn đủ.

Nàng hoảng đến mức đánh nghiêng mặt gương, ưm ưm: “Ta không có…… Không phải ta……”

Tiêu Thừa lại thúc vào thúc ra, thấy nàng không chịu tiếp nhận, lại ấn cổ nàng xuống làm cho nàng cúi đầu, nhìn nơi hai người đang g*** h*p.

Nam tử long mao nồng đậm phát ngạnh thổi mạnh qua âʍ ѵậŧ trắng nõn của nàng, côn th*t màu tím đen của hắn không ngừng ra ra vào vào trong miệng huyệt, thường thường kéo ra vài giọt dịch trắng đục, huyệt thịt đỏ tươi bị hắn thúc đến văng cả tia nước ra ngoài.

Trong lòng Nhậm Khanh Khanh cực thẹn, chân đá loạn trên đầu vai hắn, bị hắn giữ chặt lấy một bên.

Hắn cắn thịt trong lòng cẳng chân nàng, vết răng hõm vào thật sâu: “Lại nói phải đi, ta liền làm chết ngươi.”
 
Đoạt Thê - Dịch Chiêu
Chương 23: Ai hút sữa cho ngươi(H)


Hắn còn chưa làm đủ, sao có thể để nàng đi.

Càng đừng nói Nhữ Dương đối với nàng như hổ rình mồi, một khi nàng ra khỏi kinh thành, chỉ sợ sẽ bị ăn đến không còn lại chút thịt thừa.

Hàm răng Tiêu Thừa cắn thật sâu vào thịt mềm, tơ máu chảy ra, hắn nuốt tất cả vào bụng.

Hắn ngẩng đầu, một đôi mắt ưng nặng nề nhìn nàng: “Nghe thấy chưa?”

Khóe môi hắn còn dính máu của nàng, thân đầy sát khí, nhìn cực kỳ thấm người.

Hơi thở Nhậm Khanh Khanh dừng lại trong chớp mắt, tuy bị dọa đến không nhẹ, nhưng vẫn quật cường mím chặt môi.

Tiêu Thừa ha lên cười một tiếng, nắm mặt nàng, ngữ khí lành lạnh: “Vậy ngươi chớ có hé miệng.”

côn th*t của hắn bỗng nhiên động lên, tiến sâu rồi rút, chống vào hoa tâm hăng hái thúc nàng.

Thân gậy hắn làm huyệt khẩu căng đến trắng bệch, nhưng vẫn như cũ túm lấy huyệt thịt ra vào, đem d*m thủy thúc đến vẩy ra.

Nhậm Khanh Khanh nhớ nhà của mình, nhớ đến tiệm đậu hũ của nàng, nhớ con thuyền của phụ mẫu trên kênh đào. Huyện Hà phong cảnh rất đẹp, cũng không có nam tử nào khinh nhục nàng.

Nàng cắn môi, nước mắt tràn mi, khóc đến nức nở thút thít, thật đáng thương.

Nam tử thô bạo hủy diệt nước mắt của nàng, hai viên trứng cực đại không ngừng đánh vào mông thịt. Nhân lúc nàng còn đang khóc run rẩy, huyệt thịt cũng run lên run lên, bọc hắn không buông.

Tiêu Thừa dùng tay vén vén ra hai cánh hoa môi, dễ như trở bàn tay tìm được viên âʍ ѵậŧ kia, hắn nắm nó xoa ấn một lát, nghe được âm thanh kêu khóc lớn hơn nữa của nữ nhân.

Phía dưới vừa mỏi vừa căng, còn bị hắn thúc đến nước văng tung tóe, Nhậm Khanh Khanh không muốn k** r*n ra ngoài, chỉ có thể càng lúc càng khóc lóc lớn hơn nữa.

Tiêu Thừa cũng không lấp kín miệng nàng, tùy ý để nàng khóc lóc, nhìn nàng giống như đang khóc tang, vừa run rẩy vừa rơi lệ.

Hắn tàn nhẫn xoa ấn viên tiểu đậu tử kia, huyệt đạo của nàng co rúm lại, phun ra một dòng nước.

Nhân lúc nàng thất thần, côn th*t hắn đỉnh cung khẩu nàng, đem bên trong đỉnh ra một đôi mắt nhỏ.

Sắc mặt Nhậm Khanh Khanh trắng bệch, hai tay vô lực đẩy đẩy hắn, vẫn một tiếng cũng không k** r*n.

Tiêu Thừa nhéo cổ tay nàng, đưa đến bên miệng mình, mở hàm răng trắng hung hăng cắn xuống, phía dưới lại bắt đầu va chạm.

Hoa tâm bị hắn thúc đến tê dại, đôi mắt nhỏ càng lúc càng lớn, cho đến khi bao lấy hoàn toàn q** đ** của hắn.

Tiêu Thừa thở gấp một tiếng, cắn tay nàng, chống ở trên người nàng, kéo thịt non ra bên ngoài trừu động.

Chưa thúc vài lần, hắn lại nặng nề th*c m*nh vào t* c*ng——

“A!” Nhậm Khanh Khanh kêu thảm một tiếng, h** h***t như không nhịn được co rút lại, chân tâm phun ra một dòng dịch nhầy.

Hắn cười hừ, thấp giọng: “Dâm phụ, đều triều xuy.”

Đôi mắt nàng phiếm hồng, bởi vì cảm thấy thẹn, không dám lại khóc lớn tiếng, chỉ nhỏ giọng khẽ sụt sịt.

Tiêu Thừa thúc vào bên trong cái miệng nhỏ, ấm áp bào cung bọc hắn, tầng tầng lớp lớp thịt đè ép hắn.

Hắn đĩnh vòng eo, tốc độ cực nhanh, dường như đều phải thúc ra tàn ảnh.

Nữ nhân bị hắn chơi *m đ*, phía dưới phun nước một dòng lại một dòng, chân dang rộng, dường như không khép lại được.

Hắn một bên thúc huyệt, một bên bắt lấy hai b** v* thịt bóp ch** n**c, há miệng ăn vào bên trong, hỏi: “Ngươi trở về nhà, ai hút sữa cho ngươi?”

Nàng nhíu lại đôi mày xinh đẹp, nhẹ th* d*c, phảng phất như không nghe thấy. Tiêu Thừa cũng không trông cậy vào nàng đáp lời, chỉ hung hăng m*t ăn n*m v* đang tiết sữa, từng ngụm từng ngụm nuốt xuống.

Hắn thẳng lưng tàn nhẫn thúc mấy trăm lần, cuối cùng eo cũng tê rần, bắn tới t* c*ng.

t*nh d*ch vừa nóng vừa nhiều, bắn vào làm nàng giật mình, hai mắt thất thần, bị thúc đến mức môi còn không khép lại được, còn chảy cả nước miếng.

Hơi thở Tiêu Thừa thô nặng phì phò, thấy nữ tử này có dáng vẻ sung sướng cực kỳ, hắn rút côn th*t ra ngoài đánh đánh vào t*** h***t:”Sướng như vậy?”
 
Đoạt Thê - Dịch Chiêu
Chương 24: Tiểu lên người nam tử (H)


Hai chân Nhậm Khanh Khanh mở rộng ra, chân tâm một mảnh hỗn độn, che kín dịch đục màu trắng. Huyệt còn có nùng tinh hắn vừa bắn vào, đang từ từ chảy ra bên ngoài.

côn th*t thô cứng, đánh vào t*** h***t nàng, phát ra tiếng bộp bộp.

Nàng bị làm đến sợ hãi, che mặt sịt sịt nói: “Ta bỏ, từ bỏ.”

Tiêu Thừa thong thả theo chuyển động lại đem côn th*t nhét vào trong huyệt, nắm mắt cá chân đặt vòng lên eo mình, đỉnh thật mạnh vào: “Ngươi nói không cần liền không cần?”

Trong mắt Nhậm Khanh Khanh rưng rưng, kêu nhỏ: “Ta không đi nữa, đại nhân, ta không đi rồi……”

Tâm huyệt một mảnh tê dại, số lần cao trào quá nhiều, huyệt khẩu đều bị phá mở. Thân mình nàng chịu không nổi, không thể làm cho hắn lại thúc vào.

Nam tử cười hừ, cúi đầu ăn vú nàng, nói: “Ngươi có thể đi hay không”

Nàng muốn chạy, hắn có rất nhiều cách để ngăn đón.

Đầṳ ѵú bị hắn giữ ở trong miệng vừa cắn vừa hút, dòng sữa mạnh mẽ chảy ra, đều bị hắn nuốt xuống.

côn th*t hắn đỉnh vào hoa tâm, làm như lại muốn đem cung khẩu thúc mở, lại muốn nhét t*nh d*ch trở lại.

Nhậm Khanh Khanh vẫn còn đang khóc lóc: “Ta từ bỏ……”

Hắn phiền, cau mày, tàn nhẫn xoa nhẹ hai b** v* thịt. Nàng vẫn luôn nói lời này, hắn nhận thấy có gì đó không đúng, nói: “Như thế nào? Thân thể khó chịu?”

Khóe mắt nữ tử phiếm hồng, khóe môi giương lên vội vàng th* d*c, thật vất vả mới đáp: “Ta, ta như muốn đi xí……”

Nàng mới vừa rồi cùng Tiểu Bảo chơi đùa, phơi nắng nên uống rất nhiều nước. Lúc này bị hắn dùng sức cắm như vậy, bụng nhỏ lúc ra lúc vào, cung khẩu cũng khép mở, muốn phun ra ngoài.

Tiêu Thừa xốc mắt, lau mồ hôi trên trán, nói: “Ở ngay chỗ này.”

Nếu thúc nàng đến mất khống chế, không biết có bao nhiêu lạc thú.

Hắn trầm eo xuống, một chút cũng không nghỉ, côn th*t hung hăng quất roi vào lớp thịt non.

“Ưm …… A!” Tay nàng nắm chặt lấy ống tay áo của hắn, mắt hạnh có dáng vẻ khẩn cầu, hơi thở không xong, “Đại nhân…… A, không…… Ưm …… Ta, ta muốn đi……”

Nàng gấp đến mức trên mặt đỏ bừng, nức nở bảo đảm: “Ta đi trước, xong sẽ lại trở về……”

Tiêu Thừa nhướng mày, đứng dậy nàng ôm nàng ở trên người, xuống giường đi về hướng tịnh phòng: “Cần gì phải phiền toái, đại nhân đưa ngươi đi.”

Ngày thường hắn có thói quen đi nhanh, lúc này còn có nàng quấn lấy, chỉ đi từng bước nhỏ, côn th*t khảm ở nhục huyệt, theo bước chân đi lại cọ xát trong nàng.
 
Đoạt Thê - Dịch Chiêu
Chương 25: Việc về nhà sau này lại nói


Bàn tay Tiêu Thừa đưa xuống, xoa xoa *m đ* trướng đại, nhẹ bắn một chút, lại ra vào mấy trăm lần, b*n r* tới.

Giờ phút này nàng đang rất thương tâm, cũng bất chấp sợ hắn, mặt chôn ở cổ hắn, khóc đến toàn tâm toàn ý.

Hắn rút côn th*t ra ngoài, lấy khăn sạch treo trên tấm bình phong lau lau d*m d*ch ở t*** h***t, lại vỗ vỗ mông nàng: “Tiểu xong rồi?”

Nữ tử che mặt, nhỏ giọng sịt sịt.

Tiêu Thừa rũ mắt nhìn, thấy nàng ghé vào trên vai hắn, vậy mà cũng có chút thuận theo.

Hắn vỗ về tấm lưng bóng loáng của tiểu nương tử, đặt nàng về trên giường, véo cằm nàng: “Cởϊ áσ cho ta.”

Trên quần áo hắn tất cả đều là d*m d*ch của nàng, dường như có thể nhìn ra nước, khí vị tanh nồng tràn ngập trong phòng.

Nhậm Khanh Khanh cắn môi ngồi dậy, mũi hít hà, cởi vạt áo cho hắn.

Động tác của nàng quá chậm, lại không dám nhìn hắn, Tiêu Thừa tự cởi, sau đó đưa tay ôm nàng vào trong ngực.

Bọn họ mệt mỏi một hồi, hiện nay sắc trời đã tối, hắn nhắm mắt lại muốn ngủ.

Nhậm Khanh Khanh có chút do dự, nàng không muốn ngủ cùng hắn, sợ hắn lại làm nàng.

Tiêu Thừa sờ sờ mặt nàng, nói: “Làm sao?”

Nàng cắn cắn môi, hàm hồ nói: “Khăn trải giường….. dính.”

Hắn bật cười, nhẹ nhàng xoa xoa đôi vú, nói: “Đều là của ngươi chảy xuống.”

Sắc mặt nàng ửng hồng, buông mắt xuống, không dám nhìn vào đôi mắt hắn: “Tiểu Bảo, cần ta dỗ ngủ.”

Nam tử bóp eo nàng, nhấc người về phía trước, miệng ghé vào bên tai: “Ngươi muốn cho nhi tử ngươi ngửi mùi vị d*m d*c này đi vào giấc ngủ?”

Tâm nàng bỗng run lên, không dám nói tiếp nữa, chỉ nắm chặt khăn trải giường dưới thân.

Bàn tay to của hắn gối lên mặt nàng, lời nói mang theo vài phần buồn ngủ: “Ngủ trước, ngày mai lại tìm nó.”

Mùa hạ thiên tai nhiều, nhiều ngày nay hắn không ngủ nghỉ, lúc nào cũng xử lý. Vất vả mới tìm nàng tận hứng, giờ phút này chỉ muốn ngủ ngon.

Thoáng nhìn qua nàng vẫn mở to mắt, vẻ mặt thất thần, tưởng nàng còn chưa quên được việc muốn về nhà.

Nữ tử này nhát gan, nhưng thúc vào thì tốt vô cùng. Hắn không muốn thả nàng, kéo người vào trong lòng ngực: “Trước tiên cứ ở đây, việc về nhà sau này lại nói.”

Tuy hắn đối với nàng có vài phần yêu thích, nhìn về phía thân mình nàng, hai người thân phận cách xa, hắn chỉ có thể giấu nàng ở đây.

Nhậm Khanh Khanh cho rằng hắn đồng ý rồi, nói: “Đa tạ đại nhân.”

Tiêu Thừa v**t v* tóc mai của nàng, khép mắt lại.



Từ trước đến nay hắn không muốn ngủ cùng giường với người khác, vậy mà đêm qua ngủ rất say, một giấc ngủ đến tận giờ Dần, trong tai truyền đến âm thanh của Hà Thiên Sinh: “Chủ tử, nên trở về.”

Giờ Mẹo cần lên triều, nếu không dậy nổi sẽ muộn mất.

Tiêu Thừa lên tiếng, rũ mắt nhìn nữ tử đang ngủ ngon lành.

Nàng nhắm chặt hai mắt, môi đỏ hơi cong cong, hô hấp đều đều, còn tưởng đang trong mộng đẹp nào.

Hầu kết Tiêu Thừa lên xuống, để sát vào vài phần, môi mỏng vừa muốn dán lên cùng nàng.

Nhậm Khanh Khanh lại bỗng nhiên xoay mình, lướt qua cánh môi hắn.

Ánh mắt hắn âm trầm, nhìn chằm chằm gương mặt nữ nhân vô tri vô giác.

Hắn im ắng một lát mới rút cánh tay đang ôm nàng ra, xuống giường mặc quần áo.
 
Đoạt Thê - Dịch Chiêu
Chương 26: Tiêu Diệu


Nhữ Dương công chúa bị Trịnh Nhạc bắt được dẫn về kinh, hắn trói người lại, cố gắng dẫn đến trước mặt hoàng đế.

Tiêu Diệu vừa thấy hắn đã gào lên: “Hoàng huynh, huynh có ý gì? Ta muốn ra kinh chơi một chút cũng không được sao!”

Tiêu Thừa nhàn nhạt đưa mắt liếc nàng, chỉ nói: “Đưa công chúa về phủ, nghiêm cẩn trông giữ.”

Nàng xoay người muốn trốn tránh Hà Thiên Sinh, trong miệng ồn ào: “Hoàng huynh, huynh giấu nữ tử kia ở đâu rồi?”

Nàng sớm đã biết trong nhà Chu Tồn Phong còn có thê nhi, chỉ là mười sáu năm qua đây là lần đầu nảy mầm xuân tâm, không quan tâm gì muốn cướp đoạt về tay.

Rõ ràng đã cho người truyền hưu thư về cho nàng ta, nhưng thôn phụ đó vẫn không màng sống chết lên kinh cáo trạng, còn cố tình để hoàng huynh gặp được, bắt người vào tư ngục.

Nàng lặng lẽ rời kinh, không chỉ vì đuổi theo Chu Tồn Phong, càng là vì chột dạ hơn, sợ hoàng đế trách phạt.

Tiêu Thừa nheo mắt lại, cười lạnh một tiếng: “Muội đường đường là một công chúa, đầu tiên là truy nam tử đã có thê, mua đao giết người, làm hại mạng người, muội còn có mặt mũi hỏi trẫm?”

Tiêu Diệu co rúm lại, hoàng huynh này của nàng lạnh lùng nghiêm khắc, ngày xưa chỉ cần nhìn thấy hắn là không dám nhiều lời. Nhưng hôm nay, vì đánh đòn phủ đầu, lúc này mới nói không lựa lời.

Nàng nhẹ nói thầm thì: “Chu lang trong lòng có nàng ta, ta……”

Tiêu Thừa không rõ ngọn nguồn bực bội, quăng bút lông trong tay, phất phất tay: “Dẫn đi.”

Lại một câu cũng không muốn nhiều lời.

Tiêu Diệu cắn cắn môi, trong lòng tủi hờn. Mười sáu năm qua lần đầu nàng thích một nam tử, lại bị hoàng huynh gạt đi như vậy.

Cuối cũng cũng vì sợ hắn, hành lễ cúi đầu đi theo người ra ngoài.

Cách xa Ngự Thư Phòng, bản tính thật sự của Tiêu Diệu lại lộ ra, vội vàng nói với Hà Thiên Sinh:

“Hà công công, ngươi ở cùng hoàng huynh đã lâu, có biết cuối cùng nữ nhân kia nói gì với huynh ta không?”

Hà Thiên Sinh cúi đầu xuống thấp, tất nhiên hắn hiểu được tư tình của Thánh Thượng với nữ nhân kia, chỉ là tuyệt đối không thể cho người khác biết được. Hắn cười làm lành đáp: “Điện hạ, nô tài nào dám nghị luận về Hoàng Thượng.”

Tiêu Diệu thở dài một hơi, trong lòng nghĩ đến Chu Tồn Phong. Dạo này chàng lạnh lùng với nàng ta rất nhiều, đợi chàng hồi kinh phải gõ hắn một phen.

Tiêu Thừa ngồi ở trên ghế, hai mắt hắn nhắm lại, trong lòng nghĩ đến câu Tiêu Diệu vừa mới nói:

“Chu lang trong lòng có nàng ta”, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ mặt bàn.

Lúc đầu hắn giấu nàng là vì muốn bồi dưỡng Chu Tồn Phong, nhưng bây giờ hắn lại bị mê luyến bởi thân thể của nữ tử đó.

Nghĩ đến viên ngọc bích đeo trên cổ Tiểu Bảo, hắn cau mày, kêu nô tài lấy một chiếc khóa trường thọ đến.

Hắn lấy đi mọi thứ của nàng, để Nhậm Khanh Khanh sớm nên chặt đứt ý niệm.

Chờ Hà Thiên Sinh trở về, lại nghe thấy Hoàng Thượng phân phó: “Chuẩn bị ngựa.”

Gần đây hắn ra cung đều là vì vị tiểu nương tử kia, chỉ là ngày hôm trước mới qua đó, mà bây giờ số lần cũng quá thường xuyên.

Bên ngoài vừa lúc có người bẩm báo, Triệu mỹ nhân mang trà giải nhiệt đến cho hắn.

Gương mặt tuấn mỹ của Tiêu Thừa không có biểu cảm nào: “Triệu Mỹ Nhân bị cấm túc, kéo hắn xuống.”

Hắn chính là tên thái giám nhỏ truyền tin.

Hắn xưa nay cai trị đều uy nghiêm, cũng không cho phép cung phi tiến đến Ngự Thư Phòng.

Triệu mỹ nhân là cháu gái của Thái Hậu, ỷ có chút quan hệ họ hàng mà vi phạm vào điều cấm kỵ của hắn.

Đến nỗi tên thái giám nhỏ truyền tin kia, vừa lúc bị kéo xuống theo, cũng đỡ phải ăn cây táo, rào cây sung.
 
Đoạt Thê - Dịch Chiêu
Chương 27: Ngươi thật sự muốn chết


Phụ nhân kia họ Triệu, coi như nghe lệnh nam tử kia đến hầu hạ nàng. Chỉ lạnh mặt đi theo phía sau nàng, một bước cũng không rời, nói là hầu hạ, nhưng thật ra là đang giám thị.

Hai tay Nhậm Khanh Khanh chống trên án kỉ phát ngốc, ở đây chán nản quá, mọi người cứ nhìn chằm chằm vào nàng, thậm chí còn không thể ra khỏi cửa.

Tiểu Bảo đang rất vui vẻ, hạ nhân đưa đến rất nhiều đồ chơi, nụ cười trên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn chưa lúc nào ngừng nghỉ. Hài tử này từ trước đến nay rất đáng yêu, ngay cả Triệu ma ma mặt lạnh lúc gặp cũng sẽ dịu giọng.

Thời tiết nắng nóng nên Tiểu Bảo chỉ mặc yếm, mặt ngọc bội lộ ra, tỏa sáng rực rỡ dưới ánh nắng.

Nhậm Khanh Khanh nhìn vào thất thần, sau đó dùng tay nhẹ nhàng sờ nó, v**t v* hoa văn trên ngọc bội.

Đây là đồ gia truyền của Chu gia, trên đó có khắc hình phượng uyên ương, chiếc còn lại nằm trong tay Chu Tồn Phong, đêm tân hôn chính hắn đã giao cho nàng.

Ban đầu nàng chỉ nghĩ đến việc lên kinh lấy làm bằng chứng cáo trạng, nhưng không dự đoán được…

Bỗng nhiên, Triệu ma ma bên cạnh cất cao giọng:

“Nương tử, đại nhân tới.”

Nhậm Khanh Khanh giật mình, đưa mắt lên nhìn.

Thân hình nam tử cao lớn mặc áo xanh, sắc mặt nghiêm nghị lãnh đạm đang nhìn vào mình.

Tầm mắt hắn dừng ở tay nàng, trong mắt đột nhiên nổi lên một trận cuồng phong, nhìn không ra có ý gì.

Nhậm Khanh Khanh run lên, vội vàng buông tay.

Cho dù không muốn nhìn thấy hắn, nàng cũng không thể không đứng dậy, miễn cưỡng cười cười: “Đại nhân.”

Nàng và Tiểu Bảo đều nằm trong lòng bàn tay hắn, còn có thể như thế nào.

Tiêu Thừa lạnh lùng liếc mắt một cái, khiến lòng người run rẩy.

Hắn phất tay cho mọi người lui xuống, ngồi xuống, ánh mắt thâm trầm nhìn Tiểu Bảo.

Trong lòng Nhậm Khanh Khanh thắt lại, nàng chậm rãi di chuyển đến chỗ Tiểu Bảo, ôm con vào lòng, nhếch khóe môi lại gọi: “Đại nhân.”

Âm thanh đều mang theo ý cười, chỉ là cười còn khó coi hơn khóc.

Tiêu Thừa giang hai tay cánh tay, trên mặt vô cảm: “Đưa hắn cho ta.”

Lòng nàng chợt dâng lên, khϊếp đảm cùng sợ hãi đồng thời dâng lên. Hắn muốn Tiểu Bảo làm cái gì, chẳng lẽ hắn chướng mắt, muốn làm…!

Thấy nàng thất thần, nam tử đã mang theo vẻ không kiên nhẫn, duỗi cánh tay dài kéo Tiểu Bảo qua.

Tay Nhậm Khanh Khanh nắm chặt thành quyền, móng tay khảm thật sâu vào lòng bàn tay. Nàng sợ hắn,thật sự không dám phản kháng.

Tiểu Bảo tò mò ngẩng đầu lên nhìn hắn, một đôi mắt to tròn không chớp mắt.

Bàn tay nam tử với khớp xương rõ ràng đang rũ xuống đưa qua, càng ngày càng gần, đến gần cổ Tiểu Bảo, dường như một tay là có thể bẻ gãy…

Bỗng nhiên Nhậm Khanh Khanh nhào qua, trong mắt tràn đầy nước mắt: “Ngươi không thể!”

Nàng lấy hết dũng khí đẩy hắn ra không chút do dự, bảo vệ Tiểu Bảo ở phía sau, như che chở gà con của mình, đôi mắt ánh nước trừng hắn.

Tiêu Thừa bị nàng đẩy nghiêng sang một bên, eo đụng vào góc bàn, truyền đến một trận đau đớn. Lần đầu tiên hắn bị người đẩy, mặt lập tức đen xì, quát lớn: “Lại nháo cái gì”

Môi nàng run run, cho dù đang rất sợ hãi, âm thanh vẫn run rẩy trả lời: “Ngươi không thể giết con ta.”

Hắn gần như bị chọc cười, chỉ đơn giản theo lời nàng nói, lạnh lùng: “Nếu ta không giết nó, ta sẽ giết ngươi.”

Cổ Nhậm Khanh Khanh ngẩng cao, từ trước sẽ chỉ khóc lóc trước mặt hắn, lúc này còn mang theo khí thế anh dũng: “Vậy ngươi giết ta được rồi.”

Làm mẹ sẽ trở nên mạnh mẽ, ngày thường cho dù vừa nhút nhát lại sợ hãi, nhưng nàng cũng muốn bảo vệ tốt con mình.

Tiêu Thừa sửng sốt một chút, trừng mắt nhìn nàng: “Ngươi thật sự muốn chết sao?”

Hắn cực kỳ nghiêm túc, lời nói còn manh theo sát khí, như thật sự nghĩ xem có muốn giết nàng hay không.
 
Đoạt Thê - Dịch Chiêu
Chương 28: Tự cam hạ tiện


Xưa nay Nhậm Khanh Khanh là một người nhát gan, Tiêu Thừa vừa nói như vậy, gương mặt nàng trắng bệch, thật sự cho rằng hắn muốn giết nàng.

Đôi mắt hạnh của nàng chứa đầy nước mắt, muốn rơi mà vẫn chưa rơi xuống, chống đỡ cho Tiểu Bảo không hé răng.

Tiêu Thừa cau mày, mắt ưng liếc nàng: “Không muốn chết thu lại nước mắt của ngươi đi.”

Nghe xong lời này, thân thể nàng càng run lên, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.

Thấy hắn nhìn chằm chằm vào mình, phía sau lưng Nhậm Khanh Khanh lạnh lẽo, lại không khống chế được thân mình, nước mắt chảy ra ngày càng nhiều.

Trong lòng nàng tủi thân, nàng bị nhốt lại, sau đó bị c**ng b*c, bây giờ khóc cũng không được.

Nàng ôm Tiểu Bảo vào lòng, khóc nức nở, nàng sợ hai người thật sự sẽ bị nam tử này g**t ch*t.

Nam tử nghiêng người qua, bàn tay to rộng đặt bên má nàng, ngón tay cái lau lau khoé mắt: “Đừng khóc.”

Nhậm Khanh Khanh sợ hãi đến mức dừng lại, nấc một cái vì khóc trước mặt hắn.

Trên mặt hắn tựa như có một ý cười nhàn nhạt, hắn dùng hai tay bế Tiểu Bảo ra ngoài, dùng đốt ngón tay linh hoạt cởi sợi dây đỏ quanh cổ hài tử, lại đeo lên một quả khóa trường mệnh.

Khóc nửa ngày, hóa ra là sai…

Khóe mắt Nhậm Khanh Khanh phiếm hồng, lúc này mới phản ứng lại được, do dự nói: “Đại nhân, không cần……”

Tiêu Thừa liếc nhìn nàng, nhàn nhạt nói: “Trẻ nhỏ nên mang khóa trường mệnh, ngọc bội này quá nặng.”

Nàng nắm chặt tay, thật ra Tiểu Bảo lúc đầu có khoá trường mệnh, chỉ là đường xá xa xôi nên đã cầm cố lấy lộ phí. Hài tử thấy miếng ngọc này nên vui vẻ, Nhậm Khanh Khanh đã đeo lên.

Nàng cắn cắn môi, vẫn không muốn nhận: “Đại nhân, quá quý giá, không cần ——”

Tiêu Thừa vừa đánh giá miếng ngọc này một lần, hình phượng được khắc ân ái trên đó. Hiện nay nàng ra sức từ chối, hắn cho rằng nàng còn nhớ đến Chu Tồn Phong, lạnh giọng mở miệng: “Tiện cho ta làm việc tư dâm với ngươi.”

Nhậm Khanh Khanh bị nói vậy ngẩn ra, rũ mắt, yên lặng không nói gì nữa.

Trong lòng nàng chua xót, xác thật như thế. Không mai mối tằng tịu với nhau, bản thân cùng kỹ nữ cũng không khác lắm. Người còn bị hắn nhốt ở trong tiểu viện, có chỗ nào không giống kỹ nữ lan viện, là kỹ nữ độc nhất của hắn.

Khóe miệng nàng khẽ nhếch, trong lòng vô thức nhớ đến Chu Tồn Phong, có chút mờ mịt. Nếu năm 16 tuổi mình không chấp nhận lời cầu thân của hắn, có phải sẽ không rơi vào hoàn cảnh này?

Tiêu Thừa thấy dáng vẻ thất hồn lạc phách của nàng, cơn nóng nảy trong lòng càng nặng thêm, gọi người đến dẫn Tiểu Bảo đi, bóp nàng ấn ở trên giường.

Nhậm Khanh Khanh không giãy giụa một chút, nước mắt xôn xao chảy xuống, càng lau càng không xong.

Hắn cười lạnh một tiếng: “Để ngươi hầu hạ ta, không tình nguyện như vậy?”

Hắn véo mặt nàng, trên tay dùng sức, tàn nhẫn nói:

“Nếu ngươi đang đợi Chu Tồn Phong, nghĩ cũng đừng có nghĩ. Công chúa cùng một thôn phụ như ngươi, nghĩ cũng biết hắn sẽ chọn ai.”

Nhậm Khanh Khanh run rẩy, ngước mắt lên nhìn hắn, vừa rơi lệ vừa nói rõ từng câu từng chữ: “Ta là một thôn phụ đáng khinh bỉ như vậy, như thế nào ngươi còn tự cam hạ tiện.”

Từ sau khi đến thượng kinh, nàng đã biết mình với nơi này không so sánh được, huống chi là một công chúa của triều đại, chỉ là bị hắn chỉ ra như vậy, nàng càng đau lòng hơn.

Trong mắt nàng cảm xúc hỗn loạn chán ghét, thẳng tắp nhìn hắn như vậy, Tiêu Thừa nhìn thấy rõ ràng.

Mặt hắn tối xuống, tay bóp chặt cổ nàng, dữ tợn nói: “Ta còn muốn nhìn xem là ai hạ tiện!”
 
Đoạt Thê - Dịch Chiêu
Chương 29: Hôn môi


Tiêu Thừa dẹp ấm trà trên án kỷ sang một bên, ấn nàng ở trên đó, bóp đầu vai, lại cúi xuống cắn cổ nàng.

Hắn dùng sức thật mạnh, thịt bị ngậm ở trong miệng, lưu lại dấu răng thật sâu.

Cổ Nhậm Khanh Khanh đau đớn, như cảm thấy khối thịt kia đều bị hắn cắn rơi xuống, nàng túm tóc của hắn dùng sức: “Đừng chạm vào ta!”

“A——” Tiêu Thừa kêu lên, da đầu bị nàng túm đến phát đau. Hắn ngẩng đầu, mắt giống như lang như hổ nhìn thật sâu vào nàng, ngón tay ấn lên dấu cắn trên cổ, âm thanh tàn nhẫn nói: “Bị ta làm ba lần rồi, như thế nào còn như trinh tiết liệt phụ?”*

*người giả vờ còn trinh

Lông mi nữ tử run rẩy, cắn chặt răng, lại nói lời như lần đầu mắng hắn: “d*m t*c.”

Hắn cười nhạo một tiếng, thấy miệng nhỏ của nàng khẽ cong lên, đầu lưỡi đỏ tươi bên trong lộ ra ngoài, cúi đầu xuống, cắn một cái vào môi nàng.

Nhậm Khanh Khanh phản ứng cực nhanh, khớp hàm khép lại, cắn môi hắn rớm máu.

Tiêu Thừa bóp chặt hàm dưới của nàng, ép người phải mở miệng. Hắn dán vào môi nàng, bắt đầu l**m láp không có kết cấu.

Hai người lần đầu hôn môi đã đổ máu, nàng còn chưa từ bỏ ý định muốn cắn hắn lần nữa, bị tay hắn nắm cằm chặt như muốn trật khớp.

Hắn dán vào môi nàng, cuối cùng cũng nếm được đôi môi xinh đẹp. Hai lần đầu nàng đã tránh được, nhưng bây giờ càng vì ý động, hắn duỗi đầu lưỡi xông vào trong khoang miệng.

Đầu lưỡi của hắn đi vào cuốn lấy nàng, há miệng như muốn đem nàng nuốt cả vào trong.

Nhậm Khanh Khanh bị hôn gần như không thở nổi, dùng tay đánh vào ngực hắn. Khóe mắt nàng mang theo nước mắt, nếu không phải bị bóp không thể động đậy, hận không thể cắn chết hắn.

Tiêu Thừa di chuyển c**n l** đ** l*** nàng, bọc lấy lưỡi l**m m*t.

Cách hôn của hắn rất thô bạo, giống như trên giường, hôn nàng mạnh đến mức khó thở, nước bọt không ngừng chảy ra từ khóe miệng, bị hắn l**m rồi nuốt xuống. Một tay hắn nắm cằm nàng, sợ lại bị cắn, một tay kia bóp lấy sau gáy đưa về phía trước, môi răng dây dưa, như muốn nuốt chửng cả nàng.

Nhậm Khanh Khanh không thở nổi, đầu lưỡi non nớt bị hắn bao bọc, bủn rủn vô lực, hắn xông vào khoang miệng tàn sát bừa bãi, không hề khách sáo.

Hắn đẩy nước bọt mang theo vị máu mà nàng vừa cắn qua.

Nàng vẫn luôn mở to mắt, thấy mắt nam tử nhắm chặt, hàng mi dài run run, không mạnh mẽ như bàn tay hắn.

Nàng phiền chán trừng liếc hắn một cái, sau đó lại nhắm mắt, thật sự không muốn nhìn thấy hắn.

Nàng mới vừa khép mắt, mắt Tiêu Thừa liền mở ra,con ngươi đen láy nhìn nàng, sâu không thấy đáy. Hắn hôn càng ngày càng sâu, hôn mang theo lưu luyến, không ngừng m*t lấy đầu lưỡi.

Nhưng Nhậm Khanh Khanh th* d*c càng ngày càng nặng, như đang khó thở.

Tiêu Thừa buông môi ra, hơi hơi rời đi, kéo theo một sợi bạc dài giữa môi hai người.

Môi dưới có dấu răng, từng giọt máu rỉ ra. Nhưng hắn không quan tâm chút nào, giơ tay lên lau đi, nhìn đầu ngón tay đầy máu, bày tay bóp cần cổ nàng càng dùng sức thêm vài phần.

Cằm Nhậm Khanh Khanh bị hắn véo thành vết xanh tím, vừa được buông lỏng, tức giận mắng: “Cẩu tặc.”

Hôm nay lá gan lớn hơn không ít, đương nhiên là bị hắn chọc giận. Tiêu Thừa cười hừ, một tay nhấc lên váy nàng: “Làm sao chỉ biết mắng hai câu này?”

Nàng tức giận đến hai mắt đỏ lên, bỗng nhiên kêu nhỏ: “A!”

Ngón tay lạnh lẽo của nam tử thẳng tiến vào quần, véo lên hoa hạch nàng.
 
Đoạt Thê - Dịch Chiêu
Chương 30: Chỉ sờ


Nhậm Khanh Khanh cắn môi, chân tâm bị hắn xoa bóp vài lần, nước đã róc rách chảy ra, làm ướt bàn tay hắn.

Đầu ngón tay vân vê *m đ* hơi nhô lên, không ngừng xoa ấn.

“Ư……” Giữa mày nàng nhíu lại, nhịn không được nhẹ thở hổn hển. Nàng thoáng nhìn mắt hắn mang vẻ trào phúng nhìn vào mình, thoáng chốc cắn môi, rũ mắt xuống.

Một ngón tay Tiêu Thừa vân vê khối hoa hạch kia, một ngón tay nhợt nhạt vòng quanh môi hoa v**t v* một vòng, sau đó nhẹ nhàng chọc chọc đi vào.

So với lần trước thô bạo c*m v**, lúc này hắn cực kỳ kiên nhẫn. Ngón tay từng chút xâm nhập vào h** h***t, bị đường đi vây quanh, chậm rãi trừu động, ép ra nước dịch.

Nhậm Khanh Khanh khẽ run chân, nàng quay đầu đi, có chút không chịu nổi.

Nam tử cười hừ một tiếng, mu bàn tay nổi đầy gân xanh, bỗng nhiên đem ngón tay giữa c*m v** toàn bộ, chống lại lớp thịt mềm.

Cổ họng nàng phát ra k** r*n, môi bị cắn đến trắng bệch.

Tiêu Thừa thong thả ung dung mà moi móc *m đ*, nói: “Ta còn muốn nhìn ngươi có thể nhẫn được bao lâu.”

Ngón giữa của hắn bắt đầu động lên, mang theo huyệt thịt kéo ra bên ngoài, lại cào cào ngứa ngáy giống như xoa xoa ngoài huyệt khẩu, lại lần nữa c*m v** đi.

Huyệt thịt bọc đến càng thêm chặt, d*m d*ch cũng tí tách tí tách chảy ra, dính đầy một tay, thậm chí thấm ướt cả ống tay áo hắn.

Đầu óc Nhậm Khanh Khanh ong ong kêu vang, hắn thường vẫn dùng sức trâu, lúc đó nàng còn có thể dùng tiếng khóc che giấu một phần, lúc này hắn như gãi không đúng chỗ ngứa trêu đùa nàng, lại càng làm cho cả người khó nhịn.

t*** h***t nàng càng ngày càng mềm, thẳng đến khi hút chặt lấy ngón tay hắn, không cho hắn rút ra, viên *m đ* cũng bị hắn véo đến phát vừa to vừa cứng. Hắn ở bên trong đảo đảo, thấy t*** h***t khép mở, hiển nhiên là ăn vào không đủ.

Tiêu Thừa đè đè thịt mềm bên trong nàng, quả nhiên nhìn thấy nữ tử cong lưng lên, hai chân kẹp chặt tay hắn.

Làm nàng ba lần, hắn sớm đã thăm dò xong rồi.

Hôm nay hắn cố tình ma sát, biết rõ nàng muốn, lại không cho một lần thoải mái.

Hắn nhẹ nhàng cắm huyệt, bên trong nước dịch đầy đủ, truyền đến âm thanh “lép bép”.

Ngực Nhậm Khanh Khanh phập phồng, vô lực ngã vào trên án kỉ, nhét tay mình vào trong miệng, lấp kín tiếng rêи ɾỉ sắp ra khỏi họng.

Nàng không thể —— từ đầu đến cuối đều do hắn c**ng b*c nàng, nếu nàng k** r*n, thật sự sẽ trở thành kỹ nữ không biết xấu hổ trong tay hắn.

Tiêu Thừa nhìn thấy nữ tử chật vật cắn tay mình, đôi mắt hạnh chứa đầy sương nước, vô cùng bức bối. Hầu kết hắn chuyển động lên xuống, dương căn của hắn đã đứng thẳng lên.

Hắn mang theo tâm tư trừng phạt nàng, nên kiềm chế d*c v*ng muốn thúc vào, lại cho thêm một đốt ngón tay nữa, hai đốt ngón cọ sát bên trong.

Khe hở bị kéo dài thành một lỗ nhỏ, gấp gáp không chờ nối nuốt hắn vào trong, thịt mềm bên trong huyệt đạo co rút, quấn chặt hai ngón tay hắn.

Bàn tay khác của Tiêu Thừa thăm dò tiến vào trong áo nàng, sờ lêи đỉиɦ n*m v*, đúng là đã trơn trượt, nàng sớm đã thấm sữa.

Hắn kề sát vào nàng, âm thanh hơi trầm xuống: “Chỉ sờ sờ ngươi đã phun sữa, còn dám mắng ta là da^ʍ tặc?”

Hắn hé miệng, cắn rút ngón tay từ miệng nàng ra, muốn làm cho nàng kêu lên.

Nhậm Khanh Khanh bị xoa vú, sữa tươi không ngừng tràn ra giữa kẽ tay hắn, làm ướt cả áo trong.

Môi đỏ nàng khẽ nhếch, âm thanh cực nhẹ: “Cút đi…… ách, ưm …… Ta không……”

Tiêu Thừa ngậm lấy môi nàng, lại đi vào một ngón, ba ngón tay đẩy nhanh tốc độ, đưa đẩy bên trong huyệt động.

Đợi cho đến điểm mấu chốt, hắn đột nhiên rút tay ra, đem tất cả d*m d*ch bôi trên phần đùi trong đang run rẩy của nàng, lôi người từ đỉnh núi trở về.

Hắn buông đôi môi đỏ mọng vừa bị mình l**m của nàng ra, vừa nắm lấy một bên vú thịt vừa hỏi: “Muốn?”

Nàng đã mất thần, trong ánh mắt tràn đầy khát cầu, Tiêu Thừa xoa ấn vú thịt, hỏi nàng:

“Ta tự cam hạ tiện?*”



*Ta không có liêm sỉ?
 
Đoạt Thê - Dịch Chiêu
Chương 31: Câm miệng


Lúc này nàng mới hiểu được ý của hắn.

Trong lòng Nhậm Khanh Khanh tủi nhục không thôi, cố gắng kiềm chế nước mắt:

“Là ta tự cam hạ tiện, tất cả đều là ta sai! Là ta không biết xấu hổ, phụ nhân có trượng phu còn cùng người khác tằng tịu với nhau! Ta không biết xấu hổ, nên bị tròng lồng heo, lấy một mảnh lụa trắng thắt cổ mình!”

Lời này của nàng, chẳng những là đang hạ thấp thân mình, càng như đang mắng mỏ hắn.

Mặt Tiêu Thừa đen xuống, nếu trước đó tâm tư chỉ trêu đùa nàng, lúc này trong lòng chỉ muốn b*p ch*t nàng.

Bàn tay hắn nắm ở cổ nàng chậm rãi buộc chặt, lạnh giọng hỏi nàng: “Ta hỏi lại ngươi một lần, ai tự cam hạ tiện?”

Lông mi thật dài của Nhậm Khanh Khanh còn dính nước mắt, nàng rơi hai giọt nước mắt, lại đưa tay lên lau sạch, mang theo tiếng khóc nức nở nói: “Là ta, ta tự cam hạ tiện, khó trách Chu Tồn Phong không cần ta, công chúa kim chi ngọc diệp, làm sao ta có thể sánh bằng.”

Lời trong lời ngoài của nàng mang theo ghen tuông cùng tuyệt vọng, cũng là phu thê ba năm, làm sao có thể dễ dàng buông xuống.

Hắn bóp nàng, trong mắt đầy lửa giận, thật sự muốn giết nàng.

Hắn đương nhiên có thể nhận ra, nữ tử dưới thân hắn còn nhớ đến nam nhân khác, đúng là chê cười.

Nữ tử hé miệng, cố gắng thở, vẫn bị hắn bóp chặt cổ. Cuối cùng cũng còn có d*c v*ng cầu sinh, nàng vỗ cổ tay hắn, hai mắt hình như trắng dã.

Bỗng nhiên hắn thả lỏng tay, thấy nàng vội vàng ho khan, tay hắn giật giật, nâng lên muốn vỗ cho nàng thuận khí. Nhưng nàng né tránh đi, trong mắt mang theo kinh hoảng cùng sợ hãi.

Sắc mặt Tiêu Thừa như cứng đờ, hắn dùng sức trâu kéo nàng vào lòng, thở phào một hơi.

Nàng tuổi còn nhỏ,cảm thấy thật oan ức, dù không muốn ở bên cạnh hắn nhưng nàng vẫn lặng lẽ khóc như mất đi nguồn sáng.

Nữ tử trong lòng ngực đang nức nở như một con thú nhỏ, thân thể run rẩy đáng thương.

Hắn v**t v* mái tó đen dài của nàng, nhấc người ôm đến trên giường đi, hiếm thấy có kiên nhẫn: “Đừng khóc.”

Đôi tay Nhậm Khanh Khanh che mặt, cảm xúc mấy ngày liến như hoàn toàn bùng nổ: “Ngươi giết ta đi, dù sao ta tự cam hạ tiện,trượng vu vứt bỏ, không nên sống nữa.”

Hắn ôm eo nàng, nghe thấy nàng nói đến nam nhân kia, lại nổi giận, lạnh lùng nói: “Câm miệng.”

Từ trước đến nay có bao giờ hắn dỗ dành nữ tử nào, lúc này còn ở trên giường trấn an đã hiếm có lắm rồi.

Cả người Nhậm Khanh Khanh đều lộ vẻ kháng cự, nhưng nàng không còn lựa chọn nào khác, lòng bàn tay đầy nước mắt: “Cầu ngươi thả ta đi, đại nhân. Ta chẳng là gì cả, có chỗ nào đáng giá để ngươi quan tâm.”

Tiêu Thừa không thể giải thích rõ ràng, nữ tử này cùng lắm cũng chỉ là một thôn phụ hương dã, sao có thể đáng giá làm cho hắn bỏ qua cho nàng hết lần này đến lần khác?

Chỉ là hắn có thói quen duỗi tay lấy đồ vật, giơ tay ném đồ vật, thứ mà thiên tử muốn có ai dám không cho?

Đương nhiên nàng cũng là như vậy.

Không trả lời được, hắn đành vỗ vỗ vai nàng: “Ngủ đi.”

Nhậm Khanh Khanh đẩy hắn về phía sau, cho đến lúc cách hắn một tay mới dùng lại, xoay người đưa lưng về phía hắn.

Tiêu Thừa nhìn bóng dáng gầy yếu của nàng, mắt đen nặng nề.

Tưởng rằng bị hắn c**ng b*c một phen, sao cũng không thể ngủ. Không nghĩ đến cuối cùng khóc đến mệt mỏi, vừa rời khỏi hắn, đôi mắt buồn ngủ nhắm lại.

Một cánh tay khỏe mạnh kéo nàng lại, cuốn người vào trong chăn, giữ chặt không cho nàng lăn ra.
 
Đoạt Thê - Dịch Chiêu
Chương 32: Khổ nhục kế


Nhậm Khanh Khanh tỉnh lại lúc trời đã tối, mắt nhắm mắt mở như có cảm giác như sang ngày mới rồi, nàng bóp đầu, ngồi co ro ở trên giường.

Triệu ma ma đi vào, thắp đèn trong phòng lên, nói: “Nương tử, đại nhân vừa đi rồi.”

Nàng không đáp lời, đi rồi là tốt, nhìn thấy mặt hắn đã phiền lòng.

Đi ngủ lúc áo quần đều đã ướt đẫm, bây giờ tỉnh dậy được thay một bộ khác, nàng rũ mắt xuống, đúng là nhà giàu sang phú quý, thay quần áo cũng không cần phải tự làm.

Nhậm Khanh Khanh đứng dậy, mặc thêm áo ngoài đi tìm Tiểu Bảo.

Sau ngày này, Tiêu Thừa nghỉ ngơi vài ngày không đến, nhưng đúng là làm cho nàng yên tâm hơn, mình đã mắng mỏ hắn một hồi, lúc này thấy hắn lại đâm ra sợ hãi.

Tiểu Bảo gần đây mê mẩn chơi bắt bướm, ngủ trưa cũng quấn lấy nàng mồm miệng không rõ gọi “Bay bay”.

Biệt uyển này tuy nhỏ, nhưng vẫn có hoa viên, bên trong trồng đủ loại hoa, đầu hạ cũng có rất nhiều bươm bướm.

Nhậm Khanh Khanh ôm hài tử, đưa cho nó một cái vợt nhỏ, nhìn con cùng nha hoàn chơi đến vui vẻ.

Nàng cùng Triệu ma ma ngồi ở đình hóng gió, thần sắc phụ nhân phức tạp nhìn nàng, trong lòng thở dài.

Lúc được Thánh Thượng phái đến đây, còn tưởng rằng nàng là một hồ ly tinh, sau khi ở chung, phát hiện nương tử này tính tình ôn nhu, nói chuyện cũng nhỏ nhẹ, không bao giờ cáu. Chỉ trừ lúc Hoàng Thượng đến…

Thì ra cũng là người mệnh khổ.

Bà mở miệng: “Nương tử, đại nhân tính tình nóng nảy, ngày thường cần nhường nhịn chút.”

Nhậm Khanh Khanh kinh ngạc liếc mắt nhìn bà một cái, vừa lúc này Tiểu Bảo gọi nàng, nàng liền vén váy đi qua.

Hài tử chỉ vào núi giả không ngừng giãy giụa như chú chim nhỏ. ‘Ôi’ một tiếng:”Nó rơi rồi”

Nàng không khỏi bật cười, thích thú trước vẻ ngoài kỳ quặc của con trai.

Nhậm Khanh Khanh ngẩng đầu, thấy bên cạnh một cây đại thụ, phía trên truyền đến tiếng chim kêu, còn một con không cẩn thận bị rơi ra ngoài, vừa lúc rơi xuống trên núi giả.

Nàng nhón mũi chân đem chim nhỏ đặt ở trong lòng bàn tay, ngồi xổm xuống: “Đưa chim nhỏ về nhà được không?”

Tiểu Bảo gật gật đầu, lo lắng nhìn con chim nhỏ đang lêu thê thảm.

Nàng sờ sờ đầu hài tử, kêu nha hoàn đi lấy cây thang đến.

Mấy tiểu nha đầu đều sợ độ cao, Triệu ma ma lại lớn tuổi, lúc còn bé nàng cũng đã từng leo trèo, bò lên thang cũng không có việc gì lớn.

Một tay nàng giữ chú chim nhỏ, một tay nắm lấy cây thang, thật cẩn thận đặt chú chim non vào tổ.

Chiếc tổ quá nhỏ, kể cả con chim bị rơi xuống, có năm chú chim con đang chờ được cho ăn.

Nàng điểm điểm lên đầu chú chim kia, đang muốn xuống dưới, lại phát hiện cung quanh mình đều im lặng, mấy tiểu nha đầu hoạt bát một tiếng cũng không phát ra.

Nhậm Khanh Khanh quay đầu nhìn lại, vừa lúc đối mắt với ánh mắt Tiêu Thừa.

Hắn đứng ở chỗ đó, đôi mắt hơi hơi nheo, thẳng lăng nhìn chằm chằm vào nàng.

Lòng nàng run lên, tay nắm cây thang hơi dùng sức.

Tuy nhiên, lúc này, chiếc thang nằm yên đã lâu bị gãy, chân nàng bị trượt ngã bệt mông xuống đất.

Tiểu Bảo đứng bên cạnh nàng, chẹp chẹp miệng: “Nương……”

Nhậm Khanh Khanh hơi cứng đờ, gục đầu xuống an ủi: “Nương không đau.”

Lúc này, nam tử đi đến trước mặt nàng, từ trên cao nhìn xuống, nói: “Khổ nhục kế?”
 
Đoạt Thê - Dịch Chiêu
Chương 33: Xoa thuốc


Không phải Tiêu Thừa cố ý không đến nhìn nàng, chỉ là đã nhiều ngày triều thần thúc giục hắn lập hậu, việc phiền lòng một đống, lần trước nàng lại kháng cự mình như thế, nên cho muốn tâm tư được nghỉ ngơi.

Ai ngờ vừa tới đã thấy nàng đưa chim chóc về tổ, thần sắc dịu dàng bao nhiêu, đối với hắn chỉ có khϊếp đảm sợ hãi, lúc này mới phất tay bảo hạ nhân đừng lên tiếng.

Rõ ràng trong lòng đã động, nhưng lời nói ra lại như vậy, chớ nói đến Nhậm Khanh Khanh, chính hắn còn ngây ngẩn cả người.

Nàng cắn cắn môi, tự mình bò dậy từ mặt đấy, chỉ là bị thương ở mắt cá chân, đi khập khiễng.

Nàng cụp mi rũ mắt, hành lễ với hắn: “Đại nhân.”

Tiêu Thừa lại châm chọc nàng: “Hôm nay không khóc?”

Sắc mặt nàng cứng đờ, tay nắm chặt làn váy, rũ mắt xuống không đáp.

Nam tử bỗng nhiên chặn ngang người bế lên, bàn tay chắc khỏe nâng cả người lên, chân bước rời đi.

Nàng kinh hoảng muốn đứng dậy, trượt xuống dưới, lại bị hắn đè lên nơi bị thương kia, mắt đưa ý cảnh cáo: “Không đau?”

Lập tức nàng hô nhỏ một tiếng, mắt cá chân nóng rát đau đớn.

Nhậm Khanh Khanh quay đầu lại gọi hài tử, vội la lên: “Tiểu Bảo!”

Âm thanh hắn mang theo vài phần không kiên nhẫn: “Đưa nó lại đây.”

Hắn ôm người vào trong phòng, bảo hạ nhân đi lấy rượu thuốc tới.

Nhậm Khanh Khanh vừa rời khỏi ngực hắn đã lăn qua một bên, phảng phất hắn giống như hồng thủy mãnh thú, lạnh run ôm lấy Tiểu Bảo.

Tiêu Thừa ném rượu thuốc cho nàng, sắc mặt lãnh đạm.

Nàng cắn cắn môi, thấy nam tử ngồi bất động, hẳn là sẽ không đi ngay. Nàng cẩn thận xoay người sang một bên, đưa lưng về phía hắn, cởi giày vớ của mình, lấy rượu thuốc xoa lên vết thương.

Nơi mắt cá chân đỏ một mảnh, hơi phát sung, nhìn rõ ràng trên làn da trắng nõn.

Tiểu Bảo ghé vào trên giường, khuôn mặt nhỏ thò lại gần, thổi thổi vào vết thương của nàng:

“Nương, không đau.”

Lòng nàng cảm động, ôm Tiểu Bảo vào trong ngực, một bên tay nhẹ nhàng xoa xoa.

Tiêu Thừa chống đầu, chỉ tùy ý liếc mắt một cái, đã nhìn thấy chân nàng.

Vóc dáng hắn cao lớn, mặc dù nàng quay người đi, mắt cũng có thể nhìn được rõ ràng.

Bàn chân non mịn trắng nõn, năm ngón tay mượt mà, màu sắc hồng nhạt. Mắt cá chân lại nghiêm trọng hơn, bị nàng xoa loạn một hồi, càng sưng đỏ hơn trước.

Ánh mắt Tiêu Thừa chìm xuống, đứng dậy qua ngồi xuống, đưa tay nắm lấy cẳng chân nàng.

Nhậm Khanh Khanh bị dọa, chân run rẩy, muốn đá văng hắn ra nhưng không có sức.

Tiêu Thừa nhìn lên liếc mắt một cái, nói: “Muốn phế cái chân này đi thì tiếp tục.”

Nàng chần chờ ngừng lại, quả nhiên bị hắn xoa ấn vài cái càng đau thêm, cứ ôm Tiểu Bảo không hé răng.

Hắn đổ rượu thuốc trong lòng bàn tay, xoa xoa cho nóng lên một chút, lúc này mới áp lên vết thương của nàng.

Nhậm Khanh Khanh cắn răng, vẫn kêu “A” một tiếng.

Tiêu Thừa tránh đi huyệt đạo, chỉ xoa khối xương kia, tay hắn dày rộng, xoa vừa đau vừa ngứa.

Tay nàng đang ôm Tiểu Bảo tay đều run lên, gương mặt trắng bệch, mồ hôi mỏng từ thái dương chảy xuống.

Chậm rãi, chỗ đau xót kia càng ngày càng nhẹ, mà nam tử này vẫn nắm chân nàng không buông, thậm chí hắn còn nhéo nhéo chân nàng trêu đùa.

Nàng tức giận nhưng không dám nói, thấp thấp giọng kêu: “Đại nhân, ta không đau nữa……”

Tiêu Thừa không đáp, bàn tay to nắm ở cổ chân nhỏ nhắn của nàng.

Hắn x** n*n, nắm bàn chân vừa miết vừa chơi, nhẹ nhàng gãi gãi gan bàn chân.

Bên tai Nhậm Khanh Khanh phiếm hồng, cánh môi mím lại, lông mi dày dính hơi nước, một tiếng cũng không dám kêu.

Lòng Tiêu Thừa mềm xuống, thu hồi tay dùng khăn ướt lau sạch, lúc này mới ngồi về chỗ.
 
Đoạt Thê - Dịch Chiêu
Chương 34: Điểm tâm


Nhậm Khanh Khanh vội vàng đeo vớ, chân vùi vào trong váy.

Thấy nàng ôm chặt Tiểu Bảo, Tiêu Thừa không thèm để ý, gọi người dâng trà cùng điểm tâm, cầm khối điểm tâm lên ăn.

Mắt Tiểu Bảo nhìn vậy cực kỳ thèm, ghé vào trên án kỉ, đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm vào hắn.

Tiêu Thừa tà tà liếc mắt nhìn một cái, cảm thấy tiểu hài tử này thật kỳ quái, đứa trẻ nào trong dòng dõi nhà hắn nhìn thấy hắn không phải khóc lớn, nào dám nhìn hắn như vậy.

Tiểu Bảo vươn tay nhỏ tròn vo, miệng nhỏ nước miếng xuống dưới: “Bánh bánh.”

Nhậm Khanh Khanh suýt bị hù chết, vừa muốn kéo con trở về, lại thấy Tiêu Thừa bẻ miếng bánh hình tam giác, đưa đến bên miệng Tiểu Bảo.

Tiểu Bảo cắn ngón tay hắn, con ngươi đen như quả nho chuyển động.

Ăn đến ngón tay Tiêu Thừa đều dính đầy nước miếng, Tiểu Bảo chưa đã thèm buông ra, chớp chớp mắt: “Muốn.”

Nhậm Khanh Khanh che miệng hài tử, miễn cưỡng cười cười: “Đại nhân, không cần.”

Tiểu Bảo tham ăn như vậy, lại không biết người này tùy thời điểm đều có thể xử tử bọn họ, nàng rất sợ hãi.

Tiêu Thừa lại liếc mắt nhìn nàng, bẻ thêm một khối, như muốn đối nghịch với nàng đưa vào miệng Tiểu Bảo.

Tiểu hài tử quay đầu nhìn nàng đáng thương vô cùng, ngọt ngào kêu lên: “Nương ——”

Nhậm Khanh Khanh mím môi, chậm rãi buông tay xuống.

Tiểu ngu ngốc vui mừng m*t ở đầu ngón tay hắn, cong đôi mắt cười rộ lên.

Bón như vậy vài lần, Tiêu Thừa dừng lại, nhẹ nhàng búng búng quanh má Tiểu Bảo: “Không cho.”

Nhậm Khanh Khanh thả lỏng, hài tử ăn điểm tâm nhiều không thích hợp, may mà Tiểu Bảo không ăn nhiều lắm.

Nhưng mà, tay hắn vừa chuyển, cầm nửa khối điểm tâm còn thừa, đưa đến bên miệng nàng, nhướn mày: “Nương ngươi cũng đói bụng.”

Nàng giật mình, có chút buồn bực xấu hổ. Nàng đói bụng lúc nào!

Tiêu Thừa nói: “Thấy mắt ngươi trông mong nhìn chằm chằm, còn tưởng ngươi cũng muốn ăn.”

Tiểu Bảo dán vào nàng, cười lộ ra tới mấy chiếc răng sữa: “Nương, ăn.”

Nhậm Khanh Khanh thẹn thùng rũ mắt xuống, khẽ nhếch cái miệng nhỏ, cắn khối khối điểm tâm kia. Nhưng hắn lại không buông ra, đưa nửa bàn tay vào miệng nàng, trong lúc nàng bị bịt miệng, hắn dùng đầu ngón tay v**t v* cánh môi.

Hai mắt nàng phiếm đỏ, khó chịu vì hắn lại trêu chọc mình, nàng gắng nuốt xuống đẩy tay hắn ra.

Không nghĩ nuốt xuống quá gấp, điểm tâm nghẹn ở trong cổ họng, nàng bị nghẹn.

Tiêu Thừa thu tay, đưa chén nước trà đến bên môi nàng, thấp giọng nói: “Đói như vậy?”

Nước trà rót vào,theo đó nàng nuốt xuống mấy ngụm, hàng mi dài lấp ló không dám nhìn hắn.

Sắc mặt tiểu nương tử đỏ bừng, một bên môi đỏ mọng dính đầy bánh ngọt, hắn không khỏi giơ tay lau đi.

Chỉ là vừa nâng lên, Tiểu Bảo đã ôm lấy cánh tay hắn, mắt to chớp, cười đến đáng yêu.

Có nhi tử hấp dẫn lực chú ý của hắn, Nhậm Khanh Khanh nhẹ nhàng thở ra, chậm rãi dịch xa ra một chút, vành tai đỏ như thấy máu.

Tiêu Thừa nắm nắm gương mặt Tiểu Bảo, hỏi: “Làm cái gì?”

Bên cạnh Tiểu Bảo xưa nay chỉ có nữ tử, hiện nay thấy hắn thân thể tráng kiện, vừa tò mò vừa vui mừng: “Ôm.”

Tiêu Thừa không thích trẻ con nhưng hài tử này rất đặc biệt, không giống như những hài tử khác chỉ biết khóc quấy, rất ngoan ngoãn.

Hắn bóp nách Tiểu Bảo, bế lên trên, tung lên một vòng trên không trung rồi rơi xuống lồng ngực hắn.

Tiểu Bảo cười rộ lên “Khanh khách”, ôm hắn không buông tay, giây lát đã quên mẫu thân là Nhậm Khanh Khanh.

Cứ làm vậy mấy lần, hài tử buồn ngủ xoa xoa đôi mắt, thϊếp đi trong lồng ngực hắn.

Nhậm Thanh Thanh bất lực nhìn, cảm thấy con trai mình quá ngu ngốc, dễ dàng bị lừa như vậy.
 
Đoạt Thê - Dịch Chiêu
Chương 35: Hầu hạ ngươi xong lại hầu hạ nhi tử của ngươi


Tiêu Thừa giao hài tử đang ngủ say cho Triệu ma ma, xua xua tay bảo mọi người lùi xuống, trong phòng chỉ còn lại hai người họ.

Nhậm Khanh Khanh nắm ống tay áo, trong lòng lo sợ, thấy ánh mắt hắn tối tăm, hoảng loạn nói: “Đại nhân, đa tạ ngươi, ta đi nhìn Tiểu Bảo.”

Nàng đứng lên, lại bị hắn nắm lấy cổ tay, sau đó dùng sức kéo nàng về trên đùi.

Sắc mặt nàng đỏ bừng, thịt mềm trên mông bị côn th*t đang khởi động của hắn cộm phát đau.

Cuối cùng vẫn là sợ hắn, mày nàng nhăn lại, cầu hắn: “Đại nhân……”

Hắn vươn tay, cọ cọ lau đi vụn miếng điểm tâm vẫn còn chưa lau hết, cầm khăn bên cạnh lau lau tay, lười biếng: “Làm sao?”

Hôm nay tâm tình của hắn rất tốt, nhưng Nhậm Khanh Khanh cảm thấy vẫn không được tự nhiên, chống người muốn đứng dậy.

côn th*t của hắn bị nàng cọ càng cứng thêm, bàn tay đi xuống bao lấy mông nàng, lòng bàn tay dùng sức x** n*n, cằm gác trên đầu vai nàng.

Lúc đầu có chút đau, dần dần cũng thành quen, giữa đau đớn còn mang theo cảm giác sảng khoái, huyệt động ch** n**c.

Nhậm Khanh Khanh khép chặt hai chân, cảm thấy hắn lại muốn c**ng b*c mình, không khỏi khóc nức nở: “Không, đừng……”

Nam tử xoay người nàng qua, bóp eo, ánh mắt thâm trầm: “Đừng cái gì? Mới vừa rồi hầu hạ ngươi xong lại hầu hạ nhi tử ngươi, cho ta sờ cũng không được?”

Nàng bị hắn nói vậy, vành tai đã đỏ bừng, nước trong mắt muốn rơi mà vẫn chưa rơi xuống.

Ai muốn hắn hầu hạ! Rõ ràng chính hắn cường thế muốn xoa chân nàng!

Lông mi nàng run run: “Không……”

Hắn ghé sát vào vành tai nàng, thấp giọng nói: “Ngươi đến cáo trạng, hắn phụ ngươi, ngươi tìm phu quân khác có gì sai đâu?”

Hắn vẫn còn đang x** n*n mông nàng, mười ngón tay rơi vào đôi mông mềm mại, vừa to vừa tròn.

Hắn không thỏa mãn, lại tiến vào váy, sờ đến cánh mông cao cao.

Bàn tay dùng sức, xoa đến nóng lên, trên mông cũng để lại dấu tay đỏ ửng.

Nàng đ*ng t*nh, huyệt ch** n**c, qυầи ɭóŧ sớm bị tẩm ướt. Chỉ là nàng khép chân lại, sợ bị hắn phát hiện, không nghĩ đến ngón tay hắn đã sớm chạm được một dòng ướt át.

Nhậm Khanh Khanh như bị lời nói của hắn mê hoặc, trong miệng lặp lại: “Hắn phụ ta……”

“Đúng vậy.” hắn hôn vào vành tai nàng, hơi nóng phun vào trong màng nhĩ: “Thoải mái không?”

“Ừm a……” Cuối cùng nàng cũng kêu lên, đôi mắt hạnh tràn đầy vẻ mê man, không biết hôm nay hôm nào.

Chu Tồn Phong muốn cưới công chúa, còn gửi hưu thư về cho nàng, ngay cả thân sinh nhi tử cho mình cũng không cần…… cho dù nàng cùng người khác gian da^ʍ, thì có sao.

Trong lòng nàng vừa oán lại tức, biết được nam tử này cố ý dụ dỗ mình, nhưng cũng vì tâm tư trả thù, vòng cánh tay lên cổ hắn.

Tiêu Thừa giật mình, khóe môi khẽ cong lên, như chuồn chuồn lướt nước hôn mặt trong vành tai nàng.

Cuối cùng cũng biết hóa ra nữ tử này ăn mềm không ăn cứng, hắn xoa xoa cục bột trong tay, ngón tay cọ cọ về phía trước, thấm vào d*m d*ch ở cửa huyệt.

Thịt non huyệt khẩu run run, từ lúc hắn sờ vào, đã khép mở muốn bọc lấy hắn. Nhưng mà ngón tay nam tử chỉ v**t v* bên cạnh, không c*m v** một chút.

Thấy ánh mắt nàng mê man, trong miệng phát ra tiếng rêи ɾỉ nhẹ nhàng, Tiêu Thừa đi dọc theo hàm dưới, hôn lên môi nàng, đầu lưỡi cường thế với vào trong miệng.
 
Đoạt Thê - Dịch Chiêu
Chương 36: Lúc này cho ngươi một lần (H-)


Nữ tử ngoan ngoãn để mặc đầu lưỡi của hắn tàn sát bữa bãi trong khoang miệng, lưỡi mềm mại bị hắn chạm vào, cả người đều run lên.

Tiêu Thừa bật cười, nói: “Đừng sợ.”

Đầu lưỡi của hắn bao bọc nàng, ở bên trên đánh vòng l**m m*t, hút hết nước miếng trong miệng.

Đầu ngón tay hắn nhợt nhạt chọc vào huyệt động, thịt non lập tức gấp không chờ nổi vây quanh,rất ấm áp.

Nữ tử trong ngực ngẩng đầu, bị bắt tiếp nhận hắn, lông mi run lên, rung rung, sợ hãi làm người ta thương tiếc.

Hắn rời ra một khoảng, chóp mũi chống vào chóp mũi, nói: “Đưa đầu lưỡi ra.”

Tay Nhậm Khanh Khanh nắm thật chặt, tựa như mình tự sa ngã, thuận theo đưa đầu lưỡi ra.

Hắn vừa lòng nuốt vào trong miệng, hàm răng nhẹ nhàng ma sát, kiên nhẫn l**m láp nàng.

Dịu dàng như vậy nào còn có thô bạo như trước nữa, tâm của Nhậm Khanh Khanh đều bị lừa đi, mắt khẽ mở ra, nhìn thấy hắn dịu dàng hôn đến chuyên chú, lại vội vàng nhắm mắt lại.

Ngón tay hắn đã đâm vào một nửa, trong huyệt phía sau tiếp trước mà hút lấy hắn, hi vọng càng ngày càng sâu.

Chỉ là hắn muốn nàng cảm nhận như vậy, nên chỉ duỗi có hai đốt như vậy.

“Ưm ……” Nhậm Khanh Khanh khó nhịn kêu một tiếng, chỉ cảm thấy sữa đã thấm ướt trong yếm.

Lúc này Tiêu Thừa mới cả cây đi vào, chậm rãi thọc vào rút ra nhanh hơn.

Nàng dòng nước chảy ra càng ngày càng nhiều, nhưng vẫn như không được thỏa mãn, trước đó vài lần hắn đã dùng côn th*t thẳng tắp tiến vào, một ngón giữa này làm sao so được.

Chỉ là từ trước đến nay nàng đều xấu hổ, tình nguyện nghẹn cũng không chịu nói.

Hắn ngậm đầu lưỡi m*t m*t, chậm rãi bỏ lỡ môi dán ở khóe miệng nàng, hỏi: “Còn muốn hay không?”

Hai chân Nhậm Khanh Khanh kẹp chặt lấy tay hắn, bên trong d*m d*ch càng chảy ra càng nhiều, càng thêm khó nhịn.

Thấy sắc mặt nàng ửng hồng, lại có vài phần thẹn thùng, Tiêu Thừa thương tiếc lại mổ mổ vào môi đã hơi sưng đỏ, nói: “Vậy cho ngươi.”

Ngón tay hắn lại duỗi thêm vào một ngón, hai ngón tay thẳng tiến thẳng ra, tốc độ dần dần nhanh hơn, chọc đến huyệt thịt của nàng tê dại, bọc hắn phát run.

“Ư a……” Hắn lại duỗi thêm vào vào một ngón, ba cây đồng loạt luật động, đem một đôi mắt nhỏ căng lớn, trong lòng bàn tay tất cả đều là d*m d*ch.

côn th*t hắn đã sớm cương lên, chỉ là hôm nay chiếu cố cho nàng, nó vẫn luôn chọc ở bụng nhỏ, thường thường nảy nảy lên.

Cổ tay của hắn trừu động qua lại, lúc duỗi ra dài nhất chạm vào một nơi thịt mềm, liền ấn động vào khối kia.

“Á” Nàng kêu nhỏ, t*** h***t kẹp tay hắn, bụng nhỏ hơi hơi co rút.

Hắn hôn môi nàng, lại đưa cổ tay, bẻ hai chân nàng ra, tìm được khối *m đ* sớm đã nhô lên, dùng móng tay quét qua.

Nàng nhẹ giọng kêu, sắc mặt ửng hồng, hai chân không còn sức lực, kẹp cũng kẹp không được hắn, chỉ hư hư chống đỡ, thỉnh thoảng lại rung loạn.

Nhậm Khanh Khanh nức nở thành tiếng, lại khóc, chỉ là nước mắt rơi ra cũng không nhiều lắm, chỉ như nước mắt sinh lý đang chảy ra.

Tiêu Thừa hôn lên lông mi, một chút l**m rơi nước mắt nàng.

Hắn nhắc lại câu vừa nói: “Lần trước không làm ngươi sung sướng, lúc này cho ngươi một lần.”

Tay hắn động lên, dùng sức tàn nhẫn chọc nàng, ba ngón tay ra vào cực nhanh, d*m d*ch đều bị hắn chọc đến vẩy cả ra ngoài.

Viên *m đ* bên trên hắn cũng không bỏ xuống, hai ngón tay véo, nhẹ nhàng mà vê, nàng càng th* d*c thêm.

Hắn chỉ dùng một lát, làm huyệt tâm tê dại, hút nhả ngón tay hắn.

Nhưng hắn cũng không dừng lại, thừa dịp t*** h***t còn đang run, hung hăng xoa ấn tiểu đậu tử.

Hai đùi nàng bắt đầu run lên, tay đang ôm cổ hắn bắt đầu buông ra, đẩy đẩy, khóc cầu: “Bỏ đi…”

Tiêu Thừa lại không thèm để ý, véo viên đậu kia đến trướng đại phát cứng, lại dùng móng tay búng búng.

Chỉ mặc cho Khanh Khanh kêu thảm một tiếng, cần cổ thon dàng ngẩng cao, đường đi co rúm lại tiết ra một cột nước.

Không đơn giản chỉ là như thế, trước ngực còn truyền đến mùi sữa, Tiêu Thừa rũ mắt xuống, mắt ưng tà mị.
 
Đoạt Thê - Dịch Chiêu
Chương 37: Trên giường La Hán (H-)


Hắn rút bàn tay ướt đẫm ra, sau đó cởi đai lưng nàng. Hai người vẫn trên giường La Hán như lúc trước, chỉ là lúc này hoàn cảnh hoàn toàn bất đồng, hiện nay tiểu nương tử ngoan ngoãn nằm trong lòng ngực hắn, tùy ý hắn xằng bậy.

Tiêu Thừa hôn hôn đỉnh đầu nàng, vén mở vạt áo, lộ ra kia khối thịt vú được đậy bởi chiếc yếm bị sữa thấm ướt đẫm.

Đầṳ ѵú đứng thẳng, một mảnh vải mềm cũng đỉnh lên hai điểm. Hắn sờ lên vải yếm, nhéo nhéo hai đầṳ ѵú.

“Ưm a ——” Nhậm Khanh Khanh kêu một tiếng, đầṳ ѵú lại thấm ra sữa, cách lớp vải dệt làm ướt đầu ngón tay hắn.

Hắn cởi bỏ yếm nàng, lộ ra hai luồng vú màu mỡ.

Vú thịt trắng nõn, hai đỉnh nhòn nhọn thấm ra sữa trắng, bụng nhỏ đều là dòng sữa trắng chảy xuống.

Cổ họng hắn đặc quánh, ấn nàng lên án kỷ, cúi người ngậm n*m v* vào trong miệng.

Hắn vội vàng l**m nuốt, đem đầṳ ѵú ngậm đến nóng lên, lại dùng hàm răng nhẹ nhàng cắn, cắn đến vừa sưng vừa lớn.

nh* th*t tròn vo, hắn duỗi tay, bàn tay có lực xoa x** n*n nắn, thấy bên kia cũng chảy ra sữa, hắn dùng ngón tay lấp kín lỗ nhỏ, không cho nó tiếp tục chảy ra.

“Đại nhân……” Nàng kêu hắn, khóe mắt phiếm đỏ hồng, hai bàn tay nhỏ nắm chặt cổ tay hắn.

Ánh mắt Tiêu Thừa thâm sâu, lại l**m ăn một lát, ăn xong lại chuyển qua bên kia, lại lần nữa m*t sữa vào trong miệng.

Sữa nàng sung túc, bây giờ Tiểu Bảo đã không uống, một mình hắn độc chiếm hai đầṳ ѵú, uống đến không được thoải mái.

Hút mãi không còn ra sữa, hắn vẫn chưa đã thèm, đưa tay nhẹ vỗ vỗ vào nh* th*t của nàng, hỏi: “Sao lại không có nữa?”

Nhậm Khanh Khanh c*n m** d***, trả vờ không nghe thấy.

Từ trước bón cho Tiểu Bảo còn có thể dư thừa, chỉ là do hắn uống nhiều, lại gấp, tự nhiên trong chốc lát sẽ không có.

Không có sữa, hắn đã từ từ x** n*n.

Tiểu nương tử hiếm có mà thuận theo như vậy, hắn nhéo cũng thương tiếc, không sẽ không làm nàng đau.

Bàn tay nóng ấm dán bên trên nh* th*t, bóp thành màu đỏ, vú giống như cục bột, được hắn xoa bóp tùy ý.

Xoa xoa, hắn lại khát, cúi đầu xuống lại m*t mát n*m v*.

Nhưng vẫn không có, hắn mang theo chút bất mãn, tát vào vú nàng, trầm giọng: “Lúc nào mới có thể có sữa?”

Nhậm Khanh Khanh đỏ mặt, quay đầu đi. Làm sao nàng biết được……

Vú bị hắn đánh hơn mười lần, lực tay không nặng, một bên bị đánh một bên run, hoảng loạn b*n r* sữa.

Hắn ngừng tay, vuốt đôi vú bị đánh hồng lên, thương tiếc l**m l**m.

Đầu lưỡi của hắn l**m một chút, nàng run rẩy một chút, mới vừa rồi tiết qua hai lần, t*** h***t lại chảy một ít d*m d*ch, lại đ*ng t*nh.

Chỉ là lúc này, gió nhẹ thổi qua, đánh vào mặt Nhậm Khanh Khanh, nàng cứng đờ, trợn mắt nhìn lại, lúc này mới phát hiện cửa sổ vẫn đang mở rộng bên cạnh giường, từ bên ngoài nhìn thấy rõ ràng được bên trong phòng.

Nàng hoảng sợ, đẩy đầu nam tử: “Đại nhân, cửa sổ.”

Tiêu Thừa không thèm để ý, lại hung hăng tát một cái, tay đè lại vú nàng: “Bọn họ không dám nhìn.”

Nhậm Khanh Khanh gấp đến độ muốn khóc: “Không cần……”

Nàng luôn nói không, nhưng hôm nay lại tốt như vậy, Tiêu Thừa cũng không ép nàng nữa, hắn thở dài, bế người lên, sải bước đến bên giường. Thứ duy nhất còn lại trên giường La Hán là chiếc dây lưng màu xanh của một nữ tử.
 
Đoạt Thê - Dịch Chiêu
Chương 38: Ngươi gọi ta là gì?(H)


Tiêu Thừa đem nàng đặt trên đệm giường, nhìn nàng lăn một vòng, e lệ lấy chăn che lại thân mình.

Hắn bật cười, thong thả ung dung cởi đai áo, lên giường lôi người từ trong chăn ra ngoài.

Xiêm y của nàng tuy vẫn còn trên người nhưng đã xộc xệch, lộ ra một mảng lớn da thịt trắng nõn, mềm mại.

Tiêu Thừa vén váy nàng lên, ngón tay gặp phải chân tâm, s* s**ng một tay đầy nước.

Biết nàng đang thẹn thùng, hắn không nói gì, đưa côn th*t cứng ngắc của mình áp vào khe huyệt mềm mại, chậm rãi c*m v**.

Không giống như những lần trước, lần này hắn rất nhẹ nhàng, một chút căng ra t*** h***t, chậm rãi đẩy mạnh vào.

Nhậm Khanh Khanh bị căng đến khó chịu, nhịn không được hừ hừ: “Không cần…… Trướng……”

Hắn sờ sờ mặt nàng, buồn cười nói: “Lúc nào thì ngươi muốn?”

Vì để nàng thích ứng, côn th*t chỉ cắm đi vào một nửa, sau đó lại rút ra, lấy d*m thủy chậm rãi cắm nàng.

Eo mông hắn hơi hơi đong đưa, dần dần càng cắm càng sâu, rốt cuộc cũng đỉnh vào tận cùng, q** đ** đụng phải huyệt tâm, lại ma sát kéo theo một dòng d*m d*ch ra ngoài.

Hắn một bên xoa nàng vú một bên thẳng lưng, côn th*t thô cứng bị huyệt thịt hút vào, dần dần càng lúc càng nhanh.

Cho đến hai viên t*nh h**n cực đại đụng vào trên người nàng, phát ra tiếng vang “Bạch bạch”.

“Aaa!” Mắt nàng đỏ hồng, huyệt tâm phát ngứa, lại có dòng nước nhỏ phun ra.

“Đau?” Bàn tay hắn đi xuống sờ sờ chân tâm, kẹp lấy hai cánh hoa thịt đùa bỡn.

Động tác Tiêu Thừa chậm lại, lại bắt đầu cọ xát trong nàng, trên thân gậy nhô gân cù kết thịt sát vào trên thành thịt mềm, dường như ấn ra dấu vết.

Hắn bên trong lúc nhanh lúc chậm, thấy âm thanh nàng lớn liền nhẹ động, phảng phất là vì chiếu cố nàng, lại làm cho tâm huyệt phát ngứa, đôi mắt thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm vào hắn.

Tiêu Thừa hôn hôn nàng, săn sóc dò hỏi: “Muốn nhanh lên, hay là chậm một chút?”

Xưa nay nàng thẹn thùng, càng không thể trả lời hắn. Chỉ là đôi tay nắm chặt hắn hơn, mang theo ám chỉ.

Hắn hừ cười một tiếng, nhéo n*m v* nàng, mông dần dần dùng sức va chạm nhanh hơn.

Lông mu của hắn vừa dày vừa cứng, chọc vào làn da trắng nõn mềm mại của nàng phát ngứa vô cùng. Nhậm Khanh Khanh nhắm mắt lại, kɧoáı ©ảʍ càng lúc càng sâu, nàng cảm giác như mình đang lắc lư trên một chiếc thuyền nhỏ.

côn th*t nam tử ra ra vào vào huyệt động của nàng, quất thật mạnh hết lần này đến lần khác. q** đ** rất lớn đè ép vào phần da thịt mềm mại, khiến nàng dễ dàng ch** n**c.

côn th*t dữ tợn cực kỳ, thúc đi vào còn muốn kéo thịt non ra ngoài, làm cho màu đỏ thịt huyệt ra ngoài,rồi lại muốn nhét vào trong, rồi mở cái âʍ đa͙σ nhỏ vốn chật hẹp ra.

*m h* nàng siết chặt quanh hắn, như thể muốn nuốt trọn cây gậy vào trong. Tiêu Thừa đỉnh vào trong, gân xanh ở cổ nổi lên, đè nặng mình không thúc vào tận t* c*ng.

Thúc mở nơi đó không dễ dàng, nàng lại đau, hắn không muốn thấy nàng khóc.

Mắt Nhậm Khanh Khanh nửa nhắm nửa mở, miệng nhỏ hơi mở ra thở gấp, cảm giác được hắn yêu thương hôn bên tai nàng, không khỏi hoảng hốt, dường như đang về tới huyện Hà, vậy mà lại gọi một tiếng: “Tồn Phong……”

Nam tử đột nhiên dừng lại, côn th*t ngừng dừng ở giữa huyệt nàng, cứng đờ bất động.

Nhậm Khanh Khanh như mê mang, hai chân vòng qua eo hắn, cọ cọ vào eo.

Trái tim hắn như bị đông lạnh đến thấu xương, hắn ném nàng từ trên người mình xuống, tàn nhẫn nói: “Ngươi gọi ta là gì?”
 
Đoạt Thê - Dịch Chiêu
Chương 39: Ngươi sẽ phân biệt rõ (H)


Cổ Nhậm Khanh Khanh bị bóp mạnh đến đau nhức, nàng lắc lắc đầu một lúc mới tỉnh lại, sợ hãi nhìn hắn.

Tiêu Thừa gần như phát điên, trước đây hắn chưa từng dỗ dành nữ tử bao giờ, nàng là người đầu tiên hắn làm việc đó, vậy mà còn gọi tên nam tử khác dưới thân hắn!

Đôi mắt hắn đỏ lên, cúi xuống đến gần nàng, bàn tay rộng bóp trên cần cổ không ngừng buộc chặt, cắn chặt hàm răng.

Hắn cho nàng đồ ăn thức uống, thậm chí còn nuôi nhi tử của nàng, đối xử với nàng như vậy, nàng lại coi mình thành người khác?

Nàng bị bóp đến rướn cao cổ, yết hầu bị đè ép, đầu lưỡi không chịu khống chế phun ra ngoài.

Hắn thật sự có ý định giết nàng, chẳng qua chỉ là một nữ nhân, nếu chỉ mê luyến thân thể nàng, chỉ cần giết cũng không có lần sau.

Khóe mắt Nhậm Khanh Khanh chảy ra nước mắt sinh lý, đôi tay không có sức lôi kéo cánh tay hắn, sắc mặt nghẹn đến mức đỏ bừng.

Hắn giống như đao phủ: “Ngươi không phải không sợ chết sao, năm lần bảy lượt cầu xin ta giết ngươi, không bằng hôm nay ta sẽ thỏa mãn ngươi.”

Nàng thật sự phải bị b*p ch*t, tròng mắt không ngừng đen lại, khuôn mặt nhăn nhó vì đau đớn, nàng dùng hết sức đánh đẩy hắn.

Nàng hé miệng nhưng không thể hít vào chút không khí nào, thậm chí còn có cảm giác đau âm ỉ ở ngực

Chỉ cần lại bóp đến chặt một chút, lâu hơn một chút, có thể sẽ chặt đứt không khí.

Bỗng nhiên hắn thay đổi chủ ý, nếu để nàng chết như thế này, hắn làm sao có thể vượt qua khuất nhục này?

Tiêu Thừa dừng sức mạnh ở tay, dán sát vành tai nàng, âm thanh lạnh băng: “Ngươi sẽ phân biệt rõ.”

Nếu hắn đối xử với nàng tốt hơn, nàng sẽ đối xử với hắn như đối với Chu Tồn Phong. Trong trường hợp này, tốt hơn hết là làm cho nàng luôn cảm thấy đau đớn.

Nhậm Khanh Khanh tai ù đi, nàng không nghe rõ hắn đang nói gì, nhưng nàng mơ hồ nhìn thấy thần sắc khó lường của hắn, trong mắt mang theo ác ý.

Hắn bóp lấy cổ nàng đè ở trên người, côn th*t đột nhiên c*m v** nộn huyệt.

Mới vừa rồi hắn làm mọi cách x** n*n, mới đưa vào huyệt nhỏ làm cho ướt mềm. Hiện giờ đi vào đã bị bao lấy chặt chẽ, eo nảy nảy, như muốn b*n r* tới.

Ánh mắt hắn thâm trầm, hơi hơi buông cổ nàng ra, nhân lúc nữ tử há mồm th* d*c khi, côn th*t thẳng tắp c*m v** chỗ sâu nhất, đồng thời lại bóp cần cổ nàng.

“Á——” Nhậm Khanh Khanh k** r*n, yết hầu đè ép cùng dưới thân tê dại một đường, làm cho đôi mắt nàng càng đen hơn, chỉ cảm thấy mình sắp tắc thở.

Tiêu Thừa cười lạnh một tiếng, cứ như vậy một bên bóp nàng một bên thúc vào huyệt, mắng: “Da^ʍ phụ! Nếu nhớ phu quân của ngươi, làm sao còn ở dưới thân nam nhân khác kêu d*m d*c như vậy!”

Nàng vừa xấu hổ vừa bị sỉ nhục, cơ thể khẽ run lên, cổ họng đau rát vì sức mạnh bàn tay hắn, đôi mắt vô thần nhìn lên trên đỉnh đầu.

côn th*t Tiêu Thừa như quất roi huyệt thịt, lúc này vừa lên tới là thúc vào thúc ra bằng sức mạnh, không cho nàng một chút giảm xóc.

Đã bị hắn thúc vào một thời gian dài, t*** h***t rất thèm thuồng, hiện nay bị côn th*t lớn thúc đến huyệt không ngừng chảy ra nước, huyệt tâm vô cùng đau đớn.

Tiêu Thừa mưa rền gió dữ ra vào, cực đại q** đ** đỉnh huyệt thịt, một chút bị m*t vào.

Dưới thân ch** n**c bao bọc hắn, làm sao bị th*c m*nh như vậy vẫn còn hút lấy hắn, thật d*m d*c cực kỳ.

Hắn cười lạnh: “b*p ch*t ngươi không thú vị, không bằng thúc chết ngươi.”

Bàn tay trên cổ nàng đột nhiên buông lỏng, không khí trong lành từ mũi ùa vào, nàng thở hổn hển, th* d*c.

Nam tử kia cầm côn th*t của mình, thúc cho đến khi thịt trong huyệt động trở nên mềm nhũn, đôi mắt nhỏ bên trong mở to không chịu buông ra.

Thân thể nàng tê mỏi,nàng nhìn thấy một hình dáng nhô ra từ chiếc bụng vốn phẳng lì của mình, không khỏi run rẩy, chỉ cảm thấy hắn nói hóa ra lại là như thế.

Hắn thúc tàn nhẫn như không muốn sống như vậy, thật là muốn làm chết nàng.

Nàng trợn mắt, hàng mi dài ướt đẫm nước mắt, rõ ràng nàng đã buông tay ra rồi hé miệng, hơi thở gấp gáp ngắn ngủi.

Hắn làm nàng tiết ba lần, tuy thô bạo như vậy nhưng đôi mắt nhỏ bên trong vẫn mở to.

Tiêu Thừa thẳng lưng, một nửa cự vật dữ tợn hung hãn khổng lồ tiến vào trong bụng nàng.

Nhậm Khanh Khanh kêu thảm thiết một tiếng, hạ thể phảng phất bị hung hăng chọc vào, nàng cảm thấy như bị hắn thúc chết.

Hắn đỉnh thẳng eo không tiếc chút sức lực nào, t*nh h**n to lớn không ngừng đập vào g*** h** ch*n nàng, như thể hắn thật sự muốn ** nàng đến chết, côn th*t như quất roi vào tật t* c*ng non nớt của nàng, đâm ra càng ngày càng nhiều nước.
 
Back
Top Bottom