Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Đoạt Phượng - Chi Ức

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
410,548
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczNW-y8gq25xWuh7b1COeb7cZZ9Utgq-odct5nofkrY-47FOnVho7aEaL-vXyjQN9-XSuwBBVBa2xClyHYuGtjsmrOJLsDB1o-DHAfmRL138PjELiIOI1L1OMnBYyUuwSnRkoCnV6IaU_M9rRx822tjR=w215-h322-s-no-gm

Đoạt Phượng - Chi Ức
Tác giả: Chi Ức
Thể loại: Nữ Cường, Cổ Đại, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Ta cùng huyện chủ bị sơn tặc bắt vào một ngôi miếu hoang.

Nghe nói đêm đó, toàn thành náo loạn truy tìm, Thái tử phát cuồng tìm kiếm người.

Khi trời tờ mờ sáng, Thái tử rốt cuộc dẫn người xông vào miếu, ôm lấy huyện chủ đã mất mà tìm lại, vừa hối hận vừa xin lỗi.

Phu quân ta đứng bên, an lòng nhìn cảnh tượng ấy, còn ta, vì một đêm hoảng sợ mà mất đi hài tử trong bụng.

Sau này, ta vô tình nghe được huyện chủ cảm kích phu quân:

"Nếu không nhờ huynh bày mưu vụ bắt cóc ấy, Thái tử đâu có nếm trải tư vị mất đi ta. Giờ đây, chàng đặc biệt trân quý ta, chỉ là không ngờ thê tử của huynh lại kinh hãi đến mức sảy thai."

Phu quân cười nhạt:

"Chẳng qua là tiện nội nhát gan vô dụng mà thôi. Ngày ấy bắt nàng ta theo chỉ để tránh Thái tử nghi ngờ, không ngờ nàng ta lại vô dụng đến thế, chỉ bị giam một đêm mà cũng làm rơi mất hài tử."

"Huyện chủ là phượng hoàng bay cao, nàng ta chỉ là chim sẻ nơi khuê phòng. Có thể giúp huyện chủ trở thành Thái tử phi, đó là phúc phận của nàng ta."

Giữa cơn phẫn hận, ta bị ngã từ bậc cao.

Lúc mở mắt ra, lại trở về đêm ta bị bắt cóc năm ấy!​
 
Đoạt Phượng - Chi Ức
Chương 1


Hôm nay là thất nhật của hài tử ta.

Đạo sĩ nói, phải để phụ thân đích thân mai táng hài nhi, như vậy con mới có thể an nghỉ, chuyển sinh đầu thai lần nữa.

Ta vận bạch y, đến thư phòng tìm phu quân, Thẩm Văn Hách.

Nhưng vừa đến nơi, ta lại nghe thấy hắn cùng Hoa Dương huyện chủ trò chuyện:

"Thánh chỉ phong Thái tử phi đã hạ xuống, tất cả nhờ có đêm huynh an bài vụ bắt cóc ấy!"

Tay ta dừng lại trên cánh cửa, toàn thân lạnh lẽo.

Huyện chủ vui mừng reo lên:

"Trước kia Thái tử còn do dự, nhưng từ khi nếm trải cảm giác mất ta, chàng đối xử với ta ân cần gấp bội!"

"Chỉ đáng thương cho thê tử huynh, đêm đó bị sơn tặc dọa đến mức sẩy thai."

Bảy ngày trước, Hoa Dương huyện chủ vì giận dỗi Thái tử mà rời đi, đến phủ Thẩm gia tìm ta dạo hội đăng giải sầu.

Cũng chính đêm đó, ta và nàng cùng bị sơn tặc bắt đi.

Đêm trong miếu hoang, bóng tối bủa vây, lạnh lẽo thấu xương.

Tiếng uy h**p của bọn cướp gào thét bên tai, roi vọt tàn nhẫn quất lên da thịt, từng vết thương sâu đến tận xương.

Đêm ấy, ta vì sợ hãi tột độ mà mất đi hài tử.

Trời sáng, Thái tử dẫn người phá cửa xông vào.

Hắn ôm chặt huyện chủ, nỉ non sám hối.

Hắn nói, hắn đã nếm trải sự đau đớn khi mất đi nàng, hắn sẽ trân trọng nàng suốt đời, lập tức cưới nàng làm Thái tử phi.

Phu quân ta cũng đến.

Khi ta run rẩy, co ro trong vũng máu, đau đến mồ hôi lạnh túa ra, hắn lại chẳng hề đoái hoài, chỉ chăm chăm nhìn huyện chủ nép trong lòng Thái tử.

Hắn mỉm cười vui vẻ, bởi vì nàng sắp trở thành Thái tử phi.

Mãi đến khi có người thất thanh kêu lên:

"Thẩm lang quân, phu nhân ngài chảy nhiều máu quá kìa!"

Lúc ấy, hắn mới nhớ đến ta.

Thái y nói, ta mang thai vừa tròn ba tháng, thời điểm thai vị bất ổn nhất.

Vì kinh hoàng mà sảy thai, vì roi vọt mà huyết chảy không ngừng.

Dù giữ lại được mạng sống, nhưng thân thể ta từ đó suy nhược, chẳng còn như trước.

Trước mặt ta, Thẩm Văn Hách dịu dàng an ủi, nhưng sau lưng lại thản nhiên chê trách:

"Huyện chủ không cần áy náy, chẳng qua là tiện nội yếu đuối vô dụng, chỉ bị kinh sợ một chút mà cũng giữ không nổi hài tử."

"Nàng ta nhát gan, sợ chết, quả là chẳng ra gì! Chẳng những sảy thai, còn suýt huyết tận mà chết. Hôm ấy lại trùng với ngày Thái tử ban thưởng vì ta có công dẹp loạn sơn tặc, đại hỉ sự, vậy mà cả phủ lại tràn ngập huyết khí xui xẻo của nàng ta, thật đáng ghét!"

Huyện chủ bĩu môi ghét bỏ:

"Đúng vậy! Ngày đó, nàng ta chảy máu đầy đất trước mặt Thái tử, lại còn khóc la thảm thiết, cứ như ta thiếu nợ nàng ta một mạng không bằng!"

Thẩm Văn Hách vỗ về nàng ta:

"Huyện chủ chịu ấm ức rồi. Khi ấy bảo nàng đến tìm nàng ta đi dạo chỉ là để tránh Thái tử nghi ngờ."

"Cả kinh thành đều tưởng ta yêu thương nàng ta vô cùng, nàng ta lại mang thai, ai có thể ngờ vụ bắt cóc là do ta an bài?"

"Ta còn dặn dò bọn sơn tặc chỉ cần đánh, nhưng không được thương tổn huyện chủ. Thế nên, roi vọt, đao thương, tất thảy đều rơi xuống người tiện nội!"

Huyện chủ cười rộ lên:

"Phải! Đêm đó Thái tử thấy thê tử huynh bị đánh đến máu me be bét, lại ôm ta mà nỉ non: May mắn thay, người bị thương không phải nàng!"

"Thẩm đại ca, chiêu khổ nhục kế này của huynh thật quá diệu! Đau không rơi trên ta, nhưng lại khiến Thái tử thương tiếc ta vô ngần!"

"Chỉ đáng tiếc cho hài tử kia, nghe nói là một nam hài đã thành hình, dù gì cũng là cốt nhục của huynh."

Thẩm Văn Hách cười khinh miệt:

"Hài tử với Lạc Minh Thù, mất thì cũng mất rồi, có gì đáng tiếc?"

"Hóa ra huynh vẫn không hề yêu nàng ta?"

"Hoa Dương muội muội, tình ý của ta, lẽ nào muội không rõ?"

"Hoa Dương muội muội cao quý, còn ta chỉ là con nhà quan nhỏ ngũ phẩm, sao dám vọng cầu hôn nhân, làm lỡ tiền đồ của muội?"

"Năm đó, Thái tử trong yến hội xuân đã để mắt đến Lạc Minh Thù, ta sợ nàng ta đoạt vị trí của muội, nên khi Thái tử xuất chinh, ta đã hạ dược vào rượu, khiến nàng ta không tỉnh táo mà cùng ta qua đêm."

"Danh tiết hủy hoại, dù có là đích nữ tướng phủ, cũng chỉ có thể gả đến Thẩm gia ta!"

Toàn thân ta run rẩy như bị hàng vạn mũi kim đâm xuyên.

Năm đó, hắn quỳ trước cổng Lạc phủ ba ngày ba đêm, khóc lóc hối hận, cầu xin cưới ta, ta vẫn luôn tin rằng đó là một sai lầm vô ý.

Nhưng hóa ra, tất cả chỉ là một âm mưu!

Cơn phẫn hận cuộn trào, ta rút trâm cài tóc, định lao vào giết đôi cẩu nam nữ kia.

Thế nhưng, thân thể yếu nhược sau bảy ngày sảy thai không trụ nổi, ta trượt chân ngã xuống bậc thềm.

Chỉ kịp nghe câu cuối cùng:

"Hoa Dương muội muội là phượng hoàng, nàng ta chỉ là chim sẻ nơi khuê phòng. Có ta đây, nàng ta đời này vĩnh viễn không thể thoát khỏi số mệnh quỳ rạp trước muội!"
 
Đoạt Phượng - Chi Ức
Chương 2


"Phu nhân, phu nhân? Mau tỉnh lại."

Có người lay nhẹ bờ vai ta. Khi mở mắt ra, ta đang ngồi trước gương trang điểm, nhưng trong gương lại phản chiếu một gương mặt khác.

Ta kinh hãi: "Thúy Tâm, ngươi vẫn còn sống sao?!"

Thúy Tâm là nha hoàn hồi môn của ta.

Đời trước, khi Quận chúa rủ ta ra ngoài giải khuây, Thúy Tâm đã luôn theo sát bên ta.

Nhưng cuối cùng, bọn sơn tặc giả mạo ập tới, và Thúy Tâm, để bảo vệ ta, đã bị một đao xuyên thấu tim.

Ta vẫn luôn cho rằng cái ch/ế/t của nàng là một tai nạn. Nhưng giờ đây, ta mới hiểu rõ, đó là một âm mưu giết người.

Thẩm Văn Hách và Quận chúa chính là hung thủ.

Mạng của Thúy Tâm, trong mắt bọn họ, chẳng qua chỉ là một công cụ để vở kịch bắt cóc kia trông chân thực hơn mà thôi.

Ta ôm chặt lấy nàng, lòng tràn ngập vui mừng vì nàng vẫn còn ở bên ta.

Thúy Tâm không hiểu vì sao ta lại xúc động đến vậy, chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở:

"Phu nhân vẫn còn mang thai, không thể kích động."

Ta đưa tay xoa bụng, nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi vầng trăng khuyết treo lơ lửng. Khóe môi ta khẽ nhếch lên.

Ông trời thương ta, lại để ta trọng sinh vào đúng đêm định mệnh ấy!

"Huyện chủ đã hẹn phu nhân giờ Mão cùng đến lễ hội đèn lồng, phu nhân mau ngồi xuống, nô tỳ chải tóc cho người."

Trước khi được phong làm Huyện chủ, Hoa Dương chỉ là nữ nhi của một quan viên nhỏ.

Hai năm trước, phụ thân nàng lập công lớn cho triều đình, được phong hầu, Hoa Dương cũng nhờ thế mà trở thành Huyện chủ phẩm ba.

Thân phận nàng cao hơn ta một bậc, nên lời mời của nàng, ta không thể tùy tiện từ chối.

Thời gian cấp bách, ta mở ngăn kéo, lấy ra một miếng ngọc bội, đưa cho Thúy Tâm:

"Ngươi cầm ngọc bội này, lập tức đến phủ Diệp gia tìm ca ca ta, báo cho huynh ấy rằng đêm nay, ngay lúc này, trong hẻm Dương Liễu có sơn tặc hoành hành, bảo huynh ấy lập tức mang người đến bí mật vây bắt!"

"Nhớ kỹ, không được kinh động bất kỳ ai!"

Đời trước, vào thời điểm này, ca ca ta vừa đại thắng trở về từ chiến dịch tiêu diệt sơn tặc.

Sau khi Huyện chủ thoát khỏi tay bọn cướp, Thái tử liền quy trách nhiệm cho nhà họ Diệp, nói rằng ca ca ta diệt sơn tặc không triệt để, để bọn chúng chạy vào kinh thành, suýt gây họa cho Huyện chủ.

Vì thế, huynh ấy bị tước công lao.

Lúc ca ca muốn truy xét thì bọn sơn tặc đã bốc hơi khỏi nhân gian.

Cuối cùng, Diệp gia vô duyên vô cớ bị liên lụy, bị giáng chức. Thẩm Văn Hách còn nhân cơ hội châm chọc:

"Hóa ra võ tướng họ Diệp cũng chỉ có vậy. Sinh ra một nữ nhi nhát gan, đến trưởng tử cũng vô dụng."

Khi ấy, ta vừa mất con, thân thể suy yếu, chẳng thể nào phản bác.

Nay nhớ lại, trong lòng chỉ còn oán hận ngút trời!

Thúy Tâm thấy ta nghiêm nghị, lập tức nhận lấy ngọc bội rồi rời đi.

Ta dõi theo bóng nàng khuất dần, bỗng nhiên trên vai có một bàn tay đặt xuống:

"Phu nhân, Thúy Tâm vội vã đi đâu vậy?"

Ta xoay người lại, chính là Thẩm Văn Hách, đang âm trầm nhìn chằm chằm ta.

Khoảnh khắc đó, trong đầu ta lướt qua vô số cách để tiễn đưa Thẩm Văn Hách xuống hoàng tuyền.

Nhưng hiện giờ ta đang mang thai, nếu thực sự động thủ, e rằng sẽ tự rước họa vào thân.

Ta đè nén cảm giác ghê tởm và sát ý đối với hắn, mỉm cười điềm nhiên:

“Thiếp đã sai Thúy Tâm đi đặt chỗ trước ở Phú Hoa Lâu. Phu quân cũng biết, món ở đó rất hợp khẩu vị của Huyện chủ. Nàng vừa cãi nhau với Thái tử, tâm trạng chắc hẳn không tốt. Thiếp muốn đưa nàng đi ăn chút đồ ngọt để an ủi.”

“Phu nhân vẫn chu đáo như vậy.”

Thẩm Văn Hách thoáng rũ mi, dường như đã xua tan nghi ngờ trong lòng.

Hắn bất chợt giơ tay về phía ta, khiến ta lạnh sống lưng.

Ngón tay ta đã siết chặt chuôi dao găm giấu trong ống tay áo.

Nhưng hắn chỉ khẽ chỉnh lại cây trâm ngọc trai bị lệch trên tóc ta, vẻ mặt dịu dàng giả dối:

“Tóc nàng rối cả rồi, như vậy mới đẹp.”

Lúc này, nha hoàn ngoài cửa vào báo rằng xe ngựa của Huyện chủ đã đợi sẵn trước phủ.

Thẩm Văn Hách đích thân đưa ta ra cổng.

Khi Huyện chủ từ trên xe ngựa bước xuống, ánh mắt hắn lập tức khóa chặt vào nàng ta.

“Diệp tỷ tỷ, chúng ta đi nhanh thôi, hội đèn lồng sắp bắt đầu rồi.”

Huyện chủ thấp giọng nhắc nhở, thời gian bọn họ sắp đặt để bắt cóc ta chính là giờ Mão, nàng ta sợ trễ thời khắc này sẽ làm hỏng toàn bộ kế hoạch.

“Phu nhân ta đang mang thai, mong Huyện chủ chiếu cố nhiều hơn.”

Trước khi rời đi, Thẩm Văn Hách không quên căn dặn một câu.

Huyện chủ cười ngọt ngào, thân mật khoác lấy tay ta:

“Đương nhiên rồi! Ta luôn coi Diệp tỷ tỷ như ruột thịt mà.”

Hai kẻ đó kẻ xướng người họa, miệng nói lời thân thiết, nhưng ánh mắt nhìn ta lại không khác gì con dê non sắp bị đưa lên thớt.

Nhưng đêm nay, ai là dê con, ai là đồ tể, vẫn còn chưa biết được!
 
Đoạt Phượng - Chi Ức
Chương 3


Hội đèn lồ ng đã bắt đầu.

Hoa Dương Huyện chủ kéo ta chạy về phía Hạnh Liễu Hạng.

Nơi đó giáp bờ hộ thành hà, dù hôm nay náo nhiệt thế nào, vẫn luôn thưa người.

“Thái tử vẫn không chịu chính thức cưới ta làm Thái tử phi. Hôm qua ta đã cãi nhau một trận với hắn! Từ nay về sau, ta không thèm để ý đến hắn nữa!”

“Diệp tỷ tỷ, thật ngưỡng mộ tỷ và Thẩm đại ca. Cả kinh thành ai cũng biết Thẩm đại ca yêu tỷ đến nhường nào.”

Giọng nàng ta mang theo ý trào phúng, nhưng nàng ta chắc chắn rằng lúc này ta sẽ không nhận ra.

Ta chỉ qua loa đáp lại mấy câu, đồng thời luôn cảnh giác quan sát xung quanh.

Huyện chủ vừa than thở vừa cố ý dẫn ta về phía Hạnh Liễu Hạng.

Giống như kiếp trước, khi chúng ta vừa đến đầu hẻm, lập tức có hơn mười tên đại hán bịt mặt xông ra, trói cả ta và Huyện chủ kéo vào trong ngõ sâu.

Huyện chủ còn chưa kịp nhìn rõ diện mạo bọn cướp thì đã bị một gậy đánh ngất.

Ngay cả nha hoàn thân cận của nàng ta, Tùng Tuyết, cũng chịu chung số phận.

Tùng Tuyết vốn là người tâm phúc của Thái tử.

Để kiểm soát Huyện chủ, vị Thái tử phi tương lai, hắn đã an bài nàng ta bên cạnh từ sớm.

Mà để thể hiện lòng trung thành với Thái tử, Hoa Dương đã lập tức nâng Tùng Tuyết lên làm tâm phúc của mình.

Kiếp trước, sau khi cùng bị bắt vào miếu hoang, Tùng Tuyết đã đích thân kể lại với Thái tử rằng Huyện chủ chung thủy với hắn đến mức nào.

Nàng ta chính là tai mắt của Thái tử.

Kiếp trước, Huyện chủ đã lợi dụng nàng ta để chiếm được thiện cảm của Thái tử.

Kiếp này, ta cũng muốn mượn tai mắt này, l*t tr*n bộ mặt bẩn thỉu của Huyện chủ!

Bọn cướp chỉ bắt hai người họ, không ai động đến ta.

Dưới ánh trăng, thủ lĩnh “sơn tặc” tháo khăn che mặt, lộ ra gương mặt cương nghị mà tuấn tú.

Ta kinh ngạc thốt lên:

“Đại ca? Sao huynh lại đích thân đến đây?”

Huynh trưởng ta, Diệp Minh Thần, vừa từ Tây Sơn khải hoàn trở về sau trận đánh dẹp thổ phỉ, hiện đang an dưỡng trong kinh.

Vừa gặp mặt, huynh ấy đã mắng ta xối xả:

“Muội còn mặt mũi mà hỏi? Muội sai Thúy Tâm đến báo tin, nói đêm nay ở Hạnh Liễu Hạng có sơn tặc mai phục để bắt cóc muội. Ta vừa nghe xong liền xách đao chạy tới, không ngờ thật sự bắt được một đám ô hợp!”

“Bọn chúng đâu rồi?”

“Đã tống vào địa lao của Diệp phủ. Muội dặn không được kinh động người ngoài, nơi đó chính là chỗ bí mật nhất.”

“Tốt, rất tốt!”

Huynh trưởng ta làm việc luôn quyết đoán.

Diệp phủ ở ngay bên Ngự Nhai, chỉ cần Thúy Tâm truyền tin kịp thời, huynh ấy chắc chắn sẽ thay ta quét sạch đám cướp giả mạo này.

Nhưng ta không ngờ huynh lại tự mình đến:

“Đại ca, chuyện nhỏ thế này huynh cứ giao cho phó tướng là được. Vai huynh còn đau không?”

Diệp Minh Thần nghiêm giọng:

“Muội muốn đóng kịch bắt cóc Huyện chủ, chuyện này mà gọi là nhỏ? Nếu ta không đích thân đến, sao có thể yên tâm?”

Mắt ta nóng bừng.

Kiếp trước, huynh ấy bị vu oan tội ‘dẹp loạn không thành’, chịu hai trăm quân côn, lưng gần như nát vụn.

Cuối cùng, vị đại tướng quân lẫy lừng ấy phải gắn bó cả đời với xe lăn, còn cả gia tộc Diệp thị thì bị hủy hoại hoàn toàn.

Ta cắn chặt môi, hận ý sôi trào:

“Huyện chủ muốn liên thủ với Thẩm Văn Hách hại muội, hại cả Diệp gia chúng ta! Muội nhất định phải trả lại gấp bội! Đại ca, huynh cứ nghe theo sắp xếp của muội là được!”

Ta quay đầu nhìn Huyện chủ đang bất tỉnh dưới đất.

Người của huynh trưởng ta ra tay rất có chừng mực, ngoài hôn mê ra thì Huyện chủ không có vết thương nào khác.

Ta tiến lên, túm lấy cổ áo nàng ta, giật mạnh kéo dậy, rồi vén tay áo, giáng thẳng một bạt tai!

Tiếng ‘chát’ vang dội, đến mức trong ngõ cũng vọng lại tiếng vang.

Ngay cả huynh trưởng ta cũng bị dọa sững sờ.

“Muội muội, muội đang làm gì vậy?”

Diệp Minh Thần định ngăn lại, nhưng thấy muội muội dịu dàng nho nhã ngày thường lúc này mắt đỏ hoe, phẫn uất nghiến răng:

“Tiện nhân! Ngươi tưởng Diệp gia ta dễ bắt nạt sao?!

“Còn dây dưa với Thẩm Văn Hách, còn mơ làm Thái tử phi?

“Rơi vào tay ta rồi, ta phải đào ba đời tổ tông nhà ngươi lên!

“Ta muốn ngươi sống thì thân bại danh liệt, ch/ế/t thì cùng Thẩm Văn Hách xuống hoàng tuyền làm một đôi uyên ương quỷ!!”

Từng cái tát giáng xuống, đến khi phát châm nàng ta bung ra, trâm vàng rơi lả tả.

Ta càng đánh, nàng ta càng không tỉnh.

Đánh đến khi lòng bàn tay tê dại, ta mới cảm thấy hả giận đôi chút.

Đêm khuya, thời gian đã đến.

Ta ném nàng ta xuống đất, tìm dây thừng, ra hiệu cho huynh trưởng trói mình lại.

Thẩm Văn Hách đã chuẩn bị sẵn sàng, ta cũng không ngại theo nước đẩy thuyền, diễn trọn vở kịch này.

Chỉ là lần này, ván cờ trong tay ta.
 
Đoạt Phượng - Chi Ức
Chương 4


Canh Tuất một khắc, có người nhặt được trâm cài tóc của Huyện chủ tại hẻm Dương Liễu, lập tức bẩm báo lên quan phủ.

Huyện chủ cùng Thẩm phu nhân đều mất tích, nghi bị sơn tặc bắt cóc.

Canh Tuất hai khắc, tin tức Huyện chủ Hoa Dương mất tích được truyền đến Đông Cung, khiến Thái tử kinh hoảng.

Người lập tức đích thân dẫn quân lục soát toàn bộ hoàng thành.

Canh Tuất ba khắc, trong ngôi miếu hoang nơi ngoại thành, Huyện chủ Hoa Dương, tỉnh lại.

Nàng vừa mở mắt, liền đau đớn hít vào một hơi lạnh.

"AI! Ai dám đánh vào mặt bản Huyện chủ?"

Nàng ngẩng đầu lên, chỉ thấy hơn mười tên sơn tặc đang bao vây xung quanh.

Hoa Dương thoáng chấn động, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại, đôi mắt xoay chuyển tinh quái, hẳn đây là đám giả sơn tặc do Thẩm Văn Hách sắp đặt.

Ta giả bộ vừa tỉnh dậy, nhìn thấy hai má Huyện chủ sưng vù, kinh hô:

"Huyện chủ, người bị bọn cướp đánh sao?"

Huyện chủ giận dữ trừng mắt nhìn đám giả sơn tặc, định nổi cơn thịnh nộ, nhưng lúc này, Tùng Tuyết bên cạnh cũng dần tỉnh lại.

Hoa Dương đành nuốt xuống cơn giận, nhẫn nhịn kìm nén.

Tên sơn tặc bịt mặt cầm thanh đao sáng loáng kề lên cổ nàng:

"Nghe nói ngươi là vị hôn thê của Thái tử, vậy hẳn phải biết rõ những chuyện xấu xa của hắn chứ? Nói ra, bổn đại gia có thể tha mạng cho ngươi!"

Nghe vậy, thần sắc Hoa Dương càng thêm trấn định, đây là kịch bản mà Thẩm Văn Hách đã chuẩn bị sẵn cho nàng, nhằm thể hiện sự trung trinh son sắt của nàng với Thái tử trước mặt Tùng Tuyết.

Hoa Dương thẳng lưng, thần sắc chính khí lẫm liệt:

"Thái tử điện hạ là người trong lòng ta, dù có giết ta, ta cũng không bao giờ bôi nhọ ngài nửa lời!"

Quả nhiên, ánh mắt Tùng Tuyếtt nhìn nàng liền trở nên tán thưởng.

Kịch đã dựng sẵn, tất nhiên Hoa Dương phải diễn cho trọn vai:

"Ta đối với Thái tử một mảnh si tình, dù ngài chưa muốn lập tức cưới ta, ta vẫn sẵn lòng chờ đợi!

"Dẫu thiên hạ không chấp nhận, ta đã xem ngài là phu quân!

"Thân là nữ nhi, vì phu quân mà nguyện hi sinh tất cả, loại thổ phỉ các ngươi sao có thể hiểu?"

Nàng ngẩng cao đầu, cổ vươn thẳng, từng lời đầy bi tráng kiên định.

Tên sơn tặc thu đao về, cầm lấy một cây roi có móc ngược:

"Coi bộ phải cho Huyện chủ nếm chút khổ sở, xem thử lòng trung thành với Thái tử có thể chịu nổi hình phạt này không!"

Để vở kịch càng thêm chân thực, Thẩm Văn Hách đã sắp xếp thêm màn đánh đập, chỉ có điều… người chịu roi đương nhiên không phải Huyện chủ, mà là ta.

Hoa Dương ung dung, kiên cường bất khuất:

"Dù các ngươi đánh chết ta, ta cũng không hùa theo vu oan Thái tử!"

Tùng Tuyết cảm động rơi lệ:

"Huyện chủ, tấm chân tình của người dành cho Thái tử thật khiến người khác kính phục! Nếu có thể sống sót trở về, nô tỳ nhất định sẽ thưa lại với Thái tử!"

Huyện chủ kiên định nói:

"Cho dù da thịt nát tan, ta cũng không làm tổn hại Thái tử.."

Lời còn chưa dứt, một roi vung xuống, máu tươi lập tức rướm ra trên cánh tay phải của Huyện chủ!

Nàng sững sờ trong khoảnh khắc, sau đó đau đến thét lên!

Tên sơn tặc lạnh lùng nâng roi, lần nữa quật xuống cánh tay trái của nàng!

Cả người Hoa Dương run rẩy co giật, đau đớn kêu lên: "Chúng bay dám làm vậy sao?!"

Sơn tặc cười ha hả:

"Ông đây chỉ muốn biết xem, lòng trung thành của Huyện chủ với Thái tử có thể chịu nổi bao nhiêu trận roi?

"Nói ai mà chẳng được? Chỉ khi thực sự chịu đau đớn mà vẫn không phản bội, đó mới là chân tình! Cô nương thấy có đúng không?"

Hắn quay sang hỏi Tùng Tuyết.

Tùng Tuyết mở to mắt, vừa sợ hãi, nhưng cũng cảm thấy lời hắn nói có chút đạo lý.

Tên sơn tặc cầm roi quật lên người Huyện chủ như đánh quay tơ, trói chặt nàng rồi quật mạnh khiến nàng lăn lộn trên đất, tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp miếu hoang!

Ta lạnh lùng quan sát cảnh tượng này, đời trước, mỗi vết roi này đều giáng xuống thân ta.

Khi ấy, đám giả sơn tặc kia ngang nhiên tuyên bố:

"Thẩm phu nhân đang mang thai, một roi xuống có thể một xác hai mạng. Nghe nói Huyện chủ nhân hậu chính trực, lẽ nào có thể làm ngơ sinh tử của nàng ta?"

Huyện chủ vừa giả bộ cầu xin:

"Có chuyện gì cứ nhắm vào ta! Đừng làm hại Diệp tỷ tỷ!"

Vừa rưng rưng nước mắt thề thốt:

"Dù có ra sao, ta cũng không phản bội Thái tử! Ta yêu Thái tử, quyết không cho ai tổn thương chàng!"

Mỗi một lời trung thành của Huyện chủ, trên người ta lại xuất hiện thêm hai vết roi.

Sau cùng khi được cứu, Tùng Tuyết vội vàng bẩm báo Thái tử rằng đêm đó Huyện chủ anh dũng thế nào.

Còn ta, vì quá sợ hãi, chỉ có thể ôm lấy thân mình đầy thương tích, run rẩy thu mình vào góc.

Huyện chủ lại tựa vào lòng Thái tử, làm nũng kể công:

"Điện hạ xem kìa! Đến Diệp tỷ tỷ xuất thân tướng môn còn bị sơn tặc dọa đến thế này, người không khen ta dũng cảm sao?"

Vậy nên đời này, ta để cho roi vọt giáng xuống thân thể dũng cảm của Huyện chủ!
 
Đoạt Phượng - Chi Ức
Chương 5


Chẳng mấy chốc, Hoa Dương nằm dưới đất đã bị quất roi đến mức y phục rách nát, bộ trường bào gấm quý giá cũng nhuốm đầy máu tươi.

Nàng rốt cuộc không nhịn được nữa, cắn răng quát:

“Các ngươi điên rồi sao?! Bổn huyện chủ mà các ngươi cũng dám động thủ?!”

Nàng cố ý nhắc nhở bọn "sơn tặc" kia một cách hàm ý, ánh mắt liếc qua Tùng Tuyết:

“Ở đó còn có một thai phụ, thân phận nàng ta cao quý hơn ta nhiều!”

Nàng nghiến răng, hạ giọng nói:

“Đánh nàng ta đi! Chẳng lẽ Thẩm Văn Hạc chưa dặn dò các ngươi rõ ràng sao?!”

Kẻ vung roi lập tức cười lạnh, đáp lại:

“Huyện chủ vừa nói gì? Lệnh cho chúng ta đi đánh một nữ nhân mang thai sao?”

“Quả nhiên lòng dạ đàn bà hiểm độc! Huyện chủ không sợ chúng ta nặng tay, khiến Thẩm phu nhân một xác hai mạng sao?”

“Huống hồ, Thẩm phu nhân vốn chẳng hay biết gì về bí mật của Thái tử, đánh nàng ta có ích gì?”

Vừa dứt lời, roi da lại rơi xuống như mưa, khiến Hoa Dương đau đớn thét lên thảm thiết.

Nàng vốn sống trong nhung lụa, chưa từng chịu khổ nhục thế này, cơn đau xé da rách thịt khiến nàng mất bình tĩnh, bật thốt:

“Các ngươi là đồ điên hay ngu xuẩn?! Thẩm Văn Hạch đã dặn thế nào?!”

Tùng Tuyết thất kinh: “Huyện chủ nói gì vậy?!”

Ta cũng vờ như kinh hãi, lùi lại một bước:

“Chẳng lẽ… mọi chuyện đêm nay đều do phu quân ta sắp đặt? Huyện chủ cùng phu quân ta câu kết, muốn lừa gạt Thái tử sao?”

Hoa Dương thấy chính mình tự miệng tiết lộ bí mật, sắc mặt tái xanh, tức giận đến run người.

Đám sơn tặc cũng giả vờ "nghe lời", lập tức dừng tay.

Huyện chủ nghiến răng, khổ tâm sắp đặt màn kịch này chẳng qua là để diễn cho Tùng Tuyết, tai mắt của Đông Cung, nhìn thấy.

Hiện giờ màn kịch không thể tiếp tục, nàng dứt khoát quyết định phá hủy tất cả!

“Cởi trói cho ta! Bổn huyện chủ không diễn nữa! Thái tử điện hạ đâu có ở đây, ta hà tất phải chịu khổ vì chuyện này?!”

Hoa Dương hống hách ra lệnh, đám sơn tặc lập tức thay đổi thái độ, vứt roi xuống đất, bước tới đỡ nàng dậy, miệng còn tỏ vẻ nịnh nọt:

“Đắc tội với huyện chủ, chẳng phải người bảo chúng ta diễn càng chân thực càng tốt sao?”

Vừa được cởi trói, Hoa Dương lập tức giáng một bạt tai lên mặt tên sơn tặc:

“Bổn huyện chủ bảo các ngươi đánh là đánh Diệp Minh Thù! Các ngươi dám thật sự ra tay với ta, chán sống rồi sao?!”

Tên sơn tặc vẫn bịt mặt, không nhìn rõ biểu cảm, chỉ im lặng chịu đựng.

Hoa Dương vịn cột, nhẫn nhịn cơn đau do roi quất, gian nan bước từng bước về phía ta và Tùng Tuyết.

Giọng Tùng Tuyết run rẩy: “Mọi chuyện đêm nay… đều là do huyện chủ sắp đặt? Vì sao chứ?”

Ta bật cười, lạnh lùng vạch trần:

“Còn vì sao nữa? Chẳng phải để lừa gạt ngươi, khiến ngươi thay nàng ta nói tốt trước mặt Thái tử, để nàng ta sớm ngày trở thành Thái tử phi sao?”

“Diệp Minh Thù! Nếu ngươi đã biết, vậy thì cũng đến lúc ngươi phải chết rồi!”

Lớp mặt nạ chính trực được Hoa Dương dày công tô vẽ lập tức sụp đổ, ánh mắt nàng ta lóe lên sát ý.

“Tùng Tuyết, ngươi chẳng qua chỉ là một tiện tỳ, dựa vào ánh sáng của Đông Cung mới được giữ bên cạnh bổn huyện chủ. Vì đạo thánh chỉ sắc phong Thái tử phi, bổn huyện chủ quả thực đã phải nhọc công diễn kịch trước mặt ngươi!”

“Hiện giờ việc đã bại lộ, đương nhiên không thể để các ngươi sống sót!”

“Người đâu! G/i/ế/t bọn chúng đi!”

“Chỉ có người ch//ế/t mới không thể tiết lộ bí mật của bổn huyện chủ đêm nay!”
 
Đoạt Phượng - Chi Ức
Chương 6


Ta giả vờ hoảng loạn: "Nếu chúng ta ch/ế/t, Thái tử ắt sẽ sinh nghi!"

Hoa Dương cười lạnh:

"Bổn huyện chủ đã bị đánh đến mức này, đủ để diễn một màn khổ nhục kế chân thực! Khi đó, chỉ cần nói đám sơn tặc này giết các ngươi, còn ta may mắn thoát nạn, Thái tử điện hạ chẳng những không nghi ngờ mà còn càng thương xót ta! Kế hoạch của ta vẫn thành công như thường!"

Trong cơn hoảng loạn, Tùng Tuyết vẫn không quên đe dọa:

"Ngươi nói màn bắt cóc đêm nay là do Thẩm Văn Hách chủ mưu, mà Thẩm phu nhân lại là thê tử của hắn, còn đang mang thai. Cho dù các ngươi lợi dụng nàng, nhưng nếu Thẩm phu nhân thực sự ch/ế/t, ấy là một xác hai mạng, Thẩm Văn Hách cũng quyết không bỏ qua cho ngươi!"

Huyện chủ nghe xong, tựa như vừa nghe một trò cười lớn:

"Đêm nay nếu Diệp Minh Thù ch/ế/t, Thẩm Văn Hách chỉ sợ còn vỗ tay hoan hô!"

"Bao năm nay, tâm tư của Thẩm đại ca đều đặt hết trên người ta, Diệp Minh Thù, ngươi tính là thứ gì chứ!"

Tùng Tuyết kinh hãi lẩm bẩm: "Ngươi... ngươi lại có tư tình với nam nhân đã có thê thất?!"

Ta giả bộ như trời sập, bi ai tột cùng, ánh mắt Tùng Tuyết nhìn ta lập tức tràn đầy thương cảm cùng đồng tình.

Đám sơn tặc nhận lệnh, lôi ta và Tùng Tuyết ra ngoài.

Huyện chủ định bước theo quan sát, song một tên sơn tặc ngăn nàng lại: "Cảnh tượng quá mức máu me, huyện chủ vẫn nên tránh đi thì hơn."

Gió lạnh ngoài miếu hoang thấu tận xương, trên thân lại đầy thương tích, Hoa Dương đành bất đắc dĩ quay vào trong.

Trong điện, mấy tên sơn tặc tuy che mặt nhưng ánh mắt lại cười cợt nịnh nọt, Hoa Dương chẳng hề nghi ngờ.

Chẳng bao lâu sau, bên ngoài miếu liền truyền đến hai tiếng thét thê lương.

Tên thủ lĩnh sơn tặc cầm theo thanh đao vấy máu bước vào, chắp tay bẩm báo:

"Bẩm huyện chủ, người đã gi/ế/t, th.i th.ể cũng đã ném xuống vực để diệt khẩu."

Lúc này Hoa Dương mới hài lòng: "Vậy thì tốt. Ta đau đến chịu không nổi nữa rồi, mau đưa ta về phủ!"

Nhưng ngay lúc nàng định rời đi, thanh đao lạnh lẽo đã chặn đường.

"Huyện chủ bây giờ trở về, chẳng phải sẽ khiến kế hoạch của Thẩm đại nhân đổ sông đổ bể hay sao? Hơn nữa, tin tức huyện chủ bị sơn tặc bắt cóc đã lan truyền khắp kinh thành, nếu giờ mà xuống núi, chỉ e không thể che giấu được lâu."

Hoa Dương đau đến hít một hơi khí lạnh, giận dữ quát:

"Đều tại lũ ngu ngốc các ngươi! Lại dám thực sự đánh ta!!"

Tên thủ lĩnh sơn tặc vẫn cười chất phác:

"Khổ nhục kế, tất nhiên phải chịu chút khổ da thịt. Huyện chủ chi bằng tạm nghỉ lại miếu hoang một đêm, đợi đến sáng mai, Thẩm đại nhân dẫn theo Thái tử đến đây, mọi chuyện vẫn diễn ra như kế hoạch."

Cây roi có gai, đánh đến mức khiến Hoa Dương đau đến mặt mày tái nhợt.

Nhưng suy nghĩ kỹ, nàng nhận ra bộ dáng trọng thương này của mình, ngày mai gặp Thái tử ắt sẽ khiến hắn đau lòng khôn nguôi.

Hôn sự với Đông cung vốn đã bị trì hoãn hết lần này đến lần khác.

Trong cung, Hoàng đế bệnh nặng đã lâu, e rằng chẳng còn sống được bao nhiêu ngày nữa.

Nàng sợ thời gian kéo dài sẽ sinh biến, đợi đến khi Thái tử đăng cơ, sẽ có vô số thiên kim thế gia tranh đoạt vị trí Hoàng hậu.

Hoa Dương hao hết tâm tư bày ra vở kịch này, chính là để ép Thái tử một bước, sớm ngày có được thánh chỉ phong lập Thái tử phi, danh phận quý giá ổn định không thể thay đổi.

"Huyện chủ nếu muốn nhanh chóng trở thành Thái tử phi, cũng phải chịu ít khổ sở."

Tên sơn tặc cười nói: "Người xưa có câu, muốn thành đại sự, ắt phải chịu khổ trước đã."

Hoa Dương nghiến răng nhìn hắn: "Thẩm Văn Hách tìm người, hóa ra lại là một kẻ có học!"

Tên sơn tặc vẫn giữ nguyên vẻ mặt chân chất mà cười.

Hoa Dương căm hận quay người trở lại miếu hoang, ánh mắt âm trầm, sắc mặt lạnh lẽo.

"Được! Bổn huyện chủ nhịn thêm một đêm! Ta nhất định phải khiến Thái tử đau lòng vì ta! Nhất định phải ngồi lên vị trí Thái tử phi!"
 
Đoạt Phượng - Chi Ức
Chương 7


Đêm dần khuya, bọn sơn tặc đều là nam tử thô bạo, giữa nam nữ phải có ranh giới, vì thế bọn chúng tự động rời khỏi ngôi miếu đổ nát, còn cẩn thận đóng chặt cửa sổ và cửa chính.

Để màn kịch này trông chân thực hơn, trong miếu không hề có chăn đệm sạch sẽ hay nước ấm, chỉ có một đống rơm rạ lạnh lẽo.

Hoa Dương chỉ có thể ngồi co ro trong đó.

Gió núi về đêm gào thét, lạnh lẽo thấu xương.

Ngoài cửa sổ, những tán cây nghiêng ngả dưới ánh trăng lạnh lẽo, tạo nên những bóng dáng quỷ dị rùng rợn.

Thi thoảng, từ xa lại vọng về tiếng tru thê lương của dã thú.

Ánh nến mờ nhạt chẳng thể soi rọi hết bóng tối trong miếu hoang.

Dẫu có kiêu căng thế nào, thì Hoa Dương chung quy vẫn là một tiểu thư khuê các quen sống trong nhung lụa.

Nàng ta co người vào góc tường, ánh mắt hoảng hốt quét nhìn bốn phía.

Ta lặng lẽ đứng nép sau khung cửa sổ, lạnh lùng quan sát bộ dáng chật vật của nàng ta.

Kiếp trước, ta cũng đã từng trải qua một đêm như thế này.

Sau trận roi tàn nhẫn, ta bị bỏ mặc trong đêm tối rét mướt, quẩn quanh bởi nỗi sợ hãi cùng cực.

Khi ấy, hài tử trong bụng ta mới thành hình, nhưng vì tinh thần hoảng loạn và chấn động quá mạnh, cuối cùng cũng không thể giữ lại được.

Khi được cứu ra, Hoa Dương lại làm ra vẻ ngạc nhiên, thốt lời châm chọc:

"Tỷ tỷ thật nhát gan, chỉ là bị giam trong miếu hoang một đêm mà cũng sợ đến mức sảy thai. Có gì đáng sợ chứ? Chỉ là bốn bề tối tăm, bên ngoài ồn ào một chút thôi mà."

"Ta chẳng hề sợ hãi, vì ta biết chắc chắn Thái tử điện hạ sẽ như anh hùng giáng thế, đến cứu ta!"

"Một nữ tử dũng cảm mới xứng với Thái tử!"

Một lời nói của nàng ta đã khiến Thái tử thương tiếc và càng thêm thiên vị nàng.

Nàng ta không sợ, bởi vì biết rõ đó chỉ là một vở diễn.

Còn ta...

Ta bị bắt đi một cách thực sự, bị hăm dọa thực sự, bị đẩy vào bóng tối đáng sợ mà không ai cứu giúp.

Ta sợ hài tử trong bụng không giữ được, sợ bản thân bị làm nhục, sợ rằng mãi mãi chẳng thể gặp lại người thân.

Ta sợ chết, ta quý trọng mạng sống.

Cả đêm đó, ta vùng vẫy giữa nỗi kinh hoàng không gì sánh bằng, một đêm dài đằng đẵng khắc sâu vào ký ức, không thể nào quên.

Sau đó, khắp kinh thành đều chê cười:

"Con gái nhà tướng quân, vậy mà lại là một kẻ nhát gan, bị sơn tặc dọa đến mức mất con, thật là bôi nhọ thanh danh nhà họ Thẩm!"

Nỗi oan khuất ấy, ta đã gánh chịu suốt cả kiếp trước.

Kiếp này, ta nhất định phải hoàn trả từng chút một!

Bên trong miếu, đột nhiên vang lên một tiếng động nặng nề. Một vật lớn từ trên cao rơi xuống, nện thẳng vào đầu Hoa Dương!

"A a a a!!"

Nàng ta rú lên thất thanh.

Vật nặng rơi xuống đất, lăn lóc mấy vòng.

Dưới ánh nến mờ nhạt, Hoa Dương nhìn rõ thứ vừa rơi xuống, đó là một gương mặt người!

Thực chất, đó chỉ là bức tượng thần đã mục nát trong miếu, do gió mạnh lay động mà rơi xuống.

Thế nhưng, Hoa Dương đã sợ đến mức toàn thân run rẩy, nước mắt ràn rụa, co rúm lại nơi góc tường.

Người bị thương mất máu quá nhiều sẽ trở nên suy yếu và nhát gan hơn.

Hoa Dương luôn có cảm giác có đôi mắt nào đó đang âm thầm theo dõi mình, nhìn chằm chằm đến nỗi khiến lưng nàng ta phát lạnh, nổi đầy gai ốc.

Càng lúc, th*n d*** của nàng ta càng nóng ẩm, một dòng nước ấm tràn ra ngoài, thấm ướt cả lớp váy áo lộng lẫy.

Vị tiểu thư cao ngạo, kiêu hãnh...

Lại bị dọa đến mức, mất cả kiểm soát.

Thật là thú vị!
 
Đoạt Phượng - Chi Ức
Chương 8


Dưới ánh dương dần phủ khắp đỉnh núi, hơi lạnh trong ngôi miếu hoang cũng dần tan đi.

Đối với huyện chủ, đêm dài khó nhọc cuối cùng cũng đã trôi qua.

Bên ngoài rất nhanh truyền đến tiếng vó ngựa rầm rập.

"Điện hạ đến rồi! Điện hạ đến cứu ta rồi!!"

Huyện chủ bật dậy, vết thương trên người lập tức đau nhức xé da, nhưng nàng chẳng bận tâm.

Dù chỉ là một màn kịch, nàng cũng không thể chịu đựng thêm nữa.

Nàng lao ra, mở toang cửa miếu, nhưng người dẫn đầu lại không phải Thái tử Tiêu Diễn, mà là Thẩm Văn Hách.

Đây chính là kế hoạch của bọn họ.

Thẩm Văn Hách dàn dựng màn kịch này, không chỉ để giúp huyện chủ trở thành Thái tử phi, mà còn vì chính hắn, lập công thăng quan tiến chức.

Vì thế, kiếp trước, hắn chính là người xông lên đầu tiên, tay chân múa may loạn xạ, nhưng cuối cùng lại có thể đánh bại đám thổ phỉ giả mạo, khiến chúng quỳ dưới chân cầu xin tha mạng.

Đến khi Thái tử đến nơi, chỉ thấy hắn một thân uy phong, đại thắng quay về.

Nực cười thay, nhờ công lao này, Thẩm Văn Hách được Thái tử ngợi khen, thậm chí còn thay thế đại ca ta, nhận chức quan nhị phẩm.

Kiếp này, sao ta có thể để loại tiểu nhân đó được như ý nguyện?

Cửa miếu vừa mở, huyện chủ lập tức sững người tại chỗ.

Trước mắt nàng, đám thổ phỉ không những không bị đánh bại, mà ngược lại, đang đánh quân của Thẩm Văn Hách thê thảm đến mức người ngã ngựa đổ, ngay cả hắn cũng bị tên đầu lĩnh thổ phỉ đè xuống đất, đánh đến mức mặt mũi bầm dập.

"To gan! To gan!!"

Thẩm Văn Hách vừa phun máu vừa gào: "Các ngươi điên rồi sao!! Ta đã căn dặn các ngươi thế nào rồi!!"

Huyện chủ chợt thấy sống lưng lạnh buốt, đến lúc này mới phát giác có điều không ổn.

Thẩm Văn Hách từng nói, bọn "thổ phỉ" này thực chất là những binh lính đào ngũ trên chiến trường, bị bắt về kinh làm khổ dịch.

Hắn hứa hẹn sẽ chu cấp hậu hĩnh cho gia đình bọn chúng, chỉ cần họ phối hợp diễn vở kịch này.

Để đảm bảo an toàn, trước khi vụ bắt cóc diễn ra, huyện chủ đã bí mật gặp tên đầu lĩnh một lần.

Nhưng từ lúc bị bắt đến tận bây giờ, nàng chưa từng thấy rõ mặt những tên thổ phỉ này!

Tất cả bọn chúng, từ đầu đến cuối, đều che mặt!

"Không đúng... Không đúng!!"

Huyện chủ hoảng loạn, trong khi Thẩm Văn Hách vẫn điên cuồng mắng nhiếc:

"Ta đã đưa cho các ngươi bao nhiêu tiền, vậy mà dám giở trò phản bội sao!!"

"Im miệng!! Thẩm Văn Hách, ngươi đừng nói nữa!!"

Giọng huyện chủ run lên vì hoảng sợ.

Lời vừa dứt, một toán hộ vệ tinh nhuệ đột ngột xông vào, nhanh chóng áp chế tình thế, trấn áp toàn bộ đám thổ phỉ.

Thẩm Văn Hách bị đánh đến mơ hồ, nhưng vẫn ngoan cố rít lên:

"Đám ngu xuẩn các ngươi! Nhận tiền của ta mà còn làm không xong… Đồ ngu xuẩn!!"

Huyện chủ hận không thể nhặt một tảng đá dưới đất nện thẳng vào mặt hắn, nhưng đã quá muộn.

Thái tử Tiêu Diễn, dưới sự bảo vệ của tướng quân Diệp Minh Thần, đích thân xuất hiện trên đỉnh núi.

Huyện chủ lập tức nhào vào lòng hắn.

Thái tử kinh ngạc nhìn thân thể đầy thương tích của nàng:

"Nàng bị thương thành ra thế này sao?! Ai làm!!"

Huyện chủ ấm ức khóc nấc lên:

"Điện hạ, thần thiếp tưởng rằng sẽ không thể gặp lại người nữa!"

Thái tử lập tức ôm chặt lấy nàng, giọng đầy xót xa:

"Ta sai rồi... Ta không nên do dự... Đêm qua ta đã phát điên lên, chỉ cần nghĩ đến chuyện không thể gặp lại nàng, tim ta liền quặn đau!"

Huyện chủ nghẹn ngào, nàng đã đạt được mục đích!

Sợ chuyện bại lộ, nàng vội vàng đẩy mọi chuyện đến hồi kết:

"Đám người này chính là thổ phỉ, chúng hành hạ thiếp cả một đêm! Điện hạ, mau giết hết bọn chúng đi!!"

"Và còn nữa!" ánh mắt nàng sắc bén nhìn thẳng vào Diệp Minh Thần

"Diệp Tướng quân, không phải ngươi từng được ban thưởng vì công lao dẹp giặc cướp sao?! Vậy mà ngay dưới chân thiên tử vẫn có thổ phỉ hoành hành! Ngươi đánh trận kiểu gì, làm đại tướng quân kiểu gì hả?!"

"Điện hạ, xin người nghiêm trị tội lơ là chức trách của Diệp Minh Thần! Phạt hắn mấy trăm trượng, mới có thể chấn chỉnh quân uy!!"

Thẩm Văn Hách cũng lồm cồm bò dậy, lập tức hùa theo:

"Đúng vậy! Thổ phỉ hoành hành chính là lỗi của Diệp gia! Diệp Minh Thần dẹp loạn không xong, quân công của hắn không thể tính được! Xin điện hạ minh xét!!"

Hai người phối hợp ăn ý, lập tức muốn đổ hết tội trạng lên đầu Diệp gia, khiến Diệp Minh Thần hoàn toàn thân bại danh liệt!
 
Đoạt Phượng - Chi Ức
Chương 9


"Diệp Tướng quân, ngươi có gì muốn biện bạch chăng?"

Mọi chuyện diễn ra quá đỗi đột ngột.

Thế nhưng, Thái tử Tiêu Diễn chẳng phải kẻ hồ đồ dễ bị kẻ khác thao túng.

Huống hồ, lúc y vừa xông đến, dường như đã nghe được lời lẽ khả nghi từ miệng Thẩm Văn Hách.

Lâm Minh Thần tiến lên, nhìn đám sơn tặc rồi trầm giọng thưa:

"Điện hạ, lũ người này căn bản chẳng phải sơn tặc, mà chính là thích khách được kẻ nào đó sai khiến!"

Dứt lời, hắn giật phăng tấm khăn che mặt của tên thủ lĩnh.

Gương mặt kẻ cầm đầu vừa lộ ra, sắc mặt Huyện chủ cùng Thẩm Văn Hách lập tức tái nhợt, đây tuyệt nhiên chẳng phải đám người bọn họ đã dàn xếp từ trước!

Gã thủ lĩnh vừa thấy sự tình bại lộ, liền lớn tiếng "thành thật nhận tội":

"Thẩm đại nhân, Huyện chủ, chuyện đã đến nước này, hai người còn muốn diễn đến bao giờ?!"

"Ngươi nói nhảm gì đó!"

Huyện chủ hoảng hốt, giọng nói cũng run rẩy hẳn đi:

"Ngươi muốn vu hãm bổn Huyện chủ? Ngươi cho rằng Thái tử điện hạ sẽ tin lời một tên thổ phỉ hay sao?!"

Thẩm Văn Hách cũng nhận ra sự bất ổn, vội vã tiếp lời:

"Điện hạ, mau giết lũ sơn tặc này ngay tại chỗ!"

Nhưng Thái tử chẳng hề động dung.

"Thật là qua cầu rút ván!"

Gã thủ lĩnh hừ lạnh, đoạn cất cao giọng nói:

"Nếu đã vậy, ta chẳng ngại vạch trần toàn bộ những chuyện bẩn thỉu của các người!

"Màn bắt cóc tối qua vốn do chính Thẩm Văn Hách cùng Huyện chủ bày ra, chỉ cốt khiến Thái tử động lòng thương xót, hòng để nàng ta sớm ngày trở thành Thái tử phi! Mà Thẩm Văn Hách cũng có thể nhờ công trạng này mà thăng quan tiến chức!

"Hai người bọn chúng còn có không ít giao tình khuất tất, tư tình chẳng hề cạn đâu!"

Gã cứ thế thao thao bất tuyệt, lại còn thêm mắm dặm muối vào câu chuyện.

Thái tử liền đẩy Huyện chủ ra khỏi vòng tay mình, trừng mắt nhìn nàng ta:

"Những gì hắn nói, có đúng hay không?"

Huyện chủ mắt ngấn lệ, giọng run run:

"Điện... điện hạ, chàng không tin ta, lại đi tin lời bọn tiểu nhân này sao?

"Ta cùng chàng kết nghĩa bao năm, chịu đựng bao nhiêu khổ ải, suýt nữa mất mạng mới được ngày hôm nay! Chàng lại nghi ngờ ta sao?!"

Lông mày Thái tử hơi giật nhẹ.

Dù thế nào, hắn đối với Hoa Dương vẫn có đôi phần yêu thích, hơn nữa một đêm lo lắng vì nàng ta cũng là thật.

Huyện chủ chỉ rơi vài giọt lệ, Thái tử đã có chút lung lay.

Ngay lúc ấy, một binh sĩ dưới trướng Lâm gia vội vàng chạy đến báo:

"Khởi bẩm điện hạ! Thuộc hạ đã cứu được hai nữ nhân dưới chân vách núi! Một là Thẩm phu nhân, người còn lại chính là nha hoàn thân cận của Huyện chủ, Tùng Tuyết!"

Chỉ một câu này, toàn bộ cục diện lập tức sáng tỏ.

Bởi vì, Tùng Tuyết chính là tâm phúc tuyệt đối của Thái tử.

Những gì nàng ta tận mắt chứng kiến, Thái tử sẽ chỉ tin tưởng nàng ta mà thôi!

Lúc ta cùng Tùng Tuyết an toàn đi tới trước mặt Huyện chủ, nàng ta đã mặt không còn chút huyết sắc.

Dưới ánh mắt kinh hoàng của Huyện chủ, Tùng Tuyết quỳ xuống, trịnh trọng bẩm báo:

"Điện hạ, Huyện chủ cùng Thẩm Văn Hách đã liên thủ dàn dựng màn bắt cóc đêm qua!

"Bọn họ đem chân tình của điện hạ ra trêu đùa, tội này, đáng muôn lần chết!"
 
Back
Top Bottom