Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Đoạt Lại

Đoạt Lại
Chương 20: Chương 20



Một khi con người đã có ý niệm sống sót, họ sẽ liều mạng mà sống.

Ta xưa nay vẫn luôn như vậy.

Một dòng m.á.u tanh ngọt dâng lên cổ họng, ta từ từ mở mắt.

Đập vào mắt ta là đôi mắt đỏ ngầu, tràn ngập tơ m.á.u của Tạ Chỉ.

Ta nghẹn ngào, nước mắt lăn dài, từng chữ, từng chữ thốt ra:

"Ta... muốn uống... thuốc..."

"Ta... muốn sống..."

"Ta... muốn gặp... Tiểu Quả..."

Tạ Chỉ kích động ôm chặt lấy ta:

"Sở Sở... Ta cứ tưởng...

"Từ nay về sau, chỉ cần nàng không rời xa ta... Ta hứa, mọi thứ... mọi thứ đều sẽ thuận theo ý nàng..."

Tạ Chỉ hầu như đã mời hết toàn bộ đại phu trong thành đến Hầu phủ. Hắn nghe họ lặp đi lặp lại rằng ta thực sự không sao, lúc ấy mới yên lòng.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Hắn chăm chú nhìn ta uống thuốc, cuối cùng cũng mang Tiểu Quả đến gặp ta.

Tiểu Quả nhìn dáng vẻ gầy yếu, hốc hác của ta, không cầm lòng được mà nước mắt rơi lã chã.

"Tỷ tỷ sao lại gầy đến thế này...

"Tiểu Quả cứ tưởng không bao giờ... không bao giờ được gặp lại tỷ tỷ nữa..."

Y phục của Tiểu Quả bẩn thỉu, thân thể cũng gầy còm, chỉ còn da bọc xương.

Ta cảm thấy vô cùng đau lòng và tự trách, ôm chặt lấy cậu bé, siết vào lòng.

Rồi quay sang Tạ Chỉ: "Ta muốn nuôi nó."

Tạ Chỉ cau mày, chưa lập tức đồng ý.

Ta khàn giọng van nài hắn:

"Chẳng phải ngài nói... chỉ cần ta không rời đi, mọi chuyện ngài sẽ thuận theo ta sao?"

Dường như nhớ đến dáng vẻ bất cần sống c.h.ế.t của ta trước đây, gương mặt Tạ Chỉ thoáng động lòng.

Hồi lâu sau, ánh mắt đen láy của hắn trầm xuống:

"Được."

Ta không nhắc lại chuyện cũ, như thể những oán hận đêm ấy đã tan biến không còn.

Ta khao khát sự sủng ái của hắn, muốn trèo lên cao, cao hơn cả vị trí của Tô Tầm Nguyệt.

Ta điên cuồng lấy lòng hắn, từ trên giường đến ngoài đời.

Ta thủ thỉ bên tai hắn, dịu dàng tựa sát vào n.g.ự.c hắn, dùng thân thể này đổi lấy những gì mình muốn.

Châu báu, vàng bạc, sự sủng ái độc nhất, quyền lực nắm trọn nội viện Hầu phủ, hắn đều không tiếc rẻ.

Chỉ riêng một điều, khi ta muốn mạng của Tô Tầm Nguyệt, hắn lại từ chối.

Ánh nến lay động, d*c v*ng trong mắt hắn đã hoàn toàn lắng xuống.

"Mạng của nàng ta, đối với bản hầu vẫn còn giá trị."

Ta siết chặt tay, lạnh lùng nhìn hắn, thì thầm:

"Cho dù ngài biết nàng ta là giả mạo thiên kim tiểu thư của Tể tướng phủ?"

Hắn nghịch lọn tóc ta, thản nhiên đáp:

"Bản hầu chưa từng quan tâm ai là Tô Tầm Nguyệt. Bản hầu chỉ cần thân phận thiên kim tiểu thư của nàng ta, thế là đủ."

Thấy ta không chịu từ bỏ, hắn cau mày nhắc nhở:

"Chính thất phu nhân hiện giờ không thể động vào. Nàng đã có sự sủng ái của ta, cần gì phải để tâm đến nàng ta."

Ta mỉm cười, không nói thêm gì, nhưng hành động càng thêm táo bạo.

Dựa vào sự sủng ái của hắn, ta kiêu ngạo, phách lối, bất kỳ kẻ hầu nào khiến ta không vừa ý đều phải chịu trừng phạt.

Tạ Chỉ chẳng hề để tâm, thậm chí còn khen ta: "Quả không hổ là người của ta, giờ ngay cả tính khí cũng giống ta đến thế."

Ta càng cười quyến rũ hơn.

Ngày hôm sau, ta g.i.ế.c c.h.ế.t một tỳ nữ.

Khắp Hầu phủ ai nấy sợ đến mức run lẩy bẩy, ngay cả Tiểu Quả đứng bên cũng tái mét mặt mày.

Mọi người đều nghĩ chỉ vì tỳ nữ đó không gọi ta là "phu nhân" khi ta đang cho cá ăn bên hồ, nên ta mới ra tay tàn độc như vậy.

Nhưng không ai biết, tỳ nữ đó chính là kẻ hôm trước gửi thư gạt Tề Ngọc đến gặp "muội muội".

Nàng ta c.h.ế.t là đáng.

Tô Tầm Nguyệt tái mặt, chỉ vào ta hét lên:

"Ngươi dám... dám g.i.ế.c tỳ nữ của ta!"

Đúng vậy, ta không g.i.ế.c được Tô Tầm Nguyệt, thì g.i.ế.c người bên cạnh nàng ta.

Đó chính là điều ta muốn làm.

Tạ Chỉ lạnh nhạt nói: "Chỉ là một tỳ nữ, bản hầu ban cho nàng mười người khác thay thế."

Quả nhiên ta đoán không sai, với thân phận thấp kém của tỳ nữ, Tạ Chỉ làm sao để tâm đến mạng sống của hạ nhân. Làm sao hắn có thể vì một kẻ như vậy mà trách phạt người được hắn sủng ái nhất. Chỉ tiếc rằng tỳ nữ ấy không phải là Tô Tầm Nguyệt, nên không có phúc phận tốt như vậy.

Tô Tầm Nguyệt đâu dễ chấp nhận, nàng ta gào lên: "Hầu gia! Nàng ta là của hồi môn của ta, ta muốn ả tiện nhân này lấy mạng đền mạng!"

Ta khẽ nhếch môi cười nhạt, trong lòng chỉ cảm thấy nực cười. Nếu g.i.ế.c người mà phải lấy mạng đền mạng, thì mạng của Tô Tầm Nguyệt há đã đủ để bù đắp?

Ngay sau đó, nước mắt lại chực tràn trên khóe mi:

"Hầu gia! Ngài xem đi, phu nhân ngay trước mặt ngài, một câu lại một câu gọi thiếp là tiện nhân. Còn nha hoàn của nàng, đến thân phận tôn ti cũng không thèm phân biệt. Thiếp thân dù sao cũng là trắc phu nhân của hầu phủ, chẳng lẽ ngay cả một nha hoàn nhỏ bé cũng không có quyền xử trí?"

Tạ Chỉ nhướng mày, giọng nói lười biếng:

"Sở Sở nói rất có lý."

Tô Tầm Nguyệt tức giận đến phát điên, chỉ tay vào ta, lạnh giọng bảo:

"Ngươi cứ đợi đấy mà xem!"

Câu này của nàng quả thực không khác nào dâng cờ trắng. Vì hãm hại nàng, ta há chẳng phải chỉ cần nhấc tay là xong?
 
Đoạt Lại
Chương 21: Chương 21



Tô Tầm Nguyệt vốn quen bày mưu tính kế, giờ đây cũng nên nếm thử cảm giác bị người ta tính kế.

Ta cố ý tìm đến nàng ta cầu hòa, thuận tiện uống chén trà trong viện của nàng.

Tiếp đó, giả vờ lấy cớ rời đi, rồi loạng choạng ngã vào phòng trong của nàng ta.

Trong phòng có một nam nhân và mùi hương mê tình thoang thoảng.

Ta làm bộ như thần trí mơ hồ, còn hắn thì như ngọn lửa cháy lan, khó lòng kìm nén.

Ngay lúc này, Tiểu Quả đúng lúc dẫn Tạ Chỉ xông vào.

Ta được Tạ Chỉ ôm vào lòng, nhưng vẫn có thể cảm nhận cơn giận như sóng dữ cuồn cuộn của hắn.

Ta tựa vào n.g.ự.c hắn, cố tình để lộ bờ vai đỏ ửng vì bị siết mạnh.

"Hầu gia, Sở Sở bị hạ dược."

Quả nhiên, hắn lập tức nín thở, đá Tô Tầm Nguyệt đến nỗi m.á.u miệng trào ra.

Ánh mắt ta tràn ngập ý cười đắc ý, nhưng giọng điệu lại đầy ấm ức:

"Tô tỷ tỷ, ta chỉ muốn cùng tỷ giảng hòa, cớ sao tỷ lại làm nhục thanh danh của ta!"

"Hầu gia... Nếu ngài đến muộn một bước, e rằng Sở Sở chỉ có thể dùng cái c.h.ế.t để tỏ rõ lòng mình."

Tạ Chỉ thừa biết những trò bẩn thỉu của đám nữ nhân trong hậu viện.

Hắn cũng hiểu rõ tính cách thù dai, nhỏ nhen của Tô Tầm Nguyệt.

Rằng nàng ta làm ra chuyện này để hại ta, Tạ Chỉ không chút hoài nghi.

26

Chỉ một lần này, ta đã nắm lấy cơ hội.

Nàng ta vạn lần không ngờ, ngày ấy ta rõ ràng suýt chết, vậy mà lại có thể từ Quỷ Môn Quan quay về đòi nợ nàng.

Kẻ từng là kỹ nữ hèn mọn như ta, giờ đây có thể lật ngược thế cờ, đạp nàng xuống dưới chân.

Ta lay động quyền thế của Tô Tầm Nguyệt trong Hầu phủ, đánh nàng đến mức không thể gượng dậy.

Ta lấy đi tất cả những gì nàng tự hào, những gì nàng có được, ta đều giữ chặt trong tay.

Ta đoạt hết thảy, chỉ để đứng nhìn nàng bị người khác chà đạp, tơi tả đầy thương tích.

Ta hủy hoại nàng đến tận cùng, chỉ hận không thể rút xương, ăn thịt nàng.

Nhưng ta không thể g.i.ế.c nàng, đó là giới hạn mà Tạ Chỉ đặt ra cho ta.

Hắn e dè về thế lực của Tể tướng đại nhân sau lưng Tô Tầm Nguyệt, cũng kiêng kỵ thân phận thiên kim đích nữ của Tô Tầm Nguyệt trong phủ Tể tướng.

Hắn sủng ái ta, nhưng nếu đặt quyền lực và địa vị lên bàn cân, thì sự sủng ái ấy cũng phải nhường bước.

Nếu một ngày nào đó, Tô Tầm Nguyệt mượn thế lực của Tể tướng để vùng lên, đòi g.i.ế.c ta, liệu hắn có do dự chút nào không?

Dù ta có trèo lên cao đến đâu, sinh tử của ta vẫn hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay hắn.

Dẫu ta có trở thành sủng thiếp của hắn, ta vẫn không thể đòi lại công bằng cho Tử Yên, cho chính mình, hay cho những người như Á Bà và những nữ nhân bị bắt cóc, bị tước đoạt cuộc đời.

Ta chợt nhận ra, quyền lực thật tốt đẹp, có thể đảo lộn trời đất, chỉ cần một câu nói đã có thể đẩy một người từ đỉnh cao rơi xuống bùn lầy, định đoạt sinh tử của họ.

Vậy, ta phải trèo cao đến đâu mới có thể nắm giữ sinh tử của chính mình?

Ta không biết. Ta chỉ biết rằng, quyền lực quả thật có thể nuôi lớn tham vọng của con người.

Ta học cách quan sát mọi động tĩnh, thu thập từng cơn gió thoảng trong kinh thành và triều đình vào trong mắt.

Ta biết rằng hiện tại, bên ngoài đang đồn đại rằng Tạ Chỉ sủng thiếp diệt thê, không màng đến thể diện của Tể tướng đại nhân.

Mà Tể tướng đại nhân vốn nổi tiếng yêu thương con gái, cũng vì thế mà sinh lòng bất mãn với Tạ Chỉ.

Ta không còn cam lòng bị giam trong hậu viện Hầu phủ. Ta muốn Tạ Chỉ đưa ta tham dự các yến tiệc của quan lại quyền quý, thậm chí tham dự cả yến tiệc trong cung.

Và chính trong buổi cung yến ấy, ta đã gặp một người.

Bình Bắc tướng quân An Hạ, đệ ruột của cố Hoàng hậu họ An.

Nếu nói đôi mắt của Tiểu Quả giống Tạ Chỉ bảy phần, thì cả khuôn mặt của nó lại giống hệt An Hạ.

Giống đến mức, ngay cả Tạ Chỉ cũng không kìm được cau mày.

Trong lòng ta lóe lên một tia sáng, lập tức liên lạc với Vương Thanh.

Ta nhờ hắn điều tra về Bình Bắc tướng quân An Hạ và cố Hoàng hậu họ An.

Ba ngày sau, khi đọc xong lá thư Vương Thanh gửi đến, trong đầu ta nảy ra một ý nghĩ kinh thiên động địa.

Nếu ta có thể trèo lên vị trí đó, liệu ta có thể trở thành người định đoạt sinh tử của kẻ khác?

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Liệu ta có thể trở thành kẻ như Tạ Chỉ, muốn làm gì thì làm?

Ta gọi Tiểu Quả đến.

Dạo này Tiểu Quả không thích ta lắm, thậm chí trong mắt nó ta còn nhìn thấy đôi chút sợ hãi.

Nó cảm thấy ta ngày càng giống Tạ Chỉ.

Ta lạnh lùng nhìn nó: "Không phải ngươi muốn về nhà sao? Ta sẽ đưa ngươi về."

Đôi mắt nó sáng rỡ, kéo tay áo ta: "Tỷ tỷ, chúng ta có thể về nhà rồi sao?"

Ánh mắt ta lạnh nhạt: "Đợi người nhà ngươi đến đón, ngươi sẽ theo họ về nhà. Ta bây giờ dưới một người trên vạn người, được Hầu gia sủng ái vô bờ, tại sao phải rời đi?"
 
Đoạt Lại
Chương 22: Chương 22



Tiểu Quả nhìn ta với ánh mắt không thể tin nổi: "Tỷ tỷ, chẳng lẽ tỷ quên Tề Ngọc đại ca đã bị người ta g.i.ế.c c.h.ế.t sao?"

Phải, ta đã sớm quên sạch sẽ. Giờ đây ta chỉ muốn vinh hoa phú quý, muốn quyền lực địa vị, muốn trở thành người như Tạ Chỉ.

Ta liếc mắt: "Người đã chết, chẳng lẽ ngươi muốn ta vì hắn mà thủ tiết sao?"

Tiểu Quả tức giận nhìn ta, mắt đỏ hoe.

"Sở Sở tỷ tỷ! Tỷ đã trở thành người giống hệt tên đại ác nhân đó rồi! Tiểu Quả không bao giờ thích tỷ nữa!"

27

Cơn mưa phùn rả rích bao phủ Hầu phủ, mang theo không khí ngột ngạt đầy áp lực.

Tạ Chỉ gần đây bị dâng sớ đàn hặc liên tiếp tại triều đình.

Nguyên nhân là vì vị sủng thiếp của hắn hành xử vô cùng kiêu ngạo: áp chế chính thất, công khai khiêu khích những phu nhân quyền quý ở kinh thành.

Lại còn dám vơ vét hết những trang sức quý giá ở Trân Ngọc Lâu, lớn tiếng tuyên bố:

“Hầu gia nhà ta hận không thể dâng cả thiên hạ châu báu cho ta.”

Thậm chí, ả còn lớn lối bảo rằng:

“Ngay cả Hoàng thượng cũng phải nể Hầu gia ba phần.”

Những lời này lọt đến tai hoàng thượng, khiến người nổi trận lôi đình.

Tạ Chỉ bị miễn chức Đại Lý Tự khanh.

Thời buổi tường đổ mọi người đẩy, những kẻ trước nay vốn hiềm khích với hắn, nhân cơ hội này thêm dầu vào lửa.

Tin đồn rằng hắn có mưu đồ bất chính, thậm chí âm mưu đoạt ngôi, lan truyền khắp nơi.

*

Hoàng đế đã cao tuổi, con nối dõi duy nhất là một hoàng tử do Huệ Tần sinh ra, còn nằm trong tã lót.

Lòng nghi kỵ của đế vương lên đến đỉnh điểm, chỉ trong vài ngày, Tạ Chỉ bị tước hết quyền hành, phải đóng cửa ở Hầu phủ, không dám xuất hiện.

Nhưng ta biết rõ, đêm hôm đó, hắn đã đến phòng Tô Tầm Nguyệt, ân cần an ủi nàng.

Sau đó, Tô Tầm Nguyệt liền viết thư cầu xin phụ thân mình, Tể tướng đại nhân, nói giúp cho Tạ Chỉ trước mặt Hoàng thượng.

Còn ta, bị giam lỏng trong phòng.

Hầu Phủ rơi vào tình trạng hoang mang, lo sợ bị liên lụy.

Người người đều xôn xao, đoán rằng thời thế trong phủ lại sắp đổi thay.

*

Thế nhưng, ta để ý rằng có điều gì đó bất thường.

Mỗi đêm, trong màn đêm yên tĩnh, có tiếng còi hiệu lạ vang lên.

Khi tiếng còi cất lên, xung quanh Hầu phủ có tiếng động lạ, bóng người thoắt ẩn thoắt hiện trên tường.

Lén nhìn qua khe cửa sổ, ta thấy đó là những thuộc hạ bí mật của Tạ Chỉ.

Nhưng sắc mặt bọn họ rất kỳ quái, không một chút biểu cảm, chẳng khác nào những xác c.h.ế.t biết đi.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Ý nghĩ này khiến ta rùng mình, nhưng bị giam lỏng, ta chẳng thể điều tra rõ thực hư.

*

Ba ngày sau, Tạ Chỉ không chịu nổi, lại lẻn đến phòng ta.

Để lấy lòng hắn, ta đành dùng hết khả năng chiều chuộng.

Sau cuộc mây mưa, ta tựa đầu vào n.g.ự.c hắn, ngón tay nhẹ nhàng vẽ vòng, giọng nói như có chút hối hận:

“Hầu gia, là lỗi của Sở Sở. Hôm đó không nên muốn cây trâm ấy, khiến Hầu gia bị nghi ngờ…”

Hắn nhắm mắt, hừ lạnh:

“Bổn hầu tự biết. Hoàng đế chỉ mượn cớ để trút giận. Trước nay ta vì hắn mà nhuộm m.á.u đôi tay, giữ yên triều chính, cuối cùng lại bị như vậy!”

*

Ta khẽ cười, thầm nghĩ, lòng hắn đã sớm chất chứa oán hận.

Nhẹ nhàng thổi gió bên tai:

“Hoàng thượng tuổi già lòng mờ, không thấy được lòng trung thành của Hầu gia.

“Nếu Hầu gia đã bị nghi ngờ, chi bằng… thật sự ngồi lên vị trí ấy, chẳng phải hợp lẽ hơn sao?”

Hắn khẽ nhướn mi, ánh mắt thoáng lạnh, nhưng không hề trách mắng.

“Sở Sở, không được nói bậy.”

Ta biết, những lời ta nói đã lọt vào lòng hắn.

*

Ngày qua ngày, ta kiên nhẫn rót mật vào tai hắn, từng chút từng chút lay chuyển ý chí của hắn.

*

Vài ngày sau, Bình Bắc tướng quân An Hạ đến Hầu phủ, mang theo một niềm vui bất ngờ.

Hắn nói:

“Hôm đó tại cung yến, ta vừa nhìn thấy liền nghi ngờ, sau khi điều tra mới biết, đứa trẻ này chính là con trai ta bị thất lạc.”

An Hạ cảm kích vì chúng ta đã chăm sóc Tiểu Quả chu đáo, liền hứa hẹn:

“Ân tình của Hầu gia, An Hạ khắc cốt ghi tâm. Sau này nếu cần, ta nhất định sẽ dốc sức tương trợ!”

Khi nghe hắn tiết lộ ân oán giữa hắn và Hoàng đế, ta chỉ cảm thấy, ngay cả người cao quý như Hoàng hậu cũng chẳng tránh khỏi bi kịch.

Hắn thẳng thắn cầu xin nhận lại Tiểu Quả, Tạ Chỉ không có lý do để từ chối.

Còn ta, khi Tiểu Quả bước đi, ngoái đầu nhìn lại với đôi mắt đỏ hoe, ta chỉ cảm thấy mệt mỏi.

“Dẫn ta về phòng.”

*

Tạ Chỉ lòng nghi ngờ, món quà của An Hạ quá hậu hĩnh, hắn chắc chắn sẽ điều tra.

Nhưng ta tin rằng An Hạ đã chuẩn bị kỹ càng, không e sợ hắn tra xét.

Còn ta, việc duy nhất phải làm, là chờ đợi.
 
Đoạt Lại
Chương 23: Chương 23



28

Mọi việc đã được làm sáng tỏ, trong ánh mắt của Tạ Chỉ đã lấp đầy sự quyết tâm không thể lay chuyển.

Tuy nhiên, hiện tại hắn đang bị người của Hoàng thượng giám sát chặt chẽ, không thể tự mình gặp gỡ An tướng quân.

Ta tự nguyện bước lên:

"Chi bằng để ta đi. Hoàng thượng có giám sát Hầu gia, nhưng không giám sát ta. Hơn nữa, nếu có ai hỏi, ta sẽ nói rằng mình đi thăm Tiểu Quả, chuyện này chẳng liên quan gì đến Hầu gia."

Tạ Chỉ trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.

*

Tại phủ An gia.

Đây là lần đầu tiên ta, An Hạ và Vương Thanh chính thức cùng ngồi lại với nhau.

Vương Thanh giờ đây đã đầu nhập dưới trướng của An Hạ.

Tiểu Quả Tử nhìn ta với đôi mắt mở to, thốt lên đầy bất ngờ:

"Tỷ ơi! Sao tỷ ại đến đây?"

Ta mỉm cười, ánh mắt sáng ngời:

"Tiểu Quả, đệ có muốn giúp tỷ hoàn thành một việc lớn không?

"Nếu thành công, những kẻ đã từng ức h.i.ế.p chúng ta sẽ bị trừng phạt thích đáng."

Cậu bé khẽ nhíu mày, có chút chưa hiểu, liền hỏi lại:

"Tỷ ơi, vậy đến lúc đó, cái tên đại ác nhân kia có bị bắt không?"

Ta gật đầu, ánh mắt đầy sự kiên định:

"Chắc chắn sẽ bị bắt."

"Vậy đệ đồng ý! Đệ đồng ý giúp tỷ!"

*

Sau đó, ta kể lại mọi chuyện về những Ám Ảnh trong Hầu phủ mà ta từng nhìn thấy.

Vương Thanh nghe xong, gương mặt đượm vẻ nặng nề:

"Mấy ngày trước, khi định truyền tin cho cô nương, ta đã vô tình đụng độ với những Ám Ảnh ấy.

"Bọn chúng trông rất kỳ quái, chiêu thức độc ác, không hề biết đau đớn hay sợ chết, giống như những con rối sống. Đã giao đấu là quyết không dừng tay."

*

An Hạ nghe xong cũng nhíu mày trầm tư:

"Ta từng nghe nói về những kỳ nhân có thể điều khiển người khác, nhưng thực chất đó là thủ đoạn làm chủ tâm trí.

"Những Ám Ảnh này được huấn luyện từ khi còn nhỏ, chỉ sống vì mục đích g.i.ế.c chóc, rất tàn nhẫn.

"Nhưng không rõ làm cách nào Tạ Chỉ lại có được chúng và khiến chúng hoàn toàn phục tùng mệnh lệnh của hắn."

*

Ta trầm mặc một hồi, lên tiếng hỏi:

"Còn phía Tể tướng thì sao?"

Vương Thanh gật đầu:

"Rất thuận lợi. Tể tướng vốn đã có hiềm khích với Tạ Chỉ.

"Nay lại biết chuyện kẻ giả mạo trong Hầu phủ đã g.i.ế.c c.h.ế.t con gái ruột của mình, ông ấy không chút do dự đứng về phía chúng ta."

*

Ta nhìn sang An Hạ, tiếp tục hỏi:

"Vậy còn Huệ Tần? Và cả con trai của nàng ấy? Liệu nàng ấy có sẵn lòng từ bỏ? Còn Thái úy, liệu hắn có đứng về phía chúng ta?"

An Hạ gật đầu:

"Huệ Tần chỉ yêu cầu chúng ta đảm bảo giữ lại mạng sống cho con trai mình, để sau này hắn làm một Vương gia nhàn nhã là đủ.

"Còn Thái úy, hắn căm hận Tạ Chỉ thấu xương. Năm xưa, chính Tạ Chỉ đã g.i.ế.c c.h.ế.t cháu trai của hắn, hắn tuyệt đối sẽ không ủng hộ Tạ Chỉ."

*

Chỉ có việc liên quan đến Ám Ảnh là vẫn chưa thể làm rõ.

Ta cắn nhẹ môi, định nói gì đó thì An Hạ đã nhìn thấu tâm tư của ta:

"Cô nương, ngàn vạn lần không được tự ý hành động. Những Ám Ảnh này thực sự nguy hiểm, nếu để Tạ Chỉ phát hiện, chỉ e đánh rắn động cỏ sẽ hỏng đại sự.

"Hiện tại, chúng ta đã nắm chắc phần thắng. Dù không thể tiêu diệt được Ám Ảnh, Tạ Chỉ sớm muộn cũng là cá nằm trên thớt."

Ta gật đầu:

"An tướng quân đã nói vậy, ta cũng yên lòng rồi."

*

Về đến phủ Hầu,

Ta vẫn giữ nguyên dáng vẻ thường nhật, kiên nhẫn chờ đợi Tạ Chỉ khởi sự.

*

Mười ngày sau,

Đêm ấy trăng sao mờ nhạt, trong cung truyền đến tin tức Hoàng thượng lâm trọng bệnh.

Trong phủ Hầu, bóng dáng Ám Ảnh dày đặc.

Ta bưng một bát thang viên đến trước thư phòng của Tạ Chỉ.

Bỗng, ta khựng lại, sắc mặt trắng bệch.

Chỉ vì trước mắt ta, một Ám Ảnh toàn thân bê bết m.á.u nhưng vẫn đứng vững như chưa từng bị thương.

Hắn… quả thực không thể chết.

*

Nếu những Ám Ảnh này không thể chết, dù An Hạ có mười vạn đại quân cũng khó mà đối chọi nổi với ngàn Ám Ảnh trong tay Tạ Chỉ.

Vậy đêm nay…

*

Tạ Chỉ mở cửa, thấy ta, hắn chẳng buồn che giấu.

Ánh mắt hắn lóe lên sắc đỏ quỷ dị:

"Chắc hẳn Sở Sở cũng thấy rất kỳ lạ, đúng không?

"Những Ám Ảnh này đều là bất tử, là thứ ta có được nhờ cơ duyên kỳ lạ.

"Lẽ ra ta nên đoạt lấy ngai vàng từ lâu, để khỏi bị lão Hoàng đế kia chèn ép đến mức này."

*

Ta mấp máy môi, ánh mắt tinh ý bắt gặp chiếc ngọc tiêu treo trước n.g.ự.c hắn, trước giờ chưa từng thấy.

"Hầu gia… những Ám Ảnh này thật sự lợi hại.

"Nhưng làm sao chúng có thể ngoan ngoãn nghe lời Hầu gia được?"

Tạ Chỉ vuốt nhẹ ngọc tiêu, ánh mắt đầy ngạo nghễ:

"Ám Ảnh chỉ nghe lệnh của người sở hữu ngọc tiêu này."

*

Thời gian quá gấp gáp, ta hoàn toàn không có cách nào báo tin cho An Hạ.

Hầu như theo phản xạ, ta muốn giật lấy ngọc tiêu.

Nhưng Tạ Chỉ đã nhanh tay giữ chặt cổ tay ta:

"Sở Sở đừng nghịch, thứ này không phải đồ để tùy tiện đùa giỡn."
 
Đoạt Lại
Chương 24: Chương 24



Ánh mắt hắn sắc lạnh, phảng phất tia hung tàn:

"Thứ này… chính là công cụ giúp bản hầu đoạt được thiên hạ!

"An Hạ dù có mười vạn binh mã, cũng không thể chống lại ngàn Ám Ảnh bất tử của ta.

"Nhưng bản hầu vẫn phải đề phòng. Nếu hắn thực lòng thần phục ta thì tốt, bằng không… đừng trách bản hầu ra tay tàn nhẫn!"

*

Nụ cười trên môi ta cứng lại.

Bất kể chúng ta đã tính toán kỹ lưỡng ra sao, thì cũng chẳng ngờ Tạ Chỉ đã sớm chuẩn bị mọi thứ.

Đúng vậy, một kẻ sâu sắc như hắn, làm sao có thể dễ dàng tin tưởng người khác.

Một lần nữa, chúng ta lại sắp thua.

Nhưng chúng ta thực sự… thực sự cứ thế mà thua sao?

*

Hắn thấy sắc mặt ta tái nhợt, cứ ngỡ ta sợ hãi.

Hắn cúi người hôn lên trán ta:

"Sở Sở đừng sợ, cứ ngoan ngoãn chờ ta ở phủ."

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Nói rồi hắn xoay người định rời đi.

*

"Hầu gia!"

Ta giữ nụ cười trên môi, bưng bát thang viên đưa tới trước mặt hắn:

"Hầu gia, bát thang viên này Sở Sở đã làm suốt một buổi."

Hắn nhìn bát thang viên, khóe môi nhếch lên:

"Thang viên… đoàn viên, Sở Sở đang mong chờ ta đoàn tụ cùng nàng sao?"

*

Ta mấp máy môi, còn chưa kịp nói, hắn đã cầm lấy bát, ăn một viên, sau đó đặt bát trở lại tay ta, nụ cười kiêu ngạo như thường:

"Phần còn lại, chờ ta về sẽ ăn!"

29

Tạ Chỉ gần như không tốn chút công sức nào đã chiếm được hoàng cung.

Hoàng đế già yếu, bệnh tình nguy kịch, thậm chí không thể rời giường. Huệ Tần và hoàng tử đã sớm bị bắt giữ.

Mấy vạn binh mã của An Hạ theo sát phía sau hắn.

Ngai vàng với hắn, chỉ còn cách một bước.

Hắn bước lên hai bước, nhưng thanh đao bên hông An Hạ đã tuốt ra, chắn ngang trước mặt hắn.

Gương mặt Tạ Chỉ thoáng hiện lên nét tàn nhẫn:

"An Hạ, ngươi làm vậy là ý gì? Chẳng lẽ ngươi cũng muốn phản sao?"

*

Hắn còn định nói thêm điều gì, thì bất chợt nhìn thấy ta đứng sau lưng An Hạ.

Sắc mặt hắn đột ngột thay đổi:

"Sở Sở..."

*

Ta vốn không nên xuất hiện ở đây. Ta đáng ra nên ở Hầu phủ, chờ hắn khải hoàn trở về.

Hắn nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của ta, lại ngỡ rằng ta bị người khác ép buộc tới đây. Thật nực cười.

"Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau, An Hạ, bản vương đã đánh giá thấp dã tâm của ngươi!

"Sở Sở, nàng đừng sợ..."

*

Hắn định nói thêm gì đó, thì thấy Tiểu Quả từ phía sau An Hạ bước ra, nắm c.h.ặ.t t.a.y ta.

Bước chân Tạ Chỉ khựng lại, giọng nói cũng đột ngột im bặt.

*

An Hạ lớn tiếng tuyên bố:

"Vĩnh Ninh Hầu Tạ Chỉ mưu đồ soán vị, mau chóng bó tay chịu trói!"

Tạ Chỉ ngạo nghễ cười lớn:

"Mưu đồ soán vị? Hoàng thượng đã băng hà, hoàng tử chỉ là một hài nhi còn bọc tã, e rằng khó qua được ngày hôm nay.

"Ta chẳng qua chỉ là thuận theo thế mà làm. Soán vị? Ta cướp ngôi của ai chứ?"

*

An Hạ lạnh giọng, giơ tay nắm lấy Tiểu Quả tử:

"Đứa trẻ này chính là hoàng tử thất lạc nơi dân gian, là con ruột của hoàng hậu, cũng là cháu ruột của ta.

"Có nhũ mẫu bên cạnh hoàng hậu làm chứng, cùng Phượng Ngọc làm bằng.

"Tạ Chỉ, huyết mạch chính thống ở đây, ngươi còn muốn đoạt giang sơn, không mau cúi đầu nhận tội!"

*

Tiểu Quả chính là con trai của hoàng hậu. Đây cũng là lý do vì sao ta lại nảy ra ý nghĩ kinh thiên động địa kia.

Để An Hạ giả vờ có quan hệ cha con với cậu bé, đưa Tiểu Quả tử rời khỏi Hầu phủ cũng là đề xuất của ta.

Nơi đó quá nguy hiểm.

*

Tạ Chỉ nhìn chằm chằm cậu bé, khẽ nhếch mép khinh bỉ:

"Thì ra đây là cái bẫy do các ngươi dựng lên."

Tầm mắt hắn lướt quanh, cuối cùng dừng lại trên người ta.

"Sở Sở, lại đây. Nếu nàng quay về bên ta ngay bây giờ, ta sẽ không truy cứu gì cả."

*

Ta bình thản nhìn hắn, bước chân không hề xê dịch.

"Tạ Chỉ, ngoan ngoãn nhận thua đi."

Ánh mắt hắn lóe lên tia hung bạo, như muốn xé nát ta.

Hắn đưa ngọc tiêu lên miệng.

*

Nhưng chưa kịp thổi lên, một dòng m.á.u tươi đã chảy ra từ khóe miệng hắn.

Hắn càng gắng sức, m.á.u càng tuôn ra nhiều hơn.

Hắn lảo đảo vài bước, trong đầu thoáng hiện bát thang viên trước lúc xuất hành.

Đôi mắt đen đẹp đẽ ấy nhìn chằm chằm ta, không thể tin nổi.

*

"Tại sao... Sở Sở... tại sao lại như vậy?

"Nàng đã nói sẽ ngoan ngoãn nghe lời... sẽ ở lại bên ta...

"Nàng đã nói... nàng yêu ta... đã nói muốn ta mãi mãi cưng chiều nàng..."

*

Nước mắt nóng hổi trào ra từ khóe mắt ta.

Đúng vậy, ta đã hạ độc trong bát thang viên đó.

Vì ta sợ, sợ rằng lần này sẽ lại giống như khi cứu Tề Ngọc, rõ ràng chỉ cách vài bước, nhưng lại là những bước không thể vượt qua.

Dù An Hạ nói rằng ngàn Ám Ảnh kia không đáng lo, bảo ta đừng hành động khinh suất, nhưng ta vẫn không thể không ra tay.

*

"Ngươi hỏi ta tại sao...

"Ngươi đã g.i.ế.c người ta yêu... ngươi còn dám hỏi tại sao!

"Nghe lời ngươi... yêu ngươi sao...

"Tạ Chỉ, ta hận không thể khiến ngươi chết!"

*

Hắn phun máu, ngã xuống đất, đôi mắt đầy sự không tin đến tận phút lâm chung.

*

Hắn vẫn luôn tự mãn như thế, cho rằng chỉ cần ban cho ta sự cưng chiều, ta sẽ vui sướng mà yêu hắn.

Nhưng ta làm sao có thể yêu hắn được?

*
 
Đoạt Lại
Chương 25: Chương 25 + PN (1)



Ta sống nhẫn nhịn, chịu mọi bất công của số phận, chịu đựng sự sỉ nhục và trò chơi của hắn.

Ta đã từ bỏ cả lòng tự tôn, cầu xin và lấy lòng hắn, đổi lại chỉ là những nỗi đau đớn không bao giờ dứt.

*

Hắn chẳng qua là may mắn sinh ra cao quý hơn chúng ta một chút, vậy cớ gì hắn có quyền định đoạt sinh tử của chúng ta?

Cớ gì hắn được tự ý quyết định mạng sống của chúng ta?

*

Vậy tại sao ta không thể trở thành kẻ như hắn?

Ta muốn trèo lên cao, thật cao, để đạp hắn dưới chân.

Ta muốn cho hắn thấy, giờ đây ta không cần cầu xin hắn ban phát, không cần phải hèn mọn cúi đầu.

*

Tạ Chỉ, ngươi c.h.ế.t quá sớm.

Ngươi hãy mở mắt ra mà xem.

30

Năm Huyền Đức thứ hai mươi ba.

Tân hoàng đăng cơ.

Có lời đồn rằng, tân hoàng thuở nhỏ từng lưu lạc chốn dân gian, chịu nhiều đau khổ, thấu hiểu nỗi khổ của bách tính.

Ngài ban bố bốn điều luật mới:

1. Khắp cả nước, kẻ nào buôn bán phụ nữ sẽ bị đánh một trăm trượng, tịch thu toàn bộ gia sản.

2. Khắp cả nước, kẻ nào bán con cái sẽ bị đánh một trăm trượng, tước quyền sinh sản.

3. Khắp cả nước, kẻ nào ép người lương thiện làm kỹ nữ sẽ bị đánh một trăm trượng, lột áo bêu riếu.

4. Khắp cả nước, kẻ nào ngược đãi thê thiếp hay nô tỳ sẽ bị đánh một trăm trượng, đày làm nô bộc.

*

Tân hoàng vốn thuần hiếu, cảm tạ dưỡng mẫu đã nuôi nấng, phong làm Hoàng Thái Hậu, ban ngụ tại Vĩnh Thọ Cung.

Hoàng Thái Hậu cảm thấy cung đình quá tĩnh mịch, liền từ ngoài cung đón vào một bà lão xấu xí kỳ lạ.

*

Bà lão đó ngày ngày chạy khắp cung, làm vỡ không ít bảo vật quý giá, còn vẽ bậy khắp tường thành trong cung.

Hoàng thượng và Hoàng Thái Hậu không những không trách phạt, mà còn lệnh không ai được ngăn cản, đối đãi với bà như trẻ nhỏ, yêu thương cưng chiều.

*

Năm Huyền Đức thứ sáu mươi ba.

Trong Vĩnh Thọ Cung.

*

Ta uể oải nằm trên trường kỷ, khép mắt dưỡng thần.

Hoàng đế quỳ bên cạnh ta, như đứa trẻ bật khóc nức nở.

*

Ta nắm tay hắn, muốn an ủi.

Cả đời này của ta, sớm đã không còn điều chi nuối tiếc.

*

Ta từng nắm quyền sinh sát trong tay, trở thành kẻ định đoạt vận mệnh của người khác.

Nhưng quyền lực ấy không chỉ để quyết định sinh tử, mà còn để đòi lại công bằng cho Tử Yên, cho vô số nữ nhân bị cướp đi cuộc đời, bị bắt cóc, bị ngược đãi, bị vùi dập sinh mệnh.

*

Từ nay về sau, họ không cần phải sống lặng lẽ trong sợ hãi.

Họ không cần ngày đêm bất an, vì ta—bà lão này—sẽ bảo vệ họ.

*

Khi ta c.h.ế.t đi, Tiểu Quả của ta, con cháu của nó sẽ bảo vệ họ qua muôn đời.

*

Tạ Chỉ, ngươi xem, nắm quyền lực không đồng nghĩa phải trở thành ngươi.

*

Trong cơn mơ màng, ta thấy Tề Ngọc và Á Bà mỉm cười đưa tay về phía ta.

Ta cũng mỉm cười với họ, nắm lấy tay Tiểu Quả, bàn tay chậm rãi buông xuống.

*

Đám thái giám xung quanh đồng loạt quỳ xuống.

"Hoàng Thái Hậu băng hà!"

Phiên ngoại: Tề Ngọc

Ta chẳng phải là người tốt lành gì.

Từ lần đầu gặp Sở Sở, ta đã động lòng.

Nàng là cô nương đẹp nhất mà ta từng gặp trong đời.

Nhưng làm sao một cô gái xinh đẹp như vậy lại bị tổn thương đến thế?

Ta đau lòng lắm. Ta nghĩ, ta không thể bỏ mặc nàng ở nơi ấy, lỡ có kẻ xấu mưu đồ với nàng thì sao?

Nàng rất gầy, ta cõng nàng mà chẳng thấy nặng chút nào.

Ngược lại, ta chỉ muốn cõng nàng thêm chút nữa.

Nàng là cô nương tốt bụng, nghe ta kể chuyện mà âm thầm rơi lệ.

Nhưng nàng chẳng biết yêu thương bản thân mình.

Người bị thương cũng không chịu bôi thuốc.

Ta nghe nàng khe khẽ nói:

"Thân thể xấu xí rồi, không cần hầu hạ đàn nam nhân nữa…"

Tim ta thắt lại. Ta leo mấy ngọn núi hái thảo dược mang về.

Ta muốn nàng biết, nàng thật tốt, nàng phải yêu thương chính mình, vì nàng xứng đáng được yêu.

Nàng lại đỏ hoe mắt, ta bối rối thề rằng từ nay về sau sẽ không làm nàng khóc nữa.

Khi biết ta đang tìm muội muội, nàng rất ngưỡng mộ, ngưỡng mộ rằng ta có người thân còn nhớ đến mình.

Thật ra, ta rất muốn nói với nàng, nếu tìm không được người thân của nàng, ta sẽ làm người thân của nàng.

*

Về sau, chúng ta sống một khoảng thời gian thật yên bình.

Cảm giác ấy… cứ như chúng ta là đôi phu thê bình thường nhất trần đời.

Nàng chăm sóc việc nhà mỗi ngày, còn ta ra ngoài kiếm tiền lo liệu gia đình.

Không đúng, tiền ta kiếm được đều tiêu ở lầu xanh cả.

Ta thật chẳng muốn chút nào, nhưng Sở Sở lại nói rằng:

"Sao huynh không thử phong lưu một lần xem?"

Ta nóng ruột lắm, chẳng lẽ trong mắt nàng, ta là loại người như thế?

Dẫu không đọc nhiều sách thánh hiền, ta cũng là kẻ đầu đội trời chân đạp đất, sao có thể lui tới nơi yên hoa đó.

*

Về sau, ta bị thương trong lúc tìm muội muội.

Nàng khóc như mưa, lòng ta vừa xót xa, vừa vui mừng.

Hóa ra ta quan trọng với nàng đến thế.

Nhưng khi nàng nhìn thấy Tiểu Quả, nàng lại giận dữ. Ta biết nàng hận người kia.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Nàng đâu phải người có tâm địa xấu. Xem kìa, khi ta kể cho nàng nghe về những đau khổ Tiểu Quả phải chịu, nàng thương yêu cậu bé hơn bất kỳ ai.

*

Cuối cùng, ta tìm được muội muội.

Ta vốn nghĩ đây sẽ là chuyện mọi người cùng vui.

Nhưng hôm ấy, khi gặp muội muội, nàng dối ta uống chén rượu độc.
 
Đoạt Lại
Chương 26: Chương 26 - PN (2) (Hoàn)



Lúc ta phun m.á.u ra, trong đầu chỉ nghĩ:

Sở Sở vẫn đang đợi ta ở nhà… Ta muốn về nhà…

Ta không ngờ rằng, Sở Sở lại đến cứu ta.

Khi thấy ta không thể nói được nữa, nàng đau lòng đến mức muốn g.i.ế.c c.h.ế.t Tô Tầm Nguyệt.

Nhưng ta không muốn nàng g.i.ế.c người vì ta. Tô Tầm Nguyệt sau lưng là Tướng phủ, nếu nàng g.i.ế.c nàng ta, sẽ phải ngồi tù.

Chúng ta… cứ thế trở về nhà là tốt rồi.

Nhưng ta không ngờ, chúng ta chẳng thể về nhà được nữa.

*

Người đàn ông đó, chính là kẻ mà Sở Sở căm ghét. Sao Tô Tầm Nguyệt lại là thê tử của hắn?

Thế gian này, sao mà nhỏ bé đến thế?

Ta nhìn nàng nhẫn nhịn chịu đựng vì ta, lòng ta đau như cắt.

Ta muốn gọi nàng đừng như thế, đừng tự hủy hoại bản thân vì ta.

Nhưng ta chẳng nói được nữa.

Đôi mắt ta nặng trĩu, không tài nào mở ra được.

Trong đầu chỉ còn một ý nghĩ duy nhất:

Ta c.h.ế.t rồi, Sở Sở phải làm sao đây?

Cuối cùng, là ta đã hại nàng.

*

Phiên ngoại: Á Bà

Ta và con gái bị bắt cóc cùng nhau.

Ta muốn chạy trốn, con gái ta còn nhỏ như thế.

Nhưng ta chạy rồi bị bắt lại, bị đánh đập một trận nhừ tử.

Ta lén ghi lại những gì mình đã trải qua, hy vọng có ngày sẽ có người phát hiện.

*

Người đàn ông đó lừa ta, bảo chỉ cần ta sinh con trai cho hắn, hắn sẽ thả ta và Niệm Từ.

Ta nhượng bộ, rồi mang thai.

Nhưng đến ngày sinh, Niệm Từ lại biến mất.

Họ bán con bé đi rồi. Niệm Từ của ta, họ bán nó đi đâu?

Ta muốn tìm nó, nhưng lại bị họ bắt trở về.

Họ đánh ta, trói ta, bỏ đói không cho uống nước.

*

Về sau, đầu óc ta trở nên hư hỏng.

Lúc tỉnh lúc mê.

Ta dùng d.a.o rạch nát mặt mình, ta ném đứa bé xuống đất.

Toàn thân đầy máu, ta nhìn gã đàn ông đó.

Hóa ra hắn cũng biết sợ, nhưng hắn uống rượu đến bất động.

Họ đều c.h.ế.t rồi. Ta thật vui sướng.

*

Về sau, ta gặp một cô gái. Đôi mắt cô ấy giống y hệt Niệm Từ của ta.

Chắc chắn đó là Niệm Từ.

Sao con bé lại chịu nhiều khổ cực như vậy?

Tất cả là tại ta, tại mẹ không chăm sóc tốt cho con.

Ta luôn quấn lấy nàng.

Ta muốn nói cho nàng biết, ta là mẹ nàng, mỗi ngày ta đều nhớ nàng, nghĩ đến nàng.

Nhưng nàng chẳng hiểu ta đang nói gì, chỉ nhìn ta cười.

Nàng thật dịu dàng, chẳng bao giờ đánh đập hay mắng chửi ta như người khác.

Nàng còn mua y phục mới, chải tóc cho ta.

Cô gái ấy thật tốt, đến mức ta quên cả nàng là ai.

Nhưng ta vẫn rất thích nàng.

*

Mỗi khi nàng khóc, ta đều lấy đồ ăn giấu sẵn đưa cho nàng.

Niệm Từ hồi nhỏ mà khóc, ta cũng dỗ như thế, là con bé nín ngay.

*

Về sau, nàng biến mất.

Ta cứ quanh quẩn khắp làng tìm nàng, nhưng không thấy.

Dường như đã lâu lắm rồi. Ta tìm thấy nàng, nàng mặc y phục đẹp lắm.

Mỗi ngày, ta đều được ở bên nàng.

Ta nói với nàng: "Con là con gái của mẹ, Niệm Từ."

Nàng dịu dàng nhìn ta.

"Phải, con là con gái của mẹ, Niệm Từ."

*

Cuối cùng, cầu mong nhân gian không còn nạn buôn người.

Cầu chúc mọi nhà đều được sum vầy.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

-HẾT-
 
Back
Top Bottom