Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Đoạt Lại

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
405,311
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczPlqKM_YViTQN910G6LZLJ7uGG1O40nyC5zacUKDNbQ-d3c90WSFLemh2WmsZgpFMmwGOR-w06g3QOPX6EEVKKMOKWCZxXQeOaD-LVRolhPTM90x-gneYdwnEeouUDSp7LefXEqymF7KOzL0ttQwEh_=w215-h322-s-no-gm

Đoạt Lại
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Nữ Cường, Cổ Đại, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Thể loại: Cổ Đại, Nữ Cường, Trả Thù, Chữa Lành

Team dịch: Xoăn dịch truyện

(Văn án)

Đã làm tỳ nữ sưởi ấm giường cho Vĩnh Ninh Hầu suốt năm năm.

Trước khi chính thất vào cửa, ta cầu xin hắn thả ta ra khỏi phủ.

Hắn tự tin rằng ta không dám đi, chỉ tay vào một tên ăn mày bẩn thỉu, buộc ta phải chọn một trong hai.

"Không muốn theo bản Hầu, thì theo hắn."

Thấy sắc mặt ta tái nhợt, khóe môi hắn khẽ nhếch lên.

"Ngươi mà quỳ xuống cầu xin bản Hầu... thì bản Hầu sẽ cho phép ngươi ở lại."

Ta chậm rãi quỳ xuống, dập đầu thật mạnh trước mặt hắn.

"Tạ ơn Hầu gia đã ban ân."​
 
Đoạt Lại
Chương 1: Chương 1



01

Ta tên là Sở Sở.

Trước kia, ta là kỹ nữ của Ý Xuân Lâu.

Năm mười sáu tuổi, ta được Vĩnh Ninh Hầu Tạ Chỉ mua về, đưa vào Hầu phủ.

Tạ Chỉ là người có dung mạo xuất chúng.

Mày như tranh vẽ, da tựa ngọc trắng, vẻ ngoài lạnh lùng thoát tục như tiên nhân nơi trời cao.

Nhưng ai ai cũng biết, Vĩnh Ninh Hầu Tạ Chỉ từng chín tuổi g.i.ế.c mẹ, mười ba tuổi c.h.ặ.t đ.ầ.u mười người treo lên cổng thành.

Mười sáu tuổi kế thừa tước Hầu, hai mươi tuổi quyền khuynh triều chính, kiêm nhiệm chức Đại Lý Tự Khanh, từng xử trảm triều thần, sát hại trung lương ngay giữa chốn công đường.

Là "Diêm Vương sống" khiến người nghe tên đã khiếp đảm.

Bảo rằng không sợ là nói dối, nhưng hắn đã mua ta, ta đành phải tìm cách lấy lòng hắn.

Đó là quy củ của Ý Xuân Lâu.

Mà thứ ta học được nhiều nhất ở Ý Xuân Lâu chính là cách mê hoặc và làm hài lòng nam nhân.

Đêm ấy, dù Tạ Chỉ là người lạnh nhạt đến đâu, cũng không giữ nổi sự kiềm chế.

Trong phòng phải gọi nước bảy lần mới dừng lại.

Bọn nha hoàn, tôi tớ trong Hầu phủ thấy hắn sủng ái ta như vậy, liền thay đổi thái độ, đối xử với ta khác hẳn.

Nhưng ta thừa biết rằng, hắn chẳng xem ta có gì đặc biệt.

Hắn tuy đêm nào cũng chung chăn gối, phóng túng điên cuồng, nhưng khi thoả mãn rồi, lại trở về vẻ lạnh lùng đáng sợ.

Chỉ để lại một bát thuốc tránh thai, rồi ngạo nghễ rời đi.

Ngày nào cũng như vậy.

Trong gia tộc quyền quý này, kẻ dưới vốn giỏi nhìn mặt đoán ý.

Chúng thấy ta tính tình mềm yếu, lại không được Tạ Chỉ cho lấy một thân phận thông phòng, liền bắt đầu chểnh mảng.

Cơm ăn áo mặc đều là loại tầm thường, đôi lúc còn là cơm thừa, canh cặn.

Thậm chí có nha hoàn kiêu căng, chua ngoa, nhìn ta mà cau mày, trừng mắt.

Ngấm ngầm chế giễu ta xuất thân kỹ nữ, phô trương lẳng lơ, không biết liêm sỉ.

Ta thấy hết nhưng không bận tâm.

Từ nhỏ ta đã lớn lên ở Ý Xuân Lâu, bao lời nhục mạ hay những chuyện dơ bẩn đều từng chịu qua.

Nói ta lẳng lơ ư, ta coi đó như lời khen.

Nhưng ta không ngờ, có nha hoàn gan lớn, dám nhốt ta trong phòng chứa củi, tự mình giả làm ta đi hầu hạ hắn.

Nghĩ lại, ta thấy cũng hợp lẽ.

Tạ Chỉ, người này, dung mạo như lan như ngọc, tuy ít lời, nhưng đối đãi với bọn nô bộc trong phủ chẳng hà khắc.

Vẻ bề ngoài lại không giống "Diêm Vương sống" trong lời đồn, mà tựa như một pho tượng ngọc Phật lạnh lùng.

Nha hoàn thay ta tên gọi Bích Hà, dung mạo không tệ.

Là người nhà từ nhỏ của Hầu phủ, thường ngày trước mặt ta luôn khoe khoang mình là nữ tử khuê các trong sạch.

Bích Hà vốn đã có nét quyến rũ, hôm nay mặc bộ xiêm y của ta, lại còn trang điểm tỉ mỉ, sắc đẹp càng hơn ta ba phần.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Cùng là trèo lên giường, ta là kỹ nữ có thể trèo, nàng vì sao không?

Ta dựa vào đống củi, lòng dần nguôi ngoai.

Thôi vậy, hôm nay coi như ta được nghỉ ngơi.

02

Đang nhắm mắt nghỉ ngơi, cánh cửa phòng chứa củi bất ngờ bị đá mạnh, bật tung ra.

Tạ Chỉ toàn thân phủ đầy sát khí, ánh mắt đỏ ngầu, giận dữ nhìn chằm chằm vào ta.

Ta giật mình kinh hãi, lắp bắp gọi:

"Hầu gia..."

Không đợi ta nói hết lời, hắn đã thô bạo bế thốc ta lên, nhanh chóng lao đi.

Khi đến sân viện, ta mới nhận ra có điều gì đó không đúng.

Bên ngoài sân, đám người hầu đang quỳ rạp trên mặt đất.

Trước cửa phòng, Bích Hà nằm trơ trụi, lưng đầy vết roi đến rách da nứt thịt.

Tạ Chỉ chẳng buồn liếc nhìn nàng lấy một lần.

Nhưng khi đến cửa, bước chân hắn khựng lại.

Bích Hà không biết từ lúc nào đã bấu chặt lấy vạt áo của hắn, giọng thê lương van xin:

"Hầu gia! Nô tỳ biết sai rồi... Xin ngài tha mạng..."

Chỉ nghe thấy tiếng hét thảm thiết vang lên, bàn tay bám chặt của Bích Hà bị Tạ Chỉ c.h.é.m đứt lìa, rơi thẳng xuống đất.

"Ban chết."

Hắn lạnh lùng liếc nàng, ôm ta rồi bước vào trong phòng.

Cánh cửa "két" một tiếng đóng lại, nhưng tiếng kêu thảm của Bích Hà bên ngoài lại càng xé lòng hơn.

Ta run rẩy toàn thân, không ngờ hắn lại nhẫn tâm với Bích Hà đến vậy.

Nàng chẳng qua chỉ vì muốn giành lấy sự sủng ái mà dùng vài thủ đoạn nhỏ.

Ở Ý Xuân Lâu, đây vốn là chuyện thường tình.

Nếu không thích, chỉ cần đuổi đi là được, nào có cần... nào có cần phải lấy mạng nàng ta.
 
Đoạt Lại
Chương 2: Chương 2



Sắc mặt ta tái nhợt, muốn nói gì đó, nhưng hơi thở của người đàn ông bên cạnh bỗng trở nên gấp gáp, nóng bỏng.

Đột nhiên, ta bị hắn siết chặt eo, xoay người áp xuống.

Hơi thở nóng rực của hắn như lửa, thiêu đốt ta đau đớn.

Nỗi đau lan khắp cơ thể chỉ trong nháy mắt.

Ta run lên, chưa bao giờ thấy hắn điên cuồng như vậy...

Bất giác, ta hiểu ra.

Hắn đã bị hạ dược.

Cơn nóng này mãnh liệt hơn bất kỳ lần nào trước, như muốn hòa tan ta vào tận xương cốt.

Tiếng thở dồn dập vang lên trong phòng, trong khi bên ngoài chỉ cách một cánh cửa, tiếng kêu thảm thiết như xé ruột gan.

Ta càng run rẩy, không kìm được mà cầu xin hắn:

"Hầu gia... bên ngoài..."

Bàn tay trên eo ta siết mạnh hơn, giọng nói trầm khàn vang bên tai:

"Không được phân tâm."

Mồ hôi lạnh chảy ướt tóc mai, ta cắn chặt môi khô nứt, không dám nói thêm một lời.

Trong cơn mơ hồ, ta nghe thấy bên ngoài có tiếng báo cáo:

"Bẩm Hầu gia... người đã tắt thở."

Khi cửa phòng mở lại, Bích Hà đã chết.

Mùi m.á.u tanh nồng xộc thẳng vào mặt, những kẻ nhát gan ngoài sân đã sớm ngất xỉu vì kinh sợ.

Tạ Chỉ nhấc hờ mí mắt, thờ ơ nói:

"Kéo đi cho chó ăn."

Ta ngồi trên giường, cảm giác buồn nôn dâng lên ngùn ngụt.

Đợi đến khi sân viện không còn ai, ta không chịu nổi nữa, liền nôn thốc nôn tháo toàn bộ dịch chua trong dạ dày ra ngoài.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

03

Trời đêm bắt đầu lất phất mưa.

Trong phòng vừa ẩm ướt vừa ngột ngạt, khiến ta thấy n.g.ự.c như bị đè nén, đến thở cũng khó khăn.

Ta lo sợ tột cùng, ký ức về một ngày mưa nhiều năm trước bất giác ùa về.

Hình ảnh người thiếu nữ toàn thân đẫm m.á.u nằm trong vũng đỏ tươi ấy lại hiện lên trước mắt.

Nàng tên Tử Yên, bị cha mẹ bán vào Ý Xuân Lâu.

Tử Yên rất thông minh, giả vờ ngoan ngoãn thuận theo, chờ cơ hội là chạy trốn.

Nhưng nàng cũng thật ngốc, ngốc đến mức tin rằng mình có thể thực sự thoát khỏi nơi này.

Ngày nàng bị bắt về, môi của Tần ma ma vẫn giữ nụ cười lạnh.

Bà ta nói:

"Kẻ phạm lỗi thì phải bị phạt, đó là quy củ của Ý Xuân Lâu."

Mấy tên sai vặt như lũ sói hổ lao vào, chẳng mấy chốc đã xé toạc y phục của Tử Yên, đè nàng xuống dưới thân.

Chúng ta cũng giống như lần này, từng người quỳ dưới đất nhìn.

Tần ma ma rất độc ác, bà ta không muốn lấy mạng người, nhưng lại giỏi giày vò nhân tính.

Bà muốn Tử Yên sống không bằng chết, muốn nàng cầu c.h.ế.t nhưng không được.

Bà muốn tất cả chúng ta hiểu rằng, trốn chạy chỉ có kết cục như vậy.

Ai trong Ý Xuân Lâu cũng sợ hãi run rẩy, ta cũng vậy.

Nhưng ta đã không màng đến cái chết, lao lên cầu xin nàng.

"Tỷ ơi... hãy thuận theo ý của Tần ma ma đi..."

Không ngờ, nàng nhân cơ hội ấy rút trâm cài trên đầu ta, đ.â.m thẳng vào cổ họng mình.

Máu đỏ tươi, nóng hổi phun ra, nhuộm đỏ mắt ta.

Ta chỉ biết ngây người nhìn nàng trút hơi thở cuối cùng.

Tần ma ma giận lắm, vì Tử Yên c.h.ế.t quá dễ dàng.

Bà phạt ta không được ăn uống, quỳ suốt ba ngày ba đêm.

Bà thản nhiên vuốt nhẹ móng tay sơn đỏ.

"Sở Sở, ngươi có nhận phạt không?"

Ta nâng chén nước đầy trên tay, run rẩy đáp:

"Sở Sở nhận phạt."

Năm đó ta chỉ mới tám, chín tuổi, ai cũng nghĩ cái c.h.ế.t của Tử Yên là do vô tình.

Nhưng chẳng ai biết, trước khi bỏ trốn, Tử Yên từng hỏi ta có muốn rời khỏi đây không.

Cũng chẳng ai hay, chính ta đã giúp nàng, cố ý chỉ ngược hướng chạy trốn để làm chậm người đuổi bắt.

Càng không ai biết, khi nàng bị đè xuống dưới thân, đôi môi khẽ động, ánh mắt lại nhìn về phía ta.

Nàng cầu xin ta, hãy g.i.ế.c nàng.

Nàng muốn chết, còn ta muốn sống.

Ta không thích Ý Xuân Lâu, càng không thích học mấy trò lấy lòng nam nhân ấy.

Nhưng ta biết rằng, nếu ta ngoan ngoãn nghe lời, sẽ không bị đánh.

Ta biết, nếu ta vâng lời, sẽ có cơm ăn.

Ta hiểu, nếu ta làm theo mọi mệnh lệnh, sẽ không phải chịu nhục nhã.

So với cái chết, sống hèn mọn như vậy cũng được.

Vậy nên, ta đã cố gắng từng ngày, từng ngày một.

Ta học đàn, học hát, học cách quyến rũ nam nhân, môn nào cũng xuất sắc.

Ta trở thành người được Tần ma ma yêu thích nhất.

Rồi được Tạ Chỉ, vị Hầu gia của Vĩnh Ninh mua về, trở thành niềm tự hào của bà ta.

Bọn họ giống nhau, nắm quyền sinh quyền sát, g.i.ế.c người dễ như bóp c.h.ế.t một con kiến.

Họ định đoạt sự sống c.h.ế.t của người khác, hoàn toàn tùy hứng.

Họ không thích kẻ làm trái ý mình.

Tần ma ma là thế, mà Tạ Chỉ càng là như vậy.

Chỉ khác một điều, ở Ý Xuân Lâu, Tần ma ma cần ta kiếm bạc.

Ta chỉ cần giả vờ ngoan ngoãn, tỏ ra vâng lời là được.

Còn Tạ Chỉ, hắn coi mạng người như cỏ rác, hắn buông thả d*c v*ng nhưng lại không hề đặt tình cảm vào ai.

Với hắn, ta chỉ là một sở thích nhất thời.

Nhưng cơ thể này của ta rồi cũng sẽ có lúc già nua, héo úa.

Đến khi ấy, ta sẽ phải làm sao?
 
Đoạt Lại
Chương 3: Chương 3



04

Từ sau đêm ấy, khắp Hầu phủ ai nấy đều nơm nớp lo sợ.

Ta cũng chẳng ngoại lệ, nhưng ta đã suy nghĩ thông suốt.

Hắn đã tham luyến thân thể này của ta, vậy thì ta sẽ lợi dụng chính nó để giành lấy một vị trí trong lòng hắn.

Nếu sau này ta có phạm phải sai lầm gì, ít ra cũng có thể giữ được mạng sống.

Ta không còn hời hợt giả tạo, cũng không giữ khoảng cách với hắn nữa.

Trong lúc cẩn thận từng li từng tí, ta âm thầm ghi nhớ mọi thói quen và sở thích của hắn.

Ngày đông, nghe hắn khẽ ho hai tiếng, ta lập tức mang một chén canh lê ấm đến cho hắn.

Xuân về, mưa xuân lất phất, ta cầm ô đứng trước cửa chờ hắn trở về.

Hè đến, trời nóng nực, biết hắn thích mát mẻ, ta tự tay làm món thạch lạnh cho hắn thưởng thức.

Thu vàng, ta hái những bông quế nhỏ xinh, để hương thơm thoảng khắp gian phòng.

Ngày qua ngày, ta như phụng thờ tổ tông mà hầu hạ Tạ Chỉ, nghĩ trăm phương nghìn kế để lấy lòng hắn, giống như bản thân thực sự say mê hắn đến cùng cực.

Ban đầu, ánh mắt hắn vẫn thâm trầm khó đoán, không để lộ chút cảm xúc nào.

Nhưng về sau, qua những cử chỉ không chút phô trương, ta nhận ra hắn cũng vừa lòng.

Có lúc, hắn thậm chí mang công văn đến xử lý ngay tại phòng ta. Ta mỉm cười đứng bên, hầu bút mực cẩn thận.

Những việc không quá quan trọng, ta cũng tranh thủ góp lời.

Hắn thấy ta nói năng rõ ràng, có lý lẽ, trong mắt không giấu được vẻ ngạc nhiên.

Ta giả vờ đỏ mặt, nhưng trong lòng lại thấy buồn cười.

Hóa ra, vẫn là Tần ma ma có tầm nhìn xa.

Bà ta từng bảo, nếu chỉ trò chuyện những chuyện phong hoa tuyết nguyệt với nam nhân, ắt quá tầm thường.

Phải khiến hắn cảm thấy bất ngờ, cảm nhận được sự khác biệt thì mới giữ được sự mới lạ.

Vì vậy, cầm kỳ thi họa, thơ từ ca phú, thậm chí là các lễ nghi của danh gia vọng tộc, ta đều học qua ít nhiều.

Sau này, sắc mặt hắn nhìn ta cuối cùng cũng dễ chịu hơn một chút.

Khi vui vẻ, hắn thưởng cho ta không ít trang sức vàng bạc, đều là những món rất quý giá.

Nhưng ta, vốn không phải người mê tiền tài.

Năm năm trôi qua trong nháy mắt.

Bên cạnh hắn vẫn chỉ có một mình ta, đối với ta hẳn cũng coi là khác biệt.

Ai ai cũng biết, bên cạnh Vĩnh Ninh Hầu Tạ Chỉ có một kỹ nữ rất được sủng ái.

Còn có người nói, kỹ nữ ấy yêu Tạ Chỉ đến cuồng si, hễ có việc gì liên quan đến hắn đều tự tay lo liệu, tuyệt không giao phó cho người khác.

Nghe vậy, ta chỉ cười nhạt.

Giữa ta và Tạ Chỉ chẳng thể gọi là yêu đương.

Thứ tình cảm này, giống như quan hệ chủ tớ hơn.

05

Những ngày sống ở Hầu phủ, mọi việc nhìn chung khá suôn sẻ.

Thế nhưng, hôm đó khi đang chọn trang sức ngoài tiệm, ta bất ngờ bị một tiểu thư với đôi mắt hạnh nhân và chân mày lá liễu giáng cho một cái tát.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Mấy năm nay ở cạnh Tạ Chỉ, ta cũng bị nhiễm vài phần tính khí của hắn.

Ta vốn không phải loại người dễ chịu thiệt.

Định đánh trả lại, thì chợt nghe loáng thoáng vài từ như "Định Viễn Hầu Tạ Chỉ", "tiểu thư phủ Tể tướng", "đính hôn".

Ta khựng lại, hỏi:

"Ngươi vừa nói gì? Nói lại lần nữa?"

Tiểu thư ấy càng tỏ ra đắc ý, mỉa mai đáp:

"Ta nói, ta là đích nữ Tể tướng phủ, Tô Tầm Nguyệt, không lâu nữa sẽ đính hôn với Định Viễn Hầu Tạ Chỉ. Ngươi, loại hồ ly tinh thấp hèn, không biết liêm sỉ... sao còn không mau rời khỏi Hầu phủ? Hay là muốn chờ Tạ ca ca đuổi ngươi đi?"

Đôi mắt ta sáng rực lên:

"Hắn muốn thành thân? Thật sự muốn đuổi ta đi?"

Sau khi nhận được lời khẳng định từ Tô Tầm Nguyệt, ta liền bỏ lại đống trang sức, vui vẻ chạy về Hầu phủ.

Nhìn bóng lưng của ta, Tô Tầm Nguyệt cau mày bực dọc:

"Ả tiện nhân đó điên rồi sao? Sao lại trông vui vẻ như vậy chứ?"

Về đến phủ, ta cố nén sự hưng phấn lại.

Hắn đã sắp sửa thành thân với tiểu thư phủ Tể tướng, vậy chẳng phải ta có thể rời đi rồi sao?

Nghe nói Tể tướng đại nhân rất yêu thương con gái, chắc chắn sẽ không để tiểu thư chịu thiệt.

Như vậy, Tạ Chỉ sẽ không thể giữ ta lại trong Hầu phủ nữa.

Năm năm qua, ta hầu hạ hắn cũng đã tận tâm tận lực, hẳn hắn sẽ đồng ý cho ta rời đi.

Những món đồ quý giá ta không cần, chỉ cần một chút tiền phòng thân là đủ.

Sau này ta sẽ làm một nông phụ, hoặc đi đây đó, xem bản thân có thể làm gì.

Chỉ cần không phải sống dưới ánh mắt dò xét của người khác nữa.

Càng nghĩ, trong lòng càng phấn chấn.

Thấy trời vẫn còn sớm, ta bèn đi đến tiểu phòng bếp.

Muốn làm vài món ngon cùng chút rượu ngon, đợi Tạ Chỉ về ăn uống no say.

Sau đó, ta sẽ xin hắn ban cho ân điển.
 
Đoạt Lại
Chương 4: Chương 4



06

Đêm đó, Tạ Chỉ trở về dưới ánh trăng.

Ta từ xa nhìn thấy hắn, mỉm cười vẫy tay chào, rồi cẩn thận hầu hạ hắn ngồi xuống.

Ánh mắt hắn đen nhánh, khi dừng lại trên má ta, vô tình cau mày.

Thấy sắc mặt hắn không tốt, ta càng cẩn trọng, ngồi bên cạnh gắp thức ăn cho hắn.

Muốn hắn vui, ta nói nhiều hơn thường lệ.

"Hầu gia, hôm nay các món này đều do chính tay ta làm, ngài nếm thử xem."

"Món này nữa, đậu phụ cũng là do ta tự tay nghiền..."

"Hầu gia, rượu này ủ vài tháng trước, hôm nay mở ra thử, thấy vị vừa chuẩn..."

Quả nhiên, lông mày hắn giãn ra, khóe môi còn thấp thoáng ý cười.

Không lâu sau, hắn ăn uống no say, hiếm hoi nắm lấy tay ta v**t v*.

Thấy tâm trạng hắn tốt hơn, ta do dự mở lời:

"Hầu gia... Nghe nói... Ngài sắp đính hôn với tiểu thư Tể tướng phủ..."

Đôi mắt phượng của hắn khẽ híp lại, tay siết chặt lấy tay ta, tay còn lại vuốt lên má ta.

"Ngươi không cần..."

"Chỉ muốn xin Hầu gia cho ta rời khỏi phủ."

Ta không đợi hắn nói xong, lời nói đã bật ra khỏi miệng.

Hắn khựng lại, ánh mắt trở nên âm trầm khó lường.

Hồi lâu sau, hắn lạnh lùng nói:

"Ngươi không cần lo về Tô Tầm Nguyệt, bổn hầu sẽ bảo vệ ngươi."

Ta vốn quen đoán sắc mặt người khác, nhưng lần này, niềm vui sắp được rời đi làm ta mụ mẫm.

Không hiểu ý tứ trong lời hắn, chỉ quỳ xuống khẩn thiết cầu xin.

"Hầu gia... Ta tự biết thân phận thấp hèn, không dám ở lại bên ngài. Nếu về sau khiến ngài và phu nhân bất hòa, đó sẽ là lỗi của ta. Chi bằng... Hầu gia hãy để ta đi."

Không gian xung quanh yên lặng đáng sợ, ánh mắt hắn như dao, dường như muốn xuyên thấu ta.

Hắn mím môi, giọng lạnh lẽo vang lên:

"Vậy nên hôm nay ngươi làm tất cả những điều này, là để rời khỏi bổn hầu?"

Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng sau lưng ta:

"Tất nhiên là không... Chỉ là ngài sắp thành thân, bên cạnh đã có phu nhân, lúc này ta rời đi mới là lẽ phải."

Ta không hiểu, tại sao ta thấu tình đạt lý như vậy, hắn không vui, mà lại tức giận.

Thậm chí khi ta tiếp tục nói, giọng nghèn nghẹn:

"Hầu gia, ta theo ngài năm năm, không có công lao cũng có khổ lao. Sau này ngài đã có phu nhân, ta nên tự mình tìm lối thoát..."

Hắn cúi mắt nhìn ta, khẽ cười:

"Bổn hầu... sẽ cho ngươi làm trắc thất."

Lời nói của hắn khiến ta sững sờ tại chỗ:

"Cái gì...?"

Trắc thất ư? Với người khác có lẽ là niềm vui lớn.

Nhưng với ta, đó là án tù chung thân, là cả đời bị giam cầm, là mãi mãi diễn một vai kịch.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Ngón tay ta siết chặt, ta cắn môi đáp:

"Hầu gia, ta chỉ là một kẻ thấp hèn, không xứng làm trắc thất."

Hắn không hề bận tâm, nhấp một ngụm trà, nhẹ nhàng nói:

"Bổn hầu nói ngươi xứng thì ngươi xứng."

"Nhưng ta muốn rời khỏi phủ."

Ta cúi đầu, quỳ xuống dập đầu trước hắn.

Giọng hắn lạnh lùng, pha chút tức giận:

"Ồ? Vậy ngươi không muốn?"

Ta cúi mặt thấp hơn:

"Phải, ta không muốn."

Rồi một tiếng "choang", chiếc tách trà vỡ tan, mảnh vụn văng lên, làm xước mặt ta.

Hắn bóp mạnh lấy cằm ta, ép ta ngẩng mặt nhìn hắn.

"Bổn hầu đã nhượng bộ nhiều lần, Sở Sở, đừng không biết điều."

Toàn thân ta run rẩy, nhưng không hiểu sao lại có can đảm nhìn thẳng vào mắt hắn:

"Trong mắt ngài, ta chẳng qua chỉ là một món đồ làm ấm giường, đúng không?

"Năm năm nay, đến cả thân phận thông phòng ngài cũng không cho ta. Nhưng tiểu thư Tể tướng phủ vừa vào cửa, ngài đã định phong ta làm trắc thất. Hầu gia, ta không ngốc, ngài không thoái thác được cuộc hôn nhân này, nên định dùng ta làm kẻ cản đường. Nhưng nếu đã vậy, tại sao lại phải là ta?

"Hầu gia, chẳng lẽ không thể vì năm năm ta tận tâm hầu hạ ngài mà trả lại cho ta tự do ư?"

Hắn giận đến đỏ mắt, quất liên tiếp ba roi, mỗi roi như lột da rút xương.

"Ngươi nghĩ ngươi là ai mà bổn hầu lại yêu ngươi?"

Ta nghiến răng chịu đựng, m.á.u trào lên cổ họng, không cầu xin một tiếng.

Hắn giận dữ ném roi, túm cổ ta lôi ra ngoài.

Đến cổng Hầu phủ, hắn vứt ta xuống trước một kẻ ăn mày hôi hám, lạnh lùng nói:

"Đã tự nguyện hạ mình, vậy không theo bổn hầu thì theo hắn."

Ta nhìn kẻ ăn mày kia, người bẩn thỉu, bốc mùi hôi thối, mà không khỏi run rẩy.

Hắn nhếch mép cười, ánh mắt đầy hằn học:

"Sở Sở, nếu ngươi quỳ xuống cầu xin, bổn hầu sẽ cho ngươi ở lại."

Ta im lặng thật lâu, rồi từ từ quỳ xuống, dập đầu thật mạnh:

"Đa tạ Hầu gia ban ân."

Hắn không ngờ rằng, ta thà chọn một kẻ ăn mày còn hơn ở lại bên hắn.

Hắn nghiến răng, giận dữ hét lên:

"Không có lệnh của bổn hầu, ai cũng không được cứu ả!"

Rồi xoay người bỏ đi, đóng sập cổng Hầu phủ sau lưng.
 
Đoạt Lại
Chương 5: Chương 5



07

Tên ăn mày kia như thể không thể chờ thêm, cúi sát mặt ta.

Luồng hơi thở nồng nặc và tanh hôi phảng phất quanh mũi khiến ta muốn gạt hắn ra, nhưng cơ thể đau đớn đến không còn chút sức lực nào.

Khắp người nóng rát tựa như bị lửa thiêu đốt, cuối cùng ta không chịu nổi, trước mắt tối sầm lại.

Trước khi nhắm mắt, trong lòng không khỏi tự cười nhạo bản thân.

"Sở Sở à, ngươi vốn dĩ hèn nhát, hôm nay sao lại hành động hồ đồ như thế?"

Khi mở mắt lần nữa, ta phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường gỗ, quần áo đã được thay sạch sẽ.

Cánh cửa gỗ "két" một tiếng mở ra, tên ăn mày tóc tai bù xù thẳng tiến về phía ta.

Không thể nhìn rõ khuôn mặt hắn, ta lập tức rút cây trâm bạc trên đầu, chống người dậy, chỉ thẳng vào hắn với ánh mắt cảnh giác.

Hắn dừng bước, thực sự không tiến lại gần, chỉ đưa ra một bát thuốc trong tay.

"Cô nương, uống thuốc đi."

Giọng hắn trầm ấm, còn mang chút dịu dàng bất ngờ.

Ta cau mày, cây trâm trong tay vẫn không hạ xuống.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Thấy vậy, hắn như chợt nghĩ ra điều gì, vội giải thích.

"Cô nương đừng sợ, y phục của cô nương không phải ta thay."

Sợ ta không tin, hắn quay người ra ngoài, kéo một phụ nhân vào.

"Y phục của cô nương là do Á Bà thay."

Giọng hắn có chút lúng túng: "Thật khó mà giải thích được, bà ấy không nói được, nhưng xin cô nương hãy tin ta…"

Phụ nhân kia, gương mặt đầy những vết sẹo chằng chịt, trông rất đáng sợ. Nhưng khi nhìn thấy ta, đôi mắt bà sáng lên.

Bất ngờ, bà lao thẳng về phía ta.

Mặt ta tái nhợt, lùi lại phía sau đến mức không còn đường lui, tay vẫn siết chặt cây trâm bạc.

Tên nam nhân kia vội vàng hét lên:

"Cô nương đừng làm hại bà ấy! Á Bà không có ác ý, chỉ muốn cô nương uống thuốc thôi!"

Tay ta khựng lại, nhìn thấy phụ nhân ấy thực sự đang cầm bát thuốc với vẻ mặt sốt ruột, miệng phát ra những âm thanh không rõ ràng, như muốn thúc giục ta uống.

Ta ngây người nhìn bát thuốc đen ngòm, hương thuốc thoang thoảng từ vết thương trên lưng nhẹ nhàng len vào mũi.

Chỉ lúc này, ta mới nhận ra rằng vết thương trên lưng không còn đau rát như trước.

Á Bà nhìn ta ngơ ngác, vỗ nhẹ vào tay ta như muốn trấn an, sau đó chạy nhanh ra ngoài, kéo tên nam nhân kia vào.

Bà nôn nóng dùng tay ra hiệu, vẻ mặt đầy khẩn trương.

Ta nhìn hai người với những cử chỉ kỳ lạ, rồi lại cúi đầu nhìn bát thuốc trong tay.

Cảm giác an tâm kỳ lạ dâng lên trong lòng. Ta cầm bát thuốc, uống cạn trong một hơi.

Khi ngẩng đầu lên, tên nam nhân đang rửa mặt với một chậu nước. Á Bà chỉ đâu hắn lau đó.

Chỉ trong vài động tác, lớp bùn đen trên mặt hắn đã bị rửa sạch. Mái tóc trước trán được buộc gọn gàng bằng một dải lụa trắng, để lộ dung mạo thật sự.

Khuôn mặt hắn thanh tú, giữa chân mày toát lên khí chất hiên ngang.

Thấy ta nhìn chăm chú, hắn bối rối nở một nụ cười.

Nụ cười ấy khẽ khàng, khiến má lúm đồng tiền mờ nhạt hiện lên, hoàn toàn khác xa vẻ ngoài th* t*c ban đầu.

"Thật có lỗi với cô nương. Ta không nhận ra dáng vẻ bẩn thỉu của mình lại đáng sợ đến vậy."

"Tại hạ là Tề Ngọc, một lang y."

Lang y?

Là những người mang hòm thuốc, gõ chuông leng keng, đi khắp phố phường chữa bệnh cứu người sao?

Chẳng trách khi trước lúc ta bất tỉnh, nghe thấy tiếng chuông leng keng văng vẳng.

Nhưng tại sao hắn lại có dáng vẻ của một tên ăn mày, nằm ngoài cổng hầu phủ?

Hắn dường như đoán được điều ta muốn hỏi, khẽ nhếch môi, nở một nụ cười cay đắng.

"Ta nghĩ cô nương là muội muội thất lạc của ta, Tề Sở."

08

Tề Ngọc kể rằng muội muội của hắn bị bắt cóc ngay dưới mắt mẫu thân.

Khi ấy là ở chợ, đông người qua lại, chỉ trong thoáng chốc trò chuyện, muội muội đã bị kẻ xấu lừa đi.

Gia đình đã báo quan, nhưng nha môn xử lý qua loa vài lần rồi không truy cứu nữa.

Muội muội bị bắt cóc khi mới năm tuổi.

Mẫu thân Tề Ngọc không chịu nổi cú sốc mất con gái, ngày ngày tự trách mình: "Lỗi là tại ta, nếu ta không rời mắt dù chỉ một khắc…"

Vì đau khổ, bà qua đời trong sự ân hận dằn vặt.

Phụ thân vốn mở một tiệm thuốc, nhưng sau khi mẫu thân mất, ông đóng cửa tiệm, mang theo Tề Ngọc đi khắp nơi tìm kiếm con gái.

Để kiếm sống trên đường, ông trở thành một lang y mang chuông, vừa hành nghề chữa bệnh, vừa tìm tin tức về muội muội.

Ông thường miễn phí chữa bệnh cho những gia đình nghèo khó, chỉ mong họ có thể cung cấp thông tin về con gái mình.

Nhưng ông trời không thấu lòng người, những người tốt như phụ thân Tề Ngọc lại bạc mệnh.

Sau hai mươi năm chạy vạy, phụ thân qua đời ở tuổi bốn mươi, khi thân thể và tinh thần đã kiệt quệ vì thất vọng liên miên.

Trước lúc ra đi, ông nắm c.h.ặ.t t.a.y Tề Ngọc, ánh mắt không cam lòng nhắm lại.

"Tề Ngọc… nhất định phải tìm được muội muội của con…"
 
Đoạt Lại
Chương 6: Chương 6



Sau đó, Tề Ngọc kế thừa ý chí của phụ thân, trở thành một lang y và tiếp tục hành trình tìm kiếm muội muội.

Cuối cùng, mọi manh mối đều chỉ về một nơi: Ý Xuân Lầu.

Khi đó, Tề Ngọc đang ở Ích Châu. Nghe tin muội muội, hắn thức ba ngày ba đêm không ngủ, gấp gáp chạy đến kinh thành.

Đến Ý Xuân Lầu, người báo tin chỉ nói rằng nơi này từng có một cô gái tên Sở Sở, năm năm trước đã vào phủ hầu gia.

Hắn lại không ngừng nghỉ đến phủ Hầu gia, cuối cùng rơi vào cảnh ăn mày bẩn thỉu, nhưng cũng nhờ đó mà cứu được ta.

*

Nghe hắn kể xong, lòng ta dậy lên những cảm xúc khó tả.

Tại Ý Xuân Lầu, chưa từng có ai quan tâm đến nguồn gốc của một kỹ nữ.

Sự mất tích của muội muội hắn đã khiến một gia đình tan vỡ.

Mà những cô nương với xuất thân không rõ ràng ở Ý Xuân Lầu e rằng không chỉ vài chục người.

Ta không dám nghĩ sâu hơn.

Tề Ngọc kể xong thì chăm chú nhìn ta, ánh mắt ánh lên chút hy vọng.

"Sở Sở Cô nương, không biết tại Ý Xuân Lầu có còn cô nương nào khác cũng tên Sở Sở không?"

Ta ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt đầy mong đợi của hắn, trong lòng dâng lên sự không đành lòng.

Sau một lúc im lặng, ta khẽ lắc đầu.

Chỉ dựa vào cái tên "Sở Sở" để tìm người, e rằng không thể.

*

Tề Ngọc lại hỏi:

"Vậy có cô nương nào cùng tuổi hoặc lớn hơn cô một chút không? Muội muội của ta có một vết bớt màu đỏ phía sau tai."

Ta cắn môi, cố nhớ lại.

"Người trạc tuổi ta thì ít nhất cũng phải hơn trăm người. Trong đó, những người bị gia đình bán đi thì khoảng ba, bốn chục người.

"Trong số đó, có người ở lại Ý Xuân Lầu, cũng có người bị quan lại quyền quý mua về, mang đi nơi khác.

"Còn vết bớt sau tai… ta chưa từng để ý."

Hắn trông thất vọng, vai rũ xuống.

Ta ngẫm nghĩ rồi hỏi: "Ngươi có giấy bút không?"

Hắn sửng sốt, vội vàng lục tìm giấy bút trong hòm thuốc.

Ta trải tờ giấy ra, vừa nghĩ vừa viết, ngòi bút lướt nhanh trên mặt giấy.

Chẳng mấy chốc, tờ giấy đã kín đặc tên.

*

Sau khi rà soát một lượt, xác nhận không sót tên ai, ta mới ngừng bút.

Ngước lên nhìn Tề Ngọc: "Ngươi lại đây."

Hắn lập tức sáng rỡ đôi mắt, bước nhanh đến trước mặt ta.

Ta cầm bút gạch bỏ những cái tên: "Những người trạc tuổi ta, xác định có gia đình thì loại bỏ.

"Những người quen thân với ta, không có vết bớt sau tai cũng có thể loại bỏ."

Tên trên giấy giảm đi đáng kể, ta đếm lại, còn khoảng hai mươi người.

Trong số đó, có người vẫn ở Ý Xuân Lầu, nhưng cũng có người bị đưa đi nơi khác.

Ta nhíu mày: "Chắc phải mất thêm thời gian."

Tề Ngọc cười rạng rỡ, không giấu được niềm vui.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

"Trước đây như mò kim đáy bể, nay trong hai mươi người này chắc chắn có một người là muội muội ta. Nếu ta đi nhanh hơn, có lẽ không lâu nữa sẽ đoàn tụ với nàng!"

Nói xong, hắn nghiêm túc cúi chào ta.

"Nhờ có Sở Sở cô nương giúp đỡ, tại hạ vô cùng cảm kích."

Ta vội vàng đáp: "Ta chưa cảm tạ ngươi ơn cứu mạng, chút chuyện này chỉ là việc nhỏ."

Hắn cẩn thận cất tờ giấy, chợt hỏi: "Sở Sở Cô nương, cô có nhớ quê nhà ở đâu không? Đợi khi khỏe hơn, có định trở về không?"

Ta khựng lại, sau đó khẽ lắc đầu.

Từ khi có ký ức, ta đã ở Ý Xuân Lầu, không biết mình còn có nhà hay không.

*

Hắn ngừng một chút, giọng hơi trầm: "Có lẽ, người thân của cô nương cũng như chúng ta, đang khổ sở tìm cô."

Môi ta mấp máy, trong lòng dâng lên chút hy vọng.

Người thân của ta, liệu có giống như hắn nói, vẫn đang tìm kiếm ta chăng?

Ngày trước ở Ý Xuân Lầu, ta từng nghĩ mình bị bỏ rơi, từng nghĩ mình bị bán đi.

Nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng cha mẹ, hay huynh đệ tỷ muội, có lẽ đang đau đáu đi tìm ta ở một nơi xa lạ.

Tề Ngọc nhìn ta chằm chằm, ánh mắt sáng ngời.

"Sở Sở Cô nương, chi bằng hãy ở lại đây…"

Ta sững người, vô thức ngẩng đầu nhìn hắn.

Hắn bỗng đỏ bừng vành tai, vội giải thích:

"Sở Sở Cô nương, đừng hiểu lầm, đây là nhà của Á Bà… Ngoài kia còn một gian phòng, ta…"

Giọng nói có chút bối rối, nhưng rất chân thành:

"Ta chỉ nghĩ rằng, nếu ta tìm được muội muội…

"Ta sẽ giúp cô nương tìm lại người thân."

09

Ta chưa từng gặp nam nhân nào như Tề Ngọc.

Theo lời kể của hàng xóm, ta đã được Tề Ngọc cõng từ kinh thành về đây.

Thôn Hạnh Hoa nằm ở vùng ngoại ô xa xôi, đi bộ cũng mất cả ngày lẫn đêm.

*

Ta hôn mê năm ngày, suốt thời gian đó, Tề Ngọc không ngừng nghỉ chăm sóc ta.

Vết thương do roi trên lưng rất sâu, dù đã lành, nhưng vẫn để lại sẹo.

Ta không mấy để tâm, giờ ta không sống dựa vào dung mạo, có dung nhan đẹp để làm gì.

Nhưng Tề Ngọc lại vượt qua mấy ngọn núi để tìm thảo dược, không chút phiền lòng mà dặn đi dặn lại ta phải bôi thuốc.

Hắn nói thân thể là của ta, bảo ta nhất định phải biết quý trọng chính mình.
 
Đoạt Lại
Chương 7: Chương 7



*

Ta đã sống hai mươi lăm năm, nhưng chưa một ai bảo ta phải biết yêu thương bản thân.

Ta chỉ biết rằng, nếu muốn có được thứ gì, ta nhất định phải dùng thân thể này để đổi lấy.

Ở Ý Xuân Lầu, nếu muốn sống tốt, ta phải xuất sắc ở mọi mặt, để Tần ma ma cung phụng và chiều chuộng ta.

Ở Hầu phủ, nếu muốn sống sót, ta phải hạ mình để hầu hạ Tạ Chỉ, lúc hắn vui vẻ, sẽ ban cho ta vài món đồ.

Còn khi hắn không vui, ta phải chịu cảnh bị lạnh nhạt, thấp thỏm như đứng trên đống lửa.

Tần ma ma coi cơ thể ta như cây hái ra tiền.

Còn Tạ Chỉ thì xem ta là công cụ thỏa mãn d*c v*ng.

*

Thế nhưng Tề Ngọc…

Làm sao lại có một nam nhân chỉ vừa gặp mặt mà đã tận tâm đối xử tốt với ta như vậy?

Ta không tin trên đời này có người tốt đến thế.

Hắn nhất định có mục đích gì đó.

Chắc chắn hắn muốn lợi dụng ta để tìm muội muội của hắn, nhưng ta đã đưa danh sách tên rồi.

Sao hắn vẫn chưa lộ bộ mặt thật?

*

Ta nghĩ mãi, cuối cùng rút ra kết luận.

Chắc hẳn hắn thấy ta có chút nhan sắc, nên động lòng.

*

Hoặc… có lẽ không phải vậy.

Ta ngẩn ngơ nhìn hắn từ xa.

Tề Ngọc đang mỉm cười, cẩn thận giặt giũ bộ y phục lấm lem bùn đất của Á Bà.

Dung mạo của Á Bà đã bị hủy hoại, đầu óc cũng không còn minh mẫn. Hắn và bà vốn dĩ chỉ là kẻ qua đường xa lạ.

Ấy vậy mà, hắn vẫn nhẫn nại như thế.

Còn có lão thúc què trong làng, không có tiền trả tiền khám bệnh, Tề Ngọc vẫn mỗi ngày đến xem bệnh cho ông.

Hắn cũng rất thích trẻ con. Nếu nghe nói nhà nào có trẻ bị bệnh, dù đêm khuya cũng nhất định vội vã đến thăm.

Thậm chí cả con ch.ó hoang A Vượng ở đầu làng, hắn cũng không quên mang xương đến cho nó mỗi ngày.

*

Ta âm thầm nghĩ, chẳng lẽ hắn thật sự là một vị “Bồ Tát sống”?

Thôi thì, ta tạm thời ở lại đây vậy.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

10

Tề Ngọc ngày ngày mang danh sách ta viết, vội vàng chạy vào thành tìm kiếm tin tức.

Ra vào Ý Xuân Lầu, cần không ít bạc. Nhưng hắn chữa bệnh cho những gia đình nghèo khó, nhiều khi chỉ lấy vài đồng xu, thậm chí còn không nhận thù lao.

Hắn nói:

"Người nghèo sống đã khổ, nào dám tiêu tiền chữa bệnh. Đau bệnh nhỏ đều cắn răng chịu đựng, với họ là tính mạng, còn với ta chỉ là chút công sức."

Ta bật cười chế giễu hắn:

"Ngốc thật, đến thuốc thang còn phải bù lỗ, thế thì đến bao giờ mới đủ tiền tìm muội muội đây?"

Hắn chỉ mỉm cười đáp:

"Không sao, lần trước ta cứu được một đại ca ở kinh thành, huynh ấy bảo có cách giúp ta tìm được muội muội."

Ta hừ một tiếng, lạnh nhạt nói:

"Cái cách gì chứ? Chắc lại là dụ dỗ kẻ ngốc như ngươi để gạt tiền đi dạo lầu xanh mà thôi."

*

Ta thấy hắn ngốc nghếch quá, nghĩ cũng tốt bụng nhắc nhở:

"Ngốc à, tên Vương Thanh ấy xuất thân hạ đẳng, chỉ giỏi lừa bạc của ngươi, vậy mà ngươi còn cảm ơn hắn!"

Hắn vội vàng xua tay:

"Không đâu, cô nương, Vương đại ca không phải người như vậy."

Ta nhướng mày hỏi lại, giọng trêu chọc:

"Ngươi bênh vực hắn như thế, chẳng lẽ… chẳng lẽ vì hắn dẫn ngươi đi lầu xanh mà ngươi say mê vẻ dịu dàng đó rồi à?"

Hắn luống cuống, đôi mắt lộ vẻ xấu hổ và phẫn nộ.

"Cô nương, Tề Ngọc tuyệt đối không phải loại người như vậy!"

Hừ, ngốc thật. Để xem bị lừa hết tiền, hắn có trách ta không cảnh báo hay không.

*

Nhưng ta lại sai nữa rồi.

Ta tự cho rằng ở Ý Xuân Lầu và Hầu phủ đã nhìn thấu lòng người, cho rằng mình có thể đoán được ý đồ của bất kỳ ai.

Đêm đó, ta tưởng như mình nghe nhầm:

"Ngươi nói ta cũng là bị kẻ buôn người bắt cóc? Ta vốn là người Túc Châu?"

Đôi mắt Tề Ngọc ánh lên vẻ vui mừng:

"Đúng vậy! Là Vương đại ca điều tra ra. Hai mươi mấy cô nương cùng bị đưa vào Ý Xuân Lâu năm đó đều bị bắt cóc. Vương đại ca lần theo manh mối, bắt được tên buôn người năm đó!"

*

Cái gì? Vương Thanh không phải lừa đảo? Hắn thật sự là người tốt? Hắn thật sự điều tra ra được…

Tim ta bỗng chốc đập dồn dập:

"Vậy ta… có người thân không? Họ có đang tìm ta không?"

Ánh mắt Tề Ngọc thoáng trầm xuống:

"Cái đó… vẫn chưa có tin tức. Nhưng cô nương yên tâm, chúng ta nhất định sẽ giúp cô tìm được người thân!"

*

Ta nghe mà khóe mắt đỏ hoe, chẳng còn vẻ bông đùa thường ngày nữa.

Ta nghĩ những lời đó chỉ là hắn nói để an ủi ta, nào ngờ hắn thật sự ghi lòng tạc dạ. Cũng chẳng ngờ đến, Vương Thanh – người nhìn qua hung hãn, dữ tợn – lại là một người tốt.

Và ta cũng không ngờ rằng trên đời thật sự có những kẻ "ngốc" như vậy. Ta rõ ràng chẳng cho hắn được gì.

*

Ta cúi đầu khẽ nói:

"Tề Ngọc, cảm ơn ngươi. Còn nữa… thật có lỗi."

Hắn bối rối gãi đầu:

"Cô nương, chẳng có gì đâu, ta chỉ tiện tay thôi."

Ta nhìn hắn, bâng khuâng hỏi:

"Nếu muội muội ngươi thật sự đang làm kỹ nữ ở Ý Xuân Lâu, ngươi đưa nàng về, không sợ thiên hạ gièm pha sao? Ngươi không chê nàng sao?"
 
Đoạt Lại
Chương 8: Chương 8



Hắn hơi ngập ngừng rồi đáp, giọng trầm xuống:

"Ta không để ý lời thiên hạ. Nhưng nếu muội muội để ý, ta sẽ đưa nàng đến nơi không ai quen biết nàng. Ta biết y thuật, có thể nuôi nàng ở bất kỳ đâu."

Hắn chau mày, ánh mắt kiên định:

"Còn chê nàng sao? Tại sao ta phải chê bai? Nàng đã trải qua nhiều chuyện như thế, còn sống được đã là điều không dễ dàng. Ta chỉ thấy đau lòng.

"Sai là những kẻ mua bán nàng, ép buộc nàng. Người đáng bị chê cười, phải là những kẻ tổn thương các cô nương ấy."

*

Ta ngẩn người, đôi mắt bất giác ngấn nước.

Ánh mắt hắn mang theo thứ gì đó, thứ mà ta chưa từng nhìn thấy ở bất kỳ ai khác.

Ta cảm thấy, hắn thật sự không giống những người khác.

11

Tề Ngọc đã trở về, nhưng là trên một chiếc cáng, thân mình yếu ớt đến không chịu nổi. Bên cạnh hắn, một cậu bé xa lạ cúi đầu, đôi mắt ngấn nước.

*

Khi nghe tin hắn đã về, ta vội vã chạy ra đầu làng, tay cầm theo những món đồ vừa mua, nhưng tất cả rơi xuống đất khi ta nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.

Tề Ngọc nằm trên cáng, hơi thở yếu ớt, khuôn mặt tái nhợt không còn chút sinh khí. Một cậu bé chừng bảy, tám tuổi đứng bên cạnh, đôi mắt đẫm lệ ngước nhìn ta.

*

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Điều khiến ta ngỡ ngàng hơn cả là khuôn mặt của cậu bé ấy, với đôi mắt có đến bảy phần giống… Tạ Chỉ.

Tim ta chợt lạnh toát. Hàng loạt câu hỏi xoay vần trong đầu: Tề Ngọc đã gặp chuyện gì? Cậu bé này là ai? Tại sao lại có liên quan đến Tạ Chỉ?

*

Ta vội chạy đến bên Tề Ngọc, giọng run rẩy:

"Tề Ngọc, ngươi làm sao thế này? Ngươi nói sẽ trở về bình an cơ mà!"

Tề Ngọc cố gắng hé mắt nhìn ta, môi khẽ nhúc nhích nhưng không thành lời. Cậu bé bên cạnh sụt sùi:

"Tỷ tỷ, đại ca cứu muội muội của mình, nhưng lại bị người ta ám toán trên đường từ Thanh Châu về đây. Là muội muội bảo ta đưa đại ca trở về, nhưng đường quá xa, chúng ta suýt nữa không kịp…"

*

Cậu bé vừa nói vừa bật khóc. Ta bối rối nhìn quanh, gọi mọi người đến giúp đỡ, đưa Tề Ngọc vào trong nhà.

Trong lòng ta tràn đầy lo lắng, nhưng cũng xen lẫn một sự bất an khó tả, đặc biệt là khi nhìn vào đôi mắt quá mức quen thuộc của cậu bé ấy.

*

Ta nén nỗi hoang mang, chăm sóc Tề Ngọc suốt đêm, không rời nửa bước. Nhưng những nghi vấn trong lòng cứ lớn dần: Cậu bé này thực sự là ai, và mối liên hệ của hắn với Tạ Chỉ là gì?

11

Ta cứ nghĩ sẽ nhanh chóng tìm được người nhà của mình.

Nhưng những tin tức mà ta nhận được hôm đó, giống như những mầm cây nhỏ sau cơn mưa xuân, không cách nào mọc lớn hơn.

Tề Ngọc an ủi:

"Tìm người đôi khi là thế, nhìn ta xem, từ lúc cha ta còn sống đã bắt đầu tìm rồi..."

Nói đến đây, hắn chợt nhận ra điều gì đó, liền gãi đầu cười ngượng:

"Không phải... không phải khó đến vậy, chỉ là ta ngốc nghếch, tìm chậm mà thôi."

Nhìn dáng vẻ lúng túng của hắn, ta không nhịn được cười:

"Giờ không còn sớm nữa, ngươi mau ra ngoài đi."

Thật ra, từ khi biết mình không phải bị bỏ rơi hay bị bán, trong lòng ta đã thấy mãn nguyện. Ở đâu đó trên thế giới này, có lẽ vẫn có người đang nghĩ về ta, nhớ đến ta.

Ta chờ mong, có một ngày được đoàn tụ với họ.

*

Sau khi Tề Ngọc rời đi, ta không có việc gì làm, liền dạo quanh thôn.

Ban đầu, dân làng nhìn ta là người lạ nên ai cũng giữ khoảng cách. Nhưng ta là ai chứ? Là người khéo léo và hiểu ý người khác.

Ta nhanh chóng bắt chuyện với một đại thẩm, rồi khen người ta một hồi. Sau đó lại tiếp tục “ban phát” lời khen cho người khác, chẳng mấy chốc đã hòa nhập với đám phụ nhân trong làng.

Họ ríu rít trò chuyện, đến lúc chia tay còn nhét đầy rau củ vào giỏ của ta:

"Không chỉ xinh đẹp mà còn tinh mắt nữa!"

"Cứ tưởng cô không thèm để ý đến chúng tôi chứ!"

"Thê tử của Tề Ngọc! Ngày mai lại đến nhé!"

Nghe họ nói, ta giật mình. Thê tử của Tề Ngọc? Mặt ta bỗng nóng bừng:

"Ta... ta không phải..."

Thấy họ đã đi xa, ta cũng không đính chính thêm nữa.

*

Trở về nhà, nhìn giỏ rau đầy ụ, rồi lại nhìn mảnh đất trước sân, ta nhớ đến ước mơ khi còn ở Hầu phủ. Ta từng nghĩ sẽ thật tuyệt nếu được làm một nông phụ.

Giờ đây, chẳng phải cơ hội đang ở ngay trước mắt sao?

Ta không muốn mãi ăn nhờ ở đậu, nên quyết định thử làm việc trên mảnh đất ấy.

Nhưng đến chiều, ta mệt đến mức nằm bệt xuống đất. Á Bà cũng bắt chước ta, nằm dài trên ruộng.

Ta không kìm được than thở:

"Ai thích làm nông phụ thì cứ làm đi!"

Lúc Tề Ngọc trở về, hắn tình cờ nghe được câu này, đôi mắt lấp lánh ý cười:

"Còn tưởng hôm nay sẽ được ăn món cô làm, hóa ra..."

Ta bật dậy, quyết không chịu thua:

"Ngươi đợi đấy! Ta nhất định sẽ làm được!"

*
 
Đoạt Lại
Chương 9: Chương 9



Dần dần, ta trở thành một nông phụ thực thụ ở thôn Hạnh Hoa.

Buổi sáng, ta làm việc ngoài đồng, vừa làm vừa trò chuyện với các thẩm trong làng.

Chiều tối, ta về nhà, chuẩn bị bữa cơm chờ Tề Ngọc trở về.

Có Á Bà ở bên, dù đôi lúc ngây ngô, lúc minh mẫn, nhưng sự hiện diện của bà khiến ngôi nhà nhỏ thêm phần ấm áp.

*

Cuộc sống của ta trở nên yên bình lạ thường.

Không còn phải lấy lòng hay nịnh nọt ai.

Không còn lo tranh đoạt để đạt được thứ mình muốn.

Không còn sợ hãi mất mạng vì những hiểm họa vô hình.

Thời gian trôi qua, ta bắt đầu xem thôn Hạnh Hoa là nhà của mình.

*

Thấm thoắt đã hơn hai năm trôi qua.

Vẫn chưa tìm thấy muội muội của Tề Ngọc, nhưng đã rất gần rồi.

Hai năm nay, hắn cùng Vương Thanh đã lục soát toàn bộ kinh thành và các cô nương trong Ý Xuân Lâu, nhưng vẫn không có kết quả.

Loại trừ hết những người ở kinh thành, chỉ còn lại hai người ở Ích Châu và một người ở Thanh Châu.

Ích Châu cách kinh thành đi ngựa mất bốn, năm ngày.

Thanh Châu thì xa hơn, từ Ích Châu đi tiếp phải mất ít nhất mười ngày nữa.

Vậy nên Tề Ngọc quyết định lên đường ngay lập tức.

*

Ta nghe nói ở Thanh Châu gần đây vừa xảy ra dịch bệnh. Tuy quan phủ đã phái người đến xử lý, nhưng nơi đó vẫn còn hỗn loạn.

Ta có chút bất an, muốn khuyên hắn tạm hoãn, chờ thêm thời gian.

Hắn lại kiên quyết:

"Lần này ta đi Ích Châu trước, ở đó có thể phải mất vài ngày. Có lẽ khi ta đến Thanh Châu, nơi ấy đã ổn định rồi."

*

Ta không nói thêm gì nữa, biết lòng hắn chỉ mong kịp tìm muội muội để đoàn tụ vào dịp Tết sắp tới.

Trước khi lên đường, ta chỉ dặn hắn phải cẩn thận.

Hai năm qua, giữa ta và hắn đã như bạn bè, cũng như người thân.

Hắn thấy ta có chút lo lắng, ánh mắt bỗng ánh lên sự dịu dàng mà hắn hiếm khi để lộ:

"Sở Sở, đừng lo. Ta là đại phu, sẽ không sao."

Ta quay mặt đi, cố tỏ ra cứng cỏi:

"Ai thèm lo cho ngươi chứ! Chỉ là mau quay lại đi, ta không chăm nổi Á Bà lâu đâu. Còn nữa, trong nhà có bao nhiêu việc, mình ta không lo nổi."

Nói xong, tự thấy không ổn. Câu này nghe sao giống như một thê tử mong ngóng trượng phu trở về. Ta lén nhìn hắn một cái.

Hắn lại nghiêm túc gật đầu:

"Ừ, Sở Sở yên tâm, trước Tết ta nhất định trở lại."

*

Tề Ngọc rời đi, cuộc sống của ta vẫn tiếp diễn như thường lệ.

Nhưng các thẩm trong thôn cứ trêu ghẹo:

"Nhớ Tề Ngọc rồi chứ gì?"

Ta giật mình, lúc ấy mới nhận ra mình hay ngẩn ngơ nhìn về phía cổng thôn.

Vô thức đếm ngày, mong ngóng hắn trở về.

Ta tự tát mình một cái:

"Sở Sở, ngươi lại bắt đầu nghĩ vẩn vơ rồi sao?"

Á Bà thấy vậy liền "í ới" vỗ mặt ta, ánh mắt đầy lo lắng.

Mấy thẩm cười rộ lên:

"Cô bé này, đừng xấu hổ! Nhớ thì nhớ, có gì mà phải ngại!"

*

Ta nghĩ suốt đêm, thấy nhớ một người tốt như Tề Ngọc cũng chẳng có gì sai.

Nếu hắn tìm được muội muội, sau này chúng ta sẽ cùng nhau sống yên ổn, ta, hắn, muội muội của hắn, và cả Á Bà nữa.

Dù sao, hắn cũng từng hứa sẽ giúp ta tìm người nhà.

Nghĩ tới đây, ta lại hốt hoảng nhận ra mình đang vẽ ra tương lai.

*

Ngày tháng trôi qua, thoáng chốc đã gần đến Tết.

Ta thấy nhà nhà trong thôn treo đèn kết hoa, cả thôn rực rỡ sắc đỏ.

Ta cũng làm theo, còn mua y phục mới cho mình và Á Bà.

Nhớ tới Tề Ngọc, ta cũng chọn một bộ cho hắn.

Muội muội của hắn thì không biết kích cỡ, chỉ mua một chiếc trâm cài, nghĩ rằng cô nương nào cũng sẽ thích.

*

Nhưng khi vừa bước vào cổng thôn, một giọng hô vang:

"Tề Ngọc về rồi!"

Ta giật mình, giỏ đồ trên tay rơi xuống đất.

Hắn thực sự trở về, nhưng lại là nằm trên cáng.

Bên cạnh hắn còn có một cậu bé lạ mặt, đôi mắt đẫm lệ.

Đôi mắt ấy, lại có đến bảy phần giống với Tạ Chỉ!

12

Ta chưa kịp suy nghĩ gì thêm, liền lao tới, đổ sụp trước n.g.ự.c Tề Ngọc mà bật khóc nức nở.

"Tề Ngọc! Ngươi không phải đã hứa sẽ bình an trở về sao? Tề Ngọc, ngươi không được chết… Ngươi mà chết, ta biết làm sao bây giờ!"

Đang khóc đến đau lòng, bỗng cảm thấy có người nhẹ nhàng chọc chọc vào đầu ta.

"Sở Sở... Ta chưa chết, chỉ bị thương ở chân thôi mà."

*

Ta ngẩng lên, gương mặt đẫm nước mắt. Người nói chuyện với ta không phải Tề Ngọc thì là ai?

Xung quanh, bà con hàng xóm đều mỉm cười nhìn ta.

Mặt ta lập tức đỏ bừng lên:

"Không chết… vậy nằm đó làm gì chứ!"

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Nói rồi, xoay người chạy thẳng vào trong nhà.

*

Tề Ngọc được dìu vào, cậu bé bên cạnh hắn lấm lét bám sát theo sau.

Ta khoanh tay trước ngực, ánh mắt sắc như d.a.o găm nhìn cả hai người.

Tề Ngọc bị ta nhìn đến chột dạ, khẽ ho một tiếng:

"Chân ta bị thương, không nghiêm trọng đâu.

"Ta thấy Tiểu Quả đáng thương, bèn dẫn nó về đây."

Hắn nửa lời cũng không nhắc đến nguy hiểm, càng không đếm xỉa đến bản thân mình.

Ta biết tính hắn vốn là như vậy, chẳng buồn trách, chỉ mím môi hỏi:

"Còn muội muội thì sao?"

Hắn cúi đầu:

"Không phải nàng ấy."
 
Back
Top Bottom