Lãng Mạn [ĐOẢN VĂN/CẤM KỴ/TỶ ĐỆ INC] NHẬT KÝ CỦA TÔI

[BOT] Wattpad

Ban Quản Trị
25/9/25
89,780
0
0
401774109-256-k258575.jpg

[Đoản Văn/Cấm Kỵ/Tỷ Đệ Inc] Nhật Ký Của Tôi
Tác giả: bascsixch
Thể loại: Lãng mạn
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

🍡

Tác giả: 婉墅
🍡

Thể loại: Chị gái x Em trai, nam C nữ phi, 1v1, ngôi thứ nhất
🍡 Số chương: Đang cập nhật
🍡 Nội dung: Em ấy rất cao, như một gốc đại thụ, còn tôi thì nép mình dưới bóng cây ấy, trốn tránh cái nắng gay gắt của hiện thực.​
 
[Đoản Văn/Cấm Kỵ/Tỷ Đệ Inc] Nhật Ký Của Tôi
Chương 1: Những năm đầu tiên đi học


Kể một chút về câu chuyện của tôi.Đầu tiên là về bối cảnh.

Nhà tôi ở phương Bắc, cái nơi mà mùa đông có thể lạnh đến ch:ết người.

May mà thời tôi sinh ra đã có hệ thống sưởi rồi, điều kiện nhà tôi cũng khá, có cả hệ thống sưởi sàn.Tôi lớn hơn em trai tôi hai tuổi.Nếu phải nói câu chuyện của chúng tôi bắt đầu từ khi nào, thì cũng không có một thời điểm chính xác.

Nếu nhất định phải chọn một mốc thời gian, thì chắc là khoảng lúc tôi học lớp 10, lớp 11?

Nhưng lúc đó chúng tôi đều còn nhỏ, cũng chẳng ai nói toạc ra gì cả.Hơi dài dòng một chút, cứ kể vậy thôi nhỉ.Ở chỗ tôi, gia đình có cả chị gái và em trai không nhiều lắm.

Chỗ chúng tôi về cơ bản là không sinh thêm con nữa, có lẽ là do chính sách kế hoạch hóa gia đình làm khá tốt, nên mỗi nhà chỉ có một con.Về lý do mẹ tôi sinh ra em trai, sau này bà giải thích với tôi là do lỡ có thai, người nhà không nỡ để bà phá thai làm tổn hại đến sức khỏe cho nên mới giữ lại.Tôi không để tâm đến những lý do này, cũng chưa từng nghĩ sâu xa về nó.

Tôi và em trai, ngoài việc học khác trường đại học ra, thì từ cấp 1 đến cấp 3 đều học chung một trường.Vì vậy, tuổi thơ của tôi cũng khá vui vẻ.

Bố mẹ tôi không hề thiên vị, về điểm này tôi rất cảm ơn hai người.Em trai tôi tuy là con trai, nhưng thực ra hồi nhỏ nó còn hay khóc hơn cả tôi.

Tôi đi học, nó níu áo không cho tôi đi.

Mãi đến khi nó cũng vào lớp 1, ngày nào cũng lẽo đẽo theo sau tôi, thì mới bỏ được thói hay khóc đó.Nhiều năm trôi qua, chính tôi cũng sắp quên mất đã trải qua những năm đi học như thế nào.

Hình như là năm lớp 6 thì phải, tôi có một cô giáo dạy Toán mới.

Cô giáo đó ngày nào cũng mắng tôi, mà toàn lựa những lời tục tĩu, dĩ nhiên, môn Toán của tôi dở tệ cũng là thật.Tôi hơi ghét năm lớp 6 của mình, về đến nhà là lại than phiền với bố mẹ.Những lời cô giáo đó mắng thật sự rất bẩn thỉu, đến mức mẹ tôi cũng thấy cô ta không bình thường.Tối đến, em trai gõ cửa phòng tôi.

Chúng tôi đã ngủ riêng từ rất sớm.

Nó đứng ở cửa hỏi: "Chị còn buồn không?"

Tôi nói: "Chị không buồn."

Nó không tin, cứ ở lì bên cạnh giường tôi không chịu đi, nói rằng chỉ cần tôi còn buồn thì nó sẽ không đi, sẽ ở lại dỗ dành tôi.Tôi nói: "Vậy em tự nghĩ cách đi, chị không chia giường cho em đâu."

Thế là nó im lặng.Nửa đêm tôi không ngủ được, thấy hơi thương nó.

Tôi nói: "Hay là em lên giường chị ngủ một lát đi?"

"Chị còn buồn không?"

Tôi thật sự không hiểu sao nó lại cố chấp như vậy, một đứa trẻ con, mới lớn từng nào chứ, mà đã học được thói đa sầu đa cảm như người lớn rồi.

Tôi cố tình trêu nó:"Được rồi, đừng có giả vờ nữa, rốt cuộc có lên hay không đây?"

Thế là chúng tôi ngủ cùng nhau.

Nửa đêm nó còn bị lăn xuống gầm giường, tiếng động rất lớn, làm tôi giật mình tỉnh giấc.Cho đến bây giờ, mỗi khi nhớ lại những lời mắng chửi của cô giáo Toán năm đó, tôi vẫn thấy đó là một khúc mắc trong lòng.

Bà ta nói: "Nhìn cái bộ dạng đần độn của mày xem, y hệt con mẹ ngu ngốc của mày ấy."

Thôi được rồi, có lẽ đây chính là lý do sau này tôi học lệch.—————————Tiểu họcNói về hồi tiểu học, ấn tượng của tôi về nó không sâu sắc lắm.

Thỉnh thoảng tôi sẽ gặp nó ở sân thể dục.

Em trai tôi cũng khá nhiệt tình, sẽ vẫy tay chào tôi các kiểu.Nhưng tôi lại thấy rất ngại.Thử tưởng tượng mà xem, một cậu nhóc nhỏ tuổi hơn bạn, giữa sân thể dục đông người như thế, đột nhiên vẫy tay với bạn rồi còn gọi to: "Chịiii ơiiiii!"

Bạn tôi hỏi: "Em trai mày à?"

Tôi chỉ biết đáp: "Ừ, chuẩn."

Năm năm đầu trôi qua bình yên, đến năm lớp 6 bị cô giáo Toán mắng chửi cả năm, rồi tôi lên cấp 2.Nghĩ lại có một chuyện khá thú vị.Lúc tôi học lớp 7, vào mùa hè, chỗ tôi đột nhiên nắng nóng đỉnh điểm, cái kiểu nóng đặc biệt ấy.

Bình thường mùa hè nhiệt độ cao nhất cũng hiếm khi tới 30 độ, lần đó đột nhiên lên 35, 37 độ.Mẹ tôi nghe mấy bà cụ nói ăn táo có thể giải nhiệt, thế là mua rất nhiều, ngày nào cũng bắt tôi cầm một quả đến trường ăn.Tan học tôi thích vào nhà vệ sinh rửa tay, rửa cánh tay, làm vậy sẽ thấy mát hơn một chút.Thế nên quả táo đó tôi để dành đến lúc vào lớp mới ăn vụng.Thật sự, cảm giác ăn vụng trong giờ học sướng lắm, có cái cảm giác kích thích ấy.

Dù quả táo cũng nhỏ, tan học mấy phút là ăn xong, nhưng tôi vẫn cứ phải để dành đến lúc vào lớp mới ăn.Và rồi tôi bị thầy giáo phát hiện.Tan học thầy nói với tôi: "Trong giờ không được ăn vặt, nếu bị giám thị bắt được là sẽ bị phạt tiền đấy."

Tôi hỏi thầy: "Sao thầy biết em ăn vụng trong giờ ạ?"

Thầy nói: "Mỗi lần thầy ngẩng lên nhìn bàn em, quả táo trên bàn em lại nhỏ đi một miếng, cuối cùng thì chỉ còn lại cái lõi."—————————Tôi khá may mắn, dù ăn vụng thế nào cũng không bị bắt.

Sau này tôi mới biết, nếu bị bắt, hình như giáo viên sẽ bị phạt 150 đồng thì phải.Thế là tôi không dám ăn vụng trong giờ nữa, nhưng trong cặp vẫn sẽ mang theo ít đồ ăn vặt.

Mẹ tôi mỗi lần mua là mua cả bịch lớn, tôi và em trai trước khi đi học sẽ nhét một ít vào cặp.Nhưng mà đồ ngon về cơ bản đều bị tôi lấy hết rồi, điểm này tôi cũng thấy khá có lỗi với nó.

Nào là que cay, da heo, sô cô la viên đều là của tôi, còn lại mấy thứ khoai tây chiên nhạt toẹt thì cho nó.Lên lớp 8 có thêm môn Vật lý, thành tích của tôi bắt đầu không ổn lắm, thực ra các môn tự nhiên của tôi vẫn luôn không được điểm cao.Bạn tổ trưởng trong nhóm tôi học rất giỏi, bạn ấy đang học ở một lớp học thêm và giới thiệu cho tôi, từ hồi lớp 7 đã nói rồi.Tôi về nói với mẹ, mẹ cũng đồng ý.

Thế là tôi theo học lớp đó mãi cho đến khi tốt nghiệp cấp 2.Bạn tổ trưởng đã lôi kéo không ít người trong lớp vào học thêm, chúng tôi còn nói đùa rằng bạn ấy đang làm đa cấp.Đi học thêm cũng có cái lợi, ít nhất môn Lý của tôi cũng qua được điểm trung bình.

Nhưng tôi đã mất đi phần lớn thời gian nghỉ ngơi, mà lớp học thêm đó rất đắt, tôi cũng không nỡ lãng phí tiền.Ban ngày phần lớn thời gian tôi đều ở trên trường.

Có một hôm đi học thêm về, tôi thấy em trai đang ngồi bên bàn ăn.

Mẹ tôi nói: "Nó nhớ con đấy.

Con cứ đi suốt ngày, nó chẳng có ai nói chuyện cùng.

Mẹ bảo nó đi tìm bạn bè chơi mà nó cũng không đi."

Tôi nghĩ có lẽ là vì chúng tôi chênh nhau quá ít tuổi, chỉ hai tuổi thôi mà, nên thực ra cũng không khác gì bạn bè đồng trang lứa.Tối đó, tôi ôm sách bài tập sang phòng nó làm bài.

Tôi nói: "Nào, chị ngồi làm bài cùng em nhá."

Nó có vẻ rất ngạc nhiên, kéo ghế dịch sang bên cạnh, chừa cho tôi một khoảng rất rộng.

Tôi nói không cần rộng thế đâu, chừng này là đủ để chị viết rồi.Nó bèn không dịch nữa.

Lúc làm bài, thỉnh thoảng nó sẽ dừng lại nhìn vào sách bài tập của tôi, rồi hỏi: "Cái này có khó lắm không chị?"

Tôi nói: "Khó chứ, đương nhiên là khó rồi.

Phải mà em nhảy lớp được thì tốt, để em làm bài cho chị luôn."

Nó không nói gì nữa.

Tôi biết chắc chắn nó sẽ không nhảy lớp đâu, đó là tình tiết trong tiểu thuyết thôi.Đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ, cuốn sách bài tập đó có bìa màu đỏ trắng.

Các bài tập bên trong tôi chỉ làm được mặt trước, mặt sau về cơ bản đều là bài khó.

Câu hỏi đầu tiên tôi còn xem được, đến câu thứ hai thì tôi chẳng buồn nhìn nữa, vì có nhìn thì tôi cũng không có biết làm.💕 Truyện được cập nhật vào 21h mỗi ngày, theo dõi tại Wattpad @bascsixch và WordPress Bác Sĩ Chỉnh Hình, vote và comment để ủng hộ mình nhé! 💕
 
[Đoản Văn/Cấm Kỵ/Tỷ Đệ Inc] Nhật Ký Của Tôi
Chương 2: Những năm cấp hai của tôi


Cảm giác những năm cấp hai của tôi trôi qua một cách mơ hồ, không được tốt cho lắm.

Lớp 7, lớp 8, tôi cứ lơ mơ đi học, tan trường, vào lớp, rồi lại ra chơi.Mẹ tôi đã chi rất nhiều tiền cho các lớp học thêm.

Mẹ hy vọng tôi có thể vào được một trường cấp ba tốt, bởi vì vào thời của tôi, thi vào cấp ba không phải là chuyện dễ, đặc biệt là các trường điểm.Nhưng con người tôi lại có tính hơi nóng vội.

Em trai tôi thì hoàn toàn trái ngược, nó có thể ngồi yên một chỗ rất lâu, ngày thường cũng thích ở một mình yên tĩnh cho nên rất được lòng người lớn.Kết thúc lớp 8, thành tích của tôi cũng xem như tàm tạm, nhưng để vào được một trường cấp ba tốt thì vẫn còn thiếu một chút, chỉ một chút xíu thôi.Lúc đó môn Toán của tôi cũng ổn.

Toán cấp hai không biến thái như Toán cấp ba, chỉ cần môn Toán không kéo chân tôi xuống thì thành tích của tôi cũng coi như là được.Bố tôi về nhà, mỗi dịp lễ Tết lại khoe với họ hàng: "Con gái nhà tôi học giỏi lắm, chắc suất trường điểm rồi."

Trời ạ, câu đó mỗi lần nghe là một lần tôi sợ.Làm sao mà chắc suất được chứ, điểm của tôi lúc nào cũng chênh vênh trên lằn ranh, ngay cả chính tôi cũng chẳng dám hy vọng.Họ hàng hỏi bố tôi: "Thế con trai chú thì sao?"

Bố tôi vẫn nói những lời tốt đẹp.

Chỉ là ông vô tình đặt tôi vào thế khó, và giờ đây, tôi bắt buộc phải vào được trường điểm, nếu không thì thật có lỗi với mặt mũi của bố mẹ.Lúc đó còn nhỏ, hay sĩ diện, chứ nếu là tôi của bây giờ thì chắc chắn sẽ không như vậy, đã sớm buông xuôi mặc kệ đời rồi.Năm tôi học lớp 9, em trai tôi học lớp 7.Lúc đó nó rất lùn, còn tôi thì rất cao.

Tôi cười nó: "Này, em có còn là em trai chị không đấy?

Mau ăn nhiều vào cho chị, cao lên mới đẹp trai được."

Không ngờ em trai tôi tin thật.Vẫn là vào dịp Tết năm đó, nó có cao lên không thì tôi không biết, nhưng chắc chắn là đã béo ra.Mẹ tôi véo má nó: "Thằng bé sắp trổ giò rồi đây, không thì sao ăn nhiều như thế chứ?"

Tôi cười thầm.

Gì chứ, rõ ràng là do tôi thúc ép nó mà.——————————————Khai giảng rồi.

Trong lễ khai giảng, em trai tôi vẫn mặc bộ đồng phục tiểu học, trông rất mắc cười.Vì cao nên tôi ngồi ở hàng sau.

Còn nó, mắt rất tinh, chẳng biết từ lúc nào đã tìm thấy tôi, cứ ngoảnh đầu về phía tôi nhìn mãi.

Dĩ nhiên là tôi không biết nó đang nhìn mình.

Mãi đến khi cô chủ nhiệm lớp gõ vào đầu nó, hỏi nó nhìn đi đâu, sao không tập trung nghe thầy hiệu trưởng phát biểu, tôi mới lần theo tiếng nói mà nhìn sang, phát hiện ra đó là em trai mình.Tối về nhà tôi hỏi nó nhìn gì, nó nói là tìm tôi.

Tôi hỏi: "Tìm chị làm gì?"

Nó đáp: "Không có gì, chỉ muốn xem chị ngồi ở đâu thôi, hơi tò mò một chút."

Thực ra nó có nhìn thế nào cũng vô ích.

Tôi đã lên lớp 9, bận rộn ôn tập, cả năm lớp 9 gần như không ra ngoài tham gia thể dục giữa giờ.Quả nhiên, nó hỏi tôi: "Chị này, sao lớp chị không ra ngoài thế?"

Tôi nói: "Lúc thể dục giữa giờ lớp chị phải làm bài kiểm tra."

Nhưng vào thứ Hai chào cờ thì nó có thể nhìn thấy tôi.

Đôi khi nghĩ lại cũng thấy khá thú vị, có một người luôn dõi theo mình từ sân trường, ít nhất trong lòng cũng sẽ không cảm thấy cô đơn.——————————————Vì liên tục đi học thêm, nên đến năm lớp 9 thành tích của tôi đã tốt hơn một chút.

Ở chỗ chúng tôi, quy trình là đăng ký nguyện vọng trước rồi mới thi chuyển cấp.Lúc đăng ký nguyện vọng tôi hơi sợ.

Mẹ bảo tôi đăng ký một trường điểm và một trường cấp ba bình thường ở địa phương.

Lúc đó tôi có chút lo lắng, vì điểm số của tôi cứ lơ lửng giữa hai trường, nếu tốt hơn một chút thì có thể vào trường điểm, không thì đành vào trường thường.Thực ra mẹ tôi không quan tâm đến những điều này, mẹ nói: "Con chỉ cần vào được một trường là được rồi."

Năm lớp 9 tôi đã cao lắm rồi, gần một mét bảy, mà cả người lại rất gầy.

Có người trong lớp đặt cho tôi biệt danh là "cột điện".Tôi rất ghét biệt danh này.

Người đặt cho tôi là một bạn nam, bạn ấy học khá giỏi, thứ hạng gần như luôn ở trên tôi.Lúc đó em trai tôi cũng đã lên cấp hai, nhưng chúng tôi không cùng về nhà, vì lớp 7 của mấy đứa tan học trước, còn lớp 9 chúng tôi phải muộn hơn một tiếng.Giáo viên trong trường gọi đó là "tự học buổi tối".Tôi cảm thấy mình thực sự không phải là người có năng khiếu học hành.

Ví dụ như làm bài tập, chỉ cần dạng bài thay đổi một chút là tôi sẽ không biết làm.Nhưng tôi vẫn rất may mắn.

Lúc thi chuyển cấp, đề thi toàn là những dạng bài tôi đã luyện qua, và độ khó cũng không cao, nên điểm của tôi cao hơn lúc làm đề thi thử một chút.Cuối cùng thì tôi đỗ vào trường điểm với số điểm vừa khít.

Năm đó, điểm chuẩn vào trường cấp ba của tôi hình như là sáu trăm mấy, tôi không nhớ rõ lắm.

Số báo danh ở trường cấp ba của tôi được xếp theo điểm thi, tôi đứng nhất bảng, nhưng mà là từ dưới đếm lên.Còn lý do tại sao tôi lại đỗ vớt, là vì điểm thi thể dục của chúng tôi cũng được cộng vào.

Môn thể dục của tôi đặc biệt kém, chạy 800 mét gần như không có điểm, chỉ có thể dựa vào các môn văn hóa để kéo lên.Cảm giác những năm cấp hai của tôi cũng trôi qua một cách mơ hồ.

Lúc này, tôi và em trai đều còn rất nhỏ, phần lớn thời gian chỉ là cùng nhau làm bài tập mà thôi.Ở chỗ tôi, kỳ thi chuyển cấp kết thúc vào khoảng cuối tháng Sáu.

Em trai tôi vẫn đang đi học, còn tôi thì gần như ngủ chết dí trong phòng.Tôi ngủ đến mức nào ư?

Đến mức chuông điện thoại reo mà chính mình cũng không biết.Thế là tôi gần như sống lệch múi giờ, chiều mới thức dậy.

Trong nhóm chat có bạn nói muốn tổ chức họp lớp gì đó, tôi mặc kệ, cũng chẳng muốn đi.Tỉnh dậy thì lại chơi điện thoại một lúc.

Mùa hè ở phương Bắc ngày rất dài, năm sáu giờ chiều trời vẫn chưa tối.

Tôi đang nằm trên giường xem phim thì em trai tan học về.Mẹ không có nhà, tôi ngủ cả ngày nên bụng đói réo ầm ĩ.Tôi cảm thấy mình cứ ru rú trong nhà đến mức sắp mọc nấm trên đầu rồi.Lúc tôi ra khỏi phòng, em trai tôi ở trong phòng nói vọng ra: "Chị ơi, em có mua đồ ăn cho chị này, ở trên bàn ngoài* đó."*ngoại địa: tiếng địa phương, có nghĩa là phòng khách hoặc nhà bếp.Tôi nói: "Cảm ơn em nhé."

Nó mua cho tôi một hộp mỳ lạnh nướng nhỏ, chính là của quán ở ngay cổng trường.Lúc đó tôi đã nghĩ, có một cậu em trai thật là tốt.
 
[Đoản Văn/Cấm Kỵ/Tỷ Đệ Inc] Nhật Ký Của Tôi
Chương 3: Kỳ nghỉ và Năm lớp 10


Suốt cả kỳ nghỉ hè, tôi lười đến mức không thể tả.

Theo cách nói ở quê tôi thì có thể gọi là "lười chảy thây".Mẹ tôi hay nói: "Con xem em trai con kìa, nó sắp bị con sai vặt như người ở rồi đấy.

Đừng có suốt ngày sai vặt nó nữa.

Với lại, cứ suốt ngày nằm xem điện thoại, hại mắt lắm, mau dậy đi, ra ngoài đi dạo một chút, con xem con..."

Và rồi tôi lại tiếp tục nằm ườn trên giường.Những ngày chưa biết điểm thi thực sự rất thoải mái, đặc biệt là khi nhìn em trai tôi tan học, vác trên lưng chiếc cặp dày cộp đầy sách vở và bài tập về nhà.Tại sao không phải là nhìn nó đi học?

Bởi vì lúc nó tan học về thì tôi mới vừa ngủ dậy.Ở chỗ tôi, mùa hè hầu như không nóng mấy, cao nhất cũng chỉ khoảng ba mươi độ.

Tôi nằm trên giường, gió mát từ cửa sổ cứ thế lùa vào phòng, rất dễ chịu.Mẹ tôi thực sự không chịu nổi nữa, bà mắng tôi: "Con xem con kìa, sướng quá rồi sinh lười ra thế đấy à?

Mau dậy đi, em trai con sắp tan học rồi, mẹ đưa con đi đón nó, tiện thể đi dạo một chút.

Mấy ngày nằm lì ở trong nhà có còn nhớ đường đến trường không đấy?"

Thế là tôi bị mẹ lôi dậy khỏi giường, thay quần áo, chải tóc, rồi bắt xe buýt đi đón em trai.Đi xe buýt là do tôi đề nghị, tôi lười đến mức không muốn đi bộ một bước nào.Thật lòng mà nói, tôi không phải là người thích trường học, nhìn thấy trường cũ cũng không có một chút thiện cảm nào.Vì vậy, lớn đến từng này rồi, tôi vẫn không thể hiểu nổi những người hoài niệm về trường lớp.

Một nơi chỉ toàn chịu khổ chịu cực, có gì đáng để nhớ nhung chứ.Tôi mua hai hộp mỳ lạnh nướng, vừa ăn vừa đợi.Mẹ tôi nói: "Con gái con đứa, sao lại toàn ăn ba cái đồ linh tinh vỉa hè này thế hả?"

Bởi vì ở chỗ tôi, trừ khi quán hàng rong có bàn ghế bên cạnh, còn không thì việc đứng ngoài đường ăn uống bị coi là rất mất lịch sự.Tôi nói: "Con mặc kệ, con muốn ăn."

Ăn xong một hộp, mẹ tôi hỏi tôi đã đủ no chưa, nếu chưa thì đi mua thêm hộp nữa.

Tôi nói không cần đâu.Lúc em trai tôi ra, mẹ tôi đưa hộp mỳ lạnh nướng cho nó, nói: "Chị con mua đấy, nó còn chưa ăn miếng nào, cứ nhất định để dành cho con thôi."

Tôi thầm nghĩ: "Mẹ ơi mẹ nói hơi quá rồi, con đâu có nói vậy."

Nhưng em trai tôi lại tin, trông nó còn có vẻ rất vui.

Vì niềm vui của em ấy nên tôi cũng không mở miệng ra đính chính.————————————Tôi đã lười biếng suốt cả kỳ nghỉ, đến cuối tháng Tám thì bắt đầu kỳ quân sự và tôi chính thức bước chân vào cấp ba.Từ tiểu học đến khi tốt nghiệp cấp ba tôi vẫn luôn chỉ học bán trú, vì trường học không xa nhà tôi lắm, đi xe buýt là về được đến nhà.Cấp ba chẳng tốt đẹp chút nào.

Sau kỳ quân sự, tôi bắt đầu vào học.

Ban đầu thì không có gì, nhưng rồi tôidần dần học không hiểu.Bài học Vật lý đầu tiên là về nguyên tử, do thầy chủ nhiệm dạy.

Thầy là một ông già ngoài năm mươi.Tôi không hiểu một chút nào cả.

Về sau học đến phân tích lực, dùng hàm số lượng giác để phân tích, tôi lại càng không hiểu.

Thật đấy, cảm giác như đọc sách người ngoài hành tinh vậy.Thầy giáo nói: "Cái này rất đơn giản, là kiến thức nền tảng của Vật lý cấp ba."

Nhưng tôi thì vẫn không hiểu.Lớp 10, trong kỳ thi tháng đầu tiên, môn Vật lý của tôi đã đạt được số điểm cao nhất trong suốt những năm cấp ba của mình — ba mươi hai điểm.Kể từ đó, tôi chưa bao giờ vượt qua con số ba mươi ấy.Lúc đó mẹ tôi định tìm lớp học thêm cho tôi, tôi nói thôi đi, đã thế này thì con sẽ không theo khối tự nhiên nữa.Mẹ tôi không nói gì, bà cảm thấy chỉ cần tôi vui vậy là được.Thời gian đó bố mẹ tôi đều khá bận, tôi tan học rất muộn, tự học buổi tối đến hơn chín giờ mới về.

Đôi khi về nhà chỉ có một mình em trai ở nhà.Nó nói: "Em muốn ngồi làm bài tập cùng chị, một mình làm bài siêu siêu chán."

Tôi nói được thôi: "Vậy chị qua hay là em qua đây?"

Nó nói: "Em qua."

Thế là nó cầm sách bài tập sang ngồi làm bài bên cạnh bàn học của tôi.

Ban đầu hai chúng tôi không nói chuyện nhiều, nhưng dần dần về sau, câu chuyện cứ ngày một nhiều hơn.

Dù sao tôi cũng lên cấp ba rồi, cũng lớn hơn một chút, gặp phải chuyện kỳ quặc gì ở trường là không nhịn được phải tìm người chia sẻ, và em trai tôi trở thành người lắng nghe bất đắc dĩ.————————————Lần nào nó cũng nghe rất chăm chú, đôi khi còn bình luận về những chuyện tôi kể.

Có lần tôi hỏi nó: "Chị kể những chuyện này, em nghe không thấy phiền à?"

Nó nói: "Em không phiền, em rất thích nghe chị kể."

Thế là tôi lại tiếp tục.Tôi học ở trường điểm, và thật lòng mà nói, chỉ số thông minh của tôi hoàn toàn không theo kịp.Bạn đứng đầu lớp tôi là một bạn nữ, cực kỳ lợi hại, cái gì cũng biết.Có lần tôi hỏi bạn ấy: "Sao cậu học cái này nhanh thế?"

Bạn ấy nói: "Vì tớ đã học từ hồi cấp hai rồi, giờ coi như ôn lại thôi."

Trời ạ, hồi tôi vẫn còn đang vật lộn với các lớp học thêm để thi chuyển cấp, còn người ta đã học kiến thức cấp ba rồi.Tôi nói với em trai: "Có phải là chị bị ngu quá rồi không?

Phải mà chị có bộ não thiên tài thì tốt rồi, đâu đến nỗi môn Lý chỉ được ba mấy điểm, sau này tám phần là chỉ có thể học khối xã hội, lương tháng không biết có nổi ba triệu không nữa."

Nó nói: "Không sao đâu, cùng lắm thì sau này em kiếm tiền nuôi chị."

Tôi nói: "Vậy chắc chắn là không được rồi, em còn có gia đình riêng.

Sau này em kết hôn sinh con này nọ, đến lúc ấy phải kiếm tiền nuôi gia đình nữa."

Nó nói: "Vậy thì em không kết hôn nữa, chẳng phải chị cũng nghĩ vậy sao?"

Trước đây tôi từng nói với nó rằng, sau này tôi không định kết hôn sinh con, chỉ muốn sống một mình thôi.

Tôi đã dặn nó phải giữ bí mật, tuyệt đối không được nói cho bố mẹ biết.Bố mẹ tôi rất truyền thống.

Họ rất cưng chiều tôi, nhưng khi tôi bóng gió về ý định không kết hôn, đương nhiên là không ai đồng ý cả.Tôi nói: "Em không thể học theo chị được."

Nó trả lời: "Dù sao thì em cũng không muốn lấy vợ."

Nó mới học lớp 8, tôi nói: "Em mới lớp 8 thôi, trẻ con thì biết gì mà nói."

Nó cãi: "Em biết mà!"

Thế là tôi hùa theo: "Được rồi được rồi, em biết, em biết."

Cứ như vậy, những lúc bố mẹ không có nhà, chúng tôi gần như đều ngồi làm bài cùng nhau.

Mà cho dù bố mẹ có ở nhà, chúng tôi vẫn làm bài cùng nhau, chỉ là đổi lại thành tôi sang phòng nó.💕 Truyện được cập nhật vào 21h mỗi ngày, theo dõi tại Wattpad @bascsixch và WordPress Bác Sĩ Chỉnh Hình, vote và comment để ủng hộ mình nhé! 💕
 
[Đoản Văn/Cấm Kỵ/Tỷ Đệ Inc] Nhật Ký Của Tôi
Chương 4: Năm đầu tiên của trường cấp ba


Em trai tôi thật sự rất ngoan.Bố mẹ tôi thỉnh thoảng hay kể truyện con trai con gái nhà ông X bà Y nào đó không nghe lời, mới tí tuổi đã thế này thế nọ, vân vân và vân vân.Tôi hỏi mẹ: "Mẹ có thấy con nổi loạn không?"

Mẹ tôi nói không, hồi cấp hai con cũng không hề có biểu hiện gì cả.Câu này sau khi lớn lên tôi cũng đã hỏi lại vài lần, mẹ tôi vẫn giữ câu trả lời như cũ.Họ hàng và bạn bè bên ngoài mỗi khi nhắc đến em trai tôi đều nói nó rất ngoan.

Bởi vì bản thân nó vốn không phải là đứa thích nói nhiều, dẫn nó ra ngoài, nó sẽ đứng cạnh bố mẹ hoặc cạnh tôi, không nói một lời nào.

Nếu ai hỏi nó, nó mới trả lời lại.Thực ra như vậy cũng có cái lợi, lúc bố mẹ tôi nói chuyện với người khác, tôi nói chuyện với em trai sẽ không bị ngượng ngùng.——————————Chúng tôi phân ban khi bước vào học kỳ hai của lớp 10.

Tôi quyết đoán chọn theo ban xã hội, vì cuối năm lớp 10, môn Sinh của tôi cũng không khá khẩm hơn là mấy, điểm số không đạt nổi trung bình, nhưng ít nhất trông cũng đỡ hơn môn Lý một chút, lần nào cũng được khoảng bốn năm mươi điểm.Môn Lý của tôi chỉ được hai mươi mấy.Tôi nói với mẹ là đã chọn ban xã hội, mẹ tôi cũng chấp nhận thôi.

Bà biết tôi học mấy môn tự nhiên rất khổ sở.Khi đó, cả khối của tôi có khoảng một nghìn học sinh, mà chỉ có ba lớp xã hội, còn lại đều là lớp tự nhiên.

Cả lớp chỉ có tôi và một bạn nữ nữa chọn theo ban xã hội.

Có lẽ vì thầy chủ nhiệm dạy Lý, lúc đó thầy còn tìm tôi nói chuyện, hỏi tôi đã suy nghĩ kỹ chưa, có muốn đổi sang học tự nhiên không.Tôi nói đã suy nghĩ kỹ rồi, không đổi nữa, chốt lại là như thế.Thi cuối kỳ lớp 10 xong cũng là lúc lớp chúng tôi được phân chia xong xuôi.

Trước kỳ nghỉ đông, mọi người đều đã đến ổn định tại lớp mới.Lớp xã hội cực kỳ ít con trai, lớp tôi lúc đó có 52 người mà chỉ có 6 bạn nam.Về nhà tôi kể với bố mẹ, mẹ tôi nói vậy cũng tốt, con gái với nhau sẽ dễ nói chuyện hơn.Em trai tôi đứng cùng phe với mẹ, nó cũng nói ít con trai mới tốt, nhưng tôi thì không quan tâm lắm, chủ yếu là mỗi lần chuyển sách, khiêng nước gì gì đó, mỗi 6 đứa con trai có lẽ sẽ không đủ.——————————Trong kỳ nghỉ đông, nhà tôi có một người họ hàng đến chơi.

Phòng không đủ nên bố tôi bảo em tôi sang ngủ cùng, phòng nó thì nhường cho khách ở.Em trai tôi rất nghe lời.

Nó tự mình ôm chăn gối sang phòng tôi, nói chỉ cần nằm tạm ở mép giường là được, phần lớn giường vẫn là của tôi hết.Tôi nói: "Chị là chị của em, chứ đâu phải tư bản bóc lột em, làm sao nỡ để em ngủ ở mép giường được.

Lỡ nửa đêm lăn xuống đất thì làm sao?"

Thế là tôi bắt lấy cánh tay nó kéo vào trong.

Nó rất phối hợp, cũng tự nép mình vào.Lúc đó nó nói một câu rất buồn cười, đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ rõ.

Nó nói: "Chị ơi, sao người chị thơm thế."

Tôi bật cười, nói chắc là mùi dầu gội đầu thôi.

Không ngờ nó lại thật sự cuốn một lọn tóc của tôi lên ngửi.

Tôi nói: "Em làm gì đấy, có bị điên không?"

Nó chỉ cười rất ngờ nghệch.Người họ hàng đó ngày hôm sau đã đi rồi.

Qua Tết, bố mẹ cũng dẫn hai chúng tôi đến nhà họ để đáp lễ.

Tôi không thích ngủ qua đêm ở nhà người khác, cảm thấy hơi không được tự nhiên.

Ăn cơm xong là tôi tự bắt taxi về nhà trước.Mùa đông thật sự siêu lạnh, mà thể chất của tôi bẩm sinh đã sợ rét.

Vừa xuống xe là tôi chạy thẳng vào trong nhà, rõ ràng đã mặc một lớp áo bông bên trong, một lớp áo phao bên ngoài thế mà vẫn không đủ ấm.Cảm giác hơi lạnh có thể xuyên qua xương tủy.

Lúc mở cửa, ngón tay tôi đông cứng lại, chìa khóa cứ rơi xuống đất hoài.Tôi tức giận đá vào cửa một cái, rồi lại lủi thủi tự nhặt chìa khóa lên mở.Vừa vào nhà tôi đã phải cảm thán, hệ thống sưởi sàn quả là phát minh vĩ đại nhất thế giới.Tôi thay hết quần áo, chui vào chăn nằm xem điện thoại.

Mùa đông trời tối rất nhanh, năm giờ đã tối om rồi, lúc này tôi chợt nghe thấy tiếng có người mở cửa.Tôi giật mình một cái, nhưng tôi biết chắc sẽ không có kẻ xấu nào cả, tám phần là em trai tôi thôi.Không ngờ lại là nó thật.

Tôi xuống giường hỏi nó: "Sao em về thế?"

Nó nói: "Em thấy chị về một mình, không yên tâm lắm nên về theo."

Nó hỏi tôi: "Tối nay em có thể ngủ cùng chị nữa không?

Một mình ngủ em toàn gặp ác mộng."

Tôi đồng ý, lần này nó chỉ ôm gối sang phòng tôi, nó nói chăn của tôi rất thơm này nọ.Tôi đi tắm một lát, xong xuôi thì nó cũng đi sau, nó nói muốn dùng sữa tắm và dầu gội của tôi, để xem có thật sự có cái mùi thơm như thế không.——————————Kỳ nghỉ đông này bố mẹ tôi cũng không ở nhà nhiều, bố chỉ có vài ngày nghỉ phép, mới mấy ngày đã phải đi làm lại, còn mẹ tôi ban ngày cũng có việc.Tôi ngày nào cũng ru rú ở trong nhà.

Thực ra mùa đông cũng chẳng có gì để phải ra ngoài chơi, ngoài trời âm mấy chục độ, tôi lại sợ lạnh, ra ngoài chưa đến năm phút là tay chân đã đông cứng.Buổi sáng, những lúc bố mẹ không có nhà, em trai tôi thường mang bài tập sang phòng tôi làm.

Đôi khi nó còn giúp tôi làm bài tập, ví dụ như một số bài chép phạt không quan trọng, đều là nó làm cho tôi hết.Không phải tôi yêu cầu, mà là nó chủ động đề nghị.

Những bài tập như chép văn ba lần, năm lần gì gì đó, cũng không có yêu cầu kỹ thuật gì cho nên tôi để yên để nó giúp.Tôi nói: "Không cần bắt chước chữ chị đâu, cứ viết đại thôi là được."

Nó đáp lại: "Em không cần bắt chước, chữ chị viết thế nào em chả biết thừa."

Tôi trả lời: "Thế thì em giỏi thật."

Nhưng đến tối, hễ bố mẹ về là nó lại vội vàng chạy về phòng mình.Nhiều lần như vậy, tôi nói: "Làm sao mà phải thế, cứ ngồi làm bài trong phòng chị cũng có vấn đề gì đâu."

Nó không nghe tôi, thậm chí còn biết tự căn thời gian.

Vài phút trước khi bố mẹ về là nó đã về phòng mình rồi.Tôi cười nó lén lút, mới tí tuổi đã bắt đầu tính toán rồi, sau này có làm chuyện xấu gì bố mẹ chắc cũng không thể phát hiện.Buồn cười ở chỗ mỗi lần nó rời đi đều y như một tên trộm.

Tôi nói nó cứ tự nhiên lên, bố mẹ sẽ không nói gì đâu, nhưng nó vẫn không nghe.

Về sau tôi cũng lười không ý kiến.💕 Truyện được cập nhật vào 21h mỗi ngày, theo dõi tại Wattpad @bascsixch và WordPress Bác Sĩ Chỉnh Hình, vote và comment để ủng hộ mình nhé! 💕
 
[Đoản Văn/Cấm Kỵ/Tỷ Đệ Inc] Nhật Ký Của Tôi
Chương 5: Khoảnh khắc khó khăn của năm Nhất cấp 3


Vào học kỳ hai năm lớp 10, các môn tự nhiên của tôi kém đến mức ảnh hưởng đến môn toán.

Kỳ thi tháng đầu tiên có liên quan đến việc chia lớp, chúng tôi được chia thành lớp nhanh và lớp chậm, tôi biết mình chắc chắn không thể vào lớp nhanh.Tôi không ngờ môn toán của mình chỉ được hơn bốn mươi điểm, tôi cứ nghĩ mình cũng có thể được sáu, bảy mươi điểm chứ.Học lệch đến mức này, giáo viên toán cũng không biết phải làm sao với trường hợp của tôi.

Tối về nhà tôi nói với mẹ, hay là tìm một lớp phụ đạo, chuyên phụ đạo toán.

Mẹ tôi nói bây giờ con không có nhiều thời gian, chỉ có kỳ nghỉ đông và hè mới có thời gian, bình thường tối chín, mười giờ mới về, còn sức đâu mà học thêm một lớp nữa?Mẹ tôi quả thực rất thương tôi, buổi sáng tôi không dậy nổi, trước khi đi học mẹ đều pha cà phê hòa tan cho tôi.

Ban đầu bà sợ cái này không tốt cho sức khỏe nên không cho tôi uống, tôi nói nếu con không uống thì cũng không thể học nổi.Bà không thể cãi lại tôi.Vì học lệch môn nên thành tích của tôi ở cấp ba không tốt, đại khái là trung bình kém.

Năm nhất có lẽ còn chưa quá mệt mỏi, nhưng tôi đã bắt đầu ghét trường học rồi.Tôi không biết các trường khác thế nào, nhưng ở chỗ tôi tham gia học thêm buổi tối phải trả phí, hơn hai nghìn* một học kỳ.

Bây giờ tôi đã tốt nghiệp nhiều năm rồi, nghe nói bây giờ đã tăng giá, một học kỳ phải ba nghìn*.*2000 tệ ~ 7tr4 ; 3000 tệ ~ 11tr1Tôi liền nói với mẹ, hay là con không học thêm buổi tối nữa, đi tìm người phụ đạo toán đi.

Mẹ tôi hỏi tôi, buổi tối không phải còn làm bài tập sao?

Liệu con có đủ sức không?Tôi nói không sao.

Thật ra lúc đó tôi đã rất mệt rồi, mọi người đều nói chỗ tôi thi đại học dễ, thực ra không hề.

Mọi người vào trường đều lờ đờ như xác sống.Mẹ tôi đã nói với giáo viên, ban đầu giáo viên không đồng ý, sau đó mẹ tôi đưa cho thầy một phong bì lì xì thầy mới đồng ý cho tôi không học thêm ở trường nữa.Tìm được một lớp phụ đạo, tôi về nhà càng muộn hơn, cơ bản đều là hơn mười giờ, về nhà làm bài tập, bài tập chưa làm xong thì làm tiếp, cuối cùng mới đến vệ sinh cá nhân rồi đi ngủ.

Cả quá trình này, tôi chưa bao giờ ngủ trước mười hai giờ đêm.Trường học đã rút ngắn thời gian giải lao, tôi chỉ có tám phút giải lao, còn hai phút là chuông báo trước, nên lúc đó có một chuyện vô cùng đau khổ là giải lao không giành được nhà vệ sinh.Ở trường tôi cơ bản không dám uống nước, giải lao vội vàng làm bài tập, môn xã hội tổng hợp và ngữ văn nhanh chóng làm xong, nếu có thời gian thì làm tiếng Anh, toán thì để lại làm ở lớp phụ đạo.Tôi vẫn chưa phải là người cố gắng nhất.

Lúc đó có một chuyện khá đáng sợ, có người ở trường tôi nhảy lầu, thành tích học tập của cậu ấy cũng khá tốt, không biết vì sao lại nhảy lầu.

Tóm lại trường cho chúng tôi nghỉ một ngày.Ngày hôm đó được nghỉ về nhà, mẹ tôi nói đưa tôi ra ngoài đi dạo, ở trường suốt ngày cũng bí bách rồi, tiện thể đi cắt kính cho em trai tôi.Không ngờ người bị cận thị trước nhất giữa hai chị em lại là nó.————————————Thậm chí mấy ngày liền tôi không nhìn thấy em trai tôi, buổi sáng đi học sớm hơn nó, buổi tối về nhà muộn hơn nó.

Nó học lớp 8, lớp 9 lớn rất nhanh.

Có một lần tôi tắm xong giữa đêm đi ra, tóc vẫn còn nhỏ nước, thấy nó đứng ở cửa nhìn tôi.Tôi còn hơi không nhận ra nó, tôi nói sao em lớn nhanh thế, chị thì không lớn được nữa rồi.Nó nói, chị tắm xong rồi hả, để em sấy tóc cho chị nhé, mẹ chắc ngủ rồi.Tôi nói được, ngồi xuống để nó sấy cho tôi.Nó làm rất nhẹ nhàng, tôi nói không sao đâu, dùng sức một chút chị chịu được, nếu đau chị sẽ nói cho em biết.

Nó không nói gì, có thể là tiếng máy sấy tóc to quá cho nên không nghe thấy.Sấy tóc xong tôi đi soi gương, tôi nói em ngủ sớm đi, chị cũng ngủ sớm.

Nó nói, em có thể ngủ cùng chị không, lâu rồi em chưa ngủ cùng chị, được không?Ban đầu tôi muốn từ chối, sau đó nghĩ lại thì thôi, ở chung một nhà mà bình thường gặp mặt còn khó, thế là tôi đồng ý.

Nó vẫn mang chăn gối của mình sang phòng tôi, nói chị ơi tóc chị thơm lắm, sau này nếu chị lên đại học thì cho em xin link dầu gội nhé, em cũng dùng loại này cho thơm giống mùi chị.Nó đeo kính nằm trên giường, tôi nói, ngủ đừng đeo kính, nó liền nhắm mắt lại nói, chị giúp em tháo được không?

Làm ơn đi mà.Nó nói chuyện thật giống như làm nũng, lúc đó tôi như bị ma xui quỷ khiến mà đồng ý, cúi xuống giúp nó tháo kính ra.

Em trai tôi liền cười, nói chị ơi chị tốt quá.Sáng hôm sau tôi tỉnh dậy lúc hơn năm giờ, nó cũng thức dậy cùng tôi, ôm chăn về phòng.

Nó nói sợ mẹ tôi thấy hai chị em ngủ cùng nhau.Vì chúng tôi đều không còn nhỏ nữa, cũng đều biết nam nữ khác biệt, chị em ở tuổi này nên giữ khoảng cách.Tôi ngồi bên giường, rất không muốn đi học, nó đánh răng xong là đi hâm nóng bữa sáng cho tôi luôn.

Đến khi mẹ tôi tỉnh dậy thì tôi đã mặc xong quần áo chuẩn bị đi học rồi.Mẹ tôi nói với em trai, bảo là bây giờ con lớn rồi, sau này phải học hành chăm chỉ, chị con bây giờ khó khăn biết bao nhiêu, sau này con phải đối xử tốt với chị.Phía sau bà nói gì thì tôi không biết nữa, em trai tôi muốn đưa tôi đi, tôi không đồng ý, tôi nói bây giờ vẫn còn sớm, em ở nhà mà tranh thủ ngủ bù đi.————————————Có lẽ việc phụ đạo toán thực sự có hiệu quả, môn toán của tôi đã tốt hơn một chút, nếu gặp bài dễ tôi còn có thể đạt điểm cao.Môn toán tốt có nghĩa là tôi có thể vào các phòng thi thuộc top giữa.

Khối tôi tổng cộng có hai mươi lớp, khi thi ngữ văn, toán, ngoại ngữ thì chúng tôi thi chung với các lớp tự nhiên.Cuối cùng tôi không phải thi ở các phòng thi như lớp 17, 18 nữa, tôi được vào lớp 12.

Lúc đó tôi mừng rỡ, cảm thấy mình đã vượt qua được rồi.Khi thi, tôi ngồi ở hàng ghế cuối, ngồi được một lúc thì lại nghe thấy có người ở hàng ghế đầu khóc nức nở, sau đó nghe thấy tiếng xé giấy thi.Thật ra là một nam sinh, cao ráo gầy gò, xé giấy thi, gục mặt xuống bàn khóc.

Giám thị liền gọi giám thị lưu động đến, đưa nam sinh đó ra ngoài.Thi xong tôi về lớp, chuyện của nam sinh này đã lan truyền khắp nơi, nghe mọi người nói là ai đó ở lớp nào đó, đều đoán liệu cậu ấy có phải căng thẳng quá nên mới xé giấy thi khóc lóc trong phòng không.Lúc đó có người nói đùa, sao cậu ấy không nhảy lầu luôn đi, lần trước có người nhảy lầu chúng ta đều được nghỉ học mà, chúng ta lâu rồi chưa được nghỉ.Ngay lập tức có người vỗ lưng cậu ấy bảo đừng có mà nói gở.Buổi chiều tan học tôi liền cầm thẻ điện thoại gọi về nhà, người nghe điện thoại là em trai tôi, nó hỏi tôi có chuyện gì, tôi nói cũng chẳng có gì quan trọng.

Nó hỏi chị có muốn nói chuyện với mẹ không?

Tôi nói không cần.Nó lại nói, chị ơi hay tối nay chị đừng đi học thêm nữa, nói với mẹ coi như là nghỉ ngơi đi.Lời nói này của nó lại vừa đúng ý tôi, tôi không muốn động đến toán thêm một phút giây nào nữa, tôi chỉ muốn tìm một nơi để ngủ.

Nhưng lúc đó tôi nhát gan nên không nói gì cả, sợ mẹ tôi không vui.Buổi tối tôi được mẹ đến đón, bà hỏi tôi có phải áp lực học tập hơi lớn không, hôm nay không đi lớp phụ đạo học toán nữa nhé.Nhưng tôi lại không thấy vui vẻ, tôi sợ ngày mai đến lớp phụ đạo giáo viên sẽ nói bóng nói gió, suốt đường đi tôi cứ nghĩ chuyện này mãi.Trên đường về mẹ mua đồ ăn vặt cho hai chị em, khi tôi về nhà em trai tôi đã tan học rồi, nó nói với mẹ tôi là muốn cùng tôi làm bài tập, mẹ tôi đồng ý, nó liền ngồi cạnh tôi, xé một gói đồ ăn vặt đưa cho tôi ăn.Tôi nói bây giờ tôi vẫn chưa muốn ăn, em ăn đi.Nó xé một miếng sô cô la đưa cho tôi, chạm vào môi tôi, nói chị ăn chút đồ ngọt đi, tối nay có bài nào em làm được thì em sẽ giúp chị làm hết.Tôi nói, em mà giúp chị làm bài tập, chẳng may mẹ mà nhìn thấy, không biết sẽ bị mắng thế nào đâu.Nó nói không sao đâu, mẹ chắc chắn không nhìn thấy.Tôi không muốn để nó làm bài hộ lắm, nhưng tối hôm đó tôi thực sự thoải mái hơn rất nhiều.

Trừ môn toán, những môn còn lại nó đều giúp tôi giải quyết hết, thậm chí cả việc sắp xếp sách vở đến cất đề cũng là một tay nó tự làm.Tôi hơi mệt, làm bài tập xong còn chưa thay quần áo, cứ thế nằm trên giường ngủ thiếp đi.
 
[Đoản Văn/Cấm Kỵ/Tỷ Đệ Inc] Nhật Ký Của Tôi
Chương 6: Vẫn là chuyện hồi lớp 10


Tối hôm đó tôi đi ngủ khá sớm.

Em trai tôi đã về phòng, mẹ hỏi có phải hai đứa học hành mệt lắm không, rồi bảo nó ngủ sớm đi để được ngủ thêm một chút.Lúc tôi đang mơ màng sắp ngủ thì có người đẩy cửa bước vào, biết là em trai nhưng tôi vẫn giả vờ ngủ.Nó ngồi xổm bên giường rồi hỏi nhỏ: "Chị ơi, chị ngủ chưa?".

Thấy tôi không có phản ứng, nó bèn leo lên giường nằm cạnh tôi.

Hành động của nó cực kỳ nhẹ nhàng, thậm chí không nghe thấy một tiếng động nào.Tôi hé mắt nhìn trộm nó, không ngờ sau khi nằm xuống, nó cứ nhìn chằm chằm vào tôi mãi.

Thấy tôi mở mắt, nó liền hỏi: "Em làm chị tỉnh giấc à?".Tôi nói: "Không phải, em qua đây mẹ có biết không?".Nó đáp: "Không biết đâu, em lẻn qua đấy, không sao đâu, sáng mai em về lại".Tối nay nó không mang chăn theo, chỉ ôm theo một cái gối.

Tôi chia cho nó một ít chăn rồi nói: "Sao không mang chăn sang, coi chừng bị cảm lạnh đấy".Nó chui vào trong chăn của tôi nhanh như một con lươn vậy.

Tôi hỏi: "Em cố ý đúng không?", nó không thừa nhận, chỉ nói: "Em thấy chị học hành áp lực quá nên muốn ở bên cạnh chị chút thôi".Không ngờ nó lại lươn lẹo đến vậy.

Tôi bèn nằm quay lưng về phía nó theo thói quen, vì từ hồi tiểu học hai chị em đã ngủ riêng rồi.Tôi cảm thấy sau lưng lành lạnh, nó liền xích lại gần rồi nói: "Chị tựa vào em đi, không thì giữa hai đứa mình cứ có một khoảng hở, gió lạnh lùa vào là chị bị lạnh đấy".Tôi không động đậy, cứ giả vờ ngủ.

Ai ngờ nó lại chủ động áp sát vào, người nó dán chặt lấy lưng tôi.Tôi thấy vừa bực vừa buồn cười, liền nói với nó: "Rốt cuộc là em qua dỗ chị, hay là để chị dỗ em vậy?".Nó nói: "Em dỗ chị mà.

Chị học hành vất vả như thế, em không giúp được gì khác, nhưng mà mấy thứ như giá trị tinh thần thì em chắc chắn vẫn cung cấp được".Tôi nói: "Nếu mà để mẹ nhìn thấy tư thế của em bây giờ thì em đúng là cung cấp cho mẹ giá trị kinh hãi rồi đấy".Nó bèn cười, nói: "Cái chị này hay thật".Ngón tay nó chọc chọc vào tay tôi: "Em chỉ muốn như vậy thôi, chị cứ yên tâm ngủ đi, mẹ không thấy đâu, trời sáng là em đi ngay".Tôi bèn ngồi bật dậy.

Nó có vẻ giật mình, cũng từ từ ngồi dậy theo, hỏi: "Chị giận à?

Nếu chị không thích thì em về phòng em bây giờ đây".Tôi sững người một lúc, cũng quên mất lúc đó mình đã nghĩ gì, có lẽ vì dù sao nó cũng là em trai mình, tôi không nỡ nói lời nào nặng nề.

Cuối cùng, tôi vẫn để nó ngủ lại phòng mình.Nghĩ lại thì tôi cũng khá dung túng cho nó, dĩ nhiên là nó cũng đối xử rất tốt với tôi.————————————Sáng hôm sau lúc tôi thức dậy thì nó đã không còn trên giường nữa.

Mẹ tôi bảo nó vẫn chưa dậy.Tôi lẻn vào phòng nó, nó còn chẳng thèm khóa cửa.

Thấy tôi vào, nó liền cười, nói: "Chị dậy sớm thế, lên lớp mà buồn ngủ thì tan học nhớ ngủ bù".Tôi lập tức đóng sầm cửa phòng nó lại.

Em trai tôi nằm trên giường cười, tôi nói: "Cười cái gì mà cười, gan em to thật đấy, sớm muộn gì cũng bị mẹ bắt gặp thôi".Nó nói: "Bắt gặp thì bắt gặp chứ sao".Tôi dùng sức chọc vào đầu nó, em trai tôi liền ôm đầu kêu tôi là "đồ giết em trai không có lương tâm".Tôi nói: "Em còn kêu nữa thử xem".Nó liền ngồi dậy, đưa đầu ra cho tôi: "Chị chọc nữa đi, chọc thủng luôn cũng không sao hết".——————————————Thành tích của tôi chỉ ở mức tàm tạm, không tiến bộ cũng không thụt lùi.

Lúc có kết quả, tôi liếc qua bảng điểm và thấy mình vẫn y như cũ.Cô giáo nói sẽ xếp chỗ ngồi theo thành tích, những bạn học giỏi được quyền chọn chỗ và chọn bạn cùng bàn trước.Tôi trở thành người bị chọn.

Đến lượt tôi chọn chỗ thì những vị trí đẹp đã hết sạch, chỉ còn lại những dãy bàn sát tường hai bên.Tôi chọn hàng thứ tư, góc này cũng tạm ổn, chỉ là phải nghiêng người, liếc mắt nhìn lên bảng nên cả người thấy không được thoải mái cho lắm.Bạn cùng bàn của tôi cũng đổi.

Trước đây là một bạn nữ nhưng bình thường ít khi nói chuyện với tôi.

Bây giờ đổi thành một bạn nam, tôi biết tên cậu ta nhưng chưa từng nói chuyện bao giờ.Cậu ta vừa ngồi xuống cạnh tôi đã gục mặt xuống bàn ngủ, cô giáo cũng không quản mấy chuyện này.Tôi nhanh chóng ghét cay ghét đắng bạn cùng bàn này, vì cậu ta cái gì cũng mượn tôi.

Bút cũng mượn, ghi bài không có vở thì bảo tôi xé cho cậu ta một tờ giấy.Thế nên bình thường cậu ta có nói gì bên cạnh, tôi gần như đều giả vờ không nghe thấy.

Lúc ra chơi cậu ta cũng không ra ngoài, các bạn nam gọi cậu ta cũng không đi, cứ gục mặt xuống bàn lẩm bẩm gì đó.Hết tiết một tôi cũng buồn ngủ, nhưng tôi không dám ngủ, cô giáo giao bài tập là tôi phải làm ngay, vì tối còn phải đi học thêm Toán.Mấy phút ra chơi viết đến mỏi cả tay, cảm giác như gân cốt trong mu bàn tay đều đau nhức.

Tôi bèn đặt bút xuống xoa tay, cậu bạn kia nói: "Cậu chăm học thật đấy, ra chơi cũng viết".Tôi giả vờ không nghe thấy.

Cậu bạn đó có lẽ thấy tôi không muốn để ý đến cậu ta nên lại ngủ tiếp.Không ngờ cậu ta ngủ say thật, chuông vào lớp cũng không đánh thức nổi cậu ta.

Cô giáo đứng trên bục giảng không nói lời nào, chỉ nhìn về phía tôi.Cô giáo bảo tôi gọi cậu ta dậy.

Tôi bèn khều khều tay cậu ta: "Vào lớp rồi".Tên này chắc là đang mơ ngủ, lơ mơ ngồi dậy phán một câu: "Mẹ kiếp tổ tông nhà nó".Cả lớp cười rần rần, còn sắc mặt cô giáo thì cực kỳ khó coi, bắt cậu ta ra cuối lớp đứng.Tối về nhà tôi kể chuyện đổi bạn cùng bàn cho mẹ nghe.

Mẹ tôi liền nhắn tin, gọi điện cho cô giáo.

Tôi không nhớ là mẹ có gửi phong bì không, nhưng tôi đoán là có, nếu không thì sao ngày hôm sau cô giáo lại dứt khoát chuyển cậu bạn ngồi cạnh tôi đi chỗ khác nhanh như vậy được.Tôi liền nói với em trai: "Haizz, đi học chán thật đấy.

Đi làm ít ra còn kiếm được tiền, đi học không những không kiếm được tiền mà còn phải bù thêm vào".Em trai tôi nói: "Thế thì em chắc chắn phải học hành chăm chỉ, sau này sẽ kiếm thật nhiều tiền".Tôi trêu: "Kể cả em kiếm được nhiều tiền thì cũng có cho chị đâu".Nó lại nói: "Cho chị mà.

Chỉ là tiền thôi, chúng ta là người một nhà, em kiếm được tiền chắc chắn sẽ cho chị".💕 Truyện được cập nhật vào 21h mỗi ngày, theo dõi tại Wattpad @bascsixch và WordPress Bác Sĩ Chỉnh Hình, vote và comment để ủng hộ mình nhé! 💕
 
[Đoản Văn/Cấm Kỵ/Tỷ Đệ Inc] Nhật Ký Của Tôi
Chương 7: Chuyện về năm lớp 11


Tôi học lớp 11, nó học lớp 9.

Nó cũng bắt đầu bận rộn hơn, chẳng qua là thời gian tan học của nó vẫn sớm hơn tôi nhiều.Sau khi lên cấp ba, tôi bắt đầu cảm thấy rõ ràng là sức khỏe càng ngày càng sa sút.

Mỗi ngày tan học về nhà cả người tôi đều rất mệt mỏi.

Rõ ràng là chẳng có hoạt động thể chất gì nặng nhọc cả, nhưng tôi mệt đến mức nằm liệt trên ghế sofa, đến sức để đứng dậy cũng không có.Lúc đầu, tôi chỉ nghĩ mình mệt mỏi đơn thuần.

Đến học kỳ một lớp 11, kinh nguyệt của tôi bắt đầu ít đi, giữa chừng còn bị mất khoảng hai tháng không có.Mẹ liền đưa tôi đi khám Đông y, mua rất nhiều thuốc Bắc về, bắt tôi uống sáng tối.Bác sĩ nói tôi bị khí huyết quá hư, bảo tôi phải bớt thức khuya, vận động cũng không được quá sức.Điều thứ hai tôi còn có thể thử, nhưng điều đầu tiên thì tôi hoàn toàn không làm được.

Mỗi ngày từ lớp học thêm về, tôi đều ngã phịch xuống giường, không nhúc nhích.Lúc đó mẹ cũng thương tôi lắm, mẹ nói: "Con gái à, nếu con học không giỏi cũng không sao đâu, con gái nhà mình không sợ không tìm được việc làm, cùng lắm mình đi bưng bê phục vụ cũng được mà, đừng tự làm mình mệt mỏi như thế, con xem con còn trẻ thế này..."

Tôi ngồi dậy từ trên giường, uể oải nói: "Vâng, con biết rồi ạ."

Mẹ hâm nóng cơm cho tôi, tôi cũng không ăn nổi, thay quần áo rồi chỉ muốn đi ngủ.Lúc đó tôi hối hận lắm.

Tôi vốn dĩ không hợp với những trường quá tốt, tôi thấy mình chỉ cần vào một trường cấp ba bình thường là được rồi, cho dù kết quả thi đại học không tốt cũng không sao, dù cho sau này tôi có đi làm thuê quét rác cũng được.Lúc đó tôi thật sự đã nghĩ như vậy, tôi thấy mình chắc là học đến ngu rồi, đầu óc sắp hỏng đến nơi mất.Nhưng dĩ nhiên là trước mặt bố mẹ, tôi không thể để họ nhận ra được, họ chỉ nghĩ có lẽ tôi bị thiếu ngủ.Buổi tối em trai sang ngủ cùng tôi.

Nó nói: "Chị ơi, hay chị xin nghỉ một hôm rồi nghỉ ngơi cho khỏe đi, em thấy chị có vẻ mệt lắm."

Tôi nói: "Chị không sao."

Buổi tối đi ngủ tôi cũng không nói chuyện nhiều với nó nữa.

Môn Toán của tôi vẫn rất kém, cũng không còn may mắn như hồi lớp 10 nữa, mỗi lần thi được sáu bảy mươi điểm đã là tốt lắm rồi.Thầy giáo Toán đã nói chuyện riêng với tôi.

Thầy rất ngạc nhiên khi biết tôi có đi học thêm Toán ở ngoài, thầy hỏi: "Em đã đi học thêm Toán rồi, tại sao điểm của em vẫn thấp như vậy?".

Tôi nói: "Em cũng không biết nữa ạ, chắc là do em dốt thật."

Thầy nói: "Trường mình là trường tốt nhất quận, em đã vào được đây, chứng tỏ đầu óc em không hề ngốc, sao lại có thể chỉ thi được từng này điểm chứ?"

Nhưng thầy giáo Toán cũng không làm khó tôi, nói xong rồi bảo tôi về lớp.Lúc đó tôi còn nhỏ, cũng không hiểu ý của thầy là gì.

Mấy năm sau tôi mới đoán ra, có lẽ thầy cảm thấy tôi chưa thực sự cố gắng với môn Toán, có lẽ trong suy nghĩ của thầy, tôi đã từ bỏ môn Toán rồi chăng?Hôm đó về nhà, bố mẹ tôi đều không có ở nhà, chỉ có em trai tôi.

Nửa đêm tôi mới về, không ngờ nó lại dậy nấu cơm cho tôi, còn dặn là chuyện nó biết nấu ăn tuyệt đối đừng nói cho ai biết, không thì sẽ bị người ta cười cho.Tôi nói: "Ai mà cười em chứ?

Người ta chỉ ghen tị là em trai chị biết nấu ăn thôi."————————————Nó vẫn ngủ trong phòng tôi.

Nó nói, cái lợi của việc mẹ không có ở nhà là nó có thể thoải mái ngủ cùng tôi mà không cần kiêng dè gì cả.Tôi nói: "Lúc mẹ ở nhà em cũng ngủ cùng chị thoải mái không kiêng dè còn gì."

Nó chỉ cười rồi áp sát vào người tôi.Lúc này nó đã rất cao rồi.

Ở miền Bắc con trai học cấp hai cao đến một mét tám có rất nhiều.

Nó chỉ cần hơi cúi người là gần như có thể ôm trọn tôi vào lòng.Khi nói chuyện nó sẽ thì thầm vào tai tôi.

Tôi nói: "Ngủ nhanh đi, chị buồn ngủ lắm rồi."

Nó liền hôn lên má tôi một cái: "Ừm, vậy chị em mình đi ngủ."

Mùa đông ở quê tôi rất dài, mùa hè thì ngắn, khoảng tháng mười đã bắt đầu phải bật lò sưởi.Nó nói sợ gió lạnh lùa vào chăn làm tôi lạnh lưng, nên phần thân trên cứ dán chặt vào người tôi.

Tôi nói: "Em dịch ra chút đi, chị hơi nóng."

Lúc đầu nó không động đậy, sau đó từ từ lùi ra sau, nhường ra một chút khoảng trống.Tôi nằm nghiêng, nằm lâu một tư thế nên bên má hơi tê mỏi, tôi trở mình thì phát hiện mắt nó vẫn đang chớp chớp, nói đúng hơn là rơm rớm.Tôi liền cười nó: "Em khóc đấy à?

Nam nhi đại trượng phu sao lại khóc, hay là em là con nít."

Nó nói: "Chị, có phải chị không thích em ngủ cùng không?"

Tôi nói: "Đâu có, sao em lại nói thế?"

Nó òa lên: "Thế sao chị lại bảo em nằm dịch ra?"

Tôi cũng hết nói nổi, đành bảo: " Vì em dán sát vào chị quá, phòng đang bật lò sưởi, chị hơi nóng chứ làm sao."

Nó có vẻ không tin.

Cuối cùng tôi ngồi dậy: "Rốt cuộc em có ngủ không đây?

Không ngủ nữa thì về phòng cho chị ngủ."

Nó vội nói: "Em ngủ, em ngủ mà."————————————Nghĩ lại thì, hồi nhỏ tôi đối xử với nó khá là dữ dằn.

Mỗi lần tôi mắng, nó đều rất nghe lời.Lớn lên rồi, tôi đã trịnh trọng xin lỗi nó.

Nó nói: "Chị xin lỗi làm gì?

Em đương nhiên là cam tâm tình nguyện.

Chị biết không, mỗi lần chị mắng em, trông chị đẹp vô cùng á, em cũng thích bị chị mắng lắm."

Tôi nói nó bị thần kinh hay gì đó.Nó đáp: "Đúng vậy, bị thần kinh không bình thường."————————————Dù sao thì tôi vẫn rất thích trời có tuyết, vì được nghỉ thì sẽ không phải làm bài.Em trai tôi cũng không phải đi học.

Hai đứa ngồi làm bài tập trong phòng riêng.

Nó nhắn tin cho tôi: "Chị ơi, em qua phòng chị được không?"

Tôi nói: "Không được."

Sau đó nó dài dòng năn nỉ tôi, nên tôi chụp màn hình đoạn chat đó lại: "

Sau này có chuyện gì cần nhờ vả em, chị sẽ dùng cái này để uy hiếp em."

Cuối cùng thì tôi lại sang phòng nó.

Vì tuyết lớn làm tắc đường nên mẹ tôi cũng ở nhà.

Thấy tôi sang phòng em trai học bài, bà cũng không thấy có gì không ổn.Tôi vừa ngồi xuống, nó đã sờ vào quyển vở bài tập của tôi, hỏi: "Chị này, chị học hành mệt thật đấy, em còn chưa lên cấp ba mà đã thấy mệt thay cho chị rồi."

Tôi liền nói đùa với nó: "Không sao, chị của em vẫn còn sống đây, mệt thôi thì không chết được đâu."

Nó nói: "Chị đừng nói chữ 'chết', nghe không hay ho gì hết."

Có những lúc học mệt, nó lại gục mặt xuống bàn nhìn tôi.

Tôi hỏi: "Nhìn chị làm gì?", nó đáp: "Không gì cả, chỉ là muốn nhìn một chút thôi, có làm phiền chị lắm không?"

Tôi bảo: "Không có", rồi lại tiếp tục viết tiếp.Giữa chừng, mẹ tôi vào mang cho chúng tôi ít đồ ăn vặt, nói: "Sao con lại gục mặt xuống rồi, chị con học còn cực khổ như thế mà còn chưa có gục xuống, con mới viết được mấy chữ đã nằm bò ra đấy, sau này chị con không thể nuôi con được đâu."

Mẹ tôi nói xong liền đi ra.

Tôi lén cười, em trai tôi cũng cười, nói là sau này mình không có phúc rồi, chỉ đành tự tìm cách kiếm sống thôi.Tôi lại nói: "Em còn nói là sẽ kiếm tiền cho chị tiêu, còn đòi nuôi chị nữa cơ mà, hóa ra là chỉ có bốc phét."

Nó nói: "Chị sao lại nghĩ thế, nếu em mà nói điêu thì em không mang họ Dương nữa."

Tôi hỏi: "Thật không?"

Nó đáp: "Đương nhiên là thật rồi."💕 Truyện được cập nhật vào 21h mỗi ngày, theo dõi tại Wattpad @bascsixch và WordPress Bác Sĩ Chỉnh Hình, vote và comment để ủng hộ mình nhé! 💕
 
[Đoản Văn/Cấm Kỵ/Tỷ Đệ Inc] Nhật Ký Của Tôi
Chương 8: Vài chuyện vui vẻ của tôi và em trai


Đọc trước chương này tại Wordpress, nội dung sẽ được đăng tải lên Wattpad sau 2 ngày ♡https://bacsichinhhinh.wordpress.co...uong-8-vai-chuyen-vui-ve-cua-toi-va-em-trai/💕 Truyện được cập nhật vào 21h mỗi ngày, theo dõi tại Wattpad @bascsixch và WordPress Bác Sĩ Chỉnh Hình, vote và comment để ủng hộ mình nhé! 💕
 
[Đoản Văn/Cấm Kỵ/Tỷ Đệ Inc] Nhật Ký Của Tôi
Chương 9: Em trai tôi rất ngoan


Đọc trước chương này tại Wordpress, nội dung sẽ được đăng tải lên Wattpad sau 2 ngày ♡https://bacsichinhhinh.wordpress.com/2025/09/27/nhat-ky-cua-toi-chuong-9-em-trai-toi-rat-ngoan/💕 Truyện được cập nhật vào 21h mỗi ngày, theo dõi tại Wattpad @bascsixch và WordPress Bác Sĩ Chỉnh Hình, vote và comment để ủng hộ mình nhé! 💕
 
[Đoản Văn/Cấm Kỵ/Tỷ Đệ Inc] Nhật Ký Của Tôi
Chương 10: Trêu trọc em trai tôi


Đọc trước chương này tại Wordpress, nội dung sẽ được đăng tải lên Wattpad sau 2 ngày ♡https://bacsichinhhinh.wordpress.com/2025/09/28/nhat-ky-cua-toi-chuong-10-treu-troc-em-trai-toi/💕 Truyện được cập nhật vào 21h mỗi ngày, theo dõi tại Wattpad @bascsixch và WordPress Bác Sĩ Chỉnh Hình, vote và comment để ủng hộ mình nhé! 💕
 
Back
Top Bottom