Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Truyện Tranh Đoàn Sủng Tiểu Sư Muội - Liễm Chu

Đoàn Sủng Tiểu Sư Muội - Liễm Chu
Chương 140: Mười vạn thiêm trang



Cả nhà ba người Công Dã Khang bị ép phải ngồi lại dự hỉ yến, sắc mặt từng người đều khó coi cực điểm. Oái oăm thay, bọn họ còn bị xếp ngồi tại bàn chủ vị. Nhìn khắp một bàn toàn nữ tử, người nào người nấy đều dung mạo xuất chúng, ánh mắt linh động, ngập tràn khí chất, càng khiến bọn họ như ngồi trên đống lửa.

Trong không khí rộn ràng vui vẻ, đôi tân nhân đến kính rượu, các vị phu tử đều vui vẻ đưa hồng bao. Ngồi bên cạnh Công Dã Khang là Lô Tuyết Miên, người này trời sinh thích gây chuyện, cười híp mắt hỏi:

"Công Dã đại nhân, Ti Đồng thành thân, định đưa bao nhiêu của hồi môn đây?"

Công Dã Khang mặt mày sầm lại như sắt, hừ lạnh một tiếng: "Kẻ vô liêm sỉ, nào xứng nhận của hồi môn từ ta?"

Lô Tuyết Miên nghe xong, gật đầu đáp: "Phải rồi, tiểu Công Dã quả thật chẳng ra sao, không hiểu sinh phụ dạy dỗ thế nào nữa."

Bên cạnh, Vân Túy Mặc hôm nay cũng cao hứng, phụ họa theo: "Chớ nói thế, nếu thật là sinh phụ, sao nỡ để tiểu Công Dã bị bỏ mặc bấy nhiêu năm nơi Duy Âm Cung, không một lần ngó ngàng?"

Công Dã Khang bất ngờ đứng phắt dậy, gằn giọng: "Ta kính hai vị là phu tử, mong chớ tùy tiện nói lời lộng ngôn!"

Lô Tuyết Miên là người gây chuyện còn không sợ lớn chuyện, đập bàn đứng dậy: "Vi phụ bất nhân, vi mẫu bất từ, vi muội bất kính. Cả nhà các ngươi đầm ấm sum vầy, lại cố tình tới đây phá rối trong ngày đại hỉ của tiểu Công Dã. Các ngươi tưởng nơi đây là đâu?"

Lô Tuyết Miên vốn ôn nhu, nay nổi giận lại như miêu xù lông, không những không mất khí chất mà còn có phần đáng yêu.

Vân Túy Mặc ở bên gật đầu lia lịa: "Đúng đúng!"

Hai người gây náo, cả bàn tiệc lập tức lặng ngắt như tờ. Người trên bàn, kể cả tân nhân, đều đưa mắt nhìn qua, biểu tình đầy hàm ý.

"Các ngươi đừng ỷ đông h**p yếu!" Công Dã Khang cố giữ thể diện, "Nếu chúng ta không được hoan nghênh, vậy đi là được. Cớ sao lại giữ chúng ta lại làm nhục?"

Vừa nói xong, Lương thị và Công Dã Hân cũng đứng dậy, nơi này, bọn họ một khắc cũng không muốn ở lại.

"Đi?" Lô Tuyết Miên chống nạnh, "Dễ thôi! Để lại hồi môn của các ngươi, rồi muốn đi đâu thì tùy!"

"Các ngươi... các ngươi nghèo điên rồi sao!" Tay Công Dã Khang run lên.

Công Dã Âm lúc này mới mở lời: "Của hồi môn của Ti Đồng, ta đã thay ngươi chuẩn bị đủ. Ngươi làm phụ thân, sinh ra nữ nhi, lại keo kiệt đến một xu cũng không muốn bỏ, còn mặt mũi từ ngàn dặm tới đây đòi quản hôn sự của Ti Đồng?" Nàng bật cười "Thôi thì, cứ xem như Ti Đồng không phải do ngươi sinh ra. Về sau, đừng đến làm phiền Ti Đồng. Nhất là nữ nhi này của ngươi, bao lần khiêu khích Ti Đồng, ta niệm tình tỷ muội tha mạng. Nhưng kể từ hôm nay, còn dám tới gây sự, đánh chết không tha! Của hồi môn, các ngươi không cần lo. Nhưng đã tới rồi, chẳng lẽ tiền mừng cũng không có?"

Lô Tuyết Miên liền đưa phong bao của mình cho Công Dã Ti Đồng: "Mở ra xem đi. Đừng để người ta nói thư viện chúng ta nghèo đến điên rồi."

Đầu óc Công Dã Ti Đồng không theo kịp, nhất thời đứng ngây ra. Ông Linh Tiêu cười cười, cầm lấy phong bao, mở ra, rút ra một tờ ngân phiếu.

Một vạn lượng bạc!

Dù Ông Linh Tiêu vốn chưa từng thiếu tiền, nhưng nhìn con số này cũng phải sững người. Đây chẳng phải vì Lô Tuyết Miên hào phóng, mà có nghĩa là, mỗi vị phu tử nơi đây đều mừng hôn sự bằng một vạn lượng.

Lần đầu tiên Ông Linh Tiêu mới cảm thấy phu tử trong thư viện...thật có tiền

Công Dã Khang trừng to mắt, vừa định mở miệng, Vân Túy Mặc đã đưa hồng bao qua. Lần này, Công Dã Ti Đồng đã phản ứng kịp, đón lấy rồi tự mình mở ra, bên trong lại là một tờ ngân phiếu, một vạn lượng bạc.

Hoa Y Hồng ở phía xa liền hô lên chọc ghẹo: "Công Dã đại nhân, còn phần tiền mừng đâu rồi?"

"Vô lý đến nực cười!" Công Dã Khang giận dữ đáp "Ai lại đi mừng hôn sự bằng tận một vạn lượng bạc chứ?"

"Công Dã gia nghèo như vậy." Một giọng nói dịu dàng chợt vang lên, khiến ba người nhà họ Công Dã giật nảy mình. Nhìn kỹ lại, mới thấy là một nữ tử dung mạo thanh tú, rõ ràng chẳng ai thấy nàng bước vào, vậy mà giờ đã đứng sừng sững bên cạnh.

Ôn Vô Ảnh mỉm cười khả ái, thỉnh thoảng lại liếc về phía Công Dã Âm.

"Ta không nghèo." Công Dã Âm đời này, có thể thiếu thứ gì, tiền bạc thì chưa từng thiếu. Cửu cữu nàng, lão Lê Dương Vương, đã cho nàng vài nhân tài quản lý gia nghiệp. Những người đó nhàn rỗi không việc làm, cứ thế ngày ngày khuếch trương sản nghiệp. Mà nàng thì tiêu chẳng bao nhiêu, sợ Công Dã Ti Đồng tiêu bậy nên cũng không đưa quá nhiều. Kết quả là, bạc tiêu mãi không hết.

Công Dã Âm đưa mắt nhìn sang Công Dã Khang, cười lạnh: "Hắn cũng chẳng nghèo. Chẳng qua là không muốn cho Ti Đồng thôi."

"Cái này..." Ôn Vô Ảnh khẽ cất lời, khiến mọi người cùng quay đầu nhìn nàng. Nàng dừng một lát rồi nói: "Không tốt đâu."

Văn Huyền Ca thở dài, đứng dậy: "Nếu đã không tình nguyện, chúng ta cũng chẳng ép. Chỉ tiếc thay cho Ti Đồng, hài tử ngoan như vậy." Nàng đảo mắt qua, tiếp lời: "Giờ các ngươi có thể đi. Về sau, mọi việc của Ti Đồng, đừng hòng xen vào nữa."

Công Dã Khang đưa mắt nhìn Công Dã Ti Đồng, rõ ràng là muốn nàng tự mình nói rõ.

Công Dã Ti Đồng lúc này mới được dịp lên tiếng. Nàng cười nhàn nhạt với phụ thân: "Năm đó, chẳng phải ngài từng nói hối hận vì sinh ra ta sao? Hôm nay, ngài toại nguyện rồi. Hôm nay là ngày đại hỉ của ta, không có thời gian tiếp đãi những người chẳng liên quan."

Công Dã Khang gật đầu, giọng lạnh băng: "Công Dã Nhu, nếu ngươi đã cố chấp như vậy, hôm nay, ta chính thức đoạn tuyệt quan hệ với ngươi. Từ nay về sau, sống hay chết, đều không liên can gì đến Công Dã gia! Ngươi cũng không xứng mang họ Công Dã!"

"Khụ khụ!" Công Dã Âm lại cất tiếng ho "Ta còn ở đây. Ti Đồng vốn không mang họ ngươi, nàng là đồ đệ của ta, tất nhiên theo họ ta."

Công Dã Hân kéo kéo tay áo phụ thân: "Phụ thân, cần gì phí lời? Bọn họ vốn chẳng còn liên quan gì đến ta và người."

Thật ra trong lòng Công Dã Hân rất vui. Công Dã Ti Đồng đã đoạn tuyệt với Công Dã gia, từ nay về sau, nàng chính là đại tiểu thư danh chính ngôn thuận rồi.

"Đi!" Công Dã Khang giận dữ rời đi cùng thê nữ.

Hoa Y Hồng thở dài: "Hừ! Tiện nghi cho bọn họ quá rồi."

Ông Linh Tiêu đưa mắt lo lắng nhìn Công Dã Ti Đồng. Trong lòng nàng cảm thấy các vị phu tử dường như hơi quá. Dù có khiến Công Dã Khang mất mặt, chẳng lẽ không sợ làm tổn thương lòng Công Dã Ti Đồng sao? Sao không ai chịu nghĩ cho nàng một chút?

Công Dã Ti Đồng nâng chén rượu: "Sư phụ, sư cô, chư vị tiền bối, đa tạ hôm nay đã thay con lên tiếng. Hôm nay con cưới Linh nhi, cũng là ngày con thoát thai hoán cốt, từ nay về sau đoạn tuyệt quá khứ. Ti Đồng kính mọi người một chén."

Nói đoạn, nàng ngửa đầu cạn chén.

Mọi người cũng cùng nhau uống cạn, đôi tân nhân lại tiếp tục sang các bàn khác kính rượu.

Sau khi hai người đi rồi, Nhạc Doanh Tịch nhẹ nhàng chọc chọc Hoa Y Hồng: "Các người làm vậy, có khi nào khiến tiểu Công Dã đau lòng không?" Hạ thấp phụ thân nàng, lại nói rõ chuyện nàng không được thương yêu.

"Không đâu, không đâu." Công Dã Âm phẩy tay "Đồ đệ ngốc nhà ta không để tâm nhiều như vậy. Ti Đồng nhớ rõ những khổ cực thuở nhỏ, còn với những thứ khác vô tâm vô phế. Nếu năm đó không phải kiên quyết đi theo ta, sao ta có thể mang Ti Đồng về Duy Âm Cung? Trên đời này, người hận phụ thân nhất chính là bản thân Ti Đồng."

"Đều là những hãi tử khổ mệnh." Văn Huyền Ca thở dài, trong lòng chợt nhớ đến Ông Linh Tiêu.

"Như vậy mới tốt, biết cùng nhau vượt hoạn nạn, biết san sẻ ngọt bùi, rồi cùng nhau khổ tận cam lai." Công Dã Âm hoàn toàn chẳng để tâm. Đồ đệ nhà nàng không phải loại mềm yếu mẫn cảm. Chuyện cũ, đoạn tuyệt sạch sẽ là tốt nhất. Với mỗi người phải có cách đối đãi khác nhau, với Công Dã Ti Đồng, chính là phải dùng cách này.

Nói xong chuyện Công Dã Ti Đồng, Lô Tuyết Miên lại ghé tai Chưởng Viện: "Chưởng Viện, ta nhớ đã gửi thiệp sang Lưu Quốc rồi mà? Bọn họ có phái người đến không? Người đâu rồi?"

Nàng là người quản lý truyền tin của Cáp Tử Lâu, rõ ràng không bỏ sót gì. Kỳ thực trong lòng nàng hơi lo, sợ Chưởng Viện hay Thần Nhứ phái người chặn giữa đường.

Chưởng Viện chỉ tay về phía một người trong bàn tiệc: "Hỏi nàng."

Người được chỉ chính là Huyết Tàm. Nàng đang chăm chú ăn uống, dáng vẻ như thật sự đói lắm rồi, miệng dính đầy dầu mỡ. Thấy Chưởng Viện chỉ mình, nàng ngẩng đầu, lấy khăn lau miệng rồi thong thả nói:

"Sứ giả Lưu Quốc không vào thư viện. Họ chỉ để lại tờ ngân phiếu mười vạn lượng, nói là thiêm trang cho Linh nhi."

Vì sao Huyết Tằm biết được chuyện này? Bởi trong thư viện, toàn bộ ngân quỹ đều do Thịnh Từ quản lý, mười vạn lượng bạc kia, tự nhiên cũng phải giao đến tay Thịnh Từ để vào sổ sách. Mà thân thể Thịnh Từ vốn yếu nhược như vậy, phần nhiều việc đều phải nhờ đến Huyết Tàm hỗ trợ.

"Thiêm trang..." – Thương Thanh Trần, kẻ vốn ít lời, bất giác bật ra một tiếng "tê". Mọi người xung quanh cũng nhanh chóng phát giác điều bất ổn. Nếu như hoàng đế Lưu Quốc là Ông Hạo Tô chịu nhận lại Ông Linh Tiêu, vậy thì phải cấp hồi môn, nếu không nhận, thì khoản thiêm trang đến mười vạn lượng kia quả thực là quá mức rộng rãi.

Nghĩ tới nghĩ lui, ánh mắt mọi người lại đồng loạt đổ dồn về phía Chưởng Viện, chẳng lẽ là Chưởng Viện đã đi tống tiền người ta một phen?

Gương mặt vô tội của Chưởng Viện lần này quả thật hiếm thấy, khiến mọi người đều cảm thấy thú vị.

"Chúng ta chỉ gửi thiệp mời, những việc khác... thật không làm gì thêm." Giang Phong Mẫn vội vàng mở lời giải thích, tự xưng vô can.

Chưởng Viện thật sự không làm gì, có điều... uy danh tích tụ bao năm, sau Đại hội võ lâm lại cùng Giang Phong Mẫn một phen náo loạn ở Hoa Chí Quốc, suýt chút khiến quốc gia kia diệt vong. Ông Hạo Tô từng đích thân chứng kiến thủ đoạn của Chưởng Viện, vốn tưởng rằng nàng sau khi mở thư viện thì sẽ quy ẩn tu tâm dưỡng tính, mà quả thật, nàng cũng đã yên ổn hơn mười năm. Nào ngờ gần đây lại liên tiếp xuống núi gây chuyện, náo loạn tứ phương.

Không còn cách nào, Ông Hạo Tô đành bỏ tiền để cầu thanh tĩnh. Hắn vốn không hề có ý nhận lại Ông Linh Tiêu, nên mới xuất ra mười vạn lượng bạc, xem như bịt miệng thư viện. Nhưng trên danh nghĩa, chỉ nói là thiêm trang.

Mười vạn lượng, ngay cả đích công chúa xuất giá cũng chưa từng có hồi môn nhiều đến vậy. Ông Hạo Tô mỗi lần nghĩ đến, liền thấy đau lòng.

Chuyện này, Ông Linh Tiêu vốn biết rõ. Nàng là người thông minh lanh lợi, lại hiểu chuyện, thấy rằng bạc nhiều như vậy giữ bên người cũng chẳng để làm gì. Thế nên đã đưa toàn bộ cho Thịnh Từ, nhập vào ngân khố tiền trang Phi Diệp Tân, khiến bạc sinh bạc, tích tụ ngày càng nhiều.

Hai tân nhân tới kính rượu các vị phu tử thì còn có thể lui về nguyên vẹn, đến khi kính rượu tới bàn của các đệ tử nhập thất thì náo nhiệt hẳn lên. Đám người như Kiều Trĩ, Hứa Vi Thư đều ưa náo nhiệt, vừa bắt được hai người họ liền chẳng chịu buông tha, khiến cả hai mặt đỏ hơn cả hỉ phục.

Thần Nhứ không có mặt, phu tử cũng chẳng quản, không ai có thể kiềm chế đám người này, rốt cuộc vẫn là Lãnh Vi Chi dựa vào tuổi tác lớn nhất mà đứng ra xin cho Ông Linh Tiêu và Công Dã Ti Đồng, lúc ấy bọn người kia mới chịu yên phận.

Sau khi hỉ yến kết thúc, hai người cũng bị chuốc không ít rượu, khi được đưa trở về tiểu viện của Ông Linh Tiêu, cả hai đều bước đi loạng choạng, lảo đảo mà tới bên giường, đồng loạt ngã nhào xuống.

Hai người cùng lúc đổ người xuống, đầu va vào nhau một cái "cốc", cả hai đồng loạt nhăn mặt, đưa tay xoa trán, chỗ vừa bị đụng đau, nhưng chẳng ai nhúc nhích.

"Choáng đầu quá..." Ông Linh Tiêu r.ên rỉ.

Công Dã Ti Đồng xoay mình, khe khẽ nói: "Tiểu sư muội, ta ở đây."

Ông Linh Tiêu đưa tay đẩy nàng, "Biết nàng ở, tránh ra một bên đi, nóng quá!" Nàng kéo y phục, hỉ phục phức tạp, không dễ mà thoát ra.

Công Dã Ti Đồng cũng đang kéo y phục của mình, kéo vài lượt mới cởi được, bất đắc dĩ xoay người lại, lầm bầm: "Hỉ phục thật khó cởi."

Đôi môi đỏ mọng như cánh đào hé nở, mày mắt thấm đẫm xuân sắc, khiến Ông Linh Tiêu hoa mắt chóng mặt, không khỏi ngây người.

"Công Dã, nàng thật xinh đẹp." Ông Linh Tiêu đưa tay vuốt nhẹ gò má Công Dã Ti Đồng.

"Tất nhiên rồi." Công Dã Ti Đồng nhoẻn miệng cười, nàng vốn từ nhỏ đã là người xinh đẹp.
 
Đoàn Sủng Tiểu Sư Muội - Liễm Chu
Chương 141: Pháo hoa đầy trời



"Ưm..." Ông Linh Tiêu cọ cọ người, trườn qua níu lấy y phục của Công Dã Ti Đồng, "Để ta xem nào."

"Xem gì cơ?" Công Dã Ti Đồng tuy say mềm, nhưng vẫn không quên đưa tay ôm chặt Ông Linh Tiêu, không để nàng trốn thoát.

"Xem thử thân thể có đẹp như gương mặt không." Ông Linh Tiêu uống rượu xong lộ rõ bản tính, hóa ra cũng là một tiểu sắc lang.

Công Dã Ti Đồng cười khúc khích, "Nàng ngốc, chẳng phải đã nhìn qua rồi sao? Ta đâu đâu cũng đẹp cả." Để chứng minh lời mình nói, nàng cũng phụ giúp cởi y phục.

Ông Linh Tiêu kéo mấy lượt không cởi được y phục của Công Dã Ti Đồng, tức quá muốn ra tay thô bạo, may thay đúng lúc then cài được tìm thấy, Công Dã Ti Đồng khéo léo kéo một cái, hỉ phục liền bung ra, coi như cứu được hỉ phục giá trị liên thành.

Ông Linh Tiêu lại kéo nội y của Công Dã Ti Đồng, mà nàng cũng hết sức phối hợp. Nhưng tay nàng cũng chẳng để yên, đã nắm được cách, liền dễ dàng tháo được hỉ phục của Ông Linh Tiêu. Hai người bận bịu loay hoay, chẳng khác nào đang vật lộn.

"Tiểu sư muội, giờ là thê tử của ta rồi." Công Dã Ti Đồng lắc lắc đầu, nghĩ đến việc này là cười hớn hở.

"Nàng mới là thê tử của ta!" Ông Linh Tiêu ghé đầu vào cổ Công Dã Ti Đồng, hơi rượu phả lên làn da, khiến cổ nàng ngưa ngứa.

"Ta nói cho nàng biết, sau này nàng phải nghe lời ta." Ông Linh Tiêu ôm lấy cổ Công Dã Ti Đồng như ôm một cái gối lớn, chẳng buông tay, còn lắc lư mãi, khiến nàng choáng đầu hoa mắt.

"Nghe nàng, nghe nàng cả mà... đừng lắc nữa..." Công Dã Ti Đồng đưa tay ôm lấy eo nàng, muốn nàng ngoan ngoãn một chút.

Quả nhiên Ông Linh Tiêu nghe lời, không nhúc nhích nữa, ngủ mất rồi.

Công Dã Ti Đồng chống nửa thân lên nhìn nàng một lát, rồi lấy tay che miệng cười hồi lâu, sau đó cũng ngã xuống ngủ say.

Tân nhân đã về viện, mà trong thư viện, mọi người vẫn còn thức. Lại tán gẫu thêm chốc lát mới tản đi. Chưởng Viện cùng Giang Phong Mẫn trở về Phi Hoa Tiểu Trúc, thấy nàng ngồi bên cửa sổ, nhìn đệ tử bình thường đang thả pháo hoa ngoài sân.

Giang Phong Mẫn từ sau ôm lấy nàng, "Đang nghĩ gì vậy?"

"Nàng nói xem, có phải ta đã già rồi không?" Chưởng Viện xoa xoa mặt mình, "Hài tử cũng thành thân cả rồi."

"Sao già được?" Giang Phong Mẫn hôn lên sau cổ nàng một cái, "Nàng mãi mãi trẻ nhất."

"Nói dối!" Chưởng Viện chẳng để mặt mũi.

"Là lời thật lòng." Giang Phong Mẫn ngồi cạnh, "Vân Từ, ta sẽ cố sống lâu hơn một chút, mãi mãi bên cạnh nàng."

Chưởng Viện quay đầu nhìn Giang Phong Mẫn, ánh trăng rọi vào trong phòng, chiếu lên mặt hai người, một người khuynh quốc khuynh thành, một người si tình thâm hậu.

"Nàng nhất định phải sống lâu hơn ta, ta hy vọng được chết trong vòng tay của nàng." Chưởng Viện là người như vậy, xưa nay chẳng sợ sinh tử, chẳng sợ cô độc, nhưng lại hy vọng lúc bản thân lìa đời, Giang Phong Mẫn có thể ở bên.

"Được." Giang Phong Mẫn ôm nàng vào lòng, "Ta sẽ bên nàng đến giây phút cuối cùng."

Nàng vốn là hoàng thất Lăng Quốc, từ khi sinh ra đã mang bệnh lạ, bị nguyền rủa bởi số mệnh. Theo lý lẽ, chưa tới hai mươi tuổi đã phải vong mạng, nhưng may mắn thay, nàng gặp được Thư Vân Từ, một nữ tử dám tranh mạng với thiên đạo. Từ khi gặp nhau, sinh mệnh, tình cảm, tất thảy của nàng đều dành cho người này. Hai người đã kề vai suốt hơn hai mươi năm, với võ công của họ, còn sống được rất lâu, nhưng rồi cũng sẽ có một ngày rời khỏi thế gian. Nàng chỉ hy vọng người chết trước là Vân Từ, vì nỗi đau nhìn người mình yêu chết đi, nàng không muốn Vân Từ phải chịu đựng.

Nam Quan Các.

Thần Nhứ rốt cuộc cũng không còn thổ huyết, Cảnh Hàm U thở phào nhẹ nhõm. Pháo hoa ngoài cửa sổ sáng rực rỡ, rọi vào phòng chập chờn.

Thần Nhứ nằm trên giường, "Pháo hoa thật đẹp."

"Ừ, các sư muội thèm nhỏ dãi lâu rồi, nếu không có Vi Chi sư tỷ trông chừng, chắc bị lén lấy đi thả từ sớm." Cảnh Hàm U cố gắng nói chuyện nhẹ nhàng để phân tán chú ý của Thần Nhứ.

"Sư muội vẫn nghịch ngợm như vậy, lần này lại làm phiền Vi Chi sư tỷ rồi." Nàng vừa cử động đã kéo trúng vết thương, đau đến nhíu mày.

"Chỗ nào đau? Ta đi gọi Huyết Tằm sư phụ đến." Cảnh Hàm U vội đứng dậy, nhưng bị Thần Nhứ gọi lại.

"Nàng đừng làm rộn nữa, có gì đáng để gọi người chứ?" Thần Nhứ thở dài, "Nàng không trách ta sao?" Vì tu luyện mà trọng thương, người nàng thấy có lý do oán giận nhất chính là Cảnh Hàm U.

Cảnh Hàm U nhìn gương mặt tái nhợt của nàng, nhẹ nhàng nói: "Ta nào dám trách nàng? Ta đau lòng nàng còn không kịp."

Thần Nhứ mỉm cười: "Miệng nàng càng ngày càng ngọt rồi đấy."

"Tự nhiên thế." Cảnh Hàm U cúi đầu hôn nhẹ lên môi Thần Nhứ "Có phải rất ngọt không?"

"Đừng quậy." Thần Nhứ đẩy đầu nàng ra, người này lúc nào cũng như đại cẩu to xác, chỉ hở ra là nhào tới dính lấy người.

Cảnh Hàm U không dám để Thần Nhứ cử động mạnh, liền nắm lấy tay nàng đặt lên má mình, dịu dàng nói: "Thần Nhứ, ta biết nàng làm gì cũng có nguyên do, ta biết ta không cản được nàng...nhưng xin nàng nhất định phải bình an vô sự. Ta thật sự...rất sợ mất nàng."

Thần Nhứ cảm thấy nơi đầu ngón tay có chất lỏng ươn ướt, khẽ gật đầu: "Hàm U, ta không bao giờ lấy mạng mình ra đùa giỡn cả. Nàng phải tin ta, chuyện ta làm...đều nắm chắc phần thắng."

Cảnh Hàm U chẳng nói gì thêm, chỉ gật đầu liên tục như gà mổ thóc, có chút ngốc nghếch lại thật đáng yêu.

Tiểu viện của Ôn Vô Ảnh.

Lãnh Vi Chi nhìn sư phụ mình đang lơ lửng giữa không trung ngắm pháo hoa, chỉ biết lắc đầu: "Sư phụ, nếu người thích như vậy, đệ tử đem hết pháo hoa dưới núi mua về cho người thả."

Ôn Vô Ảnh hạ xuống, đáp: "Pháo hoa của người khác thả mới vui mắt." Kỳ thực nàng chỉ thích không khí náo nhiệt thôi.

Lãnh Vi Chi ngước nhìn bầu trời đầy sao, nhẹ giọng hỏi: "Thiên hạ loạn đến nơi rồi, sư phụ không lo sao?"

Ôn Vô Ảnh cũng ngẩng đầu nhìn trời một hồi, rồi lắc đầu: "Loạn không nổi đâu."

Lãnh Vi Chi lẳng lặng đưa tay nắm lấy tay sư phụ: "Có phải người còn chiêu gì chưa dạy đệ tử?"

Ôn Vô Ảnh rút tay lại, mặt vô tội: "Không có."

Lãnh Vi Chi kiên quyết không buông: "Thật sao?"

"Thật mà." Ôn Vô Ảnh giãy ra định bay đi, nào ngờ bị Lãnh Vi Chi phi thân tóm lại.

"Nửa đêm nửa hôm sư phụ còn muốn đi đâu? Coi chừng dọa các sư muội. Mau theo đệ tử về phòng, nước nóng đã chuẩn bị xong. Đồ nhi sẽ hầu hạ người tắm rửa." Vừa nói, nàng vừa kéo lôi cả người vào phòng.

Ôn Vô Ảnh đỏ bừng má, vừa xoay người định trốn đã bị Lãnh Vi Chi một phen ôm lấy, lôi vào phòng, cửa đóng then cài.

"Rốt cuộc cũng giải được một mối lo." Văn Huyền Ca khẽ than.

"Phải đó, cuối cùng cũng coi như đồ đệ ngốc nhà ta không làm ta thất vọng." Công Dã Âm cũng than theo.

"Ta thấy tiểu Công Dã không ngốc đâu." Ân Phán Liễu chen lời.

Công Dã Âm lập tức trừng mắt: "Ngươi còn chưa về viện sao? Mau về đi, đừng quấy rầy ta với sư muội trò chuyện."

Ân Phán Liễu ngồi không xa, tay cầm bút vẽ: "Ta đi rồi thì hai người tự họa lấy à?" Nàng đang vẽ chân dung cho hai người.

"Có gì ghê gớm? Chẳng phải chỉ là vẽ tranh thôi sao?" Công Dã Âm hừ một tiếng, không muốn thua khí thế.

Ân Phán Liễu nhướng mày: "Ngươi lúc nhỏ còn đem vịt vẽ thành cẩu, bây giờ khá hơn chưa?" Đúng là thanh mai trúc mã, lúc cãi nhau toàn lôi chuyện cũ ra kể.

Công Dã Âm đặt chén trà xuống: "Ân hồ ly!"

Ân Phán Liễu hất cằm: "A Âm, tức giận sẽ nhanh già đó."

"Hừ!" Công Dã Âm lại nâng chén trà, không thèm chấp con hồ ly này.

Văn Huyền Ca lắc đầu, hai người này đúng là vừa gặp nhau liền cãi, không yên được chút nào. Nàng cảm thấy tai mình sắp đau rồi.

"Nói đi cũng phải nói lại, ta không hiểu Chưởng Viện nghĩ gì, sao lại để hắc y nhân vào thư viện? Chẳng lẽ chỉ để Thần Nhứ luyện công? Quá vô lý đi? Nếu cần cao thủ, Thần Nhứ có thể đến hậu sơn, đâu cần mạo hiểm như vậy?"

Văn Huyền Ca không giỏi nghĩ mấy chuyện sâu xa, liền quay sang nhìn Ân Phán Liễu: "Vẫn là Liễu tỷ tỷ giải thích đi."

"Không cần nghe hồ ly này nói!" Công Dã Âm tức giận chen lời.

"Vừa khéo ta cũng chẳng định nói với ngươi." Ân Phán Liễu khẩu khí cũng không tốt hơn bao nhiêu. Dù ngày thường ít lời, ổn trọng, nhưng hễ thấy Công Dã Âm liền lảm nhảm, chọc cho Công Dã Âm tức đến bốc khói, khiến viện xá gà bay chó sủa.

"Ta thấy rõ ràng là ngươi không biết!" Công Dã Âm nghiêng mắt nhìn nàng.

"A Âm, ngươi biết là khích tướng chẳng có tác dụng gì với ta." Ân Phán Liễu thong thả vẽ, chẳng buồn ngẩng đầu.

Công Dã Âm đưa ra câu hỏi này tự nhiên là vì lòng hiếu kỳ, nhưng Ân Phán Liễu không chịu mở miệng, chẳng lẽ nàng lại phải hạ mình cầu xin? Như thế tuyệt đối không thể được.

Văn Huyền Ca bất đắc dĩ, đành lên tiếng hỏi: "Liễu tỷ tỷ, vậy rốt cuộc là vì cớ gì?" Nàng chẳng những hỏi, còn không ngừng nháy mắt ra hiệu cho Ân Phán Liễu, khuyên nàng mau chóng nói thật, chớ có chọc giận sư tỷ nữa.

Ân Phán Liễu ngẩng đầu nhìn, Công Dã Âm liền làm bộ không để tâm, quay mặt sang chỗ khác, hệt như thuở nhỏ, ngoài mặt tỏ vẻ không màng, nhưng kỳ thực lỗ tai đã dựng cả lên, chăm chú lắng nghe từng lời.

"Lũ hắc y nhân xâm nhập thư viện, công kích nơi nào đầu tiên?" Ân Phán Liễu hỏi.

"Tứ Viện." Văn Huyền Ca đáp không chút do dự.

"Vì sao?" Ân Phán Liễu lại hỏi tiếp.

"Tứ Viện toàn là những đệ tử bình thường, là nơi yếu nhất trong thư viện, tất nhiên là dễ ra tay nhất rồi." Những điều ấy quá rõ ràng, đến cả Văn Huyền Ca không giỏi suy luận cũng nhìn thấu được.

"Nếu như kế hoạch thành công, sẽ gây tổn hại gì cho thư viện?" Ân Phán Liễu nhẹ nhàng vung bút, ra hiệu hai người đừng cử động quá mạnh.

Hai người vội vàng ngồi lại ngay ngắn, lần này Công Dã Âm là người mở lời: "Còn cần phải nói ư? Đám kia toàn là tiểu thư khuê các, thiên kim quý nữ của các quốc gia. Chỉ cần một người bị thương, dù chỉ là xước da, thì thanh danh thư viện coi như đổ sông đổ biển rồi. Vấn đề không nằm ở mức độ thương tổn, mà là người bị thương."

Văn Huyền Ca lập tức giơ ngón cái, vẻ mặt sùng bái nhìn sư tỷ.

Ân Phán Liễu chỉ cảm thấy sau chục năm, Văn Huyền Ca cũng học được chiêu "nịnh nọt lấy lòng người".

"Nói rất đúng. Hiện nay đệ tử chẳng ai tổn thương, ngược lại Thần Nhứ vì bảo vệ bọn họ mà trọng thương. Nếu là những đệ tử ấy, liệu sẽ có suy nghĩ gì?"

Vấn đề ấy vừa được nêu ra, hai người đối diện liền tựa hồ đã hiểu được vài phần.

"Liễu tỷ tỷ ý là... các đệ tử sẽ sinh lòng căm hận đối với bọn hắc y nhân ư?" Văn Huyền Ca lên tiếng, song vẫn nghi hoặc. Nhưng như thế có ích gì? Lẽ nào có người vì bị người ta hận mà chết sao?"

"Chẳng bao lâu nữa là đến tết, khi ấy các đệ tử đều sẽ xuống núi về nhà. Mà gia thế của họ không phú cũng quý, có thể vận dụng nhân thủ cũng nhiều? Đến khi đó phái người tới, các môn phái đến gây rối lần này, liệu còn có thể yên ổn tồn tại được sao?"

Ân Phán Liễu dù thông minh tuyệt đỉnh, lúc này cũng không phân rõ được đây là do Chưởng Viện bày mưu, hay do Thần Nhứ tính kế. Nhưng bất luận là ai, thì cũng phải thừa nhận: chiêu đuổi cùng giết tận này không những ngoan độc, tàn nhẫn lại còn thiết kế nhân tâm kín đáo không kẽ hở.

Phi Hoa Tiểu Trúc.

Giang Phong Mẫn hỏi: "Khổ nhục kế của Thần Nhứ, nàng rốt cuộc biết được bao nhiêu?"

Chưởng Viện khẽ lắc đầu, "Ta hoàn toàn không biết."

"Vậy sao nàng lại kịp thời xuất hiện tại Tứ Viện? Lẽ nào là trùng hợp?" Giang Phong Mẫn nửa tin nửa ngờ, thấy thế nào cũng không giống trùng hợp.

Chưởng Viện liếc nàng một cái, ánh mắt không chút nể nang: "Nhìn thế cục diễn biến mà đoán ra, chẳng phải rất hiển nhiên sao?"
 
Đoàn Sủng Tiểu Sư Muội - Liễm Chu
Chương 142: U đầu



Sáng hôm sau, ánh dương chiếu rọi vào phòng của Ông Linh Tiêu. Nàng đưa tay đỡ trán, khẽ mở mắt, đầu đau như búa bổ, vừa chạm tay lên trán thì phát hiện ra một cái u lớn sưng vù.

"Ai da!" Nàng khẽ kêu lên một tiếng, đau đến nhăn cả mặt.

Bên cạnh có người trở mình, một cánh tay vươn ra ôm lấy nàng, thân người cũng thuận thế áp lên.

"Thả ra nào!" Ông Linh Tiêu đẩy người kia.

"Linh nhi..." Công Dã Ti Đồng còn chưa tỉnh hẳn, lầm bầm trong mộng, môi cũng liền dán lên.

"Ưm ưm..." Ông Linh Tiêu vùng vẫy, kết quả lại bị ôm chặt hơn.

Hôn đủ rồi, Công Dã Ti Đồng mới chịu mở mắt, "Ơ? Trán nàng sao lại có u vậy?"

Ông Linh Tiêu liền đá Công Dã Ti Đồng một cước, "Còn nói ta nữa! Trán nàng chẳng phải cũng sưng một cục sao?" Nói đoạn nàng đưa tay sờ lên trán Công Dã Ti Đồng.

"Ai da!" Công Dã Ti Đồng đau đến tỉnh hẳn.

"Sao lại ra nông nỗi này?" Ông Linh Tiêu với lấy lọ cao trong tủ đầu giường, tự bôi cho mình một chút, sau đó ngồi dậy bôi cho cả Công Dã Ti Đồng.

Thuốc mỡ trắng lạnh mát dán lên trán, lập tức dễ chịu hẳn.

"Hay ghê!" Công Dã Ti Đồng cảm thấy đỡ đau ngay, "Linh nhi, chuyện tối qua nàng còn nhớ không?" Nàng ngẫm một lúc, xác nhận bản thân hoàn toàn không nhớ gì.

Ông Linh Tiêu lắc đầu, "Say rồi, về thế nào cũng chẳng nhớ nổi."

"Ừm... để lát ra ngoài hỏi sư tỷ sư muội nàng xem sao."

Ông Linh Tiêu vừa nghe vậy liền kêu "a" một tiếng, bật dậy khỏi giường, quýnh quáng mặc y phục.

"Nàng làm gì vậy?" Công Dã Ti Đồng bị làm giật mình, co rút người vào trong chăn.

"Dậy mau, dậy mau, sáng sớm phải đến thỉnh an trưởng bối, Hoa sư phụ đã dặn rồi, nàng quên rồi sao?" Ông Linh Tiêu mặc xong còn kéo Công Dã Ti Đồng dậy mặc theo.

Hai người chỉnh trang xong, vừa ra khỏi viện đã thấy Hứa Vi Thư và Kiều Trĩ đang rình ngoài cửa, thấy hai người bước ra, liền bụm miệng cười khúc khích.

"Một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng nha~"

"Đừng có nói bậy!" Ông Linh Tiêu mặt đỏ bừng.

"Á! Trán muội sao lại sưng thế kia?" Hứa Vi Thư mắt tinh, chỉ tay hỏi.

Kiều Trĩ cũng phát hiện trán Công Dã Ti Đồng cũng có u, ánh mắt xoay chuyển, "Hai người tối qua làm gì thế? Dữ dội vậy sao?"

Ông Linh Tiêu không chịu nổi nữa, giơ tay đuổi đánh, "Trĩ nhi, ngươi là công chúa đấy! Nói năng sao không biết chừng mực gì cả? Xem ta đánh cái miệng này!"

Kiều Trĩ cười khanh khách chạy mất.

Ông Linh Tiêu còn chưa hả giận, quay đầu thì thấy Hứa Vi Thư đang cười mờ ám, còn giơ ngón tay cái: "Vẫn dậy nổi, lợi hại thật đó!"

Ông Linh Tiêu lại muốn nổi đóa, Hứa Vi Thư đã sớm chuồn không thấy bóng dáng.

"Thôi thôi, đừng giận nữa mà." Công Dã Ti Đồng lại phải dỗ dành.

"Hai cái loa lớn đó, chuyện gì cũng dám nói!" Ông Linh Tiêu đã thấy rõ, chưa đến nửa ngày, lời đồn trong thư viện chắc chắn sẽ lan khắp nơi. Nghĩ vậy, nàng liền trừng mắt với Công Dã Ti Đồng, "Cái u này là sao mà có?"

Công Dã Ti Đồng mặt mũi vô tội: "Ta làm sao mà biết?"

Hai người tới viện của Văn Huyền Ca để thỉnh an trưởng bối là. Lúc này không có người ngoài.

Hai người hành lễ rất cung kính, nhưng do hai cái u trên trán, lại bị hai vị sư phụ không đáng tin cười cợt một lúc, cả hai đều sắp bùng nổ.

Sau khi hành lễ xong, bốn sư đồ ngồi lại chuyện trò. Công Dã Âm bảo định rời thư viện, quay về Duy Âm Cung.

Lời vừa thốt ra, Công Dã Ti Đồng thì vẫn bình thường vì quen phiêu bạt giang hồ, riêng Ông Linh Tiêu lại ra vẻ lưu luyến không rời.

"Sư cô, người đừng đi nhanh như vậy, Linh nhi đã quen có người bên cạnh rồi." Nàng nhìn Công Dã Âm với ánh mắt đáng thương, hiện tại mọi người đều tụ họp, chính là thời khắc nàng hạnh phúc nhất.

Lời này khiến Công Dã Âm lòng mềm như nước, quay lại nhìn đồ đệ ngốc của mình, liền tức giận.

"Vẫn là Linh nhi ngoan, không uổng công sư cô thương yêu." Trừng mắt nhìn Công Dã Ti Đồng, "Ngươi xem ngươi!"

Công Dã Ti Đồng giật mình, "Con làm sao chứ?" Nàng hoàn toàn không hiểu bản thân sai ở đâu, thái độ này càng khiến Công Dã Âm tức hơn

"Ngươi cũng không thèm giữ ta lại!"

"Sư phụ, người muốn đi thì ai giữ được? Con giữ người có ích gì, người có nghe con đâu." Công Dã Ti Đồng lẩm bẩm. Sư đồ nhiều năm, ai chẳng quen cảnh nói đi là đi, nói ở là ở, giờ còn bày trò ủy mị làm gì? Nàng không học nổi!

Công Dã Âm lắc đầu, "Thật là, uổng công nuôi ngươi, nhìn Linh nhi xem, hiểu chuyện biết bao!"

Công Dã Ti Đồng nhe răng cười: "Sư phụ à, người không nuôi con thì làm sao con lừa được Linh nhi chứ?" Nàng quay sang cầu cứu Văn Huyền Ca, "Sư cô, người nói đúng không?"

Văn Huyền Ca nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói: "Ti Đồng à, khi nhỏ con chắc hẳn bị ăn đòn không ít nhỉ?" Tính khí thế kia, cái miệng kia, không bị đánh bẹp dí thì chỉ có thể do sư tỷ đổi tính.

Công Dã Ti Đồng không phải kẻ ngốc, nghe ra được hàm ý trong lời của Văn Huyền Ca, nàng đưa tay sờ lên cái u trên trán, cười ngờ nghệch: "Sư phụ vẫn thương rất con~"

Công Dã Âm hừ một tiếng, "Ngươi còn mặt mũi mà nói sao?"

Liễu Viên, viện của Ân Phán Liễu.

Nàng đang nhàn nhã thưởng trà, đối diện là Tiếu Trường Ngữ. "Giờ phút này, có cảm thấy bản thân như người ngoài không?" Tiếu Trường Ngữ tay ve vuốt ly trà.

"A Âm muốn rời đi, ít nhiều cũng phải thoải mái trong lòng một chút." Ân Phán Liễu mỉm cười, "Dù sao chúng ta cũng có giao tình từ nhỏ."

Tiếu Trường Ngữ nghe vậy gật gù, "Giao tình từ nhỏ, mà ngươi lại lén lút đoạt lấy người trong lòng của người ta? Chuyện ấy chẳng phải quá thất đức sao?"

Ân Phán Liễu không đồng tình, đáp lại: "A Âm không hợp với Huyền Ca, hai người làm tỷ muội mới là hợp nhất."

Tiếu Trường Ngữ không tin, nghiêng người về phía trước: "Sao lại không hợp?"

Ân Phán Liễu cũng cúi người, nhỏ giọng nói: "Cả hai đều không quá...khôn khéo." Nói xong còn ném ánh mắt sâu xa đầy hàm ý.

Tiếu Trường Ngữ cố giữ nét mặt điềm tĩnh, "Ta nghĩ rằng nếu không gặp ngươi, hai người đó cũng coi như khôn khéo."

Ân Phán Liễu mở chiết phiến, khẽ phẩy một cái: "Lục diệp sấn hoa hồng, ta chính là lục diệp, hai người đó là hoa hồng rực rỡ."

Hai đóa đại hoa hồng kia vừa tiễn hai đóa tiểu hoa hồng đi bái kiến Chưởng Viện, sau đó lại định đến thăm Thần Nhứ.

"Sư tỷ, tỷ thực sự muốn rời đi sao?" Văn Huyền Ca không nỡ, lên tiếng hỏi.

"Không đi thì sao? Ở lại để ngày ngày bị con hồ ly kia chọc giận à?" Hễ nhắc tới Ân Phán Liễu, giọng điệu của Công Dã Âm liền trở nên bực bội.

"Sư tỷ, tỷ biết mà, Liễu tỷ tỷ ấy cũng chỉ là quan tâm tỷ thôi." Chuyện ấy ai cũng nhìn ra được.

"Ta biết." Công Dã Âm nói xong liền trầm mặc hồi lâu, rồi chậm rãi thốt: "Huyền Ca, Phán Liễu là bằng hữu tốt nhất, cũng là duy nhất của ta. Nhưng lại cướp mất ngươi khỏi ta. Năm xưa ta đã từng nói, ai cũng được, duy chỉ có Phán Liễu là không thể."

Từ nhỏ lớn lên bên nhau, Công Dã Âm đã coi Ân Phán Liễu như thân nhân, là người mà nàng có thể hy sinh cả tính mạng. Chính vì vậy, nàng không thể chấp nhận việc Ân Phán Liễu mang Văn Huyền Ca đi. Trong lòng nàng, đó là sự phản bội nặng nề đối với tình bằng hữu.

"Sư tỷ... chuyện đó đã qua bao năm rồi mà..." Suy cho cùng lỗi là do bản thân mình, Văn Huyền Ca vô cùng áy náy.

Công Dã Âm xoa đầu Văn Huyền Ca, "Tiểu sư muội, chuyện này không trách muội. Muội vẫn là tiểu sư muội tốt của ta. Chỉ trách con hồ ly ấy, mưu tính bao năm trời, thế mà ta lại không hề nhận ra." Nàng càng nói càng giận, sắc mặt cũng sa sầm.

"Lời này ngươi chẳng cần nói với ta, ta đã sớm nói rồi, ngươi và Huyền Ca không hợp, làm tỷ muội mới là tốt nhất." Câu nói ngứa đòn như vậy, tất nhiên là từ cái miệng của Ân Phán Liễu mà ra.

Văn Huyền Ca vừa nghe thấy giọng Ân Phán Liễu liền thấy đầu mình đau như búa bổ. Nàng vốn định nhân lúc Ân Phán Liễu không có mặt, cùng Công Dã Âm giãi bày tâm kết, nào ngờ Ân Phán Liễu lại tới nhanh đến thế.

"Ân hồ ly, ngươi đừng có tưởng mình thông minh," Công Dã Âm hừ lạnh, "Năm xưa ta chỉ là quá mức tín nhiệm ngươi thôi."

Ân Phán Liễu nhàn nhã đáp: "A Âm, ngươi có từng nghĩ, vì sao lại tin ta như thế?"

Công Dã Âm nghẹn lời. Đúng vậy, nàng vốn là người cao ngạo, cớ sao lại không hề phòng bị gì với Ân Phán Liễu?

"Ngươi có phải đang muốn nói ta ngốc?" Giọng nàng trở nên nguy hiểm, chỉ cần Ân Phán Liễu gật đầu, Khiên Hồn Ti trong tay áo sẽ lập tức xuất hiện.

Ân Phán Liễu khẽ lắc đầu, đầu không gật xuống mà nghiêng sang trái phải: "Ngươi ngốc sao? Năm xưa trong Tĩnh Quốc Công Phủ, bao nhiêu toan tính thủ đoạn, ngươi vẫn bình an vô sự. Chỉ là, phương pháp của ngươi có hơi... thô bạo một chút."

Công Dã Âm siết chặt Khiên Hồn Ti trong tay áo, "Hồ ly kia, ngươi đừng tưởng ta không dám động thủ!"

"Động thủ thì ngươi đúng là ngốc thật rồi." Ân Phán Liễu nhún vai, "Dù sao ngươi cũng không đánh lại ta."

Công Dã Âm thật sự muốn ra tay, may mà Văn Huyền Ca vội vã ngăn lại: "Sư tỷ, đừng mắc bẫy Liểu tỷ tỷ, tỷ ấy đang trêu tỷ thôi."

"Hừ!" Công Dã Âm xoay cổ, "Ta... ta không chấp nàng ta."

"A Âm" – Ân Phán Liễu chậm rãi tiến lại, giọng trở nên dịu dàng hơn "Thật ra trong lòng ngươi rõ ràng, ta là người sẽ vì ngươi mà suy nghĩ, không bao giờ hại ngươi. Cũng chính bởi vì như vậy, nên ngươi mới không hề phòng bị ta."

Nàng vừa nói, ánh mắt lại dừng nơi hai bàn tay đang nắm chặt của Công Dã Âm và Văn Huyền Ca rồi nhướng mày đầy ẩn ý.

Văn Huyền Ca vội vàng rút tay lại, nhưng trong lòng lại ngọt ngào như uống mật: Liễu tỷ tỷ ghen rồi.

Công Dã Âm lại rơi vào trầm mặc. Nàng biết rõ, Ân Phán Liễu là người đáng tin nhất, nhưng người ấy lại mang đi tiểu sư muội mà nàng cưng chiều từ nhỏ.

"Trên đời này, ai cũng có một người chân chính tương hợp, nhưng người đó... không phải là Huyền Ca." Ân Phán Liễu bước tới, nhẹ vỗ vai nàng, "Ta thật sự vì ngươi mà suy nghĩ."

Công Dã Âm lại không phản bác. Nàng ngẩng đầu nhìn Ân Phán Liễu: "Ngươi làm sao biết người ấy không phải là Huyền Ca?"

Ân Phán Liễu khẽ chỉ sang bên cạnh,
"Bởi vì Huyền Ca... là của ta."

"Á à! Con hồ ly thối, ngươi tìm đòn đây mà!" Khiên Hồn Ti lập tức phóng ra, ngân quang rực rỡ, sát khí lượn lờ. Ân Phán Liễu mở chiết phiến, thân ảnh linh hoạt tung bay trong phòng.

Văn Huyền Ca lắc đầu bất lực: Hai người này... cũng đã có tuổi rồi, sao còn như hài tử thế?

Lúc này, Ông Linh Tiêu và Công Dã Ti Đồng vừa rời khỏi Phi Hoa Tiểu Trúc, đang trên đường đến Nam Quan Các.

"Linh nhi" Công Dã Ti Đồng vừa đi vừa nhỏ giọng "Sao ta cảm thấy Chưởng Viện trong Phi Hoa Tiểu Trúc hôm nay khí thế hơn hẳn mọi khi vậy?"

Rõ ràng là một người hòa ái dễ gần, thế mà vừa rồi nàng đến mức thở mạnh cũng không dám...

"Chắc là..." – Ông Linh Tiêu khẽ chau mày, nhớ lại năm xưa chính nàng cũng từng vì chuyện này mà trăn trở một hồi. Khi ấy, đại sư tỷ từng nói với nàng thế nào nhỉ?

"A, hình như là vì ở trong viện của chính mình, chưởng viện sẽ càng thư thái hơn." Nàng bỗng sáng mắt, "Phải rồi, ta nhớ rõ đại sư tỷ đã nói như vậy."

"Á?" Công Dã Ti Tùng trợn tròn mắt, kinh ngạc thốt lên, "Chưởng Viện thư thái thì khí thế lại càng mạnh mẽ hơn ư?"

Chẳng phải khi thư giãn, uy thế thường giảm sao?
 
Đoàn Sủng Tiểu Sư Muội - Liễm Chu
Chương 143: Chính văn hoàn



Đối diện với vấn đề của Công Dã Ti Đồng, Ông Linh Tiêu suy nghĩ một hồi, rồi nói: "Vậy có nghĩa là Chưởng Viện thường cố ý ức chế khí thế sao?" Chợt nhận ra vấn đề này, nàng như phát hiện ra một chuyện trọng đại, cảm thấy cần phải cùng sư muội bát quái một phen.

Trong khi nói chuyện, hai người đã đến Nam Quan Các. Cảnh Hàm U nở nụ cười, mời hai người vào. Thần Nhứ sắc mặt vẫn tái nhợt, môi gần như trong suốt, thấy hai người liền cười nói: "Tân hôn, sao lại đến chỗ ta vậy?"

Hai người mặt đỏ thục táo, Công Dã Ti Đồng đi sang một bên hỏi Cảnh Hàm U tình hình của Thần Nhứ thế nào, so ra, nàng cảm thấy Cảnh Hàm U dễ gần hơn. Thần Nhứ... nàng cảm thấy có chút không đối phó nổi.

Thần Nhứ liếc nhìn Công Dã Ti Đồng, hỏi: "Cảm giác thế nào?"

Ông Linh Tiêu mặt đỏ bừng, đáp: "Cảm giác gì chứ? Đâu phải lần đầu gặp. Đại sư tỷ, vết thương của người thế nào rồi?"

"Yên tâm, ta bị thương là tự nguyện, đều nằm trong kế hoạch của ta, không có gì nghiêm trọng." Nàng nắm tay Ông Linh Tiêu, "Cho dù muội không tin ta, cũng nên tin vào khả năng của Huyết Tằm sư phụ, Công Dã của muội là Huyết Tằm sư phụ cứu sống đó."

"Sư tỷ càng ngày càng thích trêu chọc người khác." Ông Linh Tiêu quay mặt đi.

Lúc này, ánh mắt của Thần Nhứ và Ông Linh Tiêu đều rơi vào tay Công Dã Ti Đồng. Nàng cầm hai cây hồng chúc, mỗi tay một cây, trông có vẻ hơi buồn cười.

"Đồ vật do Dịch Quốc gửi đến, bên trong có thêm hương liệu, nói là có tác dụng an thần." Thần Nhứ giải thích, "Ta đã cho Tê Tê xem qua, không có vấn đề gì, nhưng có an thần hay không thì không rõ. Hai người mang về dùng thử, dùng hết thì nói với ta, chỗ ta vẫn còn."

Sau khi Dịch Quốc phục quốc, Thần Nhứ mang hết mọi tiếng xấu lui về sau. Công lao lớn như vậy, dù là ai thượng vị cũng sẽ có chút kiêng dè. May mà Dịch Quốc có truyền thống công chúa giám quốc, đời trước là Thần Nhứ, đời này là thân muội muội của nàng, Dịch Già Tĩnh Lan. Cùng xuất thân từ Phi Diệp Tân, Dịch Già Tĩnh Lan dù không bằng Thần Nhứ, nhưng cũng hơn người thường rất nhiều. Có nàng ở đó, lại thêm Thần Nhứ cố ý tránh hiềm nghi, hiện tại vẫn coi như yên ổn.

Dịch Quốc có nhiều sản vật liên quan đến dung mạo, mỗi khi có đồ mới, Dịch Hoàng đều bí mật phái người gửi đến, cũng khá chu đáo.

"Đa tạ đại sư tỷ." Công Dã Ti Đồng nói. Nàng dung mạo xinh đẹp, mới kết hôn, mặc hồng y càng thêm rực rỡ, tiếng "đại sư tỷ" này gọi ra ngọt ngào, Thần Nhứ và Ông Linh Tiêu đều run lên.

"Vào cửa là người của Phi Diệp Tân, tiếng 'đại sư tỷ' này ta cũng nên nhận." Thần Nhứ lục lọi bên cạnh một hồi, lấy ra hai khối ngọc, không lớn lắm, bích sắc trong suốt, hình dáng vuông vức, "Nhận một tiếng ' đại sư tỷ' tự nhiên phải tặng lễ vật, hai khối ngọc này ta thấy phẩm ngọc cũng được, hai người mang về tìm thợ chế tác chút đồ đi."

Công Dã Ti Đồng nhìn ngọc, nàng xuất thân từ công tước hầu gia, mắt nhìn cũng có, loại ngọc liệu này giá trị không chỉ ngàn vàng?

"Hàm U sư tỷ, sư tỷ như vậy thật là hoang phí sao?" Nàng cảm thấy vẫn là Ông Linh Tiêu tốt, dù giàu có nhưng không hoang phí.

Cảnh Hàm U ngượng ngùng ho hai tiếng, "Hai khối đá này... ta có nhiều lắm, không tính là hoang phí."

Đừng nhìn Cảnh Hàm U trong thư viện bị Chưởng Viện mắng, bị Giang Phong Mẫn luyện, người ta cũng là chính thống đích xuất công chúa. Nàng theo Thần Nhứ rời khỏi Lịch Quốc, trở về Phi Diệp Tân, lúc đầu hoàng đế và hoàng hậu Lịch Quốc thật sự tức giận. Nhưng họ suy nghĩ mãi cũng không dám phái người đến Phi Diệp Tân đòi người, chỉ có thể liên tục viết thư năn nỉ, năn nỉ không được thì uy h**p, uy h**p không được thì không viết thư nữa. Nháo mấy năm, cuối cùng vẫn là nữ nhi của mình, hoàng hậu mềm lòng.

Nghe nói Cảnh Hàm U ở Phi Diệp Tân sống vất vả, hoàng hậu phái người gửi rất nhiều đồ tốt đến, tiếc là những đồ này trong mắt các phu tử cũng chỉ là tàm tạm, không có gì đáng chú ý, hơn nữa các phu tử cũng không thiếu, những đồ này đều không động, toàn bộ gửi vào Nam Quan Các.

Theo ý của Thần Nhứ, đồ vật đóng gói gửi lại, họ không dùng, rồi để Cảnh Hàm U viết thư giải thích rõ ràng là được. Nhưng Cảnh Hàm U đối với lúc trước mẫu hậu tính kế Thần Nhứ trong "Hư Không" động tay chân còn canh cánh trong lòng, đồ cũng không trả lại, cứ thế thu hết.

Đối với chuyện này, Thần Nhứ mặc dù cảm thấy Cảnh Hàm U như hài tử, cũng mặc nàng. Mấy năm nay, đồ tốt của hai người thật sự tích lũy không ít, Thần Nhứ sẽ không động, nhưng Cảnh Hàm U cảm thấy đồ vật là để dùng, để không cũng phí.

Công Dã Ti Đồng nghe xong lời của Cảnh Hàm U trợn tròn mắt, nàng đột nhiên cảm thấy đây không phải là thư viện, mà là kim khố, sao mỗi người ở đây đều giàu có như vậy? Đã giàu có như vậy sao còn đến đây làm phu tử? Chẳng trách nơi này đệ tử không phú cũng quý, nếu không làm sao mời được những phu tử toàn thân dát vàng này?

Công Dã Ti Đồng vốn không giỏi giấu cảm xúc, nên bao ý nghĩ đều hiển lộ rõ trên nét mặt, khiến Thần Nhứ và Cảnh Hàm U cười đến không dừng được.

Ông Linh Tiêu thấy nàng ngơ ngẩn, liền bước tới gõ nhẹ trán nàng một cái: "Nàng lại đang nghĩ ngợi những chuyện gì nữa vậy?"

Công Dã Ti Đồng ôm lấy Ông Linh Tiêu, thở dài: "Tiểu sư muội, ta có phải là người nghèo nhất thư viện không?"

Ông Linh Tiêu vội gạt tay nàng ra, nhắc nhở: "Đây là Nam Quan Các, không phải viện chúng ta."

Thần Nhứ bèn cười nói: "Công Dã, tại Phi Diệp Tân, không dùng giàu nghèo để phân cao thấp."

Công Dã Ti Đồng liếc mắt nhìn Thần Nhứ, rồi lại quay sang nhìn hai khối ngọc lấp lánh bên giường, khẽ lẩm bẩm: "Đại sư tỷ, lời này từ miệng người thốt ra... thật không có bao nhiêu thuyết phục."

Ông Linh Tiêu đánh nhẹ nàng một cái, chỉ vào sống mũi mình nói: "Sao lại không thuyết phục? Nàng thử nhìn ta xem? Ta là do Chưởng Viện cứu ra từ lãnh cung, ta có bạc sao?"

Công Dã Ti Đồng cười khẽ, phản bác: "Sư phụ nàng có bạc."

Ông Linh Tiêu lại thoáng nghĩ đến Cố Ly, tiếp lời: "Nàng xem Ly sư tỷ, Giang sư phụ cũng chẳng bạc."

Công Dã Ti Đồng bĩu môi, nói như đinh đóng cột: "Nhưng thê tử Cố Ly có bạc, thê tử của sư phụ Cố Ly lại càng có bạc." Nàng đã đem cả Chưởng Viện tính vào.

Cảnh Hàm U bất giác hít một hơi lạnh. Lần đầu tiên nghe có người dám đem Chưởng Viện xem như thê tử của Giang Phong Mẫn. Nghe thấy liền lạnh sống lưng!"

Đang lúc cả phòng náo nhiệt, Tần Tê từ ngoài bước vào, phía sau còn có Cố Ly. Trên tay Cố Ly xách hỏa lò, bên trên còn đang nấu một ấm thuốc.

"Ồ? Phương pháp này thật hay, không sợ thuốc nguội." Công Dã Ti Đồng vừa thấy đã thấy thú vị.

Tần Tê thân thiết với Ông Linh Tiêu, vừa thấy mặt liền trêu: "Công Dã, không bắt nạt Linh nhi đó chứ?"

Lời này... quả thật dễ khiến người ta hiểu lầm.

Ông Linh Tiêu không nói gì, mà vẻ mặt Công Dã Ti Đồng thì lại đầy gian xảo như thể hiểu nhầm thật rồi.

Tần Tê không phát giác, còn định hỏi thêm, thì bị Cố Ly khẽ nhắc: "Đến giờ cho đại sư tỷ uống thuốc rồi."

"À đúng đúng." Tần Tê lập tức bỏ qua, nâng ấm thuốc rót ra một bát rồi đưa lên cho Thần Nhứ.

Mùi thuốc đắng tràn khắp phòng, khiến ai nấy cau mày. Cảnh Hàm U cẩn thận đón lấy bát thuốc, thổi nhẹ rồi đưa tới tay Thần Nhứ: "Cẩn thận, còn nóng."

Tần Tê chỉ tay vào lò: "Ly tỷ tỷ."

Cố Ly phất tay một cái, hỏa khí trong lò tức thì tắt ngúm.

Công Dã Ti Đồng rùng mình: "Lạnh quá!"

Tần Tê cười, nói: "Đi thôi, để đại sư tỷ nghỉ ngơi nhiều một chút."

Bốn người rời đi, Tần Tê cùng Ông Linh Tiêu tay trong tay đi phía trước, còn lại Cố Ly và Công Dã Ti Đồng đi sau. Hai người trước vừa đi vừa cười nói, hai người sau lại có phần trầm mặc.

Không ngờ Cố Ly là người chủ động mở lời: "Nội thương của ngươi đã khá hơn chưa?"

Công Dã Ti Đồng nhìn quanh, xác nhận xung quanh không ai rồi mới chắc chắn rằng Cố Ly đang nói với mình: "Cũng không còn gì đáng ngại, chỉ là Huyết Tằm sư phụ dặn chưa được dùng nội lực." Kỳ thực nàng cũng đã bứt rứt lắm rồi.

"Vậy thì cứ an dưỡng thêm ít lâu. Dù sao ngươi cũng không vội. Dưỡng thân thể cho tốt, chớ phụ lòng Linh nhi." Giọng nói của Cố Ly vẫn đều đều, mặt thì lạnh như băng, nhưng lời thì lại khiến người ta ấm lòng, quả là cảm giác kỳ lạ.

Công Dã Ti Đồng đưa tay lên gãi đầu, không may chạm vào cục u trên trán, vội thu tay lại, cười gượng: "Ngươi... hình như rất quan tâm tới Linh nhi?"

Cố Ly nghiêng đầu nhìn nàng. Ánh mắt lạnh lẽo như băng sương, nhưng dung nhan lại đẹp đến rung động lòng người.

"Linh nhi là đệ tử thân truyền của Văn sư phụ. Văn sư phụ đối với ta có nửa sư tình. Tất nhiên ta phải quan tâm Linh nhi nhiều hơn." Giọng Cố Ly vẫn thanh lãnh, rõ ràng lý trí.

Công Dã Ti Đồng gật đầu cười tươi: "Ngươi cứ yên tâm. Ta sẽ đối xử với Linh nhi thật tốt. Nàng là sư muội của ngươi, cũng là sư muội của ta, mà giờ còn là... thê tử của ta nữa." Nói đến đây, nét mặt nàng rạng rỡ như ánh bình minh.

Cố Ly khẽ mỉm cười, nụ cười khiến Công Dã Ti Đồng chấn động tâm thần. Giai nhân như vậy, một nụ cười thôi đã đủ khiến cả thiên hạ say mê. Thảo nào xưa nay nàng không thường cười, nếu cười nhiều, e rằng sẽ có kẻ vì nàng mà sinh bệnh tương tư.

"Ngươi... ngươi cười rồi đó nha!" Công Dã Ti Đồng tròn mắt kinh ngạc, dáng vẻ chẳng khác nào một kẻ quê mùa chưa từng thấy mỹ nhân cười.

Cố Ly khẽ nhướng mày, mắt mang ý trêu: "Công Dã, chẳng những ngươi cưới được một tiểu thê tử, mà còn có thêm bọn ta, những tẩu tẩu này nữa." Nàng nói xong, ánh mắt như có như không, thể hiện 'ngươi tự xem mà làm đi'.

Phía trước là một lối rẽ, hai đôi người cũng theo đó mà chia nhau ra đi.

Ông Linh Tiêu quay đầu lại, chợt thấy vẻ mặt Công Dã Ti Đồng đầy hoảng hốt, liền thắc mắc hỏi: "Nàng sao thế? Vừa rồi Ly sư tỷ nói gì với nàng à?"

"Hu hu hu!" Công Dã Ti Đồng nhào đến ôm chầm lấy nàng, nước mắt rưng rưng:
"Linh nhi, Cố Ly...dọa ta đó!"

Ông Linh Tiêu vừa định hỏi rõ ngọn ngành, thì phía trước Quan Tuyết Tịnh cùng Phượng Thiên Tư đi ngang qua. Thấy hai người đang ôm nhau, Quan Tuyết Tịnh liền trêu: "Linh nhi, hai người có cần thiết phải như vậy không? Tân hôn đấy, nhưng cũng là ban ngày ban mặt, nhớ giữ hình tượng một chút!"

Ông Linh Tiêu lập tức kéo Công Dã Ti Đồng ra khỏi người mình: "Về phòng rồi nói!"

"Ồ..." Công Dã Ti Đồng phụng phịu, bĩu môi. Ai cũng lo nàng ức h**p Linh nhi, nhưng rõ ràng người bị ức h**p là nàng cơ mà! Không ai hỏi nàng có bị bắt nạt không cả!

Trên bầu trời cao, Ôn Vô Ảnh lơ lửng, nụ cười tiên tử, đáng yêu lạ thường. Chỉ có Lãnh Vi Chi bên cạnh mới thấy được dung nhan đó.

"Sư phụ, người lại đang nhớ tới điều gì thế?" Lãnh Vi Chi hỏi nhỏ.

"Bọn họ bắt nạt tiểu Công Dã." Ôn Vô Ảnh mỉm cười, ngón tay chỉ về phía dưới, nơi Công Dã Ti Đồng đang bị "áp giải" về phòng. "Người ta cũng biết võ công, chờ nội thương khỏi hẳn, thể nào cũng khiêu chiến từng người một."

"Sợ nàng sao?" Lãnh Vi Chi bật cười. Nghĩ đến cảnh đó, trong lòng cũng thấy thú vị: tiểu Công Dã bị sư tỷ sư môn thay nhau "giáo huấn".

Ôn Vô Ảnh có lẽ cũng hình dung ra khung cảnh ấy, nụ cười càng thêm rạng rỡ, mắt híp lại thành trăng non.

Đệ tử lớn rồi, đệ tử lớn rồi cũng rất vui.

Công Dã Ti Đồng bị kéo về phòng, vẫn không cam tâm: "Nàng không thể để ta giữ chút thể diện sao?"

Công Dã Ti Đồng vừa giãy giụa, vừa quay đầu lại, đúng lúc thấy khuôn mặt Ông Linh Tiêu đang khẽ cười, trong sáng như gió sớm. Nhớ tới việc người này nay đã là người gần gũi nhất đời mình, Công Dã Ti Đồng đột ngột quay lại, ôm lấy nàng thật chặt:

"Linh nhi, chúng ta... phải mãi mãi bên nhau."

Ông Linh Tiêu lặng im, không đánh nàng như thường lệ, chỉ ngoan ngoãn để nàng ôm, tựa đầu vào lòng nàng:

"Công Dã Ti Đồng, dẫu quá khứ có bao nhiêu khổ đau, nhưng nay ta và nàng đã thành thân. Chúng ta... phải hạnh phúc, vui vẻ."

Hai người đều là thiên chi kiêu nữ, xuất thân tôn quý, nhưng lại gặp biến cố, tuổi thơ u uất hơn thường nhân gấp bội. May mắn thay, đều được sư môn cứu rỗi, lớn lên trong ánh sáng và tiếng cười. Nay có được nhau, tháng năm bình lặng, đời này... không còn gì hối tiếc.
 
Đoàn Sủng Tiểu Sư Muội - Liễm Chu
Chương 144: Phiên ngoại



Từ sau khi thương thế lành lặn, Công Dã Ti Đồng liền ôm mộng tỷ thí các đệ tử nhập thất trong thư viện. Nàng tuy tính tình ngây ngô hoạt bát, nhưng không phải kẻ hồ đồ, trước khi xuất thủ còn ngày ngày âm thầm quan sát bọn họ luyện công, muốn dò xét nội tình sâu cạn của từng người.

Kết quả là, ngoài lúc sớm mai thấy Cố Ly dẫn đệ tử bình thường luyện tập, các đệ tử nhập thất khác đều biệt tích. Nàng đem lòng nghi hoặc, hỏi Ông Linh Tiêu, mới rõ: bọn họ thường đến hậu viện hoặc hậu sơn luyện công, người thưa vắng, dễ bề tĩnh tu. Dẫu cùng xuất thân từ cùng tông môn, võ học mỗi người không giống nhau, chẳng ai muốn lộ chiêu trước người khác.

Hôm ấy, Ông Linh Tiêu theo Tần Tê xuống núi hái dược, Công Dã Ti Đồng ở lại trong thư viện buồn tay buồn chân, bèn một mình dạo bước đến hậu viện. Hậu viện có một ổ miêu, từ khi Công Dã Âm rời đi, lại sống phóng túng vô độ, hôm nay trời xanh nắng nhẹ, từng con từng con lim dim tắm nắng, lười nhác như bậc lão gia.

Một bóng người thon gầy đang ngồi đút cho tiểu miêu ăn, lũ miêu tử thấy đồ ăn cũng chỉ hững hờ, đủ biết thường ngày chúng được cưng chiều đến mức nào.

Nghe tiếng bước chân, người ấy ngoảnh đầu nhìn lại, chính là Tiêu Chiết Cốt.

Công Dã Ti Đồng thấy Tiêu Chiết Cốt mỉm cười nhìn mình, trong lòng hơi run, gượng gọi một tiếng: "Tiêu sư tỷ."

Nàng lấy Ông Linh Tiêu làm thê tử, tự nhiên phải theo bối phận gọi người. Ông Linh Tiêu là tiểu sư muội, nàng đây liền thành hậu bối, phải khom lưng gọi sư tỷ.

Tiêu Chiết Cốt vốn là người ít lời, khẽ gật đầu đáp lại: "Ngươi đến xem tiểu miêu à?"

Lẽ nào cũng giống Công Dã Âm, ưa vuốt mèo mà quên đời?

Công Dã Ti Đồng xua tay: "Không phải, ta chỉ dạo loanh quanh thôi."

"Ừm." Tiêu Chiết Cốt tiếp tục cho ăn, thần sắc vẫn như không.

Hai người trầm mặc hồi lâu, Công Dã Ti Đồng đành lên tiếng:"Tiêu sư tỷ, tỷ cũng là đệ tử nhập thất đúng không?"

Tiêu Chiết Cốt thoáng ngẩn, rồi mỉm cười nhẹ: "Nội thương của ngươi đã lành rồi nhỉ?"

Công Dã Ti Đồng vội gật đầu: "Sư tỷ, giờ tỷ có rảnh không?"

Tiêu Chiết Cốt đổ hết thức ăn vào máng, xách cái bát không lên: "Đi thôi, ta cũng định đi rửa bát đây."

Hai người ra khỏi cổng sau của thư viện. Công Dã Ti Đồng đi một hồi mới nhận ra không phải đường lên hậu sơn, mà là đường xuống núi, lấy làm nghi hoặc: "Sư tỷ, chúng ta đi đâu thế?"

"Rửa bát mà." Tiêu Chiết Cốt giơ cái bát lên lắc lắc.

Công Dã Ti Đồng tự vả vào trán, cảm thấy mình hỏi thừa. Hai người tới bên suối dưới chân núi, Tiêu Chiết Cốt rửa sạch bát, phẩy nước trên tay cho khô, rồi Công Dã Ti Đồng mới hào hứng hỏi: "Sư tỷ, giờ có thể tỷ thí rồi chứ?"

Tiêu Chiết Cốt liếc mắt đánh giá nàng từ trên xuống dưới: "Ngươi không mang theo cầm à?"

Công Dã Ti Đồng đưa tay lên, để lộ cổ tay đang quấn Khiên Hồn Ti. Tiêu Chiết Cốt cũng chẳng nhiều lời, tháo nhuyễn tiên bên hông, Thất Diệp Đằng.

Công Dã Ti Đồng nhận ra đó là Thất Diệp Đằng, chỉ thắc mắc: "Nhuyễn tiên này rõ ràng chẳng có diệp, sao lại gọi là Thất Diệp?"

Tiêu Chiết Cốt cười nhẹ: "Bởi vốn dĩ có thất diệp."

"Thế đâu rồi?" Công Dã Ti Đồng lại nhìn kỹ, lật tới lật lui vẫn chẳng thấy.

"Rụng cả rồi." Tiêu Chiết Cốt đáp, mặt không đổi sắc.

Công Dã Ti Đồng bỗng thấy mình ngốc nghếch đến độ khó tả.

Hai người tỷ thí chỉ là để luận võ giao lưu, nên tâm thái cũng thư thả, không ít hiểm chiêu cũng mạnh dạn thi triển. Kết quả, Công Dã Ti Đồng suýt bị thân pháp hoa mắt của Tiêu Chiết Cốt làm cho quay cuồng chóng mặt.

Chiêu thức của Tiêu Chiết Cốt phần lớn là thứ người thường không thể thi triển nổi, nghịch thiên đến khó tin. Nhiều phen, Công Dã Ti Đồng tưởng đã thoát khỏi tầm với, ai dè cánh tay đối phương như dài thêm một thước, khiến nàng hãi đến mức hồn vía suýt bay.

Một trận chiến khiến nàng kinh hồn, chỉ sợ trên người Tiêu Chiết Cốt bất chợt lại mọc ra thứ gì không nên mọc.

Trong khi hai người kịch chiến, bốn phía đã tụ tập không ít người tới xem, chẳng ai giấu giếm, cứ thế thản nhiên vây lại xem náo nhiệt.

Võ công của Tiêu Chiết Cốt lấy nhẹ nhàng khéo léo làm đầu, tuy khó đối phó nhưng sát thương không mạnh. Trái lại, Khiên Hồn Ti của Công Dã Ti Đồng lại lấy chuẩn xác, hiểm độc làm trọng nhưng nàng không thể hạ thủ nặng tay với sư tỷ, bởi vậy mà sau nửa ngày giao đấu, vẫn chưa thể phân thắng bại.

Từ xa, Hứa Vi Thư ngáp dài: "Buồn ngủ quá, hai người này đánh nhau chẳng có chút thú vị nào."

Bên kia, Kiều Trĩ thì mắt sáng rực, nắm chặt tay cổ vũ: "Sư tỷ cố lên! Nhất định phải thắng!"

Thần Nhứ và Cảnh Hàm U đứng xem một hồi, Thần Nhứ lắc đầu, Cảnh Hàm U hỏi nhỏ: "Muốn về à?"

"Thật nhàm chán." Thần Nhứ quay đầu cười tủm tỉm, ánh mắt tinh quái: "Hay là... nàng lên thử?"

Cảnh Hàm U giật mình: "Nàng lại muốn làm gì?"

Nàng từng giao thủ với Công Dã Ti Đồng, biết rõ thực lực không hề kém cỏi.

Thần Nhứ khoanh tay, cười dịu dàng mang vài phần tà khí: "Thì cũng chỉ là buồn chán thôi mà. Muốn xem đánh thật sự kịch liệt."

Cảnh Hàm U thoáng nghiêng đầu suy nghĩ, rốt cục cũng gật đầu chỉ vì một nụ cười như gió xuân của Thần Nhứ, nàng thấy có đánh nhau cũng đáng.

Thần Nhứ kéo tay nàng: "Gần đây Công Dã hơi nhiều trò, nàng giúp ta dạy một bài học."

"Hiểu rồi." Cảnh Hàm U lập tức hiểu ý. Thần Nhứ đây là muốn thay sư môn hạ uy Công Dã Ti Đồng. Từ trước Công Dã Ti Đồng vào thư viện vẫn lấy thân phận khách nhân, nay đã trở thành người nhà, lại là người cưới tiểu sư muội, lẽ nào lại không trải qua chút 'lễ ra mắt'? Nếu là gả vào, thì không cần, nhưng là cưới về bắt buộc phải chịu thử thách.

Cảnh Hàm U bước ra thay chỗ cho Tiêu Chiết Cốt. Tiêu Chiết Cốt lui về đứng cùng Kiều Trĩ, thấy nàng cầm Bích Vô Hà bên người, vẻ mặt ngứa tay khó nhịn.

"Nàng muốn thử sức à?" Tiêu Chiết lau mồ hôi, nhắc nhở: "Nói thật, Công Dã dù không dùng cầm cũng lợi hại lắm."

"Ta biết chứ, nên mới muốn đấu một trận." Kiều Trĩ quả thật không kém gì Công Dã Ti Đồng, đều là loại cuồng chiến.

Tiêu Chiết kéo tay nàng: "Có điều, Hàm U sư tỷ ra tay rồi, nàng chắc không có cơ hội đâu."

"Cũng chưa chắc đâu." Thần Nhứ chẳng rõ từ lúc nào đã tới sau lưng, dọa hai người giật mình.

Hai người quay đầu nhìn nàng, nàng cười khẽ: "Để ngày mai đi."

Cảnh Hàm U dĩ nhiên không muốn nhân lúc người ta mệt mỏi mà chiếm lợi, liền hẹn Công Dã Ti Đồng hồi phục xong mới quyết đấu. Công Dã Ti Đồng thì bắt đầu thấy hơi mất hứng. Nàng từng giao thủ với Cảnh Hàm U, tuy đối phương mạnh, nhưng chưa đến mức khiến nàng thấy kinh diễm. Ánh mắt nàng lại lén lút liếc về phía một người đang đứng xem bên cạnh Cố Ly. Trong lòng nàng sôi sục: "Muốn đấu một trận với Cố Ly quá đi mất."

Thần Nhứ khẽ nhướng mày, phản ứng của Công Dã Ti Đồng thật khiến người khác thích thú. Nàng rõ ràng chẳng để Cảnh Hàm U vào mắt, chiêu chọc tức này vừa khéo khơi dậy lòng hiếu thắng của Cảnh Hàm U. Thế mới là trận đấu đáng xem.

Quả nhiên, Cảnh Hàm U với tính tình thanh lãnh, bị Công Dã Ti Đồng xem nhẹ như vậy, trong lòng cực kỳ không vui. Nàng khẽ vung kiếm, Thanh Hồng Kiếm khẽ lay, tua kiếm vẽ thành một đường cung tuyệt mỹ trong không trung.

"Ngươi muốn đấu với tiểu Ly?"

Công Dã Ti Đồng cúi đầu, giọng hơi uể oải: "Ta biết mình không phải đối thủ của nàng... nhưng thực tâm vẫn muốn thử một lần."

Tiếng cười của Cảnh Hàm U trong trẻo mà sắc bén: "Thắng được ta, ta sẽ đi nói với tiểu Ly."

"Thật ư?" Ánh mắt Công Dã Ti Đồng sáng rực như sao, mừng rỡ không giấu được.

Quá thú vị. Thần Nhứ cười thành tiếng: "Công Dã Ti Đồng đúng là giỏi rước họa vào thân."

Hứa Vi Thư gật đầu: "Ngốc như vậy mà vẫn sống tới giờ, không bị đánh chết, cũng xem như có bản lĩnh."

Đợi Công Dã Ti Đồng nghỉ ngơi xong, trận giao đấu với Cảnh Hàm U chính thức bắt đầu. Cảnh Hàm U bị nàng xem nhẹ như vậy, dĩ nhiên ra chiêu không hề lưu tình. Chưa tới mười chiêu, đã dễ dàng chế phục được nàng.

"Á á!" Công Dã Ti Đồng nhăn mặt, than thở, "Cảnh Hàm U sư tỷ, võ công của tỷ tiến bộ quá nhanh! Khi ở Thái Sơ Sơn Trang cũng không phải như vậy..."

Cảnh Hàm U cười ngạo nghễ: "Không đem chút bản lĩnh ra, còn không trấn nổi ngươi."

"Trấn ta làm gì cơ chứ..." Nàng lẩm bẩm. Đến lúc thua mới thấy hối hận, vài tháng mà tiến bộ đến mức này, thật khiến người ta run sợ.

Những người đứng xem cũng không khỏi kinh ngạc. Hứa Vi Thư liếc nhìn Thần Nhứ: "Đại sư tỷ, tỷ biết rõ thực lực của Hàm U sư tỷ ư?"

Thần Nhứ vẫn cười nhàn nhạt, "Đây là đang nhắc nhở các muội cần siêng năng luyện công hơn, dạo này các muội quá náo loạn."

Các sư muội co rụt cổ lại, bị huấn.

Đúng lúc này, Ông Linh Tiêu cùng Tần Tê vừa hái thuốc về, thấy đám đông sư tỷ muội đang tụ tập bên bờ sông, tay giơ cao, chen chúc nhìn gì đó.

"Hả? Có chuyện gì vậy?" Hai người đồng thanh hỏi.

Mọi người tản ra, để lộ Thần Nhứ và Công Dã Ti Đồng đang đứng giữa vòng tròn. Công Dã Ti Đồng vừa thấy Ông Linh Tiêu, lập tức nhào tới nấp sau lưng nàng:

"Linh nhi! Các sư tỷ của muội đáng sợ quá đó!"

Ông Linh Tiêu đầy vẻ bối rối. Thần Nhứ mỉm cười giải thích: "Công Dã Ti Đồng muốn tỷ thí võ nghệ, các sư tỷ muội hào hứng nên tranh nhau."

"Hả??" Ông Linh Tiêu quay lại nhìn Công Dã Ti Đồng, "Ngươi định tỷ thí với tất cả mọi người?" Đây chẳng phải là... bị đánh hội đồng sao?

"Không có nha! Ta điên rồi mới đánh cùng nhiều người như vậy!" Công Dã Ti Đồng nấp kỹ hơn nữa sau lưng nàng, "Là các sư tỷ muốn đánh ta, còn bảo là 'theo quy củ' đó!"

Ông Linh Tiêu càng mờ mịt, nhìn sư tỷ rồi lại nhìn về phía Thần Nhứ: "Quy củ gì vậy?"

"Khụ khụ!" Cảnh Hàm U lên tiếng, vẻ mặt đầy nghiêm trang: "Công Dã Ti Đồng lấy được ngươi, đương nhiên phải được bọn ta chấp nhận mới được. Một người cưới tiểu sư muội chúng ta, phải qua cửa từng người trong bọn ta. Linh nhi, muội phe chúng ta đó!"

Ông Linh Tiêu vò đầu, "Sao ta chưa từng nghe nói có cái quy củ này vậy?" Làm gì có? Nói bừa sao?

Mọi người cười không nói, đồng loạt đưa mắt nhìn Thần Nhứ.

Thần Nhứ vẻ mặt đứng đắn: "Vừa mới lập ra quy củ này." Nàng là đại sư tỷ, lại là người thay Chưởng Viện trông coi thư viện, ai dám phản đối?

Chỗ kia, Kiều Trĩ và Tiêu Chiết Cốt vừa cười vừa thì thầm: "Đại sư tỷ thật là... xấu!"

Ông Linh Tiêu trợn mắt há miệng. Không ngờ một người luôn nghiêm túc chính trực như Thần Nhứ lại cùng các sư tỷ khác hồ nháo. Nàng rốt cuộc tự hỏi "đại sư tỷ...bị hoán đổi rồi sao?"

Nàng chẳng hề hay biết, chuyện này vốn là một tay Thần Nhứ bày ra từ đầu đến cuối.

Công Dã Ti Đồng ló đầu ra từ sau lưng Ông Linh Tiêu, vẻ mặt đầy nghi hoặc: "Thật sự có cái quy củ đó sao? Các sư tỷ rõ ràng là muốn đánh ta mà!" Rốt cuộc nàng cũng nghĩ thông suốt.

Lúc này, Ông Linh Tiêu cũng không tiện phản bác. Bằng không chẳng phải sẽ bị nói là trọng sắc khinh hữu, ăn cây táo rào cây sung ư?

Từ Duy Thư cười vang, trêu chọc: "Công Dã à, ngươi tưởng tiểu sư muội của bọn ta dễ cưới thế sao? Muốn yên thân thì ban đầu ngươi nên gả vào đây, khi ấy bọn ta sẽ nương tay với ngươi."

Cưới hay gả chẳng phải chỉ là một hình thức thôi sao? Công Dã Ti Đồng vò đầu, chẳng thể hiểu nổi mấy vị sư tỷ này rốt cuộc đang chấp nhặt điều gì. Thực ra không chỉ nàng, ngay cả Ông Linh Tiêu cũng chẳng rõ vì sao các sư tỷ vốn ôn hòa lại đột nhiên muốn "luận võ" với Công Dã Ti Đồng. Dù vậy, nàng cũng biết, các sư tỷ sẽ không ra tay thật sự.

Thần Nhứ nhẹ buông một câu, dập tắt mọi ồn ào: "Công Dã, trở về chuẩn bị đi. Lần sau nhớ mang theo Khanh Sầm Cầm."

Công Dã Ti Đồng ủ rũ quay đầu, lầm bầm: "Ta đâu có ngại tỷ thí... chỉ là, ta cảm thấy họ đang âm mưu gì đó."

Ông Linh Tiêu nắm lấy tay nàng, mỉm cười: "Sư tỷ đối phó với nàng, cần gì âm mưu? Nàng đừng tự cao quá."

"Đến nàng cũng nói ta vậy à!" Công Dã Ti Đồng nhân cơ hội khoác tay lên vai nàng,"Không được, nàng phải ở bên ta, có nàng bên cạnh ta mới có tinh thần đấu!"

Ông Linh Tiêu liếc nàng, muốn cười mà phải nhịn, "Ngày mai nàng đấu với ai?"

"Kiều Trĩ." Công Dã Ti Đồng đáp tỉnh bơ.

"Khụ khụ!" Ông Linh Tiêu sặc nước bọt, "Vừa vào đã chọn đối thủ mạnh vậy sao? Võ công Kiều Trĩ sư tỷ tuy chẳng phải đệ nhất, nhưng tuyệt đối dũng mãnh, lại hiếu chiến."

"Ta giúp nàng luyện tập một chút vậy." Ông Linh Tiêu thở dài, không thể để Công Dã Ti Đồng bại trận ngay từ đầu, sẽ bị cười chê mất.

Nghe xong, Công Dã Ti Đồng từ phía sau ôm lấy eo nàng, "Linh nhi, quả nhiên là nàng thương ta nhất!"

Ông Linh Tiêu đá nàng một cái, "Đang ở bên ngoài đó! Chú ý chút đi!"

Công Dã Ti Đồng lập tức buông tay, làm bộ nghiêm túc: "Vậy thì nàng phải ngày nào cũng giúp ta luyện công mới được!"

"Không cần!" Ông Linh Tiêu quay đầu không thèm để ý.

Công Dã Ti Đồng lại nhào tới ôm chặt eo nàng, hai người vừa cãi vã vừa trêu ghẹo, ríu rít đi xa dần...

Đứng cách đó không xa, Cố Ly khẽ nói, giọng dịu dàng đầy chân thành: "Thấy Linh nhi hôm nay như vậy, ta thực lòng vui thay cho muội ấy."

Tần Tê đứng bên cạnh, ánh mắt ấm áp nhìn theo bóng hai người: "Linh nhi bây giờ thật sự rất hạnh phúc."

Cố Ly quay đầu, ngắm nhìn dung nhan tươi tắn của nàng: "Thế còn nàng?"

Tần Tê ngước mắt nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của Cố Ly, khẽ cười: "Ta còn hạnh phúc hơn."

Cố Ly hơi nhướng mày, chưa kịp phản ứng thì Tần Tê đã ôm lấy nàng, khẽ thì thầm: "Có Ly tỷ tỷ ở bên, ta chính là người hạnh phúc nhất thiên hạ!"

Trên không trung, Lãnh Vi Chi cúi đầu nhìn xuống đám người phía dưới đang cười cười nói nói, ánh mắt như có như không, đột nhiên thở dài một tiếng.

Nàng xoay đầu lại, đột ngột lên tiếng: "Sư phụ!"

Vị sư phụ lặng lẽ lén tới xem náo nhiệt, Ôn Vô Ảnh, vừa nghe thấy tiếng gọi liền lập tức thân hình lóe lên, thoắt cái đã biến mất không thấy bóng.

Lãnh Vi Chi vội đuổi theo, vừa phi thân vừa kêu: "Sư phụ! Người đừng chạy mà!"

[Toàn văn hoàn]
 
Back
Top Bottom