Siêu Nhiên Đoản Ngôn ( SE )

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
147048981-256-k214455.jpg

Đoản Ngôn ( Se )
Tác giả: alex_galeyler
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

"Nguyện làm nắng để sưởi ấm cho chàng Nguyện làm gió để cùng chàng ngao du Nguyện làm trăng để soi lối chàng đi Nguyện làm núi để chàng tìm chốn nghỉ Yêu chàng !

Ta yêu muôn đời muôn kiếp" - Alex Galeyler - Tags: alexngonsadendingđoản​
 
Đoản Ngôn ( Se )
Vô duyên vô phận


#1"Cô... không có khả năng mang thai" Lời chủ nhiệm Hàn văng vẳng bên tai côThảo nào !

Thảo nào suốt 3 năm qua, cô và hắn có cố gắng đến mấy thì cũng không thể có được bào thai đầu tiên !

Hắn đã luôn yêu chiều cô hết mực,

giờ đây, nếu hắn biết được chuyện này thì cô phải làm sao ?

Cô và hắn ... chỉ ao ước có một đứa con thôi mà !

Điều này lại khó thực hiện đến vậy sao !?"

Em đi đâu vậy ?"

- Hắn vuốt tóc cô"Lịch, xin lỗi anh, em không thể ... giúp anh mang cốt nhục của họ Gia được !"

Cô bật khóc"Không sao, không sao cả, rồi sẽ có cách, em đừng lo" Hắn ôm cô vào lòng an ủiCô đã làm gì sai !?

Đã làm gì nên tội mà phải gánh lấy hậu quả này !?

Cô không hiểuNửa năm trời hắn ròng rã tìm kiếm bác sĩ giỏi từ trong ra ngoài nước.

Nhưng lực bất tòng tâm, không một ai có thể chữa khỏi căn bệnh quái ác này cho côLòng hắn sinh chán nản, ngày cũng như đêm chỉ biết ôm ấp nhân tình cho nguôi ngoai tâm khảm.

Cô ngày ngày chứng kiến cảnh hắn hoạn lạc cùng những ả nhân tình.

Đau đớn thay, số kiếp hẩm hiu của cô !Nhưng lạ thay, một tuần nay hắn không dắt một ả nhân tình nào về"Cô !

Vào đây !"

"Anh gọi em có việc gì !?"

"Nằm xuống đó !

Cởi đồ ra !"

Hắn lừ mắt"Em..."

"Xoạt !"

- tiếng xé vải vang lênCô chưa kịp nói xong thì hắn đã đè cô ra, nắm hai đầu áo cô xé thành hai mảnh, quần dài của cô cũng bị xé theo, hắn mớn trớn môi cô rồi bất chợt tiến vào, cô đau đến ứa nước mắtHẳn nhiên, cô không phải xử nữ, nhưng đã lâu, cô không hề tiếp xúc với hắn, có đau cũng là lẽ thường tìnhHắn đưa tay lên siết cổ cô: "Cô biết không ?

Vì cô không thể có con, nên sau những lần thế này, sẽ chẳng để lại hậu quả, tôi cũng không phải mệt mỏi dỗ dành"- Hắn nhếch mép: "Mà có làm gì với cô thì cũng đếch ai quản được !

Ha, ai bảo cô vẫn còn là vợ trên danh nghĩa của tôi chứ !?

Giờ thì ngoan ngoãn tận hưởng đi !"

Hắn tiến vào cô nhanh hơn, bạo hơn.

Cô rên rỉ trong đau đớn, hắn cười như kẻ điên, càng muốn cô nếm thêm mùi vị thống khổ ấyHắn không biết, người cô nóng hừng hực, không phải vì ân ái cũng hắn !

Mà vì hôm đó cô bị sốt ...

38,5°___________#2 sẽ được đăng tải sau ít hôm :>
 
Đoản Ngôn ( Se )
Vô duyên vô phận


#2Tối đó người#2Tốig ran, mồ hôi chảy ướt đẫm lưng, hắn đi bar bỏ mặc cô một mình quằn quại trong cơn đau.

Sau cơn hoạn lạc, hạ bộ cô đau âm ỉ, máu rỉ ra không ngừngCắn răng bấm từng số bệnh viện, cô chỉ kịp nói địa chỉ rồi ngất đi.

Sau 15' nhập viện, tình trạng của cô vẫn không khá hơn, các bác sĩ không cách nào cầm máu giúp cô.

Tình trạng của cô hiện tại không khác trường hợp băng huyết hậu sản là mấy.

Thật kỳ lạ !

Liên lạc với người thân bây giờ là việc làm rất cần thiết.

Họ cần xác nhận của người nhà để tiến hành một cuộc phẫu thuật(*)

(*) Tại sao lại cần phẫu thuật ?

Ta sẽ giải đáp các nàng luôn.

Vì tình trạng của nữ chính hiện tại là rất yếu, việc mất máu có thể ảnh hưởng đến tính mạng cô, cuộc phẫu thuật lần này là một cách cầm máu từ bên trong, tuy nhiên, phẫu thuật dù lớn hay nhỏ, đều cần sự đồng ý từ thân nhân bệnh nhân

"Alô ...

Cái gì ?

Nói to lên !"

- Tiếng nhạc bar nện ầm ầm, hắn không phân biệt được giọng người với tạp âm

"Vợ anh hiện đang nằm cấp cứu, tình trạng của cô ấy rất nguy kịch, máu không đông lại, chúng tôi cần thực hiện một cuộc phẫu thuật gấp và cần có sự đồng ý của thân nhân, anh có thể đến bệnh viện XX ngay được .... ?"

- Giọng một vị bác sĩ gấp gáp

"Vợ tôi là ai ?

Cái cô ả không sinh được con ấy hả !?

Để cô ta chết đi !"

- Hắn gào to vào điện thoại, rượu đã làm đầu óc hắn mất tỉnh táo rồi

Một người đẹp sà vào lòng hắn, tiện tay giúp hắn nhúng điện thoại vào ly cocktail trước mặt.

Hắn cũng không nề hà gì, ôm lấy người đẹp mà dây dưa.

Sức nóng dục vọng lên đến đỉnh điểm, ôm ngang eo người đẹp, hắn đưa cô vào một phòng VIP của quán.

Hai người quấn lấy nhau, trút dần quần áo đối phương, nhanh chóng hoà làm một.

Cô ả liên tục rên rỉ dưới thân hắn.

Còn hắn như được tiếp thêm sinh lực, liền ra vào như vũ bão, tiến vào người đẹp hăng hơn.

Bất cứ người đẹp nào, một khi đã lên giường cùng hắn, đều phải chịu đựng hắn "cung phụng" cả đêm, cô nàng này cũng không ngoại lệ.

Sức chơi của hắn không tầm thường, muốn dâng lên miệng cọp, thì tự bản thân phải đủ cả lực lẫn mỹ.

Cô ả là người tự hiến mình, vậy nên, học cách chịu đựng thì hơn !

Căn phòng đậm mùi ám vọng, tiếng rên của người đẹp vẫn không ngừng phát ra.

Hắn điên cuồng như một con thú, chiếm đoạt tất tật những "nước hoa" của cô gái kia

Trong lúc hắn hoạn lạc với người con gái khác, thì cô đang ở bệnh viện chịu đựng những cơn đau quằn quại đến xé lòng.

Máu vẫn không ngừng chảy.

Môi đã bị cô cắn đến bật máu, tay chân co quắp, vô thức nắm chặt ga giường, gân xanh nổi rõ

Các bác sĩ đã kịp thời liên lạc được với ba mẹ cô.

Họ cấp tốc đến và xác nhận đồng ý phẫu thuật.

Cô được cứu rồi !

Phòng chờ: ...

"Mình à !

Con nó có làm sao ... thì người làm mẹ như tôi ... sẽ không sống nổi mất !"

Bà Phí Hoa - mẹ cô khổ sở

"Bà đừng lo, Trạch Linh con nó sẽ ổn thôi"- Ông ôm bà vỗ về

Sau hai tiếng đồng hồ ròng rã, dài như hai thế kỉ, các bác sĩ lần lượt ra ngoài.

Vẻ mặt ai cũng đăm đăm khó đoán.

Mẹ cô vội chạy đến, hỏi thăm vị bác sĩ đeo cặp kính đen

"Bác sĩ ... con tôi sao rồi ?"

- Nước mắt bà chực trào

"Chúng tôi thành thật xin lỗi.

Cô nhà quá yếu, gia đình nên chuẩn bị tinh thần.

Cô ấy không qua khỏi.

Ông bà có thể vào thăm bệnh nhân lần cuối"- Bác sĩ cúi đầu, ánh mắt lộ vẻ xót xa rời đi

"Linh con ơi !"

- Phí Hoa gào khóc giữa hành lang

Về phần hắn ?

Sáng hôm sau, hắn rã rượu, lờ mờ nhớ về cuộc nói chuyện đêm qua với bác sĩ, liền đến ngay địa chỉ được cho.

Chỉ là, lúc hắn vừa đến thì cô cũng đã trút hơi thở cuối cùng !

Người hắn yêu đã mãi xa hắn, đời này sẽ còn nghĩ lý gì khi cô bỏ hắn mà đi ?

Hắn sẽ ra sao khi những tháng ngày còn lại không có cô ?

Tại sao ?

Tại sao cô lại tàn nhẫn với hắn như vậy ?

Tại sao chứ ...?

"Linh Linh à !

Tại sao ???"

- Hắn gào lên như một con thú bị thương

.....

Tạm biệt nhé !

Những đau khổ kia ơi !

Hãy để cô được về với đất trời ...

********

"Các người nhìn cái gì ?

Vợ tôi đâu ?

Cô ấy đâu rồi ?"

- Hắn chỉ mặt vào hai cô y tá

"Chủ nhiệm Trì, bệnh nhân Hoành Lịch cần tiêm ..."

- Một ý tá gọi to

"Trả Linh Linh lại cho tôi !

Các người thì biết gì !!"

- Hắn gào lên, hất bể bình hoa trên bàn

"Cứ để cậu ấy cho tôi !

Hai cô ra ngoài đi !"

- Chủ nhiệm Trì nói với hai y tá rồi quay lại nhìn hắn, khẽ thở dài: "Cậu cứ muốn thế này mãi sao ?"

Sau bi kịch mất cô, hắn không cách nào chịu nổi được sự mất mát ấy, tinh thần luôn căng như dây đàn, dần dà thành ức chế cảm xúc, thần kinh tê liệt, không phân biệt được thực tại với quá khứ.

Gia đình hắn buộc phải chuyển hắn vào viện tâm thần để điều trị.

Tuy nhiên, tất cả các phương thuốc đều bất lực trước bệnh trạng của hắn

"Lịch à, anh có hối hận chứ !?"

.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-

"Đời này ngắn lắm, vậy nên, đừng bao giờ để lỡ mất những yêu thương trong tầm tay !"

- Hoàn -

______________

Nàng nào hóng HE thì Đoản văn ( HE ) thẳng tiến nhé !

Ta sẽ tiếp tục ra những đoản như này nữa, nàng nào yêu văn của ta thì bỏ chút thời gian thêm vào thư viện nhé !

Ta sẽ cập nhật các đoản khác sớm thôi !

Chờ ta !

Hẹn gặp lại, các tình yêu :*
 
Đoản Ngôn ( Se )
Chồng à !


Sân bay Cathay Pacific(*):

(*) là hãng hàng không quốc gia của Hong Kong với tổng hành dinh và điểm trung chuyển chính tại sân bay quốc tế Hong Kong

"Vợ ơi !

2 tiếng nữa anh về, vợ nhớ ra sân bay đón anh""Ừ !

Hải sản sốt đang ở nhà đợi anh""Thơm chết đi được !"

- Hắn nghe tiếng cô xào nấu"Nịnh bợ !"

- Cô chẹp miệng Tiếng nhân viên nhắc nhở hành khách vọng qua điện thoại, cô khẽ nhắc hắn:

"Mau đi anh, máy bay sắp cất cánh rồi !"

"Còn muốn nói chuyện với vợ nữa !"

"Nhanh đi anh !

Về rồi nói""Ừ, bye vợ.

Chụt !"

Cô tắt máy, khoé môi tạo đường cong, 2 tháng rồi, nhớ hắn quá đi mất !.....

Cô đứng đợi ở sân bay từ một tiếng trước, từng phút chờ người thương sao mà ngọt ngào18:00 p.mCô chờ hơn 1 tiếng rồi mà vẫn chưa thấy hắn.

Chuyến bay bị hoãn sao ?

Hay có trục trặc gì rồi ?

Cô nhìn quanh sảnh "Máy bay của hãng hàng không chúng tôi trên lộ trình từ Canada về Việt Nam mất lái đang rơi thẳng xuống khu vực biển Đông, cách đảo Hải Nam 20 km.

Hiện số người thiệt mạng vẫn đang tăng lên.

Hãng hàng không chúng tôi xin gửi lời xin lỗi và chia buồn với những gia đình có người thân trên lộ trình bay ..."

- Giọng nữ nhân viên vang lên

Sống lưng buốt lại, cô gào khóc:

"Chồng à !"

15' trước, máy cô nhận được tin nhắn:

"Anh xin lỗi"- tên danh bạ là chồng

Cô gào khóc giữa sảnh sân bay, món hải sản sốt vẫn ở đấy, chỉ là không ai đụng đến và đã nguội lạnh từ lâu

__________

Nàng nào hóng HE thì Đoản Văn (HE) thẳng tiến nhé !

Những đoản sau cũng xây dựng ngắn như này thôi a~ ( cao hứng thì ta sẽ viết dài :> )

Mong các nàng thích a~
 
Đoản Ngôn ( Se )
Tình là chi ?


"A~ hôm nay lớp vắng quá nhỉ ?"

"Ừ"

Chỉ có cô và anh trong lớp, thời cơ tốt !

"Thiên Niên này, cậu ...

à ...

ừm ... tôi"- Anh ấp úng

Cô hơi nhíu mày: "Ừm ?"

- Chờ anh nóiBỗng A Lục bước vào lớpThôi vậy- anh nghĩ

"À, không có gì"- Anh cười xòa****"Niên Niên""Có gì không ?"

"Tôi có chuyện muốn nói, gặp riêng cậu được chứ ?"..."

Có chuyện gì cậu nói đi""Tôi ... thật ra đã th..."

"Niên Niên !"

- Anh khóa trên gọi cô

"Xin lỗi, bạn trai mình gọi rồi, về trước nha !"

- Cô vẫy tay***Cô và anh may mắn học chung trường Đại Học, anh vui lắm, nhưng mãi không thấy bóng dáng cô đâu.

Rồi một ngày của 3 năm sau, cô tìm đến anh.

Thật trùng hợp khi cả hai đều về thăm lại trường cũ

"Diễn Diễn, gặp cậu ở đây thật tốt quá !

Tớ có chuyện muốn nói !"

- Cô gọi anh

"Tôi cũng vậy !"

- Anh cười hạnh phúc

"Tớ đã từng nói sẽ mời những người bạn tốt của mình đến dự đám cưới, còn nhớ chứ !?

Đây !"

- Cô dúi thiệp mời vào tay anh: "Nhớ đến nhé !

À, chuyện cậu muốn nói là gì vậy ?"

- Cô thắc mắc

Anh sững người: Cô kết hôn ?

"À, không có gì"- Anh cười gượng - nụ cười giống năm đó

"Vậy, tớ về nhé !

Tạm biệt !"

- Cô cười chào anh

Suốt 3 năm tìm kiếm, anh biết được cô đã đi du học, thiết nghĩ sẽ có ngày gặp lại cô, anh sẽ mạnh dạn nói lời yêu với cô.

Nhưng... không được nữa rồi !

-------------Cô sống vật vờ trong chuỗi ngày chờ đợi dài đằng đẵng, chờ anh thổ lộ với cô !

Cô biết anh thích cô, cô biết, nhưng cô không dám đem thanh xuân ra cá cược.

Cô cũng chỉ là một người con gái, một người luôn cần điểm tựa !

Dù đó là người cô không yêu ...- Hoàn -________________Đoản này có vẻ nhạt :< ta xin lỗi :< dạo rầy tay viết kém quá Tuần sau ta sẽ ra đoản dài hơn, chờ ta nhé !
 
Đoản Ngôn ( Se )
Bệnh


#1"Ha ha ha ha ha ~ "- Hắn cười như một kẻ điên sau khi tỉnh rượu, hắn tỉnh rồi, tỉnh thật rồi !

Tỉnh cả rượu lẫn tình !Sáng nay vừa mở mắt, hắn đã quờ quạng phía bên kia giường, trống không và lạnh ngắt.

Phải rồi !

Cô đã xa hắn rồi !

Hắn cần thời gian để suy nghĩ, để tưởng lại những chuyện đã qua.

Nhưng có lẽ là ... hắn không cần thời gian để suy nghĩ nữa, hắn thật sự rất nhớ cô !*****5 : 35 p.mHắn mất nửa ngày trời để tìm ra tung tích cô, cô thật biết làm khó hắn !

Nhưng kìa !

Địa chỉ là bệnh viện !

Liệu có nhầm lẫn ?

Phải đến mới biết được !Sau một hồi dò hỏi, hắn được biết cô đã nhập viện được 3 tháng.

Cô bị ... thái hóa tiểu não !

Tại sao ?

Hắn không hề hay biết !?

Lần bỏ đi đó, cô nói cô cần tên khốn kia cơ mà ? *****Cô đảo mắt một lượt quanh nhà, thở phào, khum tay thấm mồ hôi.

Cuối cùng cũng xong, coi như đây là món quà cuối cô tặng hắn .

Ngước mắt nhìn đồng hồ, hắn sắp về rồi.

Dòng suy nghĩ vừa chạy ngang đầu cô, xe hắn đã từ từ tiến vào sânVội kéo xô nước to vào phòng tắm, cô vắt sạch khăn, xong xuôi liền ra đón hắn "Anh đã về"- Cô cười thật tươiÔm cô vào lòng hắn cười: "Anh về rồi đây""Bữa tối đã dọn sẵn, anh vào ăn đi"- Cô kéo tay hắn "Quản gia cùng mọi người đâu ?

Sao chỉ có mình em ?"

- Hắn kéo giật cô lại"Anh không vui sao ?"

"Không phải, chỉ là ..."

"Em cho mọi người nghỉ sớm rồi, hôm nay em chỉ muốn có hai ta thôi""Vậy sao ?

Hôm nay là ngày đặc biệt đây !

Nào, ăn tối thôi"- Hắn cười kéo tay cô"Trước khi ăn, em có chuyện cần nói"- Cô chôn chân tại chỗ"Có chuyện gì mà em ..."

- Hắn nhíu màyCô xen ngang: "Em ... không muốn ở bên cạnh anh nữa !"

Mặt hắn sa sầm: "Em nói lại !"

"Người em cần là Dĩ Dĩ, chỉ bên cạnh anh ấy, em mới thấy ... hạnh phúc"- Cô giật tay khỏi tay hắn"Em muốn đi ?"

"Đúng vậy !

Em không thể sống thiếu người em yêu"- Cô cúi gằm mặt"Anh không cho phép !!

Nhìn vào mắt anh mà nói !"

"Em không nói chơi !"

- Cô chắc nịch"Được !

Em có thể đi !

Nhưng không phải bây giờ !"

- Đáy mắt hắn sắc lẹm"Anh ..."

Bữa tối trên bàn lạnh ngắt, hắn nhốt cô vào một phòng ngủ trên tầng 3Bỏ hắn theo tên khác ?

Hử ?

Cô đang đùa chắc ?

Người của hắn thì sẽ mãi là của hắn !

Cô đừng hòng đi !

Hắn nhốt cô một mình, cốt cũng để cô tự kiểm điểm bản thân, còn hắn thì cần thời gian để bình tĩnh.

Chỉ là hắn không ngờ, đến sáng hôm sau thì cô đã biến mấtRèm màn nối đuôi chiếc chăn mỏng được cô cố định một đầu trên thành lan can khẽ đung đưa như giễu hắn Từng lời nói hành động của cô như gõ mạnh vào tim hắn, cô thật sự ... muốn xa hắn !

Khốn nạn !

Lòng tự tôn của đàn ông không cho phép hắn tìm côMất cô rồi, hắn chỉ biết bầu bạn với những cơn say, say rượu, say tìnhNhưng liệu những cơn say có giúp hắn thoải mái hơn ?

Những cơn hoạn lạc cùng nhân tình có giúp hắn bớt nhớ cô đi ?

Không !

Hắn không cần !

Điều duy nhất hắn cần là cô !

Chỉ cô mới có thể xoa dịu tâm hồn hắn !Hắn nhớ cô !Tìm đến bệnh viện của cô, hắn thần người trước phòng bệnh cô nằmĐập vào mắt hắn là gì ?

Cô lún sâu vào giường bệnh, da bọc xương, mặt hốc hác và da tái nhợt, cô đang nói chuyện với y tá, nhưng ... mắt cô ?

Sao chỉ nhìn vào một điểm ?

Hắn lao đến ôm chầm lấy cô: "Anh xin lỗi"___________Hóng #2 vào chiều tối a~ :>
 
Đoản Ngôn ( Se )
Bệnh


#2Y tá biết ý đã ra ngoài, nhường lại không gian cho hai ngườiHắn đã làm gì cô thế này ?

Ngày cưới cô về, cô đã nói gì với hắn ?

Sao hắn có thể ?"

Hình !

Là anh phải không ?"

- Cô dáo dác như muốn "nhìn" thấy hắn"Anh xin lỗi" "Hình !

Anh không có lỗi gì cả !

Chỉ tại em không tốt" - Cô nở nụ cười tươi, tay lần mò đến mặt hắn, cố chuyển hướng mắt về phía hắn"Em ...

đồ lừa đảo !"

- Hắn ôm lấy cô chặt hơn"Em xin lỗi" - Cô cườiNhững tháng ngày còn lại của cô đều được hắn chu tất, kể cả lễ tang.

Lẽ dĩ nhiên, cô biết mình sẽ đi, nên mới dối hắn.

Nếu không vì nặng tình, có lẽ ... hắn đã không tìm đến cô vào những ngày sắp tàn này ..."

Cảm ơn anh, cảm ơn vì đã yêu em, cảm ơn vì đã luôn che chở và yêu thương cho em, cảm ơn vì đã làm chồng em" - Mắt cô ngập những giọt nước mắt hạnh phúcĐó là lời cô đã nói với hắn vào ngày hai người nên duyên vợ chồng, nhưng vậy thì sao chứ !?

Hắn chỉ vì bị cô lừa mà nhốt cô vào phòng, bỏ cô nhịn đói suốt 1 đêm.

Sau khi cô đi, lại triền miên say sỉn, ân ái cùng bao người con gái khác.

Quá khứ của cô, hắn biết rõ hơn ai hết, cô bị chính người thân hắt hủi, họ hàng dè bỉu, đôi lúc lại bị đánh đập vô cớ.

23 năm sống trên đời, hắn cho cô được bao nhiêu thời gian hạnh phúc ?

Nếu có thì cũng có đủ để bù đắp cho những bất hạnh tuổi ấu thơ của cô không ?"

Anh xin lỗi !

Thật xin lỗi em, Dĩnh Tâm ..."

- Hắn bật khóc trước bia mộ của cô-Hoàn-----------Thân sinh ra con gái đã là một thiệt thòi, may mắn tìm được người tốt, yêu thương cả cuộc đời, thì coi như được bù đắp phần nào.

Nhưng, chẳng may yêu phải người không tốt, thì cái sự thiệt thòi ấy càng được nhân lên gấp bội.

Sướng ở đâu cái phận đan bà !"

Thương thay thân phận con tằm

Kiếm ăn được mấy phải nằm nhả tơ"________________Tay viết dạo này cùi hủi, mong các nàng thông cảm :> ta sẽ cố gắng trau dồi thêm :>Hẹn gặp lại các tình yêu của ta :>
 
Đoản Ngôn ( Se )
Giày


"Cô đến lựa giày đấy à ?"

- Ông chủ thân thiết hỏi"Vâng ạ" - Cô cườiHôm nay cô mặc một bộ váy liền thân màu đen, có cổ, váy dài ngang bắp chân, tôn lên đường nét cơ thể cùng làn da trắng muốtCô đẹp đến say mê lòng ngườiNhân viên giúp cô lựa giày, khoảng nửa tiếng sau thì xong"Cháu đi ạ !"

"Chào cô !"

- Ông cười "Nhìn cái gì hả ?

Mấy cậu thật là ... chùi nước miếng đi kìa !Người ta đã có chồng rồi !

Đừng có mà mơ tưởng !"

- Ông chủ gõ đầu hai nhân viên trực quầy Đáng thương cho cô, anh mất trong vụ tai nạn ô tô 1 năm trước, người dân cố lôi xác anh từ trong ô tô.

Đôi chân trần bắt mắt người nhìn.

Cô bị tâm thần phân liệt mỗi lần nhắc đến chồngMỗi tuần một lần cô đều đến và mua giày cho anh ______________Ngăn ngắn thôi các nàng nhé :>Dạo nào có hứng ta lại ra dài :>
 
Đoản Ngôn ( Se )
"Em nhớ anh"


"Alo"

"Kỷ à, em nhớ anh"

"Có chuyện gì ?"

- Hắn nghiêm giọng

"Không có gì, chỉ là ... tự nhiên em thấy nhớ anh" - Cô nở nụ cười yếu ớt

"Vậy ... tôi cúp máy đây"

Cô buông thõng hai tay, chiếc điện thoại theo đà trượt xuống "Kỷ, em gặp tai nạn rồi !!

Phải làm sao đây ?"

- Cô ả thút thít

.....Chuyện gì đang xảy ra thế này !?

Hắn đến hiện trường vụ tai nạn, chứng kiến cảnh cô vùi mình trên vũng máu đỏ tươi.

Cô bị nhân tình hắn tông, bị chính chiếc xe của hắn đâm chết !Hắn ôm lấy thân xác lạnh lẽo, gào lên thống thiết:

"Không !

Dĩ Ngân !!!"

Thân thể lạnh lẽo của cô được trời tưới tắm, cô đã trút hơi thở cuối với đôi mắt mở to

Người đi đường cũng lấy làm thương tiếc cho cô gái trẻ xinh đẹp.

Họ chắc không biết, cô đã từng là người anh rất yêu ...

_________Dành một ngày mưa
 
Đoản Ngôn ( Se )
Vô hình


"Muộn rồi, em về đây" - liếc nhìn đồng hồ trên tay, cô vội vã bỏ đi

"Em ...

ừ ..."

- Anh nhìn theo bóng cô

Luôn là vào lúc này, đúng vào giờ này, khi những câu chuyện còn chưa nói hết, cô đã vội vã bỏ đi ...

****

Cô là một linh hồn kém may mắn, vì vương vấn tình cảm nhân gian không sao siêu thoát được, chẳng biết may hay rủi, cô rơi vào lưới tình với anh, với một con người cõi trần gian

Khi đã ngộ ra được thứ tình cảm ấy, cô đã chối bỏ nó, cô thay đổi thói quen của mình, không ngày ngày dõi theo anh ra vào góc quán nhỏ dưới tán cây chò mà thu mình lại dưới chân toà xây dựng bỏ dở

Một chiều không tối cũng chẳng sớm, cô vô tình nhặt được mảnh ngọc màu lục, ánh sáng của nó phát ra rất lạ, ban ngày màu vàng đồng, giữa trưa màu đỏ mận, ban tối màu xanh lục (*).

Thiết nghĩ không phải của trần thế, cô đã giữ thật kĩ chờ "người mất" đến nhận

Đúng như cô nghĩ, mảnh ngọc tinh xảo đó là của một vị thần nơi thánh địa, mải ngắm nhìn trần gian mà đánh rơi.

Vì muốn đáp ơn, nên vị thần ấy đã ban cho cô hình hài của một con người, sau mỗi quãng xế bình minh, cô sẽ trở lại là một linh hồn.

Bởi lẽ, cho phép một linh hồn trở lại làm con người là điều vi phạm chốn thánh thần, vậy nên bậc thần ấy chỉ thể cho cô "một nửa" con người

*****

Sau mỗi cuộc trò chuyện, cô đều được biết thêm về anh một chút.

Tính đến giờ thì những thứ cô được biết về anh, có thể chất đầy cả một quyển sổ dày đầy kín chữ

Đại loại như anh là một giám đốc công ty xây dựng quy mô lớn, anh thích đọc sách và hay lui đến nơi này vì khá yên tĩnh, nơi cho anh cảm giác thoải mái như quê nhà

Hay như anh rất hay nấu ăn, luôn cố gắng trau dồi tay nghề của mình để một ngày có thể thiết đãi bạn gái

Hoặc cũng chỉ đơn giản là anh muốn có một cô vợ để yêu thương và quan tâm...

Nếu như cô có thể ...

Anh nhìn chăm chú khuôn mặt cô, dường như cô sắp khóc, bức hoạ đẹp đẽ trong anh sắp nhuốm màu buồn đấy ư ?

Không được

"Em có chuyện gì buồn sao ?"

"Không đâu, em chỉ hơi lo nghĩ về tương lai thôi" - Cô cười xoà

"Trông em như sắp khóc vậy"

"Em đâu yếu đuối đến vậy chứ" - Cô chu môi

Anh phì cười: "Em đáng yêu quá đi mất, anh thích nhìn em cười, sẽ rất đẹp, anh không có ý chê em khóc sẽ rất xấu đâu, chỉ là những lúc như vậy thì anh cũng không vui được"

"Viễn à, hôm nay ai nhập vào anh vậy hả ?

Không giống anh chút nào" - Cô cười trêu anh

"Mẫn Mẫn"

"Vâng ?"

- Cô liếc nhìn cửa sổ sau lưng anh

Trời đã nhuộm màu hồng đào, sắp xế bình minh rồi !

Cô phải ...

"Về chuyện tương lai, em có sẵn lòng gắn bó với một người như anh ?"

- Anh hỏi cô

"Em ..."

- Cô ngập ngừng

Mặt trời đã khuất bóng, đến giờ rồi, cô không thể

"Xin lỗi, em phải đi rồi"- Cô vội bỏ đi

"Mẫn Mẫn !"

- Anh chạy với theo cô

Cô nhắm mắt thầm xin lỗi anh, lao nhanh qua con đường đối diện

Đang đuổi theo cô thì điện thoại reo, thư kí báo việc gấp ở công ty nên anh chỉ kịp quay người vào bãi đỗ lấy xe

"Kéttttt"

Máu nhuộm đỏ thẫm tấm váy trắng của cô, người người vây quanh khu vực tai nạn, xe anh chạy lướt qua, chỉ là không để ý ...

"Hoặc cũng chỉ đơn giản là anh muốn có một cô vợ để yêu thương và quan tâm...

Về chuyện tương lai ... em có sẵn lòng gắn bó với một người như anh ?"

"Em ... rất muốn ... luôn rất muốn ... bên cạnh ... a..."

Lời chưa kịp nói, anh sẽ mãi ... không bao giờ được nghe

Thân thể cô tan biến dần, cô về đây, về với cõi hư vô, hoàn toàn

Anh vẫn đợi cô góc quán quen, nhưng cô dường như đang trốn anh, hay hoặc anh không thể nhìn thấy "cô".

Duy một điều anh không biết:

Anh đã mất cô

_________

Chú thích (*): là một báu vật thời Đường, có thể đổi màu tuỳ vào điều kiện ánh sáng, tuy nhiên chỉ là một mảnh ngọc nhỏ, độ phát sáng không cao, tương tự với tượng Phật Quán Thế Âm bồ tát được gìn giữ ở Thành phố Nha Trang

Phần này có vẻ hơi huyền huyễn không thực :v các nàng thông cảm, tại ta muốn có khác khác một chút chứ mà giống nhau quá thì nhai mãi một kịch bản đến khóc được :v
 
Đoản Ngôn ( Se )
Gái Ngành


"Con có đồng ý lấy Thuỷ Liễu làm vợ ?"

Ném cho đối phương ánh nhìn sắc lẹm, hắn đáp:

"Con đồng ý"

"Thuỷ Liễu, con có đồng ý lấy Vĩnh Diện làm chồng ?"

- Cha sứ quay sang cô

"Con ...

đồng ý" - Cô cúi gằm mặt

"Ta tuyên bố hai con là vợ chồng"Hoà mình vào không khí trang nghiêm, bầu trời có vẻ hạnh phúc, lấy được người mình yêu, mà sao lòng ... không vui ?

*******"Thuỷ Liễu !

Nhà cô đã lau chưa ?"

- Vừa bước vào nhà hắn đã toan hỏi

"Em đã lau rồi" - Cô trả lời

"Bàn ghế thì sao ?"

"Em cũng đã lau dọn"

"Còn vườn ?

Cô đã làm chưa ?"

"Phủi bụi thảm xong em sẽ làm"

Sải chân đến bậc cầu thang cô đang đứng, bóp chặt chiếc cằm nhỏ hắn cảnh cáo:

"Có là gái nhảy* thì cô cũng biết trách nhiệm của một người vợ là gì chứ nhỉ ?

Chăm sóc cho cái gia đình này là trách nhiệm của cô !

Cho cô một danh phận, là để cô thực hiện tốt nó.

Hiểu chứ ?

Nghĩa vụ của cô là hoàn thành tốt việc được giao, đừng để thằng này phải nhắc nhiều !

Còn không thực hiện được ?

Tốt thôi !

Vì đó cũng là lúc mẹ con cô phải cút khỏi cái nhà này !

Cô biết mình nên làm gì rồi đấy !

Giờ thì biến cho khuất mắt tôi !"

- Hất cằm cô khỏi tay như phải bỏng, hắn trừng mắt nhìn

Bước đi vội với chiếc cằm thâm tím, nước mắt cô lã chã rơi, nỗi uất nghẹn vướng nơi cuống họng, không tài nào thoát ra được

Con trai cô từ trên tầng xuống, giọng bé con khẽ thoát ra:

"Ba mới về"

"Cút !"

Tiếng quát không những kinh động con trẻ mà còn làm tâm thức người mẹ là cô đây khẽ run lên.

Con trai vì quá sợ hãi nên đã chạy vội đến ôm lấy cô

Trời hửng nắng, một cảnh tượng đẹp đẽ lòng người, hai mẹ con cô ôm nhau thút thít giữa vườn

Mẹ phải làm gì để con trai không bị liên luỵ đây ?

Mẹ phải làm gì để cuộc sống của chúng ta có lối thoát ?

Mẹ phải làm gì đây, Nguyên Nguyên ?

"Mẹ xin lỗi ..."

- Cô nói với con trong màn nước mắt

Cậu bé càng dụi vào người mẹ sâu hơn

***

Phải !

Cô là gái nhảy, vì một lần bất cẩn mà lỡ có con với một vị khách chơi, chính là hắn đây.

Vốn cô đã dự liệu, sẽ không thông báo với hắn, nhưng vì có là gì thì cũng là máu mủ của hắn, cô không có quyền tự quyết định.

Cô đến tìm gặp hắn vào lúc thai nhi tròn 4 tháng

"Phá bỏ"

"Anh nói gì cơ ?"

"Tôi nói cô phá nó đi !

Cô điếc sao ?"

- Hắn quát

"Nhưng ..."

- Cô ngập ngừng

"Ồ, nếu cô muốn đứa con đó đến vậy thì có thể giữ lại và tự nuôi.

Hết chuyện rồi thì mời !"

"Tôi hiểu rồi, chào anh"

Thật không may khi vừa bước chân ra khỏi cổng, đã thấy xe một người phụ nữ ngoài 50 chờ sẵn, bà gọi cô vào rồi cùng đến một nơi.

Trong xe bà có hỏi han vài câu, hồ như:

"Cháu có thai phải không ?"

"Thai có khoẻ mạnh không ?"

"Đã được bao nhiêu tuần tuổi rồi ?"

Đến câu hỏi thứ 2 thì cô chắc mẩm người phụ nữ này đã nghe được chuyện cô nói với hắn ở căn biệt thự ban nãy (là nhà riêng của hắn, cũng là nhà của cô sau này)

Bà ấy đối với cô rất tử tế, thậm chí còn đưa cô tới bệnh viện để khám thai.

Cô còn đang nghi hoặc về thân phận của người phụ nữ này, thì lần quay lại căn biệt thự của hắn, cô đã được rõ.

Bà là mẹ hắn !

"Con phải lấy con bé !"

"Con không !

Mẹ đừng đùa !"

"Đó là con của con !"

"Và cô ả chỉ là một gái bar !

Là gái đĩ đó mẹ biết chưa !"

- Hắn chỉ mặt cô, nói ra những lời cay độc

__________

Chú thích (*): gái nhảy là một ngành nhằm phục vụ thói nhục dục của cánh đàn ông, tương tự với công việc của những cô gái bán hoa, thường là những người không còn sự trong trắng.

Tiêu đề "gái ngành" là từ lóng ám chỉ gái đ*

Nữa không a~ :v
 
Đoản Ngôn ( Se )
Gái Ngành


Nước mắt chực trào, cô nghe mẹ hắn nói

"Con cần chịu trách nhiệm cho việc này"

"Vậy sao ?

Vậy thì con phải chịu trách nhiệm với vài ngàn loại gái như cô ta mất !

Mẹ chẳng phải đã nói không cho phép con đến với những hạng gái như cô ta à ?"

"Là con trai" - Bà nhẹ giọng

"Nếu vậy thì con có thể ra ngoài và kiếm bừa một đứa cháu trai cho mẹ mà ?

Không phải như thế là tốt lắm rồi sao ?"

- Hắn châm biếm

"Chuyện này do ai gây ra ?

Con có còn là đàn ông không ?"

"Mẹ !"

- Hắn gào lên

"Đừng cãi lời mẹ !

Mẹ và ba con sẽ bàn chuyện này sau.

Ít nhất nửa tháng nữa cử hành hôn lễ, con biết vậy đi" - Bà nói rồi quay gót bước đi

Hắn quay sang cô hừ lạnh: "Vừa lòng cô rồi chứ ?"

Cô không muốn !

Thật không muốn !!!

Tại sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này ?

Nếu ngay từ đầu cô cẩn thận hơn, nếu từ đầu cô không nói với hắn, nếu từ đầu cô không đến nơi này, nếu ...

Đời này sao lại có lắm chữ "nếu" đến vậy ?

******

Những chuyện này, cô đều đã lường trước.

Một gái nhảy, sao dám cầu cho mình một hạnh phúc vẹn toàn ?

Chồng khinh rẻ, vâng, là điều thường tình thôi !

Nhưng, nghĩ thì thấy nhẹ nhàng mà thực nếm trải rồi mới thấy nó ... khó khăn quá

Từ "vợ" hắn cho cô, bao hàm nghĩa của một con hầu, nghĩa của sự nhịn nhục, cả nghĩa của một bù nhìn chính hiệu !

Cô dần học cách chấp nhận, chấp nhận hết.

Có thể nuôi con một mình thì tốt thật, nhưng cô có nỡ để con mình sinh ra thiếu một ông bố không ?

Mái nhà rách có trụ cột vững, hẳn sẽ tốt hơn mái son không có cột đình ?

Con trai cô, cần có bố ...!

***

Hắn lại đem nhân tình về nhà !

Liếc nhìn người trong tay hắn một cách bất lực, cô quay người bỏ đi.

Giọng hắn lạnh tanh vang từ sau:

"Tôi chỉ đem đồng loại của cô về để cùng chơi với cô cho vui nhà vui cửa thôi mà ?

Đâu cần khó chịu ra mặt như vậy ?"

Cô cười khổ: "Nếu cần tự do đến vậy, sao anh không nói ?

Việc gì phải chịu trói buộc lễ giáo như vậy ?"

"À ... thật ra thì, tôi cũng chỉ muốn yên bề gia thất thôi mà ?

Hơn thế là con cái thì chẳng phải nên nghe lời cha mẹ sao ?"

- Lời lẽ gai góc thoát ra từ kẽ răng hắn

"Anh nói phải, tôi và con sẽ không làm phiền anh thêm nữa.

Cảm ơn anh trong suốt thời gian qua đã làm tròn nghĩa vụ của một người chồng, ... một người cha" - Cô ngắt đoạn, ý phiếm lời

"Vậy sao ?

Thật tốt quá !

Chỉ tiếc là, sao cô không nói điều này từ sớm ?

Từ 3 năm trước chẳng hạn ?"

Bóng cô khuất dần

Cô chờ đợi gì từ một người như hắn ?

Không gì cả ...

Cô ả nín thít từ lúc vào nhà đến giờ bỗng lên tiếng: " Chuyện gì vậy anh ?

Cô ta sắp bỏ đi à ?"

"Phép lịch sự tối thiểu của con vật khi biết chủ có việc bận không thể chơi cùng thôi" - Hắn nhún vai

Liệu cô có thể mãi chịu đựng ?

Đừng đùa chứ ?

"Mình đi đâu vậy mẹ ?"

- Con trai hỏi cô

Vuốt má con cô nói: "Đến một nơi tốt hơn, Nguyên Nguyên à"

Cô sẽ làm bất cứ gì để con trai cô có cuộc sống tốt hơn !

Nhưng đời nào trời chiều lòng người, phải là khốn cùng nhất, cụt đường nhất !

Cô bị bắt nạt ở nơi làm thêm, phải rồi, những bà mẹ đơn thân nào được sống yên ?

Nhưng không, nếu là bắt nạt bình thường thì cô sẽ cắn răng chịu nhục.

Đằng này, mấy tên đàn ông chốn ấy, chẳng tên nào đàng hoàng cả, chúng chép miệng với cơ thể của cô, chúng ve vãn cô, chúng làm nhục cô, chúng ... cô không muốn sống nữa

Nguyên Nguyên à, có một người mẹ như mẹ, con xấu hổ lắm phải không ?

Nguyên Nguyên à, mẹ thật tệ phải không ?

Nguyên Nguyên à, mẹ xin lỗi ...

Cô tự sát, bằng thuốc ngủ

Con trai, cô gửi vào cô nhi viện

"Hãy sống một cuộc sống tốt hơn, con nhé !"

- Lời cuối cô dặn dò con trong bức thư dúi lộn toàn quần áo

__________

- Còn -

Ta toàn đăng truyện giờ thiêng thôi :v các nàng thông cảm :v hê hê
 
Đoản Ngôn ( Se )
Gái Ngành


Những tên đàn ông đụng đến cô, hắn giết hết

Phần mộ của cô, chính tay hắn đắp

Con trai ở cô nhi, hắn nhận về nuôi

Hắn sẽ làm mọi thứ, sẽ làm tất cả, miễn cô có thể nhắm mắt xuôi tay ...

***

Đời cô, kể ra thì thật bạc bẽo, ba mẹ cô mất sớm, để cô sống cui cút, chú họ nhận nuôi, nhưng chẳng bao lâu thì đánh đập ruồng rẫy cô.

16 tuổi, một mình gánh chịu với tai ương cuộc đời, guồng quay của cuộc sống.

Cô bị dẫn dụ.

Để ý đến dung nhan của cô, tên chủ xấu xa đem cô ngã giá cho một quán bar, tưởng chừng đời cô chấm dứt từ đây, đã những tưởng ...

Những cô gái quán bar ấy, đều đồng hoàn cảnh với cô, họ yêu thương và đùm bọc lẫn nhau, họ đã chỉ dạy cho cô rất nhiều, giúp cô tìm ra chân lí sống.

Là một gái nhảy suốt 5 năm, điều kiện sống của cô cũng được cải thiện đáng kể.

Chỉ điều sau đó, cô gặp hắn ... chẳng ngờ là đời cô lại tiếp tục điêu tàn

Hồng nhan thì thường bạc mệnh ?

Hay bèo trôi thì chỉ biết mãi xuôi dòng ?

Có lẽ cái tên của cô đã nói lên tất cả, Thuỷ (始) trong nghĩa của nước, hàm ý của sự trôi nổi bất định, Liễu (了) trong nghĩa của cây cỏ, hàm ý của sự mảnh dẻ, yếu ớt.

Thuỷ Liễu nghĩa là bèo trôi nước chảy, cô phải xuôi theo dòng đời bất định, không được oán thán, kêu ca, không lội ngược dòng ...

***

Ngày hôm đó, hắn không mây mưa với cô ả, sau khi cô bỏ đi không lâu, cô ả cũng không còn có mặt trong căn biệt thự đó nữa.

Những lời cay độc ngày hôm đó, là rượu nói, còn hắn thì không biết tự kiểm soát mình !

Để rồi đã phải ân hận rất lâu sau đó.

Phải mất rất lâu để hắn hiểu được rằng hắn cần cô !

Đã bởi lẽ, hắn chỉ mong cô sẽ mãi là vải thưa để che mắt người ngoài hay chính gia đình hắn cho những cuộc chơi chát táng, tận hưởng những thú vui của đời.

Cũng chẳng ngờ hắn đã nghiệm ra, hắn thật đã có tình cảm với cô, với một người đã rời xa hắn.

Cô không có mấy người thân, nay lại cắt đứt mọi liên lạc, hắn muốn tìm cũng khó lòng thấy.

Chỉ không ngờ, lần từ biệt đó, là xa mãi mãi ...

Nắm chặt bó hồng trắng, hắn sải từng bước dài đến bên ngôi mộ mới cất.

Đặt hoa ngay ngắn bên mộ, chôn chân ngắm nhìn di ảnh người đã khuất, tâm tưởng hắn thầm gửi lời:

Mọi sự trong trắng ở đời đều bị vùi dập, nhưng đối với anh, em luôn là người sở hữu tâm hồn trong sạch nhất, thuần khiết nhất.

Cảm ơn em vì đã có mặt trong đời anh.

Và ...

"Liễu, anh xin lỗi"

_____________

- Hoàn -

Lấy ý tưởng từ bộ tiểu thuyết Làm Đĩ của tác giả Vũ Trọng Phụng, nàng nào có niềm ham thích với lối hành văn và câu chữ sắc bén của nhà văn họ Vũ, hay chỉ đơn giản muốn khám phá những sự thật trong lối sống cũ, về ái tình hay những chuyện liên quan đến giới tính thì mời các nàng trải nghiệm một phen.

Một lưu ý nhỏ là tiểu thuyết không dành cho đối tượng dưới tuổi trưởng thành nhé :>

*Góc bàn luận nho nhỏ với các nàng yêu*

Các nàng này, như các nàng đã đọc phân đoạn truyện này, các nàng có cảm nhận như thế nào ?

Riêng ta thì thật là nàng Liễu trong phần xây dựng truyện của ta khá đáng thương.

Như các nàng thấy đó, phận phàm là một người nữ liễu yếu đào tơ, hoàn cảnh đã không cho nàng một cuộc sống minh bạch.

Vậy mà đến cuối đời cũng không thể thanh thản, nàng bỏ con, vậy các độc giả của ta có nghĩ nàng thật sự muốn thế không ?

Tiếng đời dè bỉu, xã hội miệt thị, chỉ có câm rồi đến điếc mới may ra có thể tồn tại.

Nhưng nàng ấy có thể sống như thế không ?

Sống như người nhưng không được coi là người ?

Chưa kể nàng muốn cho con mình một cuộc sống tốt hơn ?

Phải chăng tất cả cũng chỉ vì thói đời, thói người tệ bạc, mà con người ta phải tìm cách giải thoát chính mình ?

Tuy nhiên, nói đi cũng phải nói lại, những con người bản tính tốt đẹp bị xã hội vùi dập thì chẳng bàn.

Nhưng lại có những người đâm đầu mình vào chốn bại hoại, thì thật, có đáng thương hại cho sự lầm lạc của họ thật, nhưng cũng không tài nào đồng cảm được

Chính bản thân ta, ta cũng không trông mong bản thân có thể trở thành một người có thể bao dung và thương xót cho những cảnh đời bất hạnh.

Ấy vậy nhưng, nếu có thể làm chút gì đó, nhỏ nhặt như đối xử tốt với họ, đồng cảm với họ, với những con người như nàng Liễu đây, thì thật, ta sẽ cố hết sức mình để làm.

Lại nói về nàng Liễu của ta, có thể sự thuần khiết của nàng không còn, nhưng cũng không có nghĩa là nàng không được quyền sống, quyền mưu cầu hạnh phúc, nàng cũng là người mà ?

Có chăng là một gái ngành thì lí cũng từ đâu ?

Chẳng phải anh có nhu cầu mua thì tôi có nhu cầu bán sao ?

Anh mua về dùng, dùng xong thì vứt bỏ như bã cao su, thoả mãn chính anh rồi anh lại đi dè bỉu ?

Là vì ai ?

Ở đây ta không có ý đổ lỗi hoàn toàn trách nhiệm cho nam chính hay bất cứ cá thể nào trong cánh đàn ông khi có nhu cầu muốn được đáp ứng.

Ngọn nguồn mất mát của Liễu, cấu thành từ nhiều nguyên nhân, từ xã hội, con người, và cả hoàn cảnh hoặc nói rộng hơn là môi trường sống

Chữ "Nhân" (人) bao hàm nghĩa của rất nhiều chủng từ về con người, nhưng quan trọng hơn cả là nhân tính, nhân từ, ta sống là một con người, hãy cư xử như một con người.

Sống có tình cảm, yêu thương và đùm bọc đồng loại, bao dung và trao cho họ sự ấm áp thật sự của những con người với nhau.

Để, những cảnh đời như nàng Liễu, bớt đau đớn đi ...

Ấy mà Đoản Tình hẹn các nàng tuần sau nhé, hứa là sẽ "bonus" 2 chương :>
 
Đoản Ngôn ( Se )
Khăn len


"Địch Địch, cẩn thận"

"Aaa~"

***

Bíp Bíp

Quờ quạng đến mặt tủ, với lấy chiếc đồng hồ, cô vội tắt nó đi.

Cũng may là chiếc đồng hồ đã đánh thức cô, bằng không thì cô lại nhớ đến cảnh tượng từng mảng máu lan rộng trước lúc mắt cô lần cuối nhắm lại

Cũng bởi sự nghiệp cha mẹ cô trên đà hoàng kim, mà chính cô đây phải gánh nhận lấy tai ương

Một tập đoàn xấu tính chỉ vì một đơn hàng thực hiện không tốt, đơn hàng ấy được chuyển giao cho nhà cô.

Cách thức làm ăn của nhà cô có sự phối hợp và nguyên tắc riêng, cũng nhờ thế mà bất cứ đơn hàng nào cũng được hoàn thành, kiếm lại nguồn lợi lớn.

Tập đoàn kia vì ghen tức khi mất đối tác, mà đã phái người đến ám hại con gái đối thủ, cũng chính là cô đây

Ngày rồi lại ngày, cô vì mặc cảm mà không dám gặp mặt người yêu.

Cũng phải thôi, đời này đã cướp mất cửa sổ tâm hồn của cô, không thể nhìn, chỉ có thể nghe, cuộc sống của cô dù không muốn cũng dần trở nên vô vị, kém sắc

"Tiểu thư, cậu Phương gửi tin nhắn cho cô" - Quản gia kính cẩn

"Nội dung"

"Anh nhớ em" - Chất giọng nam khàn khàn khẽ vang lên

Đoạn thoại được quản gia phát ra, lòng cô quặn thắt.

Ngày lại dài thêm, người yêu cô vẫn không ngừng nỗ lực liên lạc với cô.

Cũng nhờ gia thất có thế vị, mà mọi thông tin về cô đều được bít kín.

Cô đã muốn, anh quên đi sự tồn tại của mình...

Hãy nói đi, giờ cô có thể làm gì ?

Với hình hài này, liệu cô có đủ can đảm gặp anh, và, liệu anh có chấp nhận ... cô của hiện tại ?

"Nhắn với anh ấy, tôi muốn gặp anh" - Gạt nước mắt, cô nói

***

Cạch

Nghe tiếng mở cửa cô liền ngước mặt, không nghe thấy tiếng chân, môi hơi mỉm, đưa khăn len đan dở, cô hỏi:

"Quản gia, đường len đều chứ ?"

Yên vị vào chỗ, quản gia đáp: "Đẹp lắm thưa tiểu thư, cậu Phương hẳn sẽ rất thích"

"Vậy à"

Có là đẹp hay không thì cô cũng có thể biết chăng ?

Nhưng tuyệt nhiên là sẽ không được đẹp như quản gia đã nói đâu.

Cô biết mà, dựa vào cảm giác của đôi bàn tay, sờ lần sẽ thấy những đường len lộn xộn, chiếc khăn hẳn là thô kệch lắm đây.

Biết làm gì được khi mà kẻ mang khiếm khuyết như cô, đến cả vệ sinh cho chính mình cũng cần sự giúp đỡ của người khác ?

Đan khăn, có thể là việc làm duy nhất khiến chính cô cảm thấy mình không quá vô dụng.

Hơn cả là cô muốn tự tay đan khăn cho anh.

Trời se lạnh rồi, người cô yêu cần được giữ ấm

Anh ấy sẽ nhận nó chứ ?

Sẽ vì thương hại kẻ mù như cô mà nhận cho vui lòng cô chứ ?

***

"Có thể để tôi một mình gặp anh được không ?"

"Nhưng ... tiểu thư, trời đang ..."

- Quản gia ngập ngừng

"Làm ơn" - Cô cắt ngang

"Tôi hiểu rồi, mong tiểu thư cẩn trọng"

Cô chờ tiếng xe đi khuất mới khẽ thở dài, chà hai lòng bàn tay vào nhau, chóp mũi cô đỏ ửng.

Trời lạnh quá

"Địch Địch, là em phải không ?"

- Tông giọng nam trầm phía bên kia đường lọt vào tai cô

Phương, là anh phải không ?

Là người em yêu phải không ?

Em nhớ anh, em muốn gặp anh, muốn ôm anh, muốn...

- Từng suy nghĩ cứ hỗn độn trong cô

Cô thất thần đảo mắt quanh, cố tìm kiếm hình bóng anh trong bóng tối vô tận.

Chân bất giác bước đi

"Địch Địch, đừng, chờ anh ....

Không !!!!!!!"

Những bông tuyết nhẹ rơi, vương trên đôi mắt đượm buồn của cô, rắc mình trên những đường len thô thẫm máu.

Hãy để những thước màu trắng tinh khôi phủ lên thân hình cô, mang hơi lạnh của đất trời, đến, và mang cô đi ...

Tạm biệt, người em yêu ...

-Hoàn-

_________________

Chào các nàng :> sau một hồi bặt âm vô tín thì ta đã trở lại rồi đây :> chuyện là dạo này đang có kỳ thi năng lực nên ta phải ôn luyện khá nhiều, chưa kịp đăng truyện cho các nàng :< thông cảm cho ta :< hứa là hậu thi xong ta sẽ chăm viết truyện hơn, hẹn gặp lại các nàng >< yêu lắm lắm
 
Đoản Ngôn ( Se )
Từng yêu


Cảnh báo: Phần này có những yếu tố kinh dị khách quan, yếu tim không nên đọc, khuyến cáo khi đọc, không nên ăn uống

----------

"Em yêu anh" - Cô bấm gửi tin nhắn

Rất lâu sau mới có tin trả lời:

"Ừ, anh cũng yêu em"

Chẳng biết vì sao nhưng linh cảm cô mách bảo rằng, ý nhị trong tin nhắn của anh rất gượng gạo

-.-.-.-.-.-.-.-.

Nay có hứng mua sắm, cô đi vòng các nhãn hiệu thời trang nổi tiếng, vừa lướt qua cửa hiệu Prada, liền bắt gặp bóng người rất quen, dừng lại quan sát mới nhận ra là người yêu mình.

Anh đang cười rất tươi, cô thầm nghĩ người đàn ông của mình thật lãng mạn, khi biết chắc sắp đến sinh nhật cô, lại đến nhãn hiệu cô thích nhất mua quà tặng.

Định bụng sẽ chạy đến với anh, mà sau cửa lại thấp thoáng dáng người nữ, đang diện tấm váy hồng phấn của nhãn hiệu này.

Kéo gọng kính, cười khẩy rồi cô quay bước

Về đến nhà cô gọi điện cho anh, hẳn nhiên là không nhấc máy, gửi đi vài tin rồi cô cười chua chát, ngán thay cho chuyện tơ tình của cô, rồi thì cô sẽ sớm kết thúc chuyện tình chẳng đâu vào đâu này thôi

Tròn 1 tuần tin nhắn gửi đi không nhận được hồi âm, cô tìm đến nhà anh.

Hãy còn may khi không có sự xuất hiện của ả tiểu tam ở đây, cũng còn may anh mời cô vào

"Lâu không gặp, vẫn nhớ em chứ, anh yêu ?"

- Cô mở lời

"Sao em lại nói vậy ?"

- Anh ấp úng

"Anh xem, đồ ở Prada có đẹp không ?"

- Cô đưa anh xem tấm hình của đôi gian phu dâm phụ

"..."

"Em thích nhất chiếc váy mà cô gái này đang mặc đó" - Cô cười

"Doãn Doãn, anh biết là anh sai rồi, xin lỗi em, nhưng anh và cô ấy ... em biết rồi đấy, thật ra anh ..."

Cô vẫn mỉm cười, thưởng thức từng nét biên đổi trên khuôn mặt anh, chỉ điều, sắc mặt cô đã tối sầm lại

"Anh đừng lo, có thể là em không quá cao thượng, nhưng chuyện của anh và cô ấy, em sẽ luôn ủng hộ, vậy nên, anh không cần khổ sở vậy đâu" - Nắm lấy bàn tay khẽ run lên, cô nhẹ giọng an ủi

"Vậy thật tốt quá" - Chừng như thấy mọi chuyện không đúng, anh tiếp: "Anh xin lỗi"

"Em có mang chút quà đến chúc mừng cho hai người, em ra ngoài lấy, anh pha chút trà giúp em"

"Em thật tốt với anh, nếu không phải vì..."

Cô ra dấu im lặng: "Anh không cần phải nói đâu, em hiểu mà"

Cô quay trở vào, người trai cô từng rất yêu đang quay người vào quầy bar pha trà.

Một nhát dao xé toạc lưng anh, máu vương khắp sàn

Phải, chính cô ra tay với anh, không là của cô, đừng hòng là của ai !

Anh đổ vật ra nền, mắt trợn to vẻ không hiểu, nhìn cô sửng sốt, cô vuốt má anh, miệng nhoẻn cười:

"Cung hỷ"

Chiếc dao chặt vung lên rồi đáp xuống liên tục, máu theo từng nhát dao văng tứ tung, sàn nhà đã loang lổ những mảng máu, nửa mặt cô thấm không ít máu anh, môi vẫn giữ nguyên điểm cười

Ai trả cho cô tuổi xuân ?

Ai trả cho cô những tình cảm ?

Ai trả cho cô những đau thương, khổ sở ?

Ai trả cho cô những kỷ niệm ?

Ai sẽ trả cho cô đây ?

Ra là những cố gắng trước giờ của cô, những tình cảm cô vun đắp trong suốt 8 năm qua, kết quả cũng chỉ thể trả lời : "Anh đã hết yêu cô, đã chán cô rồi, chán thật rồi"- Cô cười khẩy với những suy nghĩ của mình

Đời sao bạc bẽo thế ?

Người thân ruồng bỏ cô, bạn bè không có lấy một ai làm thân, đến ngay cả người cô yêu, cũng đang có ý định bỏ rơi cô !

Cô băm nhỏ cơ thể anh, duy chỉ giữ lại phần đầu, khuôn mặt anh vẫn giữ nguyên vẻ bàng hoàng, cặp mắt vẫn trợn tròn chiếu vào cô.

Điểm duy nhất khác trước là những vết văng máu rải đầy mặt anh, đôi chỗ máu khô, đen lại trên khuôn mặt, càng nhìn càng kinh hãi.

Chút tâm tính mảy may trong cô, ôm lấy thủ cấp của anh mà thì thầm:

"Sẽ không sao đâu, có em ở đây mà"

Vuốt tóc anh, cô cười gằn, nước mắt vô thức rơi

- Hoàn -

_________

*Góc nhỏ của Alex với các nàng*

Hẳn là đọc xong các nàng sẽ nghĩ tâm địa cô nàng này thật độc ác, và hẳn là cô này tâm thần phân liệt mất, phải thôi, vì ta xây dựng nhân vật theo cốt thú tính mà :>

Thật lòng xin lỗi các nàng vì đã viết phần này theo hướng cực đoan, nhưng, ta có lí của mình nên với viết:

Thứ nhất, yêu đương, thích thú hay vấn đề chung là tình cảm được viết nơi này, là mối quan tâm lớn của xã hội, không có tình cảm, cái cộng đồng này không được lập nên đâu, đảm bảo với các nàng luôn

Thứ hai, thái độ yêu qua tiêu cực trong cộng đồng chung này là quá nhiều, riêng ta, nếu nói về vấn đề tình cảm, thật là ta cũng sẽ rất ích kỷ như Doãn Doãn, không phải là của mình, sẽ không là của người khác, ta không có khái niệm chia sẻ người yêu (Nooooooo!!!!!).

Cơ mà, nói đi cũng phải nói lại, nếu thật người các nàng yêu, không dành tình cảm cho các nàng nữa, ta khuyên chân thành, bỏ đi, đừng hao tâm tổn sức vì người không đáng ( ta biết nói thì luôn dễ hơn làm, nhưng, chỉ cần có nghị lực, có là người ta từng yêu nhất, cũng sẽ dứt được ) .

Ý định giết người chỉ là suy nghĩ giây phút nào đấy của ta thôi, chứ mà thật thì ta hãy còn hiền lắm, chỉ là muốn truyền suy nghĩ của mình vào Doãn Doãn kia :> ( Doãn Doãn, kiếp này đại ca có lỗi với cô !

Cáo lỗi )

Thứ ba, một chân lí bất phân trong đời, hoa đã có chủ, người ngoài càng thích đập chậu.

Ô thế các tiểu tam hay nhỉ ?

Của mình sao không chịu kiếm, lại khoái ăn sẵn của người ?

Lạ nha :> Cuộc đời này đã chó cắn lắm rồi, lại sinh ra những người có thể mặt dày sống chó cắn theo thì cũng thật mệt.

Thật là mỗi lần đọc cuốn tiểu thuyết nào mà có các tiểu tam cứ nhảy đong đỏng lên giựt nam chính hoặc nữ chính là trời cuộc đời, tui là tui chỉ muốn xé ngay cuốn tiểu thuyết ấy (nói vậy chứ mà có xé cuốn nào :v xèng đâu ra mà sắm mới :v).

Bực thiệt, buồn mấy kiểu người có gu sống lạ, haizz đời đôi lúc thật khó hiểu.

Cũng chẳng khuyên gì với các tiểu tam, chỉ cầu xin các người hoàn lương đi !!!!

Hãy là một nam chính hay nữ chính kìa !!

Đừng vào vai phụ và nhất là tiểu tam !!!!

Làm ơn !!!

Hoa thơm cả rừng chứ có phải trong rổ đâu mà tranh nhau chụp rồi chụp, có muôn vàn sự lựa chọn hà cớ gì cứ phải tranh giành, giành gái với nhau đã thấy nhục rồi chứ đừng nói là giành trai, đời có mấy ngắn mà không sống lương thiện đi ????

Và cuối cùng, ta nói mấy nàng nghe, mấy nàng mà có tên bạn trai hay người yêu khốn nạn, bỏ bưởi theo cam hay ngược lại ấy, mấy nàng cứ quăng đoản này thẳng mặt mấy tên đó, kèm câu: " Mày cứ liệu thần hồn mà sống sao cho đúng với bà, bà mà điên lên thì lũ gian phu dâm phụ chúng mày bai đời tất !!!"

Ta đùa đấy :v chứ mà kiểu người không chung thuỷ, tốt nhất là đừng làm gì họ, kết thúc cuộc tình rồi thì coi vứt bỏ nó luôn.

Chứ mà giết con người ta thì lịch chờ, cơm phờ ri mong.

Rồi thêm cả là trước khi con người ta chết, người ta sẽ bị ảo tưởng là các nàng cần người ta !

Cần đến mức mà phải giết để bảo quản thứ tình cẩu huyết này :>

Thôi thì ta xin hết :v chứ dài dòng quá gạch đầy tường :v

_________

Hãy yêu thương ta theo cách của các nàng :>

-Đăng giờ thiêng cho mấy nàng hãi chơi-
 
Đoản Ngôn ( Se )
Yêu


Nàng biết không, kể từ lần đầu gặp được nàng, gặp được ánh mắt ấy, lòng ta đã xuyến xao đến lạ.

Nàng đẹp lắm, uỷ mị lắm, khí chất của nàng, phong thái của nàng khiến bao tên hán tử sẵn lòng hiến dâng xác thịt cho vẻ diễm lệ ấy.

Nàng làm ta say, say đến điên cuồng

Ta thân là tướng quân, nàng là quận chúa nước láng giềng.

Cũng nhờ một dịp hiếm có, ta may mắn gặp được nàng, để rồi say đắm nàng, cả ngày lẫn đêm

Một ngày trời sương buốt giá, lòng ta câm lặng giữa hôn ước của nàng và thế tử, người mà mai đây, sẽ sớm trở thành Hoàng Đế, sớm trở thành chồng nàng.

Ta uất nghẹn, huyết nghẹn thấm đỏ khăn tay

Cớ vì sao không phải là ta, cớ vì sao nàng không là của ta ?

Phải chăng vì thứ chức hạnh tầm thường này ?

Giữa buổi tiền triều lao đao, một thân ta lãnh đạo giành giang sơn, trời giúp ta trở thành Tiên Đế, ta có nàng trong tay.

Ngày phong nàng làm Hậu, nàng không biết lòng ta vui sướng đến nhường nào đâu, nhưng không, nàng không chấp nhận nó, nàng không yêu ta !

"Đời này ta đã một kiếp chồng, Người có ép buộc ta thế nào, cũng chỉ thế thôi.

Những ngày đời còn lại, quả phụ ta xin giữ tấm chân tâm, mong Người hiểu cho"

Ta hiểu chứ, ta biết chứ, ta trân quý lắm tấm lòng sắt son của nàng, nhưng, hà cớ gì nàng không dành nó cho ta.

Cớ vì sao không phải là ta ?

Nàng cự tuyệt những yêu chiều của ta, những ân phẩm của ta, luôn cả tình cảm của ta.

Nàng đã giúp ta căm phẫn thân phận này biết bao, cay ghét thứ đời này biết bao, Hoàng Thượng anh minh để làm gì ?

Được muôn dân kính trọng để mà gì ?

Khi mà tửu mỹ trong tay, nhưng tâm không hướng về ta ?

Đời này, ta chỉ ao ước, được cùng nàng sống đến đầu bạc răng long, có là thường dân cực nhọc, ta cũng cam tâm, vậy mà nàng, sao không hiểu cho lòng ta ?

Ta lập phi, chẳng vì gì, chỉ với mục đích mong nàng sẽ lưu tâm đến tên Hoàng Đế ngày đêm say mê nàng này.

Nhưng không, nàng vẫn tĩnh như mặt hồ, không mảy may chút gợn lăn tăn.

Vậy, ta lập Phi để làm gì ?

Chi bằng phế Phi đi !

Một đại tiệc làm ta say khướt, tìm đến nàng trong cơn mê muội thần trí, ta không cầm được lòng mình mà vồ lấy nàng như hổ đói.

Dù cho trước giờ, ta luôn tôn trọng tấm chân tâm của nàng, ta thật đáng chết !

Ta mê mệt trong cơn mê, cảm nhận được sự chống cự của nàng, nhưng thật ta đã rất hạnh phúc khi có thể hoà làm một với người ta thương.

Ta vui sướng lắm !

Ôm tấm thân trắng sứ của nàng trong tay, lòng ta thấy ấm lạ.

Thân thể nàng đã sưởi ấm ta, hay chính con tim ta vậy.

Minh chứng cho sự trong trắng của nàng chính đã dành cho ta, lòng ta vui không sao tả xiết.

Nàng với tên thế tử đó hôn ước cũng chỉ là hôn ước

Nhưng kìa, chỉ sau khắc hoan ái không lâu, thân thể nàng sao bỗng lạnh ngắt ?

Ôm ấp nàng suốt đêm, cũng chỉ mong nàng có chút hơi ấm.

Thật ta chẳng ngờ, trong tay ta chỉ còn xác nàng.

Vệt máu đỏ tươi từ khoé miệng nàng, ta nhìn mà đau xót.

Phải chăng tên Hoàng đế này khiến nàng phải ghê tởm ?

Đến mức phải dùng thuốc độc tự kết liễu mình đến chết ?

Người ta yêu nhất đời này đã rời bỏ ta, rồi đời còn gì ý nghĩa ?

Ta sống thêm có được chút lợi gì ?

Đành rằng Hoàng đế băng hà, để thêm những kiếp Vua ngu muội chẳng kém ta !

Tửu mỹ, tửu sắc, tiểu nhân kế

Nhành thơm, nhành mượt, hoa rơi đầy ...

- Hoàn -

__________

Dạo này cũng tập tành truyện cổ đại các nàng ạ :> chứ mà viết mãi hiện đại ta cũng khá ngấy :>

Aaaa nhớ các nàng quá đi mất :
 
Back
Top Bottom