Tâm Linh OAN HỒN CÔ GÁI TỘI NGHIỆP

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
198367239-256-k641565.jpg

Oan Hồn Cô Gái Tội Nghiệp
Tác giả: Thienyet1199
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Truyện tâm linh, kể về số phận trớ trêu của một cô gái​
 
Oan Hồn Cô Gái Tội Nghiệp
Phần 1


( Phần 1)

Dòng nước mắt cùng với nụ cười ghê rợm ở một trường học, người con gái bị người yêu cưỡng hiếp, dưới thân thể trần truồng người con gái van xin người kia dừng lại nhưng không được mà đáp lại chỉ là tiếng chép miệng, tiếng cười đến ghê người...

Bình minh tắt, bóng đêm đã bao trùm từng con phố, hai thân thể kia quấn quyện lấy nhau người con gái ra sức vùng vẫy nhưng không cưỡng lại được sức mạnh của người con trai khỏe mạnh.

Người con gái nức nở van xin:- " Dừng lại... dừng lại đi anh... em xin anh dừng lại đi mà"- " Bé ngoan, chiều anh đi mà, anh yêu em lắm"Tiếng nấc của Mai Anh vẫn vang lên xen lẫn tiếng nấc nghẹn ngào, cô gặng hỏi:- " Vì sao phải làm thế này?

Anh yêu em mà anh làm vậy với em sao?

" - " Ngoan nào, chiều anh đi, chỉ một lân thôi mà."

Hoàng đáp lại...

Mai Anh là đứa con gái sức yếu nên không thể cưỡng lại sức mạnh của một đứa con trai.

Khoảnh khắc ấy trước mắt cô như tối sầm lại, tương lai tươi sáng phía trước chấm hết.

Khung cảnh chỉ là tiếng cười, tiếng ếch nhái kêu đến rợn người.

Cả căn phòng không một ánh sáng nó giống như cuộc đời đen tối của cô vậy.

Bầu trời tối sầm lại, mọi thứ đều chuyển sắc, những tiếng chim cú mèo kêu như ai oán.

Hoàng cướp đi cuộc đời con gái và sự trong trắng của Mai Anh, xong rồi hắn bỏ đi, chỉ có cô ở lại.

Hắn phá hoại cuộc đời cô nhưng không chịu trách nhiệm cũng không một câu xin lỗi, chỉ trách cô quá ngây thơ, dại khờ...

để rồi phải chịu đau đớn và tủi nhục.

Ba tháng sau tin Mai Anh có bầu được lan khắp toàn trường, cả trường ai cũng khinh bỉ, sỉ nhục cô, ai cũng tưởng cô đi theo con đường của mẹ cô nên có thai ngoài ý muốn.

Cả trường chỉ trỏ cay nghiệt Mai Anh, không ai hiểu nỗi khổ mà cô phải chịu đựng.

Một tuần kể từ tin đồn đó, báo chí đưa tin tại một trường đại học có một nữ sinh tự tử, khám thi thể cho thấy cô gái ấy đang mang thai, khi chết trong người chỉ có một tờ giấy nội dung ngắn gọn " con xin lỗi mẹ" -----------------

Mai Anh sinh ra dưới cuộc tình oan trái của bố mẹ, bố cô là người đã có gia đình, còn mẹ cô là cave không may lỡ thời.

Mẹ cô cặp kè với người đã có gia đình..

Mai Anh sinh ra và lớn lên dưới sự cay nghiệt của xã hội và dòng họ, mẹ con cô đi đâu cũng bị xua đuổi.

Mẹ cô sinh ra không có một danh phận, thương mẹ nên cô không oán trách mà ngược lại cô càng cố gắng học giỏi để mẹ vui lòng.Cô càng lớn càng xinh đẹp và học giỏi, thành tích của cô rất đáng nể.

Hằng ngày sáng cô đi học chiều bán hoa quả, bán rau phụ mẹ.

Năm 18 tuổi Mai Anh đỗ vào một trường đại học lớn và là một trong ba thủ khoa của trường, cô học rất giỏi mà người ta nói rồi giỏi thường bị ghét, cả trường ai cũng ghét cô, cô chỉ mới vào trường được một kỳ nhưng ai cũng biết hoàn cảnh gia đình cô, biết nghề nghiệp của mẹ cô trước đây nên ai cũng ghét cũng cay nghiệt.

Cô chỉ có một đứa bạn thân tên Thư và một anh người yêu khóa trên tên Hoàng.-------------

Kể từ ngày Mai Anh tự tử cứ đến ngày 29 âm người ta lại thấy có một cô gái tóc dài dẫn theo một đứa trẻ, kể từ ngày cô mất trong trường xảy ra biết bao nhiêu chuyện li kỳ, có hôm học ca 3 có người thấy cô đi học, có hôm cả lớp đang học thì có người thấy cô đứng trước cửa lớp.

Đặc biệt là Thư bạn thân của Mai Anh hay ngồi bàn cuối thỉnh thoảng có người giật tóc nhưng quay lại thì không có ai.

Mọi chuyện cứ thế trôi qua nhưng không có ai bị hại cả, cho đến một ngày vào ngày giỗ tròn một năm của cô lại có một nữ sinh tự tử, cũng ngay chỗ đó, rất ghê rợn mặt cô ấy đầy máu, người tím ngắt như đã chết lâu lắm rồi nhưng trước đó bạn của cô gái đó còn rủ cô gái đó đi uống trà sữa, tối đến thì bạn trai Ngọc còn dẫn cô về nhà rồi mới về.

Mọi chuyện cứ thế diễn ra ly kỳ mà không ai rõ nguyên nhân...
 
Oan Hồn Cô Gái Tội Nghiệp
Phần 2


( Phần 2)

Cái chết của Ngọc là một điều bí ẩn gây hoang mang sợ hãi đến toàn trường.

Cả trường ai cũng biết Ngọc là một cô gái ngoan ngoãn học giỏi, gia đình giàu có, không có thù oán với ai... nên không có lý do gì khiến Ngọc phải tự tử hết.

Cái chết của Ngọc khác hoàn toàn với cái chết của Mai Anh vì mặt Ngọc bị rạch nhát, khám niệm tử thi cho thấy đó không phải là vết rạch mà là vết cào, Ngọc bị đứt mạch máu trước khi chết chứ không phải treo cổ mới chết.

Điều kỳ lạ nữa là sáng hôm sau cổng trường vẫn khóa nhưng Ngọc lại mang xe vào trường được và ai cũng thắc mắc Ngọc đến trường lúc nào và đến để làm gì trong khi 11 giờ đêm qua mới về nhà...

Điều này càng gây hoang mang khiến nhiều sinh viên bỏ học và chuyển trường vì sợ mình là nạn nhân tiếp theo.

-----------------

Chiều hôm đó đi học về Ngọc đi học nhóm không về nhà, tối như thường lệ Ngọc đi chơi với Minh đến 11 giờ đêm mới về.

Về đến nhà Ngọc mới nhớ mình có để quên laptop ở trường Ngọc sợ mất với lại phải sửa báo cáo cho tổ nên vội vàng đến lấy.

Đến trường Ngọc định trèo tường nhưng lạ thay cửa trường không khóa.

Vừa vào trường Ngọc đã thấy một làn gió lạnh thổi qua gáy cô, cô quay người lại nhưng không thấy gì, chỉ thấy một màn đêm bao phủ, Ngọc nghĩ chắc là do mình ảo tưởng.

Cô cứ tiếp tục đi thật nhanh để lấy cái laptop rồi về.

Nhưng đi đến lớp bên cạnh thì cô thấy một làn gió lạnh nữa thổi qua gáy cô, mà đêm nay thì không trăng cũng không gió, trời yên tĩnh đến lạ thường, cô bắt đầu nổi hết da gà.

Cô đứng đó tò mò nhìn vào lớp học kia, lạ thay lớp học vẫn mở cửa, cô nghĩ chắc bảo vệ quên không khoá.

Cô bất chợt nhìn lên bục giảng trước mắt cô là một cô gái tóc dài, mặc áo dài đang ngồi xoã tóc, mái tóc che hết khuôn mặt, bên cạnh cô gái kia là một đứa trẻ hình như đang ngồi nhổ tóc cho mẹ.

Ngọc nghĩ thầm không biết ai mà đến trường giờ này, cô nhìn lại một lần nữa thì cô gái kia mặt cũng trắng bệch, hai mắt đỏ như máu, mặt có vài vết rạch.

Cô gái kia đang tiến dần lại chỗ cô, điều kỳ lạ là cô gái kia di chuyển không một tiếng động như kiểu người không có trọng lượng.

Ngọc biết đó không phải là người cô hoảng sợ bỏ chạy thật nhanh làn gió lạnh cứ ùa theo cô, cô đi chạy được một đoạn đến chỗ cây gạo nơi Mai Anh lớp bên tự tử thì cô lại trông thấy cô gái lúc nãy đang đứng đó...

Cô sợ hãi quay lưng lại định chạy thì cô thấy một con cú mèo đang nhìn chằm chằm vào mình, đôi mắt nó sâu hoắm, sắc bén thấy Ngọc nó kêu những âm thanh ghê rợn cả người.

Sợ quá, cô quay lại xem cô gái đó đâu rồi, cô bắt gặp đôi mắt trắng dã, khuôn mặt đầy máu kia đang nhìn cô cười, tiếng cười vang vọng khắp ngôi trường.

Cô muốn hét lên kêu cứu nhưng không thành lời.

Rồi cô thấy cái bóng trắng ấy phành áo ra, da thịt đã tróc hết, máu cứ tuôn ra theo những mảnh thịt, da thịt đã tróc hết dưới thân hình kia chỉ còn lại một bộ xương, cô hoảng sợ định bỏ chạy nhưng đôi chân kia như đứng lại, tay cũng cứng đơ, mọi thứ đều không cử động được.

Các mạch máu trong người cô cũng đều dừng lại, tim cô đập thình thịch.

Trong giây lát cái bóng trắng kia tiến đến nâng cằm cô lên phát ra những âm thanh lạnh và vang đến rợn người:- " Người đầu tiên chính là mày, mày phải trả giá"Ngọc định mở miệng xin tha nhưng miệng cô như cứng lại, không nói được lời nào.

Rồi cái bóng đó tiến đến cào vào mặt cô, từng vết rạch máu cứ tuôn trào, Ngọc bị phá hủy dung nhan, cô định khóc nhưng không khóc được.

Cô cứ đứng đó không làm sao mà mở miệng hay cử động cơ thể được.

Cô thấy đôi mắt cái bóng kia máu chảy ròng ròng, thoáng chốc Ngọc ngất đi vì sợ... #còn #p/s: đọc ko sợ thì xem cái ảnh cho sợ nhé các cậu😂😂
#còn#p/s
 
Oan Hồn Cô Gái Tội Nghiệp
Phần 3 + 4


( Phần 3 +4)

Cái chết của Ngọc là một điều bí ẩn mà không ai có thể giải thích được, cái chết của Ngọc có nhiều nguyên nhân nhưng những nguyên nhân liên quan đến tâm linh thì không có thể biết được.

Nhưng từ khi Ngọc chết mọi thứ có vẻ lắng xuống một thời gian cho đến khi có sự xuất hiện của một sinh viên mới.

Nhi là một cô gái duyên dáng, xinh đẹp, có thành tích học tập khá tốt nên vừa vào trường Nhi đã trở thành tâm điểm chú ý của toàn trường.

Đây là lần thứ tư Nhi chuyển trường, Nhi vốn thích ngồi ở cạnh cửa sổ, cô bước chân lê lết mệt mỏi đến bàn học.

Cô vừa ngồi xuống bàn mở sách vở ra thì thấy một tờ giấy nhỏ rơi ra từ ngăn bàn.

Cô nhặt lên và đọc trên đó chỉ ghi ngắn gọn 6 chữ " Người tiếp theo sẽ là mày".

Nhi không hiểu chuyện gì đang sảy ra, cứ nghĩ đó là một bạn nào đó trong lớp trêu mình.

Cô mở cửa sổ và ném nó đi thì thấy một con cú mèo trên cây gạo đang nhìn chằm chằm vào mình, hai mắt nó vừa trắng vừa sáng khiến Nhi vô cùng sợ hãi.

Nhi mới vào trường được hai hôm nhưng ai cũng nhìn cô với ánh mắt sợ hãi, xa lánh.

Cô đi đâu cũng là tâm điểm chú ý, bàn tán của mọi người.

Giờ học đã đến, cô giáo bước vào, Nhi không để ý gì bắt đầu chép bài, đột nhiên cô ngước mắt lên bảng, cô vô cùng bàng hoàng và sợ hãi, cô đứng phất dậy, miệng lắp bắp không nói thành lời, người cô cứng đơ lại, cô đưa bàn tay bé nhỏ lên chỉ vào người cô giáo, dường như cô đã thấy thứ gì đó trên bảng.

Mọi người đều nhìn cô hoảng sợ cho rằng Nhi không được bình thường.

Cô giáo thấy Nhi đang chỉ mình, đành quay sang nhìn xung quanh lớp một lượt rồi bảo Nhi:- " Em làm sao vậy"Nhi không trả lời, mặt vã hết mồ hôi...

Cô thấy hai cái bóng trắng trên bảng hình như là một người lớn và một trẻ em, khuôn mặt người đó nhợt nhạt, mái tóc xoã dài ngang lưng, những lọn tóc đen chúng dính vào nhau không rời, giống như một mạng nhện dăng khắp phòng học.

Đôi mắt trắng dã, đã biến đổi thành màu đỏ, hai hàng máu chảy từ mắt xuống khuôn mặt.

Trên cơ thể ấy da thịt đã tróc hết chỉ còn lại một bộ xương, đôi tay gầy guộc ôm sát người cô giáo rồi nó đưa tay cào lên bảng " két... két".

Thoáng chốc cô thấy nó vuốt tóc cô giáo, còn cái bóng nhỏ kia thì sờ lên mặt cô.

Nhi nhìn thấy rõ ràng, hình ảnh ấy quá đáng sợ diễn ra ngay trước mặt cô.

Tim cô đập thình thịch, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, một tay chỉ cô giáo, một tay vịn cạnh bàn.

Cô cứng đơ người ra cho đến khi cô chủ nhiệm lại lay người cô và hỏi thì hình ảnh kia mới biến mất.

- " Em làm sao vậy?

Bình tĩnh lại..."

- " Cô...cô có thấy gì không?

" Miệng Nhi lắp bắp- " Không, không thấy gì cả" Rồi cô giáo mặt lạnh lùng quay đi, ánh mắt cô nhìn Nhi còn ghê sợ hơn trước.

Mọi tiếng xì xào dưới lớp cũng bắt đầu vang lên...

- " Trời sợ quá, có lẽ nào mọi thứ bắt đầu lại rồi không?

"- " Cô ta đã quay trở lại" Cô giáo nghe những đó thì quay xuống nhắc cả lớp, ánh mắt cô như muốn nổ tung:- " Im miệng, ai nói nữa tôi mời phụ huynh" Cả lớp bắt đầu im lặng, cô giáo cũng ngồi đó không còn tâm trạng để giảng bài nữa.

Lan nhìn ra cửa thấy hai cái bóng trắng kia vẫn ở đó, nó nhìn cô không rời, hai mắt cô gái kia máu tuôn ra từng dòng, rồi nó bật cười thành tiếng.

Nhi sợ quá không kìm chế được hét lên:- " Aaaaa....

" Vừa hét Nhi vừa gục đầu xuống bànCô chủ nhiệm tiến đến chỗ cô ánh mắt nhìn cô vừa ghê sợ vừa kinh ngạc.

- " Nhi hôm nay em sao thế, có im lặng để học không, em đang làm mất thời gian của cả lớp đấy."

- " Cô ở....

ở ngoài cửa...có" Nhi quay sang nhìn cô mặt lắp bắp không thành tiếng.

- " Có gì đâu, đừng tưởng tượng lung tung nữa... cuối buổi ở lại gặp tôi."

Nỗi sợ trong Nhi bắt đầu dâng trào lên cô không hiểu chuyện gì đang sảy ra với cô, mọi người đang che giấu cô chuyện gì?

Ngôi trường, lớp học này có gì bí ẩn?

Hai cái bóng trắng mà cô thấy rốt cuộc là gì?

Tại sao cô lại thấy mà mọi người không thấy?

Hàng nghìn câu hỏi cứ đặt ra trong đầu Nhi...

Thấm thoát giờ học trôi qua, mà Nhi chẳng được chữ nào trong đầu, toàn những suy nghĩ vớ vẩn đặt ra trong đầu cô.

Tiếng chuông ra về vang lên phá vỡ mọi suy nghĩ quẩn quanh trong đầu Nhi.

Sau buổi học mọi người đều về hết không ai ở lại làm gì, không ai dám nói chuyện với cô sau vụ việc ban nãy.

Nhi tiến đến gần cô chủ nhiệm, kỳ lạ thay khuôn mặt cô cũng hiện lên những nét sợ hãi, lo lắng giống Nhi- " Thật ra... thật ra lúc nãy em thấy cái gì"- " Không có gì, em nghĩ sao em phải nói trong khi mọi người cố tình giấu em..."

- " Được... không muốn nói thế có chuyện gì thì chịu trách nhiệm lấy.

" Cô giáo lạnh lùng nhìn Nhi- " Vậy cô ta là ai?

Trường mình trước đây đã xảy ra chuyện gì?

Sao không ai nói cho em biết.

"Nghe câu nói của Nhi mặt cô giáo cắt không còn giọt máu, cô vội vã xách đồ ra về, dáng đi thật vội vã...

Thoáng chốc cô giáo đi rồi chỉ còn mình Nhi trong căn phòng yên tĩnh, lạnh lẽo, gió lạnh từng cơn ùa vào gáy cô...

Nhi chưa định hình được điều gì thì cánh cửa lớp bỗng nhiên đóng sập lại.

Nhi quay lại thì thấy viên phấn trên bảng két két viết lên từng chữ " Mày là người tiếp theo, mày không thoát được đâu"#còn
 
Oan Hồn Cô Gái Tội Nghiệp
Phần 5


( Phần 5)

Nhi đứng lặng người, mọi thứ đều quay cuồng, đôi chân, đôi tay cô, cả cơ thể cô mọi thứ dường như không cử động được và những mạch máu trong người cô cũng dừng lại.

Tim cô đập thình thịch tưởng như muốn vỡ tung trong giây lát.

Tê tái và đau đớn mọi thứ dường như có một thế lực vô hình nào đó chống lại cô...

Cô chết lặng trong 10 phút, 10 phút đó kéo dài như cả cuộc đời cô, 10 phút ấy dường như kéo cả cuộc đời cô phía sau.

Cô hoảng sợ không biết làm như thế nào để cứu mình.

Trong giây phút đó, cô đạp cửa chạy đi, mọi thứ xung quanh cô đều trở nên mờ ảo vô hình.

Mỗi bước chân chạy đi như có một thế lực nào đó níu kéo cô lại nơi địa ngục này, mỗi bước chân của cô đều cảm thấy nặng nề.

Cô cứ chạy dọc hành lang lớp học với hi vọng đến nhà xe và cánh cổng trường kia.

Cô chạy không để ý nên va phải một chàng trai, khiến cô trượt chân ngã xuống đất.

Đỡ cô lên nhìn khuôn mặt cô cậu ta định chạy đi nhưng không nỡ bỏ nên đành đỡ Nhi xuống phòng y tế.

Cả cô y tá và cậu con trai kia đều sợ Nhi, mọi người đều nhìn cô với ánh mắt sợ hãi như kiểu mặt cô có thứ gì đó đáng sợ lắm.

Thấy vậy Nhi đứng phất dậy, xách cặp ra khỏi phòng y tế rồi phóng xe về nhà.

Nhi vừa về đến nhà cô vứt cặp lại một góc rồi nằm vật vã ra giường như chẳng thiết thứ gì, chính cô cũng không hiểu nổi chuyện gì đang sảy ra với mình.

Tối hôm đó cô không ăn cơm, cô ngủ...

Cô thấy mình đứng trước một cánh đồng hoang xung quanh đầy cỏ dại, có những cây cao tới đầu gối cô, cô sợ hãi quay sang bên phải thì cô thấy đây là một dãy trường học.

Đứng yên lặng một lúc cô nghe thấy tiếng hét, tiếng kêu cứu và tiếng khóc của một cô gái nào đó.

Cô tò mò đi đến chỗ có tiếng kêu ấy, như một thế lực nào đó dẫn cô đến gốc cây gạo trong trường.

Cô thấy có một co gái mặc đồng phục đang ôm mặt khóc, Nhi tiến lại gần đặt tay lên vai cô gái kia:- " Bạn có sao không?

Sao bạn lại ở đây khóc?

"Nhi chạm tay vào thì cô gái kia cũng bất chợt quay lại, nắm chặt cánh tay Nhi, đôi tay cô gái kia cứng rắc, càng ngày càng xiết chặt tay Nhi, khuôn mặt dần hiện rõ sau mái tóc xoã dài.

Máu chảy ra từ hai hố mắt trắng dã, mùi tanh của thịt người dần bốc lên vây quanh lấy cô, cô gái kia càng xiết chặt tay cô mà cười lớn...

Nhi giật mình tỉnh dậy, mồ hôi ướt đẫm khuôn mặt, cô vừa gặp ác mộng.

Nhi sợ hãi đi vào nhà tắm, xối nước vào người cô muốn rửa sạch hết tất cả những gì đã qua, cô lại ngửi thấy mùi xác chết.

Cô thấy mọi thứ mờ ảo, tưởng là do mặt đầy nước nên cô lấy khăn tắm lau mặt, rồi lau hơi nước trên chiếc gương đó.

Cô nhìn vào gương, mọi thứ trong gương mờ ảo cô càng nhìn càng bị cuốn vào nó, rồi cô giật mình cô thấy trong gương có một bóng trắng đang đứng sau mình vài bước chân, nó vừa cười vừa tiến về phía cô.

Cô hoảng sợ chạy ra khỏi nhà tắm thì cô không thấy gì nữa.

Nhi nghĩ thầm hóa ra chỉ là ảo giác.

Rồi Nhi chạy đi, không gian trước mắt cô luôn mờ ảo.

Một thế giới vô hình đưa cô trở về giéc mộng ban nãy, chính tại cánh đồng hoang phía sau trường, nhưng lần này cô chỉ là người đứng xem, cô hoàn toàn không cử động được.

Tại nơi có cánh đồng cỏ ấy có một cô gái bị cưỡng bức, cô ấy khóc, gào thét trong đau đớn...

Còn người con trai kia thì đầy sung sướng, xung quanh là tiếng ếch nhái, chim chóc kêu đến man rợ... #còn
#còn
 
Oan Hồn Cô Gái Tội Nghiệp
Phần 6


( Phần 6)

Nhi định chạy lại cứu cô ấy nhưng cứ đứng chôn chân tại chỗ không thể cử động được.

Cô chợt nhận ra đó là quá khứ nên không thể thay đổi được.

Cô cũng không biết làm sao để thoát khỏi giấc mộng đó thì mẹ cô gọi, cô mệt mỏi bước vào phòng ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau Nhi dậy sớm đi học cô quyết tâm tìm hiểu mọi điều ở ngôi trường này.

Nhi hăng hái đến lớp hơn mấy hôm trước, cô ăn sáng rồi tung tăng đến trường.

Cô bước đến lớp thì có một cánh tay kéo cô lại thì ra là Huy chàng trai cô đụng phải hôm qua.

Cậu ta mỉm cười hỏi thăm cô:- " Nhi, hôm qua cậu có sao không?

"- " Không sao, cảm ơn, tý về đợi tôi ở cổng trường nhé, tôi có chuyện muốn hỏi cậu"Nói xong Nhi bước vào lớp cô lấy hết sức mạnh để tỏa ra bình thường.

Cô lấy sách ra học mặc cho mọi người nhìn cô với ánh mắt sợ hãi, soi mói...

Cả giờ học cô không tiếp thu được chữ nào, cô tự nhủ với mình " Rồi mọi chuyện sẽ ổn cả thôi."

Tan học cô tung tăng ra cổng trường thì thấy Huy đang đợi cô ở đó, hai người đi uống nước ở một quán gần trường.

Hai người họ giới thiệu sơ qua về nhau.

Khi giới thiệu xong cậu ta nói:- " Cuối cùng cậu cũng có bạn mới rồi nhé"- " Thay vì có nhiều bạn mới ở ngôi trường quái dở này, tôi lại được làm bạn với một con ma nữ, nó theo tôi trong từng cơn ác mộng..."

- " Sao cậu vui thế?

Cậu không sợ sao?

"- " Có, tôi có phải thần thánh đâu mà không sợ"Cậu ta không nói nhìn cô, thấy cậu ta không nói cô nói tiếp:- " Cậu biết vì sao ai cũng nhìn tôi sợ hãi không?

"- " Vì cậu giống một cô gái đã chết ở trường này, cô gái ấy học lớp tôi..."

- " Đêm qua tôi mơ thấy cô gái đó..."

Nghe đến đây, Huy đứng dậy nói:- " Muốn biết không, để tôi dẫn cậu đi xem."

Hai người họ tính tiền rồi rời khỏi quán.

Huy dẫn Nhi vào trường mở tủ của lớp lấy ra một tấm ảnh, cậu ta chỉ vào một cô gái đứng ở giữa tóc dài:- " Đây là Mai Anh, cô gái đã treo cổ tự tử ở ngôi trường này, cách đây 15 tháng..."

Cô chăm chú nhìn cô gái ấy, quả nhiên cô ấy khá giống cô nhất là nụ cười và đôi mắt.

Cô cố nhớ lại cô gái cô gặp trong cơn ác mộng tối qua nhưng không thể nào nhớ được.

- " Cậu biết không, cô ấy tự tử khi đang mang thai hơn 2 tháng, kể từ ngày cô ấy mất, trường này đã xảy ra bao nhiêu chuyện kỳ lạ mà không có thể giải thích được.

Mới đây ngày giỗ đầu của cô ấy cũng có một cô gái lớp bên tự tử chỗ cây gạo đó.

Mọi chuyện được lắng xuống cho đến khi cậu xuất hiện ngồi vào cái bàn đó..."

Huy vừa đi vừa kể, bước chân hai người họ rảo bước vào một cánh đồng hoang phía sau trường.

Đôi chân cô bước không nổi nữa, dường như cô đã nhớ ra điều gì từ giấc mơ tối hôm qua.

- " Huy, đêm qua tôi mơ thấy ở chỗ này cô gái..."

Đang nói thì bị Huy ngắt lời:- " Cậu trở thành đối tượng tiếp theo của cô ta rồi... thôi chúng ta đi khỏi đây thôi."

Nhi không biết nói gì khi nghe câu nói đó, chắc số phận cô đã định sẵn phải như thế này hay sao?

Nhi không muốn nghĩ nữa, cô và Huy rời khỏi chỗ đó.

Nhưng trong bụi cây xa xa vẫn có một ánh mắt nào đó dõi theo từng bước đi, từng hành động của hai người. #còn
#còn
 
Oan Hồn Cô Gái Tội Nghiệp
Phần 7


( Phần 7)

Sau khi Nhi và Huy rời khỏi cánh đồng vắng thì trời cũng sập tối, Nhi vươn vai đứng dậy nói:- " Đi về thôi"- " Ừ"Hai người khoác cặp rời khỏi trường thì gặp một người phụ nữ đi qua, đó là cô hiệu trưởng - một phụ nữ bách niên nhưng vẫn đẹp.

Cô mặc một bộ vắng trắng và mái tóc dài kẹp lại như kiểu con gái hà nội ngày xưa, thấy Nhi và Huy cô hỏi:- " Sao hai em lại ở đây"Nhi thấy cô hiệu trưởng hỏi thì nhìn chăm chú vào khuôn mặt cô, cô thật đẹp và sang trọng, cô cũng nhìn Nhi tầm 1, 2 giây gì đó.

Huy cầm tay Nhi và nói:- " Vâng, bọn em đi ngay đây ạ."

Rồi cả hai bước đi Nhi không nhịn được thốt lên:- " Cô ấy đẹp thật đấy"- " Cô ấy tâm hồn không đẹp như thế đâu.

Đi thôi" Nhi không hiểu sao Huy lại nói như vậy nhưng cô cũng không muốn hỏi nữa.

Hai người về cùng nhau và chia tay nhau tại ngã ba đường làng.

Nhi đi về một mình hôm nay cô không đi xe.

Bước chân cơ nhẹ nhàng nhún nhảy trên con đường nhỏ.

Bỗng gió thổi ào lên làm nghiêng ngả các cây và cánh đồng ruộng lúa.

Đây là mùa hè mặc dù cơn gió đó mát nhưng làm cô nổi hết gai ốc.

Cô đứng lại một lúc rồi quay lại nhìn xa xăm cái con đường mình vừa đi.

Lúc đầu thì bình thường rồi dần dần tim cô đập mạnh, co giật cơ thể làm cô ngừng hoạt động trong 5 giây.

Trời bắt đầu tối, đằng xa như có một cái gì đó đang xông tới chỗ Nhi.

Cô lấy hết sức chạy thật nhanh về nhà nhưng mỗi bước đi của cô đều bị cái gì đó kéo lại mà chính cô cũng không hiểu đó là cái gì.

Lan hốt hoảng bỏ chạy vừa chạy cô vừa nhìn lại thì thứ đó lại càng tiến lại gần mình hơn.

Cuối cùng cô cũng về đến nhà, nước mắt cô bắt đầu rưng rưng.

Cô đạp mạnh cửa gọi mẹ:- " Mẹ, mẹ ơi, mở cửa cho con."

Không có ai trả lời, cô thấy một chùm chìa khóa ở cái xô trước cửa, phải có đến 30 chiếc chìa khóa khác nhau.

Cô bắt đầu mở từng cái một, cái thứ ấy nó vẫn không buông tha cho cô, nó vồn vã muốn xông đến chỗ cô, cô bắt đầu luống cuống và khóc.

- " Keng"Cô làm rơi chìa khóa.

Tay cô run run tê dại như bị ai đóng băng, cô không biết làm thế nào chỉ chờ đợi cái đó đến bắt cô, cô run rẩy đến nỗi không cầm nổi chìa khóa.

Cái thứ đó nó càng tiến lại gần còn cô thì cứ cuống lên mở cửa nhưng cứ cầm chùm chìa khóa lên thì nó lại rơi xuống đất...

Mười mét... năm mét, bốn mét, ba mét... nó càng tiến lại gần chỗ cô.... #còn
#còn
 
Oan Hồn Cô Gái Tội Nghiệp
Phần 8


( Phần 8)

" Cạch" Cánh cửa mở ra Nhi vội vã vào nhà.

Thấy mặt Nhi đẫm mồ hôi mẹ Nhi hỏi:- " Làm gì mà như ma đuổi thế"- " Mẹ làm gì mà giờ mới ra mở cửa" Cô oán trách- " Đang tắm, không thấy mẹ cuốn khăn tắm ra mở cửa cho mày à, sao mày không tự mở cửa mà vào.

"Nhi im lặng bước lên phòng thì mẹ cô nói:- " Tối nay mẹ đi có việc, cơm mẹ nấu cho con rồi đấy, ở nhà trông nhà nhé"Lan giật nảy mình, cô thấy gáy hơi lạnh, cô hoảng sợ sợ cái thứ ban nãy lại xuất hiện.

Lan bước lên phòng vứt hết cặp sách lên bàn, cô bật hết đèn trong nhà lên, đóng hết cửa lại.

Mẹ Nhi đi là lúc 8 giờ từ lúc mẹ Nhi đi thì căn phòng của cô trở nên lạnh, vừa lạnh vừa vắng đến kinh hãi, cô vừa thốt lên:- " Sao lạnh thế này"Vừa dứt lời tất cả các bóng đèn trong nhà đều tắt hết, mọi thứ tối om.

Nhi lấy cây nến thắp lên, cô cắm ở phòng mình 7 cây, mỗi góc một cây rồi đóng hết cửa lại nhảy lên giường chùm chăn lại.

Kỳ lạ thay đây là mùa hè nhưng chùm chăn lại Nhi vẫn cảm thấy lạnh, lạnh đến ghê người.

Cô nằm im nghĩ đó là cách thông minh và an toàn nhất trong lúc này.

Đột nhiên cửa sổ bật tung gió ùa vào thổi tắt những ngọn nến bé nhỏ.

Khắp căn phòng lại tràn ngập bóng tối, Nhi nằm im, cắn chặt môi trông khoảng thời gian này trôi đi thật nhanh.

Nhưng từ phía cửa sổ kia có một thứ gì đó như đang mời gọi cô.

Cô cố gắng để không bị hút vào nó nhưng cuối cùng cũng không cưỡng lại được.

Cô liền kéo chăn lên tiến về phía cửa sổ.

Ánh trăng- đó là thứ mời gọi cô.

Cô đứng đó ngắm trăng, hôm nay trăng thật đẹp, gió nhẹ hiu hiu khẽ vuốt tóc cô.

Một lần nữa Nhi lại rơi vào một thế giới ảo nửa thực, nửa mơ.

Từ cửa sổ cô nhìn xa xăm cô không hiểu mình đang nghĩ gì.

Rồi cô thấy một nữ sinh có mái tóc đen dài ngang lưng đang đi học về trên con hẻm nhỏ, từ xa là một nam sinh cầm hộp quà chạy theo.

Chàng trai kia ngượng ngùng trao cho cô gái gói quà và nói:- " Anh yêu em, yêu em từ rất lâu rồi" Cô bé đó xúc động chạy đến ôm chàng trai kia.

Họ quấn quýt lấy nhau, cảnh hoàng hôn lúc ấy trở nên thật đẹp thơ mộng như mối tình thời sinh viên vậy.

Rồi cô bé cúi xuống cột dây giầy, cô bé không nhận ra nam sinh kia đang chú ý đến phần hở ra vì váy cô bé hơi ngắn.

Nhi thấy được nụ cười nham hiểm và ánh mắt giả tạo của cậu ta khác hoàn toàn với lúc tỏ tình.

Cô bé đó không biết gì đứng dậy quay sang cười, cậu ta cũng cười lại...

Rồi bất chợt cô bé đó tiến lại gần Nhi như biết rằng Nhi đang nhìn trộm vậy, Nhi bắt đầu thấy sợ hãi, cô bé đó càng tiến lại gần Nhi càng nhận ra cô bé đó là người chiều nay theo cô trên con hẻm nhỏ, Nhi chợt nhận ra đó là quá khứ nhưng cô không thể nào thoát ra được, trong khi cô bé đó càng tiến dần về phía cửa sổ nơi cô đang đứng, hai dòng máu từ khóe mắt cứ chảy ra liên hồi xuống cổ, rồi chiếc áo trắng.... #còn
#còn
 
Oan Hồn Cô Gái Tội Nghiệp
Phần 9


( phần 9)

Vừa lúc đó cô giật mình tỉnh dậy, thì ra đó chỉ là giấc mơ, cô vẫn còn trong chăn, nến vẫn còn đang cháy.

Cô toát mồ hôi nên bật tung cái chăn ra cho đỡ nóng, cô cảm thấy lạ lùng thay nãy đắp chăn cũng cảm thấy lạnh nhưng sao bây giờ lại cảm thấy nóng thế này.

Cô định mở cửa cho mát nhưng rồi lại thôi.

Rồi đèn bật sáng, cô nhẹ người bắt đầu thổi nến nhưng chưa kịp thổi thì nến đã tắt hết mặc dù cửa sổ vẫn đóng.

Cô không sợ nữa vì dù sao ảo giác ban nãy cũng không đáng sợ như mấy lần trước.

Cô suy nghĩ vẩn vơ không hiểu tại sao mọi thứ lại đổ lên đầu cô, sóng gió đến quá mạnh với cô, nó như muốn xé xác cô thành trăm mảnh.

Rồi mẹ cô cũng về bà không lên phòng cô mà đi ngủ luôn.

Đêm hôm ấy cô ngủ ngon nhưng cũng vì thế mà cô không hiểu cái quạt trần đang lững thững kia có một người treo cổ mình cùng với một sợi dây thừng lên đó, nhưng khi tỉnh dậy thì cô thấy mình cũng không sao?

Sáng hôm sau cô dậy muộn, cô vội vã đến trường để điểm danh, may mà khi cô đến thì cổng trường vẫn mở cửa.

- " May quá, suýt thì muộn"Cô luống cuống chạy vào lớp nhưng không cẩn thận nên cô va phải một người ở hành lang khiến cả hai cùng ngã ra.

Nhi vội vàng xin lỗi còn anh chàng kia thì càu nhàu.

Khi anh ta ngước lên nhìn mặt Nhi thì lại thay đổi biểu cảm...

- " Em phải cẩn thận chứ"- " Vâng" Cô cúi đầu tỏ vẻ xin lỗiHai người nhìn nhau Nhi thấy sợ hãi khi nhìn vào đôi mắt ấy, khuôn mặt ấy đột nhiên cô thấy quen, hình như cô đã gặp ở đâu đó rồi.

Nhưng rồi anh chàng kia cũng đi, Nhi khựng lại một lúc thì nhớ ra đó là chàng trai tối hôm qua cô thấy trong ảo giác đó.

Giờ ra chơi cô ngồi ở ghế đá, duỗi thẳng chân rồi vươn vai, cô ngắm đôi chân trắng nõn nà của mình.

Ngắm chán rồi cô lại suy nghĩ sâu chuỗi tất cả các sự việc lại với nhau.

Mọi thứ hầu như cô đều biết hết, cô sẽ lên một kế hoạch để làm rõ cái chết của cô gái có gương mặt giống cô trước đây.

Buổi học hôm đó Nhi không tiếp thu được nhiều, đến lúc về nhà cô nghĩ lại tất cả những thứ đó một lần nữa.

Cô không biết điều gì xảy ra khiến cuộc đời cô trở nên bi kịch đến vậy?

Nhi nằm xuống giường vật vã, rồi cô lại vào máy tính chơi game.

Cô chơi hết game nay đến game khác nhưng cũng không thấy thoải mái.

Bỗng máy tính của cô hiện ra một đường link, cô tò mò bấm vào đó nhìn vào dòng chữ và nhạc đang chạy...

Bỗng nhiên có một con ma xuất hiện trước mặt cô đang cười... #còn
#còn
 
Back
Top Bottom