1."
Bảy năm ngứa ngáy."
Từ đống đổ nát của Utopia, Trương Đông Lam đứng dậy một lần nữa, kết luận như vậy.
Đây là cách anh ta nói về Đào Trạch và Đường Ninh.Phải, cho dù là người luôn được ca tụng là "thiện nhân số một SID" - phó đội trưởng Đào, người ôn hòa dịu dàng ấy – giờ cũng đã lên chức phó tổ trưởng rồi – cũng không tránh khỏi cãi vã với vợ, thậm chí chiến tranh lạnh gần nửa tháng.
Mà nguyên nhân tranh cãi, trong mắt người ngoài, thật ra chỉ là chuyện con cái nên học trường quốc tế hay trường công lập, một việc không lớn cũng chẳng nhỏ, chẳng có đúng sai tuyệt đối."
Bùi gia, anh cũng đừng lo lắng quá.
Hai người sống với nhau lâu rồi, hết cái giai đoạn cuồng nhiệt ngọt ngào thì mấy chuyện lặt vặt cãi nhau là bình thường thôi mà."
Người được gọi đùa là "triết gia" ung dung nhấp một ngụm trà, tiện tay rót thêm cho Bùi Tố, rồi chậm rãi nói tiếp:"Hơn nữa, chuyện nhìn thấu lòng người, Bùi gia anh đâu có thiếu kinh nghiệm hơn tôi.
Nhiều lúc, cái người ta tranh không phải đúng hay sai, mà chỉ là cái tôi.
Với tính cách của hai người đó, mấy chuyện này chẳng là gì, chỉ cần cho họ một cái bậc thang, chẳng mấy chốc lại vui vẻ như thường thôi."
Bùi Tố nhìn hơi nước bốc lên từ tách trà, chỉ khẽ mỉm cười, chẳng tỏ thái độ gì.
"Bậc thang à?
Có lẽ vậy."
Cái gọi là "triết gia", chính là kiểu người luôn nhìn mọi chuyện rất thoáng.
Trời có sập cũng coi như được thêm cái chăn đắp.
Dù năm đó giữa nhà họ Bùi và nhà họ Trương có thâm thù huyết hải, nhưng khi mọi chuyện kết thúc, kẻ bị người đời xem là con nhà giàu ăn chơi vô dụng như Trương Đông Lam lại có thể cười xoá bỏ hiềm khích, sau khi vực dậy tinh thần vẫn có thể ngồi uống trà, tán gẫu với Bùi Tố.Về chuyện năm xưa, Bùi Tố ít nhiều vẫn mang trong lòng chút áy náy, trong chuyện làm ăn cũng nhiều lần chiếu cố Trương Đông Lam.
Mà Trương Đông Lam cũng chẳng vạch trần, những tài nguyên mà nhà họ Bùi ngầm thiên vị, anh ta đều vui vẻ nhận hết.
Lâu ngày, hai người lại thật sự trở thành bạn tâm giao.
Thậm chí thỉnh thoảng Bùi Tố còn đem mấy chuyện không tiện nói với người ngoài ra tâm sự với anh ta.
Bởi vì, kẻ ngốc giả thông minh đôi khi lại có thể đưa ra những góc nhìn khiến người ta bừng tỉnh."
SID các cậu toàn gặp mấy vụ kỳ quái, nhưng cuộc sống của người bình thường đâu có nhiều sóng gió như bọn mình đâu, Bùi gia, có những chuyện... thật sự chẳng đáng để lo."
Trương Đông Lam lắc đầu cười.Thật ra lần này Bùi Tố tìm Trương Đông Lam cũng chẳng phải để hỏi chuyện nhà Đào Trạch, vì Bùi Tố thừa biết với nhân phẩm và đạo đức của vợ chồng Đào Trạch, dù họ chọn thế nào cũng sẽ không làm ảnh hưởng đến tương lai của con.
Chuyện mà Bùi Tố muốn hỏi, là về một vấn đề gần đây giữa hắn và Lạc Vi Chiêu – chính là chuyện thực tập sinh mới của SID.Bùi Tố rất tự tin vào sức hấp dẫn của mình và nhân phẩm của sư huynh hắn.
Hắn vốn chẳng nghĩ mấy tình huống "thực tập sinh đơn thuần phải lòng cấp trên lạnh lùng" kiểu cũ kỹ ấy sẽ tạo nên sóng gió gì cho mối quan hệ giữa hắn và Lạc Vi Chiêu.
Thậm chí hắn còn cảm thấy chẳng tệ chút nào – mượn mấy tin đồn vớ vẩn ấy để giả vờ ghen, thậm chí có khi ghen thật chút chút, rồi lấy cớ mà "thu phục" Lạc Vi Chiêu trong những cuộc vui giường chiếu, vun đắp tình cảm thêm khăng khít.Những màn như vậy đâu phải mới một hai lần, mở đầu mọi chuyện cũng hoàn toàn diễn ra theo kế hoạch của Bùi Tố.
Cho đến khi hắn phát hiện, thực tập sinh kia theo Lạc Vi Chiêu về nhà Đào Trạch ăn cơm có vẻ hơi nhiều lần, thậm chí khi Lạc Vi Chiêu đi công tác xa cũng mang cậu ta theo.
Tình trạng này kéo dài gần nửa năm, đến khi cậu thực tập sinh kia chính thức trở thành thành viên SID, Bùi Tố mới nhận ra – nhân vật lần này không giống mấy bông hoa cỏ dại hắn từng gặp trước đây, không đơn giản chỉ là "gia vị cho tình yêu" nữa rồi.⸻2."
Vừa tốt nghiệp đã được giữ lại SID làm chính thức, chắc là không dễ đâu nhỉ."
Sau một trận triền miên, Bùi Tố vừa tắm xong, trên người còn lấm tấm hơi nước, mắt lim dim, chui ngay vào lòng Lạc Vi Chiêu, giả vờ lơ đãng mà nhắc đến."
Ừm, đúng là không dễ.
Dù sao SID đều là tinh anh.
Mỗi năm thực tập sinh có vài ba mối quan hệ gửi gắm, nhưng mà kiểu nhan sắc và đầu óc đều xuất chúng như bảo bối nhà mình, mười năm cũng chẳng gặp được một người đâu."
Mỹ nhân chủ động nhào vào lòng, Lạc Vi Chiêu tất nhiên ôm chặt, mũi nhẹ cọ qua làn da trắng mịn trên cổ Bùi Tố, hôn khẽ lên chỗ mạch đập dưới lớp da."
Vậy mà cậu nhóc thực tập sinh kia lại lọt được vào mắt xanh của Lạc tổ, quả thật là thiên phú dị bẩm."
Bùi Tố nắm lấy ngón tay Lạc Vi Chiêu, nhẹ nhàng vuốt ve vết chai sạn trên da.
"Năm đó em còn chẳng được đãi ngộ như thế, nào có ai tận tay dạy từng chút một như sư huynh đâu."
Lạc Vi Chiêu nghe ra chút chua chua, nhưng nhìn biểu cảm Bùi Tố cũng không giống đang thật sự tức giận, liền cho rằng hắn chỉ đang trêu mình, cười nói:"Sao vậy?
Tổng Bùi thấu hiểu lòng người cũng biết ghen à?
Năm đó chú Đổng Tân sợ em đi lạc đường thôi, đó là vì thương em.
Với lại, Tiểu Tân là con của tiền bối bên đội chống ma túy, vì thân phận cậu ta nên mọi người trong SID đều chăm sóc thêm, anh cũng không ngoại lệ.
Tiểu Tân không được nhanh nhẹn, chẳng thể làm nhiệm vụ tiền tuyến, anh tự mình dẫn, giao cho cậu ta làm chút việc giấy tờ, coi như có cái nghề ổn định.
Nếu em để ý thật, đợi thằng nhóc nhà Đào Trạch vào tiểu học, anh sẽ để Tiểu Tân theo cậu ta, thế được không?"
Bùi Tố không trả lời ngay, chỉ mở to đôi mắt long lanh, liếc Lạc Vi Chiêu một cái, ánh mắt đầy vẻ "em cạn lời", rồi lập tức quay lưng lại."
Em buồn ngủ rồi, tắt đèn đi ngủ!"
"Vâng, sếp lớn, nghe lệnh ~"Nhưng nước chảy vô tình, hoa rơi lại hữu ý.Lúc còn là thực tập sinh, Vương Tiểu Tân vẫn khá biết điều, ít nhất là khi đông người thì chẳng làm gì vượt quá giới hạn với Lạc Vi Chiêu, thi thoảng chỉ có chút động chạm mập mờ trong những lúc riêng tư.Lạc Vi Chiêu lúc đó bận tâm làm việc, cũng chẳng để ý nhiều, chỉ cảm thấy cậu nhóc này làm việc cứ hấp tấp vụng về.Nhưng từ sau khi chính thức vào SID, hành vi của Vương Tiểu Tân dần trở nên vi diệu.Giống như mấy phi tần trong phim cung đấu, nhẫn nhịn bao lâu cuối cùng cũng leo lên được, ngoài mặt với Lạc Vi Chiêu và Đào Trạch thì ngoan ngoãn, hiểu chuyện, nhưng khi đối xử với đồng nghiệp bình thường thì bắt đầu qua loa, làm việc cẩu thả – dù ngoài mặt vẫn rất lễ phép, nhưng hỏi gì cũng không biết, không hiểu, không làm được.
Chỉ cần Lạc Vi Chiêu và Đào Trạch xuất hiện, cậu ta lại trở nên nhiệt tình chăm chỉ, thậm chí tan làm rồi vẫn cắm đầu vào máy tính nghiên cứu tài liệu, với những dự án do hai "lão đại" phụ trách thì đặc biệt hăng hái.Dần dần, các đồng nghiệp khác chẳng còn có thiện cảm với cậu ta nữa.
Nhưng cũng chẳng ai nói được gì, vì lãnh đạo chưa lên tiếng, thỉnh thoảng còn được khen trong cuộc họp, lại thêm cái mác "con của liệt sĩ" bảo kê, nên ai bực bội cũng chỉ biết nhịn.Còn Bùi Tố, trong bảy năm qua đã tốt nghiệp thạc sĩ ở Chính Pháp Tân Châu, lại thuận lợi hoàn thành tiến sĩ.
Việc vào SID vốn chỉ là xem hắn có muốn hay không, nhưng giờ đây tập đoàn Bùi thị ngày càng phát triển, việc cần hắn đứng mũi chịu sào cũng ngày càng nhiều, không thể cùng lúc toàn tâm toàn ý cho cả hai bên.
Bùi Tố giờ chỉ làm cố vấn tâm lý tội phạm cho SID, chỉ khi nào có vụ án lớn, hoặc khi hắn rảnh muốn qua thăm Lạc Vi Chiêu thì mới xuất hiện.Thành ra, nửa năm qua, chuyện về cậu Vương Tiểu Tân tham vọng này, Bùi Tố chỉ nghe loáng thoáng, chưa gặp trực tiếp lần nào.Nhưng bây giờ, Bùi Tố bắt đầu cảm nhận được mối nguy từ bông hoa nhỏ này.
Đúng lúc mấy thương vụ sáp nhập bên công ty đã vào giai đoạn cuối, rảnh rỗi hơn, Bùi Tố quyết định chọn ngày qua SID "thăm hỏi" một chuyến.3.Trong phòng họp của SID, mọi người căng thẳng theo dõi từng slide trên màn hình chiếu."
Lạc đội, đây là vụ án do khu Tây Hạ báo lên."
Một điều tra viên báo cáo, "Khoảng nửa tháng trước, khu Tây Hạ bắt đầu có người dân liên tiếp trình báo thanh niên nam giới mất tích, đến hôm nay đã có tổng cộng năm trường hợp rồi.
Những người mất tích đều trong độ tuổi từ 20 đến 30.
Chúng tôi đã kiểm tra camera giám sát ở khu vực đó gần nửa tháng, nhưng không tìm thấy bất kỳ cảnh nào cho thấy họ bị bắt cóc.
Tất cả đều biến mất sau khi rời khỏi các khu vực có camera, và điểm chung là thời gian cuối cùng họ xuất hiện trên hệ thống giám sát đều rơi vào cùng một ngày.Chúng tôi đã điều tra các mối quan hệ xã hội của những người mất tích, ngoài việc có hai người trong số họ là anh em sinh đôi, thì không phát hiện ra bất kỳ mối liên hệ nào khác.
Điểm chung duy nhất là trước khi mất tích, tất cả đều từng đăng nhập vào một website có tên 'Muetta'.
Bên An ninh mạng đã kiểm tra, tên miền website này đặt ở nước ngoài, hiện tại đã tạm thời bị chặn truy cập."
Lạc Vi Chiêu trầm ngâm vài giây rồi nhanh chóng ra quyết định: "Tiểu Kiều, em dẫn theo vài người đi điều tra thông tin về 'Muetta'.
Bảo Tiểu Kính dẫn Tiểu Tân đến thăm nhà của những người mất tích, cố gắng xác định xem trước khi họ mất tích đã tiếp xúc với ai.
Anh sẽ liên hệ khu Tây Hạ điều thêm nhân sự hỗ trợ cho các em."
"Lạc đội... hôm nay em cảm thấy người không được khỏe, em có thể ở lại tổ để hỗ trợ anh sắp xếp manh mối không?
Em sợ ra hiện trường sẽ kéo chân anh Dương..."
Tiểu Tân yếu ớt nói, còn ho khan mấy tiếng ra vẻ rất đáng thương."
Vậy thì...
Tiểu Kiều, em đổi với Tiểu Kính, hai người cùng đi nhé.
Tiểu Ngũ, phần điều tra thông tin 'Muetta' giao cho em.
Đào Trạch, lát nữa chúng ta cùng ngồi lại sắp xếp các đầu mối, xem còn bỏ sót điểm nào không.
Không còn việc gì nữa thì tan họp, có thông tin mới nhớ lập tức cập nhật."
Lạc Vi Chiêu nhướng mày, tỏ ra hơi bất đắc dĩ, nhưng cũng nhanh chóng sắp xếp lại nhiệm vụ.Mọi người rời khỏi phòng họp, còn chưa về đến chỗ ngồi đã ngửi thấy mùi đồ ăn thơm phức, không khí căng thẳng lập tức được xoa dịu vừa đủ.
Tiểu Kiều lập tức tỉnh táo, lao vọt về phía khu làm việc, trên bàn bày đầy bánh ngọt vừa mới ra lò, trái cây tươi cắt sẵn, còn có ly trà sữa mà cô thích nhất.
Một bóng người quen thuộc với dáng vẻ nhã nhặn đang cầm ly nước, nở nụ cười dịu dàng với cô từ phía sau Tiểu Kính."
Bùi tổng— tôi nhớ anh chết đi được!
Cuối cùng anh cũng nhớ tới việc an ủi tụi tôi rồi!
Lúc anh không có mặt, Lạc đội ngày nào cũng bóc lột tụi tôi, chẳng có phúc lợi gì hết, tôi mệt đến nỗi sắp mọc thêm mấy nếp nhăn rồi đấy ——" Tiểu Kiều nũng nịu kể khổ như một công chúa nhỏ về với mẫu hậu của mình."
Được rồi, mau ăn chút gì rồi làm việc tiếp.
Gần đây không phải nhàn rỗi quá rồi sao, không tăng ca nên thấy trống hả?"
Lạc Vi Chiêu liếc cô một cái, nhưng khi nhìn thấy Bùi Tố thì lập tức đổi sang gương mặt tươi cười, bước nhanh đến gần: "Sao em tới đây?
Việc công ty xong rồi thì về nhà nghỉ ngơi cho khỏe."
Miệng thì nói vậy, nhưng mặt mày anh rạng rỡ hẳn lên, tay cũng không nhịn được mà khoác lên vai Bùi Tố."
Không sao, dạo này công ty bận, cũng lâu rồi em chưa ghé qua SID.
Dù sao em cũng là cố vấn đặc biệt bên tội phạm học của các anh, qua xem có gì cần hỗ trợ không."
Bùi Tố đưa ly nước trong tay đến sát miệng Lạc Vi Chiêu, ghé sát tai anh thì thầm:
"Chủ yếu là nhớ anh."
Lạc Vi Chiêu cảm thấy câu nói này ngọt đến tận tim, uống gì cũng thấy ngọt.Ánh mắt Bùi Tố đảo một vòng quanh phòng, khóe mắt bắt được hình ảnh một thanh niên trẻ ôm chồng tài liệu, đang lặng lẽ liếc hắn với ánh mắt có chút khó chịu, nhưng khi bốn mắt chạm nhau lại lập tức cúi đầu xuống.
Cậu trai trẻ mặc sơ mi trắng đơn giản, quần jeans gọn gàng, eo thon chân dài, gương mặt thanh tú, tóc cắt ngắn ngang tai, thoạt nhìn có vẻ trong sáng, thậm chí còn có chút nắng ấm —— tặc, nếu Lạc Vi Chiêu trẻ hơn mười tuổi, e là cũng khó mà giữ vững lòng mình."
Đúng rồi, Tiểu Tân, qua đây anh giới thiệu."
Lạc Vi Chiêu gọi cậu trai kia tới, "Đây là Bùi Tố, tiến sĩ tâm lý tội phạm trẻ nhất của Đại học Chính Pháp Tân Châu, là cố vấn đặc biệt của SID, cũng là người yêu của anh."
Nói đến đây, Lạc Vi Chiêu mỉm cười rạng rỡ với Bùi Tố, rồi quay lại nói tiếp với Tiểu Tân: "Cố vấn Bùi thỉnh thoảng sẽ tới SID hỗ trợ, sau này em có gì không hiểu cũng có thể hỏi em ấy.
Em ấy cũng được coi là sư đệ mà anh trực tiếp dìu dắt, năng lực thì... miễn cưỡng so được với anh."
"Lạc đội lại đùa rồi."
Bùi Tố đã quá quen với cái mặt dày của Lạc Vi Chiêu, bình tĩnh đưa tay ra với Tiểu Tân, "Em là tân binh tốt nghiệp rồi trực tiếp ở lại SID, trẻ tuổi có triển vọng, có lẽ chính anh mới là người cần học hỏi từ em.
Thầy Vương, sau này nhờ em chỉ giáo nhiều hơn."
Cậu thanh niên giả vờ ngại ngùng bắt tay, cười nhẹ, nhưng trong mắt lại loé lên một tia lạnh lẽo.⸻4.Đã đến đây rồi, Bùi Tố cũng tiện thể ở lại cùng Lạc Vi Chiêu và Đào Trạch tiếp tục phân tích vụ án.
Tiểu Kiều, Tiểu Kính và Tiểu Ngũ làm việc rất nhanh, chưa đầy một buổi chiều đã tổng hợp xong tư liệu liên quan đến "Muetta" và thông tin từ việc đến thăm nhà người mất tích, gửi qua cho tổ.Thông tin về "Muetta" vô cùng ít, chỉ tìm được vài bài viết rải rác trên một số diễn đàn, và mấy chủ đề không mấy nổi bật trong các nhóm thám hiểm những ngôi nhà hoang.
Tổng kết lại, đây là một tổ chức dân gian sùng bái Nữ Thần Cái Chết, thường tổ chức những nghi lễ tàn nhẫn với động vật, cho rằng máu là ô uế, giết chết động vật và để máu chúng chảy cạn có thể giải thoát linh hồn khỏi gông cùm của thể xác, giúp linh hồn thoát khỏi bản năng giết chóc lẫn nhau, trở nên bất diệt.
Những người thực hiện nghi lễ sẽ được Nữ Thần Cái Chết che chở.Những người mất tích trước đó dường như đều thích xem các bài viết về thám hiểm nhà hoang, người thân còn cho biết, nửa năm gần đây họ thường xuyên đi du lịch một mình, nhưng về nhà lại chẳng bao giờ nói đã đi đâu."
Lạc đội, có khi nào bọn họ đi thám hiểm mấy căn nhà hoang, rồi bị 'Muetta' tẩy não?"
Tiểu Tân ghé sát hỏi."
Không phải không có khả năng, nhưng nếu họ là người thực hiện nghi lễ, cho dù hành vi vi phạm đạo đức, cũng chưa chắc đã vi phạm pháp luật tới mức phải trốn đi, không có lý do để mất tích."
Đào Trạch nghĩ một lúc rồi lắc đầu."
Hoặc có thể, ban đầu họ nghĩ mình là người thực hiện nghi lễ, nhưng khi nghi lễ bắt đầu, họ lại trở thành vật hiến tế thì sao?"
Bùi Tố xoay nhẹ cây bút trong tay, bình tĩnh nói."
Thế thì hợp lý hơn rồi."
Lạc Vi Chiêu gật đầu đồng ý, "Những chuyến đi nửa năm qua của họ có thể là để tham gia các nghi lễ hiến tế, nhưng họ biết hành vi này khó được người thường chấp nhận, nên không nói với ai.
Vụ mất tích lần này, rất có thể là đã hẹn nhau đi tham dự nghi lễ tiếp theo."
"Và kết quả là, có thể họ đã bị bắt làm vật tế."
Đào Trạch tiếp lời.Có manh mối rồi, Lạc Vi Chiêu và Đào Trạch lập tức liên hệ với các khu vực, sắp xếp cảnh sát khu vực kiểm tra những căn nhà hoang khả nghi.
Đội đặc nhiệm SID cũng nhanh chóng chia thành các nhóm nhỏ, xuất phát tới những địa điểm trọng yếu cần điều tra.Lạc Vi Chiêu vốn định để Tiểu Tân và Bùi Tố ở lại tổng bộ SID chờ lệnh, vì sáng Tiểu Tân còn nói cơ thể không khỏe.
Ai ngờ cậu lại từ chối, thậm chí còn tỏ ra vô cùng tích cực, nhanh chóng thu dọn đồ đạc, yêu cầu được theo anh ra hiện trường để tích lũy kinh nghiệm thực tế."
Ài, thôi được rồi."
Ra hiện trường cũng chẳng phải chuyện dễ dàng, Lạc Vi Chiêu vốn cũng không định tự mình đi, nhưng Tiểu Tân đã chủ động như vậy, dẫn theo tân binh học hỏi thêm kinh nghiệm cũng hợp tình hợp lý.
Lạc Vi Chiêu tự nhận mình là người thầy tốt, thêm một đệ tử giỏi thì SID cũng có thêm người làm việc."
Bùi Tố, em ở lại tổ đợi anh về, nếu mệt hoặc có việc thì nhắn tin cho anh nhé, được không?"
Lạc Vi Chiêu dặn dò đơn giản rồi vội vã rời đi.Bùi Tố ngồi vào chỗ, nhìn theo bóng lưng của Lạc Vi Chiêu và cậu trai trẻ đi cạnh, suy tư vài giây, ánh mắt chuyển sang tấm bản đồ Tân Châu trải trên bàn, nơi mấy địa điểm trọng yếu đã được khoanh tròn.
Sau khi cân nhắc một lát, Bùi Tố đứng dậy, rời khỏi văn phòng.5.Trời cuối thu, tuy chưa vào mùa tuyết rơi, nhưng khí trời đã dần trở lạnh.Bùi Tố lái xe một mình đến gần công viên đầm lầy ven biển.
Trời đã bắt đầu nhá nhem, cơn mưa thu lất phất rất nhanh đã làm mờ đi cửa kính xe.
Trong lòng hắn chỉ thầm than thời tiết thật không biết điều.
May mà trong xe hắn lúc nào cũng để sẵn mấy cái ô, tiện lấy ra dùng.
Xe chạy đến bên ngoài một khu biệt thự bỏ hoang thì không thể tiến vào được nữa, lối vào bị bao quanh bởi hàng rào sắt gỉ sét tả tơi.
Bùi Tố đành phải dừng xe ở cổng, lấy ô, xuống xe, che ô bước qua khe hở trong hàng rào sắt tiến vào bên trong khu biệt thự.Đi bộ chừng năm phút, không thấy gì đặc biệt, Bùi Tố vốn định rời đi, nhưng ánh mắt hắn lại vô tình dừng lại ở cánh cổng sắt của một căn biệt thự, nơi treo lủng lẳng một ổ khóa mới tinh nhưng lại chưa khóa."
Công viên đầm lầy ven biển, khu biệt thự Thiên An Vọng Hải Phủ, khu C, tòa số 13, đến đây."
Bùi Tố lấy điện thoại nhắn cho Lạc Vi Chiêu và Đào Trạch, kèm theo định vị."
Đã nhận."
Tin nhắn được trả lời gần như ngay lập tức, sau đó điện thoại lại rung thêm mấy cái: "Nửa tiếng, bảo bối đợi anh, đừng có đi lung tung một mình."
Đợi chưa được bao lâu, trời lại mưa to hơn.
Cơn gió đêm mang theo mưa lạnh len lỏi thấm vào da thịt Bùi Tố, vết thương do đạn năm xưa để lại trên vai hắn dần dần nhói lên âm ỉ.
Bùi Tố liếc nhìn đồng hồ, chưa được mười phút đã qua.
Hắn nhắn cho Lạc Vi Chiêu một tin nữa, quyết định trước tiên vào trong biệt thự tránh mưa.【Mưa to quá, em vào trong tránh tạm, em không đi lung tung đâu.】Vốn dĩ Bùi Tố thật sự không định đi lung tung.
Chỉ là sau khi dời ổ khóa, đi qua sân trước, lúc đang thu ô dưới mái hiên để tránh mưa, trong biệt thự bỗng truyền ra vài tiếng rên rỉ kỳ lạ.
Hắn lắng nghe, hình như bên trong có hai người đang di chuyển, còn có cả tiếng kéo lê vật nặng.Bùi Tố nhẹ nhàng lén nhìn vào trong qua cửa sổ, ánh nến chập chờn chiếu lên mấy bóng người.
Đúng lúc Bùi Tố đang nín thở quan sát kỹ hơn — "Két" — cửa gỗ biệt thự bất ngờ mở ra.
Một người đàn ông trẻ tuổi, dáng người cao lớn, mặc áo mưa đen đi ra ngoài, cười với hắn, trông tâm trạng khá tốt."
Chào buổi tối, chú mèo hoang tò mò."
Hắn xuất hiện, đối phương dường như chẳng lấy làm ngạc nhiên chút nào.
Người kia giơ gậy gỗ lên tấn công Bùi Tố.
Con ngươi Bùi Tố co lại, vội giơ tay lên đỡ, cơn đau nhói dữ dội lập tức truyền từ cánh tay đến.
Chưa kịp chắn cú thứ hai, gậy gỗ lại quật thẳng xuống trán hắn —"Chết rồi, phen này sư huynh sẽ giận lắm mất..."
Ngay khoảnh khắc ý thức tan rã, điều cuối cùng Bùi Tố nhớ được là vẻ mặt Lạc Vi Chiêu ôm chặt lấy hắn giữa biển lửa bảy năm về trước.⸻6.Lần nữa mở mắt ra, khuôn mặt phóng đại của Lạc Vi Chiêu đập vào mắt hắn."
Sư huynh lúc tức giận vẫn đẹp trai như vậy."
Bùi Tố nghĩ không đúng lúc chút nào."
Bùi Tố!
Bùi Tố, em mau tỉnh lại!
Anh xin em đấy!
Bùi Tố!"
Đôi mắt Lạc Vi Chiêu đã hoe đỏ, lông mày cau chặt.
Chỉ mới nửa ngày không gặp, trông anh như già đi mười tuổi."
Sư... sư huynh?"
Ý thức dần tỉnh táo, Bùi Tố bám vào tay Lạc Vi Chiêu, cố gắng ngồi dậy, cảm thấy đầu hơi choáng."
Sư huynh, em không sao, đừng khóc, đừng khóc nữa."
"Không sao rồi, không sao rồi..."
Thấy Bùi Tố đã tỉnh, như thể Lạc Vi Chiêu cũng vừa thoát ra khỏi cơn ác mộng, giọng anh run rẩy, ôm chặt lấy Bùi Tố, không ngừng lặp lại:"Không sao rồi, không sao rồi..."
Cơn đau nhức thấu xương ở cánh tay bị đánh cũng dần trở nên rõ ràng.
Bùi Tố gắng nhịn đau, không dám kêu ra tiếng, như thể sợ làm Lạc Vi Chiêu giật mình.
Hắn cố sức nhấc cánh tay trái còn lành lặn, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên lưng người đàn ông đang run rẩy trong lòng mình, vỗ nhè nhẹ, cùng anh thì thầm:"Không sao rồi..."
Không lâu sau, đội hỗ trợ và xe cứu thương cũng đến nơi.Đèn đỏ xanh nhấp nháy của xe cảnh sát và xe cứu thương đan xen trong màn mưa mù mịt.
Trời đã tối hẳn.
Những nghi phạm trong biệt thự đã bị Lạc Vi Chiêu nhanh chóng khống chế, các thành viên của đội đặc nhiệm SID áp giải họ về đơn vị để thẩm vấn thêm.Ra khỏi biệt thự, Lạc Vi Chiêu lúc này đã bình tĩnh lại, suốt quãng đường cũng không nói thêm với Bùi Tố câu nào.
Anh lặng lẽ bế Bùi Tố lên xe cứu thương, lặng lẽ nhìn các nhân viên y tế kiểm tra, băng bó cho hắn, dặn dò tỉ mỉ những điều cần chú ý trong việc chăm sóc."
Vi Chiêu ca, Đào Trạch ca nhờ em báo cáo với anh."
Vương Tiểu Tân che ô bước đến, ánh mắt phức tạp liếc nhìn Bùi Tố, dường như có chút ghen tị và bất mãn, nhưng cảm xúc đó rất nhanh đã được cậu ta giấu đi."
Những người được cứu nói, họ quen biết hai thành viên 'Muetta' trên diễn đàn.
'Muetta' chính là một trong hai anh em sinh đôi, cũng là người đã tấn công cố vấn Bùi.
Mấy người đó đều có sở thích biến thái ngược đãi động vật, hai anh em nhà kia đã nhồi nhét cho họ mấy thứ lý luận về hiến tế động vật, tẩy não họ tin rằng hành vi của mình là đúng.
Nửa năm qua họ lén tổ chức mấy nghi thức hiến tế động vật, cho đến nửa tháng trước, hai anh em lấy danh nghĩa đó lừa họ đến biệt thự, cho họ uống rượu vang pha zolpidem khiến họ mê man, rồi tiêm thuốc giãn cơ.
Đợi họ tỉnh lại thì muốn dùng họ làm vật hiến sống.
May mà chúng ta đến kịp, bắt được hai anh em đó."
"Biết rồi.
Giúp anh nhắn với Đào Trạch, anh sẽ đưa Bùi Tố đi bệnh viện trước, lát nữa anh sẽ quay về đơn vị.
Còn cậu, hình như cũng bị xước nhẹ đúng không?
Bảo bác sĩ băng bó rồi quay về cùng họ trước đi, hôm nay vất vả rồi."
Lạc Vi Chiêu bình thản đáp, nhưng trong giọng nói lại mang theo một sự cứng rắn lạnh lẽo, còn sắc bén hơn cả gió thu đêm mưa.Vương Tiểu Tân do dự một chút, cuối cùng nuốt lời muốn nói xuống, chỉ lặng lẽ lấy một chiếc ô dư ra đưa cho Lạc Vi Chiêu, sau đó không cam lòng cầm ô rời đi.Cơn mưa thu dần ngớt, Lạc Vi Chiêu mở ô, quay lưng về phía Bùi Tố đang nằm trên cáng, chắn những giọt mưa bị gió hất tạt vào từ cửa xe cứu thương.Đợi Vương Tiểu Tân đi xa, Bùi Tố yếu ớt nhận lỗi:"Vi Chiêu... xin lỗi... em không cố ý đâu."
Lạc Vi Chiêu vẫn đứng im không nhúc nhích.
Bùi Tố lại thở dài một tiếng, khe khẽ nói:"Lúc đó em thực sự chỉ muốn tránh mưa thôi, không ngờ lại bị bọn họ phát hiện.
Em không cố ý muốn đối đầu với họ — ""Đủ rồi."
Câu nói còn chưa dứt, đã bị một giọng nói lạnh như băng cắt ngang."
Xì, ha ha..."
Lạc Vi Chiêu không quay đầu lại, bật cười khô khốc hai tiếng.
Anh từng nghĩ tất cả kinh hoàng đã chấm dứt từ đêm tuyết phủ năm ấy, sau đó bảy năm qua, Bùi Tố luôn sống yên ổn bên anh như một người bình thường.
Tuy Bùi Tố luôn đánh giá cao sức khỏe của bản thân, nhưng để anh yên tâm, hắn cũng rất ngoan ngoãn ăn uống, mặc đồ đủ ấm, đi công tác cũng đều báo cáo đúng giờ.
Bảy năm rồi.
Mấy tháng trước cùng Bùi Tố đi tảo mộ cho Thạch Nam, anh còn tưởng cuộc sống này sẽ cứ thế yên bình trôi qua... cho đến hôm nay.Cảm giác bất lực và mệt mỏi trào lên."
Bảy năm rồi, anh tưởng chúng ta có thể sống yên ổn bên nhau..."
Lạc Vi Chiêu bật cười tự giễu.
"Bùi Tố, em làm anh thất vọng quá."
"Vi Chiêu, thật sự là em không cố ý.
Lần này là em sơ suất, em hứa với anh sau này sẽ không như vậy nữa."
Hai cú đánh thực sự đã khiến cơ thể giòn tan của Bùi Tố giờ mới bắt đầu phản kháng trong không gian an toàn, đau đớn, buồn nôn và choáng váng dồn dập kéo tới.
Hắn bắt đầu thấy mệt, nghĩ, có lẽ nên nghỉ ngơi một chút.
Trong lòng cũng hơi bực bội, nhưng lý trí vẫn giữ hắn tỉnh táo.
Hắn hiểu nỗi sợ trong lòng người yêu, cũng nhận ra sự lỗ mãng của mình, nên hắn cố gắng giải thích, muốn dỗ dành người đã bị hắn dọa sợ."
Em sơ suất?"
Lạc Vi Chiêu đột ngột xoay người, ánh mắt sắc như dao nhìn chằm chằm Bùi Tố:"Em tưởng em giỏi lắm sao?
SID này chỉ có mình em biết nhìn thấu nhân tính, liệu sự như thần?
Một mình em mò tới cái chỗ hoang vu này, tới thì thôi, anh đã nói em phải đợi anh đến, em có nghe không?
Em biết anh cảm thấy thế nào khi nhìn thấy em nằm đó không?
Đám điên đó suýt nữa đã tiêm thuốc vào người em rồi!
Nếu bọn anh đến chậm một chút, người đầu tiên bị hiến tế sẽ không phải là lũ biến thái ngược đãi động vật kia, mà là—"Anh đột nhiên im bặt, như thể sợ nếu nói tiếp, Bùi Tố sẽ thật sự mãi mãi nằm lại trên sàn nhà lạnh lẽo đó, giống như đêm tuyết phủ bảy năm trước, thoi thóp chờ chết."
Có đôi khi, anh thật sự thà rằng em giống như Vương Tiểu Tân, ngoan ngoãn chút."
Lạc Vi Chiêu siết chặt tay cầm ô, nhìn những giọt mưa từ mép ô rơi xuống, đập thành một vũng nhỏ trong bùn đất ngoài xe cứu thương.Lời của Lạc Vi Chiêu nhẹ nhàng như màn mưa sắp tạnh, trôi vào tai Bùi Tố.Ánh mắt Bùi Tố quét qua chiếc ô trong tay anh, cơn mệt mỏi trong đầu bỗng chốc tan biến, sắc mặt trắng bệch.
Hắn chật vật ngồi bật dậy khỏi cáng, lảo đảo đẩy Lạc Vi Chiêu ra, lao về phía xe mình, mở cửa, lôi ra một chiếc ô đen dự phòng, lại xông vào mưa, nhét mạnh chiếc ô vào lòng Lạc Vi Chiêu, rồi giật lấy chiếc ô của Vương Tiểu Tân ném thẳng xuống nền bùn.Bùi Tố thở hổn hển, đôi mắt đỏ bừng trừng Lạc Vi Chiêu, môi run rẩy nức nở vài tiếng, rồi quát khẽ:"Lạc Vi Chiêu, anh là đồ khốn!"
Vừa dứt lời, thân thể Bùi Tố như con rối đứt dây đã bị mưa thấm ướt sũng, ngay lập tức mất hết sức lực, nặng nề ngã sấp xuống vũng bùn lạnh lẽo giữa đêm thu gió mưa —Lạc Vi Chiêu như bị ai tát một cái, đầu óc trống rỗng.7.Bảy năm trước, khi tái ngộ với Bùi Tố, Lạc Vi Chiêu đã sớm qua cái thời thanh niên bồng bột, nhiệt huyết sục sôi.
Khi ấy, anh ngông cuồng tự tin, bảy năm làm cảnh sát hình sự đủ để tôi luyện anh thành người trầm ổn, lý trí, anh cứ tưởng mình đã thực sự trở thành một người đàn ông vững chãi.Thế nhưng, vào ngưỡng ba mươi tuổi, anh lại bị hết thù mới rồi hận cũ kéo vào cơn bão không lối thoát.
Vất vả lắm mới vượt qua vài lần sinh ly tử biệt rung chuyển trời đất, trong sợ hãi và may mắn còn sót lại, tình yêu pha lẫn tình thân, trong mưa máu gió tanh cứ thế nảy nở, đâm chồi trong trận tuyết đầu mùa của tân châu cuối năm.Chuyện này, nằm ngoài dự liệu, nhưng nghĩ lại cũng hợp tình hợp lý.Lạc Vi Chiêu cũng từng do dự.
Khi anh xông vào sân nhà trống rỗng của Trương Chiêu Lâm mà chẳng thu được gì, khi anh thấy Đội trưởng Đỗ dẫn người bình thản tiến vào, khi Bùi Tố gạt anh ra khỏi cuộc diện ba bên đối đầu ở hồi kết...
Anh đã từng không khỏi nghĩ, rốt cuộc Bùi Tố quá tin anh, hay là căn bản chẳng thèm tin anh, nên hết lần này đến lần khác, khi một mình vùng vẫy, một mình nhảy vào cuộc chơi, lại cứ cố tình gạt anh ra ngoài?Có lẽ bọn họ vốn là người của hai thế giới khác nhau.
Nhìn Bùi Tố, có những lúc Lạc Vi Chiêu nhớ đến cá mập voi bơi thong dong sau tấm kính thủy cung khổng lồ.
Anh có thể thấy Bùi Tố lớn lên, có thể ngửi được mùi hoa bách hợp hòa cùng tuyết tùng trên người hắn, giống như có thể nhìn rõ từng nếp nhăn trên làn da cá mập voi.
Gần đến thế, nhưng thật ra lại cách xa vô cùng.Lạc Vi Chiêu không thể cảm nhận được sự mát lạnh của dòng nước lướt qua da cá mập voi, cũng chẳng thể nhìn thấu được những cảm xúc và suy nghĩ bị nụ cười dịu dàng của Bùi Tố che giấu.Dù năm đó, sau khi ngồi trò chuyện với Lạc Thừa dưới khu chung cư suốt một đêm, Lạc Vi Chiêu vẫn không tránh khỏi hoài nghi — thứ tình cảm bùng nổ trong lửa đạn và máu tươi kia, có phải chỉ là ảo giác do hiệu ứng cầu treo mang lại?
Bảy năm rồi, anh dường như chưa từng thật sự hiểu rõ Bùi Tố.
Những gì anh thấy, có lẽ chỉ là dáng vẻ mà Bùi Tố muốn cho anh thấy, dù là kiêu hãnh, mong manh, hay quyến rũ.
Rốt cuộc, đâu là thật, đâu là giả?
Liệu chín mươi chín bước anh bước về phía hắn bằng trực giác, có thật là anh đã đi đúng đường?Nhưng tất cả những do dự, nghi ngờ ấy, vào khoảnh khắc Bùi Tố mặc bộ đồ trắng đơn giản, dẫm lên tuyết, ngược chiều pháo hoa mà đi về phía anh, dường như...
đều chẳng còn quan trọng nữa.Đời người, có được mấy lần bảy năm?Không phải chỉ mình anh đang tiến về phía trước, Bùi Tố cũng luôn âm thầm theo sát phía sau anh.Năm đó, Lạc Vi Chiêu vẫn là đội trưởng tổ đặc biệt kiên quyết tin vào chủ nghĩa duy vật, bỗng nhiên lại nhớ đến tảng đá nhân duyên trong vụ án Đỗ Quốc Thăng ở công viên kia.
Có lẽ, đôi khi mấy thứ gọi là phong kiến mê tín, cũng không phải là hoàn toàn vô nghĩa.
Thời gian đã đưa Bùi Tố đến bên anh, vậy thì, cứ để thời gian chứng minh tất cả đi.Vì thế, kể từ đêm giao thừa tràn ngập pháo hoa năm đó, cùng với tiếng đếm ngược đón năm mới — 5, 4, 3, 2, 1 — Lạc Vi Chiêu và Bùi Tố ăn ý bước vào cuộc sống chung.
Hai phòng một khách, bốn mùa ba bữa, cứ thế mà chui vào chung một chiếc chăn, cùng nhau nằm qua từng giây từng phút, từng ngày từng đêm, nằm suốt bảy năm.Đến khi Lạc Vi Chiêu cảm thấy đã đủ yên tâm, thời gian đã kiểm chứng đủ lâu, số phận lại lần nữa nện cho anh một cú không kịp đề phòng.
Anh chỉ có thể trơ mắt nhìn người mình nâng niu trong lòng một lần nữa vỡ vụn trong bóng đêm, trái tim anh cũng theo đó mà tan nát.Giờ phút này, đứng bên giường bệnh, nhìn gương mặt tái nhợt của người yêu vùi sâu trong chiếc gối cũng nhợt nhạt không kém, Lạc Vi Chiêu thực sự không thể nói rõ trong lòng mình là cảm giác gì nữa rồi.⸻8.Không có gì dễ khiến con người ta ngộ ra bằng cảm giác cận kề sinh tử, cho dù người cận kề cái chết không phải là bản thân mình — ít nhất thì Đào Trạch và Đường Ninh đều nghĩ như vậy.Để "cảm ơn" Bùi Tố đã một lần nữa cho bọn họ cơ hội ngộ đạo sau bao năm yên bình, Đào Trạch dắt vợ xách giỏ trái cây đến bệnh viện.
Nhìn cặp tình nhân đang chiến tranh lạnh, Đào Trạch quyết định kịp thời "trả nguyện", hai vợ chồng chia hai hướng, mỗi người lôi một người ra dạy bảo.Bùi Tố từ nhỏ đã chẳng chống đỡ nổi kiểu nhẹ nhàng mềm mỏng của Đào Trạch, dù chẳng thích nghe đạo lý, hắn vẫn kiên nhẫn ngồi đó nghe Đào Trạch giảng bài về "khoa học tình yêu"."
Ở bên nhau lâu rồi, nhiều chuyện thành thói quen, mà thói quen rồi thì người ta dễ không để tâm, dễ xảy ra mấy chuyện lặt vặt cãi nhau lắm."
Bùi Tố nghe câu này thấy quen quen, Đào Trạch vừa lột quýt vừa tiếp tục chậm rãi: "Vi Chiêu là vì lo cho em thôi, lo quá nên mới rối, có khi buột miệng nói mấy câu khó nghe — anh cũng không phải bênh cậu ấy đâu nhé."
Hương quýt thơm ngát lan tỏa, khiến tâm trạng Bùi Tố như cũng nhẹ nhàng hơn chút.
Đào Trạch nhét múi quýt vào tay Bùi Tố: "Em cho cậu ấy cái bậc thang là cậu ấy leo xuống ngay thôi."
Vừa nghe đến "bậc thang", Bùi Tố lập tức nhớ ra — à, là Trương Đông Lan, vẫn là anh ấy đỉnh thật.Bùi Tố nhìn múi quýt trong tay, thuận miệng hỏi: "Anh Đào, anh cũng leo bậc thang vợ anh thả ra à?"
"Leo bậc thang?
Bậc thang gì?
Tụi anh đâu có cãi nhau, cần gì bậc thang?"
"Vi Chiêu lúc giận nói với em: 'Anh Đào Trạch nhà người ta vì chuyện chọn trường cho con mà còn có thể cãi nhau được, em không mặc quần giữ nhiệt là chuyện to gấp vạn lần, sao em lại không cho tôi nói vài câu?'""Ha ha ha, Vi Chiêu nhà em nói quá rồi.
Con anh muốn học đâu thì học, tụi anh tuy không cùng ý kiến nhưng chuyện của con, phải tôn trọng nó chứ."
Ngoài phòng bệnh, Đường Ninh cũng kéo Lạc Vi Chiêu ra nói chuyện."
Nhìn người mình yêu nằm trên giường bệnh, chắc chắn là không dễ chịu rồi."
Đường Ninh vỗ vai anh: "Chuyện của hai cậu, Đào Trạch kể với tôi không ít.
Trước khi cưới anh ấy, tôi cũng từng do dự.
Gia đình tôi luôn mong tôi tìm một người có công việc ít nguy hiểm hơn.
Nhưng khi tôi nhìn thấy Đào Trạch năm đó nằm liệt trên giường sau vụ tai nạn xe, đội đặc nhiệm vẫn chẳng ai do dự mà lao lên tuyến đầu truy bắt hung thủ, tôi liền hiểu, đây là sự nghiệp mà anh ấy sẵn sàng đánh đổi tính mạng.
Có thể tôi không thể cùng anh ấy ra trận, vậy thì tôi sẽ là nơi an toàn của anh ấy, khi anh ấy mệt mỏi, tôi sẽ cho anh ấy cảm giác an toàn."
"Về những khúc mắc vì quan tâm quá nên hoài nghi, tôi nghĩ, cậu có thể thử buông lỏng một chút.
Cậu không muốn Bùi Tố đơn độc xông pha, nhưng năm đó cậu cũng từng một mình tháo bom, đó có phải cũng là một kiểu tiêu chuẩn kép không?"
"Đừng nghĩ nhiều nữa, thật ra Bùi Tố rất tin cậu, ai cũng thấy em ấy đã thay đổi nhiều lắm rồi.
Chuyện lần này, em ấy cũng đã báo cáo trước rồi, chỉ là mấy điều chỉnh tạm thời trong hành động thôi, chắc em ấy cũng không liều mạng đâu.
Tôi nghĩ, hai cậu nên tin tưởng nhau nhiều hơn."
Dưới sự kiên nhẫn khuyên nhủ của Đường Ninh, Lạc Vi Chiêu cũng dần buông bỏ được chút khúc mắc trong lòng.Sau khi vợ chồng Đào Trạch rời đi, phòng bệnh lại trở nên yên ắng.
Lạc Vi Chiêu đưa họ ra cửa xong, tâm trạng đã tốt lên không ít.
Bùi Tố nhận ra ngay, dưới lớp mặt nạ băng lãnh cố tình kia, anh đã nguôi giận khá nhiều rồi, chỉ còn giấu hai câu chưa nói: "Tôi đang giận đấy, thì sao?" và "Bùi Tố mau dỗ tôi tiếp đi."
Nghĩ đến bài học tình yêu được mấy cặp đôi mẫu mực và triết gia chứng thực, Bùi Tố chống tay ngồi dậy, nhét nốt múi quýt còn lại vào miệng Lạc Vi Chiêu."
Vi Chiêu," Bùi Tố gọi anh bằng giọng điệu mềm mại, hơi làm nũng, còn kéo kéo vạt áo anh."
Không phải em đã nói rồi sao, em không ăn hành sống, tỏi chín, gừng sống chín đều không ăn, không ăn đồ chua, không ăn cay, không ăn dầu mỡ động vật, không ăn thân cây, không ăn cà tím cà chua có vỏ, không ăn phần dưới đầu gối và trên cổ của động vật, không ăn lòng, còn không ăn lòng đỏ trứng luộc và đậu phụ dùng nước muối kết tủa."
Nghe cái đống yêu cầu vớ vẩn quen thuộc kia, Lạc Vi Chiêu chỉ hừ lạnh, không đáp."
Quýt anh Đào mang đến chua quá, thấy không, em phiền thế đấy, người khác không chăm được tôi đâu."
Nói rồi còn cố tình thở dài, làm bộ tội nghiệp, ánh mắt long lanh như mèo con ướt sũng nhìn Lạc Vi Chiêu.
"Là người có không đồng cảm cấp độ zero, em luôn không kiềm chế được bản thân, luôn khiến người khác thất vọng.
Dù đã cố gắng lắm rồi, em vẫn phạm sai lầm.
Em luôn ước mình có thể hòa nhập, nhưng hình như mãi vẫn không thể.
Cảm giác đó... khó chịu lắm, em không muốn bị gạt ra ngoài."
Bùi Tố lén liếc biểu cảm của Lạc Vi Chiêu, cảm giác ông anh lạnh lùng đang cố gắng giữ vững phong thái đã sắp không chịu nổi rồi."
Sư huynh, em sẽ học dần, học cách ngoan ngoãn như Vương Tiểu Tân, anh đừng bỏ em được không?"
Cuối cùng, Lạc Vi Chiêu cũng nhịn không nổi nữa, cúi người ôm chặt người yêu vào lòng."
Em không cần phải giống cậu ta, em thế nào anh cũng thích, chỉ là thích để em đi ra ngoài hay nhốt em trong nhà, thì tùy tâm trạng của anh thôi."
Anh tức giận nói, tự làm công tác tâm lý cho bản thân — ai có thể từ chối một chú mèo nhỏ thu móng lại, dè dặt yếu ớt tỏ ra ngoan ngoãn với mình chứ?
Dù sao Lạc Vi Chiêu cũng không thể từ chối nổi.9.
Lúc Lạc Vi Chiêu xuống căn-tin mua cơm, Vương Tiểu Tân cũng len lén chạy tới tìm Bùi Tố.
Còn rất lễ phép, chu đáo, tay xách theo một bó bách hợp trắng."
Bùi cố vấn trông hồi phục cũng nhanh thật đấy.
Anh không biết đâu, hôm đó Lạc ca vì anh mà gần như phát điên, suýt nữa vì cứu anh mà bị thương."
Vương Tiểu Tân nói, giọng lém lỉnh, "Nhưng anh yên tâm, em không giống anh đâu, em sẽ chăm sóc Lạc ca thật tốt."
Nói rồi còn chìa ra vết trầy trên cánh tay, ra chiều như đang khoe huân chương chiến tích."
Nếu là em, em nhất định không nỡ để Lạc ca bị thương đâu.
Bùi cố vấn anh quý mạng thế, em cũng không chắc anh có dám đâu.
Giả bộ anh hùng cứu mỹ nhân, tính toán thật khéo đấy."
Bùi Tố chỉ cười mỉm, không tỏ rõ thái độ.
"Tiểu Tân bảo bối, xem ra vào SID rồi, cậu học sử án chưa chăm chỉ lắm ha."
Vương Tiểu Tân tỏ vẻ chẳng thèm để tâm, "Thì đã sao chứ, anh cũng chỉ là vì tư thù cá nhân, kéo cả Lạc ca vào nguy hiểm, đừng có mà tự tô vẽ cái sự ích kỷ của mình nữa.
Nếu là em, em nhất định không để Lạc ca bị thương đâu.
Em có thể chết vì anh ấy, còn anh, đồ nhát gan như anh, dám không?"
Sắc mặt Bùi Tố chợt lạnh xuống, giọng hờ hững: "Ồ?
Ra là cậu nghĩ thế à?
Tôi rất tự tin vào năng lực của sư huynh tôi.
Anh ấy không cần tôi chết thay.
Chết thì có gì khó?
Sống mới là vượt ải trùng trùng, qua cửa ải sinh tử.
Tôi đã hứa với Lạc Vi Chiêu, dù thế nào tôi cũng sẽ sống thật tốt vì anh ấy.
Một thằng nhóc ranh như cậu, chẳng hiểu gì cả, cũng dám gọi tôi là nhát gan, trẻ con nực cười."
Nói rồi, ánh mắt Bùi Tố mang theo chút giễu cợt, quét thẳng vào mặt Vương Tiểu Tân."
Đừng tưởng tôi nhìn không ra mấy trò vặt vãnh của cậu.
Cậu đừng có mơ mình là đoá bạch liên hoa đơn thuần yếu đuối.
Tôi với Lạc Vi Chiêu đã quen nhau bảy năm rồi, sau này từng bảy năm một, cũng chỉ có thể là tôi.
Lạc Vi Chiêu chỉ có thể là của tôi, cũng chỉ muốn tôi.
Tôi nể mặt Lạc Vi Chiêu nên mới không thèm so đo với loại nhóc con như cậu, nhưng đừng tưởng tôi không dám động vào cậu."
Giọng Bùi Tố trầm xuống, không còn nụ cười như thường ngày nữa."
Cậu cũng không phải không có quyền hạn, về mà tra lại vụ án bảy năm trước đi, nghĩ kỹ rồi ngoan ngoãn mà sống cho đàng hoàng."
Vương Tiểu Tân nhìn Bùi Tố trước mặt — người mà ngày thường luôn ôn hòa, nho nhã — lúc này lại như biến thành Diêm Vương mặt ngọc, từng câu từng chữ như đâm thẳng vào người cậu, xé toang lớp ngụy trang tự cho là cao thượng của mình, đâm vỡ luôn cái cảm giác được Lạc Vi Chiêu ưu ái, đập nát luôn thứ tâm tư không nên có với Lạc Vi Chiêu.Lạc Vi Chiêu không biết đã quay lại từ lúc nào, anh không bước vào phòng ngay, chỉ lặng lẽ đứng ngoài nghe trọn vẹn từng câu từng chữ Bùi Tố vừa nói.Lạc Vi Chiêu cảm thấy Bùi Tố lúc này giống như một con mèo nhỏ đang đứng trong lãnh địa của mình, nghiến răng nghiến lợi đuổi kẻ xâm phạm đi, dùng hết sức mình để bảo vệ lãnh thổ quý giá ấy — mà anh chính là báu vật được Bùi Tố đặt vào chiếc ổ mèo ấm áp, bảo vệ cẩn thận.Trái tim anh bỗng yên ổn lạ thường.
Những lo lắng mơ hồ, những nghi ngờ về việc có phải Bùi Tố không thật lòng tin anh, tất cả trong khoảnh khắc ấy bay biến sạch sẽ như bị anh ném lên tận mây xanh vạn trượng.Chuyện quan trọng nhất, anh đã nghe rõ rồi — Bùi Tố yêu anh, yêu đến phát điên.Trước đây, Bùi Tố nguyện chết vì anh.Giờ đây, Bùi Tố nguyện sống vì anh.Vậy thì còn gì để chần chừ nữa?Lạc Vi Chiêu không làm phiền hai người trong phòng, anh lẳng lặng xách hộp cơm rẽ vào cầu thang, gọi cho Đào Trạch."
Tôi thấy Vương Tiểu Tân chắc cũng cứng cáp rồi, thứ hai tuần sau cho thằng nhóc đó đi theo Bùi Tố rèn luyện đi."
Cúp điện thoại, trong đầu Lạc Vi Chiêu bỗng hiện lên một suy nghĩ kỳ lạ: Bùi Tố trước kia toàn giả vờ ghen để tạo sóng lớn, lần này hai người đàn ông ở chung một phòng lâu như vậy, mình đường đường là bạn trai chính thức, vào đòi chủ quyền cũng hợp tình hợp lý thôi.Lạc Vi Chiêu cười khẽ, xách hộp cơm quay về, đẩy cửa bước vào.Bùi Tố và Vương Tiểu Tân đều ngẩn ra, Vương Tiểu Tân như bị dọa sợ, vội vàng tìm cớ chuồn mất, để lại Bùi Tố đang mờ mịt nhìn Lạc Vi Chiêu diễn một vở kịch dở tệ."
Ấy...
Vừa xin lỗi anh xong, thế mà tranh thủ lúc anh không có lại đi ăn cỏ gần hang, hôm đó em phản ứng dữ dội như vậy, thì ra là nghi binh à.
Thì ra người em để ý là Vương Tiểu Tân à?"
Lạc Vi Chiêu lắc đầu, cố làm ra vẻ thở dài, "Ôi, chắc sư huynh em già rồi, không còn hấp dẫn nữa rồi."
Nhìn Lạc Vi Chiêu nhập tâm vào vai diễn ngốc nghếch của mình, Bùi Tố liền biết — anh đã tha thứ cho cậu rồi."
Ừm...
Em vẫn thấy sư huynh của em là tốt nhất.
Hay là, sư huynh cho em kiểm tra thử xem, cơ bụng của anh có còn sắc bén như xưa không?"
Nói xong, Bùi Tố liền dùng cánh tay còn lành lặn của mình, đưa tay vuốt ve cơ bụng rắn chắc của Lạc Vi Chiêu."
Vậy thì Bùi tổng phải kiểm tra thật kỹ nhé."