Tâm Linh Đoạ Thiết Oán Ngục

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
352737758-256-k352743.jpg

Đoạ Thiết Oán Ngục
Tác giả: LangDeThan
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

"Vương Đế Diên sát nhập Thiên Thanh,
Ngày 14 tháng 7, âm khí nặng
Nỗi oan không dứt, hận thù triền miên
Đời người ngắn ngủi, thời gian vô tận".

"Leng keng..."

"Leng keng..."​
 
Đoạ Thiết Oán Ngục
Chương 1: Mộng tâm linh


"Vương Đế Diên sát nhập Thiên Thanh,Ngày 14 tháng 7, âm khí nặngNỗi oan không dứt, hận thù triền miênĐời người ngắn ngủi, thời gian vô tận".

"Leng keng..."

"Leng keng..."

Thiết Dao bật dậy tỉnh giấc sau cơn ác mộng kì lạ, trên người sớm đã thấm ướt một tầng mồ hôi, dạo này chẳng hiểu nguyên nhân gì khiến cho bản thân cứ lâu lâu xuất hiện những giấc mộng kì quái về tâm linh.

Chẳng phải là tôi không tin vào những thứ mê tín dị đoan, nhưng mà...giấc mộng này cứ lặp đi lặp lại mỗi một nhiều hơn, có thể khẳng định có điều gì đó nguy hiểm sắp xảy ra càng ngày càng gần.

Hoặc là điều này đang muốn báo mộng, một lời tiên tri nào đó mà những người xưa thường hay nói đến.

Ngồi trên giường với tâm trạng còn mơ màng, thở dài chán nản mà áp bàn tay lên trán, khuỷu tay phải chống lên đầu gối, ngón cái và ngón trỏ không ngừng xoa xoa hai bên trán, thầm thẩn thờ suy nghĩ: "Dạo này cứ hay nằm mộng về những thứ tâm linh lạ thường thế nhỉ!?".

Tôi ngước nhìn lên đồng hồ khách sạn, từ sau chuyến bay đến Trung Quốc vào hôm qua, thì hiện giờ đã gần 5 giờ 32 phút sáng, có lẽ cũng sắp đến giờ xuất phát đến điểm hẹn đã được đăng ký trước đó rồi nhỉ.

Thật chất thì đây là thám hiểm theo đoàn, được tổ chức ngầm qua một công ty bí ẩn nào đó, công ty sẽ gửi một phong thư đen đến những người có đam mê vào bộ môn thám hiểm đạo mộ tìm kiếm cổ vật....

Nói chung là ai cũng có thể tham gia, một phần vì đi kiếm cổ vật bảo vật thì cũng thuộc quyền sở hữu của người tìm ra được chúng đầu tiên, nếu họ cần tiền thì có thể làm một cuộc giao dịch với công ty bí ẩn đã tổ chức.

Thay vì đam mê những thứ quý giá trong cuộc thám hiểm, thứ khiến họ thích thú khác là một tấm séc trị giá 50 triệu kèm trong phong thư đen mới có khiến cho họ hứng thú tham gia thám hiểm.

Điều kiện sử dụng tấm séc thì phải thông qua công ty bí ẩn kia, đến địa điểm đã ghi trong phong bì để nhận tiền, trước khi nhận tiền thì đồng nghĩa với việc ký hợp đồng sinh tử, nếu có gì nguy hại đến tính mạng thì công ty sẽ không chịu bất kì tổn hại liên quan nào.

"Reng...reng!" tiếng chuông điện thoại tôi bỗng reo lên, nhìn vào người gọi đến là ai, thì ra là bạn thân Uyển Tâm, liền bật máy lên nghe thì tiếp nhận một trận âm thanh đến chói cả tai: "Thiết Dao, sao bây giờ cậu chưa tới nữa, ở đây toàn người lạ thôi, hu hu hu!", con bạn thân vừa nói vừa khóc.

Tôi để điện thoại ra xa tai để tránh bị tiếng khóc của đứa bạn thân làm cho thủng màn nhĩ, vội thở dài mà đáp: "Bình tĩnh đi, giờ này mới gần 6 giờ sáng thôi, sao cậu đến sớm như vậy chứ, chưa đến giờ đã ghi trong phong thư kia mà!".

Uyển Tâm khẩn trương đến hoảng hốt, đáp: "Sao cơ, vậy bao giờ mới bắt đầu vậy, ư....ư!", giọng nói kèm theo rơm rớm nước mắt như sắp tiếp tục khóc.

Tôi xoa mi tâm nói tiếp: "7 giờ mới bắt đầu, trước tiên cậu hãy kiếm chỗ nào nghỉ ngơi mà ăn sáng trước đi, tớ sẽ chuẩn bị đồ đạc xong xuôi rồi tới chỗ cậu ngày!", tôi nói xong rồi cúp máy xuống giường.

Rửa mặt xong xuôi, giờ chỉ còn một vài đồ đạc nữa thôi, tất cả các đồ dùng đi thám hiểm đều đã có sẵn, chỉ còn vài vật dụng mà bà nội của tôi để lại.

Những món đồ này...đều là những đồ vật mà ngày xưa bà nội tôi thường hay dùng, bà nội tôi rất hay tin vào những chuyện tâm linh, bà thường đi khắp nơi để giải quyết những thứ không sạch sẽ trong nhà của họ, nên bà tôi rất được lòng mọi người.Một trục giấy nhật kí của bà nội, sợi chỉ đỏ, linh phù, bát quái tự, la bàn cổ, đoản đao yểm chú thuật, một ít nhang hương, vài thứ linh tính khác mà tôi chưa biết công dụng của nó để làm cái gì nữa, những thứ này đều đã có từ khi tôi còn rất nhỏ."

Píp píp" tiếng chuông báo thức từ điện thoại vang lên nhắc nhở, tôi thu dọn rồi xuống lễ tân mà trả phòng đi đến điểm hẹn của tổ chức.6 giờ 30 phút sáng, tại địa điểm tổ chức.Tất cả những người tham dự đều đã có mặt đông đủ, với số lượng đông đảo như thế thì sẽ được chia thành một chiếc xe buýt trong sự sắp xếp bên phía công ty.Theo như tôi nghe mọi người ở đây nói thì một đoàn sẽ gồm có 30 người trong một chiếc xe buýt, không tính đến tài xế của tổ chức, một người quản lý kiêm hướng dẫn những quy tắc không thể phạm phải.Thanh âm phát ra từ chiếc loa truyền thanh có vẻ đã khá cũ kĩ từ những năm 1880-1890, kèm theo đó là những tiếng rè rè chập chờn tín hiệu trông thật kì dị: "Roẹt....roẹt, chào mừng tất cả mọi người...roẹt...đã đến tham gia..roẹt, chuyến thám hiểm truy tìm cổ vật...roẹt, roẹt!".Tất cả mọi người đều cười nhạo mà thì thầm với nhau, có người thì cố gắng mà lắng nghe cho trọn vẹn."

Có tiền tổ chức nhưng lại không có tiền trùng tu cái loa phát thanh hay sao chứ, thật là nực cười, ha ha ha!", một người trong nhóm khác đang phỉ báng cười nhạo công ty.Người còn lại cười cợt đáp lại: "Công ty này muốn giữ thể diện mình là tổng tài hay sao, ha ha?".Tiếng loa cất lời cắt ngang cuộc nói chuyện của mọi người, chất giọng cũng pha trò cho đỡ căng thẳng: "Khụ, khụ...roẹt, roẹt....có lẽ những người ở đây cười nhạo có vẻ không am hiểu lịch sử nước ta nhỉ...roẹt, đây là cái loa truyền thanh thường để nghe những sự kiện lịch sử Việt Nam ta, roẹt...ta cũng còn nhớ âm thanh từ chiếc loa truyền thanh ở đầu phố bà Triệu, Hà Nội vào năm 1972 về...roẹt trận "Điện Biên Phủ trên không" đấy.Âm thanh vẫn tiếp tục cất lên: "Thời buổi này rồi, roẹt..., con cháu ta sau này cũng chẳng thèm ngó ngàng, quan tâm gì...roẹt, đến lịch sử cha ông ta trước kia đâu chứ..roẹt, sung sướng lắm rồi...sung sướng lắm...roẹt!".Càng nói thì một vài người đã cười nhạo đứng ở đây đều im bặt, mặt mày đều xám xịt vì nhục nhã, những người không cười nhạo lúc bấy giờ mới thầm nhếch miệng cười khinh bỉ lại bộ dạng ngốc nghếch của bọn họ.Tôi cũng suy nghĩ: "Đúng là cười người hôm trước, hôm sau người cười!", dứt lời thì có người chạy lại ôm cổ tôi từ đằng sau, kèm theo đó là tiếng nói mừng rỡ quen thuộc của đứa bạn thân tôi: "Thiết Dao, sao bây giờ cậu mới đến vậy hả, ở đây ai cũng máu mặt và giàu có hết!".Loa truyền thanh lại cất lên: "Roẹt, roẹt...mời tất cả mọi người tham dự đến quầy quản lý lấy số chỗ ngồi...sau đó kí kết điều khoản để nhận tiền và con đấu xác nhận của công ty...roet!".Trong khi đứng xếp hàng để lấy số ghế ngồi thì tôi lại rảnh rỗi tán dóc với Uyển Tâm: "Cậu cần tiền để làm gì vậy, trong nhà có việc gì khó khăn sao?", tôi đứng khoanh tay liếc nhìn đứa bạn thân mình.Uyển Tâm đáp: "Tớ cần tiền tự lập để xây nhà hàng riêng cho mình, cậu cũng biết tài nghệ nấu nướng của tớ còn gì?".Tôi khẽ vuốt cằm hồi tưởng lại lần đầu gặp Uyển Tâm tại một quán ăn nhỏ: "Cũng đúng, bởi vì tay nghề của cậu ấy khiến cho những người kén ăn như mình cũng phải nể phục, từ đó mà mới quen biết được người bạn đầu tiên này!".Xếp hàng rất lâu mới tới lượt, tôi ngồi nhìn sơ lược tờ giấy ký tên xác nhận sinh tử một lúc, xem ra cũng không có gì thay đổi, có điều...tại sao cái chữ cảnh báo màu đỏ 'Công ty sẽ không chịu bất kì điều gì liên quan đến tính mạng' lại nhỏ xíu như vậy kia chứ.May mà mắt mình tinh ý hơn người bình thường một chút, nếu là người khác thì có lẽ là phải soi kính lúp mới có thể thấy rõ được dòng chữ này mất, cái này có phải là cố tình gian lận với người tham gia không vậy nhỉ, mà không ai thắc mắc mà hỏi đến vụ này à, có phải vì tiền làm cho mờ mắt rồi không, hay là họ không thấy được, mà nếu có hỏi thì phía công ty có chịu trả lời hay không, mà thôi kệ đi...dù gì bản thân đâu phải là thánh nhân đi lo chuyện bao đồng với hàng ngàn người tham gia như vậy, bớt đi vài người thì có thể lấy được vài món bảo vật rồi.Tất cả những người tham gia đều đã lấy số xe và sắp xếp chỗ ngồi, tôi và con bạn thân được ngồi chung với nhau, tất cả mọi người được quản lý cho xếp thành hàng ở khoảng đất trống trước, mỗi hàng có 10 người, mỗi đoàn xe có 30 người gồm 3 hàng, mỗi đoàn xe sắp xếp cách nhau 2 mét, có 4 đoàn xe buýt cho chuyến đi mạo hiểm này.Tôi và con bạn thân được ngồi đoàn xe số 3, tiếng quản lý cắt ngang sự ồn ào nơi đây: "Sẽ có 4 vị trưởng đoàn đi theo để giám sát và giải thích cho quý vị, xin mời các vị trưởng đoàn ra đây trình diện!".Nói xong, bốn người họ từ từ bước ra trong ngôi nhà lợp mái tôn cũ kĩ ở đằng kia, bốn người họ đều là nữ nhân mặc vest đen, có điều lại mang lên mặt nạ thú được thiết kế tinh xảo bằng vài hoa văn và đá quý đính lên đó, tôi phải công nhận cái công ty này cũng chịu chơi và cũng có chút quái dị nữa chứ.Đoàn xe số 1 là nữ nhân mặt nạ báo đen, đoàn xe số 2 là mặt nạ hươu đen cùng với chiếc sừng dính trên đó nhiều thứ trang sức bằng dây, đoàn xe thứ 3 là mặt nạ rồng đen, đoàn xe thứ 4 là mặt nạ chim đại bàng đen.Bốn người họ xếp hàng ngang ngay ngắn để cho mọi người thấy rõ, nữ nhân báo đen lên tiếng thay lời ba người bọn họ: "Bốn người chúng tôi sẽ chia ra giám sát mỗi đoàn xe, xin mời những người đã lấy số xe nào thì lên xe đó để chuẩn bị kịp giờ khởi hành!", vừa nói vừa hướng tay phải về phía đoàn xe buýt như mời khách hàng giàu có.Tôi và Uyển Tâm xách hành lý đi lên xe buýt đã được sắp xếp, lần này có vẻ là một chuyến hành trình xa xôi và đầy gian nan cho xem.Ngồi kế bên, Uyển Tâm xoay qua vui vẻ nói chuyện với tôi: "Này, này, lần này chúng ta đi tìm bảo vật, nếu không tìm thấy thì có bị gì với số tiền không!?".Lúc này, từ đâu đó...nữ nhân mang mặt nạ rồng xuất hiện, đứng kế bên tôi mà chắp hai tay đằng sau giải thích cho Uyển Tâm nghe: "Nếu như chuyến đi lần này mà hai người không lấy được cổ vật hay gì thì cũng chẳng có vấn đề gì cả, còn nếu trên đường tìm được món gì lạ thì cứ đưa lên công ty nhờ họ thẩm định giá tiền của sản phẩm xem có hợp lệ với điều kiện đưa ra hay không, cô cũng có thể quy đổi các món vật khác có giá trị tương đương, cô nếu về tay không lần này thì bên phía công ty sẽ sắp xếp cho chuyến đi mạo hiểm khác vào lần tới, số tiền vẫn được giữ lại!".Uyển Tâm xoay qua hỏi thêm: "Lần này chúng ta sẽ đi đâu vậy, trưởng đoàn!?".Nữ nhân rồng đáp: "Chuyến đi tìm kiếm cổ vật lần này sẽ là ở trên núi Lục Bàn!".-Chuyến hành trình đến núi Lục Bàn bắt đầu-
 
Đoạ Thiết Oán Ngục
Chương 2: Tiếng chuông


Ngắm phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe buýt, càng lúc càng hoang vắng, lúc đầu còn hữu tình lắm mà nhỉ, liền nói bâng quơ: "Suy cho cùng thì công ty này tự đứng ra tổ chức, lại không chịu đứng ra nhận trách nhiệm với tính mạng người khác, chẳng khác gì công ty đang trục lợi và lợi dụng sức lao động của người khác để kiếm lợi cho bản thân mình!?".Uyển Tâm ở bên cạnh xoay qua hỏi: "Ủa, hồi nãy cậu nói gì thế!?", tôi liền lắc đầu bảo không có việc gì, nếu bên quản lý công ty bí ẩn nghe được thì phiền phúc cho mà xem.Ngồi xe gần hai tiếng mới tới nơi, tôi xoa xoa vai ngáp ngáp buồn ngủ, Uyển Tâm uốn éo mà thẫn thờ: "Ngồi nữa chắc tớ sẽ liệt mất thôi!!".Tôi nhìn xung quanh mà ra hiệu cho Uyển Tâm: "Chúng ta mau chóng tìm kiếm thôn làng hay thuê phòng trọ ở đâu đó bên ngoại tá túc đi!!", nơi đây cứ âm u quỷ dị thế nào ấy, xung quanh toàn núi và núi trùng trùng, cỏ cây thì khô héo, đất đã cằn cỗi...Những người tham gia khá đông nên tất cả những khách sạn, thôn làng cho thuê tá túc đều đã chật kín chỗ, tôi đành xoay người rời đi, nói với Uyển Tâm ở đằng sau nghe: "Xem ra chúng ta chỉ có thể dựng lều mà ngủ ngoài trời rồi!!" nghe thế Uyển Tâm không nói gì, dù gì cô cũng tin tưởng hành động của bạn thân mình, lẽo đẽo đi theo sau, cô biết Thiết Dao làm vậy vì lý do chính đáng nào đó, không tiện nói ra cũng không sao, cô biết điều mà không hỏi.Uyển Tâm đang nhìn nhìn phía khách sạn thuê phòng, khó hiểu mà hỏi: "Này Thiết Dao, bên kia hình như có đánh nhau kìa, còn cãi nhau dữ dội nữa chứ!!".Tôi dường như không để tâm mà vẫn tiếp tục đi vào sâu bên dưới chân núi đằng kia, nói: "Chỉ là đám nhà giàu đánh nhau để tranh phòng trọ mà thôi, kệ bọn họ đi, cho dù chúng ta có xếp hàng thì cũng chẳng có phòng trống nào cho chúng ta đâu, mau tìm chỗ dựng lều đi!!".Uyển Tâm thắc mắc mà hỏi việc khác: "Bên công ty không chuẩn bị phòng trọ cho chúng ta trước hay sao!?".Tôi và Uyển Tâm đã tìm được cho thích hợp để dựng lều, sẵn tiện trò chuyện luôn về vấn đề hồi nãy: "Cậu nghĩ chúng ta là đang đi chơi du lịch hay sao, chúng ta là đang thám hiểm cổ mộ bằng cách cược cả tính mạng đấy, cạnh tranh tàn khốc đến đổ máu, xài thủ đoạn mánh khoé hay mấy vấn đề nhỏ nhặt này thì công ty đó sẽ không quản đâu, họ chỉ cần đạt được mục đích trên tờ giấy ký kết ban đầu, bộ cậu nghỉ tiền của họ từ trên trời rơi xuống khi không làm gì cho họ à!?".Uyển Tâm hoảng hốt hét lên: "Cái gì, công ty không chịu trách nhiệm với tính mạng của người khác!?".Thấy con bạn thân không có vẻ gì là đùa giỡn, vẻ mặt tràn đầy sự bức xúc đến mắt đỏ lên, tôi liền lấy giấy kí kết bản sao thoả thuận của công ty ra đưa cho nó xem, chỉ chỉ vào cái dòng chữ màu đỏ nhỏ xíu này mà nói: "Giờ cậu muốn về cũng được thôi, tìm ra một bảo vật có giá trị để trao đổi hoặc trả lại tiền cho họ là được!!", cái lều dựng tạm của ta và của Uyển Tâm đã xong xuôi."

A, như vậy thật là quá đáng, công ty này không có lương tâm, chữ nhỏ như vậy thì người bình thường làm sao mà thấy được!!", Uyển Tâm nhìn giấy xong cũng phải ngửa mặt lên trời than thở.Chợt có tin nhắn gửi đến, cả Uyển Tâm cũng được nhận, liền mở ra xem: "Là thông báo của công ty gửi đến!!", mới nhắc tào tháo thì tào tháo đến, trong đó ghi là "Từ giờ mọi người có thể bắt đầu thám hiểm nơi đây, giới hạn quy định là một tháng rồi tập trung về đây khi đã thám hiểm xong, họ sẽ dẫn từng người vào bàn bạc định giá cổ vật, có thể nhờ quản lý của công ty để bắt xe trở về sớm sau một tuần thám hiểm khi đã có thu hoạch cổ vật!"."

Chậc, họ sẽ lợi dụng chúng ta cho tới khi tìm được cổ vật hay bảo vật quý hiếm nào đó để trao đổi, tốt nhất chúng ta hãy khoan xài tiền của họ cung cấp trước đã!!", tôi liền lôi ra chiếc võng để treo giữa hai thân cây già, thỉnh thoảng tôi mới ngủ lều mà thôi, trừ khi nhiều muỗi.Bỗng có một nhóm cũng đi đến chỗ này, một đôi nam nữ nhìn có vẻ khá giàu có, còn vài người lạ mặt khác ở đằng sau họ nữa, liền nghe cô gái kia nhìn qua đây, ôm cánh tay tên tình nhân mà nũng nịu liếc xéo hai chúng tôi đầy giọng chanh chua: "Anh yêu, hay là chúng ta nghỉ ngơi ở đây nhé!", tên người yêu kia nghe thế liền gật đầu chiều người yêu.Tôi và Uyển Tâm không thèm để ý, có cần đốt lửa trại không nhỉ, nhóm người lạ đi theo cặp đôi ban nãy đã đến chỗ chúng tôi, một người tiến lên mà chào hỏi: "Xin chào hai em gái, có thể lập nhóm với tụi anh không, nếu tìm được bảo vật hay cổ vật thì tụi anh sẽ chia phần đầy đủ cho tụi em!?".Tôi nhìn bàn tay của tên kia đang chìa ra tính bắt tay, vội xua tay từ chối khéo: "Xin lỗi, hai chúng tôi không cần lập nhóm, cảm phiền!!".Hắn ta nghe thể liền thẹn quả hoá giận, nhưng cũng không thể ép buộc người khác, liền xoay người rồi đi tìm kiếm những đối tượng lập nhóm khác, miệng còn lẩm bẩm: "Hừ, hai ả đàn bà con gái đi thám hiểm thì làm nên trò trống gì chứ, đến lúc gặp nguy hiểm đừng hòng tao cứu!!".Uyển Tâm thấy thế liền hướng tôi thì thầm nói nhỏ: "Cậu không lập nhóm cho an toàn à!?".Tôi ngồi trên võng mà đáp: "Cậu nghĩ lập nhóm càng đông người thì càng an toàn à, càng đông chỉ càng làm vướng chân khi đi vào những nơi nguy hiểm mà thôi, có khi sẽ xảy ra lục đục nội bộ khi thấy được bảo vật cổ vật có giá trị cao, nếu chúng ta ở thời có xác sống thì không nói tới, đằng này là đi vào cổ mộ đầy cạm bẫy, có khi sẽ có vài chuyện tâm linh ít ai tin!!", thay vì lập nhóm đông người thì sẽ phải có trách nhiệm lo cho người này hoặc người kia, thà có hai hay ba người còn được, tôi thì...lo cho đầu bếp 5 sao này là ưu tiên hàng đầu.Uyển Tâm nghe vậy thấy cũng có lý, liền ngồi đối diện lửa trại rồi nấu ăn, tôi mong chờ đồ ăn của con bạn thân từ nãy đến giờ, tâm trạng bỗng chốc hưng phấn lên một chút, bên nhóm của đôi tình nhân cũng chia ra kiểm củi đúng lửa trại, có điều họ chỉ ăn thức ăn khô và thức ăn đóng hộp mang theo, vẫn có đứa bạn thân làm đầu bếp ở nhà hàng đi theo là tốt nhất.Thực đơn cắm trại thám hiểm hôm nay là nửa con gà nướng kèm gia vị, tôi liền khen: "Ngon quá đi!", Uyển Tâm đắc ý với tay nghệ của mình, nhóm người kia ngửi mùi thơm cũng thèm đến nhỏ dãi nhưng lại nên nhìn xuống.Dần dần về đêm, sương mù ngày càng dày đặc, tôi và Uyển Tâm không dám di chuyển xa khoảng cách, sợ bị lạc nhau sẽ rất khó tìm thấy trong sương mù.Phía bên kia sương mù chỉ nghe tiếng nói của người phụ nữ kia: "Anh yêu ơi, em sợ!!".Tên người yêu kia an ủi: "Đừng sợ em yêu, sương mù sẽ mau tan ngay thôi!!"."

Leng keng...leng keng!!" bỗng phía xa xa sương mù thấp thoáng thân ảnh một ai đó, chỉ nghe giọng nói khàn khàn cất lên:"Đinh linh....đinh linh....

Khách nhân đến Lục Bàn,

Gặp phải quỷ môn quan,

Núi cao chồng chất...

Đi vào thì dễ,

Đi ra khó sống...!"

Tôi bất giác cảm thấy lạnh sống lưng, mồ hôi bất chợt thấm ướt cả lưng áo, thân thể bất giác rùng mình vài cái, sao tiếng chuông kia lại quen thuộc đến như vậy.
 
Đoạ Thiết Oán Ngục
Chương 3: Lão nhân kì quái


"Thiết Dao, Thiết Dao...tớ cảm thấy hơi sợ..!!" tiếng nói của Uyển Tâm kéo tôi lại hiện thực, liền nhíu mày quan sát kĩ thân ảnh trong sương mù thì thấy đó là một ông lão bị chột kèm theo đó là một vết sẹo dài trông khá dữ tợn, đầu đội chiếc nón lá đã rách tả tơi, quấn đầy trên người những khăn len đã cũ, bộ y phục bên trong cũng khá bụi bặm không ít, chấp vá vài nơi.Đám người bên kia đều kinh sợ, hoảng hốt không ít vì diện mạo ông lão kia quá mức xấu xí dễ sợ, ông lão kia liền tiến lại chỗ nhóm người kia, đứng trước mặt họ mà chống gậy hỏi: "Có thể cho ta một ít thức ăn được không!?", nói rồi liền đưa ra cái bát đã nứt mẻ khá trầm trọng.Nhóm người đó vài người liếc nhìn nhau, rồi lại liếc nhìn ông lão một cách dè biểu khinh bỉ ra mặt, tên chào hỏi tôi vừa nãy đứng ra hất đổ cái bát trên tay ông lão sang tận bên kia dưới đất, chỉ nghe tên kia nói giọng xua đuổi: "Đi đi ông già, ở đây không có đồ ăn dư thừa nào cho ông đâu!!".Ông lão không nói gì mà chỉ yên lặng đi nhặt lại chiếc bát, sau đó đi lại về phía chỗ ta, vẫn hỏi lại câu hỏi hồi nãy mà ông hỏi với nhóm người kia, tôi liền cắt một nửa con gà tẩm gia vị đưa vào bát cho ông lão, không quên bọc giấy bạc bên ngoài nửa con gà kia.Ông lão cúi đầu như cảm ơn, sau nói nói ồm ồm: "Có thể cho ta xin một đồng xu 5 ngàn chứ!?".Nhóm người bên kia nghe lén mà cười khinh bỉ ra mặt, tên nam nhân có người yêu nói với đám đồng bọn: "Ha ha, tụi bây coi hai con ngu kia kìa, rõ ràng là tên ăn vạ lừa đảo mà vẫn cho đồ ăn!!", thế là cả đám đều hùa nhau cười cợt không ra gì.Tôi tính lục ba lô lấy tiền thì đứa bạn thân ở bên cạnh ngăn lại, tưởng chừng nó không muốn cho thì lại thấy nó tự mình lấy ra đồng xu 5 ngàn, tươi cười đưa cho ông lão: "Của ông đây ạ!!", nó ra dấu cho tôi biết là nó có tiền nên sẵn tiện cho luôn.Ông lão gật gù có vẻ hài lòng, cầm lên chiếc chuông có tay cầm, lay động vang lên hai tiếng "Keng...keng!!", sau đó đi khuất vào trong sương mù dày đặc kia, tiếng nói lại vang vọng nhỏ dần."

Thiên đường hữu vô, vô nhân vấn

Địa ngục vô môn, hữu khách tầm!".

Tôi và Uyển Tâm nghe thế trầm tư một lúc rồi nhìn nhau, đám người kia càng cười cợt dữ dội hơn, tôi liền nói vớiUyển Tâm: "Ăn xong thì chúng ta lên đường sớm đi, nếu không sương mù càng dày đặc thì phiền lắm!!".

Uyển Tâm gật đầu tán thành: "Ừa, ở lại với mấy người này thật sự rất đáng ghét, hứ!!".

Nghỉ ngơi và thu dọn đầy đủ thì bên tai nghe thấy âm thanh văng vẳng bên tai: "Leng keng, leng keng...!", tôi ngoái đầu liếc nhìn xung quanh thì thấy trong sương mù có một thân ảnh mờ mờ ảo ảo, toàn thân y phục bạch sắc, tà áo ngoài kéo dài xuống qua đôi chân, đôi chân phải có một chiếc chuông vàng, hoa văn nhũ kim đầy mỹ lệ và xa hoa lập lòe như phản quang, tóc đen dài qua cả thắt lưng.

Thân thể bất giác đi theo cô gái ấy, cảm giác quá đỗi thân thương, tay phải chìa ra tiến lại như muốn nắm lấy nhưng lại chẳng thể với tới, càng tới gần thì thân ảnh mọi lúc một xa trong làn sương mù dày đặc.

Uyển Tâm từ nãy đến giờ đi theo sau Thiết Dao thì thắc mắc khó hiểu, nãy giờ Thiết Dao cứ hành động kì quặc, tay phải cứ đưa ra bóp bóp nắm nắm cái gì ở không khí, đi đi lại lại khác thường trong sương mù như vậy sẽ khá là nguy hiểm và dễ lạc đường cho xem, ngoái đầu nhìn lại chẳng còn thấy bóng dáng nhóm người đáng ghét hồi nãy nữa.

Vội lay lay thật mạnh hai vai Thiết Dao đang mơ mơ màng màng không chịu đáp lời cô tỉnh lại: "Thiết Dao, Thiết Dao....!", có vẻ hiệu quả vì Thiết Dao không bị thứ gì xấu xa ám vào nên Thiết Dao một lúc sau giật mình lấy lại ý thức.

Thiết Dao với xoa xoa hai mắt, chớp chớp mắt rồi nhíu mày xoay qua hỏi Uyển Tâm: "Ủa, Uyển Tâm, chúng ta là đang đi tới nơi nào vậy!?", Uyển Tâm mừng rỡ mà khóc lóc nhào vào lòng ngực Thiết Dao, ôm thật chặt như sợ Thiết Dao sẽ rời đi, tôi bị con bạn ôm bất ngờ mà loạng choạng hỏi: "Sao vậy!?".

"Hu hu hu, nãy giờ cậu cứ như người mất hồn ấy, đi đường cứ như bị ma dắt vậy!!", Uyển Tâm khóc càng to hơn khiến cho tôi lo lắng tột độ, chẳng biết dỗ làm sao cả.

Tôi liền trấn an con bạn thân: "Bình tĩnh đã nào, giờ chúng ta xem xét hiện giờ đang ở đâu đã!!", hiện giờ hai đứa đang đứng trước một cánh cửa sắt khá to lớn gỉ sét đầy cũ kĩ, trên đó bám đầy bụi bẩn và những rễ cây chằng chịt, có điều dù đã cũ kĩ nhưng vẫn nhận ra có vài nét giống với lối vào của cổ mộ.

Tôi không biết bản thân gặp may hay gặp xui nữa, chỉ là đi theo tiếng lục lạc một cách vô thức mới đến được nơi đây, theo lời Uyển Tâm nói vừa nãy cũng bán tín bán nghi, tôi lấy tay đẩy ra mớ rễ cây còn trên cánh cửa mà đẩy cửa nhìn vào trong, có vẻ rất sâu và rộng...

Uyển Tâm thấy thế liền chỉ chỉ lối vào hang động, nói: "Tự nhiên tớ thấy có một cảm giác quen thuộc!!".

Tôi cầm ra hai đèn pin mà đưa cho nó cầm một cây, đáp: "Có lẽ tớ cũng có cảm giác giống cậu, như trở về chốn xưa thật đấy!!".

Nói thế liền bị Uyển Tâm đánh vào vai một cái ví cái tôi giỡn không đúng lúc trước cổ mộ: "Đừng có hù doạ tớ chứ, nói xui xẻo không tốt đâu nha!!", nó lườm tôi khiến tôi cũng phải bật cười.

"Ố, chúng ta quả thật may mắn khi đi theo hai con nhỏ này nhỉ!", lại là giọng của đám người mà chúng tôi đã gặp qua, họ đang đi đến từ đằng sau, hiển nhiên là đi theo hồi nào không hay.

Khỏi xoay đầu lại nhìn cũng biết đó là ai, tôi thì thầm với con bạn thân một cách chán nản phiền phức: "Đúng là âm hồn bất tán mà!!", Uyển Tâm cũng lấy làm chán ghét nhưng không muốn biểu lộ ra ngoài nhiều.

Bọn họ đi ngang qua hai người bọn tôi, cô gái loè loẹt kia liền khoác tay nũng nịu với người yêu mà nói: "Anh yêu, chúng ta sắp phát tài rồi!!".

Tên người yêu của cô ta chiều chuộng mà hưởng ứng theo, cười khoái trá: "Ha ha, đúng là vậy rồi em yêu!", hắn liền ra hiệu cho mấy tên đàn em chuẩn bị công cụ đầy đủ mà đi vào cổ mộ khái quật kho báu: "Tụi bây, tiến vào khai quật kho báu, đào hết lên cho tao, thấy được thì tao sẽ chia một nửa cho chúng bây!!".

Đám đàn em hô hào khí thế, xung phong đi vào trước, cặp tình nhân thì đi đằng sau chỉ đạo, tôi và Uyển Tâm chưa vào ngay mà chỉ đứng yên ở bên ngoài chờ đợi.

Tôi và Uyển Tâm đi sau cùng bọn họ cho chắc ăn, chuyến đi lần này tôi có cảm giác lành ít dữ nhiều, hi vọng kiếm được một ít thứ có giá trị để hoàn thành khảo sát của tổ chức bí ẩn kia.
 
Back
Top Bottom