Cổng không gian khép lại phía sau.Floriane và Florian đã đặt chân đến mảnh đất linh thiêng của Margaret – vương quốc cổ đại từng rực rỡ nhưng nay chỉ còn là sự thống khổ Tuy giờ chỉ còn là những cánh rừng than khóc, những tòa thành sụp đổ, nhưng Floriane cảm thấy mọi thứ quen thuộc như thể chưa từng rời xa.
Gió mang theo vô vàn hồi ức, đôi mắt cô lay động – không phải vì xúc động… mà vì nỗi xót xa âm ỉ.Từ trên cao, một bóng đen sà xuống — là Tanrisa, nó lượn vòng vài lần trên bầu trời rồi đậu lên vai cô, kiêu hãnh như thể chưa từng quên: “Thì ra em vẫn luôn nhớ ta…” – Floriane thì thầm, khẽ vuốt lông nó.Cảnh vệ hoàng gia — Rachel, Charles, Arthur, Neft, Leonardo và Florian — đều đứng lặng, từng ánh mắt ấm lên với nụ cười không giấu được.Công chúa của họ thực sự đã trở về.“Chào mừng công chúa trở về.” – Florian khẽ nói, ánh mắt anh chạm vào mắt cô như thể một khúc nhạc lặng lẽ vang lên giữa tàn tích.
***Tin tức về hậu duệ hoàng gia trở về lan nhanh như lửa cháy cánh rừng.
Trong chưa đầy một ngày, dân chúng từ các vùng lân cận đổ về Quảng trường Valhena – từng là nơi đăng cơ của bao đời quân vương.Floriane mặc áo choàng trắng bạc, đứng trên đài đá cổ xưa, mái tóc đỏ tung bay trong gió, Tanrisa đậu trên vai.
Đôi mắt cô quét qua những con người gầy guộc, ánh mắt mòn mỏi, cơ thể quấn đầy băng vải.Họ đã sống sót qua chiến tranh, nạn đói, và sự vắng mặt của niềm tin.“Hỡi các thần dân của Margaret.” – Floriane cất tiếng, giọng cô vang như chuông sớm giữa màn sương."
Ta là Floriane Margaret – hậu duệ cuối cùng của hoàng gia Rothschild."
“Ta không trở lại để đòi ngôi, cũng không trở lại để nhận sự tôn sùng.”
“Ta trở lại vì ta vẫn đang chảy trong mình huyết mạch của hoàng gia, và vì sự tự do của người dân trong vương quốc.”
“Và Floriane ta, thề trước tổ tiên, trước đất trời, trước thần dân của Margaret, ta sẽ không đăng cơ cho đến khi tất cả mọi người được sống tự do và hạnh phúc.”
Cả quảng trường vỡ òa trong nước mắt và tiếng vỗ tay, lần đầu tiên sau hàng chục năm thống khổ, người dân tin rằng ánh sáng sẽ trở lại.
Họ đều đã chờ đợi ngày nay cả chục năm.
Ngày mà hoàng gia Rothschild trở lại.---Ở một nơi khác — sâu trong Thung lũng Than Khóc, giữa vầng đen của địa ngục và khối u linh hồn tích tụ, Evillox quan sát tất cả qua gương máu cổ ngữ.Tên quỷ vương, với thân hình cao lớn, mái tóc dài như màn đêm, mắt đỏ sâu thẳm đến mức bóng tối cũng e sợ – mỉm cười :“Cuối cùng…
Ấn Thần cũng đã thức tỉnh hoàn toàn.”
Một con quỷ nhỏ bên cạnh run rẩy :“Thưa bệ hạ, ngài có định tiêu diệt cô ta không?”
Evillox cười khẽ – tiếng cười vừa rạn nứt vừa có chút dị hợm như xương người gãy: “Tiêu diệt ư?
Không.
Ta không sẽ không làm thế."
“Ta muốn tạo ra sự một kết hợp hài hoà, và cô ta là chiếc chìa khóa để ta vượt qua ranh giới Thần và Quỷ.
Khi ta sở hữu sức mạnh của cô ta, ta sẽ trở thành vua.”
“Và Floriane…sẽ là Hoàng hậu...hoàng hậu của ta.”
“Dù cô ấy đồng ý… hay không.”
Ánh mắt Evillox chói lên màu đỏ máu.
Hắn bước tới bàn đá – nơi những lưỡi đao lời nguyền đang xoáy quanh một bản thể mới, nhân tạo, với gương mặt... của Florian.***Cung điện Alvaro — từng là niềm kiêu hãnh của cả vương quốc — giờ chỉ còn là vệt dài của những tàn tích, những mái vòm gãy đổ, những hành lang phủ rêu cũ kỹ.
Nhưng với Floriane, đây là mảnh đất của ước mơ mới, là nơi cô bắt đầu học cách trở thành một công chúa thực thụ — không phải bằng huyết thống, mà bằng tình thương và trách nhiệm.Cô gái mười tám tuổi, suốt mười một năm sống trong thân phận Claire Moreau bình dị ở thế giới loài người, giờ sải bước trong chiếc áo choàng trắng bạc, giữa những người sẽ đồng hành cùng cô trong chặng đường phục dựng vương quốc.Rachel, đi sát bên, tay cầm một cuốn sổ ghi chép, vừa nói vừa cười :“Chỗ này mà sửa lại thành phòng may vá thì tuyệt.
Em với Floriane có thể làm váy lễ hội!”
Charles, khoác áo giáp nhẹ, lười biếng gác tay sau gáy : “Còn tôi sẽ thiết kế chỗ ngủ sao cho thật êm ái.
Chiến đấu cả ngày rồi, về phải ngủ trên lông cừu mới đúng là sống!”
Arthur liếc mắt trêu, nhếch môi :“Chắc chắn là cậu định đặt chỗ ngủ gần Rachel đúng không?”
Rachel lườm nguýt Arthur, nhưng khuôn mặt lại đỏ bừng.
Charles thì cười cười chứ không nói gì.Leonardo, cao lớn và điềm tĩnh như thường lệ, chỉ vào một dãy tường đá :“Chúng ta có thể khởi công từ khu phía Bắc.
Nền đá còn vững.
Tôi sẽ phụ trách phép phục hồi.”
Neft, người luôn đi cuối, cũng mở miệng góp vui :"Nhưng mà có gì ăn không tôi đói quá."
"Cậu chỉ biết ăn thôi hả?."
- Leonardo nhìn.Floriane đi ở giữa, cười không ngớt.
Cô xoay một vòng nhỏ, mái tóc đỏ tung bay trong gió nhẹ.
Giữa cánh cung điện đổ nát, cô chính là ngôi sao hy vọng mà mọi người gửi gắm.“Nếu nơi này trở thành học viện pháp thuật, thì em sẽ là học viên đầu tiên!”
“Không, không, phải có một căn bếp thật to để làm bánh ngọt nữa!”
“À đúng rồi!
Và phòng đọc sách bên cửa sổ!”
Mỗi lời cô nói đều như một nét cọ vẽ thêm mảng màu vào bức tranh tương lai.
Cả nhóm cười vang, không khí ấm áp đến lạ thường — như thể sau tất cả máu lửa và nước mắt, họ vẫn là những người trẻ với một niềm tin không gì phá vỡ được.Tuy nhiên chỉ có một người là không cười - Florian.Chàng kỵ sĩ cao lớn bước đi bên trái cô, anh lặng lẽ lắng nghe, ghi nhớ từng điều Floriane nói, dù chỉ là chuyện nhỏ nhất.“Cô ấy nhỏ hơn mình năm tuổi,” – anh nghĩ. – “Vẫn còn là một đứa bé nhỏ nhưng lại sáng rực như mặt trời.”
Anh đã từng thề trung thành với hoàng tộc Margaret từ khi còn rất nhỏ.
Florian chứng kiến 7 năm trưởng thành của Floriane.
Florian thích cô.
Từ khi biết cô công chúa đã thất lạc, anh khổ sở tìm kiếm cả chục năm, rồi gặp được cô bên bờ sông sau từng ấy năm thất lạc.
Công chúa của Kỵ sĩ đã thực sự trở về.Ngay cả cái tên Florian của anh cũng được chính cha cô - Quốc vương của Margaret đặt cho.