Siêu Nhiên Đoá Hoa Tàn

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
399293326-256-k179404.jpg

Đoá Hoa Tàn
Tác giả: trnhntrang
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Đóa Hoa Tàn || The Faded Flower
Author : @trnhntrang
Truyện được lấy cảm hứng từ : Kimetsu no Yaiba || Demon Slayer : Thanh Gươm Diệt Quỷ ; Attack On Titan & Winx Club.​
 
Đoá Hoa Tàn
Chương 1 : Kẻ Lừa Đảo


*Ding Dong Tiếng chuông cửa vang lên."

Anh tìm ai?."

- Một cô gái tóc đỏ uể oải chạy ra mở cổng.Cô gái nheo mắt quan sát người trước mặt, anh ta bịt kín mít từ đầu đến chân chỉ lộ ra đôi mắt màu xanh, rất giống lừa đảo, cần phải cảnh giác."

Cô là Floriane Rothschild?."

- Người đàn ông lên tiếng dò hỏi.Floriane Rothschild??!!??

Cái tên xa lạ này là ai chứ đâu phải cô, chắc chắn là lừa đảo rồi."

Ồ không, anh nhầm người rồi, tôi là Claire, Claire Moreau."

"Nhầm sao?."

- Giọng anh ta có chút thoảng thốt :"Phiền cô nhận lá thư này nhé."

Anh ta lấy từ túi áo một lá thư hơi bám bụi dúi vào tay cô, lá thư có kiểu cách rất cổ, khác xa với những bao thư đa dạng màu sắc ngày nay.Claire nhíu mày nhìn lá thư trong tay :"Tôi đã nói tôi không phải Floriane m...mà."

Còn chưa kịp nói hết câu thì bóng dáng người đàn ông đã biến mất, Claire buột miệng chửi thề một câu.

Mới sáng ra đã gặp thứ xui xẻo, cô bước vào trong nhà tiện tay ném lá thư kia vào thùng rác.Ông bà Moreau - ba mẹ của Claire có việc phải ra ngoài từ sớm nên cô định sẽ ngủ đến tận chiều, ai mà ngờ lại bị mấy tên lừa đảo quấy rầy.Hết cách, Claire liền vào bếp làm bữa sáng ăn lót bụng.

Tối qua đi chơi với đám bạn chúc mừng hoàn thành kỳ thi đại học đến tận khuya nên hiện tại cô có hơi đói.Claire mở tủ lấy ra một hộp sữa rồi đi ép nóng bánh mì, phết lên đó chút dâu tây.

Đang loay hoay vì ngái ngủ thì cô với tay thấy một tập giấy mỏng.Là lá thư vừa nãy cô ném vào thùng rác kia mà, sao nó lại ở đây chứ.Chẳng lẽ cô gặp ma rồi?Không thể nào.

Chắc chắn là tổ chức lừa đảo đã lên một tầm cao mới.

Để không nghĩ ngợi nhiều Claire xé nát lá thư rồi ném vào thùng rác.Cô cầm cốc sữa và lát bánh mì đi ra sau nhà.

Cô ngồi trên chiếc xích đu trong vườn vừa ăn vừa lướt web.

Sau kỳ thi mọi thứ dường như trở nên trống rỗng, Claire đang trong thời gian chờ đợi kết quả.Cô đang nhâm nhi cốc sữa thì nghe tiếng ba mẹ về, Claire vội vàng chạy ra."

Ăn sáng chưa con?

Mẹ có mua bánh croissant cho con này."

- Bà Olivia đưa túi bánh cho con gái."

À đúng rồi, vừa rồi có người gặp cha mẹ, họ nói đưa cho con cái này."

- Ông Richard đưa ra một lá thư.Khóe môi Claire không khỏi giật giật, lừa đảo cũng quy mô quá rồi.

Đây đã là lá thư thứ ba trong buổi sáng nay.Cô cầm lấy lá thư rồi nói với hai người :"Chắc chắn là lừa đảo đó cha mẹ, hồi sáng cũng có người đưa cho con."

"Vậy con mở ra xem sao, biết đâu lại là bạn con gửi."

- Bà Olivia hơi lo lắng."

Nếu là bạn con thì chắc chắn bọn họ đã nhắn tin, với cả mẹ xem kiểu bao thư này rất cũ, giờ ai bán kiểu này chứ."

- Claire đánh giá.Cô nói tiếp :"Thôi kệ đi, cha mẹ nói là tối nay ăn tối nhà ông nội mà đúng không?

Chúng ta đi luôn bây giờ đi, con muốn đến nhà ông nội chơi."

"Anh thấy sao?."

- Nghe lời đề nghị của con gái, bà Olivia hỏi chồng."

Vậy chuẩn bị đi, cha ra lấy xe."

- Ông Richard nói.Yeahhhh!!!!

Claire đặc biệt thích ra ngoài ngoại ô nơi ông nội đang ở.

Nơi đó rất trong lành và mát mẻ, có vườn ngô vàng óng rất yên bình.Ban đầu cha cô muốn đón ông về ở cùng, nhưng ông đã từ chối, dù sao bà nội cũng đã mất, ông nội vẫn muốn ở lại nơi hai vợ chồng từng chung sống.***Chiếc Renault Kwid chạy bon bon trên đường.

Sau vài giờ đồng hồ, gia đình nhà Moreau đã đến căn nhà nhỏ ở vùng ngoại ô."

Ông nội."

- Chiếc xe vừa dừng bánh, Claire đã đẩy cửa ra, chạy về phía ông nội đang ngồi tưới cây."

Claire đấy à."

- Thấy cháu gái, ông Thomas nở nụ cười hiền hậu."

Chị Claire."

- Một cậu bé chạy ra ôm lấy chân cô.Là Nicolas - đứa em con nhà chú út, mới lên 4 tuổi, do gia đình tan vỡ nên đã gửi cậu nhóc ở đây.

Claire rất quý cậu bé, lại thương cho sự bất hạnh mà cậu phải chịu."

Cái này cho chị nè."

- Cậu nhóc đưa cho Claire.Lại là lá thư đó!!??"

Ban nãy có người đến hỏi Claire Moreau, nói là đưa cho cháu đấy."

- Ông Thomas chỉ vào bức thư.Claire chớp chớp mắt, khoé môi cứng ngắt.

Rõ ràng ghi bên ngoài là Floriane Rothschild mà.

Chắc chắn hồi sáng cô đã nói họ tên mình nên tên lừa đảo này mới biết.

Đúng là sơ sót mà."

Hay cứ mở ra xem đi con, lỡ lại có điều quan trọng."

- Bà Olivia nhắc nhở.Claire mím môi, cô nhét lá thư vào túi áo :"Để lát nữa con xem."

- Nói rồi, Claire cúi xuống bế Nicolas lên :"Chị dẫn em đi chơi nhé."

"Đi chơi, đi chơi."

- Nicolas cười khúc khích."

Vậy con trông em cẩn thận, cha mẹ vào phụ ông nấu ăn."

- Ông Richard dặn con gái."

Dạ."

---Claire dắt Nicolas ra vườn ngô chơi, gần đó có một chuồng trại nhỏ, bên trong nuôi gà và mấy chú thỏ con.Hai chị em rủ nhau chơi trốn tìm ở vườn ngô."

Chị đếm nhé...một...hai...ba."

Nicolas đơn thuần nghĩ chỉ cần cậu bé không thấy Claire là cô sẽ không tìm thấy.

Nhưng năm lần bảy lượt đều bị Claire nhanh chóng tìm ra."

Tiếp nha, trốn đi, chị tìm đây."

Môt...hai...ba .........Nicolas.Nicolas.Lần này Claire hoảng rồi, cô không tìm thấy cậu nhóc.

Claire chạy khắp vườn ngô vẫn không thấy ai cả.

Bất chợt cô cảm thấy vô cùng ngột ngạt, dường như một vườn ngô nhỏ bé đã trở thành một mê cung vô tận không tìm thấy lối ra.Claire bỗng chốc cảm thấy đầu đau như búa bổ, mọi thứ xung quanh như nhoè đi, cô ngồi thụp xuống đất để bình tĩnh lên.

Khi ngước mắt lên, cô thấy Nicolas đang ngồi nghịch rơm ở gần chuồng trại, bên cạnh cậu nhóc là người đàn ông sáng nay.

Claire nhíu mày, cô lấy hết sức mình chạy lại chỗ cậu bé.

Kỳ lạ thay, người đàn ông kia lại biến mất chỉ có Nicolas đang ngồi nghịch rơm ở đó."

Chị Claire, chị đi đâu vậy?."

- Cậu bé tròn xoe mắt nhìn cô."

Nãy giờ chị chơi trốn tìm với em mà."

- Claire cúi xuống định bế Nicolas lên thì câu tiếp theo của cậu bé khiến cô khựng lại."

Chị nói xạo, nãy giờ em...em ngồi đây mà."

Cái gì???!!

Nãy giờ Nicolas ngồi đây, vậy ban nãy ai chơi trốn tìm với cô??

Đột nhiên một cảnh tượng xẹt ngang qua đầu cô - người chơi trốn tìm với cô là người đàn ông sáng nay ư???Không thể nào.Vì quá sợ hãi nên Claire nhanh chóng ôm lấy Nicolas chạy vào trong nhà.
 
Đoá Hoa Tàn
Chương 2 : Cơn Ác Mộng


Claire bế Nicolas vào bên trong, dặn cậu bé không được nói chuyện vừa rồi cho bất cứ ai, kể cả ông nội.

Đổi lại cô sẽ mua kẹo cho cậu bé coi như phí "bịt miệng"."

Hai đứa vào rồi đấy à, mẹ còn đang định ra gọi vào ăn trưa đấy."

- Hai người vừa hay đến cửa thì bà Olivia đi ra.Trong bữa ăn, mọi người trò chuyện rất náo nhiệt chỉ riêng Claire cứ ngồi đó cắn môi suy nghĩ.Liệu người đàn ông kia không phải lừa đảo mà cô gặp ma gặp quỷ rồi không?

Chứ không thể nào trùng hợp xuất hiện ở mỗi nơi cô đi qua được."

Nghĩ gì thế?

Ăn đi con."

- Ông Richard cắt ngang dòng suy nghĩ của Claire."

À dạ vâng."

- Cô luống cuống xúc thức ăn."

Lại suy nghĩ về kỳ thi đại học sao?."

- Bà Olivia hỏi."

Suy nghĩ làm gì, thi xong rồi nghỉ ngơi cháu ạ."

- Ông Thomas ôn tồn bảo.Claire không nói gì chỉ gật gật đầu.Ăn xong.

Mọi người ra phòng khách để xem tivi, cũng lâu rồi cha mẹ cô không đến thăm ông nội nên cần dành nhiều thời gian hơn là điều đương nhiên.

Nicolas ăn no thì cũng lim dim mắt đòi đi ngủ, được dỗ dành xong thì cũng ngủ ngoan không quấy nhiễu.Còn Claire thì rửa bát ở trong bếp, đang rửa muỗng dĩa thì ở trong bồn nước, lá thư đó lại nổi lên trên mặt nước.

Hình ảnh người đàn ông kia lại hiện lên trong tâm trí Claire khiến cô hoảng hốt, làm cho dao cắt vào tay chảy máu.Nghe tiếng động trong bếp, cha mẹ cô chạy vào kiểm tra.

Thấy con gái bị thương ở tay, bà Olivia hơi lo lắng :"Mau mau, ra đây mẹ sơ cứu cho, chảy nhiều máu quá."

"Anh vào rửa nốt đi."

- Bà nói tiếp.Ông Richard gật đầu, vào rửa số đĩa ăn còn lại rồi chạy ra phòng khách."

Lần sau phải cẩn thận một chút."

- Ông nhắc nhở."

Thôi chắc con bé cũng mệt rồi, cho nó lên phòng nghỉ ngơi đi."

- Ông Thomas nói."

Vậy Claire lên phòng đi con."

Claire nghe mẹ nói xong thì gật đầu, mắt liếc qua lòng bàn tay được dán băng, trong đầu dậy lên hàng ngàn suy nghĩ.Cô chậm rãi trở về phòng, đây là phòng lúc nhỏ của cô.

Vẫn y nguyên như vậy, vẫn còn gấu bông màu hồng nhạt bà nội tặng.

Claire nằm trên giường ôm chặt lấy con gấu bông, đôi mắt nặng trĩu dần nhắm lại.---Floriane RothschildFloriane RothschildFloriane RothschildMột người phụ nữ vừa lay người cô vừa gào khóc đau đớn :"Mau chạy đi con, mau chạy đi."

Cô khẽ hé mắt, đập vào mắt cô là cảnh tượng ngột ngạt của đám cháy.

Ngọn lửa nóng ran càng lúc càng lan rộng.

Người phụ nữ vừa rồi còn khóc lóc bên cạnh cô, dường như đã bị thứ gì đó kéo vụt đi.Từ trong đám lửa, một con quỷ to lớn bước ra, nó mang hình hài đầu dê thân người, ở lưng là đôi cánh đen đẫm máu đang dang rộng.

Miệng nó ú ớ phát ra những âm thanh quái dị.Claire kinh hoàng phát hiện ra tay nó đang bóp chặt người phụ nữ, nó nhe hàm răng sắc nhọn ra nuốt chửng lấy người phụ nữ, miệng phát ra tiếng nhóp nhép.Ngay sau đó, nó chừng mắt nhìn về phía cô.

Claire hoảng loạn muốn chạy trốn nhưng đôi chân như bị tê liệt chỉ có thể lết một cách chậm chạp.

Con quỷ lần nữa nhe hàm răng dính đầy mắt, đôi tay to lớn kia định tóm lấy cô thì một người đàn ông trung niên từ đâu đến chắn trước mặt cô."

Tránh xa con gái tao ra."

Con gái??!!!

Claire mở to mắt, hô hấp dần trở nên khó khăn.Phụt.Đột nhiên có chất lỏng gì đó bắn vào mặt cô, Claire run rẩy quệt vào má mình...là máu.

Cô ngước mắt lên nhìn, người đàn ông trung niên vừa bảo vệ cô đã bị con quỷ kia bóp nát như một trái cà chua, máu bắn ra tung toé.Claire run lên đừng đợt, vì quá hoảng loạn nên cô đã gầm lên một tiếng.Hoá ra chỉ là mơ.Claire ngồi bật dậy, mồ hôi nhễ nhại khiến quần áo cô ướt đẫm.

Claire thở một cách nặng nề.

Nhìn ra ngoài cửa sổ thì trời đã sập tối.Cô mở màn hình điện thoại lên.

Đã 19h06, vậy là cô đã ngủ một mạch từ 12h đến tận tối sao?Claire dụi dụi mắt đi xuống dưới nhà, thấy mọi người đang chuẩn bị bữa tối :"Sao mẹ không gọi con dậy?."

"Hồi chiều mẹ có lên gọi con đi chợ với mẹ, rõ ràng là con bảo muốn ngủ thêm mà."

- Bà Olivia bày muỗng dĩa ra bàn."

Con nói thế sao?."

- Claire trố mắt.Sao lại như vậy được.

Cô đã li bì suốt cả buổi chiều kia mà."

Nicolas đâu rồi mẹ?."

"Thím út còn tới đón thằng bé đi ăn tiệc ở nhà ngoại rồi, chắc sáng mai mới về."

Bà Olivia vừa bê nồi súp vừa nói :"Ra phòng khách gọi ông nội và cha vào ăn tối đi con."

"Dạ."

---Sau khi ăn xong bữa tối, Claire lấy quần áo để đi tắm.

Cô không khỏi suy nghĩ về cơn ác mộng vừa rồi.Tự hỏi người đàn ông kia có liên quan đến giấc mơ này hay không?

Và Floriane Rothschild là ai?

Đang đứng dưới vòi sen thì Claire kinh hoàng phát hiện, trên chiếc gương lại hiện lên một dòng chữ :Floriane RothschildAwaken! (Hãy thức tỉnh!)Rõ ràng cô tắm nước lạnh kia mà, sao dòng chữ kia có thể xuất hiện được cơ chứ.

Và cái tên Floriane Rothschild kia là gì?

Người đó liệu có liên quan đến cô hay không?

Claire cần phải làm rõ chuyện này.Trở về phòng, cô thấy cửa sổ bị mở tung.

Nhìn ra bên ngoài có vô số những con chim ưng bay lượn khắp bầu trời.

Ở nơi này làm sao lại có chim ưng?

Càng nghĩ càng rối bời, Claire định đưa tay đóng cửa sổ lại thì bị một con chim ưng quệt vào mu bàn tay làm chảy máu.Khi Claire đau điếng rút tay về cô chợt phát hiện ra điều kỳ lạ.

Vết thương vừa rồi nhanh chóng lành lại, dường như không có dấu vết gì cho thấy cô vừa bị chim ưng quệt qua.Claire nhanh tay gỡ băng gạc dán ở lòng bàn tay ra, vết thương do bị dao cắt cũng đã biến mất.

Những chuyện kỳ lạ xảy ra trong cùng một ngày khiến đầu óc Claire hoàn toàn mụ mị.Rồi cô lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
 
Đoá Hoa Tàn
Chương 3 : Sự Thật


*Cộc CộcClaire bị một tiếng động đánh thức lúc nửa đêm, mò mẫm chiếc điện thoại, mở ra thì hiện thị 02:03.*Cộc cộcÂm thanh đó giống như một thứ gì đang cố đập vào cửa.

Nó phát ra từ cửa phòng chính.Claire nén lại nỗi sợ, vén chăn bước xuống giường, cô từ từ đi lại gần cánh cửa.Đêm đó trăng sáng một cách bất thường, chiếu rọi thẳng vào phòng cô nên Claire chẳng cần phải bật đèn.

Cô áp sát cánh cửa để nắm bắt tình hình.Tay với lấy chiếc vợt cầu lông coi như làm vũ khí.

Claire từ từ xoay chốt, mở cánh cửa ra.

Cô nép sát vào tường quan sát xem ai bước vào.Từ bên ngoài, một con chim ưng chầm chậm nhảy vào.

Nó nhảy từng bước nhỏ như đang ngó xem có người trong phòng hay không.Linh cảm bảo Claire rằng nó vô hại nên cô đã bước ra đóng cánh cửa lại.

Cô ngồi xổm xuống trước mặt nó.

Miệng con chim ưng đang ngậm lá thư.

Nó hơi nghiêng đầu."

Cho tao à?."

- Claire mở miệng, chỉ tay vào chính mình.Đột nhiên con chim ưng gật gật đầu, cô hơi ngạc nhiên rồi cũng cầm lấy lá thư.

Nó nhìn chằm chằm vào cô.Claire nhíu mày :"Mở ra à?."

Con chim ưng lần nữa gật đầu.

Claire mím môi bóc thư, cuối cùng vẫn phải đọc thôi, chắc không phải lừa đảo đâu nhỉ?Từ cận vệ hoàng gia Leonardo.Chào công chúa Floriane thân mến!À phải là chào Claire mới đúng.

Có lẽ đây là lá thư thứ sáu được gửi đến cho công chúa.

Chắc hẳn người rất muốn biết Floriane Rothschild là ai đúng không?Là cô, cô chính là Floriane Rothschild.

Là hậu duệ cuối cùng của hoàng tộc Rothschild, mang trong mình sứ mệnh diệt quỷ.Công chúa sẽ bất ngờ lắm nhỉ?

Cô đang nghĩ rằng cô là Claire Moreau ư?

Cả Olivia và Richard đều không phải cha mẹ ruột của cô.

Họ chỉ là vô tình cứu cô và nhận cô làm con nuôi thôi.

Nếu cô không tin, hãy hỏi hai người họ.Cha mẹ cô là hoàng tộc của Margaret và trong người cô chảy dòng máu của hoàng gia.Tôi tìm cô vì đã đến lúc cô phải trở về nơi cô vốn thuộc về rồi.

Và hơn nữa là chúng tôi cần cô.

Cảnh vệ hoàng gia cần cô.

Nếu cô không trở về những người xung quanh cô sẽ gặp nguy hiểm.Oliva?

Richard?

Thomas?

Nicolas?

Và cả những người bạn của cô đều phải chết.

Đó là kết cục.

Ký tên.

Cận vệ hoàng gia

Leonardo Lorraine

Không biết từ lúc nào đôi mắt Claire đã nhoè hẳn đi, nước mắt cô rơi lã chã, đôi tay run rẩy nắm nhàu nát một góc bức thư.

Dòng máu Hoàng gia?

Cô là Floriane Rothschild?

Không phải Claire Moreau?

Làm sao có thể?

Không thể nào như vậy.

Claire ngồi bó gối trong căn phòng, cô nhìn con chim ưng đang nghiêng đầu khó hiểu.

Miệng lẩm bẩm :"Không phải đúng không?

Tất cả đều là trò đùa đúng không?

Không thể nào?

Không thể nào...."

Tiếng hét của cô đã kinh động đến cha mẹ ở phòng bên cạnh, cả hai nhanh chóng chạy sang phòng con gái.

Thấy Claire hoảng loạn như vậy, bà Olivia đau lòng ôm lấy cô :"Bình tĩnh đi Claire, làm sao vậy còn?."

"Không phải như vậy đúng không?

Không thể nào..."

"Claire, xin con, bình tĩnh lại đi."

- Bà ôm lấy tay đang khua loạn xạ của cô.

"Cha."

"Mẹ."

"Con không phải con ruột của hai người sao?."

Câu hỏi của Claire làm cả bà Olivia và ông Richard đứng hình.

"Không, sao con lại nói thế?."

- Ông Richard trấn an.

"Đúng, đúng rồi, con là con ruột của cha mẹ mà."

- Claire cười khẽ.

Ngay lúc này, ông Thomas cũng đi lên, nhìn cháu gái lúc này ông vô cùng đau xót.

~~~

11 năm về trước.

Tại đám cháy của một cửa hàng bán đồ tâm linh.

Lúc bấy giờ ông Richard vẫn còn là lính cứu hỏa.

Ông cùng đồng đội đang áp sát đám cháy để thực hiện nhiệm vụ giải cứu người gặp nạn.

Càng tiến sâu vào bên trong đám cháy có lớn, ông cứu được vài người đang mắc kẹt ở quầy thu ngân.

Trong lúc quan sát xem còn ai khác hay không, một giọng nói đã chỉ dẫn ông.

"Đi thẳng, vào căn phòng đó đi."

Ông Richard không nghĩ ngợi gì tiến thẳng vào căn phòng đó.

Giọng nói kia lại vang lên :"Hãy cứu lấy con bé, làm ơn."

Richard nhanh chóng tìm ra một bé gái đanh nằm thoi thóp, dường như bị thanh gỗ rơi trúng nên cô bé tạm thời bất tỉnh.

Ông vội bế đứa nhỏ lên chạy ra ngoài đám lửa.

Ngọn lửa nhanh chóng được dập tắt.

Trong lúc ngồi trên xe cấp cứu cùng cô bé kia đi đến bệnh viện, ông đã mơ hồ nghe được một lời nói khẩn cầu của một người phụ nữ

"Xin anh, hãy chăm sóc tốt cho đứa, xin anh."

Sau khi đứa bé được đưa vào phòng cấp cứu, Richard ngồi ở băng ghế cuộn trào suy nghĩ.

Vừa hay, Olivia gọi điện đến.

- Anh vẫn ổn chứ?

- Ừm, anh không sao.

- Richard

- Chuyện gì sao?

- Anh có cứu được một đứa bé nào không?

- Sao em lại hỏi vậy?

- Ban nãy, ban nãy em mơ thấy một người phụ nữ, cô ấy cầu xin em hãy chăm sóc tốt cho đứa bé mà anh đã cứu.

- Lát nữa anh sẽ về, yên tâm.

- Ừm.

Cuộc gọi kết thúc.

Richard hoài nghi về giấc mơ vừa rồi.

Cả ông và vợ đều mơ thấy cùng một giấc mơ.

Có lẽ là điềm báo.

Được biết cô bé đó có lẽ là người vô gia cư, không tên không tuổi.

Richard và Olivia đã quyết định nhận nuôi cô bé theo đúng lời tín nhiệm của người phụ nữ kia, dẫu sao họ cũng không thể có con.

Qua khám tổng quát bác sĩ nói rằng cô bé có thể tầm 7 tuổi.

Và rồi hai vợ chồng quyết định đặt tên cô bé là Claire Moreau.

Và có lẽ do va chạm trong vụ cháy, cô bé đã bị mất trí nhớ hoàn toàn."

Từ giờ con là Claire, Claire Moreau, con gái của chúng ta."

- Richard nói.Đứa bé nhỏ tròn xoe mắt gật đầu.
 
Đoá Hoa Tàn
Chương 4 : Hậu Duệ Cuối Cùng


Đợi đến khi trời sáng.Claire ngồi thất thần ở trong xe, cô vẫn chưa tin được rằng mình không phải con ruột.Cô cũng nói cho cha mẹ về việc dòng máu Hoàng gia hay hậu duệ gì cả.

Điều đó vẫn cần phải xác thực.

Lỡ như cô chỉ là người bình thường, không phải Floriane Rothschild thì sao?Trở về nhà, Claire tự nhốt mình trong căn phòng.

Cha mẹ gọi thế nào cô cũng không chịu mở.Hai vợ chồng hết cách chỉ đành để con gái một mình ổn định lại cảm xúc.Claire ngồi dựa mình vào cửa sổ.

Con chim ưng đêm qua lại xuất hiện."

Có chuyện gì sao?."

- Claire vuốt ve nó.Con chim ưng không gật đầu cũng chẳng có phản ứng gì, nó khẽ nhả ra một mẩu giấy trong miệng.Tanrisa?"

Tanrisa là tên của mày à?."

- Claire nhìn nó.Con chim ưng khẽ gật đầu, cô khẽ mỉm cười :"Tên cũng hay đó, nhưng mà dài quá, tao gọi mày là Tan nhé?."

Nó lần nữa gật đầu.

Nhờ có Tan, Claire cảm thấy thoải mái hơn đôi chút.

Cô bước xuống dưới nhà :"Con đi ra ngoài một chút nhé."

Hai vợ chồng nhìn nhau rồi bà Olivia khẽ thở dài :"Đừng giận cha mẹ."

Claire quay đầu :"Con không giận, chỉ là muốn ra ngoài một chút."

"Vậy thì đi cẩn thận, con nhé."

- ông Richard dặn dò."

Dạ."

---Ở ngoài bờ hồ Enrock - nơi Claire thường lui tới mỗi khi có chuyện buồn.Đang ngồi ở bậc thang ném đá xuống mặt nước thì từ phía sau vang lên một giọng nói vừa có chút vui mừng lại vừa có sự lạnh nhạt."

Floriane?."

Claire theo bản năng quay người lại.

Đối diện cô là một chàng trai cao lớn, mái tóc màu bạch kim vô cùng nổi bật, còn về tuổi đời chắc có lẽ lớn hơn cô, 23?.

Anh ta lẳng lặng nhìn cô."

Tôi không phải Floriane."

- Claire thốt ra lời nói nhẹ như lông hồng.Anh chàng kia khẽ thờ dài, rồi cũng ngồi xuống một bậc thang cách cô một bậc :"Cô vẫn chưa chấp nhận sự thật sao?

Rõ ràng là đọc thư rồi kia mà."

"Anh là Leonardo?."

- Claire nhíu mày."

Haha, không."

- Anh chàng khẽ bật cười :"Tôi là Florian, Florian Amschel."

"Vậy sao anh lại xuất hiện ở đây?."

- Cô dò hỏi.Hmmmm."

Tôi tìm cô."

"Tìm tôi?."

"Phải, tìm cô."

"Để làm gì?

Tôi là Claire Moreau, không phải Floriane Rothschild."

Nghe lời phủ định của cô, Florian hơi cúi đầu, anh hơi bật cười, bả vai rung lên."

Tìm được công chúa, đương nhiên thần phải hết mực bảo vệ rồi."

- Florian đặt tay trước ngực, cúi đầu trước Claire như một sự tôn kính.Cô nhíu mày :"Cảnh vệ hoàng gia là sao?."

Câu hỏi của Claire làm Florian hơi khựng lại :"Công chúa nên bảo thần không cần cúi đầu nữa mới đúng."

Claire chậc một tiếng :"Rồi, rồi, không cần cúi đầu nữa."

Nghe được lời của công chúa, Florian ngồi thẩng lại bắt đầu trả lời vào trọng tâm :"Cảnh vệ hoàng gia là một tổ chức đặc biệt do gia tộc Rothschild thành lập với mục đích ưu tiên duy nhất đó chính là bảo vệ thần dân của Margaret khỏi nanh vuốt của loài Quỷ cổ xưa.

Đội cảnh vệ hoàng gia sẽ thực hiện nhiệm vụ tiêu diệt Evillox, con Quỷ đầu đàn mạnh nhất trong loài Quỷ."*Đội cảnh vệ hoàng gia là lực lượng do hoàng gia thành lập.

Nếu đúng ra phải là cận vệ hoàng gia nhưng cận vệ là người bảo vệ hoàng tộc nên mình sẽ thay bằng cảnh vệ.•truyện vẫn sẽ có nhiều sai sót hay góp ý nhẹ nhàng nhé 🤗"Tuy nhiên đội cảnh vệ hoàng gia cần phải có sự lãnh đạo của người mang dòng máu Hoàng gia, và người đó là cô."

"Cách đây rất lâu, cung điện hoàng gia Margaret đã bị thiêu cháy, Quốc vương và Hoàng hậu có lẽ đều không qua khỏi, còn công chúa của Margaret thì biến mất không rõ tung tích."

- Florian ngập ngừng một lúc thì nói tiếp :"Nhưng bây giờ tìm thấy rồi."

Anh ta nói xong thì nhìn cô, vừa hay ánh mắt hai người chạm nhau.

Claire bối rối quay mặt đi chỗ khác."

Vậy ý anh nói là gia tộc Rothschild chỉ còn lại mình tôi?."

"Phải."

"Vậy thì tôi không về."

Florian hơi ngạc nhiên nhưng cũng rất nhanh khôi phục lại trạng thái bình thường :"Tại sao cô lại không về?

Hoàng gia cần cô, đội cảnh vệ hoàng gia cần cô."

"Bao năm qua không có tôi chẳng phải các người vẫn sống bình yên đó sao?

Tại sao tôi phải quay về?."

"Bình yên ư?

Margaret không hề bình yên, chúng tôi đã tìm kiếm cô suốt mười mấy năm qua?."

- Florian gằn giọng.Mắt Claire xẹt qua tia kinh ngạc.Florian nói tiếp :"Gia đình tôi đều đã bỏ mạng cả rồi, khắp Margaret chỉ toàn tiếng ai oán lầm than.

Xin cô, hãy trở về, nơi này không thuộc về cô."

Claire hơi dao động :"Nếu tôi không trở về thì sao?."

"Cha mẹ cô, người thân của cô sẽ chết đấy, họ đã nuôi nấng hậu duệ của Rothschild, Evillox sẽ không buông tha cho họ đâu."

- Florian kích động.Claire khẽ thở dài, cô nhắm mắt lại để hít thở :"Tôi có thể tin tưởng anh không?."

"Đương nhiên là có thể, tôi chính là Kỵ sĩ của Hoàng gia Rothschild, Florian Amschel."

- Florian lặp lại động tác đặt tay trước ngực, cúi đầu đầy cung kính."

Công chúa hay đeo chiếc vòng này."

- Anh cầm tay cô lên đeo vào tay cô chiếc vòng ruby đỏ của hoàng tộc :"Chỉ cần công chúa gặp nguy hiểm, hay chạm vào nó và gọi tên thần, thần sẽ đến yểm trợ."

Claire giơ tay lên nhìn chiếc vòng :"Ừm."

Lúc này, Florian mới để ý Tanrisa ở bên cạnh Claire :"Tanrisa, lại đây."

Tan nghe vậy liền nhảy nhảy qua chỗ Florian."

Anh quen nó sao?."

"Tanrisa là chim ưng hoàng gia do Quốc vương tặng công chúa đấy."

"Vậy à?."

Claire thật sự không có chút ấn tượng nào cả, nếu cô nhớ ra điều gì đó thì hay biết mấy."

Này, Florian."

"Có thần."

"Xưng hô bình thường thôi."

"Được."

"Đưa tôi đến Margaret được không?."

"Công chúa...à cô đồng ý trở về sao?."

Claire khẽ bật cười :"Đương nhiên là không."

Nghe vậy, vẻ mặt Florian thoáng buồn, Claire nói tiếp :"Tôi phải xem Margaret thế nào đã, biết đâu nhớ lại được một chút."

"Sao tôi không nghĩ ra chứ."

- Florian nhướng mày.
 
Đoá Hoa Tàn
Chương 5 : Vương Quốc Margaret


"Đặt tay lên vai tôi."

- Florian vỗ nhẹ vào vai mình.Claire khó hiểu nhưng vẫn đặt tay lên.

Chỉ thấy anh hơi búng tay nhẹ một cái, cả hai đã di chuyển đến một không gian khác.Cô đưa mắt nhìn xung quanh, đột nhiên một nhóm người vây quanh họ.

Claire theo bản năng nấp sau lưng Florian."

Đừng sợ, họ là thành viên của đội cảnh vệ hoàng gia."

- Anh nhẹ nhàng nói....: Công chúa Floriane !!!!!Nói xong đồng loạt quỳ một gối, đặt tay trước ngực cúi đầu."

Ê ê ê đứng lên đi, đứng lên đi."

- Claire hoảng loạn, cô kéo áo Florian cầu cứu."

Đứng lên đi, làm công chúa sợ rồi kìa."

- Anh bật cười.Không khí chợt lắng lại.

Lần đầu tiên họ thấy kỵ sĩ Florian cười thành tiếng như vậy.Anh nhận ra điều đó liền ho khan :"Công chúa nói đứng lên đi."

Sau câu nói đó thì nhóm người đều đứng dậy.Claire nhìn quanh, cô nhận ra Leonardo."

Leonardo."

Claire bỗng gọi tên, người kia vội đáp lời :"Có thần."

Cô trong đầu nghĩ rằng quả nhiên là uy quyền của hoàng gia."

À không, không, tôi chỉ gọi thôi."

- Claire xua tay.... : công chúa, người có nhớ chúng tôi không?... : người thật sự trở về cứu Margaret sao?...Hàng loạt câu hỏi dồn dập khiến đầu óc Claire quay cuồng.

May mắn có Leonardo lên tiếng giải vây :"Công chúa quên hết kí ức rồi, đừng hỏi nữa."

"Mọi...mọi người có thể giới thiệu đi được không?

Với lại đừng gọi tôi là công chúa nữa, gọi Claire là được rồi."

- Cô cười ngượng.Claire???!!

Các tên xa lạ này khiến mọi người đồng loạt nhìn nhau."

Claire Moreau là thân phận khác của công chúa."

- Leonardo giải thích.Nói rồi, Florian lần lượt giới thiệu cho Claire về những người có mặt ở đó."

Đây là Rachel, người chăm sóc cô năm đó."

- Anh chỉ về phía một cô gái mái tóc xoăn vàng."

Còn đây là Arthur, Charles và N...Neft."

- Đang chỉ theo thứ tự thì Florina khựng lai :"Neft?

Ra đây."

Từ đằng xa một người đàn ông to lớn chạy tới, chẳng hẳn phải hơn 2m.

Claire ngạc nhiên nhìn cậu ta mà âm thầm đánh giá."

Neft có hơi đặc biệt, với lại cậu ta ham chơi lắm, công...ch...

À Claire đừng để ý nhé."

- Rachel từng chăm sóc Claire khi cô còn là Floriane, cô ấy lớn hơn cô 2 tuổi, đặc biệt yêu quý Claire."

Dạ."

- Claire cũng rất có thiện cảm với Rachel.*Ọc ọcÂm thanh của chiếc bụng đói đột nhiên vang lên.

Như thường lệ tất cả đều nhìn Neft."

Ăn nhiều quá đó Neft."

- một anh chàng tóc hai màu lên tiếng - đó là Arthur."

Không phải tôi."

- Neft khua khua tay.Charles - chàng trai tóc dài đang đưa tay buộc lại mái tóc mình - cũng bật cười :"Còn ai khác nữa sao?."

"Là tôi."

- Claire rụt đầu lại, từ từ giơ tay lên :"Sáng giờ giận dỗi cha mẹ nên tôi chưa ăn gì cả."

Nghe vậy Florian nhìn cô :"Để tôi dẫn cô đi ăn."

"À."

- Claire lắc đầu :"Không cần đâu, cứ đưa tôi về đi."

"Cô phải ở đây chứ, Margaret là vương quốc của cô mà."

- Charles trước đây cũng là cận vệ của Floriane."

Anh thôi đi, em ấy rồi sẽ trở về thôi mà."

- Rachel đi đến nắm lấy tay Claire :"Khi nào nhớ ra điều gì thì quay về đây nhé, chị sẽ chờ."

"Nhưng làm sao em có thể dịch chuyển giữa hai không gian được."

- Claire thắc mắc."

Cô chỉ cần búng tay một cái là được rồi, cô có sức mạnh mà."

- Charles đi đến nhấc tay cô lên, chỉ chỉ vào bàn tay cô.Khụ khụ.Florian liếc nhìn, khẽ ho khan mấy tiếng.

Charles vội vàng bỏ tay Claire ra, huýt huýt sáo.Claire cũng thử búng tay một cái.1...2...3Cô mở mắt.

Vẫn là nơi 6 người kia đứng.

Có khi nào nhận nhầm người rồi không, sức mạnh của cô đâu chứ."

Này, anh gạt người à?."

- Claire lườm Charles."

Xì, ai mà biết chứ."

- Anh ta bĩu môi."

Florian."

- Cô hất cằm thể hiện uy quyền :"Đưa tôi về."

Anh nhìn bộ dạng của cô mà cười thầm, nhưng vẫn phải giữ hình tượng.

Florian nhấc tay cô đặt lên vai mình, đang chuẩn bị búng tay thì Claire vỗ vỗ vào vai anh :"Khoan đã."

"Chuyện gì sao?."

- Anh hơi quay đầu.Claire không thèm nhìn anh chỉ khẽ vẫy tay với Rachel :"Chị xinh đẹp, gặp lại sau."

Cô gái được khen bỗng dưng đỏ mặt :"Gặp lại sau."

Xong, Florian búng tay đưa Claire về."

Áaaa, công chúa nói tôi là chị xinh đẹp kìa."

- Rachel lắc lắc tay Charles."

Chắc mắt công chúa mờ rồi."

- Arthur nói."

Này, nói cái gì thế hả tên kia."

- Rachel khoanh tay trước ngực."

Anh ta nói đúng mà."

- Leonardo khoác vai Arthur."

Còn cả cậu nữa."

- Cô gái nói xong thì nhìn qua Charles với Neft :"Hai người có thấy vậy không?."

Neft :"..."

"Cô muốn sao thì là vậy."

- Charles thờ ơ nói.Yaaaaaaa!?????

Rachel phát điên mất.***Trưa đó.

Cả gia đình đang ăn thì Claire dừng động tác cắt thịt lại, cô hỏi hai người :"Cha mẹ, hai người nhận nuôi con thế nào vậy?."

Ông Richard nhìn sang bà Olivia, nhận được cái gật đầu của bà, ông mới kể lại đầu đuôi câu chuyện cho cô.Claire khẽ mím môi :"Cha mẹ."

"Sao thế con?."

- Bà Olivia hỏi."

Cảm ơn hai người."

- Cô cố gắng kìm nén :"Cảm ơn hai người đã nuôi nấng con đến tận ngày hôm nay."

Claire bật khóc."

Đã xảy ra chuyện gì, con làm sao vậy Claire?.' - Ông Richard lo lắng.Claire nấc lên, cô kể cho hai người về cơn ác mộng lúc ở nhà ông nội và cả lời trong bức thư của Leonardo :"Con phải trở về rồi, cha mẹ phải chờ con về, đợi con hoàn thành xong nhiệm vụ đó, con sẽ lại về làm Claire của cha mẹ."

Bà Olivia đỏ hoe, bà ôm con gái vào lòng :"Con ngoan, đừng khóc nữa, cha mẹ vẫn ở đây mà, con còn ông nội và Nicolas mà."

Về phía ông Richard, ông không thể tin chuyện dị thường này lại xảy ra với gia đình ông.

Ông chỉ lặng lẽ, không nói gì.---Buổi tối tại Luvias Club.Claire tụ tập cùng nhóm bạn.

Có lẽ lần trở về Margaret sẽ rất lâu, cô không muốn họ lo lắng."

Cậu đi du học sao?."

- Gabriel ngạc nhiên."

Ừm."

- Claire gật đầu."

Cậu định đi đâu?."

- Một cô bạn khác hỏi."

Có lẽ là Anh Quốc."

Gabriel thở dài :"Không sao, ba người chúng ta vẫn sẽ giữ liên lạc, vẫn sẽ là bạn tốt."

"Đúng vậy, cạn ly nào."

- Roxy nhấc ly rượu hoa quả lên.Yoooooooo.Claire chỉ vừa mới nhấp môi, bỗng cô cảm thấy cổ họng mình đắng ngắt.

Claire khẽ nhăn mặt.

Đột nhiên tim cô đau nhói.Giống như có dự cảm chẳng lành, Claire thở một cách vô cùng khó khăn, trong đầu cô hiện ra những mảnh kí ức vụn vặt.Claire lắc đầu giữ tỉnh táo."

Cậu sao vậy Claire?."

- Gabriel hốt hoảng.Cô không trả lời, miệng lẩm bẩm : Nó đến rồi.

Nó đến rồi.
 
Đoá Hoa Tàn
Chương 6 : Thức Tỉnh


Cái gì đến?!!?!

Gabriel và Roxy đều vô cùng khó hiểu."

Đưa cậu ấy về đi, có lẽ là say rồi.

Claire tửu lượng kém mà."

- Roxy bình tĩnh nói.Gabriel nghe vậy cũng đồng tình.

Cả hai dìu Claire ra ngoài bắt một chiếc taxi trở về nhà.Claire vẫn đang mê man, miệng không ngừng lặp đi lặp lại câu nói đó : Nó đến rồi.---Đến gần cổng nhà Moreau.

Gabriel và Roxy nhìn nhau."

Cha mẹ cậu ấy cãi nhau sao?."

- Gabriel khó hiểu.Cảnh tượng trước mắt quá đỗi hoang tàn, mọi thứ đều như vừa xảy ra một vụ ẩu đả.

Vậy mà hàng xóm quanh đó không có ai thắc mắc gì cả?

Dường như chỉ hai người họ nhìn thấy thôi vậy.Đang định dìu Claire vào bên trong thì cô chợt tỉnh táo lạ thường :"Đừng vào trong đó."

"Claire, đó là nhà cậu mà."

- Gabriel nói.Khônggggg!!??!!Claire hét một tiếng chói tai.

Có một bàn tay đen ngòm vươn tới nhưng đã bị một sức mạnh vô hình nào đó chắn lại.Cô thở hổn hển xoa xoa tay nhìn hai người bạn :"Xin hai cậu, rời khỏi đây đi, nơi này rất nguy hiểm, mọi chuyện tớ sẽ giải thích sau, được không?."

Vừa rồi chứng kiến cảnh tượng, Claire giơ tay lên tạo ra lá chắn bảo vệ họ, Gabriel và Roxy đã trở nên hốt hoảng, cả hai nhanh chóng gật đầu và rời đi.Claire nhìn theo bóng dáng họ, âm thầm nói trong miệng : Hãy bảo vệ họ an toàn.Theo mệnh lệnh, Tanrisa lặng lẽ sải cánh trên bầu trời hộ tống hai cô gái về nhà.Về phía Claire, cô thận trọng bước vào bên trong, khẽ gọi :"Cha, mẹ."

Đáp lại cô là sự im lặng bao trùm lên khoảng không bóng tối vô tận.Bỗng dưng một tiếng cười quái dị xé tan không gian lặng im, đèn đồng loạt vụt sáng lên.

Claire kinh hoàng nhận ra con quỷ xuất hiện trong cơn ác mộng của mình.Nó cất giọng khàn đặc :"Chào mừng công chúa."

"Ngươi là Evillox?."

- Claire nghĩ đến cái tên mà Florian từng nhắc đến."

Phải, ta đợi công chúa từ rất lâu rồi."

"Cha mẹ tôi đâu?."

- Claire gằn giọng."

Họ..."

- Nó cố kéo dài giọng nói :"Ở đây này."

Nói xong nó xoè bàn tay to lớn ra.Cha mẹ cô đang bị nó bóp chặt trong lòng bàn tay."

Claire chạy đi, cha mẹ không sao đâu con."

Lý trí cô bỗng trở nên rối bời, cô ngồi thụp xuống, cơn ác mộng kia lại tái diễn trong đầu cô, cảnh tượng cha mẹ bị sát hại cứ lặp đi lặp lại."

Mau thả hai người họ ra."

- Claire gầm lên, cùng với tiếng gầm của cô, ngôi nhà chợt bùng lên ngọt lửa đỏ rực.

Ở dưới chân hiện ra vô số vết nứt.Claire vung tay, động tác như đang chém một thứ gì đó.

Cùng với động tác của cô, cánh tay Evillox đứt lìa, cha mẹ cô cũng ngã nhào xuống đất.

Claire nhanh chóng đến đỡ hai người dậy, đẩy họ ra sau lưng mình.

Tay cô linh hoạt chạm vào chiếc vòng "Florian."

Ngay khi cô vừa dứt lời, Evillox cũng rú lên tiếng kêu đầy man rợ, nó phóng ra luồng sức mạnh cực lớn.

Claire không nghĩ nhiều liền đưa hai tay ra chắn.

Sức mạnh mới bộc phát của cô sao có thể bì được với sức mạnh của một con quỷ ngàn năm.

Claire nhanh chóng rơi vào thế yếu.

Và cuối cùng, cô không thể trụ vững mà bị luồng sức mạnh kia hất văng đập thẳng vào tường.

Máu phụt ra từ miệng khiến Claire thở một cách khó nhọc.Cùng lúc đó, một tiếng rít vang lên - cảnh vệ hoàng gia xuất hiện: Florian dẫn đầu, kiếm trong tay bốc lửa xanh.

Arthur lao đến đầu tiên, đòn chém mạnh đến mức chấn động cả mặt đất.

Rachel và Charles bảo vệ phía sau Claire.

Neft lẩm bẩm lời tiên tri bằng tiếng cổ, trong khi Leonardo điều phối đội hình bằng liên kết tâm trí.Claire khẽ thều thào nói với Rachel rồi nhìn sang cha mẹ bên cạnh :"Đưa họ đến nơi khác."

Rachel khẽ gật, đồng thời tạo ra một vòng tròn dưới chân cha mẹ cô, dịch chuyển họ đến một không gian an toàn.Không còn sự lo lắng nào.

Rachel và Charles đỡ Claire đứng dậy.Trận chiến bắt đầu.Nhưng không đúng...

Florian nhận ra điều gì đó.

Anh hét lên: "Đó không phải Evillox!!!

Là Ma Tượng Nhân Bản."

Nhưng đã quá muộn.Một tia năng lượng đen bắn về phía Claire.Rachel lao đến chắn cho cô - một lá chắn hồng ngọc xuất hiện.Claire hét lên, cô vẫn chưa hết bàng hoàng về những gì xảy ra tối nay Bỗng nhiên mắt cô hóa vàng - đồng tử giãn rộng, như ánh trăng rực lửa giữa đêm tối.

Một ánh sáng trắng vàng bùng nổ, hất tung mọi thứ xung quanh.Cả đội cảnh vệ đều bị ép lùi.Florian thì thầm:"Cô ấy...

đã thực sự bộc phát Ấn Thần..."

Leonardo bàng hoàng :"Là Dị Ấn Tối Cao...

Lực lượng của tổ tiên Margaret đã từng đánh bại Evillox 500 năm trước..."

Claire - hay Floriane, đứng giữa chiến trường, mắt rực sáng, mái tóc đỏ bay như bị hút vào một xoáy thần lực.Chiếc vòng cổ cô đeo suốt bao nhiêu năm chợt vỡ tan, hàng loạt mảnh vụn ký ức thuộc về cô chợt chạy trong đầu như một thước phim.Claire nhớ ra rồi, nhớ ra tất cả.Cô thét đầy uy lực :"Ta là Floriane Rothschild - người kế vị của Margaret.

Ta sẽ kết thúc điều mà tổ tiên ta đã khởi đầu."

Cô giơ tay - triệu hồi ra Thánh Tâm Trượng, một vũ khí chỉ truyền nhân dòng chính mới điều khiển được.Cú đánh đầu tiên của cô xóa sổ bản thể nhân tạo của Evillox - tan thành tro bụi.Với một ánh sáng chói mắt, con quỷ dữ trở lại nguyên bản là một ngọn lửa ma thuật.

Claire đưa tay ra, ngọn lửa hoà làm một với cô.Trận chiến đầu tiên của đội cảnh vệ hoàng gia khi có đủ thành viên đã kết thúc.
 
Đoá Hoa Tàn
Chương 7 : Chào Tạm Biệt


Claire được Florian đưa về nhà ông nội ở ngoại ô.

Tối qua cha mẹ cô đã được dịch chuyển tới đây.

Ngồi trong xe, đôi mắt cô trầm lặng hướng về ngôi nhà nhỏ quen thuộc.

Vườn ngô sau nhà gợi về bao kỷ niệm – những ngày nắng nhạt nô đùa cùng Nicolas, tiếng cười hiền hòa của ông nội, giọng nói trầm ổn của cha, tiếng gọi về ăn cơm của mẹ… tất cả như từng sợi tơ đang bị cắt dần khỏi trái tim cô.Nhưng giờ cô biết : giờ mình không còn là Claire Moreau nữa mà cô là Floriane Margaret, người mang dòng máu hoàng tộc, người mà số mệnh đã gọi về.Cô xuống xe, chậm rãi đi vào nhà.

Cha mẹ, ông nội và Nicolas đã ngồi sẵn chờ cô về.Ông Richard mắt đỏ hoe, lần đầu tiên cô thấy ông bộc lộ cảm xúc mạnh mẽ như vậy."

Cha."

- Claire khẽ gọi"Con yêu, đã đến lúc con trở về nơi con vốn sinh ra rồi."

- ông Richard nói bằng giọng trầm ấm, từng chữ như đang nuốt nước mắt.Ông nội thì chỉ khẽ gật đầu, giọng ông run run :“Dù ở đâu, cháu vẫn là Claire của gia đình này.”

Nicolas cũng lon ton chạy tới ôm lấy chân cô :“Chị phải đi thật sao?

Chị thành công chúa thật ạ?”

Nhìn đôi mắt long lanh hồn nhiên của cậu bé, Claire xụt xịt ôm lấy em vào lòng :“Chị sẽ luôn nhớ em, Nicolas.

Chị không trở thành công chúa.

Chị là chị Claire của em thôi."

Còn bà Olivia vẫn luôn ngồi im lặng ở đó, bà không dám nhìn con gái, bà sợ sẽ không đành lòng."

Mẹ."

- Claire đứng thẳng dậy.Bà vẫn không có phản ứng gì, cô khẽ bật cười :"Mẹ không ôm con sao?."

Lớp phòng bị của bà Olivia sụp đổ, bà nức nở chạy đến ôm lấy con gái.

Bà vuốt mái tóc cô, hôn lên trán, dặn dò :"Đứa bé nhỏ của mẹ, xa mẹ rồi ai sẽ chăm sóc cho con đây, con làm sao có thể tự lo cho bản thân được chứ."

"Mẹ, con sẽ bình an trở về mà, con hứa đấy."

- Claire ôm mẹ thật chặt, cô sợ mình sẽ thất hứa.---Sau đó là buổi chiều tại bãi cỏ gần trường trung học, nơi cô thường cùng Gabriel và Roxy trò chuyện."

Chuyện hôm qua...là sao vậy Claire?."

- Gabriel nghiêm túc hỏi.Claire khẽ cười :“Nghe sẽ rất điên rồ nhưng các cậu phải thật bình tĩnh.”

Và rồi, Claire kể hết cho hai cô bạn nghe : về vương quốc Margaret, về Evillox, về Florian và đội cảnh vệ hoàng gia.Gabriel chết lặng :“Cậu… thật sự là công chúa?

Của một vương quốc phép thuật ư?”

“Sao?

Thấy ngưỡng mộ tớ đúng không?.” – Claire cố gắng mỉm cười để pha trò, nhưng mắt lại rưng rưng.Roxy - cô nàng mít ướt thì đã bật khóc :“Vậy chẳng lẽ..

đây là lần cuối chúng ta gặp nhau?”

Claire lắc đầu :"Tớ sẽ quay về mà."

"Cậu hứa nhé?."

- Gabriel nhìn cô"Ừm, mình hứa."

- Claire gật đầu.***Tối đó, dưới ánh trăng bạc, Florian chờ sẵn ở rìa rừng cổ Rousselle – nơi cánh cổng không gian đã mở.Claire – giờ đã là Công chúa Floriane – bước đến, mang theo ký ức, nước mắt, và trái tim chia làm hai mảnh: một nửa là nơi cô lớn lên, và một nửa là Margaret.Florian, đứng chờ ở lối vào cổng xoáy, khẽ nghiêng đầu nhìn cô :“Đến lúc trở về rồi?”

Cô hông trả lời, chỉ lặng lẽ quay đầu nhìn lại con đường nhỏ phía sau – nhìn khu phố phía xa vẫn đang rực rỡ ánh đèn.Và rồi cô gật đầu, khẽ nói :"Chúng ta đi thôi."

Cô bước vào cổng không gian.Cánh cổng khép lại sau lưng cô như một trang sách khép lại – không hứa hẹn rằng sẽ được mở ra lần nữa.
 
Đoá Hoa Tàn
Chương 8 : Khởi Đầu Mới


Cổng không gian khép lại phía sau.Floriane và Florian đã đặt chân đến mảnh đất linh thiêng của Margaret – vương quốc cổ đại từng rực rỡ nhưng nay chỉ còn là sự thống khổ Tuy giờ chỉ còn là những cánh rừng than khóc, những tòa thành sụp đổ, nhưng Floriane cảm thấy mọi thứ quen thuộc như thể chưa từng rời xa.

Gió mang theo vô vàn hồi ức, đôi mắt cô lay động – không phải vì xúc động… mà vì nỗi xót xa âm ỉ.Từ trên cao, một bóng đen sà xuống — là Tanrisa, nó lượn vòng vài lần trên bầu trời rồi đậu lên vai cô, kiêu hãnh như thể chưa từng quên: “Thì ra em vẫn luôn nhớ ta…” – Floriane thì thầm, khẽ vuốt lông nó.Cảnh vệ hoàng gia — Rachel, Charles, Arthur, Neft, Leonardo và Florian — đều đứng lặng, từng ánh mắt ấm lên với nụ cười không giấu được.Công chúa của họ thực sự đã trở về.“Chào mừng công chúa trở về.” – Florian khẽ nói, ánh mắt anh chạm vào mắt cô như thể một khúc nhạc lặng lẽ vang lên giữa tàn tích.

***Tin tức về hậu duệ hoàng gia trở về lan nhanh như lửa cháy cánh rừng.

Trong chưa đầy một ngày, dân chúng từ các vùng lân cận đổ về Quảng trường Valhena – từng là nơi đăng cơ của bao đời quân vương.Floriane mặc áo choàng trắng bạc, đứng trên đài đá cổ xưa, mái tóc đỏ tung bay trong gió, Tanrisa đậu trên vai.

Đôi mắt cô quét qua những con người gầy guộc, ánh mắt mòn mỏi, cơ thể quấn đầy băng vải.Họ đã sống sót qua chiến tranh, nạn đói, và sự vắng mặt của niềm tin.“Hỡi các thần dân của Margaret.” – Floriane cất tiếng, giọng cô vang như chuông sớm giữa màn sương."

Ta là Floriane Margaret – hậu duệ cuối cùng của hoàng gia Rothschild."

“Ta không trở lại để đòi ngôi, cũng không trở lại để nhận sự tôn sùng.”

“Ta trở lại vì ta vẫn đang chảy trong mình huyết mạch của hoàng gia, và vì sự tự do của người dân trong vương quốc.”

“Và Floriane ta, thề trước tổ tiên, trước đất trời, trước thần dân của Margaret, ta sẽ không đăng cơ cho đến khi tất cả mọi người được sống tự do và hạnh phúc.”

Cả quảng trường vỡ òa trong nước mắt và tiếng vỗ tay, lần đầu tiên sau hàng chục năm thống khổ, người dân tin rằng ánh sáng sẽ trở lại.

Họ đều đã chờ đợi ngày nay cả chục năm.

Ngày mà hoàng gia Rothschild trở lại.---Ở một nơi khác — sâu trong Thung lũng Than Khóc, giữa vầng đen của địa ngục và khối u linh hồn tích tụ, Evillox quan sát tất cả qua gương máu cổ ngữ.Tên quỷ vương, với thân hình cao lớn, mái tóc dài như màn đêm, mắt đỏ sâu thẳm đến mức bóng tối cũng e sợ – mỉm cười :“Cuối cùng…

Ấn Thần cũng đã thức tỉnh hoàn toàn.”

Một con quỷ nhỏ bên cạnh run rẩy :“Thưa bệ hạ, ngài có định tiêu diệt cô ta không?”

Evillox cười khẽ – tiếng cười vừa rạn nứt vừa có chút dị hợm như xương người gãy: “Tiêu diệt ư?

Không.

Ta không sẽ không làm thế."

“Ta muốn tạo ra sự một kết hợp hài hoà, và cô ta là chiếc chìa khóa để ta vượt qua ranh giới Thần và Quỷ.

Khi ta sở hữu sức mạnh của cô ta, ta sẽ trở thành vua.”

“Và Floriane…sẽ là Hoàng hậu...hoàng hậu của ta.”

“Dù cô ấy đồng ý… hay không.”

Ánh mắt Evillox chói lên màu đỏ máu.

Hắn bước tới bàn đá – nơi những lưỡi đao lời nguyền đang xoáy quanh một bản thể mới, nhân tạo, với gương mặt... của Florian.***Cung điện Alvaro — từng là niềm kiêu hãnh của cả vương quốc — giờ chỉ còn là vệt dài của những tàn tích, những mái vòm gãy đổ, những hành lang phủ rêu cũ kỹ.

Nhưng với Floriane, đây là mảnh đất của ước mơ mới, là nơi cô bắt đầu học cách trở thành một công chúa thực thụ — không phải bằng huyết thống, mà bằng tình thương và trách nhiệm.Cô gái mười tám tuổi, suốt mười một năm sống trong thân phận Claire Moreau bình dị ở thế giới loài người, giờ sải bước trong chiếc áo choàng trắng bạc, giữa những người sẽ đồng hành cùng cô trong chặng đường phục dựng vương quốc.Rachel, đi sát bên, tay cầm một cuốn sổ ghi chép, vừa nói vừa cười :“Chỗ này mà sửa lại thành phòng may vá thì tuyệt.

Em với Floriane có thể làm váy lễ hội!”

Charles, khoác áo giáp nhẹ, lười biếng gác tay sau gáy : “Còn tôi sẽ thiết kế chỗ ngủ sao cho thật êm ái.

Chiến đấu cả ngày rồi, về phải ngủ trên lông cừu mới đúng là sống!”

Arthur liếc mắt trêu, nhếch môi :“Chắc chắn là cậu định đặt chỗ ngủ gần Rachel đúng không?”

Rachel lườm nguýt Arthur, nhưng khuôn mặt lại đỏ bừng.

Charles thì cười cười chứ không nói gì.Leonardo, cao lớn và điềm tĩnh như thường lệ, chỉ vào một dãy tường đá :“Chúng ta có thể khởi công từ khu phía Bắc.

Nền đá còn vững.

Tôi sẽ phụ trách phép phục hồi.”

Neft, người luôn đi cuối, cũng mở miệng góp vui :"Nhưng mà có gì ăn không tôi đói quá."

"Cậu chỉ biết ăn thôi hả?."

- Leonardo nhìn.Floriane đi ở giữa, cười không ngớt.

Cô xoay một vòng nhỏ, mái tóc đỏ tung bay trong gió nhẹ.

Giữa cánh cung điện đổ nát, cô chính là ngôi sao hy vọng mà mọi người gửi gắm.“Nếu nơi này trở thành học viện pháp thuật, thì em sẽ là học viên đầu tiên!”

“Không, không, phải có một căn bếp thật to để làm bánh ngọt nữa!”

“À đúng rồi!

Và phòng đọc sách bên cửa sổ!”

Mỗi lời cô nói đều như một nét cọ vẽ thêm mảng màu vào bức tranh tương lai.

Cả nhóm cười vang, không khí ấm áp đến lạ thường — như thể sau tất cả máu lửa và nước mắt, họ vẫn là những người trẻ với một niềm tin không gì phá vỡ được.Tuy nhiên chỉ có một người là không cười - Florian.Chàng kỵ sĩ cao lớn bước đi bên trái cô, anh lặng lẽ lắng nghe, ghi nhớ từng điều Floriane nói, dù chỉ là chuyện nhỏ nhất.“Cô ấy nhỏ hơn mình năm tuổi,” – anh nghĩ. – “Vẫn còn là một đứa bé nhỏ nhưng lại sáng rực như mặt trời.”

Anh đã từng thề trung thành với hoàng tộc Margaret từ khi còn rất nhỏ.

Florian chứng kiến 7 năm trưởng thành của Floriane.

Florian thích cô.

Từ khi biết cô công chúa đã thất lạc, anh khổ sở tìm kiếm cả chục năm, rồi gặp được cô bên bờ sông sau từng ấy năm thất lạc.

Công chúa của Kỵ sĩ đã thực sự trở về.Ngay cả cái tên Florian của anh cũng được chính cha cô - Quốc vương của Margaret đặt cho.
 
Đoá Hoa Tàn
Chương 9 : Cái Tên


Khi mặt trời khuất sau những rặng núi xa xăm phía Tây Margaret, bóng đêm từ từ buông xuống cung điện đổ nát.

Nhưng trong khoảng sân trống giữa quảng trường chính, một ánh lửa ấm áp đang cháy bập bùng, vẽ lên những đường viền màu cam nhạt trên má của bảy người đang ngồi quây quần bên nhau.Floriane đột nhiên đề xuất một buổi cắm trại.“Cắm trại?.” – Leonardo chớp chớp mắt.Neft ham chơi nghe vậy liền hứng khởi, vỗ tay thích thú :“Ý kiến hay.”

Công chúa đã đề xuất thì không ai phản đối.

Bảy người tản ra tìm đồ trong cung điện.Rồi họ tập hợp lại ở khu rừng hoa sau cung điện ---Mùi thịt nướng thơm lừng lan tỏa trong không khí.

Charles khéo tay quay xiên thịt gà rừng, Rachel phụ trách ướp gia vị.

Arthur thì đang loay hoay mở một thùng rượu nho cổ mà Leonardo vừa tìm được trong hầm rượu còn sót lại.

Floriane tự tay thái rau, còn Neft thì ngồi đó canh chừng...độ chín lý tưởng của khoai lang nướng.Florian ngồi bên ngoài một chút, mắt nhìn bầu trời đầy sao, lặng thinh như mọi khi.---Khi bụng đã no, lửa vẫn cháy âm ỉ, có làn gió nhẹ đưa hương hoa từ rừng xa về, họ bắt đầu trò chuyện – không phải chuyện phép thuật, không phải chuyện kẻ thù – mà là những câu chuyện phiếm Rachel kể về mẹ mình – một y sĩ tài năng, luôn dạy cô rằng: “Chữa lành không chỉ là cầm máu, mà còn là lắng nghe.”

Charles thì kể về tuổi thơ phá phách, rồi bị đày tới doanh trại, nơi buộc cậu học kiếm thuật với những bài luyện tập khổ sở.Leonardo chia sẻ việc mình từng muốn trở thành học giả hơn là một chiến binh chiến đấu.

Nhưng khi biết tin hoàng gia sụp đổ, anh đã gia nhập đội cảnh vệ.Arthur kể về chị gái mình – người mà cậu vẫn gửi thư về đều đặn mỗi tháng, dù không được hồi âm.

Cậu vẫn không tin chị đã chết :"Một ngày nào đó, chị ấy sẽ đọc được thư của mình.”

Neft – người có hình dáng đặc biệt đã từng bị bạo lực vì bị nghi là quỷ.Để giảm bớt bầu không khí u tối, Arthur chuyển qua đề tài chuyện tình cảm.

Và tất nhiên, nạn nhân đầu tiên là Rachel và Charles.“Này, hai người từng bị kẹt trong hầm pháo một đêm đúng không?

Vì vô tình bị lính canh khóa bên ngoài nhỉ?” – Arthur nhướn mày, cười gian.“Phải rồi, sáng ra mở cửa thấy cậu ta tựa lưng vào tường, tay thì ôm Rachel ngủ một giấc ngon lành ” – Leonardo góp lời, bình thản như đang đọc số liệu phép thuật.Rachel định phản pháo, nhưng Charles thản nhiên nói :“Tôi chỉ sợ Rachel chết cóng thôi."

"À sợ chết cóng thôi."

- Arthur cợt nhả.Mọi người cười oà lên, không ai nói gì thêm.

Chỉ có Floriane vỗ tay nhẹ :“Chúc hai người sớm cưới nhé!”

Rachel xấu hổ :"Công chúaaaa!!!??."

Arthur xoay chuyển tình huống rất nhanh, anh ta cười lớn, tay giơ ly rượu :“Giờ thì – trò chơi đêm khuya!

Mỗi người kể ý nghĩa về cái tên của mình đi!”

Mọi người nhanh chóng hưởng ứng.

Rachel – “một tên cổ, nghĩa là sự trong sáng.”

Leonardo – “là sự dũng cảm, mạnh mẽ và lòng can đảm.”

Charles – “tên nhà binh, nghĩa là sự tự do.”

Arthur – “nghĩa là hoàng tử gấu.

Nhưng tôi nghĩ tôi hợp với ‘hoàng tử phiền phức’ hơn.”

- anh ta bật cười.Neft chỉ nói: “Tên tôi nghĩa là ‘lặng’.

Và đúng là như thế.”

Leonardo xùy một tiếng :"Nghĩa là đồ ăn thì hợp lý hơn."

Rồi đến Floriane.Cô lúng túng cười :“Hì hì…

Em không biết.

Em từng là Claire Moreau – cái tên này cha mẹ nuôi chọn vì nghe nhẹ nhàng.

Còn Floriane…em chưa từng hỏi ai.”

Cô quay sang Florian :“Còn anh thì sao?

Florian – nghe rất giống em.

Là trùng hợp à?”

Florian nhìn cô.

Rồi anh nhìn ngọn lửa :"Tôi cũng không biết."

Florian không thể nói.

Nhưng trong lòng anh, ký ức năm xưa lại trỗi dậy.Anh vẫn nhớ như in lời mẹ từng kể – năm ấy, khi anh được sinh ra, Quốc vương Alexander – cha của Floriane – đã đích thân đến thăm gia đình của cận thần thân tín nhất.

Hơn nữa lúc bấy giờ ông vẫn đang mong ngóng đứa con đầu lòng.Quốc vương đích thân đặt tên cho đứa trẻ :“Ta đã ấp ủ từ lâu muốn đặt tên con gái là Floriane.

Nghĩa là bông hoa nở trên vùng đất cháy.

Một lời hứa rằng ngay cả sau chiến tranh, cũng sẽ có hoa nở.

Nhưng Hoàng hậu vẫn đang lâm trọng bệnh nên đành phải gác lại điều đó, nhìn thấy gia đình ngươi hạnh phúc như vậy, ta rất vui.”

“Vậy nên ta đặt tên cho đứa trẻ là Florian.

Nghĩa là ‘bông hoa dũng cảm’.

Để thằng bé sau này lớn lên sẽ bảo vệ bông hoa của ta khi con bé ra đời.”

Và từ khoảnh khắc đó… anh đã được định sẵn là kỵ sĩ của công chúa.Ngay cả khi chưa biết công chúa ấy là ai?.~~~Florian không nói gì.

Anh chỉ mỉm cười nhẹ.“Cái tên của ta… là để sống cho cô ấy.” – Anh nghĩ. – “Không cần ai biết cả.”

Floriane không gặng hỏi thêm.

Cô chỉ nghiêng đầu, mỉm cười :“Vậy…anh Florian là người bí ẩn trong đội giống em rồi.”

Thế nhưng cô không hề hay biết, ngay lúc ấy, Florian khẽ chạm tay vào vỏ kiếm bên hông – một lời thề không thể thốt ra đã lặng lẽ khắc sâu trong lòng anh.“Ta sẽ bảo vệ em.

Từ trong tên gọi, đến hết cả cuộc đời.”
 
Đoá Hoa Tàn
Chương 10 : Lời Chào Từ Địa Ngục


Trong tiếng cười đùa rộn rã của bảy người bên ánh lửa trại, Floriane bỗng đau nhói, cô đưa tay siết chặt ngực, sắc mặt trắng bệch.

Mồ hôi lạnh lăn dài trên trán.“A…!” – Cô khụy xuống, bàn tay ôm lấy lồng ngực như có một mũi dao vô hình đâm thẳng vào tim.Ấn Thần trên cổ tay trái – vết khắc từng bị phong ấn bởi ma thuật cổ đại – bất ngờ sáng rực, ánh sáng đỏ rực pha lam như thiêu đốt không khí xung quanh.Florian ngay lập tức chạy đến, đỡ lấy cô.

Ánh mắt anh đầy hoảng hốt, không còn sự điềm tĩnh thường ngày.“Đây...đây là…cảm ứng năng lượng.” – Anh mở to mắt kinh ngạc, với hiểu biết sâu rộng của mình, Florian khẳng định :"Evillox đang hiện diện ở gần đây."

Và như một tiếng xác nhận cho lời nói ấy – một luồng khí đen lạnh toát xé toạc làn gió ập đến, các bụi cây xung quanh xạo xạc, ánh lửa trại bập bùng vụt tắt.Evillox – Quỷ Vương Đệ Nhất – đã đến.

Lần này là hắn thật.Chiếc áo choàng dài như bóng đêm vĩnh cửu bay lượn sau lưng hắn.

Đôi mắt đỏ như hỏa ngục của hắn quét qua từng người, như đang đánh giá giá trị từng linh hồn trước bữa tiệc.Các thành viên đội cảnh vệ lập tức vào thế thủ, nhưng trước khi bất kỳ ai kịp rút vũ khí—“Đủ rồi.” – Giọng Evillox vang lên, trầm thấp và lạnh lẽo như được rút từ trong xương tủy.Hắn vung tay một cái.Trong chớp mắt, không gian đóng băng.Lửa tắt.

Gió ngừng.

Mọi người – Florian, Charles, Rachel, Arthur, Neft, Leonardo – bất động hoàn toàn, như tượng đá giữa màn đêm.

Chỉ có Floriane…và Evillox vẫn cử động.Cô choàng người, kinh ngạc nhìn quanh.“Ngươi... ngươi làm gì họ…?” – Giọng cô run run.“Yên tâm.” – Evillox bước đến, ánh mắt sắc như lưỡi dao. – “Ta không đến để chiến đấu.

Ta đến chỉ là để chào mừng công chúa của Margaret trở về thôi..."

Floriane lùi lại một bước, nhưng chân như dính chặt xuống đất.

Dù vừa bộc phát sức mạnh Ấn Thần, nhưng cô vẫn cảm nhận được sự áp chế khủng khiếp từ con quỷ trước mặt – như thể hắn không phải sinh vật thuộc về thế giới này.“Ngươi… muốn gì?”

Evillox dừng lại trước mặt cô, chỉ cách vài bước.“Ta đến để chào đón…công chúa của Margaret.

Hậu duệ cuối cùng của hoàng gia Rothschild mà thôi.”

“Và cũng là người…sẽ trở thành nữ hoàng của ta.”

Floriane trừng mắt :“Đừng hòng.”

“Ồ, phản ứng thật đáng yêu.” – Hắn cười khẽ. – “Nhưng rồi cô sẽ hiểu.

Cô và ta…được định sẵn.

Cô mang trong mình Ấn Thần, phong ấn cuối cùng dẫn đến Cánh Cửa Thứ Bảy – nơi sức mạnh cổ đại bị giam giữ suốt hàng ngàn năm.

Mà ta, ta chính là người sẽ giải thoát nó.”

“Ta sẽ không bao giờ giúp ngươi đâu, đồ quái vật.”

Evillox nghiêng đầu.“Không phải bây giờ.

Nhưng ánh sáng trong cô… càng rực rỡ, thì bóng tối bên trong càng trỗi dậy.”

“Và vào một ngày nào đó…cô sẽ phải đưa ra lựa chọn khó khăn nhất trong cuộc đời.

Và khi cô quyết định…ta sẽ ở đó.

Với vương miện…và chiếc ngai dành cho cả hai chúng ta.”

Cô căm phẫn siết chặt tay lại, Ấn Thần lần nữa phát sáng, nhưng Evillox chỉ lùi lại mấy bước, không có vẻ gì là sợ hãi.“Đừng để cơn giận che mờ lựa chọn.

Cô vẫn chưa sẵn sàng…Floriane.”

Rồi hắn vung tay lần nữa.

Không gian bắt đầu chuyển động lại như cũ, tiếng gió rít trở lại, mọi người hét lên, vũ khí sáng rực chuẩn bị lao vào chiến đấu —“Florian, khoan!” – Floriane lên tiếng, giọng cô vang vọng hơn bình thường.Evillox đã biến mất – tan vào màn đêm như thể chưa từng tồn tại.Mọi người sững sờ, đưa mắt nhìn cô – mồ hôi ướt trán, ánh mắt nghiêm nghị lần đầu tiên xuất hiện thật rõ ràng trên gương mặt của một cô công chúa từng hồn nhiên.“Hắn không đến để giết chúng ta… mà đến để cảnh báo.”

Tất cả im lặng.Chỉ có Florian siết chặt thanh kiếm, giọng trầm đục:“Chúng ta phải chuẩn bị kỹ cynhiều hơn.

Bởi lần tới… hắn sẽ không đến chỉ để chào đâu.”***Rạng sáng hôm sau, khi ánh mặt trời chỉ mới vừa ló qua rặng núi phía đông, bảy người đã có mặt trước Thư viện Cổ – một trong những tàn tích còn sót lại từ thời vàng son của Vương quốc Margaret.Tòa kiến trúc đá cao tầng phủ đầy dây leo, mái vòm bằng kính đã nứt vỡ vài chỗ nhưng vẫn còn giữ được nét uy nghi của tri thức xưa.

Cửa gỗ sồi lớn kêu kẽo kẹt khi Florian đẩy ra, mùi giấy ẩm và hương trầm lâu năm phảng phất trong không khí.“Tất cả những ghi chép về Ấn Thần, về dòng máu hoàng gia…có lẽ đều nằm trong này.” – Neft nói, ánh mắt nghiêm túc.Cả nhóm chia nhau tìm kiếm: Rachel và Charles lật giở các cuốn sách cổ dọc tầng hai, Leonardo và Arthur dò các tài liệu bị phong ấn ở tầng hầm, còn Florian dẫn Floriane đến khu vực chính – nơi đặt “Các Trụ Cột của Thần Tộc”, trong đó, một phiến đá đen khổng lồ được khắc bằng loại ngôn ngữ cổ chỉ hậu duệ hoàng gia mới có thể đọc được.Floriane đặt tay lên phiến đá – và một luồng sáng lam lập tức lan khắp không gian.

Ký tự phát sáng, tiếng thì thầm vang lên trong đầu cô.“Người mang Huyết Ấn chính là người được chọn…

Kết tinh từ sáu mạch lực – sáu tấm khiên chắn bảo vệ hoàng gia.

Một thể – sáu tâm – một quyền năng.”

Cô hốt hoảng rụt tay lại, quay sang nhìn Florian :“Nó nói…Huyết Ấn được kết tinh từ sáu mạch lực.”

- Floriane hơi nhíu mày :"Sáu tấm khiên chắn bảo vệ hoàng gia chính là sáu người trong đội cảnh vệ?."

Florian gật gù :"Hmmm, rất có thể."

Cả hai nhanh chóng tụ họp với những người còn lại, Florian cũng kể lại cho họ nghe về lời của phiến đá cổ.---Khi thông tin đã được xác nhận, cả đội quyết định bắt đầu giai đoạn huấn luyện.Họ chọn một bãi đất trống phía sau thư viện – nơi có hồ nước nhỏ và những tảng đá to dùng làm chướng ngại vật.Rachel phụ trách điều hòa nội lực, giúp Floriane kiểm soát hơi thở và giữ vững tinh thần.Charles hướng dẫn kỹ năng phản xạ và phòng thủ nhanh trong không gian hẹp.Arthur – người giỏi kiếm thuật – tập cho cô phản ứng cận chiến.Leonardo thì truyền đạt cách dẫn luồng năng lượng qua kinh mạch mà không gây tổn thương.Neft – vốn có năng lực đọc chuyển động năng lượng – giúp cô cảm nhận dao động ma lực, nhất là khi có sự hiện diện của Evillox.Còn Florian, lặng lẽ hơn tất cả, chỉ quan sát.

Nhưng mỗi lần Floriane mệt lả hay lỡ chệch năng lượng, anh đều là người đầu tiên đỡ lấy cô, chỉnh lại tư thế hoặc truyền một luồng sức mạnh tĩnh lặng vào Ấn Thần.“Công chúa đừng cố ép bản thân quá.” – anh vỗ nhẹ vào vai cô – “sức mạnh của cô không chỉ nằm ở ấn thần, mà còn nằm ở lòng tin của chúng tôi.”***Vào chiều thứ sau của đợt huấn luyện, khi Floriane tập trung đồng bộ sức mạnh từ ký ức trong dòng huyết mạch, Ấn Thần đột ngột chuyển màu – từ đỏ lam sang màu vàng kim rực rỡ.

Cả nhóm đứng sững, thậm chí Rachel thốt lên:“Đây là…

Dạng Thức Thức Tỉnh?”

Một lớp hào quang hình hoa bảy cánh tỏa ra từ Floriane, và từng người trong nhóm cảm thấy một phần sức mạnh của họ được kết nối và nâng lên gấp bội, như thể huyết mạch cô và họ đang cộng hưởng.Gió xung quanh bỗng nổi lên, nhưng dịu dàng như dải lụa.

Những đóa hoa dại quanh hồ bất ngờ nở rộ đồng loạt – dù mùa này vốn không phải mùa hoa.“Mình...mình cảm nhận được rồi.” – Floriane thì thầm, giọng đầy xúc động."

Vậy là đúng rồi, sáu người chúng ta chính là sáu tấm khiên chắn bảo vệ hoàng gia."

- Charles hào hứng.---Tối đó, cả bảy người lại ngồi quanh đống lửa một lần nữa.

Không cần nói gì nhiều – ai cũng hiểu: một mối liên kết mới đã hình thành.

Không chỉ là công chúa và đội cảnh vệ hoàng gia nữa.

Mà là một thể thống nhất của những người trẻ tuổi cuối cùng mang hy vọng cho cả Margaret.
 
Đoá Hoa Tàn
Chương 11 : Tâm Sự


Sau những ngày miệt mài huấn luyện, khám phá thư viện cổ và tái lập lại quyền lực hoàng gia, cuối cùng Vương quốc Margaret bắt đầu đi vào trạng thái "hồi sinh".Các tòa tháp đổ nát được dựng lại, từng viên gạch mới gắn lên mái vòm cung điện như được chính ánh sáng mặt trời chúc phúc.

Lá cờ hoàng tộc màu vàng kim với biểu tượng ngọn lửa và đoá hoa bảy cánh lại một lần nữa tung bay trên đỉnh Tháp Thượng Thần.Floriane, nay chính thức đứng đầu hoàng gia, cô không tự xưng là nữ hoàng.

Cô chỉ nghĩ đơn giản rằng: đợi cho đến khi Margaret thật sự tự do, thoát khỏi bóng tối của Evillox, cô sẽ "về nhà."

Về nơi có cha mẹ, có ông nội và Nicolas.

Khi ấy, ngai vàng sẽ không còn là sự trói buộc hoặc nói cách khác cô có thể để Florian Amschel lên ngôi.

Cô có niềm tin ở anh.---Dưới sự dẫn dắt của công chúa và sự hậu thuẫn trung thành của đội cảnh vệ hoàng gia, cuộc sống người dân dần thay đổi rõ rệt.Những vùng đất từng bị bỏ hoang do loạn lạc giờ đã có người cày cấy trở lại.

Các thương nhân từ vương quốc láng giềng cũng dần quay về, mang theo lụa là, thuốc quý và thông tin mới.

Nhiều trẻ nhỏ được đưa vào học viện sơ cấp – nơi Floriane đích thân đặt tên là Học xá Ánh Sáng.Người dân trong vương quốc âm thầm biết ơn công chúa Floriane vì cô đã cho họ sống một cuộc đời thứ hai.***Tuy nhiên, trong những buổi tụ họp ban đêm tiếp theo của bảy người, nụ cười đã bắt đầu thưa dần, ánh mắt cũng mang theo sự thận trọng.“Mọi người có nhận ra điều gì bất thường không?

Mọi thứ...quá suôn sẻ.” – Leonardo trầm ngâm, tay xoay tràng hạt của mình – “Không có đám quỷ cấp thấp, cũng không có quỷ nhân bản.

Evillox giống như đã bốc hơi vậy?”

Rachel nhíu mày, nhìn vào màn sương đêm :“Thấy người dân hạnh phúc như vậy, tự hỏi điều đó sẽ duy trì được bao lâu?”

Charles chắp tay sau lưng, giọng bình thản nhưng ánh mắt lạnh lùng :“Có lẽ hắn đang âm thầm quan sát, chờ đợi chúng ta dần buông lỏng cảnh giác?.”

---Đêm đó.Về phần Floriane, dù thường xuyên nở nụ cười trước dân chúng và tất cả mọi người, thế nhưng cô vẫn mang trong lòng một nỗi bất an khó tả.Nhiều đêm cô đứng một mình tại ban công phía bắc cung điện – nơi nhìn thấy dãy Larel xa xôi, nơi trước đây từng là chiến trường chính trong cuộc xâm lược của Evillox.Florian từng một lần bước đến bên cô, chỉ lặng lẽ đứng cạnh không nói gì.“Anh nghĩ...bọn họ có biết mình đang sống giữa giông bão không?” – Floriane hỏi, mắt vẫn kiên định nhìn ra ngoài cửa sổ.Florian khẽ đáp, nhẹ như gió :“Có lẽ là biết.

Nhưng họ chọn tin tưởng vào cô.”

Floriane quay sang, ánh mắt cô không hẳn là yếu đuối – mà là một sự thấu hiểu quá lớn so với tuổi 18.“Em sợ...mình sẽ không đủ mạnh để bảo vệ mọi người.”

Florian nhìn sâu vào mắt cô, nhưng vẫn giữ khoảng cách.“Xin công chúa hãy luôn nhớ một điều rằng, khi cô gục ngã, chúng tôi sẽ đỡ lấy cô.

Và nếu có một ngày cô không thể đứng dậy, chúng tôi sẽ thay cô chiến đấu.

Đó là lời thề từ trước khi công chúa trở lại Margaret.”

Và rồi, họ đứng đó – hai con người trẻ tuổi gánh trên vai sứ mệnh đem lại tự do cho vương quốc, giữa đêm đen lặng gió và mùi hoa oải hương hoà lẫn vào trong sương.“Anh có hay đứng ở đây không?” – Floriane đột nhiên hỏi anh.Florian chỉ khẽ gật đầu “Lúc tìm kiếm công chúa…tôi vẫn thường ra đây.

Giống như một cách để hỏi trời xem…liệu công chúa còn sống không?.”

Cô quay sang nhìn anh, đôi mắt trong veo thoáng ánh nước :“Anh tin là em còn sống à?”

Florian khẽ cười :“Luôn luôn là như vậy.”

- anh nói tiếp :"Bởi vì từ khi sinh ra tôi đã được định sẵn là kỵ sĩ của công chúa rồi."

Thấy nụ cười thoáng qua của anh, cô im lặng một lúc, rồi nói như thì thầm :“Khi còn là Claire Moreau, em luôn mơ ước sẽ sống một cuộc sống bình thường, trở thành một vũ công múa ballet và yêu một ai đó cũng bình thường thôi.

Nhưng…không ngờ, em lại là Floriane Rothschild, công chúa của Margaret.”

Florian nghiêng đầu, giọng dịu dàng :“Cô vẫn là chính cô thôi.

Chỉ khác ở chỗ cô bây giờ là công chúa Floriane...mang theo sứ mệnh của hoàng gia.”

Rồi cả hai cùng lặng thinh.

Chỉ còn tiếng gió thổi qua tán lá cao vút, tiếng côn trùng xa xa và nhịp đập trái tim mà cả hai đều có thể nghe rõ – từ trong lồng ngực chính mình.Floriane bước lại gần lan can, ngước mắt nhìn bầu trời đầy sao.“Em đã đọc trong thư viện…

Ấn Thần không chỉ là phong ấn của sức mạnh, mà còn là chìa khóa giữa hai mặt đối lập của thế giới.

Ánh sáng...và bóng đêm.”

Florian không ngạc nhiên.

Anh đã đoán ra điều đó từ lâu, nhưng nghe chính cô xác nhận, đã khiến trái tim anh nặng trĩu.“Evillox tìm đến em.

Không phải vì em là công chúa.

Mà vì em là chiếc cầu nối giữa cõi thực và sức mạnh cổ xưa.”

- cô nói tiếp.Floriane xoay người lại.

Ánh mắt cô không còn u buồn – mà rực sáng một niềm quyết tâm :“Em sẽ không để hắn biến em thành chiếc cầu cho hắn bước qua đâu.

Nếu bất đắc dĩ, em sẽ tự tay thiêu rụi cả cây cầu đó.”

Florian nhìn cô thật lâu, rồi bước một bước nhỏ – không chạm vào, chỉ đứng gần đến mức có thể nghe rõ hơi thở.“Và nếu công chúa tự tay thiêu rụi chiếc cầu…thần sẽ là người ôm lấy công chúa trong đám lửa.

Kể cả khi chết, thần cũng sẽ chết cùng người.”

- Florian nói như đang đọc một lời thề.Ánh mắt cô khẽ động.Cả hai nhìn nhau trong làn gió lặng.

Không còn lời nói nào được nói ra.

Chỉ có hai ánh mắt chạm nhau, mang theo bao tâm sự chưa thể thốt thành lời.Đêm đó, họ đứng bên nhau rất lâu.Không ai rời đi trước.

Dường như…trong khoảnh khắc đó, nàng công chúa và chàng kỵ sĩ đều muốn quên đi vương quốc, trách nhiệm, chiến tranh, và cả bóng tối đang chực chờ.Chỉ còn lại là một cô gái ở độ tuổi hồn nhiên và anh chàng tĩnh lặng, họ đứng cạnh nhau dưới nhìn ngắm sao trời.
 
Back
Top Bottom