Đô Thị  Đô Thị: Y Võ Thiên Hạ

Đô Thị: Y Võ Thiên Hạ
Chương 180: QUÁN BAR


Điện thoại nhanh chóng kết nối.

Dương Đình Vũ nói thẳng vào trọng tâm: “Chó Hoang, tôi cho cậu thêm ba tỷ nữa, nhớ kỹ phải quậy càng lớn càng tốt. Tốt hơn hết phải thấy máu, tôi sẽ lo liệu hậu quả cho cậu.

Bên kia điện thoại.

Lúc này Chó Hoang đang nối xương ở bệnh viện, vừa nghe Dương Đình Vũ nói vậy thì lập tức nổi giận đùng đùng.

“Tên họ Dương kia, tôi dcm tổ tông mười tám đời nhà ông, đừng nói cho tôi ba tỷ, dù ông cho tôi ba mươi tỷ tôi cũng không làm.

“Ông thích ai thì tìm người đó đi.”

“Sau này tốt nhất ông đừng để tôi gặp mặt ông, bằng không tôi gặp lần nào sẽ đấm ông lần đó.

Dứt lời, Chó Hoang giận dữ cúp điện thoại.

Dương Đình Vũ nghe tiếng quát tháo bên kia điện thoại thì đần mặt, giận dữ la lên: “Mẹ nó, thằng khốn Chó Hoang này tự dưng nổi điên gì không biết?”

Dương Phương Tĩnh nhướng mày và hỏi: “Ba, sao vậy ạ?”

Dương Đình Vũ sầm mặt, nặng nề nói: “Bên phía Chó Hoang có chuyện rồi.”

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Sắc mặt của Dương Phương Tĩnh cũng trở nên khó coi.

“Không biết, nhưng nghe giọng điệu của Chó Hoang thì biết cậu ta không muốn nhận tiếp vụ này, có lẽ Dương Nhã Tinh đã ra tay. Không biết nó dùng cách gì ép Chó Hoang rụt đuôi lại nhỉ?”

Dương Đình Vũ nhíu mày, khó hiểu hỏi.

“Còn phải nói, chắc chắn thắng họ Tần kia đã ra tay giúp nó. Thằng vô dụng đó hơi ngông cuồng, bằng không làm sao Dương Nhã Tinh đuổi Chó Hoang đi được chứ?” Dương

Phương Tĩnh vừa nhắc tới Tần Duy đã tức giận đến nghiến răng.

“Lại là thằng oắt vô dụng này”

Dương Đình Vũ lạnh mặt, sát khí ào ào.

Con của ông ta Dương Diệu Bình còn đang nằm trong bệnh viện, tất cả là nhờ Tần Duy ban tặng đấy.

“Ba, hay là chúng ta tiện thể dạy dỗ luôn Tần Duy, con sẽ nói với bạn trai Tam Hành của con một tiếng, bảo ba của anh ấy ra tay nhé?”

Dương Đình Vũ lắc đầu: “Tần Duy có quan hệ với Trần Tứ Hải, khi nào chúng ta chưa nắm giữ được quyền thi công thì không nên làm việc sơ suất.

“À phải rồi, con có nghe nói gì không? Tiết Hải Sâm bị giết rồi, dù không biết hung thủ là ai nhưng nhà họ Tiết nhất quyết muốn tìm người để trút giận.

“Lúc này, Tần Duy sẽ trở thanh cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của nhà họ Tiết.

“Nếu giờ chúng ta thúc đẩy một tí, khiến mâu thuẫn giữa Tần Duy và nhà họ Tiết ầm ĩ hơn...

“Một khi nhà họ Tiết muốn ra tay tàn nhẫn, Tần Duy sẽ chết không có chỗ chôn.”

Dương Phương Tĩnh nghe vậy thì mặt mày rạng rỡ: “Ba à, chiêu này thật cao tay, nhờ vậy chúng ta có thể giải quyết thắng vô dụng kia mà không tốn quá nhiều công sức.

“Ừ, tạm thời đừng quan tâm thẳng vô dụng đó nữa, đúng như ba dự đoán, lần này Chó Hoang đã thất bại.”

Dương Đình Vũ im lặng giây lát, sau đó nói với Dương Phương Tĩnh: “Con gái, mau báo với bên đó bắt đầu kế hoạch tiếp theo, lần này ba muốn xem Dương Nhã Tinh còn cách nào thoát thân nữa.

“Ba, con sẽ đi sắp xếp ngay bây giờ.

Dương Phương Tĩnh đi ra khỏi phòng.

Ánh mắt Dương Đình Vũ u ám, nặng nề nói: “Dương Nhã Tinh, muốn đấu với tôi, cô còn non lắm”

“Nhà họ Dương là của tôi, đừng ai hòng cướp khỏi tay tôi.

Dứt lời, ánh mắt ông ta tỏa ra sát khí.

Ban ngày Tần Duy và Dương Nhã Tinh ở công trường, sau đó hỏi thăm những công nhân bị thương.

Cả hai bận bịu đến khi trời tối mịt mới được rảnh rỗi.

Hai người nắm tay nhau, đi dọc trên con đường.

“Ông chú, em quyết định rồi.”

Cô đột ngột lên tiếng.

Tần Duy sững sờ, hỏi ngược lại cô: “Em quyết định chuyện gì?”

Dương Nhã Tinh dừng bước nhìn anh rồi nói: “Qua chuyện hôm nay, em đã thấy rõ một điều”

“Em muốn mạnh lên, mạnh đến mức họ không đe dọa được em và em đủ sức bảo vệ những gì em có.”

“Chỉ khi nào em mạnh lên, em mới có thể đối đầu với họ đến cùng”

Dương Nhã Tinh nói xong, cả người toát lên khí thế vô cùng đặc biệt.

Dù cô chỉ là phụ nữ nhưng cô vẫn có sự kiêu ngạo và bất khuất của mình.

Cùng bản tính ẩn sâu của loài sói.

Tần Duy sững sờ, sau đó cười bảo: “Bất kể em làm gì, anh cũng đều ủng hộ em”

“Dù em muốn mặt trăng trên trời, anh cũng sẽ hái xuống cho em.

Nghe Tần Duy trìu mến nói như thế, Dương Nhã Tinh cười tươi như hoa. Cô bật cười vui vẻ, ôm lấy cánh tay Tần Dương và rúc vào lòng anh.

“Ông chú, thật tốt khi có anh bên cạnh em.

Cô tràn đầy phấn khích.

“Anh cũng thế.”

Tần Duy gật đầu và nói.

“Ông chú, chúng ta đến quán bar chơi nhé.

Dương Nhã Tinh bỗng ngẩng đầu và nhìn anh.

Anh ngẩn ra, không hiểu hỏi: “Em có cả sở thích này à?”

“Lúc còn đi học, em và bạn thân thường đến bar.

Nói xong, Dương Nhã Tinh nhếch môi: “Ông chú, chẳng lẽ anh nghĩ em thích đi bar nên cho rằng em là cô gái hư hỏng đấy à?”

Tần Duy búng trán Dương Nhã Tinh, cười bảo: “Không phải, thời đại học, anh và bạn cùng phòng cũng thường đi nữa.

"Ô!"

Dương Nhã Tinh ngạc nhiên, không ngờ ông chú thành thật như anh cũng biết đến quán bar.

Hai người tới một quán rượu.

Tiếng nhạc vang lên inh ỏi trong quán rượu, trong không khí toàn mùi thuốc lá và mùi rượu, vô số đôi trai gái ở đây đang lắc lư theo giai điệu...

Tần Duy đến quầy bar, gọi một chai whisky và rượu vang sủi.

Không ngờ Dương Nhã Tinh rót cho mình một ly whisky và cười nói: “Ông chú, em không phải chú cừu non, bàn về uống rượu, chưa chắc anh đã uống hơn em đâu đấy. “Ồ, thật không?”

Tần Duy hơi bất ngờ, sau đó cụng ly với cô.

Bên trong quán bar, một nữ phục vụ cầm khay rượu đi tới lui giữa các ghế dài.

Đó là cô gái chừng mười bảy, mười tấm tuổi, gương mặt ưa nhìn, hoàn toàn không tô son điểm phấn, trông ngây ngô vô cùng.

Cô ấy là Tần Gia Lệ.

Kể từ khi ba nhập viện, gia đình không có nguồn thu nhập, vì muốn phụ giúp gia đình nên cô ấy đã tìm công việc trong quán rượu này.

Mỗi ngày làm việc tám tiếng thì sẽ kiếm được chừng ba trăm nghìn.

Cô ấy đi làm ở đây đã được một tuần.

Ban đầu cô ấy rất mệt và buồn ngủ.

Nhưng dần dần cô ấy đã tập làm quen với công việc, cộng thêm bản thân cô ấy là cô gái kiên cường, dù có mệt mỏi và khổ cực đến đâu thì cô ấy vẫn không từ bỏ.

Dù thế này sẽ ảnh hưởng đến việc học nhưng hết cách rồi, gia đình của cô ấy không còn tiền nữa.

Tần Gia Lệ cần kiếm tiền sinh hoạt, còn anh Tần Duy đã chi trả viện phí cho ba.

Nhưng cô ấy là một cô gái kiên cường, trước giờ không chủ động đòi tiền người ta.

Anh Tần Duy và thím Lục Loan đã giúp cả nhà họ rất nhiều rồi.

Cô ấy không muốn liên lụy đến người ta.

“Mẹ nó, rượu tôi gọi sao còn chưa tới?”

“Này! Tôi gọi cô đó, cô bị điếc hay gì?”

Một người đàn ông ngồi trên ghế dài hét lên với Tần Gia Lệ.

“Tới ngay, tới ngay.”

Cô ấy đã quen với những lời tục tĩu của đám người này.

Tần Gia Lệ vội vàng chạy đến, đặt rượu xuống và cười nói: "Thưa anh, đây là rượu của các anh.”

Người đàn ông nhẹ nhàng gật đầu, vừa thấy Tân Gia Lệ, hai mắt anh ta bỗng sáng bừng.

Anh ta nhếch môi cười đê tiện: “Em gái, em có muốn uống với anh đây một ly không?”

“Xin lỗi, tôi không biết uống rượu.

Tần Gia Lệ vội vàng lắc đầu từ chối.

“Mẹ nó! Bớt giả vờ giả vịt trước mặt ông đây.”

“Tôi hỏi cô lại lần nữa, cô có uống ly rượu này hay không?” Anh ta sầm mặt, giận dữ hỏi.

“Thật lòng xin lỗi, tôi thật sự không biết uống rượu.”

Tần Gia Lệ lắc đầu.

Ào!

Người đàn ông hất hết ly rượu lên mặt Tần Gia Lệ.

“Một con điểm làm việc ở nơi này mà muốn giữ thân như ngọc ư? Cô tưởng mình là ngọc nữ đó à?"
 
Đô Thị: Y Võ Thiên Hạ
Chương 181: EM GÁI CỦA TẦN DUY ANH


Chất rượu lạnh lẽo dính đầy mặt Tần Gia Lệ.

Cô ấy hoảng hốt mặt mày trắng bệch, giống như chú thỏ con đang sợ hãi cùng cực.

Đúng lúc này, một người đàn ông ăn mặc như quản lý thấy thế vội vàng chạy đến.

“Cậu Hồ, có chuyện gì thế?”

Người đàn ông ăn mặc như quản lý ân cần bước đến, hỏi người thanh niên kia.

Người được gọi là cậu Hồ cau có, chỉ ngón trỏ vào mặt Tần Gia Lệ, giận dữ tố cáo: “Mẹ nó, ông là khách hàng của các người mà phục vụ của các người lại bày thái độ này với ông ư?”

Quản lý thay đổi sắc mặt, vội vàng nói với Tần Gia Lệ: “Tần Gia Lệ, cô làm gì đó? Ai bảo cô chọc cho cậu Hồ không vui thế?”

Tần Gia Lệ rưng rưng nước mắt, nức nở giải thích: “Quản... Quản lý, vị khách này muốn tôi uống rượu cùng anh ta, tôi còn là học sinh nên không biết uống rượu..”

Cậu Hồ vừa nghe nói Tần Gia Lệ vẫn còn là học sinh bèn rạng rỡ, không nhịn được l**m môi một cái.

Khó trách cô ấy trông đơn thuần, sạch sẽ đến vậy, thì ra người ta vẫn còn là học sinh.

“Tần Gia Lệ, tôi đã dặn dò cô bao nhiêu lần rồi. Khách hàng là thượng đế, không cần biết khách có yêu cầu gì thì cô cũng phải cố hết sức thỏa mãn khách. Cô xem lời tôi nói là gió thoảng qua tai sao?” Quản lý lạnh lùng nói.

Cậu Hồ nghe vậy bèn nở nụ cười hèn mọn, ánh mắt đầy thú tính nhìn chằm chằm vào cô ấy.

Tần Gia Lệ bị nhìn như vậy thì không được tự nhiên, nhưng cô ấy không dám ngẩng đầu lên.

“Con điểm kia, cô nghe chưa, bất kể khách có yêu cầu gì thì cô cũng phải cố gắng thỏa mãn cho khách”

Cậu Hồ nở nụ cười đê tiện, thò một bàn tay về phía cô ấy.

Tần Gia Lệ giật mình la lên, vô thức vả cho anh ta một bàn tay.

Cái tát đau điếng giáng vào mặt cậu Hồ.

Cậu Hồ trợn tròn mắt, anh ta nằm mơ cũng không ngờ cô nàng này lại to gan đến độ dám ra tay đánh mình.

Quản lý cũng thay đổi vẻ mặt, thân phận cậu Hồ rất cao quý, lỡ anh ta tức giận thì cả quán bar này sẽ bị liên lụy.

“Con khốn.”

Quản lý bước đến hai bước, mặt sa sầm, tát vào mặt của Tần Gia Lệ.

“Tần Gia Lệ, cô dám đánh cậu Hồ, con mẹ nó cô muốn chết đúng không?”

“Mau xin lỗi cậu ấy cho tôi”

Tần Gia Lệ bị tát một cái, đau đến độ khiến cô ấy khóc ròng.

Lúc này cô ấy rất sợ...

“Xin... Xin lỗi, tôi không cố ý..”

Cô ấy hoảng hốt run rẩy không ngừng, cúi đầu liên tục xin lỗi.

Cô ấy đang rất hoảng sợ.

Cậu Hồ thấy vậy bèn nhe răng cười tươi tắn hơn.

Anh ta bước lên hai bước, khẽ ngã người về trước và cách Tần Gia Lệ chừng mười centimet, cất giọng mỉa mai: “Cô đánh tôi một cái, chỉ xin lỗi thì coi như xong sao? Trên đời này có chuyện tốt đến vậy ư?”

“Cậu... Cậu Hồ... Tôi sai rồi, xin lỗi.”

Tần Gia Lệ chỉ mới mười tám tuổi, chưa nếm trải mặt trái của cuộc đời.

Vì vậy cô ấy chỉ biết bất lực và sợ hãi trước tình huống này.

“Tôi cho các người lựa chọn, một là bồi thường cho tôi ba trăm triệu”

Tần Gia Lệ nghe vậy thì thay đổi sắc mặt.

Ba trăm triệu?

Đối với cô ấy, đó là một con số trên trời.

Từ nhỏ đến lớn, cô ấy chưa từng gặp số tiền đến như thế.

“Tôi... Tôi không có tiền, tôi thật sự không có tiền”

Tần Gia Lệ hoảng sợ vô cùng.

Cậu Hồ mỉm cười càng tươi, bật cười rồi nói: “Nếu cô không có tiền thì thôi, cô chỉ còn một lựa chọn khác.

“Chỉ cần cô ngủ với tôi một đêm, tôi sẽ bỏ qua chuyện này”

Tần Gia Lệ nghe đến đây thì nổi giận đùng đùng.

“Không... Không được, tôi còn là học sinh, tôi sai rồi, tôi sai rồi.”

Tần Gia Lệ hoảng sợ, không kìm được rơi nước mắt.

Sắc mặt cậu Hồ lạnh dần, nặng nề lên tiếng: “Cô chẳng những không có tiền mà còn không chịu bồi thường bằng thể xác”

“Con mẹ nó, cô đùa tôi đấy à?”

Cậu Hồ giơ tay lên, bất ngờ tát vào mặt Tần Gia Lệ.

A!

Tần Gia Lệ hét lên thảm thiết, một bên mặt sưng to đỏ bừng, cô ấy ngã sõng soài ra đất.

Cậu Hồ bày ra vẻ mặt d*m đ*ng, tóm lấy tay cô ấy và muốn kéo cô ấy ra ngoài.

“Cứu mạng.”

“Cứu mạng”

“Ai đó hãy cứu tôi với.”

Tần Gia Lệ hét lên kêu cứu.

Nhưng nơi này là quán bar, từ lâu mọi người đã không còn kinh ngạc với những chuyện tương tự xảy ra ở đây.

Hơn nữa, họ cũng không nhúng tay vào.

Vệ sĩ bên trong quán bar e ngại thế lực của cậu Hồ nên không dám ra tay.

Tất cả mọi người đều tỏ vẻ mọi chuyện không liên quan đến mình...

Tần Duy và Dương Nhã Tinh ngồi trong một góc khá xa.

Nhưng vẫn nghe được tiếng kêu cứu của Tần Gia Lệ.

Giọng nói này nghe có hơi quen, sao giống Gia Lệ quá vậy?

Tần Duy đứng dậy, nhìn sang bên đó.

Ánh mắt càng ngày càng lạnh.

Sát khí không kìm được nhanh chóng tỏa ra giống như thủy triều.

“Gia Lệ!”

Tần Duy thay đổi sắc mặt, anh không ngờ người đó đúng là em họ Tần Gia Lệ của anh.

Anh không do dự nữa, xách theo một chai bia và xông về phía đó.

Tần Gia Lệ vẫn đang giãy dụa chống cự.

Nhưng dù sao cậu Hồ vẫn là đàn ông, sức lực mạnh hơn cô ấy rất nhiều.

Anh ta kéo Tần Gia Lệ đi về phía nhà vệ sinh.

Thấy cô ấy vẫn không ngoan ngoãn, anh ta bèn tát cô ấy thêm một cái.

“Nếu cô còn dám chống cự, ông sẽ giết cô!”

Cậu Hồ vốn không phải người tốt lành gì, cộng thêm giờ đã uống quá nhiều rượu nên thú tính bộc phát, ước gì có thể...

Anh ta nhe răng bật cười, chuẩn bị nâng Tần Gia Lệ lên.

Nhưng ngay sau đó.

Một cái chai bỗng từ đâu bay đến...

Bay thẳng trong không trung.

Loȧng xoȧng!

Chỉ thấy chai bia nọ đã đập vào gáy của cậu Hồ.

Âm thanh chai bia vỡ nát bất ngờ vang lên, máu tươi dần chảy ra sau gáy...

Cậu Hồ đau đớn, anh ta nhăn mặt, oán hận quay đầu.

Chỉ thấy nắm đấm đang đến gần mình, dần dần phóng to trong mắt của anh ta.

Bốp!

Nắm đấm mạnh mẽ đập thẳng vào mũi cậu Hồ.

Răng rắc!

Tiếng mũi bị gãy bỗng vang lên sau đó.

Hai dòng máu tươi tuôn trào mãnh liệt như suối phun.

Sau khi đấm gãy mũi của thằng khốn nọ xong, Tần Duy lại nắm cổ áo phía sau của anh ta.

Kế tiếp ấn anh ta xuống mặt đất.

Tần Duy ấn đầu gối vào ngực cậu Hồ.

Lúc này ánh mắt của anh vô cùng đáng sợ.

Lạnh lẽo!

Nổi giận!

Hung tàn!

Rét lạnh!

Mọi chuyện kể ra thì dài nhưng chỉ xảy ra trong chớp nhoáng.

Tốc độ nhanh đến mức những người có mặt ở hiện trường vẫn chưa hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Đợi khi mọi người phản ứng lại, cậu Hồ đã bị đè xuống đất.

Gương mặt thấm đẫm máu tươi.

Vô cùng thê thảm!

“Anh Tần Duy.

Vừa thấy anh, Tần Gia Lệ sững sờ, gương mặt bỗng sáng bừng, trong lòng cảm thấy an toàn khó tả.

“Thằng khốn!”

“Mày đang làm gì đó? Mau ngừng tay cho tao”

Người quản lý thay đổi sắc mặt, vội vàng chạy đến khuyên ngăn.

Tần Duy nhìn quản lý bằng ánh mắt đáng sợ, bỗng nhiên anh đứng dậy rồi giáng một cú vào mặt quản lý.

Cốp!

Cú đấm này nện thẳng vào cằm của quản lý.

Ngay sau đó, máu và răng bay ra lẫn lộn, quản lý như cây cọc tiêu ngã ngửa ra đất.

Bị đánh bại chỉ trong một cú đấm!

Tần Duy sát khí đầy mặt.

Làm sao em gái của Tần Duy anh có thể bị đám khốn nạn này quấy rối chứ?

Những kẻ này không xứng được tha thứ.

Ánh mắt anh bỗng lóe lên vẻ tàn nhẫn, sau đó Tần Duy đột ngột đấm vào mặt cậu Hồ.
 
Đô Thị: Y Võ Thiên Hạ
Chương 182: TỰ TÌM ĐƯỜNG CHẾT


Trong mấy phút ngắn ngủi này, cậu Hồ đã ngu người cả rồi.

Toàn bộ quá trình anh ta đều bị đánh

Không tới vài giây đã bị đánh tới nỗi mặt đầy máu, chật vật không chịu nổi!

“Đừng đánh nữa!”

“Làm ơn đừng đánh nữa!”

Cậu Hồ vất vả lắm mới thở phào ra được một hơi, nhưng vừa nói xong, Tần Duy đã nện một cú vào miệng anh ta.

Một cú này khiến răng anh ta đã bị gãy rớt vài cái!

Tiếp theo lại chào hỏi vài cú trên mặt anh ta, lúc này Tần Duy mới dừng tay.

Nhưng sát ý và lửa giận trong mắt lại không hề giảm bớt chút nào.

Tên khốn kiếp này bắt nạt em gái anh, Tần Duy chỉ ước gì có thể g**t ch*t anh ta ngay tại chỗ!

Anh đứng lên đi tới trước mặt Tần Gia Lệ.

“Gia Lệ, em không sao chứ?"

Tần Duy lo lắng hỏi.

Sắc mặt Tần Gia Lệ tái nhợt, khóe mắt mang theo nước mắt, cả mặt đều sưng lên.

“Anh... Em không sao...

Cô ấy lén lau nước mắt một chốc rồi kiên cường nói.

Tần Duy nhìn đau lòng, anh nhẹ nhàng lau đi nước mắt nơi khóe mắt Tần Gia Lệ.

“Cô bé ngốc này.”

Tần Duy không hỏi Tần Gia Lệ vì sao lại đến nơi này làm việc.

Anh có thể đoán được ngọn nguồn mọi chuyện.

Nghĩ tới đây, trong lòng anh càng thêm chua xót.

Gia Lệ từ nhỏ đã ngoan ngoãn hiểu chuyện, chỉ có điều điều kiện gia đình gian khổ làm cho cô ấy không thể không nhanh chóng trưởng thành.

Nhưng trên thực tế, cô ấy vẫn là một thiếu nữ vừa trưởng thành thôi.

Nghe Tần Duy nói, Tần Gia Lệ khóc càng dữ dội hơn.

Tần Duy nhẹ nhàng ôm Tần Gia Lệ: "Gia Lệ, đừng khóc, có anh trai bảo vệ em, không ai có thể bắt nạt em cả.

Lúc này Dương Nhã Tinh cũng vội vàng đi tới.

Tần Duy vội vàng giới thiệu: "Nhã Tinh, đây là em họ anh, tên là Tần Gia Lệ.

“Gia Lệ, đây là Dương Nhã Tinh bạn gái anh.

Tần Duy giới thiệu hai người với nhau.

“Chào em" Dương Nhã Tinh cười chào hỏi.

Hai má Tần Gia Lệ ửng đỏ, có chút sợ người lạ, cô ấy liếc Dương Nhã Tinh một cái.

Trong lòng thầm nghĩ, anh trai tìm được cô bạn gái thật xinh đẹp.

“Đáng chết!”

“Tao phải giết mày!”

Con mẹ nó tao nhất định phải giết mày!

Cậu Hồ kia gian nan từ trên mặt đất đứng lên.

Sắc mặt anh ta đầy thù hằn.

Ánh mắt lạnh lùng!

Cắn răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Tần Duy!

Trong lòng càng thêm lửa giận ngút trời!

Anh ta có nằm mơ cũng không ngờ tới, mình sẽ đột nhiên bị người ta hành hung một trận ở chỗ này, thiếu chút nữa ngay cả mạng nhỏ cũng không còn rồi!

Giờ phút này, anh ta vỡ đầu, gãy sống mũi, rụng răng, đầu càng sưng vù như cái đầu heo, mặt đầy máu tươi!

Tức quá!

Giận quá!

Hận quá!

Hai mắt anh ta phun lửa, chỉ ước gì có thể bằm thây Tần Duy ra thành chục ngàn khúc!

Ánh mắt Tần Duy lạnh như băng nhìn chằm chằm người nọ, nhíu mày, trầm giọng nói: "Mày không phục sao?"

Nếu như không phải Nhã Tinh cùng Gia Lệ ở bên cạnh, vừa rồi e rằng anh đã nổi lòng giết người rồi.

Cậu Hồ nhìn chằm chằm Tần Duy với khuôn mặt đầy hận thù, mắt như muốn nứt ra nói: "Tên nhãi kia, nếu mày có bản lĩnh thì cứ chờ ở đó cho tao!"

Khóe miệng Tần Duy lộ ra một tia cười lạnh trêu tức: "Được, tao chờ.

Nói xong lời này, cậu Hồ lấy di động ra bấm một cú điện thoại.

“Ba! Con trai ba bị người ta đánh, ba mau dẫn người tới đây đi!”

“Con nhất định phải giết tên khốn kiếp kia!”

Không bao lâu, anh ta đã cúp điện thoại.

Tiếp đó, mặt mày anh ta đầy oán hận và lửa giận nhìn chằm chằm Tần Duy, lạnh giọng nói: "Đêm nay, ai trong bọn mày cũng đừng hòng chạy thoát!"

"Tao muốn đập nát xương cốt từng tấc từng tấc của mày, chiếm lấy người phụ nữ này!"

Tần Duy nghe được lời này, ánh mắt chợt phát lạnh.

Trong lòng đã dâng lên ý nghĩ muốn giết người!

Người bên ngoài quán bar nhìn thấy một màn như vậy đều lộ ra vẻ khác thường.

“Đây không phải là Hồ Vĩ, con trai của Hồ Diệp Quang sao?”

“Sao lại bị người ta đánh thành bộ dạng này?”

"Cậu Hồ chính là cậu ấm giới xã hội đen nổi danh, thế hệ ba Hồ Diệp Quang của anh ta chính là nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy đấy!"

Mấy ngày hôm trước cậu Hồ này cưỡng đoạt một nữ sinh ngay tại quán bar này, nghe nói trong nhà nữ sinh kia báo cảnh sát, không tới mấy ngày, cảnh sát tìm được thi thể của nữ sinh kia ngay tại bờ sông...

"Đúng vậy, nhà họ Hồ quyền thế ngập trời a, tên nhóc này đánh Hồ Vĩ thành bộ dáng này là chết chắc rồi!"

"Tên nhóc này cũng có bệnh, trêu chọc ai không trêu cứ phải trêu chọc nhân vật Hồ Vĩ ác độc này, làm thể không phải muốn chết sao?"

Mọi người nghị luận sôi nổi.

Nghe được lời này, ánh mắt Tần Duy càng lạnh hơn.

Không nghĩ tới Hồ Vĩ này đúng là một tên chó ác độc như thế.

Hồ Vĩ cười ha hả càn rỡ, anh ta chỉ vào Tần Duy cả giận nói: "Tên nhóc à, mày có nghe thấy hay không!"

"Trêu chọc tao là mày chết chắc rồi, đêm nay không giết mày, tao thề không làm người!"

Ánh mắt Tần Duy lạnh lùng, anh trầm giọng nói: "Loại người rác rưởi như mày, tao cho rằng không cần thiết để sống tiếp."

“Chết tiệt! Chờ ba tao tới, tao xem mày còn kiêu ngạo thế nào!”

Hồ Vĩ cả giận nói.

Tần Duy không nói nhảm với anh ta thêm nữa.

Anh bấm số điện thoại của Thanh Xà.

Thanh Xà Đường tọa lạc trong một tòa cao ốc nào đó ở phía tây Trung Hải.

Cả một tòa cao ốc đều là khu vực làm việc của Thanh Xà đường.

Trong văn phòng.

Điện thoại vang lên, Thanh Xà nhìn thoáng qua.

Ánh mắt nhất thời ngưng trọng, là cậu Tần gọi tới.

Cô ta không dám chậm trễ, vội vàng nghe điện thoại.

“Cậu Tần, có chuyện gì sao?"

Thanh Xà hỏi.

Tần Duy nói: "Hiện tại tôi đang ở quán bar Hoa Hỏa, gặp chút phiền toái, chị dẫn người tới đây một chuyến đi.”

Sắc mặt Thanh Xà nhất thời ngưng trọng: "Tôi lập tức đích thân dẫn người qua.

Cúp điện thoại!

Thanh Xà đi tới phòng huấn luyện.

Trong phòng huấn luyện mấy ngàn mét vuông này, đại đa số nhân viên nòng cốt của Thanh Xà đường đang rèn luyện.

Hoặc là tập bắn súng.

Hoặc là đang luyện tập đao pháp.

Hoặc là đang vật lộn...

Được đào tạo bài bản, đầy đủ các tiêu chuẩn huấn luyện quân sự.

“Tập hợp!”

Thanh Xà huýt sáo.

Trên trăm anh em lập tức tập hợp thống nhất!

Trong nháy mắt, sát khí ngút trời!

“Mang theo đồ, đi theo tôi!”

Thanh Xà ra lệnh, tất cả mọi người đều lựa chọn vũ khí thuận tay nhất.

Cửa cao ốc Thanh Xà Đường.

Hàng chục chiếc Maybach đang lao nhanh về phía quán bar!

Mà ở một hướng khác.

Ba của Hồ Vĩ là Hồ Diệp Quang sau khi biết con trai mình bị người ta đánh.

Cũng triệu tập mấy chục tay sai, cầm trong tay mã tấu, lái bảy tám chiếc xe thương vụ chạy tới quán bar

Bên ngoài quán bar!

Tần Duy và Dương Nhã Tinh cùng Tần Gia Lệ đứng ở bên ngoài chờ đợi.

Mà Hồ Vĩ cũng ở bên ngoài kiễng chân chờ đợi.

“Tên nhãi kia, mẹ nó có gan thì đừng chạy!”

Hồ Vĩ lạnh lùng nói với Tần Duy.

Tần Duy cười mỉa mai: "Mày yên tâm, tao tuyệt đối sẽ không chạy”

Thấy Tần Duy không có chút bộ dáng nào là bị dọa sợ, lửa giận của Hồ Vĩ càng tăng ngút!

Sát khí trong lòng quay cuồng!

Anh ta thề!

Đợi lát nữa nhất định phải gọt tên khốn này ra thành trăm đoạn, bằm thây chục ngàn khúc!

Còn người phụ nữ kia, anh ta cũng sẽ không buông tha!

Hung hăng chà đạp cô ấy!

Để cho cô ấy sống không bằng chết

Trước cửa quán bar còn có rất nhiều quần chúng ăn dưa vây quanh !

Bọn họ ngồi chờ trò hay bắt đầu!

Họ không thể nghĩ ra.

Tần Duy này không biết Hồ Vĩ là ai à?

Hay là anh căn bản không sợ cha con nhà họ Hồ?

Hoặc là nói, người này căn bản là một tên điên!

Một tên ngốc tự tìm đường chết!

Buzz Buzz!

Tiếng ô tô nổ vang lên, đèn xe chói mắt xé rách màn đêm, đột ngột xuất hiện trước mắt mọi người!

Bảy tám chiếc xe thương vụ cỡ lớn dừng ở ven đường!

Cửa xe mở ra, một đám đàn ông mặc đồ đen giống như thủy triều từ trong xe tuôn ra!

Sát khí ngút trời!

Sát khí cuồn cuộn!
 
Đô Thị: Y Võ Thiên Hạ
Chương 183: ĂN NGỦ KHÔNG YÊN


Nhìn thấy những chiếc xe này, sắc mặt Hồ Vĩ vui vẻ, vẻ mặt hưng phấn hô to với Tần Duy: "Tên nhãi kia, mày chết chắc rồi!"

“Ba tao đã dẫn người tới, cho dù là thần tiên tới cũng không cứu được mày đâu!”

Nghe thấy lời này, Tần Duy khinh thường cười lạnh lười nói nhảm với anh ta!

Một chiếc xe thương vụ trong đó, có một người đàn ông trung niên sắc mặt âm trầm từ trong xe đi ra.

Dáng người của người đàn ông này trung bình, ngũ quan có chút gầy gò, đặc biệt là cặp mắt kia của ông ta sắc bén giống như chim ưng, cả người tản ra một hơi thở lạnh lẽo.

Chỉ liếc mắt nhìn ông ta thôi đã khiến người ta không rét mà run.

Người này chính là Hồ Diệp Quang, ba của Hồ Vĩ!

Hồ Diệp Quang ở thế hệ này thanh danh hiển hách, hơn nữa lòng dạ người này rắn rết!

Nghe nói hễ ai đắc tội với ông ta, phần lớn đều đã không còn trên thế giới này!

Hung danh hiển hách, thậm chí có thể dọa trẻ con nín khóc!

Ông ta là một tên thọt, nên trên tay có một cây gậy chống, sắc mặt thì u ám, bước từng bước về phía con trai của mình!

Ở phía sau ông ta có năm sáu mươi người đi theo.

Những người này lưng hùm vai gấu, mặt đầy sát khí, vai khiêng mã tấu, khí thế mãnh liệt

Người dày đặc trùng trùng điệp điệp, xen lẫn với hơi thở hung ác ngập trời, phảng phất như một đám mãnh hổ muốn ăn thịt người!

Những người này ai nấy đều là tên côn đồ mũi đao l**m máu, trên người tự nhiên tập hợp một tầng sát khí lạnh như băng!

Tràn ngập một luồng cảm giác áp bách rất mạnh!

“Tên nhãi kia, mày đã thấy chưa?”

“Đây là ba tao!”

“Dám chống đối với tao à, tao cho mày chết không có chỗ chôn thây!!!”

Tần Duy không nhịn được nhíu mày.

Chẳng trách Hồ Vĩ này lại cả gan làm loạn như thế, hóa ra là một cậu ấm xã hội đen điển hình!

Loại người này cực kỳ đáng hận!

“Ba, con ở đây!”

Cả người Hồ Vĩ toàn là máu, nếu anh ta không nói lời nào, e rằng ba anh ta cũng không nhận ra!

Nhìn thấy con mình bị đánh thành bộ dáng này, Hồ Diệp Quang lập tức nổi giận!

"Ai!"

“Là ai làm?”

Thanh âm ông ta trầm thấp, giống như một dã thú phẫn nộ, giữa mặt mày tản ra sát ý nồng đậm.

“Ba, chính là tên nhãi này!”

"Ba nhất định phải báo thù cho con!"

Hồ Vĩ chỉ vào Tần Duy, mặt mày vặn vẹo, vẻ mặt oán hận nói.

Ánh mắt Hồ Diệp Quang nhìn về phía Tần Duy, con ngươi lạnh như băng.

Ông ta từ dưới tay thuộc hạ lấy một thanh mã tấu, ném ở trước mặt Tần Duy kêu leng keng một tiếng!

“Tay nào ra tay, tự mình chém nó đi!”

Giọng nói của ông ta không cho phép phản bác.

Nhìn một màn này, sắc mặt Dương Nhã Tinh và Tần Gia Lệ tái nhợt.

Trong lòng tràn ngập lo lắng!

Dù sao bọn họ chỉ có ba người, hai người phụ nữ bọn họ ngược lại lại thành kẻ kéo chân sau!

Mà rất rõ ràng, những người đối diện này sẽ không bỏ qua cho bọn họ!

Tần Duy nhìn mã tấu trước mắt, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh.

Trước mặt mọi người, hắn nhặt lên con dao phay trước mắt.

Anh cười nói: "Có chắc là muốn chặt đứt một cánh tay không?"

Ánh mắt Hồ Diệp Quang lạnh như băng, sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm Tần Duy nhưng không nói một lời!

Mà Hồ Vĩ thì nhe răng cười dữ tợn: "Tay phải" chỉ vào Tần Duy cười ha hả.

“Tên nhãi kia, mày tự chặt cánh tay, nói không chừng tao còn có thể tha cho mày một mạng!”

Nếu như chờ chúng ta ra tay, tất nhiên sẽ băm nhỏ mày ra cho chó ăn!

Sắc mặt Hồ Vĩ sảng khoái vô cùng, anh ta lớn bằng chừng này nhưng chưa có ai dám kiêu ngạo như vậy ở trước mặt anh ta!

Anh ta nhớ có một lần lúc đi học, có một bạn học bởi vì không cẩn thận mắng anh ta một câu th* t*c.

Hồ Vĩ lại mạnh mẽ dùng búa đập nát đầu người bạn học kia!

Mà hiện tại, anh ta đã có thể làm như vậy ngay lập tức!

Chờ chút nữa anh ta sẽ ở trước mặt mọi người, chém đứt tứ chi của cái tên khốn kiếp này bằng từng đạo từng đao, sau đó lại chặt đứt đầu của anh cho chó ăn!

Chỉ có như vậy mới có thể tiêu tan mối hận trong lòng anh ta!

“Ba con tụi mày đã nói thế, vậy thì... Tạo sẽ thành toàn cho bọn mày!”

Nói xong lời này, một tia giết chóc chợt lóe lên trong mắt Tần Duy!

Vút!

Tiếng xé gió vang lên, Tần Duy đột nhiên vung mã tấu trong tay lên!

Aaaaaaaaaaaa!

Nương theo tiếng kêu thảm thiết đó là một cánh tay cụt bay giữa không trung, cùng với mưa máu đầy trời...

“Tay của tao!”

“Tay của tao!”

“Đau... Đau quá...

Điều tất cả mọi người đều không nghĩ tới chính là, Tần Duy lại dùng một dao chặt đứt một cái cánh tay của Hồ Vĩ!

Hồ Vĩ đau đến mức lăn lộn đầy đất, một tay anh ta che miệng vết thương, máu tươi cuồn cuộn không ngừng chảy ồ ạt, đau đớn kịch liệt khiến sắc mặt anh ta tái nhợt vô cùng, biểu cảm trên toàn bộ khuôn mặt cực kỳ vặn vẹo và dữ tợn!

Anh ta phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương như giết heo!

Toàn bộ cửa quán bar, ngoại trừ Hồ Vĩ đang kêu thảm thiết ra, không ai dám phát ra bất kỳ thanh âm nào!

Mặt mọi người đầy ngạc nhiên, ngây ra như phỗng!

Thậm chí còn có người hoài nghi mình đang nằm mơ!

“Chúa ơi!”

Tên nhãi này cũng dữ dội quá đi!

Chẳng lẽ anh không muốn sống nữa à?

Chém một cánh tay của Hồ Vĩ, Hồ Diệp Quang còn không phải sẽ chặt anh thành thịt băm sao?

Hồ Diệp Quang cũng ngây ngẩn cả người!

Bộ dạng giống như pho tượng!

Nhưng tiếng kêu thảm thiết thê lương của con trai ông ta đã kéo ông ta trở lại hiện thực!

Bùm!

Một luồng sát ý cùng với phẫn nộ mãnh liệt, cực hạn, cuồng bạo trong nháy mắt bộc phát giống như núi lửa!

Tất cả mọi người có thể rõ ràng cảm giác được luồng sát ý lạnh như băng này, ngay cả nhiệt độ xung quanh cũng bắt đầu giảm xuống!

Rùng mình!

Như rơi xuống hầm băng!

Tất cả mọi người đều biết, Hồ Diệp Quang đã hoàn toàn nổi giận!

Giống như một con mãnh thú lâm vào trạng thái điên cuồng!

Bất cứ lúc nào cũng có thể cắn người!

Ngũ quan đều vặn vẹo thành một nhúm, giận dữ quát: "Con của tôi!”

“Ba! Ba nhất định phải báo thù giúp con!”

“Con muốn giết hắn, con nhất định phải giết hắn!”

Hồ Vĩ đau đớn hô to, sự hận thù trong con ngươi vào giờ khắc này phảng phất như đã đông cứng lại!

"Tên nhãi kia, mày chém con tao một cánh tay, tao phải tự tay chặt đứt tứ chi của mày, chặt đầu của mày cho chó ăn!!"

Hồ Diệp Quang rống giận liên tục!

Ánh mắt sắc bén như đạo nhìn chằm chằm về phía Tần Duy.

Ánh mắt Tần Duy bình thản, biểu cảm lạnh nhạt, thậm chí khóe miệng cũng gợi lên một chút biên độ.

"Chặt đứt một cánh tay, chẳng lẽ đây không phải là lời ông nói sao?"

Vừa nghe được lời này, Hồ Diệp Quang cực kỳ tức giận, giận dữ quát: "Tao nói là chặt đứt cánh tay của mày!"

Nụ cười nơi khóe miệng Tần Duy càng thêm biến đổi kỳ lạ, cười nhạo một tiếng nói: "Ông đã từng thấy qua tên ngốc nào tự chém đứt cánh tay của mình chưa?"

Nội tâm Tần Duy đã sớm rục rịch sát tâm!

Nếu như hôm nay mình không tới quán bar, em gái Tần Gia Lệ của anh sẽ bị tên súc sinh này vấy bẩn!

Loại súc sinh này, đừng nói chém anh ta một cánh tay, cho dù có băm vằm thành ngàn mảnh cũng quá dễ dàng đối với anh ta

Sát ý của Hồ Diệp Quang càng đậm, ý muốn giết người như đã đông cứng lại.

Ông ta chỉ vào Tần Duy, sắc mặt dữ tợn, giận dữ quát: "Con mẹ nó đều lên hết cho tao!"

“Chặt hắn thành thịt băm, bằm thây thành ngàn khúc cho tao!”

Hồ Diệp Quang từ khi ra xã hội tới nay chưa từng bị người ta khiêu khích và khinh thường như vậy!

Dưới mí mắt mình, con trai mình lại bị tên khốn kiếp này chặt đứt một cánh tay!

Không giết tên nhãi này, ông ta sẽ ăn ngủ không yên!
 
Đô Thị: Y Võ Thiên Hạ
Chương 184: KHÔNG TÍNH TOÁN


Hồ Diệp Quang vô cùng tức giận, thề không giết được Tần Duy ông ta không làm người nữa!

Theo lệnh của ông ta, người của ông ta lao về phía Tần Duy như một bầy sói hung ác!

Ánh mắt Tần Duy lạnh lùng, cả người tràn ngập ý định giết người!

Siết tay thành đấm nắm thật chặt, cơ bắp phồng lên, đầu gối hơi khụy, bày ra trạng thái tấn công, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào!

Sắc mặt Dương Nhã Tinh và Tần Gia Lệ trắng bệch!

Đối phương có nhiều người như vậy, nếu xảy ra đánh nhau, liệu Tần Duy có phải là đối thủ của họ không?

Không chỉ Dương Nhã Tinh mà Tần Gia Lệ cũng nghĩ như vậy.

Những người đứng nhìn xung quanh cũng cho rằng Tần Duy chết chắc rồi!

Hai tay không đánh lại bốn tay!

Chưa kể bên kia có hàng chục người, tất cả đều là những tên côn đồ đường phố, ai nấy đều có dáng vẻ hung ác!

Cho dù lấy đại một con dao, e rằng họ cũng có thể chặt Tần Duy thành từng mảnh!

Ùn un-

Lúc này, tiếng xe ô tô đột nhiên vang lên!

Mọi người xung quanh nhìn lại.

Họ thấy hàng chục chiếc Maybach chạy về hướng này với tốc độ cao rồi nhanh chóng dừng lại bên đường.

Xem được cảnh này, tất cả mọi người đều tràn đầy nghi hoặc!

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Là ai tới nữa đây?

Cửa xe được mở ra!

Một nhóm người đàn ông mặc vest mang giày da lần lượt bước ra khỏi xe!

Khoảng một trăm người!

Người bình thường mặc vest sẽ có khí chất tao nhã, nhẹ nhàng.

Nhưng mặt những người này đầy ý định giết người, cơ bắp cuồn cuộn, thân hình cao lớn ẩn chứa sức mạnh có thể bùng nổ!

Đúng nghĩa là côn đồ mặc vest!

Ánh mắt của họ giống như những con sói ở Mạc Bắc, lạnh lùng tàn nhẫn!

Khí thế uy nghiêm, giống như một đám chiến binh được huấn luyện bài bản!

Những người này!

Đúng là người của Thanh Xà đường!

Mỗi khi họ xuất hiện, khí chất của những người Hồ Diệp Quang mang tới lập tức bị áp chế!

Giống như đàn hổ xông vào hang sói!

Hơi thở của vua thực sự đã đè bẹp không khí của đám người Hồ Diệp Quang không còn lại gì!

Hồ Diệp Quang thấy cảnh này, bỗng nhiên nhíu mày.

Ông ta nhìn kỹ lại!

Cuối cùng chỉ là một người phụ nữ mặc bộ đồ bó sát màu đen bước ra khỏi xe!

Cô ta mặc đồ đen, trông rất hào hùng!

Cô ta vừa xuất hiện đã lập tức thu hút sự chú ý của mọi người!

Dáng người cao ráo, khuôn mặt thanh tú hình trái xoan, đôi mắt phượng đỏ rực quyến rũ nhưng sắc bén, có mái tóc đuôi ngựa cực dài được buộc sau đầu...

Càng giống hoa hồng có gai hơn!

Đẹp nhưng nguy hiểm!

“Trời ơi! Đây là người của Thanh Xà đường!”

Có người kinh ngạc kêu lên!

“Cô gái đó là Thanh Xà phải không, mẹ kiếp, tôi đang nằm mơ à?”

“Tôi đã được gặp người thật rồi. Cô ấy là nữ hoàng thế giới ngầm ở Trung Hải đấy!”

“Tại sao cô ấy đến đây?”

Trong thế giới ngầm của Trung Hải, có một nữ hoàng ngầm!

Tên cô ta là Thanh Xà!

Thống trị gần một nửa lực lượng ngầm ở Trung Hải!

Theo lời đồn, cô ta rất xinh đẹp nhưng cũng rất tàn nhẫn!

Người chết trong tay cô ta không kể hết!

Thanh Xà đường ở Trung Hải như một điều cấm kỵ ở Trung Hải hơn!

Không ai dám kiếm chuyện với họ!

Nhìn thấy Thanh Xà, sắc mặt Hồ Diệp Quang lập tức trở nên khó coi.

Ông ta cũng hoang mang, sao Thanh Xà lại tới đây?

Chẳng lẽ chỉ do trùng hợp thôi?

Nhưng nhìn khí thế này, chỉ là trùng hợp được ư?

Tuy Hồ Diệp Quang cũng có chút tiếng tăm ở vùng này, nhưng so với Thanh Xà đường, ông ta kém hơn nhiều!

Hồ Diệp Quang ông ta đây cùng lắm chỉ là một đại ca xã hội đen.

Còn Thanh Xà đường là thế lực ngầm đứng đầu Trung Hải!

Thậm chí ông ta còn không có tư cách so với họ nữa!

Ánh mắt Thanh Xà lạnh lùng, một luồng hơi thở lạnh lùng kiêu ngạo lập tức tỏa ra!

Mọi người đều có thể cảm nhận rõ ràng rằng một luồng sát khí lạnh lẽo bao trùm lấy mình!

Ngay cả khi cô ta không nói lời nào, nhưng chỉ cần khí chất của cô ta tỏa ra cũng khiến người ta ớn lạnh!

Hồ Diệp Quang cũng không khỏi đổ mồ hôi lạnh trên trán.

Đây là một loại hơi thở có thể nghiền nát họ

Ánh mắt của Hồ Diệp Quang thay đổi liên tục, giống như một con tắc kè hoa.

Ngay lập tức, trên mặt ông ta nở nụ cười niềm nở.

Ông ta đi về phía Thanh Xà.

Ông ta nói với vẻ mặt tôn trọng, đầy nhiệt tình: “Chị Thanh Xà, sao cô lại đến đây?”

Thanh Xà liếc mắt một cái, ánh mắt lạnh lùng thờ ơ, nhìn chằm chằm Hồ Diệp Quang đang thấy sợ hãi trong lòng, trên trán ông ta cũng đổ đầy mồ hôi lạnh.

Cô ta không dừng lại, đi thẳng về phía Tần Duy.

Thấy cảnh này, sắc mặt Hồ Diệp Quang biến đổi lớn, đột nhiên ông ta có một dự cảm chẳng lành!

Chẳng lẽ?

Không lẽ tên nhóc này gọi Thanh Xà tới sao?

Không thể nào!

Trên đời này làm gì có sự trùng hợp như vậy?

Hồ Diệp Quang không thể tin được.

Ở cả Trung Hải này có ai ra lệnh cho Thanh Xà được?

Đây chắc chắn chỉ là một sự trùng hợp!

Chắc chắn là giả!

Tuy nhiên cuối cùng Thanh Xà cũng bước tới trước mặt Tần Duy.

Cô ta bày tỏ vẻ cung kính, hơi cúi đầu nói: “Cậu Tần, cậu không sao chứ?”

Két...

Đột nhiên không khí như đông cứng lại!

Cảnh tượng này lọt vào mắt của những người khác, mắt ai nấy đều kinh sợ, trên mặt lộ ra vẻ thật kinh khủng!

Tròng mắt họ mở to, như thể họ đã nhìn thấy ma!

Nhất là Hồ Diệp Quang!

Sắc mặt ông ta lập tức trắng bệch, những hạt mồ hôi to như hạt đậu lăn xuống trán tới tấp, trên mặt lập tức đầy mồ hôi...

Vẻ mặt mọi người cứng đờ, cứ như bị chẻ ra!

Bỗng chốc một nỗi sợ hãi như con rắn độc lạnh lùng bò vào trong lòng ông ta... Ớn lạnh.

Tần Duy nhìn Thanh Xà ở trước mặt, khẽ gật đầu.

“Chị đến vừa kịp lúc, tôi không sao.”

Nghe Tần Duy nói xong, trong lòng Thanh Xà thầm thở phào!

Nếu cậu chủ Tần có vấn đề gì thì tội của cô ta rất lớn!

Dương Nhã Tinh ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này, trong lòng cũng thầm chấn động.

Đương nhiên cô đã nghe nói đến Thanh Xà, cũng biết cô ta là một người rất tài giỏi.

Đối với các cô gái, cô ta giống như một huyền thoại hơn.

Nhưng điều cô không ngờ là ông chú thực sự quen biết Thanh Xà!

Không những thế mà quan hệ giữa hai người còn rất tốt!

“Cậu Tần, đây có phải là những người đã gây chuyện với cậu không?”

Sau khi Thanh Xà nói xong, ánh mắt cô ta sắc bén nhìn lướt qua đám người Hồ Diệp Quang.

Tần Duy gật đầu.

“Cậu Tần định xử lý thế nào?”

Khi cô ta hỏi, một ánh sáng giết người chợt lóe lên trong mắt cô ta.

Tần Duy nhìn Hồ Diệp Quang với ánh mắt lạnh lẽo!

Ngay lúc này Hồ Diệp Quang đã đổ mồ hôi đầm đìa, sắc mặt trắng bệch, trong lòng cực kỳ sợ sệt!

Tần Duy vừa cười giễu cợt vừa đi về phía người nọ.

Ông ta nhìn thấy Tần Duy càng ngày càng gần mình.

Sắc mặt Hồ Diệp Quang càng ngày càng u ám, khó coi.

Cuối cùng ông ta cố nở một nụ cười còn xấu hơn cả khóc.

“Tần... cậu Tần, hiểu lầm, tất cả đều là hiểu lầm thôi!”

Hồ Diệp Quang ông ta đây không phải là người liều lĩnh.

Ngược lại nếu có thể đạt đến địa vị này, nếu không biết phán đoán tình hình, ông ta đã bị chém chết từ lâu rồi.

“Hiểu lầm?”

Tần Duy cười khinh bỉ, hừ hai tiếng, sau đó nói: "Không phải vừa rồi ông nói muốn chặt tôi thành từng mảnh cho chó ăn sao? Sao bây giờ lại là hiểu lầm?”

“Tôi không so đo nữa. Kẻ thù nên hóa giải không nên kết thêm thù, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa thành không còn gì nữa cậu thấy thế nào?”

Hồ Diệp Quang thực sự rất sợ.

Có Thanh Xà ra mặt sao ông ta dám trả thù chứ!

Cho dù cho ông ta một trăm cái gan, ông ta cũng không dám!

“Ông không tính toán?”

Tần Duy cười khinh thường, sau đó ánh mắt anh trở nên lạnh lùng, nghiêm giọng nói: “Nhưng tôi không có nói sẽ không tính toán với ông!” “Vậy... Vậy cậu định làm gì?”

“Tôi sẵn sàng xin lỗi, sẵn sàng bồi thường, muốn bao nhiêu tiền tôi cũng sẵn sàng đưa cho cậu!”

Vẻ mặt Hồ Diệp Quang vô cùng sợ sệt.

Tần Duy nhặt lên một con rựa, ném tới trước mặt Hồ Diệp Quang, cười nói: “Nếu ông tự chặt đứt cánh tay của mình, tôi sẽ tha mạng cho ông!”

Sắc mặt Hồ Diệp Quang lập tức trắng bệnh!
 
Đô Thị: Y Võ Thiên Hạ
Chương 185: ÂM MƯU CỦA DƯƠNG ĐÌNH VŨ


Nhìn thấy con dao bầu Tần Duy ném xuống trước mặt mình, Hồ Diệp Quang trợn tròn mắt, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.

Sắc mặt ông ta đầy sợ hãi, toàn thân run rẩy!

Ông ta thề, lăn lộn trên đường này hơn mười năm, đây là lần đầu tiên ông ta phải đối mặt với nỗi sợ hãi tột độ như vậy.

Cho dù trước đó bị hơn mười người đuổi giết, ông ta cũng chưa từng sợ hãi!

Tần Duy dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn ông ta.

Gậy ông đập lưng ông!

Hồ Diệp Quang này hở ra là để người khác tự chặt tay, bây giờ đến lượt ông ta phải gánh chịu hậu quả!

Xem ông ta có sợ không!

"Sao nào, ông sợ rồi à?" Tần Duy tỏ ra lạnh lùng, mỉa mai nói.

"Người... Người anh em, đừng... Đừng đùa vậy chứ, thế này thì tôi... Làm sao mà xuống tay được!"

Hồ Diệp Quang tái mặt nhìn Tần Duy, cực kỳ sợ hãi.

Tần Duy cười khẩy.

Nhưng lúc này, Thanh Xà đứng lên, vẻ mặt đầy sát khí nói: "Không sao, ông không xuống tay được thì tôi có thể làm giúp, nhưng thứ tôi chém có thể không phải là tay của ông! Mà là đầu của ông!"

Cô ta vừa nói xong, sắc mặt Hồ Diệp Quang thay đổi rõ rệt.

Ông ta biết, Thanh Xà nói lời nhất định sẽ giữ lời.

Nếu cô ta thực sự ra tay, ông ta chắc chắn sẽ mất đầu.

Vẻ mặt ông ta cực kỳ khó coi, cuối cùng đành cắn chặt răng nhặt con dao bầu trên mặt đất lên trước mặt tất cả mọi người!

Trong mắt ông ta lóe lên một tia ngoan độc, ông ta đột nhiên dùng dao chém xuống!

A!

Sau một tiếng thét chói tai, Hồ Diệp Quang đã chặt đứt nửa cánh tay của mình!

Khung cảnh vô cùng đẫm máu!

“Đủ chưa?”

Hai mắt Hồ Diệp Quang trắng dã, hét lên với Tần Duy.

Tần Duy mỉm cười, thật ra có hơi ngoài ý muốn.

Không nghĩ tới người này lại có dũng khí như vậy

"Mạng của ông được giữ lại!"

Tần Duy thản nhiên gật đầu, sau đó dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía con trai ông ta, Hồ Vĩ.

Hồ Diệp Quang thấy vậy thì lập tức thay đổi sắc mặt: "Cha con chúng tôi đều đã chặt đứt một tay, chẳng lẽ như vậy còn chưa đủ sao!" "Đủ?" Tần Duy lạnh lùng lắc đầu: "Còn lâu mới đủ"

Nói xong lời này, Tần Duy từng bước một đi về phía Hồ Vĩ

"Không!"

"Đừng!"

"Anh tha cho tôi!"

"Cầu xin anh tha cho tôi.."

"Tôi sai rồi!"

Hồ Vĩ nằm trên mặt đất, vẻ mặt đầy sợ hãi, không ngừng cầu xin tha thứ.

"Nếu biết trước đã như vậy thì trước đó cần gì làm như vậy!"

Dứt lời, ánh mắt Tần Duy đột nhiên lạnh lùng, một cước đá vào chỗ đó của Hồ Vĩ.

A!

Sau một tiếng hét kinh hoàng, hai mắt Hồ Vĩ trắng dã, hoàn toàn bất tỉnh!

Với một cú đá này, Tần Duy trực tiếp phế bỏ chỗ đó của anh ta!

Cả hiện trường lặng ngắt như tờ!

Không ai có thể ngờ rằng Tần Duy này lại có thể tàn nhẫn như vậy!

Làm thế rõ ràng là muốn để nhà họ Hồ đoạn tử tuyệt tôn!

"Mày! Mày đủ tàn nhẫn!"

Hồ Diệp Quang rống giận.

Đôi mắt u ám của Tần Duy nhìn ông ta, giọng điệu lạnh lùng nói: "Sao, ông không phục?"

Anh vừa dứt lời, sắc mặt Hồ Diệp Quang càng trắng.

"Cút khỏi đây trước khi tôi đổi ý, nếu không thứ còn sót lại sẽ là một cỗ thi thể!"

Giọng Tần Duy khàn khàn.

Lời này vừa dứt, Hồ Diệp Quang nhanh chóng dẫn người rời khỏi nơi rắc rối này.

Tránh xa tên ác ma Tần Duy này.

Thanh Xà biết thân phận của Tần Duy khá nhạy cảm, cô ta cũng không ở lại lâu, lập tức dẫn đội rời đi. "Gia Lệ, không sao rồi, chúng ta về nhà thôi"

Tần Duy nói với Vương Gia Lệ.

"Dạ" Vương Gia Lệ đỏ bừng hốc mắt, gật đầu.

Dương Nhã Tinh bên cạnh nhìn với ánh mắt sáng ngời lạ thường.

Trong mắt cô, vừa rồi chú quả thực rất đẹp trai.

Sát phạt quyết đoán, đầy nam tính

Cô càng ngày càng bị người đàn ông này mê hoặc.

Một ngày khác.

Nhà họ Tiết!

Nhà họ Tiết lúc này đang đang tổ chức tang lễ cho Tiết Hải Sâm.

Gia chủ nhà họ Tiết, Tiết Bá Thanh nhìn con trai mình nằm trong quan tài, cảm thấy vô cùng đau lòng!

Một người con của ông ta lại thế này!

Bây giờ kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh, đối với ông ta mà nói, đây là bi kịch nhân gian!

"Gia chủ, Dương Đình Vũ thăm viếng.

Có người đi vào phòng để tang, nói.

Ánh mắt Tiết Bá Thanh lạnh như băng, trầm giọng nói: "Ông ta tới làm gì?"

Bởi vì Dương Nhã Tinh mà ông ta đã không còn ấn tượng tốt đẹp gì với nhà họ Dương!

Bây giờ con của ông ta bị giết, nhà họ Dương càng bị ông ta giận chó đánh mèo!

"Đến với danh nghĩa truy điệu cho cậu chủ." Người nọ nói.

"Để ông ta vào đi!"

Ánh mắt Tiết Bá Thanh âm trầm.

Chẳng bao lâu, Dương Đình Vũ bước vào phòng tang trong bộ đồ đen, vẻ mặt nghiêm túc.

Những người có mặt không một ai nói chuyện, lúc này người chết là quan trọng nhất.

Dương Đình Vũ thắp hương, sau đó vái ba lần.

Lúc này Tiết Bá Thanh mới mở miệng, vẻ mặt đầy sát ý: "Dương Đình Vũ, ông có ý gì? Chồn cáo chúc tết gà à?"

"Ông có tin một câu nói bây giờ của tôi có thể giết ông tế trời hay không!"

Dương Đình Vũ tái mặt, lập tức nói: "Gia chủ Tiết, tôi cũng rất tiếc chuyện của Hải Sâm.

"Nhưng chuyện đã xảy ra rồi, mong gia chủ Tiết có thể nén bi thương"

"Ông tới nơi này rốt cuộc là muốn làm gì?"

Ánh mắt Tiết Bá Thanh lạnh lẽo, đầy sát ý.

"Chẳng lẽ gia chủ Tiết không muốn biết con ông chết như thế nào sao?"

Dương Đình Vũ bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn phía Tiết Bá Thanh.

Lời vừa dứt, đồng tử của Tiết Bá Thanh đột nhiên co rút lại, sát ý lập tức dâng trào.

Giọng ông ta khàn khàn: "Ông biết là ai sao?"

"Mọi người đều biết rằng con trai ông có cảm tình với Dương Nhã Tinh nhà họ Dương chúng tôi."

"Nhưng trong lòng Dương Nhã Tinh đã có đã người thương, con trai ông không cam lòng... Nói trắng ra, đây là cuộc đấu tranh giữa hai người đàn ông...

Khóe miệng Dương Đình Vũ hiện lên một tia giễu cợt.

Hai mắt Tiết Bá Thanh đột nhiên trở nên lạnh lùng, sát ý bộc phát: "Tần Duy!"

"Ồ, xem ra gia chủ Tiết cũng biết Tần Duy" Ý cười của Dương Đình Vũ càng đậm.

"Chỉ bằng tên phế vật kia? Cậu ta sao có thể là đối thủ của con trai tôi?"

Tiết Bá Thanh cũng từng nghi ngờ, nhưng ông ta không có chứng cứ, lại cảm thấy tên phế vật Tần Duy kia không có năng lực này.

Dương Đình Vũ đột nhiên cười phá lên.

"Ông cười cái gì?"

Tiết Bá Thanh cực kỳ tức giận, trên mặt lộ ra sát ý!

"Gia chủ Tiết, suy nghĩ này của ông rất nguy hiểm.

"Theo như tôi biết thì Tần Duy không những không phải là phế vật, mà ngược lại cậu ta còn là người có khả năng giết con trai của ông cao nhất!"

"Dựa vào đâu?" Vẻ mặt Tiết Bá Thanh âm trầm.

"Thứ nhất, cậu ta quen Trần Tứ Hải!"

"Thứ hai, cậu ta quen một trong Tam Hùng, Ngô Chấn Hùng!"

"Thậm chí cậu ta còn có quan hệ với nhà họ Lệ!"

"Thử hỏi một người như vậy lại là phế vật sao?"

"Hơn nữa, ai coi thường cậu ta đều phải trả giá đắt. Ngay cả con trai tôi Dương Diệu Bình cũng bị người đánh gãy chân tay, sau đó là cái chết của con trai ông." "Những chuyện này nhìn như không có quan hệ trực tiếp với Tần Duy, nhưng lại đều có một điểm chung, bọn họ đều là kẻ thù của Tần Duy

"Gia chủ Tiết, ông cảm thấy thế giới này sẽ có chuyện trùng hợp như vậy sao?"

Theo phân tích của Dương Đình Vũ, sát khí trong người Tiết Bá Thanh bộc phát.

Nhưng rất nhanh, ông ta đã bình tĩnh lại, trầm giọng nói: "Ông nói với tôi những chuyện này hẳn là muốn mượn tay tôi diệt trừ Tần Duy phải không"

Dương Đình Vũ trực tiếp thừa nhận: "Đúng vậy, Tần Duy là kẻ thù chung của chúng ta, nếu ông muốn báo thù, tôi sẵn lòng phối hợp hết sức"

"Nếu thật sự là Tần Duy làm ra, người đầu tiên tôi không thể tha chính là Dương Nhã Tinh nhà họ Dương các ông!" Tiết Bá Thanh lạnh lùng.

Dương Đình Vũ cười khẩy: "Việc này xảy ra là do nó, đương nhiên nó phải chịu trách nhiệm tương ứng!"

"Nhà họ Dương chúng tôi sẵn lòng hy sinh tương ứng để xoa dịu cơn giận của nhà họ Tiết"
 
Đô Thị: Y Võ Thiên Hạ
Chương 186: BA CON XẢY RA CHUYỆN RỒI


Mục đích của Dương Đình Vũ rất rõ ràng, ông ta đã trực tiếp nói cho Tiết Bá Thanh.

Tôi tới tìm ông hợp tác, chúng ta có cùng lập trường, cùng kẻ thù là tên Tần Duy này, chúng ta đều mong cậu ta chết!

Vì thế, nhà họ Dương chúng tôi thậm chí sẵn lòng hy sinh Dương Nhã Tinh.

Nghe xong lời nói của Dương Đình Vũ, vẻ mặt của Tiết Bá Thanh trở nên nghiêm túc, sau đó ông ta nhìn về phía Dương Đình Vũ. "Ông muốn hợp tác như thế nào?"

Dương Đình Vũ nở nụ cười: "Vậy thì phải xem ông muốn làm đến mức nào?"

"Tôi muốn sau khi con trai tôi nhập táng được ba ngày, tôi phải khiến hung thủ g**t ch*t nó chôn cùng!"

Giọng nói của Tiết Bá Thanh trầm thấp, vẻ mặt đầy sát ý!

"Hoàn toàn không thành vấn đề."

Sau khi đạt được hiệp ước, Dương Đình Vũ đi ra khỏi nhà lớn nhà họ Tiết.

Vừa đi ra, khóe miệng Dương Đình Vũ lập tức lộ ra ý cười gian trả: "Tần Duy à Tần Duy, đấu với tôi, cậu còn non lắm!"

Hôm nay Dương Nhã Tinh đến nhà làm khách, Tần Duy tự mình xuống bếp, nấu vài món ăn.

Sau khi ăn xong, Tần Gia Lệ trở về phòng ôn bài, còn Tần Duy và Dương Nhã Tinh thì tản bộ ở công viên.

Hai người tay nắm tay, đi dạo dưới tán cây long não hai bên, hoa thơm chim hót, cảnh đẹp ý vui.

"Chú à, gần đây em thấy hơi bồn chồn, luôn cảm thấy như sắp xảy ra chuyện gì đó.

Dương Nhã Tinh đột nhiên nói.

Tần Duy mỉm cười: "Chắc là gần đây em chịu quá nhiều áp lực.

Dương Nhã Tinh gật đầu đáp: "Có lẽ thế."

Gần nhất cô phải chịu rất nhiều áp lực, mâu thuẫn gia đình và dự án khu Vạn Phong khiến cô trông rất tiều tụy.

Đột nhiên, điện thoại trong túi xách của Dương Nhã Tinh vang lên.

Cô lấy ra nhìn, là mẹ cô, Trần Tuệ Hòa gọi tới, lông mày cô không khỏi nhíu lại.

"Nhã Tinh, sao vậy?" Tần Duy hỏi.

"Điện thoại của mẹ em."

Nói xong, cô bắt máy.

"Mẹ, có chuyện gì vậy?"

Dương Nhã Tinh mở miệng.

"Nhã Tinh, ba con xảy ra chuyện rồi, con mau trở lại một chuyến đi!"

Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói lo lắng của Trần Tuệ Hòa. "Cái gì? Xảy ra chuyện gì?"

Dương Nhã Tinh thay đổi sắc mặt.

"Ba con đánh bạc bị người ta bắt đi.." Trần Tuệ Hòa gấp đến sắp khóc.

Sắc mặt Dương Nhã Tinh càng thêm khó coi: "Mẹ, mẹ đừng lo lắng, bây giờ con về luôn."

Cúp điện thoại, Dương Nhã Tinh nói với Tần Duy: "Chú ơi, em phải về một chuyến, ba em xảy ra chuyện rồi."

"Anh đi với em."

Tần Duy nói.

"Được."

Dương Nhã Tinh gật đầu.

Rất nhanh, hai người đã tới nhà ba mẹ Dương Nhã Tinh.

Trong đại sảnh, Trần Tuệ Hòa không ngồi yên nổi, nước mắt giàn giụa.

"Mẹ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Dương Nhã Tinh hỏi.

"Tối hôm qua, ba con nhất quyết ra ngoài đánh bạc với người khác, một đêm thua sáu trăm tỷ, bây giờ bị người ta giữ lại, người của sòng bạc gọi điện thoại tới, bọn họ nói nếu không trả tiền thì sẽ chặt một tay của ba con!"

"Con gái à, con tuyệt đối đừng mặc kệ chuyện ba con! Bây giờ sự an toàn của ba con đều trông cậy vào con!"

Vẻ mặt của Trần Tuệ Hòa tràn đầy lo lắng.

"Sáu trăm tỷ!"

Dương Nhã Tinh thay đổi sắc mặt

Đến ngay cả vẻ mặt của Tần Duy bên cạnh cũng không khỏi thay đổi.

Cược lớn cỡ nào mới thua sáu trăm tỷ trong một đêm!

Sẽ không phải bị người ta lừa đấy chứ?

"Bây giờ ông ta đang bị nhốt ở nơi nào?"

Tần Duy mở miệng nói.

Trần Tuệ Hòa nhìn thấy Tần Duy, khuôn mặt lập tức trở nên giận dữ, bà ta đang chuẩn bị chửi ầm lên thì chợt nghe thấy giọng của Dương Nhã Tinh: "Mẹ, bây giờ không phải lúc nói những chuyện khác.

Lúc này Trần Tuệ Hòa mới im lặng.

"Con gái à, tối mai là thời điểm trả tiền cược, con không thể mặc kệ được" Trần Tuệ Hòa nước mắt đầy mặt.

Sắc mặt Dương Nhã Tinh đầy khó coi, lắc đầu nói: "Sáu mươi tỷ con còn có thể nghĩ cách, nhưng sáu trăm tỷ, con làm sao mà góp được!" "Không phải bây giờ con đang phụ trách dự án khu Vạn Phong sao? Có thể tạm thời biển thủ số tiền ở đó không?" Trần Tuệ Hòa nói.

"Mẹ, làm như vậy là phạm pháp, hơn nữa bây giờ bác cả và chú ba đều đang nhìn chằm chằm vào con, con chỉ cần có một động tác nhỏ là bọn họ sẽ lập tức chú ý tới."

Vẻ mặt Dương Nhã Tinh khó coi nói.

"Vậy thì phải làm sao? Chẳng lẽ phải trơ mắt nhìn ba con bị chặt tay sao?" Trần Tuệ Hòa lại khóc ròng.

Dương Nhã Tinh mệt mỏi nói: "Mẹ, con đã dặn mẹ từ lâu bảo ba con đừng đánh cờ bạc nữa, người nhà họ Dương đều khinh thường ông ấy, nếu như ông ấy còn sa đọa như vậy thì sớm muộn cũng xảy ra chuyện!"

"Con gái à, bây giờ nói cái gì cũng muộn rồi, ba mẹ chỉ có một người con gái là con, nếu như con mặc kệ ba con, ba con nhất định sẽ chết.."

"Mẹ, mẹ đừng gấp gáp, con sẽ nghĩ biện pháp.

Trong lòng Dương Nhã Tinh cũng cực kỳ lo lắng, nói như thế nào thì ông ta cũng là ba ruột của cô, cô không thể mặc kệ.

Nhưng mà sáu trăm tỷ, cô không có thể bỏ ra được!

Còn trong vòng một ngày!

Đây hoàn toàn là chuyện nghìn lẻ một đêm!

Nhưng vào lúc này, tiếng bước chân đột nhiên vang lên.

Hai bóng người từ ngoài cửa bước vào.

Dương Nhã Tinh nhìn sang, chính là Dương Đình Vũ và con gái Dương Phương Tĩnh.

Nhìn thấy hai người, Dương Nhã Tinh lập tức nhíu mày.

Cô vẫn chưa quên chuyện xảy ra ở công trường ngày hôm qua!

Cô biết rất rõ chú ba của mình đang ấp ủ tâm tư gì.

"Chị dâu, nghe nói anh hai đánh bạc nợ người ta sáu trăm tỷ, nếu không trả khoản tiền này thì bọn họ sẽ chém một cánh tay của anh ấy, chuyện này là thật sao?"

Dương Đình Vũ nói với Trần Tuệ Hòa.

Trần Tuệ Hòa đỏ bừng mắt, khóc nức nở nói: "Cậu ba à, cậu không thể mặc kệ chuyện của anh hai cậu được"

Dương Đình Vũ trở nên nghiêm túc, lập tức nói: "Chị dâu, xem chị nói kìa, anh hai là anh ruột của tôi, làm sao tôi có thể mặc kệ chuyện của anh ấy được?"

"Không phải chỉ là sáu trăm tỷ thôi sao?"

"Tôi cho!"

Dương Đình Vũ cười nói một cách hào phóng.

Nghe vậy, vẻ mặt Trần Tuệ Hòa vui vẻ, kích động nói: "Cậu ba, cậu không lừa tôi đấy chứ, cậu nói thật sao? Khoản tiền này cậu sẵn lòng bỏ ra?"

"Đương nhiên rồi chị dâu, chẳng lẽ chị còn không tin tôi sao?"

Dương Đình Vũ cười nói.

Dương Nhã Tinh cách đó không nhíu mày.

Dương Đình Vũ sẽ tốt bụng như vậy sao?

"Điều kiện là gì?"

Dương Nhã Tinh lý trí hỏi.

Dương Đình Vũ nhìn Dương Nhã Tinh, cười nói: "Vẫn là cháu gái thông minh, biết trên đời này không có miếng bánh nào đột nhiên từ trên trời rơi xuống. "Có ý gì?"

Vẻ kích động trên mặt Trần Tuệ Hòa dần lắng xuống.

"Tôi đương nhiên sẽ không cho không sáu trăm tỷ này, dù sao thời buổi này ai cũng không dễ dàng kiếm được tiền"

"Có điều kiện, nếu cháu giao dự án khu Vạn Phong cho tôi, tôi đương nhiên sẽ bỏ ra sáu trăm tỷ chuộc người cho mọi người"

Dương Đình Vũ cười nói.

Sắc mặt Dương Nhã Tinh lập tức trở nên khó coi.

Quả nhiên cô không đoán sai, đối phương có chuẩn bị mà đến.

"Chú ba, chú tính cũng hay lắm." Ánh mắt Dương Nhã Tinh dần lạnh lùng.

Mà lúc này, Dương Phương Tĩnh cười khẩy: "Dương Nhã Tinh, không có ba tôi giúp đỡ, các người có thể lấy ra sáu trăm tỷ này sao?"

"Mấy năm nay, ba cô nghiện cờ bạc đã phá sạch tài sản nhà cô, đối với các người mà nói, sáu trăm tỷ này là một con số khổng lồ!"

"Nếu như không bỏ ra được khoản tiền này, ba của cô chỉ sợ đến mạng cũng không giữ được!"

Nghe Dương Phương Tĩnh nói, sắc mặt Dương Nhã Tinh càng lạnh lẽo.

Trần Tuệ Hòa lại bắt đầu luống cuống, bà ta khẩn cầu nhìn Dương Nhã Tinh, nói: "Con gái, con nhất định phải cứu ba con, ông ấy không thể xảy ra chuyện gì được!"

"Nếu như ông ấy có mệnh hệ gì thì mẹ cũng không sống nổi nữa!"
 
Back
Top Bottom