Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Đô Thị: Y Võ Thiên Hạ

Đô Thị: Y Võ Thiên Hạ
Chương 140: Ô DÙ


Thương Hổ ra lệnh, chỉ chờ ông ấy ra lệnh một tiếng, tất cả bộ đội có mặt tại đó sẽ nổ súng ngay lập tức.

Khung cảnh chấn động lòng người này khiến tất cả mọi người ở đó hoảng sợ.

Không một ai ngờ được.

Những người này lại chĩa súng về phía bọn họ.

Sắc mặt người nào người nấy trắng bệch, không ngừng run rẩy.

Vẻ mặt Dư Đại Lang sợ hãi, còn mặt đội trưởng Tôn thì trắng bệch. "Chờ đã! Tôi là nhân viên công chức, tôi là công chức nhà nước!"

Đội trưởng Tôn sợ hãi, ông ta sợ đối phương nổ súng thật.

Nếu bọn họ thật sự nổ súng thì không ai ở đây có thể sống sót.

Toàn bộ khu ổ chuột lúc này lặng ngắt như tờ, như nghe được cả tiếng kim rơi.

Im lặng đến mức nghe được cả tiếng trái tim đập mạnh thình thịch của nhau.

Lộp cộp, lộp cộp.

Đúng lúc này, tiếng đế giày quân đội đạp xuống nền đất bỗng nhiên vang lên.

Một người đàn ông mặc quân phục, trên vai khiêng một người đàn ông khác đi ra từ trong quân đoàn.

Sự uy nghiêm của quân đội, bước chân đầy khí thế.

Khuôn mặt người đàn ông cương nghị, ánh mắt sắc bén tựa như một con dao sắc không gì sánh nổi.

Cứ như nhìn thấy một con hổ hung mãnh, nguy hiểm.

Thương Hổ quanh năm đóng quân canh giữ ở biên giới, hơn nữa còn là quân đội nhánh chính của Tần Thiên.

Cả nhánh quân Thiên Vương vệ được tôi luyện qua vô số khói lửa chiến tranh, mỗi một người trong số họ đều là một người đàn ông sắt thép, thẳng thắn, cương nghị.

Tác phong quân đội, tinh thần, uy nghiêm, khí thế, sát khí không khỏi làm người ta chấn động... Đó chính là lực lượng quân đội xuất sắc nhất đứng đầu toàn cầu.

Đó chính là bộ đội đặc chủng.

"Ai là người phụ trách?

Ánh mắt Thương Hổ lạnh lùng sắt đá, sát khí bùng nổ.

Lúc này, đội trưởng Tôn tái mặt đi đến.

"Trưởng... Đoàn trưởng, tôi là người phụ trách, đến để xử lý vụ kiện cáo tranh chấp. Các anh... Các anh đang làm gì?"

"Huấn luyện quân sự à?"

Đội trưởng Tôn thấp thỏm hỏi.

Âm.

Thương Hổ đá một cước, đội trưởng Tôn bị một đá đạp lăn ra mặt đất.

Sắc mặt đội trưởng Tôn trắng bệch.

Lời chưa nói hết thì súng trong tay Thương Hổ đã chĩa vào trán đội trưởng Tôn.

"Đừng tưởng tôi không biết ông và đội giải tỏa và di dời cùng một phe."

Vẻ mặt Thương Hổ đầy sát khí, ông ấy cởi chốt an toàn trên súng ra.

Mồ hôi lạnh của đội trưởng Tôn chảy thành dòng, khuôn mặt đầy sợ hãi.

"Đoàn... Đoàn trưởng, chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm thôi, tôi.."

Ông ta chưa nói hết thì súng của Thương Hổ đã đập mạnh xuống.

Đội trưởng Tôn k** r*n một lúc, máu và răng túa ra.

"Mẹ nó, bắt lại hết cho tôi!"

"Kẻ nào dám phản kháng thì bị đạn lạc bắn chết!"

Thương Hổ lạnh lùng quát lên.

Bộ đội nháy mắt hành động, không có công chức nào dám phản kháng.

Ai nấy ôm đầu ngồi chồm hổm dưới đất, sau đó bị bộ đội ấn xuống sàn.

Tới giờ phút này, mọi người mới biết những bộ đội này đến vì vụ việc giải tỏa và di dời.

Sau khi chỉnh đốn đội trưởng Tôn xong, ánh mắt đáng sợ của Thương Hổ nhìn về phía những người trong đội giải tỏa và di dời đang cầm vũ khí đập phá trong tay.

Giờ phút này, Dư Đại Lang sợ đến mức cả người run lẩy bẩy, đổ mồ hôi lạnh ròng ròng dọc theo sống lưng, lúc này anh ta có cảm giác như rơi vào hầm băng!

Rầm rầm!

Những người lính nhanh nhẹn hành động, ấn hết người của đội đập phá và giải tỏa di dời trên mặt đất.

Nòng súng lạnh như băng chỉ thẳng vào sau ót.

Chỉ cần vừa có hành động thiếu suy nghĩ thì sẽ bị làn đạn lạc bắn chết!

"Đoàn... Đoàn trưởng, xin tha mạng, tôi phá dỡ và di dời một cách hợp pháp, tôi được cấp phép làm việc!"

Dư Đại Lang co quắp trên đất, anh ta trực tiếp bị dọa cho đái ra quần.

Mà lúc này.

Dưới ánh mắt hoảng sợ của mọi người, Tần Duy bước ra.

Thấy Tần Duy đi ra.

Vẻ mặt mọi người đều khiếp sợ.

Những bộ đội này có quan hệ gì với Tần Duy?

Trong đầu bọn họ đột nhiên nhớ lại cảnh trước đó Tần Duy đã gọi một cuộc điện thoại.

Nhóm người chợt phản ứng kịp.

Lẽ nào một cuộc gọi của Tần Duy đã trực tiếp gọi đến một quân đoàn đến, ra mặt vì anh?

Ôi chao...

Từ một lẽ đó, tất cả mọi người hít vào một hơi lạnh.

Đội trưởng Tôn bị người ta ấn trên mặt đất, nòng súng lạnh như băng đè sát sao ở sau gáy ông ta.

Khiến cho ông ta không dám nhúc nhích một chút nào, chỉ sợ bị một súng bắn chết.

Ông ta từng tuổi này rồi nhưng đã bao giờ phải đối diện với tình cảnh này đâu?

Lúc này, trong nội tâm của ông ta đã hận Dư Đại Lang muốn chết rồi.

Nếu sớm biết sẽ phát sinh tình huống như thế này thì có cho ông ta một trăm lá gan ông ta cũng không dám đến nơi này.

Hiện tại, cái mạng nhỏ bị người ta nắm trong tay, bất cứ lúc nào cũng có thể bị người khác cho một phát súng chết ngay tại chỗ.

Trên người của những người lính này, ông ta cảm nhận rõ ràng được hơi thở của sự giết chóc.

Nhìn từ quân phục trên người thì bọn họ đúng là những bộ đội đóng quân ở biên giới.

Sát khí rất nặng, ắt hẳn đã từng giết người.

Nội tâm Dư Đại Lang cũng cực kỳ sợ hãi.

Dù nằm mơ thì anh ta cũng không ngờ được bản thân anh ta đã đá trúng một khối sắt lớn như thế.

Nếu biết bối cảnh của Tần Duy cứng như thế, ai nói gì thì nói chứ anh ta không dám phách lối như thế.

Cách đó không xa, Tần Phúc Tài cũng trợn tròn mắt.

Chỉ một cuộc điện thoại của Tần Duy mà đã gọi đến cả một quân đoàn ra mặt vì anh.

Anh ta chỉ đang mơ thôi đúng không?

Tên vô tích sự này có núi chống lưng lớn như thế từ bao giờ?

"Dư Đại Lang, tay và mắt mày liên hệ trực tiếp với bên trên, có thể khiến cho cảnh sát ra mặt thay mày, mặt mũi mày lớn quá nhỉ!"

Tần Duy chậm rãi đi đến cạnh anh ta, ánh mắt anh lạnh như băng.

Dư Đại Lang hối hận muốn điên rồi, vẻ mặt anh ta hoảng sợ, nói: "Anh... Người anh em à, tôi sai rồi, xin lỗi anh."

"Chuyện của bác cả anh, tôi tình nguyện bồi thường, tôi đền bù tiền thuốc men gấp mười lần. Còn cả những chi phí giải tỏa và phá bỏ ở nơi khác, tôi bằng lòng tự móc tiền túi bù ba ty."

"Tôi hoàn toàn tự nguyện tự mình đến nhà bác cả của anh nhận lỗi.

Lúc này Dư Đại Lang sợ thật.

Ngay cả đội trưởng Tôn cũng giống như con chó chết bị ấn trên mặt đất.

Càng nói gì đến một đội trưởng đội phá dỡ và di dời như anh ta.

"Chẳng phải vừa nãy mày nói muốn chém tạo thành trăm ngàn mảnh sao? Sao vậy? Bây giờ biết rén rồi à?"

Ánh mắt Tần Duy cực kỳ lạnh lùng, anh đã nổi ý muốn giết người.

Cái thứ rác rưởi như thắng này.

Chết không có gì phải nuối tiếc.

Cảm nhận được sát ý từ Tần Duy, Dư Đại Lang bị dọa cho run bần bật.

Anh ta vội vàng nói: "Tôi là người của chủ tịch Kỳ, nếu anh giết tôi, chủ tịch Kỳ sẽ không tha cho anh!"

"Chủ tịch Kỳ?"

Ánh mắt Tần Duy hơi lóe lên ánh sáng kỳ lạ, nếu anh đoán không sai thì chủ tịch Kỳ là ô dù chống lưng cho người này. "Ồ? Vậy mày gọi điện thoại, bảo ông ta đến đây. Nếu mặt mũi ông ta lớn đến độ đó thì tao sẽ tha cho mày.

Khóe miệng Tần Duy cong lên cười khẩy, anh trầm giọng nói.

Lời này vừa thốt ra, biểu cảm Dư Đại Lang thay đổi liên tục.

Cuối cùng, anh ta lấy điện thoại di động ra.

Dư Đại Lang gọi điện cho chủ tịch Kỳ, báo lần lượt tất cả mọi chuyện đã xảy ra với ông ta.

Ủy ban thành phố.

Kỳ Dư ngồi trong phòng làm việc uống trà.

Lúc này, điện thoại di động đột nhiên vang lên.

Nhìn thoáng qua, người gọi đến là Dư Đại Lang.

Dư Đại Lang và ông ta qua lại khá hợp ý nhau, hàng năm anh ta biếu tặng ông ta không ít tiền.

Vụ việc di dời và phá dỡ lần này vì có ông ta chống lưng phía sau nên Dư Đại Lang mới dám cả gan làm loạn.

"Ông chủ Dư, có chuyện gì không?"

Nghe một lúc, vẻ mặt ông ta hơi thay đổi: "Cái gì? Có người thuộc quân đội điều động đến? Quân đội bảo vệ thành phố à?"

"Cậu đừng vội, để tôi gọi điện thoại xác minh trước đã"

Dứt lời, ông ta bấm điện thoại gọi ngay cho lực lượng hải quan bảo vệ thành phố.

"Cái gì? Lực lượng bảo vệ thành phố không bị điều động? Không thể nào, người của tôi hiện tại đã bị bọn họ giam giữ, trừ các người ra thì còn đoàn hải quân nào đóng quân nữa à?"

"Không có? Ý ông là có người đóng giả quân đội sao?"

"Được được được, các người hành động nhanh lên, lần này có khả năng là một vụ án lớn đấy, thế nhưng phe bên kia là phần tử có vũ trang, các người tốt nhất là trang bị võ trang đầy đủ, tôi lập tức dẫn người chạy đến đó tập hợp với các người."

Cúp máy xong, lúc này Kỳ Dư mới chắc chắn rằng có người giả mạo quân đội hành động.

Vì để đối kháng với đoàn phần tử trang bị vũ trang thần bí này mà ông ta đã thuyết phục bộ đội biên phòng tham dự lần hành động vây bắt này!
 
Đô Thị: Y Võ Thiên Hạ
Chương 141: CHUẨN BỊ HÀNH ĐỘNG


Kỳ Dư rất coi trọng chuyện này.

Bạn tốt Dư Đại Lang của ông ta bị bắt không nói, nghiêm trọng hơn chính là, mười mấy thuộc hạ của ông ta cũng bị những người kia cho bắt giữ!

Đây chính là chuyện lớn đấy!

Ở Trung Hải chưa bao giờ xảy ra chuyện như vậy!

Một đám côn đồ lại dám cả gan ngụy trang thành quân nhân, làm chuyện xằng bậy trong nội thành!

Quả thực là cả gan làm loạn!

Kỳ Dư dẫn rất nhiều cảnh vệ và đặc công tập hợp ở địa điểm đã hẹn với quân biên phòng.

Trưởng quan quân thủ thành tên là Hồ Quân, quân hàm trung tá, hơn bốn mươi tuổi, lưng hùm vai gấu, khí chất mơ hồ ẩn hiện sát khí.

Lúc đầu Hồ Quân đi lính ở Mạc Bắc, nơi đó chiến sự quanh năm, cũng là mãnh tướng đã từng trải qua rèn luyện từ khói lửa chiến tranh!

Bởi vì một lần bị thương nên ông ta mới bất đắc dĩ lui về bộ đội tuyển hai.

“Anh Hồ, anh chắc chắn quân thủ thành các anh không hề ra tay à?"

Kỳ Dư nói với Hồ quân.

"Kỳ Dư, anh nói vậy là có ý gì, nếu bộ đội bên tôi hành động ở nội thành thì sao không chào hỏi với anh trước chứ?”

"Không có mệnh lệnh của tôi, cho dù là một binh một tốt cũng không thể tiến vào nội thành Trung Hải."

Hồ Quân trầm giọng nói.

“Nói vậy, thật sự là một tốp bộ đội vũ trang giả mạo ư?” Sắc mặt Kỳ Dư trở nên nghiêm trọng.

Hồ Quân nói: “Tôi cũng không biết xung quanh Trung Hải vẫn còn nơi nào đang đóng quân nữa, suy đoán của anh chính xác tám chín phần mười rồi đấy”

"Đám côn đồ chết tiệt này, dám hung hăng càn quấy như thế ở Trung Hải, đúng là không coi Kỳ Dư tôi ra gì mà!” Vẻ mặt Kỳ Dư lạnh lùng nghiêm nghị, lập tức nói với Hồ Quân: "Anh Hồ, người của anh đều đến đông đủ rồi chứ?”

Hồ Quân cười lạnh một tiếng nói: "Chủ tịch Kỳ, anh yên tâm, chúng tôi đều là đàn ông rèn luyện từ trong chiến hoả mà ra, không tướng nào hèn nhát cả, nếu đối phương thật sự là một đám người ô hợp, chỉ dựa vào quân đội đã có thể trấn áp được rồi!"

“Vậy thì tốt!”

Hồ Quân gật đầu, sau đó mang theo người hùng dũng đi về phía khu ổ chuột

Khu ổ chuột.

“Gọi điện thoại chưa?” Khóe miệng Tần Duy lộ ra vẻ châm biếm, lạnh giọng nói với Dư Đại Lang.

Sắc mặt Dư Đại Lang tái nhợt, đầu đầy mồ hôi, vội vàng gật đầu nói: "Đã gọi rồi, Kỳ Dư nói ông ta sẽ lập tức tới đây.

Dư Đại Lang tỏ vẻ thấp thỏm, thực ra lại an tâm.

Đợi Kỳ Dư đến, đương nhiên cái mạng nhỏ này của anh ta sẽ được bảo vệ.

“Mày cảm thấy cây dù này của mày có thể bảo vệ được mày ư?”

Dư Đại Lang đang nghĩ gì, trong lòng Tần Duy biết rõ ràng.

Sắc mặt Dư Đại Lang thay đổi, đầu đầy mồ hôi nói: "Người... Người anh em, tôi cũng không dám nghĩ như vậy mà, đợi lát nữa Kỳ Dư đến, các anh cứ tự thương lượng là được rồi..."

Tần Duy cười nhạo một tiếng, không nói gì.

Nếu như cái người gọi là Kỳ Dư kia thật sự dám bảo vệ loại khốn kiếp tội ác tày trời như Dư Đại Lang này!

Thì Tần Duy muốn trừ hại cho dân.

Lúc này, ánh mắt Tần Duy lại nhìn về phía Tần Phúc Tài cách đó không xa!

Nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Tần Duy phóng tới phía mình, anh ta chỉ cảm thấy sống lưng của mình đột nhiên lạnh lẽo.

Tựa như có một con rắn độc lạnh buốt đang bò lên xương cụt và sống lưng anh ta...

Sởn cả tóc gáy!

Như rơi xuống hầm băng!

Tần Phúc Tài nằm mơ cũng không hề nghĩ tới, sao mọi chuyện lại có thể chuyển biến kịch tính như vậy!

Càng không nghĩ tới, Tần Duy lại có xuất thân từ quân đội.

Thảo nào trước đây lúc Tần Duy đang ở thế giằng co với Dư Đại Lang, nhưng lại không chút hoảng loạn nào.

Thậm chí còn nắm chắc thắng lợi, hóa ra trong tay lại có một lá bài tẩy.

Bỗng dưng anh ta nhớ tới một câu Tần Duy đã nói với anh ta.

...Chỉ cần anh không quỳ, tôi bảo đảm anh sẽ không sao!

Nhưng mà, Tần Phúc Tài lại xem những lời này là đánh rắm!

Anh ta hoàn toàn cũng không nghe lọt những lời này của Tần Duy!

Chính xác hơn chính là anh ta vốn cũng không tin Tần Duy có năng lực này!

Cho nên, anh ta tình nguyện giống như một con chó, nằm phục trước mặt Dư Đại Lang để kéo dài hơi tàn, chứ không hề muốn tin tưởng Tần Duy.

Thậm chí còn nhục mạ anh!

Vừa nghĩ tới đây, vẻ mặt Tần Phúc Tài càng thêm sợ hãi hơn

"Tần... À không, anh Duy, tôi... Tôi cũng không muốn như vậy, anh biết đấy, sở dĩ tôi quỳ xuống, là... Là do Dư Đại Lang ép tôi...

"Anh Duy, những lời tôi vừa nói đều không phải là lời thật lòng của tôi, chúng ta đều là anh em mà, nếu không tôi vốn cũng sẽ không theo anh tới nơi này...

Nghe Tần Phúc Tài nói những lời này làm người ta thấy ghê tởm.

Tần Duy không kìm được mà cảm thấy buồn nôn.

"Tần Phúc Tài, anh thật sự coi tôi là kẻ ngốc, hay coi chính mình là kẻ ngốc vậy?"

“Anh sẵn sàng theo tôi đến khu ổ chuột này, trong lòng anh không có chút tính toán sao?”

"Nếu như tôi không có giá trị lợi dụng với anh, sợ rằng anh cũng sẽ không thèm liếc mắt nhìn tôi một c** ** chứ?"

Tần Phúc Tài bị nói đến câm nín.

Tần Duy nói không sai, nếu như không phải nể tình Tần Duy quen biết Trần Tứ Hải.

Anh ta sẽ không xưng anh gọi em với Tần Duy.

"Anh Duy, dù nói thế nào chúng ta là thân thích mà, Gia Lệ, em nói đúng không, dù sao anh vẫn là anh của em mà!"

Sắc mặt Tần Phúc Tài tái nhợt, miễn cưỡng cười với Tần Gia Lệ.

Tần Gia Lệ không nói một lời.

Nhất cử nhất động vừa rồi của Tần Phúc Tài, cô ấy đều nhìn thấy cả.

Khiến cô ấy thấy vọng!

“Tần Phúc Tài, anh mau cút cho em, sau này đừng để em nhìn thấy anh nữa!”

“Nếu không, nhìn thấy anh một lần thì đánh anh một lần đấy!”

Tần Duy cả giận nói.

Sắc mặt Tần Phúc Tài âm trầm, cuối cùng xoay người rời khỏi nơi này.

Cái chốn quỷ quái này, anh ta cũng không muốn ở lại thêm một giây nào!

“Người... Người anh em, anh thả chúng tôi ra trước, dù sao chúng tôi cũng là cảnh sát, các người làm như vậy, không sợ sẽ lên tòa án quân sự sao?"

Vẻ mặt đội trưởng Tôn âm trầm, trầm giọng nói.

“Mẹ nó, còn dám uy h**p tôi à!”

Ánh mắt Thương Hổ phát lạnh, báng súng nện vào miệng anh ta.

Nhất thời, răng máu lẫn lộn, máu tươi đầm đìa. Đội trưởng Tôn giận tới nỗi không kìm được!

Trong mắt ông ta, những người này vốn không giống quân nhân!

Mà giống côn đồ hơn.

Dù sao, quân đội coi trời bằng vung như thế, ông ta còn chưa từng thấy qua!

Rầm rầm rầm rầm rầm!

Vừa lúc đó, tiếng động cơ ầm ầm chợt vang lên!

Bên ngoài khu ổ chuột, vô số chiếc xe cảnh sát, xe chống nổ, xe bọc thép bao vây hết toàn bộ khu vực.

Ngay lập tức đã thấy một đám đông dày đặc người bước ra khỏi xe, tay cầm súng, tạo thành một vòng vây khổng lồ ở rìa ngoài cùng!

Kỳ Dư cùng Tần Thiên từ trong xe đi ra.

Ánh mắt đồng thời nhìn về phía khu ổ chuột.

Bên đó chướng khí mù mịt, cát bụi tung bay, hơn nữa hiện trường có gió lớn gào thét, gạch ngói vụn bay lên, cản trở tầm nhìn nghiêm trọng.

Bọn họ chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy bóng người nhốn nháo trong khu ổ chuột, có thể mơ hồ nhìn thấy đàn ông mặc quân trang rằn ri.

Quả nhiên là một đám côn đồ giả mạo quân đội!

Hồ Quân trầm giọng nói: “Nhìn đồng phục của đối phương, là quân trang đặc thù của chiến khu Mạc Bắc, bọn họ là lính cũ của tôi!"

“Trung Hải nằm ở vị trí trung ương của Đại Hạ, người ở quân khu Mạc Bắc làm sao có thể xuất hiện ở chỗ này được?"

“Hơn nữa cho dù có thứ gì ở đây đi chăng nữa thì tôi cũng không thể nào không nhận được tin nhắn!”

Sau khi Hồ Quân xác nhận, Kỳ Dư chậm rãi gật đầu.

Nếu đối phương là phần tử phạm tội, vậy tất cả đều có cách.

“Mọi người tiến vào trạng thái chiến đấu, nghe mệnh lệnh của tôi, chuẩn bị hành động!"

Kỳ Dư giơ một tay lên, chuẩn bị sai người ra tay!
 
Đô Thị: Y Võ Thiên Hạ
Chương 142: BẢO VỆ TỔ QUỐC


Hồ Quân cũng hạ lệnh tương tự, chuẩn bị sai người ra tay!

Bên trong khu ổ chuột.

“Báo cáo thống lĩnh, chúng ta đã bị người khác bao vây!”

Một người lính chạy tới, báo cáo với Thương Hổ.

Nghe thấy lời này, Thương Hổ khẽ cau mày, lập tức cười lạnh một tiếng: "Nói cho bọn chúng biết, bảo người phụ trách của bọn chúng đến gặp tôi!”

“Vâng!”

Người lính kia gật đầu.

Nhìn thế trận bên ngoài, sắc mặt đội trưởng Tôn và Dư Đại Lang lộ vẻ mừng rỡ khôn xiết!

Họ biết, Kỳ Dư dẫn người đến rồi!

Thấy quân thủ thành đều ra mặt, trong lòng đội trưởng Tôn vô cùng kích động!

Họ được cứu rồi!

“Lãnh đạo của chúng ta tới rồi, các người mau thả người ra!”

Sắc mặt đội trưởng Tôn âm trầm nói.

“Còn dám mạnh miệng đúng không!”

Ánh mắt Thương Hổ lạnh lẽo, lại nện báng súng vào đầu ông ta, máu tươi chảy ròng ròng.

“Đồ khốn, đừng tưởng rằng tôi không biết các người là ai, dám giả mạo quân đội ư, các ngươi chết chắc rồi!”

"Hiện tại đồn cảnh sát và quân thủ thành đều đã tới, đầu hàng là con đường duy nhất của các người đấy!"

Đội trưởng Tôn không kìm được giận dữ.

“Thật sao? Chỉ sợ anh phải thất vọng rồi!”

Thương Hổ nhe răng cười một tiếng, ánh mắt nhìn về phía bên ngoài khu ổ chuột.

“Nếu tôi nhớ không lầm, thống lĩnh quân thủ thành tên là Hồ Quân, năm đó đã từng ở Thiên Vương vệ một thời gian.

Ông ấy nỉ non một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Tần Duy, cười nói: "Duy Nhi, cháu yên tâm, tôi còn không để những người này vào mắt đâu!"

Tần Duy gật đầu, lại quay đầu nhìn về phía Dư Đại Lang, cười khẩy nói: "Dư Đại Lang, đây là ô dù của mày sao?”

Vẻ mặt Dư Đại Lang âm trầm, tuy rằng anh ta đã an tâm hơn đôi chút, nhưng dù sao mạng nhỏ vẫn còn ở trong tay đối phương.

Anh ta cũng không dám nhảy lung tung.

“Người... Người anh em, cần gì phải vì một chuyện nhỏ mà khiến mọi chuyện ầm ĩ đến mức trời long đất lở như vậy, nên hòa giải mâu thuẫn thôi, anh cũng là một nhân vật tầm cỡ nên hẳn biết điểm này, đắc tội quá nhiều người sẽ không có kết cục tốt đâu!"

“Hay là chúng ta bắt tay giảng hòa, tôi có thể coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, chuyện cũ bỏ qua, thế nào?"

Dư Đại Lang thấy mọi chuyện ầm ĩ như vậy, trong lòng không sợ hãi là chuyện không thể.

“Cậu là cái thá gì cũng xứng nói chuyện như thế với Duy Nhi!”

Thương Hổ nghe xong ánh mắt lạnh lẽo, giơ súng lên, nhằm thẳng vào đầu Dư Đại Lang.

Dư Đại Lang sợ tới mức cả người run rẩy, sắc mặt tái nhợt!

Bên ngoài khu ổ chuột.

Đúng lúc này, một thuộc hạ của Thương Hổ chạy ra.

“Ai là người phụ trách?" Vệ sĩ trầm giọng nói.

Kỳ Dư hơi nheo hai mắt lại, đứng dậy: "Chính là tôi!”

"Rốt cuộc các người là ai, muốn làm gì, nói với người cầm đầu của các người, nếu không đầu hàng, chúng tôi sẽ nổ súng!"

Thuộc hạ của Thương Hổ không chút sợ hãi, ngược lại còn cười lạnh một tiếng.

“Trưởng quan của chúng tôi bảo người phụ trách của các anh qua đó một chuyến!”

“Trưởng quan?”

Kỳ Dư cười nhạo một tiếng: "Anh bảo anh ta tới gặp chúng tôi, tiện thể nói với anh ta một câu, buông vũ khí xuống, thả con tin ra sẽ được xử lý khoan hồng!" "Đi đến tận cùng con đường sẽ không có bất kỳ kết quả tốt nào!"

Thuộc hạ của Thương Hổ cười lạnh một tiếng, xoay người rời khỏi nơi này.

“Lão Hồ, đám côn đồ này quá to gan làm loạn, tôi thấy giả mạo quân nhân đến nỗi nghiện rồi, lát nữa không được thả một kẻ nào ra hết.

Hồ Quân lại nhíu mày, trầm giọng nói: "Tôi cảm nhận được một khí chất đặc biệt của quân nhân trên người gã vệ sĩ vừa rồi, không giống như là giả. “Không thể nào, lão Hồ, tôi vừa gọi điện thoại lên tỉnh rồi, ở Trung Hải không có bộ đội nào khác, những người này đều là giả mạo”

“Lão Hồ, những thứ này đều là phần tử vũ trang, chế ngự chúng chính là công lao lớn!

Kỳ Dư cười nói.

Hồ Quân luôn cảm thấy có gì đó không đúng.

Vũ trang ư?

Nhìn trang bị của đối phương, trong nước nào có phần tử vũ trang lớn mạnh như vậy, thương nhân súng ống đạn dược cũng không thể lợi hại như vậy chứ.

“Kỳ Dư, tôi vẫn nên đi vào một chuyến thôi, tôi muốn xem thử đối phương là thần thánh phương nào.

Hồ Quân nói.

Kỳ Dư nói: "Như vậy sẽ không gặp nguy hiểm chứ.”

“Đến lúc đó cứ theo lệnh của tôi mà làm.”

“Xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ bắn đạn tín hiệu ngay lập tức.”

Nói xong, Hồ Quân một mình đi vào bên trong.

Mới vừa đi tới cửa khu ổ chuột đã thấy một đám vệ sĩ mặt đầy sát khí canh giữ ở bên ngoài, một luồng sát khí đập vào mặt!

Khí chất của những vệ sĩ này kiên nghị, ánh mắt như dao găm, sát khí trên người cuộn trào!

Hồ Quân nhìn thấy thì trong lòng run sợ, luồng sát khí này chỉ có quân nhân biên phòng mới có...

Một ý nghĩ dâng lên trong lòng, chẳng lẽ đây thật sự là bộ đội Mạc Bắc?

Được người khác dẫn vào, ông ta đi vào khu ổ chuột.

Vừa đi vào đã thấy được các loại vũ khí tiên tiến đứng đầu trong nước!

Những vũ khí này, cho dù là quân thủ thành cũng không có tư cách được trang bị.

“Người anh em, xin hỏi chút, trưởng quan của các người rốt cuộc là ai vậy?”

Mãi đến khi đi vào khu ổ chuột, lúc này Hồ Quân mới xác định, đây rõ ràng chính là một nhánh bộ đội kỷ luật hàng thật giá thật!

Hiểu rõ càng sâu, Hồ Quân lại càng kinh hãi!

Tác phong quân nhân này!

Sát khí này!

Thanh thế này!

Đời người hiếm thấy!

Lúc trước Hồ Quân phục vụ ở Mạc Bắc, từng gia nhập một nhánh bộ đội đặc thù.

Nhìn thấy nhánh bộ đội trước mắt này, ông ta giật mình vì một loại cảm giác quen thuộc khó hiểu.

“Gặp rồi thì ông sẽ biết."

Vệ sĩ trầm giọng nói.

Hồ Quân rất nhanh đã đi tới vị trí trung tâm của khu ổ chuột.

Nhìn thấy một bóng lưng, ông ta dừng bước!

Bóng lưng quen thuộc...

Trong chớp mắt khoé mắt ông ta ướt át, ký ức mấy năm trước tràn lên đầu.

Khi đó, ông ta còn là một tiểu đội trưởng của Thiên Vương vệ.

Theo Thiên Vương vệ chinh chiến sa trường!

Vẻn vẹn chỉ là một bóng lưng.

Ông ta đã nhận ra người đàn ông này!

“Thống... Thống lĩnh...

Mỗi ông ta mấp máy, kỷ niệm xưa ùa về, đó là một đoạn quá khứ khắc sâu nhất trong trí nhớ ông ta.

“Thống lĩnh Hồ, cứu mạng, mau cứu chúng tôi!”

Đội trưởng Tôn bị bắt nhìn thấy Hồ Quân, vẻ mặt mừng rỡ, vội vàng hô lên.

Ngay cả Hồ Quân cũng tới rồi, lòng tin của ông ta tăng mạnh.

Dư Đại Lang cũng thế.

Xem ra mạng nhỏ đã được bảo vệ rồi!

Những người trước mắt này lá gan lớn thế nào cũng không dám giết người trước mặt Hồ Quân!

Phải biết rằng, ông ta chính là thống lĩnh quân thủ thành đấy!

Nắm giữ binh quyền mấy chục ngàn người!

Ai dám không nể mặt ông ta chứ.

Mà lúc này, Thương Hổ chậm rãi xoay người lại.

Ánh mắt phức tạp nhìn về phía Hồ Quân.

“Hồ Quân, đã lâu không gặp.

Thương Hổ chậm rãi nói.

“Thống lĩnh!”

Hồ Quân đứng nghiêm chào ngay lập tức.

Ông ta nằm mơ cũng không nghĩ tới.

Ông ta lại gặp phải lãnh đạo cũ của mình ở Trung Hải.

Nhánh bộ đội chính thống của chiến thần Mạc Bắc!

Thống lĩnh Thiên Vương vệ.

...Thương Hổ!

Thấy cảnh này.

Đội trưởng Tôn trợn tròn mắt.

Dư Đại Lang cũng trợn tròn mắt!

Vẻ mặt họ ngạc nhiên.

Có nghĩ nát óc cũng nghĩ không ra, Hồ Quân lại là thuộc hạ của Thương Hổ này!

Xong rồi!

Tiêu đời rồi!

Sắc mặt hai người cực kỳ khó coi, không hẹn mà cùng nghĩ thế.

Thương Hổ đi từng bước về phía Hồ Quân, sau đó đứng ở cách ông ta không xa, trầm giọng nói: "Hồ quân, mặc dù bây giờ anh là thống lĩnh một phương, nhưng anh là lính đi ra từ Thiên Vương vệ!"

“Báo cáo thống lĩnh, tôi vĩnh viễn là lính của ngài!”

Hồ Quân đứng thẳng, thẳng lưng, lớn giọng nói.

“Tôn chỉ của Thiên Vương vệ là gì?” Thương Hổ trầm giọng hỏi.

“Bảo vệ quốc gia, trừ bạo giúp yếu!” Hồ Quân hét lớn.

“Rất tốt”.

Thương Hổ khẽ gật đầu, nhưng rất nhanh lại rống giận nói: “Anh có chắc mình làm được tám chữ này không!!!”
 
Đô Thị: Y Võ Thiên Hạ
Chương 143: NẾU TÔI KHÔNG THẢ THÌ SAO


"Tám chữ này, anh làm được không?"

Những lời nghe giống như giáo vàng ngựa sắt, sấm sét giáng xuống đầu!

Nghe thấy lời này, lồ ng ngực của Hồ Quân chấn động, sắc mặt tái nhợt.

Không biết tại sao Thương Hổ lại hỏi như vậy.

"Thống lĩnh, lời này của ngài nghĩa là sao?" Sắc mặt Hồ Quân tái nhợt, mặt mũi tràn đầy nghi hoặc.

"Anh đang ra mặt cho bọn họ ư?"

Thương Hổ chỉ về phía đội trưởng Tôn, chỉ về phía Dư Đại Lang.

Vẻ mặt Hồ Quân mờ mịt, lắc đầu nói: "Thống lĩnh, tôi không biết, là Kỳ Dư nói có người giả mạo quân đội nên tôi mới tới, về phần đã xảy ra chuyện gì thì tôi cũng không biết."

"Kỳ Dư?"

Thương Hổ nhướng mày.

Xem ra Kỳ Dư này mới là kẻ đứng phía sau màn!

"Thống lĩnh, mọi người thế này là?" Hồ Quân nghi hoặc hỏi.

"Có người phá bỏ và di dời phi pháp, chấp pháp bạo lực, mục đích của Thiên Vương vệ là bảo vệ quốc gia, đánh kẻ gian trá, giúp kẻ yếu nghèo!"

"Tôi tuyệt đối không cho phép chuyện thế này xảy ra dưới mí mắt của mình!"

Thương Hổ trầm giọng nói.

Hồ Quân chào theo nghi thức quân đội, trịnh trọng nói: "Thuộc hạ nghe theo ngài sai khiến!"

Thương Hổ khẽ gật đầu: "Bắt tên Kỳ Dư kia tới gặp tôi!"

"Vâng!"

Hồ Quân gật đầu, sau đó xoay người rời khỏi.

Nhìn thấy Hồ Quân rời khỏi, ánh mắt Thương Hổ nhìn về phía Tần Duy.

Ông ấy nói: "Duy Nhi, vấn đề này cháu định xử lý thế nào?"

Tần Duy im lặng một lát, lập tức nói: "Ác giả ác báo, bọn chúng nên trả giá đắt vì hành vi của mình!"

Tần Duy không nói ghét ác như thù, nhưng tận mắt nhìn thấy những chuyện không công bằng nảy xảy ra bên cạnh mình.

Anh vẫn giận không kìm được!

Nếu như anh chỉ là một người bình thường, e rằng đã sớm bị những người này dùng gậy đánh chết!

Thương Hổ khẽ gật đầu, biết đại khái nên làm thế nào rồi!

Bên ngoài khu ổ chuột.

Hồ Quân sắc mặt u ám đi ra.

Tình huống khu ổ chuột, ông ta hiểu được đại khái rồi.

Tên khốn kiếp Kỳ Dư này, báo cáo sai quân tình, bao che tội phạm, phạm pháp làm rối loạn kỷ cương!

Nên bị xử bắn mới đáng!

Thấy Hồ Quân đã trở về, Kỳ Dư đi tới nghênh đón.

Ông ta nói: “Lão Hồ, tình hình thế nào rồi? Bọn họ vẫn không muốn đầu hàng sao?"

"Không đầu hàng cũng không sao, tôi đã lập ra phương án chiến thuật, chỉ chờ anh ra lệnh, chúng ta có thể lập tức ra tay!"

Sắc mặt của Hồ Quân khó coi, bỗng nhiên ông ta tung ra một cước.

Bịch!

Kỳ Dư còn chưa kịp phản ứng đã bị Hồ Quân đạp một cú ngã xuống đất.

"Lão Hồ, anh làm gì vậy?"

Sắc mặt Kỳ Dư thay đổi.

"Người đâu, bắt ông ta lại!"

Hồ Quân lập tức ra lệnh bắt Kỳ Dư.

Kỳ Dư bị bắt, những thuộc hạ ông ta mang tới ai cũng lơ ngơ.

Chỉ thấy Hồ Quân cả giận nói: "Ai dám ra tay, tôi sẽ xem là đồng phạm, bắt chung luôn!"

Quân thủ thành mỗi người cầm súng lên, nhìn chằm chằm, mấy người Kỳ Dư ai cũng mặt mày tái nhợt, không dám làm bậy.

"Hồ Quân, con mẹ nó anh điên rồi, anh bắt tôi làm gì, anh có quyền gì mà bắt tôi!"

Kỳ Dư thật sự giận muốn điên lên!

"Người bắt anh không phải tôi, nhưng anh sẽ gặp được người đó ngay thôi!"

Nói xong, Hồ Quân áp giải Kỳ Dư lên một chiếc xe jeep.

Chẳng mấy chốc, mấy người đã đi tới khu ổ chuột.

Nhìn thấy thế trận bên trong khu ổ chuột, sắc mặt Kỳ Dư càng khó coi.

"Anh chính là Kỳ Du?"

Thương Hổ đứng dậy, ánh mắt nhìn thẳng Kỳ Dư.

Sắc mặt Kỳ Dư u ám, cũng nhìn Thương Hổ, trầm giọng nói: "Đúng là tôi, anh lại là ai?"

"Tôi hỏi anh, đội trưởng Tôn kia là người của anh đúng không?"

Thương Hổ chỉ vào vào đội trưởng Tôn nói.

"Kỳ Dư, cứu mạng, mau cứu mạng!"

Đội trưởng Tôn nhìn thấy Kỳ Dư thì lập tức k** r*n.

"Là người của tôi!"

"Bọn họ là nhân viên công vụ, các người có quyền gì bắt người!"

Ánh mắt Kỳ Dư u ám, quát lạnh.

"Vậy anh có biết Dư Đại Lang không?"

Dư Đại Lang cũng cầu xin: "Kỳ Dư, ông nhất định phải cứu tôi, là ông hạ lệnh phá bỏ và di dời, ông không thể mặc kệ tôi được!"

Ánh mắt Kỳ Dư u ám: "Tôi biết!"

"Nhưng như vậy thì sao, đây đều là tranh chấp dân sự, liên quan gì tới quân đội anh!"

"Tay của anh vươn dài quá rồi đấy nhỉ?"

Lúc này ông ta mới xác định.

Những người trước mắt là quân nhân thứ thiệt.

Tần Duy bước ra, ánh mắt lạnh lùng nói: "Kỳ Dư, tôi hỏi anh ba vấn đề!"

Ánh mắt Kỳ Dư ngưng lại, nhìn Tần Duy, trong lòng nghi hoặc, đây là ai?

"Anh hỏi đi!"

Ông ta trầm giọng nói.

"Thứ nhất, ông có biết đội phá bỏ và di dời là đang phá nhà, dùng biện pháp ép buộc phá bỏ, sử dụng bạo lực để phá bỏ và di dời không?"

Anh vừa nói xong, sắc mặt Kỳ Dư hơi thay đổi, ông ta lập tức nói: "Phá bỏ và di dời luôn như thế, luôn có người không muốn phá, nhưng xây dựng thành phố cũng không thể vì

một hai người ngăn cản mà gác lại được đúng không?"

"Bước chân của thời đại, từ trước đến nay xây dựng thành phố sẽ không vì mấy con kiến mà trì trệ không tiến!"

Lời này khiến ánh mắt của Tần Duy lạnh xuống.

Anh lại hỏi: "Tôi hỏi anh vấn đề thứ hai, anh có biết ngay hôm nay đã có tám người bị đội phá bỏ và di dời đánh gãy tay chân mà vào bệnh viện không?"

Vẻ mặt Kỳ Dư vẫn bình tĩnh nói: "Vậy thì sao, chuyện phá bỏ và di dời vốn sẽ có ngộ thương, nếu bọn họ không ngăn cản bằng bạo lực thì sẽ xảy ra chuyện như vậy sao?"

"Tôi đã nhắc lại vô số lần rồi, phải tin tưởng pháp luật, tin tưởng công chính, nhưng bọn họ cứ không nghe, ngu muội ngu ngốc, kiến càng lay cây, chống lại thời đại sẽ không có bất kỳ quả ngon nào để ăn!"

Nghe thấy lời này, ánh mắt của Tần Duy càng rét lạnh

Pháp luật!

Công chính!

Ha ha!

Lúc bác cả của anh bị những người này đánh gãy tay chân có pháp lực nào tới bảo vệ quyền lợi của ông ấy không?

Vừa rồi lúc mình bị người của Dư Đại Lang bao vây, mấy kẻ gọi là sứ giả công chính như đội trưởng Tôn có nhúng tay ngăn cả không?

Lời nói thì dễ nghe hơn bất kỳ ai đấy!

Nhưng thật ra chỉ khiến cho người ta cảm thấy buồn nôn!

"Tôi hỏi anh vấn đề thứ ba, mấy người đội trưởng Tôn này là nhân viên chấp pháp, đã biết mà vẫn vi phạm, thì nên xử lý thế nào?

Đối với việc này, Kỳ Dư cười lạnh một tiếng: "Quý ngài này, nói chuyện phải có bằng chứng, không có chứng cứ, cẩn thận tôi kiện anh tội phỉ báng!"

"Đi tới nơi này, tôi chỉ thấy người của tôi bị người ta đánh nhốt, người phạm pháp là các người!"

Kỳ Dư vốn dĩ không sợ Thương Hổ.

Quân đội mặc kệ chính trị.

Tay của Thương Hổ vẫn chưa tới trên đầu ông ta được!

Ánh mắt của Tần Duy càng trở nên lạnh lùng.

Chỉ cần nghe vài câu chắp vá này của Kỳ Dư, anh đã biết rõ Kỳ Dư này là loại người nào!

Ánh mắt Thương Hổ đã tỏa ra sát khí, một tay đã sờ về phía cán súng.

Mà lúc này ánh mắt của Kỳ Dư không sợ hãi nhìn về phía Thương Hổ.

Ông ta trầm giọng nói: "Tôi không cần biết anh là ai, nếu hiện tại anh thu tay lại thả người, tôi còn có thể không so đo với anh!"

"Nhưng nếu anh lại xen vào việc của người khác, đừng trách tôi gửi một tờ công văn đưa thẳng lên trên!"

Đây chính là uy h**p!

Ông ta đang trắng trợn nói với Thương Hổ.

Ông đây không sợ anh!

Ông đây không chỉ không sợ anh, còn không coi anh ra gì!

Nếu anh còn xen vào việc của người khác, tôi còn có thể bẻ cổ tay anh đấy!

Kỳ Dư ông ta lăn lộn tới địa vị này, sau lưng cũng không phải không có ai!

Đột nhiên Thương Hổ nở nụ cười, khóe miệng nhếch lên trông vô cùng dữ tợn. Ông ấy trầm giọng nói: "Nếu tôi không thả thì sao?"
 
Đô Thị: Y Võ Thiên Hạ
Chương 144: RA TAY TRẤN ÁP


Khóe miệng Thương Hổ lộ ra nụ cười giễu cợt, trên mặt tràn đầy sự khinh thường.

Trong ánh mắt nhìn về phía Kỳ Dư không che giấu được sự coi thường.

Sắc mặt Kỳ Dư dần dần u ám, nhìn từ thái độ của Thương Hổ.

Có thể thấy ông ấy không có ý định từ bỏ ý đồ!

"Chỉ vì những con kiến hôi ở khu ổ chuột này, có đáng không?"

Vẻ mặt Kỳ Dư u ám, cắn răng nói.

Ông ta cứ nghĩ mãi mà không rõ, vì sao những người này phải ra mặt cho đám quỷ nghèo ở khu ổ chuột này!

"Con kiến hôi?"

Sát ý trên mặt Thương Hổ càng đậm, Tần Duy cũng lửa giận ngút trời!

Thảo nào tên khốn nạn này lại không coi ai ra gì như vậy!

Hóa ra trong mắt ông ta, cư dân ở khu ổ chuột chỉ là một đám con kiến hôi mặc người ta sắp xếp!

"Chẳng lẽ không đúng sao? Tranh chấp dân sự đơn giản còn chưa tới mức liên lụy đến tôi và anh như vậy!"

“Bây giờ dùng biện pháp hòa bình để giải quyết mâu thuẫn, anh thấy thế nào?”

"Về phần tổn thất của các anh, tôi bồi thường!"

Kỳ Dư trầm giọng nói.

Đoàng!

Đáp lại Kỳ Dư là một tiếng súng chói tai!

Mọi người nhìn lại, chỉ thấy Thương Hổ mặt mày tràn đầy sát ý, súng lục trong tay đang bốc khói xanh.

Mà trên trán Dư Đại Lang đã có thêm một lỗ máu!

Chết ngay tại chỗ!

Sắc mặt Kỳ Dư đã đơ ra như mặt nước yên lặng!

Ông ta không ngờ rằng Thương Hổ dám làm như thế, nổ súng ngay trước mặt ông ta!

"Anh!"

Ông ta nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt lập lòe ánh sáng lạnh.

"Tiếp tục giết!"

Thương Hổ giơ một tay lên!

Đoàng đoàng đoàng đoàng đoàng!

Tiếng súng không ngừng vang lên!

Đám vệ sĩ đồng thời nổ súng, đám tay chân của đội phá bỏ và di dời kia đều bị bắn trúng đầu!

Toàn bộ hiện trường, máu chảy thành sông!

Thấy cảnh tượng như vậy, sắc mặt Kỳ Dư dần dần tái nhợt!

"Anh còn muốn tôi tiếp tục không?"

Khóe miệng Thương Hổ lộ ra nụ cười khinh trêu tức.

"Anh biết anh đang làm gì không? Anh nhất định phải chết!"

"Anh chỉ là một Đại tá, anh làm như vậy không sợ ra tòa án quân sự sao?"

Ông ta gào thét với Thương Hổ.

Mà lúc này Thương Hổ đã giơ súng lên, nhắm ngay Kỳ Dư.

Khóe miệng lộ ra nụ cười khinh kỳ lạ: "Hồ Quân, nói cho ông ta biết, tôi có tư cách giết ông ta hay không?"

Hồ Quân tiến lên nói với Kỳ Dư: "Kỳ Dư, đứng trước mặt anh là chiến thần Mạc Bắc, Chủ soái bộ đội chính quy trong quân!” "Anh từng nghe nói tới Thiên Vương vệ chứ?"

"Thiên Vương vệ là bộ đội đặc chủng, bên ngoài có thể ngăn địch, bên trong có thể trừ gian!"

"Mà vị trước mắt anh chính là Thống lĩnh của Thiên Vương vệ, cũng chính là cấp trên của tôi - Thương Hổ!"

"Nếu như ông ấy muốn giết anh, ông trời cũng không thể nào cứu được anh!"

Lời nói của Hồ Quân như tia sét đánh vào trong lòng của Kỳ Dư.

Sắc mặt ông ta trắng bệch trong nháy mắt, dường như đã mất đi linh hồn.

Đã đến cấp bậc của ông ta thì không thể nào chưa từng nghe nói tới Thiên Vương vệ!

Đó chính là bộ đội đặc chủng duy nhất cả nước!

Nhà nước còn cho phép họ có thể thẳng tay diệt trừ mấy kẻ gian xảo nịnh hót.

Kỳ Dư nằm mơ cũng không ngờ rằng mình lại trêu chọc Thống lĩnh Thiên Vương vệ.

"Bây giờ, tôi có thể có tư cách giết anh chưa?"

Ánh mắt Thương Hổ lạnh lùng, gắn từng chữ một.

Kỳ Dư đầu đầy mồ hôi, sởn hết cả gai ốc.

"Thương... Thương Hổ Thống lĩnh, tha tha mạng... tôi... tôi không biết thân phận của ngài!"

"Kính xin ngài đừng trách tội, ngài yên tâm, chuyện khu ổ chuột nhất định tôi sẽ cho ngài một kết quả thỏa đáng!" "Thật ra tôi cũng không quen biết tên Dư Đại Lang này, anh ta bạo lực phá bỏ và di dời, tội đáng chết vạn lần!"

"Nhưng tôi thật sự không rõ tình hình!"

Sắc mặt Kỳ Dư trắng bệch, thái độ bỗng nhiên thay đổi.

"Ha ha ha!"

Tần Duy cười phá lên.

Anh đứng trước mặt Kỳ Dư, lạnh giọng nói: "Vừa rồi anh đâu có nói vậy?"

"Anh lại là ai?"

Kỳ Dư nhìn Tần Duy, cứ cảm thấy việc này có liên quan rất lớn với người trẻ tuổi trước mắt.

"Bác cả tôi là cư dân khu ổ chuột, bị người của anh đánh gãy hai chân, nhà cửa cũng bị cưỡng ép phá bỏ, thậm chí bọn chúng còn muốn bắt nạt em gái của tôi!" "Sau đó, thuộc hạ của anh và người của đội phá bỏ và di dời rắn chuột một ổ, còn tuyên bố muốn gi ết chết tôi."

"Kỳ Dư, mọi chuyện tôi đều nhìn thấy tận mắt, anh không cần phải trợn mắt nói dối nữa!"

"Tôi không tin không có sự dung túng của anh mà bọn họ dám làm thế?"

Nghe Tần Duy nói, phòng tuyến tinh thần của Kỳ Dư từ từ trở về.

Chuyện bạo lực phá bỏ và di dời, Kỳ Dư vẫn luôn biết rõ.

Thậm chí là dung túng!

Vốn tưởng rằng đều là mấy kẻ dân đen, không gây ra sóng gió gì nổi.

Lại không ngờ rằng tên khốn kiếp Dư Đại Lang đá trúng tấm ván sắt, hơn nữa còn gây phiền phức cho mình.

Ông ta có thể nhìn ra, người gọi Thiên Vương vệ tới e rằng chính là người trẻ tuổi trước mắt này.

"Quý ngài này, là tôi quản lý người không nghiêm, tôi nên kiểm điểm, nhưng anh yên tâm, vấn đề này nhất định tôi sẽ cho anh một câu trả lời thỏa đáng và thuyết phục."

"Anh thấy thế nào?"

Kỳ Dư bắt đầu xin tha rồi.

Dù sao, cho dù hậu thuẫn của ông ta có cứng hơn nữa cũng không thể cứng bằng Thương Hổi

"Thương Hổ, ông tới giải quyết đi."

Vẻ mặt Tần Duy u ám, ánh mắt nhìn về phía Thương Hổ.

Thương Hổ vẻ mặt lạnh lẽo quát: "Bắt tất cả những kẻ liên quan tới vụ án đưa đi, thống nhất điều tra, chuyển giao cho viện kiểm sát"

"Vâng!"

Thiên Vương vệ nhanh chóng ra tay, bắt gọn Kỳ Dư!

Tần Duy không tiếp tục quản nhiều, về phần hậu quả của tên Kỳ Dư này.

Tần Duy cũng không lo lắng, rơi vào trong tay Thương Hổ, không chết cũng phải lột da.

"Duy Nhi, cháu yên tâm, chuyện khu ổ chuột tôi sẽ phản ánh với thành phố."

"Sẽ có một cách giải quyết công bằng"

Thương Hổ nói với Tần Duy.

Tần Duy gật đầu, đến khu ổ chuột một chuyến, xem như anh đã đòi lại công bằng cho bác cả rồi.

"Tôi đi trước."

Tần Duy mang theo Tần Gia Lệ rời khỏi khu ổ chuột.

Thương Hổ cũng bắt đầu chuẩn bị thu đội.

"Thống lĩnh, người trẻ tuổi này là ai?"

Hồ Quân hỏi vấn đề luôn thắc mắc, ông ta có thể nhìn ra quan hệ của Thương Hổ và Tần Duy rất không đơn giản.

Thương Hổ nhìn ông ta một cái, nói: "Thằng bé là con trai của Nguyên soái, anh là Thống lĩnh biên phòng Trung Hải, sau này làm thế nào, trong lòng anh phải có tính toán đi."

Nghe nói như thế, trong lòng Hồ Quân run lên bần bật!

Không ngờ rằng Tần Duy này vậy mà lại là con trai của chiến thần!

Trời ạ!

Thảo nào Thiên Vương vệ lại xuất hiện ở Trung Hải!

"Vâng!"

Hồ Quân lập tức cúi chào gật đầu.

Nên làm như thế nào, lòng tựa như gương sáng!

Trong suy nghĩ của tất cả quân nhân Mạc Bắc đều có một vị thần!

Đó chính là chiến thần Mạc Bắc, Tần Thiên!

"Đúng rồi, sở dĩ Thiên Vương vệ bọn tôi xuất hiện ở Trung Hải, ngoại trừ bảo vệ cậu Tần ra thì còn có những nhiệm vụ khác, bây giờ chín đại thế gia gây sóng gió trong nước, Nguyên soái chuẩn bị nhúng tay trấn áp, thủ thành Trung Hải anh cũng thuộc về quân khu Mạc Bắc, đến lúc đó công văn của Nguyên soái đưa xuống, nên làm thế nào, không cần tôi nhắc nhở chứ?"

Vẻ mặt của Thương Hổ trở nên nghiêm túc.

"Thề sống chết thuần phục quốc gia, thề sống chết thuần phục Nguyên soái!"

Lưng Hồ Quân thẳng tắp, giọng nói vang dội!

Sau khi Tần Duy mang theo Tần Gia Lệ rời khỏi khu ổ chuột, đi tới bệnh viện.

Tần Gia Lệ nhìn thấy ba nằm trên giường bệnh, ôm đầu khóc rống.

Thấy cảnh tượng này, trong lòng Tần Duy cũng rất khó chịu.

Từ nhỏ Tần Gia Lệ đã ngoan ngoãn hiểu chuyện, bây giờ sắp thi tốt nghiệp trung học.

Ba của cô ấy bị thương nặng nằm trên giường, tất cả áp lực trong nhà sẽ rơi vào người cô ấy rồi.

"Bác cả, bác đừng lo, trong khoảng thời gian này bác cứ yên tâm dưỡng thương trong bệnh viện, Gia Lệ tạm thời ở nhà của cháu, có mẹ cháu chăm sóc, sẽ không chậm trễ việc học. Về phần bên phía khu ổ chuột, không bao lâu sau trong thành phố sẽ cho bác một câu trả lời thuyết phục và giải thích rõ ràng."

Tần Duy nói.

"Cảm ơn cháu, Duy Nhi, thật sự rất cảm ơn cháu." Mặt mũi Tần Mạnh Lân tràn đầy cảm kích.

"Tần Duy, con trai tạo Phúc Tài đâu? Nó đi với bọn mày, sao lại không trở về cùng bọn mày?"

Tần Mạnh Đinh nhíu mày, chất vấn.

Ánh mắt Tần Duy trong nháy mắt lạnh như băng, dường như đôi mắt ấy đang tỏa ra mùi giết chóc: "Bác về hỏi thử cuối cùng đứa con quý hóa kia của bác đã làm trò gì đi!" "Bây giờ nhanh cút đi cho tôi, từ nay về sau, tôi không muốn nhìn thấy cả nhà các người nữa!"
 
Đô Thị: Y Võ Thiên Hạ
Chương 145: SINH NHẬT ÔNG CỤ


Thái độ của Tần Duy cực kỳ tồi tệ, cứ nghĩ đến dáng vẻ khiến người ta buồn nôn của Tần Phúc Tài lúc ấy là anh lại nổi cơn tam bành!

Hơn nữa ông ba Tần Mạnh Đinh của Tần Phúc Tài cũng chẳng phải dạng tốt lành gì.

Hai ba con nhà này đúng là một đôi súc sinh bội tình bạc nghĩa!

Lần này coi như Tần Duy đã nhìn thấu bản chất của cả nhà này rồi.

“Tần Duy, thái độ của cháu là sao đấy hả?”

“Rốt cuộc con trai tôi sao rồi?”

Tần Mạnh Đinh nhíu mày, không hiểu chuyện gì xảy ra.

Lúc đi còn bình thường mà sao lúc về lại thế này?

“Cút đi cho tôi!”

Tần Duy nổi giận gầm lên một tiếng khiến Tần Mạnh Đinh giật nảy mình!

Vẻ mặt Tần Mạnh Đinh trở nên u ám. Ông ta chỉ vào Tần Duy rồi đe dọa: “Nếu con trai tao mà có chuyện gì thì mày không xong với tao đâu!”

Nói xong lời này, Tần Mạnh Đinh hằm hằm đi ra khỏi phòng bệnh!

Sau khi ông ta rời đi, Tần Duy cũng không ở lại lâu trong bệnh viện mà trở lại khu dân cư Vườn Hoa Bên Bờ Sông.

Anh thấy Dương Nhã Tinh đang đứng bên cửa chờ mình.

“Chú à, anh đi đâu về vậy?” Dương Nhã Tinh tiến lên đón rồi hỏi.

“Một người thân của anh nằm viện nên anh mới đến bệnh viện một lát”

Tần Duy cười đáp rồi hỏi: “Đúng rồi, sao em lại tới đây?”

“Chú à, là như này, hôm nay là sinh nhật ông nội em nên tối nay cả nhà có mở một bữa tiệc đãi khách ở khách sạn Đại Đường.

“Anh tới tham gia với em được không?”

Dương Nhã Tinh nhìn Tần Duy với vẻ chờ mong.

Tần Duy hơi nhíu mày: “Anh tới người nhà em sẽ không nói gì chứ?”

Trong lòng Tần Duy vẫn luôn biết rõ người nhà họ Dương khinh thường mình.

“Anh sợ hả?” Dương Nhã Tinh cười tủm tỉm nhìn anh.

Tần Duy bật cười: “Anh không sợ cái đó, chỉ sợ anh tới khiến bọn họ cảm thấy tức giận rồi lại gây phiền phức cho em thôi” “Còn lâu nhé. Nói chung là em quyết định phải dẫn anh đi cùng rồi!”

“Chẳng phải bọn họ yêu cầu em tránh xa anh ra sao?”

“Như vậy em lại càng muốn cho bọn họ nhìn. Em phải nói cho bọn họ biết Tần Duy là bạn trai em!”

“Không ai có thể chia rẽ được chúng ta!”

Dương Nhã Tinh phồng má nói.

Tần Duy hơi sửng sốt, không ngờ Dương Nhã Tinh lại nghĩ như vậy.

“Chúng ta lo chuyện chúng ta được rồi, không cần phải chứng minh với ai cả.

Tần Duy xoa xoa đầu Dương Nhã Tinh rồi cười nói:

“Vậy chú có đi với em không?”

Dương Nhã Tinh hỏi.

“Đi chứ, đương nhiên là phải đi rồi. Anh sẽ đường đường chính chính, quang minh chính đại đi cùng em.”

Tần Duy cười đáp.

“Ừm, cảm ơn chú!”

Dương Nhã Tinh cũng cười rộ lên rồi vọt vào vòng ôm của anh.

“Chú à, vậy tối nay em tới đón anh nhé.

Sau khi báo với anh mấy câu, Dương Nhã Tinh rời khỏi Vườn Hoa Bên Bờ Sông.

Tần Duy vừa đi về nhà vừa nghĩ đến chuyện này.

Mặc dù anh cũng không thích đám người nhà họ Dương nhưng dù sao thì bọn họ cũng là người thân của Dương Nhã Tinh.

Tần Duy suy tư hồi lâu rồi lấy bức [Bách Điểu Triều Phượng Đồ] trong két sắt ra.

Lần trước sau khi chữa bệnh cho Lệ Nho Sinh, ông ta đã tặng anh thứ này.

Đây là bức tranh gốc của Đường Bá Hổ.

Tần Duy lên mạng tra thì thấy ít nhất bức tranh này cũng trị giá mấy chục tỷ.

Anh nghĩ ngợi chốc lát rồi cuối cùng vẫn quyết định sẽ tặng bức tranh này cho Dương Thiệu Sơn làm quà mừng thọ.

Nói không chừng có thể thay đổi cái nhìn của bọn họ về mình cũng nên.

Ở Trung Hải có năm gia tộc giàu có.

Theo thứ tự là nhà họ Dương, nhà họ Tiết, nhà họ Tiêu, nhà họ Diệp và nhà họ Lệ!

Nhà họ Diệp giống nhà họ Dương, cũng chủ yếu là kinh doanh bất động sản.

Trong phòng làm việc tập đoàn Diệp Thị, một người đàn ông trẻ chừng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi đang đứng trước cửa sổ sát đất.

Người này mặc một bộ vest được cắt may khéo léo, đầu vuốt keo kiểu châu Âu, sống mũi cao, đôi mắt hơi nhỏ, trên sống mũi có một chiếc kính gọng vàng.

Biểu cảm trên mặt anh ta rất hờ hững, trong con ngươi lạnh nhạt không thấy được chút cảm xúc nào, khí chất mang lại cho người ta cảm giác tối tăm khó dò.

“Việc phá bỏ và di dời khu ổ chuột thất bại ư?"

“Kỳ Dư bị bắt?”

“Dư Đại Lang bị giết?"

Càng nói đôi mắt người đàn ông càng thờ ơ. Anh ta không quay đầu lại, vẫn nhìn ra khung cảnh Trung Hải bên ngoài.

“Đúng vậy thưa sếp Diệp.” Thư ký sau lưng anh ta trả lời.

“Ai làm?”

Giọng người đàn ông rất trầm và khàn, đi kèm theo đó là cả vẻ âm ngoan.

“Tạm thời chưa biết ạ. Nghe người biết chuyện nói rằng hình như có dính líu đến quân đội. Thư ký đáp.

“Quân đội ư?”

Người đàn ông họ Diệp nhíu mày rồi nói: "Thứ nhất, điều tra xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra ở khu ổ chuột! Tôi muốn tất cả các manh mối”

“Thứ hai, nghĩ hết mọi cách cứu Kỳ Dư ra!”

“Thứ ba, tôi cần biết kẻ nào đang ra tay với chúng ta”

“Vâng, tôi sẽ đi dặn dò ngay”

Thư ký lui ra ngoài.

Ánh mắt của người đàn ông họ Diệp kia lạnh như băng. Anh ta nói với vẻ dữ dằn: “Tôi muốn xem xem rốt cuộc là kẻ liều mạng nào dám nhúng tay vào chuyện của nhà họ Diệp!”

Khoảng tám giờ tối, Tần Duy mặc một bộ vest. Hôm nay anh ăn mặc sang trọng như vậy là để chuẩn bị đi dự tiệc sinh nhật của Dương Thiệu Sơn.

Anh vừa ra khỏi biệt thự đã thấy Dương Nhã Tinh mặc một bộ váy dạ hội màu tìm.

Hôm nay cô có trang điểm nên trông đẹp động lòng người.

Trong mắt Tần Duy thì Dương Nhã Tinh đẹp không tì vết!

Phong cách của cô rất hay thay đổi, khi thì dễ thương, khi thì ngầu, khi thì quyến rũ. Cách ăn mặc khác biệt để lộ một khí chất khác biệt, chỉ có điều mỗi phong cách đều có vẻ đẹp riêng.

Có lúc cô chẳng khác gì em gái nhà bên.

Có lúc cô như cô bé vị thành niên dễ thương ngây thơ.

Có lúc lại cực kỳ ngầu lòi khí chất ngời ngời như chị đại.

Còn bây giờ có thể đánh giá Dương Nhã Tinh bằng câu quyến rũ động lòng người, trông rất cao quý sang chảnh!

“Cô cả của anh ơi, tối nay em quyến rũ quá đấy”

Tần Duy cười tươi rói đi về phía cô.

Dương Nhã Tinh không vui hỏi ngược lại: “Ý chú là trước đây em không quyến rũ à?”

“Trong mắt anh thì lúc nào em cũng quyến rũ.

Trước kia tính cách Tần Duy có hơi chất phác, sau khi ở bên Dương Nhã Tinh mới dần trở nên hài hước và thú vị hơn.

Có lẽ đây là sức mạnh của tình yêu.

“Hừ, ông chú, không giỡn với anh nữa, chúng ta mau lên đường thôi, đến trễ thì không tốt lắm đâu.

Dương Nhã Tinh nói.

"Ừ."

Tần Duy gật đầu ròi lái xe chở Dương Nhã Tinh tới khách sạn Đại Đường.

Ở Trung Hải này, khách sạn Đại Đường cũng là một khách sạn cao cấp nổi tiếng giống Tiên Cư các.

Ngay cả khi có rất nhiều tiền cũng chưa chắc đã có thể vào trong này.

Mặc dù gần đây nhà họ Dương hơi sa sút nhưng dù có xuống dốc thì nhà bọn họ vẫn hơn nhiều người, ít ra cũng có uy tín.

Lúc này trong bãi đậu xe của khách sạn Đại Đường đã xuất hiện rất nhiều xe sang.

Tất cả đều là khách mời tới mừng thọ Dương Thiệu Sơn. Thân phận của bọn họ không giàu thì cũng sang.

Dương Nhã Tinh và Tần Duy vừa mới xuống xe đã nhìn thấy vợ chồng Dương Đình Lâm và Trần Tuệ Hòa đi tới.

Thấy Dương Nhã Tinh dẫn Tần Duy đến, vẻ mặt cả hai đều trở nên u ám.

“Nhã Tinh, ai cho con dẫn cậu ta tới đây vậy?”

Dương Đình Lâm lạnh lùng nhìn bọn họ rồi quát lên một tiếng.

Dương Nhã Tinh bốp chát lại ngay: “Tần Duy là bạn trai con, sao con không thể dẫn anh ấy tới đây chứ?”

“Hơn nữa may mà có bạn trai con giúp nên dự án ở khu Vạn Phong mới xử lý được đấy. Anh ấy có ơn với nhà họ Dương, sao lại không thể tới chứ?”

Dương Nhã Tinh cũng biết ba mẹ mình sẽ hỏi như vậy nên đã chuẩn bị sẵn câu trả lời rồi.

“Dương Nhã Tinh, con khăng khăng muốn cãi lời ba phải không? Hay là con muốn đối đầu với cả nhà họ Dương vậy hả?”

“Ba nói cho con biết, hôm nay là lễ mừng thọ 75 tuổi của ông nội con, vốn phải có bầu không khí vui vẻ. Con dẫn tên rác rưởi này tới đây là muốn làm người nhà họ Dương khó chịu đấy à?”
 
Đô Thị: Y Võ Thiên Hạ
Chương 146: BỊ BUỘC TỘI


Từ trước đến nay người nhà họ Dương luôn giữ thái độ khinh thường Tần Duy.

Đặc biệt là Dương Đình Lâm và Trần Tuệ Hòa.

Người con rể lý tưởng nhất trong mắt bọn họ là Tiết Hải Sâm!

Bàn về hoàn cảnh gia đình, quyền thế và tài sản... Tiết Hải Sâm hơn tên rác rưởi là Tần Duy này rất nhiều!

Mặc dù Tần Duy có một số mối quan hệ đặc biệt nhưng như vậy thì sao nào? Đũa mốc mà chòi mâm son (*), có biết nhiều nữa thì cũng chỉ là đũa mốc mà thôi!

(*) Chế giễu, coi thường những người nghèo hèn mà đòi với tới những người giàu sang; bởi họ không “môn đăng hộ đối”.

Cho nên từ đầu đến cuối đôi vợ chồng này vẫn cho rằng Tần Duy không xứng với con gái mình!

Lần này thấy Dương Nhã Tinh dẫn Tần Duy đến đây nên tất nhiên hai người bọn họ rất khó chịu.

Bây giờ toàn bộ nhà họ Dương đều có ý thù địch với Tần Duy!

“Ba mẹ, con thật sự không hiểu tại sao hai người lại nhỏ mọn như vậy. Dù sao Tần Duy cũng giúp nhà họ Dương chúng ta nhiều lần rồi kia mà. Anh ấy còn chữa bệnh cho ông nội nữa, sao hai người lại không biết cảm ơn người ta vậy?"

“Dù sao thì con cũng đã nói rồi đó, nếu hai người không cho anh ấy tham gia thì thôi con cũng về đây”

Dương Nhã Tinh nói.

"Con!!!"

Ánh mắt Dương Đình Lâm trở nên u ám. Ông ta tức xì khói.

“Dương Nhã Tinh, nhớ lời con nói đấy, chờ lát nữa con sẽ hối hận cho xem!”

Dương Đình Lâm tức giận vứt lại lời này rồi dẫn Trần Tuệ Hòa vào khách sạn Đại Đường.

“Chú à, anh đừng để ý, ba mẹ em lúc nào cũng vậy, mặc kệ bọn họ đi."

Dương Nhã Tinh nói với Tần Duy.

Tần Duy lắc đầu cười nói: “Không sao, anh quen rồi.

Từ khi trở thành rể nhà họ Lâm đến giờ anh đã quen với loại móc mỉa này rồi.

Mới đầu anh còn để ý chứ sau thì dần trở nên chết lặng, cuối cùng không còn quan tâm nữa.

Bây giờ thì anh khinh thường.

Nghe vậy, Dương Nhã Tinh rất đau lòng.

“Chú à, nếu sau này bọn họ lại nói anh thì anh cứ mạnh miệng nói lại đi. Anh có thua kém gì ai đâu? Sao phải đứng im cho bọn họ nói chứ?!”

Dương Nhã Tinh bất bình.

"Ừ."

Tần Duy gật đầu.

Sau đó hai người sóng vai nhau cùng đi vào khách sạn Đại Đường.

Nhà họ Dương bao trọn cả một tầng chỉ dùng để mở tiệc đãi khách.

Khách khứa ngồi đầy phòng.

Có thể thấy được tầm ảnh hưởng của nhà họ Dương trong giới này lớn cỡ nào.

Thấy khách khứa ngồi xuống, Dương Nhã Tinh cũng dẫn Tần Duy đi tìm một chỗ ngồi xuống.

Nhưng hai người vừa ngồi được chốc lát thì Dương Diệu Bình cười lạnh đi tới.

“Ôi chà chẳng phải Tần Duy đây sao? Sao anh lại tới đây thế này?”

“Tôi nhớ trong danh sách khách mời của nhà họ Dương đâu có tên anh nhỉ?”

Giọng của Dương Diệu Bình rất lớn. Anh ta cố ý nói cho mọi người ở đây nghe thấy.

Sau lời này, ánh mắt của tất cả mọi người đổ dồn về phía Tần Duy.

Đầu tiên là người nhà họ Dương. Tất nhiên bọn họ biết Tần Duy là ai.

Trong khoảnh khắc nhìn thấy anh, vẻ mặt ai cũng u ám khó coi.

Tần Duy làm loạn nhà họ Dương hai lần đã để lại ấn tượng khó phai cho người nhà này!

Hơn nữa phần lớn còn là thù địch và oán hận.

Tần Duy là một kẻ phách lối!

Còn khách khứa xung quanh thì đa số không biết Tần Duy là ai.

Bỗng nhiên có người nhớ ra.

“Mọi người còn nhớ tin tức đăng trên báo lần trước đó không?”

“À tôi nhớ rồi, chẳng phải đây là đứa con rể bị nhà họ Lâm đuổi ra ngoài đó sao?”

“Tôi nghe nói Tần Duy rất giỏi, được rất nhiều cư dân mạng gọi là Chạn Vương top 1 Trung Hải đấy!”

“Đúng vậy, nghe nói người này thích hưởng thụ, tham ăn lười làm nên cuối cùng bị nhà họ Lâm đuổi ra khỏi nhà.

“Mới chớp mắt cái mà anh ta đi cùng cô cả nhà họ Dương rồi!”

Đây là thời đại dư luận không bị khống chế nên tất cả mọi người hóng được chuyện là bàn tán xôn xao.

Chỉ cần có một chút tin tức thôi là đã đủ cho người ta tưởng tượng ra đủ thứ rồi.

Mặc dù tính cách Tần Duy điềm tĩnh nhưng nghe những lời đồn đãi như vậy vẫn không nhịn được mà siết chặt nắm đấm.

Tới bây giờ anh mới cảm nhận được một cách sâu sắc tại sao người ta lại nói đáng sợ nhất là miệng thiên hạ.

Dương Diệu Bình rất hài lòng khi thấy hiệu quả này.

Anh ta cười khẩy: "Dương Nhã Tinh, cô nghe thấy rồi chứ? Đây chính là hình tượng của tên rác rưởi bên cạnh cô đấy”

“Nổi tiếng là Chạn Vương kia mà! Dương Nhã Tinh, gu của cô mặn quá ha, còn dám dẫn anh ta tới đây trong trường hợp này nữa chứ. Cô muốn gì đây? Cố ý bôi đen nhà họ Dương à?”

Mặt mày Dương Nhã Tinh tái nhợt.

Cô không ngờ sẽ xảy ra chuyện này.

“Dương Diệu Bình, chuyện này có liên quan gì đến anh đâu? Mời anh câm miệng giùm!”

Dương Nhã Tinh căm tức nói.

Nhưng Dương Diệu Bình lại cười lớn: “Cô cảm thấy không liên quan gì đến tôi ư? Cũng vì tên rác rưởi này mà tất cả mọi người đều biết cô cả nhà họ Dương chúng ta tìm một đứa con rể không ai cần, một tên Chạn Vương nổi tiếng khắp Trung Hải!”

“Cô cảm thấy như vậy không liên quan gì đến tôi ư?”

Ánh mắt Dương Diệu Bình cay độc khó lường.

Chỉ một lát sau, những lời mỉa mai khó nghe lại vang lên.

“Trông cô Dương cũng đâu có ngu, sao lại tìm một người bạn trai như này cơ chứ?”

“Có khi gu của người ta đặc biệt thì sao?”

“Nhưng đúng là bây giờ Tần Duy rất nổi tiếng”

“Nổi tiếng kiểu này mà ông còn hiếm lạ nữa à?”

“Đúng là hiếm thật mà, cóc ghẻ mà đòi ở bên thiên nga...

Nghe thấy những ngôn luận này, Dương Nhã Tinh tức tối vô cùng, thế nhưng người ở đây toàn là khách mời nên cô không thể trách mắng bọn họ được.

Cuối cùng cô kéo tay Tần Duy.

“Chú, đi thôi, chúng ta không thèm bữa cơm này nữa”

Dương Nhã Tinh không muốn Tần Duy phải chịu uất ức ở chỗ này.

Mặt Dương Diệu Bình đầy vẻ châm biếm. Đây chính là kết quả mà anh ta cần.

Anh ta muốn Tần Duy bị đuổi ra ngoài như chó nhà có tang, để anh hiểu ra rằng!

Người nhà họ Dương sẽ không bao giờ chấp nhận một thẳng con rể rác rưởi như vậy!

Xưa nay nhà họ chú trọng môn đăng hộ đối, còn Tần Duy thì không có tư cách đó.

“Tần Duy, anh nhanh cút giùm cái. Chỗ chúng tôi không hoan nghênh anh!”

“Một kẻ như anh mà còn mơ tưởng hão huyền muốn vào cửa nhà họ Dương à? Anh cứ nằm mơ đi. Dù có nhận người ở rể chúng tôi cũng sẽ không nhận rác rưởi đâu.

Dương Diệu Bình sẽ vĩnh viễn không bao giờ quên cảnh tượng hai cha con anh ta phải quỳ xuống trước mặt Tần Duy trong phòng họp lần trước.

Lúc đó vì Tần Duy có Lưu Giang làm chỗ dựa nên bọn họ mới không thể không làm vậy.

Bây giờ công văn thi công đã có rồi nên bọn họ không cần phải nể mặt Tần Duy và Lưu Giang nữa.

Một khi không còn rào cản thì trong mắt bọn họ, Tần Duy lại trở thành tên rác rưởi không hơn!

“Đúng vậy, Tần Duy, cậu cút ra ngoài cho tôi. Nhà họ Dương chúng tôi không chào đón cậu!”

“Dương Nhã Tinh, hôm nay là ngày mừng thọ gia chủ, cô ngại nhà họ Dương còn chưa đủ mất mặt à?”

“Cút nhanh lên!”

“Không phải chó chó mèo mèo nào cũng có thể bước vào nhà họ Dương đâu!”

Tất cả mọi người đều châm chọc đùa cợt lên tiếng.

Dương Đình Lâm và Trần Tuệ Hòa đang đứng cách đó không xa cũng rất thoả mãn.

Thấy Tần Duy bị nhiều người nhằm vào như vậy, trong lòng hai người bọn họ sướng phải biết.

“Tần Duy, bây giờ cậu đã biết mình là mặt hàng gì rồi chứ?”

“Một kẻ rác rưởi như cậu không xứng với con gái tôi!”

“Nếu cậu thật sự muốn tốt cho con gái tôi thì mau rời khỏi con bé đi

Dương Đình Lâm cũng đứng dậy, mặt đầy vẻ mỉa mai.

Vẻ mặt Dương Nhã Tinh càng nóng nảy hơn. Cô hoảng đến mức nước mắt sắp trào ra ngoài.

Nếu biết trước Tần Duy đến đây sẽ bị nhiều người nhằm vào như vậy thì cô đã không dẫn anh tới rồi.

Cô không hiểu. Rõ ràng là anh chẳng làm gì cả, cũng chẳng động chạm ai, trái lại còn giúp nhà họ Dương rất nhiều chuyện nhưng lại chỉ nhận lại được những lời giễu cợt và chửi rủa.

Rốt cuộc là tại sao vậy!!!
 
Đô Thị: Y Võ Thiên Hạ
Chương 147: DẠ MINH CHÂU


Mãi cho tới giờ phút này, Dương Nhã Tinh mới biết được ngôn từ đáng sợ tới thế nào.

Cô không muốn ở lại đây thêm một phút giây nào nữa.

“Ông chú, chúng ta đi!” Dương Nhã Tinh nói.

Tần Duy lại nở một cười giễu cợt: "Đến cũng đến rồi, sao có thể rời đi chứ?”

So với Dương Nhã Tinh đang tức giận, Tần Duy bình tĩnh hơn nhiều.

Anh bước tới hai bước, ánh mắt lóe lên tia sáng lạnh, nhìn chằm chằm vào Dương Diệu Bình, cười khẩy nói: “Anh thích buôn chuyện của người khác như thế, vậy sao không nói cho mọi người biết cảnh tượng vào mấy ngày hôm trước, cảnh anh quỳ gối dập đầu với tôi chứ?”

Vừa nói như vậy, sắc mặt của Dương Diệu Bình lập tức trở nên khó coi giống như ăn phải phân.

Chuyện xảy ra ngày hôm đó, đối với anh ta, đó chính là nỗi đau dai dẳng!

Là một sự sỉ nhục đối với cả nhà họ Dương!

Thù này, Dương Diệu Bình không thể nào quên!

“Tần Duy! Anh còn dám nhắc tới chuyện ngày hôm đó với tôi nữa sao!”

Dương Diệu Bình giận dữ, siết chặt tay định ra tay.

“Dừng tay!”

Ngay vào lúc đó, Dương Thiệu Sơn đi tới khu vực tiếp khách thì nhìn thấy cảnh tượng như vậy, mặt mày âm trầm, giơ tay ngăn cản.

Dương Diệu Bình ngừng tay, nói với Dương Thiệu Sơn: “Ông ơi, tên phế vật Tần Duy này hoàn toàn không nằm trong vòng danh sách mời của nhà họ Dương chúng ta, vậy mà Dương Nhã Tinh lại đưa anh ta tới đây!”

“Nhưng ông yên tâm, hiện tại cháu sẽ kêu bảo vệ đuổi anh ta ra ngoài!”

Dương Thiệu Sơn trầm ngâm nhìn Tần Duy, vẻ mặt không có cảm xúc gì đặc biệt.

“Người tới là khách, nào có đạo lý đuổi khách đi, giữ cậu ta ở đây cũng chỉ là thêm một cái bát mà thôi.

Lời nói rõ ràng là đang ám chỉ rằng Tần Duy tới đây để ăn chực.

Đối với Tần Duy, Dương Thiệu Sơn vẫn không có gì quá thay đổi.

“Vâng, thưa ông, đúng rồi, hôm nay là tiệc mừng thọ của ông, cháu trai đã đặc biệt chuẩn bị một món quà cho ông rồi.

Dương Diệu Bình trừng mắt nhìn Tần Duy một cái, sau đó lấy hộp quà ra.

Dương Thiệu Sơn cười nhận lấy, sau khi Dương Nhã Tinh cũng ngỗ nghịch với ông ấy, đứa cháu ông ấy yêu thương nhất chuyển sang Dương Diệu Bình.

Đối với ông ấy, dù sao con gái cũng phải gả ra ngoài, thuộc về người ngoài, dù đối xử tốt với cô cũng chỉ uổng công nuôi sói!

Mà cháu trai mới là tương lai của nhà họ Dương!

Ông ấy mở hộp quà ngay trước mặt mọi người, bên trong là một viên dạ minh châu.

Dạ minh châu này có kích cỡ bằng quả óc chó, trong suốt như pha lê, hồn thể tỏa ra ánh sáng màu xanh nhạt, vô cùng đẹp.

“Ôi, dạ minh châu to quá, lại còn vô cùng xinh đẹp!”

Những người khác thấy thế, biểu cảm đều sáng bừng lên.

Dương Thiệu Sơn thấy vậy, cũng lộ ra nụ cười hài lòng.

“Diệu Bình cháu có lòng rồi”

Dương Thiệu Sơn cười nói.

“Ông ơi, cháu nghe nói gần đây ông mất ngủ, nên cháu đã nhờ người mua viên dạ minh châu này, cũng không đắt, chỉ hơn chín tỷ, ngoại trừ việc phát sáng vào ban đêm, nó còn có tác dụng giúp bình tĩnh và tập trung hơn.

Dương Diệu Bình cố ý nhấn mạnh giá cả để mọi người nghe thấy.

Trong lòng Dương Thiệu Sơn càng hài lòng hơn, ông ấy cảm thấy Dương Diệu Bình còn hiểu chuyện hơn cả Dương Nhã Tinh.

Ít nhất Dương Diệu Bình còn biết suy nghĩ cho mình!

Không giống như Dương Nhã Tinh, suốt ngày ngỗ nghịch với mình!

“Đúng rồi, Tần Duy, không phải anh là khách mời sao? Khách mời tới tiệc mừng thọ, nào có lý lại không tặng quà chứ?”

“Chẳng lẽ anh tới tay không, muốn ăn chực sao?”

Dương Diệu Bình nhìn Tần Duy với ánh mắt khiêu khích, cười chế giễu.

Vừa nói vậy, toàn bộ hội trường lại một lần nữa châm biếm Tần Duy.

“Nghe nói Tần Duy chính là một tên phế vật, không quyền không thể, có thể tặng quà gì tốt chứ?”

“Ha ha, bảo anh ta tặng quà, không phải đang làm khó tên ăn bám số một Trung Hải chúng ta sao?”

“Người ta đã nói rõ là tới ăn chực, còn muốn anh ta tặng quà, đây không phải đang làm khó người khác sao?”

“Ha ha, chắc tên Tần Duy cũng xấu hổ lắm nhỉ!”

Nghe thấy những lời châm biếm đó, sắc mặt Dương Nhã Tinh cũng vô cùng khó coi.

Còn biểu cảm của Tần Duy lại rất bình tĩnh, nhìn về phía dạ minh châu trong tay Dương Thiệu Sơn.

Sau đó, anh cười khẩy nói: "Ông Dương, hạt ngọc trong tay ông không chỉ không thể làm ông bình tĩnh và tập trung, mà nếu ông sử dụng lâu dài, không tới ba tháng sau, cơ thể ông sẽ bị ung thư ngay!”

Nghe điều này, cả hội trường đều sửng sốt!

Đặc biệt là Dương Diệu Bình, sắc mặt thay đổi rõ rệt.

“Tên khốn khiếp, mẹ nó, anh dám trù ẻo ông nội tôi, anh muốn chết mà!”

Dương Diệu Bình siết chặt tay, lại định ra tay.

Dương Thiệu Sơn nhíu mày, bảo Dương Diệu Bình dừng tay.

Sau đó, ông ấy nhìn về phía Tần Duy với vẻ mặt không có thiện cảm, lạnh lùng nói: “Nếu cậu không nói rõ cho tôi biết căn cứ vào đâu, thì đừng trách tôi trở mặt vô tình!”

Vừa nói thế, đám bảo vệ nhà họ Dương đều tỏ vẻ dữ tợn, nhìn chằm chằm Tần Duy.

Sở dĩ Dương Thiệu Sơn cho Tần Duy một cơ hội giải thích, là vì biết Tần Duy cũng am hiểu về y thuật.

Nếu không, khi Tần Duy vừa nói ra câu đó, ông ấy đã kêu người hành động!

“Tần Duy này ăn gan hùm mật gấu sao? Ngay vào ngày mừng thọ của ông cụ Dương, mà còn chửi rủa người ta sẽ bị ung thư!”

“Thật sự không hiểu nổi, sao con gái nhà họ Dương lại coi trọng một tên phế vật như thế chứ!”

Những người khác bàn tán sôi nổi, nở nụ cười giễu cợt đứng bên cạnh xem kịch.

Đôi mắt của Tần Duy vô cùng bình tĩnh, khóe miệng lại nở nụ cười khẩy xảo quyệt: “Bởi vì dạ minh châu này là giả, không chỉ giả, mà bên trong còn chứa một lượng lớn chất phóng xạ, nếu tiếp xúc lâu dài sẽ gây ra tổn thương rất lớn cho cơ thể con người!”

Vừa anh nói như thế, toàn bộ hội trường lại sửng sốt một lần nữa!

“Tên khốn nạn, nói nhăng nói cuội, tôi sẽ giết anh chết ngay lập tức!”

Dương Diệu Bình vô cùng tức giận, cuối cùng cũng không nhịn được, lao về phía Tần Duy!

Ánh mắt Tần Duy lập tức trở nên lạnh lùng, một luồng sát khí lạnh lẽo lập tức bộc phát

Dương Diệu Bình sợ hãi run rẩy, cảm giác bản thân như đang bị một con mãnh thú hung ác nhìn chằm chằm.

Anh ta lập tức dừng lại mọi hành động, sợ tới mức không dám nhúc nhích.

Mặt mày Dương Thiệu Sơn âm trầm, dù chẳng mấy tin lời của Tần Duy, nhưng vẫn đặt dạ minh châu lên bàn.

“Sao cậu lại biết đây là giả?”

Tần Duy châm biếm: “Dạ minh châu, nghe tên đoán nghĩa, thật ra là một viên đá phát sáng. Người nào thật sự chơi dạ minh châu đều biết, ánh sáng của dạ minh châu rất dịu,

không hề có kiểu trong suốt như vậy”

“Những viên dạ minh châu phát sáng bên trong phim truyền hình cổ trang thực chất là đạo cụ được chế tác để gây xung đột thị giác, chẳng lẽ mọi người đều cho rằng dạ minh châu chính là như thế sao?”

“Không tin cứ lên mạng tra thử là sẽ rõ.

Nghe Tần Duy nói xong, rất nhiều người còn lấy điện thoại ra tìm kiếm, giống hệt lời Tần Duy nói!

Mọi người nháo nhào, không ngờ Dương Diệu Bình thật sự tặng hàng giả!

Mặt mày Dương Diệu Bình đỏ bừng, vội vàng nói: “Ông ơi, cháu cũng không biết đây là giá, cái này là do cháu nhờ một người bạn ở Tây Vực mua về, thật sự tốn hết chín tỷ của cháu, không ngờ anh ta lại gạt cháu!”

"Cho dù đây là giả thì chắc chắn cũng là tác phẩm mỹ nghệ được chế tác hoàn hảo, không hẳn bị người ta lừa” Dương Diệu Bình cố gắng giải thích mọi chuyện.

Nhưng trong lòng anh ta lại hoảng loạn, ước gì có thể bóp ch ết tên khốn Tần Duy ngay tại chỗ!

Sắc mặt Dương Thiệu Sơn vô cùng âm trầm, biểu cảm trông cực kỳ khó coi.

Trầm ngâm một lúc, ông ấy lại nói với vẻ đầy nghi ngờ với Tần Duy.

“Sao cậu lại biết thứ này gây ung thư?”
 
Đô Thị: Y Võ Thiên Hạ
Chương 148: TRANH GIẢ


Dương Thiệu Sơn tỏ vẻ ngờ vực, Tần Duy có thể nhận ra dạ minh châu là giả thì cũng thôi đi.

Nhưng làm sao anh biết viên dạ minh châu giả này sẽ gây ung thư chứ?

Không chỉ Dương Thiệu Sơn nghi ngờ mà những người khác cũng thế.

Nhưng đa số mọi người cho rằng Tần Duy chỉ đơn giản là đang lừa người khác.

"Nếu ông không tin, chúng ta có thể làm một thí nghiệm.

Tần Duy cười một tiếng, cầm viên dạ minh châu lên rồi nhờ người mang một chậu nước tới.

Trong chậu thả rất nhiều cá chép, những con cá chép này đều vô cùng khỏe mạnh, bơi tới bơi lui trong chậu.

Tần Duy thả viên dạ minh châu vào chậu, mọi người im lặng quan sát.

Đột nhiên, mọi người đều biến sắc.

Chỉ trong giây lát, toàn bộ cá chép trong chậu đều ngửa bụng trắng hếu...

Những con cá chép đang tràn đầy sức sống vừa rồi bỗng dưng lăn ra chết sạch.

Lúc này mọi người mới chợt nhận ra thứ này quả thực có độc.

Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt Dương Thiệu Sơn cũng không kìm được nữa, nhìn về phía Dương Diệu Bình với sắc mặt lạnh lẽo.

Dương Diệu Bình sợ tái mặt, hai chân run lẩy bẩy.

"Ông nội ơi, cháu không biết mà, cháu thực sự không biết thế này là thế nào."

"Nếu cháu biết thứ này có độc, làm sao cháu dám đưa cho ông chứ!"

"Cháu cũng bị người ta lừa mà."

Dương Diệu Bình sợ đến toàn thân run lên bần bật, mồ hôi vã ra như tắm.

Sắc mặt Dương Thiệu Sơn sa sầm, ông ấy cũng biết Dương Diệu Bình không cố ý. Hơn nữa, ở đây lại có đông khách khứa như vậy, ông ấy cũng không tiện nổi giận.

"Làm thế nào mà cậu phát hiện ra trong thứ này có phóng xạ thế?"

Dương Thiệu Sơn nhìn Tần Duy chằm chằm, trong lòng nghĩ lại mà hãi.

Nếu không phát hiện ra sớm thì có lẽ sức khỏe của ông ấy đã gặp vấn đề thật.

"Sở dĩ viên ngọc này phát sáng là vì lớp ngoài được phủ một lớp bột huỳnh quang và chất tẩy rửa. Các chất hóa học vượt mức tiêu chuẩn quá cao, đương nhiên sẽ gây ung thư thôi" Tần Duy đáp.

Dương Thiệu Sơn khẽ gật đầu, nhưng cũng không phải gật đầu cảm ơn Tần Duy.

"Dương Diệu Bình, anh hay thật đấy, anh đưa đồ có độc cho ông nội là có ý gì?"

Lúc này, Dương Nhã Tinh đứng lên chất vấn Dương Diệu Bình.

Dương Diệu Bình sầm mặt: "Tôi đã nói là tôi bị lừa rồi mà. Nhưng ít ra thì tôi cũng có lòng, không giống như đồ bỏ đi nào đó đến nhà họ Dương chúng tôi ăn chùa uống chùa. Không biết tại sao trên đời lại có người mặt dày như thế nhỉ?"

Nói xong, Dương Diệu Bình đưa mắt nhìn Tần Duy với vẻ căm thù.

Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía Tần Duy cũng đầy vẻ chế giễu.

Họ đều nóng lòng chờ Tần Duy làm trò cười.

Tần Duy mỉm cười, lấy một bức tranh ra từ trong balo.

"Ông Dương, tôi nghe nói ông thích thư pháp và hội họa nên tôi tặng bức tranh này cho ông, mong là ông sẽ thích.

Nói xong, Tần Duy đưa bức tranh cổ cho Dương Thiệu Sơn.

Dương Thiệu Sơn nhướng mày, lần trước Tần Duy cũng tặng ông ấy một bức tranh, nhưng đã bị Tần Duy lấy lại vì không có ai đó tin là thật.

Lẽ nào đây là bức "Sơn Lan Văn Phong Đồ" lần trước?

Nhưng khi mở ra xem, ông ấy chợt nhướng mày.

Không lâu sau đó, hơi thở của ông ấy trở nên gấp gáp, không khỏi hô lên: "Đây... Đây là bức "Bách Điểu Triều Phượng Đồ" của Đường Bá Hổ"

Những lời này như tiếng sấm rền vang vọng khắp hội trường.

Đây là một tác phẩm kinh điển của Đường Bá Hổ.

Ở đây không có ai là không biết "Bách Điểu Triều Phượng Đồ" cả.

Nếu là tranh gốc thì ít nhất cũng phải có giá 150 tỷ đổ lên.

Không ai dám ngờ tới, Tần Duy vừa ra tay đã lấy ra một bức tranh cổ trị giá hàng trăm tỷ.

Nhưng vấn đề là... Bức tranh này là thật ư?

Dương Diệu Bình cũng trợn tròn mắt, không ngờ Tần Duy lại tặng tranh.

Còn tặng một bức tranh của danh họa nữa.

Lần trước Tần Duy tặng tranh, anh ta nghi ngờ là tranh giả nên đã ném vào thùng rác.

Sau lần đó, anh ta suýt bị ba mình đánh chết.

Dương Thiệu Sơn nhìn kỹ hơn rồi cau mày.

Ông ấy chế nhạo: "Cậu Tần, mặc dù tôi không rành về tranh cổ nhưng tôi có thể khẳng định rằng bức tranh của cậu là giả."

Giả ư?

Ông ấy nói xong, mọi người bừng tỉnh.

Tranh giả mới là bình thường chứ.

Tần Duy là ai nào?

Một kẻ vô dụng nghèo hèn, đừng nói đến tranh gốc của Đường Bá Hổ.

E là một một món quà tử tế anh cũng không thể mua nổi ấy chứ.

Tặng tranh giả làm quà, đúng là một tên hề thích lòe thiên hạ.

Lúc này Dương Diệu Bình mới dám cười to lên, mỉa mai nhìn Tần Duy.

"Tần Duy, anh đang đùa đấy à? Anh vừa mới nói dạ minh châu của tôi là giả, chẳng phải anh cũng tặng đồ giả đấy sao?"

"Chó chê mèo lắm lông, anh có tư cách gì mà cười nhạo tôi?"

Dương Diệu Bình giống như một con gà trống đắc thắng vậy.

Tất cả cùng cười ầm lên.

Những người khác cũng cười nhạo anh.

"Ha ha ha cười chết mất. Tần Duy này có thể hài hước hơn được nữa không? Tôi thấy chắc là cậu ta tốn sáu chục nghìn mua bức tranh này ở một quán vỉa hè nào đó rồi.

"Ha, khéo còn là loại sản xuất theo dây chuyền ấy chứ, sáu chục tôi còn thấy đắt."

"Tên này tặng cái gì mà không được chứ? Cứ phải tặng một bức tranh giả, cậu ta lòe ai thế? Cậu ta cho rằng nhà họ Dương là đồ ngốc à?"

Mọi người lúc này đều bật chế độ cười cợt, chế nhạo Tần Duy.

Nhưng Tần Duy vẫn bình thường, dù là vinh hay nhục đều không hoảng.

Ngược lại, trên môi anh còn hiện lên một nụ cười châm biếm, rồi nhìn Dương Thiệu Sơn.

"Ông Dương, sao ông lại nói thế?"

Bức tranh này là do chính Lệ Nho Sinh tặng cho anh.

Lệ Nho Sinh chuyên kinh doanh đồ cổ, sao có thể tặng tranh giả cho anh được?

"Trên thế giới chỉ có một bức "Bách Điểu Triều Phượng Đồ" gốc của Đường Bá Hổ thôi đúng không?"

Giọng điệu của Dương Thiệu Sơn cũng đầy sự giễu cợt và khinh thường.

Tần Duy gật đầu: "Đúng vậy.

"Thật trùng hợp, tôi có một ông bạn già cũng sưu tập "Bách Điểu Triều Phượng Đồ", tôi may mắn được nhìn thấy nó một lần. Ông ấy đã bỏ ra 204 tỷ để mua nó từ một buổi đấu giá, đã được vô số chuyên gia kiểm định, chắc chắn đó là bản gốc"

"Vậy nếu bức tranh kia là thật thì bức tranh của cậu đương nhiên là đồ giả"

Mặc dù Dương Thiệu Sơn không biết giám định đồ cổ.

Nhưng ông ta có thể chắc chắn bức tranh Tần Duy tặng mình là chắc chắn là đồ giả.

Lúc đó ông ấy cũng may mắn được nhìn thấy nó một lần ở chỗ người bạn già.

Ông bạn thân của ông ấy thích bức tranh này không rời tay, ngay cả Dương Thiệu Sơn cũng không có tư cách chạm vào nó.

Tần Duy cười: "Không biết người bạn già của ông Dương đây tên là gì nhỉ?"

"Tôi chỉ có thể nói cho cậu biết ông ấy họ Lệ thôi. Còn những thứ khác, cậu chưa đủ tư cách để biết."

Dương Thiệu Sơn cười khẩy, trong mắt không hề che giấu sự khinh thường.

Nói xong, ông ấy liếc nhìn đồng hồ đeo trên cổ tay.

Sau đó, ông ấy nói: "Ông bạn thân này của tôi sắp đến rồi, cậu sẽ được gặp ông ấy ngay thôi. Tốt nhất là cậu nên cất bức tranh của mình đi, đỡ để ông ấy nhìn thấy lại bị thiên hạ chê cười."

"Ô?"

Tần Duy cười rồi nói: "Nếu ông Dương không thích "bức tranh giả" này của tôi thì tôi đành lấy lại vậy, tránh làm trò hề trước mặt ông"

Dương Thiệu Sơn cười nhạt, thấp giọng nói: "Coi như cậu còn biết tự lượng sức mình.

Sau đó, ông ấy tùy tiện ném trả bức tranh cổ đó cho Tần Duy.

Tần Duy gấp bức tranh lại, cẩn thận cất đi.

Nếu người ta đã không cần, đương nhiên anh cũng sẽ không cố chấp tặng nữa.

"Dương Nhã Tinh, tên bạn trai vô dụng của cô thật đúng là hài hước, tôi cười sắp chảy cả nước mắt rồi"

Dương Diệu Bình nhịn không được cười ầm lên.

Những người khác cũng phá ra cười.

Tặng tranh giả bị bóc mẽ, bị trả lại ngay trước mặt mọi người.

Thực sự không hiểu Tần Duy này còn có mặt mũi nào ở lại đây nữa.

Sắc mặt Dương Nhã Tinh càng ngày càng khó coi, trên mặt đầy giận dữ, đám người này đúng là quá đáng mà!

"Các người đủ rồi đấy! Ông chú nhà tôi chưa từng động gì đến các người, sao các người cứ bám riết không tha cho anh ấy thế?"

Thấy tâm trạng của Dương Nhã Tinh trở nên kích động, Tần Duy kéo tay cô.

Anh khẽ cười nói: "Được rồi, đừng nóng mà. Em có tin không? Chẳng mấy chốc bọn họ sẽ không cười nổi nữa"
 
Đô Thị: Y Võ Thiên Hạ
Chương 149: LỆ NHO SINH


Lời nói của Tần Duy lại một lần nữa khiến mọi người phải bật cười.

Họ cười vô cùng hả hê, vì ở trong mắt bọn họ, Tần Duy hệt như một thằng hề!

"Tần Duy, sao da mặt anh lại dày như vậy, nếu tôi là anh, tôi đã sớm cút đi rồi!"

"Anh đúng là một tên ngốc!"

Dương Diệu Bình nở nụ cười huênh hoang một cách lạ thường.

Anh ta chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng vui sướng, đồng thời có một loại cảm giác sảng khoái được trả thù rửa hận!

Trước mặt nhiều người như vậy mà có thể nhục mạ Tần Duy, chế nhạo anh!

Nhìn thấy anh bị nghìn người chỉ trỏ, vạn người phỉ nhổ!

Trong lòng Dương Diệu Bình khỏi nói có bao nhiêu vui vẻ!

Tần Duy chế nhạo một tiếng, anh nhìn về phía Dương Diệu Bình, trầm giọng nói: "Nếu bức tranh này của tôi là thật thì sao?"

"Cái gì? Cậu con mẹ nó còn muốn giả vờ trước mặt tôi à? Nếu bức tranh này của anh là thật, muốn tôi quỳ trên mặt đất li3m giày cho anh cũng được!"

Dương Diệu Bình cười một cách điên cuồng.

"Lời này, tôi nhớ kỹ" Tần Duy cười khẩy.

Nhưng đúng lúc này.

Một giọng nói truyền đến từ cửa tiếp khách.

"Gia chủ nhà họ Lê, Lệ Nho Sinh đến chúc thọ ông cụ Dương, chúc ông phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn!"

Vừa dứt lời, một tiếng cười to từ xa vang tới.

Dương Thiệu Sơn tươi cười đầy mặt, vội vàng ra chào đón.

"Ông Lệ à, cuối cùng ông cũng tới rồi!"

"Ngại quá ông Dương, trên đường bị kẹt xe nên đến muộn, hy vọng ông không trách tội.

Lệ Nho Sinh mặc một bộ đồ màu xanh, khẽ vuốt râu cười nói.

Nhưng ngay sau đó, Dương Thiệu Sơn đã mỉm cười đáp: "Ông Lệ, lần trước ông nói với tôi, đến lúc tôi mừng thọ sẽ mang "Bách Điểu Triều Phượng Đồ" của Đường Bá Hổ đến cho chúng tôi mở rộng tầm mắt."

"Không biết ông có mang "Bách Điểu Triều Phượng Đồ" đó đến không?"

Lời này của Dương Thiệu Sơn một nửa là nói với Lệ Nho Sinh, một nửa là nói với Tần Duy.

Rõ ràng là đang nói cho Tần Duy.

Bản gốc ở trong tay Lệ Nho Sinh, bức tranh của anh là giả!

Trăm phần trăm là giả!

Lệ Nho Sinh đã hơi xấu hổ, cười nói: "Thật không may, ông Dương, tôi đã tặng người khác bức họa đó rồi."

"Cái gì? Ông tặng người khác rồi?"

Dương Thiệu Sơn đầy ngạc nhiên, hai mắt mở to như hai chiếc chuông đồng.

Lệ Nho Sinh thích bức họa kia bao nhiêu, Dương Diệu Bình biết rõ.

Những người khác thậm chí còn không thể chạm vào.

Cũng không ngờ ông ta lại tặng bức họa cho người khác!

Người nào có thể xứng đáng để Lệ Nho Sinh tặng cho danh tác như thế?

"Ngài Lệ đã tặng bức tranh này cho tôi!"

Nhưng vào lúc này, Tần Duy đứng dậy.

Nói ra lời này...

Ầm....

Cả đại sảnh lặng ngắt như tờ!

Trên mặt mọi người đều tràn đầy kinh ngạc, lộ vẻ khiếp sợ đến mức có thể nhét cả quả trứng vào miệng.

Không ai ngờ Tần Duy sẽ đứng lên lúc này.

Sau đó nói với mọi người rằng...

Bức họa của Lệ Nho Sinh đã đưa cho anh!

Lệ Nho Sinh là ai?

Trong năm gia tộc giàu có ở Trung Hải có một nhà họ Lệ.

Thanh Từ đường của nhà họ Lệ nổi tiếng cả Trung Hải, chuyên kinh doanh sưu tầm đồ cổ và các đồ vật khác.

Mà Lệ Nho Sinh còn là ông chủ của Thanh Từ đường, gia chủ đương nhiệm của nhà họ Lệ!

Là nhân vật lớn chỉ giậm chân một cái cũng khiến cả Trung Hải run rẩy!

Tần Duy có tài đức gì mà đáng được ông ta tặng tranh?

Hơn nữa còn là món đồ cổ quý hiếm trị giá hàng chục triệu!

Một tên phế vật sao có thể có tư cách này!

Cho nên đến cả một dấu ngắt câu trong lời nói của Tần Duy, đám người Dương Thiệu Sơn cũng không tin!

"Tần Duy, anh con mẹ nó có biết người trước mặt là ai không? Nếu anh còn dám nói hươu nói vượn, tôi sẽ cắt lưỡi anh đấy!"

Vẻ mặt Dương Diệu Bình tràn đầy phẫn nộ, quát lớn với Tần Duy.

Dương Thiệu Sơn cũng vậy, vẻ mặt cũng rất khó coi.

Những người khác cũng cho rằng chắc chắn là Tần Duy điên rồi.

Nếu không thì làm sao anh có thể nói ra những lời kinh hãi như vậy.

Dương Nhã Tinh thoạt nhìn cũng hơi nghi hoặc, chẳng lẽ bức tranh của ông chú thực sự là do Lệ Nho Sinh tặng sao?

Nhưng đây thực sự là chuyện không thể tưởng tượng nổi!

Lệ Nho Sinh nhìn qua theo ánh mắt Tần Duy.

Nhưng khi ông ta nhìn thấy Tần Duy, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm nghị và cung kính.

Đi được vài bước, ông ta đã đến trước mặt Tần Duy.

Ông ta hơi khom lưng nói: "Cậu... Cậu Tần, sao cậu lại ở đây?"

Lệ Nho Sinh rất tôn trọng Tần Duy.

Tần Duy là ân nhân cứu mạng của ông ta.

Nếu không có anh thì chỉ sợ ông ta đã chết từ lâu rồi!

Khi nhìn thấy cảnh này, cả đại sảnh đều im lặng.

Bầu không khí yên tĩnh và thậm chí bắt đầu trở nên kỳ lạ...

Không ai có thể ngờ rằng, Tần Duy và Lệ Nho Sinh thực sự có quen biết nhau.

Dường như còn khá là thân thiết.

"Tôi cũng đến chúc thọ ông cụ Dương, vốn dĩ muốn đưa bức "Bách Điểu Triều Phượng Đồ" chú tặng tôi làm quà cho ông cụ Dương.

"Nhưng chẳng những người ta không cảm kích mà còn nói bức tranh chú tặng tôi là giả, cho dù là sáu mươi nghìn thì cũng không đáng bỏ ra mua loại rác rưởi này"

Lời nói của Tần Duy khiến sắc mặt Lệ Nho Sinh tối sầm lại.

Ông ta không ngờ Dương Thiệu Sơn lại dám nghi ngờ tính thật giả của bức họa này.

"Ông Dương, chuyện này rốt cuộc là thế nào? Người ta tặng quà cho ông, sao ông có thể nhục nhã người ta như thế?"

Nghe Lệ Nho Sinh nói, sắc mặt Dương Thiệu Sơn ngày càng khó coi.

Ông ấy như ăn phải phân, mặt vàng như nghệ

Ông ấy nằm mơ cũng không ngờ Tần Duy lại thực sự quen Lệ Nho Sinh.

Hai người không chỉ quen biết mà còn rất thân thiết.

Lệ Nho Sinh thậm chí còn tặng những món đồ cổ yêu thích nhất của mình cho Tần Duy...

Ông ấy không thể hiểu được mối quan hệ giữa hai người là gì.

Nếu không phải ông ấy từng điều tra chi tiết Tần Duy và Lệ Nho Sinh, ông ấy thật sự sẽ nghi ngờ Tần Duy là con riêng của Lệ Nho Sinh!

Tên phế vật này có tài có đức gì mà đáng để Lệ Nho Sinh kết giao ngang hàng!

Ngoài ra, Dương Thiệu Sơn lại càng đau lòng!

Ông ấy vẫn luôn yêu thích đồ cổ.

Lúc ấy ở chỗ của Lệ Nho Sinh, ông ấy liếc mắt một cái đã nhìn trúng bức tranh chữ của Đường Bá Hổ.

Vì thích nó mà ông ấy sẵn lòng ra giá ba trăm tỷ, để Lệ Nho Sinh có thể nhường món đồ mà ông ta quý!

Nhưng Lệ Nho Sinh không chút do dự từ chối ông ấy.

Vậy mà cuối cùng Lệ Nho Sinh lại tặng bức họa này cho Tần Duy!

Dương Thiệu Sơn nghĩ tới việc trả lại bức họa vừa rồi, trong lòng vô cùng đau đớn!

Vừa rồi nếu ông ấy nhận lấy bức họa này thì bức "Bách Điểu Triều Phượng Đồ" kia đã thuộc về ông ấy rồi!

Nhưng bây giờ nói gì cũng đã quá muộn!

Ông ấy đã trả lại bức tranh.

Dù sao cũng không thể mặt dày đòi lại được.

"Ông Lệ, ông thật sự tặng bức tranh này cho Tần Duy?"

Dương Thiệu Sơn không thể tin được nói.

"Đúng vậy, bức tranh trong tay cậu Tần là tôi tặng cậu ấy"

"Ông Dương à, ông đúng là hồ đồ, dù thế nào thì người ta cũng tới chúc thọ cho ông, vì sao ông lại trông mặt mà bắt hình dong vậy chứ?"

Lệ Nho Sinh bất mãn nói.

Sau khi được xác nhận, sắc mặt Dương Thiệu Sơn càng trở nên khó coi hơn, trong lòng như bị dao cắt, nhức nhối vô cùng.

Dương Thiệu Sơn tức giận, lại hung hăng trừng mắt nhìn Dương Diệu Bình.

Nếu không phải thằng khốn nạn này gây thù hận thì ông ấy sẽ trả lại bức tranh cho Tần Duy sao?

Dương Diệu Bình sợ tới mức trong lòng run lên!

Trán đổ đầy đổ mồ hôi.

"Dương Diệu Bình, bức tranh này của tôi là thật hay là giả vậy?"

Tần Duy lạnh lùng nhìn Dương Diệu Bình, mỉa mai nói.

Sắc mắt Dương Diệu Bình tối sầm, hừ lạnh một tiếng: "Tần Duy, cậu lấy gì để kiêu ngạo, không phải chỉ là một bức tranh thôi sao? Nhà họ Dương tôi cũng không thấy hiếm lạ!"

Mặc dù anh ta nói không hiếm lạ, nhưng Dương Thiệu Sơn bên cạnh đã rất muốn bóp ch ết tên khốn kiếp Dương Diệu Bình này!

Ông đây thấy hiếm lại

"Dương Diệu Bình, anh đừng có nói những lời ngu ngốc này nữa, nếu anh còn là đàn ông thì mau quỳ xuống li3m giày cho tôi đi."

"Dù sao, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy!"

Tần Duy nở nụ cười gian xảo nhìn thẳng vào Dương Diệu Bình!
 
Back
Top Bottom