Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Đô Thị: Y Võ Thiên Hạ

Đô Thị: Y Võ Thiên Hạ
Chương 130: MỌI CHUYỆN CŨNG ĐÃ QUA RỒI


Thái độ của Lưu Giang lại khiến người nhà họ Dương cực kỳ ngạc nhiên.

Đám người trợn tròn mắt như chuông đồng, trợn mắt há hốc mồm, ngạc nhiên đến nỗi miệng cũng có thể nhét vừa một quả trứng gà.

Không thể tin nổi.

Lưu Giang có địa vị cao, không coi ai ra gì lại lộ ra bộ dạng nịnh nọt lấy lòng trước mặt Tần Duy.

Bảo ông ta đi hướng Tây ông ta không dám đi hướng Đông, đến cả Tiết Hải Sâm cũng chẳng là cái thá gì!

Rốt cuộc tên Tần Duy này làm thế nào?

Mọi người đều cực kỳ bối rối, bao gồm cả Dương Nhã Tinh.

Cô đã từng tiếp xúc với Lưu Giang, ông ta là một người cực kỳ khó nhằn!

Chú làm kiểu gì mà khiến ông ta ngoan ngoãn vậy?

Sắc mặt Dương Thiệu Sơn cực kỳ tệ, Tần Duy làm như vậy rõ ràng là đang nói cho ông ấy biết.

Bây giờ người có thể giải quyết quyền thi công cho nhà họ Dương chỉ có mình Tần Duy!

Trong lòng người nhà họ Dương phải tự biết nên làm như thế nào!

Dương Đình Vũ cũng nghe ra được ẩn ý.

Trong lòng ông ta cũng rất ngạc nhiên, đồng thời cực kỳ hối hận, nếu biết trước Tần Duy có năng lực như vậy, ông ta tuyệt đối sẽ không sắp xếp mấy tên côn đồ.

"Cậu Tần, chúng tôi bị Tiết Hải Sâm che mắt, hơn nữa cậu là bạn trai của cháu gái tôi, sao chúng tôi có thể đánh gãy chân cậu được? Đấy là tôi doạ cậu thôi, cậu đừng tưởng thật.

Dương Đình Vũ hạ mình, lộ ra nụ cười miễn cưỡng.

"Ồ, là thế à." Tần Duy châm chọc.

Ánh mắt lại nhìn về phía Dương Diệu Bình: "Tôi nhớ anh có nói, nếu tôi có thể lấy được quyền thi công thì anh sẽ gọi tôi là ông nội, câu này có còn tính không thế?"

"Anh!"

Sắc mặt Dương Diệu Bình âm u, loé lên sự sắc bén.

"Tần Duy, anh đừng có quá đáng!"

Dương Diệu Bình nghiến răng nói.

Tần Duy cười ấm lên: "Dương Diệu Bình, tôi hỏi anh một câu, anh có muốn tôi giúp nhà họ Dương không?"

Dương Diệu Bình im lặng.

"Diệu Bình!" Dương Thiệu Sơn cách đấy không xa tức giận quát.

Dương Diệu Bình run rẩy, sau đó không cam tâm nói: "Muốn!"

"Rất tốt, vậy anh gọi một câu ông nội cho tôi nghe đi"

Tần Duy châm chọc.

"Khốn nạn!"

Dương Diệu Bình tức muốn nổ phổi, muốn đứng dậy liều mạng với Tần Duy.

"Quỳ xuống cho tôi!"

Dương Thiệu Sơn bước mấy bước đến, tát một phát lên mặt Dương Diệu Bình.

"Cậu Tần bảo cháu làm cái gì thì cháu cứ làm đi, còn nói nhiều nữa thì ông không tha cho cháuai đâu!"

Sắc mặt Dương Thiệu Sơn âm u.

"Ông nội, cháu không cam tâm, anh ta làm thế là đang vả mặt cháu, sỉ nhục người nhà họ Dương!"

Dương Diệu Bình không cam tâm nói.

Mặt Dương Thiệu Sơn xanh mét.

Chẳng lẽ ông ấy không biết Tần Duy đang sỉ nhục nhà họ Dương sao?

Nhưng ông ấy đâu làm được gì?

Chuyện đến nước này, bọn họ chỉ có thể đưa mặt đến cho Tần Duy vả!

"Im miệng! Ông đã nói rồi, cậu Tần muốn cháu làm gì thì cháu làm cái đấy, còn dám cãi lại nữa thì ông sẽ phạt cháu!"

Ánh mắt Dương Thiệu Sơn lạnh lẽo, cực kỳ đáng sợ.

Lời nói của Dương Thiệu Sơn vẫn rất uy nghiêm.

Dương Diệu Bình đành phải bất lực gọi Tần Duy: "Ông nội!"

"Anh nói gì cơ? Tôi không nghe thấy"

Khoé môi Tần Duy lộ ra nụ cười giễu cợt

dưng diệu bình nghiến răng, cuối cùng cắn răng lớn tiếng nói: "Ông nội!"

Anh ta hét lên một tiếng ông nội, sắc mặt tất cả mọi người ở nhà họ Dương đều rất khó chịu.

Đặc biệt là Dương Đình Vũ, ông ta càng xấu hổ và tức giận hơn!

Chỉ hận không thể bóp ch ết tên khốn nạn Tần Duy.

"Được rồing cháu trai"

Tần Duy cười, sau đó quay đầu nói với Dương Thiệu Sơn: "Điều kiện cuối cùng, giao vị trí tổng phụ trách dự án Vạn Phong cho Nhã Tinh, đồng ý với tôi thì bây giờ tôi sẽ bảo giám đốc Lưu ký công văn.

Sắc mặt Dương Thiệu Sơn âm u, gật đầu: "Được, tôi đồng ý."

Tần Duy nói với Lưu Giang: "Giám đốc Lưu, ký thêm một phần công văn nữa đi"

"Được, cậu Tần, bây giờ tôi về phòng làm việc đây"

Lưu Giang rời đi.

Toàn bộ nhà họ Dương lặng ngắt như tờ, ba con Dương Đình Vũ không dám đứng dậy.

Tần Duy cười, kéo tay Dương Nhã Tinh: "Nhã Tinh, chúng ta đi thôi"

"Ùm."

Dương Nhã Tinh đi ra khỏi nhà họ Dương với Tần Duy.

Trong phòng họp nhà họ Dương.

Sự im lặng chết chóc.

Sắc mặt mọi người đều cực kỳ âm u, bao gồm cả Dương Thiệu Sơn.

Tuy đã lấy lại được quyền thi công.

Nhưng mặt mũi của nhà họ Dương lại gần như mất sạch.

"Ba, tên Tần Duy này quá kiêu ngạo, bây giờ con chỉ hận không thể làm thịt anh ta."

Khuôn mặt Dương Diệu Bình đầy thù hận.

Dương Đình Vũ đầy tức giận, ông ta lớn tuổi như thế mà lại bị Tần Duy bắt quỳ

Dương Thiệu Sơn thở dài, lắc đầu nói: "Ba đã coi thường tên nhóc này rồi, dũng cảm như thế, cũng khiến ba phải coi trọng cậu ta phần nào"

"Ông nội, chẳng lẽ chuyện hôm nay cứ bỏ qua thế sao? Cháu không cam tâm!"

Dương Diệu Bình cực thù hằn nói.

Dương Đình Vũ nói: "Đúng đấy ba, từ chuyện ngày hôm nay có thể thấy tên Tần Duy kia không coi nhà họ Dương chúng ta ra gì, cứ liên tục đối đầu với nhà họ Dương, chẳng lẽ

ba thật sự muốn chấp nhận loại người này sao?"

Dương Thiệu Sơn trầm ngâm một lúc, sau đó nói: "Tần Duy này có hơi cả gan làm loạn, tuy bây giờ nhà họ Dương có xuống dốc, nhưng không phải nơi mà một tên oắt con có thể động đến.

"Nhưng cũng kỳ lạ thật, sao người này lại có thể khiến Lưu Giang nghe lời cậu ta thế?"

Đây là chuyện Dương Thiệu Sơn nghime ngờ nãy giờ.

Dương Đình Vũ suy nghĩ một lúc.

Sau đó nói: "Ba, chẳng phải mấy ngày nay chúng ta vẫn đang tìm chứng cứ phạm tội của Lưu Giang, muốn lật đổ ông ta sao? Nhưng không thu hoạch được gì"

"Thật ra nếu phân tích kỹ càng, Lưu Giang kia sợ Tần Duy như thế, liệu có phải Tần Duy đang nắm giữ chứngec cứ phạm tội của ông ta, nên ông ta mới kiêng kị tên rác rưởi Tần Duy kia không?"

"Dù sao, tên Tần Duy kia không quyền không thể, chỉ cần là người có chút địa vị, đâu có ai thèm để ý đến cậu ta?"

Nghe thấy Dương Đình Vũ nói thế, nhưng người khác đều cảm thấy câu này rất có lý.

Tần Duy là ai chứ?

Không chỉ không quyền không thể.

Hơn nữa còn là con rể bị người ta đuổi ra khỏi nhà.

Một người bình thường đến không thể bình thường hơn, có thể quen biết ai tai to mặt lớn chứ?

Nếu không phải Lưu Giang bị Tần Duy nắm được nhược điểm nào.

Sao ông ta lại sợ hãi Tần Duy thế?

Dương Thiệu Sơn cũng gật đầu: "Hiện tại ưu tiên hàng đầu là ký giấy tờ, những chuyện khác để sau đã, đã rõ chưa?"

"Nếu ai dám gây chuyện thì đừng có trách ba không báo trước!"

Dương Thiệu Sơn trầm giọng cảnh cáo.

"Ba, còn một chuyện nữa, ba thật sự cho Dương Nhã Tinh vị trí tổng phụ trách dự án khu Vạn Phong sao?"

Dương Đình Vũ nhỏ giọng nói.

Dương Thiệu Sơn cười khẩy: "Chẳng phải con đã nói rồi còn gì? Chỉ là một cái chức hão thôi."

"Con cảm thấy, dù có thật đưa vị trí này cho con bé, con bé có thể ngồi đấy được bao lâu?"

Dương Đình Vũ cười mỉa, trên mặt mỗi người đều lộ ra nụ cười châm chọc mỉa mai.

Hai người Tần Duy và Dương Nhã Tinh cùng đi ra khỏi nhà họ Dương

Vừa đi ra ngoài, Dương Nhã Tinh đã nhảy lên người Tần Duy.

Cô vui mừng nói: "Chú, anh tuyệt quá đi, rốt cuộc vừa nãy anh làm kiểu gì thế?"

"Hả? Em mau xuống đi, để người ta thấy sẽ không tốt đâu" Tần Duy hơi xấu hổ, dù sao thì trên đường cái cũng có nhiều người như vậy.

"Không đâu, anh là bạn trai của em mà còn phải sợ người khác thấy nữa à?"

Đôi bàn tay như ngó sen của Dương Nhã Tinh ôm cổ Tần Duy.

Nhưng cô vẫn không muốn buông tay.

Vẻ mặt Tần Duy đầy bất lực, đành phải để Dương Nhã Tinh đu trên người anh giống như con lười.

"Chú, anh còn chưa nói cho em biết anh làm thế nào đâu? Lưu Giang kia trông có vẻ rất sợ anh.

Tần Duy cười: "Đấy là đương nhiên, trong tay anh đang nắm rất nhiều nhược điểm của ông ta, ông ta không dám không nghe lời anh chắc."
 
Đô Thị: Y Võ Thiên Hạ
Chương 131: CUỘC LÀM ĂN BA TRĂM TỶ


Tần Duy kể lại cho Dương Nhã Tinh nghe chuyện nắm giữ tư liệu phạm tội của Lưu Giang.

Nghe Tần Duy kể xong, lúc này Dương Nhã Tinh mới giật mình.

Chẳng trách Lưu Giang lại e ngại Tần Duy như vậy, thì ra do trong tay anh có nhược điểm của ông ta.

Trước cửa nhà họ Dương, hai người Dương Đình Lâm đúng lúc đi ra ngoài và nghe rõ cuộc đối thoại của hai người.

Bọn họ cũng giật mình, thì ra Lưu Giang lại nghe lời như vậy.

Cũng không phải vì Tần Duy ghê gớm gì.

Mà vì anh nắm được nhược điểm của người ta để uy h**p...

Sắc mặt của hai vợ chồng Dương Đình Lâm vẫn không có được tốt.

Dù sao, bởi vì Tần Duy đã khiến căn gia đình bọn họ phải giáp mặt với vô số kẻ địch, cất bước gian nan.

Hai người hừ lạnh một tiếng, không nói một lời lái xe rời khỏi nơi này.

Đối với thái độ của hai vợ chồng Dương Đình Lâm, Tần Duy cũng không cảm thấy bất ngờ gì cả.

Anh biết hai người này hết sức coi thường anh.

“Ông chú, anh đừng nóng giận, ba mẹ em là kiểu người như thế đấy”

Dương Nhã Tinh sợ Tần Duy tức giận, vội vàng nói.

Tần Duy thở dài một hơi, lập tức cười bảo: "Nhã Tinh, anh không có tức giận”

"Anh chỉ đang suy nghĩ, thân phận của anh, địa vị của anh, hoặc là tài phú cùng thanh danh của anh đều không xứng với em, em ở bên cạnh anh nhất định sẽ mệt chết đi

được."

Dương Nhã Tinh nghe xong, sắc mặt trở nên khó coi: "Ông chú, anh lại nói bậy rồi, em đã nói là em không quan tâm đ ến những thứ này mà"

Tần Duy cười cười, lắc đầu nói: "Nhã Tinh, ở thế giới thế tục này, không ai có thể hoàn toàn ngoại lệ”

“Anh biết em sẽ không để ý, nhưng rất nhiều người sẽ để ý, bọn họ sẽ luôn dùng ánh mắt khác thường nhìn chúng ta.

"Ba mẹ em, gia đình em, bạn bè em, thậm chí tất cả mọi người xung quanh, bọn họ đều sẽ chống lại chúng ta, chỉ cần chúng ta ở bên nhau một ngày, tình huống này sẽ tiếp tục kéo dài thế đấy... Chúng ta sẽ không hạnh phúc đâu."

Lời nói của Tần Duy khiến hốc mắt Dương Nhã Tinh đỏ lên.

“Ông chú, anh đừng nói nữa, anh đừng nói nữa..

Cô cảm giác được cảm xúc của Tần Duy có chỗ không đúng lắm, cho rằng Tần Duy muốn chia tay.

Lòng Tần Duy mềm nhũn, anh lau đi nước mắt nơi khóe mắt Dương Nhã Tinh.

“Cô bé ngốc, em khóc cái gì?

“Ông chú, có phải anh muốn chia tay với em không?”

Khóe mắt Dương Nhã Tinh đỏ bừng, nước mắt không ngừng chảy xuống.

“Sao có thể thế được, anh muốn nói, mặc dù hiện tại rất nhiều người không coi trọng đoạn tình cảm này của chúng ta, cũng có rất nhiều người xem thường anh.”

“Nguyên nhân căn bản là gì anh biết, gia thế bối cảnh của anh đều rất bình thường, hơn nữa còn từng đi ở rể, bởi vậy rất nhiều người đều xem thường anh”

“Nhưng anh không thể khinh thường chính mình”

"Tuy rằng hiện tại anh không quyền không thế, nhưng anh sẽ cố gắng dựa vào chính hai tay của mình tạo ra một cuộc sống có thể cho em hạnh phúc, Nhã Tinh, em có bằng lòng đi tiếp với anh không?"

Ánh mắt Tần Duy dịu dàng nhìn Dương Nhã Tinh.

"Ừ."

Dương Nhã Tinh không chút do dự, cô gật đầu nhào vào lòng Tần Duy.

“Ông chú, cho dù anh có bối cảnh hay thân phận gì, có tiền hay không có tiền, cho dù ăn cám nuốt rau, em vẫn thích anh.

“Em sẽ luôn ở bên cạnh anh”

Cảm nhận giai nhân mềm mại trong lòng, Tần Duy ôm chặt lấy cô.

“Nhã Tinh, anh sẽ không để em phải thất vọng đâu”

Trong lòng Tần Duy đã quyết định một điều.

Cho dù cả đời này có xảy ra chuyện gì, anh sẽ bảo vệ tốt người phụ nữ trong lòng này, sẽ không để cho cô chịu chút ấm ức nào.

Biệt thự nhà họ Tiết.

Loảng xoảng!

Tiếng gạt tàn thuốc rơi trên mặt đất đinh tai nhức óc, quanh quẩn trong đại sảnh biệt thự.

Hai mắt Tiết Hải Sâm phun lửa, ngồi trên xe lăn lửa giận ngút trời.

Vừa rồi, anh ta nhận được tin tức, dưới sự giúp đỡ của Tần Duy, nhà họ Dương đã lấy lại quyền thi công.

Anh ta tức giận đến nỗi tâm trạng hậm hực của bản thân càng trở nên tồi tệ hơn!

“Tin tức là thật sao?”

Tiết Hải Sâm bình phục cảm xúc đôi chút, nói với vệ sĩ áo đen trước mắt.

“Cậu Tiết, tin tức đã chứng thực, không biết Tần Duy thuyết phục Lưu Giang như thế nào, nhưng quyền khởi công hạng mục khu Vạn Phong đã được phê chuẩn rồi.

Tên áo đen nói.

“Tần Duy!” Tiết Hải Sâm rít gào một tiếng, vẻ mặt đầy lửa giận, cuồng loạn nói: "Tần Duy! Lại là cái tên Tần Duy này!”

“Tên khốn kiếp, nếu ông đây không giế t chết tên đó thề không làm người!”

Tiết Hải Sâm hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.

“Cậu Tiết, nên xử lý Tần Duy này như thế nào?”

Tên áo đen hỏi.

Sắc mặt Tiết Hải Sâm âm trầm, anh ta suy nghĩ một chốc, sau đó nói: "Lúc trước tôi đã phái sát thủ ám sát anh ta, nhưng cứ theo lời mấy sát thủ kia nói, thân thủ Tần Duy này có phần lợi hại, người bình thường có lẽ không phải là đối thủ của anh ta.”

“Vậy ý của cậu Tiết là?”

Người áo đen kia hỏi.

Tiết Hải Sâm suy nghĩ một lát.

Anh ta móc điện thoại di động ra rồi gọi một cuộc điện thoại.

Trong một khách sạn năm sao cao cấp ở Trung Hải.

Bên cạnh cửa sổ sát đất, một người đàn ông ngâm mình trong bể bơi.

Tướng mạo của người đàn ông đó rất thô, hơn bốn mươi tuổi, mặt đầy râu ria, giữa mày mơ hồ ẩn hiện sát khí.

Ngực lộ ra trên mặt nước, cơ bắp nở nang, tràn ngập cảm giác sức mạnh bùng nổ.

Bỗng nhiên, ông ta run rẩy một cái, một người phụ nữ tướng mạo diễm lệ nhô lên mặt nước.

Phù...

Người đàn ông thở dài một hơi, cầm lấy rượu vang đỏ bên cạnh nhấp một ngụm.

Nhưng đúng lúc này, điện thoại di động đặt bên cạnh bể bơi bỗng nhiên vang lên.

Người phụ nữ kia bơi qua, cầm điện thoại di động lên. “Ai gọi tới thế." Người đàn ông nhắm mắt lại nói.

“Tiết Hải Sâm, vị cậu chủ nhà họ Tiết kia gọi tới.

Người phụ nữ nhìn thoáng qua màn hình, sau đó đáp lời.

Người đàn ông mở mắt ra, hơi nhíu mày.

“Cậu ta gọi điện thoại cho tôi làm gì? Đưa điện thoại tới đây”

Người đàn ông vẫy vẫy tay.

Người phụ nữ đưa điện thoại cho ông ta.

“Ha ha, anh Hùng, bây giờ anh đang làm gì vậy?”

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Tiết Hải Sâm.

“Chuẩn bị đi ngủ, cậu Tiết, có chuyện gì sao?”

Người đàn ông trầm giọng nói.

“Có một chuyện muốn nhờ, không biết anh Hùng nghĩ sao?” Tiết Hải Sâm ở đầu dây bên kia cười nói.

“Không phải chuyện làm ăn thì miễn bàn.”

Người đàn ông có chút không kiên nhẫn.

"Cuộc buôn bán lớn ba trăm tỷ, anh có muốn làm hay không?"

Tiết Hải Sâm cười nói.

“Ồ? Cậu nói đi.”

Hai mắt người đàn ông trung niên hơi hứng thú nheo lại.

“Giúp tôi giết một người, sau khi chuyện thành công, anh sẽ có được ba trăm tỷ!” Tiết Hải Sâm trầm giọng nói. “Ba trăm tỷ? Vung tay lớn thật.

"Không biết là vị nhân vật nào đáng giá để cậu bỏ ra ba trăm tỷ để đi giết gã?"

Anh Hùng hơi có chút ngoài ý muốn, cái giá này đối với ông ta mà nói rất mê người.

“Hiện tại tôi đang gửi tài liệu cho anh, nếu anh cảm thấy có thể hợp tác thì gọi lại cho tôi.

Sau khi cúp điện thoại, anh Hùng mở tài liệu Tiết Hải Sâm gửi tới ra xem.

Xem xong những tài liệu này, anh Hùng nhíu mày.

Nguyên nhân không phải gì khác mà là bởi vì Tần Duy này quá bình thường.

Không quyền không thế, gần như không hề có bối cảnh gì.

Người như vậy cũng đáng để Tiết Hải Sâm bỏ ra ba trăm tỷ mời ông ta ra tay ư?

“Anh Hùng, anh có nhận đơn hàng này không?" Người phụ nữ kia bơi tới, dựa sát vào ngực ông ta mà hỏi.

“Nhiệm vụ này quá đơn giản, có phải tên họ Tiết này muốn hãm hại tôi không?”

Anh Hùng nhíu mày.

“Anh là một trong tam hùng Trung Hải, Tiết Hải Sâm ăn gan hùm mật gấu cũng không dám lừa anh đâu”

Người phụ nữ cười lạnh một tiếng.

Anh Hùng gật gật đầu, sau đó gọi điện thoại lại cho Tiết Hải Sâm.
 
Đô Thị: Y Võ Thiên Hạ
Chương 132: BÁC CẢ BỊ ĐÁNH RỒI


Điện thoại lại một lần nữa gọi đến.

Đầu kia liền truyền đến giọng nói gấp gáp của Tiết Hải Sâm.

“Anh Hùng, anh suy nghĩ kỹ chưa?”

Anh Hùng nhíu mày, trầm giọng nói: "Tiết Hải Sâm, cậu chắc chắn cậu không phải đang đùa giỡn với tôi chứ? Người trên tài liệu này đáng để cậu mua mạng anh ta với giá ba trăm tỷ sao?”

Tiết Hải Sâm nói: "Anh Hùng, tài liệu của tôi tuyệt đối chân thật đáng tin cậy, giết người này cam đoan anh sẽ không gặp phải bất kỳ phiền toái gì.”

“Đương nhiên, anh là người làm ăn, anh cảm thấy đơn hàng này có thể làm thì làm, nếu anh cảm thấy không có lời, tôi có thể mời người khác.

Tiết Hải Sâm cười nói.

Anh Hùng trầm ngâm một lát, lập tức nói: "Được, tôi sẽ nhận việc làm ăn này, cậu đại khái muốn làm đến mức độ nào? Chỉ giết anh ta thôi hay còn có yêu cầu khác?"

“Tôi muốn anh ta cửa nát nhà tan!”

Ánh mắt Tiết Hải Sâm âm u, giọng nói trầm thấp.

“Tôi sẽ nhận việc làm ăn này”

Sau khi thương lượng xong chuyện tiếp theo, Tiết Hải Sâm cúp điện thoại trong tay.

"Cậu Tiết, lần này có Gấu Xám ra tay, Tần Duy coi như chết chắc rồi, có điều tôi cảm thấy có phải ba trăm tỷ hơi nhiều rồi không?"

Người đàn ông áo đen phía trước nói.

Ánh mắt Tiết Hải Sâm lạnh như băng, vẻ mặt oán độc nói: "Chỉ cần có thể giết được Tần Duy, tốn nhiều tiền hơn nữa cũng đáng.

"Tôi không chỉ muốn giết Tần Duy, tôi còn muốn giết tất cả mọi người bên cạnh anh ta, bao gồm cả mẹ anh ta!"

Sắc mặt Tiết Hải Sâm dữ tợn dị thường, tràn đầy sát ý.

Người áo đen khẽ gật đầu, đột nhiên lại nhớ tới cái gì, nói tiếp: "Cậu Tiết, nghe nói ở Trung Hải có một nhân vật lớn tới”

Tiết Hải Sâm ngẩng đầu lên nói: "Cậu nói đến vị lần trước ở Tiên Cư các sao?”

Lúc ấy người này đang ở Tiên Cư các.

Ông chủ Tiên Cư các vì nghênh đón anh ta mà ngay cả Tiết Hải Sâm cũng bị đuổi ra ngoài.

Lúc ấy vị nhân vật tầm cỡ kia xuất hiện, xe quân đội mở đường, khí thế mạnh mẽ.

Nghe nói là hậu bối của một vị đại lão trong quân đội, ít nhất cũng là hậu duệ của tướng quân.

Chỉ cần loại nhân vật này đến Trung Hải thôi đã chấn động toàn bộ Trung Hải.

"Đúng vậy, hiện tại có tin tức truyền ra, ngày hai mươi sáu tháng này chính là sinh nhật của vị nhân vật tầm cỡ này, nghe nói quân đội cùng người của thành ủy bắt tay với những nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh, chẳng hạn như Trần Tứ Hải, muốn tổ chức một bữa tiệc sinh nhật cho vị cậu ấm này"

“Đến lúc đó sẽ mời nhân vật nổi tiếng các giới tham gia tiệc sinh nhật lần này, chúc mừng sinh nhật vị cậu ấm đó.”

“Cậu Tiết, trong trường hợp này, có phải anh cũng chuẩn bị tham gia không?”

Tiết Hải Sâm nói: "Nghe nói vị nhân vật tầm cỡ này họ Tần, bối cảnh kinh người, là nhân sĩ kinh đô, có quyền thế ngập trời.

“Tôi nhất định phải tham gia loại trường hợp này, nếu như có thể kết giao với loại nhân vật đó, đối với nhà họ Tiết chỉ có trăm lợi chứ không hại gì”

Tiết Hải Sâm nói.

“Được, bây giờ tôi sẽ điều động nhân mạch, lấy được thư mời giúp anh”

Người áo đen kia nói.

“Chờ chút đã, tôi nhớ ngày mai là sinh nhật lão gia nhà họ Dương, cậu giúp tôi lấy thêm mấy tấm thư mời, tôi định gửi đi luôn.”

Tiết Hải Sâm nói.

Vệ sĩ áo đen nhíu mày: "Cậu Tiết, cần gì phải như vậy? Hiện giờ chúng ta cùng nhà họ Dương...

“Tiết Lăng, cậu có chút thiển cận đó, nhà họ Dương chính là cỏ đầu tường, nếu tôi muốn chân chính có được Dương Nhã Tinh, tất phải có được sự ủng hộ của nhà họ Dương”

Đối với Dương Nhã Tinh, Tiết Hải Sâm chưa bao giờ hết hy vọng.

“Tôi hiểu rồi, tôi sẽ đi sắp xếp ngay...

Sau khi Tiết Lăng rời khỏi, con ngươi Tiết Hải Sâm vô cùng lạnh lùng.

“Tần Duy à Tần Duy, đấu với tôi ư, anh còn quá non!”

“Anh yên tâm đi, chờ anh chết, tôi sẽ chăm sóc Nhã Tình thật tốt!”

Anh ta nhe răng cười nói xong bèn một hơi uống sạch một ly rượu đỏ tươi đẹp như máu.

Sau khi giúp Dương Nhã Tinh giải quyết quyền thi công dự án khu Vạn Phong, Tần Duy đưa Dương Nhã Tinh về nhà.

Chuyện này mới coi như kết thúc.

Sáng sớm ngày khác, Tần Duy chuẩn bị ăn sáng, bỗng thấy mẹ Lý Lục Loan đi ra ngoài nhận một cú điện thoại, lúc trở về lại có chút không yên lòng. “Mẹ, làm sao vậy?" Tần Duy hỏi.

Lý Lục Loan nhìn con trai, sau đó thở dài một tiếng, nói: "Con trai, nhà bác cả con đã xảy ra chuyện rồi.

“Bác cả làm sao thế mẹ?"

Tần Duy buông đũa xuống.

Ba nuôi Tần Duy có ba anh em, ba nuôi Tần Lê Đán xếp thứ ba.

Bác hai Tần Mạnh Đinh xếp thứ hai.

Anh còn có một bác cả Tần Mạnh Lân xếp thứ nhất.

Ba anh em cũng chỉ có bác hai Tần Mạnh Đinh là giỏi lăn lộn nhất.

Điều kiện sinh hoạt của bác cả Tần Mạnh Lân lại rất gian khổ, vợ đã ly hôn với ông ấy từ rất sớm, còn lại một mình ông ấy nuôi con gái lớn lên.

Cuộc sống vô cùng gian nan, so với tình huống gia đình Tần Duy lúc trước không kém hơn là bao.

“Không phải bác cả vẫn ở khu cũ sao? Nghe nói bên kia muốn phá bỏ và dời đi nơi khác, bởi vì vấn đề tiền bồi thường, ông ấy bị người của đội phá dỡ di dời đánh, bây giờ còn đang nằm ở bệnh viện đấy.

“Con trai, điều kiện nhà bác cả vẫn luôn rất khó khăn, nhưng mấy năm nay đã giúp đỡ nhà chúng ta rất nhiều, nếu chúng ta có thể giúp, nhất định phải giúp.

“Hiện tại con gái ông ấy còn đang học cấp ba, trong nhà lại xảy ra chuyện như vậy, thật sự là ông trời tạo nghiệt mà

Lý Lục Loan thở dài một hơi nói.

Tần Duy gật gật đầu, sắc mặt nghiêm túc nói: "Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ không mặc kệ đâu, hiện tại bác cả đang ở bệnh viện nào, con sẽ đến bệnh viện ngay bây giờ. “Ừm, bây giờ chúng ta chạy tới liền đi

Lý Lục Loan cũng không kịp rửa bát đũa, thu dọn đơn giản đôi chút đã chuẩn bị ra cửa.

Tần Duy lái xe chở theo mẹ chạy tới bệnh viện.

Chuyện của bác cả, Tần Duy không thể bỏ mặc.

Từ nhỏ bác cả đã đối xử với anh rất tốt, coi anh như con trai.

Chẳng qua sau này trưởng thành, hai nhà lại chia nhà, sau đó tương đối ít qua lại.

Hai người đi tới bệnh viện.

Trong phòng bệnh, bác hai Tần Mạnh Đinh, cô Tần Tịch Lan đã chạy tới sớm hơn một bước.

“Anh Hai, Tịch Lan, anh cả sao rồi? Không có việc gì chứ?”

Lý Lục Loan sốt ruột nói.

Tần Mạnh Đinh hờ hững lắc đầu: "Bị đánh gãy một chân, vừa mới phẫu thuật xong, hẳn là không có chuyện gì lớn cả”

“Vậy là tốt rồi.”

Lúc này Lý Lục Loan mới thở phào nhẹ nhõm.

Ánh mắt Tần Mạnh Đinh lại nhìn về phía Tần Duy, sắc mặt lúc này trầm xuống.

Vẻ mặt lập tức trở nên khó coi, con trai Tần Phúc Tài của ông ta không dễ gì mới thăng chức ở tập đoàn Tứ Hải.

Cuối cùng lại bị Tần Duy này phá hỏng!

Nếu như không phải không đúng hoàn cảnh, hiện tại có lẽ ông ta đã nổi giận rồi!

“Anh cả, anh thế nào rồi? Nghe nói anh nằm viện làm em sợ lắm.”

Lý Lục Loan lo lắng nói.

“Lục Loan, em tới rồi à, để em chê cười rồi, anh không có gì đáng ngại, nhưng phải nằm trên giường bệnh mấy tháng rồi.”

“Ôi, anh ngã xuống thế này, Gia Lệ phải làm sao bây giờ?”

Vẻ mặt Tần Mạnh Lân phiền muộn.

Con gái ông ấy bây giờ còn đang đi học, sắp lên đại học rồi, cần một số tiền học phí và sinh hoạt phí khá lớn.

Trước kia ông ấy còn có thể ở công trường kiếm chút đỉnh, hiện tại không chỉ không thể kiếm tiền, ngược lại còn nằm ở bệnh viện dùng tiền trong nhà.

“Đừng lo lắng, chỉ cần anh không sao là tốt rồi, những chuyện khác có thể nghĩ cách sau”

“Gia Lệ có biết chuyện xảy ra không?” Lý Lục Loan nói.

Tần Mạnh Lân lắc đầu: "Con bé đang ở trường, sắp thi đại học rồi, anh sợ ảnh hưởng đến việc học của con bé nên không dám nói cho con bé biết”

Tần Tịch Lan ở bên cạnh khoanh hai tay trước ngực nói: "Anh cả, không phải chúng em nói chứ, anh cũng đã có tuổi rồi, còn đấu đá với người ta cái gì? Cái căn nhà rách đó có gì đáng lưu luyến mà không cho dỡ?”

"Bọn họ muốn phá cứ để bọn họ phá đi, hiện tại bị người ta đánh gãy chân nằm ở bệnh viện, nhà ở cuối cùng còn không phải bị người ta phá luôn sao?"
 
Đô Thị: Y Võ Thiên Hạ
Chương 133: CHÚNG TA LÀM THEO


Tần Tịch Lan vừa dứt lời thì Tần Mạnh Đinh trầm giọng nói: “Đúng thế, anh cả, anh cũng không nhìn xem sức khỏe của anh thế nào.”

“Cỡ này mà cũng dám ngang ngược với người khác được hả? Tịch Lan nói rất đúng, chẳng qua chỉ là một căn nhà xập xệ thôi, có gì đâu mà cứ giữ khư khư như thế, người ta muốn phá dỡ thì kệ người ta đi”

Tần Mạnh Đinh nói.

Sắc mặt Tần Mạnh Lân rất khó coi, nhưng không nói lời nào.

Song Lý Lục Loan lại không thể chịu được nữa: “Anh hai, em tư, sao hai người lại nói như vậy?”

“Anh cả chỉ có mỗi căn nhà đó thôi, bị người ta phá dỡ mất thì anh ấy ăn ngủ ở đâu? Chẳng lẽ đi thuê nhà trọ chắc?”

Tần Tịch Lan cười nói: “Chẳng phải vẫn còn mười lăm triệu tiền đền bù à? Đủ để thuê một căn nhà khác ngon hơn rồi còn gì.”

Lý Lục Loan càng nghe không được: “Nhà của anh cả thuộc khu quy hoạch, tiền đền bù quy hoạch ít ra cũng được mấy trăm triệu, nhà thầu chỉ trả có mười lăm triệu mà đòi đuổi anh ấy đi, ai bằng lòng? Cô có bằng lòng không?”

Sắc mặt Tần Tịch Lan dần dần trở nên khó coi, bất mãn nói: “Lý Lục Loan, tôi đang nói chuyện với anh cả của tôi, liên quan gì đến bà?”

“Hơn nữa anh cả không có tiền không có quyền, lấy gì để đấu với đám người kia? Được mấy đồng tiền đền bù đã may mắn lắm rồi, bây giờ anh ấy còn bị người ta đánh gãy chân, biết đi đâu đòi lý lẽ đây?”

Tần Tịch Lan cười lạnh nói.

Tần Mạnh Đinh cũng nói: “Đúng đấy, Tịch Lan nói cấm có sai, thời buổi này nhà thầu đều có bối cảnh xã hội đen, một dân thường áo vải như anh ấy thì lấy gì mà đấu với người

ta?"

“Cuối cùng người chịu thiệt thòi vẫn là mình thôi”

Tần Mạnh Lân nằm trên giường thở dài thườn thượt.

Thế giới này là như thế đấy.

Không có tiền, không có quyền, không có ô dù, bị người ta ức h**p cũng đáng đời.

Cho dù bị kẻ khác đánh chết, e rằng sẽ chẳng có ai chịu thương hại ông ấy.

“Anh cả, bây giờ anh bị thương nặng nằm trên giường, có khó khăn gì thì cứ nói với bọn em, bọn em sẽ san sẻ một ít giúp anh.” Lý Lục Loan biết hoàn cảnh gia đình anh cả.

Bây giờ lại xảy ra chuyện này, đối với gia đình họ mà nói, sẽ là một cú sốc rất lớn.

“Hầy, tạm thời anh không gặp khó khăn gì. Lục Loan, hoàn cảnh nhà em cũng chẳng khá khẩm hơn mấy, Duy Nhi đã lớn chừng này rồi, anh sẽ không thêm phiền phức cho gia đình em”

“Chuyện của anh, anh sẽ tự xử lý”

Tần Mạnh Lân lắc đầu cười nói.

Nhưng đúng lúc này, có một điều dưỡng đi đến.

“Người nhà của bệnh nhân giường 302 đều có mặt đông đủ ở đây đúng không? Đây là hóa đơn phẫu thuật, lát nữa làm phiền anh chị thanh toán chi phí.

Điều dưỡng đưa cho họ một tờ hóa đơn chi phí phẫu thuật rồi rời khỏi phòng bệnh.

“Bao nhiêu tiền?”

Tần Tịch Lan mở hóa đơn nhìn lướt qua, mống mắt co rụt lại: “Bốn trăm năm mươi triệu, đắt thế!”

"Hȧ?!"

Nghe thấy con số này, Tần Mạnh Lân nằm trên giường bệnh sợ hãi đến nỗi sắc mặt trắng bệch.

Đối với ông ấy mà nói, bốn trăm năm mươi triệu là một khoản tiền kếch xù.

“Anh cả, mấy người đánh anh có đền tiền thuốc men không?” Tần Mạnh Đinh hỏi.

“Không có.”

Tần Mạnh Lân lắc đầu.

“Thế thì.”

Tần Mạnh Đinh không biết nên nói gì bây giờ.

Đúng lúc này, Tần Tịch Lan rút ra túi xách trên tay.

Bà ta lấy một triệu năm từ túi xách rồi nói: “Anh cả, em có một triệu rưỡi, tuy rằng không nhiều, nhưng cũng coi như tấm lòng của em. Nhà em còn có việc nên không ở lại đây lâu được, chúc anh sớm ngày hồi phục.

Tần Mạnh Đinh cũng nói: "Em cũng có một triệu rưỡi, anh cả, anh cứ tĩnh dưỡng đi, em còn phải về xử lý công việc trong nhà máy nữa, hôm khác em sẽ đến đây thăm anh”

Tần Mạnh Lân đã đoán được thái độ của hai người này, đành phải cười khổ nói: “Làm phiền cô cậu phí tâm.

Lòng người dễ thay đổi.

Tại thế giới bạc tình quả nghĩa này, cho dù là anh em ruột thì cũng không đáng tin cậy.

Hai người chuẩn bị rời đi.

Nhưng Lý Lục Loan gọi họ đứng lại.

“Anh hai, em tư, hai người làm vậy thì còn ra thể thống gì nữa? Bây giờ anh cả đang ốm đau trên giường, biết rõ lúc này anh ấy không có nhiều tiền để trả tiền thuốc men, thế mà hai người chỉ lấy ra một triệu rưỡi, có phải là quá ít không?”

Sắc mặt Lý Lục Loan rất khó coi.

Tần Mạnh Lân là anh trai ruột của hai người cơ mà.

Vừa nhắc đến tiền, hai người này đã muốn bỏ chạy, trên đời này làm gì có anh chị em nào máu lạnh cỡ này?

Sắc mặt Tần Mạnh Đinh lập tức sa sầm.

“Lý Lục Loan, cô nói thế nghĩa là sao?”

Tần Tịch Lan cũng nói: “Lý Lục Loan, chị giả vờ giả vịt cái gì? Chuyện nhà họ Tần chúng tôi mà đến lượt chị nhúng tay vào chắc?”

Thái độ của hai người cực kỳ hung ác.

“Các người đều biết rõ hoàn cảnh của anh cả rồi đấy, sao anh ấy có thể trả nổi khoản phí phẫu thuật bốn trăm năm mươi triệu chứ? Ai cũng có lúc gặp khó khăn, trong tình huống này, anh em chúng ta không giúp anh ấy thì còn ai giúp được anh ấy nữa đây?”

“Gia đình anh cả đã rất khó khăn, bây giờ con gái anh ấy vẫn đang là học sinh, nếu anh ấy ngã xuống thì Gia Lệ phải làm sao đây?”

Lý Lục Loan nói với vẻ mặt đầy đau xót.

Tình huống như thế này, bà ấy đã từng trải qua, cho nên càng thấu hiểu cảm giác này.

Tần Duy đứng bên cạnh nhìn cũng nổi giận đùng đùng.

Lúc trước, mẹ anh bị tai nạn giao thông nhập viện, anh cũng suýt chết vì chuyện tiền thuốc men!

Xin trời trời không biết, cầu đất đất chẳng hay, sự tuyệt vọng và thê lương ấy, người bình thường thật sự không thể nào hiểu được.

“Lý Lục Loan, nói lời hay thì ai mà chẳng nói được, chị muốn giúp thì chị giúp anh ấy đi! Bốn trăm năm mươi triệu, chị có lấy ra được không?”

Tần Tịch Lan cười lạnh.

Tần Mạnh Lân nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt.

“Lục Loan, thôi đi, thời buổi này ai cũng không dễ dàng, đừng gây khó dễ cho họ nữa”

Lý Lục Loan nói: “Anh cả, anh hai với em tư không phải không có tiền, mà là không muốn bỏ ra.”

“Bốn trăn năm mươi triệu, chia đều ra thì mỗi người chỉ cần bỏ ra một trăm tám mươi triệu, em không tin họ không lấy ra số tiền này được.

Vẻ mặt Lý Lục Loan kiên quyết.

Đây là người một nhà cơ mà!

Vậy mà lại cay nghiệt, bạc tình, máu lạnh đến thế!

“Lý Lục Loan, nghe cô nói như vậy, tức là cô bằng lòng chia đều tiền với chúng tôi chứ gì?”

“Được thôi, cô lấy ra bao nhiêu tiền thì hai anh em chúng tôi cũng sẽ lấy ra bấy nhiêu tiền”

Tần Mạnh Đinh cười trào phúng.

Trong mắt họ, hoàn cảnh gia đình Lý Lục Loan cũng chẳng khá khẩm hơn gia đình Tần Mạnh Lân là bao.

Trên cơ bản là không có mấy đồng tiền.

“Chính bác nói như thế đấy nhé.

Đúng lúc này, Tần Duy đứng dậy, nhìn về phía Tần Mạnh Đinh.

Anh gắn giọng: “Tôi bỏ ra bao nhiêu tiền thì hai người cũng phải bỏ ra bấy nhiêu tiền, có đúng là thế không?”

Thấy Tần Duy lên tiếng, sắc mặt Tần Mạnh Đinh càng tệ hơn, thậm chí là tức giận.

Tần Tịch Lan cũng không ưa Tần Duy.

“Đúng, gia đình mày bỏ ra bao nhiêu tiền thì bọn tao cũng bỏ ra bấy nhiêu tiền.

Tần Mạnh Đinh và Tần Tịch Lan đều gật đầu khẳng định.

Chỉ dựa vào thẳng phế vật Tần Duy này thì có thể bỏ ra được mấy đồng xu chứ.

Thế mà cũng dám làm màu trước mặt họ, còn non và xanh lắm.

Tần Duy cười lạnh một tiếng, sau đó lấy một tấm séc từ trong túi áo.

Anh cầm bút, viết ba trăm triệu lên tấm séc.

“Tấm séc này là ba trăm triệu, một phần chi phí phẫu thuật mà tôi cho bác cả, còn tiền viện phí, tiền mua đồ dinh dưỡng bồi bổ, chi phí chữa bệnh sau này, tính tổng cộng thì còn cần sáu trăm triệu.

“Làm phiền bác hai và cô út mỗi người bỏ ra ba trăm triệu.

Tần Duy biểu lộ vẻ châm biếm.

Ban đầu, Tần Duy định bỏ ra một tỷ rưỡi, nhưng lại sợ hai người này giở trò xỏ lá, lấy cớ không có nhiều tiền cỡ đó để quỵt nợ.

Cho nên anh định bụng bỏ ra ba trăm triệu trước.

“Xí, chẳng qua là một tấm séc vô dụng mà thôi, mày tưởng tao sẽ thật sự tin Tần Duy mày có thể bỏ ra ba trăm triệu hả?”

Tần Mạnh Đinh khinh thường cười lạnh.

Trong cảm nhận của ông ta và Tần Tịch Lan.

Tần Duy rõ ràng là một tên phế vật vô tích sự.

Đối với cả gia đình họ mà nói, ba trăm triệu rõ ràng là một khoản tiền kếch xù.

“Không tin à?”

Tần Duy cười khẩy, sau đó gọi điều dưỡng đến đây.

Ngay trước mặt mọi người, anh rút ra một tấm thẻ ngân hàng, quẹt thẻ thanh toán ba trăm triệu.

Chi trả một phần chi phí phẫu thuật.

“Bây giờ bác hai và cô út đã tin chưa?”

“Cô út, bác hai, bây giờ đến lượt hai người, mỗi người bỏ ra ba trăm triệu, tạm thời lưu trong thẻ bảo hiểm y tế của bác cả để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.

“Một đứa cháu như tôi cũng làm được, vậy thì với tư cách là người lớn trong nhà, chẳng lẽ hai người định quỵt nợ sao?”
 
Đô Thị: Y Võ Thiên Hạ
Chương 134: CẮT ĐỨT QUAN HỆ HỌ HÀNG


Lúc này, sắc mặt của Tần Mạnh Đinh và Tần Tịch Lan trở nên rất khó coi.

Họ không thể ngờ Tần Duy có thể thẳng tay quẹt thẻ chi trả ba trăm triệu mà chẳng buồn chớp mắt lấy một lần.

Phải biết rằng, đối với hai người bình thường như họ mà nói, ba trăm triệu cũng không phải là một khoản tiền nhỏ.

Tương đương với thu nhập một năm của một gia đình bình thường.

Đôi mắt Tần Mạnh Lân cũng tròn xoe, ông ấy không ngờ con trai của Lục Loan lại hào phóng đến thế, thật sự cho mình ba trăm triệu.

Ông ấy vội vàng nói với Lý Lục Loan: “Lục Loan, em mau kêu Duy Nhi lấy lại tiền đi, bây giờ em mới ra viện, thằng bé kiếm tiền cũng chẳng dễ dàng gì, gia đình em vốn đã khó khăn rồi, anh không thể dùng tiền của nhà em.

Lý Lục Loan biết Tần Duy có tiền, đối với anh mà nói, ba trăm triệu cũng chẳng đáng là bao.

“Anh cả, đây là chút lòng thành của Duy Nhi, chỉ cần giúp được anh thì tiền nong chỉ là chuyện nhỏ.

Lý Lục Loan cười nói.

Dứt lời, Lý Lục Loan lại quay sang nói với Tần Mạnh Đinh và Tần Tịch Lan: “Anh hai, em tư, Duy Nhi đã thanh toán ba trăm triệu rồi, sáu trăm triệu còn lại, có phải là đến lượt hai người bỏ ra không?”

Sắc mặt của Tần Mạnh Đinh và Tần Tịch Lan đã cực kỳ tồi tệ.

Tuy rằng hoàn cảnh gia đình của họ thuộc loại khá giả, nhưng nếu phải bỏ ra ba trăm triệu ngay bây giờ thì ít nhiều gì vẫn sẽ đau lòng.

Nếu biết trước Tần Duy thật sự hào phóng cỡ này, lúc đầu họ sẽ không khoác loác mạnh miệng.

“Tần Duy, tiền của mày lấy ở đâu ra thế hả? Từ khi nào mà nhà mày lại có tận ba trăm triệu vậy hả?”

Tần Tịch Lan cau mày, lạnh giọng hỏi.

Tần Duy cười lạnh: “Cô út, tiền của tôi lấy ở đâu ra, chẳng lẽ tôi còn phải báo cáo với cô út sao?”

Tần Tịch Lan cười khẩy một tiếng rồi nói: "Bây giờ ai chẳng biết mày vừa nịnh bợ một đứa con gái nhà giàu, Tần Duy, số tiền này không phải là con đàn bà kia cho mày đấy

chứ?”

“Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, mày vẫn không thay đổi được cái thói bám váy đàn bà nhỉ!”

“Có mấy đồng bạc nhờ bám váy đàn bà thì có gì đặc biệt hơn người. Bọn tao còn chẳng thèm loại tiền không làm mà hưởng này ấy chứ”

Tần Mạnh Đinh cũng nói: “Đúng đấy, Lục Loan, số tiền mà bọn tôi kiếm được đều là tiền mồ hôi nước mắt, còn tiền của con trai cô thì kiếm được quá dễ dàng, nếu nó đã giàu có đến thế thì kêu nó bỏ ra nhiều một chút, có đáng là bao đâu.

Rất hiển nhiên, hai người này hoàn toàn không muốn bỏ tiền.

Nghe vậy, vẻ mặt Lý Lục Loan lạnh như băng.

“Tiền của con trai tôi là tiền kiếm được một cách quang minh chính đại, mấy người dựa vào đâu mà nói con tôi bám váy đàn bà!”

Tần Tịch Lan cười lạnh: “Bây giờ ai chẳng biết con trai chị bám váy đàn bà, lần trước chúng tôi đi ăn cơm, người đến đón mẹ con chị chính là người của con đàn bà mà con trai

chị vừa nịnh bợ chứ gì? Chậc chậc chậc, đường đường là đàn ông vai năm tấc rộng mà lại dựa dẫm vào đàn bà, nói ra ngoài cũng không sợ mất mặt.

“Mẹ con chị không sợ mất mặt, nhưng đừng làm mất mặt nhà họ Tần chúng tôi.

Tần Tịch Lan cười khẩy nói.

Ánh mắt Lý Lục Loan càng lạnh lẽo.

Thấy mấy anh em sắp nảy sinh mâu thuẫn vì chuyện của mình.

Bác cả Tần Mạnh Lân vội nói: "Lục Loan, thôi đi, bệnh của anh là chuyện của riêng anh, không cần thiết bắt họ phải góp tiền.

Tần Tịch Lan cười khẩy nói: “Lý Lục Loan, chị nghe thấy gì chưa? Ngay cả anh cả cũng không cần chúng tôi bỏ tiền, chị dựa vào đâu mà đòi chúng tôi phải bỏ tiền?”

Tần Mạnh Đinh cũng nói: “Đúng đấy, Lý Lục Loan cô chỉ làm dâu nhà họ Tần chúng tôi thôi, cái nhà này không đến lượt cô làm chủ!”

Lý Lục Loan tức giận đến nỗi sắc mặt trắng bệch hết cả.

Bà ấy không ngờ hai người này lại bạc tình đến thế.

Tần Mạnh Lân là anh trai ruột của họ cơ mà!

Thấy chết mà không cứu, thấy khó mà không giúp.

Đây mà là người một nhà ư?

Ánh mắt Tần Duy cũng lạnh như băng. Anh đứng dậy, gằn giọng: "Nói trắng ra thì mấy người không có ý định bỏ tiền ra chứ gì?”

“Mấy người quyết định không bỏ ra một xu nào hả?”

Sắc mặt của Tần Mạnh Đinh và Tần Tịch Lan đều tối sầm, nói: “Tần Duy, chẳng phải mày mới làm giàu nhờ bám váy đàn bà à? Nếu mày đã tốt bụng đến thế thì sao không trả hết tiền thuốc men cho bác cả của mày luôn đi?”

“Bây giờ mày định áp đặt đạo đức cho bọn tao là sao?”

“Ai áp đặt đạo đức!”

Lý Lục Loan nổi trận lôi đình.

Tần Duy kéo Lý Lục Loan ra đằng sau.

Anh quay sang nói với hai người Tần Mạnh Đinh: “Vậy thì các người hãy nhớ kỹ, tiền thuốc men, tôi không cần các người bỏ ra một xu nào, nhưng hãy nhớ, từ nay về sau, mấy nhà chúng ta không còn liên quan gì đến nhau, sau này bất kể xảy ra chuyện gì cũng không liên quan tới nhà chúng tôi!”

Những lời này có thể nói là cắt đứt quan hệ họ hàng!

Bây giờ Tần Duy đã hiểu, loại họ hàng này, không cần cũng vậy.

“Ái chà chà, mày nói cứ như thể bọn tao thèm lắm không bằng!”

“Được thôi, muốn cắt đứt thì cắt đứt, ha ha, thế cũng tốt, loại họ hàng nghèo mạt rệp như mày, quả thực là làm bọn tao mất mặt!”

“Rồi sẽ có lúc chúng mày hối hận!”

Nói xong, Tần Mạnh Đinh và Tần Tịch Lan rời khỏi phòng bệnh.

Thậm chí lấy đi luôn một triệu rưỡi mà ban đầu hai người bỏ ra.

Ánh mắt Tần Duy càng lạnh lùng.

“Mẹ, đừng giận, loại người như vậy không đáng để mình tức giận. Họ hàng kiểu này thì cắt đứt quan hệ cũng tốt, đỡ khiến mình phiền lòng.

Lý Lục Loan gật đầu.

Bao nhiêu năm qua, có những chuyện bà ấy đã sớm nhìn thấu.

Loại họ hàng thực dụng kiểu này, nếu không dựa vào tiền tài mà chỉ dựa vào tình cảm gia đình thì không thể nào duy trì quan hệ với họ được.

Mà loại tình cảm như vậy thì giữ lại làm gì.

“Lục Loan, mấy năm nay, vất vả cho em rồi.”

Thấy cảnh này, Tần Mạnh Lân thở dài một hơi rồi nói.

“Anh cả, anh đừng nói vậy, bây giờ anh cứ tĩnh dưỡng đi, những chuyện khác anh đừng bận tâm.

Lý Lục Loan nói.

“Nhưng..

Tần Mạnh Lân hơi khó xử, ông ấy biết Lý Lục Loan cũng rất vất vả.

Sao mình có thể làm liên lụy đến bà ấy.

Tần Duy cười đi tới: “Bác cả, bác đừng lo lắng chuyện tiền nong, bây giờ cháu sẽ đi thanh toán số tiền thuốc men còn thiếu”

Dứt lời, Tần Duy ra ngoài trả hết chi phí phẫu thuật còn thiếu.

Sau khi trả hết tiền viện phí, Tần Mạnh Lân vô cùng cảm động.

Ông ấy rất kích động, không biết nên cảm ơn Tần Duy bằng cách nào.

Ông ấy không ngờ vào thời điểm mình khó khăn nhất, người giúp mình không phải là em trai em gái của mình, mà ngược lại là đứa cháu trai này.

“Phải rồi, bác cả, bác có thể nói cho cháu biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?”

Tần Duy muốn tìm hiểu rõ ràng chuyện quy hoạch.

Chuyện Tần Mạnh Lân bị đánh gãy chân, anh nhất định sẽ không bỏ qua cho kẻ chủ mưu.

Vừa nhắc đến chuyện này, vẻ mặt Tần Mạnh Lân tràn đầy buồn bã.

Ông ấy thở dài thườn thượt: “Đám khốn nạn kia quả thực không phải là con người!”

Tần Mạnh Đinh lái con xe Toyota về đến nhà.

Vừa về đến nhà, ông ta lập tức thấy thằng con Tần Phúc Tài đang ở nhà nhàn rỗi.

Kể từ khi bị tập đoàn Tứ Hải sa thải, Tần Phúc Tài cứ thế ở nhà ăn bám cha mẹ.

Trong khoảng thời gian này, Tần Mạnh Đinh lo âu đến nỗi bạc cả đầu.

“Phúc Tài, con đã tìm được việc làm chưa?” Nhìn con trai của mình, giọng điệu Tần Mạnh Đinh hơi mất kiên nhẫn.

Tần Phúc Tài đang chán nản bấm máy tính, phiền muộn nói: “Hầy, công việc mà con tìm được quá tầm thường, không hợp với con.

Tần Phúc Tài vẫn không tìm được việc làm, đơn giản là vì anh ta cứ mơ tưởng viển vông, vừa mong muốn công việc mới sẽ có tương lai rộng mở, vừa đòi lương cao.

Nhưng hiện giờ kinh tế suy thoái, các công ty lớn đều đang giảm biên chế, muốn tìm được một công việc tốt khó như lên trời.

“Con thật sự không thể quay về tập đoàn Tứ Hải à?”

Tần Mạnh Đinh hỏi.

Nhắc đến tập đoàn Tứ Hải, trong lòng Tần Phúc Tài lại tràn đầy tiếc nuối và hối hận.

Thầm nghĩ nếu biết trước sẽ có kết quả này thì mình sẽ không làm như vậy.

“Con trai, rốt cuộc vì nguyên nhân gì mà lúc đó con lại bị sa thải? Hồi đó con nói là có liên quan tới thằng phế vật Tần Duy kia, hôm nay ba gặp được nó, ba không hỏi nó cho rõ

ràng.

“Con có thể kể cho ba biết lúc ấy đã xảy ra chuyện gì không?”
 
Đô Thị: Y Võ Thiên Hạ
Chương 135: TÌNH CẢM SÂU SẮC CỦA HỌ HÀNG


“Ba ơi, ba đã gặp Tần Duy hả? Hiện giờ anh ta đang ở đâu? Ba có biết bây giờ anh ta đang ở đâu không?”

Nghe ba già nhắc đến Tần Duy, sắc mặt của Tần Phúc Tài sáng lên, biểu cảm trở nên kích động.

Nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn của Tần Phúc Tài, Tần Mạnh Đinh bèn nhíu mày rồi lập tức trả lời: “Bác cả của con bị người ta đánh gãy một chân rồi, Tần Duy hiện đang ở bệnh viện.”

“Ba đang nói chuyện nghiêm túc với con đấy. Việc con bị khai trừ khỏi tập đoàn Tứ Hải có liên quan gì đến Tần Duy?"

Tần Mạnh Đinh hỏi bằng giọng điệu trầm trầm.

Tần Phúc Tài im lặng một lúc, sau đó mới kể cho Tần Mạnh Đinh nghe những chuyện đã xảy ra trong ngày hôm đó.

Nghe Tần Phúc Tài nói xong, Tần Mạnh Đinh càng lúc càng nhíu mày chặt hơn.

“Con trai, ý con là tên vô dụng Tần Duy kia quen biết các giám đốc cấp cao của tập đoàn Tứ Hải, con đã lập tức bị sa thải chỉ với một câu nói của nó ư?”

Tần Phúc Tài gật đầu: “Vâng. Ba à, trước đây con đã hỏi thăm vài người quen ở tập đoàn Tứ Hải rồi. Nghe nói người muốn sa thải con chính là chủ tịch của tập đoàn Tứ Hải, Trần Tứ Hải”

“Cái gì?”

Nghe câu này, vẻ mặt của Tần Mạnh Đinh đã thay đổi: “Ý con là, Tần Duy quen biết chủ tịch của tập đoàn Tứ Hải, hơn nữa còn gọi điện thoại để bảo đối phương đuổi con sao?”

Tần Phúc Tài gật đầu.

“Con trai à, con không nhầm lẫn chứ? Làm sao tên rác rưởi Tần Duy kia lại quen biết Trần Tứ Hải được? Trần Tứ Hải là một trong những nhân vật đứng đầu Trung Hải đấy”

Tần Mạnh Đinh lên tiếng với vẻ chấn động.

Tần Phúc Tài cũng đã suy nghĩ vấn đề này rất lâu rồi, nhưng từ đầu đến cuối anh ta vẫn không nghĩ ra được.

Tần Duy này có tài đức ra sao mà lại quen biết tổng giám đốc Trần?

Đây vốn là những người đến từ hai thế giới khác nhau mà.

Mặc dù Tần Phúc Tài đã ở tập đoàn Tứ Hải nhiều năm nhưng anh ta cũng chỉ từng gặp Trần Tứ Hải một lần tại cuộc họp thường niên của công ty thôi.

Mà chỉ cần một cuộc điện thoại, Tần Duy đã khiến tổng giám đốc Trần khai trừ anh ta rồi.

“Con trai à, nếu Tần Duy thực sự quen biết Trần Tứ Hải thì cũng chẳng phải là con không còn khả năng trở lại tập đoàn Tứ Hải đâu”

Sắc mặt của Tần Mạnh Đinh sáng bừng, đột nhiên thốt lên.

Tần Phúc Tài khẽ cau mày: “Ba, ý của ba là gì?”

“Nếu Tần Duy thực sự có năng lực này thì nó có thể đưa con trở lại tập đoàn Tứ Hải chỉ bằng một cuộc điện thoại thôi.”

Tần Mạnh Đinh đáp.

Tần Phúc Tài lắc đầu: "Ba, chuyện này không có khả năng đâu. Mối quan hệ giữa chúng ta và Tần Duy đã tồi tệ đến mức này rồi. Anh ta còn có thể giúp đỡ chúng ta hả?” “Dù sao chúng ta vẫn là họ hàng nên vẫn còn hy vọng để nói chuyện tử tế mà.

“Con trai à, con hãy sửa soạn một chút đi. Bây giờ chúng ta sẽ đến bệnh viện, lát nữa ba sẽ đi lấy ba trăm triệu.

Tần Mạnh Đinh lên tiếng.

“Ba à, ba cầm theo ba trăm triệu để làm gì vậy?”

Tần Phúc Tài khó hiểu nên hỏi tiếp: “Để xin lỗi Tần Duy sao?"

“Không phải. Đó là tiền thuốc men cho bác cả của con đấy. Nếu chúng ta muốn Tần Duy giúp đỡ con thì chỉ đưa tiền sẽ không đủ đâu. Chúng ta phải chơi lá bài tình cảm.

“Vâng.”

Hai người thu dọn một chốc rồi lại đến bệnh viện.

Trong phòng bệnh của bệnh viện.

Sau cuộc trò chuyện với Tần Mạnh Lân, lúc này Tần Duy mới hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Nơi Tần Mạnh Lân sinh sống là một khu ổ chuột. Môi trường ở đó rất khắc nghiệt.

Tuy nhiên, khi chỉ tiêu phá dỡ rồi di dời sang nơi khác được ban hành trong năm nay, khoản bồi thường mà những nhà phát triển đã hứa hẹn là sáu trăm triệu cho mỗi hộ gia đình.

Nhưng khi thực sự triển khai, những nhà phát triển thâm hiểm và độc ác đó chỉ cấp mười lăm triệu để mưu tính tống khứ các hộ gia đình.

Đương nhiên Tần Mạnh Lân không đồng ý, vậy nên ông ấy đã tranh cãi với đội ngũ phá dỡ và di dời.

Cuối cùng ông ấy đã bị người ta đánh gãy một chân.

“Thật là quá đáng! Sao đám người này có thể làm vậy được chứ? Bọn họ có còn là con người không!”

Vẻ mặt của Lý Lục Loan đầy phẫn nộ.

Sắc mặt của Tần Duy cũng lạnh lẽo như băng, vô cùng căm tức.

“Bác cả, bây giờ những người đó vẫn còn sống ở khu vực tồi tàn kia sao?”

“Còn.” Tần Mạnh Lân gật đầu, sau đó lại ngẩng đầu để hỏi Tần Duy: “Duy Nhi, cháu hỏi chuyện này để làm gì?”

Tần Duy siết chặt tay rồi trả lời bằng giọng trầm thấp: “Bác cả à, bọn họ đã phá hủy nhà của bác, lại còn khiến chân bác bị thương. Tuyệt đối không thể bỏ qua chuyện này được!”

Trong mắt Tần Duy lóe lên tia sáng lạnh lùng. Anh đã tức giận lắm rồi!

“Duy Nhi, cháu đừng kích động. Mỗi một kẻ trong số đó đều hung ác. Bác nghĩ bọn họ vốn là côn đồ, được công ty phá dỡ và di dời thuê riêng để đối phó với chúng ta đấy.

“Kẻ cầm đầu tên là Dư Đại Lang. Đó là một tên xã hội đen có tiếng trong khu vực bản địa của chúng ta. Cuối cùng bác cũng hiểu ra rồi. Những kẻ này hoàn toàn không phải là loại mà những người dân bình thường như chúng ta có thể dây vào đâu.

Tần Mạnh Lân bất đắc dĩ thốt lên.

Lý Lục Loan biết tính tình của con trai mình nên lo lắng anh sẽ kích động. Bà ấy vội vàng cất tiếng:

“Con trai à, chúng ta chỉ có thể báo cảnh sát chuyện này thôi. Mẹ tin cảnh sát sẽ cho chúng ta một sự công bằng.

Lý Lục Loan nói.

Tần Duy đè nén lửa giận trong lòng, giọng nói trầm trầm: “Bác cả và mẹ hãy yên tâm đi. Con sẽ không kích động đâu. Nhưng dù thế nào đi nữa thì chúng ta cũng phải đòi lại công lý này”

Vừa dứt lời, Tần Duy bèn chuẩn bị rời đi.

Đúng lúc này, Tần Mạnh Đinh cùng với con trai của mình là Tần Phúc Tài chợt xoay người quay lại.

“Chẳng phải hai người đã đi rồi à? Quay lại đây để làm gì nữa?"

Lông mày của Tần Duy dần dần trở nên lạnh nhạt, giọng điệu trầm thấp.

Tần Mạnh Đinh vừa cười vừa nói: “Tôi về nhà để lấy tiền thôi. Ôi, vừa đúng ba trăm triệu luôn này. Chắc là đủ tiền thuốc thang rồi nhỉ”

Tần Duy nhướng mày. Mặt trời mọc ở hướng Tây rồi à?

Tần Mạnh Đinh mà lại tốt bụng đến vậy, chủ động về nhà lấy tiền sao?

Ngay cả Lý Lục Loan lẫn Tần Mạnh Lân cũng hết sức ngạc nhiên.

Mọi người đều biết tính cách keo kiệt của Tần Mạnh Đinh.

Ông ta lại chủ động đưa ra ba trăm triệu ư?

“Bác hai, bác đang làm gì vậy?”

Tần Duy hỏi.

Khuôn mặt Tần Mạnh Đinh tươi cười. Ông ta nói rằng: “Duy Nhi à, cháu đang nói gì thế? Anh cả của tôi đang nằm viện, với tư cách là một người em trai thì tôi nhất định sẽ giúp đỡ nếu có khả năng rồi.”

Tần Duy càng nhíu mày chặt hơn nữa.

Đúng là bác hai đã thay đổi khá nhiều.

Quả nhiên, Tần Mạnh Đinh bắt đầu nói tới vấn đề chính.

“Duy Nhi, tôi nghe con trai của tôi nói rằng cháu quen biết tổng giám đốc Trần của tập đoàn Tứ Hải, phải không?”

Tần Duy nhếch môi.

Quả là không có việc gì thì sẽ chẳng ghé thăm đâu!

“Có quen, sao vậy?"

Tần Duy liếc nhìn Tần Phúc Tài. Hành động của Tần Mạnh Đinh lập tức rõ ràng.

“Là thế này, chẳng phải Phúc Tài đã bị tập đoàn Tứ Hải sa thải rồi đó sao?”

“Gần đây thẳng bé đang lo lắng vì không tìm được việc làm. Do đó tôi đã nghĩ tới việc nhờ cháu gọi điện thoại cho tổng giám đốc Trần để sắp xếp cho Phúc Tài một chút”

“Dù sao chúng ta cũng đều là người một nhà mà. Suy cho cùng thì Phúc Tài cũng là anh em họ của cháu. Đánh gãy xương nhưng gân vẫn nổi mà, nếu cháu có thể giúp đỡ một chút thì vẫn nên hỗ trợ đi.

Khuôn mặt của Tần Mạnh Đinh đầy ý cười.

Đó thực sự là một lời nói hết mực chân thành.

"O..."

Nghe vậy, Tần Duy bèn tỏ vẻ kỳ quái.

Anh chỉ cảm thấy điều này quá đỗi nực cười.

“Bác hai à, bác đừng như vậy nữa. Chẳng phải lúc nãy bác còn nói với tôi rằng, bác rất ghét những người họ hàng nghèo nàn như chúng tôi sao?"

“Tần Duy tôi chỉ là một kẻ nghèo kiết xác, làm gì có tài đức để có thể giúp đỡ một người cao quý như bác chứ?”

“Hơn nữa con trai của bác là người tài năng xuất chúng bẩm sinh, không phải sao? Cậu ta lại có kinh nghiệm làm việc nữa mà, muốn tìm công việc gì mà lại không tìm được

chứ?”

“Dù mọi chuyện có tồi tệ đến đâu thì cậu ta cũng đường đường là một người đàn ông cao lớn, vẫn có thể nuôi sống chính mình bằng công việc di chuyển gạch trên công trường

mà."

Biểu cảm của Tần Duy đầy giễu cợt.

Tần Mạnh Đinh nghe xong thì sắc mặt nhất thời sa sầm, trong lòng lại kìm nén lửa giận dữ dội.

Ông ta biết Tần Duy đang sỉ nhục mình.

Nhưng khi nghĩ đến công việc của con trai, ông ta chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn thôi.

“Duy Nhi à, sao cháu có thể xem những lời nói lúc nãy là thật cơ chứ? Giữa họ hàng với nhau thì xung đột là chuyện bình thường mà. Nếu thật sự gặp khó khăn thì người có thể hỗ trợ cũng chỉ có người thân mà thôi”

Tần Mạnh Đinh vừa cười vừa nói.
 
Đô Thị: Y Võ Thiên Hạ
Chương 136: CON CÁO XẢO QUYỆT


Sau khi nghe xong những lời nói của Tần Mạnh Đinh, Tần Duy cảm thấy buồn nôn đến nỗi suýt chút nữa đã nôn ra luôn rồi.

Nếu là người khác thì có lẽ anh vẫn thực sự tin vào mấy lời bậy bạ của đối phương.

Nhưng Tần Duy lại không hiểu rõ Tần Mạnh Đinh là người thế nào ư?

Trước đây, khi mẹ anh là Lý Lục Loan nhập viện, Tần Duy đã đích thân đến nhà bác hai này để mượn tiền.

Lúc đó, anh suýt chút nữa đã quỳ xuống và hết lòng cầu xin. Ông ta chỉ cho anh mượn một triệu rưỡi rồi đuổi anh đi.

Cũng chính từ khoảnh khắc đó, Tần Duy đã hoàn toàn thấy rõ Tần Mạnh Đinh là người ra sao.

“Bác hai à, bác không cần nói những lời giả dối này đâu.”

“Tôi đã thanh toán tiền thuốc men của bác cả rồi. Bác hãy cầm ba trăm triệu này về đi.”

Tần Duy nói.

Bây giờ, sắc mặt của Tần Mạnh Đinh mới dần dần trở nên u ám.

Thấy Tần Duy Bất không hề thay đổi lập trường của mình bất kể ông ta nói gì, thế là Tần Mạnh Đinh đành phải nói với Lý Lục Loan: “Lục Loan à, hay là cô giúp tôi khuyên nhủ Duy Nhi nhé?”

“Hiện giờ Phúc Tài đã trưởng thành rồi, nếu không có một công việc tốt thì chuyện lấy vợ cũng sẽ khó khăn.

“Cô cũng đâu thể mặc kệ thằng bé được.

Mặc dù Lý Lục Loan không biết Tần Duy có thể hỗ trợ hay không nhưng bà ấy vẫn ủng hộ cách làm của Tần Duy.

“Anh hai, đây là chuyện của Duy Nhi nên tôi tôn trọng ý kiến của thằng bé. Tôi cũng không thể quyết định việc này được đâu.

“Duy Nhi nói đúng. Nếu ba trăm triệu kia của anh không phải là thật lòng thật dạ thì anh cứ cầm về đi. Nếu đã chi tiền mà lại không làm được việc thì anh cũng sẽ không cam lòng đâu”

Lý Lục Loan trả lời.

Sắc mặt của Tần Mạnh Đinh càng ngày càng âm u.

Trong lòng ông ta không khỏi hối hận. Nếu sớm biết như vậy thì trước đó, Tần Mạnh Đinh đã không nên làm phật lòng cả nhà Tần Duy một cách gay gắt.

Tần Phúc Tài bèn đứng dậy để khẩn cầu Tần Duy: “Anh Duy à, sau khi em mất việc, bạn gái của em đã lập tức chia tay em rồi. Bây giờ em sống không ra người cũng chẳng ra quỷ. Anh không thể nào bỏ mặc em được.

Tần Duy vừa cười vừa hỏi lại: “Tần Phúc Tài, đây là chuyện của cậu. Cậu cầu xin tôi làm gì?”

“Em đã hỏi thăm rồi. Anh quen biết tổng giám đốc Trần của hội thương mại Tứ Hải, đúng chứ? Chỉ cần anh gọi cho đối phương thì em có thể quay lại làm việc. Đến lúc đó, em nhất định sẽ cảm ơn anh một cách đàng hoàng”

Tần Phúc Tài thành khẩn lên tiếng.

“Thôi đi. Lúc nãy ba cậu còn nói rằng không chịu thừa nhận những họ hàng nghèo khổ như chúng tôi, vậy nên bây giờ tôi cũng không nhất thiết phải giúp cậu đâu” “Dù sao thì gia đình chúng tôi cũng chẳng nợ các người thứ gì cả”

Tần Duy lạnh lùng đáp trả.

Bình bịch!

Tần Phúc Tài bỗng nhiên quỳ xuống trước mặt Tần Duy.

“Anh Duy, em cầu xin anh đấy! Em thực sự rất cần công việc này. Xin anh nói với hội trưởng Trần tha thứ cho em đi mà!

Việc Tần Phúc Tài đột ngột quỳ xuống là điều Tần Duy không thể ngờ tới.

Trong ấn tượng của anh, gia cảnh của Tần Mạnh Đinh giàu có nên sẽ không đến nỗi quỳ xuống cầu xin sự lượng thứ sau khi mất việc thế này.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Lý Lục Loan hơi mềm lòng nên đã nói với Tần Duy: “Duy Nhi à, nếu không phiền phức thì con cứ giúp đỡ một chút đi.

Tần Duy suy nghĩ một thoáng, cuối cùng gật đầu: “Được rồi. Bây giờ cậu hãy tới khu ổ chuột với tôi một chuyến đi. Tôi sẽ giúp cậu.

Tần Phúc Tài sửng sốt, ngẩng đầu lên rồi hỏi: “Sao lại đi đến khu ổ chuột?”

“Bác cả bị người ta đánh bị thương nên muốn đòi lại công lý. Nếu cậu dám đi thì tôi sẽ xin người ta tha thứ cho cậu. Còn nếu cậu không dám đi thì chẳng còn gì để bàn bạc nữa!”

Tần Phúc Tài cũng là cháu trai của Tần Mạnh Lân.

Do đó, Tần Duy đã cho anh ta cơ hội này.

Có thể nắm bắt được cơ hội này hay không thì phải xem Tần Phúc Tài có dám đi theo hay không.

“Cái gì? Cháu muốn đến khu ổ chuột để đòi lời giải thích hả? Phúc Tài, vậy thì nguy hiểm lắm. Chúng ta đừng đến đó”

Tần Mạnh Đinh vừa nghe thế đã biết ngay Tần Duy muốn làm gì.

Ông ta nhanh chóng từ chối giúp Tần Phúc Tài.

Nhưng Tần Phúc Tài lại nghiến răng nghiến lợi, trả lời rằng: “Anh Duy, em đi

Tần Duy hơi bất ngờ khi thấy Tần Phúc Tài đồng ý.

Người này trở nên tận tâm như vậy từ khi nào thế?

“Được, cậu đứng lên đi.”

Tần Duy gật đầu.

Tần Phúc Tài bèn đứng lên.

“Mẹ, bác cả, con sẽ đưa Phúc Tài đến khu ổ chuột một chuyến. Hai người cứ yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì đâu”

“Dù sao đi nữa, không phải ai cũng có thể ức h**p người nhà họ Tần chúng ta đâu.

Ánh mắt của Tần Duy lóe lên tia sáng sắc bén, sau đó ra khỏi phòng bệnh.

Tần Phúc Tài theo sau.

Hai người bước ra khỏi bệnh viện.

“Cậu đợi tôi ở cổng bệnh viện nhé. Tôi lái xe.

Tần Duy nói một tiếng với Tần Phúc Tài, sau đó đến bãi đậu xe để khởi động.

Tần Phúc Tài hơi kinh ngạc. Anh ta vẫn không hề hay biết Tần Duy đã mua xe rồi.

Chẳng bao lâu sau, Tần Phúc Tài nhìn thấy một chiếc Bentley đậu trước mặt mình.

Cửa xe được hạ xuống, Tần Duy hỏi: “Cậu thất thần gì đấy? Còn không lên xe đi à?”

Tần Phúc Tài trợn tròn mắt.

Dù có suy nghĩ đến độ nổ não thì anh ta cũng chưa từng nghĩ rằng: Thứ mà Tần Duy đang lái lại là một chiếc xe hơi hạng sang Bentley!

Anh họ của Tần Phúc Tài đã trở nên giàu sang như vậy từ khi nào?

Chiếc xe này cũng phải có giá thấp nhất là ba tỷ.

Anh ta ngồi ở ghế phụ rồi hỏi với vẻ thảng thốt: “Cái này... Xe này là do anh mua hả?”

“Sao nào? Trông không giống à?”

Tần Duy nghiêng đầu nhìn Tần Phúc Tài.

“À, không phải. Anh Duy, có phải anh đã thực sự kiếm được nhiều tiền lắm không?”

Tần Phúc Tài hỏi tiếp một cách chấn động.

“Tần Phúc Tài, cậu cứ dè dặt như vậy thì chẳng giống cậu chút nào”

Tần Duy cười cười rồi đáp.

“Anh Duy à, trong khoảng thời gian này, em đã suy ngẫm rõ ràng rồi. Trước đây em đã làm rất nhiều chuyện quá đáng. Em xin lỗi anh nhé”

“Xin lỗi anh”

Thái độ của Tần Phúc Tài cực tốt.

Tần Duy lại sửng sốt thêm mấy giây nữa.

Lẽ nào người này đã thật sự tìm lại lương tâm rồi sao?

“Cậu nhận ra điều này lúc nào?” Tần Duy kinh ngạc hỏi lại.

Tần Phúc Tài hạ cửa xe xuống rồi châm một điếu thuốc.

Anh ta nhìn ra ngoài cửa xe với ánh mắt hơi suy sụp.

“Kể từ khi bị công ty sa thải, em đã bắt đầu hiểu anh rồi”

“Trong khoảng thời gian này, em thực sự đã đồng cảm sâu sắc.”

Tần Duy vừa lái xe vừa nghe Tần Phúc Tài bắt đầu kể lại trải nghiệm của mình trong khoảng thời gian này.

Trong những ngày tháng ở tập đoàn Tứ Hải, anh ta đã phấn khích đến mức không xem trọng ai cả.

Nhưng sau khi bị đuổi, Tần Phúc Tài đã mất đi nguồn thu nhập, lại không tìm được công việc tốt nên chỉ có thể ru rú ở nhà và ăn bám ba mẹ.

Bạn gái vốn sắp kết hôn với Tần Phúc Tài lại yêu cầu sính lễ với cái giá trên trời thì mới đồng ý lấy anh ta.

Hơn nữa, người đó còn muốn có nhà có xe.

Bây giờ Tần Phúc Tài mới chỉ tốt nghiệp chưa được bao lâu, tuy có năng lực nhưng anh ta có thể tiết kiệm được bao nhiêu cơ chứ?

Cho dù là ba của anh ta - Tần Mạnh Đinh – trông có vẻ sở hữu rất nhiều tiền nhưng thực ra lại chẳng có bao nhiêu tiền cả.

Trong tình cảnh này, cuối cùng bạn gái của Tần Phúc Tài đã chia tay anh ta.

Hơn nữa đối phương còn tuyên bố rằng: Nếu anh ta không đưa ra sính lễ trị giá ba tỷ thì cô ta sẽ không kết hôn với Tần Phúc Tài.

Trong khoảng thời gian này, Tần Phúc Tài đã bị đả kích nặng nề, đồng thời cũng bị đồng nghiệp cũ, người thân lẫn bạn bè chèn ép và chế giễu.

Cũng chính lúc này, anh ta mới nhớ tới sự khó khăn của Tần Duy.

Khi Tần Duy sa sút, anh ta vừa châm chọc vừa cười khẩy, lời nói cũng đầy mỉa mai.

Bây giờ phong thủy đã thay đổi rồi. Anh ta mới biết loại cảm giác này cũng chẳng dễ chịu chút nào.

Sau khi nghe xong câu chuyện của Tần Phúc Tài, Tần Duy không thể không im lặng trong giây lát.

Nhưng nói đi nói lại thì khả năng chịu đựng áp lực của Tần Phúc Tài thực sự quá tệ.

Chỉ có một chút đả kích này mà anh ta đã trở nên suy sụp đến vậy rồi ư?

“Cậu có thể hiểu ra là tốt rồi. Thủy triều lúc lên lúc xuống. Đâu ai có thể cam đoan rằng mình sẽ luôn thuận buồm xuôi gió đâu chứ” “Nhưng mà nể tình họ hàng nên cậu cứ yên tâm đi. Sau khi giải quyết chuyện của bác cả thì tôi sẽ giúp cậu xử lý vấn đề công việc. Tần Duy lên tiếng.

“Anh Duy, cảm ơn anh nhé.

Tần Phúc Tài chân thành gật đầu. Nhưng khi nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe mắt của anh ta lại lóe lên ý cười nhàn nhạt và xảo quyệt.

Chẳng mấy chốc, xe đã chạy tới khu ổ chuột - nơi ở của Tần Mạnh Lân.

Bọn họ vừa mới xuống xe đã nghe thấy âm thanh của máy đào đất. Toàn bộ khu ổ chuột là một vùng hỗn loạn, khói bụi mù mịt.
 
Đô Thị: Y Võ Thiên Hạ
Chương 137: ANH EM GIẢ TẠO


Cả khu ổ chuột bẩn thỉu dơ dáy, bên trong chứa đầy xe tải, xe nâng, máy xúc, những tiếng rền vang đinh tai nhức óc.

Hòa lẫn với những tiếng chửi mắng, khóc lóc, tranh cãi, la hét..

Toàn khung cảnh vô cùng hỗn loạn.

Tần Duy chỉ nhìn thoáng qua đã hiểu được tình hình hiện trường.

Đây rõ ràng là đang cưỡng chế để dỡ nhà!

Một góc nào đó của khu ổ chuột.

"Mấy người đang làm gì vậy? Mấy người dựa vào đâu mà dỡ nhà chúng tôi? Dừng tay lại, mấy người dừng tay lại!"

Một cô gái mặc đồng phục học sinh một mình đứng chắn trước máy xúc, cô ấy yếu ớt dang hai tay ra, khuôn mặt đầy tức giận!

Phía sau cô ấy là một ngôi nhà đã bị dỡ bỏ một nửa!

"Chuyện gì đây? Tại sao lại dừng lại? Thời gian của ông đây rất quý giá, mẹ nó mau dỡ bỏ nó cho tao!"

Một người đàn ông đầu trọc mặc một chiếc sơ mi sặc sỡ, dưới tay kẹp một chiếc ví da bước tới với vẻ mặt tức giận.

"Con khốn này, mày không muốn sống nữa à, mau cút khỏi đây!"

Người lái máy xúc với vẻ mặt vô cùng tức giận, lạnh lùng nói với cô gái.

"Đây là nhà của tôi, mấy người dựa vào đâu dỡ nhà của chúng tôi!"

Tuy khuôn mặt cô gái nhợt nhạt nhưng đôi mắt lại rất sắc bén.

"Mẹ nó, lại gặp một đứa không sợ chết nữa, đây là người thứ mấy rồi nhỉ?"

Người đàn ông đầu trọc cười gắn, nói với đàn em của mình.

Đàn em của anh ta nói: "Đây đã là người thứ tám rồi, bảy người trước đó đều bị đánh gãy chân tay đưa đến bệnh viện ạ."

Người đàn ông đầu trọc càng cười nham hiểm, anh ta nói với cô gái: "Cô nhóc à, nghe thấy chưa? Nếu không muốn bị thương ngoài ý muốn thì nhanh chóng tránh đường cho ông đây, mày mà làm lỡ dở công trình tao không tha cho mày đâu!"

“Ông! Mấy người xấu xa các ông, tôi sẽ gọi cảnh sát bắt các người!"

Cô gái chuẩn bị lấy điện thoại di động trong cặp ra gọi cảnh sát.

"Mẹ kiếp, muốn chết à!”

Một người đàn ông lao tới tát một cái thật mạnh vào mặt cô gái.

Rồi giật lấy chiếc điện thoại.

Người đàn ông đầu trọc nở nụ cười tàn nhẫn đi tới, nói với vẻ đầy giễu cợt: "Ngôi nhà này là của mày à?"

Một bên mặt của cô gái bị tát đến sưng tấy lên.

Cô ấy nhìn chằm chằm vào người đàn ông đầu trọc không nói một lời.

"Tao nhớ trước đây cũng có một người đàn ông nói căn nhà này là của ông ta nhưng ông ta đã bị người của bọn tao đánh gãy một chân rồi vứt vào bệnh viện rồi, ông ta là gì của mày? Chắc là ba mày hả?"

Tần Gia Lệ nghe xong, sắc mặt cô ấy thay đổi rõ rệt.

Một linh cảm không lành xuất hiện trong đầu cô ấy.

Chẳng lẽ ba...

"Xấu xa, đám người xấu xa các ông!"

Trên mặt Tần Gia Lệ tràn đầy sự tức giận, nước mắt chảy dài trên mặt.

"Anh Đại Lang, con nhóc này trông cũng khá xinh, hay là...

Một người đàn ông nở nụ cười thô t ục.

Người đàn ông đầu trọc hiểu ý, nháy mắt với anh ta.

Mấy đàn em của anh ta chợt tóm lấy Tần Gia Lệ, kéo cô ấy lên một chiếc xe tải.

Mặt Tần Gia Lệ đầy sợ hãi, liên tục hét lên.

"Cứu tôi với, cứu tôi với, cứu tôi với!!!"

Cô ấy không ngừng hét lên.

Nhưng xung quanh không một ai dám can thiệp!

Đám người này quá hung hãn, những người trước đó chống lại bọn họ đều bị đưa đến bệnh viện.

Cư dân ở đây đều là những người lương thiện, họ không dám lội vào vũng bùn nữa.

Việc không liên quan đến mình, tốt nhất đừng nhúng tay vào!

Cách đó không xa, Tần Duy nghe thấy tiếng la này.

Sắc mặt anh thay đổi: “Là tiếng của Gia Lệ, mau qua đó!”

Vẻ mặt Tần Phúc Tài cũng thay đổi theo, anh ta vội vàng nói: "Anh Duy, đừng kích động, những người này thoạt nhìn đã biết không dễ chọc, hay là gọi cảnh sát trước?" "Gia Lệ đã bị bọn chúng ức h**p như thế rồi, cậu còn nhịn được sao?!"

Tần Duy giận dữ trách mắng anh ta rồi lao tới.

Tần Phúc Tài không còn cách nào khác, chỉ có thể đi theo anh.

"Thằng khốn!"

Tần Duy giận dữ hét lên, một cước đá văng người đàn ông rồi cứu Tần Gia Lệ.

Nhìn thấy cảnh này, đột nhiên ánh mắt Dư Đại Lang trở nên lạnh lùng!

"Mẹ kiếp, dám xen vào việc của ông đây, mày tìm cái chết à!"

Dư Đại Lang chỉ tay vào Tần Duy, đột nhiên hàng chục tên côn đồ tay cầm dao, rìu bao vây Tần Duy.

Bỗng chốc ba người Tần Duy, Tần Phúc Tài và Tần Gia Lệ bị họ bao vây.

"Anh Duy, anh Phúc Tài, hai anh tới rồi!"

Nhìn thấy hai người anh trai, Tần Gia Lệ vô cùng vui mừng.

“Đám người xấu này đã đánh ba em, chúng còn muốn dỡ nhà của em, huhu, bọn chúng thật xấu xa...

Hai mắt Tần Gia Lệ đỏ hoe, không kiềm chế được bật khóc nức nở.

"Gia Lệ à, có anh ở đây không ai dám ăn h**p em đâu!"

Cả người Tần Duy tràn đầy sát khí!

Còn Tần Phúc Tài thì bị dọa đến tái cả mặt.

Mẹ nó, anh ta không ngờ Tần Duy lại kích động như vậy, trực tiếp xông ra như này.

Bên kia nhiều người như vậy, đây không phải là đang tìm đường chết sao?

Nếu sớm biết Tần Duy bốc đồng như vậy thì anh ta đã không đi theo Tần Duy rồi.

"Ai là Dư Đại Lang?"

Ánh mắt Tần Duy lạnh lùng, người đầy sát khí.

"Thằng nhãi này, mày quen tao à?"

Người đàn ông đầu trọc Dư Đại Lang đi lên phía trước, vẻ mặt u ám.

"Là mày làm gãy chân bác tạo à?"

Giọng Tần Duy trầm thấp, lạnh lùng quát.

Dư Đại Lang nở một nụ cười lạnh lùng dữ tợn: "Mặc dù tao không biết bác của mày là ai? Nhưng nếu tao đoán không lầm thì chính tạo là người đánh gãy chân chủ nhân ngôi nhà này!"

"Một đám tiện dân mà cũng dám chống lại phép vua à, tao khinh, tụi mày chỉ là những thứ dở hơi thôi!"

Nghe những lời này, sự lạnh lùng trong mắt Tần Duy càng rõ hơn.

"Tiện dân?"

"Phép vua?"

“Mày mà cũng có tư cách nhắc đến phép vua?”

Một luồng sát khí u ám lạnh lẽo tỏa ra xung quanh Tần Duy.

Đôi mắt lạnh lùng lúc này tràn ngập những cảm xúc như giận dữ, hung hăng và thô bạo!

Tần Duy đã hoàn toàn tức giận!

"Thằng nhãi con, dám xen vào chuyện của Dư Đại Lang tao đây, mẹ mày chán sống rồi. Hôm nay tao dám khẳng định ba người chúng mày, một đứa cũng đừng hòng rời khỏi đây!"

Vẻ mặt Dư Đại Lang vô cùng tức giận, ra lệnh cho đàn em ra tay.

Mấy chục tên đàn em của anh ta khí thế bừng bừng, dao gậy đầy tay, đùng đùng sát khí!

Mà lúc này Tần Phúc Tài bị chúng dọa đến mặt mày tái nhợt, răng run cầm cập, trên mặt tràn đầy sợ hãi.

"Người... người anh em à, có chuyện gì thì từ từ nói, đừng động tay như thế mà!"

Tần Phúc Tài đứng dậy, giọng nói đầy run rẩy.

“Nói cái đầu mày, nếu không muốn chết thì quỳ xuống dập đầu ông đây!”

Dư Đại Lang lạnh lùng quát.

Vẻ mặt Tần Phúc Tài thay đổi.

Anh ta quay sang nói với Tần Duy: "Anh... Anh Duy, bọn chúng nhiều người như vậy, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, hay là chúng ta quỳ đi?"

"Nếu không một khi đụng chạm, e là mạng cũng không còn nữa, đám người này vừa nhìn đã biết ra tay rất tàn nhẫn!"

Tần Duy cau mày.

"Cậu sợ à?"

Nói nhảm, anh ta có thể không sợ sao?

Trong lòng Tần Phúc Tài thầm chửi rủa nhưng trên mặt lại không dám thể hiện ra: "Anh, đây là chuyện liên quan đến tính mạng đó, hay là chúng ta đầu hàng xin tha đi"

Tần Duy rất thất vọng, anh tưởng Tần Phúc Tài vẫn còn chút lương tâm.

Không ngờ anh ta vẫn là một kẻ hèn nhát gió chiều nào theo chiều đó!

"Cậu không đầu hàng, tôi cam đoan cậu sẽ không có chuyện!" Ánh mắt Tần Duy đầy sự nghiêm túc, anh nhìn chằm chằm Tần Phúc Tài nói với giọng trầm thấp, nói xong anh lại lạnh lùng cất giọng: "Nhưng nếu như cậu quỳ xuống, từ giờ trở đi Tần Duy tôi sẽ không còn người anh em như cậu nữa!"

Sắc mặt Tần Phúc Tài không ngừng thay đổi, anh ta đang đưa ra lựa chọn.

Tính mạng với công việc, cái nào quan trọng hơn?

Câu trả lời hiển nhiên rất rõ ràng.

"Tần Duy, anh điên rồi, tôi không chơi với anh nữa!"

"Dù công việc có quan trọng đến đâu thì cũng không quan trọng bằng tính mạng của tôi!"

"Nếu không phải anh quen biết tổng giám đốc Trần, anh cho rằng tôi thật lòng coi anh là anh em sao!"

Nói xong những lời này, ánh mắt Tần Phúc Tài nhìn về phía Dư Đại Lang.

Mặt anh ta đầy ân cần niềm nở: "Anh Đại Lang, tôi không cùng phe với họ, anh đừng đánh tôi, bây giờ tôi sẽ quỳ xuống liền dây"

Vừa dứt lời, anh ta dứt khoát quỳ xuống.
 
Đô Thị: Y Võ Thiên Hạ
Chương 138: MẶC KỆ MÀY


Lúc Tần Duy thấy tên khốn Tần Phúc Tài này quỳ xuống thì sắc mặt càng trở nên lạnh lùng hơn.

Tên khốn này đúng là tham sống sợ chết!

Thôi bỏ đi, Tần Duy cũng không trông mong gì vào anh ta.

Tần Gia Lệ thấy thế thì lấy làm lạ: “Anh Phúc Tài, anh đang làm gì thế, anh đừng quỳ chứ, tại sao lại quỳ trước mặt loại người này!”

Tần Phúc Tài đáp: “Gia Lệ, biết điều chút, ba em cũng đối đầu với chúng, không phải đã bị đánh gãy một chân, bây giờ đang nằm trong bệnh viện sao?”

“Đấu không lại đâu, chúng ta không thể đấu lại chúng được” Mặt Tần Phúc Tài tái nhợt, toát lên vẻ sợ hãi.

“Gia Lệ đừng quan tâm đ ến anh ta, chỉ cần em nhớ rõ lúc em gặp khó khăn thì thằng Tần Phúc Tài này đối xử với em thế nào là được!”

Tần Duy cũng lười quan tâm đ ến Tần Phúc Tài.

Loại người như thế anh cũng sẽ không để trong lòng làm gì.

Dư Đại Lang đang ở cách đó không xa, anh ta nhìn thấy cảnh tượng này cười phá lên.

“Ha ha, thú vị thật, đúng là quá thú vị!”

“Anh Đại Lang, tôi và bọn chúng không có quan hệ gì thật mà, tôi chỉ đi ngang qua thôi, anh tha cho tôi đi, tôi dập đầu với anh”

Mặt Tần Phúc Tài tái nhợt, liên tục dập đầu với Dư Đại Lang.

Dư Đại Lang khinh thường, chế giễu nói: “Mày bò qua đây như một con chó thì tao sẽ tha cho mày.”

Tần Phúc Tài vội vàng quỳ rạp dưới đấy, bò đến chỗ Dư Đại Lang như một con chó thật.

“Ha ha ha, đúng là một con chó trung thành!”

Dư Đại Lang đạp chân lên lưng Tần Phúc Tài, nở nụ cười ác độc.

Tần Duy đứng gần đó thấy thế thì lửa giận bốc lên ngút trời!

Anh giận vì Tần Phúc Tài không dám phản kháng!

Mặt mũi nhà họ Tần đều mất sạch trong tay anh ta!

Anh giận vì Dư Đại Lang ức h**p người quá đáng!

Tần Duy nắm chặt tay lại, ánh mắt lóe lên một tia lạnh lẽo, sát ý bắt đầu nổi lên.

Anh lấy điện thoại gọi cho Thương Hổ.

Khu ngoại ô.

Trong một căn cứ quân sự.

Thương Hổ đang chỉ huy việc huấn luyện trong lều.

Ngay vào lúc này điện thoại ông ấy vang lên.

“Duy Nhi?”

Thấy Tần Duy gọi đến, ông ấy vội vàng bắt máy ngay.

“Duy Nhi, có chuyện gì sao?" Thương Hổ nghi ngờ hỏi.

“Anh Thương Hổ, bây giờ em đang ở phía tây khu ổ chuột, nơi này đang có người tháo dỡ trái phép, bây giờ em đang bị họ bao vây, anh có thể đưa người đến đây một chuyến không?”

Giọng nói của Tần Duy vang lên.

Nghe Tần Duy đang bị người ta bao vây thì sắc mặt Thương Hổ thay đổi ngay lập tức.

“Duy Nhi, em đứng đó đợi anh, đừng manh động gì cả, bây giờ anh sẽ đưa người sang đó!”

Điện thoại vừa cúp.

Thương Hổ đã vén lều bước ra ngoài.

“Tập hợp!”

Ông ấy ra lệnh.

Tất cả binh lính đều tập hợp lại.

“Mang theo trang bị chiến đấu, theo tôi vào thành phố!”

Thương Hổ leo lên một chiếc xe bọc thép!

Chẳng mấy chốc đã có người bắt đầu chỉ huy.

Xe bọc thép, xe tăng, xe tải dạng lớn... Hơn cả trăm chiếc xe nườm nượp chạy ra khỏi căn cứ quân sự.

Rồi lần lượt chạy vào thành phố!

Khí thế ngút trời, dường như đang rung chuyển cả trời đất

Thấy Tần Duy gọi điện thoại gọi người đến.

Nụ cười Dư Đại Lang càng lộ rõ hơn, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười lạnh lùng như mèo đang vờn chuột.

“Nhóc con, mày muốn chơi, tao sẽ chơi với mày! Lát nữa tao không chỉ đánh gãy chân mày mà còn gán cho mày cái tội gây cản trở xây dựng thành phố để tống mày vào tù!”

Dứt lời Dư Đại Lang cũng lấy điện thoại ra gọi cho ai đó.

Chẳng mấy chốc bên kia đã bắt máy: “Đội trưởng Tôn, chỗ tôi có một thằng nhóc cố ý đến ngăn cản công việc của bọn tôi, anh nhanh chóng cho người đến đây một chuyến đi Trước cửa đồn cảnh sát, mười mấy chiếc xe nhanh chóng lao ra ngoài, chạy về phía khu ổ chuột...

Thấy thế, Tần Duy vẫn giữ nét lạnh lùng ban nãy.

Chẳng trách Dư Đại Lang lại hống hách đến thế, thì ra là anh ta có chỗ dựa phía sau!

Nụ cười Dư Đại Lang dần trở nên tàn nhẫn.

Anh ta đi về phía Tần Duy.

Anh ta dùng một ngón tay chỉ vào trán Tần Duy, chế giễu nói: “Nhóc con, chỉ lát nữa thôi mày sẽ biết cái kết của việc đắc tội với tạo thôi!” “Ông đây không chỉ giế t chết mày, ngay cả con nhóc bên cạnh mày ông đây cũng không tha.

Nói đến đây nụ cười Dư Đại Lang bắt đầu trở nên hèn hạ.

Nét mặt Tần Duy vẫn lạnh lùng nhưng cơn giận đã sắp tuôn trào rồi.

“Mày muốn chết à!

Vốn Tần Duy còn định nhịn đến lúc Thương Hổ đến!

Nhưng bây giờ anh không thể nhịn thêm một giây phút nào nữa!

Soat!

Tần Duy xông nhanh lên trước, đưa tay ra bắt lấy ngón tay của Dư đại Lang.

Rắc một tiếng!

Âm thanh ngón tay bị gãy vang lên!

A!

Một tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết vang lên cả khu ổ chuột.

Dư Đại Lang đau đến mức ngũ quan nhăn nhúm lại, mồ hôi trên trán chảy ròng, cả cơ thể nghiêng ngả sang một bên, trông rất kỳ quặc.

Còn chưa kịp phản ứng thì Tần Duy đã đạp anh ta thêm một cước.

Bộp!

Dư Đại Lang quỳ xuống trước mặt Tần Duy.

Đau đớn nhất là ngón tay vẫn còn đang bị Tần Duy nắm lấy!

Đám đàn em của anh ta hốt hoảng, định xông lên trước ngăn lại.

Ngay vào lúc này giọng nói lạnh lùng của Tần Duy vang lên.

“Ai dám ra tay tao lấy mạng thằng khốn này!”

Tần Duy nhặt viên gạch dưới đất lên, đập mạnh vào đầu Dư Đại Lang.

A!!!

Dư Đại Lang kêu la thảm thiết lần nữa. máu tươi tuôn ra.

“Dừng tay, tụi bây dừng tay hết cho tao!”

Dư Đại Lang vội vàng hét lớn.

Lúc này đám đàn em của anh ta mới chịu dừng tay lại.

Mặt Dư Đại Lang trở nên dữ tợn, nhìn chằm chằm Tần Duy kêu lên: “Đồ khốn, mày thả tao ra ngay!”

Tần Duy lạnh lùng cười: “Thả mày ra? Mày đang nằm mơ giữa ban ngày đó à?”

“Đánh bác cả tao bị thương, dỡ nhà bác cả tao, ức h**p em gái tao, tao mà không giết mày thì có lẽ mày còn nghĩ nhà họ Tần tạo dễ bắt nạt có đúng không!”

Thần sắc Tần Duy mờ mịt, không nhìn ra cảm xúc, sau đó lại tiếp tục đập viên gạch mạnh xuống.

Dư Đại Lang liên tục kêu la, gương mặt máu me nhưng lại không chịu khuất phục, vẫn chưa bị đánh ngất đi.

Quá lắm thì chỉ choáng váng hoa mắt, đau đến mức không diễn tả được thôi.

“Thằng khốn, mày chết chắc rồi! Ông đây phải giết mày!”

“Con mẹ nó tao nhất định sẽ giết mày!”

“Tao phải giết cả nhà mày!”

Dư Đại Lang đã hoàn toàn nổi điên lên rồi, hai mắt đỏ ngầu, tức giận hét to lên!

“Còn uy h**p tạo được sao!”

“Mày muốn chết à!”

Tần Duy nhấc viên gạch trong tay mình luôn, chuẩn bị ra tay!

“Tần Duy, anh dừng tay lại cho tôi!”

Tần Phúc Tài đang đứng cách đó không xa thấy cảnh tượng này mặt mày trắng bệch.

Vì thế đã vội lên tiếng ngăn lại.

Nếu Tần Duy g iết chết Dư Đại Lang thật thì không phải anh ta cũng sẽ gặp hoạ theo sao.

Tay Tần Duy khựng lại, nhìn chằm chằm Tần Phúc Tài hạ thấp giọng nói: “Tần Phúc Tài, cậu quỳ dưới đất đầu hàng, đứng vị trí trung lập, tôi không trách cậu. “Nhưng nếu như cậu muốn giúp thằng khốn Dư Đại Lang này thì ngay cả cậu tôi cũng không tha đâu!”

“Tần Duy, anh có biết anh đang làm gì không? Anh đánh anh Đại Lang bị thương thì cả bọn chúng ta cũng xong đời đấy!”

“Anh cũng không tự nhìn lại bản thân mình đi, anh có thể đối đầu với họ sao?”

“Tần Duy, tôi cảnh cáo anh, anh muốn chết cũng đừng liên lụy đến chúng tôi!”

“Liên luỵ nhà họ Tần bọn tôi!”

Tần Phúc Tài hét lên.

Anh ta thật sự rất sợ.

Theo như anh ta thấy thì Tần Duy này là một thằng điên coi trời bằng vung!

Một thằng điên như thế thì sớm muộn gì cũng phải chịu chết!

“Thằng khốn, mày có nghe chưa, mày nhanh chóng thả tao ra, nếu không tao sẽ giết hết cả nhà mày, hôm nay cả ba bọn bây đừng ai nghĩ đến chuyện sống sót!”

Dư Đại Lang gào lên.

Tần Duy nở nụ cười khinh bỉ, nhìn sang Tần Phúc Tài cười nhạo anh ta: “Loại người như cậu thì mãi mãi chỉ xứng làm con chó theo đuôi người khác!”

“Tần Phúc Tài, tiếc thật, cậu mãi mãi cũng không biết bản thân đã bỏ lỡ thứ gì!”

Dứt lời ánh mắt Tần Duy trở nên lạnh tanh, đập mạnh viên gạch lên chân Dư Đại Lang.

Rắc một tiếng!

Chân của anh ta đã bị Tần Duy đập gãy!
 
Đô Thị: Y Võ Thiên Hạ
Chương 139: CUỐI CÙNG CŨNG TỚI RỒI


Không ai ngờ Tần Duy lại ra tay tàn nhẫn như vậy.

Chỉ trong chớp mắt, Dư Đại Lang đã bị hành cho ra bã.

Tất cả đàn em của anh ta chỉ biết đứng một bên nhìn, không dám làm gì.

Tần Phúc Tài cũng hết sức khiếp sợ, hiện giờ anh họ của anh ta lại to gan như thế.

Ra tay nhanh như chớp, Dư Đại Lang bị đánh đến mức không ngóc đầu lên nổi.

Đồ điên!

Tên khốn này chính là một kẻ điên!

"Anh điên rồi, anh sẽ hại chết rất nhiều người đấy, anh điên rồi Tần Duy, anh điên thật rồi!"

Tần Phúc Tài tái mặt gầm lên với Tần Duy.

Tần Duy chẳng buồn để ý đến anh ta, chỉ dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn Dư Đại Lang.

Lạnh lùng nói: "Cái chân này là thay mặt bác tao đánh cho!"

Nói xong, ánh mắt Tần Duy lại trở nên lạnh lẽo, lại một cục gạch nữa đập xuống.

Đập gãy một cánh tay của anh ta.

"Bẻ gãy một cái tay của mày là cái giá phải trả cho việc bắt nạt em gái tao!"

A aaa!

Dư Đại Lang không ngừng kêu la thảm thiết.

Tục ngữ có câu, kẻ tàn nhẫn sợ thằng ngu, thằng ngu thì sợ thằng điên, thằng điên lại sợ thẳng liều.

Theo anh ta thấy, Tần Duy chính là thắng liều.

Cuối cùng Dư Đại Lang cũng biết sợ: "Nếu anh thả tôi ra, tôi sẽ xí xóa hết mọi chuyện, tôi thề"

Tần Duy cười gắn nói: "Loại rác rưởi như mày nói chuyện cũng như đánh rắm ấy. Chỉ cần tao thả mày ra, mày có chắc chắn sau đó mày không bảo người của mày băm tạo ra không?"

Vừa nói xong, Dư Đại Lang lập tức đổi giọng lạnh lùng: "Thằng chó chết! Mày biết thế mà còn dám động vào tạo. Hôm nay tao thề, không nghiền mày ra cám, tao thề không làm người"

Dư Đại Lang căm lắm.

Anh ta thề nhất định sẽ băm thằng khốn này ra thành trăm mảnh.

"Còn dám uy h**p tao nữa cơ à?"

Tần Duy nhặt cục gạch lên định ra tay.

Thì đúng lúc đó.

Mười mấy chiếc xe cảnh sát bất ngờ bao vây xung quanh.

Mấy chục viên cảnh sát tay cầm vũ khí đạn đã lên nòng bao vây Tần Duy.

"Dừng tay!"

Một viên cảnh sát dẫn đầu cầm súng nhắm vào Tần Duy.

Thấy cảnh sát tới.

Dư Đại Lang vui mừng khôn xiết, vẻ mặt kích động: "Đội trưởng Tôn, mau cứu tôi với, tên khốn này muốn giết tôi, anh mau cứu tôi đi" "Thả anh ta ra, nếu không tôi sẽ nổ súng.

Đội trưởng Tôn sầm mặt, dẫn người của mình bao vây Tần Duy, lạnh lùng quát lên.

Tần Duy nghiêm mặt, lập tức nói: "Anh cảnh sát, anh nhận nhầm người rồi, kẻ côn đồ thật sự là tên khốn kiếp trước mặt này, tôi chỉ là chống trả để tự vệ mà thôi."

"Đám khốn kiếp này đã phá dỡ một cách phi pháp, làm người khác bị thương phải nằm viện. Tội ác mà bọn chúng gây ra thật không thể tha thứ, những kẻ mà các người nên bắt là bọn chúng chứ không phải là chĩa họng súng vào tôi."

Nghe Tần Duy lời nói, Dư Đại Lang bật cười.

"Mày điêu toa thế thằng oắt, đầu tiên bọn tao phá dỡ hợp pháp, những người đó cản trở thi hành công vụ, bị ngộ thương là chuyện bình thường. Nhưng tự dưng mày lại đánh tao, ở đây có nhiều người chứng kiến như vậy, mày còn muốn ngụy biện à?"

Đám đàn em của Dư Đại Lang đều đứng ra.

"Đúng vậy, thằng oắt này tự dưng tấn công đại ca của chúng tôi.

"Đại ca của chúng tôi còn chưa làm gì đã bị đánh trọng thương rồi."

"Anh cảnh sát, loại côn đồ này nhất định phải bắt lại!"

Lúc này Tần Phúc Tài cũng đứng dậy nói với đội trưởng Tôn: "Đúng vậy, tôi cũng có thể làm chứng, là tên Tần Duy đó đánh người trước.

Nói xong, anh ta hung ác nói với Tần Duy: "Tần Duy, anh nhìn thấy chưa? Anh làm thế đến cả cảnh sát cũng không giúp anh, tự chui đầu vào chỗ chết là do anh đáng đời." "Không ai giúp được anh đâu"

Tần Phúc Tài làm thế là vì muốn lấy lòng Dư Đại Lang, sợ sau này anh ta sẽ đến tính sổ.

Ánh mắt Tần Duy lạnh như băng, Tần Phúc Tài này đúng là chẳng ra gì.

Cảnh sát Tôn gật đầu, mở chốt an toàn của súng.

Ông ta gần giọng nói: "Thả người ra, ngồi xổm xuống, nếu không tôi sẽ nổ súng.

Vừa dứt lời, mấy chục khẩu súng lục đã nhắm thẳng vào anh.

Ánh mắt Tần Duy lạnh lùng, cực kỳ u ám.

Tiếng cười chế nhạo của Dư Đại Lang ngày càng dày hơn: "Thằng oắt, đấu với tao à, mày còn non và xanh lắm!”

"Tao nói cho mày biết, mày chết chắc rồi. Có là Chúa Jesus sống lại cũng không cứu được mày đâu!"

"Dám đắc tội Dư Đại Lang tao, ta sẽ băm mày ra thành trăm mảnh"

Tần Duy sợ những người này thật sự cướp bóc sẽ làm ngộ thương Tần Gia Lệ.

Thế là anh đá bay Dư Đại Lang đi.

"Tất cả lên cho tao."

Sau khi Dư Đại Lang thoát ra được, vẻ mặt anh ta dữ tợn, thình lình hét lên.

Đám đàn em của anh ta đứa nào đứa nấy vác dao, chuẩn bị chém về phía Tần Duy.

Tần Gia Lệ hoảng hốt, lo lắng nói: "Đám người xấu này muốn giết anh trai tôi, các anh cảnh sát mau ngăn bọn chúng lại đi!"

Đội trưởng Tôn cười gắn, thu súng lại, giọng giễu cợt: "Lát nữa chúng tôi sẽ can thiệp... để nhặt xác"

Sắc mặt Tần Gia Lệ tái nhợt.

Dư Đại Lang và đám cảnh sát này cơ bản là cùng một giuộc.

"Giết nó cho tao, tao phải băm nó, tao sẽ băm vằm nó ra cho chó ăn"

Dư Đại Lang dữ tợn gầm lên.

Vẻ mặt Tần Gia Lệ vô cùng sợ hãi.

Ngoài mặt Tần Phúc Tài thì âm u nhưng trong lòng lại thầm vui mừng.

Ánh mắt Tần Duy ngày càng lạnh lẽo.

Anh siết chặt nắm đấm, chuẩn bị một hồi chém giết đẫm máu.

Mà đúng lúc này, một hồi tiếng động ầm ầm từ cách đó không xa đột nhiên truyền tới.

Ruỳnh ruỳnh ruỳnh ruỳnh!

Âm thanh đinh tai nhức óc làm rung chuyển trời đất, như một cơn đại hồng thủy cuồn cuộn cuốn tới.

Nhìn về phía đó.

Cát vàng tung bay đầy trời, từng chiếc xe bọc thép, xe tăng, xe vũ trang, xe chống bạo động, thậm chí cả đại bác màu xanh đậm... xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.

"Chuyện gì đang xảy ra thế này?"

Nhìn cảnh tượng này, tất cả mọi người đều chấn động, lòng đầy nghi hoặc.

Brùm brum!

Động cơ diesel phân khối lớn phát ra tiếng gầm đặc biệt.

Tựa như dã thú gầm thét vậy.

Bọn họ ùn ùn kéo đến, khí thế ngút trời!

Trong chớp mắt, toàn bộ khu ổ chuột đã bị bao vây.

"Xuống xe!"

Một tiếng hô đanh thép vang lên.

Bịch bịch bịch bịch bịch!

Tiếng ủng quân đội chạm đất không ngừng vang lên bên tai.

Tiếng bước chân chỉnh đội hình vang lên không dứt, giống như tiếng trống dày đặc mà dồn dập, kèm theo tiếng kim loại va chạm.

Từng người người lính được trang bị tận răng súng đạn sẵn sàng hiện ra trong cát vàng mù mịt.

Giống như thủy triều, điên cuồng xông tới.

Nhìn cảnh tượng này, tất cả mọi người đều sửng sốt.

Quân đội!

Tại sao quân đội lại xuất hiện ở đây?

Đây là nội thành đấy.

Sao lại có một đội quân quy mô lớn xuất hiện chứ?

Đây là một buổi diễn tập chăng?

Tất cả mọi người đều toát mồ hôi.

Đội trưởng Tôn cũng vô cùng bối rối, quân đội đột nhiên tới đây, sao ông ta lại không có tin tức gì?

Rốt cuộc tại sao họ lại đến đây?

Thực sự chỉ là diễn tập thôi sao?

Dư Đại Lang cũng bối rối.

Nhưng anh ta không hoảng.

Anh ta luôn tin rằng mình phá dỡ hợp pháp, hơn nữa anh ta còn có chống lưng trong biên chế nhà nước nữa.

Nhìn thấy những binh sĩ này, khóe miệng Tần Duy nở một nụ cười rất nhạt.

"Thương Hổ, cuối cùng các anh cũng tới rồi!"

Vừa nói xong.

Rắc rắc rắc rắc rắc rắc!

Tiếng đạn lên nòng dày đặc vang lên không dứt...

Những khẩu súng lạnh băng chĩa vào đám người đội trưởng Tôn và Dư Đại Lang.

"Tất cả nghe lệnh của tôi, chuẩn bị chiến đấu"

Một giọng nói vang dội vang lên trong đội quân.

Cũng đúng vào lúc này.

Súng máy, nòng pháo, pháo núi, pháo kích, súng trường đột kích 95 trên nóc xe tăng...

Tất cả vũ khí đồng loạt chuyển động.

Nhắm thẳng vào đội phá dỡ của Dư Đại Lang.

Nhắm vào các sĩ quan cảnh sát do đội trưởng Tôn dẫn đến.

Nhắm vào bất cứ ai có vũ khí trên tay...

"Chuẩn bị bắn!"

Giọng nói vang như sấm rền vang vọng bên tai mọi người.

Tất cả mọi người đều căng thẳng, mặt mũi tái nhợt, hoảng sợ ngay lập tức.
 
Back
Top Bottom