Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Đồ Tể Mưu Phản - Phong Xúy Quá Nhĩ Đích Tâm Oa

Đồ Tể Mưu Phản - Phong Xúy Quá Nhĩ Đích Tâm Oa
Chương 10


30

Lúc ta mới được tìm về Liễu gia, bà ta đâu có nói như vậy. Bà ta ôm Liễu Nguyệt Nịnh, ánh mắt nhìn ta khi ấy giống như đang nhìn một con gián bẩn thỉu. Vậy mà hôm nay, giọng điệu của bà ta lại trở nên dè dặt, đầy vẻ khúm núm. Huống hồ, mười mấy năm lưu lạc bên ngoài này, ta nào có chịu khổ. Tuy ta làm những công việc thấp hèn nhưng mẫu thân ta đã dạy rằng:

“Nam Nam, con là con gái nhà buôn, thân phận không cao. Mẫu thân không mong con học mấy thứ nữ công gia chánh, vì chúng không thể giúp con tự vệ.”

“Thứ con cần học là cách dùng đao, là làm sao để có thể tự bảo vệ mình khi gặp nguy hiểm.”

Ánh mắt Liễu Xuyên Trạch tràn đầy mong đợi, hắn cân nhắc từng lời rồi nói:

“Muội muội, trong xương cốt muội chảy dòng máu của nhà họ Liễu chúng ta, dù thế nào đi nữa, muội vẫn là con gái của mẫu thân.”

“Mau về nhà với chúng ta đi.”

Dường như hắn cho rằng ta vẫn luôn mong chờ tình thân của nhà họ Liễu.

Đúng lúc này, mẫu thân ta vội vã chạy từ trong phủ ra. Ta vui vẻ nhào vào lòng bà, gọi một tiếng thật thân thương:

“Mẫu thân!”

Sắc mặt Liễu phu nhân trắng bệch, hai tay run rẩy. Có lẽ bà ta đã nhớ lại ngày đầu tiên ta được đón về nhà, Liễu Nguyệt Nịnh cũng đã rúc vào lòng bà ta, gọi một tiếng thật thân thương.

Mẫu thân lo lắng hỏi:

“Nam Nam, Bệ hạ triệu con vào cung rốt cuộc là có chuyện gì?”

Ta vừa định mở miệng thì có nội giám đến truyền chỉ. Tất cả mọi người vội vàng quỳ rạp xuống đất. Một giọng nói lanh lảnh vang lên:

“Nữ nhi Khương thị ôn nhu hiền thục, tính tình đôn hậu, Thái hậu nương nương đặc biệt hạ ý chỉ, tuyên nữ nhi Khương thị vào cung học tập cung quy lễ nghi. Chọn ngày lành sắc phong làm Hậu, cả nước cùng vui mừng!”

Bệ hạ gọi ta là —

Nữ nhi Khương thị.

31

Những lời chúc mừng liên tiếp vang lên bên tai ta. Trong vòng vây của người thân, ta mơ màng nhận lấy ý chỉ của Thái hậu. Giữa đám đông, một đạo sĩ què đột nhiên nhìn thấy Liễu Xuyên Trạch, bèn cất tiếng cười lớn:

“Đây chẳng phải là Liễu công tử mà lão hủ đã gặp mười sáu năm trước hay sao?”

“Năm đó lão hủ xem tướng cho ngươi, phán rằng ngươi có mệnh làm Quốc cữu cơ mà!”

Liễu Xuyên Trạch như bị người ta tát một cái thật mạnh, hắn túm lấy vạt áo của lão đạo sĩ mà lắc mạnh:

“Năm ta chín tuổi, đúng vào ngày mẫu thân ta sinh nở, ông từng đi ngang qua Liễu phủ, nói ta có mệnh Quốc cữu, còn phụ thân ta là bậc Quốc trượng.”

“Bao năm qua, chúng ta vẫn luôn chờ Nguyệt Nịnh lên ngôi Hoàng hậu, vậy mà giờ ngay cả chính thê của một viên quan thất phẩm nàng ta còn không làm nổi thì làm sao có thể làm Hoàng hậu được?”

“Đồ lừa đảo nhà ngươi, đồ lừa đảo!”

Lão đạo sĩ què bị lắc đến khó chịu nhưng không hề tức giận.

“Lão hủ không nhìn nhầm, ngày phu nhân Tướng phủ sinh nở, lão hủ bấm tay tính toán, thấy đứa bé gái này trời sinh đã có phượng mệnh, vậy thì chẳng phải ngươi là Quốc cữu gia rồi sao?”

Liễu Xuyên Trạch như bị sét đánh, bàng hoàng buông tay ra. Hai chân hắn mềm nhũn, ngã khuỵu xuống đất. Hẳn là hắn đã nhớ ra rồi. Khi lão đạo sĩ què đến cửa xin nước uống, Liễu Thừa tướng đã nhờ ông ta xem mệnh cho đứa bé trong bụng phu nhân. Lão đạo sĩ ấy bấm tay tính toán, rồi tấm tắc khen lạ:

“Tướng gia, phu nhân của ngài đang mang thai một bé gái, thật sự là quý không thể tả, cả đời thuận buồm xuôi gió, đúng là trời sinh Phượng mệnh!”

“Ngài và quý tử, một người là Quốc trượng, một người là Quốc cữu, thật sự là tôn quý vô cùng.”

Cả nhà họ Liễu vui mừng khôn xiết. Dù cho sau này biết ta mới là thiên kim thật sự. Người nhà họ Liễu đã tụ lại bàn bạc riêng với nhau.

“Cha, mẹ, năm đó có đạo sĩ từng nói, nữ nhi nhà họ Liễu là Phượng mệnh. Hôm nay con đã đi xem nữ tử bán thịt heo kia, đúng là thô thiển không chịu nổi. Ông trời để hai đứa trẻ bị tráo đổi chính là muốn đưa Nguyệt Nịnh có Phượng mệnh đến nhà họ Liễu, giúp nhà họ Liễu một bước lên mây.”

“Xuyên Trạch nói đúng, nếu để các phu nhân khác biết ta sinh ra một đứa con gái bán thịt heo thì đúng là mất hết mặt mũi. Vẫn là Nguyệt Nịnh tốt hơn, vừa dịu dàng đoan trang, vừa nhìn đã biết có số mệnh làm Hoàng hậu.”

“Phu nhân nói phải, bản tướng cũng không muốn có một đứa con gái thô thiển. Liễu phủ chúng ta có một mình Nguyệt Nịnh là đủ rồi. Tuy nói rằng hiện nay đương kim Bệ hạ không muốn chọn nữ nhi nhà thế gia làm Thái tử phi vì sợ ngoại thích chuyên quyền, nhưng Nguyệt Nịnh ưu tú như vậy, biết đâu lại được chọn thì sao.”

Bọn họ đã quên mất. Lúc đạo sĩ bói toán, Liễu phu nhân vẫn đang còn mang thai, hai đứa trẻ còn chưa bị tráo đổi.

Lão đạo sĩ què chân kia đã tính ra.

Chính là mệnh cách của ta.
 
Đồ Tể Mưu Phản - Phong Xúy Quá Nhĩ Đích Tâm Oa
Chương 11: Hoàn


32

Huynh trưởng nhanh tay lẹ mắt nhét một xấp ngân phiếu vào tay thái giám rồi lại cẩn thận lẩm bẩm:

“Muội muội sắp vào cung làm Hoàng hậu rồi, vậy chẳng phải ta đã trở thành Quốc cữu gia sao?”

“Sau này phải cẩn trọng lời nói việc làm, tuyệt đối không thể làm mất mặt muội muội được.”

Ba chữ "Quốc cữu gia" đã k*ch th*ch mạnh vào thần kinh của Liễu Xuyên Trạch. Lão đạo sĩ què chân tò mò liếc nhìn Khương Du Phong, sau đó lại dời mắt về phía Liễu Xuyên Trạch:

“Kỳ lạ, mệnh Quốc cữu của ngươi sao lại chạy sang người của nhà họ Khương rồi.”

“Mười sáu năm nay đã xảy ra chuyện gì?”

Liễu Xuyên Trạch nghe vậy bỗng khóc rồi lại cười, cười rồi lại khóc, cả người trở nên điên dại.

“Năm đó vì câu nói Phượng mệnh kia, ta đã nâng niu Nguyệt Nịnh trong lòng bàn tay suốt mười sáu năm, nàng muốn sao ta không dám cho trăng.”

“Dốc hết tâm huyết, vậy mà lại nâng đỡ một kẻ giả mạo.”

“Không ngờ… không ngờ… muội muội… muội muội ruột của ta… thế mà lại là Phượng mệnh.”

“Nếu như năm năm trước nhận lại muội ấy, vậy chẳng phải ta đã là Quốc cữu gia rồi sao…”

“Haha, ta là Quốc cữu gia… Ta là Quốc cữu gia…”

Liễu Xuyên Trạch điên điên khùng khùng gào thét. Liễu phụ hối hận khôn nguôi, hai mắt nhắm nghiền rồi ngất lịm đi.

Ồ hô.

Mệnh Quốc trượng của ông ta cũng tiêu tan rồi.

33

Ngày vào cung là một ngày rất đẹp trời. Cha mẹ khóc lóc nắm lấy tay ta:

“Nam Nam, vào cung rồi phải cẩn trọng lời nói việc làm, mẫu thân không cầu con giàu sang phú quý, chỉ cần con cả đời bình an thuận lợi là được.”

“Nhà chúng ta không sợ bị tru di cửu tộc, ta và cha con đều là cô nhi, dưới gối chỉ có con và Du Phong thôi, gặp chuyện không cần phải sợ.”

Huynh trưởng nhét xấp ngân phiếu đã chuẩn bị sẵn vào lòng ta:

“Trong cung có nhiều nơi cần lo lót, nhà họ Khương chúng ta không thiếu tiền, nếu thiếu bạc thì nhớ nói với huynh trưởng.

Ta cũng gắng gượng lau nước mắt:

“Cha, mẹ, huynh trưởng, mọi người yên tâm. Hoàng thượng hiện tại là một vị minh quân hiếm có, lần này nữ nhi vào cung nhất định sẽ không sao đâu.”

Đoàn nghi trượng rầm rộ đi khắp các ngõ hẻm phố lớn của kinh thành, giữa đám đông dân chúng đang hân hoan, ta nhìn thấy một gương mặt quen thuộc. Liễu Xuyên Trạch trà trộn trong đám người, râu ria lởm chởm, tóc tai bù xù. Áo vải thô trên người cũng đã rách nát tả tơi. Hắn liều mạng gào lớn trong đám đông:

“Ta là Quốc cữu gia, Hoàng hậu đương triều là muội muội ruột của ta.”

“Nam Nam, muội nhìn huynh một cái đi, chúng ta có tình máu mủ ruột rà mà!”

Có mấy tên gia đinh mặt mày hung ác xông lên đạp hắn ngã lăn ra đất, vừa đánh vừa chửi:

“Tiện dân ở đâu ra mà dám tự nhận là hoàng thân quốc thích!”

“Muội muội của ngươi rõ ràng đã gả cho Tống lão gia nhà chúng ta làm tiểu thiếp. Kết quả mới được ba ngày đã cuỗm hết vàng bạc châu báu trong phủ rồi bỏ trốn!”

“Tiền thuốc thang cho cha mẹ ngươi đang nằm trên giường bệnh đều do Tống lão gia nhà chúng ta trả đấy, còn tưởng mình vẫn là Tướng phủ vinh quang vô hạn của ngày xưa sao? Nói cho ngươi biết, số tiền đó đều phải trả lại!”

34

Liễu Xuyên Trạch bị đánh đến không có sức phản kháng. Hắn vốn là một thư sinh, đã đọc sách thánh hiền mười mấy năm. Tay trói gà không chặt. Nhà họ Liễu đã trở thành thứ dân. Bạn bè ngày xưa không một ai dám qua lại. Liễu phụ và Liễu phu nhân lại càng không biết mưu sinh, chỉ sau vài ngày lao lực vất vả đã ngã bệnh.

Liễu Xuyên Trạch hai bàn tay không kiếm nổi một lạng bạc, bèn tự ý gả Liễu Nguyệt Ninh cho Tống lão gia đã ngoài sáu mươi. Ngày xuất giá, Liễu Nguyệt Ninh gào khóc điên cuồng, thề chết không chịu lên kiệu hoa. Nàng bị Liễu Xuyên Trạch tát một bạt tai vào mặt:

“Nếu lúc trước mẫu thân ngươi không tráo đổi muội muội ruột của ta thì giờ ta đã là quốc cữu gia danh chính ngôn thuận của triều này rồi!”

“Tệ hơn nữa, nếu ba tháng trước ngươi chịu gả cho Tuyên Vương, nhà họ Liễu chúng ta đã giữ được chức Thừa tướng rồi.”

“Thế mà bây giờ, chính ngươi đã hại Liễu gia đến mức không còn gì cả!”

“Ta đã nhận dính lễ năm trăm lạng bạc rồi, hôm nay ngươi không gả cũng phải gả!”

“Một kẻ giả mạo như ngươi được hưởng phúc ở phủ Thừa tướng suốt mười sáu năm qua, cũng đến lúc phải báo đáp rồi.”

Tám nghìn lạng vàng thì hắn còn tiếc rẻ Liễu Nguyệt Ninh, không nỡ gả đi. Giờ chỉ có năm trăm lạng bạc, hắn lại không chút do dự mà đẩy nàng ra. Quyền cước của đám gia đinh vẫn không ngừng trút lên người hắn. Liễu Xuyên Trạch làm như không biết, chỉ cố ngẩng cao đầu, gắng nhìn ta thêm một lần qua biển người. Miệng vẫn gào lên bằng tất cả sức lực:

“Nam Nam, ta mới là huynh trưởng ruột thịt của muội mà!”

Ta mỉm cười, ngoảnh mặt đi. Ta đã có huynh trưởng và người nhà của mình rồi. Huynh trưởng của ta, từ nhỏ mỗi khi ra ngoài đều sẽ mang kẹo mạch nha về cho ta. Huynh ấy sẽ cẩn thận dành dụm từng đồng mà phụ mẫu cho rồi mua cho ta cây trâm cài tóc mà ta thích. Từ khi còn rất nhỏ, ta đã là viên minh châu trên tay của Khương gia rồi.

Đoàn nghi trượng dần đi xa, ta vẫy tay từ biệt người thân lần cuối. Ánh mắt ta lướt qua Liễu Xuyên Trạch. Chẳng hề nhìn lại hắn thêm một lần.

Từ đầu đến cuối. Ta chưa bao giờ cần đến bất cứ tình thân nào từ nhà họ Liễu.
 
Back
Top Bottom