Tâm Linh • NGŨ HÀNH LỆNH •

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
343684378-256-k216544.jpg

• Ngũ Hành Lệnh •
Tác giả: momgchieuhoa
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Tác Giả : Ivy Tấn Khoa
Thể Loại : Tâm Linh - Kinh Dị - Bắt Ma
/ Dẫn : Lưu Quang Minh - một cậu sinh viên nhát ma sống trong một khu trọ tăm tối,mịt mù và thường xuyên xảy ra những chuyện ly kì đến đáng sợ.

Từ nhỏ đã tiếp xúc với tâm linh,Minh cảm giác mọi chuyện xung quanh luôn có uẩn khuất đến đáng ngờ.

Được một lần thăm quê,Quang Minh đã gặp một biến cố lớn thay đổi cuộc đời cậu... / Tags: nguhanhlenh​
 
• Ngũ Hành Lệnh •
Dãy Trọ


Năm nay,Lưu Quang Minh,một cậu sinh viên năm hai nghèo kiết xác,lúc nào cũng mua một hộp xôi mặn ăn vào buổi sáng,mặc cái áo hoodie đen và đôi dép lào để đi học.

Phèn thôi rồi !

Nên là không có đứa con gái nào thèm đến nó.

Nó là con nhà quê,lên thành phố để học và mưu sinh,ngoài đi làm thêm ở quán cà phê ra thì chỉ có về nhà ôm điện thoại chơi game.

Chán chết !

Nó sống một mình trong khu trọ nhỏ,mà cái trọ lại nằm trong góc khuất gần nghĩa trang.

Sáng thì không nói,tới tối là lại sợ vì ở đây mịt mù,âm u,nhìn như dãy nhà bỏ hoang.

Thằng Minh thì lúc nhỏ đã tiếp xúc với tâm linh,ba má nó làm nghề hành pháp,chuyên bắt ma bắt quỷ ở dưới quê.

Mà ba nó mới mất năm trước,không rõ nguyên nhân vì sao,chỉ biết khi chết ổng có vết cào bấy nhầy trên lưng,như có con vật gì đó cào lên vậy...đỏ ngầu...

Giờ má nó sống có một mình nên cứ hai tháng là nó lại về thăm má nó.

Thi cử nhiều quá thì không về,hên xui.

Còn chuyện nó tiếp xúc tâm linh,cũng vì vậy mà nó bị ám ảnh ma cỏ,không dám về nhà sau 9 giờ tối,kẻo có người theo.

Minh nó nhát ma,nhưng không hiểu vì sao những chuyện tâm linh cứ dính tới nó.

Hôm đó,nó đi về nhà lúc 8 giờ tối,vừa về tới nhà đã khóa cửa,mặt trong của cửa dán bùa chú kì lạ,đó là của nó.

Nó thỉnh từ bà trong chùa về,nghe nói linh lắm.

Nó dán ở cửa,sợ có vong linh nào đó muốn vào.

Mà cái dãy trọ này không biết vì sao đêm nay tối lạ thường,đèn bên ngoài cứ chớp nháy.

Nó hơi sợ nên cũng đi nấu mì ăn.

Tới 10 giờ,nó nhìn qua cửa sổ từ căn bếp,một màu tối đen hướng ra bờ tường gần nghĩa trang,hiu quạnh,cằn cỗi,lá rêu lạnh bất thường.

Nó hơi sợ liền đứng lên tới đóng cửa.

Vừa chạm vào cánh cửa thì một bàn tay đầy máu bắt lấy tay cậu mà rằng :- Minh ơi cứu cô với !

Cứu cô với Minh ơi !Thằng Minh rụt tay lại sợ chết khiếp,nó nhìn ra thì thấy cô Hồng nhà hàng xóm đầu chảy máu,cô vừa nhảy toáng vừa cầu cứu Minh.

Minh nói lại :- Sao cô chảy máu vậy,cô có sao không?Vừa nói dứt lời thì ông An,là chồng của cô Hồng,nắm tóc cô dựt về sau lôi mạnh về nhà.

Thằng Minh lục lội chìa khóa mở cửa nhưng lại không kịp nữa.

Cô Hồng bị lôi vào nhà đánh đập dã man.

Nghe nói cô Hồng biết ông An đánh bài thua lỗ nên có khuyên ngăn nhiều lần,nhưng lần này ông vừa về đã say xỉn.

Vì quá ghét sự lèm bèm,ông lên cơn điên và đánh đập vợ mình .

Thằng Minh ra tới nơi cũng không thể nào giúp cô Hồng được vì ông An đã khóa cửa từ bên trong.

Nó đập cửa,đập mãi,tiếng than khóc của cô Hồng vọng ra bên ngoài bị hàng xóm nghe thấy.

Mọi người hối hả chạy qua xem có chuyện gì.

Bỗng dưng tiếng cô tắt hẳn,cũng không có tiếng động nào khác vang lên.

Ông An bỗng nói để vọng tiếng ra ngoài :- Thôi !

Tôi xin lỗi bà !

Giờ ngồi xuống đàm phán !Mọi người không nghe thêm bất cứ âm thanh gì,chỉ xôn xao là chắc họ đang nói chuyện với nhau liền lui về.

Chỉ có thằng Minh đứng đó,chăm chăm nhìn về cái khe cửa sổ.

Cậu không nghĩ là mọi chuyện dễ dàng như vậy.

Nhưng bây giờ ở đây cũng không có ích gì,đường khuya vắng vẻ,có khi đứng lâu sẽ thấy những thứ không sạch sẽ.

Sáng hôm sau,thằng Minh dậy sớm,hôm nay nó không đi học,được nghỉ hè nên đang dọn đồ về quê,mà ngày mai nó mới về.

Vừa 5 giờ 30 sáng là nó đi đổ rác,nhưng hôm nay không thấy cô Hồng ra đổ,chắc là còn ngủ.

Nhưng mà hôm nay khứa nào đó ăn cái gì mà hôi quá,hay là chuột chết bên kia vách tường.

Cái mùi xộc thẳng lên mũi,một mùi hôi khó chịu,ám mùi kinh khủng,nó cứ xồng xộc,inh inh,bắt nguồn từ cái thùng rác nhà ông An.

Nó mới tiến gần ngửi thử thì đúng thật.

Minh mở thùng rác ra,trong đó có tầm hai ba cái bịch đen,nó thấy mùi hôi quá liền mở ra định dục dùm cô Hồng.

Bỗng dưng nó điếng người ngã ra sau,chỉ tay vào thùng rác,la toáng lên :- Má ơi !!!

Trời ơi...Trời...Trời...!Có vài người chạy lại hỏi cái gì,nó chỉ vào thùng rác với vẻ mặt sợ hãi tột độ nói rằng :- Cô ơi...cô...trong thùng rác...có cái...ĐẦU NGƯỜI !Mọi người nhìn vào thùng rác thì tá hỏa gọi điện cho công an tới ngay.

Nhanh chóng sau đó,công an cũng đã tới,khám nghiệm tử thi thì biết đây là đầu của cô Hồng,còn xác nằm dưới giường của hai vợ chồng,chân tay đã bị chặt và cất trong tủ quần áo.

Miệng còn bị bịt băng keo đen,mắt trừng ra,trên đầu còn tươm máu.

Ông An bị cảnh sát bắt vì tội giết người.

Những người trong dãy trọ bắt đầu bàn tán,xì xầm nói rằng chuyện hôm qua là do ông An đã thủ tiêu cô Hồng và giả việc đàm phán.

Thì chắc chắn là vậy mà !

Ngày hôm đó,thằng Minh đã không thể làm gì,bủn rủn tay chân vì chứng kiến những thứ đáng sợ.

Không dám tắm,không dám ăn sáng,chỉ bần thần trên gác nằm như vậy cho tới trưa.

Nó chờ cho hết ngày rồi ngày mai về quê thăm má nó,nó sợ lắm rồi !

Bỗng nhiên nó đang nằm thì có ai đó gõ cửa,nó gáng dậy mà đi xuống mở.

Nó vừa mở cửa ra,nhìn ra ngoài,chẳng có ai cả,không một ai đứng đó,cũng không ai đứng ở con đường này.

Nó sợ quá mà đóng cửa lại.

Sau đó tiếng gõ cửa lại vang lên,nó vừa quay đi thì quay lại,ngoảnh về cánh cửa.

Tay run run mà xoay nắm cửa,cửa mở ra thì cảnh sát đang đứng đằng trước và nói với anh :- Chào anh,chúng tôi là cảnh sát,mong anh hợp tác với chúng tôi lấy lời khai vì làm nhân chứng.Nó cũng đồng ý mà đi lên phường hết cả buổi trưa,tầm chiều chiều gần chợp tối.

Nó về nhà trong tiếng thở dài,hôm nay quá mệt mỏi đối với Minh.

Nó đi chậm về phía dãy trọ,hôm nay chiều vậy mà không thấy ai,quạnh hiu.

Nó đi từ từ về,ngước mắt lên thì thấy một bóng đen đứng trước mặt nó.

Nó đứng hình,cả người giật bắn về sau,cầm cập mà hỏi :- Ai...ai đó...?Bóng đen đó lẳng lặng đi về phía anh,anh vừa nhắm mắt thì nó đã chìa ngay trước mắt,cách nó có một gang tay.

Minh quá sợ hãi mà quơ tay loạng choạng,chạy về phòng,lấy balo chạy về quê luôn,không đợi tới mai được nữa.

Bóng đen đó lại từ từ đi về phía nghĩa trang,đi xuyên tường mà về nơi âm khí nặng nề...
 
• Ngũ Hành Lệnh •
Chuyến Xe Đêm


Tại trạm xe buýt,thằng Minh dụi mắt nhiều lần,nó đã không tin rằng ban chiều mình thấy một nhân vật khuất mặt khuất mài ở ngay trước mặt nó.

Nó ngẫm nghĩ lại,chắc hẳn là linh hồn của cô Hồng vừa mất.

Nhớ lại,chỉ thấy một bóng đen mờ mờ,khuôn nhan không rõ,cứ lơ lơ lửng lửng,tóc trải dài qua che kín mặt như bao lời kể mà nó được nghe ngày xưa.

Đã là khuất mặt khuất mài thì không thể nhìn được hình hài khuôn mặt,mà không thấy có khi lại đỡ hơn đôi phần.

Nó ôm mặt,lo lắng,nó sợ cái vong đó ám mình và theo mình.

Nó nghĩ một lúc thì xe buýt chầm chậm tới.

Không hiểu vì sao mà con đường hôm nay ít người qua lại,trạm xe buýt cũng chỉ có mình Minh,nó cũng không làm lạ mà đi lên xe.

Lúc nó lên xe thì thấy cảm giác ớn lạnh sau lưng,nó nhìn về sau thì không hiểu vì sao mà có một cô gái đi sau từ lúc nào.

Nó khó hiểu vì bởi lẽ ban nãy tại trạm và các hai bên vỉa hè đều chẳng có ai.

Minh cũng ráng bình tĩnh mà lên xe.

Nó ngồi ngay dãy thứ ba từ cuối đếm lên,sát bên cửa sổ vì nó muốn nhìn cảnh Sài Gòn đêm một lúc,còn cái người phụ nữ khi không xuất hiện kia lại ngồi dãy cuối cùng.

Xe buýt đêm cũng vắng,chỉ có Minh,người phụ nữ,một bà ông cụ,một ông trung niên và bác lái xe.

Yên ắng đến lạ,lúc xe vừa khởi hành Minh cũng chưa suy nghĩ gì nhiều.

Lúc đi vào một con đường vắng mà hai bên là nghĩa trang,thằng Minh có vẻ sợ liền nhít vào một ghế.

Cả hai người đàn ông đã ngủ,bác lái xe thì vẫn làm việc,còn người phụ nữ,cô ta trườn cái đầu dài của mình xuống và lè lưỡi ra.

Cuối cùng thằng Minh cũng biết ả ta chính là ma.

Minh nổi da gà,sởn tóc gáy,mắt trợn lên vì sợ,nhưng ả vẫn không buông tha cho cậu.

Nó cứ kêu...*Khè khè khọt khọt*Như đang có vẻ muốn làm gì đó với thằng Minh.

Minh sợ quá liền đứng lên thì ả ta cũng đứng lên.

Bỗng dưng xe dừng lại.

Con ma hết hồn nên rút đầu và lưỡi về,Minh thì té nhào về đằng trước do quán tính.

Cửa xe mở ra chầm chậm,một chàng thanh niên tầm 25,26 lớn hơn Minh bước lên.

Tay cầm một cái túi đeo chéo,tóc nhuộm trắng để dài hai sợi xuống vai,còn đằng sau búi gọn.

Lông mày của anh khá lớn và rậm,mắt tròn xoe.

Tướng anh nhìn chững chạc và trên tay còn đeo 5 cái vòng bằng bạc khá lớn,nhìn rất nặng nề.

Anh đi về phía Minh,kêu mình ngồi khép nép vào hàng ghế gần cửa sổ,còn anh thì ngồi kế.

Minh không hiểu vì sao nhiều ghế như vậy mà anh không chịu ngồi hay là anh có ý định xàm xỡ nó.

Thằng Minh che cây hàng lại,sợ quay qua quay lại là mất tiêu.

Nhưng may ra,anh ngồi ở đây có khi con ma sợ lại không dám phá.

Được một lúc thì anh ta thiếp đi,ngủ ngái khò khò.

Vậy là xong!

Con ma sẽ giết Minh mất.

Thằng Minh ngồi co rúm lại,con ma lại thò đầu và lưỡi nó xuống chỗ Minh,bây giờ thì Minh khó thoát khỏi con ma này rồi.

Số đã tận.

Bỗng dưng anh ta lắc cánh tay khi đang ngủ,5 chiếc vòng bạc cứ vang lên từng đợt.

Anh ta vừa nhắm mắt vừa nói :- Quả nhiên tôi ngồi đây không sai !Anh lắc từng cơn,một luồng khí lạ mà thằng Minh thấy,nó màu bạc,đang vang vào con ma.

Con ma cứ nghe tiếng lại hiện nguyên hình,khó chịu mà co mình lại.

Anh ấy thấy vậy liền lắc nhiều hơn,cái vòng hắt ánh sáng bạc vào nó khiến nó vùng vẫy.

Cuối cùng anh hút hồn ma vào chiếc vòng rồi bọn chúng dừng tỏa sáng.

Anh ta quay qua nhìn Minh mà rằng :- Xe vắng khách thì ngồi gần ở chỗ có người dùm,tránh những chỗ cuối xe.

Nguy hiểm lắm !Vừa nói xong,Minh chưa kịp cám ơn hay hỏi anh ta là ai tên gì thì anh đã nhờ tài xế dừng lại để xuống xe.

Thằng Minh qua bên dãy bên kia để tạm biệt anh.

Anh vừa xuống xe,Minh thấy hơi rợn người,nhìn ra cửa sổ,khung cảnh là đồng không mông quạnh,hiu hiu tối mịt mù mà anh lại dừng nơi không có ánh đèn hay cái nhà nào.

Anh vừa xuống,xe đi dần xa,Minh vẫy tay theo chào anh,chớp mắt cái biến mất.

Minh bất giác :- Sao anh ta biến mất nhanh vậy ?Có lẽ nào hắn ta cũng chính là một...Thằng Minh sợ quá nên lên gần chỗ cú trung niên ngồi,chú cho nó ngồi kế,cũng khiến nó an tâm mà thiếp đi.

Đến một trạm nào đó lạ lắm,đây là một ngôi làng,trước cổng có cái miếu,hai bên là hổ giữ cửa,mà không hiểu sao tượng hổ đã mất đầu.

Kì quái ở chỗ nữa là đây là làng của thằng Minh, nó vừa xuống xe đã thấy mùi âm khí nặng nề.

Có khi nào,nó sắp gặp chuyện gì không may?
 
• Ngũ Hành Lệnh •
Căn Nhà Vắng


Quang Minh lẳng lặng bước dần trên con đường lắm lem bùn đất trong làng.

Con đường mòn tĩnh mịch,trơn trượt,hai bên là đồng ruộng bạt ngàn,nhưng ban đêm cứ như có những bóng đen vẫy ray chào cậu một cách bất giác và ma mị.

Nó đi gần tới một cái đình,vào thấy tượng phật quan âm bồ tát liền lạy vài cái,thắp cho một nén nhang để cầu bình an.

Nó cũng thắp cho các đấng bề trên một nén nhnag y vậy vì nó biết họ sẽ phù trợ mình tránh gặp những chuyện không hay ở nơi này.

Lúc nó vừa đi khỏi thì hàng đa bên cạnh liền có tiếng động,nó sợ quá liền bước đi nhanh.

Trên cây,có vài ba con dơi bay đi,xà xà trên mặt đất.

Đồng hoang lại hiện một cách tĩnh lặng,tiếng ếch nhái cũng đã vang lên,Minh vừa đi vừa niệm chú rằng sẽ tai qua nạn khỏi.

Đi được một lúc thì cũng tới nhà má nó,tại nhà má nó cũng gần đình làng,cũng thật may mắn.

Nếu nó đi xa chút nữa,có khi là ngất xĩu vì sợ.

Vào nhà,cái nhà tối om như một cái hang không có ánh sáng.

Cái đèn dầu bên cạnh thì nhòe nhòe,lửa không mạnh,chỉ vừa đủ thắp sáng một cái bàn.

Nhà hôm nay rất lạnh,Minh nó biết rằng một ngôi nhà giữa đồng hoang như thế này,có thể cũng có âm khí,nhưng nó đành bỏ qua mà cất lên tiếng gọi mẹ không quá lớn :- Mẹ ơi !

Mẹ có nhà không mẹ !

Con về rồi nè !Không một tiếng động nó khác hiện lên,nó không dám lên tiếng lần hai,nó có cái gì đó sờ sợ.

Nó thấy trái quýt của mẹ làm rơi,mà hình như nó hư rồi,liền đá vào góc nhà nơi khuất ánh sáng.

Nó vừa ra cửa xem coi có ai không thì quả quýt từ trong bóng đêm lăn ra...

Thằng Minh thì không để ý vì nó nghĩ nãy ném mạnh nên là quả quýt mới dội ngược ra.

Nó bắt đầu cầm cây đèn dầu lên và đi ra sau nhà.

Nhà nó có cái vườn sau sân,cũng mát mẻ lắm.

Vừa bước ra thì nghe một âm thanh kì quái phát ra từ phía sau...* tiếng động như một viên bi đang xoay tròn mặt gỗ *Nó từ từ quay lại,không có ai,nhưng nó thấy.

Ánh sáng của đèn đường quê phả vào nhà ngay chỗ cái bàn vừa nãy,hiện lên một viên bi.

Nó ngẫm lại : " Vừa nãy mình không thấy viên bi đó,sao nó lại có ở đó!".

Ban nãy trên bàn thực chất chỉ có mỗi cái đèn dầu,không còn gì khác,bây giờ lại có một viên bi cứ xoay chuyện thành hình một vòng tròn.

Chạy qua chạy lại như có ai đang điều khiển nó vì bởi lẽ bây giờ không có gió...Nó lại ngờ ngợ là do cái bàn có vết hằn nên viên bi từ đó mà dịch chuyển.

Được một lúc,thì nó rơi xuống đất...

Thằng Minh giật mình,nó đâm chiêu nhìn vào viên bi,và rồi viên bi đi về phía của nó.

Nó lùi dần về sau rồi bị viên bi rượt đuổi,nó bỏ chạy.

Minh chạy ra sau vườn nhà,nơi có hàng cau rậm rạp,cái viên bi dừng lại,nó cũng dừng lại vì nó sờ thấy phía trước nó là một cái tay.

Nó sợ quá giật bắn mình về sau,quay mặt về trước,đôi mắt trừng trừng nhìn nó như người mất hồn,nó sợ quá nên lùi dần dần về sau.

Khi nhìn kĩ lại,đó là một người phụ nữ treo cổ.

Và thật chất đó chính là mẹ nó,nó vừa vợ vừa đau lòng mà tháo thòng lọng cho mẹ,nó mếu máo khóc thương.

Nhưng rồi từ trong nhà có cái bóng gì đó lạ lắm,từ trong màn đêm có một đôi mắt sáng trưng nhìn nó.

Từ từ tiến về nó.Cái bóng đó dần dần lộ diện,nhưng không biết vì sao nó lại thấy hình hài của cái bóng này.

Nhìn nó ghê lắm !

Mắt trợn tròng,sâu thẳm,miệng be bét máu với răng nanh,đầu thì bù xù,móng tay dài như là loài chim cắt.

Nó không có chân nhưng nó lại có bốn cái tay nhìn rất là đáng sợ.

Thằng Minh hối hả quay lưng chạy đi nhưng không biết nên trốn chỗ nào cho an toàn,nó nhớ ra mẹ có lập một bàn thờ tổ thờ thần trong phòng nên nó cố gắng thục mạng chạy ra cửa trước mà kiếm đường vô.

Nó vừa chạy từ cửa trước vào đã bị cái bóng đẩy cái tủ kính va vào Minh khiến nó văng vào phòng thờ của mẹ.

Cũng may mà Minh văng vào phòng này,nhưng lạ thay đồ đạc trong phòng đã tan nát,đồ mà mẹ dùng để thờ cũng đã không còn gì mà chỉ còn lại những mảnh vụn.

Minh sợ xanh mặt mài,cái bóng đỏ đó lại xuyên qua cái tủ mà bay vào trong,khè cái miệng ra đầy máu me và nước dãi.

Nó bay đến bóp cổ Minh khiến nó sắp ngộp chết.

Khi sắp chết,Minh nghe văng vẳng tiếng gì đó rất quen tai. * Boong Boong...Boong *Một câu nói được phát ra vang vào tai của nó : - Thiên Linh Địa Linh,hiện về cho Chuông Dương Đồng bắt linh !

Dương Chấn !Lại ba tiếng Boong phát lên theo nhịp gõ,một tiếng rung chấn mạnh đẩy cái bóng văng vào tường khiến Minh chạy được ra ngoài.

Một người đàn ông cao to lực lưỡng,đầu không có tóc,mặc một bộ đồ như một thầy pháp,đeo nhiều chuỗi phật.

Ông còn đeo một cái chuỗi rất lớn trên cổ,viên nào viên nấy lớn như quả bóng bàn,rất nặng.

Ông đứng vững mà lại tiếp tục gõ,thấy vậy Minh sợ quá đứng sau lưng ông.

Cái bóng bị áp chế liền thu mình lại,ông ấy gõ một lần nữa vào lư đồng,sau đó dùng cây gõ chạm vòng quanh miệng chuông khiến âm vang thay đổi và nói lớn :- Thu Linh !Cái bóng đỏ từ từ được hút vào cái chuông đồng,rồi tan biến.

Khi thu linh xong thì Minh bất giác chạy ra vừa mà tháo thòng lọng,khóc lóc ỉ oi vì mẹ nó đã mất.

Vậy là từ nay nó mồ côi cả cha lẫn mẹ,không thể cứu vãn.

Người đàn ông kia bước vào và nói :- Thì ra,con là Minh.

Lưu Quang Minh đúng không ?Thằng Minh ngước đầu lên,thấy ông ta biết tên mình liền có chút không an tâm vì nghĩ ông ta theo dõi mình từ khía cạnh nào đó.

Nó hỏi :- Ông là ai?

Sao lại biết tôi ?Ông ngồi xuống,nói rằng :- Ta là Trần Vương,còn gọi là Thầy Tạ Qua Đồ,là sư phụ của ba má con.

Ta cũng là một thầy pháp và con cũng vậy...Lời nói đó thật kì lạ,nó biết rằng ba má nó cũng là thầy pháp lừng lẫy,nhưng mà chưa bao giờ kể nó nghe về ông ta.

Hơn nữa,sao ông ta lại nói cậu cũng là một thầy pháp,vì đơn giản là cậu chưa từng tiếp xúc bất kì loại hình bắt ma nào,sao mà cậu làm thầy pháp được.

Nó hoang mang liền hỏi lại :- Là sao thầy ?

Con không hiểu cho lắm !Qua Đồ trả lời :- Ba má con là thầy pháp,là học trò của ta,cả hai đều là học trò xuất sắc nhất mà ta từng dạy.

Ngày xưa,ta có 4 người rất mạnh,là ba má con và hai đứa con trai ở làng bên.

Tụi nó mạnh lắm,nhưng từ khi thầy lâm bệnh,không thể bảo vệ tụi nó,tụi nó đã phải tự đi trừ ma quỷ mà không có thầy.

Không may thì cả bốn đứa chạm trán với Ngạ Quỷ hơn 200 năm của một người đàn ông gọi là Bát Lão.

Con quỷ đó đã giết hai đứa con trai làng bên,còn ba má con thì chạy thoát.

Ta cũng không thể cầu hồn cả hai về vì hồn của chúng đã bị ăn mất.

Kể cả ba con,má con may hơn do con phát hiện kịp thời.

Họ luôn bị các Ngạ Quỷ Binh của Bát Lão truy sát để hấp thụ linh hồn của các người hành pháp cao tay,tu pháp cho hắn.Nói xong thì Qua Đồ cũng chia sẻ tiếp với cậu về việc cậu sinh ra :- Từ khi sinh con ra,ta đã biết con có đôi mắt âm dương,có thể thấy được ma quỷ,nên con mới thấy con Ngạ Quỷ vừa nãy.

Minh à !

Con phải theo thầy !

Vì người kế tiếp Bát Lão muốn giết chính là con !
 
• Ngũ Hành Lệnh •
Thục Sơn Quán


Tạ Qua Đồ đưa Quang Minh về nhà ông ta,cũng là nơi ông dạy các sư môn học đạo.

Trên đường về,con đường dài như dải lụa,quanh co,khúc khuỷu,âm u mịt mù trông ma mị đến lạ.

Nhưng nó may ở chỗ,đi kế nó là Tạ Qua Đồ,một bậc pháp sư mạnh mẽ của vùng làng này.

Ông vừa đi,tay chắp sau lưng,ông nói :- Minh à !

Con sợ gì sao ?Thằng Minh đi sao trả lời một cách e ngại :- Dạ...dạ...con quỷ vừa nãy,sao lại có màu đỏ vậy ạ?Tạ Qua Đồ nói với nó bằng chất giọng trầm và chậm rãi :- Khi con hành nghề pháp sư,chắc chắn sẽ phải học cách phân biệt quỷ và ma,thần và pháp sư.

Đối với những kẻ mang âm khí như ma quỷ sẽ phân làm đỏ và đen.

Với những cái bóng đen ngòm,đôi mắt sâu,không có mặt mày cụ thể,thì được gọi là khuất mặt khuất mày.

Tức là ma.

Ma thì do có chuyện gì đó còn vương vấn nhân gian mà ở lại,có thể là muốn trả hết nghiệp,còn oán hận hoặc là thương nhớ người dương mà không muốn đi.

Ma thì cũng có ma tốt,cũng có ma xấu,nên phải biết phân biệt mà hành pháp.

Còn đối với quỷ,là một cấp bậc cao hơn ma,quỷ thì đã không còn là một con ma hiền nữa,tâm tinh của Ngạ Quỷ lúc còn sống ác độc,làm chuyện ác quá nhiều nên trở thành ngạ quỷ,cũng có thể ở phàm giới lâu quá,đi hại người khác cũng thành Ngạ Quỷ.

Nói chung đã làm Ngạ Quỷ thì không có tốt !

Con có hiểu không ?- Dạ con hiểu !

Ủa mà thầy ơi !- Sao con ?- Đó giờ con mới nghe họ tên mà lạ như vậy,cũng không biết vì sao ba mẹ con không tiết lộ cho con biết về thầy.

- À thì ra là chuyện đó !

Những người làm nghề này thường phải có cái tên nào đó khác lạ hơn người thường để dễ phân biệt.

Giống như thầy nè,tên thật là Trần Vương,hiệu là Tạ Qua Đồ.

Hiểu hôm !

Mà ví dụ mà ma nghe được tên chúng ta,thì cũng biết mà đi theo để chúng ta có thể kịp thời chỉ cách cho họ đi đầu thai siêu thoát.

Còn với những thứ khác thì nên cẩn thận cách gọi tên nhau hơn.

Tránh gặp nguy hiểm !

Để thầy dắt con về Thục Sơn Quán,lấy thánh ý của các ngài rồi cho con hiệu nha !- Dạ thầy !Cả hai đi hết đường thì đã cũng dần sáng,vì thằng Minh về lúc đã 3 giờ,giờ ma quỷ lộng hành đáng sợ nhất.

May mà Tạ Qua Đồ đến kịp lúc,e là cũng mất mạng.

Cả hai tiến về Thục Sơn Quán.

Thục Sơn Quán nằm tại phía Đông của làng,là một căn nhà lớn với các bố trí hình chữ U,sân trước và sân sau.

Nhà được xây như lúc xưa,nhà tường lợp ngói đỏ,sàn lát gạch nung man mát.

Trước nhà có đôi ba cây chổi và mấy cái mẹc chè phơi khô.

Ông dẫn nó gần tới nơi thì nói :- Đây là Thục Sơn Quán,bên tromg có thần tài thổ địa,có các Ngài cao cao tại thượng,Thiên Binh trấn giữ và các thầy pháp đời trước.

Thục Sơn Quán là nơi có Dương Khí mạnh nhất làng,ma quỷ không dám vào vị sợ Thiên Binh quở trách.

Tới cổng thì cả hai đi vào,tờ mờ 5 giờ sáng,mệt mỏi rã người.

Nó bước vào Thục Sơn Quán,tuy rằng nay là hè nhưng ở nơi đây mát mẻ,có cảm giác thanh dịu do chất gạch bao phủ.

Qua Đồ chạy một mạch vào gian chính,thằng Minh hoang mang,đứng yên ở cửa,sợ vào lại phạm lỗi gì của thiên ý.

Cậu thấy trên mẹc chè có cả sương sớm,nhìn rất tinh khôi nên đã động tay vào.

Liền có một giọng nói nữ nhi nào đó nói thỏ thẻ nhẹ nhàng khiến cậu phải e dè :- Nè !

Cậu kia,cậu làm gì với mẹc chè tôi phơi khô thế !Giọng nói dịu dàng cùng ánh mắt hồn nhiên khiến thằng Minh ngại ngùng, bất giác mà xin lỗi :- Cho tui xin lỗi !

Tui không có biết !

Cô ấy cười lên rồi nói :- Ông vào đây đi !

Chắc ông được thầy dẫn tới đây !- À đúng rồi !

Tui là Quang Minh,rất vui vì gặp được bà nha !- Con tui là Xuân Hoa,hiệu là Vương Ỷ Hoa,rất vui được gặp ông !- Vương Ỷ Hoa ?

Hiệu của bà đẹp quá !

Cứ như nhìn thấy được cả những đóa hoa trong trí óc vậy á !Ỷ Hoa cười mỉm tỏ ý vui thích khi được khen ngợi.

Sau đó,Ỷ Hoa hỏi lại :- Còn Minh,Minh có hiệu chưa?- À Minh chưa !

Chắc thầy đang chọn hiệu cho Minh !- Vậy à !

Vậy ra Minh là người cuối cùng của nhóm !- Người cuối cùng là sao ấy ?- Hoa cũng không rõ ,chỉ biết là thầy Đồ nói như vậy thôi !

À mà Minh cỡ khoảng...20 tuổi đúng không ?- Đúng rồi !

Sao Hoa biết hay vậy ?

- À tui cũng 20 tuổi nè !

Thấy chạc tuổi nên cũng hỏi như vậy !

Ai dè cũng đúng !Thấy tiếng cười giòn giã,Tạ Qua Đồ từ trong gian chính bước ra,đứng kế một chiếc trống đồng mà gõ ba cái.

Ngay lập tức Ỷ Hoa chạy ra giữa sân,bỏ mẹc chè đang làm dở.

Thằng Minh cũng chạy theo ra mà đứng kế Ỷ Hoa.

Sau đó,trong góc gian nhà phía Đông,có một chàng trai cao lớn,thân hình vạm vỡ như một pho tượng thần đang làm nhang cúng.

Anh bước ra ngoài mà nhìn Minh với ánh mắt thân thiện nói :- Đồ đệ mới sao ?Minh ấp úng trả mời :- À dạ...Trong gian phía Tây bỗng dưng cũng xuất hiện một người con gái có ánh mắt cáo sắc sảo bước ra,hào quang của cô ta tỏa ra thật mạnh mẽ,khuôn mặt cũng không biến sắc,ánh mắt vô định nhưng từng hướng cô ta nhìn đều khiến người khác cảm thấy lạnh lẽo.

Cô bước ra ung dung,nhìn về phía Minh với sự mờ nhạt mà ngay ngắn vào hàng.

Còn một thằng ất ơ nào đó từ trên mái nhà la đến :- Này !

Thằng kia là ai thế ?Cô gái kia trả lời :- Em hỏi ai đấy ?Thằng kia liền ậm ừ :- À...à em hỏi Ỷ Hoa thưa chị !Cô ta liếc hắn một cái khiến cả đám sợ co rúm,Ỷ Hoa cũng trả lời :- Là người mới !

Tên Quang Minh !Nó ờ một cái rồi cũng ngay ngắn vào hàng.

Quả nhiên không phải ai cũng dễ gần.

Tạ Qua Đồ bắt đầu nói với mọi người bằng chất giọng mạnh :- Từ nay,nhóm thầy pháp Ngũ Hành Sơn đã được tập hợp lại,xin các thiên binh trên trời chứng giám : 《 Hỏa Nhi - Nguyễn Thức Vĩnh,hiệu Diện La Hoán》《 Mộc Nhi - Lộ Xuân Hoa,hiệu Vương Ỷ Hoa 》《 Thủy Nhi - Dương Mẫn Nghi,hiệu Kỳ Duệ Nghi 》《 Thổ Nhi - Hồ Hoàng Thiên,hiệu Hồ Lệnh Tấn 》《 Kim Nhi - Lưu Quang Minh,hiệu Lưu Chu Tinh 》Xin chứng giám...Các học sư khác đều quỳ xuống gần vái khiến Minh bất ngờ.

Cậu cũng quỳ theo mà hành lễ lạy ba cái đối với Tạ Qua Đồ và bàn thờ các ngài.

Lưu Quang Minh trong đầu cứ nghĩ về cái tên mà Tạ Qua Đồ đặt cho anh - Lưu Chu Tinh.

Nghe nó rất lạ mà cũng hay hay.

Vậy là giờ đây Lưu Quang Minh chính thức trở thành một học sư của Thục Sơn Quán,là đồ đệ của Tạ Qua Đồ và là một thành viên của Ngũ Hành Sơn.
 
• Ngũ Hành Lệnh •
Pháp Khí


Sau khi được hành lễ xong thì từ trong nhà bước ra một người đàn bà với mái tóc buộc gọn hình củ tỏi,khuôn mặt phúc hậu,đoan trang.

Mặc một bộ bà ba áo tím quần đen,tay cầm ly trà mời thầy Tạ Qua Đồ uống.

Nghe Ỷ Hoa giới thiệu thì người phụ nữ đó là Liễu Cô,vợ của Tạ Qua Đồ,là người đàn bà quyền lực nhất ở đây,bà như một mái nhà che chở đàn con của Thục Sơn Quán.

Liễu Cô tên thật là Nguyễn Dương Liễu,là người hay nấu ăn,dọn dẹp cũng như giúp đỡ tụi nhỏ trong việc nhà.

Bà cũng là người có phép,có tài,nhưng chưa bao giờ để lộ ra cho bất kì ai xem.

Liễu Cô nhìn Quang Minh mà nói với chồng rằng :- Thằng bé đó đức phẩm cao quý,sau này người người trọng vọng,là một vị học pháp tốt.

Tuy vậy có hơi nhát ma,e là phải tiếp xúc nhiều hơn.

Quang Minh nghe được thì thắc mắc,sao Liễu Cô lại có thể biết được những chuyện đó.

Ỷ Hoa cũng kể lại là do Liễu Cô có đôi mắt dự cảm,biết được tất cả tính cách và nỗi sợ của mọi người.

Bà còn có sức mạnh cũng hơn người bình thường,có lẫn đã đánh thầy từ nhà rơi xuống mương xa.

Tạ Qua Đồ nghe xong thì cười,vì nếu pháp sư đi bắt ma mà sợ ma,e là không hay.

Nên là ông cho bọn nhỏ tự trải nghiệm trong vài ngày để làm quen với mắt âm dương và pháp khí trước.

Ông cũng nhờ bà cầm ra những chiếc hộp gỗ phủ đầy bụi,làm bằng da ngựa và gỗ cây liễu.

Bên trên mỗi hộp khắc một chữ theo trình tự : Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ.

Tạ Qua Đồ đặt Chuông Dương Đồng lên chiếc hộp khắc chữ "Kim",ánh sáng của mặt trời chiếu vào khiến chuông đồng phát sáng một màu vàng kì lạ và nói :- Chuông Dương Đồng là một Pháp Khí mạnh mẽ,mỗi lần gõ chuông sẽ gây ra âm vực khiến ma quỷ nghe phải sẽ bị yếu đi dần dần.

Nó được làm bằng đồng lấy từ 12 bàn tay pho tượng Phật trong những ngôi chùa Á Đông.

Pháp Khí này có thể thu linh bằng cách xoay bên thành chuông sau một lần gõ và hô to : Thu Linh.

Cái này thì để cho Chu Tinh,vì đây là pháp khí của mẹ con truyền lại.

Tiếp theo,Qua Đồ mở hộp "Mộc" ra thì có một chiếc phạt hình thù rất giống chiếc lá,chính giữa có viên ngọc lục bảo tinh xảo,ánh sáng xuyên qua làm tỏa sáng viên ngọc ấy.

Tạ Qua Đồ cất tiếng nói khi cầm Pháp Khí đó lên :- Đây là Bồ Đề Phiến,là Pháp Khí tạo ra được lực gió rất mạnh,tùy theo lực tay của người quạt.

Bồ Đề Phiến được lấy hình tượng lá bồ đề,nằm đằng sau tượng phật Di Lặc.

Phiến được làm từ gỗ cây bồ đề,được chạm khắc gân lá rõ nét,phủ lớp ngoài bằng trầm hương.

Có thể đẩy vong linh ra khỏi người bị nhập hoặc ép vong linh vào một vật thể nào đó.

Viên Ngọc Lục Bảo có khả năng lấy pháp lực của cây cối xung quanh để làm tăng sức mạnh cho Bồ Đề Phiến.

Ta dành cho Vương Ỷ Hoa,pháp sư thuộc Mộc Khí.Hộp "Thủy" cũng đã được mở ra,là một chiếc gương cầm tay,nhưng họa tiết hoa văn trên gương nhìn có vẻ cổ quái,khắc một dòng chữ cổ từ Trung Quốc thời Đại Đường được phiên dịch lại có nghĩa là : " Yêu ma quỷ quái không thể tránh khỏi xuất yêu hình ".

Chiếc gương được Tạ Qua Đồ cầm lên và nói :- Đây là Phản Yêu Gương,là một Pháp Khí,Cổ Khí được một nhà giả kim từ Trung Hoa luyện nên.

Được làm từ đồng của nhà giả kim,luyện gương dưới suối trong ngày trăng tròn,ghép lại với nhau trong ngày nhật thực mới toàn vẹn được chiếc gương này.

Cho nên Phản Yêu Gương mang trong mình khả năng bắt giữ và thu vào trong những vong linh bình thường cho đến khá mạnh mẽ.

Gương cũng có thể xem qua ai là quỷ ai là người và người đời còn gọi là Gương Chiếu Yêu.

Món Pháp Khí này giao cho...Kỳ Duệ Nghi nắm giữ,ta tin con có thể phát huy hết pháp lực của nó.

Tới hộp "Hỏa" thì biết chắc đó là ai,chính là Diện La Hoán.

Tạ Qua Đồ mở hộp ra,đó là một cây cọ viết và một cái nghiêng mực.

Tạ Qua Đồ nói với mọi người :- Đây là Hỏa Vân Ngài và Hỏa Vân Nghiêng.

Là hai Pháp Khí luôn song hành với nhau,Hỏa Vân Ngài là một cây cọ viết,có màu đen vân khắc đỏ,được làm từ một ông đồ lạ lẫm từ thời Đại Việt nhà Lý,được làm từ gỗ cây tùng,lông cọ được làm từ đuôi hươu sao và kết sợi qua máy kéo sợi tơ tằm.

Nó đại diện cho Dương Khí,có thể viết lên các lá bùa vàng để yểm Hỏa Khí vào vật thể,cũng có thể triệu Hỏa Khí từ trong lá bùa ra nhờ nét cọ phất lên thành chữ.

Còn Hỏa Vân Nghiêng được làm từ mực Giang Nam - Trung Quốc từ một lão thầy sống trên núi,chuyên dùng lửa để diệt trừ yêu ma.

Mực này tuy là bình thường nhưng khi gặp trúng yêu khí sẽ rực cháy,pháp lực mạnh mẽ khiến vong linh dễ bị tan biến.

Ta trao lại cho Diện La Hoán,nhớ giữ gìn cho kĩ.

Còn hộp " Thổ ",nó to hơn các hộp khác ba lần,không biết có gì bên trong khiến nó to tới vậy.

Tạ Qua Đồ không cầm nó lên được,chỉ biết mở nắp hộp ra và cho mọi người chiêm ngưỡng.

Là hai sợi dây xích dài bằng đồng có khắc chữ cổ : " Ngàn năm tù đầy chốn yêu ma quỷ quái ".

Lúc này,chỉ còn mỗi Lệnh Tấn là chưa có Pháp Khí liền cầm nó lên.

Cậu thấy nó nhẹ tênh,không một sức nặng gì có thể áp chế cậu cả.

Cậu đưa cho Diện La Hoán cầm thử thì cậu ta bị nó đè xém tí đã tắt thở vì quá nặng.

Tạ Qua Đồ phì cười và nói :- Thổ Khí bao đời nay luôn nặng,nếu Hỏa Khí có pháp lực lớn,Thủy Khí có thể mềm dẻo và bắt mắt thì Thổ Khí luôn có những Pháp Khí nặng như quả đất,khó mà kiểm soát sức nặng này,nếu Lệnh Tấn cầm nó mà không cảm thấy nặng,chứng tỏ con rất tài giỏi đó.

Đây chính là Dực Quang Xích,là hai sợi xích to lớn song hành cùng nhau,dùng để trói yêu ma quỷ quái lại.

Chúng được làm từ đồng luyện với vàng,khắc chữ,do một nhà luyện kim luyện nên,được yểm bùa từ các Ngài trong Phật Đường.

Nó dành cho Hồ Lệnh Tấn sử dụng.

Tạ Qua Đồ đứng trước bọn trẻ và nói lớn với khí chất ngút ngàn:- Đó chính là các Pháp Khí của các con sử dụng...và bây giờ chính là thời khắc các con tìm hiểu về khả năng của chúng và bắt đầu va chạm với thế giới tâm linh.
 
• Ngũ Hành Lệnh •
Trước Nhà


Sau khi được Tạ Qua Đồ trao những món Pháp Khí được lưu truyền lại thì bọn nhỏ lên đường đi dạo xung quanh làng xem có con ma con quỷ nào ló đầu ra chào đón chúng không.

Đi đến gần chợ,phía gần cây cầu,quan cảnh thật nhộn nhịp như đang có lễ hội.

Có vẻ như hôm nay các bác đánh cá mang về cá tươi nên mọi người mới ùa nhau ra mua như vậy.

Bọn chúng vào xem,chắc có lẽ Liễu Cô cũng sẽ tới đây nhanh thôi,cá tươi như này không mang về chiên thì quả thực chán lắm.

Chu Tinh đi được một vòng thì thấy một bà già lớn tuổi cầm một bọc cam mang về nhà,trên đường đi thì bọc bị rách,Chu Tinh nói với mọi người qua giúp đỡ bà ấy.

Chu Tinh,Ỷ Hoa,La Hoán nhặt lấy cam cho bà,còn Duệ Nghi và Lệnh Tấn đỡ bà lên.

Duệ Nghi thấy quen quen thì hỏi :- Bà Hai đây sao ?

Sao bà đi một mình vậy ?Bà nhìn rõ kĩ,thì nhận ra Duệ Nghi,bà cười nói :- Nghi đó hã,cháu lớn quá rồi,đẹp quá rồi,bà cũng không còn nhận ra cháu nữa.

Nay bà đi chợ nên cũng đi một mình,mua có bọc cam,đi chi cho nhiều người.

Duệ Nghi đáp lời một cách từ tốn :- Bà đã lớn tuổi rồi,mà sao thấy bà ốm yếu đi nhiều quá,tuổi già sao kéo tới nhanh vậy được,mới 60 mấy thôi mà.

Vậy ông đâu bà ?- Bà già cả rồi,60 mấy rồi ít gì nữa,còn ông thì ông đi bán heo rồi con.Bà Hai và Ông Hai thật sự không khổ lắm,chỉ có điều con cái đi làm xa,không ở gần mà chăm bà được.

Bà có hai đứa,một trai một gái,thằng con lớn học bác sĩ trên bệnh viện Thành phố,còn nhỏ con gái học làm đẹp trong một cái spa nào đó trên Sài Gòn.

Tiền gửi về cũng tương đối nên cũng không khó khăn.

Nhưng hai ông bà tuôid cũng 60,70,cũng chẳng còn như 40,50 nữa,cũng già rồi.

Mà chẳng hiểu sao mới 60 mấy tuổi thôi mà bà đã bị bệnh nhiều,cũng thấy lo nên cả đám mới đưa bà về tận nhà luôn :- Hay là tụi con đưa bà về nhà nha !

- Lệnh Tấn nói - À cám ơn tụi con nhiều,nhà bà ở gần mấy hàng cau đó,gần đường làng.

Cả đám cũng dìu bà và theo bà về tận nhà.

Ông Hai thì thấy bọn nhỏ dẫn bà về thì cũng chạy ra theo.

Ông vừa mới bán heo về,cũng mua được ít măng,cũng kêu bọn nhỏ vào nhà tránh nóng.Dưới quê thật sự không nóng lắm,hơn nữa nhà Ông Hai thoáng mát,lợp gạch ngói,lớp sàn gạch,mát mẻ lắm.

La Hoán nó thấy cái phản thì leo lên mà nằm rồi ngủ luôn,ông Hai thấy vậy liền cười rồi nói :- Thằng này giống thằng lớn của ông,nên phản nằm chưa kịp 10 giây đã ngủ.

Bà đứng rót trà ra mời tụi nhỏ vì đã giúp bà,nhưng mà trà đã nguội cũng cũ rồi nên bà từ từ cầm ấm mà đi ra sau nhà.

Ông Hai định đi theo nên nói :- Mấy đứa ngồi đây chơi,để ông đi phụ bà một lát.

Ỷ Hoa đang ngồi trên ghế thì nói với ông :- Thôi !

Ông để con đi cho,ông ngồi đây chơi đi.

Ỷ Hoa bước xuống nhà sau giúp bà làm trà,Lệnh Tấn cũng xuống theo để giúp bà rửa rau làm cá mà nấu cơm.

Vì trời cũng tầm trưa nên ông Hai bảo tụi nhỏ ở lại chơi rồi ăn cơm luôn.

Tụi nó không nỡ từ chối nên cũng ở lại.

Chu Tinh ngồi trên phản hỏi ông Hai :- Ông ơi !

Sao ông với bà không lên ở với con cháu...?Duệ Nghi quay sang với ánh mắt đâm chiêu khiến thằng nhỏ quéo người,có vẻ như câu hỏi này khá nhạy cảm.

Ông cũng ngỏ ý để không làm Chu Tinh phải bị Duệ Nghi trách móc :- Ông với bà là người trọng kỉ niệm,nơi này là đất là nhà mà cha ông đã để lại.

Nếu bán đất bán nhà mà lên Sài Thành với con cháu,một là bỏ đi nguồn cội,hai là sau này con cháu có thể về quê nghĩ dưỡng,con cháu có quê để về.

Nghe được câu này Duệ Nghi thấy nhẹ lòng,Chu Tinh cũng vui thay vì biết ông bà còn yêu dấu chốn này lắm.

Duệ Nghi hỏi thêm một câu :- Hai ông bà sống với nhau,con cháu đi xa,vậy có nuôi thú cưng trong nhà để nhộn nhịp hơn không ông ?Ông Hai nghe thấy Duệ Nghi hỏi liền huýt sáo,một con chó màu đen như than củi trong bếp,đen một màu mun mun như trời đêm,nhìn nó nghoe ngoảy cái đuôi,tai hếch lên trong rất khôn.

Ông Hai cũng nói với cô vài câu :- Đây là Đen,nó khá là khôn,nay được 3 tuổi rồi đó,còn một con tên Trắng,chắc đang nằm sau nhà,nó không hoạt bát cho lắm,cứ nằm lủi thủi ngay bên hong căn bếp.

Cùng lúc đó,con Trắng đang nằm bên cái giỏ để than,nó khá nổi bật khi nằm bên giỏ than ấy.

Lệnh Tấn nhìn nó rồi hỏi bà Hai :- Sao nó im ru vậy bà,nhìn nó cứ buồn buồn,hong lẽ nó sợ ?Bà Hai tự nhin ngưng nhặt rau,Ỷ Hoa nhìn Tấn Lệnh một cách khó hiểu,cả hai đưa mắt nhìn nhau thể hiện ý đồ rằng có chuyện gì đó phải cần tìm hiểu.

Ỷ Hoa hỏi :- Bà à !

Nó sợ gì sao ?

Bà Hai cũng không dấu nữa mà ân cần trả lời :- Dạo này,con Đen và con Trắng...buổi tối cứ nhìn ra hàng tre mà sủa,bà không biết là có thứ gì trong đó.

Con Đen lẫn con Trắng sủa rất to,bà và ông bên trong nhà chẳng dám nhìn ra sợ có ai thò đầu ra thì ngất mất.

Nghe đến đây Ỷ Hoa nhìn về phía của Lệnh Tấn mà lắc đầu,hàm ý là muốn cậu lên nói với lại những người khác.

Lệnh Tấn cũng lấy rổ rau đi lên gian trên,bà Hai thì nghĩ cậu đi vắt nước cho rau khô hơn nên cũng không để ý mà cặm cụi nhặt ra nấu canh.

Duệ Nghi được Lệnh Tấn ra ký hiệu hai ngón tay thì liền xin phép ông ra nói chuyện với Lệnh Tấn.

Ông Hai cũng ừ rồi ông cũng đi vào gian trong để nằm nghỉ một lát.

Chu Tinh thì ở lại với Đen và La Hoán.

Lệnh Tấn nói chuyện với Duệ Nghi bên ngoài sân :- Duệ Nghi,em thấy bụi tre trước sân đó không ?

Hình như có âm khí,vừa nãy anh có nghe bà kể nên mới lên đây nói với em.- Có chuyện gì sao ?

- Duệ Nghi thắc mắc.- Chuyện là vừa nãy bà Hai kể cho anh nghe là tối đêm con Trắng và con Đen cứ sủa ra ngoài bụi tre đó,chắc chắn bên trong đó có ẩn tình gì khác nữa...Duệ Nghi gật gù hiểu chuyện rồi cũng nói với cậu ta :- Cho dù chuyện gì,làm việc gì cũng không để cho hai ông bà biết,kẻo họ sợ.

Anh xuống gian dưới xem,nếu có gì khả nghi hãy báo em.

Em và Chu Tinh cùng La Hoán sẽ theo dõi trước nhà.

- Được.

Cả hai đi vào trong nhà rồi mạnh ai nấy canh,Duệ Nghi kể lại chuyện cho Chu Tinh nghe để cậu ấy phòng bị,La Hoán thì đang ngủ nên cũng không thể nào mà nó với cậu ta.

Còn Ỷ Hoa cứ xem xét trong lúc nấu cơm thì phát hiện ra một điều rất lạ nhưng không mảy may mà làm tiếp.

Bỗng dưng bà Hai ho rất nhiều,lại còn ra máu khiến Ỷ Hoa bất giác quay sang mà giúp bà.

Đưa bà vào trong nhà nằm nghỉ,tất cả rất lo lắng cho tình trạng của bà.

Cũng may mà đã có ông Hai chăm sóc.

Ông cũng để bọn họ lại ăn cơm nhưng không ai yên tâm mà nuốt nổi cả.

Ông hai sợ họ lo lắng nên cất lời :- Bà Hai ổn rồi mấy đứa !

Mấy đứa ở lại chơi,chiều rồi hẳn về,có mấy đứa nhà ôbg vui hẳn lên.

Bà thì do có bệnh rồi,cái này là do ho mạnh quá thôi.

Câu nói đó cũng không thể khiến họ yên lòng,nhưng đợi một hồi lâu trời cũng tan chiều.

Chiều là lúc họ quay về trên con đường làng vắng vẻ,mọi người bàn tán về vụ việc đó.

La Hoán thì không biết chuyện gì xảy ra mà cũng chẳng quan tâm làm gì.

Lệnh Tấn quyết định ngày mai đến thăm ông bà rồi đêm mai sẽ giúp ông bà thoát nạn.
 
Back
Top Bottom