Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Đố Liệt Thành Tính [Edit] - Hình Thượng Hương

Đố Liệt Thành Tính [Edit] - Hình Thượng Hương
Phiên ngoại 4: Thẩm thỏ con


Edit: Gấu GầyTiểu bệnh tử vô tình bị biến nhỏ lại.Thành một con thỏ mắt đỏ lông trắng nhìn rất ngoan, giống như quả bóng nhỏ màu trắng siêu mini, nhưng thực ra tính tình rất hung dữ.

Nó bị người ta xách vào giỏ bán, một đám huynh đệ tỷ muội nhà thỏ chen chúc vui vẻ nhảy nhót, chỉ có nó mệt mỏi uể oải không ai muốn mua, được Vệ Toản hảo tâm mua về.

Lúc ôm vào lòng còn rất ngoan ngoãn.

Vệ Toản thấy vậy trêu chọc nó, nói một câu, nếu ta không mua, ai mà mua ngươi chứ.Vừa nói xong, đã bị Thẩm thỏ con hé răng cắn một cái.

May mắn bởi vì răng nó quá nhỏ cắn không rách da, nhưng mà Thẩm thỏ con nhảy xuống đất liền muốn chạy.

Nhìn nó rất mệt nhọc, mãnh liệt muốn chạy thật nhanh, thân hình nhỏ xíu, từ xa nhìn như cái bánh trôi thành tinh.Vệ Toản chạy vài bước, vất vả lắm mới bắt được bánh trôi nhỏ, xách lỗ tai nó lên, cười tươi hù dọa nó, nói ngươi chạy loạn cái gì, ngươi chạy một chút nữa, coi chừng chuột cắn ngươi, nếu ngươi còn vậy, về tới nhà ta sẽ bỏ ngươi vào nồi.Bánh trôi nhỏ nhảy phóc lên đầu hắn.Kết quả không cẩn thận, kéo ra một hạt chuỗi, lạch cạch rơi khỏi tóc.

Vệ Toản:...

Hắn đây là mua phải tổ tông gì đây.Hắn cười lạnh túm Thẩm thỏ con xuống.

Dự định cho nó biết biết ai mới là chủ nhân.

Lại phát hiện bánh trôi nhỏ không náo loạn nữa, mà đang xấu hổ không ngừng phát run, con ngươi màu đỏ cũng điên cuồng chấn động.

Nó thế nhưng không khống chế được cái kia của mình...

Cơ thể của thỏ sao có thể như vậy...

Thẩm thỏ con xấu hổ tức mình muốn chết.

Vệ Toản bỗng nhiên có chút buồn cười, làm sao thỏ con có thể nghe hiểu tiếng người, thậm chí biểu lộ cảm xúc xấu hổ này chứ.Con thỏ này không đáng ghét chút nào.Hắn ôm con thỏ nhỏ, ghé sát vào tai nó, giống như ác ma nói nhỏ: "......

Bánh trôi nhỏ, ngươi lộ nhân rồi nha..."

-------
 
Đố Liệt Thành Tính [Edit] - Hình Thượng Hương
Phiên ngoại 5: Chuyện cũ của Tiểu Hầu Gia (4)


Edit: Gấu GầyKiếp trước, sau khi Vệ Toản giết An vương, cuối cùng hắn không phải lên ngôi Hoàng đế, mà làm nhiếp chính vương.

Bản thân hắn đối với việc làm Hoàng đế kỳ thật cũng không hứng thú lắm, hắn và Thẩm Diên bản chất giống nhau, từ đầu đến cuối chỉ muốn rong ruổi sa trường, hộ quốc an bang.

Sau khi báo thù, Thẩm Diên chết rồi, hắn tựa hồ đối với cái gì cũng không có hứng thú, nhưng Thẩm Diên không cho hắn chết.

Thẩm Diên từng nói, nếu ngay cả ngươi cũng chết, vậy cả đời ta sẽ giống như trò cười.

Vì câu nói này của Thẩm Diên, hắn không thể chết được.Nhưng sống cũng không còn ý nghĩaSau khi Thẩm Diên chết đi, hắn cùng Tri Tuyết sắp xếp binh thư y để lại, đêm nào cũng lấy ra đọc.Đầu ngón tay lướt qua trang sách, giống như Thẩm Diên đã từng đọc dưới ánh đèn.Khi đó, tiểu bệnh tử xem đây là cách nói chuyện với cha mẹ.Còn hắn lúc này đang giữ lại một chút tàn ảnh cuối cùng của Thẩm Diên ở nhân gian.

Sau khi cất xong những trang sách kia, hắn muốn đưa Tri Tuyết ra khỏi thành.

Tiểu cô nương tuổi còn nhỏ, tinh thông y thuật, người thông minh lại xinh đẹp.

Nàng sớm đã nói qua, cho dù đến tuổi cũng không lập gia đình, nếu công tử ngày nào đó tốt lên, ta sẽ vác hành lý đi làm nữ đại phu chữa bệnh.Hắn tự mình đưa Tri Tuyết ra khỏi thành.

Tri Tuyết bước vài bước rồi dừng lại.

Sau đó lại đi tiếp từng bước một.

Đi đến nơi hắn không thể nhìn thấy.

Nàng cuối cùng ôm mặt khóc nức nở.Nói Chiếu Sương tỷ tỷ, công tử, ta không đi, ta không cứu người, ta không làm đại phu nữa.

Ta muốn về nhà.

Ta muốn về nhà.

Tri Tuyết khóc rất lớn.

Hắn ngay cả một giọt nước mắt cũng không còn để rơi nữa.Hôm đó là ngày đầu xuân.

Liễu xanh rũ bóng, bầu trời trong xanh.

Hắn mang theo một bình rượu xuân, bước đi chậm rãi.

Trên đường có vài học sinh Quốc Tử Giám cười đùa lướt qua.Hắn đem bình rượu xuân rót vào dòng nước chảy, chính mình lại say đến không biết nam bắc đông tây.

Hồi lâu, phảng phất như y còn ở bên cạnh, hắn thì thào cười nói.

Chiết Xuân.

Ta cũng nhớ nhà.—----
 
Đố Liệt Thành Tính [Edit] - Hình Thượng Hương
Phiên ngoại 6: Chuyện cũ của Tiểu Bệnh Tử.


Edit: Gấu GầySuy nghĩ lại thì, có lẽ vì có cha mẹ song toàn, cho nên tiểu bệnh tử cũng là một tiểu công tử ôn nhu linh động.

Thế nhưng y lại bị Tĩnh An Hầu vô lương tâm lừa gạt, nói dì sinh cho con một hôn thê nhỏ cùng con chơi, chỉ là nó ở trong kinh hơi gây họa một chút, con là ca ca phải chiếu cố nó nhiều hơn.

Tĩnh An Hầu thuận miệng nói.

Tiểu bệnh tử đâu biết còn có người lớn vô sỉ như vậy, bị lừa gạt nửa năm, vẫn cho rằng Vệ Toản là nữ cải nam trang.

Y gặp hôn thê nhỏ, phát hiện tính tình đối phương vừa ngạo vừa lười, nhưng mở miệng ra là gọi thẩm ca ca rất ngọt.

Y cùng ăn cùng chơi còn lên giường dỗ ngủ, mỗi ngày đều giúp hôn thê nhỏ làm bài tập về nhà.

Hôn thê nhỏ ra ngoài gây họa, y còn ngoan ngoãn hiểu chuyện hỗ trợ thu dọn cục diện rối reng.Phát hiện hôn thê nhỏ có thiên phú luyện võ, ngay cả dao găm nhỏ mình thích nhất cũng đem cho.

Tiểu bệnh tử bị lừa ăn lừa uống lừa tâm, tiểu Hầu gia ôm bài tập cùng dao găm nhỏ, phủi mông trở về kinh trước.

Đêm đó biết hôn thê nhỏ là giả, tiểu bệnh tử ngậm nước mắt nhìn mẹ mình.

Tiêu Bảo Ý dở khóc dở cười, dỗ y, nói Diên Diên đừng khóc, chừng nữa mẹ sẽ đánh nó cho con.

Tiểu bệnh tử không được tự nhiên lẩm bẩm: "Đừng, đừng đánh hắn."

"Sao lại ... sao lại có thể là giả được." (́ • ̥ ̯ • ̥')—----
 
Đố Liệt Thành Tính [Edit] - Hình Thượng Hương
Phiên ngoại 7: Cuộc sống hạnh phúc sau khi thành thân (1)


Editor: Gấu GầyVề xưng hô, Thẩm Diên đổi giọng gọi Hầu phu nhân là mẹ sau khi thành thân được một hai năm.Y không gọi là nương hay mẫu thân, mà gọi hẳn là mẹ.Từ đó về sau, mỗi lần Thẩm Diên đi theo Hầu phu nhân, lúc nào cũng "mẹ" "mẹ" rất ngọt."

Hôm nay mẹ có ra ngoài chơi không?"

"Con đã sai người mang sổ sách đưa tới cho mẹ rồi."

"Trong nhà không có chuyện gì, mẹ không cần lo lắng."

"Mẹ ơi."

"Mẹ à."

Thẩm thị lang hai mươi mấy tuổi ngoan ngoãn ôn nhu gọi mẹ, giọng điệu ấm áp trìu mến, càng gọi ánh mắt càng sáng.Vệ Toản ở một bên xem náo nhiệt, xem đến buồn cười, cũng gọi theo Thẩm Diên: "Mẹ ơi, chúng con về đây."

Thẩm Diên nghe xong liền trừng mắt nhìn hắn.Hầu phu nhân cười nói: "Đi đi, đi đi."

Vệ Toản vòng tay qua vai Thẩm Viên bước ra ngoài.Thẩm Diên không vui nhìn hắn: "Ngươi bắt chước ta làm gì?"

Vệ Toản nói: "Ai bắt chước ngươi, mẹ ruột của ta, ta không thể gọi sao?"

Thẩm Diên khẽ hừ một tiếng, xéo xắt nói: "Tam Mao học được rồi."

Vệ Toản liền hỏi: "Tam Mao là ai?"

Thẩm Diên nói: "Trong sân nhà chúng ta một hai con chó tên là Đại Mao và Nhị Mao."

Vệ Toản bị y làm cho buồn cười: "Nhìn dáng vẻ của ngươi trước mặt mẹ ta, trong hai chúng ta ai mới giống Tam Mao?"

Thẩm Diên nhìn hắn hồi lâu, Vệ Toản tưởng rằng y sắp nổi giận.Ai ngờ Thẩm Diên bỗng dưng ngẩng đầu hôn hắn, giọng điệu thản nhiên nói: "Ngươi câm miệng."

Vệ Toản phát hiện ra, đây là âm mưu quỷ kế mới của Thẩm Diên.

Nói không lại hắn, liền nhét cho hắn một quả táo ngon, bịt miệng hắn lại.Khóe miệng Vệ Toản nhếch lên thật cao, mỉm cười nhìn Thẩm Diên, thật sự câm miệng.Một lát sau, Vệ Toản lại nghĩ ra một chủ ý xấu xa, bèn hỏi Thẩm Diên: "Mẹ ta ngươi đã đổi cách xưng hô rồi, còn ta thì sao?"

Thẩm Diên giả bộ ngây ngốc: "Ngươi thì sao chứ?"

Vệ Toản hỏi: "Ngươi gọi ta là gì?Thẩm Diên đáp: "Vệ Toản."

Vệ Toản hừ hừ không chịu, quấn lấy y nửa ngày, y mới gọi "Vệ Kinh Hàn".Bữa tối Vệ Toản không thèm ăn cơm.Hắn đã học được cách chế ngự Thẩm Diên, Thẩm Diên người này không thể cứng rắn với y được, ngược lại mấy thủ đoạn như một khóc hai nháo ba thắt cổ đối với Thẩm Diên đặc biệt có tác dụng....

Đương nhiên không thể không ăn thật.Điểm tâm vẫn phải ăn một chút.Trái cây cũng phải ăn một ít.Cho nên lúc trăng lên, Vệ Toản gặm ba quả dưa chuột, bốn quả lê, còn ăn hết nửa hộp bánh gạo nếp, uống một bụng canh táo.Thấy Thẩm Diên đi vào.Vệ Toản vội vàng giấu bánh gạo nếp còn thừa đi.Làm bộ làm tịch giận dỗi.Thẩm Diên bưng một hộp thức ăn, lúng túng thầm bầm: "Cái tật xấu ngươi là học từ ai vậy, động một chút là không ăn cơm, đói bụng lại chạy đến trước mặt mẹ tố cáo ta, nói ta không thương ngươi."

Vệ Toản liền vươn tay nghịch hầu bao trên giường, lười biếng học theo giọng điệu của y: "Dù sao cũng không có ai quan tâm, ăn hay không cũng không quan trọng."

Thẩm Diên: "......"

Vệ Toản khẽ hừ một tiếng: "Là ta mệnh khổ, người ta gả cho lang quân còn được dỗ dành.

Chồng ta vào cửa lâu như vậy, ngay cả nương tử cũng không gọi ta.

Ai nói tiểu công tử phương Nam thương người, có thể thấy không phải ai cũng có phúc phần như vậy."

Thẩm Diên bị hắn làm cho không nhịn được cười: "Làm sao ta gọi ngươi là nương tử được chứ?

Bình thường ta nói chuyện giống ngươi sao?"

Vệ Toản nhướng mày ôm ngực nhìn y: "Thì ngươi cứ gọi thôi!"

Thẩm Diên không nói gì.Vệ Toản lại lười biếng nghịch tua rua treo trên giường.Một lúc sau.Thẩm Diên lặng lẽ, nhẹ nhàng nắm tay hắn, hạ quyết tâm, nhỏ giọng nói: "Quê của ta gọi tình lang có chút buồn nôn, nếu gọi ngươi, ngươi không được cười."

Vệ Toản "Ừ" một tiếng.Đôi mắt bất ngờ sáng lên, cho rằng Thẩm Diên muốn gọi nương tử lang quân gì đó.Chợt nghe Thẩm công tử hít sâu vài hơi, ở bên tai hắn thấp giọng kêu một tiếng."

Tâm can."

Vệ Toản thích không chịu nổi, bật cười thành tiếng.—------
 
Đố Liệt Thành Tính [Edit] - Hình Thượng Hương
Phiên ngoại 8: Cuộc sống hạnh phúc sau khi thành thân (2)


Editor: Gấu GầyThẩm ca ca cũng biết dỗ dành người khác.

Thật ra Vệ Toản và Thẩm Diên rất hay cãi nhau, lý do cãi nhau cũng rất tầm phào.

Nếu có chuyện lớn xảy ra, họ sẽ bình tĩnh bàn bạc, nhưng đối với những chuyện chỉ nhỏ bằng hạt mè lại hay quay ra hờn dỗi.Lần trước cãi nhau là khi Vệ Toản cầm đèn tỏ tình do Thẩm Diên viết đi khoe khắp nơi, còn không phải chuyện ngày một ngày hai, Lễ hội đèn lồng đã qua ba tháng, tiết thanh minh cũng sắp đến rồi, Vệ tiểu hầu gia thỉnh thoảng vẫn mời người ta đến nhà xem ngọn đèn kia.

Đến mức mỗi ngày Thẩm Diên đến Binh bộ điểm danh, đều có đồng liêu nhịn cười nhìn ngó, trêu ghẹo y có viết thêm đèn mới nào không, còn đồn khắp nơi y mê Vệ Toản như điếu đổ.Thẩm Diên làm sao nghe nổi mấy lời này, da mặt y vốn mỏng như lá lúa, từ khi thành thân, ngày nào cũng bị người ta trêu chọc, lúc này thẹn quá hóa giận, bèn trở về tìm Vệ Toản tính sổ.Vệ Toản cà lơ phất phơ, hợp lý hợp tình nói: "Ngươi cho ta thì là của ta, ta muốn cho ai xem thì cho người đó xem, bọn họ dù muốn khoe cũng không có gì để khoe."

Thẩm Diên nói: "Ngươi cho rằng ai cũng giống ngươi sao?

Chuyện trong nhà mà cũng khoe khoang khắp chốn."

Vệ Toản chu mỏ lên cãi: "Chính vì không ai giống ta, nên ta mới là phu quân số một trong lòng ngươi, nếu ai cũng giống ta, ta còn có gì đặc biệt."

Đấu võ mồm một hồi, không biết câu nào đã chạm đến chỗ nổi máu xung thiên.Thực ra Thẩm Diên nói chuyện không lại Vệ Toản, bèn thuận miệng nói: "Ta thấy cái đèn lồng này đốt quách đi còn hơn, coi như ta chưa từng viết."

Vệ Toản bực bội: "Thẩm Diên, ngươi dám đốt thử xem!"

Thẩm Diên người này không thể khiêu khích được, hoặc có thể nói y không thể nhịn được khi bị Vệ Toản ghẹo gan, bảo y đốt thử, nếu y không đốt chẳng khác nào y yếu thế.

Vì vậy y liền chạy đi tìm ngọn đèn kia, lớn tiếng hô: "Liên nhi, đem lửa lại đây."

Thị nữ trong phủ đều rất thông minh, vừa thấy hai người bọn họ cãi nhau là chạy không còn bóng dáng.

Thẩm Diên gọi Liên Nhi mấy lần nhưng không thấy người tới.

Y không còn cách nào khác đành tự mình đi tìm mồi lửa, vừa nhìn thấy lửa bùng lên, Vệ Toản đã cầm lấy cổ tay y thổi tắt, lạnh giọng nói: "Thẩm Chiết Xuân, ngươi thật sự muốn đốt nó sao?"

Vệ Toản tức giận, ánh mắt lộ ra sắc bén.

Thẩm Diên thản nhiên khiêu khích: "Là ngươi bảo ta thử xem mà."

Vệ Toản trừng mắt nhìn y một hồi, tức giận nói: "Được, ngươi muốn đốt thì đốt đi, đốt luôn cái sân này, đốt luôn cả ta là tốt nhất."

Nói xong buông tay ra, không nhìn y nữa, cũng không nói lời nào, chỉ quay về bên bàn ngồi, quay lưng lại.Thẩm Diên hỏi: "Ngươi đây là ý gì?"

Vệ Toản không nói lời nào.

Thẩm Diên do dự hồi lâu, đốt không được, không đốt cũng không được, một lúc sau mới nói: "Ngươi có cần phải làm vậy không, chỉ là một ngọn đèn."

Vệ Toản vẫn không nói gì.Thẩm Diên lại lẩm bẩm: "Ta cũng đâu phải không viết cho ngươi nữa."

Lúc này y đã bình tĩnh lại, thật ra Thẩm Diên căn bản không muốn cãi nhau với Vệ Toản vì mấy chuyện vặt này.

Bị người ta cười nhạo, bị người ta chọc ghẹo, dù y có xấu hổ, cùng lắm cũng chỉ xấu hổ một hồi rồi thôi, nhưng khi nói chuyện với Vệ Toản, chẳng hiểu sao mới hai ba câu tâm tư đã loạn.Giờ thì tốt rồi, chọc giận người ta.

Thẩm Diên chần chừ một lúc mới đi qua, nhẹ nhàng kéo ống tay áo Vệ Toản.

Thấy Vệ Toản không phản ứng, y lại cẩn thận vén mái tóc đang rủ xuống của hắn.

Há miệng nửa ngày, không khỏi khó chịu mà kêu lên: "Vệ...

Kinh Hàn."

Vệ Toản không nói gì.

Vệ tiểu hầu gia trước kia đã quen kiêu căng ngạo mạn, kỳ thật không dễ dỗ dành.

Lúc dễ dỗ là do hắn sẵn lòng bị dỗ, khi không dễ dỗ chứng minh hắn đang giận thật.Đôi mắt sắc bén của hắn lúc này phủ đầy sương giá, không thèm nhìn Thẩm Diên mà nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, cũng không biết đang nghĩ cái gì.

Thẩm Diên đi sang bên trái che cửa sổ lại, Vệ Toản liền quay đầu nhìn sang bên phải.

Thẩm Diên đi sang bên phải, Vệ Toản lại quay đầu sang bên trái.

Thẩm Diên dứt khoát đi tới đối diện, Vệ Toản cúi đầu đọc sách.Một lúc sau, Vệ Toản cảm thấy có một đôi tay đặt lên vai mình, tiếp đó là môi Thẩm Diên lần từ trán đến tai hắn.Vệ Toản vô thức muốn tránh, hơi nghiêng đầu, nhưng chỉ thấy lông mi Thẩm Diên run lên, vẻ mặt rụt rè, thấp giọng thì thào bên tai hắn: "Vệ Toản, ngươi không nguôi giận cũng không sao."

"Đừng đẩy ta ra."

Vệ Toản chịu không nổi, liền há miệng nói: "Ta có khi nào..." — Đẩy ngươi ra đâu.Hắn biết rõ Thẩm Diên sợ cúi đầu, mỗi lần luồn cúi lấy lòng đều hạ quyết tâm rất lớn, làm sao đành lòng đẩy y ra được.Chợt thấy đáy mắt Thẩm Diên loé lên tia sáng, ánh mắt nào có rụt rè sợ sệt gì đâu, lại còn mạnh dạn hôn hắn, đưa lưỡi lướt dọc theo đôi môi đang hé mở của hắn rồi lách vào.Dù hai người bọn họ hôn mãi thành quen, nhưng từ đầu lưỡi mềm mại, hơi thở nặng nề, hay mùi thuốc đắng chát triền miên đọng lại, bàn tay vô thức lần mò vào bên trong y phục, tất cả đều khiến lòng người mềm nhũn mà sinh nghiện.Vệ Toản biết mình trúng kế.Mỹ nhân kế.

Không ngờ lại nghe Thẩm thị lang hàm chứa vài phần quẫn bách vài phần tính kế, dùng Ngô ngữ nhẹ nhàng dỗ dành hắn: "Kinh Hàn, tâm can, đừng giận ta nữa mà."

Buồn nôn muốn chết, nhưng vì đương sự cũng đang xấu hổ đến mức khuôn mặt đỏ bừng, cho nên Vệ Toản cũng không nỡ trêu.Lời này mấy phần thật mấy phần giả khó mà biết được.Có lẽ Thẩm Diên thật sự sợ hắn cự tuyệt sẽ mất mặt, cũng có thể Thẩm Diên biết hắn sẽ không từ chối nên mới cố ý dỗ dành hắn như vậy.

Đúng là tới khắc hắn mà.Hắn đem ba chữ Thẩm Chiết Xuân hung tợn nhai nuốt trong miệng, lột sạch đồ y, từ phía sau thúc vào, kéo đến kề bên giấy mực, vừa khi dễ, vừa bắt y viết tờ tự kiểm.Thẩm Diên cầm bút cũng không vững, lỗ tai đỏ bừng, vẫn không quên tỏ vẻ đáng thương, nói cái này tuyệt đối không thể để cho người ta nhìn thấy.Hắn liền từ phía sau cắn lên nốt ruồi son trên vai Thẩm Diên, lẩm bẩm: "Bổ sung thêm một điều nữa, sau này không được đốt đèn của ta, phải cho ta thêm chút bằng chứng để ta yên tâm mới được."

Còn nói thêm: "Chỉ biết dùng mấy thủ đoạn nhỏ nhặt này dỗ dành ta, không biết thích ta đến mức nào nữa......"

Nói đến đây, hắn bỗng nhiên sửng sốt.

Thẩm Diên thích hắn.

Thẩm Diên hiện giờ bày ra thủ đoạn ôn nhu mềm mại như vậy, chứng tỏ Thẩm Diên thích hắn, hôm nay thích hắn nhiều hơn hôm qua, năm nay thích hắn nhiều hơn năm ngoái.

Hắn không ngốc, chỉ là tháng rộng năm dài, khó tránh khỏi không thể nhận ra.

Vì thế khi phát hiện, tim hắn liền đập loạn nhịp, lỗ tai lập tức đỏ bừng.Thẩm Diên không biết hắn đang nghĩ gì, ngập ngừng muốn quay đầu nhìn hắn.

Nhưng hắn lại vùi khuôn mặt nóng bừng của mình vào cổ Thẩm Diên, nhẹ nhàng cầm bút của Thẩm Diên, thấp giọng cười nói: "Thẩm ca ca, ta nói sai rồi."

"Những thủ đoạn nhỏ nhặt của huynh, dùng nhiều một chút cũng không sao."

"Ta rất thích."

So với ngày trước càng thích hơn.—-------
 
Đố Liệt Thành Tính [Edit] - Hình Thượng Hương
Phiên ngoại 9: Cuộc sống hạnh phúc sau khi thành thân (3)


Editor: Gấu GầyThật ra, tiểu bệnh tử nuôi lâu, hình thức ghen tuông sẽ thay đổi.Tất nhiên dấm chua không thể không ăn, người như Thẩm Chiết Xuân, càng thích càng nhỏ mọn, càng quan tâm càng ghen tuông.Rượu ngọt mẹ cho y cũng len lén giấu đi vì sợ khách đến phủ chơi chén chú chén anh sẽ uống thay Vệ Toản (cũng không biết Chiêu Minh Đường ai sẽ uống thay cho hắn), huống chi Vệ Toản to xác như trâu.Nói chung, những chuyện có thể khiến Thẩm Diên ghen chỉ có vậy, chẳng qua là Vệ Toản lại gặp đào hoa ở đâu, truyền ra tin đồn phong lưu khắp chốn.Vốn dĩ trong kinh có rất nhiều người cảm thấy hai nam nhân thành thân là chuyện hoang đường, thỉnh thoảng lại điểm thêm vài nét tình ái lời ong tiếng ve cho bọn họ.Nếu là trước đây, Thẩm Diên nhất định sẽ làm loạn một chút, chỉ là lâu ngày, y biết chắc chắn tin đồn không thể thành sự thực.

Dù trong lòng không thoải mái, nhưng chỉ cần nhìn thấy Vệ Toản từ bên ngoài phong trần mệt mỏi trở về, vừa gặp y đã cười, trong lòng cũng mềm đi.Đành phải nén giận, đen mặt nói: "Ngươi còn biết đường trở về."

Vệ Toản đang quay lưng cởi áo choàng, thầm nghĩ không biết nên thưởng cho y thế nào, liền nhịn cười nói: "Thẩm thị lang lại muốn giáo huấn ta chuyện gì?"

Chợt nghe tiếng bước chân, phát hiện Thẩm Diên từ phía sau ôm lấy eo hắn, đem khuôn mặt hờn dỗi vùi vào hõm vai hắn mà không nói gì, chỉ vương mùi thuốc thoang thoảng.Vệ Toản gọi một tiếng "Chiết Xuân?"

Thẩm Diên không trả lời.Vệ Toản lập tức lo lắng hỏi: "Ngươi làm sao vậy?

Ngươi... không phải ngươi khóc chứ?"

Vệ Toản lại nói: "Lần này ta chỉ đi công tác ba bốn ngày, chưa từng gặp cô nương họ Triệu nào hết, ngươi đừng tin những lời bậy bạ của mấy người đó..."

Nói được nửa chừng, hắn quay đầu lại, thấy Thẩm Diên lãnh đạm nhìn hắn nói: "Ai khóc."

"Bớt thếp vàng cho mình đi, chuyện nhỏ như vậy, ta còn phải để Vệ tiểu hầu gia ngươi giải thích dỗ dành sao?"

Vệ Toản an tâm, lại cười y: "Cũng không biết năm ngoái ai giày vò ta."

Thẩm Diên mạnh miệng: "Năm ngoái là năm ngoái, năm nay là năm nay, chưa kể chuyện năm ngoái xảy ra đều có nguyên nhân, ngươi đi xa ba ngày, cặp mắt nhìn ta cũng khác."

Thẩm thị lang tức mình nói lẫy, Vệ Toản lại thích cãi nhau với y, cố ý nói: "Ngươi nói có lý như vậy, vậy không có việc gì đến ôm ta làm chi?"

Thẩm Diên không nói gì.Vệ Toản cuối cùng cũng nắm được đuôi, xấu xa hỏi: "Thẩm ca ca, bây giờ huynh ôm ta làm gì?

Mau thả ta ra đi."

Thẩm Chiết Xuân cạn lời, nhưng lại rũ mắt không chịu buông tay, một lúc sau mới nói ra mấy chữ không có đạo lý."

Thích ôm thì ôm."

Trái tim Vệ Toản tan ra một nửa.—-----Hình Thượng Hương khi nghe thiên hạ đồn là Thẩm Chiết Xuân không yêu Vệ Kinh Hàn: 😳🤔🙄🤭Lẳng lặng tung phiên ngoại 🤓---------
 
Đố Liệt Thành Tính [Edit] - Hình Thượng Hương
Phiên ngoại 10: Cuộc sống hạnh phúc sau khi thành thân (4)


Editor: Gấu GầyVệ Toản chính là kiểu người rất giỏi khen ngợi bạn đời của mình một cách hào phóng.

Tuy rằng Tĩnh An Hầu mỗi ngày đều đánh hắn, nhưng cũng nuôi dưỡng hắn rất tốt, thực sự là rất biết cách yêu thương một người.Bình thường không chỉ khen ngợi Thẩm Diên trước mặt người khác, mà chỉ cần nhắc đến Thẩm Diên là luôn tìm cách khoe khoang tài học hơn người, tính cách đáng yêu, lại thẳng thắn cởi mở, không hề gượng ép, bản thân hắn không thường xuyên nhắc đến công trạng của mình, ngược lại đối với các kỹ năng và hành động đáng yêu của Trạng nguyên lang nhà mình lại thuộc như lòng bàn tay.Ngay cả Thái tử mới có mấy tuổi cũng bị hắn tẩy não, mỗi lần gặp Thẩm Diên đều không nhịn được mà nhìn thêm vài lần.Thẩm Diên nhận ra điều này, còn tưởng hành vi của mình không đúng, liền âm thầm hỏi tiểu Thái tử: "Có phải trên mặt thần dính gì không?"

Tiểu Thái tử trả lời: "Ta chỉ là muốn xem xem cái người lan chi ngọc thụ trong miệng biểu huynh dáng vẻ thế nào."

Sau đó nhìn y một lúc, ánh mắt tỏ vẻ ngưỡng mộ nói: "Thẩm đại nhân thực sự biết vẽ hàng trăm loại trận đồ sao?"

Thẩm Diên im lặng một lát, cung kính đáp một tiếng "vâng".Tiểu Thái tử lại hỏi: "Cũng thực sự đã từng một mũi tên bắn chết thủ lĩnh quân địch ư?"

Thẩm Diên khiêm tốn nói: "Chỉ là may mắn mà thôi."

Đôi mắt tiểu Thái tử sáng lên: "Biểu huynh còn nói huynh là Trạng nguyên lang liên tiếp đỗ tam nguyên, văn chương xuất chúng, lại tuấn mỹ bất phàm, ta còn không tin có người như vậy, nhưng mấy ngày này gặp, hóa ra biểu huynh thực sự không hề gạt ta."

Thẩm Diên cảm thấy tai mình đỏ bừng, cúi đầu ấm áp nói: "Là tiểu Hầu gia khen ngợi quá lời."

Một lúc sau hỏi nhỏ: "Vệ tiểu hầu gia thường xuyên nhắc đến thần sao?"

Rốt cuộc cũng hỏi đúng người, tiểu Thái tử liền trút ngay bầu tâm sự, nói hết những lời Vệ Toản thường nói hàng ngày.Thẩm Diên thực ra ít nhiều cũng biết Vệ Toản ra ngoài hay khoác lác về y, chỉ là không ngờ tên này không biết giữ mồm giữ miệng, đã khen đến tận hoàng cung, hồn nhiên không biết kiềm chế, hèn chi Hoàng đế Gia Hựu mỗi lần gặp y đều mang theo vài phần phức tạp, muốn nói lại thôi.Bây giờ cuối cùng cũng bắt được kẻ chủ mưu.Chỉ là nghe từ đầu đến cuối, bỗng nhiên nhận ra ngày thường hình như mình chưa từng nói mấy lời tốt về Vệ Toản.Dù là trước mặt người khác hay sau lưng họ, y cũng không có cách nào giống như Vệ Toản thẳng thắn vô tư khoe khoang người yêu của mình.Y trước nay không bằng Vệ Toản, tính cách cũng kín đáo, nếu muốn y khoe khoang về Vệ Toản, chẳng biết vì sao y lại luôn cảm thấy xấu hổ.Suốt dọc đường đi y đã suy nghĩ rất nhiều.Lúc trở về nhà, thấy Vệ Toản đang ngồi trước bàn làm đèn trúc, một bó nan trúc được xếp chồng chéo lên nhau, thần sắc chuyên chú của Vệ tiểu hầu gia lại càng làm nổi bật vẻ anh tuấn của hắn.

Y liền hỏi: "Lại học nghề ở đâu vậy?"

Vệ Toản đáp: "Thấy người ta làm đèn bên đường, ta liền nhìn họ một lúc."

Hắn nói thêm: "Ban đầu chỉ định làm chơi cho vui, nhưng hôm qua điện hạ nhìn thấy, cứ quấn lấy bảo ta phải làm cho đệ ấy một cái."

Người hắn gọi Điện hạ chính là tiểu Thái tử.

Thẩm Diên mím môi, muốn khen cái đèn mà Vệ Toản làm ra rất đẹp, nhưng thấy hắn mới học làm, cái đèn còn thô sơ, thật sự không thể gượng ép khen được.Muốn khen hắn thông minh, hình như cũng có chút đột ngột.Y đứng ngồi không yên một lúc lâu, cuối cùng từ bỏ, thậm chí còn sinh ra vài phần tức giận: "Ngươi đã nói gì với Điện hạ về ta vậy?"

Vệ Toản vẫn đang đấu tranh với mấy cọng nan trúc, cúi đầu nói: "Không nói gì cả...

Sao thế?

Đệ ấy cũng quấn lấy ngươi nghe chuyện à?"

Thẩm Diên không nói gì.Vệ Toản chợt hiểu ra, hắn ngẩng đầu cười nói: "Chắc chắn là Điện hạ đã quấn lấy ngươi rồi, hôm trước ta nói với đệ ấy chuyện ngươi đỗ Tam nguyên, đệ ấy liền làm ầm ĩ lên muốn gặp ngươi."

"Ngài ấy làm gì phải trông mong ta đến như vậy chứ."

Thẩm Diên lầm bầm: "Còn không phải tại ngươi nói hươu nói vượn."

Vệ Toản nghe xong cảm thấy rất hứng thú, bèn nắm lấy tay áo kéo y đến trước mặt mình: "Ngươi nói xem, sao lại tại ta."

Hai người họ đã thành thân nhiều năm, ngoài miệng luôn cãi nhau nhưng thân mật ngày càng sâu đậm, ban ngày không ngồi trên ghế mà ngồi lên đùi nhau cũng là chuyện thường, không hề có chướng ngại nào.Ngồi lên, môi liền dán sát, vành tai tóc mai đan vào nhau, Thẩm Diên ngậm lấy vành tai của Vệ Toản, vài phần oán giận kêu "Vệ Kinh Hàn".Hôn tới yết hầu, rồi xuống ngực, ngay cả vật cứng lên cũng được trêu đùa hôn qua lớp vải, sau đó y ngồi trở lại trên đùi Vệ Toản, tiếp tục mút môi và lưỡi của hắn, khi lồng ngực dán sát vào nhau, Vệ Toản nghe thấy tiếng tim Thẩm Diên đập rất lớn.Bọn họ thường có nhiều lúc như thế này, thậm chí còn nhiều hơn cả việc quan hệ thực sự, đôi khi cởi bỏ hết quần áo, da thịt chạm vào nhau mà không hề tiến vào, cứ triền miên như vậy cho đến tối, Vệ Toản luôn phân biệt được đủ lại xúc cảm và tình yêu của Thẩm Diên.Hắn cố gắng kiềm chế dục vọng hỏi: "Hôm nay có chuyện gì vậy?"

Thẩm Diên đáp: "Không có gì."

Lại nói: "Chỉ là cảm thấy... ngươi tốt đến mức khiến cho người ta thấy ghét."

Vệ Toản cười nói: "Ngươi nói rõ ra đi, là thích cái đèn của ta, hay là thích ta khen ngươi ở bên ngoài."

Thẩm Diên im lặng một hồi lâu, cuối cùng mới nhẹ giọng nói: "Là thích ngươi...Thích ngươi quang minh lỗi lạc, thanh cao rộng lượng."

Vệ Toản lần đầu nghe vậy, tim đập thình thịch: "Cái gì?"

Thẩm Diên không chịu nói nữa, chỉ cúi đầu tiếp tục hôn hắn, vành tai đỏ hồng, say mê chìm đắm.Vệ Toản không nỡ ngừng hôn, lại chẳng màng đến dục vọng, ngậm môi y lẩm bẩm: "Ngươi viết cho ta một tấm biển, ta treo lên tường."

Lần này Thẩm Diên thực sự bị hắn làm cho buồn cười, nói: "Ngươi không cần mặt mũi, nhưng ta thì cần."

Vệ Toản nói với vẻ tinh nghịch: "Hiếm khi nghe được lời khen ngợi ta từ miệng ngươi, sao lại không để lại bằng chứng chứ?"

Thẩm Diên dừng lại một chút, khẽ nâng mặt hắn lên nói từng chữ từng chữ: "Ngươi tốt hay không, cần ta nói sao?"

Trên đời này mấy ai không biết đến sự tốt đẹp của Vệ Toản, cần gì y phải nhiều lời.Nhưng Vệ Toản lại ôm chặt lấy y, thấp giọng cười nói: "Thẩm ca ca, ta muốn nghe huynh nói."

Ngày hôm sau Vệ Toản tỉnh dậy, Thẩm Diên đã đi rồi, nhưng chiếc đèn hắn đã làm ra lại được dán thêm giấy đỏ, có thêm vài chữ.Không phải đôi câu Thẩm Diên khen ngợi hắn hôm qua, mà là một câu khác.Đêm nay là đêm nào, gặp được người tốt nhất.Do Thẩm lang quân tự tay viết.——Vài ngày sau, khi tiểu Hầu gia đi ngắm hội hoa đăng: Thấy ngọn đèn này không?

Chữ có đẹp không? [E thẹn] là Trạng nguyên lang đoạt Tam nguyên nhà ta tự tay viết cho ta đấy!Tiểu Hầu gia mấy tháng sau cãi nhau với lão bà: Ta không phải người tốt của ngươi, vậy thì ai mới là người tốt của ngươi chứ?

Đèn của ta đâu?

Thẩm Chiết Xuân, ngươi để lại bằng chứng rồi mà! [Điên tiết] Ta rõ ràng chính là người tốt nhất trong lòng ngươi!—--------
 
Back
Top Bottom