Người xưa có câu: "Cây khô xuống nước cũng khô, Phận nghèo đi đến nơi mô cũng nghèo."
Đó là câu tục ngữ như đã an bài số phận cho cô gái tên Bảo Ngọc nhỏ nhắn đang trong lứa tuổi 17 tràn ngập khát vọng.
Nhưng không, chính số phận không mấy huy hoàng ấy đã tước đi ánh sáng khát vọng để nhường chỗ cho sự tủi thân, ghen tức để nuôi mần nên cái cây của lòng đố kỵ.
Chính lòng đố kỵ đã khiến cho cô gái nhỏ tìm đến thuật ăn xác người, bùa, ngải thậm chí cả cấm thuật đen tối để thoả mãn được mục đích xấu xa không có điểm dừng của mình.--------------------------------------------Một buổi sáng đã tới, những ánh nắng chói chang của mùa hạ đang le lói qua tán lá, chiếu vào cửa sổ của một ngôi nhà bình thường ở vùng nông thôn nọ.- Dậy!
Mày dậy không, trời sáng bét rồi kìa!- Dạ, dậy đây, kêu quài.Tôi tên là Ngọc Dung và tôi cũng là một học sinh hết sức bình thường như bao học sinh khác nhưng mọi thứ diễn ra ngay bây giờ khiến tôi không thể tin được bởi bản chất của lòng người.Đang trên con xe đạp cũ kĩ, chạy lon ton tới trường, tiện đường ghé qua nhà Hùng.- Hùng ơi, mày xong chưa đi học nè?Vừa mới nói, có một giọng nói đầy bức rức truyền đến tai tôi:- Biết rồi, từ từ!Vài phút sau, cái Hùng nó ra và có nhiệm vụ thường ngày là chở nó đi học trên chiếc xe cà tàn và cũ kĩ.Chạy đến trường, gặp được cái Ngọc Ánh và Huy, đôi nét về các bạn thì tôi chơi thân với cái Ánh nhất và cái Huy và cái Hùng là đôi bạn cực kì thân luôn.Vào lớp 11B, khi mọi người đã ngồi vào đúng vị trí và cùng nhau nói chuyên tạo nên bầu không khí rơm rả tràn đầy tiếng cười nói trong trẻo của tuổi trẻ.
Trong lớp thì cái Ánh là đứa học giỏi nhất và cũng là đứa nhà có điều kiện nhất trong vùng nông thôn ở đây.
Mấy nay, nhóm bạn của tôi đang bắt đầu kết thân với một người bạn tên là Bảo Ngọc - một người bạn tràn đầy sức sống như bông hoá hướng dương đang khoe sắc dưới bầu trời vậy.Đột nhiên, cái Ánh hỏi tôi:- Ê mày ơi, mấy nay tao cứ gặp chuyện lạ lắm.- Ủa, chuyện gì mà lạ vậy mày?- À, thì mấy nay trong người cứ râm rang hết cả người, cảm giác như có ngàn con rắn bọ trong não, nó cứ sao sao á.- Tao nghĩ chắc mày suy nghĩ nhiều về chuyện học tập hay sao á, không sao hết, cứ giải trí đi cho đầu óc thoát mái.Tùng!
Tùng!
Tùng!Cả lớp ngồi trật tự và giáo viên vô lớp, từng tiếng tích tắc của đồng hồ chạy qua, và đang trong tiết học toán, cái Hùng nó giấu cuốn vở và tôi lấy lại, chửi nó và cả hai đều bị giáo viên phạt 17h30 ở lại trực nhật lớp.
Và trong đầu tôi hiện lên: Ôi hôm nay, thật đen đủi!Và tiếng trống lại vang lên, mọi người đều nhanh chóng lấy cặp đi ra về, chỉ còn tôi và nhóm bạn, có cả cái Ngọc nữa.- Tại mày hết á Hùng!
Mắc ở lại trực nhật nữa!Cả nhóm đều thở dài, tự nhiên cái Ngọc lên tiếng và nở một nụ cười đẹp:- Thôi, mình đi về trước nhé!
Bái bai!Khi cái Ngọc đi về, cái Huy nói:- Mấy bây có thấy cái Ngọc kì kì không?- Đâu có đâu mậy, tao thấy bình thường mà.Đó là câu nói của cái Ánh, rồi ai nấy đều về hết chỉ còn tôi và Hùng ở lại trực nhật.Buổi tối hôm nay đến sớm hơn thường ngày, không khí toàn trường toát lên một vẻ u ám lạ thường, khung cảnh tĩnh mịch đến lạ, yên tĩnh đến cả nghe thấy tiếng lá cây đung đưa theo làn gió nhẹ.Tôi và Hùng vẫn đang miệt mài chăm chỉ trực vệ sinh lớp.
Choang!
Choang!Cả hai đều giật mình, hình như tiếng của một thứ gì đó làm bằng thủy tinh bị vỡ vậy.
Trong lòng tôi gợi lên một cảm giác bất an đến lạ và khi nhìn sang cái Hùng, nó cũng có cảm giác bất an y như tôi.Những tiếng bước chân vội vã kéo tới, cùng với đó là một thứ thanh âm kinh dị và rất chói.Rắc!
Rắc!
Rốp rốp!Và tiếp đến, đó là tiếng chóp chép như ai đó đang nhai thức ăn cứng và giòn.Khung cảnh lúc ấy nó man rợn vô cùng, từng da gà da vịt nổi lên cục cục.
Cả tôi và cái Hùng đều lo sợ mà không bật lên thành tiếng.
Từng bước chân nặng nề ấy, Hùng đên gần tôi và nói một thứ giọng nhỏ run.- M...mày ơi, có chuyện gì vây.Tiếng đó không còn phát ra nữa trở lại khung cảnh yên tĩnh như trước đó.
Bằng sức can đảm, cả hai đều bước ra khỏi cửa đi xuống bậc thanh đầy âm u, từng bước từng bước chân lạch cạch.
Một tiếng động đầy bất ngờ vang lên khiên hai đứa như muốn xỉu tại chỗ.- Hù!- Aaaaaa...Aaaa...- Từ từ gì mà la vậy, Ngọc nè!Trước mặt là bóng dáng quen thuộc là cái Ngọc, tại sao cái Ngọc lại ở đây vào giờ này.
Trong đầu hiện lên hàng tá câu hỏi vậy.- Tại sao mày ở đây, sao lại làm thế với hai tao vậy?- À, tao định lấy chút đồ trong thư viện á.- Trời ơi, làm hết hồn, sợ gần chết.Cả hai đều giật mình tột độ, nên cả ba đi ra trước cửa cổng trường rồi tạm biệt nhau về.
Nhưng trước vẻ mặt vui tươi ấy bên trong như là con sói hung dữ đang ham muốn tột cùng đạt được nguyện vọng của mình.
Bảo Ngọc không đi về mà quay ngược vào trong lớp với một đôi mắt được che lặp bởi đồng tử đen giãn đầy u tối.
Cô gái ấy đi tới thư viện của trường, đi vào một góc tối tăm của căn phòng đầy yên tĩnh.
Bỗng hai tay cô cầm lấy hai con cóc còn lại với lớp da sần sùi đầy mụn, những hạt cụt cụt nổi lên khắp da.
Từ từ bẻ rốp rốp 4 chi của con cóc rồi đưa chúng vào miệng của mình.
Cô nhai nhóp nhép, nước dãi hoà cùng với máu vương qua cả mép, cùng với đó là tiểng nổ lốp bốp của những hạt nổi trên da cóc chảy ra thứ nước trắng đục đầy những con sâu nhỏ bò lè sè trườn trên xung quanh khéo miệng của Ngọc, những con sâu đó lè sè trườn trên da mặt để lại vết nhớt dính dính tanh hôi đang di chuyển chui vào đôi mắt đen thẳm ấy.
Tiếng nhai vừa dứt, chiếc lưỡi dài ngoằn ấy đang cố liếm hết những vết máu đỏ đen hôi rình, lại mang đến một tiếng cười vô cùng chói tai, rợn người vang vọng khắp cả không gian yên tĩnh của trường học.- Chỉ mới bắt đầu thôi, chỉ mới bắt đầu thôi...
Ha...ha...haaaaa...