Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện
Chương 320: Luận kiếm trên Ma Thiên Các


Ngày mai mình sẽ đăng bù chương cho hôm thứ Năm, các đạo hữu đừng buồn nha! ^^

Ông ——

Quan tài khẽ rung động, phát ra thanh âm quỷ dị.

Cỗ nguyên khí yếu ớt xung quanh quan tài chợt ngưng kết thành cương.

Đạo kiếm cương giống như nhũ băng lơ lửng bên cạnh quan tài, toàn thân xoay tròn rồi tan ra, biến mất không còn bóng dáng.

Rõ ràng Cung Nguyên Đô trong quan tài đang tức giận.

Cung Nguyên Đô trầm giọng nói: “Luận kiếm đương nhiên không chỉ có công phu miệng lưỡi mà còn phải thực hành.”

“Ồ?” Phan Ly Thiên ngạc nhiên hỏi, “Ý của ngươi là vừa luận kiếm, vừa đánh nhau?”

“Đương nhiên.”

Đám người lập tức giật mình. Tâm tình vừa buông lỏng lại trở nên căng như dây đàn.

Người này chắc chắn là có bệnh tâm thần! Hơn nữa còn bệnh không nhẹ.

“Có điều… cũng không nhất thiết phải liều mạng đánh.” Cung Nguyên Đô nói. “Tu hành giả từ Thối Thể cảnh vào Thông Huyền cảnh đã có thể nắm giữ nguyên khí. Cho đến khi vào Thần Đình cảnh Ngự đạo mới có thể nắm giữ đạo tu hành… Lấy đạo của Ngự đạo để khống chế nguyên khí Thông Huyền cảnh gọi là lấy kiếm luận đạo… Kiếm đạo về cơ bản chính là như thế.”

Phan Ly Thiên cười ha hả: “Lão hủ hiểu rồi, ý ngươi là chúng ta chỉ sử dụng tu vi Thông Huyền cảnh để luận bàn, không gọi ra pháp thân, không dùng vũ khí… Lão hủ nói có đúng không?”

Nói trắng ra chính là áp chế tu vi, chỉ đơn giản so đấu tâm đắc tu hành và kiếm thuật.

Đối với cả hai bên thì đây chính là phương pháp tốt nhất.

Tu vi Lãnh La và Phan Ly Thiên vẫn chưa khôi phục.

Đoan Mộc Sinh và Tiểu Diên Nhi tuy có tu vi cao nhưng nếu song phương liều chết đánh nhau thì cũng không chiếm được lợi ích gì.

Dù sao Cung Nguyên Đô cũng là người sắp chết.

"Đương nhiên."

Cung Nguyên Đô nói xong lời này, quan tài lại lần nữa xoay lại dựng nghiêng trên mặt đất, một bên cao một bên thấp, bên cao đối diện với mọi người.

Trên quan tài có khắc hai chữ “Sắc Lệnh” màu đen theo lối chữ triện, trông cực kỳ quỷ dị.

“Trước luận kiếm, sau định thắng thua… Mời.” Thanh âm Cung Nguyên Đô mang theo nguyên khí tạo thành sóng âm truyền đi khắp Ma Thiên Các.

Hoa Vô Đạo phất tay, quay đầu lại nói:

“Các hậu sinh vãn bối không cần tham dự… Loại so đấu này phải dựa vào tâm đắc đối với kiếm đạo của từng người. Các ngươi hãy xem cho kỹ…”

Đám người chắp tay.

Phan Ly Thiên và Lãnh La đưa mắt nhìn nhau.

Lãnh La bước lên mấy bước. “Để ta…”

Khi Lãnh La đi vào giữa sân, xung quanh cỗ quan tài lại xuất hiện mấy đạo kiếm cương trông như nhũ băng vô cùng kỳ quái.

“Bản nguyên của kiếm đạo dẫn động nguyên khí ngưng kết thành cương, nguyên khí Thông Huyền cảnh chỉ ngưng tụ được hai đạo kiếm cương.”

Nói xong, những đạo kiếm cương khác lập tức tiêu tán, chỉ để lại hai đạo kiếm cương.

Tay phải Lãnh La khẽ nâng, lòng bàn tay mở ra: “Quý hồ tinh, bất quý hồ đa…”

(
 
Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện
Chương 321: Thật sự không đáng!


Một lão ăn mày, một đại tu hành giả từng bị phế tu vi trở thành kẻ đầu đường xó chợ… rốt cuộc đã có chút bóng dáng của thời huy hoàng ngày xưa.

Chỉ là… Thái Cực Quang Ấn là công pháp Đạo môn gì đây?

Bên dưới lớp mặt nạ, Lãnh La cũng lộ ra ánh mắt tán thưởng.

Phan Ly Thiên tung ra một chưởng.

Đạo Thái Cực Quang Ấn toát ra một tia kiếm cương…

Dùng ấn để gia trì kiếm cương!

Đồng thời, phía đối diện Cung Nguyên Đô cũng biến ra từng đạo kiếm cương.

Theo lý thuyết thì Thông Huyền cảnh chỉ có thể khống chế nhiều nhất hai đạo kiếm cương. Nhưng được trận pháp nhỏ gia trì nên có thể tạo ra nguyên khí cuồn cuộn không ngừng.

Kiếm cương hai bên b*n r* vùn vụt.

Tất cả mọi người bất giác lui lại. Mẹ nó cái này đâu còn là chiến đấu cấp Thông Huyền cảnh nữa… Nhìn thế nào cũng thấy là Phạn Hải cảnh mà!

Ầm ầm ầm!

Kiếm cương va chạm.

Phan Ly Thiên mỉm cười, dậm chân bước về phía trước. Bàn tay già nua vỗ xuống đất.

Oanh!

Đá xanh dưới đất vỡ vụn ra. Trận văn cũng vỡ vụn!

“Hay!” Phan Trọng không khỏi vỗ tay.

Gừng càng già càng cay!

Đâu ai quy định kiếm đạo chỉ được sử dụng mỗi kiếm cương!

Tu hành giả Thông Huyền cảnh đánh nát sàn nhà cũng là chuyện rất hợp lý, Thối Thể cảnh là đã làm được.

Ngay khi mọi người tưởng là Phan Ly Thiên sắp thắng ——

Những trận văn bị chấn nát kia đột nhiên lại ngưng kết thành cương, tụ vào một chỗ rồi bắn về phía Thái Cực Quang Ấn của Phan Ly Thiên.

Ầm!

Thái Cực Quang Ấn bị chấn nát.

Nhưng Cung Nguyên Đô vẫn còn lại hai đạo kiếm cương lơ lửng giữa không trung.

“Đặc sắc!” Lãnh La vỗ tay tán thưởng.

Mọi người thấy vậy đều nghi hoặc. Sao lại không đánh nữa? Còn chưa phân thắng bại mà.

Phan Ly Thiên vẫn còn thời gian để đánh ra chiêu thức mới, Cung Nguyên Đô có còn lại hai đạo kiếm cương thì có ích lợi gì?

Khi mọi người còn chưa hiểu ra làm sao, Phan Ly Thiên đã chắp tay nói: “Lão hủ cam bái hạ phong.”

Hoa Vô Đạo gật đầu, lại lần nữa đóng vai trò xướng ngôn viên giải thích trận đấu.

“Đã đến cực hạn của Thông Huyền cảnh.”

Mọi người nghe vậy đều giật mình hiểu ra.

Bọn họ đúng là đã quên mất chuyện này… Hoa trưởng lão nói không sai, Thông Huyền cảnh có thể khống chế một đạo pháp ấn và hai đạo kiếm cương đã là cực hạn. Khi trận văn của Cung Nguyên Đô vỡ vụn, trong tay hắn vẫn còn hai đạo kiếm cương, mạnh hơn Phan Ly Thiên một bậc.

Phan Ly Thiên cười nói: “Thủ đoạn của các hạ đúng là khiến lão hủ phải mở rộng tầm mắt.”

Nói xong hắn lui về sau mấy bước.

Nếu ngay cả dạng tiền bối kinh nghiệm phong phú như Lãnh La và Phan Ly Thiên mà còn không thể chiến thắng được kiếm đạo của Cung Nguyên Đô thì những người khác càng không có khả năng.

Tuổi trẻ hậu bối, kinh nghiệm tu hành còn nông cạn, chỉ dựa vào thiên phú tuyệt đối không thể bù đắp được.

Hoa Vô Đạo chắp tay nói: “Ta thì thôi vậy, ta chỉ am hiểu phòng thủ… Huống hồ Lục Hợp Đạo Ấn phải vào Nguyên Thần cảnh mới có thể phát huy tác dụng. Mà ta lại không có chút am hiểu nào về kiếm thuật.”

Hoa Vô Đạo khẽ phất tay rồi cũng lui về.

Ba vị đại lão đều đã chịu thua, không ai có thể chiến đấu nữa.

Tình cảnh hiện tại có vẻ hơi xấu hổ.

Cung Nguyên Đô ha hả cười: “Ta ở trong Kiếm Khư khổ tu nghiên cứu kiếm đạo trăm năm, thắng các ngươi cũng không có gì lạ…”

Đoan Mộc Sinh huy động Bá Vương Thương, khẽ nói:

“Chỉ là công phu mồm mép, đâu phải chân chính so đấu tu vi. Trên chiến trường chém giết, nào có ai cùng ngươi nói chuyện quy tắc công bằng?”

Đúng vậy.

Ai sẽ chịu áp chế tu vi, giấu đi đòn sát thủ không dùng tới?

Ầm!

Bá Vương Thương nện vào đá xanh dưới sàn nhà.

Nguyên khí trên người Đoan Mộc Sinh phát tiết khắp nơi như sóng biển.

Những người khác liên tục lui về sau. Cho dù là Phan Ly Thiên và Lãnh La cũng không có nhiều năng lượng như vậy.

Tình cảnh hiện tại chỉ có Đoan Mộc Sinh và người trong quan tài có thể so đấu.

Trầm mặc một lát, Cung Nguyên Đô mới mở miệng ——

“Nếu ta dùng toàn lực chém giết thì ngươi chắc chắn sẽ chết… Đương nhiên sau đó ta cũng không thể tái chiến được nữa.”

Quan tài không hề động, tựa như đang cho Đoan Mộc Sinh thời gian suy nghĩ.

Ngươi dám không?

Đám người Ma Thiên Các biết rõ tính tình Đoan Mộc Sinh, đều lắc đầu thở dài.

Đoan Mộc Sinh giơ tay lên!

Bá Vương Thương lao vụt ra khỏi mặt đất, ngoan ngoãn nằm trong tay hắn. Cương khí hùng hồn bao quanh Bá Vương Thương.

“Vậy thì thử xem…”

Ông!

Một toà pháp thân cao ba trượng xuất hiện sau lưng Đoan Mộc Sinh. Kim liên dưới trướng nở ra hai phiến lá chầm chậm xoay tròn.

Bầu không khí trở nên giương cung bạt kiếm, hết sức căng thẳng.

“Đoan Mộc Sinh, nghe lời khuyên của ta, đừng l* m*ng.” Hoa Vô Đạo khuyên nhủ.

Dù sao kẻ trước mắt cũng là thiên tài kiếm đạo Bắc Đô.

Hắn định ra quy củ dùng tu vi Thông Huyền cảnh để luận bàn đã là cho chúng ta cơ hội. Cần gì phải lấy mệnh ra để chém giết?

Thật sự không đáng!

“Hoa trưởng lão không cần khuyên can nữa… Sư phụ không có ở đây, ta không đứng ra thì ai làm?”

Không có Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung, sư phụ lại không ở đây, đương nhiên Đoan Mộc Sinh hắn phải gánh vác trách nhiệm.

Theo lý thuyết, Phan Ly Thiên và Lãnh La đều có tư cách đứng ở phía trước, nhưng tu vi của bọn họ còn lâu mới khôi phục được, hiện tại chỉ có thể đứng nhìn.

“Thật là… rất tốt.”

Cung Nguyên Đô cao giọng nói: “Ta đã xem nhẹ Cơ huynh rồi, không ngờ Cơ huynh lại có đồ nhi như thế… Đã vậy thì ta sẽ cho các ngươi xem kiếm đạo chân chính là như thế nào.”

Nguyên khí xung quanh quan tài kịch liệt khởi động. so với ban nãy đúng là khác biệt một trời một vực.

Thế nhưng…

Ngay khi cỗ quan tài vừa lơ lửng bay lên, từ phía Đông Các đột nhiên truyền đến một giọng nói trầm thấp:

“Lui ra.”

Thân hình Đoan Mộc Sinh chấn động, lập tức quỳ một gối xuống: “Sư phụ!”

Lãnh La, Phan Ly Thiên và Hoa Vô Đạo đều quay đầu nhìn về phía Đông Các.

Trừ ba người bọn họ, những người khác đều vội vàng quỳ xuống hô: “Các chủ.”

Trên bầu trời Đông Các, Lục Châu chân đạp hư không nhẹ nhàng bay tới.

Tiểu Diên Nhi chạy ra nghênh đón, hưng phấn nói: “Sư phụ, người rốt cuộc cũng xuất quan. Tên bệnh tâm thần trong Kiếm Khư chạy tới quấy rối kìa!”

Lục Châu hạ xuống, tay chắp sau lưng chậm rãi bước tới.

Đám người Lãnh La hơi khom người chắp tay với Lục Châu.

Ánh mắt Lục Châu nhìn về phía cỗ quan tài, hơi dò xét rồi nói: “Đi chuẩn bị rượu.”

Thanh âm Cung Nguyên Đô trong quan tài trở nên rung động, không biết là vì kích động hay vì hưng phấn: “Ha ha… ha ha ha… Vẫn là Cơ huynh hiểu ta.”

Mấy nữ đệ tử lập tức chạy đến Bắc Các, mang rượu ủ trăm năm đến.

Những người khác bày bàn ghế ra trước đại điện Ma Thiên Các.

Lục Châu vuốt râu nói: “Có thế nào thì ngươi cũng là trưởng bối, lại đi bắt nạt hậu sinh vãn bối… Bản toạ thấy xấu hổ thay ngươi.”

“. . .”

Quan tài chậm rãi hạ xuống.

Mọi người âm thầm cảm thán không thôi.

Cung Nguyên Đô vừa rồi còn hung hăng không ai bì nổi, bây giờ lại ỉu xìu như cá ướp muối.

Khí tràng bậc này chỉ sợ mỗi mình nhân vật như sư phụ mới áp chế được.

“Cơ huynh cũng không phải là người thất hứa.”

Thần thái Lục Châu vẫn tỏ ra tự nhiên. Thực tình thì hắn cũng không biết tại sao mình lại bế quan lâu như vậy.

Kỳ diệu là hắn cảm thấy mình bế quan chỉ mới mấy ngày… Khi mở mắt ra mới giật mình nhận thức đã qua một tháng.

Lục Châu không dây dưa về đề tài này mà khẽ phất tay. Một vò rượu bay lên bàn.

“Ngươi định cứ trốn ở trong quan tài suốt như thế?”

Hương rượu bay ra.

Thấy thế trong lòng Phan Ly Thiên lại ngứa ngáy khó nhịn, bật cười ha hả. “Không ngờ là người đồng đạo! Sớm biết như vậy lão hủ đã cùng ngươi đấu rượu chứ chẳng luận kiếm làm gì.”
 
Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện
Chương 322: “Lại lần nữa!”


Rượu vốn là vật khiến người ta cảm thấy vui vẻ.

Từ xưa đến nay, các văn nhân ngâm thơ đối tửu đều cần đến rượu.

Quân nhân luận bàn, múa đao lộng thương lại càng không thể thiếu rượu.

Lục Châu chậm rãi ngồi xuống, khẽ vung tay lên. Vò rượu được khống chế tinh chuẩn tỉ mỉ nghiêng ra đổ đầy chén rượu.

Hai chén rượu đầy toả ra mùi hương bay khắp tứ phía.

Nước bọt Phan Ly Thiên đã muốn chảy dài xuống đất… Nếu không phải vì biết rõ kẻ đến không thiện, có lẽ hắn đã xông lên uống luôn một bát cho sảng khoái.

Lục Châu bưng chén rượu đưa lên môi, khẽ nhấp một cái.

Kẽo kẹt, kẽo kẹt…

Trong quan tài phát ra âm thanh dị thường.

Độ mê rượu của Cung Nguyên Đô chẳng hề thua kém Phan Ly Thiên.

Hương rượu tràn ngập bốn phía khiến hắn ngứa ngáy khắp người.

Lục Châu không hề nuốt ngụm rượu này mà khẽ phun ra.

Phụt —— ——

Rượu b*n r* sắc bén như kiếm, chỉ trong giây lát chia thành ba đường trái phải và giữa, bắn về phía quan tài.

Keng keng keng!

Ba đạo kiếm cương cắm phập vào quan tài.

Hoa Vô Đạo lập tức tán thưởng:

“Suýt tí nữa ta đã quên tạo nghệ về kiếm đạo của Các chủ. Nhớ ngày đó Vân Tông La Trường Khanh không chỉ một lần khen ngợi kiếm thuật của Ngu Thượng Nhung, nhưng sở học của Ngu Thượng Nhung không phải do chính tay Các chủ dạy dỗ sao?”

Đồ nhi đáng sợ như thế, sư phụ sao có thể kém hơn?

Cung Nguyên Đô khàn giọng nói: “Bội phục, bội phục. Cao thủ kiếm đạo thông thường chỉ có thể ngưng khí thành cương. Cao thủ kiếm đạo chân chính mới có thể biến vạn vật thành kiếm.”

Đối mặt với những lời nịnh nọt của người xung quanh, Lục Châu không hề dao động, chỉ vuốt râu nói: “Điêu trùng tiểu kỹ không đáng nhắc tới mà thôi. Một chiêu này ngươi vẫn có thể chống đỡ được.”

Vậy tại sao Cung Nguyên Đô lại không ngăn cản?

Két ——

Nắp quan tài đột nhiên lượn vòng bay ra.

Cỗ cương khí bên trong quan tài tán ra bốn phía, một bóng người từ từ xuất hiện.

Vù!

Cung Nguyên Đô hiện ra rõ ràng trước mắt mọi người.

Bẩn thỉu dơ dáy như người nguyên thuỷ, trên mặt mọc đầy râu ria, toàn thân quấn vải rách, cánh tay đầy cáu bẩn đến mức chẳng thấy da đâu.

Đây chính là chân diện mục của đệ nhất thiên tài kiếm đạo Bắc Đô, Cung Nguyên Đô.

Chẳng khác gì một bộ xác ướp!

Mọi người cả kinh lui lại một bước. Đây rõ ràng là hậu quả của việc sống trong quan tài quá lâu.

Tu hành giả thông thường khi bước vào cảnh giới Thông Huyền cảnh đã có thể ăn ít thức ăn lại, vào Phạn Hải cảnh thường ba đến năm ngày mới ăn một bữa cơm. Vào Thần Đình cảnh thì mười ngày nửa tháng mới cần phải ăn uống một lần. Một khi bước vào Nguyên Thần cảnh thì chỉ cần thổ nạp nguyên khí trong thiên địa là đủ… nhưng trong một khoảng thời gian dài cũng cần phải ăn uống một lần.

Thật khó tưởng tượng Cung Nguyên Đô sống trong quan tài như thế nào suốt quãng thời gian qua.

Ăn uống ngủ nghỉ chỉ trong một thước vuông, chẳng lẽ hắn ăn chuột bọ trong lăng mộ?

Thôi việc này tốt nhất không nên nghĩ tới, vừa nghĩ đã thấy toàn thân khó ở.

Cũng may đủ loại mùi khó ngửi đều đã bị cương khí hộ thể ngăn chặn.

Ánh mắt mọi người tập trung nhìn về phía Cung Nguyên Đô.

Lúc này hắn mới chậm rãi mở mắt. Dường như chưa quen với tia nắng chói loà, đôi mắt chớp chớp mất một lúc mới nhìn thấy đống rượu trên bàn.

Sau đó đôi mắt nhìn sang Lục Châu.

“Cơ huynh thay đổi rồi.” Cung Nguyên Đô chậm rãi ngồi xuống ghế.

“Ồ?”

“Không biết nói sao.”

Tay phải hắn khẽ nhấc, toàn bộ vò rượu lơ lửng trên đỉnh đầu. Cung Nguyên Đô ngửa đầu há miệng, rượu trong vò đổ xuống như thác.

Ừng ực, ừng ực, ừng ực…

“Thống khoái!”

So sánh với hắn, Lục Châu chỉ bưng chén rượu nhỏ uống từng nhấp, có vẻ không sảng khoái phóng khoáng.

Cung Nguyên Đô uống cạn một vò lại vung tay lên, vò rượu đáp xuống đất chuẩn xác không sai lệch.

“Cơ huynh… tu vi của ta đã không còn được như trước. Nếu thật sự động đao kiếm, ta chắc chắn phải thua không thể nghi ngờ.”

Cung Nguyên Đô vừa nói, từng khối bùn đất trên mặt vừa tróc ra.

Lục Châu thở dài. “Biết rõ đại nạn sắp tới, cần gì phải giữ mãi chấp niệm?”

Cung Nguyên Đô cũng thở dài nói: “Cơ huynh, huynh không bằng ta.”

“Ồ?”

“Huynh không tâm ngoan thủ lạt bằng ta, không quả quyết lãnh huyết bằng ta. Nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với bản thân. Lúc trước khi ta bại trong tay huynh, nếu huynh giết ta ngay thì ta sẽ không liên tiếp đến khiêu chiến, càng sẽ không có tình cảnh như ngày hôm nay.” Cung Nguyên Đô nói.

Lục Châu bưng chén rượu lên, chậm rãi nói:

“Ngươi không hiểu.”

Cung Nguyên Đô nghi hoặc.

“Ngươi mà chết, bản toạ sẽ không còn đối thủ. Người ở chỗ cao không tránh khỏi rét lạnh vì đơn độc, chẳng còn gì thú vị nữa.”

“Cơ huynh xem trọng ta rồi.”

Được đệ nhất ma đầu tung hoành thiên hạ thưởng thức như thế, trong lòng Cung Nguyên Đô âm thầm nở hoa. Nhưng đám bùn đất trên mặt đã che đi vẻ mặt hắn.

“Mang rượu tới.” Cung Nguyên Đô phất tay.

Các nữ đệ tử đứng gần đó nhanh chóng mang tới mấy chục vò rượu ủ trăm năm khiến Phan Ly Thiên nhìn mà ước ao ghen tị.

Ma Thiên Các dù có nhiều rượu ủ trăm năm cỡ nào cũng không chịu nổi tửu lượng của Cung Nguyên Đô.

Cung Nguyên Đô nào thèm chiếu cố đến cảm nhận của Phan Ly Thiên, lại lần nữa bưng từng vò lên uống sạch.

“Xin Cơ huynh thoả mãn tiếc nuối cuối cùng của một kẻ sắp chết như ta.” Cung Nguyên Đô chắp tay nói.

“Đã như vậy… bản toạ sẽ thành toàn cho ngươi.” Lục Châu thản nhiên nói.

“Quy củ cũ, lấy đạo luận kiếm.”

Cung Nguyên Đô đảo mắt nhìn sang đám người Lãnh La, Phan Ly Thiên và Hoa Vô Đạo.

Hoa Vô Đạo đứng dậy, trình bày lại sự tình lúc nãy.

Tuy không nói nhưng Lục Châu vẫn minh bạch được ý tứ của Cung Nguyên Đô.

Lúc ở Kiếm Khư hắn đã nói tu vi mình sụt giảm nghiêm trọng, không có khả năng đánh một trận huỷ thiên diệt địa với Lục Châu.

Bốp!

Cung Nguyên Đô lật tay đánh ra một chưởng, bình rượu trước mặt bay lên, vẩy rượu ra.

Rượu rơi xuống thành kiếm cương. Trên mặt đất lại xuất hiện Thái Cực Ấn sau đó biến hoá thành Tứ Tượng Trận, trước người hắn xuất hiện từng đạo kiếm cương.

Chiêu số này… vị đệ nhất ma đầu tung hoành thiên hạ sẽ ứng phó như thế nào?

Phan Ly Thiên vừa rồi thất bại dưới chiêu số này, lập tức trừng to mắt nhìn Lục Châu chằm chằm không muốn bỏ sót một chi tiết nào.

Nhưng hắn lại phát hiện, Lục Châu vẫn bưng chén rượu mà không hề nhúc nhích. Trong đôi mắt thâm thuý hiện ra sự tự tin vô cùng… Rốt cuộc là quá tự tin hay là tự phụ?

Vù vù vù…

Khi mấy đạo kiếm cương bay đến trước mặt, Lục Châu đột nhiên vung chén.

Chén rượu xoay tròn tạo thành một Thái Cực Ấn.

Phan Ly Thiên cau mày: “Lão hủ phán đoán không sai…”

Ầm!

Thái Cực Ấn ngăn cản kiếm cương, bàn tay Lục Châu cũng hạ xuống.

Trận văn bị đánh tan. Thái cực Ấn tiêu thất. Tứ Tượng Trận cũng biến mất… Điểm khác biệt duy nhất chính là, Cung Nguyên Đô không còn một đạo kiếm cương nào trong tay.

Lục Châu chắp tay nói: “Cùng một chiêu thức nhưng do người khác đánh ra, không ngờ hiệu quả lại chênh lệch lớn tới vậy.”

Mặt mo của Phan Ly Thiên đỏ ửng. “Đừng có sỉ nhục ta nha…”

Lãnh La đương nhiên không bỏ qua cơ hội này. Vừa rồi Phan Ly Thiên sỉ nhục hắn không ít.

“Thông Huyền cảnh đã đến cực hạn… Đánh ngang tay.”

Cung Nguyên Đô lắc đầu: “Chiêu này ta bại.”

Hắn nhìn về phía đám người Lãnh La rồi chậm rãi giải thích: “Tứ Tượng Trận tiêu hao năng lượng nhiều gấp bốn lần Thái Cực Ấn. Một chưởng do Cơ huynh đánh ra tiêu hao năng lượng ít hơn ta rất nhiều! Lấy năng lượng nguyên khí ít nhất để tạo ra uy lực lớn nhất, ta tâm phục khẩu phục…”

Lục Châu vẫn thản nhiên, không để ý đến lời tâng bốc của Cung Nguyên Đô.

Đây chỉ là một phần rất nhỏ trong lịch duyệt và kinh nghiệm về kiếm đạo của Cơ Thiên Đạo trong nhiều năm qua.

Chỉ là không ngờ trong trường hợp này lại có ích.

Cung Nguyên Đô cầm vò rượu, tung lên không trung.

Vù!

Rượu bên trong vẩy ra.

“Lại lần nữa!”

Bình rượu vỡ toang, rượu bên trong ngưng tụ thành từng lưỡi dao sắc bén!
 
Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện
Chương 323: Bàn tay Cung Nguyên Đô nắm chặt!


Từng lưỡi dao sắc bén đều có hình thù bất quy tắc phóng về phía Lục Châu.

Tay phải Lục Châu đặt trên bàn.

Ầm!

Lấy bàn tay Lục Châu làm trung tâm, xung quanh xuất hiện đạo nguyên khí ba động nhộn nhạo.

Những lưỡi dao khi phóng đến gần Lục Châu đều biến trở lại thành rượu rồi rơi xuống đất.

Hộ thể cương khí của Lục Châu ngăn rượu không làm ướt vạt áo hắn.

Tí tách tí tách.

Lại kết thúc một chiêu…

Kết quả không cần nói cũng biết.

Mí mắt Cung Nguyên Đô giật liên hồi.

Đây là chiêu thức kiếm đạo hắn khổ tu trong Kiếm Khư, mất hết năm này tháng nọ mới nghiên cứu ra. Biến vạn vật thành kiếm… không ngờ lại bị Lục Châu tuỳ tiện phá giải.

Đám vãn bối đứng quan sát đều nhìn không hiểu.

Bọn họ chỉ có thể ngưng khí thành cương… Rượu làm sao có thể biến thành kiếm cương được?

Rượu vốn không phải là nước, rất khó có thể đông lạnh nhanh chóng để biến thành lưỡi dao.

Lãnh La lên tiếng giải thích: “Cương khí tạo thành có dạng rỗng ruột, bao bọc lấy rượu bên trong, muốn làm được như vậy cần có khả năng khống chế nguyên khí cực cao.”

“Thì ra là thế.” Hoa Vô Đạo chắp tay.

Tu hành giả muốn sử dụng vũ khí thiên giai tấn công đối thủ cũng phải đem cương khí bao bọc lấy toàn thân vũ khí, tạo thành nguồn lực lượng cực lớn.

Đối với chất lỏng như rượu và nước, độ cứng không đủ, không thích hợp dùng để tấn công nên đại đa số tu hành giả đều không nghĩ tới cách thức lợi dụng chúng.

Thật không ngờ Cung Nguyên Đô có thể dễ dàng làm được.

Càng không ngờ Các chủ có thể nhẹ nhàng hoá giải.

“Chiêu thứ ba…”

Cung Nguyên Đô lui về sau mấy bước… hai tay mở ra.

Trong giây lát xung quanh đã xuất hiện mấy đạo kiếm cương.

Thấy thế Tiểu Diên Nhi dẩu môi nói: “Không phải nói Thông Huyền cảnh chỉ có thể điều khiển được hai đạo kiếm cương thôi sao? Chơi xấu!”

Cung Nguyên Đô không nhìn tới nàng mà chỉ thuận miệng giải thích:

“Nha đầu, ai nói với ngươi kiếm cương của ta không phải là hai đạo?”

“Hả?”

Những kiếm cương kia xoay tròn xung quanh Cung Nguyên Đô.

Nhìn kỹ lại mới phát hiện, kiếm cương lúc này chỉ nhỏ xíu bằng ngón tay.

Sau đó chúng lại từ từ chia tách ra, một chia thành hai, hai chia thành bốn, mỗi lần chia tách lại nhỏ đi một nửa, số lượng kiếm cương cũng ngày càng nhiều.

Lãnh La lắc đầu nói: “Ta vẫn cho rằng chất lượng quan trọng hơn số lượng. Số lượng có nhiều cũng không có ý nghĩa gì.”

Cung Nguyên Đô khinh thường đáp: “Nhiều sẽ thành trận!”

Kiếm cương lít nhít đầy trời đếm không xuể, tựa như những mũi kim châm, tạo thành kiếm trận.

“Vậy mà cũng được?” Mọi người hoàn toàn cạn lời.

Điều này đã vượt ngoài nhận thức của bọn họ đối với Thông Huyền cảnh.

Nghiêm túc mà nói, đây không phải là thứ mà một tu hành giả Thông Huyền cảnh có khả năng thi triển được. Dù sao thì kiến giải, lịch duyệt, kinh nghiệm và khả năng điều khiển năng lượng nguyên khí của Cung Nguyên Đô đều là đăng phong tạo cực, hiếm có người nào làm được.

“Bộ kiếm trận này là do ta ngày đêm quan sát Thất Tuyệt Kiếm Trận trong Kiếm Khư mà tạo thành.” Cung Nguyên Đô tự hào nói. “Không biết Cơ huynh có thể phá trận này hay không?”

Thất Tuyệt Kiếm Trận? Đám người đứng nghe lại càng thêm nghẹn lời.

Mẹ nó đúng là một chút mặt mũi cũng không cần mà!

Thứ mình dùng mất bao nhiêu năm mới có thể hiểu thấu đáo, lại chạy đến trước mặt Các chủ đòi người phải phá giải trong thời gian ngắn…

Có ai luận đạo kiểu này không?

Luận đạo công bằng không phải là hai người đứng ra đánh một trận sao?

Lần này đến phiên mặt mo của Hoa Vô Đạo đỏ ửng.

Tình cảnh này cực giống với hắn lúc trước… Khi đó hắn dành ra hai mươi năm để nghiên cứu đại pháp co đầu rụt cổ, xong lại chạy đến đòi Các chủ phá giải. Bây giờ nghĩ lại mới thấy mình khi đó ngu không ai bằng, ấu trĩ vô cùng.

Đường đường là thiên tài kiếm đạo Bắc Đô cũng sẽ có lúc ấu trĩ như vậy?

Kiếm cương rơi xuống đất… tạo thành thất tinh liên thể toả ra kim quang nhàn nhạt.

Nếu dùng tu vi Nguyên Thần cảnh dậm chân một cái đã đủ để khiến kiếm trận này vỡ vụn. Nhưng muốn dùng tu vi Thông Huyền cảnh phá trận thì rất khó khăn.

Lãnh La thấy thế, khẽ lắc đầu.

Phan Ly Thiên nói: “Đúng là chất lượng quan trọng hơn số lượng… Nhưng nếu vừa có chất lượng vừa có số lượng thì sẽ vô cùng đáng sợ. Lão Lãnh, ngươi nói xem?”

Lãnh La: “? ? ?”

Lão già này ngày nào không tranh cãi với hắn thì ăn không ngon ngủ không yên hay gì?

Lúc này Lục Châu vẫn án binh bất động.

Tay phải nâng chén rượu lên nhấp một ngụm nhỏ. Tay trái khẽ xoay chuyển, nhẹ vung lên.

Toàn bộ đám bàn ghế, bao gồm cả bản thân Lục Châu, đều di chuyển lui ra sau nửa mét, rời khỏi khu vực kiếm trận.

“Kiếm trận gân gà.” Lục Châu lạnh nhạt nói, quăng ra một câu đánh giá.

“Hả?”

“Bản toạ không ở trong trận, lúc nào cũng có thể công kích ngươi.”

Nói xong, bàn tay Lục Châu khẽ chuyển, hai đạo kiếm cương lập tức lơ lửng giữa trời, dị thường chói mắt.

“. . .”

Cung Nguyên Đô lảo đảo ôm ngực lui lại. Trong ngực hắn lúc này khí huyết đã dâng lên cuồn cuộn…

Đột nhiên bị những lời vô tình của Lục Châu đả kích, hắn khó lòng mà chấp nhận được.

Thất Tuyệt Kiếm Trận mà hắn khổ tâm nghiên cứu bấy lâu, từ ý nghĩ tinh diệu đến kiếm trận tuyệt luân, đủ mọi thứ đều đã làm được, duy chỉ có một sự thật mà hắn không hề nghĩ tới —— đó là đối thủ không ở bên trong kiếm trận.

Hắn nghiên cứu tất cả, đều dựa trên giả thiết đối thủ đã ở trong trận.

Với tình hình hiện tại, kiếm trận có tinh tế huyền diệu đến đâu đều chỉ là gân gà, chẳng có chút ý nghĩa nào.

Thấy bộ dáng này của hắn, đám người đứng quan sát đều lắc đầu thở dài không thôi.

Trong tu hành giới không thiếu loại thiên tài say mê nghiên cứu như Cung Nguyên Đô. Nhưng lý luận có vững chắc đến đâu mà không trải qua chiến đấu để thí nghiệm kiểm trắc thì cuối cùng cũng chỉ phí công.

Bàn tay Cung Nguyên Đô nắm chặt!

Vù!

Một trận gió cuốn lên.

Thất Tuyệt Kiếm Trận cỡ nhỏ dưới mặt đất tiêu tán theo cơn gió.

Cung Nguyên Đô nhắm chặt mắt lại, trầm mặc không nói một lời.

Mọi người thấy thế đều kỳ quái, không rõ hắn định làm gì…

Lục Châu đặt chén rượu xuống, chậm rãi đứng lên, chắp tay sau lưng nói:

“Buông bỏ chấp niệm đi, đại nạn của ngươi còn rất xa xôi. Bản toạ lớn tuổi hơn ngươi còn không sợ hãi đại nạn… Bản toạ có thể cho ngươi một cơ hội.”

“Cơ hội?”

Cung Nguyên Đô mở mắt, trong mắt lúc này đã tràn đầy tơ máu.

“Bản toạ có thể bảo đảm ngươi sống đến hết một trăm năm cuối cùng này…” Lục Châu thản nhiên nói.

Còn việc đột phá đại nạn… Lục Châu không có khả năng đảm bảo.

Trong cả tu hành giới này không ai có thể đảm bảo mình có thể vượt qua đại nạn thọ mệnh.

Lần bế quan này hắn còn rất nhiều nghi vấn muốn nhanh chóng làm rõ.

“Không cần.”

Cung Nguyên Đô đáp khiến mọi người ngoài ý muốn.

Đột nhiên nguyên khí quanh thân Cung Nguyên Đô tăng vọt.

Không còn là Thông Huyền cảnh mà nâng lên Ngưng Thức cảnh, xông phá Phạn Hải cảnh, Thần Đình cảnh… cho đến Nguyên Thần cảnh!

“Một chiêu cuối cùng…” Ánh mắt Cung Nguyên Đô nhìn thẳng Lục Châu. “Xin chỉ giáo.”

Khí thế toàn thân hắn đã nói rõ, một chiêu quyết đấu cuối cùng này không còn áp dụng tu vi Thông Huyền cảnh mà phải toàn lực ứng phó.

Thậm chí là liều chết đánh cược một phen.

Ông!

Một toà pháp thân cao không thấy đỉnh xuất hiện. Xung quanh pháp thân có hằng hà sa số kiếm cương lượn vòng.

Trong phút chốc, toàn bộ Ma Thiên Các đều bị bao phủ bởi kiếm cương…

Lãnh La và Phan Ly Thiên đều ngẩng đầu nhìn, sau đó đồng thời lắc đầu.

Hoa Vô Đạo chân đạp Lục Hợp Đạo Ấn bao phủ tất cả mọi người.

Duy chỉ có mình Lục Châu đứng bên ngoài Lục Hợp Đạo Ấn, hai tay chắp sau lưng.

Cung Nguyên Đô khẽ điểm mũi chân, toàn thân bay thẳng l*n đ*nh đầu pháp thân. Pháp thân hội tụ năng lượng, đồng thời song chưởng của Cung Nguyên Đô cũng chắp lại.

Vù vù!

Kiếm cương không ngừng hội tụ. Đây là muốn giết người!

Bọn họ chẳng ai ngờ được Cung Nguyên Đô lại đột nhiên ra chiêu, dùng toàn lực thi triển.

Nhưng mà như lời Đoan Mộc Sinh đã nói, trong tu hành giới nào có chuyện tuyệt đối công bằng?

Dưới sự điều khiển của Cung Nguyên Đô và pháp thân, ngàn vạn kiếm cương không ngừng bành trướng, như thể toàn bộ nguyên khí của Kim Đình Sơn đều bị toà pháp thân khổng lồ này hút hết.

Chim chóc trong rừng bay tán loạn, trong phương viên ngàn mét không khí cuồn cuộn, mây tụ mây tan.

Trong giây lát kiếm cương hội tụ xong, lập tức lao thẳng về phía Lục Châu.

“Sư phụ!”“Các chủ!”

Ngay khi ngàn vạn kiếm cương đã đâm tới trước mi tâm Lục Châu, hắn mới đạm mạc mở miệng nói ra một tiếng:

“Cút.”
 
Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện
Chương 324: Bí mật của cửu diệp


Chương bonus, cảm ơn các bạn đã ủng hộ Kim phiếu cho truyện, hy vọng có thể leo lên được top 10 Kim Thánh Bảng. ^^

Đây không phải là thần thông Thiên thư thứ ba mà Lục Châu mới ngộ ra.

Đây chính là thần thông sóng âm chữ “Cút” vô cùng quen thuộc, thế như sấm sét nổ tung trong tai mọi người.

Đám kiếm cương lít nha lít nhít đầy trời bị sóng âm chấn vỡ thành từng mảnh rồi tiêu tán giữa thiên địa.

Hơn nghìn đạo kiếm cương trước mi tâm Lục Châu như bị bắn ngược, quay đầu bay về phía ngược lại.

Pháp thân to lớn rực rỡ kim quang của Cung Nguyên Đô vẻn vẹn chỉ duy trì được một hơi thở rồi bị sóng âm đánh tan tác như bọt xà phòng.

Nghìn đạo kiếm cương bay ngược, chĩa mũi dùi về phía Cung Nguyên Đô…

Cung Nguyên Đô bất ngờ không kịp phòng bị, hộ thể cương khí như quả bóng bị kiếm cương đâm xuyên qua vỡ tan.

Một số kiếm cương rạch nát cánh tay, khuôn mặt và chân của hắn. Sắc mặt Cung Nguyên Đô kinh hãi kêu lên một tiếng đầy đau đớn rồi rơi xuống đất.

Lục Hợp Đạo Ấn của Hoa Vô Đạo trong chớp mắt bị đánh tan tác thành từng mảnh.

Toàn bộ đám người đứng quan sát đều bị chấn đến bay ngược ra sau, ngã lộp bộp xuống đất.

Cho dù là người từng chứng kiến thần thông chữ “Cút” này một lần như Đoan Mộc Sinh và Tiểu Diên Nhi cũng phải giật nảy mình.

Thần thông Chúng Sinh Ngôn Âm đã hoàn toàn vượt ngoài dự liệu của mọi người. Đạo sóng âm kia đánh Cung Nguyên Đô rơi xuống đất lại tiếp tục hướng lên trên.

ẦM!

Bình chướng lực lượng vốn đã vô cùng yếu ớt, nay lại bị sóng âm chấn vỡ, lập tức tan tành rồi biến mất.

Bình chướng tan thành mây khói.

Cung Nguyên Đô rơi xuống.

Ma Thiên Các hoàn toàn trở nên yên tĩnh.

Lục Châu ngẩng đầu nhìn lên bầu trời… nào còn chút bóng dáng của bình chướng.

Chuyện này…

Uy lực hình như còn lớn hơn lúc trước. Đau đầu rồi đây.

Lục Châu rất muốn đưa tay gãi gãi đầu… Hắn đâu có muốn làm như vậy đâu!

Bình chướng không còn nữa, bọn danh môn chính đạo sẽ có cảm tưởng gì đây?

Người nghẹn lời còn có đám Lãnh La vừa bị chấn bay. Bọn họ chẳng thể nào lý giải được tình hình vừa rồi.

Mọi người lục tục đứng dậy, chật vật nhìn về phía Cung Nguyên Đô. Lục Châu cũng đưa mắt nhìn sang.

Cung Nguyên Đô vẫn chưa chết.

Lực lượng bình chướng tuy yếu nhưng vẫn mạnh hơn khả năng phòng ngự của một cao thủ tu vi Nguyên Thần cảnh nhiều.

Thần thông chữ “Cút” chỉ trong giây lát đã đánh tan bình chướng, vậy mà giết không được Cung Nguyên Đô.

Hắn làm cách nào mà sống được?

Lúc này Cung Nguyên Đô nằm yên dưới đất một lúc mới gian nan ngồi dậy, dở khóc dở cười nhìn xuống đất.

Bại rồi.

Hoàn toàn thất bại.

Cung Nguyên Đô là một đại nam nhân, sao có thể khóc lóc trước mặt mọi người.

Thế nên hắn cười.

Hắn thấp giọng cười một hồi, không quan tâm đến đau đớn trên thân thể, chỉ khẽ nói: “Ta thua rồi.”

“Nghĩ thông suốt chưa?” Lục Châu nhìn Cung Nguyên Đô.

“Nghĩ thông suốt chuyện gì?”

“Nguyên nhân khiến ngươi thất bại.”

“Không nghĩ ra.” Cung Nguyên Đô lắc đầu. Hắn không nói gì nữa mà ngẩng đầu nhìn Lục Châu, khoé mắt mang theo ý cười.

Cung Nguyên Đô bò dậy, tập tễnh đi đến bên bàn rượu, ngồi xuống đối diện Lục Châu.

Hai người chậm rãi rót rượu.

“Ngươi còn đến trăm năm… thật sự cam lòng từ bỏ?” Lục Châu hỏi.

Cung Nguyên Đô thở dài: “Cơ huynh có điều không biết.”

Hắn bưng rượu lên uống mấy ngụm lớn rồi mới buông xuống. “Ta không quay đầu được nữa.”

“Tại sao?”

“Ta đã thiêu đốt tinh huyết từ lâu…” Cung Nguyên Đô đáp.

Tinh huyết là bản nguyên của sinh mệnh, là thứ duy trì sự sống của một người.

Lục Châu khẽ chau mày: “Là để đề thăng tu vi?”

Khụ khụ… Cung Nguyên Đô kịch liệt ho khan rồi phun ra một ngụm máu tươi.

Không biết là vì bị thần thông chữ “Cút” làm cho bị thương hay vì vết thương cũ tái phát.

Điều quỷ dị là…

Sau khi phun ra một ngụm máu tươi, mái tóc Cung Nguyên Đô chỉ trong giây lát đã bạc đi một nửa.

Cung Nguyên Đô không thèm để ý, chỉ lau đi vết máu bên khoé môi rồi lại bưng rượu lên uống một ngụm, nở nụ cười miễn cưỡng. “Chỉ còn thiếu một chút.”

“Hả?”

“Chỉ còn thiếu một chút… là đạt cửu diệp.”

Đám người đứng xung quanh đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Trong tu hành giới, chẳng ai là không biết ý nghĩa của cửu diệp.

Nguyên Thần cảnh bát diệp là tu vi cực hạn của nhân loại. Cho đến nay chưa từng có tu hành giả nào thuận lợi đột phá tới cửu diệp, hoặc ít nhất những người từng xuất hiện trong tu hành giới không hề có cao thủ cửu diệp.

Cho dù là Mê Vụ Sâm Lâm huyền bí hay vòng xoáy Hải Vực đầy nguy hiểm… đều chưa từng xuất hiện cao thủ cửu diệp.

Trong tất cả những điển tịch có thể tra cứu được của nhân loại cũng không hề tồn tại loại cao thủ này.

“Thiếu một chút… nhưng lại là khoảng cách không cách nào vượt qua.” Lục Châu nói.

“Cơ huynh, huynh không có cảm giác sao?”

“Cảm giác gì?” Lục Châu hỏi.

“Cảm giác nguy hiểm, cảm giác thọ mệnh dần biến mất, quỷ dị khó lường…” Nói tới đây, Cung Nguyên Đô hạ thấp giọng. “Mỗi khi tu vi của ta tăng lên… ta lại có cảm giác mình đang dần già đi, cực kỳ nhanh chóng, nhanh đến mức ta không thể ngăn cản…”

Trong mắt Cung Nguyên Đô lộ ra một tia bất lực. “Một khi ta có ý định ngăn cản, nguyên khí mà ta vất vả tích luỹ được đều sẽ rời khỏi khí hải.”

“Ngươi có loại cảm giác này từ khi nào?” Lục Châu hỏi.

“Năm thứ mười sau khi đến Kiếm Khư… Và năm thứ ba mươi.”

“Thế nên, lần thứ nhất ngươi ngăn cản, lần thứ hai lại không ngăn được.”

“Ta không còn lựa chọn nào khác.”

Tóc Cung Nguyên Đô nếu không phải dính đầy bùn đất thì đã hiện ra màu trắng toát.

Lục Châu cũng lâm vào trầm tư. Nếu lời Cung Nguyên Đô là thật thì cực hạn tu hành của con người chính là bát diệp.

Chỉ tiếc mới có một mình Cung Nguyên Đô đột phá cực hạn, quá ít người để Lục Châu có thể tham khảo.

Khụ khụ.

Cung Nguyên Đô lại ho khan lần nữa. Lần này mái tóc hắn hoàn toàn bạc màu, bùn đất cũng không thể che giấu được.

Mọi người kinh hãi nhìn cảnh tượng này, không biết chuyện gì đang xảy ra.

Lục Châu nhìn mái tóc bạc trắng của hắn, dường như đã minh bạch điều gì, nhẹ giọng nói: “Ngu xuẩn.”

“Nếu không làm thế, ta sẽ chết ngay lập tức.” Cung Nguyên Đô nở nụ cười thê lương, hắn không uống rượu nữa, bàn tay phải không ngừng run run. “Có đôi khi ngu xuẩn một chút chưa hẳn đã không tốt.”

Nói xong Cung Nguyên Đô lại cầm vò rượu lên đổ vào trong miệng.

Rượu ủ trăm năm nhộn nhạo trong dạ dày hắn.

Hắn không cảm thấy khó chịu mà còn vô cùng hưởng thụ. Những năm tháng sống trong quan tài quá dài, từ rất lâu hắn không có được loại cảm giác này. Rượu k*ch th*ch dạ dày hắn, khiến hắn cảm thấy mình còn sống, còn là con người.

Nhưng đáng tiếc…

Mỗi một lần uống rượu là một lần tóc hắn trắng toát.

Bùn đất bong ra từng mảng. Làn da trở nên nhăn nheo khô quắt, trông chẳng khác nào vỏ cây.

“Kỳ thật vừa rồi khi động thủ… ta bỗng nhiên có một loại ảo giác rằng mình có thể giết huynh.” Cung Nguyên Đô cười ha hả nói.

“Nếu bản toạ không nương tay, khi ở trong Kiếm Khư ngươi đã là người chết.” Lục Châu tự tin nói.

Cung Nguyên Đô vô lực gật đầu, nhớ lại Thất Tuyệt Kiếm Trận và Ma Kiếm của mình trong Kiếm Khư, Lục Châu còn có thể phá thì đánh bại hắn có là gì?

“Cơ huynh lớn tuổi hơn ta, tu vi cũng cao hơn ta nhiều… Không bao lâu nữa, huynh cũng sẽ xuất hiện cảm giác giống ta.” Cung Nguyên Đô cười ha hả. “Có lẽ các tiền bối khi tìm kiếm cách đột phá đều có loại cảm giác này…”
 
Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện
Chương 325: Rời khỏi Dương Quan chẳng còn ai


Quà bất ngờ đâyyyy! Bù lại 5 chương cho các bạn luôn nè! ^^ Hãy ủng hộ Kim phiếu cho truyện nha, cảm ơn các bạn nhiều!

Lục Châu nhớ tới lời Cung Nguyên Đô miêu tả, lại nghĩ đến cảm giác khi mình bế quan… bèn thản nhiên cười.

“Người bình thường chỉ sống được nhiều nhất trăm năm… Tu hành giả có lẽ cũng chỉ là một loại người bình thường khác mà thôi.”

Cung Nguyên Đô nhìn Lục Châu rồi lại nhìn đến mái tóc trắng của hắn, khẽ nói: “Lời giải thích này của Cơ huynh rất mới mẻ. Cơ huynh đã thay đổi… thay đổi thật nhiều.”

Bọn họ là đối thủ lâu năm. Nói theo một cách nào đó thì đối thủ lâu năm còn hiểu rõ nhau hơn cả bằng hữu nhiều.

Lục Châu chỉ gật đầu, không hề phủ nhận.

Hắn không thể nói thẳng ra rằng, ta đến từ một thế giới khác, một thế giới đặc thù rất xa xôi.

“Ngươi cũng thế.” Lục Châu lần theo ký ức trong não hải. Trong ký ức của Cơ Thiên Đạo, Cung Nguyên Đô cũng chẳng phải là người tốt lành gì.

Một núi không thể chứa hai hổ.

Cung Nguyên Đô trời sinh tính tình âm hiểm, vừa ẩn nhẫn vừa xảo trá.

Hắn có thể sống cả trăm năm dài đằng đẵng trong Kiếm Khư, chịu đựng được những điều mà người khác không thể chịu đựng.

Người như hắn há có thể chịu khuất phục trước bất kỳ ai?

Có lẽ do người sắp chết đều sẽ hướng thiện, lúc này Cung Nguyên Đô đã không còn chút bóng dáng của kẻ âm hiểm lúc trước.

………..

Qua ba tuần rượu, mặt trời từ từ lặn xuống.

Ánh nắng chói lọi vừa vặn chiếu lên người Cung Nguyên Đô.

Hắn vô cùng hưởng thụ cảm giác này.

Cung Nguyên Đô quay đầu nhìn về phía Lãnh La, Phan Ly Thiên và Hoa Vô Đạo… ánh mắt cũng lướt qua đám vãn bối Đoan Mộc Sinh và Tiểu Diên Nhi.

Rồi quay đầu nhìn về phía đại điện Ma Thiên Các, khẽ nói:

“Hai vị cùng ta luận kiếm…”

“Lãnh La.” Lãnh La lại lần nữa báo ra danh tính.

Có thể Lãnh La đã cảm giác được trạng thái tinh thần của Cung Nguyên Đô không bình thường, tựa như người già mất trí nhớ, ký ức rất ngắn.

“Phan Ly Thiên.” Phan Ly Thiên vốn muốn nói mình là lão ăn mày, nhưng nghĩ ngợi một lát lại quyết định báo ra tên thật.

Cung Nguyên Đô hơi kinh ngạc nói:

“Đệ nhất cao thủ của Tịnh Minh Đạo… Ta nhớ được ngươi.”

“Quá khen.”

“Tiền nhiệm Môn chủ của Tịnh Minh Đạo vừa chết, ngươi đại chiến một trận với bát đại trưởng lão. Nghe nói ngươi đã bị trọng thương rồi được tứ hoàng tử cứu nên chạy tới trấn thủ biên cương?” Cung Nguyên Đô nghi hoặc nhìn Phan Ly Thiên.

Mọi người cũng đưa mắt nhìn lão.

Đây chính là nguyên nhân Phan Ly Thiên rời khỏi Tịnh Minh Đạo?

“Đều là chuyện của quá khứ, không đáng nhắc tới.” Phan Ly Thiên khoát tay nói.

Còn việc làm sao Cung Nguyên Đô biết được cũng không quan trọng.

“Cơ huynh đúng là tài năng, ngay cả loại người như Lãnh La và Phan Ly Thiên mà cũng thu phục được… Bội phục, bội phục!”

Cung Nguyên Đô tựa như đang hồi quang phản chiếu, cả người ngồi thẳng tắp.

Nói xong lời này, hắn lại ho khan kịch liệt. Nhưng lần này không ho ra máu, tóc cũng không còn trắng thêm được nữa.

Lần này, hắn hoàn toàn biến thành một lão già.

Người thiêu đốt tinh huyết chẳng khác gì đã tiêu hao sinh mệnh lực từ lâu, dùng thủ đoạn khác thường để tu vi được đề thăng trong khoảng thời gian ngắn.

Cho dù có thi triển Tuyệt Địa Liệu Thương cũng không tài nào cứu chữa được.

Huống chi Cung Nguyên Đô vừa rồi tung ra một chiêu kinh thiên động địa là có ý định muốn giết người.

Ánh mắt Cung Nguyên Đô nhìn về phía Lục Châu, giọng điệu thay đổi: “Thời hạn của ta đã đến.”

“Ngươi không tiến vào trong quan tài sao?” Lục Châu khẽ đưa mắt nhìn về phía cỗ quan tài màu đen.

Lục Châu vốn định cho hắn một cơ hội lưu lại Ma Thiên Các, nhưng nghe xong cảm ngộ của hắn trong Kiếm Khư, cơ hội này xem như không còn.

“Không.” Cung Nguyên Đô lắc đầu. “Ta chợt nhớ tới một loại vu thuật. Nếu có người muốn lợi dụng điều khiển thi thể ta… Lão tử sẽ thấy rất buồn nôn!”

“Cũng đúng.”

Lục Châu khẽ gật đầu, bưng chén rượu lên.

Khoé miệng Cung Nguyên Đô cong lên, ha ha cười nói: “Lão già này, huynh không thể nói một lời dễ nghe sao?”

Gió bắt đầu thổi…

Không có bình chướng bảo hộ Ma Thiên Các, gió thổi cỏ lay có cảm giác rất rõ ràng.

Ngay cả ánh sáng đỏ rực của hoàng hôn cũng trông như đã nhiễm vô số tiên huyết.

Sàn sạt ——

Một màn khiến mọi người ngạc nhiên bỗng xuất hiện.

Chân Cung Nguyên Đô tựa như làm từ hạt cát, từng chút từng chút một bong ra tiêu tán theo cơn gió.

Như thể toàn thân hắn được điêu khắc từ cát.

“Ngươi thích rượu, uống thêm hai chén đi.” Lục Châu nâng chén nói.

“Được.”

Thanh âm khàn khàn của Cung Nguyên Đô biến mất, thay vào đó là một giọng nói tràn đầy sức sống, trẻ trung hoạt bát.

Hắn dùng đan điền khí hải ngăn trở thần thông chữ “Cút”, phong bế năng lượng vào trong khí hải, cuối cùng không chịu đựng được nữa.

Một chén rượu rót vào trong bụng. Đùi phải của hắn đã biến mất hoàn toàn.

Hạt cát bay theo cơn gió cuốn. Tiếp theo là chân trái...

Gió càng lúc càng lớn.

Ánh mắt mọi người đều tập trung nhìn về phía Cung Nguyên Đô.

Năng lượng quay về trong thiên địa, nguyên khí trở về trạng thái tự nhiên tiêu tán trong cơn gió.

“Rượu ngon…” Cung Nguyên Đô đặt chén rượu xuống, hai tay để ở trước thân.

Hai chân hắn đều đã biến mất. Tốc độ tiêu tán càng lúc càng nhanh.

“Sắp phải đi rồi, ngươi còn lời gì muốn nói không?”

“Không còn.”

Lục Châu lắc đầu, thở dài nói:

“Khuyến quân cánh tận nhất bôi tửu,

Tây xuất Dương Quan vô cố nhân.”

(
 
Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện
Chương 326: Dã tâm của đại sư huynh


Lục Châu cảm thấy bất ngờ.

Khi Diệp Thiên Tâm rời khỏi Ma Thiên Các, tu vi nàng chỉ vừa mới khôi phục được một chút, có sống sót được hay không đã là vấn đề.

Làm sao nàng có thể khôi phục tu vi trong một khoảng thời gian ngắn đến vậy?

Đoan Mộc Sinh chắp tay nói: “Sư phụ, chuyện của Ngũ Thử xảy ra khi sư phụ người đang bế quan… Đồ nhi không dám quấy rầy sư phụ…”

“Không sao.”

Khi Lục Châu bế quan thường đắm chìm trong trạng thái lĩnh hội Thiên thư, đây là việc rất quan trọng với hắn.

Cho dù có bị quấy rầy, chưa chắc Lục Châu đã chịu dừng việc lĩnh hội để đi xử lý sự vụ.

Hoa Vô Đạo nói: “Diệp Thiên Tâm vốn là đệ tử Ma Thiên Các, tuy bị trục xuất khỏi sư môn nhưng xem như cũng biết quay đầu.”

Lãnh La thở dài. “Đều tại Lãnh mỗ lúc trước đã chủ quan, trúng quỷ kế của Mạc Ly để rồi bị ả ta điều khiển…”

Mọi người lục tục quay đầu nhìn về phía Lãnh La.

Không ngờ đại nhân vật từng đứng đầu Hắc Bảng cũng biết nói lời tự kiểm điểm như thế. Thật là hiếm thấy.

Nhưng chuyện này cũng không thể đổ trách nhiệm cho Lãnh La được.

Thực tế kẻ chấp hành mệnh lệnh tàn sát Bạch Dân là thống soái tam quân Ngụy Trác Ngôn, mà kẻ này đã chết từ lâu, chỉ còn lại tên chủ mưu phía sau màn là Mạc Ly vẫn luôn ẩn nấp trong hoàng cung, cũng chính là tử địch của Lãnh La.

Lục Châu nhìn lướt qua ba vị trưởng lão tuổi tác đã cao, trông thần thái ai nấy đều đã mỏi mệt. Cung Nguyên Đô đến luận kiếm đã khiến bọn họ dốc nhiều sức lực.

Vì thế Lục Châu khẽ phất tay: “Ba vị trưởng lão hãy trở về nghỉ ngơi đi.”

Ba người chắp tay với Lục Châu rồi an tĩnh rời khỏi đại điện Ma Thiên Các.

Những người còn lại vẫn cung kính đứng đợi Lục Châu phân phó.

Tiểu Diên Nhi đi đến bên cạnh Lục Châu. “Sư phụ, hay là để đồ nhi đi tìm Thiên Tâm sư tỷ về?”

“Không cần.”

Lục Châu nhìn nàng một cái rồi không nói gì nữa. Thái độ của hắn đã rất rõ ràng.

Mọi người im lặng không dám nói thêm lời nào. Chỉ giết có năm con chuột… mà đã muốn quay về Ma Thiên Các?

Diệp Thiên Tâm xử lý Ngũ Thử nhưng đã từng hỏi ý lão phu chưa? Chẳng lẽ để người làm sư phụ như lão phu đi đón nghiệt đồ khi sư diệt tổ như nàng ta về?

Đừng có mơ!

Đoan Mộc Sinh khom người nói: “Sư phụ, đồ nhi có hơi lo lắng cho lão tứ, dù sao nơi đó cũng là Thần Đô…”

Lục Châu khoát tay. “Trên đời này e là không có nơi nào an toàn hơn trong cung đâu. Đừng lo lắng.”

“Đồ nhi minh bạch.”

Nếu nơi đó không an toàn thì Lục Châu đã sớm điều khiển Bạch Trạch bay vào cung lấy mạng chó của Mạc Ly rồi.

Đâu đến lượt để cho nàng ta cứ hết lần này đến lần khác bày ra âm mưu quỷ kế?

Huống hồ còn có Giang Ái Kiếm yểm trợ bên trong, sẽ không xảy ra vấn đề gì.

Lục Châu vốn định nghiên cứu xem loại thần thông thứ ba của Thiên thư là gì, nhưng nghĩ đến cái chết của Cung Nguyên Đô, trong lòng hắn lại âm thầm thở dài ——

Lục Châu nhìn sang giao diện Hệ thống.

Cung Nguyên Đô chết, hắn được ban thưởng 1.500 điểm công đức.

Có thể thấy Cung Nguyên Đô cũng là một trong những mục tiêu cần giết, điểm ban thưởng rất cao.

Chẳng lẽ cửu diệp thật sự là giới hạn của tu hành giới? Từ xưa đến nay chưa từng có ai đột phá đại nạn ngàn năm?

Tuy nói Cung Nguyên Đô là đối thủ cũ, nhưng suy cho cùng hắn cũng là người cùng một thời với Lục Châu, nếu nói trong lòng không có xúc động thì đó là lừa người dối mình.

Lục Châu chợt nghĩ, có phải Cơ Thiên Đạo cũng vì đột phá cửu diệp thất bại nên mới chết hay không?

Bạch Dân, Thừa Hoàng, bí mật của trường sinh, vớt xác ở Độ Thiên Giang…

Trên đời này không chỉ có mình hắn đi tìm bí mật của thọ mệnh.

Lúc ban đầu Lục Châu hoàn toàn không nghĩ tới vấn đề này vì hắn đã có Thẻ Nghịch Chuyển. Nhưng bây giờ nghĩ lại, Cơ Thiên Đạo có hệ thống mà vẫn chết, chưa chắc bản thân mình có thể tránh thoát khỏi vết xe đổ này.

Huống chi đám đồ đệ không làm hắn bớt lo lại không có Thẻ Nghịch Chuyển, bọn chúng rồi sẽ già đi.

Đồ đệ mà chết già thì ai kiếm điểm công đức cho hắn xài đây?

Tới lúc đó hắn cũng chẳng còn cách nào để mà trường sinh nữa!

Lục Châu nghĩ tới Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung, khi hai nghiệt đồ rời khỏi Ma Thiên Các đã là Nguyên Thần cảnh bát diệp. Nhiều năm đã trôi qua, với thiên phú của bọn hắn có phải cũng đang tìm kiếm bí mật của cửu diệp và đại nạn thọ mệnh không?

Rốt cuộc từ bát diệp lên cửu diệp ẩn giấu bao nhiêu bí mật?

“Giải Tần Quân tới.”

“Vâng.”

Không bao lâu sau, Phan Trọng đã đưa Tần Quân vào đại điện.

Tần Quân tuy là Kỳ Vương nhưng khi tiến vào đại điện, thấy nhiều người tu vi mạnh mẽ như vậy hắn cũng cực kỳ căng thẳng, mồ hôi đầm đìa.

“Lão tiên sinh…” Tần Quân xấu hổ chắp tay.

“Ngươi đã giúp Vu Chính Hải làm những việc không hay ho gì?” Lục Châu hỏi.

“Nói mau!” Tiểu Diên Nhi vội vàng thúc giục.

Vốn đã căng thẳng, nay lại bị vẻ hùng hổ của Tiểu Diên Nhi hù doạ, Tần Quân không khỏi sợ hãi lui lại một bước.

“Lão tiên sinh, oan uổng quá… Vãn bối thật sự đâu có giúp Vu giáo chủ làm mấy chuyện không hay ho đâu! Giáo chủ từng đến thăm phủ của vãn bối ba lần, lần nào cũng chỉ để thăm quan Thần Đô. Việc hợp tác giữa hai bên là vãn bối truyền cho ngài ấy một số tin tức, nhưng chưa bao giờ vãn bối dám truyền tin tức của Ma Thiên Các cho ngài ấy cả. Mong lão tiên sinh minh xét!”

“Ngươi đã truyền những tin tức gì?” Lục Châu hỏi.

“Phần lớn là tin tức về cấm quân Hoàng thành và Thập Tuyệt Trận, tình huống ở An Dương thành và Thượng Nguyên thành, còn có… còn có…”

Tần Quân gãi đầu rồi nói tiếp. “Còn có tình hình của năm vị hoàng tử…”

“Hoàng tử?”

“Vãn bối cũng không biết tại sao ngài ấy lại quan tâm tới chuyện của các hoàng tử.” Tần Quân đáp.

“Nói tiếp đi.”

Thái độ của Lục Châu rất rõ ràng, Tần Quân phải khai ra toàn bộ, không được giấu giếm bất kỳ sự tình nào.

Tần Quân nhận ân huệ của Ma Thiên Các, đương nhiên biết quy củ và uy danh nơi này nên không dám giấu diếm dù chỉ một chút.

“Đúng rồi, lần gần đây nhất khi Vu giáo chủ đến Thần Đô, vào khoảng hơn một tháng trước, ngài ấy nói sẽ phân cao thấp một trận với Kiếm Ma tiền bối. Trừ chuyện đó ra thì không còn gì khác! Vãn bối xin thề có trời đất chứng giám!”

Lục Châu vừa vuốt râu vừa suy nghĩ, hẳn là Kỳ Vương chỉ có thể cung cấp bấy nhiêu tin tức mà thôi.

Lục Châu đã sớm đoán được dã tâm của Vu Chính Hải.

Nghe ngóng chuyện cấm vệ quân và Thập Tuyệt Trận, rõ ràng là để sau này tấn công. Loạn ở An Dương thành và Thượng Nguyên thành chắc chắn có liên quan đến hắn. Lần đó ở An Dương thành nhìn thấy phi liễn của U Minh Giáo, nay đã có thể giải thích rõ ràng.

“Nó muốn phân cao thấp với Ngu Thượng Nhung?”

“Đại tiên sinh và nhị tiên sinh đều là đệ tử Ma Thiên Các, tu vi của hai người vốn nổi tiếng khắp tu hành giới. Có lẽ cao thủ đều có chung ý nghĩ, muốn phân cao thấp một lần.” Tần Quân đáp.

Thiết luật từ xưa tới nay của Ma Thiên Các chính là đồng môn không được chém giết lẫn nhau.

Hai người này khi còn ở trên Ma Thiên Các vẫn rất kính trọng nhau, sao rời khỏi Ma Thiên Các rồi lại thành cừu nhân thế này?

“Lúc nào? Ở đâu?” Lục Châu hỏi.

“Hình như là bốn tháng sau, còn ở đâu thì vãn bối thật sự không biết.”

Cả hai đều là ma đầu đáng sợ, nơi bọn họ quyết đấu sao có thể để cho ngoại nhân biết được?

Lục Châu chậm rãi đứng dậy bước xuống bậc thềm, mắt nhìn thẳng Tần Quân. “Vậy ngươi có biết tu vi thật sự của Vu Chính Hải không?”

Tần Quân không dám đối diện với ánh mắt của Lục Châu, chỉ biết lắc đầu.

Tu vi là chuyện vô cùng bí mật, hắn không biết cũng chẳng có gì lạ.

“Thôi được rồi.” Lục Châu phất tay áo.” Lui ra hết đi.”

“Thuộc hạ cáo lui.”

“Đồ nhi cáo lui.”

Sau khi đám người rời khỏi đại điện, Lục Châu trở về chỗ ngồi, mở giao diện Hệ thống lên ——

Điểm công đức: 1.500 điểm.

Đúng là nghèo khố rách áo ôm.
 
Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện
Chương 327: Sau này vi sư sẽ nghiêm túc dạy dỗ các ngươi


Mọi thứ hắn có đều liên quan đến điểm công đức.

Nghèo đói thế này lấy gì mà mua pháp thân đề thăng tu vi?

Lục Châu luôn muốn bắt hết mấy tên nghiệt đồ lại, nhưng vấn đề là ba tên nghiệt đồ cuối cùng này thật không đơn giản tí nào.

Lão thất rõ ràng đã trúng phải Phược Thân Thần Chú, trên người không còn tu vi nhưng vẫn không chịu ló mặt ra.

Hơn nữa Minh Thế Nhân đã dùng hết bản sự mà vẫn không thể bắt hắn trở lại, có thể thấy việc này khó khăn cỡ nào.

Tu vi hiện tại của Lục Châu lại chẳng bằng ai…

Thần thông thứ ba đã có, nhưng vẫn chưa biết tác dụng của nó là gì. Nhưng điều khiến Lục Châu bât ngờ là một chiêu thần thông sóng âm vừa rồi chỉ lãng phí có một nửa lực lượng phi phàm trong cơ thể hắn.

Nói cách khác, Thiên Thư Khai Quyển không chỉ tặng cho hắn thần thông thứ ba mà còn gia tăng lực lượng phi phàm.

Tu vi của Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung hẳn đều là bát diệp.

Lục Châu đứng dậy.

Nhất định phải đề thăng tu vi mới được, không chỉ là tu vi của hắn mà còn là tu vi của đám đồ đệ.

Chỉ khi có đủ thực lực, hắn mới bắt lại được đám nghiệt đồ này và sờ đến bí mật của cửu diệp.

“Diên Nhi.” Lục Châu cất tiếng gọi.

Tiểu Diên Nhi thường xuyên tu hành ở gần đó, vừa nghe tiếng sư phụ đã vọt tới như một tia chớp, trong chớp mắt đã xuất hiện trong đại điện.

“Sư phụ! Đồ nhi có mặt.”

Nàng không quỳ mà nhảy nhảy nhót nhót, cười đùa tí tởn.

Lục Châu thản nhiên nói: “Lớn rồi mà không chính chắn gì hết.”

Tiểu Diên Nhi mếu máo, trong lòng cảm thấy tủi thân bèn nói: “Sư phụ, dạo gần đây đồ nhi đâu có làm sai cái gì đâu!”

“Trước khác nay khác.” Lục Châu chắp tay nói.

“Á?”

“Con đã lớn rồi, không thể cứ mãi như một đứa trẻ được… Rốt cuộc cũng sẽ có một ngày con phải tự mình đảm đương mọi chuyện.” Lục Châu trịnh trọng nói.

“Nha…”

Trước khi nàng không phân biệt được phải trái đúng sai, ra tay không hề có phân tấc, động một chút là đòi giết cả nhà người ta.

Bây giờ đã không giống như xưa, lòng người khó lường, khắp nơi đều là âm mưu hiểm ác, nếu cứ mãi sống như một đứa trẻ thì sẽ chết không có chỗ chôn.

“Gọi tam sư huynh của con tới đây.”

“Đồ nhi đi ngay.”

Không bao lâu sau, Đoan Mộc Sinh và Tiểu Diên Nhi đã cùng nhau bước vào đại điện.

Hiện tại đồ đệ có mặt ở Ma Thiên Các chỉ có hai người bọn họ. Về phần lão bát thì cứ để hắn ở trong động diện bích tu tâm dưỡng tính.

“Sư phụ!” Đoan Mộc Sinh khom người hành lễ.

Lục Châu nhìn Đoan Mộc Sinh và Tiểu Diên Nhi rồi nói: “Thiên Nhất Quyết tu luyện thế nào rồi?”

“Tốc độ tu luyện đã nhanh hơn trước, nhưng đồ nhi cảm thấy còn hơi chậm.”

“Còn con thì sao, Diên Nhi?”

“Sư phụ, con thấy rất ổn… Hình như lại sắp khai diệp nữa rồi.” Tiểu Diên Nhi trưng ra gương mặt chó con mong mỏi được khen ngợi.

Lục Châu: “. . .”

Cảm thấy hình như tự mình đa tình rồi.

Loại đồ nhi có thiên phú yêu nghiệt thế này thật sự cần hắn dạy dỗ sao?

Lục Châu mặt dày không đổi sắc, thản nhiên nói: “Sau này vi sư sẽ nghiêm túc dạy dỗ các ngươi.”

Đoan Mộc Sinh và Tiểu Diên Nhi nghe vậy hai mắt toả sáng.

“Đa tạ sư phụ!” Hai người đồng thanh nói.

Sáng hôm sau.

Trong lương đình bên ngoài đại điện Ma Thiên Các.

Bên dưới lương đình là một khoảng đất trống trải, cảnh vật đẹp đẽ rất thích hợp để tu luyện.

Lục Châu ngồi trong lương đình, nhìn Đoan Mộc Sinh và Tiểu Diên Nhi đứng ở bên dưới.

“Ngươi trước đi.” Lục Châu chỉ tay vào Đoan Mộc Sinh. “Luyện Thiên Nhất Quyết một lần, không sử dụng nguyên khí.”

“Đồ nhi tuân mệnh.”

Đoan Mộc Sinh khẽ nhấc tay, Bá Vương Thương lập tức bay tới, hắn bắt đầu diễn luyện Thiên Nhất Quyết.

Cửu đại đệ tử Ma Thiên Các cực kỳ nổi tiếng trong giới tu hành. Thế nhân đều luôn thắc mắc không biết vị tổ sư gia này dạy dỗ đồ đệ như thế nào.

Vừa nghe thấy Lục Châu đột nhiên muốn nghiêm túc dạy dỗ đồ đệ, tất cả đều chạy tới đứng quan sát từ xa.

Nhất là ba vị trưởng lão của Ma Thiên Các, muốn đến nhìn xem nhưng lại ỷ vào thân phận mình, không muốn đứng cùng một chỗ với đám thanh niên hậu bối, bèn đứng ở một bên riêng biệt.

Tất cả bọn họ đều rất hiếu kỳ.

“Vào đây cả đi.” Lục Châu khẽ phất tay, ra hiệu cho ba vị trưởng lão bước vào lương đình. Đằng nào bọn họ cũng là trưởng lão Ma Thiên Các.

“Đa tạ Các chủ.”

Lãnh La, Phan Ly Thiên và Hoa Vô Đạo đi vào lương đình rồi đưa mắt quan sát Đoan Mộc Sinh.

Khí thế của Đoan Mộc Sinh cương mãnh bá đạo, từng chiêu từng thức đều được các vị trưởng lão quan sát thật kỹ.

Một lát sau, Đoan Mộc Sinh diễn luyện thương thuật xong, có hơi tự đắc nói: “Sư phụ, đồ nhi đã diễn luyện xong!”

Lục Châu nhìn về phía ba vị trưởng lão. “Các vị thấy thế nào?”

“Các chủ, bọn ta chỉ là trưởng lão Ma Thiên Các, không dám vượt quá giới hạn.” Hoa Vô Đạo liều mạng xua tay.

Bình thường chỉ điểm một chút không sao. Nhưng trong trường hợp này thì phải biết khiêm tốn một chút. Dù sao Đoan Mộc Sinh cũng không phải là đồ đệ của bọn hắn.

Thật ra Lục Châu chẳng hề để ý mấy chuyện này. Nhưng nếu bọn họ đã không muốn lên tiếng thì thôi vậy.

Lục Châu đứng dậy đi tới bên lan can lương đình, đánh ra một chưởng…

Một đạo gia chưởng ấn cỡ nhỏ lấp lánh kim quanh đánh về phía Đoan Mộc Sinh.

“Không được tránh.” Lục Châu nói.

Ầm!

Chưởng ấn vỗ vào đùi Đoan Mộc Sinh. Đoan Mộc Sinh không dám di chuyển, lấy cứng đối cứng ngạnh kháng một kích này.

Chưởng ấn của Lục Châu không hề mạnh, hoàn toàn chỉ để thăm dò.

“Cơ sở không tệ…”

Đoan Mộc Sinh đang định cảm tạ, lại nghe Lục Châu nói thêm một câu.

“Nhưng thế công quá xao động vội vàng, dùng sức quá lớn.”

Điểm này có thể nhìn ra khi Đoan Mộc Sinh đối đầu với kẻ địch.

Đám người Lãnh La sôi nổi gật đầu.

Quả thật ba người bọn họ đều nhìn ra vấn đề của Đoan Mộc Sinh, điều này có liên quan mật thiết đến tính cách của hắn.

Tuy hắn có thiên phú tốt nhưng ở trước mặt đám tiền bối này thì vẫn chỉ là một thanh niên hậu bối. Thầy nhìn ra vấn đề của trò không phải là việc gì khó, huống hồ đây còn là một đám lão tiền bối có tu vi đáng sợ.

Lục Châu có ký ức ngàn năm của Cơ Thiên Đạo, cho dù ký ức đó có thiếu đi một phần nhưng kinh nghiệm và lịch duyệt của hắn không ai có thể so sánh được.

Đoan Mộc Sinh bị giáo huấn không dám động đậy.

Lục Châu nói: “Mỗi ngày ra thác nước ở hậu sơn rèn luyện ba canh giờ, liên tục rèn luyện trong ba tháng.”

“Đồ nhi tuân mệnh!” Đoan Mộc Sinh không hề thấy khó chịu chút nào mà ngược lại, trong lòng cực kỳ vui vẻ.

Trước đây sư phụ chưa bao giờ chịu dạy dỗ bọn hắn đàng hoàng nha! Chỉ có đánh cho một trận tơi bời rồi vừa đánh vừa dạy.

Bây giờ sư phụ không chỉ trở nên hiền hoà mà còn nghiêm túc dạy dỗ, chỉ cho bọn hắn phương pháp tu hành đúng đắn, sao Đoan Mộc Sinh có thể không vui vẻ cho được?

[Ting — chỉ đạo Đoan Mộc Sinh, thu hoạch được 300 điểm công đức.]

Lục Châu nghe tiếng thông báo của Hệ thống, thầm hô một tiếng ‘Quả nhiên!’

Trước kia việc dạy dỗ nghiêm khắc chiếm đa số điểm thưởng, bây giờ muốn thu hoạch được điểm công đức chỉ có thể chỉ đạo tu hành.

Lúc đầu khi hắn chỉ đạo Tiểu Diên Nhi đã từng được ban thưởng điểm công đức, giờ nghĩ lại, đúng thật là đã bỏ gần tìm xa.

“Phương pháp này của Các chủ rất hay, đứng dưới thác nước có thể rèn luyện tính nhẫn nại rất tốt, đồng thời cũng ma luyện thương thuật của hắn.”

“Xem ra đệ tử Ma Thiên Các mạnh mẽ như vậy đều có nguyên nhân cả.”

“Thụ giáo.” Lãnh La chỉ khẽ khàng nhả ra hai chữ này.

Lục Châu nghi ngờ liếc ba vị trưởng lão một cái. Còn trông cậy vào bọn hắn góp thêm chút ý kiến, mà kiểu này…

Lão Niên Các chắc phải thêm vào hai chữ nữa mới đủ: Lão Niên Mông Ngựa Các.

Phan Trọng và Chu Kỷ Phong đứng cách đó không xa quan sát, thấy vậy vô cùng ghen tị. Tịnh Minh Đạo và Thiên Kiếm Môn cũng chưa từng có cảnh sư phụ dạy bảo đồ đệ từng chút thế này đâu…

“Sử dụng nguyên khí, diễn luyện lại lần nữa.” Lục Châu nói.

“Đồ nhi tuân mệnh!”
 
Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện
Chương 328: Thiên phú đáng sợ


Đoan Mộc Sinh vốn là người cương mãnh.

Khi không được sử dụng nguyên khí, hắn diễn luyện chiêu thức không thoải mái chút nào. Nhiều người đứng nhìn như vậy nhưng lại không thể biểu hiện ra toàn bộ lực lượng của mình.

Nay nghe được mệnh lệnh của sư phụ, Đoan Mộc Sinh đương nhiên rất kích động, cầu còn không được! Bá Vương Thương lập tức nắm chặt trong tay!

Ầm!

Cương khí b*n r* từ đầu ngón tay.

Thấy cảnh này, đám nữ đệ tử mở to mắt sùng bái đến cực điểm!

Ngay cả người có thiên phú không tệ như Phan Trọng và Chu Kỷ Phong cũng phải tán thưởng không thôi, nảy sinh lòng kính sợ.

Ngoài nghề xem náo nhiệt, trong nghề nhìn môn đạo.

Bốn lão già trong lương đình liên tiếp lắc đầu.

Lúc này, Đoan Mộc Sinh đã diễn luyện xong Thiên Nhất Quyết, khắp quảng trường bên dưới lương đình cương khí tung hoành phát tiết ra tứ phía, từng chiêu từng thức đều đạt tới cực hạn.

“Tiểu sư muội mau tránh xa một chút.”

Đoan Mộc Sinh nhảy lên không trung, cả người dốc ngược, đầu thương chĩa xuống mặt đất.

Thấy cảnh này, Hoa Vô Đạo khẽ nhíu mày nói: “Thiên Quyến Hữu Khuyết?”

Cùng Đoan Mộc Sinh luận bàn rất nhiều lần nên Hoa Vô Đạo hiểu rất rõ từng chiêu thức của hắn.

Thiên Quyến Hữu Khuyết là chiêu thức mạnh nhất trong Thiên Nhất Quyết. Lúc trước Lục Châu từng dùng một chiêu này để chém giết mấy trăm tu hành giả của thập đại danh môn.

Khi đó pháp thân Bách Kiếp Động Minh mở ra, ngưng kết đại lượng nguyên khí thành cương.

Còn kiểu đánh từ trên hướng xuống như Đoan Mộc Sinh rất ít thấy.

Nào có địch nhân đứng yên dưới đất chờ ngươi ra chiêu? Nhưng vì đây là diễn luyện nên không ai xoắn xuýt chuyện này.

Chiêu thức đánh ra, đầu thương xuất hiện ngàn vạn thương ảnh, trong giây lát hợp lại làm một, xoay tròn đánh xuống dưới!

Ầm!

Bá Vương Thương nện thẳng xuống đất.

Đoan Mộc Sinh đạp không xoay người một trăm tám mươi độ rồi chậm rãi hạ xuống.

“Sư phụ, đồ nhi đã diễn luyện xong.”

Phan Trọng và Chu Kỷ Phong đứng quan sát lập tức vỗ tay. Đám nữ đệ tử cũng vỗ tay không ngừng.

Bên trong lương đình.

Lục Châu bình tĩnh vuốt râu, nhìn về phía ba vị trưởng lão. “Các vị có ý kiến gì không? Cứ nói thoải mái.”

Hắn sợ bọn họ lại chối đây đẩy như lúc nãy nên đã nói nhiều thêm bốn chữ.

Hoa Vô Đạo là người có cảm xúc nhất, bèn dẫn đầu chắp tay nói: “Các chủ muốn nghe lời nói thật?”

“Nói đi.”

“Có hoa không quả.” Hoa Vô Đạo chỉ đánh giá Đoan Mộc Sinh bằng bốn chữ.

Đoan Mộc Sinh: “? ? ?”

Phan Trọng, Chu Kỷ Phong, đám nữ đệ tử: “? ? ?”

Lục Châu lại nhìn về phía Lãnh La.

Lãnh La hiểu ý, đi đến ven lương đình nhìn xuống thanh vũ khí Bá Vương Thương đang cắm trên mặt đất, lắc đầu nói: “Khoa chân múa tay.”

Đoan Mộc Sinh: “? ? ?”

Lục Châu lại nhìn sang Phan Ly Thiên.

Phan Ly Thiên cầm hồ lô rượu lên, uống một ngụm rồi đáp: “Chiêu thức màu mè.”

Đoan Mộc Sinh xấu hổ đến mức gương mặt nóng ran, nhưng hắn lại không biết mình sai ở đâu, chỉ có thể khom người chờ sư phụ đánh giá.

Sau khi ba vị trưởng lão đánh giá xong đều quay về chỗ ngồi, đồng thời quay sang nhìn Lục Châu…

Lục Châu rất bình tĩnh, không hề tức giận vì đánh giá của bọn họ mà chỉ nhìn về phía Bá Vương Thương của Đoan Mộc Sinh.

“Lời ba vị trưởng lão nói đã nghe rõ ràng chưa?” Lục Châu hỏi.

“Đồ nhi… đồ nhi nghe rõ.”

Lục Châu khẽ khàng lắc đầu. “Ngay cả chiêu thức của Thiên Nhất Quyết còn chưa tinh thông mà đã mưu toan sáng tạo chiêu thức mới?”

Đoan Mộc Sinh đỏ bừng mặt, không dám nói lời nào. Có phải sư phụ sắp lao xuống đây đánh hắn rồi không?

“Vi sư từng tự mình làm mẫu Thiên Quyến Hữu Khuyết trên Ma Thiên Các, ngươi có còn nhớ?” Lục Châu hỏi.

“Đồ nhi nhớ kỹ.”

“Dựa theo đó mà tu luyện. Khi nào có thể phá vỡ được Lục Hợp Đạo Ấn bát tự thì xem như hợp cách.” Lục Châu nói.

Hoa Vô Đạo: “? ? ?”

Trong lòng Hoa Vô Đạo đột nhiên dâng lên một cỗ dự cảm chẳng lành.

“Đồ nhi cẩn tuân sư mệnh, nhất định sẽ chăm chỉ tu luyện Thiên Quyến Hữu Khuyết!” Đoan Mộc Sinh chắp tay nói.

“Lui ra đi.”

“Vâng.”

Đoan Mộc Sinh chân đạp đại địa, Bá Vương Thương chịu lực b*n r* khỏi mặt đất.

[Ting — chỉ đạo Đoan Mộc Sinh, thu hoạch được 300 điểm công đức.]

Lại lần nữa thu hoạch được điểm công đức khiến Lục Châu không khỏi bất ngờ.

Nhà giáo là phải truyền đạo dạy nghề, có lẽ đây mới là điều sư phụ nên làm.

Một cơn gió lớn thổi tới, phất qua lương đình.

Lục Châu ngẩng đầu nhìn thiên không. Gió lớn hơn hẳn trước kia.

Hoa Vô Đạo chắp tay: “Các chủ, bình chướng Kim Đình Sơn đã biến mất, nếu cứ tiếp tục như vậy sợ là đám chính đạo kia sẽ đứng ngồi không yên.”

Lãnh La lắc đầu, khinh thường nói: “Lãnh mỗ không cho là vậy.”

“Hả?”

“Các chủ từng đánh bại Thiên Kiếm Môn trên Liên Hoa đài, cứu được rất nhiều tu hành giả, việc này chắc chắc đã lan truyền trong tu hành giới. Danh môn chính đạo ngấp nghé bảo bối Ma Thiên Các đã phạm phải không ít sai lầm, lần nào cũng phải nếm mùi thất bại. Nay không còn tầng bình chướng… nếu là ngươi thì ngươi có trực tiếp xông lên núi không?” Lãnh La hỏi.

Phan Ly Thiên cười ha hả. “Lão Hoa, ngươi xuất thân từ Vân Tông, phải càng hiểu tác phong làm việc của bọn chính đạo mới đúng…”

Hoa Vô Đạo gật gật đầu, khẽ thở dài.

Bọn họ không nói rõ ra nhưng Lục Châu cũng hiểu được cái gì gọi là tác phong làm việc của phe chính đạo.

Cho dù là lần đầu hay lần thứ hai đám chính đạo vây công Kim Đình Sơn, bọn hắn vẫn luôn thích giơ cao ngọn cờ chính nghĩa, lấy danh tiếng thảo phạt ma đạo để tụ tập cùng nhau.

Lần này cũng không ngoại lệ.

Lục Châu vuốt râu, đạm mạc nói: “Một đám chuột nhắt mà thôi. Bản toạ còn ở Ma Thiên Các ngày nào thì sẽ không để ai giẫm lên đầu Ma Thiên Các ngày đó.”

Ngữ khí của hắn rất bình tĩnh thản nhiên nhưng lại ẩn chứa lực lượng mạnh mẽ không thể nghi ngờ. Cho dù ba vị trưởng lão là người có thân phận cũng cảm thấy yên tâm không ít.

Phan Ly Thiên thở dài nói: “Tịnh Minh Đạo, Thiên Kiếm Môn, Chính Nhất Đạo đã bị diệt. Cho dù bọn hắn muốn kéo bè kéo đảng đánh tới cũng phải cân nhắc cực kỳ cẩn thận.”

Mọi người đều gật gù.

“Sư phụ, đến lượt đồ nhi.” Tiểu Diên Nhi chẳng biết đã nhảy ra giữa sân từ bao giờ.

Bốn người dừng cuộc thảo luận về bình chướng lại, quay ra nhìn Tiểu Diên Nhi.

Lãnh La: “Vân Thường Vũ Y.”

Phan Ly Thiên: “Đạp Vân Ngoa.”

Hoa Vô Đạo: “Phạm Thiên Lăng.”

Những người khác: “? ? ?”

Hầy…

Có một số người liều sống liều chết để đoạt được thứ gì đó, mà một số người khác sinh ra đã có sẵn.

Thiên phú đáng sợ thì thôi đi, lại còn trang bị bảo bối nghịch thiên toàn thân.

Lục Châu nhìn Tiểu Diên Nhi, gật đầu nói: “Diễn luyện đi.”

Tiểu Diên Nhi vội vàng gật đầu, bắt đầu diễn luyện.

Từ thân pháp, bộ pháp đến quyền pháp đều được diễn luyện cực kỳ trôi chảy, gần như không có tì vết.

Nhất là Thất Tinh Thải Vân Bộ, đây cũng là một loại bộ pháp nhất lưu, lại thêm Đạp Vân Ngoa phụ trợ nên khi Tiểu Diên Nhi điều động nguyên khí thi triển, mọi người chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh.

Sau khi Tiểu Diên Nhi diễn luyện xong, mọi người tán thưởng không thôi.

“Sư phụ, đã xong rồi.” Tiểu Diên Nhi thoả mãn chờ đợi nghe sư phụ khen thưởng.

Giống như vừa rồi, Lục Châu không vội đánh giá mà quay sang ba vị trưởng lão.

“Các vị cảm thấy thế nào?”

Lãnh La là người đầu tiên mở miệng. “Thái Thanh Ngọc Giản?”

Tiểu Diên Nhi hồi đáp: “Đúng thế.”

Lãnh La quay đầu chắp tay nói với Lục Châu: “Ta có một chuyện không rõ, muốn được thỉnh giáo Các chủ.”

“Nói đi.”

Bọn đồ đệ thỉnh giáo, Lục Châu cảm thấy rất bình thường.

Nhưng ngay cả tam đại trưởng lão cũng muốn thỉnh giáo khiến trong lòng Lục Châu đột nhiên nảy sinh cảm giác muốn được lên mặt dạy đời một phen.

Lãnh La hỏi: “Nếu Thái Thanh Ngọc Giản chủ tu thân pháp, bộ pháp và quyền pháp… Vậy tại sao Các chủ không để Tiểu Diên Nhi tu hành đạo ẩn chi thuật? Khi đại chiến với thập vu tiên hiền, Các chủ có thể đánh ra Cửu Tự Chân Ngôn Đại Thủ Ấn của Đạo môn cơ mà, đạo ẩn chi thuật nhỏ bé như vậy hẳn không thể làm khó được Các chủ.”
 
Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện
Chương 329: Đại Trùng Hư Bảo Ấn


Hai vị trưởng lão còn lại cũng gật đầu phụ hoạ, vẻ mặt chờ đợi nghe câu trả lời của Lục Châu.

Phan Ly Thiên cũng lên tiếng: “Tu hành giả thông thường tu luyện càng nhiều loại thuật pháp sẽ càng hỗn tạp, tiến độ tu luyện cũng bị kéo dài ra, khiến cho rất nhiều tu hành giả đến cuối đời cũng chỉ tinh thông hai hoặc ba loại phương pháp tu hành là hết mức.”

Lục Châu vuốt râu nói:

“Cách nói này của các vị rất chính xác, nhưng mà… còn phải xem tu hành giả đó là ai.”

Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp.

“Đạo ẩn chi thuật cũng chỉ là thuật đào thoát mà thôi. Đạo môn có hàng trăm hàng ngàn phương pháp tu hành rườm rà hỗn loạn, thế nhưng lại không có một loại nào so được với công pháp bách gia. Đúng là tinh lực của mỗi tu hành giả có hạn, cả đời có thể tu được một loại công pháp đến cực hạn đã được xem là đại tu hành giả…”

“Nhưng mà, đồ nhi của bản toạ đương nhiên không giống với người thường.”

Lục Châu không cần nói quá thẳng, ba vị trưởng lão đã có thể minh bạch ý tứ của hắn.

Nếu đổi lại là tu hành giả của môn phái khác, đương nhiên sẽ lựa chọn đi trên một con đường tu luyện mà thôi.

Nhưng vị tu hành giả trước mặt bọn họ chính là cửu đệ tử Ma Thiên Các, thiên phú của nàng e là không một người nào có thể so sánh được.

Nếu vẫn còn thừa khả năng thì học thêm một vài phương pháp tu hành khác cũng là chuyện tốt.

“Thụ giáo.” Lãnh La chắp tay.

Phan Ly Thiên nói: “Lão Lãnh, ngươi học đạo ẩn cả đời đều là các thuật pháp đào thoát, nhưng chẳng phải chính ngươi cũng lén lút học các loại thuật pháp giết người đó sao? Nếu không sao ngươi có thể có được vị trí như ngày hôm nay?”

Lãnh La không thèm nhìn Phan Ly Thiên lấy một cái. Thời điểm mấu chốt lại đi dội nước lạnh, đúng là lão già không có ý tốt.

Phan Ly Thiên chắp tay nói với Lục Châu: “Lão hủ cho rằng, Thái Thanh Ngọc Giản đúng là một trong những công pháp thích hợp với Tiểu Diên Nhi nhất. Chỉ là thời gian tu hành của Tiểu Diên Nhi quá ngắn, cần phải chậm rãi rèn luyện thêm phần cơ sở.”

Nói xong hắn giơ hồ lô rượu trong tay lên ra hiệu.

Điều này khiến Tiểu Diên Nhi nhớ lại hôm mọi người cùng nhau đến Tịnh Minh Đạo, Phan Ly Thiên đã bảo nàng dùng Phạm Thiên Lăng để đậy nắp bình.

Đúng là lực khống chế cơ sở của nàng còn kém rất nhiều. Chỉ là loại năng lực này không thể học xong trong một sớm một chiều được.

“Hoa Vô Đạo tán thành.” Hoa Vô Đạo nói hùa theo.

Lãnh La khinh thường nói: “Ngươi cũng đã nói thời gian Tiểu Diên Nhi nhập môn quá ngắn, làm sao con bé có thời gian rèn luyện phần cơ sở? Ngươi miễn cưỡng muốn tiểu nha đầu có lực khống chế trên trăm năm, Lãnh mỗ thật sự thấy xấu hổ thay cho ngươi.”

Phan Ly Thiên: “? ? ?”

“Hoa Vô Đạo tán thành.”

Phan Trọng, Chu Kỷ Phong, Hoa Nguyệt Hành và đám nữ đệ tử: “? ? ?”

Lục Châu bất đắc dĩ lắc đầu. Đúng là làm khó đám lão đầu này rồi. Bắt bọn họ tìm xương trong trứng gà đúng là có chút khó khăn.

Lục Châu chắp tay nhìn Tiểu Diên Nhi.

“Lời ba vị trưởng lão dạy bảo con phải ghi nhớ thật kỹ. Ngoài ra, con quá ỷ lại vào ngoại vật. Từ hôm nay trở đi, Phạm Thiên Lăng, Đạp Vân Ngoa và Vân Thường Vũ Y đều phải cất đi, nếu không phải tình huống đặc biệt thì không cần mang những thứ này trên người.”

“Á?”

Tiểu Diên Nhi lập tức cảm thấy uỷ khuất.

Lục Châu nói bổ sung. “Đợi đến khi con khai ngũ diệp rồi tính sau.”

Ba vị trưởng lão gật đầu. Đây đúng là vấn đề lớn nhất của Tiểu Diên Nhi, chỉ là bọn họ ngại ngùng không dám nói thẳng ra.

Mang trên người một thân bảo bối đương nhiên là rất tốt, nhưng nó cũng là con dao hai lưỡi cản trở cơ sở tu hành của nàng.

Những người khác nói ra, khó tránh khỏi có người trách cứ ngấp nghé bảo bối của người khác. Để sư phụ nàng tự mình điểm chỉ vẫn là thích hợp nhất.

“Đồ nhi tuân mệnh.” Tuy Tiểu Diên Nhi không tình nguyện nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.

[Ting — chỉ điểm Tiểu Diên Nhi, thu hoạch được 300 điểm công đức.]

Mới có bao lâu mà đã kiếm được 900 điểm công đức. Con đường dạy bảo đồ đệ đúng là tiền đồ tươi sáng.

“Đi đi.” Lục Châu phất tay.

Đoan Mộc Sinh và Tiểu Diên Nhi đồng thời khom người rời khỏi khoảnh sân tu luyện.

Ba vị trưởng lão cảm khái không thôi.

Hoa Vô Đạo cảm thán nói: “Nếu không phải được tận mắt chứng kiến, ta thật khó lòng tin tưởng Các chủ lại chỉ đạo đệ tử như thế… Đúng là hoàn toàn khác biệt với lời đồn bên ngoài.”

Lục Châu đương nhiên biết bên ngoài đồn đại những gì, nhưng hắn lười để ý.

Phan Ly Thiên chậm rãi đứng dậy, chắp tay nói: “Lão hủ muốn được thỉnh giáo Các chủ.”

“Nói đi.”

“Lão hủ đến Ma Thiên Các đã được một khoảng thời gian, nghe nói Các chủ đang nghiên cứu sở trường của bách gia, chuyện này có phải là thật không?” Phan Ly Thiên hỏi.

Câu hỏi này rất thẳng thắn, đi vào trọng điểm khiến Lãnh La và Hoa Vô Đạo cũng vểnh tai lắng nghe.

Bọn họ biết Lục Châu am hiểu Phật thiền, Phật Tổ kim thân, thậm chí là Ma thiền, Đạo môn, Cửu Tự Chân Ngôn…

Về phần kiếm pháp và đao pháp thì chỉ cần nhìn đám đồ đệ của Lục Châu là biết.

Lục Châu đáp: “Bách gia trong thiên hạ, trăm sông đều đổ về một biển.”

Lục Châu chậm rãi nâng tay lên. Lần này trong lòng bàn tay hắn không có thẻ đạo cụ.

Trong não hải Lục Châu hiện ra cảm giác khi vận chuyển nguyên khí lúc sử dụng thẻ đạo cụ…

Lục Châu tựa hồ cảm thấy những thủ ấn đó trở nên rất dễ sử dụng.

Như thể mỗi lần sử dụng thẻ đạo cụ là có một vị đại tông sư xuất hiện, chỉ dẫn Lục Châu từng bước sử dụng các loại thủ ấn.

Cảm giác này loé lên trong đầu… Bách gia trong thiên hạ, trăm sông đổ về một biển. Về bản chất đều là điều động nguyên khí, ngưng khí thành cương.

Là công hay thủ, là ôn hoà hay bá đạo đều chỉ do một ý niệm quyết định.

Nguyên khí hội tụ trên lòng bàn tay Lục Châu, xoay tròn ngược chiều kim đồng hồ.

Hoàn thành!

Thủ ấn xuất hiện.

Ba vị trưởng lão nhìn chằm chằm vào đạo chưởng ấn trong tay Lục Châu không chớp mắt.

“Đại Trùng Hư Bảo Ấn.”

Lục Châu dùng tay trái vuốt râu, ánh mắt thoả mãn nhìn về phía đạo thủ ấn trong tay phải.

Đương nhiên thủ ấn này không thể so sánh với thủ ấn do thẻ đạo cụ làm ra, nhưng đây chỉ là làm mẫu, không cần dốc toàn lực thi triển …

Ba vị trưởng lão tấm tắc lấy làm kỳ lạ.

Xung quanh Đại Trùng Hư Bảo Ấn có những chữ triện nhỏ xoay tròn, đích thật là một trong Cửu Tự Chân Ngôn Thủ Ấn chính tông của Đạo môn!

“Đúng là mở rộng tầm mắt!”

“Có thể dễ dàng thi triển như vậy sao?”

“Không thể tin được, đúng là không thể tin được…”

Nữa rồi. Lão Niên Mông Ngựa Các lại tới rồi.

Bàn tay Lục Châu nắm lại, Đại Trùng Hư Bảo Ấn biến mất.

Hoa Vô Đạo vẫn chưa thoả mãn, lại lần nữa chắp tay nói: “Các chủ… nói như vậy ngài cũng có thể thi triển Lục Hợp Đạo Ấn phải không?”

“. . .”

Vẻ mặt Lục Châu bình tĩnh nhưng trong lòng đã bắt đầu thầm oán.

Đừng vậy nha… Lão phu không muốn trang bức đâu nha. Cứ tiếp tục như vậy thì phải trang bức đến bao giờ?

Lãnh La đã tận mắt nhìn thấy Lục Châu thi triển Cửu Tự Chân Ngôn Đại Thủ Ấn của Đạo môn… Trong mắt hắn, Lục Châu có thể thi triển các loại thủ ấn khác cũng chẳng có gì lạ.

Nhưng Lục Hợp Đạo Ấn lại là đạo ấn do chính Hoa Vô Đạo sáng tác! Phải có tu vi Nguyên Thần cảnh mới có thể phát huy công hiệu. Hơn nữa đây còn là đại pháp do Hoa Vô Đạo nghiên cứu suốt hai mươi năm.

Lục Châu mới có tu vi Thần Đình cảnh, sao có thể thi triển được?

“Có đạo lý. Xin Các chủ làm mẫu để lão hủ được mở rộng tầm mắt một chút.” Phan Ly Thiên nói.

“Lãnh mỗ tán thành.”

Cuộc đối thoại của bốn lão đầu đã rơi vào tai đám thanh niên hậu bối đứng cách đó không xa. Bọn họ ai nấy đều cung kính lắng nghe, tuyệt đối giữ im lặng, không muốn bỏ sót bất kỳ chi tiết nào.

Bọn họ hiểu rất rõ bốn người trong lương đình là nhân vật cỡ nào. Cảnh tượng giao lưu luận đạo như vậy cực kỳ hiếm thấy, không thể bỏ qua.

Lục Châu vuốt râu.

Chẳng lẽ phải sử dụng thẻ Miễn Dịch Sát Thương?

Vì để trang bức mà lãng phí một tấm thẻ đạo cụ quý giá, thật là không đáng!
 
Back
Top Bottom