Tâm Linh Ở dương gian bị phốt, fan hâm mộ âm phủ giúp tôi tìm vòng hoa

Ở Dương Gian Bị Phốt, Fan Hâm Mộ Âm Phủ Giúp Tôi Tìm Vòng Hoa
Chương 18: Nhà tạo mẫu Lão Vương


Chương 18: Nhà tạo mẫu Lão Vương

Edit, Beta: Miuu

___________________________________ Mọi người đọc truyện vui vẻ nheヾ(='ω´=)ノ”

___________________________________ Thẩm Tứ đóng cửa lại, cầm hũ tro cốt cẩn thận đặt lên bàn.Nhìn từ bên ngoài, đó là hũ tro cốt làm bằng gốm.Thẩm Tứ mở nắp ra, bên trong có một đống tóc rối bù.Lấy tóc ra, Thẩm Tứ nhận thấy tóc dài vừa phải, hơi xoăn lại, một nửa tóc đã tẩy và nhuộm tím.Thẩm Tứ thấy trong tóc dường như có thứ gì đó ẩn giấu, đưa tay ra khám phá, ngón tay cảm nhận được cảm giác kim loại lạnh lẽo.Cậu nhanh chóng lấy ra, thấy đó là một chiếc vòng tay.Thiết kế của *chiếc vòng tay này rất đặc biệt.

Đó là một sợi xích sắt màu đen, trên bề mặt kim loại có rất nhiều vết xước và vết bong tróc sơn.Quả là một chiếc vòng tay đặc biệt.Thẩm Tứ trực tiếp đeo vào.

Đây là lần đầu tiên cậu nhận được quà từ người hâm mộ, khiến cậu vô cùng phấn khích."

Đinh!"

Điện thoại reo lên, có tin nhắn đến.

Thẩm Tứ lấy điện thoại ra xem.

Khi nhìn thấy hình đại diện với nụ cười đẫm máu, trên mặt cậu lộ rõ vẻ vui mừng.Đến rồi!"

Xin chào, diễn viên Thẩm Tứ.”

Vẫn là câu mở đầu quen thuộc.

Trước khi Thẩm Tứ kịp gõ phản hồi, kịch bản đã được gửi đến.Kịch bản cấp E: "Lời mời từ bạn bè"

Giới thiệu kịch bản: Tên bạn là Tô Tinh Hạo (do Thẩm Tứ thủ vai), và bạn là ca sĩ chính của một ban nhạc rock.Một ngày nọ, bạn nhận được thư mời từ những người bạn mà bạn đã lâu không gặp trong năm năm qua.Bạn đã chấp nhận lời mời của họ, nhưng bạn lại thấy bầu không khí rất kỳ lạ và những sự việc kinh hoàng liên tiếp xảy ra.Người giới thiệu: "Vào nửa đêm nay, một chiếc xe đặc biệt sẽ xuống tầng dưới để đón bạn đến đoàn làm phim."

Thẩm Tứ: "Được ạ, nhưng tôi muốn hỏi một chút, cấp E đó có nghĩa là gì vậy?"

Cậu nhận thấy rằng kịch bản có sự phân biệt cấp độ trước đó.Người giới thiệu: "Kịch bản được chia thành chín cấp độ, cấp F là cấp thấp nhất và cấp E là cấp độ khó hơn một cấp."

Thẩm Tứ tò mò hỏi: "Mức độ khó cao nhất là bao nhiêu?"

Người giới thiệu: "Cấp độ SSS, hehe...nhưng không ai sống sót để chơi một kịch bản ở cấp độ này đâu."

Thẩm Tứ không thấy lời giới thiệu của người giới thiệu đáng sợ chút nào cả, đây có lẽ là phong cách của anh ấy.Cậu tự động dịch điều này thành kịch bản khó quay, vì đạo diễn không thể tìm được diễn viên và nhà đầu tư phù hợp.Shen Si suy ngẫm về thông tin mà kịch bản cung cấp.

Vẫn trông giống phong cách kinh dị, nhưng vai diễn lần này của cậu có vẻ là một người sống.Ca sĩ chính của một ban nhạc nhạc rock, đây là lĩnh vực mà Shen Si chưa từng chạm đến trước đây.Shen Si bước đến trước gương soi toàn thân.

Cậu đang mặc bộ đồ ngủ sọc xanh trắng, tóc đen và đồng tử đen, tạo cho người ta ấn tượng về một anh chàng đẹp trai trung thực.Trông cậu không giống một rocker chút nào.Shen Si không nghĩ rằng chơi nhạc rock có nghĩa là có ngoại hình độc đáo, nhưng vẻ ngoài hiện tại của cậu không thể hiện được thái độ của cậu đối với nhạc rock.Shen Si liếc nhìn thời gian.

Đã 11 giờ rồi, cậu chỉ có một giờ nữa để tạo kiểu cho vẻ ngoài của mình.Shen Si mặc bộ đồ ngủ và dép lê đi ra ngoài.

Khi cậu xuống cầu thang, chỉ có nhà hàng thịt nướng là đang kinh doanh sầm uất nhất, còn các cửa hàng khác đã đóng cửa hết.Mặc đồ ngủ đi họp nhóm có được coi là một kiểu lập dị không?

Mặc dù trong nhà không có thuốc nhuộm tóc, nhưng có một thùng sơn trắng thì vẫn có thể dùng được…"

Thẩm Tứ, lại đây."

Suy nghĩ của Thẩm Tứ đột nhiên bị cắt đứt.

Cậu chậm rãi quay đầu lại, nhìn thấy một ông lão đang lặng lẽ đứng trước một cửa hàng.Trên đầu ông, đèn tiệm làm tóc vẫn đang xoay tròn, nhấp nháy ánh sáng đỏ trắng và xanh xen kẽ, liên tục chiếu vào khuôn mặt nhăn nheo của ông lão."

Là ông ạ!"

Vẻ mặt Thẩm Tứ lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc, cậu liếc mắt liền nhận ra ông lão này chính là người diễn viên mà cậu gặp khi trở về từ buổi diễn trước.Cậu vội vàng chạy đến bên ông lão, lo lắng hỏi: "Muộn thế rồi, sao ông còn ở ngoài vậy ạ?"

Ông lão khẽ mỉm cười, nhưng cơ mặt lại có vẻ hơi cứng, khiến người ta có cảm giác kỳ lạ như đang cười giả tạo.Ông chậm rãi giơ tay lên, chỉ vào tấm biển trên đầu mình, nói: "Đây là cửa hàng của tôi"."

Nhà tạo mẫu của lão Vương... tên hay đấy".

Thẩm Tứ không cảm thấy ngạc nhiên lắm.

Nói chung, tiền lương của diễn viên quần chúng không cao và không ổn định, nên họ sẽ luôn có những công việc phụ khác để duy trì cuộc sống hàng ngày.Nếu không phải bố mẹ để lại cho cậu một ít tiền tiết kiệm, có lẽ bây giờ cậu đã phải đi làm ngay khi vừa tốt nghiệp.Ông Vương trông rất vui vẻ.

Từ khi nhìn thấy Thẩm Tứ, nụ cười trên mặt ông chưa bao giờ biến mất.Ông chắp tay sau lưng, chậm rãi quay người lại, đưa tay ra mở cửa."

Vào đi"."

Ừm...

Ông Vương, tối nay cháu phải đến đoàn làm phim để quay phim.

Lần sau cháu sẽ đến thăm ông nhé".

Thẩm Tứ không khỏi thở dài, không đúng lúc chút nào cả, cậu thật muốn hỏi kỹ năng diễn xuất của lão Vương."

Ha ha, ta biết rồi."

Lão Vương nhìn Thẩm Tứ từ trên xuống dưới, "Cậu không thể mặc đồ ngủ đi đến đó được đúng không, lại đây ta làm tóc cho cậu."

Thẩm Tứ nghe nói có thể làm tóc cho mình, lập tức đi theo vào.Cậu phát hiện ra rằng trạng thái hiện tại của Lão Vương hoàn toàn khác với khi ông diễn.

Trước đây, ông phải kéo lê một cơ thể ốm yếu, chống gậy, thỉnh thoảng lại ho dữ dội.Nhưng bây giờ, Lão Vương đứng thẳng người, không còn dùng gậy nữa, đột nhiên trẻ ra hẳn 20 tuổi, mang đến cho mọi người một cảm giác ông có thể leo lên tầng 20 chỉ trong một hơi thở."

Ông nội Vương, ông vốn khỏe mạnh như vậy, diễn cũng rất tốt nữa."

Thẩm Tứ vừa nói vừa nhìn vào không khí trong cửa hàng.Bên trái cửa hàng là một chiếc gương bình thường không có khung gắn trên tường, trên bàn bày đủ loại đồ trang điểm và làm tóc.Bên kia là hàng móc treo quần áo đủ kiểu dáng."

Ha ha."

Lão Vương cười mà không nói một lời.Ông đã trả thù được rồi, tất nhiên là ông rất phấn chấn.Tất cả những điều này đều nhờ có Thẩm Tứ, nhưng đáng tiếc là có quy tắc, ông không thể chia sẻ hết niềm vui với đối phương.Lão Vương chậm rãi đi đến một cây xanh, bên cạnh có một chiếc máy hát đĩa được đặt lặng lẽ bên cạnh.Đĩa than quay chậm rãi, một giọng nữ hát bằng giọng Thượng Hải du dương và duyên dáng, như thể đưa mọi người trở về thời xưa."

Đêm Thượng Hải ~ Đêm Thượng Hải ~ Bạn ~ là một thành phố không bao giờ ngủ ~”Thẩm Tứ đi tới một dãy quần áo, phát hiện ở đó có đủ mọi kiểu dáng, thậm chí còn có cả một bộ hoàn chỉnh.Ông lấy ra một bộ áo khoác da đen và quần dài, treo lên móc áo bên cạnh.Thẩm Tứ đi đến ghế cắt tóc và ngồi xuống.

Cậu nhìn vào gương và nói với Lão Vương đang đứng sau mình: "Ông Vương, vai diễn lần này của cháu là một ca sĩ nhạc rock, cháu muốn một kiểu tóc táo bạo một chút."

"Haha, không vấn đề gì, ông là một tay chuyên nghiệp đấy."

Lão Vương cầm một chiếc kéo màu đỏ lên và cắt một lọn tóc của cậu với một tiếng "tách"."

Khoan, ừm..."

Đôi mắt trong trẻo của Thẩm Tứ đột nhiên trở nên đục ngầu.

Cậu đột nhiên cảm thấy buồn ngủ dữ dội.

Trước khi kịp phản ứng thêm, cậu đã nhắm mắt lại, cơ thể mềm nhũn ra, và trong nháy mắt chìm vào giấc ngủ sâu.Lão Vương lấy điện thoại di động ra và chụp một bức ảnh với Thẩm Tứ.Một bức ảnh với ân nhân đã hoàn thành!Lão Vương hài lòng và tiếp tục vung chiếc kéo đỏ của mình."

Tách, tách."

"Ơ!"

Thẩm Tứ đột nhiên mở mắt ra.

Cậu không bao giờ ngờ rằng mình sẽ ngủ quên mà không hề hay biết.Thẩm Tứ vừa định lấy điện thoại di động ra xem giờ thì ngẩng đầu lên, không ngờ lại nhìn thấy ánh mắt của một chàng trai trẻ tóc nhuộm màu tím trong gương.Cậu đã trở thành một người hoàn toàn khác.

_______________________________ Mọi người góp ý ở đây nha(^• ω •^)

_______________________________
 
Ở Dương Gian Bị Phốt, Fan Hâm Mộ Âm Phủ Giúp Tôi Tìm Vòng Hoa
Chương 19: Rất dẻo đấy!


Chương 19: Rất dẻo đấy!

Edit, Beta: Miuu

___________________________________ Mọi người đọc truyện vui vẻ nheヾ(='ω´=)ノ”

___________________________________ "Kỹ thuật của ông Vương thật sự rất tuyệt."

Thẩm Tứ đứng dậy, cẩn thận nhìn xung quanh, nhưng không thấy người đâu.Điện thoại đặt trên bàn, Thẩm Tứ nhìn đồng hồ 23:50."

Muộn rồi."

Thẩm Tứ vội vàng thay quần áo.

Cậu tìm hồi lâu nhưng vẫn không thấy chỗ quét mã thanh toán, nghĩ lần sau sẽ đến thanh toán.Thẩm Tứ đi đến cửa, phát hiện bên cạnh có một hộp đàn ghi-ta in hình đầu lâu, trên đó có một tờ giấy nhớ.[Mang theo sẽ giúp ích cho cậu đấy.]Thật sự là giúp ích rất nhiều!

Thẩm Tứ liền cầm hộp đàn ghi-ta lên, đeo lên lưng.Thẩm Tứ mở cửa kính ra.

Lúc này, sương mù đang bao phủ khắp nơi, ngay cả nhà hàng thịt nướng vừa rồi cũng đã đóng cửa.Cậu chạy trên con phố vắng tanh, xung quanh im ắng, chỉ nghe thấy tiếng bước chân và tiếng thở gấp gáp của mình.Thẩm Tứ nhìn thấy một chiếc xe buýt màu vàng từ xa đậu dưới nhà mình.Đây có phải là xe của đoàn làm phim không?Thẩm Tứ nghi ngờ, nhưng cậu không còn thời gian để nghĩ nhiều nữa, dù sao cậu sắp muộn rồi.Thẩm Tứ chạy một mạch đến xe buýt, cửa xe tự động mở ra, cậu nhanh chóng bước vào.Đèn trên xe buýt có màu xanh kỳ lạ, khiến khuôn mặt của mỗi hành khách trông đặc biệt rùng rợn.Ngay khi Thẩm Tứ lên xe, tất cả hành khách đều quay đầu nhìn cậu.

Khuôn mặt và cơ thể của họ đều bị cắt xẻo ở nhiều mức độ khác nhau.Một số người bị mất một mắt, một số người có nửa khuôn mặt lộ ra xương trắng, và một số người có cơ thể dường như bị cắt làm đôi bởi một vũ khí sắc nhọn.Thẩm Tứ nhìn thấy điều này không sợ hãi, cậu còn mỉm cười vui vẻ.Chắc chắn là chiếc xe buýt này rồi, tất cả bọn họ đều là những con quỷ của đoàn làm phim.Thẩm Tứ gật đầu với mọi người, họ vẫn nhìn cậu bằng ánh mắt rùng rợn.Dường như mọi người đã nhập vào trạng thái diễn.Chỉ có mình Thẩm Tứ vẫn giữ thái độ vui vẻ, và vai diễn lần này của cậu là một người sống.So với Trương Thành lần trước, lần này Thẩm Tứ không cần phải kìm nén cảm xúc quá nhiều nữa.Cậu tìm một chỗ ngồi bên cửa sổ và sử dụng chỗ ngồi bên trong để đặt cây đàn ghi-ta của mình.Sau khi Thẩm Tứ ngồi xuống, cậu lấy điện thoại di động ra, mở bộ phim kinh dị còn chưa kịp xem xong ra.Chiếc xe buýt hoàn toàn im lặng, thỉnh thoảng chỉ vang lên tiếng hét chói tai của nhân vật chính trong bộ phim.Đắm chìm trong bộ phim, Thẩm Tứ vô thức bắt chước những ma quỷ trong phim, dần dần lộ ra vẻ mặt ghê tởm và oán hận giống như những ma quỷ kia.Sau khi nhìn thấy sự thay đổi trong biểu cảm của Thẩm Tứ, các ma quỷ trao đổi ánh mắt với nhau.Thì ra là "hồn ma" giống mình, lúc đầu chúng Lại nghĩ rằng cậu là người sống.Vì vậy, chúng nhanh chóng thu hồi lại ánh mắt."

Tô Tinh Hạo, xuống xe."

Nghe thấy tên nhân vật của mình, Thẩm Tứ ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài tối đen như mực.Cửa xe đã mở, Thẩm Tứ xuống xe với hộp đàn guitar trên lưng.Cửa xe đóng lại, Thẩm Tứ nhìn chiếc xe lái đi.Thì ra những diễn viên quần chúng đó không phải là người trong đoàn của cậu.Nơi này cách xa thành phố nhộn nhịp, gió thổi tung cát, cách đó không xa là một khu rừng rậm rạp.Một biệt thự năm tầng theo phong cách phương Tây được xây dựng trong môi trường núi hoang dã này."

Đinh!"

Thẩm Tứ nghe thấy tiếng nhắc nhở, hiểu được chương trình phát sóng trực tiếp đã được bật.Cậu cười đầy kiêu ngạo, đôi giày Martin phát ra tiếng leng keng khi cậu bước đi.【Chào mừng đến với Nhà hát trực tiếp Kinh dị.

Câu chuyện chúng tôi sẽ biểu diễn cho các bạn tối nay là "Lời mời từ bạn bè", với sự tham gia của Thẩm Tứ, người đóng vai Tô Tinh Hạo. 】【Khán giả trong phòng: 87】【Đầu tiên nè! 】【Đến rồi!

Tôi đã chờ người chủ phòng trực tiếp này rất lâu rồi đấy! 】【Tôi cũng đã xem một người chủ phòng trực tiếp khác vào ngày hôm kia, nhưng anh ta đã chết trong vòng chưa đầy mười phút.

Người dẫn chương trình này thực sự rất may mắn. 】Thẩm Tứ bước vào biệt thự và nhìn thấy ba người đàn ông và hai người phụ nữ đứng ở cửa từ xa.Có vẻ như Tô Tinh Hạo có mối quan hệ khá tốt với họ và được họ ra ngoài để chào đón.Khi Thẩm Tứ tiến lại gần họ từng bước, cậu dần nhận ra rằng những người này có chút kỳ lạ.Những người này đều ăn mặc rất thời trang, nam đẹp nữ xinh.Tuy nhiên, biểu cảm của họ cực kỳ không tự nhiên, nụ cười của họ cứng đờ và cơ thể của họ cũng rất căng thẳng."

Sao thế?

Biểu cảm của các cậu kỳ lạ thế?

Giống như nhìn thấy ma vậy."

Thẩm Tứ cười nói đùa một chút.Vừa nói xong, thân thể bọn họ run rẩy kịch liệt, trong mắt không giấu được sợ hãi.Thẩm Tứ trong lòng có một dấu chấm hỏi to đùng.

Nhìn qua không giống tiệc tùng chút nào cả.Chẳng lẽ nhân vật của mình có ẩn tình gì?Anh chàng đẹp trai dẫn đầu là người tự nhiên nhất trong số nhóm người này, khí chất cũng khác hẳn.Anh chàng đẹp trai tiến lên hai bước, đột nhiên dừng lại.Anh ta đột nhiên quay đầu lại, thấy tay áo mình bị ai đó nắm chặt."

Anh Lại, đừng..."

Người phụ nữ túm lấy tay áo anh ta có dáng người uyển chuyển, vẻ mặt cầu xin.

Cô lắc đầu nhẹ.Người đàn ông nheo mắt lại, người phụ nữ thấy vậy, thân thể run lên, vội vàng buông tay ra.Thẩm Tứ chăm chú quan sát.

Người đàn ông được gọi là anh Lại rõ ràng có địa vị cao nhất trong số những người ở đây."

Tinh Hạo, lâu rồi không gặp."

Anh Lại đứng thẳng người, đưa tay phải ra."

Đúng vậy, đã năm năm rồi, không nhận ra ai là ai nữa."

Thẩm Tứ đưa tay ra bắt lại.Anh Lại chỉ chạm nhẹ rồi nhanh chóng rụt tay lại.

Lần này, nụ cười của anh ta có chút cứng ngắc."

Không vấn đề gì.

Để tôi giới thiệu họ lại với cậu."

Anh Lại chỉ vào những người đang đứng đó, như thể đang gọi quân của mình, "Thường Phi Bạch, Phương Lệ, Hà Đào, Mạnh Thủy Nhi..."

Thẩm Tứ thầm ghi nhớ những cái tên này, rồi đưa mắt nhìn người đàn ông.Nhận thấy ánh mắt của Thẩm Tứ, người đàn ông hơi nhướng mày: "Cậu không nhớ tôi à?

Lại Hồng Phương, bạn cùng bàn và là bạn thân nhất của cậu đấy.”

Thẩm Tứ cũng cảm thấy không nhớ người ta thật sự là không hợp lý lắm, nhưng vì kịch bản không đưa ra gợi ý liên quan nào, vì vậy cậu chỉ có thể nói đùa: "Tôi già rồi, trí nhớ không tốt thật, chẳng còn nhớ gì về người hay việc cả."

"Ha ha, đừng đứng ở cửa nói chuyện nữa, vào đi."

Lại Hồng Phương đi qua đám người, mở cửa bằng vân tay.[Ngôi nhà này trông tốt thật đấy, là một biệt thự lớn, cuối cùng không còn là tòa nhà cũ u ám nữa rồi. ][Theo như phần giới thiệu kịch bản lần này, khả năng cao ngôi nhà này có lẽ không sạch sẽ! ][Hãy mạnh dạn lên, nó bẩn 100% đấy! ]Cửa mở ra, nhưng mọi người lại không vào ngay mà quay lại nhìn Thẩm Tứ.Thẩm Tứ: "?"

Thẩm Tứ: "Không vào sao?"

Mọi người đồng thanh nói: "Cậu vào trước đi."

Vậy tôi là người có địa vị cao nhất à?Thẩm Tứ cảm thấy thái độ của họ đối với cậu rất kỳ lạ.

Nghĩ đến lá thư mời trong kịch bản cách nhau năm năm, nó đầy rẫy cạm bẫy.Trên thực tế, nếu là cậu, cậu sẽ đi taxi về nhà ngay.Thẩm Tứ dường như không biết có chuyện bất thường đang diễn ra nên đã vào nhà trước.Mọi người trao đổi ánh mắt rồi đi theo cậu vào trong.[Cái nhìn này, có vẻ như anh ta là đang kìm lại tiếng xì hơi của mình nhỉ. ][Người chủ phòng có sợ ma không vậy?

Tôi muốn đến gần Thẩm Tứ!

Tôi bị xe tải đè chết, ngoại hình của tôi thật sự rất kinh khủng! ][Ồ, ra là vậy?

Tôi thì rơi vào máy xay thịt, tôi có thể nặn thành bất kỳ hình dạng nào tôi muốn, thật sự rất dẻo đấy! ][Bất ngờ thật đấy, tôi trông còn không giống người nữa cơ. ]

_______________________________ Mọi người góp ý ở đây nha(^• ω •^)

_______________________________
 
Ở Dương Gian Bị Phốt, Fan Hâm Mộ Âm Phủ Giúp Tôi Tìm Vòng Hoa
Chương 20: Người chết không thể chơi trò chơi này đâu!


Chương 20: Người chết không thể chơi trò chơi này đâu!

Edit, Beta: Miuu

___________________________________ Mọi người đọc truyện vui vẻ nheヾ(='ω´=)ノ”

___________________________________ Bên trong và bên ngoài biệt thự giống như hai thế giới khác nhau.

Chiếc đèn pha lê khổng lồ trên đầu khiến căn phòng trở nên rất sáng, và những viên gạch đá hoa trên sàn có thể được sử dụng như những tấm gương.Cả cái biệt thự này có thể được sử dụng để quay một bộ phim về tổng tài bá đạo đấy."

Bữa ăn đã sẵn sàng, đi theo hướng này."

Lại Hồng Phương dẫn Thẩm Tứ, sau khi rẽ trái rẽ phải một lúc, cậu đến một căn phòng khác.Sau khi mở cửa, Thẩm Tứ ngửi thấy mùi hương của đồ nướng.

Khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong, trái tim cậu run lên, cậu liền hét lên trong lòng, "Wow!"

Cả bàn ăn dài chất đầy gà, vịt, cá và thịt, và căn phòng chỉ được chiếu sáng bởi ánh nến của những ngọn nến đỏ.Ở cuối bàn ăn, có một bức tượng Phật làm bằng vàng.[Đây là một bữa tiệc hay một bữa đám nhỉ? ][Đừng nói với tôi, tất cả đều là đồ ăn Trung mà tôi thích ăn đấy nhé. ][Tôi đã không ăn một bữa ăn thịnh soạn như vậy trong một thời gian dài kể từ khi tôi chết rồi, để tôi thử xem. ]Một cơn gió thổi qua, mọi người đều cảm thấy lạnh buốt khắp người.[Người giới thiệu: Cảnh báo!

Khán giả không được phép vào rạp để quấy phá, trừ thành viên đoàn làm phim! ][Hehe, lần sau tôi dám làm thế nhé. ]Khóe miệng Lại Hồng Phương giật giật, cười nói: "Điều hòa hơi lạnh, ha ha... mọi người ngồi xuống đi."

Thẩm Tứ ngẩng đầu nhìn điều hòa trong góc phòng chưa mở, thản nhiên ngồi xuống, không biểu lộ cảm xúc gì.Sau khi ngồi xuống, Thẩm Tứ phát hiện nến được bọc trong một lớp giấy trong suốt có hoa văn vàng.Đây là loại nến thường thấy trong chùa.Dưới đất trải thảm dày, kéo ghế cũng không phát ra tiếng động chói tai.Sau khi mọi người ngồi xuống, Thẩm Tứ nhìn mọi người xung quanh.

Khuôn mặt họ được ánh nến chiếu sáng, biểu cảm cũng mơ hồ.Lúc này, Thẩm Tứ nảy ra một ý: Chẳng lẽ bọn họ đều là ma?Đây chỉ là suy đoán của Thẩm Tứ, nhưng kết hợp với kịch bản, e rằng tiếp theo cậu sẽ phải trải qua đủ loại chuyện kỳ lạ đáng sợ.Cậu phải tìm hiểu mọi chuyện và điều chỉnh vị trí vai diễn của mình."

Một sự sắp xếp đặc biệt đấy."

Thẩm Tứ điều chỉnh biểu cảm.

Không có người sống nào có thể giữ được bình tĩnh khi nhìn thấy cảnh tượng này.

Khuôn mặt cậu cứng đờ lại, cậu mím môi, và hơi nhíu mày."

Quá bình thường thì lại nhàm chán quá.

Thích khám phá là phong cách của tôi mà."

Đây là lời của Mạnh Thủy Nhi, người ngồi đối diện với Thẩm Tứ nói.Thấy Thẩm Tư nhìn qua, lông mày cô ta trùng xuống, sau đó tức giận nhướn mày: "Câu này là câu cửa miệng của anh đấy."

Mạnh Thủy Nhi cầm đũa lên, trực tiếp cắm vào con vịt nướng trước mặt, gắp vào đĩa của Thẩm Tứ.Thẩm Tứ liếc nhìn thịt vịt trên đĩa, ngả người ra sau, chậm rãi nói: "Tôi không thích ăn nước miếng của người khác."

Mạnh Thủy Nhi sửng sốt một lát, cả khuôn mặt đỏ bừng lên sau khi hiểu ý của Thẩm Tứ: "Anh!"

Lại Hồng Phương ra tay xoa dịu: "Ha ha, Tinh Hạo, anh vẫn thích trêu chọc Mạnh Thủy Nhi như thường lệ.

Dù sao cô ấy cũng là bạn gái cũ của anh mà, sao có thể là người khác được?"

Thì ra là bạn gái cũ, chẳng trách trong mắt cô ta vừa yêu vừa hận.Thẩm Tứ nhún vai, tỏ vẻ không tán thành."

Không ăn thì nghỉ đi!"

Mạnh Thủy Nhi trực tiếp bưng đĩa đến trước mặt cậu, cậu dùng đũa tách con vịt ra, một đống gạo sống trào ra.Gạo sống?

Là đầu bếp không nấu hay cố ý nấu như vậy?Thẩm Tứ đầu tiên quan sát biểu cảm của những người khác, thấy họ rất tự nhiên, cậu cũng nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm của mình.Mạnh Thủy Nhi đeo găng tay lên, xé chân vịt ra, ăn cùng gạo.Một đĩa mới được đặt trước mặt Thẩm Tứ, cậu quay lại nhìn thấy người ngồi bên cạnh mình là Thường Phi Bạch, đeo kính.

Gã nặng ít nhất cũng 90kg, khuôn mặt tròn khiến người ta có cảm giác giản dị và thành thật."

Mặc kệ Thủy Nhi, ăn đi."

Cá trên đĩa của Trương Phi Bạch cũng được nhồi đầy gạo sống.Mọi người trên bàn bắt đầu ăn, nhưng Thẩm Tứ thì vẫn ngồi đó bất động."

Sao vậy, Tinh Hạo, anh cảm thấy không thoải mái sao?"

Lại Hồng Phương đặt đũa xuống, khóe miệng dính một hạt cơm sống, "Đây đều là món anh thích đấy."

Trong chốc lát, mọi người đều quay đầu nhìn Thẩm Tứ.[Cảm giác như đang ở nghĩa địa vậy. ][Ai làm món này vậy?

Ma quỷ không ăn thứ này đâu. ][Tôi có thể ủng hộ một ít tiền giấy và tặng Thẩm Tứ thứ gì đó ngon không? ]“Tôi” thích gì?Thẩm Tứ không ngờ vai diễn này lại khó khăn hơn những gì cậu nghĩ, tính cách khoa trương, thậm chí là thói quen ăn uống độc đáo.Theo thời gian trôi qua, vẻ mặt của họ dần trở nên u ám và lạnh lùng hơn."

Không sao đâu.

Trước đây tôi ăn chỉ có một mình.

Lần này có các cậu ở đây ăn cùng rồi, tôi rất vui."

Thẩm Tứ nhùn họ và chọn một con cá lên.

Cậu ăn thịt cá cùng cơm sống.

Cậu không nhai kỹ mà trực tiếp nuốt xuống.Vật cứng và cảm giác mát lạnh trôi xuống cổ họng.Nhìn thấy Thẩm Tứ ăn, biểu cảm trên mặt những người khác cũng giãn ra, khôi phục trạng thái vừa nói vừa cười như trước.Thẩm Tứ nhận thấy chỉ có Hà Đào ngồi cạnh Lại Hồng Phương là có vẻ rất căng thẳng, tay cầm đũa cũng đang run rẩy.Cô ta sợ cái gì chứ?

Mặc dù mọi thứ ở đây quả thực rất đáng sợ.Bữa ăn này thật kỳ lạ.

Ngoại trừ Thẩm Tứ ra, những người khác dường như đều có khẩu vị rất tốt, họ đã ăn hết số thức ăn trước mặt.Sau khi bước ra khỏi phòng ăn tối om, Lại Hồng Phương đề nghị: "Ăn xong rồi đi ngủ thì lại không thích hợp lắm nhỉ.

Hay là chúng ta chơi một số trò chơi để tiêu hóa thức ăn đi?"

Nói xong, Hắn không đợi những người khác phát biểu ý kiến, đã bắt đầu dẫn mọi người sang phía bên kia.Thẩm Tứ đi theo đến khu vực bơi của biệt thự, ngay khi hắn mở cửa ra, một mùi máu tanh kinh tởm xộc vào mũi cậu.Bể bơi đầy máu, dưới ánh trăng sáng màu đỏ đỏ rực.Không giống như những túi máu trong đoàn làm phim, máu ở đây có màu đỏ sẫm, giống máu động vật hơn.Lại Hồng Phương cầm khẩu súng nước trên bàn lên, chỉ vào hồ máu và nói, "Chúng ta chơi súng nước nhé?

Chia thành hai nhóm để PK.

Mỗi nhóm có một vị vua ẩn náu.

Đội nào có vua bị phun trúng nhiều nước nhất sẽ thua và phải chịu hình phạt."

"Để thú vị hơn, tôi đã đổi nước thành máu chó."[Các người biết không, trò này trông cũng khá thú vị đấy. ][Tôi chắc chắn sẽ thua ngay khi xuống chơi.

Bởi toàn thân tôi đầy máu khi chết. ]【Đừng nói với tôi rằng trò chơi này trông giống như là trò cho người chết chơi, nhưng trên thực tế chỉ có người sống mới có thể chơi được. 】"Được rồi..."

"Rất thú vị đây."

"Tôi thích chơi trò này."

Những người khác phản ứng nhanh chóng, nhưng giọng điệu của họ lại có phần miễn cưỡng.Thông qua trò chơi nhỏ đen trắng, mọi người nhanh chóng chia thành các đội.Đồng đội của Thẩm Tứ là Hà Đào và Thường Phi Bạch."

A!"

Hà Đào hét lên khi biết kết quả, cô ngã quỵ xuống đất.Thẩm Tứ muốn tiến tới đỡ cô dậy, nhưng Lại Hồng Phương đã đi tới trước."

Em không sao chứ?"

Lại Hồng Phương vuốt ve đầu Hà Đào bằng giọng nói nhẹ nhàng.Hắn nghĩ rằng mình sẽ không bị người khác nhìn thấy khi quay lưng lại với mọi người.Nhưng hắn lại không biết rằng Thẩm Tứ có thể nhìn rõ khuôn mặt u ám của Lại Hồng Phương qua tấm kính trước mặt."

Anh Lại, em không làm được, em thực sự không làm được..."

Hà Đào hạ giọng và nhìn Lại Hồng Phương với vẻ cầu xin.Ánh mắt của Lại Hồng Phương lạnh lẽo, hắn đột nhiên kéo Hà Đào lên."

Cô sẽ không chết, đừng ép tôi phải tát cô.”

Nghe vậy, trong lòng Hạ Đào run lên, sợ hãi gật đầu.Lại Hồng Phương thấy vậy thì buông tay ra, ngay khi quay đầu lại đột nhiên bị tạt nước vào mặt.Khuôn mặt đẹp trai của hắn nhuốm đầy máu, máu không ngừng chảy xuống từ mái tóc.Thẩm Tứ cầm súng nước, vẻ mặt vô tội: "Xin lỗi nha, tôi đang tìm công tắc, thì đột nhiên nó bắn ra ngoài."

"Không sao đâu."

Lại Hồng Phương trông rất tốt bụng.

Hắn cầm lấy chiếc khăn mà Hạ Đào đưa, lau mặt rồi quay người rời đi.Thẩm Tứ nhận thấy hai bàn tay nắm chặt của Lại Hồng Phương bên người, rõ ràng là đối phương đang kìm nén cơn tức giận.Là cậu cố ý làm vậy.Thẩm Tứ đã chạm tay vào máu và phán đoán đó là máu chó đen.Gần đây Thẩm Tứ xem khá nhiều phim kinh dị, và biết được rằng trong phim máu chó đen có tác dụng thần bí như trừ tà, trừ ma, nên muốn thử trên người Lại Hồng Phương.Kết quả là đối phương không có phản ứng gì, khả năng cao là người sống.Thẩm Tứ liếc mắt nhìn những người khác, mỉm cười với bọn họ.Ai sẽ là người tiếp theo bị máu chó bắn vào đây?

_______________________________ Mọi người góp ý ở đây nha(^• ω •^)

_______________________________
 
Ở Dương Gian Bị Phốt, Fan Hâm Mộ Âm Phủ Giúp Tôi Tìm Vòng Hoa
Chương 21: Chiến đấu đến cùng!


Chương 21: Chiến đấu đến cùng!

Edit, Beta: Miuu

___________________________________ Mọi người đọc truyện vui vẻ nheヾ(='ω´=)ノ”

___________________________________ Ánh mắt Thẩm Tứ khiến bọn họ cảm thấy lạnh sống lưng, trong lòng dâng lên một dự cảm không lành.Thường Phi Bạch đi tới: "Đến lúc chọn vua rồi, ai sẽ là vua?"

"Còn cần tôi phải nói sao?"

Thẩm Tứ tiến lên hai bước, hét lớn với ba người bên phía Lại Hồng Phương: "Tôi là vua đây này, tôi đếm đến ba, chúng ta bắt đầu!"

"Ba-bắt đầu!"

Thẩm Tứ lập tức bắn về phía Mạnh Thủy Nhi.Mạnh Thủy Nhi bị bắn tung tóe khắp người, bộ váy cao cấp của cô ta bị phá hỏng.

Cô ta tức giận hét lên: "Đồ khốn nạn!

Tô Tinh Hạo!

Anh gian lận!"

Lại Hồng Phương phản ứng rất nhanh, lập tức tìm chỗ nấp bắn về phía Thẩm Tứ.Thẩm Tứ núp sau bàn cười nói: "Ai là người đặt ra quy tắc?

Hơn nữa, đây là ngày đầu tiên cô quen tôi à?"

Mạnh Thủy Nhi sửng sốt.

Đương nhiên cô ta biết Tô Tinh Hạo là người như thế nào.Chính là vì quá thích “anh” nên lúc đó mới liều lĩnh theo đuổi “anh”."

Mạnh Thủy Nhi, sao cô còn đứng đó ngẩn người nữa, tính làm bia ngắm à?"

Giọng nói của Lại Hồng Phương kéo Mạnh Thủy Nhi trở về lại thực tại, cô vội vàng trốn đi."

Đừng để tôi nhìn thấy bộ dạng ghê tởm đó của cô nữa.

Nếu kế hoạch của tôi bị phá hỏng, tôi sẽ giết cô.”

Giọng điệu u ám của Lại Hồng Phương khiến Mạnh Thủy Nhi sợ hãi, cô nắm chặt lấy súng nước, nhìn chằm chằm Thẩm Tứ."

Thẩm Tứ, vua bên kia hẳn là Hồng Phương, cậu yểm hộ tôi, tôi sẽ xông tới."

Thân hình to lớn của Thường Phi Bạch hoàn toàn chặn lại Thẩm Tứ, cho người ta cảm giác vô cùng đáng tin cậy."

Cứ xông vào đi, sao lại yểm hộ cậu?"

Thẩm Tứ nói xong liền xông ra ngoài.Thường Phi Bạch ngẩn người, “anh ta” thật sự không có một chút kế hoạch nào cả hả.Thẩm Tứ nở nụ cười đắc thắng, hoàn toàn phá vỡ ấn tượng thành thật ban đầu của cậu.[Thẩm Tứ rơi vào bẫy của bọn họ rồi sao?

Mặc dù tôi không biết bọn họ đang mưu tính gì vào lúc này. ][Ha ha, đứng trước sức mạnh cường đại, bất kỳ âm mưu nào cũng chỉ là phí công mà thôi.]"Chết tiệt!

Tô Tinh Hạo vốn nhanh nhẹn như vậy sao?"

Lại Hồng Phương sửng sốt.

Mỗi phát bắn ra đều bị Thẩm Tứ né tránh, chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn Thẩm Tứ ngày càng tiến gần.Phương Lý vẫn luôn im lặng, đột nhiên nói: "Nếu cậu ta đến gần, chúng ta không phải sẽ thuận tiện hơn sao?"

Lại Hồng Phương tỉnh táo lại, đúng rồi, hắn tức giận cái gì, xém tí nữa hắn ta thực sự đã nhập tâm vào trò chơi này rồi."

Nhưng chúng ta vẫn phải diễn một vở kịch."

Sau khi Lại Hồng Phương thành công cứu vãn thể diện, hắn ta tiếp tục bắn về phía Thẩm Tứ.Thẩm Tứ thường xuyên luyện tập, khi cậu nghĩ đến vai diễn của một tên trộm, cậu đã phát huy hết sự nhanh nhẹn của mình.Cậu cảm thấy tần suất bắn của Lại Hồng Phương đã chậm lại.Có gì đó không ổn.

Lại Hồng Phương đáng lẽ phải càng tức giận hơn, vì vậy tần suất bắn của hắn ta phải nhanh hơn mới đúng.Và Hà Đào và Thường Phi Bạch không di chuyển.Thẩm Tứ sẽ không đi theo họ.

Cậu đã đưa ra phán đoán sơ bộ về hình tượng nhân vật của Tô Tinh Hạo.Tô Tinh Hạo sẽ không bao giờ thua.Thẩm Tứ nhanh chóng chạy đến vị trí mà Lại Hồng Phương và những người khác đang ở.Trước khi nhìn thấy bóng người, Thẩm Tứ đã nhanh chóng ngồi xổm xuống.Sau đó, một vài luồng máu chó đen vù vù trên đầu cậu.Thẩm Tứ nhanh chóng lăn người qua, giơ súng lên và bắn ngay khi cậu đứng dậy.Mặc dù cách bắn của cậu có vẻ hơi hỗn loạn, nhưng vì không gian quá nhỏ khiến Phương Lý và Mạnh Thủy Nhi không có nơi nào để ẩn nấp và bị bắn trực tiếp.Phương Lý không hề chống cự, mà đột nhiên đứng dậy, và bắn hết vào Thẩm Tứ với toàn bộ máu có trên người.Thẩm Tứ lao về phía Phương Lý như một mũi tên rời khỏi dây, và đá anh ta một cách mạnh mẽ.Súng nước lập tức bị đá văng đi, Phương Lý còn chưa kịp phản ứng, Thẩm Tứ đã túm lấy cổ áo anh ta.Phương Lý bị kéo về phía trước, bị mấy đợt múa chó đen đánh trúng.Phương Lý gầy gò, Thẩm Tứ dễ dàng khống chế cậu ta, dùng anh ta làm lá chắn."

Buông ra, buông ra!"

Phương Lý vừa mở miệng ra đã bị ép uống một ngụm máu chó.

Mùi tanh nồng khiến anh ta muốn nôn."

Ọe——"Phương Lý nôn hết ra những gì mình vừa ăn.Thẩm Tứ tỏ vẻ ghê tởm, đẩy mạnh anh ta ra.Phương Lý mất cảnh giác, đụng phải Lại Hồng Phương đang đuổi theo.Lại Hồng Phương ngửi thấy mùi khó chịu trên người đối phương, sắc mặt đột nhiên biến đổi, không chút do dự đẩy Phương Lý ra.Phương Lý ngồi dưới đất toàn thân dính đầy máu chó và chất nôn.

Anh ta giờ đã hoàn toàn khác với vẻ ngoài bình tĩnh trước đó.

Anh ta tức giận hét lớn: "Giết hắn, giết hắn cho tôi!"

"Tiến lên, chiến đấu đến cùng!"

Thẩm Tứ vừa chạy vừa cười điên cuồng, sự ngạo mạn của cậu lên đến cực điểm.Cậu chạy ra khỏi hồ bơi, trong súng nước vẫn còn rất nhiều máu chó.Vẫn còn hai người nữa.Thẩm Tứ không coi hai người đó là đồng đội.Bất kể là Hà Đào có vẻ ngoài hèn nhát hay Thường Phi Bạch trung thực và giản dị, Thẩm Tứ đều có thể cảm nhận được sự tính toán ẩn giấu của họ.…"

Tinh Hạo, tôi sẽ bảo vệ cậu!"

Thường Phi Bạch vừa đi vào phòng trên lầu vừa nói, đồng thời nhìn quanh tìm kiếm bóng dáng của Thẩm Tứ.Gã nhanh chóng thấy một bàn chân lộ ra sau ghế sofa, khóe miệng hơi nhếch lên, chậm rãi tiến lại gần bằng những bước chân nhẹ nhàng."

Tinh Hạo, cậu ở đâu ——!"

Thường Phi Bạch đột nhiên nhảy ra sau ghế sofa, nhanh chóng bắn ra những vũng máu.Tuy nhiên, sau ghế sofa không có ai, chỉ có một chiếc giày da đen nằm trơ trọi ở đó."

Xèo xèo ——" Thường Phi Bạch lập tức bị máu phun vào mặt.

Gã nhắm chặt mắt lại, xấu hổ khạc nhổ vài cái."

Là cậu à, tôi còn tưởng là kẻ địch nữa cơ."

Giọng nói của Thẩm Tứ vang lên chậm rãi, hoàn toàn không có lời xin lỗi nào."

Mẹ ki—— cậu làm không tốt, là tôi đã kéo cậu xuống rồi."

Thường Phi Bạch miễn cưỡng nở nụ cười, nhưng với khuôn mặt đầy máu, trông gã cực kỳ đáng sợ."

Vậy cậu tránh ra đi, còn lại giao cho tôi."

Thẩm Tứ trực tiếp lấy súng nước của Thường Phi Bạch, đổ toàn bộ máu chó trong đó vào súng của mình.Sau đó, Thẩm Tứ tự mình đi ra ngoài, còn Thường Phi Bạch thì đứng đó, bất động.Rất nhanh, Lại Hồng Phương đi vào.

Hắn ta liền nhìn thấy Thường Phi Bạch toàn thân đầy máu, đứng bất động như một bức tượng điêu khắc, nhíu mày hỏi: "Tô Tinh Hạo đâu?”

"Hồng Phương, cậu cho rằng chúng ta phải chịu nhiều phiền toái như vậy?"

Trương Phi Bạch ngồi trên ghế sofa, sắc mặt âm trầm, ánh mắt lạnh như băng.

"Trói tên đó lại, dù sao thì tên đó đã mất trí nhớ rồi mà.

Cậu còn sợ không có tác dụng sao?"

"Trói tên đó lại?

Mày có sao không?

Mày thật sự cho rằng mình là nhân vật lớn lắm sao?"

Lại Hồng Phương đưa tay ra, vỗ nhẹ vào mặt Trương Phi Bạch, lạnh lùng cảnh cáo: "Nếu mày dám tự ý hành động, tao nhất định sẽ giết mày!"

Trương Phi Bạch bị mắng, im lặng.

Sau một lúc lâu, gã mới trả lời: "Tôi biết rồi."

Lại Hồng Phương hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi tìm kiếm Thẩm TứHai người bọn họ không biết là Thẩm Tứ không hề rời đi mà lại núp sau cánh cửa.Hiện tại Thẩm Tứ đã rõ lời mời này là một cái bẫy đối với cậu, nhưng trong lòng cậu lại tự hỏi, tại sao bọn họ không trực tiếp trói cậu lại?Thẩm Tứ rất rõ ràng, tuy rằng cậu có chút bản lĩnh, nhưng nếu bọn họ cùng xông vào, cậu cũng chỉ có thể đầu hàng chịu trói.Vậy tức là… bọn họ sợ cậu.

_______________________________ Mọi người góp ý ở đây nha(^• ω •^)

_______________________________
 
Back
Top Bottom