Chương 2: Người sống có thể diễn vai quỷ một cách thuần phục đến vậy à?
Trans, Beta: Miuu
___________________________________
Mọi người đọc truyện vui vẻ nheヾ(='ω´=)ノ”
___________________________________
Tóc của tài xế dựng ngược hết lên khi nhìn qua gương chiếu hậu.
Anh ta kinh hãi và không thể không nhấn ga tăng tốc, không quan tâm đến việc chạy quá tốc độ.Tốc độ gì, đơn phạt gì, có gì có thể khủng khiếp hơn một con ma nước đang ngồi ở ghế sau?!Chỉ cần một bước, hành trình đã rút ngắn từ hai tiếng xuống còn nửa tiếng.Đến nơi, Thẩm Tứ bước ra khỏi xe.
Chưa kịp đóng cửa, chiếc xe đã lao nhanh với tiếng vo vo và biến mất trước mặt cậu với tốc độ kinh hồn."
12 giờ sáng, anh ấy vẫn phải làm việc chăm chỉ để nhận thêm vài đơn xe tiếp theo thôi sao?"
Thẩm Tứ thở dài.Cuộc sống thật sự không dễ dàng chút nào.
Tài xế vẫn đang chạy đơn hàng vào lúc 12 giờ sáng, làm việc chăm chỉ để kiếm thức ăn và quần áo.Vậy mình có lý do gì để không làm việc chăm chỉ!Cậu bước nhanh về phía tòa chung cư duy nhất đang đứng đó trong bóng tối.Có khs nhiều vũng bùn và cỏ dại dưới chân cậu.
Có vẻ như nơi này đã bị bỏ hoang từ lâu.Không gian xung quanh rất yên tĩnh, chỉ có tiếng thở dần dần hỗn loạn của Thẩm Tứ.Trên con đường nhỏ dẫn đến tòa chung cư phía trước, đèn đường hai bên đều không bật sáng, nhìn từ xa trông giống như nến trắng cắm trên mặt đất.Thẩm Tứ có chút sợ hãi.
Trừ khi cần quay phim, bình thường cậu đều sẽ về nhà sớm vào buổi tối để xem phim và học bài.Khi đến gần chung cư, Thẩm Tư bắt đầu tỏ vẻ bối rối.
Tại sao cậu lại không thấy ai trong đoàn làm phim?Khi cậu vừa đẩy cánh cửa trượt trước chung cư ra, một tiếng chuông vang lên trong túi cậu."
Đinh!"
Thẩm Tư lắc lắc đầu.
Trong sự tĩnh lặng của màn đêm, tiếng chuông vang lên như một bản án tử hình.
Cậu nhanh chóng lấy điện thoại ra và thấy đó là tin nhắn từ người giới thiệu.[Chào mừng đến với Nhà hát trực tiếp Kinh dị.
Câu chuyện tối nay là "Người chồng trở về", có sự tham gia của Thẩm Tứ, người đóng vai Trương Thành. ]Phát sóng trực tiếp?Thẩm Tứ rất ngạc nhiên.
Cậu được yêu cầu tiếp tục diễn mà không cần kịch bản.Điều này, điều này thực sự…Đôi mắt Thẩm Tứ sáng lên trong bóng tối.
Ngoài sự hoảng loạn ra, anh còn rất phấn khích.Thì ra đoàn làm phim đã lắp nhiều camera ẩn, để sẵn sàng ghi lại màn trình diễn tuyệt vời của cậu bất cứ lúc nào.Đạo diễn cũng rất coi trọng cậu, vì vậy cậu nhất định phải cống hiến 100% khả năng diễn xuất của mình để đáp lại.Tiếng mưa trở thành chủ đề chính của đêm nay.
Trong căn hộ cũ kỹ và không được quản lý ấy.Thang máy không hoạt động, ngay cả đèn cầu thang cũng bị hỏng."
Da, da, da."
Thẩm Tứ bước đi chậm rãi, mỗi bước chân của cậu đều để lại một vũng nước.
Lúc này, cậu gần như hòa mình vào bóng tối.Anh đến tầng ba và dừng lại trước cửa nhà của căn hộ 302.Bàn tay bụi bẩn ấn chuông cửa."
Ding dong!"
Tiếng chuông cửa vang lên rõ ràng trong phòng, nhưng lại vang vọng trong hành lang tối tăm.Thẩm Tứ đợi một phút, nhưng không có ai ra mở cửa.Cậu lại đưa tay ấn chuông cửa lần nữa, lần này là ấn chuông liên tục và rất mạnh."
Ding dong Ding dong Ding dong Ding dong Ding dong!"
Cửa đột nhiên mở ra, từng luồng gió mát ùa ra ngoài.
Thẩm Tứ cảm thấy lạnh buốt trên da.Cậu nhìn chằm chằm vào người phụ nữ mở cửa.
Khi họ nhìn nhau, người phụ nữ lộ vẻ kinh hãi sau khi nhìn rõ cậu."
Trương Thành?!
Anh, anh đang làm gì vậy..."
Người phụ nữ lùi lại vài bước, khuôn mặt tái nhợt tràn đầy vẻ kinh hãi, giống như vừa nhìn thấy ma vậy.Diễn thật tốt!
Thẩm Tứ ngưỡng mộ trong lòng.
Mặc dù vừa mới tốt nghiệp, nhưng cậu vẫn có thể nhận ra sự xuất hiện của những diễn viên nổi tiếng trong giới.Người phụ nữ này rõ ràng không phải là một diễn viên nổi tiếng.Có lẽ vì cô ấy không có mối quan hệ nào, cô ấy chỉ có thể đóng những bộ phim kinh dị không được ưa chuộng như cậu."
San San, anh trở về rồi đây."
Thẩm Tứ tiến lên một bước và phát hiện ra Lâm San vẫn đang đứng bất động.
"Sao em không vào trong?
Hay là..."
Mắt cậu nhanh chóng chuyển từ Lâm San sang tủ giày ở góc dưới bên phải, nơi có một đôi giày nam bị ướt."
Có khách ở nhà không?"
Lâm San cũng nhìn về phía Thẩm Tứ, sau đó cười một cách không tự nhiên đáp: "Là cảnh sát.
Sau khi anh mất tích, em đã gọi cảnh sát.
Anh ta đang điều tra tình hình."
Nói xong, cô quay người, vội vã đến phòng khách.Thẩm Tứ chậm rãi đi theo cô.Trong kịch bản không có thông tin về việc Trương Thành đã mất tích bao lâu.Trên thực tế, nó giống như một đoạn giới thiệu ngắn gọn chưa đến 100 từ hơn là một kịch bản.Đối với Thẩm Tứ, đây không phải là một khó khăn mà là một thử thách khiến cậu phấn khích.Cậu có thể ứng biến và làm cho câu chuyện trở nên hấp dẫn hơn!"
Anh Đào, chồng tôi về rồi, anh mau đi đi."
"Chồng nào?"
Thẩm Tứ vừa bước vào phòng khách đã nghe được một thông tin khá quan trọng.Tại sao Lâm San lại xưng hô với cảnh sát thân mật như vậy?Lâm San đang ngoại tình sao?
Trương Thành vì bọn họ mà biến mất à?Bây giờ vở kịch mới bắt đầu, cậu giữ những nghi ngờ trong lòng, không biểu chúng lộ ra ngoài.Khi Thẩm Tứ nhìn thấy ánh mắt của người đàn ông, cậu thấy lông mày đối phương nhướng lên, đôi mắt mở to, miệng vô thức hé ra."
Anh, anh..."
Tay người đàn ông run rẩy, "Đây là..."
Lâm San kéo kéo khóe miệng, cười không tự nhiên mà đáp: "Chồng, cả người anh ướt đẫm nước mưa như vậy, mau đi tắm đi, em tiễn anh Đào về."
Thẩm Tứ vẫn luôn quan sát họ.Là một diễn viên, phân tích cảm xúc thông qua biểu cảm nhỏ và chuyển động cơ thể là một kỹ năng cơ bản cần thiết.Sau khi nhìn thấy cậu, hai người này đều căng thẳng, sắc mặt co giật không tự nhiên, đây đều là biểu hiện của sự áy náy và căng thẳng.Các đoàn phim mà Thẩm Tứ từng tham gia đều là những phim có kinh phí thấp, phần lớn tiền đều dùng để thuê các ngôi sao nổi tiếng làm diễn viên.Kỹ năng diễn xuất của các ngôi sao ấy luôn khiến người ta biết rằng họ đang diễn.Nhưng bản thân cậu lại không ngờ được các diễn viên của đoàn làm phim này mời lại diễn xuất chân thực đến vậy.
Nếu không phải biết trước là đang quay phim, cậu nhất địnhsẽ nghĩ là thật.Thẩm Tứ quay đầu nhìn ra cửa sổ, mưa bên ngoài vẫn liên tục đập vào kính: "Bên ngoài trời mưa rất to.
Lúc tôi quay lại, không thấy có xe nào đỗ xung quanh.
Vị cảnh sát này đến đây bằng cách nào vậy?"
Người đàn ông cúi xuống nhặt điếu thuốc trên mặt đất, dụi vào gạt tàn, sờ cổ nói: "Đèn đường ở đây hỏng rồi, tình hình đường sá không rõ ràng, tôi đỗ xe ở nơi khác rồi đi qua."
Thẩm Tứ thấy người đàn ông sờ cổ mình, cảm thấy lo lắng.
Đây là phản ứng máy móc sau khi một người nói dối.Đối phương thực sự là cảnh sát sao?"
Nếu người ấy đã quay lại, tôi sẽ đi trước."
Người đàn ông liếc nhìn Lâm San, hơi ngẩng cằm, sau đó đứng dậy sải bước bước về phía cửa."
Ông xã, em đi tiễn anh ấy nhé."
Lâm San nói rồi nhanh chóng đi theo, không quên đóng cửa lại trước khi đi.Thẩm Tứ đi về phía cửa, máy quay bây giờ hẳn là đã tập trung sang bên họ.Nhưng là một diễn viên, cậu không thể thả lỏng chỉ vì máy quay không hướng về phía cậu được.Thẩm Tứ đi theo họ ra ngoài.Sau khi rời khỏi căn phòng sáng sủa và chìm vào bóng tối, Thẩm Tứ cảm thấy rất an toàn.Trước đây cậu không để ý, hóa ra cậu lại thích nghi với môi trường tối khá nhanh đấy chứ.Hành lang cũ tràn ngập mùi bụi mốc.Thẩm Tứ đứng kiễng chân.
May mắn thay, vì để đóng một vai trộm tốt, cậu thường sẽ lén đi theo hàng xóm về nhà.Cậu giữ nguyên tốc độ đi bộ và nhịp thở như hai người phía trước.Họ không đi quá xa, cậu cũng không bị phát hiện.Thẩm Tứ nghe thấy tiếng bước chân phía trước dừng lại, cậu cũng nhanh chóng dừng lại.Nhận ra họ sẽ nói chuyện ở đây, Thẩm Tứ chỉ đứng trên bậc thang phía trên và nhìn xuống.
"Tách", tiếng bật lửa, một tia lửa lóe lên trong bóng tối.Sau khi Lâm San đến gần, người đàn ông kẹp điếu thuốc trong miệng giữa các ngón tay và nói bằng giọng vội vã: "Là anh ta sao?"
"Đúng vậy, chẳng lẽ tôi không nhận ra đó là chồng tôi à?"
Giọng nói của Lâm Sơn không còn dịu dàng như ban nãy nữa, có vẻ lạnh lùng và cứng rắn."
Chết tiệt."
Người đàn ông thấp giọng chửi thề một tiếng, ném điếu thuốc xuống đất và giẫm mạnh lên, "Anh ta thật sự rất may mắn đấy.
Khi anh ta đã có thể chui ra khỏi cái hố sâu như vậy.
Mà này, anh ta không phát hiện thứ gì cả, đúng không?"
"Anh ta ấy hả?"
Lâm San cười khẩy, tiến lại gần người đàn ông, ấn vai hắn và bóp, "Đừng lo lắng quá, nếu anh ta phát hiện ra, thì liệu anh ta có bình tĩnh được như vậy hay không?”
Người đàn ông lợi dụng tình hình, ôm chặt Lâm San vào lòng, cười nói: "Không sao, cùng lắm thì làm lại lần nữa thôi mà."
Thẩm Tứ kết luận từ cuộc trò chuyện giữa hai người là – Trương Thành đã chết trong tay bọn họ.Thì ra thân phận mà cậu thủ vai là một con ma!Thẩm Tứ cười thầm trong bóng tối.Không ngờ vai chính đầu tiên của cậu lại là một con ma từ địa ngục trở về để trả thù.Hai tay Thẩm Tứ bên hông không khỏi run rẩy, trong lòng vô cùng ngứa ngáy.Linh hồn lúc này như đang gào thét muốn trút giận, trả thù.Đồng tử của Thẩm Tứ chuyển động nhanh chóng, cậu bắt đầu tìm kiếm điểm đáng sợ ở khắp mọi nơi trong tòa chung cư này.Mặc dù đây là lần đầu tiên cậu thủ vai ma, nhưng nhất định cậu sẽ nỗ lực 100%!Sau khi bàn bạc kế hoạch xong, hai người ân cần một lúc, rồi mới lên lầu.Lâm San đi ở phía trước, trước mặt là những bước chân quen thuộc, cô vẫn có thể đi lại như bình thường trong bóng tối."
Tích-tích-""Tích-tích-"Tiếng nước nhỏ giọt có thể nghe thấy bên tai, Lâm San mím môi, nét mặt cau có chưa bao giờ giãn ra.Trước kia, Lâm San vẫn luôn rất thích những ngày mưa, bởi vì mưa có thể rửa sạch mọi thứ, kể cả tội lỗi của bản thân cô.Nhưng nếu mưa không làm mềm đất, thì Trương Thành sẽ không bao giờ sống sót trở về lại cả.Cô bắt đầu ghét những ngày mưa.Đào Cát đi theo sau cô, bối rối hỏi: "Sao lại có tiếng nước nhỏ giọt?
Có nước thấm vào tường ở đâu đó à?"
"Trời mưa to thế này, thấm vào là chuyện bình thường mà."
Lâm San trả lời một cách lơ đãng.Trong đầu cô giờ chỉ toàn hình ảnh giết Trương Thành sau khi trở về.
Lần này cô nhất định phải chắc chắn rằng đối phương đã chết.Một luồng khí lạnh lẽo lan tỏa từ sau gáy.
Lâm San chạm vào đó và phát hiện đó là nước."
Nhỏ giọt–""Nhỏ giọt--"Lâm San bước một bước về phía bên trái, nhưng vẫn bị nước nhỏ giọt: "Nước thấm ở đây."
Cô bật đèn pin trên điện thoại lên để kiểm tra xem vị trí cụ thể của chỗ nước thấm vào.Một luồng sáng trắng chiếu lên trên, và có một bóng người trên lan can, đang treo ngược người lại.Nước từ người kia nhỏ giọt xuống.Lúc này tóc của Lâm San dựng đứng hết cả lên, cô ngẩn đầu nhìn rõ khuôn mặt ướt đẫm.Là Trương Thành!!!Nước như chảy ra từ cơ thể cậu, liên tục rỉ ra, tóc bết hết vào đôi má nhợt nhạt, miệng há hốc đầy bùn đất.Tai Lâm San vẫn còn đầy tiếng mưa rơi liên tục.Lúc này, cô như được đưa trở lại đêm mưa hôm đó.Lúc đó, cô đứng bên hố và nhìn Trương Thành lần cuối.Đối phương trông giống hệt lúc đó và bây giờ.
Miệng Lâm San vô thức há to ra, càng lúc càng to, nhưng cổ họng cô như bị một đôi bàn tay vô hình bóp chặt, không thể phát ra âm thanh gì khác."
Ứ..."
Cô dùng sức trong cổ họng, nhưng cũng chỉ có thể rên rỉ nhỏ."
Sao cô không đi tiếp đi?"
Anh Đào phía sau cô không biết gì về trải nghiệm của cô, chỉ đơn giản mỉm cười và vỗ vai cô.Điều này dường như bật công tắc của Lâm San."
Ahhhhhhhhh!"[Nghe nói đó là người sống đóng vai ma đấy, ha ha, có thể diễn rõ ràng hơn chút không? ][Không?
Làm sao một người có thể treo ngược người trên lan can mà không cần dựa vào thứ gì? ? ][Lượng người xem trong phòng phát sóng trực tiếp: 0][Lượng người xem trong phòng phát sóng trực tiếp: 1](Hu hu (╥﹏╥) Tuần trước, rơi cái điện thoại từ tầng hai xuống, bể banh chành, may sao vẫn sửa được, được cái mất mấy ngày sửa.Tui hứa sẽ bù cho mọi người cả tuần trước luôn nhé, giờ đăng 2 chương trước, mai đăng thêm 1 đến 2 chương bù nhe (◠‿・)—☆)
_______________________________ Mọi người góp ý ở đây nha(^• ω •^)
_______________________________