Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Ô Che Nắng - Mang Mang Bất Mang

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
405,339
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczM4SiwOSdtbJq0Qmh8vXD1726tiZS16sOB0UPoJS559GghzpUEbX1WOf3QHhnuIzbiH59ElrqAN08hdIpRrKPsT9QrN30r35fS46ZgLkvy21zjrpvUPYheV-RddJ8ouxAzF3msrEOP4YNEAmndLBhP6=w215-h322-s-no-gm

Ô Che Nắng - Mang Mang Bất Mang
Tác giả: Mang Mang Bất Mang
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Khác, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Ô CHE NẮNGTác giả: Mang Mang Bất MangThể loại: Hiện đại, đô thị tình duyên, ngọt văn, nhẹ nhàng, yêu thầmSố chương: 81 chươngEditor: Kites________________________________________GIỚI THIỆUYêu thầm là gì? Là vẻ ngoài bình thản, nhưng vẫn đỏ mặt khi vô tình chạm mắt với em.Là thấy em đau buồn, mắt Anh lại đỏ hoe trước cả em.Là Lâm Việt Hành, chàng trai kiêu ngạo, cố chấp, hết lần này đến lần khác tìm mọi cách "tình cờ" gặp gỡ, là sự thăm dò, hỏi han, quan tâm, và cả sự bối rối.Là khi nhìn thấy em sánh bước bên người khác, bước chân anh khựng lại.Ròng rã suốt hai năm yêu thầm, cuối cùng vẫn chẳng thể nhìn thấy ánh sáng.Một ngày nọ, khi cùng Lâm Việt Hành ở bên nhau, Quý Tri Duyên nhận được một video trên điện thoại. Sau khi xem xong, lòng cô dâng lên bao cảm xúc phức tạp, cô bước đến bên anh và nói: "Không phải có người nào đó từng nói với em là chưa bao giờ khóc sao? Cũng chẳng biết khóc là cảm giác gì cơ mà?".Lâm Việt Hành liếc nhìn video, vẻ mặt hơi sầm lại, rồi ôm eo cô: "Em thử tính xem em đã lấy đi của anh bao nhiêu lần ‘đầu tiên’ rồi?""..."Nhân vật chính: Quý Tri Duyên, Lâm Việt Hành.Một câu giới thiệu: Thiên chi kiêu tử, yêu thầm đến hèn mọn.Lập ý: Sống khỏe mạnh.​
 
Ô Che Nắng - Mang Mang Bất Mang
Chương 1



oản của cô là những câu chuyện phim ngắn từ góc nhìn nữ giới.

Đến nơi, cô bắt đầu quay phim cả ngày. Sau khi quay xong cảnh cuối cùng, thu dọn đạo cụ, một lúc lâu sau, thợ quay phim trong studio của cô bước đến và gọi cô: "Chị Tiểu Duyên."

"Sao vậy?" Cô quay đầu lại.

"Tháng sau, có lẽ em không thể theo chị quay phim được nữa. Nhà em có chút việc, em phải chạy đi chạy lại giữa hai nơi, không có nhiều thời gian để theo chị quay phim." Thợ quay phim, tên là Đằng Đằng, nói với vẻ khó xử.

Quý Tri Duyên dừng lại một chút rồi trả lời: "Không sao, em cứ lo việc của em đi, chị có thể tìm thêm một thợ quay phim nữa."

Đó không phải là chuyện gì to tát, chỉ là sẽ tốn thêm chút thời gian thôi, hy vọng tìm được người hợp ý cô.

Kết thúc một ngày quay phim, khi đang mang thiết bị về studio, cô nhận được cuộc gọi của bạn thân Sầm Du.

Cô quen Sầm Du được hai năm, thông qua anh trai cô. Anh trai cô bị khiếm thính nên việc tìm kiếm việc làm tương đối khó khăn. Sầm Du mở một công ty hoạt hình, hiện anh trai cô đang làm họa sĩ ở đó. Công ty của Sầm Du không lớn lắm, nhưng đến nay phát triển rất tốt, đã cho ra mắt nhiều bộ hoạt hình xuất sắc.

Cô thường xuyên đến công ty tìm anh trai, cộng thêm bản thân cô cũng rất thích hoạt hình, đã từng quay quảng cáo cho công ty họ, qua lại lâu dần, mối quan hệ giữa hai người càng thêm thân thiết.Sầm Du nói trong điện thoại: "Người bận rộn, tối nay đi chơi nhé? Hôm nay tớ tan làm sớm."

Quý Tri Duyên dọn đồ xong nói: "Được."

Sầm Du đến studio đón cô, hai người đến trung tâm thương mại gần đó, gọi hai ly đồ uống.

Ngồi xuống, Quý Tri Duyên hỏi cô ấy: "Dạo này anh trai tớ làm việc có thuận lợi không? Mấy ngày nay tớ bận quay phim, sớm đi tối về, chỉ hôm nay mới tan sớm, đến cũng không gặp được anh ấy."

"Anh ấy rất tốt, bộ truyện tranh mới ra của công ty chúng tớ chính là anh ấy làm chủ bút. May mà hồi đó tớ sáng suốt, để anh ấy vào công ty tớ." Sầm Du nói: "Sao cậu còn lo lắng cho Cậu ấy thế, nhân tài như thế, tớ phải giữ chặt anh ấy trong công ty, không cho đi đâu cả."

Quý Tri Duyên mỉm cười.

"Nói đến đây, mấy cô gái mới vào công ty chúng tớ đều để ý đến anh ấy đó, không chừng cậu sắp có chị dâu rồi." Sầm Du trêu chọc.

Quý Tri Duyên nói: "Vậy cũng tốt, thêm một người chơi cùng tớ."

Sầm Du nói: "Anh trai cậu không thiếu người, còn cậu thì sao, chuyện hôm trước tớ nói với cậu cậu xem xét thế nào rồi?"

Cô suy nghĩ một chút: "Em trai cậu ở nước ngoài ấy hả?"

"Ừ, thế nào, có muốn gặp mặt không?"

"Cậu ấy không về nước thì làm sao gặp mặt được?" Quý Tri Duyên nói: "Hay là mình ưu tiên người trong nước trước đi?"

Sầm Du nói: "Nó có thể về bất cứ lúc nào, vốn dĩ là cứ đi đây đi đó khắp nơi trên thế giới để chụp ảnh mà, tớ đã nói với cậu rồi, nó là một nhiếp ảnh gia."

"Ừm..." Quý Tri Duyên cười nói: "Nhưng mà trước đây cậu có vẻ nói với tớ là hồi cấp ba, em trai cậu có thích một cô gái, còn nói gì chụp ảnh cho cô gái đó, cất giữ rất cẩn thận, còn không cho cậu xem nữa."

Sầm Du nói: "Đó là chuyện bao lâu rồi, hơn nữa, cô gái đó căn bản không đồng ý, nếu không thì đến giờ cũng chưa yêu đương gì cả."

Sầm Du hơn em trai bốn tuổi, em trai cô và Quý Tri Duyên cùng tuổi. Sầm Du học đại học ở nước ngoài, khi cô về nước, em trai cô vừa tốt nghiệp cấp ba, nên cô cũng chưa từng gặp cô gái đó. Chỉ biết em trai cô thích một người như vậy, có lẽ là không cưa đổ được, em trai cô cũng không muốn nói nhiều với cô.

Quý Tri Duyên uống một ngụm nước ép trái cây, đột nhiên nhớ ra nói: "Nãy cậu nói em trai cậu là thợ chụp ảnh phải không? Trước đây cậu nói vài lần tớ quên mất rồi."

Trước đó Sầm Du có nhắc đến một hai lần, nhưng cô không để tâm lắm, chỉ biết cô ấy có một người em trai.

"Đúng vậy, mấy năm nay đi khắp nơi để quay phim, chụp ảnh, cái gì cũng có." Sầm Du nói: "Còn được kha khá giải thưởng nhiếp ảnh nữa."

"Cho tớ xem tác phẩm của cậu ấy được không?" Quý Tri Duyên nói.

"Đương nhiên rồi, trên mạng đều tìm thấy được." Sầm Du tìm một video trên điện thoại cho cô xem, là một bộ phim về động vật được quay ở Châu Phi. Quý Tri Duyên cầm lấy điện thoại xem, chỉ trong vài phút, cô cũng có thể thấy kỹ thuật quay phim của anh rất tuyệt vời.

"Thật tuyệt vời." Quý Tri Duyên nói.

"Ừ, không đáng tin cậy thì làm sao tớ giới thiệu cho cậu được, cậu xem tớ là biết rồi, hai người cùng tuổi, có thể nói chuyện hợp nhau. Sau đó còn rất nhiều ảnh nữa, đều là nó chụp ở Châu Phi, còn có một số nơi khác nữa, những bức ảnh này rất nổi tiếng trên mạng, cậu không biết nó mấy năm nay đã đi bao nhiêu nơi rồi đâu." Sầm Du nói.

Quý Tri Duyên hỏi: "Cậu ấy khi nào về nước vậy, hay là cho tớ số liên lạc trước đi?"

"Được thôi, lần này sao lại thông suốt thế? Lần trước tớ đề cập với cậu, cậu không phải không muốn thêm bạn bè sao? Sao cậu không yêu đương?"

Quý Tri Duyên nói đùa: "Là nhiếp ảnh gia thì vẫn cần phải quen biết chứ, công việc của tớ hiện tại đang thiếu một nhiếp ảnh gia. Hơn nữa, không để lợi ích rơi vào tay người ngoài chứ."

Sầm Du suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: "Được rồi, tớ về nói với nó rồi cho cậu số liên lạc trước, hai người nói chuyện với nhau, rồi đợi nó về nước, hai người gặp mặt nhé?"

Quý Tri Duyên gật đầu, nói: "Được, đợi về nước gặp mặt."

Sầm Du đưa cô về nhà rồi đi. Về đến nhà, đèn phòng khách vẫn còn bật sáng, cô đi vào thì thấy Quý Ngôn ôm máy tính ngồi trên ghế sofa. Cô bước nhẹ đến bên cạnh anh, chỉ vào phòng làm động tác ra hiệu đi ngủ. Quý Ngôn cười gật đầu, nói với cô rằng mẹ đã ngủ rồi.

Quý Tri Duyên đặt túi xuống, dựa vào Quý Ngôn. Cô dựa đầu lên vai anh.

Quý Ngôn bị khiếm thính bẩm sinh, từ khi Quý Tri Duyên được sinh ra và bắt đầu có ý thức, anh trai cô đã không nghe thấy gì, nói cũng không rõ ràng, sau đó dần dần không nói nữa. Vì vậy khi còn nhỏ, thường có những đứa trẻ không hiểu chuyện bắt nạt anh, vì thế khi còn rất nhỏ Quý Tri Duyên đã đi học võ tự vệ, dùng nắm đấm của mình để bảo vệ anh trai.

Đây là cách hai anh em tương tác hòa hợp với nhau. Họ im lặng, không cần quá nhiều lời nói, vẫn hiểu được đối phương muốn bày tỏ điều gì.

Ngày hôm sau, trong lúc chờ quay phim, Quý Tri Duyên mở ứng dụng mua vé, lẩm bẩm rất nhiều lần, nhất định cô phải giành được vé.
Đó là thần tượng mà cô thích gần mười năm rồi!! Thích từ lớp 10 đến giờ.

Nhưng vừa vào trang web thì đã hiện ra thông báo lỗi, quá nhiều người không thể vào được. Quý Tri Duyên liên tục nhấn nhiều lần, nhưng chỉ vài giây, khi vào được thì đã hiển thị hết vé rồi!!

Cô vốn không đặt nhiều hy vọng, nhưng ai biết được lần diễn tiếp theo của anh ấy là khi nào, lại không phải ở địa phương này, đi xem ở nơi khác, càng khó hơn, lại còn phải sắp xếp thời gian, cơ hội tốt như vậy ngay ở trước mặt, kết quả là cô không giành được vé!!
Cô ngồi xổm trên mặt đất vài giây rồi đứng dậy làm việc.

Tối về nhà, Quý Ngôn đang rót nước uống ở phòng khách, anh nhìn thấy khuôn mặt không vui của Quý Tri Duyên và ra hiệu bằng ngôn ngữ ký hiệu: [Sao vậy?]

Quý Tri Duyên ra hiệu bằng ngôn ngữ ký hiệu cho anh ấy: [Không giành được vé, không vui...]

Quý Ngôn véo má cô, đưa điện thoại cho cô xem. Quý Tri Duyên nhìn thấy trang web, nhanh chóng nhảy dựng lên: "Á á á á!!"

Quý Ngôn giật mình, bịt miệng cô lại, nhìn về phía phòng ngủ.

Quý Tri Duyên lập tức gật đầu, im miệng.

Hai người ngồi xuống ghế sofa, cô nhìn trang web hiển thị đã mua vé thành công, vui vẻ ra hiệu: [Sao anh giành được vé vậy!!]

Quý Ngôn ra hiệu bằng ngôn ngữ ký hiệu: [Em thích, anh đều giành được.]

Quý Tri Duyên nghe xong nhanh chóng ôm lấy vai Quý Ngôn: "Anh trai tốt nhất thế giới, em đúng là có phúc khí."

Quý Tri Duyên xem thử, Anh không chỉ giúp cô giành được vé, mà còn là vị trí hàng đầu, tầm nhìn tốt nhất, có thể nhìn thấy thần tượng ở cự ly gần, cô không biết anh làm thế nào mà giành được, thật lợi hại.

Buổi hòa nhạc là vào tháng sau, vì là buổi hòa nhạc lưu diễn, diễn ở các thành phố khác nhau, đến Nam Diên đúng ngày 21 tháng 5 năm 2021, ngày 21 tháng 5 đúng là một ngày tốt lành.

Lần đầu tiên cô tiếp xúc với nhạc của anh Khương Tảo là vào lớp 10, khi đó cô nghe bằng máy MP5, cho đến bây giờ cô vẫn nghe nhạc của anh ấy, lớp 10 có rất nhiều người thích anh, mọi người còn nói đùa rằng liệu khi họ ra trường đi làm thì anh ấy có nổi tiếng không. Lúc đó cô quả quyết nói, đừng nói đến khi ra trường đi làm, dù cho qua thêm 20 năm nữa, bài hát của anh vẫn sẽ được mọi người truyền tai nhau.

Thực ra lớp 11, anh Khương Tảo đã từng đến Nam Diên tổ chức một buổi hòa nhạc, cô vốn không giành được vé, sau đó may mắn có người đột nhiên có việc không xem được, vội vã bán lại cho cô.

Lúc đó cô đã nói, khi nào tốt nghiệp cấp ba rồi anh ấy còn tổ chức buổi hòa nhạc ở Nam Diên, buổi đầu tiên, cô nhất định nhất định sẽ đến. Bây giờ, cuối cùng cô cũng đợi được rồi. Tính ra, cô cũng đã giữ lời hứa rồi. Tất nhiên tất cả điều này đều nhờ Quý Ngôn!!

Còn hơn một tháng nữa, Quý Tri Duyên mỗi ngày đều rất vui vẻ, cuối cùng cũng đến ngày 21 tháng 5, buổi hòa nhạc bắt đầu lúc 7 giờ tối.

Cô năm giờ chiều đã đến bên ngoài hội trường, bên ngoài hội trường toàn là fan của anh Khương Tảo, anh Khương Tảo sinh năm 1985, vì vậy fan ở mọi lứa tuổi đều có. Mặc dù cô đến một mình, nhưng cảm thấy xung quanh đều là những người rất thân thiện.

Bên ngoài hội trường, cô nhờ người hâm mộ bên cạnh chụp vài bức ảnh, cô vui vẻ xem ảnh, chờ đến giờ kiểm tra vé.

Chờ nửa tiếng, đến giờ, cô theo đám đông xếp hàng, kiểm tra vé, kiểm tra an ninh, rồi vào hội trường, tìm chỗ ngồi xuống, chỗ của cô là hàng đầu tiên, gần như là đối diện.

Cuối cùng đến lúc bắt đầu, đèn sân khấu, vũ công đã chuẩn bị xong, anh Khương Tảo nhanh chóng đi ra, vừa nhảy vừa hát một bài hát trong album đầu tiên, Quý Tri Duyên thậm chí không cần xem màn hình lớn cũng có thể nhìn thấy anh, lúc này, cô rất hạnh phúc.

Tiếp theo, anh Khương Tảo hát thêm vài bài hát trữ tình, đến phần khán giả chọn bài hát, Quý Tri Duyên cũng đang mong chờ xem người hâm mộ nào sẽ may mắn như vậy, kết quả là máy quay lia đi lia lại cuối cùng dừng lại ở cô, nhanh chóng khuôn mặt cô xuất hiện trên màn hình lớn.

Ngay lập tức cả hội trường reo lên, cô hơi sững lại, cho đến khi nhân viên đưa micro đến tay cô, cô lắp bắp, suýt nữa thì không nói được lời nào.

Anh Khương Tảo nhìn cô: "Oa, fan của tôi tuổi còn nhỏ thế này sao? Em bao nhiêu tuổi rồi?"

Quý Tri Duyên nói: "Em 24 tuổi rồi, em... em từ lớp 10 đã nghe nhạc của anh rồi."

"Lớp 10 sao? Vậy cũng lâu rồi đó, vậy hôm nay em đến một mình sao? Hay là có đi cùng bạn gì đó."

"Em... em đến một mình, sau đó..., em vốn không giành được vé, đây là anh trai em giúp em giành được và anh ấy cũng rất thích anh, chúng em đều rất thích anh." Cô nói với vẻ vừa hồi hộp vừa vui vẻ.

"Anh trai em, oa, anh trai em tốt quá, giúp em giành được vé, lại còn vị trí gần như vậy, anh trai em chắc là cuồng em gái đúng không?"

Quý Tri Duyên không biết nói gì, chỉ cười, cô cười rất đẹp, mắt cười thành hình trăng khuyết. Toàn bộ màn hình lớn đều là khuôn mặt cười của cô, nhìn trông khiến tâm trạng ai cũng tốt lên.

"Vậy em muốn nghe bài hát gì?" Anh Khương Tảo hỏi cô.

Cô suy nghĩ một chút nói: "Em muốn nghe bài 【Cuồng phong bạo vũ】trong album đầu tiên của anh, vì đó là lần đầu tiên em nghe nhạc của anh, cũng là bài hát đầu tiên, nên ấn tượng rất sâu sắc."

"Bài hát này cũng khá lâu rồi, đây là bài hát ít được biết đến, được rồi, nếu em muốn nghe, thì theo như ý nguyện của em." Anh Khương Tảo nói: "Đợi lát nữa cùng hát nhé."

Phần cao trào của bài hát này ở cuối, lời bài hát cũng kể về ngày hai người yêu nhau chia tay, đối với họ, dù cho ngày đó trời trong xanh, cũng giống như bão tố. Nghe rất tiếc nuối, không được truyền bá rộng rãi, nhưng Quý Tri Duyên đặc biệt thích phần nhạc đệm của bài hát này.

Quý Tri Duyên cầm micro và hát chậm theo nhạc đệm, từ đó màn hình lớn luôn là khuôn mặt của cô, dù không phải bài hát vui vẻ, nhưng nhìn khuôn mặt cô, cũng giống như một bài hát ngọt ngào nhỏ. Nếu lời bài hát là bão tố, thì khuôn mặt cô là trời quang mây tạnh.

Buổi hòa nhạc kết thúc, đeo kính áp tròng cả ngày, mắt Quý Tri Duyên hơi khô, cô đi đến nhà vệ sinh, tháo kính ra, dù sao sau đó cũng không cần xem gì nữa nên đi tàu điện ngầm về nhà là được rồi.

Cô bị cận thị gần 6 độ, bình thường không đeo kính, có thể nói trừ khi đối diện trực tiếp, nếu không thì cô căn bản không biết đối diện là ai, nhưng cô rất ghét đeo kính, trừ khi làm việc, bình thường cô không đeo.

Ra khỏi hội trường, bên ngoài toàn là taxi, không cần suy nghĩ cũng biết, gọi taxi ở đây về nhà giá đắt như thế nào, cô định đi bộ đến ga tàu điện ngầm phía trước, nhưng thực sự có quá nhiều người.

Âm thanh xung quanh rất ồn ào, tiếng cười, tiếng hát, tiếng ồn ào, đủ thứ âm thanh hỗn tạp. Cô đi một đoạn, khắp nơi đều có người hỏi có cần đi xe không, nhưng trong tiếng ồn ào đó, cô có vẻ như nghe thấy tên mình, chỉ gọi một tiếng.

Cô cũng không chắc có phải hay không, cô vô thức quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông ở cách đó không xa, có vẻ đang đi về phía cô, bên cạnh có vẻ như có một chiếc xe, mờ mờ ảo ảo, cô chỉ biết người đàn ông đó rất cao, khuôn mặt không nhìn rõ lắm, cô nheo mắt lại, nói với người đó: "Không đi xe, cảm ơn."
 
Ô Che Nắng - Mang Mang Bất Mang
Chương 2



Màn đêm buông xuống, Quý Tri Duyên về đến nhà là đã khá muộn. Sau khi tắm xong, trở về phòng, cô thấy trên mạng đã có người đăng tải video của cô tại buổi hòa nhạc hôm nay. Cô mở ra xem, bình luận đều rất tích cực, khen cô xinh đẹp, một số fan theo dõi video của cô cũng nhận ra cô, cô lưu lại video đó.

Sáng mai phải quay phim, cô ngủ sớm.

Sáng thức dậy, cô thấy tin nhắn Wechat, là tin nhắn đồng ý kết bạn, là em trai của Sầm Du, đã kết bạn sau khi buổi hòa nhạc kết thúc hôm qua, sáng nay đã đồng ý, nhưng tại sao anh ta lại gửi một loạt dấu hỏi chấm, có ý gì vậy chứ?

Ảnh đại diện của anh là một con voi Châu Phi, tên Wechat là ba dấu chấm.

Quý Tri Duyên trả lời: 【Chào cậu】

…: 【Cậu có ý gì vậy??】

Quý Tri Duyên trả lời: 【Tôi là bạn của chị gái cậu, tôi tên là Quý Tri Duyên】.

…: 【Cậu không quen tôi à?】

Quý Tri Duyên: 【Không quen.】

…【Không có chút ấn tượng nào về tên tôi à?】

Quý Tri Duyên không hiểu lắm, nhưng cô thực sự không quen em trai của Sầm Du, cô lớn lên đến giờ, trong ấn tượng, ngoại trừ Sầm Du, chưa từng quen biết ai họ Sầm cả. Có lẽ cô nghĩ các thợ chụp ảnh đều có phong cách riêng của họ, cô vẫn lịch sự trả lời: 【Xin lỗi, tôi không quen với họ của cậu, tên của cậu, tôi thực sự không quen cậu.】

Sau đó cậu ta không trả lời nữa. Sầm Du mấy ngày nay đi công tác xa, một khi làm việc cô sẽ rất bận rộn, cô cũng không muốn làm phiền Sầm Du khi đang làm việc. Nhìn em trai cô cũng không phải người dễ nói chuyện, Sầm Du nói em trai cô ấy tính tình rất tốt, cô còn tưởng rằng có thể dễ dàng trò chuyện với em trai cô ấy.

Không ngờ, anh ta tại sao lại cứ hỏi cô có quen anh ta không, đã nói tên rồi mà vẫn không quen, cô chỉ quen một người họ Sầm là Sầm Du, làm sao có thể quen em trai cô ấy được.

Cô hơi đau đầu, xoa xoa đầu, dậy mở cửa đi ra ngoài. Khi đi ra, mẹ cô, Trịnh Di, và anh trai cô cũng cùng đi ra, Quý Tri Duyên nhìn thấy Trịnh Di đang ngồi trên xe lăn liền gọi: "Mẹ. Hôm nay dậy sớm thế."

Trịnh Di mỉm cười nhạt: "Ừ, hôm nay cửa hàng có hàng về, mẹ đi sớm một chút, con và anh con nhớ ăn sáng."

"Mẹ, mẹ ăn xong rồi hãy đi." Quý Tri Duyên nói.

"Không cần, đến cửa hàng ăn tạm chút gì đó vậy." Trịnh Di nói xong rồi tự mình đẩy xe lăn ra ngoài, cũng không nói thêm gì với hai anh em họ. Cửa hàng hoa của bà ấy ngay dưới tầng nhà họ, mẹ cô là người kiểu làm việc, so với gia đình, bà ấy quan tâm đến công việc của mình hơn.

Quý Tri Duyên biết tính tình mẹ mình, cũng không nói gì thêm, nhìn sang Quý Ngôn: [Anh, muốn ăn gì, em làm cho anh ăn.]

Quý Ngôn xoa đầu cô: [Anh làm.]

[Vậy em muốn ăn sandwich, và cả cà phê đá nữa.] Quý Tri Duyên cười và ra hiệu bằng ngôn ngữ ký hiệu.

Quý Ngôn chỉ vào bụng cô, bảo cô chú ý một chút.

Ăn xong bữa sáng, hai anh em cùng ra ngoài, Quý Ngôn đóng cửa, Quý Tri Duyên nhìn thấy hộp giấy đối diện, hơi nghi ngờ, ai để hộp giấy ở đây vậy, chẳng lẽ em trai Sầm Du đã về rồi? Cô biết người sống đối diện là em trai Sầm Du.

Hai năm trước, nhà họ bán căn nhà cũ, dự định mua một căn nhà mới, nhưng tìm nhà không dễ, cô, mẹ và anh trai liền thuê nhà, đúng lúc đó anh trai cô vào làm việc tại công ty của Sầm Du, quen biết Sầm Du, sau đó Sầm Du cho gia đình họ thuê nhà.

Sầm Du mua nhà từ sớm, vài năm trước, cô ấy có khoản tiền nhàn rỗi, liền mua luôn hai căn, lúc đó giá nhà chưa đắt đỏ như bây giờ. Bản thân cô ấy không ở đó mà cho người khác thuê, sau đó cho gia đình Quý Tri Duyên thuê.

Việc mua căn nhà này là một năm trước, vì nhà cũ của họ đã bán rồi, nên cô và Quý Ngôn mỗi người bỏ ra một ít tiền, cộng thêm tiền bán nhà cũ, cùng nhau góp lại, mua căn nhà này cho mẹ họ, coi như một ngôi nhà mới của họ, cũng giống như ngôi nhà trước đây, ba phòng ngủ, hai phòng khách. Sầm Du nói sẽ bán cho họ giá ưu đãi, nhưng sau khi bàn bạc với Quý Ngôn, cô vẫn quyết định trả tiền cho Sầm Du theo giá thị trường hiện tại.

Còn em trai Sầm Du, theo lời Sầm Du kể, anh ta dự định về nước nửa năm trước, nhưng lại bị trì hoãn vì một số việc, vì về nước cũng không có nhà riêng, không muốn ở với bố mẹ.

Mặc dù điều kiện gia đình họ rất tốt, nhưng hai chị em đều có những thành tựu nhất định trong lĩnh vực của mình, vì vậy mua nhà đối với họ chỉ là chuyện nhỏ, em trai cô ấy biết Sầm Du có vài căn nhà, nói là tin tưởng vào con mắt của chị gái, cũng đỡ phải tự mình tìm nhà, về nước có thể ở ngay, tiện thể có thể làm hàng xóm với Sầm Du, anh ta cũng không ngờ Sầm Du đã bán luôn căn nhà kia rồi.

Sầm Du vốn không định lấy tiền của anh, nhưng em trai cô ấy vẫn trả đủ tiền cho cô ấy theo giá nhà hai năm nay, điều kiện duy nhất là để Sầm Du giám sát việc trang trí, nói đến việc trang trí, cô còn giúp Sầm Du rất nhiều ý tưởng. Rất nhiều thiết kế bên trong là ý tưởng của Quý Tri Duyên, bao gồm cả việc chọn đồ đạc, đều là những món đồ đắt tiền, Quý Tri Duyên muốn mua nhưng không nỡ.

Nhìn thấy hộp giấy đối diện, Quý Tri Duyên đi lại xem thử, em trai cô ấy chắc là đã về rồi. Cô tự nhận mình không phải là kiểu người dai dẳng, nhưng vì công việc thì cũng không còn cách nào khác, nếu như thợ chụp ảnh giỏi như vậy có thể đến với nhóm của cô hiện tại, đối với cô mà nói, thực sự là một chuyện tốt.

Hộp giấy trước mặt chắc là rác, Quý Tri Duyên thở phào một hơi, cầm hết hộp giấy đi, Quý Ngôn không hiểu hành động của cô, ra hiệu bằng ngôn ngữ ký hiệu: [Em quen cậu ta à?]

Quý Tri Duyên lắc đầu: [Không quen.]

Quý Ngôn chỉ vào hộp giấy: [Vậy tại sao lại làm như vậy?]

[Để lại ấn tượng tốt thôi, biết đâu sau này cậu ấy có thể làm việc cùng với cô em gái đáng yêu của anh.]

Quý Tri Duyên lộ vẻ khó xử: "Cậu ấy chắc chắn sẽ rất đắt."

Quý Ngôn cười bất lực, cầm lấy hộp giấy trong tay cô, mang đi vứt xuống dưới lầu.

Quý Tri Duyên đến studio, ngồi xuống vị trí, gửi tin nhắn cho Ba Dấu Chấm: "Cậu đã về nước rồi phải không?"

Nửa tiếng sau, Ba Dấu Chấm trả lời: 【Cậu mua nhà của chị tôi, ở đối diện nhà tôi à?】

Quý Tri Duyên: 【Đúng vậy. Không biết cậu rảnh ngày nào, chúng ta có thể tìm cơ hội làm quen. Nghe Sầm Du nói cậu là nghiếp ảnh gia, tôi có một số việc muốn bàn bạc với cậu.】

…: 【Hai ngày này tôi không có thời gian, chiều nay phải đi ngoại tỉnh dự đám cưới bạn.】

Quý Tri Duyên: 【Không sao, đợi cậu rảnh.】

Một bên khác, Lâm Việt Hành thu dọn đồ đạc rồi ra ngoài, anh lái xe đến Tân Nam, là đám cưới của bạn cùng phòng đại học của anh, đám cưới vào ngày mai, tối nay anh ở đó. Tối nay mấy bạn tốt thời đại học cùng nhau uống rượu, tiện thể anh về nước gặp lại mọi người.

Anh đến nơi, trên bàn ăn toàn là bạn học, chào hỏi sơ qua một chút, đều là người quen, nói chuyện cũng nhanh.

Trong lúc đó, điện thoại anh có tin nhắn Wechat, là Quý Tri Duyên gửi, 【Cậu có mấy kiện hàng giao đến, để ở cửa, tôi đã mang về nhà mình rồi, đợi cậu về tôi trả lại cho cậu, nhiều lắm, để ở cửa cũng không tốt.】

…: 【Cảm ơn.】

Nhìn Lâm Việt Hành xem điện thoại, Tôn Dạng bên cạnh đụng vào anh: "Xem cái gì thế?"

Anh ta là bạn học cấp ba và đại học của Lâm Việt Hành, hai người có mối quan hệ rất tốt.

Tôn Dạng nhìn vào màn hình điện thoại, nói: "Đang tán gái à."

Lâm Việt Hành không nói gì, Tôn Dạng nhìn ảnh đại diện nói: "Ảnh đại diện quen thuộc quá, giống của Quý Tri Duyên đó."

"Là cô ấy." Lâm Việt Hành nói.

"Đệch!" Tôn Dạng hơi to tiếng, Lâm Việt Hành cau mày: "Nhỏ tiếng lại."

Tôn Dạng nói: "Sao cậu lại kết bạn với cô ấy được?"

Lâm Việt Hành: "Không thể nào là cô ấy kết bạn với tôi à?"

Tôn Dạng không hiểu nói: "Làm sao có thể, cô ấy kết bạn với cậu làm gì? Cậu quên cô ấy đã lạnh lùng từ chối cậu như thế nào rồi à? Hay là nhiều năm qua rồi, cô ấy lại nhớ đến sự tốt đẹp của cậu? Kết bạn với cậu, muốn ở bên cậu?"

Lâm Việt Hành liếc anh ta một cái, mặc dù không nói nhiều, nhưng ánh mắt này cũng không cho phép Tôn Dạng tiếp tục nói.

Cậu ta thản nhiên nói: "Thích thì thích, cô ấy hoàn toàn không nhận ra tôi, không nhớ tên tôi, hôm qua chúng tôi đối diện nhau, cô ấy cũng không nhận ra tôi."

"Cái gì? Hai người gặp nhau à?" Tôn Dạng hỏi.

"Ừ. Tại hiện trường buổi hòa nhạc, sau khi kết thúc, tôi gọi cô ấy lại." Nói đến đây, Anh dừng lại vài giây, trên mặt cuối cùng cũng có chút phản ứng: "Cô ấy tưởng tôi là tài xế taxi."

Câu nói này vừa dứt, Tôn Dạng không nhịn được cười thành tiếng: "Phù... Ha ha ha ha, không phải, sao lại nhận nhầm cậu thành tài xế taxi được chứ? Chỉ cần nhìn khuôn mặt và khí chất của cậu, đứng ở đó cũng là khí chất của tổng tài, làm sao giống tài xế được."

Lâm Việt Hành nhìn chằm chằm anh ta, giọng điệu không tốt lắm: "Có buồn cười lắm không?"

Tôn Dạng ngừng cười, lại cảm thấy không đúng: "Cậu gọi cô ấy làm gì? Cậu vẫn còn nhớ đến cô ấy à? Hơn nữa, hai người là loại quan hệ có thể gặp mặt và chào hỏi tử tế sao? Sao cứ nhìn thấy cô ấy là lại gọi cô ấy lại thế?"

"Cậu nghĩ tôi là người nhỏ mọn như vậy sao?" Lâm Việt Hành nói.

Tôn Dạng nói: "Được rồi, không thích thì mới có thể phóng khoáng!"

"Nhưng mà, sao cô ấy lại không nhận ra cậu được chứ? Cô ấy còn nhận ra cả tôi nữa, thời gian trước, tôi đăng ảnh bạn gái, cô ấy còn bình luận chúc mừng tôi nữa."

Nói xong Cậu ta đưa vòng bạn bè đó cho Lâm Việt Hành xem: "Nhìn này, còn gửi một biểu tượng cảm xúc cười dễ thương nữa, mọi người đều là bạn học, sao cô ấy lại không nhận ra cậu."

"………"

Lâm Việt Hành tùy ý nói: "Không biết."

Tôn Dạng nhìn anh nói: "Có lẽ vì hai người luôn không có Wechat, cộng thêm việc tỏ tình thất bại với cô ấy và sau đó cô ấy lại có người yêu, mối quan hệ của cậu với cô ấy thực sự không cần thiết phải kết bạn Wechat."

Lâm Việt Hành vẫn không nói gì, trên mặt cũng tỏ ra thờ ơ, dường như không quan tâm Quý Tri Duyên có nhận ra anh hay không.

Quý Tri Duyên chưa đợi được em trai Sầm Du, lại đợi được Sầm Du về. Cô vừa xuống máy bay ở Nam Diên, hai người liền hẹn nhau ở một nhà hàng sau một giờ, đến nơi, Sầm Du tò mò hỏi: "Thế nào? Trò chuyện với em trai tớ rất vui vẻ à?"

"Vui vẻ?" Quý Tri Duyên cười: "Em trai cậu ít nói lắm, cứ luôn hỏi tớ có quen cậu ta không, làm sao tớ có thể quen cậu ta được."

"Thật sao? Tớ không nói với nó là giới thiệu bạn gái cho nó, chỉ nói vì công việc thôi. Tớ sợ nếu nó biết tớ có mục đích khác, sẽ lạnh nhạt với cậu, hoặc không đồng ý, không ngờ thằng nhóc này mấy năm không gặp, lại trở nên kiêu ngạo thế này à? Ngay cả bạn của chị gái cũng có thể đối xử lạnh nhạt, trở về phải đánh."

"Em trai cậu nói, dự đám cưới xong, sẽ gặp tớ, chắc sắp về rồi." Quý Tri Duyên nói.

"Nói đến đây, tớ tức chết mất, về nước cũng không nói cho tớ biết, tớ nói chuyện của cậu với nó, tiện thể hỏi nó bao giờ về nước, kết quả là, nó nói với tớ là đã về nước rồi. Hôm đó tớ vừa đến nơi công tác, không có thời gian tìm nó tính sổ, mấy ngày nay lại quá bận rộn, thực sự không có thời gian để quản những chuyện khác."

Quý Tri Duyên cười: "Đừng giận nữa. Uống chút trà đi."

Sầm Du nói: "Tớ gọi điện cho nó, hỏi xem nào."

"Không vội, đợi cậu ấy về rồi nói vậy." Quý Tri Duyên nói.

Sầm Du nói xong liền gọi điện thoại, nghe máy, nhanh chóng nói: "Lâm Việt Hành, em…"

Cô dừng lại một chút: "Em đã trở về rồi à, vậy thì tốt rồi, lát nữa chị gửi định vị cho em, em trực tiếp đến nhà hàng này nhé."

Cúp máy, Sầm Du cười nói: "Vừa định nói nó, nó đã đến Nam Diên rồi."

Quý Tri Duyên nghe xong cái tên liền sững lại: "Em trai cậu tên Lâm Việt Hành à?"

Sầm Du nhìn cô: "Đúng rồi, mỗi lần nhắc đến em trai tớ, cậu không hứng thú lắm, nó và tớ, một người theo họ bố, một người theo họ mẹ, tớ sinh trước, theo họ mẹ trước, nó theo họ bố là Lâm."

"À? Như vậy à." Quý Tri Duyên hơi ngượng ngùng: "Không trách cậu ấy cứ luôn hỏi tớ có quen cậu ấy không…"

Sầm Du nói: "Giới thiệu tên mình, vốn dĩ là chuyện nên làm khi hai người kết bạn Wechat rồi mà. Còn chưa kết bạn Wechat được, biết tên có ích gì chứ. Lúc hai người trò chuyện, nó không nói tên mình với cậu à?"

"Không, cậu ấy có lẽ cũng nghĩ, tớ là bạn của cậu, sẽ biết tên cậu ấy." Quý Tri Duyên nói: "Cậu ấy có thể đã định nói tên mình, nhưng tớ không ngờ hai người một người theo họ bố, một người theo họ mẹ, dù sao tớ lớn lên đến giờ, người quen họ Sầm, chỉ có một mình cậu thôi."

"Cậu cũng không nói tên tớ với cậu ấy, nhưng cậu ấy dường như ngay cả khi tớ chưa nói tên, cũng nhận ra tớ rồi, không trách lúc trò chuyện không tự giới thiệu mình." Quý Tri Duyên nghĩ đến điều gì đó nói: "Trời ạ, chẳng lẽ cậu ta vẫn còn nhớ những lời lúc đó sao?"

"Cái gì?" Sầm Du hỏi.

Nghĩ đến lời từ chối Lâm Việt Hành lúc đó, cô hồi cấp ba thật sự là kiêu ngạo, tính tình còn rất tệ, ngoại trừ một người, hầu như không để ai vào mắt. Một thân ngạo khí, những lời nói với anh ta, đương nhiên, cũng không hay ho gì.

Những lời từ chối, nói với anh ta là mạnh mẽ nhất. Cô có vẻ như cũng đã phát tiết hết những cảm xúc không tốt mà người khác mang đến cho cô lên người anh ta.

Vẫn là không thể cho Sầm Du biết, cô lúc đó đã đối xử với em trai cô ấy như thế nào. Mặc dù không ở bên nhau, cũng không làm gì tổn thương Lâm Việt Hành, nhưng vẫn rất ngượng ngùng.

Cô đang buồn bực, thì nhân viên dẫn một vị khách đi về phía họ, tầm mắt cô nhìn về phía đó.

Có lẽ là vừa dự đám cưới xong, Lâm Việt Hành mặc một bộ vest chỉnh tề, áo vest đen tùy ý khoác trên tay, cổ áo sơ mi trắng hơi mở ra, dáng người cao ráo, làn da anh ta vẫn trắng trẻo như vậy, hồi cấp ba đã thuộc tuýp người dễ gây chú ý trong đám đông.

Xương hàm tuyệt đối ưu việt, đường nét hàm dưới rõ ràng, cộng thêm vai rộng chân dài, vóc dáng lại càng thêm phần nổi bật. Vì vậy, lúc đó có rất nhiều người thích anh ta, anh có thể nói là người con trời phú, đủ mọi điều kiện tốt.

Bây giờ chỉ thêm chút vẻ cứng cáp so với hồi cấp ba, giữa lông mày vẫn như lúc trước, nhìn sạch sẽ lại có vẻ trẻ trung.

Bước chân của anh từng bước tiến lại gần, Quý Tri Duyên l**m môi, đã nói rất nhiều lần là không quen anh ta, nhưng dù thế nào đi nữa, anh cũng đã nhận ra cô trước, khi ánh mắt anh dừng trên người cô.

Cô đứng dậy, đưa tay ra, hào phóng nói: "Bạn học Lâm, lâu rồi không gặp."
 
Ô Che Nắng - Mang Mang Bất Mang
Chương 3



Lâm Việt Hành nhìn bàn tay cô đưa ra, do dự hai giây rồi nhẹ nhàng bắt lấy, nhanh chóng buông ra.

Anh vừa ngồi xuống đã bị Sầm Du đánh vào tay, "Về nước mà không nói cho chị biết?"

Không kịp phòng bị, anh tặc lưỡi một tiếng, giọng điệu hơi bất cần, "Không phải sợ chị phải đón em sao, đợi về rồi nói cũng được."

Anh uống một ngụm nước, liếc nhìn Quý Tri Duyên một cái, nhớ đến ba chữ "Bạn học Lâm" cô vừa nói, giọng nói nhàn nhạt, không nghe ra bất kỳ cảm xúc nào, "Nhớ ra tôi là ai rồi à?"

Quý Tri Duyên cười với anh, "Chúng ta vốn dĩ đã quen biết mà, hai năm học cùng lớp cấp ba cơ mà."

Sầm Du không hiểu nói: "Hai người là bạn học cấp ba? Em… thật hay giả vậy?"

Lâm Việt Hành gật đầu, "Ừm, là bạn học."

Anh tiếp tục nói với Quý Tri Duyên: "Vậy mà sau buổi hòa nhạc lại giả vờ không quen biết tôi?"

"Hòa nhạc?" Quý Tri Duyên nói: "Cậu nói là hòa nhạc của Khương Tảo à? Cậu cũng đi à? Chúng ta có gặp nhau không?"

Cô không hề nhớ gì cả.

Anh nhẹ nhàng nói: "Ừm, cậu tưởng tôi là tài xế taxi."

Sầm Du nhìn qua nhìn lại hai người, hoàn toàn không biết họ đang nói gì.

Quý Tri Duyên cố gắng hồi tưởng lại chuyện ngày hôm đó, là nghe thấy có người gọi tên cô nên mới quay lại, nhưng người quá đông, cô thực sự tưởng mình nghe nhầm. Khi quay lại, toàn là tài xế taxi, thêm nữa là không nhìn rõ, tầm nhìn mờ, cô chỉ nhớ một người đàn ông rất cao, ở đối diện, bên cạnh là một chiếc xe, cô mới nói câu đó.

Cô cảm thấy vô cùng lúng túng, vội nói: "Nên là đúng là có người gọi tên tôi, kết thúc buổi hòa nhạc, tôi vừa tháo kính xuống, tôi thực sự không nhìn rõ Cậu là ai, thêm nữa là xung quanh quá ồn ào, tôi tưởng mình nghe nhầm."

"Đâu phải nói chuyện trực tiếp với cậu nên tôi không biết cậu là ai."

Lâm Việt Hành nghe xong l**m môi một cái, vẻ mặt thả lỏng xuống, "Ừm."

Sầm Du nghe họ nói qua nói lại, nói: "Hai người nhìn có vẻ quen mà cũng không quen?" Có một cảm giác kỳ lạ, chẳng lẽ…

Cô nhìn Quý Tri Duyên, "Cậu đã là bạn học cấp ba với nó, vậy cậu biết người nó thích trước đây là ai không?"

Quý Tri Duyên uống nước bị sặc, ký ức đã chết đột nhiên tấn công cô.

Những lời nói không hay đó, nhất định không thể nhắc lại nữa.

Cô nói: "Tớ… không nhớ nữa."

"Thật kỳ lạ." Sầm Du nhìn Lâm Việt Hành, "Này, Em học cấp ba đã quen Tiểu Duyên rồi, người Em thích rốt cuộc là ai vậy? Tiểu Duyên nhà chúng ta xinh đẹp như vậy, tính cách lại tốt như vậy, sao mắt Em lại không nhìn thấy cậu ấy chứ?"

Lâm Việt Hành chuyển tầm mắt về phía Quý Tri Duyên, Quý Tri Duyên vội nói: "A, hay là gọi món trước đi, mọi người đều đói rồi đúng không, chứ tớ thì đói rồi."

Sầm Du cười một tiếng, "Được, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện."

"Nhưng mà." Cô lại bổ sung một câu, "Thằng này, trước kia thích cô gái đó, đã không ít lần khen cô ấy."

Ăn xong, Sầm Du công ty có việc nên đi trước, bảo Lâm Việt Hành đưa Quý Tri Duyên về.

Hai người đi trước đi sau.

Quý Tri Duyên nhìn bóng lưng anh, nghĩ đến buổi họp lớp tốt nghiệp cấp ba. Anh đã kéo cô lại.

Tối hôm đó, cô bỗng dưng thấy bực bội khó chịu, trước đó ít phút vừa cãi nhau với người ta một trận. Sau đó, không hiểu sao lại có rất nhiều người đến nói thích cô, hết người này đến người khác, rồi ba bốn người, lại thêm một đám người hùa theo. Cô cũng không biết mình đã phải ứng phó với bao nhiêu người rồi, cô cũng hiểu rõ, những người đó không phải thật sự thích cô, có người chỉ trêu đùa cho vui, có người chỉ bắt chước theo người khác, thấy nhiều người thích cô nên cũng muốn thử thích xem sao..

Sau đó khi cô ra ngoài, anh đã gọi cô lại.

Cô quay lại, nhìn thấy anh từng bước chạy đến, thở hổn hển, "Tôi có chuyện muốn nói với cậu."

Cô hơi không kiên nhẫn, cho rằng anh không khác gì những người khác, chỉ là lại thêm một người cô cần giải quyết.

Cô hồi cấp ba cứ như vậy, tính tình không tốt, không để nhiều người vào mắt, có thể nói là lúc đó có không ít tật xấu, nên mới bị người ta nói "Cậu như vậy, cậu tưởng ai thực sự sẽ thích cậu à?"

Dường như tất cả cảm xúc lúc đó đều trộn lẫn vào nhau, cô nói: "Muốn nói gì thì nói ở đây đi."

"Quá ồn." Anh nói xong liền kéo cô đi.

Cô cũng không biết lúc đó sao lại bị anh kéo đi.

Kéo đến một nơi chỉ có hai người họ.

Cô nhìn xung quanh yên tĩnh, nhìn chằm chằm anh.

"Ánh mắt của thiếu niên trong sáng và nghiêm túc, tầm nhìn hoàn toàn ở trên người cô,"Quý Tri Duyên, vốn dĩ những lời này, tôi không định nói, tôi biết cậu thích Thịnh Lễ, nhưng bây giờ hai người cũng không ở bên nhau. Lần đầu tiên gặp cậu vào kỳ nghỉ hè năm lớp 10, cho đến bây giờ, đã hai năm rồi. Tôi không muốn giả vờ không thích cậu nữa, cũng không muốn để thu hút sự chú ý của cậu mà làm những việc rất kỳ lạ. Mỗi lời nói, hành động của cậu, tôi đều đặc biệt chú ý, tất cả mọi thứ về cậu, tôi đều thích."

Cô chỉ im lặng nhìn anh, không có bất kỳ cảm xúc nào.

Anh tiếp tục nói, trong mắt thiếu niên tràn đầy sự kỳ vọng và nhiệt tình, "Cậu không phải nói đại học cậu không định thi đi ngoại tỉnh sao? Chúng ta đều ở địa phương này, có thể học cùng một trường đại học. Không cần cậu nhanh chóng cho tôi câu trả lời, cậu cứ coi như cho tôi một cơ hội theo đuổi, nếu cậu thấy tôi được, thì làm bạn gái tôi nhé? Tôi sẽ đối với cậu rất…"

Cô cắt ngang lời anh nói phía sau, "Cho cậu một cơ hội theo đuổi tôi?"

Lâm Việt Hành nhìn cô, cô tiếp tục nói: "Những người các Cậu có biết tùy tiện nói thích người khác là một loại phiền phức không? Cậu đã không định nói, thì đừng nói. Giấu kín tâm tư của mình không được sao? Cậu cảm thấy tôi có vẻ thích Cậu chút nào không? Ít nhất phải nhận thấy đối phương có thích mình một chút, ít nhất là không vô cảm, mới nói thích chứ? Thích không đâu vào đâu, tôi cần sao?"

Lâm Việt Hành im lặng một lúc rồi nói: "Cậu cảm thấy tôi là tùy tiện mới nói với cậu sao? Hay là cậu cảm thấy, sự yêu thích của tôi đối với cậu là không đâu vào đâu?"

Dường như đã xử lý quá nhiều việc như vậy, cộng thêm hôm nay gặp phải tất cả những cảm xúc không tốt, tối nay chuẩn bị nói chuyện với Thịnh Lễ, bị quá nhiều người kỳ lạ làm phiền, đều là những người nói thích cô, cô vô cùng bực bội, giọng điệu không chút nể nang, "Cho dù là gì đi nữa, tôi cũng không cần, tôi thực sự rất phiền, phiền vì xử lý những chuyện như vậy, cho dù Cậu là ai, đã biết tôi thích người khác, không thích Cậu, thì hãy giấu kín tâm tư của mình đi."

"Tôi không phải đã giấu hai năm rồi sao?" Anh đột nhiên cười một tiếng, "Vậy thì, tôi ngay cả thích cậu, nói thích cậu cũng không có tư cách sao?"

Cô từ chối người khác, chưa bao giờ lịch sự, không mềm lòng, sẽ không để lại một chút cơ hội nào, đặc biệt là bây giờ, cô cực kỳ bực bội, lời nói càng không nể tình, "Cảm ơn sự yêu thích của cậu , nhưng tôi, không thích Cậu. Người mình không thích thì không nên cho một chút cơ hội nào. Chúng ta ngay cả bạn cũng không làm được. Cũng mong Cậu đừng thích tôi nữa, đừng nói với tôi bất kỳ lời nói thích nào nữa, tôi sẽ rất phiền."

Ánh mắt nhiệt tình của thiếu niên dần dần tiêu tan, trở nên bình tĩnh, nắm chặt hai nắm tay, rồi lại thả lỏng, "Vì sự yêu thích của tôi, mà làm cậu chán ghét đến vậy sao?"

Cô dừng lại vài giây, nói: "Xin lỗi."

Lâm Việt Hành dưới ánh đèn đường, thân hình gầy gò nhưng lại thẳng tắp trông rất tiêu điều, anh là một thiên chi kiêu tử rực rỡ như vậy, mà lại có bộ dạng này.

Vừa đi, Quý Tri Duyên vừa nghĩ đến những lời nói năm xưa, hồi cấp 3 cô đặc biệt ngông cuồng. Không được lòng người khác lắm, tính khí thất thường, lúc nào cũng thích gây sự với người ta, ngoại trừ việc sở hữu một gương mặt ưa nhìn. Con người thật của cô, rất khó gần. Cho nên, tuy bề ngoài có vẻ được nhiều người yêu thích, nhưng thực chất những nam sinh thích cô, phần lớn là do gương mặt của cô mà thôi, chứ không thực sự hiểu rõ cô. Bên trong, chẳng có ai thích cô cả.

Đột nhiên nghĩ đến lời Sầm Du vừa nói, Lâm Việt Hành lúc đó thường xuyên khen cô, cô lúc đó, thực sự xứng đáng để anh khen như vậy sao.

Đến trước xe anh, Quý Tri Duyên mất đi sự nhiệt tình không biết anh là ai mấy ngày nay, bây giờ Lâm Việt Hành đứng trước mặt cô, chắc hẳn rất ghét cô.

Cô cũng không ngờ, những lời từ chối lúc đó, bây giờ gặp lại, anh lại có thể tình cờ như vậy ở ngoài hội trường gặp cô, còn gọi cô lại, còn muốn thoải mái chào hỏi cô.

Nghĩ đến đây, cô nhàn nhạt cười, anh chào hỏi cô là vì là bạn học, tính anh vốn dĩ rất thoải mái, trước kia đi học, người được bàn luận nhiều nhất trong lớp ngoài cô và Thịnh Lễ, thì là anh nhiều nhất. Nhưng cũng chính vì vậy, Anh ta thực sự không thích cô chút nào. Cũng đúng thôi, người như anh, không thiếu người thích, sao lại cứ mãi thích một người từ chối anh chứ.

"Đi đâu, tôi đưa cô đi." Lâm Việt Hành lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh.

"Tôi gọi xe." Quý Tri Duyên nói.

"Không muốn ngồi xe của tôi? Hay là không muốn nói chuyện với tôi?" Anh nói.

"Không phải, tôi sợ Cậu…" Quý Tri Duyên nói lắp bắp không nói hết câu sau.

Lâm Việt Hành nhìn đồng hồ, "Lên xe đi, tôi lát nữa còn việc."

Quý Tri Duyên không do dự nữa, lên ngồi ghế phụ, nói: "Cậu đưa tôi đến chỗ này."

Cô đưa địa chỉ dẫn đường cho anh, là địa chỉ Studio làm việc của cô.

Nhìn Lâm Việt Hành im lặng cả buổi không nói lời nào, Quý Tri Duyên lên tiếng, "Chị Cậu đã cho tôi xem một số tác phẩm Cậu chụp, thực sự rất tốt."

"Cảm ơn." Anh ngắn gọn nói.

"Ừm… thực ra, công việc hiện tại của tôi cũng cần một nhiếp ảnh gia giỏi, nếu có cơ hội, chúng ta có thể cùng làm việc. Mặc dù anh có thể không thiếu cơ hội việc làm." Quý Tri Duyên cố gắng tìm một chủ đề.

Không ngờ, anh lại thản nhiên nói: "Giá chụp ảnh của tôi thường vào khoảng này."

Anh giơ một tay ra, ra hiệu một cách đơn giản.

Quý Tri Duyên chăm chú nhìn, nuốt nước bọt, "Được, rất tốt, Cậu thực sự là người trẻ tuổi có chí hướng."

Một số chuyện nói thêm cũng không có ý nghĩa gì, Quý Tri Duyên dựa vào cửa sổ xe nhìn cảnh vật bên ngoài, Lâm Việt Hành dường như cũng không muốn nói chuyện với cô, tự mình mở nhạc nghe, sớm biết sau này sẽ gặp anh, lúc đó nên từ chối anh một cách lịch sự và dịu dàng, như vậy bây giờ anh không thích cô, họ vẫn có thể thoải mái làm bạn học.

Vậy mà cô lúc đó lại nói tuyệt tình như vậy, cái gì ngay cả bạn cũng không làm được.

Quý Tri Duyên lại nghĩ lại, Lâm Việt Hành lúc đó dù sao cũng thích cô, nhưng bây giờ anh đã không còn thích nữa, đã không thích đương nhiên có thể tiếp tục làm bạn, nghĩ như vậy, cô thấy tội lỗi nhẹ hơn một chút, dù sao thì cô và Sầm Du sau này vẫn phải liên lạc mãi, thêm nữa, bây giờ anh lại đang ở đối diện nhà cô.

Có lẽ Quý Tri Duyên đang suy nghĩ quá chăm chú, cho đến khi đến nơi cô vẫn đang dựa vào cửa sổ.

Lâm Việt Hành không gọi cô ngay lập tức, đợi đến khi bài hát anh mở kết thúc, yên tĩnh lại, anh mới chậm rãi lên tiếng, "Này, cậu không định xuống xe à?"

Ai ngờ Quý Tri Duyên đang nghĩ ngợi đến ngây người, không có phản ứng gì cả.

Anh bất đắc dĩ dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào cánh tay cô, giọng nói của anh lại giống như một người máy, không có cảm xúc, "Quý Tri Duyên, đến rồi."
 
Ô Che Nắng - Mang Mang Bất Mang
Chương 4



Quý Tri Duyên lúc này mới phản ứng lại, nhanh chóng nói: "Xin lỗi."

Cô nhanh chóng xuống xe, sau khi xuống xe, hai người cũng không chào tạm biệt, Lâm Việt Hành trực tiếp lái xe đi.

Quý Tri Duyên nhún vai, may mà anh không thích cô nữa.

Không được bao lâu cô lại cười, cái gì gọi là may chứ? Cô hiện tại và cô cấp ba hoàn toàn là hai người.

Cô từ nhỏ đã sinh ra trong một gia đình khá giả, mẹ đi làm, bố ở nhà chăm sóc cô và anh trai, bố cô là một người hài hước, dí dỏm và có thể chăm sóc gia đình rất tốt, quan trọng là rất yêu thương mẹ cô. Cả nhà bốn người mỗi năm hè thu cũng thường xuyên đi nghỉ mát, đi du lịch nước ngoài. Có lẽ là trong môi trường hạnh phúc như vậy, tính tình cô cũng hoạt bát, táo bạo, tự tin, phóng khoáng. Nhưng cô lại thừa hưởng tính cách quả quyết, không dễ gần của mẹ mình. Tính tình rất tệ.

Tính tình cô thực sự rất tệ, hoàn toàn là một tiểu thư không dễ chọc.

Cô rất xinh đẹp, đặc biệt xinh đẹp, xinh đẹp đến nỗi hồi cấp hai đã có không ít nam sinh thầm thích cô, thêm liên lạc của cô, đàn anh cũng hẹn cô. Nhưng cô rất ghét những người như vậy, ghét những người không hiểu sao lại thích cô, cô cảm thấy bị người khác thích là một chuyện rất phiền phức.

Cô có đôi mắt hình trăng khuyết, cười lên mày cong mắt cong, nhìn rất thân thiện, rất dễ tiếp cận, là một người đẹp, tính cách cô hoàn toàn không được lòng người như vẻ ngoài. Nhưng chính sự trái ngược đó lại khiến ngày càng nhiều người thích cô.

Hồi cấp ba cô đã nổi tiếng trong trường, huấn luyện quân sự kết thúc, không ít nam sinh các lớp khác đặc biệt đến xem cô, thực sự không hề nói quá, nhưng Quý Tri Duyên cảm thấy họ đều rất ngốc, nên tính tình cô không thể dễ gần quá, nếu không những người như vậy sẽ càng ngày càng nhiều.

Tính tình tệ của cô cũng nổi tiếng như vẻ ngoài của cô, mọi người đối với cô cũng khen chê lẫn lộn. Có người nói cô tốt, có người nói cô giả tạo, giây trước mọi người ghét tính tình không được lòng người, sự lạnh nhạt với người khác của cô, nhưng giây sau, cô lại bị sức mạnh to lớn của cô thu hút. Cô cấp ba chắc chắn là một nhân vật nổi bật.

Quý Tri Duyên trở về studio làm việc, mở máy tính, email công việc nhận được không ít video, cô lần lượt mở ra, không có mấy cái cô cảm thấy được. Cô đối với ngoại hình khá là cầu toàn, hoàn toàn là người mê trai xinh gái đẹp, người cô cảm thấy đẹp trai tuyệt đối không phải là người bình thường. Nhưng hiện tại, vẫn phải nhanh chóng tìm một nhiếp ảnh gia giỏi, tháng sau có rất nhiều ảnh quảng cáo, video cần chụp.

Làm xong dọn dẹp đồ đạc, cô về nhà đã là chín giờ tối, cô đi đến dưới lầu khu nhà, nhìn thấy cửa hàng hoa của mẹ cô vẫn đang mở, cô mở cửa, đi vào, Trịnh Di đang ở một bên tưới hoa.

Quý Tri Duyên đi đến giúp bà ấy tưới, Trịnh Di nhìn thấy cô liền cười một tiếng, "Về muộn thế này không mệt à?"

"Không mệt, mà là mẹ, muộn thế này rồi, sao còn chưa về vậy?"

"Về cũng không ngủ được, không bằng ở đây, ngắm những bông hoa này cũng vui hơn." Trịnh Di nói: "Về sớm ngủ đi, lát nữa mẹ lên."

"Vâng, mẹ cũng nhớ về ngủ sớm chút." Quý Tri Duyên nói xong liền đẩy cửa ra đi.

Lúc này trong hành lang chỉ có một mình cô, đợi một lúc thang máy lên, cửa mở ra, cô bước vào trong một bước, liền nhìn thấy một bóng dáng cao lớn, là Lâm Việt Hành.

Quý Tri Duyên cười với anh, không định nói chuyện với anh.

Lúc này điện thoại WeChat có một tin nhắn, là của Quý Ngôn.

【Dưa hấu mát lạnh chờ em lâu rồi, mau về thôi.】

Quý Tri Duyên trả lời một biểu tượng cảm xúc chạy bộ, gửi xong nhìn Lâm Việt Hành đang đeo túi máy ảnh bên cạnh, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Lâm… Việt Hành?"

Lâm Việt Hành từ khi cô bước vào giống như một người máy, không động đậy, cũng không có tiếng động, lúc này mới có chút động tĩnh, "Sao thế?"

"Cậu có ăn dưa hấu không?" Quý Tri Duyên nói.

Anh dừng một lúc rồi nói: "Chỉ là ăn dưa hấu thôi à?"

"Còn một chút việc nhỏ." Cô nói xong cười với anh một cái.

Thang máy đến tầng của họ, Quý Tri Duyên thấy anh không có phản ứng, nói: "Lát nữa tôi mang dưa hấu cho cậu, chúng ta nói chuyện tử tế được không?"

"Cậu muốn đến nhà tôi?" Anh nói.

Quý Tri Duyên suy nghĩ một lúc, "Đến nhà tôi cũng được, nhà tôi còn có anh trai, mẹ tôi hiện tại chưa về nhà… không không không, hay là tôi đến nhà cậu đi, tiện hơn."

"Muộn thế này cậu chắc chứ?" Anh bước tới một bước, "Hơn nữa, chúng ta thân thiết đến mức cậu có thể đến nhà tôi sao?"

Câu nói này nói xong, Quý Tri Duyên sững sờ, "Xin lỗi, mạo phạm rồi."

"Tôi lấy dưa hấu cho anh." Cô nói xong liền nhanh chóng mở cửa nhà mình.

Vào trong, Quý Ngôn ngồi trên ghế sofa chỉ vào tủ lạnh, Quý Tri Duyên đi đến, lấy ra nửa quả dưa hấu, cắt thành từng miếng đặt trong đĩa, Quý Ngôn còn chưa kịp phản ứng, cô liền ra ngoài.

Bê dưa hấu, gõ cửa bên kia, vài giây sau, Lâm Việt Hành mở cửa, cô đưa dưa hấu đến trước mặt anh, "Đây."

Lâm Việt Hành dừng một lúc mới nhận lấy, nói: "Vào đi."

Mắt cô sáng lên, "Có mạo phạm không?"

"Cậu không mạo phạm tôi là được." Anh nói.

"..."

Nhận được sự đồng ý của cậu, Quý Tri Duyên cũng không ngần ngại, bước vào trong, tính cách cô luôn luôn như vậy, trong lòng có việc muốn làm, suy nghĩ một lúc, vẫn cảm thấy muốn làm, cô sẽ hành động. Vì có ý định muốn anh chụp ảnh, liền trực tiếp hỏi ý kiến của anh, không hề do dự.

Nhà anh, trước kia cô giúp Sầm Du giám sát việc trang trí, đã đến vài lần, ghế sofa, bàn ở trong nhà vài món đồ nội thất lớn, thiết bị điện đều do cô chọn, bao gồm cả một số phong cách. Sầm Du đã hỏi cô, cô đã đưa ra rất nhiều ý kiến. Căn nhà này, đơn giản nhưng lại đầy đủ thiết kế.

Nhà cô, vì mẹ cô chỉ thích phong cách trang trí cơ bản nhất, rất nhiều thứ cô đều không thích, nên một số ghế sofa cô thích, những chiếc ghế đẹp Quý Tri Duyên cũng không định mua về.

Nửa năm trước trang trí xong đến một lần, bây giờ lại bước vào trong, vẫn cảm thấy thích những món đồ nội thất này.

Bên trong có một chiếc ghế sofa rất lớn, có thể nằm thẳng người vào trong, còn có một mảng cửa sổ lớn.

Bao gồm cả một số chiếc ghế hình con nai, ghế sofa nho nhỏ hình nho, đủ loại không chiếm diện tích, lại có thể trang trí và có thể nằm rất thoải mái.

Lâm Việt Hành đặt dưa hấu lên bàn, đi đến bếp lấy hai cái nĩa, Quý Tri Duyên nhìn chiếc ghế sofa bên kia, "Có thể ngồi ở đó không?"

"Chiếc ghế sofa xấu xí như vậy, cậu thích?" Anh nói.

"Xấu sao?" Quý Tri Duyên nhìn chiếc ghế sofa nhỏ hình nho, "Cái này, thiết kế có ý nghĩa như vậy, có thể nằm thẳng người vào trong, hoàn toàn tìm không thấy người."

Lâm Việt Hành nhìn cô một cái, "Dường như được thiết kế cho cậu."

"Đúng rồi, cậu cao như vậy." Quý Tri Duyên nói: "Cậu không thích chiếc ghế sofa này, sao lại để ở nhà chứ?"

"Chị tôi giúp tôi trang trí nhà, tôi cũng không quản nhiều lắm." Anh nói.

"Trong này có rất nhiều thứ cậu đều không thích sao?"

"Cũng được, tôi không để ý những thứ này." Lâm Việt Hành nói: "Chỉ là không đẹp lắm thôi, cũng không nói là không thích."

Mặc dù nói như vậy, nhưng Lâm Việt Hành vẫn mang dưa hấu đến bàn trà, Quý Tri Duyên vui vẻ ngồi trên ghế sofa, thật thoải mái.

Cô vừa ngồi xuống ăn một miếng dưa hấu, liền nhìn thấy tác phẩm anh chụp treo trên tường nhà, Quý Tri Duyên đi đến lần lượt nhìn, "Những bức ảnh này đều là cậu chụp ở nước ngoài sao?"

"Ừm, phong cách tác phẩm tôi chụp khá nhiều."

Quý Tri Duyên nói: "Cậu không chụp ảnh chân dung sao?"

Lâm Việt Hành nghe xong, từ điện thoại tìm ra một bức ảnh cho cô xem, là một đám trẻ con đang chơi đùa, cô không hiểu lắm về bố cục, nhưng có vẻ ánh sáng xuyên qua từng đứa trẻ, anh đã chụp được ánh sáng và cảm xúc của từng đứa trẻ rất tốt, ngay cả gợn sóng trên mặt hồ cũng được cậu chụp ra được sức mạnh. Cô nhìn thấy phần giải thích bên dưới, Giải nhất cuộc thi nhiếp ảnh toàn quốc năm 2018.

Cô xem xong ngồi lại ghế sofa, Lâm Việt Hành cũng ngồi xuống, nói: "Cô vẫn chưa nói việc gì đâu."

Quý Tri Duyên suy nghĩ một lúc rồi nói: "Tôi biết cậu vừa về nước, chắc chắn không thiếu cơ hội việc làm, nhưng cậu cũng nhìn tôi xem."

"Hả?"

"Tôi muốn có cơ hội hợp tác với cậu." Quý Tri Duyên đưa điện thoại cho anh xem.

"Tôi là một blogger video ngắn, nội dung công việc bình thường, là viết một số kịch bản chất lượng cao để quay. Nhưng ngoài ra, tôi cũng sẽ quay một số phim quảng cáo, hoặc là ảnh, nên tôi muốn nhờ cậu giúp tôi quay một số video, ảnh gì đó." Quý Tri Duyên chậm rãi nói: "Được không?"

"Tôi giúp cậu quay?" Anh chậm rãi nói: "Không chắc đâu, dạo này tôi thực sự quá bận."

"Tôi không phải bảo cậu giúp tôi quay miễn phí, tôi sẽ trả cậu theo giá quay phim bình thường của cậu." Quý Tri Duyên nói: "Là dạo này tôi rất thiếu nhiếp ảnh gia, tính ra cậu cũng cần phải làm việc, đây vốn là nghề nghiệp của cậu mà."

Lâm Việt Hành nhìn vào video trong điện thoại của cô, "Thường ngày cậu viết kịch bản ngắn đều là về tình yêu à?"

"Không phải tất cả, một phần." Quý Tri Duyên nói: "Tôi cũng giống cậu, loại hình quay phim không đơn điệu, tôi cũng không chỉ viết kịch bản về tình yêu. Tôi vốn có một nhiếp ảnh gia quay phim, nhưng gần đây nhà cậu ấy có chút việc, không thể cứ mãi theo tôi quay, hơn nữa, phía sau tôi còn có vài video quảng cáo nữa cần quay, hiện tại tôi vẫn chưa tìm được nhiếp ảnh gia giỏi."

Lâm Việt Hành nghe xong tiện tay xem video của cô, không phải video nào cũng có quảng cáo, nhưng cô nhận cũng không ít. Cảnh quảng cáo được chèn vào được viết đều có liên quan đến quảng cáo, không phải là quảng cáo cứng nhắc khiến người ta nhìn thấy ngay lập tức, không có nhiều lời thoại. Ngược lại có thể để người xem video xem trọn vẹn, lại không cảm thấy là quảng cáo. Nhưng không khó để thấy kịch bản cô viết rất tốt, lượng thích ít nhất cũng có vài trăm nghìn.

Trong video, một nam một nữ ở trên bồn rửa tay, cùng nhau đánh răng cười rất vui vẻ, nhìn rất ngọt ngào. Có rất nhiều cảnh cận, quảng cáo trong kịch bản là kem đánh răng.

Anh xem hai giây liền thu hồi tầm mắt, "Khá tốt, khá tình cảm, nhưng tiếc là, tôi không có thời gian quay."

"Tôi không phải ngày nào cũng quay, cậu chỉ cần sắp xếp thời gian là được." Quý Tri Duyên nói: "Chỉ cần một ngày hoặc vài tiếng thôi?"

Anh gắp một miếng dưa hấu bỏ vào miệng, giọng điệu thoải mái, "Không được, không có thời gian."

"Nhưng tôi đã hỏi Sầm Du, cậu về nước không có… cậu có phải vì tôi không?" Quý Tri Duyên chậm rãi nói: "Cậu vẫn còn để ý chuyện đó sao?"

"Chuyện gì?" Lâm Việt Hành chậm rãi nói: "Chuyện cậu từ chối tôi?"
 
Ô Che Nắng - Mang Mang Bất Mang
Chương 5



Quý Tri Duyên sững sờ, “Cậu vẫn còn để ý chuyện đó sao?”

Lâm Việt Hành nghe xong cười khẽ, “Cậu nghĩ tôi là người sẽ mãi để ý chuyện đó sao? Hơn nữa, ngay cả khi cậu không nói, tôi cũng sắp quên rồi, mà tôi nói với cậu khi nào vậy?”

“Sao cơ? Nhưng hình như cậu là người đầu tiên đề cập đến việc từ chối, tôi cũng đâu có nói đến chuyện đó.” Quý Tri Duyên nói.

“... …”

Anh nhìn đồng hồ trên tường rồi nói: “Không còn sớm nữa, cậu nên về thôi.”

Chán nản, Quý Tri Duyên nói: “Được.”

Cô vừa đứng dậy, chợt nhớ ra nói: “Lâm Việt Hành, dù cậu có nhớ hay không, lúc đó khi cậu nói chuyện đó với tôi, tôi không được khéo léo lắm, mặc dù là lời từ chối, nhưng nói hơi quá đáng, không tôn trọng tình cảm của cậu. Mặc dù việc từ chối cậu không cần phải xin lỗi, nhưng tôi hy vọng cậu đừng vì chuyện đó mà không xem xét việc hợp tác với tôi, vì tôi thấy hai chuyện đó không có liên quan gì với nhau.”

“Hai chuyện khác nhau, tôi sẽ không có cảm xúc đó. Cậu có quyền từ chối tôi, tương tự, tôi cũng có quyền từ chối cậu.” Anh nói: “Từ chối một người không cần lý do.”

Quý Tri Duyên dừng lại vài giây, rồi cười nhẹ, “Đương nhiên, từ chối một người không cần lý do. Không sao, tôi sẽ tìm người khác.”

Lâm Việt Hành nhìn theo bóng lưng cô rời đi, hơi ngẩn người.

Ngày hôm sau, vừa mở cửa, anh liền thấy trước cửa chất đầy đồ đạc, một lúc sau nhận được tin nhắn: 【Đồ của cậu, đều ở đó.】

Hôm nay Quý Tri Duyên không cần ra ngoài quay phim, cô cũng không ở nhà, mà đi tàu điện ngầm đến studio. Cô đã mua một chiếc xe rồi, nhưng chỉ dùng cho công việc hàng ngày thôi. Hiện tại, cô không có xe riêng để đi lại, thật ra cũng không sao, vì những nơi cô đến đều có thể đi tàu điện ngầm một cách thuận tiện.

Hôm nay cô định viết kịch bản kỳ tới ở đây, bận đến giữa trưa, nhận được điện thoại của Sầm Du.

“Alo.” Cô bật chế độ loa ngoài.

“Bận không?”

“Cũng tạm được, cậu nói đi.”

Sầm Du nói: “Thứ sáu tuần sau cậu có rảnh không? Công ty chúng tớ có hoạt động triển lãm, cậu đến đi.”

Quý Tri Duyên nói: “Được.”

“Được, vậy cậu cứ bận việc đi.” Sầm Du nói: “Đúng rồi, trò chuyện với em trai tớ thế nào rồi?”

“Khá tốt.” Cô trả lời ngắn gọn.

“Được. Không làm phiền cậu nữa.”

Cúp máy, Quý Tri Duyên xem lịch, triển lãm do công ty Sầm Du tổ chức phần lớn đều liên quan đến anime, cô thường xem anime, đương nhiên là muốn đến. Bận xong cô vẫn tìm thợ chụp ảnh trên mạng. Đằng Đằng tháng sau là sẽ đi rồi, vẫn phải mau chóng tìm. Tìm được cũng phải phỏng vấn, cũng chưa chắc đã có thể hợp tác quay phim với cô.

Trưa thứ sáu, cô ra ngoài nhìn cửa bên cạnh, mấy ngày nay đều không gặp Lâm Việt Hành, anh quả thực rất bận rộn, thợ chụp ảnh mà, luôn chạy khắp nơi.

Cô bắt taxi đến nơi tổ chức triển lãm. Chưa bước vào trong mà bên ngoài poster đã được bày biện rất nhiều rồi, còn có cả mô hình nhân vật và đủ loại hàng hóa ăn theo. Không khí đậm chất thế giới 2D, nhưng mà, cô thích.

Bên trong càng đông người hơn, đủ loại cosplay hóa thân thành nhân vật anime đi lại, Quý Tri Duyên suýt nữa hoa mắt.

Cô gửi tin nhắn cho Sầm Du, cô ấy chắc đang bận, anh trai cô có lẽ cũng đang bận, anh trai cô là họa sĩ của bộ anime【Ảnh Độ】, bộ anime này chủ yếu kể về một nhóm thiếu niên nhiệt huyết cùng trải qua đủ loại phụ bản khác nhau. Mỗi phụ bản đều có những yêu quái khác nhau tấn công. Nhiệt huyết và đông đảo nhân vật.

Cô vừa rồi ở bên ngoài cũng thấy có người cosplay nhân vật Đằng Tùng trong đó, muốn chụp ảnh với cô ấy, nhưng người quá đông.

Đằng Tùng là một nhân vật nữ quan trọng trong đó, một cây yêu tinh, cho nên toàn thân đều là dây leo. Khuôn mặt xinh đẹp, thân hình nóng bỏng, tính cách lại là cô gái ngốc nghếch chậm nhiệt. Sự tương phản này rất đáng yêu. Bộ anime này Quý Tri Duyên rất thích, trong đó có đủ loại nhân vật khác nhau, cho dù là nhóm nhân vật chính hay nhân vật phản diện đều được xây dựng rất tốt.

Quý Tri Duyên đi vào trong hội trường, trên sân khấu đã có người biểu diễn rồi, không chỉ có rất nhiều cosplayer mà còn có buổi ký tặng của các diễn viên lồng tiếng.

Trên sân khấu là diễn viên lồng tiếng cho những cảnh phim kinh điển của anime.

Bầu không khí tại hiện trường rất náo nhiệt, cô xem một lúc, chuẩn bị đi xem nơi khác, quay đầu lại đụng phải một người, cô nhanh chóng nói: “Xin lỗi.”

Giọng nói truyền đến từ phía trên đầu, “Xem rất chăm chú.”

“Lâm Việt Hành?” Quý Tri Duyên rơi vào tầm mắt anh, “Sao cậu lại ở đây?”

Lâm Việt Hành nhìn máy ảnh trong tay, “Bị Sầm Du kéo đến, chụp ảnh triển lãm.”

Anh mặc rất đơn giản, áo hoodie màu xám, thêm quần jean rộng thùng thình, cả người trông rất lười biếng. Quý Tri Duyên để ý đến tay cầm máy ảnh của anh, một đôi tay trắng trẻo và khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài, sạch sẽ, trông vô cùng mạnh mẽ. Có lẽ bàn tay anh và máy ảnh màu tối đặt cạnh nhau, sự tương phản quá rõ ràng. Vì vậy cô nhìn thêm một chút.

Cô hoàn hồn nói: “Chị gái cậu đang bận rộn, tôi nhắn tin cho cô ấy cũng không trả lời.”

“Đằng Tùng!” Quý Tri Duyên vừa dứt lời đột nhiên giật mình, trong lúc nói chuyện với anh, cosplayer Đằng Tùng vừa vặn ở trước mặt cô.

Cô hoàn hồn nhìn Lâm Việt Hành, “Có thể giúp tôi chụp một tấm ảnh không?”

Cô đưa điện thoại cho anh, “Làm phiền cậu.”

Lâm Việt Hành dừng lại một chút, vài giây sau nhận lấy điện thoại của cô, “Chụp với ai?”

Quý Tri Duyên lướt qua anh, hỏi cosplayer Đằng Tùng, sau khi được đồng ý, gọi Lâm Việt Hành.

Anh mở máy ảnh điện thoại, hướng ống kính về phía Quý Tri Duyên, ấn nút chụp, rất nhanh đã chụp xong.

Sau khi cảm ơn, Quý Tri Duyên đi đến bên cạnh anh, xem ảnh, khá tốt.

Cô nói: “Cảm ơn nhé.”

Chụp xong, Sầm Du vừa lúc đến bên họ, nhìn hai người họ, “Sao hai người lại ở cùng nhau vậy?”

Quý Tri Duyên nói: “Tình cờ gặp nhau.”

“Ồ, thế à.” Sầm Du cười nói: “Thế nào, khá tốt chứ, một số cosplayer ở trong đó là của công ty chúng ta.”

“Rất tốt nha, tớ vừa rồi còn chụp ảnh với Đằng Tùng nữa.” Quý Tri Duyên chỉ người bên cạnh, “Em trai cậu chụp giúp.”

Sầm Du cười, “Nó không dễ dàng giúp người khác chụp ảnh đâu, tớ tìm nó đến để chụp một số tư liệu chính thức.”

“Cậu cứ chơi trước đi, có ảnh nào muốn chụp, cứ bảo nó chụp giúp.” Sầm Du nói: “Cứ sai bảo nó đi.”

Lâm Việt Hành nhìn cô, “Vậy ảnh chụp hoạt động của chị thì sao, còn chụp nữa không?”

“Cũng không vội, em tiện tay chụp cả Tiểu Duyên nhà ta vào đi, cậu ấy xinh đẹp như vậy, đăng lên trang web chính thức.” Sầm Du nói xong liền cười rời đi.

Quý Tri Duyên nhìn Lâm Việt Hành nói: “Không sao, cậu cứ bận việc của cậu đi, tôi không cần cậu giúp tôi chụp. Tôi tự xem là được rồi.”

Lâm Việt Hành cũng không nói nhiều với cô, bận việc của mình, Quý Tri Duyên đi đến khu hàng hóa, mua một số mô hình và hàng hóa ăn kèm mà cô thích.

Hai tiếng sau, thời gian cũng không còn sớm nữa, cô chuẩn bị đi, gọi điện thoại cho Sầm Du, chờ cô ấy ra.

“Tiểu Du.” Sầm Du ra ngoài, Quý Tri Duyên gọi cô ấy lại.

Lúc mới quen biết Sầm Du, vì chưa thân thiêt lắm nên cô thường gọi cô ấy là chị Sầm Du, Sầm Du bảo gọi chị nghe không quen và có khoảng cách thế hệ, bảo cô cứ gọi cô ấy là Tiểu Du là được. Lúc đầu Quý Tri Duyên không quen, dần dần gọi quen rồi, cũng không cảm thấy Sầm Du hơn cô mấy tuổi.

Sầm Du đi tới ôm lấy cô, “Xem xong rồi à?”

“Ừm, tớ phải về rồi, chiều còn phải phỏng vấn thợ chụp ảnh.” Quý Tri Duyên nói.

“Thợ chụp ảnh?” Sầm Du nói: “Cậu không hợp tác với Lâm Việt Hành sao?”

“Cậu ấy có việc của cậu ấy bận rộn chứ.” Quý Tri Duyên nói: “Không sao, thợ chụp ảnh vẫn dễ tìm thôi.”

“Dễ tìm thì dễ tìm, nhưng có người quen thì sao không dùng chứ.” Sầm Du nói: “Tớ đi nói với nó, nó gần đây mới về nước, sắp xếp việc của mình, nhưng không đến mức bận đến nỗi không có thời gian chụp ảnh cho cậu. Không thiếu một hai ngày. “

“Thực sự không cần đâu, tớ đã hẹn người rồi, nếu được thì thợ chụp ảnh tìm được rồi.” Quý Tri Duyên cười nói: “Cậu cứ bận việc của cậu đi, tớ về trước đây.”

“Sắp mưa rồi, người nhiều không dễ gọi xe, tớ bảo Lâm Việt Hành đưa cậu về.” Sầm Du nói.

Quý Tri Duyên nói: “Không cần đâu, không thể vì tớ quen biết cậu mà cứ luôn phiền cậu ấy. Nói ra, tớ với cậu ấy cũng không phải là có quan hệ gì tốt đẹp. Cậu cũng đừng có nói với cậu ấy về chuyện thợ chụp ảnh nha.”

“Tôi biết rồi, nhưng phải để nó đưa cậu về chứ, tôi bảo cậu đến, đưa cậu về là lẽ đương nhiên, cậu cứ nói với nó cậu đi đâu là được.”

Sầm Du gọi điện thoại cho Lâm Việt Hành, không lâu sau, anh từ từ đi tới, “Đều chụp xong rồi.”

“Ừm, tiện thể đưa Tiểu Duyên về đi.” Sầm Du nói.

Anh trả lời Sầm Du, ánh mắt lại liếc nhìn Quý Tri Duyên bên cạnh, “Chị sai bảo em cả ngày rồi.”

“Em trai là để sai bảo mà, hồi nhỏ chẳng phải em rất thích làm giúp việc cho chị sao?” Sầm Du nói xong nói với Quý Tri Duyên: “Tớ nói cho cậu biết nhé, hồi nhỏ nó muốn tớ dùng tiền tiêu vặt mua đồ chơi cho nó, giúp tớ chạy việc cả tuần, cứ thế sai bảo nó thế nào cũng được, rất nghe lời. Quá nịnh nọt luôn.”

Quý Tri Duyên nghe xong cười khẽ, quả thực không ngờ, anh nhìn không giống người sẽ làm chuyện đó.

Lâm Việt Hành khụ một tiếng, nhìn Quý Tri Duyên, “Đi thôi, sắp mưa to rồi.”

“Vậy làm phiền cậu rồi.” Cô chào Sầm Du rồi đi.

“Chậm thôi nhé.” Sầm Du nói.

Hai người cùng lên xe, cô thắt dây an toàn, lái hơn mười phút, đến một khu khác, mưa to đột nhiên đến.

Cô nhìn những giọt mưa đập xuống cửa sổ nói: “Cậu đưa tôi đến quán cà phê ở đường Hướng Cảnh là được rồi.”

“Mưa lớn như vậy, cậu còn có hẹn à?” Lâm Việt Hành nói.

“Ừm, có chút việc.” Quý Tri Duyên nói.

Anh gật đầu, không khí tràn ngập bầu không khí tĩnh lặng, đèn đỏ, anh xem điện thoại một lúc, hai người không nói nhiều lời.

Đến nơi, mưa lớn vẫn chưa tạnh, Quý Tri Duyên chuẩn bị xuống xe, Lâm Việt Hành gọi cô lại, “Mưa lớn như vậy, cậu trực tiếp đi như thế sao?”

“Chạy qua là được rồi, rất nhanh thôi.”

“Ngồi đi.” Anh nói.

Nói xong anh xuống xe lấy một cây dù từ cốp sau, Quý Tri Duyên ban đầu tưởng là cho cô, nói một câu: “Cảm ơn nhé.”

“Cảm ơn cái gì? Cũng không phải là cho cậu.” Anh mở dù, “Tôi vừa hay đi vào trong mua chút thiết bị.”

“À, đúng rồi, chỗ này là khu thương mại.” Quý Tri Duyên xuống xe.

Mưa rất lớn, hai người đi dưới một cây dù.

Khoảng cách không gần, Quý Tri Duyên không dựa vào anh, Lâm Việt Hành cũng không đến gần cô, giữa hai người vẫn có một chút khoảng cách, anh vẫn luôn di chuyển vị trí của dù.

Cho đến khi đưa cô đến cửa quán cà phê, cô quay đầu lại nói: “Cảm ơn nhé.”

Tóc anh bị ướt một chút, quần áo cũng vậy, không nhiều, cũng không ít. Mà cô thì vẫn khô ráo.

Cô liếc mắt nhìn, muốn nói nhưng không nói.

Cô chuẩn bị vào quán cà phê, nhưng không ngờ, giờ này, thêm nữa là vì trời mưa to. Quán không có một ai.

Lâm Việt Hành không vội đi, cất dù, liếc nhìn quán cà phê trống không nói tùy ý: “Cậu bị người ta bùng hẹn à?”

Quý Tri Duyên gọi một cuộc điện thoại, mới biết người đó vì trời mưa to nên không đến được.

Cô nói: “Hình như là vậy.”

Giọng điệu của cô rất bình tĩnh.

“Đi thôi.” Anh mở dù nói.

“Cậu không phải là muốn mua thiết bị sao?”

“Tôi nhớ ra rồi, khu thương mại này không có thứ tôi muốn mua, đợi lần sau mua.” Anh nói tùy tiện.

Quý Tri Duyên không nói gì thêm.

Hai người lên xe, lại là một khoảng lặng.

Lâm Việt Hành nhìn mưa bão nhớ lại một số chuyện.

Lớp 11, tháng 5, tháng 6, thành phố phía Nam, mùa này là mùa mưa, Nam Diên càng hay mưa.

Mỗi người trong lớp đều sẽ để một cây dù trong cặp sách, phòng trường hợp mưa đột ngột.

Chỉ có Quý Tri Duyên không có dù, mỗi lần tan học cô đều nhìn thời tiết bên ngoài thở dài nói: “Ôi, xui quá, lại quên mang dù.”

Cô thường xuyên không mang dù, nhưng bạn bè của cô lại không cùng cô đi chung dưới một cây dù.

Anh sẽ chạy ra trước, cầm dù của mình đứng bên ngoài, đợi cô ra, do dự vài giây, suy nghĩ lời lẽ.

Anh không phải là người do dự, tính tình từ trước đến nay rất quyết đoán, muốn làm gì sẽ nhanh chóng hành động, nhưng chỉ khi gặp chuyện của cô, mới không phải là người hành động quyết đoán.

Quý Tri Duyên đi ngang qua anh, anh vừa định gọi cô lại, cô đã chủ động gọi Thịnh Lễ lại.

Anh thấy cô từng bước chạy đến, chen vào dưới dù của Thịnh Lễ, cười hì hì nói: “Tôi lại quên mang dù rồi, cho tôi ké nhé.”

Anh không muốn nghe Thịnh Lễ nói gì, chỉ biết hai người cùng đi.

Hai tháng đó, chỉ cần trời mưa, Quý Tri Duyên sẽ chạy đến bên cạnh Thịnh Lễ, lấy cớ đi cùng anh ta, giống như bình thường, anh sẽ không đi cùng cô.

Hai người không cùng đường, anh sẽ đưa cô đến bến xe vào một ngày mưa.

Anh đeo cặp sách, bước nhanh xuống cầu thang.

Cho đến khi thân thể bị Tôn Dạng đụng phải, anh mới hoàn hồn.

Nghe Tôn Dạng nói một đống lời vô nghĩa, nhìn mái tóc bị mưa làm ướt của Quý Tri Duyên, anh chỉ khẽ nói một câu, “Tôi mới không để cô ấy bị ướt.”

Lâm Việt Hành 17 tuổi có sự bốc đồng, nhưng anh đã học được sự kiềm chế tự khi nào.

Trong thế giới yêu thích cô, đủ loại giằng xé.

Dòng suy nghĩ bị tiếng mưa kéo trở lại, khi đèn chuyển sang màu đỏ, anh quay đầu nhìn Quý Tri Duyên, như đang buồn chán thản nhiên nói, “Cậu đang yêu đương à?”
 
Ô Che Nắng - Mang Mang Bất Mang
Chương 6



Quý Tri Duyên nhìn anh: "Hiện tại tôi không có."

Anh im lặng một lúc, cũng không hỏi tiếp, Quý Tri Duyên nhìn gương mặt nghiêng của anh, anh sẽ không nghĩ rằng cô vừa mới đi hẹn hò với bạn trai chứ? Bây giờ cô làm sao có thời gian yêu đương được.

Lâm Việt Hành lái xe thẳng vào bãi đỗ xe dưới hầm, Quý Tri Duyên tưởng anh cũng sẽ về, nhưng không đợi anh xuống xe, cô hỏi: "Cậu không về sao?"

"Ừm, tôi còn có việc." Anh nói.

"Vậy cậu chú ý an toàn, tôi lên trước đây." Quý Tri Duyên nói qua loa.

Đợi cô vào thang máy, cho đến khi bóng lưng cô biến mất, Lâm Việt Hành mới từ từ khởi động xe, Quý Tri Duyên không để ý, vành tai anh đỏ lên, suýt nữa thì lan đến cả mặt, tại sao vậy? Chỉ vì bốn chữ "chú ý an toàn" thôi sao?

Nhưng có vẻ như, anh vui rồi.

Thời tiết hỗn loạn này, vừa có sấm sét vừa có mưa bão, vẫn có thể khiến người ta vui vẻ.

Lâm Việt Hành lái xe đến một quán bi-a, vừa vào đã thấy Tôn Dạng đang dạy một cô gái xinh đẹp chơi bi-a, động tác đó, anh ta suýt nữa thì không nhìn nổi nữa.

Thấy anh đến, Tôn Dạng cất cây cơ bi-a: "Cậu không phải nói mưa to thì không đến sao?"

"Ồ." Lâm Việt Hành ngồi xuống, nhướng mày nói: "Tâm trạng tốt, muốn đến."

"Việc gì có thể khiến cậu mưa bão vẫn đến đây vậy?" Tôn Dạng ngồi cạnh anh, "Hoa đào nở rộ rồi à?"

Lâm Việt Hành cười khẽ, nhưng không trả lời anh.

Tôn Dạng cảm thấy không đúng: "Nụ cười si tình này, quen quá rồi à?"

"Cậu gặp Quý Tri Duyên rồi à?" Anh tiếp tục nói.

Loại nụ cười này, anh chỉ thấy anh ta cười với Quý Tri Duyên như vậy.

Đó là một loại ngọt ngào khác hẳn với người khác, nụ cười này độ đường quá cao.

Lâm Việt Hành đứng dậy, cầm cây cơ bi-a bên cạnh, dễ dàng đánh vào một quả bóng.

"Không phải, tôi nói này, cậu nhất định đừng giống như hồi cấp ba nhé. Cô ấy đã từ chối cậu tàn nhẫn như vậy rồi, cậu đừng có cố nữa, nhất định đừng thổ lộ với cô ấy nữa, mất mặt. Hơn nữa cậu không phải nói cô ấy không quen biết cậu sao?"

Anh cười khẽ, biểu cảm kỳ lạ có chút thoải mái: "Chỉ là hiểu lầm thôi."

Tôn Dạng bất lực: "Cậu sẽ không phải vì mãi không có được cô ấy, nên mới đặc biệt muốn ở bên cô ấy chứ? Thực ra không thích đến vậy sao? Cậu là một người đàn ông có ngoại hình, gia cảnh đều tốt tuyệt vời như vậy, sao lại cứ thích một người không thích mình chứ?"

"Ai nói với cậu là tôi muốn tỏ tình với cô ấy?" Lâm Việt Hành nói: "Hơn nữa, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc chiếm được cô ấy. Trước kia là vậy, bây giờ cũng vậy."

Những lời này anh nói rất mơ hồ, thừa nhận mình vui vẻ vì Quý Tri Duyên, nhưng lại có vẻ như thực sự đã buông bỏ.

Tôn Dạng lắc đầu, cười khẽ: "Tôi không hiểu tâm tư thiếu niên của cậu."

Mưa xuống mấy ngày, mùa mưa Quý Tri Duyên chỉ có thể quay trong nhà một số video quảng cáo.

Cuối cùng cũng đợi được một ngày trời nắng, cô nhận được cuộc gọi của Sầm Du.

"Sao vậy, Tiểu Du." Cô hỏi.

"Duyên Duyên, dạo này tớ bận việc, lát nữa phiền cậu đến bệnh viện đem cơm cho em trai tớ nhé." Sầm Du nói.

"Lâm Việt Hành sao vậy?"

"Nó gặp tai nạn xe." Sầm Du nói: "Nhưng không sao cả, chỉ là chân bị thương chút thôi, sắp xuất viện rồi."

“Thế à.” Quý Tri Duyên nói: "Bây giờ tớ rảnh, cậu ấy thích ăn gì?"

Sầm Du nói một số món anh thích ăn, và một số món kiêng kị, Quý Tri Duyên ghi lại, đi siêu thị mua đồ, làm xong, đã là một tiếng sau, cô bắt xe đến bệnh viện.

Hỏi y tá ở quầy lễ tân số phòng bệnh, vừa vào đã thấy anh chân quấn băng, nhưng thần sắc lại rất tốt, không giống như đang nằm viện chút nào, thậm chí còn đang nhàn nhã chơi game xếp hạng, nghe thấy tiếng mở cửa, tưởng là Sầm Du, anh nói: "Sao giờ mới đến? Đói chết rồi. Cũng phải xem chân em bị thế này là tại ai."

Quý Tri Duyên không muốn làm phiền anh lắm, nhưng vẫn gọi một tiếng: "Chị gái cậu bảo tôi mang cơm cho cậu."

Bàn tay đang chơi game lung tung nhanh chóng dừng lại, Lâm Việt Hành ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt Quý Tri Duyên, ngây người mấy giây, muốn rụt chân lại, nhưng quên mất, chân vẫn đang treo đó. Rất khó cử động.

Quý Tri Duyên vội nói: "Cậu đừng cử động nữa, đừng làm bị thương thêm nữa."

Anh cau mày: "Sầm Du sao lại nói hết với cậu."

Cô lấy hộp cơm ra: "Lúc đầu định mua cơm cho cậu, nhưng chị gái cậu nói cậu không thích ăn đồ ăn ngoài, nên tôi tự làm."

"Cậu làm?" Anh nhìn món ăn trong hộp cơm nói.

"Đúng rồi." Quý Tri Duyên mở hộp cơm ra, đưa đến trước mặt anh, lại ngồi xuống ghế sofa, "Đều là những món cậu thích ăn, tôi hỏi Sầm Du rồi."

"Nhưng mà, sao cậu lại bị tai nạn xe vậy?" Cô lại nói.

Lâm Việt Hành nhìn món ăn trong hộp cơm, khóe môi cong lên, ăn một miếng bông cải xanh: "Giúp Sầm Du đưa đồ, bị một chiếc xe vượt đèn đỏ đâm phải."

"Bị xe đâm, vượt đèn đỏ thì tốc độ không phải rất nhanh sao?" Quý Tri Duyên nói: "Cậu trông có vẻ khá thoải mái."

"Ý cậu là, tôi nên bị đâm nặng hơn sao?" Anh nhìn cô, vẻ mặt có vẻ hơi bất lực.

"Đương nhiên là không rồi, tôi chỉ tò mò thôi." Quý Tri Duyên nói: "Cậu ăn nhanh đi, đợi cậu ăn xong, tôi lấy hộp cơm đi."

Lâm Việt Hành liếc nhìn hộp cơm màu hồng trắng nói: "Hộp cơm này sao có nhiều nhãn dán vậy?"

"Vì..... Đây là của tôi, lúc đó tôi có chút trẻ con." Quý Tri Duyên nói: "Cậu bị bệnh sạch sẽ sao? Thì cũng không còn cách nào, nhà chỉ có một hộp cơm. Tôi không phải vội đến đưa cơm cho c sao."

Anh có vẻ khó xử: "Có thì sao? Tôi không thể không ăn cơm chứ."

"....... "

"Tôi đã rửa sạch, khử trùng rồi." Quý Tri Duyên nói.

Nói thì nói vậy, nhưng cũng không thấy anh ăn ít đi một miếng nào, cuối cùng bông cải xanh cũng bị anh ăn sạch, cơm cũng ăn sạch, sườn cũng chỉ còn xương.

Anh thực sự rất đói.

Ăn xong, anh nói: "Sầm Du có nói với cậu khi nào tôi xuất viện không?"

"Có nói rồi, ngày mai, nên ngày mai tôi vẫn phải mang cơm cho cậu." Quý Tri Duyên nói.

"Ồ." Anh nghe xong thản nhiên nói: "Ngày mai nhớ mang cánh gà coca và nấm đông cô đến. Cảm ơn."

Quý Tri Duyên cười, nắm chặt nắm đấm, anh ta thực sự quên mất trước đó tính tình mình tệ đến mức nào rồi sao!!!

"Được rồi, ngày mai cậu đợi tôi." Cô lấy hộp cơm rồi đi.

Về đến nhà, sao trước đây không phát hiện ra, tính cách anh ta khó chịu như vậy!! Làm phiền người khác mang cơm không thể cung kính một chút sao!! Còn dám ra lệnh cho cô!! Nếu không phải vì Sầm Du thì ai thèm để ý anh ta!!

Giận thì giận, nhưng ngày hôm sau cô vẫn mang món ăn anh thích đến bệnh viện, vào trong thở dài một tiếng: "Chị gái cậu ngày mai không có thời gian đến đón cậu xuất viện, nên ngày mai tôi sẽ đến đón cậu, một tuần tới, cậu có việc gì cũng có thể gọi tôi."

Nhìn khuôn mặt cô, Lâm Việt Hành giọng điệu chậm rãi: "Cậu có vẻ rất khó xử à? Không sao, một mình tôi cũng được, không phiền cậu đâu."

"Không có, dù sao chúng ta cũng là hàng xóm, họ hàng xa không bằng láng giềng gần mà, chị cậu đi công tác, ở đây chỉ có một mình cậu, tôi lại là bạn của chị gái cậu. Cậu cũng có thể làm phiền tôi một chút." Cô cười.

"Cũng được, nếu cậu đã muốn như vậy thì tôi không khách sáo với cậu nữa." Anh nói xong, bắt đầu ăn.

"......"

Ngày hôm sau xuất viện, chỉ có một mình cô đến, cô bận xong việc của mình thì đến, Lâm Việt Hành đã thu dọn đồ đạc rồi, chỉ là chân vẫn không tiện đi lại, nhất định phải có người giúp anh.

Quý Tri Duyên thấy anh khập khiễng đi ra, bước đến nói: "Cậu thu dọn xong rồi à?"

"Ừm." Anh khẽ gật đầu rồi nói: "Không thì phải ngây ngốc đợi cậu sao?"

"....... "

"Vậy tôi gọi xe." Quý Tri Duyên nói.

"Không cần, cậu lái xe của tôi đi, mấy ngày trước mang đi sửa, giờ mang về rồi." Anh đưa chìa khóa cho cô.

"Được." Quý Tri Duyên nhận lấy nói: "Cậu đưa hành lý cho tôi."

"Hành lý tôi cầm được, chân tôi không tiện, cậu không phải nên đỡ tôi sao?" Anh nói.

"Được." Cô dịu dàng đỡ eo anh.

Eo cảm nhận được bàn tay cô, thân thể Lâm Việt Hành đột nhiên cứng đờ, bước chân cũng dừng lại.

Thấy anh không đi, Quý Tri Duyên cau mày, tức giận bùng lên: "Cậu lại sao nữa??"

"Không có gì." Anh ném hành lý cho cô, tự mình đi. Có vẻ rất không cần người.

Quý Tri Duyên không có thời gian để quản nhiều, lên xe thắt dây an toàn, anh nằm xuống nhắm mắt lại.

Chuẩn bị lái xe, cô nhận được một cuộc gọi, nói chuyện đơn giản vài phút, vài phút ngắn ngủi khiến tâm trạng cô càng tệ hơn.

Điều chỉnh lại tâm trạng, khi lái xe, không được có tâm trạng không tốt, đừng để anh ta vừa xuất viện, lại phải vào lại.

Nhìn cô đang gõ chữ, Lâm Việt Hành nói: "Cậu đang tán gẫu công việc trong xe của tôi à?"

"Sắp xong rồi." Quý Tri Duyên nói.

Xe chạy được vài phút, cô nhìn Lâm Việt Hành đang chơi điện thoại: "Cậu có quen nhiếp ảnh gia nào không? Có thể giới thiệu cho tôi không?"

"Cậu vẫn chưa tìm được à?" Anh nói.

"Đúng rồi, không được hài lòng lắm." Quý Tri Duyên nói: "Dù sao cũng không thương lượng được, nên hỏi cậu. Vòng công việc của cậu, cậu chắc hẳn quen biết rất nhiều người đúng không?"

"Đúng là rất nhiều, nhưng mà, những người tôi quen đều không ở trong nước, không thì chạy khắp nơi trên thế giới. Còn có một người khá phù hợp, chỉ là người đó phải nửa năm nữa mới về, hiện đang ở Tây Tạng." Anh nói đơn giản.

Đèn đỏ, Quý Tri Duyên thở dài: "Được rồi, tôi thương lượng lại với nhiếp ảnh gia của tôi vậy. Cũng không phải là không tìm được, chỉ là hơi gấp, gấp thì rất khó tìm."

Im lặng vài giây, Lâm Việt Hành có vẻ như nhượng bộ nói: "Được rồi, coi như cậu mang cơm cho tôi, cộng thêm mấy ngày tới sẽ chăm sóc tôi, tôi đồng ý yêu cầu của cậ."

Hả?

"Thật sao?" Quý Tri Duyên nghe xong nụ cười trên mặt không giấu nổi, cô cười lên, càng xinh đẹp hơn, đôi mắt biết cười trời sinh.

Lâm Việt Hành cố gắng thu hồi tầm mắt, nhưng có vẻ như không thu lại được, vẫn nhìn cô nói: "Nhưng mà phải xem thời gian của tôi, còn nữa, tôi là người không giỏi chụp ảnh hai người trông rất ngọt ngào, nên có thể chụp không được đẹp lắm, loại hình này, cậu cứ để người khác chụp đi. Tôi chỉ chụp ảnh liên quan đến cá nhân cậu thôi."

"Được, vậy khi nào cậu khỏe lại thì làm việc nhé." Quý Tri Duyên nói: "Tuần sau tôi còn một bộ ảnh cần chụp."

"Ừm." Anh nói.

Quý Tri Duyên tiếp tục nói: "Tôi nhất định sẽ chăm sóc cậu thật tốt, như vậy cậu có thể sớm hồi phục, chúng ta có thể làm việc vui vẻ."

Được anh đồng ý, tâm trạng cô đương nhiên là tốt: "May mà Sầm Du quá bận, tôi có cơ hội chăm sóc cậu, nếu không cậu không nợ tôi ân tình, cũng sẽ không đồng ý giúp tôi chụp ảnh."

Lâm Việt Hành không đáp lại lời cô.

Đến bãi đỗ xe dưới hầm, hai người cùng xuống xe, cô đã chuẩn bị sẵn sàng làm việc chăm chỉ trong mấy ngày này, tiễn anh đến cửa nhà nói: "Cậu không cần khách sáo, tôi đã đồng ý giúp cậu rồi, nên mấy ngày này cậu cứ sai bảo tôi đi."

Sao chứ? Sai bảo thế nào cũng được à? Cậu sẽ không giận chứ?" Anh có vẻ như nhắc nhở: "Vừa rồi tính khí cũng không nhỏ đâu."

Quý Tri Duyên nghe xong hào phóng vẫy tay: "Không, không, ở bệnh viện, là em không hiểu chuyện, sao có thể nổi giận với anh được."

"Không sao." Lâm Việt Hành rất hào phóng nói: "Nổi giận cũng không sao, cậu đừng kìm nén bản thân là được."

"Hả?"

"Tôi nói là, tôi sợ cậu kìm nén cảm xúc của mình, đến cuối cùng lại làm cho tôi một trận lớn." Anh bấm mật khẩu nói.

……

"Vậy tôi đi đây, cậu nghỉ ngơi cho tốt." Quý Tri Duyên nói: "Tôi làm xong việc thì đến nhà cậu."

"Cậu làm việc bao lâu, khoảng mấy giờ đến?" Anh hỏi.

"Không chắc lắm, có thể rất muộn. Mấy ngày này công việc của tôi khá nhiều." Quý Tri Duyên nói: "Nhưng tôi sẽ nhanh nhất có thể."

"Ừm." Lâm Việt Hành nói.

Quý Tri Duyên không ở lại lâu, trước khi đi, anh đột nhiên gọi cô lại: "Quý Tri Duyên."

"Sao vậy?" Cô quay lại.

Anh nhướng mày, giọng điệu có chút đắc ý: "Không có gì. Đừng quên chăm sóc."

Chữ cuối cùng, anh kéo dài giọng nói rất chậm: "Tôi."
 
Ô Che Nắng - Mang Mang Bất Mang
Chương 7



“Được.” Quý Tri Duyên mỉm cười lịch sự.

Ra khỏi cửa, cô thở phào nhẹ nhõm. Lúc đầu, cô còn tưởng anh nhớ chuyện cũ nên không muốn, may mà anh không nhỏ mọn như vậy.

Về đến nhà, Trịnh Di vẫn chưa về, Quý Ngôn cũng về nhà không lâu sau đó, nhưng anh rất bận, không để ý đến Quý Tri Duyên, đi thẳng vào phòng.

Quý Tri Duyên tính toán ngày tháng, Đằng Đằng sẽ về quê vào đầu tháng sau, đầu tháng có một buổi chụp hình, còn một tuần nữa. Nghĩa là chỉ cần một tuần này để Lâm Việt Hành hồi phục sớm hơn, họ có thể làm việc được rồi.

Tắm xong, cô ngồi trên ghế sofa, xem tin nhắn trên điện thoại, xem một lúc thì ngủ thiếp đi trên ghế sofa.

Ngày hôm sau, cô ra ngoài sớm, làm xong việc, mang thiết bị về studio rồi vội vàng về nhà.

Không đúng, là vội vàng đến nhà Lâm Việt Hành.

Nhưng đến nơi thì cũng đã khá muộn, 5 giờ chiều rồi, cũng không biết anh cả ngày hôm nay ăn gì. Không ăn đồ ăn ngoài thì tự anh ấy cũng không nấu được cơm, Quý Tri Duyên không khỏi nghĩ, anh ta sống đến ngần này tuổi, chẳng lẽ mỗi bữa ăn đều là người khác nấu cho sao? Hay là anh ta tự nấu? Anh cũng đâu mệt.

Đến nơi, cô gõ cửa nhà anh, vài giây sau, anh mở cửa.

Cô đi thẳng vào, “Tôi mua chút đồ, tôi nấu cơm cho cậu nhé.”

Anh ngồi trên ghế sofa, chỉ tay về phía bàn ăn.

Quý Tri Duyên nhìn một cái, trên bàn toàn đồ ăn, không phải là đồ ăn ngoài sao? Nói không ăn đồ ăn ngoài cơ mà.

“Cậu không phải không ăn đồ ăn ngoài sao?” Cô nói.

“Tới giờ này cậu mới về, muốn tôi đói chết à?” Anh nói một cách đương nhiên.

Quý Tri Duyên nhìn chằm chằm vào đống thức ăn chưa động đến, “Vậy sao cậu không ăn? Hơn nữa trông như mới gọi không lâu. Cậu đói đến giờ này à?”

“Ừm, chơi game một lúc quên mất ăn.” Anh đặt điện thoại xuống, “Ăn cơm thôi.”

“Vì cậu đã gọi đồ ăn ngoài rồi nên tôi về trước vậy.” Quý Tri Duyên nói: “Tôi muốn tắm đã.”

“Nhiều quá.” Lâm Việt Hành nhìn theo bóng lưng chuẩn bị đi của cô nói: “Không muốn lãng phí.”

Quý Tri Duyên quay lại đặt đồ xuống, “Vậy tôi ăn xong rồi đi.”

Lâm Việt Hành vẫn bước đi rất chậm, về phía bàn ăn, Quý Tri Duyên đi đến đỡ lấy tay anh, không chạm vào eo anh.

Nhưng anh dường như vẫn chưa quen.

Đỡ anh ngồi xuống, cô cầm đũa bắt đầu ăn, trong lúc ăn, cô cũng không rảnh, liên tục trả lời tin nhắn.

Còn Lâm Việt Hành, ăn chậm rãi, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn cô, nhưng không nói gì, cũng không nói cô ăn mà cứ mãi nhìn điện thoại, chỉ ăn vài miếng lại nhìn một cái.

Cho đến khi cơm trong bát hết, anh mới lên tiếng: “Cơm của cậu hết rồi.”

Quý Tri Duyên phản ứng lại, gắp hai miếng ăn hết sạch, nhưng bữa cơm này ăn xong, cô cũng không còn buồn ngủ nữa, mà còn tỉnh táo hơn nhiều, cô nhìn Lâm Việt Hành nói: “Cậu nghỉ ngơi đi, tôi dọn dẹp.”

“Tôi lát nữa muốn xuống đi dạo.” Anh nhìn cô.

“Được, biết rồi.” Quý Tri Duyên nói.

Cô biết anh là người không chịu được yên tĩnh, thích chạy, thích vận động. Trước kia đi học, anh thích chơi bóng rổ, trên sân bóng rổ cứ thế mà ném rổ, đều có thể khiến rất nhiều nữ sinh chạy đến xem anh. Lúc đó, Quý Tri Duyên đánh giá anh là một chàng trai nổi bật và thích sự náo nhiệt. Cả ngày bị nhốt trong nhà, quả thật khó cho anh rồi.

Cô nói: “Tôi dọn dẹp xong đã.”

“Để đó đi, có giúp việc đến dọn dẹp.” Lâm Việt Hành nói ngắn gọn.

“Tôi tiện tay dọn dẹp một chút thôi.” Quý Tri Duyên nói.

“Tôi trả lương cho người ta rất cao, không cần cậu tiện tay.”

“.......”

Quý Tri Duyên suy nghĩ một chút rồi nói: “Vì cậu có giúp việc rồi, vậy tại sao không bảo giúp việc nấu cơm cho cậu?”

“Chỉ là nhân viên làm việc theo giờ, dọn dẹp vệ sinh thôi.” Anh nói ngắn gọn: “Tôi kén ăn lắm.”

“Vậy bây giờ chúng ta đi dạo sao?” Quý Tri Duyên chuyển sang chủ đề khác.

“Ai ăn xong rồi lại đi dạo chứ?” Ánh mắt anh lơ đãng một chút, “Ngồi một lúc đi, cậu không phải bận công việc sao? Nói chuyện chút đi, nói chuyện một hai tiếng rồi đi ra ngoài, vừa hay trời mát mẻ hơn.”

Quý Tri Duyên nhỏ giọng lầm bầm: “Vậy chẳng phải cả tối tôi đều ở cùng cậu sao, tôi còn muốn ở một mình một lúc nữa.”

Lâm Việt Hành giật giật tai, nhưng không nghe rõ cô nói gì.

Hai người ngồi một lúc thì dì giúp việc đến. Dì bước vào, nhìn thấy Lâm Việt Hành, cười chào hỏi: “Tiểu Lâm, hôm nay đỡ hơn chưa?”

“Vâng, đang dần hồi phục.” Lâm Việt Hành cười nhạt đáp.

Dì nhìn Quý Tri Duyên đang chăm chú xem điện thoại nói: “Cháu có bạn gái rồi à?”

Lâm Việt Hành liếc nhìn Quý Tri Duyên, vài giây sau, lắc đầu, “Hiện tại thì chưa.”

“Vậy cô gái này là?”

Quý Tri Duyên bị cuộc trò chuyện kéo về, nhìn dì giúp việc lịch sự nói: “Chào dì.”

“À à à.” Dì Giúp việc vừa dọn dẹp bàn ăn vừa cười nói: “Cô bé này lớn lên trông rất xinh xắn, rất được người ta yêu thích. Nhìn thấy cô bé mà tâm trạng cũng tốt hơn hẳn.”

Quý Tri Duyên mỉm cười, không ai được khen xinh mà không vui cả, dù cô từ nhỏ đến lớn đều không quen được khen, nhưng vẫn vui vẻ.

Dì nói khá nhiều, hôm qua đến cũng nói chuyện với Lâm Việt Hành hết câu này đến câu khác. Anh cũng không thấy phiền, đáp lại lời giúp việc một câu không đầu không đuôi. Biết anh là nhiếp ảnh gia, còn xem ảnh trên tường nhà anh.

“Này, cô bé này càng nhìn càng quen mắt nhỉ?” Dì giúp việc bước tới một chút, nhìn thoáng qua ảnh trên tường nói: “Đúng rồi, không phải treo ở đây sao?”

“Cái gì?” Quý Tri Duyên nhìn Lâm Việt Hành: “Tôi bị treo lên tường à?”

Lâm Việt Hành dừng lại một chút, “Chỉ là ảnh thôi.”

Quý Tri Duyên đứng dậy, đi đến chỗ dì giúp việc, quả nhiên thấy ảnh của mình, cô nhìn kỹ thì thấy là ảnh hồi trung học.

Lần đầu tiên đến nhà anh, không dám đi loanh quanh, chỉ nhìn ảnh trước mặt, quả thật không để ý nhà anh treo ảnh của mình, ảnh không lớn, một khung ảnh rất nhỏ.

Là ảnh cô chụp cùng một bà cụ, trong ảnh cô cười rất vui vẻ, bà cụ ôm lấy cô, lúc đó cô mới 17 tuổi.

Cô cũng có tấm ảnh này, là cô bảo Lâm Việt Hành chụp giúp, lúc đó không có tỏ tình gì cả. Ấn tượng của cô về anh cũng không sâu sắc, chỉ biết là bạn cùng lớp.

Là vào mùa hè, trời rất oi bức, bà cụ ở cửa hàng tạp hóa đối diện trường học, Quý Tri Duyên rất thích bà ấy, bà cụ hài hước và thú vị, cô rảnh rỗi sẽ đến trò chuyện với bà ấy. Cũng là vào một buổi chiều, cô nhớ không nhầm thì là ngày cuối tuần, không đi học.

Cô đang trò chuyện với bà cụ, thì thấy anh không xa đang cầm máy ảnh chụp phong cảnh, anh không chụp người, chỉ chụp một số động vật, lá cây, hoặc một số cảnh quan thành phố.

Khi ống kính anh quét đến Quý Tri Duyên, anh hạ máy ảnh xuống.

Cô đứng dậy đi đến trước mặt anh, “Cậu đang chụp tôi à?”

Chàng trai thoải mái đưa máy ảnh cho cô xem, “Tôi không có chụp lén đâu.”

“Tôi cũng không nói cậu chụp lén, tôi nói là, nếu cậu muốn chụp thì cứ thoải mái chụp đi, cậu có giỏi chụp ảnh không vậy? Lần trước cô giáo còn bảo cậu chụp ảnh cho các bạn, còn hội thao trường lần trước cậu cũng cầm máy ảnh.” Cô nói.

“Ừ.” Anh nói: “Nhưng mà, máy ảnh của tôi sẽ không dễ dàng hướng vào người khác.”

Cô cong cong khóe mắt, “Vậy cậu chụp giúp tôi một tấm nhé.”

Cô lại chỉ tay về phía bà cụ kia, “Chụp giúp tôi với bà một tấm.”

“Tôi?” Lâm Việt Hành chỉ vào bản thân, “Tại sao?”

“Vì tôi xinh đẹp.” Cô nói nghiêm túc: “Đây có thể là một lý do.”

Lâm Việt Hành không khỏi bật cười, “Cậu cũng thú vị đấy, tôi không chụp miễn phí cho người khác, cậu trả tôi cái gì?”

“Ừm…” Cô suy nghĩ một chút, “Tôi biết đánh nhau, lần sau có ai đánh cậu, tôi đánh lại giúp cậu, dù sao thì những người muốn đánh cậu cũng khá nhiều.”

“......”

"Cậu không lẽ quên chuyện tôi cứu cậu lần trước chứ? Mới chỉ qua một học kỳ thôi mà, tuy rằng, chúng ta không nói chuyện với nhau trên lớp, nhưng tôi vẫn nhớ rõ. Nói ra thì, ân tình này cậu vẫn chưa trả đâu đấy." Quý Tri Duyên tiếp tục nói.

“Cậu có cho người khác cơ hội nói chuyện với cậu không?” Anh đột nhiên hỏi một câu, nhưng ngay sau đó anh lại nói tiếp: “Lần đó nếu không phải cậu gọi họ lại, những người đó đã đi xa rồi.”

“.......”

Tưởng chừng như anh sẽ không chụp, nhưng anh vẫn cầm máy ảnh lên, “Được, chụp cho cậu, nhưng lần sau tôi bảo cậu… ra giúp tôi đánh nhau, cậu phải đến.”

“Nhất định, tôi nói được là làm được.” Quý Tri Duyên nói xong cười chạy đến chỗ bà cụ, nói với bà cụ là có người chụp ảnh cho họ, bà cụ chắc chưa chụp bao giờ, cười rất vui vẻ. Cứ vỗ tay.

Lâm Việt Hành đi đến, chào bà cụ.

Quý Tri Duyên và bà cụ tạo dáng, anh ấy giơ máy ảnh chụp rất nhiều tấm, bảo họ nên đứng ở đâu, nên làm những động tác gì.

Chụp xong anh nói: “Được rồi.”

Quý Tri Duyên nói: “Cậu có thể chụp thêm vài tấm riêng cho bà được không?”

“Ừm.” Anh không nói nhiều.

Anh thường ra ngoài và chụp người, mỗi lần đều hỏi và giao tiếp với người khác.

Được sự đồng ý mới chụp.

Ảnh chân dung, điều cơ bản nhất là phải tôn trọng người được chụp.

Không lâu sau, ảnh chụp xong, Quý Tri Duyên đi đến nói: “Tôi xem nào.”

Lâm Việt Hành cho cô xem ảnh đã chụp, Quý Tri Duyên xem một tấm liền nói ngay: “Oa, cậu chụp giỏi quá, ánh nắng xuyên qua kẽ lá chiếu xuống người chúng tôi, bóng ở đây che khuất được đồ vật lộn xộn phía sau.”

“Ừm.” Anh cười nhẹ một tiếng: “Cùng vì người đẹp.”

Quý Tri Duyên nghe xong vuốt vuốt tóc, “Đương nhiên rồi, nói cậu không lỗ.”

“Được rồi, cậu tiếp tục chụp đi, ảnh rửa xong nhớ gửi cho tôi, tôi trả tiền rửa ảnh cho cậu.” Quý Tri Duyên nói.

Sau đó, vài ngày sau, anh đưa tất cả ảnh cho cô, cô mang về nhà, sau đó đưa cho bà cụ, đặt ở cửa hàng tạp hóa, cô tự giữ lại vài tấm, nhưng không ngờ, anh rửa thêm, tự giữ lại.

Hồi phục lại tinh thần, cô nói: “Không ngờ tấm ảnh này, cậu còn giữ lại.”

Lâm Việt Hành không biết lúc nào đã đứng sau lưng cô, nói: “Đây là tác phẩm tôi chụp, đương nhiên phải giữ lại rồi.”

Quý Tri Duyên gật đầu, “Đúng vậy, cậu chụp. Tôi cũng còn tấm ảnh này, nhưng bà cụ… mất rồi.”

“Hai năm trước.” Cô nói.

Lâm Việt Hành nghe xong, im lặng vài giây nói: “Ảnh thì như thế, khoảnh khắc được giữ lại, chính là mãi mãi. Ảnh vẫn còn, hình ảnh thì mãi mãi được lưu lại.”

“Sẽ nhớ, sẽ vui, sẽ chữa lành.” Anh nhìn bóng lưng Quý Tri Duyên, bổ sung thêm một câu.

“Ừm.” “Quý Tri Duyên quay lại nhìn anh cười, “Cho nên, vẫn rất may mắn, buổi chiều đó tình cờ gặp cậu, nếu không tôi không nghĩ đến việc chụp bộ ảnh này, bây giờ nhìn ảnh, cũng có thể nhớ đến một số việc ấm áp.”

Ánh mắt Quý Tri Duyên nhìn thẳng vào anh, lúc này, cô đang cười với anh.

Cổ họng anh từ từ di chuyển lên xuống, tai hơi nóng lên.

Anh hoảng hốt nhìn đi chỗ khác, “Không còn sớm nữa, đi thôi.”

Quý Tri Duyên gật đầu, lấy điện thoại, Lâm Việt Hành cứ thế mặc bộ đồ thể thao đến cửa, cô nói: “Tôi đỡ cậu thế nào đây? Cậu cũng không quen người khác chạm vào cậu, tôi đỡ tay cậu, cậu đi cũng không được thoải mái.”

“.......”

“Vậy để tôi vịn vào cậu.” Anh ấy nói.

“Được.” Quý Tri Duyên nói: “Cậu đặt tay lên vai tôi, dựa vào một chút để đi.”

Ngay khoảnh khắc anh ôm vai cô, Quý Tri Duyên đều có thể cảm nhận được sự thay đổi trên cơ thể anh, không tự nhiên nói: “Sao cậu chỉ cần chạm vào người khác là không quen thế?”

Bị cô cứ hỏi mãi, Lâm Việt Hành thở dài một hơi, nói: “Vì tôi căng thẳng.”
 
Ô Che Nắng - Mang Mang Bất Mang
Chương 8



“......”

Nghe Sầm Du nói anh chưa từng yêu đương, thậm chí còn chưa nắm tay cô gái nào, nhưng từ hồi tiểu học anh đã bị người ta để ý, nhận được không ít thư tình, quà tặng của các cô gái, có lẽ anh cũng quen rồi.

Khuôn mặt đẹp trai của anh, nhìn lại không hề có chút sắc bén nào, cả con người anh cũng vậy, sạch sẽ và tràn đầy sức sống. Anh không hề có tính xấu nào, không có chút khí chất lạnh lùng nào, tính tình đặc biệt tốt. Miệng hay trêu chọc người khác, nhưng rất ít khi tức giận. Không bao giờ cau có, không thích tính toán với người khác. Chỉ cần không quá đáng, anh luôn lười tính toán. Gặp phải điều anh ghét, anh không nói nhiều lời khó nghe, nhưng cũng sẽ không phí lời thêm.

Quý Tri Duyên luôn cảm thấy trên người anh có một loại phẩm chất khiêm nhường, đó là dù anh đi đến đâu, đứng ở vị trí nào, vẫn luôn đối xử với người khác lịch sự, lễ phép.

Vì vậy, người mà anh ghét chắc chắn không phải là người tốt.

Cho đến khi học trung học, từ khi Quý Tri Duyên biết anh, anh đã là một nhân vật nổi bật, giống như cô, được nhiều người chú ý, cô từ nhỏ đã như vậy, đương nhiên biết được cảm giác này.

Chỉ là lúc đó ngoại trừ Thịnh Lễ, cô hầu như không nhìn thấy bất kỳ nam giới nào khác, anh khác với Thịnh Lễ, gia cảnh anh tốt, là một cậu con trai đặc biệt thu hút sự chú ý. Không hề phóng đại khi nói rằng, hồi trung học có không ít người thầm thương trộm nhớ anh, còn nhiều người công khai tỏ tình.

Còn Thịnh Lễ hoàn toàn khác, anh u ám, gia cảnh không tốt, không thích nói chuyện, toàn thân tỏa ra khí chất lạnh lùng, nhưng thành tích lại luôn đứng đầu.

Lúc đó Quý Tri Duyên bị tính cách như vậy thu hút, đàn ông mà, vẫn nên ít nói hơn một chút, cô không thích những chàng trai quá ồn ào.

Chỉ là cô không ngờ Lâm Việt Hành, một người xuất chúng rạng rỡ như vậy, lại thích cô, cô không dễ đối phó, người mà ngay từ cái nhìn đầu tiên không nhìn thấy được, dù thế nào cũng không thể nhìn thấy được. Vì vậy, cho dù sau này họ có một vài cuộc trao đổi, cô cũng không có cảm giác gì quá sâu sắc với anh. Tuy nhiên, một số việc cô cũng không nhớ rõ lắm, lúc đó cô vốn rất thích chơi đùa với người khác, thích sự náo nhiệt.

Trước khi Lâm Việt Hành tỏ tình với cô, cô chưa từng nói với anh bất cứ lời nào không hay.

Cũng không biết sau này anh có thích người khác hay không, dù không yêu đương, cũng nên có một cô gái khác mà anh thích chứ? Tính ra, là cô đã “làm tổn thương” nhẹ nhàng trái tim thiếu niên đó. Cũng không đến nỗi nhiều năm như vậy, chạm vào phụ nữ một chút lại căng thẳng như vậy.

Hơn 20 tuổi, cái tuổi đẹp đẽ rạng rỡ như thế mà lại chưa từng yêu đương, vẫn giống như hồi trung học.

Quý Tri Duyên biết anh sẽ ngượng ngùng, tốt bụng nhắc nhở một câu: “Cậu vẫn nên thử tiếp xúc nhiều hơn với con gái, nếu không sau này sẽ không có chút kinh nghiệm yêu đương nào cả.”

“Cậu thích đàn ông có nhiều kinh nghiệm lắm sao?” Anh đột nhiên hỏi một câu.

Sao lại nhắc đến cô? Cô tùy tiện nói: “Tôi… không thích lắm.”

Đến dưới lầu, Quý Tri Duyên đỡ lấy tay anh, khu chung cư của họ dưới lầu có một hồ nước, khi rảnh rỗi có thể đi dạo quanh đó, phong cảnh rất đẹp.

Quý Tri Duyên chuẩn bị đi cùng anh đến đó, đi ngang qua cửa hàng hoa của mẹ cô, thấy Quý Ngôn đang ở trong đó, cô nói với Lâm Việt Hành: “Cậu đợi tôi một chút.”

Lâm Việt Hành gật đầu, đi vào thì thấy Quý Ngôn đang ở đó một mình, cô đi tới, dùng ngôn ngữ ký hiệu, [Mẹ đâu?]

Quý Ngôn: [Đi với bạn, sắp về rồi. Anh tan làm sớm, trông cửa hàng một chút.]

Quý Ngôn chỉ vào Lâm Việt Hành ở bên ngoài: [Bạn của em à? Cứ nhìn chằm chằm về phía này.]

Quý Tri Duyên, [Em trai của Sầm Du, bị thương ở chân, cô ấy không có thời gian nên em giúp chăm sóc vài ngày.]

[Cô ấy không có thời gian?] Quý Ngôn mỉm cười bất lực, [Mấy ngày nay cô ấy rất rảnh, mỗi ngày đều đi sớm. Đi chơi rất vui vẻ.]

“Hả?” Quý Tri Duyên thở dài, “Thế à, cậu ấy không lẽ còn muốn mai mối mình với em trai cậu ấy nữa chứ? Nhất định không thể để cậu ấy biết mối quan hệ khó xử giữa chúng mình.”

[Nhưng không sao, em cứ coi như cô ấy bận, dù sao em cũng không thiệt.] Quý Tri Duyên dùng ngôn ngữ ký hiệu.

Quý Ngôn nhìn ra ngoài, [Có nên bảo cậu ấy vào ngồi một chút không? Dù sao cũng là em trai của Sầm Du, cũng không phải người ngoài.]

[Không cần.] Quý Tri Duyên dùng ngôn ngữ ký hiệu, [Dắt cậu ấy đi dạo.]

Quý Ngôn cũng không ép buộc, Quý Tri Duyên nói xong liền chuẩn bị đi, Quý Ngôn gọi cô lại, nhớ ra một việc, bảo cô đợi một chút, anh vào lấy đồ.

Quý Tri Duyên vừa định có nên gọi Lâm Việt Hành vào không, thì anh đúng lúc đó đẩy cửa đi vào.

Hai người nhìn nhau, cô nói: “Không đi dạo nữa à?”

“Đứng mệt rồi.” Anh tùy tiện nói: “Vừa hay xem hoa ở đây, không đi dạo nữa.”

“À, được, chào mừng.” Quý Tri Duyên nói: “Vậy cậu có mua hoa không?”

“Tôi vừa về nước, hiện tại người phụ nữ tôi quen biết ở đây chỉ có cậu và chị tôi, cậu nói tôi tặng cho ai?” Anh nói: “Chị tôi bị dị ứng phấn hoa. Vậy chỉ còn cậu thôi, cậu có cần không?”

Quý Tri Duyên xua tay, “Tôi đương nhiên không cần.”

Cô nói: “Cậu có thể xem xem, sau này khi cậu yêu đương rồi thì tặng cho bạn gái cậu.”

Lâm Việt Hành khoanh tay nói: “Vậy thì cậu giới thiệu cho tôi vài người đi, tiện thể tôi tặng sau này.”

Quý Tri Duyên cười nói: “Được.”

“Tôi sẽ nói cho cậu biết những bông hoa này có ý nghĩa gì, rồi phù hợp để tặng cho ai nhé.” Cô nhận xét: “Nếu tặng cho người mình thích thì, giống như cậu, chưa từng yêu đương, xác định quan hệ tặng hoa chính là hoa hồng phấn, giai đoạn yêu đương đầu tiên, con gái nhất định sẽ thích. Nếu cậu muốn tỏ tình thì là hoa hồng trắng.”

“Ừm.” Anh thản nhiên đáp: “Còn gì nữa không?”

“Còn nữa, tùy cậu thôi, bạn gái thích gì thì tặng cái đó thôi.”

Lâm Việt Hành nghe xong, chỉ vào cúc họa mi bên cạnh, “Cái này thì sao?”

“Loại hoa này có nghĩa là tình yêu giấu kín trong lòng, là yêu thầm đấy.” Quý Tri Duyên cười nói: “Cậu yêu thầm ai thì tặng cho người đó thôi.”

“Ồ, tạm thời cũng không cần.” Anh nói.

“Sao cậu lại đi thầm thương người khác được chứ.” Quý Tri Duyên thành thật nói: “Chỉ có người ta thầm thương cậu thôi đúng không?”

Cô không tin một người như anh, kiêu ngạo và tự tin như vậy, được bao nhiêu người vây quanh yêu thích, lại chơi trò thầm thương trộm nhớ hèn mọn đó.

Ánh mắt Lâm Việt Hành nhìn chằm chằm vào cô, rồi cười khẽ một tiếng, “Nhưng mà, tôi vẫn khá thích cúc họa mi này.”

“Há, đúng rồi, tôi cũng thích.” Không biết tại sao, Quý Tri Duyên cảm thấy tiếng cười này hơi kỳ lạ, vẫn nên chuyển sang chủ đề khác, dù sao thì giữa họ thực sự không thể nói chuyện về vấn đề khó xử như vậy.

“Vì cậu mệt rồi nên lát nữa chúng mình về thôi. Đợi anh trai tôi xuống.” Quý Tri Duyên nói.

“Ừm.” Anh không chút biểu cảm đáp lại một tiếng.

“Tôi đỡ cậu ngồi xuống một chút? Đứng cũng mệt.” Quý Tri Duyên đỡ lấy tay anh chuẩn bị đưa anh vào trong một chút.

Lúc này cửa vừa mở ra, Trịnh Di về, còn mang theo một túi trái cây.

“Mẹ, mẹ về rồi à.” Quý Tri Duyên gọi một tiếng.

Lâm Việt Hành nhìn thấy người, cũng lịch sự gọi một tiếng, “Chào dì.”

“Ừm, chào con.” Trịnh Di nhìn anh, cười nhẹ một tiếng, “Con là… bạn trai cũ của con gái dì à?”

???

Bạn trai cũ cái gì chứ.

“Mẹ, mẹ đừng nói lung tung, mẹ chưa từng gặp anh ấy!! Chúng con chỉ là bạn học rất rất bình thường thôi.” Quý Tri Duyên nhanh chóng giải thích.

Bình thường, Trịnh Di không biết rõ bạn học của cô, trước kia đi học họp phụ huynh đều là bố cô đi, mẹ cô luôn bận rộn công việc, chuyện học hành, bà chỉ quan tâm sơ qua, vì vậy lời này cũng không biết bà nói ra như thế nào.

“Con náo gì chứ? Ai nói với con là mẹ chưa từng gặp cậu ấy, con… ” Trịnh Di những lời sau không nói nữa, đưa túi trái cây trên tay cho Quý Tri Duyên, “Rửa trái cây cho bạn học ăn đi, dì Tiêu đặc biệt bảo mẹ mang cho con ăn, trái cây nhà dì ấy trồng.”

Quý Tri Duyên nhận lấy túi, nói: “Mẹ đi nhà dì Tiêu à?”

“Ừm, dì ấy nhất định là muốn mai mối cho con, mẹ cũng không từ chối được, con có thời gian gặp người ta một lần đi.” Trịnh Di nói.

“Con không muốn, bây giờ con không có thời gian nói chuyện yêu đương với người ta, công việc cũng đủ bận rồi.”

Trịnh Di trêu chọc: “Con là yêu đương với công việc đến chán rồi à? Mẹ không quản nhiều, không thì tự con nói với dì Tiêu, dù sao dì ấy cũng sẽ làm phiền con.”

”,,,,,,,“

“Vậy thì con có thể trì hoãn ngày nào hay ngày đó vậy.” Cô cầm túi nói với Lâm Việt Hành: “Cậu có ăn mận không?”

Lâm Việt Hành dừng lại vài giây nói: “Giúp tôi rửa hai quả, cám ơn, tôi rất thích ăn.”

“.......”

Anh nhìn Trịnh Di ngồi trên xe lăn, Trịnh Di dường như nhìn ra sự không thoải mái của anh, nói: “Con đừng khách sáo, mẹ nói chuyện với con gái mình cũng như vậy thôi, chúng ta là mẹ con ruột.”

Anh cười một tiếng, “Không sao, con thấy cửa hàng hoa của dì khá rộng, chắc chắc là làm ăn rất tốt, bên trong trang trí cũng đẹp. Nhìn rất thoải mái.”

“Ừm, dì không nhàn rỗi được, cửa hàng này là con gái dì giúp dì mở, cũng chỉ để giết thời gian thôi, tuổi cũng đã lớn rồi, tùy tiện làm việc thôi.” Trịnh Di nói: “Dì đã gặp con rồi, bố Tiểu Duyên cho di xem ảnh của con.”

“Hả?”

“À.” Trịnh Di giải thích: “Ảnh tốt nghiệp của các con, khen con đẹp trai đấy.”

“Thế à, trước kia đi học chú đến trường dự họp phụ huynh, con đã trao đổi với chú ấy vài lần, dì vừa nói, con còn tưởng mình đã để lại ấn tượng không tốt nào đó cho chú chứ.” Lâm Việt Hành nói.

“Bố của nó mấy năm nay không ở nhà, đi làm rồi.” Trịnh Di nói.

Lâm Việt Hành mỉm cười gật đầu, Quý Tri Duyên cầm mận cùng Quý Ngôn đi ra ngoài, “Nói gì thế?”

Cô đưa mận cho anh, “Không còn sớm nữa, tôi đưa cậu lên lầu trước nhé?”

Quý Ngôn dùng ngôn ngữ ký hiệu, [Anh đi cùng em.]

Quý Tri Duyên: [Anh không về nhà à?]

[Có việc.]

Trịnh Di nói: “Hai đứa mau về đi, ở đây mẹ tự làm được.”

Hai anh em chào mẹ, Lâm Việt Hành nói: “Dì, vậy con đi trước.”

“Ừm, lần sau lại đến chơi nhé.”

“Mẹ, anh ấy ở đối diện nhà mình.” Quý Tri Duyên bổ sung thêm một câu.

“Vậy thường xuyên đến nhà chơi, bảo Tiểu Duyên nấu cơm cho con ăn.” Trịnh Di nói.

“Mẹ.” Quý Tri Duyên bất mãn gọi một tiếng.

Quý Ngôn cười kéo lấy cô đi ra ngoài.

Quý Tri Duyên thậm chí không đỡ lấy Lâm Việt Hành, anh tự mình đi khập khiễng phía sau.

Đi được mấy bước, cô mới nhớ đến anh, đỡ anh ra phía trước, Quý Ngôn nhìn Lâm Việt Hành bảo Quý Tri Duyên chuyển lời.

Cô ấy dịch ngôn ngữ ký hiệu, “Anh trai tôi nói cậu với tôi có phải đang…”

[Anh, đã nói là không rồi, em gái anh vẫn độc thân!!] Quý Tri Duyên dùng biểu cảm để thể hiện sự bất mãn của mình.

Quý Ngôn không nói nhiều, cũng vội vàng, trả lời một tin nhắn, rồi lái xe đi.

Chỉ còn lại hai người họ, Quý Tri Duyên xoa xoa đầu, “Lên lầu thôi.”

Lâm Việt Hành không vội đi, nhìn mận trên tay, hỏi một câu, “Cậu rất ghét xem mắt à?”

“Cũng được thôi, dù sao không đi thì hơn đi.”

“Từ chối là được rồi.” Anh cắn một miếng mận, vị ngọt của mận lập tức lan tỏa trong khoang miệng anh, anh không thích ăn ngọt lắm, nuốt xuống nói: “Thoải mái một chút, từ chối thẳng đi.”

“Thôi đi, dì Tiêu mai mối cho tôi những người cũng được, cứ đối phó đi đã, ít nhất cũng là người bình thường.” Quý Tri Duyên nói: “Cậu có kinh nghiệm không? Chắc cậu chưa từng xem mắt, ăn cơm với con gái bao giờ đâu nhỉ?”

“.......”

“Cậu lại biết rồi?” Ánh mắt anh kiên định nói: “Tôi thường không tùy tiện ăn cơm riêng với người khác giới.”

“Việc ăn cơm riêng tư và thân mật như vậy với người khác giới, có thể tùy tiện như thế sao?” Lâm Việt Hành nói.

“Ồ.” Quý Tri Duyên rõ ràng bị chọc cười, “Cậu thật là phí khuôn mặt này rồi, ngoài việc làm nhiếp ảnh gia của mình ra, có nên cân nhắc làm nam chính của tôi không?”

Lâm Việt Hành nhìn thẳng vào cô, “Cậu nói đúng rồi, tôi đúng là đẹp trai, có giá trị để cậu tận dụng triệt để, nhưng mà, tôi không thích để nhiều người nhìn thấy khuôn mặt mình, không muốn làm rẻ mắt của người khác.”

“......”

Mấy ngày sau, Lâm Việt Hành mỗi ngày ăn cơm xong đều bảo Quý Tri Duyên dẫn anh đi dạo quanh hồ một vòng, anh cũng không khó chiều, hai người cũng không nói nhiều lời, Quý Tri Duyên nhiều lần vừa gọi điện thoại vừa dẫn anh đi, một cuộc điện thoại giao tiếp cơ bản đều là hai mươi phút, điện thoại công việc, cô nhất định phải nghe máy, nếu không, trong trường hợp bình thường, như vậy là không lịch sự lắm. Vì vậy hai người hầu như không nói chuyện gì.

Một tuần sau, Quý Tri Duyên nắm lấy cánh tay anh hỏi: “Tôi thấy cậu thay thuốc mấy lần rồi, chân cũng ngày càng có sức, đi nhanh hơn, chắc sắp khỏi rồi nhỉ?”

“Sắp rồi.” Vài giây sau, Lâm Việt Hành lại nói thêm một câu, “Yên tâm, sẽ không ảnh hưởng đến công việc của cậu.”

“Ừ ừ, tốt quá.” Quý Tri Duyên nói như đã yên tâm.

Nhìn thấy cô như vậy, anh lại nói: “Thái độ này của cậu khiến người ta thấy lạnh nhạt, ngoài lý do công việc thậm chí còn không quan tâm đến chân tôi một chút nào. Cậu ít nhất cũng nên giả vờ quan tâm đến tôi một chút chứ? Nếu không, chân tôi vừa khỏi, là phải làm việc với cậu ngay lập tức, cậu cũng biết, nhiếp ảnh gia vác máy ảnh cũng không dễ dàng gì.”

“.......”

Quý Tri Duyên nói: “Thực ra, tôi quan tâm người khác luôn là như vậy, không dễ để người khác nhìn ra, tôi rất lo lắng cho cậu đấy.”

“Thật sao?” Ánh mắt anh nhạt dần, “Vậy thì cậu quan tâm tôi xem nào, tôi muốn thấy rõ ràng ngay lập tức, xem giới hạn của cậu là gì.”

“Ờ…” Quý Tri Duyên nhìn chân anh, “Cái này, khỏi rồi cũng không thể làm việc ngay lập tức được, phải nghỉ ngơi thêm một hai ngày nữa. Nếu không, tôi thực sự sẽ rất lo lắng, công việc không quan trọng, sức khỏe của cậu mới quan trọng nhất.”

“.......”

“Nếu không phải đã thấy cậu quan tâm người khác, tôi suýt nữa thì tin rồi đấy.” Lâm Việt Hành nói: “Phía trước có cửa hàng tiện lợi, tôi đi mua nước.”

“Tôi đi mua, cậu ngồi đợi một chút.” Quý Tri Duyên chạy rất nhanh.

Lâm Việt Hành tìm được ghế dài bên ngoài, ngồi xuống.

Không lâu sau, mấy người đàn ông đi đến, trước ghế dài là thùng rác, người đàn ông uống xong chai nước, ném về phía đó, không ngờ lại trúng ngay người anh, anh còn chưa kịp phản ứng, lại có một chai khác ném đến.

Mấy người đàn ông cười, “Hahaha, mô hình người, ném anh ta còn chuẩn hơn ném vào thùng rác.”

Hôm nay họ đi xa hơn, cách khu chung cư của họ khá xa, phía trước là một số quán bar, quán rượu náo nhiệt. Người đàn ông này rõ ràng đã uống khá nhiều.

Lâm Việt Hành tuy tính tình tốt, không thích tính toán chuyện nhỏ, nhưng đối mặt với loại người này, anh chưa bao giờ có sắc mặt tốt.

Anh ngồi đó, thân thể không hề động đậy, nâng mắt lên, giọng nói vô cùng lạnh nhạt, “Nhặt lên.”

“Sao chứ? Tao ném vào thùng rác đấy, mày kêu cái gì?”

Lâm Việt Hành khẽ cong môi, cười nhạt một tiếng, “Trước khi tao chưa đứng dậy, mau lăn qua đây nhặt lên.”

Người đàn ông nhìn thấy anh quấn băng gạc, đi dép lê nói: “Mày què quặt gì thế, kêu cái gì? Tao cứ ném rồi đấy, có gan thì đứng dậy đánh tao? Lại đây?”

Người đàn ông liên tục khiêu khích, có lẽ cũng là vì thấy anh không tiện di chuyển.

“Tao dù có mất đi một chân, một tay đánh bọn mày cũng là dư sức.” Lâm Việt Hành đứng dậy, đá chai nước xuống chân họ, “Môi trường ở đây tốt như vậy, đương nhiên không thể chứa được nhiều rác như vậy.”

“Bây giờ tao hơi không vui, cho nên, hôm nay mấy chai này, nếu mọn mày không ngoan ngoãn nhặt bỏ vào thùng rác, tao sẽ không tha cho bọn mày đâu.” Anh nói.

“Hahahahahaha, xem kìa, thằng nhóc này vênh váo, một thằng què quặt, tao hôm nay ném cả mày vào thùng rác.” Người đàn ông nói xong thì nổi giận, xắn tay áo lên vẻ như muốn đánh người.

Đến gần Lâm Việt Hành, nắm đấm của Lâm Việt Hành còn chưa kịp ra tay, người đàn ông đã bị một lực mạnh mẽ quật ngã xuống đất, nhanh đến nỗi anh ta còn chưa kịp phản ứng đã ngã xuống đất, vẻ mặt ngơ ngác, “Mẹ kiếp, ai đánh tao thế.”

Quý Tri Duyên đứng chắn trước mặt Lâm Việt Hành, xoa xoa nắm đấm của mình, “Lâu rồi không đánh người, mấy người, có chút bản lĩnh chỉ biết say rượu gây sự đúng không? Mấy người đàn ông lớn, lại bắt nạt người bị thương, các người thật là!”

Lâm Việt Hành nhìn chằm chằm vào gáy cô ấy, “Cậu đúng là rất kịp thời.”

“Đương nhiên rồi.” Quý Tri Duyên đến gần nói: “Tôi đang quan tâm cậu. Nhất định không thể bị thương nữa. Rất đau đấy.”

Lâm Việt Hành nghe xong tai rất nhanh đã ửng đỏ, ngây người hai giây, những lời muốn nói cũng lập tức quên mất. Rồi lại cười khẽ một tiếng.

Não bộ như bị điều khiển bởi thứ gì đó, may mà khoảnh khắc xúc động đó đã được lý trí kéo lại.

Người đàn ông ngã xuống đất tức giận nói: “Mẹ kiếp, tao bị đánh, tụi mày ở đó tình cảm, thằng què quặt còn có bạn gái, tao thì không!! ”

Nói xong định đứng dậy, còn gọi những người phía sau, “Lên!! ”

Quý Tri Duyên nhìn về phía trước, tốc độ của người đàn ông quá nhanh, cô không kịp phản ứng, Lâm Việt Hành nhanh tay nhanh mắt túm lấy tay cô, kéo cô ra phía sau, “Muốn làm anh hùng à, ra phía sau đứng.”
 
Ô Che Nắng - Mang Mang Bất Mang
Chương 9



Anh rất nhanh, lập tức kéo Quý Tri Duyên ra phía sau. Dù chân bị thương, di chuyển khó khăn, nhưng khống chế gã đàn ông trước mặt vẫn dễ như trở bàn tay. Anh nhanh chóng né cú đấm của gã, rồi dễ dàng khống chế thân thể đang vùng vẫy của gã, ngăn chặn hành động tiếp theo.

Gã đàn ông bị anh khống chế đến mức không thể nhúc nhích, động tác thật lúng túng. Gã thấp hơn Lâm Việt Hành một cái đầu, lúc này cả người đều trong tư thế thấp kém, rõ ràng rất xấu hổ, chỉ có thể gào thét lớn tiếng để lấy lại chút thể diện: “Tụi bây đâu, đánh cho tao!! ĐM!!”

Mấy gã đàn ông nghe xong nhìn nhau, nhưng rõ ràng đều là hổ giấy, không phải sợ đánh nhau, mà chỉ là đằng trước là đồn cảnh sát, họ không muốn gây thêm rắc rối, giả vờ say không nhúc nhích được. Quý Tri Duyên nhìn họ muốn cười.

Lâm Việt Hành buông tay gã đàn ông ra: “Để cho mày chút thể diện, tay tao cũng không thèm đánh loại người như mày.”

Anh xoay cổ tay, giọng điệu bình thản nhưng lại mang lại cảm giác uy nghiêm: “Nhặt rác lên, chậm thêm một giây nữa, mặt mày sẽ thêm một vết sẹo, không tin mày thử xem?”

Gã đàn ông nghe xong, gần như lập tức ngoan ngoãn nhặt rác lên, nhanh chóng vứt vào thùng rác, bước về phía trước một bước lớn, tốc độ rất nhanh, còn bị vấp ngã, lại bất đắc dĩ nói: “Mày… chờ tao, tao chỉ say rượu thôi, không có sức, mày… chờ lần sau gặp lại, chúng ta đánh nhau tiếp.”

1734316149.99c732854c605c2c13d61e922b88ed2b.png


Quý Tri Duyên nghe xong bật cười: “Đánh cả tôi còn không được, còn bày đặt.”

“…”

Chưa đợi Lâm Việt Hành trả lời, mấy gã đó đã chạy mất dạng, lát nữa thì không còn bóng dáng.

Quý Tri Duyên quay đầu nhìn chân Lâm Việt Hành: “Cậu không sao chứ? Thật sự không bị bắt nạt à?”

“Sao nữa?” Cậu giật giật khóe miệng: “Hay là tôi nên giả yếu đuối hơn chút, chờ cậu đến thương hại?”

“…”

“Nhưng mà nói đến mặt cậu, có phải rất dễ bị người ta đánh không?” Quý Tri Duyên nói.

“Ý cậu là gì?” Lâm Việt Hành nói: “Đẹp trai cũng có lỗi sao?”

Quý Tri Duyên nói như vậy không phải không có lý. Hai người gặp nhau lần đầu, anh đã tranh cãi với mấy đứa con trai, bị bao vây. Nhưng sau đó Quý Tri Duyên cùng lớp với anh và gặp lại anh, cảm thấy anh dường như không phải là người hay gây gỗ đánh nhau, cũng có thể là mấy tên kia thấy anh đẹp trai, ganh tị với anh, lòng ganh tị của con trai cũng rất đáng sợ. Tất nhiên đây chỉ là phỏng đoán của Quý Tri Duyên.

Những ngày cuối của kỳ nghỉ hè năm lớp 10, Quý Tri Duyên đi chơi quá nhiều, bố cô suốt ngày la cô, bảo cô ở nhà ngoan ngoãn mấy ngày, mẹ cô công tác sắp về rồi.

Sau đó, trong một ngày đi chơi, cô tình cờ gặp Trịnh Di trên đường. Để tránh bị phát hiện, cô nhanh chóng chạy đi, chạy đến một con hẻm, chờ ở đó một lúc, thấy Trịnh Di về nhà, cô mới đi ra.

Không ngờ, trong con hẻm nhỏ bé đó, lại xảy ra chuyện đánh nhau, cô nghe thấy tiếng đánh nhau.

Ban đầu cô chỉ có tâm lý xem náo nhiệt, không thích quản chuyện bao đồng. Ngay cả nhìn cũng không nhìn qua đó.

Sau đó. Có lẽ cô quá buồn chán, trong tai nghe thấy một loạt lời tục tĩu, đủ loại từ ngữ sỉ nhục, cộng thêm tầm nhìn của cô từ từ chuyển sang phía đó, liếc thấy phía đối diện là một chàng trai có vẻ ngoài điển trai thanh tú, cảm thấy chàng trai đó có lẽ là người tính tình trầm tĩnh, cô độc, không hòa đồng, không thích nói chuyện, gia đình không tốt, tính cách không tốt, hơi tự ti, bị người ta bắt nạt quen rồi, một người đáng thương. Có lẽ chính cô đã tưởng tượng quá nhiều cho cậu ta, cô hơi có một chút lòng thương hại.

Thực ra bây giờ nghĩ lại, Quý Tri Duyên cảm thấy bị hình ảnh của Lâm Việt Hành lúc đó làm cho mù quáng một chút, vẻ ngoài của anh không phù hợp với tính cách.

Trông không có vẻ gì là hung dữ, cộng thêm làn da trắng trẻo sạch sẽ, thật sự rất dễ khiến người ta muốn “làm quen” hoặc “bắt nạt”, anh quá đẹp trai. Lúc đó anh chính là một thiếu niên như vậy. Vì vậy cô không muốn mấy gã to lớn đó bắt nạt một thiếu niên như vậy.

Xung quanh yên tĩnh vài giây, cô từ từ đứng dậy, gọi lại mấy gã đàn ông phía trước, không lớn không nhỏ, nhưng đủ để mỗi người đều nghe thấy.

“Này, mấy gã đàn ông mặt như cóc ghẻ, thích bắt nạt kẻ yếu sao?” Cô gần như nhanh chóng đá vào người gã đàn ông, cô từ nhỏ đã luyện võ, sức mạnh lớn hơn nhiều so với con gái bình thường. Khống chế gã đàn ông, tuy sức mạnh không được, nhưng kỹ thuật rất quan trọng. Cô bắt đầu từ 5 tuổi, đến bây giờ không biết đã luyện bao nhiêu chiêu thức. Nhưng cô cũng không mù quáng, tất cả mọi hành động đều phải trong tình huống tự vệ, nên trước đây gặp phải rất nhiều chuyện không hợp lý, cô sẽ đảm bảo an toàn cho bản thân trước, rồi mới tìm cách giải quyết những chuyện “không hợp lý” đó.

Thông thường đàn ông cũng không phải là đối thủ của cô, cô có thể tự bảo vệ mình, không sợ bất cứ điều gì, vì vậy tính tình cô càng thêm táo bạo, phóng khoáng.

Gã đàn ông căn bản không kịp phản ứng, đứng dậy nhìn Quý Tri Duyên một cái: “Mày mẹ nó từ trên trời rơi xuống à?”

“Có liên quan gì đến mày?” Cô ôm tay, kiêu ngạo vô cùng: “Bốn gã đàn ông, bắt nạt một người, thật có bản lĩnh.”

“Cóc ghẻ?” Người phía sau cười.

“Này.” Lâm Việt Hành đi đến bên cạnh cô: “Mấy người đó? Cậu đánh được sao?”

“Đương nhiên.” Quý Tri Duyên vẫy tay về phía anh: “Lui ra sau chút.”

Gã đàn ông ngã xuống đất chửi một câu tục tĩu, chuẩn bị lao về phía Quý Tri Duyên, cô vung một cú đấm, lại nắm lấy cánh tay gã đàn ông, dễ dàng kéo về phía sau, gã đàn ông bị quăng vào tường, rất nhanh chóng choáng váng: “Đm, tao lần đầu tiên thấy con gái đánh nhau giỏi như vậy.”

Gã đàn ông dường như bị đánh sướng, cười: “Cô gái nhỏ, đánh thêm một lần nữa, đánh mặt anh trai thêm một lần nữa được không? Anh trai cho em đánh.”

“Hả?” Quý Tri Duyên sững sờ: “Anh nói thật à?”

Lâm Việt Hành đứng trước mặt cô, giọng điệu cứng rắn, nói với gã đàn ông: “Còn không cút à? Vừa rồi tao đánh còn chưa chịu đủ sao?”

“Đây là bạn gái cậu à?” Gã đàn ông nói: “Cậu suốt ngày không thèm để ý đến Chiêu Chiêu, hóa ra lén lút giấu một người tốt như vậy, người này còn thú vị hơn Chiêu Chiêu nhiều.”

Lâm Việt Hành dường như lười dây dưa với mấy người họ: “Mau cút đi.”

Mấy người trên mặt đều có thương tích, rõ ràng là không được lợi gì, bây giờ lại đến thêm một người nữa, càng đánh không lại, mấy người nhìn nhau, gã đàn ông đứng đầu đi đến trước mặt Quý Tri Duyên: “Anh ở tiệm cắt tóc đường Vân Hàng, có thời gian nhớ đến tìm anh chơi.”

Quý Tri Duyên nghe xong chỉ cảm thấy nắm đấm của mình lại cứng lên, đợi bóng lưng gã đàn ông biến mất, cô thực sự không nhịn được, dùng sức đập mạnh nắm đấm của mình: “A a a a a, đau quá!!”

Lâm Việt Hành nghe thấy tiếng động nhìn về phía cô: “Vừa nãy không phải rất giỏi sao?”

“Sao cậu lại khác với tưởng tượng của tôi.” Quý Tri Duyên quay đầu lại nói.

“…”

1734316149.99c732854c605c2c13d61e922b88ed2b.png


“Vậy cậu tưởng tôi thế nào? Được cậu cứu rồi lấy thân báo đáo?” Cậu nói đùa: “Ít nhất cũng phải đợi đến khi trưởng thành chứ?”

Trên mặt cậu tuy có thương tích, nhưng mấy người kia cũng không khá hơn là mấy, vừa nãy cô chỉ nghe thấy gã đàn ông bên kia chửi bới, còn vết thương trên mặt anh, không ngờ anh đã đánh nhau với những người đó rồi.

“Cậu bị thương như vậy thì nói ít thôi.” Quý Tri Duyên nói.

Lâm Việt Hành cúi xuống, nhặt ba lô lên: “Nếu không phải mấy tên đó đánh lén, tôi cũng không đến nỗi này.”

“Có sao không?” Anh nói: “Có thì tôi đưa cậu đi bệnh viện.”

Quý Tri Duyên đưa hai tay ra trước mặt cậu: “Nhìn này! Đều đỏ thế này rồi, tên béo kia trông nhiều thịt thế mà, không ngờ đánh vào cũng khá đau.”

Lâm Việt Hành đối diện, bất đắc dĩ cười một tiếng: “Đừng cố gắng làm việc mình không làm được, cậu không sợ sao?”

Quý Tri Duyên ung dung vuốt vuốt tóc: “Tôi rất không thích quản chuyện bao đồng, nhưng cậu lại trông khiến người ta thương xót. Coi như tôi trả giá cho việc si mê của mình đi.”

Cô nói xong lại đến gần nhìn cậu, khẽ lè lưỡi: “Lần sau không được si mê nữa, cậu chỉ là đẹp trai thôi, nếu không người bình thường tôi không quan tâm đâu.”

Cô không để ý, trong cái mùa hè oi bức đó, lỗ tai của thiếu niên đỏ ửng, loại cảm xúc không nói nên lời đang phát triển mạnh mẽ.

Nhưng Quý Tri Duyên đi sớm hơn khi anh ngây người, từ từ đi về phía trước, chỉ ung dung để lại cho anh một bóng lưng.

Còn anh cũng không đuổi theo hỏi cô tên gì, hỏi cô lấy số liên lạc. Bởi vì, anh cảm thấy điều đó khiến tim anh hơi ngứa ngáy, loại cảm xúc nhạt nhẽo đó vẫn chưa đủ để anh chủ động nghĩ đến việc có liên hệ gì với cô sau này.

Chỉ là gặp gỡ ngoài ý muốn mà thôi, anh cũng không phải là người nhất kiến chung tình.

Chỉ là, thật sự cảm thấy không tệ.

Anh ngây người ở đó, nhìn bóng lưng của cô, nhưng vẫn không thể rời mắt, cho đến khi cô từ từ biến mất trong con hẻm đó.

Bóng lưng rời đi đó, Lâm Việt Hành đến bây giờ vẫn nhớ, mảnh mai, cao ráo, vớ trắng, giày vải đen.

Mặc quần short, lộ ra một đôi chân thon dài trắng nõn, trên người mặc áo thun trắng rộng rãi.

Rõ ràng trông như một bóng lưng yếu ớt như vậy, lại đặc biệt mạnh mẽ.

Sau này, Lâm Việt Hành mới biết, cô thích những chàng trai đáng thương, tự ti, lại trầm tĩnh, cô độc, bởi vì, sau này cô gặp được Thịnh Lễ. Cũng giống như lúc đầu cô tự cho anh là vậy.

Sau hơn một tuần, cuối cùng thì tất cả các mũi khâu trên chân Lâm Việt Hành cũng được tháo hết. Vì lần trước tỏ ra không quan tâm anh lắm, nên ngày anh hồi phục, Quý Tri Duyên cố tình không vội hỏi anh.

Chờ anh chủ động tìm mình, nhưng không ngờ, chân anh vừa khỏi, người lại mất tích, không ở nhà, cũng không biết đi đâu.

Cô thử gọi điện cho anh, bên kia mất một lúc lâu mới nghe máy: “Alo.”

“Cậu ở…” Quý Tri Duyên dừng lại một chút nói: “Chân cậu khỏi chưa? Cậu lại chạy lung tung, không sợ bị thương nữa à?”

Bên kia cười nói: “Sao vậy? Thật sự quan tâm tôi rồi à?”

“Đương nhiên là thật rồi.” Cô nói: “À, tôi gọi điện cho cậu, chỉ muốn nói với cậu, cậu chú ý chút, đừng quá mệt, tôi cúp máy đây.”

“Vậy thì cô đến tìm tôi.” Lâm Việt Hành nói: “Tôi ở quảng trường Tử Đông.”

“Cậu ở đó làm gì?” Quý Tri Duyên.

“Tôi phải quay lại những cảnh chưa quay xong chứ, công việc cũng phải có trước có sau, tôi mà không đi thì làm sao nhanh chóng hoàn thành công việc cho cô?” Cậu nói ngắn gọn.

“À, thế à, tôi còn tưởng…” Quý Tri Duyên nói: “Vậy thì cậu gửi vị trí cho tôi, lát nữa tôi làm xong việc sẽ đến tìm cậu.”

“Ừ.”

Nói xong, cô mới thấy lạ, anh đang làm việc, sao cô lại phải đi? Sao anh bảo cô tìm anh, cô liền đi tìm anh? Tìm anh ta làm gì chứ?

Vừa định nhắn tin cho anh, nhưng nghĩ lại vẫn thôi, sau này hai người coi như là quan hệ công việc, đừng quá ngượng ngùng. Mấy năm nay cô được Sầm Du chăm sóc không ít, cả tình cả lý, cô đều nên đối xử tốt với anh ta hơn.

Đến đó đã là sáu giờ chiều, anh dường như đang quay gì đó.

Còn có một đám trẻ con, Quý Tri Duyên đứng ở cách đó không xa nhìn anh, có thể khiến một đám trẻ con vài tuổi ngoan ngoãn nghe theo chỉ dẫn của anh, anh khá giỏi dỗ dành người khác, còn có mấy đứa trẻ khóc lóc tìm anh, không được bao lâu thì vui vẻ lên rồi.

Quý Tri Duyên ngồi đó, anh cầm máy ảnh chạy tới chạy lui, nhưng không bao lâu, cô chú ý thấy anh đi không nhanh lắm.

Ngày đó ở nhà anh, cô cũng không nhìn kỹ, dù mũi khâu đã tháo, nhưng bên trong chưa chắc đã khỏi hẳn.

Theo lý mà nói, là nên nghỉ ngơi thêm vài ngày, phải chăng cô thúc giục anh quá, nên anh chưa khỏi hẳn đã đi làm sớm, để không làm chậm tiến độ quay phim của cô, sáng sớm đã ra ngoài.

Trong lòng cô có một chút áy náy.

Đợi anh làm xong, anh đi từng bước nhỏ đến, hỏi: “Chờ lâu rồi sao?”

“Cũng tạm. À.” Quý Tri Duyên nói: “Tôi vừa thấy cậu đi vẫn chưa được khỏe lắm. Cậu có thể nghỉ thêm vài ngày, tôi thật sự không sao.”

“Cậu tưởng chân tôi chưa khỏi đã sốt ruột đi làm? Chỉ vì không muốn làm chậm tiến độ quay phim của cậu?”

“Ừ, không phải sao?” Cô nói đương nhiên.

“…”

“Vậy cậu nghĩ tôi đang vì điều gì?” Lâm Việt Hành ánh mắt từ từ rơi vào người cô, có chút không rõ ý nói: “Cô?”
 
Back
Top Bottom