Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Nương Tử Pháp Y Nhà Quyền Thần

Nương Tử Pháp Y Nhà Quyền Thần
Chương 405: Phú Quý Đến, Muốn Cản Cũng Không Được


Trong trà lâu đối diện Hạnh Lâm Đường, hai người đàn ông đang ngồi trò chuyện rôm rả.

Những người xung quanh nghe thấy họ nhắc đến Hạnh Lâm Đường thì liền lặng lẽ vểnh tai nghe ngóng.

Người đàn ông khoe rằng nhị thúc mình có một người anh em làm tiểu quan trong kinh thành, nhận thấy ánh mắt quan tâm của những người xung quanh, liền rung đùi đắc ý:
“Chuyện này, các ngươi hỏi ta là đúng người rồi.

Đâu phải ai cũng có đường dây để biết những chuyện cơ mật trong triều đình.

Nghe nói lúc đầu, khi Hạnh Lâm Đường tranh giành quyền cung cấp thuốc cho quân đội, họ đã lôi kéo Thiên Dật Quán cùng tham gia.

Hai nhà này vốn luôn hợp tác với nhau, chỉ là chủ của Thiên Dật Quán không muốn quá phô trương nên để Hạnh Lâm Đường ra mặt.

Bây giờ Hạnh Lâm Đường và Quảng Minh Đường đều đã ngã ngựa, nhưng quân đội vẫn cần thuốc, không thể vì thiếu họ mà ngừng tìm nguồn cung được.

May thay, vẫn còn một ứng viên sáng giá!”

Người đàn ông đối diện lập tức vỗ tay, tỏ vẻ hiểu ra:
“Thiên Dật Quán?!”

“Chứ còn gì nữa!

Ai ngờ cuối cùng cơ hội này lại rơi vào tay Thiên Dật Quán!”

Người kia đập tay lên bàn, nói lớn:
“Phải nói là phú quý đến, muốn cản cũng không được.

Thực lực của Thiên Dật Quán từ lâu đã nổi danh khắp Đại Sở, so với Hạnh Lâm Đường chắc chắn mạnh hơn.

Lẽ ra, họ mới là người ra mặt tranh giành với Quảng Minh Đường.

Nhưng chủ của Thiên Dật Quán vì muốn giữ thái độ khiêm nhường nên nhường cơ hội cho Hạnh Lâm Đường, cuối cùng ông trời lại không để yên!”

“Nhưng Thiên Dật Quán và Hạnh Lâm Đường là đối tác, chuyện Hạnh Lâm Đường bị nghi ngờ đầu độc chẳng lẽ không ảnh hưởng đến Thiên Dật Quán sao?”

“Ngươi nghĩ hợp tác thì phải chịu liên lụy à?

Chuyện đầu độc xảy ra ở Hạnh Lâm Đường, đâu phải ở Thiên Dật Quán.

Hơn nữa, các ngươi quên rồi sao?

Trước đây, Tiết độ sứ Sóc Phương – Thôi sứ quân đã đích thân đến Thiên Dật Quán xin thuốc.

Nghe nói những loại thuốc trị chấn thương mà Thôi sứ quân cần đều do Từ nương tử bào chế.

Hiện tại, chỉ có Thiên Dật Quán và Hạnh Lâm Đường mới được phép bán những loại thuốc này.

Quan Thái Y và Ty Dược Phòng của triều đình đã thẩm định, đánh giá cực cao chất lượng những bài thuốc này.

Nhưng giờ đây, chỉ còn lại Thiên Dật Quán là nơi duy nhất có thể cung cấp.

Ta thấy việc Thiên Dật Quán giành được quyền cung cấp thuốc cho quân đội, chắc chắn đã là chuyện an bài rồi!”

Những người xung quanh không khỏi trầm trồ.

Không ai ngờ rằng, mâu thuẫn giữa các y quán lại phức tạp như thế, tựa như “thần tiên đánh nhau”.

Cuối cùng, người chiến thắng lại là Thiên Dật Quán – một kẻ luôn âm thầm, kín đáo.

Có lẽ đúng như lời người đàn ông kia nói:
“Phú quý đến, muốn cản cũng không được.”

Trong lúc mọi người mải mê bàn tán, không ai chú ý đến một người đàn ông mặc áo dài màu lam nhạt, dáng vẻ u ám, khoảng hơn bốn mươi tuổi đang ngồi ở góc trà lâu.

Hắn cầm chặt chén trà, bàn tay siết lại, các khớp xương nổi lên như muốn bóp vỡ chiếc chén.

Hồi lâu sau, hắn mới dần lấy lại bình tĩnh, cẩn thận đặt chén trà xuống bàn.

Rồi không nói một lời, hắn đứng dậy, đặt vài đồng xu lên bàn và rời khỏi trà lâu một cách lặng lẽ, giống như cách hắn đến.

Nhưng nếu lúc này có ai nhìn kỹ vào khuôn mặt hắn, chắc chắn sẽ bị vẻ âm u, tàn độc, cùng sự không cam lòng hiện rõ trên gương mặt hắn làm cho khiếp sợ.

Chu Hiển tiễn huynh trưởng của mình ra khỏi cổng, mày hơi cau lại, hỏi:
“A Huynh, sao đột nhiên huynh phải về huyện An Bình?

Chẳng lẽ trong nhà xảy ra chuyện gì sao?”

Từ khi Thiên Dật Quán mở chi nhánh trở lại Tây Kinh, trọng tâm của Chu Khải đã chuyển về đây, mỗi tháng hắn dành hơn nửa thời gian ở Tây Kinh.

Lần này, hắn vừa đến Tây Kinh chưa đầy hai ngày đã phải trở về huyện An Bình, điều này chưa từng xảy ra trước đây.

Nghĩ đến những sóng gió gần đây, Chu Hiển không khỏi bất an, nói:
“Hạnh Lâm Đường vừa xảy ra chuyện vài ngày trước, giờ A Huynh lại đột ngột muốn trở về huyện An Bình.

Chẳng lẽ… thật sự có người đang âm thầm hãm hại Hạnh Lâm Đường và chúng ta, Thiên Dật Quán?

A Huynh, hay để đệ đi cùng huynh quay về!”

Chu Khải quay đầu, nhìn vẻ lo lắng hiện rõ trên gương mặt em trai, mỉm cười nhạt:
“Hiển nhi bây giờ lại biết nghĩ nhiều như vậy, còn biết lo lắng cho việc kinh doanh của gia đình và người thân nữa.”

Chu Hiển hơi sững lại, sau đó quay mặt sang một bên, hai gò má trắng trẻo thoáng đỏ lên, ấp úng:
“A Huynh, đừng dùng giọng điệu đó nói với đệ!

Đệ không còn là trẻ con nữa đâu!

Đệ… trước kia có hơi hư đốn, nhưng thời gian qua theo huynh làm việc, đệ đã hiểu huynh vất vả thế nào, gánh nặng trên vai huynh nặng ra sao.

Đệ thật lòng muốn giúp huynh chia sẻ bớt áp lực.”

Chu Khải nhìn Chu Hiển với dáng vẻ vụng về này, ánh mắt càng thêm dịu dàng, khẽ cười:
“Đệ đã giúp ta rất nhiều rồi, thật đấy, Hiển nhi.

Nhìn thấy đệ trưởng thành như bây giờ, ta rất vui mừng.

Nếu phụ th*n d*** suối vàng có biết, ông ấy cũng sẽ rất tự hào.

Ngay cả khi… bây giờ ta có xảy ra chuyện gì, thì với đệ ở đây, Thiên Dật Quán cũng sẽ không sụp đổ.”

Nghe câu nói gợi lên cảm giác chẳng lành, Chu Hiển lập tức cau chặt mày, không còn giữ vẻ cao ngạo nữa, vội vàng xoay đầu lại, nói lớn:
“A Huynh, có phải huynh đang giấu đệ chuyện gì không?

Lúc nãy đệ hỏi huyện An Bình có xảy ra chuyện gì không, huynh cứ lảng tránh không trả lời thẳng.

Chẳng lẽ thực sự có chuyện lớn xảy ra ở đó?”

“Không có gì cả, đệ đừng nghĩ nhiều.

Ta chỉ cảm thán vài câu mà thôi.”

Chu Khải nhìn về phía chiếc xe ngựa đã chuẩn bị sẵn sàng chờ mình ngoài cổng, khẽ cười:
“huyện An Bình gần đây có một lô dược liệu nhập về không được ổn lắm, ta không yên tâm nên muốn đích thân quay về kiểm tra.

Không phải chuyện lớn gì đâu.

Nếu không tin, đệ có thể vào thư phòng của ta, trên bàn vẫn còn lá thư do quản sự Diệp của tổng quán Thiên Dật Quán gửi sáng nay, nói về việc này.

Tây Kinh hiện giờ đang cần người, đệ cứ an tâm ở lại đây.

Rảnh rỗi thì thay ta đến thăm Từ nương tử và Trình lang quân, sau chuyện vừa qua, họ hẳn cũng rất khó xử.”

Chu Hiển vẫn nhíu chặt mày, nhưng nếu tiếp tục đòi theo, lại có vẻ như không hiểu chuyện.

Nhìn ra phía chiếc xe ngựa, hắn im lặng hồi lâu rồi nói:
“Trời sắp tối, đi đường ban đêm không an toàn.

Nếu nhất định phải về, A Huynh chờ sáng mai đi cũng được.”

Chu Khải lắc đầu:
“Công việc ở Tây Kinh còn rất nhiều, ta cần nhanh chóng quay lại đây.

Sáng mai đi thì quá muộn.

Ta từng đi đường đêm không ít lần rồi, đệ yên tâm đi.”

Chu Hiển không biết phải nói gì thêm.

Huynh trưởng hắn bận rộn suốt, việc đi đường ban đêm quả thực không phải chuyện hiếm.

Nhưng lần này, trong lòng hắn luôn cảm thấy bất an, như thể… chuyến đi này của A Huynh sẽ giống như phụ thân trước kia, một đi không trở lại.

Chu Hiển lập tức lắc đầu, cố xua đi ý nghĩ đen tối đó.

Hắn không tình nguyện nhưng vẫn nói:
“Được rồi, A Huynh đi đường bình an.

Đệ sẽ thay huynh đến thăm Từ nương tử và Trình lang quân.”

Chu Khải mỉm cười nhạt, xoay người bước lên xe ngựa.

Chiếc xe ngựa chậm rãi lăn bánh, hướng về phía cổng thành.

Chu Hiển đứng yên ở cổng, nhìn chiếc xe ngựa của huynh trưởng dần khuất xa.

Đột nhiên, như nhớ ra điều gì, hàng lông mày lại nhíu chặt, từng chút từng chút.
 
Nương Tử Pháp Y Nhà Quyền Thần
Chương 406: Ta Đến Để Giết Ngươi


Đi theo bên cạnh hắn, Dương Giác thấy vậy không nhịn được nghiêng đầu hỏi:
“Lang quân, ngài làm sao thế?

Sắc mặt khó coi như vậy, chẳng lẽ vẫn đang lo lắng cho đương gia?”

Ánh mắt Chu Hiển vẫn dừng lại ở hướng chiếc xe ngựa của trưởng huynh đã khuất bóng, lẩm bẩm nói:
“A huynh lần này sao lại mang theo tiểu tử Mã Thạch Minh?

A huynh vốn chẳng phải luôn để hắn ở lại Tây Kinh sao?”

Mã Thạch Minh là tiểu đồng theo hầu bên cạnh Chu Khải từ nhỏ, lớn lên thì cùng vài tiểu đồng khác cũng theo hầu Chu Khải, trở thành những người phụng sự thân cận.

Chu Khải đi xa không thích phô trương, thường chỉ mang theo trường tùy Chu Cảnh Nghĩa, còn những tiểu đồng khác thì được bố trí ở các nơi chốn mà hắn hay lui tới.

Tây Kinh và huyện An Bình mỗi nơi đều có một vài người chờ ở đó.

Do vậy, khi Chu Hiển nhận ra huynh trưởng lần này lại mang theo Mã Thạch Minh rời đi, trong lòng cảm thấy có chút kỳ lạ.

Dương Giác ngẩn người, dường như đến lúc này mới nhận ra điều đó, nghĩ ngợi một chút rồi nói:
“Có lẽ đương gia muốn giao cho hắn nhiệm vụ khác?

Tiểu nhân không muốn nói xấu sau lưng người khác, nhưng Mã Thạch Minh thường ngày làm việc không được lanh lợi, hay vụng về, hầu hạ đương gia thì lúc thì làm hỏng đồ, lúc lại làm sai việc.

Lần trước, hắn còn suýt đem thư từ quan trọng gửi cho đương gia vứt nhầm vào đống giấy vụn.

May mà Tôn Thao, người cũng hầu đương gia tại Tây Kinh, đã nhặt lại được.”

Tôn Thao cũng giống như Mã Thạch Minh, là một trong những tiểu đồng được Chu Khải để lại Tây Kinh.

Dương Giác bĩu môi, nói tiếp:
“Mã Thạch Minh cũng chỉ dựa vào việc mình theo đương gia từ nhỏ mới được giữ lại bên cạnh hầu hạ.

Nhưng theo tiểu nhân thấy, đương gia gần đây ngày càng thiên vị Tôn Thao hơn, giao cho Mã Thạch Minh toàn những việc lặt vặt.

Tiểu nhân nghĩ, chỉ cần có Tôn Thao ở Tây Kinh là đủ rồi.

Có lẽ vì vậy, đương gia mới mang Mã Thạch Minh về huyện An Bình, muốn sắp xếp lại chăng.”

Chu Hiển liếc nhìn Dương Giác một cái, không ngờ bên cạnh trưởng huynh lại có những chuyện như vậy.

Nhưng lý do A huynh mang theo Mã Thạch Minh lần này, thực sự chỉ là như thế sao?

Khi Chu Khải rời khỏi Tây Kinh, trời đã khá muộn.

Họ vừa đi khỏi cổng thành không lâu thì màn đêm hoàn toàn buông xuống.

Chu Khải trở về huyện An Bình, lần này chỉ mang theo Mã Thạch Minh, Chu Cảnh Nghĩa, cùng hai thị vệ.

Đoàn người đi mãi, đến khi trăng lên cao, Chu Khải trong xe ngựa đột nhiên mở miệng:
“Đi cũng đã lâu rồi, phía trước có một cái đình nhỏ, mọi người dừng lại nghỉ ngơi một lát đi.”

Mọi người không cảm thấy có gì bất thường, bởi Chu Khải mỗi lần xuất hành xa đều cách một hai canh giờ sẽ cho cả đoàn nghỉ ngơi một chút.

Chỉ là hiện tại đã khuya, tuy họ đang đi trên quan đạo, nhưng bốn phía đều tối đen như mực, không một bóng người.

Chu Cảnh Nghĩa nhìn quanh, tiến lại gần cửa sổ xe ngựa, thấp giọng nói:
“Đương gia, đi thêm khoảng hai khắc nữa sẽ có một trạm dịch, tiểu nhân đề nghị đến đó nghỉ chân.

Nơi đó dù không có ai thì cũng sẽ có một hai người trực đêm, an toàn hơn nơi này nhiều.”

Chu Khải vén rèm xe, ánh mắt nhàn nhạt lướt qua, khóe miệng hơi nhếch lên:
“Cứ nghỉ ở đây đi.

Ta thấy sắc mặt Thạch Minh có chút không ổn, chắc không được khỏe.”

Mã Thạch Minh, vốn đang định lên tiếng xin phép giải quyết chuyện riêng tư, nghe vậy liền đờ người:
“……”

Nhìn ánh mắt Chu Khải và Chu Cảnh Nghĩa cùng dừng trên mình, Mã Thạch Minh đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng nghĩ mãi vẫn không ra, chỉ có thể cắn răng nói:
“Đương gia, tiểu nhân… tiểu nhân tối nay có lẽ ăn nhầm đồ, từ nãy tới giờ bụng vẫn không thoải mái.

Tiểu nhân không muốn làm ảnh hưởng kế hoạch của đương gia, nhưng thực sự không thể nhịn thêm được nữa…”

Chu Cảnh Nghĩa nhíu mày, lạnh lùng liếc hắn một cái.

Không biết vì sao, hắn luôn không thích tiểu tử này, người luôn kéo chân đương gia.

Nếu không phải đương gia nặng tình nghĩa, bất kể bao nhiêu sai lầm cũng giữ hắn lại, hắn sớm đã bị đuổi đi.

Nhưng lần này, đương gia quyết định đưa Mã Thạch Minh về An Bình, điều hắn sang hầu hạ Tam gia, trong lòng Chu Cảnh Nghĩa cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Tam gia tài giỏi nhưng phong lưu, thê thiếp đông đảo, luôn than phiền thiếu người hầu hạ.

Đương gia đưa Mã Thạch Minh sang đó, chẳng khác nào vứt bỏ hắn.

Hắn cuối cùng chỉ nhàn nhạt nói:
“Được rồi, Thạch Minh, ngươi nhanh chóng đi giải quyết đi.

Đương gia còn phải tiếp tục lên đường.”

Mã Thạch Minh dường như rất sợ Chu Cảnh Nghĩa, vội vàng đáp lời, rồi nhanh chóng chạy về phía rừng cây.

Nhưng vừa quay lưng, biểu cảm trên mặt hắn lập tức trở nên dữ tợn và oán độc, cắn chặt môi, bước nhanh vào rừng.

Khi Chu Khải bước xuống xe ngựa, tiến vào ngồi trong chiếc đình cũ kỹ bên đường, Chu Cảnh Nghĩa và hai thị vệ theo sát bên người.

Đột nhiên, từ trong rừng vang lên một tiếng hét thảm thiết của Mã Thạch Minh.

Chu Cảnh Nghĩa giật mình quay đầu lại, kinh ngạc nhìn vào khu rừng tối om.

Hai thị vệ lập tức căng thẳng, một người quay lại nói với Chu Khải:
“Đương gia, chúng ta đi xem có chuyện gì xảy ra.”

Trong ánh sáng mờ mịt, hai thị vệ không nhìn rõ sắc mặt của Chu Khải, chỉ nghe thấy giọng hắn vang lên sau một lúc lâu:
“Đi đi.”

Hai người không nghi ngờ gì, lập tức chạy vào rừng.

Chu Cảnh Nghĩa trong lòng căng thẳng, cẩn thận quan sát xung quanh, định lên tiếng nhắc nhở:
“Có điều gì đó không đúng, đương gia cẩn thận…”

Nhưng chưa kịp nói hết, trong rừng đã vang lên tiếng binh khí chạm nhau.

Mắt Chu Cảnh Nghĩa mở lớn, chưa kịp phản ứng thì đã thấy một nhóm bóng người lao nhanh ra từ rừng cây.

Hắn giật thót, lập tức rút dao găm, lớn tiếng hô:
“Đương gia, chạy mau!”

Những người đó rõ ràng không phải tầm thường, vừa xuất hiện đã lao thẳng về phía Chu Khải.

Mục tiêu của bọn họ, chính là Chu Khải!

“Đương gia!”

Chu Cảnh Nghĩa lo lắng tột độ, nhanh chóng hạ gục hai kẻ đang quấn lấy mình, rồi lao về phía Chu Khải.

Một tên bịt mặt thấy vậy, lạnh giọng ra lệnh:
“Các ngươi đi cản hắn, để ta xử tên họ Chu!”

Giọng nói này, sao lại quen thuộc như vậy?

Chu Cảnh Nghĩa không kịp suy nghĩ nhiều, lập tức bị những kẻ khác quây lấy, tiếp tục khổ chiến.

Tên bịt mặt cầm kiếm, chỉ vài bước đã đến trước mặt Chu Khải.

Nhưng hắn sững lại khi thấy Chu Khải vẫn điềm tĩnh ngồi trong đình, sắc mặt không hề có chút hoảng sợ.

Tên bịt mặt thoáng ngẩn ra, nhưng không kịp nghĩ nhiều, gào lên một tiếng:
“Ngươi đi chết đi!”

Hắn vung kiếm đâm tới, nhưng ngay khi mũi kiếm sắp chạm vào ngực Chu Khải, từ xa đột nhiên có một viên đá nhỏ bay tới, đánh rơi thanh kiếm khỏi tay hắn!

Tên bịt mặt giật mình, quay đầu nhìn về hướng viên đá, chỉ thấy từ rừng đối diện quan đạo xuất hiện vài bóng người.

Khi nhìn rõ trang phục của bọn họ, tim hắn giật thót, kinh hoàng quay lại nhìn đồng bọn, thì thấy bên cạnh Chu Cảnh Nghĩa đã có thêm hai người thân thủ phi phàm.

Chỉ trong chớp mắt, đồng bọn của hắn đều bị khống chế!

Hắn cứng đờ người, chậm rãi quay lại, ánh mắt đầy oán hận nhìn Chu Khải, nghiến răng nói, giọng khàn đặc:
“Ngươi làm sao biết được… ta đến để giết ngươi?!”
 
Nương Tử Pháp Y Nhà Quyền Thần
Chương 407: Ta Chỉ Thương Hại Bọn Họ


Chu Khải mím môi, ngồi trong bóng tối của chiếc đình, ngoại trừ đôi mắt lạnh lẽo, sắc bén hơn ngày thường, không ai có thể nhìn rõ biểu cảm của hắn.

Một lúc lâu sau, giọng hắn vang lên, trầm thấp mà lạnh lùng:
“Hoa thúc, lâu rồi không gặp, người cũng đừng che giấu nữa.

Ngươi nên biết, dù ngươi có hóa thành tro, ta cũng nhận ra ngươi.”

Thân mình kẻ bịt mặt run lên bần bật.

Sau một thoáng, hắn đột ngột giật phăng chiếc khăn che mặt, giọng lạnh như băng:
“Thằng nhãi con, ngươi dám giăng bẫy hãm hại ta!”

Đến nước này, hắn cũng đã hiểu ra phần nào.

Dù không rõ bằng cách nào bọn họ biết được hắn đứng sau mọi chuyện, nhưng hắn biết, bản thân tuyệt đối không thể thoát khỏi vòng vây này.

Nhìn gương mặt quen thuộc trước mắt, Chu Cảnh Nghĩa trợn trừng mắt, nghiến răng, từng chữ từng chữ thốt lên:
“Hoa Văn!

Quả nhiên là ngươi!

Ta đã nói mà, giọng của ngươi ta nhất định từng nghe qua!”

“Hừ!

Thằng nhãi không biết lễ nghĩa, tên của ta mà ngươi cũng dám gọi thẳng như vậy sao?”

Hoa Văn lạnh lùng lườm Chu Cảnh Nghĩa, nói tiếp:
“Ngươi cứ xem như mình gặp may đi.

Vốn dĩ, kẻ nghe thấy giọng ta đều không thể sống sót.

Ta không rõ làm sao các ngươi biết được ta muốn giết đương gia của Thiên Dật Quán.

Nhưng cái tên họ Chu kia và Hạnh Lâm Đường chính là những kẻ đã hại chết đông gia của ta, khiến Quảng Minh Đường tan rã, mấy ngàn người mất kế sinh nhai, lưu lạc khắp nơi, sống không bằng chết.

Ta chỉ thương hại họ, mới muốn giết họ Chu để trả thù thay!”

Những lời hắn nói khiến Chu Cảnh Nghĩa đang tràn đầy căm phẫn phải sững người.

Nói nhảm!

Hắn rõ ràng vì sợ đương gia nhân cơ hội Lâm gia sụp đổ mà thanh toán những ân oán từ thời tiền đương gia, mới ra tay trước để giết người diệt khẩu.

Nay lại bày đặt tỏ vẻ chính nghĩa!

Tuy nhiên, những gì xảy ra sau đó khiến Chu Cảnh Nghĩa không khỏi kinh ngạc đến cực điểm.

Chỉ thấy những kẻ bịt mặt khác đi theo Hoa Văn đột nhiên lần lượt tháo khăn che mặt ra.

Trong số họ, không ít người Chu Cảnh Nghĩa nhận ra, đều là những người từng làm việc lâu năm tại Quảng Minh Đường!

Sau khi Lâm gia sụp đổ, Quảng Minh Đường ở khắp Đại Sở bị quan phủ niêm phong, hàng nghìn người bị giải tán.

Thay vì vội vàng tìm một công việc khác để nuôi sống gia đình, họ lại tụ tập để lên kế hoạch giết đương gia!

Những người đó, mặt mũi tràn đầy phẫn uất và kích động, nghe lời của Hoa Văn, đồng loạt hô lớn:
“Đúng vậy!

Đều là tại tên họ Chu kia và Hạnh Lâm Đường!

Nếu không có bọn chúng, sao Lâm gia lại sụp đổ?

Quảng Minh Đường sao có thể tiêu tan!”

“Ta vốn sắp được thăng chức vào nửa cuối năm nay, vợ con ở nhà đều mong chờ ta mang nhiều tiền hơn về nhà.

Bọn họ dựa vào đâu phá hủy công việc và cuộc sống của ta!”

“Ta đã làm việc ở Quảng Minh Đường gần bốn mươi năm, giờ tuổi đã lớn, ngoài Quảng Minh Đường, còn nơi nào muốn nhận ta?

Còn nơi nào cho ta đãi ngộ và lương bổng tốt như vậy!”

Bởi vì tội trạng của Lâm gia quá lớn: không chỉ gây ra đại dịch giả tạo hai mươi tư năm trước, hại chết vô số người vô tội, mà còn phạm tội khi quân.

Trước khi toàn bộ tội trạng được làm rõ, vụ án này được quan phủ giữ kín, không thể công khai cho dân chúng biết.

Ngoại trừ một số nhân vật cốt lõi của Quảng Minh Đường, phần lớn người làm công đều mờ mịt, hoàn toàn không biết vì sao chủ nhân của họ đột ngột sụp đổ.

Lúc này, nếu có người giật dây, đem nguyên nhân Lâm gia sụp đổ đổ hết lên đầu Chu gia và Hạnh Lâm Đường, đám người đó bị lừa gạt là chuyện hoàn toàn dễ hiểu.

Từ Tĩnh âm thầm nhếch môi cười lạnh, liếc nhìn Hoa Văn, kẻ đang nở nụ cười đắc ý đầy âm lãnh, rồi nói:
“Hoa quản sự, có phải ngươi đã nói sai rồi không?

Nếu ngươi thật sự thương hại đám người bị Quảng Minh Đường bỏ rơi này, vậy tại sao lại sai Thi Văn Phong bỏ độc vào thuốc của Hạnh Lâm Đường phát cho dân chạy nạn?

Sau đó, lại gi.ết chết Thi Văn Phong để diệt khẩu?

Chưa kể, khi ngươi bảo Thi Văn Phong bỏ độc vào thuốc của Hạnh Lâm Đường, Lâm gia lúc đó vẫn chưa sụp đổ.

Đám người mà ngươi bảo là đáng thương này, lúc đó còn chưa đến mức phải lưu lạc!”

Từ Tĩnh không chút nể nang vạch trần bộ mặt của hắn.

Những người từng làm ở Quảng Minh Đường đều đồng loạt quay sang nhìn Hoa Văn với vẻ mặt ngạc nhiên.

Những chuyện này… đều do Hoa quản sự làm sao?!

Hoa Văn vẫn lạnh lùng nhìn Từ Tĩnh.

Một lát sau, hắn bất ngờ kéo khóe môi, nở nụ cười nham hiểm, nói:
“Ngươi chính là Từ nương tử nổi danh thiên hạ phải không?

Từ nương tử, dù ngươi được thánh thượng công nhận là nữ thần thám, nhưng cũng không thể tùy tiện vu oan cho người khác.

Chuyện Hạnh Lâm Đường bị bỏ độc, không liên quan gì đến ta.

Còn Thi Văn Phong, đúng là ta biết hắn.

Khi ta còn làm việc ở Thiên Dật Quán, từng gặp hắn vài lần.

Sau này, khi Lâm đương gia chiêu mộ hắn, ta cũng gặp lại mấy lần.

Thật không ngờ, hóa ra chính hắn bỏ độc vào thuốc của Hạnh Lâm Đường.

Ta cũng chỉ mới biết chuyện này.”

Nghe những lời đó, mọi người xung quanh không khỏi nhíu mày.

Từ Tĩnh vẫn lặng lẽ nhìn Hoa Văn.

Việc hắn phủ nhận mình liên quan đến việc bỏ độc và giết người không nằm ngoài dự đoán của nàng.

Dù sao, tội danh mưu sát không thành vẫn nhẹ hơn rất nhiều so với tội danh chỉ đạo bỏ độc và giết người.

Hắn biết rõ Lâm Thành Chiếu đã rơi vào tay quan phủ.

Nếu hắn phủ nhận không quen biết Thi Văn Phong, rất dễ bị vạch trần là đang nói dối, cho nên hắn thẳng thắn thừa nhận quen biết.

Điều duy nhất khiến Từ Tĩnh bất ngờ chính là việc hắn hợp tác với những người cũ của Quảng Minh Đường để cùng ám sát Chu Khải, khiến hành động của hắn có một lý do tưởng chừng rất thuyết phục.

Từ Tĩnh nhìn hắn một lúc, đột nhiên nhếch môi, vẻ như cười mà không phải cười, nói:
“Hoa Văn, ngươi rất thông minh.

Nếu không đủ thông minh, làm sao có thể tung hoành bên cạnh hai đời đương gia của Thiên Dật Quán và Quảng Minh Đường.

Nhưng đáng tiếc, ngươi lại quá xem thường ta, xem thường người của phủ nha, và quan trọng nhất, ngươi xem thường Chu đương gia.”

Hoa Văn sững người, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn nàng.

Từ Tĩnh chậm rãi nói tiếp:
“Thật ra, mấy ngày trước chúng ta đã nghi ngờ ngươi là kẻ đứng sau chỉ đạo Thi Văn Phong bỏ độc và giết hắn để diệt khẩu.

Nhưng chúng ta không lập tức tìm ngươi gây phiền phức.

Thứ nhất, chúng ta muốn bày trận để đợi ngươi tự chui đầu vào lưới.

Thứ hai…”

Nàng khẽ cười, ngữ điệu nhẹ nhàng nhưng lạnh lùng:
“Ta đã bàn bạc với Chu đương gia.

Chúng ta đều biết ngươi là một kẻ rất xảo quyệt và nhiều mưu mô.

Nếu không có chứng cứ xác thực, ngươi chắc chắn sẽ không nhận tội.

Vì vậy, trong những ngày qua, chúng ta đã đi tìm bằng chứng đủ sức khiến ngươi tâm phục khẩu phục!”

“Ban đầu, ta nghe nói Thi Văn Phong từng làm việc văn thư tại Thiên Dật Quán, đã cảm thấy rất kỳ lạ.

Chu đương gia tại sao lại điều hắn sang Hạnh Lâm Đường?

Dù Hạnh Lâm Đường mới khai trương và thiếu người, nhưng công việc văn thư, dù thế nào, cũng phải giao cho người nhà làm.

Người từ nơi khác điều đến, cùng lắm là làm việc lặt vặt.

Ta đặc biệt hỏi Trình đương gia, hắn ta nói, khi mượn người từ Chu đương gia, hắn ta đã nói rất rõ, chỉ cần người làm việc vặt.

Thế nhưng Chu đương gia lại đưa một người giỏi chữ nghĩa và tính toán như Thi Văn Phong qua đó.

Chuyện này có chút kỳ lạ.

Sau đó, ta hỏi Chu đương gia, ông ấy nói là Thi Văn Phong tự mình đến xin điều chuyển, nói rằng muốn rèn luyện bản thân.

Nhưng ngươi có biết không, Hoa quản sự?

Ta lại hỏi những người từng làm việc chung với Thi Văn Phong ở Thiên Dật Quán.

Họ nói, Thi Văn Phong trước giờ chưa từng bày tỏ ý định muốn chuyển sang Hạnh Lâm Đường.

Thậm chí khi bị trêu chọc rằng chỉ có những kẻ không quan trọng mới bị điều đi, hắn cũng chỉ cười đồng tình.

Một người như vậy, dù thế nào, cũng không giống kẻ sẽ chủ động đề nghị được điều chuyển để giúp đỡ.

Ngày mà Thi Văn Phong đột nhiên thay đổi ý định và tự tiến cử mình, là mùng mười tháng hai.

Điều này chứng tỏ, trước đó, hắn nhất định đã liên lạc với kẻ chỉ đạo hắn bỏ độc.

Chính kẻ đó đã khiến hắn thay đổi quyết định.”

Càng nghe, sắc mặt Hoa Văn càng trở nên khó coi.

Dù vậy, hắn vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, hy vọng Từ Tĩnh chỉ đang cố gắng hù dọa hắn, chứ không thực sự tìm ra được bất kỳ bằng chứng nào.

Chứng cứ?

Làm sao có thể?

Hắn luôn hành sự cẩn thận, từ đầu đến cuối đều không để lại sơ hở nào.

Nàng ta không thể nào có được chứng cứ!
 
Nương Tử Pháp Y Nhà Quyền Thần
Chương 408: Ta Tưởng Ngài Sẽ Không Nhịn Được


Suốt quá trình nói chuyện, Từ Tĩnh luôn chăm chú quan sát sắc mặt của Hoa Văn.

Dù hắn vẫn giữ được sự bình tĩnh, nhưng sự kiên nhẫn và cố gắng kiểm soát cảm xúc của hắn khiến nàng không khỏi cảm thán trong lòng:

Những tên hung thủ gần đây thật sự càng lúc càng có tâm lý vững vàng.

Nhưng cũng chính những đối thủ như vậy mới khiến trò chơi thêm thú vị.

Từ Tĩnh khẽ nhếch môi, tiếp tục chậm rãi nói:
“Sau khi xác định rằng trước ngày mùng mười tháng Hai, Thi Văn Phong đã có liên lạc với người chỉ đạo hắn, chúng ta liền tra hỏi những đồng sự làm việc chung với hắn, xem liệu khoảng thời gian đó hắn có biểu hiện gì lạ thường không.”

“Một trong những người quen thuộc với Thi Văn Phong nhất đã nhớ ra một chi tiết rất đáng chú ý.

Hắn kể rằng, thời gian đó, Thi Văn Phong từng cảm thán về món ‘cá chép sốt chua ngọt’ mà hắn vừa ăn.

Dù trước kia không thích những món có vị chua ngọt, nhưng sau lần ăn đó, hắn lại khen ngợi không ngớt.”

“Người kia vì có vợ đang mang thai, rất thích ăn đồ chua ngọt, nên lập tức hỏi xem món cá đó được ăn ở đâu.

Hắn biết rõ Thi Văn Phong không biết nấu ăn, càng không thể tự làm món phức tạp như vậy, nên chắc chắn là ăn ngoài quán.

Nhưng Thi Văn Phong lại tỏ ra lấp lửng, nói rằng mình không nhớ rõ.

Dù người kia cảm thấy kỳ lạ, nhưng vì tính cách khép kín của Thi Văn Phong, hắn cũng không bận tâm lắm, chỉ xem đây là một chuyện thú vị để nhớ.”

Nghe đến đây, sắc mặt Hoa Văn chợt trở nên khó coi hơn.

Đôi mắt hắn hơi co giật, dù cố gắng giữ vẻ bình thản.

Từ Tĩnh tiếp tục nhìn thẳng vào hắn, chậm rãi nói từng chữ một:
“Từ chi tiết đó, chúng ta nhanh chóng suy luận ra rằng, món cá chép này không chỉ đơn thuần là một bữa ăn.

Rất có khả năng, đó chính là bữa cơm mà hắn gặp gỡ kẻ chỉ đạo mình.

Do vậy, chúng ta đã phái người, mang theo chân dung của ngươi và Thi Văn Phong, đến từng nhà hàng ở Tây Kinh có bán món ‘cá chép sốt chua ngọt’. Cuối cùng, một ông chủ tiệm nhỏ đã xác nhận rằng, vào đầu tháng Hai, ngươi và Thi Văn Phong đã từng đến ăn ở quán của hắn.”

“Dù ông chủ không nhớ rõ liệu hôm đó các ngươi có gọi món cá chép hay không, nhưng vì quán nhỏ, khách hàng phần lớn là người quen, rất ít khi có người lạ, nên ông ấy đặc biệt nhớ kỹ hai người các ngươi.”

“Sau đó, chúng ta đã đối chứng với Lâm Thành Chiếu.

Ông ta khẳng định rằng sau Tết, không còn cử bất kỳ ai liên lạc với Thi Văn Phong.

Như vậy, Hoa quản sự, ngươi có thể giải thích tại sao ngươi lại gặp riêng Thi Văn Phong không?

Và tại sao sau cuộc gặp đó, hắn lại đột nhiên tự nguyện yêu cầu được điều đến Hạnh Lâm Đường?”

Sắc mặt của Hoa Văn hoàn toàn thay đổi.

Da hắn tái nhợt, đôi môi mím chặt, ánh mắt lộ vẻ hoảng loạn.

Hắn không thể ngờ rằng bọn họ có thể điều tra kỹ lưỡng đến mức này!

Để tránh bị phát hiện, hắn đã chọn một quán ăn nhỏ nằm sâu trong ngõ hẻm, nghĩ rằng không ai có thể phát hiện ra cuộc gặp này.

Nhưng chính vì điều đó, ông chủ quán mới ghi nhớ rõ ràng những vị khách lạ mặt.

Hắn càng không ngờ rằng, từ một chi tiết nhỏ như món ‘cá chép sốt chua ngọt’, bọn họ lại có thể lần ra toàn bộ sự việc!

Nhìn vẻ mặt trắng bệch của Hoa Văn, Từ Tĩnh đột nhiên lớn tiếng quát:
“Hoa Văn, tại sao ngươi không trả lời?

Nói đi!”

Những người từng làm việc ở Quảng Minh Đường đều quay sang nhìn Hoa Văn với ánh mắt bàng hoàng.

Thân mình hắn run rẩy, đột nhiên cười lạnh lùng, giọng nói đầy bi thương:
“Vì sao ta gặp Thi Văn Phong, các ngươi chẳng phải đã đoán ra rồi sao?

Nếu ta đoán không lầm, các ngươi cũng đã điều tra ra rằng Mã Thạch Minh là người của Lâm Thành Chiếu, đúng không?”

Hắn thừa nhận hành vi của mình, khiến Chu Cảnh Nghĩa không thể kiềm chế, phẫn nộ quát lớn:
“Quả nhiên là ngươi!

Năm đó, ngươi cấu kết với Lâm gia hại chết tiền đương gia còn chưa đủ, giờ đây vẫn muốn hại chúng ta đến mức nào nữa?”

Hoa Văn đột nhiên hét lớn, ánh mắt đầy tức giận:
“Chuyện này có thể trách ta sao?

Tất cả là tại các ngươi!”

“Nếu không phải tên họ Chu kia khăng khăng muốn mở lại chi nhánh Tây Kinh của Thiên Dật Quán, nếu không phải Chu gia các ngươi liên thủ với Hạnh Lâm Đường để tranh giành quyền cung cấp thuốc cho quân đội, ta đâu cần phải làm như vậy!”

Hoa Văn gào lên trong cơn phẫn nộ, giọng nói chua chát đến nhức tai:
“Ngươi nghĩ ta không biết sao?

Tên họ Chu đó hận ta đến tận xương tủy!

Năm đó, nếu ta không chạy nhanh, e rằng ta đã không thể bước ra khỏi cửa Chu gia!

Sau đó, mỗi lần hắn nhìn ta, ánh mắt như muốn đem ta bầm thây vạn đoạn.

Ngươi nghĩ ta không sợ sao?

Một người biết quý mạng sống của mình, làm sao có thể ngồi chờ chết!

Ta chỉ là tự vệ mà thôi!

Ta có lỗi gì chứ, ta sai ở đâu chứ?!”

Hắn hít một hơi, sắc mặt méo mó, giọng càng lúc càng run rẩy:
“Ta chỉ không ngờ các ngươi lại có bản lĩnh lớn như vậy, có thể lật đổ cả Lâm gia!

Lâm gia đã sụp đổ, người tiếp theo mà các ngươi muốn đối phó, chỉ có thể là ta!

Ta chỉ muốn sống yên ổn, là các ngươi bức ta quá đáng!

Tất cả đều là lỗi của các ngươi!”

Chu Cảnh Nghĩa đứng ngây người tại chỗ, không thể tin được trên đời lại có kẻ vô sỉ đến như vậy.

Rõ ràng chính Hoa Văn phạm sai lầm trước, lại có thể lật ngược mọi chuyện, diễn vai nạn nhân một cách trơ trẽn, cáo buộc người khác muốn hại hắn.

Chu Cảnh Nghĩa vẫn luôn kính trọng tiền đương gia, nhưng trong khoảnh khắc này, hắn không thể không thừa nhận rằng: Về việc nhìn người, tiền đương gia quả thực đã lầm to.

Những người có mặt, bao gồm cả các cựu nhân viên Quảng Minh Đường, đều nhíu mày nhìn vẻ mặt dữ tợn của Hoa Văn.

Ngay lúc đó, một giọng nói trầm thấp, lạnh lẽo, thoáng chút mệt mỏi vang lên:
“Phiền Diêu thiếu doãn, mang tên hung thủ giết người này đi cho ta.”

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Chu Khải, người cuối cùng cũng đứng dậy.

Hắn nhìn thẳng vào Hoa Văn, ánh mắt sắc bén tựa dao, mỗi chữ đều như rít qua kẽ răng:
“Thứ ghê tởm như hắn, ta không muốn nhìn thấy thêm một lần nào nữa.”

Bị mắng là “thứ ghê tởm,” sắc mặt Hoa Văn tức khắc thay đổi.

Hắn định gào lên mắng lại, nhưng một nha dịch đứng cạnh đã nhanh tay bẻ ngoặt hai tay hắn ra sau, trói gô lại.

Một nha dịch khác không chút do dự nhét một miếng vải vào miệng hắn, ngăn chặn tất cả lời lẽ bẩn thỉu.

Tên nha dịch còn cười khẩy:
“Ngươi giữ nước bọt mà dùng đi.

Về đến phủ nha, ngươi sẽ có khối thời gian để nói.”

Những người từng làm ở Quảng Minh Đường vẫn chưa hết bàng hoàng.

Họ nhất thời không thể tiêu hóa nổi sự thật rằng bản thân đã bị lợi dụng.

Diêu thiếu doãn nhìn lên trời, thấy đã khuya, liền phất tay áo ra lệnh:
“Được rồi, tất cả nghe lệnh!

Những người cần mang về phủ nha, lập tức trói lại, giải về xử lý sau!

Trời đã muộn, làm xong sớm thì còn được về nhà nghỉ ngơi!”

Đám nha dịch lập tức đồng thanh:
“Tuân lệnh!”

Từ Tĩnh khẽ liếc nhìn Chu Khải, người đứng một mình không nói một lời.

Nàng chậm rãi bước tới, thở dài:
“Ta cứ nghĩ… ngài sẽ không nhịn được.”
 
Nương Tử Pháp Y Nhà Quyền Thần
Chương 409: Bọn họ đã đến!


Vừa rồi, tuy rằng Chu Khải ngồi dưới bóng râm của đình viện, nhưng Từ Tĩnh vẫn nhìn thấy rõ, tay hắn luôn lặng lẽ đặt lên túi bên hông.

Nếu nàng đoán không sai, bên trong chiếc túi ấy chính là độc dược đủ để giết người trong chớp mắt.

Chỉ là, cuối cùng hắn vẫn nhẫn nhịn, đem chuyện trừng ác dương thiện giao lại cho phủ nha xử lý.

Chu Khải nghe vậy, thân mình khẽ cứng đờ, hồi lâu sau mới khổ sở cười, lắc đầu nói:

“Không cần vì một kẻ cặn bã như vậy mà tự tay làm bẩn chính mình.

Phụ th*n d*** cửu tuyền biết chuyện, nhất định sẽ không vui, không chừng còn nhảy dựng lên mắng ta một trận.”

Người đàn ông hơn ba mươi tuổi, khi nhắc đến phụ thân của mình, giọng điệu vẫn không khỏi lộ ra sự mềm mại, xen lẫn chút đau đớn cùng hoài niệm.

Hắn bất chợt hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn lên nửa vầng trăng sáng trên trời, giọng nói run run:

“Cảm ơn nàng, Từ nương tử.

Mối hận của phụ thân, ta cuối cùng cũng có thể buông xuống.

Từ nay về sau, ta rốt cuộc có thể toàn tâm toàn ý quản lý Thiên Dật Quán.”

Từ Tĩnh nhìn hắn, mỉm cười nhàn nhạt:

“Đây không phải chỉ là công lao của một mình ta.

Diêu Thiếu Doãn bọn họ đã mất hai ngày trời đi gần hai trăm quán ăn, cũng không dễ dàng.

Nhờ có bọn họ, chúng ta mới nhanh chóng tìm ra được chứng cứ trước đây Hoa Văn từng tiếp xúc với Thi Văn Phong.”

Điều tra án nhiều khi là một công việc cực kỳ khô khan, nhất là loại điều tra kéo dài, đơn điệu như thế này.

Tây Kinh là kinh đô của Đại Sở, số quán ăn lớn nhỏ trong thành cộng lại phải đến hàng trăm, hàng ngàn.

Vậy mà chỉ trong hai ngày, bọn họ đã tìm ra quán mà Hoa Văn gặp Thi Văn Phong, đã được xem là cực kỳ may mắn.

Chu Khải quay đầu, nhìn Từ Tĩnh khẽ cười, đột nhiên nói:

“Sau khi chân tướng sáng tỏ, nghi ngờ đầu độc trên người Hạnh Lâm Đường cuối cùng cũng được rửa sạch.

Giờ đây, Quảng Minh Đường cũng đã sụp đổ, quyền cung ứng dược phẩm cho quân đội đã là vật trong túi Hạnh Lâm Đường.

Ta xin chúc mừng Từ nương tử trước.

Sau này, bất kể Hạnh Lâm Đường định làm gì, Chu gia chúng ta sẽ luôn là hậu thuẫn vững chắc nhất cho các người.”

Từ Tĩnh khẽ cười một tiếng, nói:

“Vậy thì tạ ơn Chu gia chủ trước.”

Khi bọn họ đang nói chuyện, Diêu Thiếu Doãn đã bắt hết những kẻ cần bắt, bước tới nói:

“Từ nương tử, chúng ta phải hồi thành rồi.

Bên nàng có thể đi ngay không?”

Hiện tại cổng thành Tây Kinh đã đóng từ lâu, Từ Tĩnh muốn về phải đi cùng với Diêu Thiếu Doãn.

Từ Tĩnh liếc nhìn Chu Khải một cái, Chu Khải như hiểu được ý nàng muốn nói, liền đáp:

“Ta vẫn phải trở về huyện An Bình một chuyến, các người không cần bận tâm đến ta.

Ta không muốn để Hiển nhi biết việc mình đã từng tự đưa bản thân vào chỗ nguy hiểm.”

Từ Tĩnh không khỏi liếc hắn một cái, nói:

“Chu gia chủ, ta đã muốn nói từ trước.

Ngài có phải đã quá mức bảo vệ đệ đệ của mình hay không?

Chu Ngũ lang không phải người chỉ biết hành động theo cảm tính.

Một số việc để hắn biết, có lẽ ngược lại còn giúp hắn trưởng thành hơn.”

Thực ra trước đây, vấn đề của Chu Hiển vốn không quá nghiêm trọng, nhưng trong Chu gia không có ai dạy bảo hắn đến nơi đến chốn.

Chính là vì họ bảo vệ hắn quá mức.

Chu Khải chỉ đành cười bất đắc dĩ.

Chuyện này hắn đã sớm nhận ra, nhưng thói quen nhiều năm, muốn thay đổi ngay lập tức cũng chẳng dễ dàng.

Đó rốt cuộc là chuyện nhà của Chu gia, Từ Tĩnh cũng không muốn can thiệp quá nhiều.

Nàng nói vài câu, sau đó liền cáo biệt Chu Khải, cùng Diêu Thiếu Doãn bọn họ lên đường trở lại Tây Kinh.

Trình Hiểu cưỡi ngựa đi tới bên cạnh xe ngựa của Từ Tĩnh, thấp giọng nói:

“Phu nhân, từ đây trở về Tây Kinh cần đi hơn một canh giờ.

Thời gian cũng không còn sớm, người nên nghỉ ngơi trong xe ngựa một lát.”

Hoa Văn và những người khác rất cẩn thận, mãi đến khi Chu Khải và những người khác rời khỏi Tây Kinh rất xa, mới ra tay tấn công.

Từ Tĩnh trong xe ngựa khẽ đáp một tiếng, rồi nhắm mắt dưỡng thần, nhưng trong đầu lại không ngừng suy nghĩ, luôn vướng bận những chuyện khác.

Nàng vừa từ huyện An Bình trở về Tây Kinh chưa lâu, liền vướng vào một vụ án lớn.

Đến khi vụ án được phá hoàn toàn, đã tròn tám ngày.

Trong khoảng thời gian này, Tây Kinh tựa như cuồng phong nổi lên.

Không chỉ nhà họ Lâm bất ngờ sụp đổ, mà hàng loạt quan viên thuộc phe nhà họ Giang cũng lần lượt cáo bệnh hoặc xin nghỉ phép, về nhà tĩnh dưỡng.

Hai ngày trước, gia chủ nhà họ Giang, Hình quốc công Giang Thiếu Nghiêm, bất ngờ lấy lý do bệnh thấp khớp ở chân tái phát, xin Hoàng thượng cho phép về quê dưỡng bệnh.

Sự kiện này ngay lập tức gây chấn động trong triều đình, ngay cả những người không nhạy bén với chính sự cũng cảm nhận được sự bất thường lớn lao của nhà họ Giang trong thời gian gần đây.

Trước khi phục kích Hoa Văn hôm nay, Từ Tĩnh từng âm thầm hỏi Diêu Thiếu Doãn rằng, Giang Triệu Doãn dạo này có đến nha môn làm việc không.

Diêu Thiếu Doãn đương nhiên hiểu nàng muốn hỏi điều gì, nhưng đây là chuyện nhạy cảm, đến cả những quan viên quyền cao chức trọng cũng không dám tùy tiện bàn luận, huống chi một quan viên nhỏ bé như ông.

Cuối cùng, ông chỉ thận trọng đáp:

“Không nghe nói Giang Triệu Doãn có xin nghỉ, nhưng mấy ngày nay, quả thực không thấy ông ta ở nha môn.”

Từ Tĩnh nghe vậy, lòng nàng tựa hồ sáng tỏ.

Nàng có cảm giác, cơn bão lớn sắp sửa ập đến.

Có lẽ, từ khi Tiêu Dật phái Hướng Hữu đến bên cạnh nàng, cơn bão ấy đã bắt đầu âm thầm hình thành.

Chỉ tiếc rằng, những ngày gần đây Tiêu Dật thường ra ngoài từ sáng sớm và về rất muộn, khiến nàng muốn trò chuyện tử tế với hắn cũng chẳng có thời gian.

Hôm nay, khi nàng quyết định đi cùng Diêu Thiếu Doãn ra ngoài thành phục kích Hoa Văn, Hướng Hữu đã phản đối kịch liệt.

Hắn khuyên rằng thời gian này, phu nhân tốt nhất không nên ra khỏi Tây Kinh, ở lại trong thành là an toàn nhất.

Nhưng Từ Tĩnh không bao giờ có chuyện nhận một vụ án rồi lại bỏ dở nửa chừng giao cho người khác.

Cuối cùng, nàng sai người báo cho Tiêu Dật việc mình rời khỏi thành, sau đó vẫn theo chân Diêu Thiếu Doãn lên đường.

Nghĩ đến đây, Từ Tĩnh hoàn toàn không còn tâm trạng nghỉ ngơi.

Nàng vén rèm cửa sổ xe ngựa lên, ngước nhìn bầu trời đầy sao và vầng trăng sáng bên ngoài.

Có lẽ do tình hình hiện tại quá đỗi kỳ lạ và khó đoán, lần đầu tiên phá được án, nàng lại chẳng cảm nhận được chút nhẹ nhõm nào.

Hiện tại, Hoàng thượng và Tiêu Dật đang âm thầm lẫn công khai đối phó nhà họ Giang.

Nhưng Từ Tĩnh không tin nhà họ Giang sẽ chịu khoanh tay chờ chết.

Việc Tây Kinh xảy ra biến cố chỉ là chuyện sớm muộn.

Có lẽ chuyện đó sẽ xảy ra không lâu sau nữa.

Thậm chí… có thể là ngay trong đêm nay!

Ý nghĩ ấy vừa hiện lên trong đầu Từ Tĩnh, một tràng tiếng vó ngựa như sấm rền bỗng truyền tới từ xa.

Sắc mặt mọi người tức khắc biến đổi, xe ngựa của Từ Tĩnh cũng đột ngột dừng lại.

Tuy chưa từng kinh qua chiến trường, nhưng Từ Tĩnh cũng nghe ra được, âm thanh vó ngựa như thế này tuyệt đối không phải chỉ từ vài người.

Ít nhất… đó phải là một đội quân!

Ở Đại Sở, một trăm người là một doanh, năm doanh là một đô, năm đô hợp thành một quân.

Người đang tới, ít nhất cũng phải có vài nghìn người!

Bên ngoài, Diêu Thiếu Doãn cùng mọi người hiển nhiên đã luống cuống.

Từ trong xe ngựa, Từ Tĩnh chỉ nghe thấy giọng ông vang lớn:

“Người đâu!

Mau ra phía trước xem tình hình thế nào!

Những người còn lại, trước tiên vào rừng bên cạnh lánh tạm, thăm dò rõ tình hình rồi mới tiếp tục đi!”

Đột nhiên, giọng Hướng Hữu vang lên sát bên cửa sổ, có chút căng thẳng:

“Phu nhân, tiếng vó ngựa đang áp sát chúng ta từ hướng Tây Kinh.

Chỉ e Tây Kinh đã xảy ra chuyện.

Lang quân từng nói, thời gian này, ngày nào Tây Kinh có chuyện cũng không lạ.

Nhiệm vụ của thuộc hạ là bảo vệ phu nhân an toàn.

Nếu có thể tránh được thì tốt, nhưng nếu không thể tránh, xin phu nhân tìm thời cơ mà chạy thoát.

Tuy nhiên, tốt nhất không nên chạy về phía Tây Kinh…”

Từ Tĩnh khẽ mím môi, bình tĩnh nói:

“Ta hiểu.”

Nhưng đúng lúc mọi người định lẩn vào rừng, Diêu Thiếu Doãn bỗng kinh hô:

“Không được!

Bọn họ tới rồi!

Chúng ta không kịp trốn nữa…”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back