Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Nương Tử Pháp Y Nhà Quyền Thần

Nương Tử Pháp Y Nhà Quyền Thần
Chương 395: Hắn đang nói dối


Sáu người bị đưa tới, hiển nhiên đã nhận ra điều gì đó, trên mặt mỗi người đều mang vẻ lo lắng nhè nhẹ.

Từ Tĩnh đứng ở một bên, lặng lẽ quan sát họ.

Trong số này, An Hòa mới mười ba tuổi, tuổi nhỏ nhất; Tô Hữu Vượng mười bốn tuổi; Trần Nhược Sinh mười bảy tuổi; và Trương Dã vừa tròn hai mươi, đều là những người được Trình Hiển Bạch bồi dưỡng trong thời gian gần đây.

Hai người còn lại là Lý Thạch Hoành, mười tám tuổi, và Thi Văn Phong, hai mươi hai tuổi.

Họ đều là người do nhà họ Chu điều động hỗ trợ.

Theo Chu Khải nói, Lý Thạch Hoành là gia sinh tử của nhà họ Chu, phụ thân hắn là quản sự phụ trách thu mua ở tổng tiệm của Thiên Dật Quán.

Còn Thi Văn Phong, sáu năm trước đã bắt đầu làm việc tại Thiên Dật Quán.

Ban đầu, hắn chỉ phụ trách làm vài công việc vặt vãnh ở tổng tiệm, nhưng nhờ tính tình cần cù, làm việc cẩn thận, nên khi phân hiệu Tây Kinh khai trương, hắn được điều đến đó hỗ trợ.

Diêu Thiếu Doãn chậm rãi quan sát những người đứng trước mặt, hai tay chắp sau lưng, giọng nói uy nghiêm:
“Bổn quan triệu các ngươi đến đây là muốn hỏi một số chuyện.

Trước đó, thấy các ngươi bận rộn cứu chữa bệnh nhân nên không tiện quấy rầy.”

Tuy Từ Tĩnh không yêu cầu bọn họ tham gia cứu chữa, nhưng do thiếu người, họ cũng phải hỗ trợ chạy việc vặt hoặc an ủi những dân lưu lạc không bị trúng độc.

“Tây Kinh là nơi chân thiên tử đặt, dù chỉ là dân lưu lạc không nhà cửa, họ vẫn là bách tính Đại Sở.

Chúng ta có trách nhiệm bảo vệ họ.

Sự việc xảy ra hôm nay là hành động vô cùng ác độc.

Bổn quan nhất định sẽ tìm ra kẻ hạ độc, trả lại công đạo cho họ!

Theo lời của người dân xung quanh, những lưu dân này sau khi uống thuốc thang do Hạnh Lâm Đường cung cấp thì mới xảy ra chuyện.

Vấn đề chắc chắn xuất phát từ thuốc thang của các ngươi!

Nhưng Trình lang quân và Vệ y nữ vừa rồi khẳng định với bổn quan rằng, Hạnh Lâm Đường tuyệt đối không có ý đồ mưu hại bách tính.

Muốn đặt chân ở Tây Kinh lâu dài, họ càng không có lý do gì để làm vậy.

Chuyện lần này chắc chắn có kẻ ác ý hãm hại!”

Diêu Thiếu Doãn trầm sắc mặt, lại chậm rãi nhìn qua một lượt sáu người trước mặt:
“Mà hôm nay, những người có cơ hội tiếp xúc với ba nồi thuốc thang kia chỉ có tám người các ngươi, bao gồm cả Trình lang quân và Vệ y nữ.

Kẻ hạ độc chỉ có thể nằm trong số các ngươi!”

Sáu nam nhân lập tức mềm nhũn chân, hoảng loạn lớn tiếng nói:

“Tiểu nhân… tiểu nhân không hạ độc!

Kẻ hạ độc không phải là tiểu nhân, xin Diêu Thiếu Doãn minh xét!”

“Tiểu nhân… tiểu nhân có phụ thân đang làm việc tại Thiên Dật Quán.

Nếu tiểu nhân làm ra chuyện như vậy, phụ thân nhất định sẽ đánh gãy chân tiểu nhân!”

“Chúng ta cũng không biết vì sao bách tính bỗng nhiên trúng độc!”

Thấy họ mỗi người một lời, cảnh tượng ngày càng hỗn loạn, Diêu Thiếu Doãn cao giọng quát:
“Tất cả im lặng!

Bổn quan tự nhiên sẽ không tùy tiện hàm oan người vô tội!

Bổn quan gọi các ngươi tới là để làm rõ những gì xảy ra ở nhà kho hôm nay.”

“Từ nương tử nói, bách tính trúng phải độc của lôi công đằng.

Loại độc này không phát tác ngay sau khi uống, mà thường mất khoảng hai đến ba canh giờ mới có triệu chứng.

Sáng nay các ngươi đã đến phát thuốc thang, bây giờ từng người một hãy nói rõ trước khi bách tính trúng độc, các ngươi đã làm gì, có phát hiện điều gì bất thường hay không.

Bắt đầu từ An lang quân nhỏ tuổi nhất đi.”

Thấy tất cả ánh mắt đều tập trung lên người mình, An Hòa run rẩy cả người, bất an đảo tròng mắt, nói:
“Tiểu nhân… tiểu nhân chỉ phụ trách thêm củi vào lò thuốc và thu dọn bát sứ đã dùng.

Cùng làm việc này với tiểu nhân còn có Tô Hữu Vượng.

Vì người đến lấy thuốc thang rất đông, chúng tiểu nhân bận đến mức chân không chạm đất, gần như không có thời gian ngừng lại uống nước.

Tiểu nhân… tiểu nhân nào có để ý xung quanh có gì bất thường.”

Diêu Thiếu Doãn nhìn những người xung quanh, thấy họ không lộ vẻ khác thường, mới tiếp tục hỏi:
“Thuốc thang có ba nồi, ngươi phụ trách thêm củi, chắc chắn thường xuyên tiếp cận thuốc thang.

Vậy ngươi có từng đơn độc lại gần một trong ba nồi thuốc thang không?”

An Hòa ngơ ngác tròn mắt:
“Tiểu nhân nhớ là… không có…”

“Nói dối!”

Lý Thạch Hoành không nhịn được lớn tiếng:
“Ta rõ ràng nhớ ngươi có mấy lần tự mình lại gần thuốc thang!”

Nói rồi, Lý Thạch Hoành không để ý đến sắc mặt trắng bệch đầy lo lắng của An Hòa, mà quay sang Diêu Thiếu Doãn, cung kính nói:

“Diêu Thiếu Doãn, tiểu nhân mấy ngày nay đều phụ trách nấu thuốc, sau khi thuốc thang được nấu xong sẽ mang ra phía trước phát cho bách tính.

Người cùng làm việc này với tiểu nhân là Thi Văn Phong.

Vì có ba nồi thuốc thang mà chỉ có hai người chúng tiểu nhân, nên không thể lúc nào cũng đứng cạnh từng nồi.

Nhưng vì phải canh chừng lửa, tiểu nhân thường xuyên quan sát cả ba nồi thuốc, tiểu nhân rất chắc chắn rằng An Hòa và Tô Hữu Vượng đã nhiều lần có cơ hội đơn độc tiếp cận thuốc thang!”

An Hòa mặt tái xanh, vội vàng biện hộ:
“Ta… ta không nói dối!

Vì quá bận rộn, có một số chi tiết ta không nhớ rõ lắm…”

Nói rồi, thấy ánh mắt nghiêm nghị của Diêu Thiếu Doãn đang chăm chú nhìn mình, An Hòa luống cuống nói tiếp:
“Nếu nói như vậy, ngươi và Thi lang quân cũng chắc chắn có nhiều cơ hội đơn độc tiếp cận thuốc thang!

Chúng ta ai cũng bận rộn, không thể lúc nào cũng để mắt đến thuốc thang, muốn hạ độc không phải chuyện khó!”

Lý Thạch Hoành nghẹn lời, không biết phản bác ra sao.

Quả thật, trong quá trình nấu thuốc, ai trong số họ cũng có cơ hội đơn độc lại gần thuốc thang.

Đối với Trần Nhược Sinh và Trương Dã, những người trực tiếp phân phát thuốc, thì càng không cần bàn cãi.

Thời gian họ ở bên cạnh thuốc thang còn nhiều hơn, việc hạ độc lúc nào cũng dễ dàng.

Sau khi hỏi, sáu người đều khẳng định rằng trước khi bách tính bắt đầu xuất hiện triệu chứng trúng độc, họ không phát hiện điều gì bất thường.

Diêu Thiếu Doãn khẽ cau mày.

Ông biết, hung thủ thật sự sẽ không dễ dàng bị tìm ra.

Sau khi hỏi xong, ông ra lệnh cho sáu người đi sang một bên, rồi yêu cầu nha dịch tiến hành khám xét họ.

Tuy nhiên, ông cũng hiểu rõ rằng nếu kẻ hạ độc đã ra tay, chắc chắn sẽ mang theo vật đựng độc dược như túi hay lọ nhỏ.

Nhưng từ lúc sự việc xảy ra đến giờ, họ có quá nhiều cơ hội để xử lý những vật chứng đó.

Thậm chí, có thể trước khi bách tính đầu tiên trúng độc, kẻ hạ độc đã xử lý sạch sẽ chứng cứ.

Qua quá trình hỏi cung, ông cũng biết cả sáu người này, trong lúc phát thuốc thang, đều từng rời khỏi nhà kho ít nhất một lần, có khi để uống nước, có khi vì nhu cầu cá nhân.

Dù có khám xét, khả năng tìm được gì cũng rất thấp.

Diêu Thiếu Doãn suy nghĩ một lát, quay sang Từ Tĩnh hỏi:
“Từ nương tử, nàng nghĩ sao?”

Dù Từ Tĩnh không thể trực tiếp tham gia xử lý vụ án, nhưng hỏi ý kiến nàng thì không có gì sai, còn việc có áp dụng hay không vẫn do ông quyết định.

Từ Tĩnh trầm ngâm một lúc, rồi nói:
“Trình lang quân nói rằng sáng nay họ đã nấu bốn lượt thuốc thang.

Nếu dựa vào thời điểm bách tính đầu tiên phát độc mà suy đoán ngược lại, độc dược chắc chắn được bỏ vào nồi thuốc của lượt đầu tiên.

Lúc nãy, ta đã hỏi một số bách tính trúng độc, họ đều nói rằng bát thuốc họ nhận được là từ chỗ Trương lang quân.”

Điều này chứng tỏ nồi thuốc có vấn đề chính là nồi mà Trương Dã phụ trách phân phát!

Diêu Thiếu Doãn, trong thời gian chờ cứu chữa bệnh nhân, cũng không ngồi yên.

Những điều này ông đã sớm tra ra.

Ông nói:
“Tuy nhiên, điều đó cũng không thể chứng minh rằng người hạ độc chính là Trương lang quân.

Theo lời những người này, cả bốn người phụ trách nấu thuốc ở phía sau đều có cơ hội tiếp cận nồi thuốc đó một cách đơn độc.

Nếu buộc phải nói ai ít khả nghi nhất, có lẽ chỉ có Trần lang quân, người phát thuốc cùng với Trương lang quân.”

Nhưng như vậy, số người tình nghi vẫn còn đến năm người.
 
Nương Tử Pháp Y Nhà Quyền Thần
Chương 396: Thiên hạ nào có đôi phu thê như họ


Từ Tĩnh gật đầu đáp:
“Đúng vậy, chỉ dựa vào manh mối hiện tại, không thể tìm ra kẻ hạ độc thực sự.”

Diêu Thiếu Doãn liếc nhìn nàng, sau đó gọi Trình Hiển Bạch tới, nói:
“Vừa rồi ta nghe Trình lang quân nói, trong sáu người đó, có bốn người là người của ngươi.

Ngươi hẳn là hiểu rõ về họ hơn.”

Dù không cho Từ Tĩnh tham gia vào vụ án này, nhưng khi nói chuyện với Trình Hiển Bạch, ông không tỏ vẻ quan cách, xưng hô cũng đổi thành “ta”, coi như nể mặt Từ Tĩnh.

Trình Hiển Bạch lập tức gật đầu đáp:
“Đúng vậy, bọn họ đều do ta đưa từ An Bình huyện đến.

An Hòa và Tô Hữu Vượng trước đây là trẻ lưu lạc ở An Bình huyện, tính tình lanh lợi, bản tính không xấu.

Từ lâu, họ đã giúp ta làm vài việc dò la tin tức.

Sau này, khi Hạnh Lâm Đường cần người, ta liền để họ qua giúp đỡ.

Còn Trần Nhược Sinh và Trương Dã là do một người bạn giới thiệu cho ta.

Ông nội của Trần Nhược Sinh là một lương y, biết nhận biết dược liệu và đọc hiểu phương thuốc.

Trương Dã thì biết chữ, trước đây mẫu thân hắn mong hắn thi đỗ khoa cử, nên đã cố gắng cho hắn học hành, nhưng hắn không phải người có khiếu đọc sách.

Khi nghe bạn ta nói ta cần người làm việc, hắn nhờ bạn giới thiệu cho ta.

Ta thấy cả hai đều ổn, nên đã nhận họ.”

Diêu Thiếu Doãn hỏi tiếp:
“Vậy ngươi cảm thấy, bốn người này có khả năng làm ra chuyện như vậy không?”

Trình Hiển Bạch ngập ngừng.

Thực lòng mà nói, hắn không nghĩ mình có mối thù gì với họ.

Nếu họ bỏ độc vào thuốc thang, khả năng lớn là do bị mua chuộc chứ không phải tư thù.

Hắn từng tin tưởng những người này nên mới đưa họ tới Tây Kinh hỗ trợ.

Nhưng dù sao, thời gian họ làm việc với hắn chỉ mới vài tháng, hắn không thể hoàn toàn chắc chắn liệu họ có phản bội khi đối mặt với lợi ích lớn hay không.

Hắn cắn môi đầy khó xử, lắc đầu:
“Ta… ta cũng không biết.”

Trong đầu hắn bất giác nhớ lại chuyện của Chu gia chủ Thiên Dật Quán.

Năm đó, chính vì thân tín bên cạnh phụ thân bị phản bội, nên phụ thân hắn mới bị hại.

Ngay cả người theo bên cạnh nhiều năm còn không đáng tin, huống hồ chỉ mới quen vài tháng như An Hòa và những người khác.

Bị người bên cạnh phản bội luôn là điều bất ngờ nhất và khó phòng bị nhất.

Diêu Thiếu Doãn gật đầu thông cảm:
“Ta sẽ cho người điều tra tình hình gần đây của những người này, xem có gì bất thường hay không.

Mấy ngày tới, ta cũng sẽ cho người theo dõi họ.

Trình lang quân, Vệ y nữ, thật không tiện, nhưng vì hiện tại các ngươi cũng là nghi phạm, ta cũng sẽ cho người theo dõi hai ngươi.”

Ông không phải kiểu người tùy tiện bắt người về nha môn như Vương Thất Lang, nhưng việc giám sát là cần thiết.

Thông thường, những người bị giám sát sẽ không được thông báo trước.

Nhưng lần này, Diêu Thiếu Doãn chịu giải thích trước với Trình Hiển Bạch và Vệ Mộ Thanh, cũng là vì nể mặt Từ Tĩnh.

Tất nhiên, cũng một phần là do trực giác nghề nghiệp.

Sau nhiều năm làm các vụ án hình sự, ông có linh cảm rằng Trình Hiển Bạch và Vệ Mộ Thanh không phải kẻ hạ độc.

Họ hoàn toàn không có động cơ gây án.

Lệnh cho nha dịch khám xét sáu người kia, quả nhiên không tìm thấy gì.

Sau đó, họ tiến hành một số công việc hậu cần.

Dưới sự chủ trì của Diêu Thiếu Doãn, những bệnh nhân chưa hồi phục hoàn toàn được chuyển đến các y quán khác để điều trị, chi phí do Hạnh Lâm Đường chịu trách nhiệm.

Sau đó, mọi người được cho về nhà chờ tin tức.

Vì sự cố này, Hạnh Lâm Đường phải tạm thời đóng cửa chỉnh đốn.

May mắn thay, ba ngày khám bệnh miễn phí đã kết thúc, lượng bệnh nhân đến hiện giờ không nhiều, việc đóng cửa không gây ảnh hưởng quá lớn.

Tuy nhiên, vụ việc này vẫn là một đòn giáng nặng nề đối với Hạnh Lâm Đường.

Trước khi về, Từ Tĩnh trầm mặt gọi Trình Hiểu lại, lạnh giọng ra lệnh:
“Ngươi cử người điều tra tình hình gần đây của sáu người kia.

Xem họ đã gặp những ai, hoặc có nhận được khoản tiền nào không rõ nguồn gốc.”

Dù Diêu Thiếu Doãn rất nể mặt nàng, nhưng lời hứa không để nàng tham gia vào vụ án này chắc chắn sẽ không thay đổi.

Những thông tin này, nàng chỉ có thể tự mình điều tra.

Bận rộn cả buổi chiều ở cổng thành, khi Từ Tĩnh trở về, trời đã tối hẳn.

Nàng mệt mỏi bước xuống xe ngựa.

Trước khi về sân viện của mình, nàng ngập ngừng một lát, rồi quay sang hỏi người gác cổng:
“Lang quân đã về chưa?”

Người gác cổng lập tức đứng thẳng lưng, cung kính trả lời:
“Bẩm phu nhân, lang quân sáng sớm nay đã vào cung, đến giờ vẫn chưa về.”

Từ Tĩnh khẽ nhíu mày.

Nàng biết gần đây Tiêu Dật rất bận rộn.

Nhưng thường thì hắn chỉ bận rộn ở Hình Bộ, việc cả ngày đều ở trong cung quả thực rất hiếm thấy.

Chỉ là hiện giờ hắn không ở đây, nàng cũng không thể hỏi thêm, đành quay về viện nghỉ ngơi.

Suốt một ngày một đêm bôn ba trên đường, lại thêm buổi chiều bận rộn ở cổng thành, nàng thực sự mệt mỏi rã rời.

Đến cả Tiêu Hoài An, vốn rất hớn hở vì nàng đã trở về, cũng ngoan ngoãn không làm phiền.

Sau bữa tối cùng nàng, cậu liền tự giác về viện của mình.

Đêm khuya, Từ Tĩnh đang ngủ say, mơ hồ cảm nhận được có người cẩn thận leo lên giường.

Một mùi hương quen thuộc, thanh mát thoảng qua khiến nàng cảm thấy yên bình hơn.

Bàn tay nàng theo bản năng đưa ra, nắm lấy tay áo của người vừa đến, giọng nói ngái ngủ:
“Chàng về rồi…”

Người kia trầm giọng cười khẽ, cẩn thận gỡ tay nàng ra để tránh đè lên, sau khi nằm xuống cạnh nàng, liền nắm lấy tay nàng, đan mười ngón tay vào nhau, lòng bàn tay khẽ v**t v*.

Một tay khác vòng qua người nàng, kéo nàng vào lòng, dịu dàng nói:
“Ừ, ta về rồi.

Hôm nay nàng mệt lắm, ngủ đi.”

Từ Tĩnh thực ra có rất nhiều điều muốn hỏi hắn, nhưng nàng quả thật đã kiệt sức.

Trong sự an ủi của hơi thở và hơi ấm quen thuộc, chẳng mấy chốc nàng đã lại chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, khi nàng tỉnh dậy, chỗ nằm bên cạnh đã trống không.

Từ Tĩnh khẽ cau mày, trong lòng không khỏi có chút phiền muộn.

Từ sau năm mới, nàng và Tiêu Dật thường xuyên bận rộn cả ngày ngoài phủ.

Có những lúc nàng đi ngủ rồi hắn mới về, mà khi nàng tỉnh dậy thì hắn đã đi.

Hai người hiếm có cơ hội cùng ngồi xuống dùng một bữa cơm và trò chuyện.

Nàng thầm nghĩ, không biết trên đời có bao nhiêu cặp phu thê lại sống như họ.

Cứ tiếp tục thế này, đừng nói là muốn chào đón tiểu muội của Trường Tiếu, đến cả thời gian để vun đắp tình cảm phu thê cũng chẳng có.

Ý thức được suy nghĩ của mình đang đi xa, nàng vội vã kéo lại, xuống giường sửa soạn.

Dù nàng vẫn giữ được sự bình tĩnh như thường, nhưng Xuân Dương và những người khác lại không giấu được vẻ lo lắng.

Hạnh Lâm Đường Tây Kinh phân hiệu mà phu nhân dày công gây dựng lại bị buộc phải đóng cửa chỉnh đốn, hơn nữa danh tiếng chắc chắn sẽ chịu ảnh hưởng lớn.

Nghĩ đến đây, họ làm sao mà yên lòng nổi?

Chỉ có phu nhân là vẫn giữ được bình thản, tiếp tục làm những việc cần làm.

Thực ra, Từ Tĩnh cũng không phải không sốt ruột, nhưng có gấp gáp cũng vô ích.

Hiện tại, điều nàng có thể làm chỉ là chờ đợi Trình Hiểu gửi đến thông tin về sáu người kia.

Đến tận chiều, Trình Hiểu cuối cùng cũng bước nhanh vào, cung kính hành lễ:
“Phu nhân, tiểu nhân vừa nhận được tin từ người được phái đi điều tra sáu người kia.

Người của chúng ta không tìm thấy bất kỳ khoản thu nhập bất minh hay chi tiêu lớn nào gần đây của họ.

Bốn người mà Trình lang quân đưa tới Tây Kinh đã ở đây từ đầu tháng.

Trình lang quân thuê một viện nhỏ ở vùng ven Tây Kinh cho cả bốn người, nơi họ được an trí.

Ban ngày, họ bận rộn công việc ở Hạnh Lâm Đường, không có nhiều cơ hội tiếp xúc với người ngoài.

Điều này có thể được các hỏa kế trong Hạnh Lâm Đường làm chứng.

Buổi tối, họ về nhà nghỉ ngơi.

Vì không quen thuộc Tây Kinh, họ hầu như không ra ngoài, ngoại trừ Trương lang quân.

Hắn thích uống rượu, thường đến vài tửu quán gần đó.

Người của chúng ta đã hỏi các tiểu nhị ở đó, họ đều nói Trương lang quân thường đi một mình, thỉnh thoảng trò chuyện với vài khách quen trong quán.

Về phần Lý Thạch Hoành và Thi Văn Phong, do họ là người của Thiên Dật Quán, trước đây làm việc ở tổng quán.

Khoảng nửa tháng trước, họ được điều sang hỗ trợ Hạnh Lâm Đường.

Việc họ có tiếp xúc với người khả nghi hay không rất khó tra, vì cả hai đều tự thuê nhà tại Tây Kinh, được Chu gia chủ trợ cấp tiền thuê.

Sau khi về nhà vào buổi tối, hầu như không ai biết họ đã làm gì hoặc gặp ai.”

Nghe vậy, Từ Tĩnh không khỏi nhíu mày sâu hơn.

“Tự thuê nhà?”
 
Nương Tử Pháp Y Nhà Quyền Thần
Chương 397: Ai đáng nghi nhất?


Từ Tĩnh trầm ngâm một lúc, chậm rãi nói:
“Chẳng lẽ Chu đương gia chu cấp cho họ khoản trợ cấp thuê nhà rất cao sao?”

Nhưng nghĩ lại, khả năng đó không lớn.

Bất kỳ ai kinh doanh cũng đều nhắm đến lợi nhuận.

Thiên Dật Quán có rất nhiều hỏa kế, hơn một nửa trong số đó do Chu Khải mang từ An Bình huyện đến.

Nếu mỗi người đều nhận được một khoản trợ cấp lớn, không phải là Chu gia không thể chi trả, mà điều đó sẽ làm giảm đáng kể lợi nhuận.

Thông thường, chủ tiệm chỉ chu cấp một khoản trợ cấp hợp lý.

Hình thức thuê nhà cũng đa dạng, trợ cấp thuê nhà cho một người có thể không đủ, nhưng nếu vài người góp lại thuê một viện nhỏ thì có thể vừa đủ.

Nhưng theo lời Trình Hiểu, Lý Thạch Hoành và Thi Văn Phong về nhà mà không ai biết họ làm gì, điều này chứng tỏ họ không sống cùng với người quen.

Từ Tĩnh đoán:
“Có phải họ thuê phòng trọ ghép với người khác không?”

“Không phải.”

Trình Hiểu lắc đầu, đáp:
“Điểm này tiểu nhân cũng thấy rất kỳ lạ.

Cả hai đều thuê riêng một viện nhỏ, dạng một gian sân trước, tuy nằm ở rìa Tây Kinh nên tiền thuê không cao, nhưng họ vẫn phải tự chi trả ít nhất một nửa tiền thuê.

Chu đương gia nói, khoản trợ cấp của Thiên Dật Quán hoàn toàn hợp lý.

Trong số các hỏa kế từ An Bình huyện đến, chỉ có hai người này là sống xa xỉ như vậy.

Nhưng Chu đương gia không thấy có gì bất thường.

Ông giải thích rằng Lý Thạch Hoành là con trai độc nhất, được cha mẹ hết mực cưng chiều.

Cha hắn là quản sự phụ trách thu mua của tổng tiệm Thiên Dật Quán, mẹ hắn là người hầu thân cận bên mẫu thân của Chu đương gia.

Gia đình hắn dù tằn tiện nhưng không thiếu tiền, và cha mẹ hắn sẵn lòng để hắn tiêu pha thoải mái.

Tuy nhiên, Lý Thạch Hoành không quá xa xỉ, luôn có chừng mực, lại chăm chỉ làm việc.

Còn Thi Văn Phong tính tình rất cô độc, thường hành động một mình.

Cha hắn mở một tư thục ở An Bình huyện, rất nghiêm khắc, mong muốn hắn kế thừa tư thục.

Nhưng Thi Văn Phong không hứng thú với việc dạy học, từ nhỏ thường bất hòa với cha.

Hắn học trong tư thục của cha cùng các học trò khác, nên thường bị bắt nạt vì bị cha ưu ái.

Điều này khiến hắn ngày càng ít giao tiếp với người khác.

Sau này, khi cha hắn nhận ra tiểu đệ của Thi Văn Phong có năng khiếu hơn, ông chuyển hướng bồi dưỡng người em, còn Thi Văn Phong thì được tự do và đến Thiên Dật Quán làm việc.

Hắn đã tự thuê nhà khi còn ở An Bình huyện, nên sau khi đến Tây Kinh cũng sống riêng, điều này không khiến Chu đương gia bất ngờ.”

Từ Tĩnh gõ nhẹ ngón tay lên bàn, hỏi:
“Bình thường hai người họ ở Thiên Dật Quán làm những công việc gì?”

Trình Hiểu đáp:
“Lý Thạch Hoành chủ yếu phụ trách tiếp đón bệnh nhân.

Hắn nói năng khéo léo, biết dỗ dành, nên được nhiều bệnh nhân tin tưởng.

Còn Thi Văn Phong, nhờ biết chữ và tính toán, thường làm các công việc văn thư.”

Từ Tĩnh tiếp tục:
“Họ sống riêng, nhưng xung quanh chắc hẳn có hàng xóm.

Hàng xóm của họ nói gì không?”

“Người của chúng ta đã hỏi.

Hàng xóm của Lý Thạch Hoành nói rằng hắn rất thân thiện, mỗi lần gặp đều chào hỏi nhiệt tình.

Họ thường tặng hắn điểm tâm hoặc món ăn tự làm, và hắn cũng đáp lễ bằng cách mua đồ ngon mang tặng lại.

Mọi người đều thích hắn, nhận xét hắn là người hào phóng.

Còn Thi Văn Phong thì hoàn toàn ngược lại.

Hắn hầu như không giao tiếp với hàng xóm, thậm chí nếu có ai chủ động chào hỏi, hắn cũng lạnh nhạt.

Vì thế, hàng xóm không ưa hắn, thậm chí còn gọi hắn là ‘kẻ lập dị’.

Tuy nhiên, vì họ mới đến Tây Kinh vài tháng, hàng xóm cũng không biết nhiều về họ.

Chỉ biết rằng, cả hai rất ít khi tiếp khách tại nhà.”

Từ Tĩnh nhíu mày sâu hơn.

Trình Hiểu nhận ra điều gì đó, liền hỏi:
“Phu nhân cảm thấy, hai người này là đáng nghi nhất sao?”

Từ Tĩnh ngước mắt nhìn hắn, chậm rãi nói:
“Đúng.

Hung thủ hạ độc chỉ có thể vì hai động cơ: một là tư thù, hai là bị người khác sai khiến.

Sáu người này đều không phải nhân sự tạm thời.

Nếu là tư thù, như Trình lang quân nói, tại sao trước đây không hành động mà chờ đến bây giờ?

Khả năng tư thù không lớn, khả năng bị mua chuộc cao hơn nhiều.

An Hòa và ba người còn lại sống chung.

Nếu họ từng gặp ai hoặc làm điều gì mờ ám, rất khó giấu được.

Quan trọng nhất là, nếu hung thủ được thuê để làm việc này, ngươi nghĩ người thuê họ sẽ làm gì sau khi việc hoàn tất?”

Trình Hiểu sửng sốt, buột miệng đáp:
“Sẽ giết người diệt khẩu!”

Từ Tĩnh trầm giọng:
“Đúng vậy.

Người bị lợi ích mua chuộc phần lớn cũng sẽ vì lợi ích mà bán đứng kẻ thuê mình.

Loại người này, không thể để lại hậu họa.

Hơn nữa, kẻ đứng sau chắc chắn biết rõ mối quan hệ giữa ta và Hạnh Lâm Đường, cũng đoán được sau khi sự việc xảy ra, ta nhất định sẽ cùng quan phủ truy cứu tận cùng.”

Từ Tĩnh nghe vậy liền đứng dậy, giọng lạnh lùng:
“Thời gian gấp rút, ta không có nhã hứng chờ tên đứng sau lộ sơ hở.

Ta muốn… tự mình gặp hai người họ.”

Với những thông tin đã nắm được, nàng tin rằng thông qua cách thẩm vấn khéo léo, rất có thể sẽ thu được kết quả bất ngờ.

Trình Hiểu thoáng sững sờ, rồi hỏi ngay theo phản xạ:
“Phu nhân định gặp ai trước?”

Ánh mắt Từ Tĩnh trầm xuống:
“Gặp Thi Văn Phong trước.”

Người dễ bị mua chuộc, không vì tiền thì vì quyền.

Nhưng nếu vì tiền, rõ ràng Lý Thạch Hoành không thiếu.

Còn về quyền lực, cả hai đều thiếu thốn.

Tuy nhiên, Lý Thạch Hoành có cha mẹ đều làm việc ở Chu gia với chức vị không nhỏ.

Nếu hắn phản bội Chu gia để hãm hại Hạnh Lâm Đường, hành động đó chẳng khác nào làm tổn hại danh dự gia đình mình.

Điều này khiến hắn ít khả năng gây án hơn.

Còn Thi Văn Phong thì không bị ràng buộc bởi những mối quan hệ như vậy.

Xét từ những gì đã biết, khả năng Thi Văn Phong là kẻ hạ độc cao hơn cả.

Từ Tĩnh chuẩn bị ra ngoài tìm Thi Văn Phong thì Hướng Hữu bất ngờ bước nhanh tới, hành lễ rồi thưa:
“Phu nhân, lang quân nhờ tiểu nhân đến báo với phu nhân vài chuyện.”
 
Nương Tử Pháp Y Nhà Quyền Thần
Chương 398: Một nồi oan thiên giáng


Từ Tĩnh hơi sững lại.

Tiêu Dật cố ý để Hướng Hữu trở về báo chuyện, chắc chắn không phải việc nhỏ.

Nàng dừng bước, quay lại ngồi xuống ở tiểu sảnh, hỏi:
“Chuyện gì vậy?”

Hướng Hữu cung kính đáp:
“Lang quân nói, gần đây các tiết độ sứ khác của Đại Sở đều có dấu hiệu điều động binh lực ngầm.

Quân đội dưới quyền nhà họ Giang cũng liên tục có động tĩnh đáng ngờ.

Thánh thượng đã lệnh người âm thầm theo dõi Giang gia.

Lang quân nhắn phu nhân gần đây làm việc nhất định phải cẩn thận, đồng thời dặn tiểu nhân những ngày này phải luôn ở bên phu nhân.”

Nghe vậy, lòng Từ Tĩnh bất giác trầm xuống.

Giang gia… quả nhiên là đã ngồi không yên.

Cũng đúng.

Sau khi xác định thế lực bí ẩn âm mưu đoạt quyền xuất phát từ bốn gia tộc lớn của Đại Sở, Giang gia chắc hẳn đã nhận ra rằng Tiêu Dật cùng những người khác sớm muộn cũng sẽ lần ra họ.

Dù muốn chờ thời cơ chín muồi, Giang gia cũng không thể làm gì hơn.

Trước khi sự thật bị phơi bày, họ chỉ còn cách tìm cách phá vỡ thế cục.

Về phần Tiêu Dật, dù biết thế lực đó khả năng lớn thuộc về Giang gia, nhưng không có bằng chứng rõ ràng thì cũng không thể hành động tùy tiện.

Thế lực của Giang gia bao phủ cả triều đình lẫn quân đội Đại Sở, động đến họ chẳng khác nào động đến toàn bộ đại cục.

Chưa kể, Giang gia còn nắm trong tay Thiên Vũ Quân — một trong những đội quân mạnh nhất Đại Sở.

Chẳng trách Tiêu Dật gần đây lại bận rộn đến vậy.

Ngay cả trước khi nàng rời huyện An Bình, hắn đã cẩn thận cử Tiêu Hòa đến hộ tống nàng.

Thấy Từ Tĩnh trầm mặt không nói gì, Hướng Hữu ngừng lại một chút, rồi tiếp lời:
“Lang quân nhắn rằng, tình hình hiện tại vẫn nằm trong tầm kiểm soát của ngài và Thánh thượng.

Phu nhân không cần lo lắng quá, chỉ cần bảo vệ tốt bản thân.”

Nhưng ngay lúc này, Từ Tĩnh đột ngột đứng bật dậy, hít sâu một hơi rồi trầm giọng:
“Không đúng!”

Mọi người xung quanh đều giật mình, không hiểu nàng đột ngột nói vậy là có ý gì.

Từ Tĩnh sắc mặt càng thêm khó coi, đôi môi mím chặt.

Nàng bỗng lên tiếng:
“Trình Hiểu, lập tức phái người đến bắt giữ Lâm Thành Chiếu!”

Trình Hiểu ngẩn ra, vội vàng nói:
“Nhưng thưa phu nhân, chúng ta không có quyền và cũng không có lý do để bắt người…”

“Quyền và lý do sẽ tính sau!”

Từ Tĩnh cứng rắn, lạnh lùng nói:
“Nếu không bắt hắn ngay bây giờ, hắn sẽ chạy mất!”

Trình Hiểu lập tức không dám nói thêm, chỉ đáp lời rồi nhanh chóng rời đi.

Từ Tĩnh xoay người bước nhanh ra ngoài, ra lệnh:
“Những người khác, theo ta đến nhà Thi Văn Phong ngay lập tức!”

Có một chuyện, nàng đã hoàn toàn sai lầm — sai lầm nghiêm trọng.

Lẽ ra nàng phải nhận ra điều này từ sớm!

Tuy nhiên, khi Từ Tĩnh đến nhà Thi Văn Phong, nàng phát hiện Diêu Thiếu Doãn đã dẫn theo một nhóm người, đứng trước cửa chuẩn bị tiến vào.

Nhận ra điều không ổn, nàng vội chạy tới hỏi:
“Diêu Thiếu Doãn, đã xảy ra chuyện gì?”

Diêu Thiếu Doãn thoáng khựng lại, ngạc nhiên nhìn nàng, rồi hỏi:
“Từ nương tử, sao nàng lại đến đây?”

Từ Tĩnh không chần chừ, nói thẳng:
“Ta đã điều tra ra, trong số sáu người kia, người có khả năng hạ độc nhất chính là Thi Văn Phong.”

Nghe vậy, sắc mặt Diêu Thiếu Doãn trở nên nghiêm trọng.

Một lát sau, ông trầm giọng nói:
“Rất không may, ta cũng nghĩ như vậy.

Nhưng khi phái người đến đây tìm Thi Văn Phong để hỏi chuyện, mới phát hiện hắn đã biến mất.”

“Biến mất?”

Từ Tĩnh nhíu chặt mày.

Diêu Thiếu Doãn giải thích nhanh:
“Hôm qua, người của phủ nha đã tận mắt thấy Thi Văn Phong trở về nhà.

Sau đó, ta để lại hai nha dịch canh gác xung quanh nhà hắn.

Đến tận trưa nay, họ vẫn không thấy Thi Văn Phong rời khỏi nhà, nên cho rằng hắn vẫn ở trong đó.

Không ngờ, chiều nay, khi người của ta đến để hỏi một số việc, họ gõ cửa mãi không ai trả lời.

Nghi ngờ có điều bất thường, họ phá cửa xông vào, mới phát hiện hắn đã không còn trong nhà!”

Từ Tĩnh cố gắng giữ bình tĩnh, hỏi:
“Hắn có thể đã lợi dụng lúc không ai chú ý để trốn thoát?”

Diêu Thiếu Doãn lắc đầu:
“Chuyện đó không thể xảy ra.

Căn nhà hắn thuê rất nhỏ, chỉ có hai lối ra: một cánh cửa chính dẫn ra con hẻm hẹp chỉ đủ cho hai người đi ngang, và một cửa sau cũng tương tự.

Ta đã cho một người canh cửa trước, một người canh cửa sau, rất chắc chắn rằng hắn không rời đi qua hai lối này.

Quan trọng hơn, người của ta vừa báo rằng, trong phòng ngủ của Thi Văn Phong, họ tìm thấy một lối đi bí mật dẫn thẳng đến một ngôi miếu thổ địa bỏ hoang ở gần đó.”

“Địa đạo?!”

Trình Hiểu kinh ngạc thốt lên:
“Sao có thể?

Tiểu nhân nhớ rõ, Thi Văn Phong chỉ được điều đến Tây Kinh vào giữa tháng Mười.

Lẽ nào trong chưa đầy năm tháng, hắn đã đào được một địa đạo như vậy?

Hơn nữa, chẳng lẽ hắn từ trước đã biết mình sẽ phải làm chuyện hạ độc, nên sớm đào sẵn địa đạo để dùng?”

Nhưng giữa tháng Mười, phu nhân còn chưa có ý định tranh giành quyền cung cấp thuốc cho quân đội với nhà họ Lâm.

Lúc đó, thậm chí họ còn chưa biết thế lực đứng sau là nhà họ Giang!

Từ Tĩnh im lặng một lúc, rồi cười nhạt:
“Nếu như địa đạo này vốn đã có từ trước thì sao?”

Nếu địa đạo đã tồn tại, thì việc Thi Văn Phong thuê căn nhà này không phải ngẫu nhiên.

Trình Hiểu bàng hoàng nhìn phu nhân của mình.

Phu nhân đang ám chỉ rằng, Thi Văn Phong còn có đồng đảng?

Hơn nữa, hắn và đồng đảng đã sớm lên kế hoạch hãm hại Hạnh Lâm Đường?

Từ Tĩnh không nói gì thêm, chỉ ra lệnh:
“Đi xem địa đạo đó thế nào đã.”

Địa đạo quả thực nằm trong phòng ngủ, được giấu dưới một giá sách.

Lối đi chỉ đủ cho một người qua, mất khoảng hai khắc để đến được cửa ra, dẫn tới một ngôi miếu thổ địa bỏ hoang.

Diêu Thiếu Doãn phái vài nha dịch đi dọc theo địa đạo, khi họ quay lại, trên mặt đầy vẻ nghiêm trọng.

Một nha dịch báo cáo:
“Trong địa đạo có rất nhiều ván và thanh gỗ dùng để gia cố.

Tiểu nhân quan sát thấy, nhiều ván gỗ đã mục, có dấu hiệu cũ kỹ.

Địa đạo này không phải mới được đào, ít nhất đã tồn tại hai, ba năm.”

Nghe vậy, mọi người xung quanh đều sửng sốt, ngoại trừ Từ Tĩnh.

Sắc mặt nàng càng thêm âm trầm, rõ ràng không hề bất ngờ trước kết quả này.

Diêu Thiếu Doãn thốt lên:
“Chẳng lẽ… địa đạo này là do chủ nhà trước đào?”

Ông định sai người mời chủ nhà đến hỏi chuyện, nhưng Từ Tĩnh lại bật cười nhạt, rồi nói:
“Ta có thể đoán được ai đã đào địa đạo này và kẻ đứng sau Thi Văn Phong là ai.”

Diêu Thiếu Doãn giật mình, vội quay sang nhìn nàng đầy kinh ngạc.

Từ Tĩnh không trả lời, chỉ quay sang Trình Hiểu hỏi:
“Người ta sai ngươi đi bắt đã bắt được chưa?”

Trình Hiểu ngẩn ra, đáp:
“Tiểu nhân sẽ lập tức cử người xem xét.”

Từ Tĩnh gật đầu, lạnh nhạt nói:
“Nếu đã bắt được, không cần đưa tới đây.

Hãy giải thẳng đến Tây Kinh phủ nha.”

Nửa canh giờ sau, trong đại sảnh Tây Kinh phủ nha, Từ Tĩnh và Diêu Thiếu Doãn cùng nhìn Lâm Thành Chiếu bị áp giải đến trước mặt.

Diêu Thiếu Doãn kinh ngạc hỏi:
“Từ nương tử, chuyện này… là thế nào?”

Từ Tĩnh không đáp, chỉ quay sang nha dịch áp giải Lâm Thành Chiếu, nói:
“Tháo miếng giẻ trong miệng hắn ra.”

Giẻ vừa được gỡ, Lâm Thành Chiếu với đôi mắt đỏ ngầu lập tức nghiến răng hét lớn:
“Từ Tĩnh!

Ngươi tưởng ngươi là ai?

Ngươi lấy quyền gì mà bắt ta?

Ngươi có tin ta…”

Chưa để hắn nói hết, Từ Tĩnh đã thản nhiên đáp:
“Không phải ta bắt ngươi.

Việc hôm qua có độc trong thuốc thang mà Hạnh Lâm Đường phát cho lưu dân, ngươi hẳn đã biết?

Bắt ngươi tới đây là để phối hợp điều tra vụ án.”

Nói xong, nàng quay đầu nhìn Diêu Thiếu Doãn, ánh mắt đầy ẩn ý.

Diêu Thiếu Doãn chớp mắt, hiểu ý, lập tức tiếp lời:
“Đúng vậy, người bắt ngươi là ta.

Chỉ là ta bận việc nên nhờ Từ nương tử hỗ trợ đưa ngươi đến đây.”

Lâm Thành Chiếu trợn tròn mắt, kinh hoàng không dám tin rằng chính phủ nha đã ra tay bắt mình.

Diêu Thiếu Doãn, sợ hắn kịp hiểu ra điều gì, liền nghiêm giọng hỏi:
“Lâm gia chủ, trưa nay, Thi Văn Phong — kẻ tình nghi hạ độc lớn nhất — đột nhiên biến mất.

Chúng ta tìm thấy một địa đạo trong nhà hắn, dẫn đến một ngôi miếu bỏ hoang.

Ta đoán không nhầm, Thi Văn Phong… là người của ngươi, đúng không?”

Dù chưa rõ ân oán giữa Lâm gia và Chu gia, cũng như lý do địa đạo tồn tại, nhưng Diêu Thiếu Doãn đã nhận ra: việc Lâm Thành Chiếu bị đưa đến đây chắc chắn có liên quan đến vụ án.

Lâm Thành Chiếu run rẩy, ánh mắt đầy thù hận nhìn Từ Tĩnh.

Biết không thể giấu được nữa, hắn nghiến răng thú nhận:
“Phải, Thi Văn Phong là người của ta.

Ta đã mua chuộc hắn từ hai năm trước.

Hắn căm ghét cha mình, muốn lập công để cha phải nhìn bằng con mắt khác.

Mua chuộc hắn không khó.

Họ Chu cài người vào Quảng Minh Đường của ta, ta cũng trả lại một chiêu!

Ta để Thi Văn Phong sống ở căn nhà đó cũng là ý của ta.

Lâm gia ta cắm rễ ở Tây Kinh bao năm, tất nhiên có vài thủ đoạn để bảo vệ mình.

Khi Chu gia đột nhiên mở lại phân hiệu Thiên Dật Quán ở Tây Kinh, rõ ràng là cố ý làm khó dễ ta.

Ta cho Thi Văn Phong sống ở đó, chỉ là phòng ngừa bất trắc, không ngờ lại đến ngày phải dùng đến hắn.

Nhưng vụ hạ độc này, ta thật sự không biết gì cả!

Người ra lệnh cho hắn hạ độc không phải ta!

Ta cũng không biết tại sao hắn lại làm ra chuyện như vậy!”
 
Nương Tử Pháp Y Nhà Quyền Thần
Chương 399: Lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó lọt


Diêu Thiếu Doãn thoáng sửng sốt.

Lâm Thành Chiếu thừa nhận Thi Văn Phong là người của hắn, nhưng lại khăng khăng rằng việc hạ độc không phải do hắn sai khiến.

Người bình thường nghe xong, đều sẽ nghĩ rằng hắn đang ngụy biện.

Một nha dịch đứng bên cạnh hắn lập tức lớn tiếng:
“Lâm đương gia, ngươi xem chúng ta là kẻ ngốc sao?

Ngươi muốn nói rằng là người khác tìm đến Thi Văn Phong, mua chuộc hắn để hạ độc?

Người đó ngẫu nhiên lại trùng hợp tìm đúng người của ngươi sao?

Thiên hạ làm gì có chuyện trùng hợp đến mức ấy!”

Sắc mặt Lâm Thành Chiếu tái nhợt, cắn răng nói:
“Thật sự không phải ta…”

“Quả thực không phải hắn.”

Một giọng nữ trong trẻo, lạnh lùng vang lên, mọi người có mặt lập tức kinh ngạc quay sang nhìn Từ Nương Tử vừa mở miệng, nhất thời ngỡ rằng mình nghe nhầm.

Từ Nương Tử dừng lại một chút, tiếp lời:
“Kẻ sai khiến Thi Văn Phong hạ độc, quả thực không phải hắn.”

Diêu Thiếu Doãn khẽ nhíu mày:
“Từ nương tử, nếu nàng cảm thấy Lâm đương gia không phải là kẻ đứng sau màn, vậy tại sao lại… khụ khụ… trước đó lại bảo bản quan rằng hắn có nhiều nghi vấn, để bản quan ra lệnh bắt giữ hắn?”

Ông vốn tưởng rằng, người ít tin lời Lâm Thành Chiếu nhất tại đây chính là Từ Nương Tử.

Nếu không, nàng sao có thể bất chấp mọi thứ, thậm chí không đợi y phê chuẩn mà đã dẫn người đến bắt hắn?

Từ Nương Tử khẽ nhếch môi, nói:
“Ai nói, lý do ta khuyên bắt Lâm đương gia là vì vụ án của Thi Văn Phong?”

Diêu Thiếu Doãn ngẩn người.

Lâm Thành Chiếu dường như nhận ra điều gì đó, thân thể bắt đầu run rẩy, ánh mắt tuyệt vọng cầu xin nhìn Từ Nương Tử.

Nhưng nàng không thèm nhìn hắn, lạnh lùng nói:
“Trình Hiểu vừa nói với ta, khi người của ta đến bắt Lâm đương gia, hắn đã thu dọn xong đồ đạc, dẫn theo gia đình chuẩn bị trốn khỏi kinh thành.

Nếu chậm một bước, hắn đã bỏ chạy.

Chỉ vì ra lệnh cho Thi Văn Phong hạ độc vào thuốc của Hạnh Lâm Đường, hắn không cần phải hoảng loạn đến mức dẫn cả nhà trốn chạy như vậy.

Huống chi, lúc đó phủ nha thậm chí còn chưa tìm ra kẻ hạ độc là ai.

Hắn chạy trốn không phải vì chuyện hạ độc, mà là vì một tội ác kinh thiên động địa khác.

Hai mươi bốn năm trước, trận dịch bệnh kinh hoàng bao trùm ba châu lân cận Tây Kinh, chính là do hắn gây ra!”

Lời của Từ Nương Tử vừa dứt, Lâm Thành Chiếu, người vốn trông như đã tuyệt vọng, đột nhiên hét lên như phát điên:
“Ta không có!

Ngươi đang vu khống ta!

Ta sẽ giết ngươi!

Giết ngươi!”

Từ Nương Tử chỉ nhếch môi cười nhạt, ánh mắt đầy chế giễu:
“Lâm Thành Chiếu, nếu không phải vì biết mình không còn cơ hội xoay chuyển tình thế, ngươi làm sao lại bỏ mặc cơ nghiệp lớn như vậy để bỏ trốn chứ?

Năm xưa, Chu Thuận Tích, kẻ từng trợ giúp ngươi gây nên tội ác này, đã khai nhận toàn bộ.

Hắn nói, khi đó ngươi mang trong mình dã tâm ngút trời, không cam lòng để Quảng Minh Đường chỉ là một y quán nhỏ bé không ai biết đến.

Vì thế, ngươi mua chuộc mấy người làm công trong các cửa hàng gạo ở ba châu năm đó, để họ bỏ độc vào gạo.

Những dân chúng vô tội ăn phải gạo độc bị ngộ độc thực phẩm.

Nhưng vì số người bị ngộ độc quá nhiều cùng lúc, nên mọi người lầm tưởng đó là một trận dịch bệnh đáng sợ.

Kẻ gây ra dịch bệnh chính là ngươi, nên chỉ có ngươi mới biết cách chữa trị căn bệnh ấy.

Nhờ vậy, ngươi đã chế ra thuốc đặc trị, nhận lấy danh vọng và hào quang không ai sánh bằng, để Quảng Minh Đường trong vài năm ngắn ngủi trở thành một trong những y quán lớn nhất Đại Sở.

Những người làm công ở mấy cửa hàng gạo năm đó, ngươi tất nhiên không để ai sống sót.

Tuy nhiên, Chu Thuận Tích và Dương Thiệu không ngu ngốc.

Họ nhìn thấy kết cục của những kẻ đó, tự nhiên nảy sinh lo lắng rằng rồi sẽ đến lượt mình.

Vì vậy, họ lén giữ lại vài bức thư liên lạc giữa ngươi và những người làm công kia, phòng trường hợp ngươi muốn diệt khẩu, họ cũng có thứ để bảo vệ bản thân.

Những năm qua, ngươi đem sự lo ngại và ác ý đối với họ giấu kín trong lòng, giả vờ là một ông chủ nhân từ, khoan dung, thậm chí có phần nhu nhược, khiến họ mất cảnh giác.

Vì thế, Dương Thiệu mới dễ dàng trúng kế của ngươi, bị sát thủ mà ngươi mua chuộc gi.ết ch.ết, thậm chí còn chưa kịp lấy ra lá bài hộ mệnh đã cất giữ bấy lâu!”

Theo từng lời của Từ Nương Tử, sắc mặt Lâm Thành Chiếu ngày càng khó coi, tóc mai hai bên đã ướt đẫm mồ hôi.

Hắn run rẩy dữ dội như sắp gục ngã bất cứ lúc nào, nhưng lại không thể thốt ra lời phản bác, chỉ lặp đi lặp lại hai chữ:
“Không đúng… không đúng…”

Phủ nha im lặng như tờ sau khi Từ Nương Tử tiết lộ rằng trận dịch bệnh đáng sợ và quỷ dị hai mươi bốn năm trước là do chính tay Lâm Thành Chiếu gây ra.

Tất cả mọi người đều mở to mắt nhìn nàng, sự kinh ngạc khiến họ phải mất một lúc lâu mới dần tiêu hóa được những lời chấn động này.

Trời đất!

Ai mà ngờ được, một vụ án hạ độc không lớn không nhỏ lại có thể liên quan đến trận dịch bệnh kinh hoàng từng làm chấn động Đại Sở hai mươi bốn năm trước?

Từ Nương Tử thấy Lâm Thành Chiếu vẫn còn một chút tự biết điều, không tiếp tục phản bác vô nghĩa, lạnh lùng cười khẩy, nói:
“Chu Thuận Tích sau khi chứng kiến Dương Thiệu bị ngươi tàn nhẫn sát hại, hiểu rằng dù mình có giữ lại những bức thư từ năm đó cũng không chắc bảo vệ được mạng sống.

Vì vậy, hắn đã không giấu diếm điều gì, kể toàn bộ sự thật của năm đó cho chúng ta, và giao nộp tất cả những bức thư mà hắn lén giữ lại.

Hôm nay, ta đã cho người dẫn Chu Thuận Tích cùng những bức thư đó đến đây.

Một lát nữa, ta sẽ giao tất cả cùng ngươi cho phủ nha Tây Kinh xử lý.

Lâm Thành Chiếu lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó lọt.

Những tội ác mà ngươi đã gây ra năm đó, bây giờ là lúc phải trả giá!”

Lời nói mạnh mẽ và dứt khoát của Từ Nương Tử vừa dứt, Lâm Thành Chiếu lập tức như bị rút hết toàn bộ sức lực, ngã gục xuống đất, thân thể mềm nhũn, chẳng khác nào một vũng bùn vô hồn.

Diêu Thiếu Doãn lúc này mới phản ứng lại, hai tay không tự chủ siết chặt thành nắm đấm, đôi mắt đỏ lên, giận dữ nhìn chằm chằm Lâm Thành Chiếu:
“Hóa ra, trận dịch bệnh năm đó, lại là do ngươi gây ra!”

Năm ấy, ba châu xảy ra dịch bệnh đều nằm gần Tây Kinh, mà quê nhà của Diêu Thiếu Doãn lại nằm ngay trong số đó.

Đại huynh và đại tẩu của ông đã mất trong trận dịch bệnh ấy.

Khi ấy, ông đang ở một châu khác theo học, tình cờ thoát khỏi thảm kịch đó.

Nhưng ông không thể ngờ rằng, cái chết của đại huynh và đại tẩu không phải do dịch bệnh, mà là bị người ta hại chết!

Hung thủ giết người, giờ phút này, lại đang ở ngay trước mặt ông!

Diêu Thiếu Doãn nghiến răng đến mức lợi tê dại, trong lòng tràn ngập oán hận, chỉ muốn lập tức xông lên, đem kẻ chủ mưu này băm thành ngàn mảnh.

Nhưng mãi đến khi hàm răng cắn đau nhói, ông mới miễn cưỡng lấy lại được chút lý trí.

Ông hít sâu một hơi, giọng run rẩy:
“Chuyện này, bản quan đã rõ.

Lát nữa, bản quan sẽ đi bẩm báo với Giang Triệu Doãn, nhất định phải điều tra lại toàn bộ sự thật về trận dịch bệnh hai mươi bốn năm trước!”

Nói đến đây, dường như chợt nghĩ đến điều gì, ông quay sang nhìn Từ Nương Tử, giọng khàn khàn hỏi:
“Từ nương tử, nàng đã biết chuyện này từ bao giờ?

Khi nào thì phát hiện ra trận dịch bệnh năm đó là do hắn gây nên?”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back