Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Nương Tử Pháp Y Nhà Quyền Thần

Nương Tử Pháp Y Nhà Quyền Thần
Chương 390: Quá mạnh tay rồi


Từ Tĩnh hơi ngẩn người, ánh mắt mang theo vài phần nghi hoặc nhìn Tiêu Hòa.

Chỉ thấy hắn cuối cùng cũng ngồi thẳng dậy, nói:
“Ta là nhận lệnh của Nghiễn Từ và thánh thượng, đặc biệt mang người tới bảo vệ muội.

Muội vừa rời Tây Kinh không lâu, Nghiễn Từ đã vào cung cầu xin thánh thượng, phái người đến An Bình bảo hộ muội.

Chuyện muội điều tra lần này liên quan đến sự sống còn của Lâm gia.

Nếu Giang gia cũng nhúng tay vào, chỉ dựa vào vài thị vệ bên cạnh muội thì xa xa không đủ.

Dĩ nhiên Nghiễn Từ muốn đích thân tới đây, nhưng hắn còn cả đống chuyện trên vai, không thể muốn đi là đi được.”

Từ khi xác nhận thế lực đứng sau khả năng cao là Giang gia, Tiêu Dật vẫn luôn điều tra vụ này.

Qua năm mới, cả vợ chồng họ đều bận hơn ai hết.

Từ Tĩnh cũng không ngờ, Tiêu Dật lại tự mình cầu xin thánh thượng phái người đến bảo vệ nàng.

Dù sao, ai có thể nghĩ rằng chuyến đi An Bình lần này của nàng lại thu hoạch lớn đến vậy?

Ngay cả bản thân nàng cũng chỉ định tới thăm dò tình hình mà thôi.

Nàng nhướng mày, vẻ mặt đầy thấu hiểu nhìn Tiêu Hòa:
“Vậy nên, huynh liền tự đề cử bản thân?

Huynh nhiệt tình như thế, chẳng lẽ ý đồ không chỉ đơn giản là bảo vệ ta?”

Tiêu Hòa cũng rất thẳng thắn:
“Ta tự đề cử quả thật cũng vì Khinh Vân.

Nàng vừa gặp phải chuyện như vậy, ta không yên tâm.”

“Chuyện như vậy” tất nhiên ám chỉ việc hôn sự với Tôn gia tan vỡ.

Từ Tĩnh bình thản nói:
“Nếu ta không đoán sai, người báo cho Thiếu Hoa biết Tôn gia Tam Lang có vấn đề chính là huynh, đúng không?”

Khang mụ mụ từng nói rằng huynh đệ nhà Thiếu Hoa phát hiện manh mối rồi báo lại.

Nhưng với sự kín kẽ của Tôn phu nhân, ngay cả Tống phu nhân cũng bị che mắt, thì người ngoài sao có thể dễ dàng phát hiện?

Trừ phi, có ai đó luôn âm thầm để ý mọi động tĩnh của Tôn gia.

Tiêu Hòa không nhịn được bật cười nhạt:
“May mà Nghiễn Từ luôn làm việc quang minh chính đại.

Nếu hắn có gì mờ ám, chỉ sợ sẽ bị muội vạch trần ngay tại chỗ.”

Từ Tĩnh liếc hắn một cái, nói rõ ràng là chuyện của hắn, sao lại kéo sang chuyện giữa nàng và Tiêu Dật?

Nàng dứt khoát đi thẳng vào vấn đề:
“Chuyện giữa ta và Nghiễn Từ không cần huynh lo.

Huynh nên bận tâm chuyện của mình đi.

Tống nhị nương là một nữ tử tốt, nếu huynh thật lòng thích nàng, thì mau nắm bắt cơ hội.

Nay Tôn Tam Lang đã không còn, ai biết sau này có xuất hiện Tôn Tứ Lang hay Tôn Ngũ Lang nữa không.”

Tiêu Hòa im lặng hồi lâu, nụ cười bên khóe môi mang theo chút đắng chát:
“Muội nghĩ ta không cố gắng sao?”

Nhưng người ta vốn không nhìn hắn, hắn có thể làm gì?

Hắn không nỡ ép buộc nàng, càng không nỡ làm tổn thương nàng.

Thời khắc tuyệt vọng nhất, hắn thậm chí từng nghĩ rằng, nếu nàng thật sự muốn gả cho người khác, hắn sẽ giống như trước đây, lặng lẽ ở bên bảo vệ nàng.

Chỉ cần nàng hạnh phúc, vui vẻ, hắn cũng chẳng còn gì nuối tiếc.

Từ Tĩnh: “…”

Nàng vốn chẳng có bao nhiêu kinh nghiệm về tình cảm, càng chưa từng nếm trải cảm giác “cầu mà không được”.

Trong chốc lát, nàng không biết phải an ủi Tiêu Hòa thế nào.

Tiêu Hòa khẽ đưa tay xoa nhẹ lên trán, chủ động đổi đề tài:
“Ta nghe nói muội định ngày kia quay về Tây Kinh.

Nếu được, ta khuyên muội nên về sớm hơn.

Hôm qua y quán ở Tây Kinh của muội chính thức khai trương.

Sáng nay ta nhận được tin từ Tây Kinh, nói rằng gần như cả nửa Tây Kinh đều vì y quán của muội mà phát cuồng.

Hôm qua, hàng người xếp trước y quán chờ khám bệnh và mua thuốc đã kéo dài đến tận cửa Bắc.

Người đến xem náo nhiệt còn khiến đường Huyền Vũ chật như nêm cối.

Phủ nha Tây Kinh lo sợ xảy ra sự cố, còn phải cử người tới duy trì trật tự.

Đãi ngộ như thế, ở Tây Kinh, e là chẳng cửa tiệm nào bì được.”

Những việc này, Trình Hiển Bạch đã phái người báo cho nàng từ hôm qua.

Thú thật, Từ Tĩnh đoán rằng Hạnh Lâm Đường khai trương sẽ rất nhộn nhịp, nhưng không ngờ lại náo động đến mức này.

Từ Tĩnh bất giác bật cười, trong lòng thầm nghĩ quả thực nàng đã hơi “dùng sức quá mạnh” khi chuẩn bị cho ngày khai trương của Hạnh Lâm Đường.

Nàng nói với vẻ bất đắc dĩ:

“Ta đã hứa với Chu Thuận Tích cho hắn hai ngày để thu xếp chuyện gia đình.

Dù muốn sớm quay lại Tây Kinh, ta cũng không thể.”

Chu Thuận Tích là một nhân chứng quan trọng.

Từ Tĩnh không yên tâm để hắn ở lại đây một mình, nhất định phải tự mình giám sát.

“Hiện tại người đến đông như vậy là vì Hạnh Lâm Đường tổ chức ba ngày khám bệnh miễn phí.

Ta đã gửi thư cho Chu gia chủ, bảo họ tại Thiên Dật Quán cũng mở một điểm khám miễn phí để chia bớt dòng người bên ta.

Đồng thời, ta cũng yêu cầu Trình Lang Quân sớm đưa người ra ngoài thành, phát thuốc phòng dịch bệnh cho dân chúng.

Việc này vốn định làm sau ba ngày, nhưng để giảm bớt áp lực hiện tại, chỉ có thể đẩy lên trước.”

Tiêu Hòa lắc đầu, ánh mắt sắc sảo hơn:
“Muội hẳn hiểu, điều ta lo không phải là việc y quán của ngươi quá đông, mà là những kẻ có thể bị sự việc này kích động.

Cây lớn thường đón gió lớn.

Huống hồ, chúng ta vốn dĩ đang đối mặt với một kẻ địch vừa mạnh vừa nguy hiểm.

Kể từ khi hoàng thượng tuyên bố sẽ chọn giữa Hạnh Lâm Đường và Quảng Minh Đường để phụ trách cung cấp thuốc cho quân đội, Giang gia vẫn chưa có hành động gì rõ rệt.

Điều đó vốn rất bất thường.”

Tiêu Hòa nhấn mạnh:
“Lâm Thành Chiếu tuy có hành động, nhưng quá vội vàng, nên trở thành kẻ tự tay dâng nhược điểm cho muội.

Còn Giang gia, càng im lặng càng đáng sợ.”

Ánh mắt Từ Tĩnh trầm xuống.

Nàng hiểu rõ ý của Tiêu Hòa.

Việc bọn họ ngang nhiên chen vào chuyện này chắc chắn khiến người thường cũng khó chịu, huống hồ là Giang gia.

Tuy nàng từng giúp họ tìm ra hung thủ sát hại Giang Tam Nương, nhưng không có nghĩa họ sẵn lòng nhường cơ hội quý giá này cho nàng.

Nếu Giang gia thực sự mang dã tâm phản nghịch, chuyện này với họ mang ý nghĩa sống còn, không thể không để tâm.

Việc họ án binh bất động, khả năng cao là đang quan sát, muốn xem Từ Tĩnh và đồng minh định làm gì, sẽ dùng cách nào để đánh bại họ.

Hiện tại, chi nhánh Hạnh Lâm Đường ở Tây Kinh thành công vượt ngoài mong đợi, các y quán khác ở Tây Kinh chắc chắn không ngồi yên, chưa kể đến Giang gia.

Nếu không đoán sai, Giang gia rất nhanh sẽ có hành động.

Nếu không, Quảng Minh Đường gần như không còn cơ hội chiến thắng.

Từ Tĩnh suy nghĩ một lát, khẽ thở dài:
“Có gấp cũng chỉ có thể đi sau ngày mai.

Khi đó ta sẽ cố gắng rút ngắn hành trình.

Tây Kinh còn có Nghiễn Từ trấn thủ, trong ngắn hạn chắc sẽ không xảy ra chuyện lớn.”

Nói xong, nàng nhìn Tiêu Hòa, mỉm cười đề nghị:
“Huynh mấy ngày nay ở đâu?

Nếu chưa tìm được nơi nghỉ, nhà ta có phòng trống, hay là ở lại đây đi?”

Tiêu Hòa chỉ cười nhạt:
“Không cần đâu.

Nếu ta ở lại, e rằng có người sẽ không vui.”

Dứt lời, hắn đứng dậy, chắp tay nói:
“Nếu không còn việc gì, ta xin cáo từ.

Việc ta tới đây, không cần nhắc với Khinh Vân.”

Từ Tĩnh nhìn hắn, đột nhiên hỏi:
“Nếu huynh và Tống nhị nương tính là thanh mai trúc mã, vậy huynh có biết chuyện nàng ấy viết… thoại bản không?”
 
Nương Tử Pháp Y Nhà Quyền Thần
Chương 391: Chiếc nồi “mồm nhanh hơn não”


Tiêu Hòa nghe vậy, khẽ cười thấp giọng:
“Ngay cả chuyện này muội cũng biết?

Xem ra Khinh Vân thật sự rất quý mến muội.”

Từ Tĩnh hơi nhướng mày, rồi nghe Tiêu Hòa kể với vẻ mặt hoài niệm:
“Có lẽ muội sẽ thấy ngạc nhiên.

Nhìn Khinh Vân là một nữ tử dịu dàng, đoan trang, nhưng thực ra nàng rất thích đọc thoại bản.

Ta quen biết Khinh Vân khi nàng mới tám tuổi, là lần đầu tiên Tống Tế Tửu dẫn nàng vào cung.

Hôm đó, nàng dường như đang giận dỗi điều gì, ngồi một mình ở góc, cầm một cuốn ‘Luận Ngữ’ đọc mà chẳng thèm để ý đến ai.”

Tiêu Hòa mỉm cười hồi tưởng:
“Ngày ấy, thái tử bệ hạ còn nhỏ, lại lười biếng không hoàn thành bài tập do Tống Tế Tửu giao.

Tống Tế Tửu nổi giận, mắng thái tử và Nghiễn Từ—kẻ đồng lõa của thái tử—một trận tơi bời, rồi bắt cả hai đứng phạt nửa canh giờ ngoài sân, trên tay còn phải cầm sách.”

Hắn nhướng mày, cười nhẹ:
“Ta, người duy nhất không bị phạt, thì nhàn rỗi không có việc gì làm.

Không biết sao lúc đó ta lại chú ý đến Khinh Vân, cứ nhìn nàng mãi.”

Khi ấy, Tiêu Hòa vẫn chưa có nhiều tâm tư phức tạp.

Hắn chỉ đơn giản thấy tiểu thư nhà Tống rất đáng yêu, như một đứa trẻ điêu khắc từ ngọc, khuôn mặt tròn trịa, mềm mại, trắng hồng.

Vì đang giận dỗi nên nàng phồng má, trông chẳng khác nào một quả cầu tuyết nhỏ trong ngày đông.

Dáng vẻ ấy làm Tiêu Hòa buồn chán nảy ra ý xấu.

Hắn nghĩ, một tiểu cô nương tám tuổi mà đọc ‘Luận Ngữ’ hẳn cũng chán chẳng kém gì mình.

Hắn cứ thế thản nhiên ngắm nàng, bất chấp phép tắc, nghĩ rằng nàng sẽ hiểu và thông cảm.

Nhưng chẳng mấy chốc, hắn nhận ra khuôn mặt nàng càng lúc càng đỏ, đôi mắt như hai viên ngọc lưu ly đảo nhanh, đầy vẻ bối rối.

Đúng lúc Tiêu Hòa ngáp đến lần thứ ba, đang nghĩ có khi lần sau mình cũng lười làm bài để được phạt đứng cùng mọi người, thì nàng bất ngờ đứng phắt dậy.

Nàng quay đầu nhìn thẳng vào hắn, mặt đỏ bừng như quả táo chín, nói với giọng ấm ức:
“Ngươi… ngươi phát hiện ra rồi phải không?”

Tiêu Hòa sững sờ, nhướng một bên mày, khó hiểu nhìn nàng.

“Ngươi… ngươi đừng giả vờ nữa!

Ngươi cứ nhìn ta chằm chằm, chắc chắn là đã biết rồi!”

Nàng siết chặt cuốn ‘Luận Ngữ’ trong tay, như thể muốn bóp nát nó.

Nàng cắn môi, lí nhí:
“Ta… ta vốn không đọc loại sách này.

Chỉ là mấy ngày trước, ta vô tình thấy biểu tỷ đang đọc một cuốn sách.

Hỏi thử, tỷ ấy lại nổi giận, nói rằng chuyện này không liên quan gì đến trẻ con, bảo ta đừng xen vào.

Sau đó, mỗi lần gặp ta, tỷ ấy đều lạnh mặt, còn hung dữ hỏi ta có tiết lộ chuyện đó với ai không.

Ta rất bực nên nhờ Đào Lương tìm một cuốn giống vậy, để xem rốt cuộc nó có gì hay ho.”

Nàng ngừng một chút, lại cúi đầu nhỏ giọng:
“Ta không ngờ… nó lại thú vị đến vậy.

Thế mà tỷ ấy lại giận ta chỉ vì chuyện này.

Thật đáng ghét!”

Lúc ấy, Tiêu Hòa hoàn toàn không hiểu nàng đang nói gì, chỉ nhận ra sự khác thường của nàng có liên quan đến cuốn sách trong tay.

Hắn cúi đầu nhìn, phát hiện cuốn ‘Luận Ngữ’ đã bị vò nát đến mức làm rách lớp bìa bên ngoài, để lộ một phần bìa thật bên trong.

Thì ra ‘Luận Ngữ’ chỉ là vỏ bọc!

Hắn thầm nghĩ, quả nhiên, con gái của Tống Tế Tửu đâu đến mức tám tuổi còn đọc ‘Luận Ngữ’!

Bìa sách bên trong rực rỡ, có phần sặc sỡ quá mức, vẽ một nam một nữ đứng trong đình, dáng vẻ thân mật.

Hắn chỉ kịp thấy hai chữ đầu tiên của tựa sách: ‘Sai Gả’, nhưng không cần đọc hết cũng đoán ra đây là một cuốn thoại bản không mấy đứng đắn.

Hắn nhìn nàng, nụ cười trên môi càng đậm.

Còn nàng thì đỏ mặt đến mức trông như quả sơn tra chín, tràn đầy xấu hổ và tức giận.

Tiêu Hòa không nhịn được bật cười, trêu ghẹo:
“Tiểu cô nương, ít đọc mấy loại sách này vẫn tốt hơn.”

“Ầm!”

Trước mặt hắn, nàng như phát nổ, đỏ đến tận cổ, đôi mắt long lanh nước như muốn khóc vì xấu hổ.

Nàng dậm chân, nghiến răng:
“Ta đã nói là chỉ tò mò xem thử thôi, bình thường ta không đọc loại sách này!

Ngươi… ngươi thật đáng ghét!

Ta không thèm nói chuyện với ngươi nữa!”

Nói xong, nàng quay người chạy đi, để lại Tiêu Hòa đứng đó, vừa buồn cười, vừa hối hận, vừa không dứt ánh mắt khỏi bóng dáng nhỏ nhắn của nàng.

Tiêu Hòa cười khẽ, thu hồi ánh mắt hoài niệm, kết luận:
“Đó là lần đầu ta gặp Khinh Vân.

Đến giờ, ta vẫn thường tự hỏi, nếu lúc ấy không trêu ghẹo nàng như vậy, có lẽ ấn tượng của nàng về ta đã khác đi, và người nàng thích sau này, có lẽ đã là ta.”

Hắn dừng lại, nhấp một ngụm trà, ánh mắt phảng phất nét buồn.

Tiêu Hòa kể đến đây, vẻ mặt không giấu được sự cay đắng.

Nhớ lại khoảnh khắc ấy, khi thiếu nữ năm nào, càng lớn càng xinh đẹp, mang vẻ thẹn thùng e lệ như một đóa hoa hàm tiếu, hỏi hắn:

“Tiêu Nhị Lang, nghe nói ngươi là biểu huynh của Tiêu Thất Lang?

Không biết Tiêu Thất Lang bình thường là người thế nào?”

Lúc ấy, Tiêu Hòa thực sự cảm nhận được định mệnh đang cười nhạo hắn.

Nay hồi tưởng lại chuyện cũ, nụ cười bên khóe môi hắn pha thêm vài phần chua xót không cách nào che giấu.

Từ Tĩnh, nghe xong, trong lòng lại cực kỳ minh bạch.

Thì ra giữa họ từng xảy ra chuyện như vậy, chẳng trách giờ đây Tống nhị nương lại xấu hổ khi để lộ chuyện mình viết thoại bản.

Truy đến gốc rễ, không thể không trách Tiêu Hòa lúc nhỏ “miệng lưỡi sắc bén” gây họa.

Quan trọng hơn, xem ra ngay cả Tiêu Hòa cũng không biết việc Tống nhị nương đang viết thoại bản.

Từ Tĩnh nhìn hắn, trong lòng không khỏi dâng lên một chút thương cảm.

Con đường “cách mạng” của vị này, e rằng vẫn còn gian nan và dài dằng dặc.

Dẫu vậy, hắn cũng là biểu huynh của phu quân mình, Từ Tĩnh nghĩ ngợi một lát, quyết định giúp đỡ hắn một chút.

Nàng rất khéo léo nói:
“Khi nào rảnh, huynh có thể đến tiệm sách, tìm mua thoại bản của một người có bút danh là Vân Thượng Cư Sĩ mà đọc thử.”

Tiêu Hòa hơi ngẩn ra, tò mò hỏi:
“Vân Thượng Cư Sĩ?

Người này có gì đặc biệt sao?”

Từ Tĩnh thản nhiên đáp, mặt không đỏ tim không đập nhanh:
“Đặc biệt, rất đặc biệt.

Đặc biệt ở chỗ, thoại bản người này viết về các vụ án ta phá cực kỳ hay.”
 
Nương Tử Pháp Y Nhà Quyền Thần
Chương 392: Nàng và Tâm Tư của Nàng


Tiêu Hòa không khỏi cảm thấy buồn cười.

Danh tiếng của biểu đệ muội của hắn gần đây quả thật càng ngày càng vang dội, nhưng nàng vốn không phải người kiêu căng, tự mãn hay thích phô trương vì điều đó.

Trước kia, nàng chưa từng cố ý đề cập những chuyện này trước mặt bọn họ.

Vậy nên, mục đích của nàng chẳng qua chỉ là muốn hắn xem qua những câu chuyện mà vị “Vân Thượng Cư Sĩ” kia viết sao?

Tiêu Hòa trầm ngâm một lát, rồi gật đầu:
“Được, ta sẽ lưu ý đến chuyện này.”

Sau đó, Tiêu Hòa không còn xuất hiện trước mặt Từ Tĩnh nữa.

Hai ngày ở An Bình huyện, thoáng chốc cũng trôi qua.

Từ Tĩnh lại tận dụng việc phá án của mình để giữ Tống Khinh Vân thêm một ngày.

Tống Khinh Vân bị người khác phát hiện ra bí mật lớn nhất của mình, vốn rất căng thẳng, nhưng Từ Tĩnh lại không nhắc đến chuyện đó, hoàn toàn xem như không biết gì.

Nàng dần nhận ra ý định muốn bảo vệ và cảm thông của Từ Tĩnh, lòng vừa cảm kích lại vừa áy náy.

Hai ngày này, nàng luôn muốn tìm cơ hội để thẳng thắn với Từ Tĩnh, nhưng cuối cùng vẫn không tìm được thời điểm thích hợp.

Ngày Từ Tĩnh trở về Tây Kinh, cũng là ngày Tống Khinh Vân tiếp tục lên đường đến nhà ngoại tổ mẫu.

Trước tiên, Từ Tĩnh tiễn Tống Khinh Vân lên đường.

Trước khi nàng lên xe ngựa, Từ Tĩnh khẽ mỉm cười hỏi:
“Lần này, ngươi định bao giờ trở về Tây Kinh?”

Tống Khinh Vân hơi ngập ngừng, mím nhẹ môi, rồi đáp:
“Ta cũng không rõ lắm, nhưng trong thời gian ngắn… có lẽ sẽ không quay về.”

Năm nay nàng đã gần hai mươi mốt tuổi, ở tuổi này mà vẫn chưa xuất giá, không chỉ người xung quanh chỉ trỏ bàn tán về nàng, mà cả gia đình nàng cũng phải chịu áp lực từ dư luận.

Nàng không muốn vì chuyện của mình mà liên lụy đến gia đình, nên mới để mẫu thân định thân cho mình.

Thế nhưng, nàng không thể vượt qua chính mình.

Việc hôn sự với Tôn Tam Lang đổ bể, chẳng những khiến nàng thở phào nhẹ nhõm, mà còn như trút được gánh nặng, trong lòng thậm chí mừng rỡ vô cùng.

Từ lâu, nàng đã nhận ra mình không giống những cô nương khác trong chuyện hôn nhân đại sự.

Người ta thì “phụ mẫu chi mệnh, mai mối chi ngôn”, còn nàng lại không muốn tùy tiện gả cho một nam nhân xa lạ, rồi từ đó gắn bó cả đời với người ấy.

Hiện tại, nàng đã không còn chấp niệm với Tiêu Thất Lang như ban đầu, nhưng cũng hoàn toàn mất đi ý niệm muốn lập gia đình.

Một cô nương như nàng, khác người và đi ngược với lễ giáo, Tây Kinh chắc chắn không thể dung chứa được.

Nàng lại không kiên cường như Từ phu nhân, chỉ có thể đi thật xa, đến một nơi không ai quen biết để sống cuộc đời mà nàng mong muốn.

Từ Tĩnh khẽ nhíu mày, khó nhận ra.

Nếu nàng thật sự không trở về Tây Kinh, e rằng Tiêu Hòa sẽ hoàn toàn không còn cơ hội nữa.

Nàng trầm ngâm trong chốc lát, bất ngờ cầm lấy một cuốn sổ nhỏ từ tay Xuân Dương, đưa cho Tống Khinh Vân, nói:
“Như vậy, ta e rằng trong thời gian ngắn cũng không thể gặp lại Tống nhị nương.

Ta thấy Tống nhị nương rất hứng thú với những vụ án mà ta phá.

Nhưng những vụ án đó, dù là người luôn sát cánh bên ta khi xưa cũng không thể hiểu rõ bằng ta.

Huống hồ, rất nhiều phân tích của ta về vụ án, trên đời này chỉ có mình ta biết rõ.

Hai ngày nay, ta đã ghi lại chi tiết các vụ án từng kể với Tống nhị nương, cùng với các suy luận của ta, vào cuốn sổ này.

Tống nhị nương nếu hứng thú, có thể mang theo để đọc trên đường.”

Tống Khinh Vân sững sờ, không dám tin nhìn cuốn sổ mà Từ Tĩnh đưa cho nàng.

Nội dung trong cuốn sổ này, nàng chẳng những hứng thú, mà còn khao khát vô cùng!

Từ phu nhân rõ ràng biết nàng viết chuyện phá án của mình thành tiểu thuyết, cũng biết nàng hỏi những chi tiết vụ án là có ý đồ.

Thế nhưng, nàng ấy vẫn cẩn thận sắp xếp cuốn sổ này cho nàng.

Rõ ràng, đây là sự ngầm đồng ý, thậm chí là hành động cổ vũ.

Tống Khinh Vân vô thức đón lấy cuốn sổ quý giá, cắn môi, giọng hơi khàn khàn:
“Tại sao…”

Xuân Dương đã từng nói, từ khi danh tiếng phá án của Từ Tĩnh lan xa, ngày càng có nhiều cô nương bắt đầu quan tâm đến việc truy bắt hung thủ và điều tra vụ án.

Trước kia, người ta luôn cho rằng đây là chuyện của nam nhân, giữa hai giới vạch ra ranh giới vừa rõ ràng vừa cứng nhắc.

Nhưng thực tế, ngoài những việc bị giới hạn bởi thể chất, trên đời này chẳng có việc gì mà chỉ nam nhân làm được còn nữ nhân thì không.

Từ Tĩnh khẽ mỉm cười:
“Nếu những việc ta đã làm có thể phá vỡ phần nào ranh giới ấy, giúp nhiều nữ tử nhận ra rằng, chỉ cần có năng lực, họ cũng có thể làm rất nhiều điều, ta sẽ cảm thấy vô cùng mãn nguyện.

Nếu sau này có thêm nhiều nữ thần thám hay nữ y sĩ tài giỏi dám ngẩng cao đầu, ta sẽ càng vui hơn.

Điều đó khiến ta thấy rằng, đời này mình không sống uổng phí.”

Mà những việc Tống Khinh Vân đang làm sẽ giúp truyền bá những điều đó đi xa hơn, tạo nên ảnh hưởng lớn hơn.

Từ Tĩnh tin tưởng, với học thức và khả năng văn chương của Tống Khinh Vân, câu chuyện nàng viết chắc chắn sẽ sâu sắc hơn, truyền tải nhiều ý nghĩa mà nàng mong muốn hơn nữa.

Dùng những câu chuyện như thoại bản (thể loại tiểu thuyết giải trí) để truyền bá, quả thực dễ được quần chúng đón nhận hơn.

Xét ở khía cạnh này, nàng thực sự nên cảm tạ Tống Khinh Vân.

Từ Tĩnh tự biết giới hạn của mình.

Khi đến thế giới này, nàng chưa từng vọng tưởng làm điều gì long trời lở đất hay cải cách lớn lao, nhưng những việc nằm trong khả năng, nàng vẫn hy vọng có thể thực hiện.

Tống Khinh Vân ngẩng đầu nhìn Từ Tĩnh.

Nàng nghe ra ý tứ trong lời nói của Từ Tĩnh, cũng nghe được kỳ vọng mà Từ Tĩnh dành cho mình.

Tâm trí không khỏi dấy lên một cơn sóng nhỏ, vừa kích động vừa bồi hồi.

Những điều Từ Tĩnh nói, kỳ thực nàng cũng từng nghĩ tới.

Trong những ngày bị người thân thúc giục gả đi, như thể chỉ có việc thành thân mới là đích đến duy nhất của nữ nhân, nàng đã từng mông lung, thậm chí bất mãn.

Nàng không bài xích việc lập gia đình, nhưng cũng không bao giờ cho rằng cuộc đời nữ nhân chỉ xoay quanh chuyện kết hôn và sinh con.

Lẽ ra, nàng nên sớm trò chuyện với người nữ tử trước mặt mình.

Có như vậy, có lẽ bọn họ đã sớm trở thành đôi tri kỷ.

Thế nhưng, khi nàng cảm nhận được sự đồng điệu giữa mình và người này, thì lại chính là lúc nàng phải rời xa Tây Kinh.

Tống Khinh Vân siết chặt cuốn sổ nhỏ trong tay.

Từ Tĩnh nhìn nàng, đôi mắt ánh lên nét suy tư, bỗng nhiên cười nói:
“Ta vẫn mong Tống nhị nương có thể sớm ngày quay lại Tây Kinh.

Ta rất sẵn lòng chia sẻ với Tống nhị nương những vụ án mà ta từng phá.

Nhưng nếu Tống nhị nương không ở Tây Kinh, ta muốn kể tường tận cũng chẳng biết làm sao.

Ai biết trong thời gian Tống nhị nương rời đi, ta sẽ phá thêm bao nhiêu vụ nữa chứ.”

Dù vẫn cúi đầu, nhưng tai Tống Khinh Vân đã lặng lẽ dựng lên.

Từ Tĩnh không chút biểu lộ nhìn nàng, tiếp tục nói:
“Nói đến đây, ta nhớ Đào Lương từng nói rằng ngươi vẫn ghi chép lại các vụ án của ta.

Thật ra, ta luôn muốn tìm một người giúp mình làm công việc ghi chép này.

Rất nhiều khi, những vụ án cũ có thể cung cấp manh mối và cảm hứng cho các vụ án mới.

Thế nhưng, ghi chép của quan phủ quá cứng nhắc, hơn nữa số lượng quá nhiều, muốn tra cứu cũng vô cùng phiền phức.

Nếu Tống nhị nương ở lại Tây Kinh, ta biết đâu có thể nhờ đến ngươi giúp đỡ.”

Đôi tai Tống Khinh Vân bất giác rung lên một cái thật rõ.

Cuối cùng, Từ Tĩnh thở dài một tiếng, nói:
“Đáng tiếc, ngươi lại muốn rời Tây Kinh.

Có lẽ, chỉ có thể đợi ngươi quay lại rồi mới tính được.”

Tống Khinh Vân ngẩng đầu lên ngay tức khắc, miệng mấp máy như muốn nói gì, nhưng lại không thốt ra nổi lời nào.

Từ Tĩnh chỉ mỉm cười nhìn nàng, nhẹ nhàng nói:
“Lên đường bình an, khi ngươi quay về Tây Kinh, chúng ta sẽ trò chuyện thật kỹ.”

Từ Tĩnh dõi theo xe ngựa của Tống Khinh Vân đi xa, mãi đến khi khuất bóng, nàng mới quay về phòng mình.

Xuân Dương thấp giọng nhận xét:
“Nô tỳ thấy vẻ mặt của Tống nhị nương lúc đi cứ như là không nỡ rời xa vậy.”

Từ Tĩnh khẽ cười, đáp:
“Nếu nàng muốn trở lại, lúc nào cũng có thể.”

Vấn đề là, nàng có muốn quay về hay không.

Sau đó, Từ Tĩnh dẫn theo Chu Thuận Tích thất thần, dưới sự hộ tống của Tiêu Hòa, cũng lên đường trở về Tây Kinh.

Chỉ là, khi rời khỏi huyện An Bình, Từ Tĩnh thoáng thấy Tiêu Hòa tụt lại phía sau đội ngũ, ánh mắt cứ nhìn mãi về hướng xe ngựa của Tống Khinh Vân rời đi.

Hắn nhìn thật lâu, thật lâu, đến khi đoàn người đi xa không thấy bóng dáng nữa, mới phất roi ngựa, đuổi theo.

Dẫu đoàn người của Từ Tĩnh đã cố gắng đi nhanh, họ vẫn phải mất một ngày rưỡi, gần đến trưa hôm sau mới trở về Tây Kinh.

Thế nhưng, khi vừa đến cổng thành Tây Kinh, ánh mắt Từ Tĩnh bỗng dưng co lại, hàng lông mày hơi nhíu lại, nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trước mặt.
 
Nương Tử Pháp Y Nhà Quyền Thần
Chương 393: Một Người Cũng Không Được Xảy Ra Chuyện


Cách cổng thành không xa, có hai chiếc lều lớn được dựng lên.

Trong lều đặt mấy chiếc nồi to, phía trước nồi là hai chiếc bàn dài, trên bàn chất đầy những chiếc bát đất nung thô sơ, xếp chồng lên nhau một cách lộn xộn.

Tuy nhiên, vào lúc này, chẳng ai bận tâm đến những thứ ấy.

Trước lều, rất đông người vây quanh.

Từ xa nhìn lại, có vẻ mọi người đang tụ tập lại một chỗ, vài người ở giữa dường như đang ngồi xổm xuống đất.

Trên mặt đất nằm la liệt những thân hình, từng đợt tiếng ồn ào hỗn loạn cùng tiếng r.ên rỉ đau đớn mơ hồ truyền đến, tạo nên một cảnh tượng đầy kỳ quặc và bất an.

Chiếc xe ngựa mà Từ Tĩnh đang ngồi ngày càng đến gần, cuối cùng nàng cũng nhìn rõ.

Hai người ngồi xổm ở giữa đám đông kia, không ai khác chính là Trình Hiển Bạch và Vệ Mộ Thanh.

Đó là nơi họ đã phát thuốc phòng bệnh trong mấy ngày qua.

Hiện tình như vậy, chỉ cần nhìn qua cũng biết là có chuyện chẳng lành.

Từ Tĩnh lập tức bảo dừng xe, nhanh chóng xuống ngựa rồi chạy về phía đó.

Càng đến gần, tiếng rê.n rỉ đau đớn càng trở nên rõ ràng.

Nàng kinh ngạc phát hiện rằng, những người nằm trên mặt đất đều là dân chạy nạn, y phục rách rưới.

Sắc mặt họ tái nhợt đáng sợ, làn da hiện lên sắc vàng tối bất thường.

Phần lớn nằm co ro, trông vô cùng đau khổ, thậm chí có người chỉ còn thoi thóp.

Ngoài những người đang nằm đó, những dân chạy nạn xung quanh tình hình cũng không khá hơn là bao.

Nhiều người dựa vào tường thành trong đau đớn, một số khác yếu đến mức đứng không vững.

Mặt đất đầy những thứ họ vừa nôn ra, trong đó có không ít vết máu tươi khiến người ta phải kinh hãi.

Thậm chí, có người hoảng loạn hét lên:

“Ta… ta không nhìn thấy gì nữa!

Ta không nhìn thấy gì nữa rồi!”

“Đại phu, cầu xin ngài cứu ta!

Mắt ta đột nhiên không nhìn thấy gì nữa!”

“A Nương, con khó chịu quá… khó chịu quá… hu hu!”

Từ Tĩnh cảm thấy tim mình thắt lại.

Đang định hỏi Trình Hiển Bạch về tình hình thì bất ngờ nghe thấy một giọng nói nghiến răng nghiến lợi vang lên:

“Đại phu gì chứ!

Chúng ta trở nên như thế này là do bọn họ hại!

Chính vì uống cái gọi là thuốc phòng bệnh mà họ phát, chúng ta mới thành ra như thế này!”

“Đúng vậy!

Họ chính là hung thủ giết người!

A Nương của ta khỏe mạnh như vậy, chỉ vì uống thuốc của bọn họ mà giờ hấp hối thế này!

Họ muốn hại chết chúng ta!”

Không khí vốn đã căng thẳng tựa dây đàn, những tiếng gào thét đau đớn phẫn uất kia như lưỡi dao sắc bén, cắt đứt sợi dây mong manh treo trên đầu mọi người.

Đám dân chạy nạn có tình trạng khá hơn lập tức đứng bật dậy, ánh mắt đầy giận dữ và thù hận nhìn về phía Trình Hiển Bạch cùng những người đang cố gắng cứu chữa cho các bệnh nhân nặng ở giữa đám đông.

Họ trông như sẵn sàng lao vào để trút giận.

Trình Hiển Bạch thoáng sững sờ, vội đứng lên, lớn tiếng nói:

“Mọi người bình tĩnh lại!

Chúng ta đã phát thuốc ở đây hai ngày nay, hôm nay là ngày thứ ba.

Hai ngày trước có ai gặp tình trạng tương tự không?

Nếu chúng ta thực sự muốn hại mọi người, tại sao không ra tay từ trước?

Hơn nữa, chúng ta là người mở y quán trong thành, phát thuốc cho mọi người là vì lòng nhân từ của người hành y, cũng vì muốn nhân dịp khai trương chia sẻ chút may mắn.

Chúng ta tuyệt đối không có ý đồ xấu nào…”

“Các ngươi có mục đích gì, chúng ta không cần biết!

Ta chỉ biết, ta và người thân của ta chính vì uống thuốc của các ngươi mà thành ra như thế này!”

“Y quán của các ngươi là Hạnh Lâm Đường, đúng không?

Ta từ huyện An Bình đến đây, ta biết y quán của các ngươi!

Đừng làm mất mặt huyện An Bình của chúng ta nữa!

Làm gì có y quán nào lại hại người như các ngươi!”

“Đúng vậy!

Các ngươi không xứng làm đại phu!

Không xứng mở y quán!”

Tuy nhiên, tình cảnh tại hiện trường quá mức thảm khốc, cảm xúc của dân chạy nạn lại quá kích động, hiển nhiên chẳng mấy ai bình tâm lắng nghe Trình Hiển Bạch nói.

Khuôn mặt Trình Hiển Bạch tái nhợt, nhìn đám bệnh nhân nằm la liệt trên đất cùng tình trạng thiếu nhân lực trầm trọng, hoàn toàn không biết phải làm sao.

Nếu xảy ra xung đột với dân chạy nạn, đừng nói là chữa bệnh, ngay cả sự an toàn của bản thân họ cũng không thể đảm bảo.

Chưa kể, ngoài dân chạy nạn, còn có không ít dân chúng trong thành Tây Kinh kéo đến xem náo nhiệt.

Khi có người phát hiện những người uống thuốc có biểu hiện bất thường, đã lập tức chạy vào thành.

Trình Hiển Bạch đoán không sai, có lẽ họ đã đi báo quan rồi.

Hiện tại, y quán Hạnh Lâm Đường vừa khai trương, nhân lực thiếu thốn vô cùng.

Nếu không phải để phân tán người đến y quán trong thành, họ cũng không mạo hiểm phát thuốc sớm như vậy ở ngoài thành.

Cũng vì nhân lực thiếu thốn, họ chỉ bố trí tám người tham gia phát thuốc, trong đó, người có khả năng chẩn bệnh chỉ có Trình Hiển Bạch và Vệ đại phu.

Nếu tình hình tiếp tục như thế này, cục diện sẽ hoàn toàn bất lợi cho họ.

Dù những dân chạy nạn có kìm nén được cơn phẫn nộ, không xảy ra xung đột, nhưng chỉ cần một người uống thuốc gặp chuyện chẳng lành, danh tiếng của Hạnh Lâm Đường cũng sẽ bị hủy hoại hoàn toàn!

Đây là lần đầu tiên Trình Hiển Bạch hoảng loạn đến mức cảm thấy như mình rơi xuống một vực sâu không đáy.

Nhìn cảnh hỗn loạn trước mắt, hắn mở miệng mà không thốt nổi lời nào, hoàn toàn không biết phải làm gì.

Ngay lúc hắn sắp tuyệt vọng, một giọng nói như thiên thần bỗng vang lên bên cạnh:

“Không quan trọng họ bị làm sao, nhưng không một ai trong số họ được phép xảy ra chuyện!”

Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Từ Tĩnh sải bước đến bên cạnh Trình Hiển Bạch và Vệ Mộ Thanh.

Đôi mắt nàng tràn đầy quyết đoán, giọng nói trầm ổn và kiên định:

“Những chuyện khác, chờ đến khi cứu sống tất cả mọi người rồi tính!”

Trình Hiển Bạch và Vệ Mộ Thanh chỉ sững sờ trong chốc lát, rồi cảm xúc dâng trào, nước mắt như muốn trào ra:

“Từ nương tử!”

“A Tĩnh, nàng đã trở về!”

Từ Tĩnh chỉ liếc nhìn họ một cái, rồi quay ánh mắt lạnh lùng về phía đám đông, nơi những ánh nhìn căm phẫn và hiếu kỳ vẫn không rời khỏi nàng.

Bỗng nàng cất giọng trầm lạnh:

“Tiêu Nhị Lang, Trình Hiểu, việc giữ trật tự giao cho các người!

Còn các ngươi—nghe cho rõ đây, ta nhất định sẽ cứu tất cả mọi người trở về!

Trong lúc này, nếu ai dám cản trở việc cứu chữa bệnh nhân…”

Nàng ngừng lại một chút, ánh mắt sắc bén đảo qua từng người, rồi dằn từng chữ:

“Vậy thì nếu họ có mệnh hệ gì, các người cũng phải chịu trách nhiệm!

Không ai thoát được đâu!”

Lời nói đầy uy quyền của Từ Tĩnh khiến tất cả sững sờ trong thoáng chốc.

Khi phản ứng lại, một số người bắt đầu phẫn nộ.

Trong mắt họ, nàng rõ ràng cùng phe với những kẻ phát thuốc, lấy tư cách gì mà ra lệnh cho họ?

Đúng lúc họ định nổi giận, một đội binh sĩ mặc giáp xuất hiện, mặt lạnh như băng, lập tức ngăn họ lại.

Cùng lúc đó, một nam tử mặc trường bào trắng viền kim, dáng vẻ phong nhã, gương mặt tuấn tú từ tốn bước tới.

Hắn thoáng cười nhạt, liếc nhìn đám đông rồi nói:

“Các ngươi đều là bách tính của Đại Sở, nếu không đến mức bất đắc dĩ, ta không muốn động thủ.

Việc này không phải thứ các ngươi có thể can dự.

Yên tâm, quan phủ nhất định sẽ cho các ngươi một lời giải thích.”

Dứt lời, ánh mắt Tiêu Hòa vô thức dõi về phía Từ Tĩnh, thoáng mang theo chút lo lắng.

Hắn cũng không ngờ vừa trở về Tây Kinh, đã gặp phải chuyện rắc rối thế này.

Như A Tĩnh đã nói, bây giờ cứu sống tất cả mọi người mới là điều quan trọng nhất.

Nhưng ngay cả một người không biết gì về y thuật như hắn cũng có thể nhận ra tình trạng của những bệnh nhân này không hề khả quan.

Nàng thực sự có thể cứu sống tất cả, không để sót một ai hay sao?
 
Nương Tử Pháp Y Nhà Quyền Thần
Chương 394: Đạp Đến Giới Hạn Của Nàng


Đối với Từ Tĩnh, chuyện này không thể có bất kỳ khả năng nào khác.

Nàng phải cứu tất cả mọi người.

Nếu không, dù cuối cùng điều tra ra kẻ chủ mưu không phải bọn họ, thì họ vẫn phải gánh tội danh giám sát không nghiêm.

Điều nàng không thể chấp nhận hơn cả, chính là có người mất mạng vì hành động của họ.

Từ Tĩnh bước nhanh đến bên cạnh Vệ Mộ Thanh, lúc này nàng đang châm cứu cho một người phụ nữ hơi thở đã vô cùng yếu ớt.

Người phụ nữ nhắm chặt mắt, toàn thân vàng vọt, tay chân co giật nhẹ, đôi môi tím tái còn dính vết máu đỏ tươi chói mắt.

Dưới đất bên cạnh là những vũng chất nôn lẫn máu.

Cạnh đó, một bé gái chừng bốn, năm tuổi nắm chặt lấy tay áo người phụ nữ, khóc nức nở, vừa khóc vừa kêu gào đau đớn:

“A Nương, đừng bỏ lại Như Như!

Như Như không muốn ở một mình…

A Nương, hu hu hu!”

Từ Tĩnh liếc nhanh người phụ nữ một cái, rồi nhìn thẳng vào ánh mắt của Vệ Mộ Thanh vừa ngẩng lên.

Nàng khàn giọng nói:

“Họ bị trúng độc.”

“Đúng vậy.”

Vệ Mộ Thanh cắn chặt răng, nhanh chóng giải thích:

“Bệnh nhân đều có cảm giác bỏng rát nơi cổ họng, niêm mạc miệng bị hoại tử, có hiện tượng rỉ máu, buồn nôn, nôn ra chất lỏng lẫn máu tươi.

Một số còn đi ngoài ra máu, đa phần đều chóng mặt, nhức đầu, tê môi và tứ chi, không đứng vững.

Thậm chí, có người đã bị mù.

Đây là triệu chứng điển hình của trúng độc, hơn nữa là độc…”

Gần như cùng lúc, Từ Tĩnh tiếp lời:

“…độc của cây lôi công đằng.”

Với kinh nghiệm hành y phong phú cùng kiến thức y học, xác định loại độc không phải việc khó.

Giải độc cũng không khó, cái khó nằm ở chỗ sự việc xảy ra quá đột ngột, mà số lượng bệnh nhân lại quá lớn.

Chỉ mấy người bọn họ muốn chẩn trị tất cả là điều không tưởng.

Việc giải độc chẳng khác nào chạy đua với thời gian.

Một khi chất độc thâm nhập ngũ tạng, thì ngay cả thần tiên cũng không cứu nổi.

Lúc này, Từ Tĩnh đã xắn cao tay áo, lạnh giọng ra lệnh:

“Ta đã phái người về Hạnh Lâm Đường và Thiên Dật Quán tìm thêm đại phu.

Đồng thời, ta cũng bảo người tới trà quán gần nhất đun nước trà, càng nhiều càng tốt.

Chờ khi trà mang đến, chúng ta sẽ bắt đầu súc rửa dạ dày cho bệnh nhân.

Việc này không cần đại phu, có thể nhờ binh sĩ phụ giúp.

Ta sẽ dạy họ cách thực hiện, sau đó để họ làm cho những người còn lại.”

Trình Hiển Bạch vội vàng nói:

“Ở đây còn sáu người giúp chúng ta nấu thuốc và phát thuốc, họ quen việc trong y quán, để họ làm có lẽ thích hợp hơn…”

“Không được, tuyệt đối không để họ tham gia.”

Từ Tĩnh lạnh giọng ngắt lời.

Trình Hiển Bạch sững lại, rồi nhanh chóng phản ứng, vỗ mạnh lên trán, suýt khóc vì sự ngu ngốc của mình.

Rõ ràng, thuốc của họ đã bị bỏ độc!

Các nồi thuốc đều được nấu tại chỗ dưới sự giám sát của Trình Hiển Bạch và Vệ Mộ Thanh.

Trước khi thêm dược liệu, họ chắc chắn thuốc không có vấn đề.

Như vậy, chất độc chỉ có thể được bỏ vào sau khi thêm dược liệu!

Hôm nay là ngày thứ ba họ phát thuốc ở đây.

Dân chạy nạn đã quen với cách làm việc của họ, rất tự giác xếp hàng nhận thuốc, hầu như không ai bước vào khu vực nấu thuốc.

Dù không thể giám sát mọi lúc, nhưng họ rất chắc chắn rằng trước khi xảy ra chuyện, ngoài người của họ, không ai tiếp cận những nồi thuốc kia.

Vậy nên, kẻ hạ độc chỉ có thể là người trong nhóm của họ!

Trình Hiển Bạch hiểu ra ngay, vội nói:

“Ta biết rồi.

Ta sẽ bảo Tiêu Nhị Lang chọn vài binh sĩ lanh lợi đến đây.

Dạy họ cách súc rửa dạ dày ngay lập tức!”

Từ Tĩnh sớm đã cử người về thành lấy thuốc giải độc thông dụng.

Với phần lớn chất độc, việc cần làm đầu tiên khi vừa mới nhiễm là tống chất độc ra khỏi cơ thể.

Các phương pháp chính bao gồm: gây nôn, súc rửa dạ dày, và nhuận tràng.

Chỉ cần không quá muộn, đa số bệnh nhân có thể được giữ mạng bằng cách này.

Khi biết họ bị trúng độc của cây lôi công đằng, phương pháp điều trị càng trở nên rõ ràng.

Vừa tranh thủ cứu chữa những bệnh nhân nặng, Từ Tĩnh vừa viết vài phương thuốc giải độc chuyên trị lôi công đằng, bảo người nhanh chóng sắc thuốc.

May mắn thay, Tiêu Hòa mang theo hai đội binh lính, tổng cộng hơn sáu mươi người hộ tống nàng về kinh, đủ người để sai khiến.

Trong lúc Từ Tĩnh nỗ lực cứu chữa, nàng nhận ra quan phủ Tây Kinh đã cử người đến.

Nhưng may mắn thay, người dẫn đầu là Diêu Thiếu Doãn, lại có Tiêu Hòa ở đó, họ vẫn có thể toàn tâm toàn ý tiếp tục cứu người.

Đến khi mặt trời lặn, tổng cộng ba mươi bảy dân chạy nạn bị trúng độc cuối cùng đã thoát khỏi nguy hiểm.

Từ Tĩnh lập tức ngồi bệt xuống, tựa lưng vào gốc cây, cả người rã rời, không còn chút sức lực.

Khi phát thuốc, mặc dù có không ít người dân Tây Kinh hiếu kỳ đến xem, nhưng phần lớn vẫn giữ định kiến nặng nề với dân chạy nạn.

Biết thuốc chủ yếu phát cho dân chạy nạn, họ không muốn đứng chung hàng để nhận.

Do đó, người bị trúng độc đều là dân chạy nạn, điều này ở một góc độ nào đó đã giảm bớt rắc rối cho nhóm Từ Tĩnh.

Tiêu Hòa thấy nàng tựa người vào gốc cây, mày nhíu chặt, nhanh chóng bước đến nói:

“Muội không sao chứ?

Muội đã bận rộn cả buổi chiều, hay nghỉ ngơi một lát trước đã…”

Từ Tĩnh lập tức đứng dậy, ánh mắt lạnh lẽo, khóe môi nhếch lên một nụ cười đầy châm biếm:

“So với nghỉ ngơi, ta còn có việc quan trọng hơn phải làm.”

Nếu đây là hành động phản công của Lâm Thành Chiếu và Giang gia, thì chúng đã vô tình đạp đến giới hạn của nàng.

Vì muốn bôi nhọ danh tiếng của Hạnh Lâm Đường, chúng không ngần ngại kéo biết bao người vô tội xuống nước.

Điều này là thứ mà nàng tuyệt đối không thể tha thứ.

Nếu hôm nay nàng không tình cờ quay lại Tây Kinh, 37 dân chạy nạn bị trúng độc kia e rằng chẳng thể cứu được mấy người.

Nàng liếc về phía Trình Hiểu, lạnh giọng nói:

“Trình Hiểu, ngươi mau đi gọi sáu người được Trình lang quân dẫn đến đây lại.”

Trình Tiểu lần đầu thấy Từ Tĩnh với vẻ mặt thế này, sững sờ một lúc, sau đó vội vàng tuân lệnh.

Lúc này, Diêu Thiếu Doãn cũng tiến đến, chắp tay cúi chào nàng:

“Từ nương tử, vừa nãy thấy nương tử bận rộn, ta không tiện quấy rầy.

Hiện tại tình hình chắc nương tử đã rõ.

Mặc dù những người bị trúng độc đã được cứu, nhưng nếu không tìm được bằng chứng chứng minh thuốc không phải do Trình lang quân hạ độc, chuyện này với bọn họ sẽ rất bất lợi.

Hơn nữa, vì nương tử có mối quan hệ thân thiết với Trình lang quân, nên vụ án này, chỉ e không thể để nương tử trực tiếp can dự.”

Từ Tĩnh mím môi, khẽ gật đầu:

“Ta hiểu.

Ta sẽ không can thiệp, chỉ đứng bên quan sát.”

Không lâu sau, sáu người đã được dẫn đến.

Nhìn qua, người nhỏ tuổi nhất cũng đã mười ba, mười bốn, người lớn nhất thì chỉ hơn hai mươi.

Vì việc phát thuốc và nấu thuốc đòi hỏi sức lực, không phù hợp với người quá già hoặc quá trẻ, nên Trình Hiển Bạch đều chọn những thanh niên khỏe mạnh.

Trước đó, Trình Hiển Bạch đã nói sơ qua với nàng về những người này.

Trong đó, có bốn người là người của Hạnh Lâm Đường, do chính Trình Hiển Bạch đào tạo.

Họ từng làm việc tại chi nhánh của Hạnh Lâm Đường ở huyện An Bình.

Hai người còn lại là do Chu gia mượn cho họ.

Chu Khải lần này đã cho mượn toàn người được nhà họ Chu đào tạo từ nhỏ, hoặc đã làm việc nhiều năm cho gia tộc.

Hắn hiểu rõ việc khai trương chi nhánh Tây Kinh của Hạnh Lâm Đường quan trọng thế nào với Từ Tĩnh và nhóm của nàng, nên những người được mượn đều là những người hắn cho rằng có thể tin cậy.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back