Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Nương Tử Pháp Y Nhà Quyền Thần

Nương Tử Pháp Y Nhà Quyền Thần
Chương 45: Cởi Quần Áo Rồi Thì Đều Như Nhau


Trần Hổ: “……!!!”

Trước ánh mắt ngây dại của Trần Hổ, Từ Tĩnh hơi nhíu mày, lạnh nhạt nói:
“Sao còn chưa động tay?

Chẳng lẽ các ngươi phá án còn phải để ý đến lễ giáo nam nữ khác biệt?”

Biểu cảm của nàng như muốn nói rõ: “Cái gọi là lễ giáo nam nữ ấy quan trọng, hay bắt được hung thủ quan trọng hơn?”

Trần Hổ hoàn hồn, nhưng vẫn có chút do dự, thì nghe thấy Tiêu Dật bình thản lên tiếng:
“Làm theo lời Từ nương tử.”

Với Tiêu Dật, chuyện này không có gì đáng bận tâm.

Luật pháp Đại Sở quy định rõ, trong quá trình điều tra, quan viên không được né tránh việc xử lý thi thể nữ giới.

Mọi thứ đều ưu tiên cho việc phá án.

Bản thân hắn vốn lạnh nhạt với những vấn đề nam nữ, huống chi trong một hoàn cảnh như thế này.

Trong mắt hắn, thi thể chẳng phải đàn ông hay đàn bà, chỉ đơn giản là một khối cơ thể mà thôi.

Khi Tiêu Dật đã ra lệnh, Trần Hổ lập tức đáp lời, tiến tới bắt đầu c** q**n áo của Phương lão thái gia.

Đang làm dở, hắn nghe thấy nữ tử bên cạnh lẩm bẩm:
“Có gì đáng để ý chứ, cởi hết ra thì chẳng phải đều như nhau cả sao?”

Tiêu Dật, đứng ngay gần, cũng nghe thấy, không khỏi nhướng mày, liếc nàng một cái.

Mặc dù hắn đồng ý với quan điểm này, nhưng nghe câu đó từ miệng một nữ tử, vẫn có chút… kỳ lạ.

Trần Hổ: “……”

Không giống nhau được chứ?!

Được rồi, hắn tự biết mình không đủ tầm để sánh với sự bình tĩnh của Từ nương tử và Tiêu Thị Lang…

Rất nhanh, Trần Hổ đã hoàn thành nhiệm vụ.

Từ Tĩnh tiến lên, cẩn thận quan sát thi thể từ đầu đến chân.

Quả nhiên, trên cơ thể nạn nhân chi chít vết thương.

Các vết rải rác khắp nơi: tứ chi, ngực, bụng, cổ và cả khuôn mặt.

Nhưng vết thương không sâu, vị trí lại phân tán lộn xộn, như thể hung thủ tùy tiện rạch vài đường.

Từ Tĩnh hơi nhíu mày, chăm chú quan sát một lát, rồi dùng hai tay nhẹ nhàng kéo một vết thương ra, khẽ lẩm bẩm:
“Vết cắt không sâu…”

Trần Hổ, lúc này đã bình tĩnh lại từ cơn sốc ban đầu, vội hỏi:
“Từ nương tử, vết thương này có gì kỳ lạ sao?”

Từ Tĩnh đứng thẳng người, nhìn cả hai người đàn ông, chậm rãi nói:
“Mỗi hành động của hung thủ đều có lý do.

Đặc biệt với một kẻ coi tội ác của mình là chiến tích, hắn càng không thể hành động tùy tiện.

Lúc đầu, khi nghe nói trên mỗi thi thể đều đầy vết thương, ta nghĩ có thể do hắn mang mối thù sâu đậm cần phát tiết.

Nhưng nếu là thù hận, đáng lẽ vết thương phải sâu hơn.”

Trần Hổ ngẩn người, rồi lập tức gật đầu:
“Đúng!

Nếu là thù hận, hẳn ta sẽ muốn xé nạn nhân ra từng mảnh, sao có thể chỉ rạch vài đường như chơi đùa thế này!”

Tiêu Dật nhìn Từ Tĩnh, hỏi:
“Vậy theo Từ nương tử, hung thủ làm vậy vì lý do gì?”

Từ Tĩnh lắc đầu:
“Ta không biết.

Nhưng nếu giải được câu đố này, rất có thể sẽ tìm được manh mối đột phá cho vụ án.”

Ánh mắt nàng dán vào các vết thương trên thi thể, cảm giác rằng có điều gì đó không đúng, nhưng nhất thời không nghĩ ra.

Quyết định gác lại, nàng bắt đầu cẩn thận kiểm tra toàn bộ cơ thể nạn nhân.

Tuy nhiên, từ đầu đến chân, nàng không tìm thấy bất kỳ dấu hiệu nào về nguyên nhân tử vong.

Đúng như Tiêu Dật đã nói, từ bề mặt thi thể, không thể xác định được lý do nạn nhân chết.

Ngoài ra, cơ thể nạn nhân không có dấu hiệu trúng độc, và pháp y đã dùng nhiều phương pháp để kiểm tra độc tố nhưng đều không phát hiện gì.

Từ Tĩnh càng lúc càng nhíu mày sâu hơn.

Chẳng lẽ nguyên nhân tử vong không nằm ở bề ngoài, mà ở bên trong cơ thể?

Những tổn thương nghiêm trọng hoặc biến đổi bên trong nội tạng cũng có thể gây tử vong.

Nhưng để xác định điều này, cần phải giải phẫu thi thể.

Thấy Từ Tĩnh im lặng hồi lâu, Trần Hổ lo lắng hỏi:
“Từ nương tử, có chuyện gì sao?”

Từ Tĩnh hoàn hồn, lắc đầu nói:
“Không có gì.

Thi thể Phương lão thái gia kiểm tra xong rồi, chúng ta qua thi thể tiếp theo thôi.”

Dứt lời, nàng tiến đến thi thể của Lữ phu tử, người bị sát hại nửa tháng trước.

Thi thể của Lữ phu tử mặc dù đã phân hủy nghiêm trọng, nhưng lượng thông tin trên cơ thể vẫn đầy đủ hơn hẳn so với thi thể bị cháy của Chu đại lang.

Từ Tĩnh vừa vén tấm vải trắng phủ lên thi thể, Trần Hổ liền bật ra một tiếng “ối” rồi quay mặt đi, suýt nôn.

Lữ phu tử hiện rõ các dấu hiệu giãn nở thi thể nghiêm trọng hơn nhiều so với Phương lão thái gia.

Cơ thể đã bị trương phồng đến mức biến dạng hoàn toàn, đôi mắt lồi ra như sắp nổ tung, làn da chuyển sang màu xanh nhợt nhạt, và bên dưới lớp da xuất hiện các vân tím trông như mạng lưới.

Đây… đây đâu còn là thi thể con người nữa?

Rõ ràng là quái vật từ đâu đó xuất hiện thì đúng hơn!

Với một nha dịch như Trần Hổ, từng tham gia không nhiều vụ án lớn, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một thi thể kinh khủng như vậy.

Mùi hôi thối nồng nặc bốc ra từ xác chết, dù họ đã che mặt bằng khăn và đốt thương truật, bồ kết trong phòng, vẫn không tài nào át nổi.

Dù đã chuẩn bị tâm lý, Từ Tĩnh vẫn hơi nhíu mày, nhưng rất nhanh đã lấy lại vẻ bình thản.

Nàng bước lên, bắt đầu cẩn thận kiểm tra thi thể của Lữ phu tử.

Sau khi yêu cầu Trần Hổ cởi bỏ y phục của thi thể, Từ Tĩnh đột nhiên khựng lại, trong đầu nàng lóe lên một ý nghĩ, lập tức quay đầu nhìn về phía thi thể của Phương lão thái gia.

Trần Hổ lo lắng hỏi:
“Từ nương tử, phát hiện ra điều gì sao?”

Từ Tĩnh không trả lời ngay, mà tập trung quan sát thi thể của Phương lão thái gia một lúc, sau đó lại quay lại nhìn thi thể của Lữ phu tử.

Bất chợt, nàng nói:
“Các ngươi nhìn xem, vết thương trên bụng của hai thi thể này có phải dường như nhiều hơn và dày đặc hơn những chỗ khác không?”

Dù Từ Tĩnh nói vậy, nhưng thoạt nhìn, những vết thương ở bụng của thi thể không có gì khác biệt so với những chỗ khác.

Nếu có, thì sự khác biệt cũng rất nhỏ.

Trần Hổ thốt lên một tiếng “a,” vẫn chưa hiểu ý, nhưng Tiêu Dật đã trầm giọng:
“Nếu chia cơ thể thành các khu vực, thì quả thật vết thương ở bụng của Phương lão thái gia nhiều hơn khoảng một, hai vết so với những nơi khác.

Lữ phu tử cũng vậy.

Hơn nữa…”

Tiêu Dật chưa nói hết, Từ Tĩnh đã tiếp lời:
“Hơn nữa, vị trí các vết thương ở bụng lại đồng nhất hơn những chỗ khác!”

Mặc dù các vết thương trên cơ thể nạn nhân nhìn chung có sự tương đồng về cách bố trí, nhưng cụ thể đến từng chi tiết thì vẫn có khác biệt nhỏ.

Ví dụ, trên mặt Lữ phu tử, có một vết thương chéo gần mắt phải.

Trong khi đó, Phương lão thái gia cũng có vết thương tương tự, nhưng vị trí xa mắt hơn.

Tuy nhiên, chỉ riêng các vết thương ở bụng, đặc biệt là một vết trên rốn, thì gần như không có sự khác biệt nào đáng kể giữa các thi thể.

Từ Tĩnh lập tức tiến đến thi thể của Chu đại lang, vén tấm vải trắng lên.

Mặc dù quần áo của Chu đại lang gần như bị lửa thiêu cháy, phần bụng vẫn còn đủ nguyên vẹn để nhìn rõ vết thương.

Quả nhiên, trên bụng của Chu đại lang, ở vị trí gần rốn, cũng có một vết thương tương tự!

Từ Tĩnh đứng lặng nhìn, rồi bỗng nở nụ cười nhạt, lạnh giọng nói:
“Thi thể luôn có thể tiết lộ nhiều điều, dù hung thủ có cố gắng che giấu đến đâu cũng không thể xóa sạch.

Trần Hổ, chuẩn bị cho ta một ít rượu mạnh, dấm và một chiếc ô đỏ.

Ta muốn xem thử, rốt cuộc hung thủ đã cố che giấu điều gì!”
 
Nương Tử Pháp Y Nhà Quyền Thần
Chương 46: Khám Nghiệm Bằng Ô Đỏ


Trần Hổ vốn đã mơ hồ khi nghe yêu cầu chuẩn bị rượu mạnh, dấm và ô đỏ, giờ lại càng không hiểu nổi.

Rượu mạnh?

Dấm?

Lại còn ô đỏ?

Phương pháp khám nghiệm của Từ nương tử thật sự khiến người ta khó mà đoán ra nổi.

Tuy nhiên, có kinh nghiệm từ lần trước, hắn cũng không hỏi nhiều, chỉ nhanh chóng làm theo và mang mọi thứ đến.

Từ Tĩnh lập tức yêu cầu hắn chuyển thi thể của Phương lão thái gia ra sân, rồi tỉ mỉ đổ rượu mạnh và dấm lên người thi thể.

Khi Trần Hổ đang cặm cụi làm việc, Từ Tĩnh bất giác đưa tay chạm vào bụng mình.

Hỏng rồi, đói quá.

Khi Trình Hiển Bạch đến tìm nàng, đã gần đến giờ Ngọ.

Nghe chuyện của Trình Thanh Thanh, nàng lập tức đi ngay, từ đó đến giờ, không một hạt cơm, một ngụm nước nào vào bụng.

Thân thể này không giống cơ thể dẻo dai của nàng trước đây, chỉ mới bỏ bữa một chút, dạ dày đã có dấu hiệu khó chịu.

Ánh mắt Tiêu Dật vô tình lướt qua, thấy hành động nhỏ của nàng, đôi mày lập tức nhíu lại.

Khi Trần Hổ hoàn tất việc chuẩn bị, Tiêu Dật quay sang hỏi Từ Tĩnh:
“Ngươi còn cần Trần Hổ làm gì nữa không?”

Từ Tĩnh hơi ngạc nhiên trước câu hỏi, đáp:
“Tạm thời không cần.”

Tiêu Dật gật đầu, nói:
“Trần Hổ, đi tìm một ít đồ ăn nhẹ, mang đến đây.”

Từ Tĩnh sửng sốt nhìn hắn, không ngờ hắn lại yêu cầu Trần Hổ chuẩn bị đồ ăn.

Hóa ra chỉ một động tác nhỏ của nàng cũng không thoát khỏi ánh mắt của hắn.

Người đàn ông này, đôi khi thật sự khiến người ta bất ngờ vì sự tinh tế của hắn.

Trần Hổ lại hiểu nhầm, cứ tưởng Tiêu Dật đang đói.

Hắn âm thầm khâm phục vị Tiêu Thị Lang này, vừa xem thi thể ghê rợn xong mà vẫn có thể nghĩ đến chuyện ăn uống, liền vội vàng rời đi.

Sân chỉ còn lại Từ Tĩnh, Tiêu Dật, và một thi thể.

Từ Tĩnh thấy Tiêu Dật giữ thái độ điềm tĩnh, không hề nói nhiều, cũng không khách sáo với hắn.

Nàng cầm chiếc ô đỏ lên, mở ra rồi bước đến thi thể.

Tiêu Dật theo sau, dù lòng đầy nghi hoặc, nhưng không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát.

Từ Tĩnh đặt chiếc ô đỏ ở phía trên bụng của thi thể, cúi xuống nhìn chăm chú.

Đột nhiên, nàng biến sắc, giơ tay chỉ vào một điểm, nói:
“Tiêu Thị Lang, lại đây nhìn.”

Tiêu Dật lập tức cúi xuống, theo hướng tay nàng chỉ.

Bên dưới bóng đỏ của chiếc ô, vùng bụng của thi thể phản chiếu một ánh sáng đỏ kỳ dị.

Ngay trên vết thương gần rốn, xuất hiện một chấm đen nhỏ đến mức suýt bị bỏ qua.

Chấm đen này dường như hòa lẫn với vết thương, một nửa nằm trong vết thương, nửa còn lại rõ ràng hơn, như thể vừa mới hiện ra.

Tiêu Dật ngạc nhiên.

Hắn nhớ rất rõ, trước đó họ đã kiểm tra thi thể nhiều lần nhưng không hề phát hiện ra chấm đen này.

Hắn ngẩng đầu định nói gì đó, nhưng phát hiện khoảng cách giữa hắn và Từ Tĩnh quá gần.

Cả hai gần như đầu chạm đầu, nếu không đeo mặt nạ, có lẽ hơi thở của họ đã hòa quyện vào nhau.

Tiêu Dật hơi sững người, cảm giác khó tả dâng lên.

Làn da trắng mịn, đường nét tinh tế của đôi mắt chuyên chú trước mặt khiến hắn thoáng ngây ra.

Đây là lần đầu tiên trong nhiều năm, hắn ở gần một nữ nhân đến vậy.

Hắn vội vàng lùi lại vài bước, đứng thẳng người, cố gắng tập trung vào công việc:
“Tại sao trước đó không thấy chấm đen này, bây giờ lại có?”

Từ Tĩnh không để ý đến sự lúng túng của hắn, chỉ đứng thẳng dậy, giải thích bằng giọng điềm tĩnh:
“Sau khi chết, một số vết thương rất khó phát hiện, đặc biệt là các vết thương do tụ máu dưới da.

Những vết bầm tím dưới da thường có màu xanh tím, mà da người vốn không hoàn toàn trắng, cộng thêm sự biến đổi màu sắc sau khi chết, nên rất khó để nhận ra.”

Từ Tĩnh tiếp tục giải thích:
“**Dùng cách này có thể khiến những tổn thương mờ nhạt dưới da lộ rõ.

Việc đổ rượu mạnh và dấm lên thi thể là vì cả hai chất này đều có tính bay hơi mạnh.

Khi được đổ lên, chúng sẽ giúp hơi nước dư thừa trong cơ thể nhanh chóng bốc hơi, làm lộ rõ các tổn thương dưới da, giống như hút cạn nước trong hồ để nhìn rõ đáy vậy.

Bên cạnh đó, ánh sáng mặt trời thông thường có bảy màu.

Dưới ánh sáng này, một số màu sắc có thể bị yếu đi.

Khi mở ô đỏ, ánh sáng mặt trời chiếu qua ô, chỉ còn ánh sáng đỏ xuyên qua, các màu sắc khác bị hấp thụ, làm lộ rõ những màu sắc vốn bị yếu đi.

Đây chính là nguyên lý của phương pháp khám nghiệm bằng ô đỏ.**”

Nàng nhìn sang Tiêu Dật, thấy hắn im lặng hồi lâu, liền cười nhạt:
“Tiêu Thị Lang không tin cách này?

Nếu ngài không tin, chúng ta có thể thử trên một con lợn.

Da lợn có màu sắc tương tự da người, dùng để thử nghiệm sẽ rất phù hợp.”

Tiêu Dật khẽ lắc đầu, trầm giọng nói:
“**Dù đây là lần đầu ta thấy cách này, nhưng không thể phủ nhận rằng chấm đen nhỏ đó đã xuất hiện trên cơ thể người chết sau khi dùng phương pháp của ngươi.

Chúng ta chỉ đổ rượu mạnh và dấm, không làm gì khác.

Chuyện thử nghiệm có thể để sau, lúc này, phá án là ưu tiên hàng đầu.**”

Câu nói của Tiêu Dật cho thấy hắn đã chấp nhận phương pháp của Từ Tĩnh.

Việc thử nghiệm chỉ để bổ sung vào hồ sơ vụ án, giúp người đọc sau này dễ tin tưởng hơn mà thôi.

Từ Tĩnh không khỏi nhướng mày.

Người đàn ông này từ khi nào lại tin tưởng nàng đến vậy?

Nàng không quá quan tâm việc thử nghiệm hay không, nhưng nếu tiết kiệm được thời gian thì càng tốt.

Tiêu Dật bước tới gần thi thể, chỉ vào chấm đen nhỏ và nói:
“Vị trí này tương ứng với đoạn ruột non.

Những vết thương trên thi thể có lẽ do hung thủ tạo ra để che giấu dấu vết này.

Có thể hắn đã dùng một loại kim hay vật nhọn đâm vào cơ thể, làm tổn thương ruột non, gây ra cái chết?”

Từ Tĩnh gật đầu, đáp:
“Hung thủ cố gắng che giấu dấu vết này, rất có thể nó liên quan trực tiếp đến nguyên nhân tử vong của nạn nhân.

Chúng ta may mắn vì vết thương này chỉ bị che mất một phần, nên vẫn có thể nhìn rõ.

Nếu ruột non bị tổn thương, nạn nhân thực sự có thể chết.

Tuy nhiên…”

Nàng khẽ nhíu mày:
“Nếu tổn thương chỉ nhỏ như vậy, mức độ hư hại ruột non sẽ không lớn, nạn nhân không thể chết ngay lập tức.

Thông thường, cần từ hai đến bảy ngày để tổn thương này gây tử vong.

Trong thời gian đó, nạn nhân sẽ vô cùng đau đớn, người thân bên cạnh không thể không nhận ra.

Gia đình nạn nhân có nói gì về những biểu hiện bất thường trước khi chết không?”
 
Nương Tử Pháp Y Nhà Quyền Thần
Chương 47: Đây Là Lời Nói Gì Mà Âm U Như Thế


Tiêu Dật thoáng ngẩn người, đáp:
“Không, tất cả thân nhân của người chết đều không đề cập đến việc trước khi qua đời họ có dấu hiệu cơ thể bất thường.

Ngoại trừ… người chết trong vụ án ở Tây Kinh.

Tuy nhiên, người đó đã bị bệnh từ lâu, và vẫn luôn âm thầm tìm đại phu chữa trị, có lẽ không liên quan nhiều đến vụ án.”

Âm thầm tìm đại phu chữa trị?

Từ Tĩnh chớp mắt, hỏi:
“Hắn mắc phải căn bệnh kín đáo gì chăng?”

Tiêu Dật không giấu giếm, đáp:
“Người chết trong vụ án Tây Kinh trước đây bị bệnh hoa liễu.

Hắn luôn âm thầm tìm người chữa trị, xem việc này là nỗi nhục.

Đến cả thê tử của hắn cũng không biết chuyện hắn mắc bệnh, chỉ có một người hầu thân cận bên cạnh hay biết.”

Bệnh hoa liễu?

Chậc chậc, trong thời cổ đại chưa có thuốc kháng sinh, bệnh hoa liễu chẳng khác nào án tử, lại còn là căn bệnh cực kỳ mất mặt.

Dù Tiêu Dật không nói rõ, nhưng qua lời kể có thể nhận ra người chết trong vụ án Tây Kinh chắc chắn có địa vị không nhỏ, rất có khả năng là quan chức triều đình.

Không lạ gì khi hắn cố giấu chuyện này.

Từ Tĩnh chỉ thuận miệng hỏi thêm, nghe xong chỉ nhịn không được lẩm bẩm đôi câu trong lòng, rồi nói:
“Theo lời ngài, thương tích ở ruột non cũng không phải nguyên nhân khiến người đó tử vong.

Nhưng, hung thủ đã tốn công che giấu vết thương này, chắc chắn không phải vô ý nghĩa.”

Tiêu Dật nhíu mày, cúi đầu nhìn chấm tròn nhỏ đó.

Hắn cũng nghĩ vậy, chỉ là không biết phải làm sao để tra ra chấm nhỏ đó thực chất là gì.

“Trừ phi,” nữ tử bên cạnh đột nhiên trầm giọng nói, “có thể mổ bụng người chết, kiểm tra bên trong.”

Toàn thân Tiêu Dật chấn động, ánh mắt đột nhiên ngước lên nhìn nữ tử trước mặt.

Hắn còn chưa kịp mở miệng nói gì, đã nghe thấy một tiếng “choang” vang lên từ phía sau.

Cả hai lập tức quay đầu theo phản xạ.

Tiêu Dật trầm giọng quát:
“Ai?”

Một giọng nói có chút hoảng loạn lập tức vang lên:
“Tiêu Thị Lang, Từ nương tử, là… là ta đây!”

Người vừa lên tiếng chính là Trần Hổ, theo sau hắn còn có một bóng dáng quen thuộc—Đông Lê, tiểu tư thân cận của Tiêu Dật.

Chỉ thấy cả hai trên tay đều bưng một khay đồ.

Khay của Trần Hổ chứa một ít điểm tâm và vài cái bánh bao, bánh màn thầu tiện để lót dạ, còn trên khay của Đông Lê lại là một bình trà cùng mấy chiếc chén.

Hiển nhiên, Đông Lê vừa rồi cầm không vững, làm mấy chiếc chén trong khay bị đổ, may mắn là chưa rơi xuống đất vỡ tan.

Tiêu Dật lập tức cau mày:
“Đông Lê, ngươi sao lại tới đây?”

Đông Lê vẫn còn đang đắm chìm trong sự chấn động từ câu nói vừa rồi của nữ tử, nhưng khi lang quân hỏi, hắn không thể không đáp, vội vàng nói:
“Lang quân, vừa nãy Trần lang quân đi tìm đồ ăn, tình cờ gặp tiểu nhân.

Tiểu nhân liền giúp hắn mang đồ qua đây.

Ai ngờ… ai ngờ…”

Thực chất, hắn nghe nói lang quân đưa nữ tử kia về huyện nha, trong lòng vừa kinh ngạc vừa lo lắng, mới nghĩ cách theo tới đây.

Ai ngờ vừa bước vào, đã thấy lang quân và nữ tử đó đứng cạnh nhau, còn nghe nữ tử kia nói… nói muốn mổ bụng người chết!

Đây… đây là lời nói gì mà âm u rợn người đến thế?

Người bình thường làm sao nói ra được chuyện như vậy!

Đông Lê theo hầu Tiêu Dật nhiều năm, rất giỏi nhìn sắc mặt đoán ý.

Dẫu trong lòng vô cùng chấn động, hắn cũng nhìn ra lang quân hiện tại rất xem trọng nữ tử này, không dám mở miệng hồ đồ như trước.

Chỉ là, đôi mắt vẫn nhịn không được đầy u oán nhìn chằm chằm nữ tử đó.

Quả nhiên là độc phụ!

Hại tiểu lang quân của họ còn chưa đủ, giờ lại tới hại lang quân của bọn họ!

Nếu để chuyện lang quân đồng ý mổ xác truyền ra ngoài, danh tiếng của lang quân họ còn đâu nữa!

Đến cả Trần Hổ cũng không thể chấp nhận, hít sâu một hơi, lên tiếng:
“Từ nương tử, lời vừa rồi của cô… chỉ là nói đùa thôi, đúng chứ?”

Người chết đâu phải gia súc, làm sao có thể… có thể mổ bụng chứ!

Từ Tĩnh hiểu rằng họ không dễ dàng chấp nhận chuyện này.

Vì vậy, từ trước tới nay, nàng luôn cố gắng nghiệm thi mà không cần giải phẫu.

Nhưng giờ đây, chỉ nhìn bề ngoài thi thể thì chẳng thể tìm ra gì.

Nàng bình thản nhìn thẳng vào họ, trầm giọng nói:
“Ta không đùa.

Phương pháp giải phẫu nghiệm thi này ta từng đọc trong sách, cảm thấy rất có lý.

Chỉ nhìn bề ngoài thi thể, chúng ta chỉ biết được những tổn thương trên da thịt.

Những thương tổn bên trong thì không thể thấy được.

Nếu muốn biết chấm tròn này là gì, liệu có phải nguyên nhân gây tử vong, chỉ có thể mổ bụng người chết để kiểm tra!”

Thực ra, trong lòng Từ Tĩnh đã có một suy đoán, nhưng với tư cách là pháp y, người thay người chết lên tiếng, mỗi câu nói của nàng đều phải dựa trên chứng cứ xác thực.

Nếu chỉ dựa vào suy đoán mà đưa ra kết luận, vậy nàng có khác gì Ngô pháp y?

Đó là nguyên tắc mà Từ Tĩnh kiên trì, và nàng tuyệt đối không nhượng bộ nửa bước.

Trần Hổ trừng lớn mắt, nửa ngày không thốt ra được lời nào.

Đông Lê thì vẻ mặt đầy do dự, muốn nói lại thôi.

Tuy vậy, hắn luôn tin tưởng lang quân nhà mình.

Lang quân chưa bao giờ là người hành động hấp tấp…

Bỗng, một giọng nam trầm ổn và dễ nghe vang lên:
“Ngươi định dùng cách nào để mổ bụng người chết?”

Đông Lê: “!!!”

Từ Tĩnh thoáng sững sờ, quay sang nhìn Tiêu Dật.

Thấy sắc mặt hắn vẫn bình tĩnh như thường, nàng không nhịn được cười:
“Không hổ danh Tiêu Thị Lang, tâm tính quả nhiên hơn người.

Cơ thể người rất tinh vi, để giải phẫu không thể cứ tùy tiện lấy một con dao trong bếp mà làm.

Nếu Tiêu Thị Lang cho rằng phương pháp của ta khả thi, ta cần thời gian để chế tạo một bộ công cụ giải phẫu chuyên dụng.

Thời gian ước chừng… năm, sáu ngày là đủ.”

Chỉ là những dụng cụ giải phẫu cơ bản, năm sáu ngày có lẽ không thành vấn đề.

“Được.”

Tiêu Dật không chút do dự gật đầu:
“Ngươi vẽ bản thiết kế ra, ta lập tức tìm thợ giỏi nhất trong huyện để chế tạo.”

Đôi mắt của Trần Hổ càng trừng lớn hơn.

Đông Lê nhìn chằm chằm vào lang quân nhà mình với vẻ mặt không dám tin, cuối cùng không nhịn được thốt lên:
“Lang quân!”

Tiêu Dật lại không liếc nhìn họ, chỉ nghiêm mặt nói:
“Bảo vệ an nguy của bách tính là trách nhiệm của quan phủ.

Hiện tại không có việc gì quan trọng hơn việc phá án.

Nếu lại có thêm người mất mạng, triều đình quả thực sẽ bị gán cho cái danh vô dụng.”

Lời nói của hắn khiến Từ Tĩnh cũng phải sửng sốt.

Nàng vốn cho rằng, cho dù là Tiêu Dật, cũng cần suy nghĩ một hai ngày mới có thể chấp nhận chuyện này.

Nhưng phải thừa nhận, có một vị lãnh đạo cởi mở như vậy, đúng là phúc khí của bách tính.

Đồng thời, cũng khiến công việc của nàng thuận lợi hơn nhiều.

Tuy vậy, nàng không biểu hiện sự cảm khái này ra mặt, chỉ nhàn nhạt đáp:
“Tiêu Thị Lang quả nhiên là người vì dân.

Ta cũng sẽ cố gắng hết sức mình để hỗ trợ Tiêu Thị Lang bắt được hung thủ.

Hiện tại, tuy chưa thể xác định chấm tròn nhỏ này có phải nguyên nhân gây tử vong hay không, nhưng nếu đúng là vậy, thì hung thủ này không hề đơn giản.”

Từ Tĩnh khẽ mím môi, nói tiếp:
“Có thể dùng một vết thương nhỏ như vậy để đoạt mạng người, chứng tỏ hung thủ rất am hiểu cấu tạo cơ thể người.

Ta đề nghị Tiêu Thị Lang nên tập trung điều tra xem, liệu trước khi qua đời, người chết có từng tiếp xúc với đại phu nào không.”
 
Nương Tử Pháp Y Nhà Quyền Thần
Chương 48: Thấu Hiểu


“Đại phu?”

Trần Hổ cảm thấy mình sắp không theo kịp câu chuyện giữa Từ nương tử và Tiêu Thị Lang.

Nghi phạm lại có khả năng là một đại phu?

Sao tự dưng vụ án khiến vô số quan viên đau đầu suốt mấy năm qua lại tiến triển nhanh như thế này?

Tiêu Dật khẽ gật đầu, trầm ngâm đáp:
“Nếu là đại phu, quả thật phù hợp với suy luận vừa rồi của ngươi.

Đại phu có thể tự do ra vào nhà họ Phương để dò la tin tức mà không khiến họ nghi ngờ.

Không chỉ là tin tức từ nhà họ Phương, hắn còn tiếp xúc với rất nhiều bệnh nhân mỗi ngày.

Nếu có chủ ý, thậm chí không cần ra ngoài, hắn vẫn có thể nắm rõ hành tung và những bí mật của tất cả nạn nhân.”

Ví dụ như hành tung của Trình Thanh Thanh trong mấy ngày qua.

Gần đây, Hạnh Lâm Đường đang ở tâm điểm dư luận, nên hành tung của nàng cũng bị không ít người âm thầm theo dõi và bàn tán.

Cũng như những người từng lén nói xấu Hạnh Lâm Đường trước đó.

Chẳng hạn, hôm nay vợ của Chu Đại Lang nhất mực khẳng định Trình Thanh Thanh là hung thủ giết người.

Lý do chỉ vì hai vợ chồng bà ta từng thì thầm chê bai Hạnh Lâm Đường, rồi suy đoán rằng Thanh Thanh muốn trả thù, nên ra tay sát hại Chu Đại Lang.

Có lẽ chính vì vậy, họ mới trở thành mục tiêu của hung thủ.

Điều mà Từ Tĩnh nắm được chỉ là các vụ án xảy ra gần đây.

Nhưng Tiêu Dật lại rất rõ về các vụ án trước đó.

Nếu hắn đã nói vậy, chứng tỏ trong những vụ án trước, hung thủ cũng nắm được hành tung của các nạn nhân trước khi ra tay!

Từ Tĩnh thấy Tiêu Dật chấp nhận suy luận của mình, bèn không nói thêm gì nữa.

Dựa vào thông tin hiện tại, mọi suy đoán cũng chỉ dừng lại ở đây.

Nàng ngước nhìn ánh mặt trời, rồi nói:
“Giờ không còn sớm nữa.

Trần Hổ, đem hai thi thể còn lại ra đi.”

Nàng muốn kiểm tra chúng theo cách tương tự, xem có thể tìm thấy dấu vết những chấm tròn nhỏ kia hay không.

Tiêu Dật lại nói:
“Không cần vội.

Ăn chút gì trước đã.

Trần Hổ, Đông Lê, đem thức ăn vào phòng bên cạnh đi.”

Trần Hổ dù còn ngạc nhiên, nhưng vì lòng tin đối với Từ Tĩnh đã sớm hình thành, nên hắn nhanh nhẹn bê khay thức ăn ra ngoài.

Đông Lê vẫn chưa chấp nhận được, nhưng vì không dám phản kháng, chỉ đành lén lút lườm Từ Tĩnh một cái, rồi theo chân Trần Hổ.

Từ Tĩnh lười để ý ánh mắt oán giận của ai đó.

Nghe Tiêu Dật nhắc, nàng chợt nhận ra bụng mình càng thêm cồn cào.

Nàng cởi găng tay, tháo khăn che mặt, rồi rửa tay cẩn thận bằng nước xà phòng, sau đó bước ra khỏi sân.

Căn phòng bên cạnh vốn là nơi nghỉ ngơi của sai dịch, tuy không tinh tế như trà thất, nhưng cũng có bàn ghế đầy đủ.

Từ Tĩnh ngồi xuống bên bàn, cầm lấy chiếc bánh bao tròn trĩnh, cắn một miếng, liền thỏa mãn thở ra một hơi.

Chiếc bánh này vẫn còn nóng, hiển nhiên vừa được Trần Hổ mang về từ bên ngoài.

Trần Hổ cũng đói, nhưng mỗi lần muốn ăn, trong đầu hắn lại hiện lên hình ảnh thi thể kỳ quái của Lữ phu tử cùng mùi hôi nồng nặc khiến dạ dày hắn đảo lộn.

Dẫu có sơn hào hải vị trước mặt, hắn cũng không thể nuốt nổi.

Lúc này thấy Từ Tĩnh không những không bị ảnh hưởng, mà còn ăn rất ngon, hắn không khỏi nuốt nước bọt, lắp bắp hỏi:
“Từ…

Từ nương tử, ngài không thấy khó chịu sao?”

Từ Tĩnh liếc nhìn hắn một cái, uống một ngụm trà, nói:
“Cũng bình thường thôi, nhìn quen rồi…

Khụ, đây là sự thay đổi tự nhiên của cơ thể.

Nếu ngươi sau này chết đi, cũng sẽ trải qua những thay đổi như vậy.

Nghĩ thế có thấy khá hơn không?”

Trần Hổ: “…”

Không khá hơn chút nào!

Sao hắn lại phải nghĩ đến chuyện mình sẽ chết chứ!

Hơn nữa, nghĩ đến việc sau này mình cũng thành ra như thế, hắn càng không muốn ăn!

Từ Tĩnh nhìn hắn, thấy buồn cười, chợt nhớ đến bản thân lúc mới học pháp y cũng chẳng hơn gì hắn, trong lòng bất giác nảy sinh sự thương cảm như đối với trẻ nhỏ, nhiệt tình nói:
“Thật sự không ăn sao?

Đây là bánh bao nhân thịt, ngon lắm đấy.”

“Ọe!”

Trần Hổ lập tức phản ứng theo bản năng.

Từ Tĩnh khẽ ho một tiếng, không nói thêm nữa.

Lúc này, có người ngồi xuống đối diện nàng, chính là Tiêu Dật.

Phòng này đơn sơ, chỉ có một bàn và vài cái ghế, nên dù muốn tránh nàng, hắn cũng chẳng còn chỗ nào khác để ngồi.

Từ Tĩnh ngước lên nhìn hắn một cái, rồi lại cúi đầu.

Tiêu Dật chỉ nhấc tách trà uống một ngụm, không động vào đồ ăn.

Nhưng với thân phận của một vị Thị lang Bộ Hình, chắc hẳn hắn không dễ dàng bị ảnh hưởng như Trần Hổ.

Lúc này, Trần Hổ vừa bình tĩnh lại, liền tìm cách chuyển hướng sự chú ý, nói:
“Nói mới nhớ, mấy ngày trước ta nghe được một chuyện phong lưu về Lữ phu tử.

Lữ phu tử ở An Bình huyện rất có tiếng, mỗi lần ta và các huynh đệ tuần tra, luôn có người quen biết ông ta hỏi han tiến triển vụ án.

Mấy hôm trước, ta nghe một bà lão bán khăn tay bên đường kể rằng, đừng nhìn Lữ phu tử bây giờ thế này, hồi trẻ ông ta phong lưu lắm.

Ông ấy từng phải lòng một phụ nữ đã có chồng, hai người còn lén lút qua lại.

Sau đó, chuyện bại lộ, người phụ nữ suýt bị chồng dìm xuống giếng.

May mà nhà nàng ta có chút thế lực, cứu nàng về.

Nhưng nàng vẫn bị chồng bỏ.

Cũng may Lữ phu tử còn chút lương tâm.

Sau khi thi đỗ tú tài, ông ấy đã cưới nàng ta.

Hai vợ chồng rời quê đến An Bình huyện sinh sống, từ đó lời bàn tán cũng ít đi.”

“Nhưng nghe nói, năm ngoái, người chồng cũ của nàng ta đã đến huyện An Bình, lan truyền chuyện này khắp nơi.

Lữ phu tử phải trả một khoản tiền lớn mới dẹp yên được, nên chuyện này không ít người ở An Bình biết.

Chỉ là vì tôn trọng Lữ phu tử, không mấy ai tin mà thôi.”

Đông Lê vốn đã bực bội vì chuyện của Từ Tĩnh, nghe vậy liền cười lạnh:
“Những lời đồn đại chốn dân gian, ai biết thật giả thế nào.

Lỡ làm rối loạn suy đoán, ảnh hưởng đến tiến triển vụ án thì sao…”

Hắn chưa kịp nói hết câu, đã bị hai giọng nói cắt ngang từ phía xa:

Tiêu Dật: “Không phải.”
Từ Tĩnh: “Không thể nói như vậy.”

Từ Tĩnh nói xong, không khỏi kinh ngạc nhìn về phía Tiêu Dật.

Đối diện, ánh mắt hắn cũng đang dừng lại trên nàng, đôi đồng tử đen sẫm như có tia sáng lóe lên trong đáy mắt.

Nàng nhanh chóng thu hồi ánh mắt, giọng nhàn nhạt:
“Những lời đồn đại này, đúng là có thật có giả.

Nhưng đôi khi, chúng cũng có thể trở thành manh mối phá án.

Dưới bầu trời này, ai mà chẳng có những bí mật không muốn người khác biết?

Tin đồn chính là một cách để ta nhìn trộm vào những bí mật ấy.

Dù cuối cùng những lời đồn này có ích hay không, lắng nghe và quan sát nhiều vẫn không phải là điều sai.”

Đôi mắt Trần Hổ sáng lên lấp lánh, đầy phấn khích nói:
“Đúng vậy!

Từ nương tử, nếu sau này ta nghe được bất kỳ điều gì liên quan đến vụ án, nhất định lập tức báo ngay với ngài và Tiêu Thị Lang!”

Lạy trời, sự ăn ý này, bảo họ không phải trời sinh một cặp, ai tin được?

Bên cạnh, gương mặt u ám như trời sập của Đông Lê tạo nên sự đối lập rõ rệt với vẻ rạng rỡ của Trần Hổ.

Không, không, không, hắn không thể nghĩ nhiều!

Lang quân hiện tại cần nữ nhân này giúp khám nghiệm tử thi, việc coi trọng nàng chẳng qua là vì vụ án mà thôi!

Lang quân từng nói rồi, hắn không hề có ý nghĩ nào khác với nàng!

Nhân vật chính là Từ Tĩnh lại không hề bị ảnh hưởng, chỉ bình thản cắn thêm một miếng bánh bao.

Đối với nàng, Tiêu Dật xét cho cùng cũng là đồng nghiệp, đôi khi tư duy trùng hợp là chuyện bình thường.

Phải nói, gặp được một đồng nghiệp sáng suốt như thế, công việc của nàng cũng thuận lợi hơn nhiều.

Sau khi nghỉ ngơi đơn giản, Từ Tĩnh tiếp tục kiểm tra hai thi thể còn lại.

Cuối cùng, nàng phát hiện thi thể của lão gia nhà họ Phương quả thật may mắn nhất.

Vết thương vẫn còn khá nguyên vẹn.

Còn trên thi thể của Lữ phu tử, tuy vẫn thấy dấu vết của chấm tròn nhỏ, nhưng phần lớn đã bị các vết thương khác che khuất.

Nếu không nhờ đối chiếu với vết thương trên thi thể của Phương lão gia, e rằng rất khó để nhận ra.

Thi thể Chu Đại Lang thì lại không may mắn.

Vùng bụng đã bị thiêu cháy hoàn toàn.

Tuy các vết thương lớn vẫn rõ ràng, nhưng chấm tròn nhỏ kia đã không thể tìm thấy nữa.

Mùa hè, thời tiết thay đổi như đứa trẻ ba tuổi, nói biến là biến.

Từ Tĩnh vừa kiểm tra xong thi thể Chu Đại Lang, trời bỗng đổ mưa như trút.

Trần Hổ lập tức nhiệt tình nói:
“Từ nương tử, để ta đưa ngài về…”

Một giọng nói khác cắt ngang:
“Để ta đưa.”

Từ Tĩnh kinh ngạc nhìn Tiêu Dật, vẻ mặt như muốn hỏi: “Ngươi bị làm sao vậy?”

Tiêu Dật không nói nhiều, chỉ cầm lấy cây dù đỏ dùng khi khám nghiệm tử thi, sau đó lấy thêm một chiếc dù giấy màu xanh đặt trong nhà xác, đưa cho nàng:
“Ta vừa hay có vài chuyện muốn nói với Từ nương tử.”

Trần Hổ lập tức nheo mắt, nhìn qua nhìn lại giữa Tiêu Dật và Từ Tĩnh, rồi thuận tay bịt miệng Đông Lê đang định nói gì đó.

Từ Tĩnh nhìn Tiêu Dật.

Gương mặt hắn bình thản, ánh mắt đen sâu lắng.

Nàng không khách sáo, bước tới nhận lấy chiếc dù, mỉm cười:
“Vậy phiền Tiêu Thị Lang.”

Người đàn ông này dường như đã chuyển sang trạng thái làm việc, thái độ nghiêm túc khiến nàng không tiện từ chối.

Chỉ là đối tác tạm thời, chẳng khác gì các đồng nghiệp cũ.

Nụ cười của nàng tựa đóa hoa nở rộ, dường như xua tan cả bầu không khí âm u.

Tiêu Dật ánh mắt thoáng lay động, mở chiếc dù giấy, trầm giọng nói:
“Đi thôi.”

Hắn cất bước, dẫn đầu đi vào màn mưa.
 
Nương Tử Pháp Y Nhà Quyền Thần
Chương 49: Theo Từ Nương Tử Quả Thật Kích Thích


Mưa mùa hạ đến nhanh, dồn dập.

Trời vừa qua giữa trưa, sắc trời đã tối sầm lại, như thể sắp sụp đổ bất cứ lúc nào.

Nhà xác cách cổng huyện nha không xa.

Từ Tĩnh và Tiêu Dật, mỗi người cầm một chiếc ô giấy dầu, bước đi trong màn mưa.

Tiếng mưa rơi rào rào, hòa với tiếng tí tách của hạt mưa đập vào mặt ô, tạo nên một khung cảnh tĩnh lặng đến hoang hoải.

Trong khoảnh khắc, người ta dễ sinh ra cảm giác như đang cô độc bước đi giữa thế gian bao la.

Từ Tĩnh ngẩn ngơ nhìn màn mưa phía trước, chợt nghe tiếng trầm ổn của người đàn ông bên cạnh:
“Lát nữa ta sẽ bảo Trần Hổ hoàn thành công việc giao nhận, sau đó đến nhà ngươi.

Còn có một sai dịch khác sẽ cùng đi.

Trong thời gian phá án, để họ ở lại nhà ngươi.

Ngươi cứ tùy ý sắp xếp cho họ một phòng để nghỉ.”

Hắn dừng một chút, rồi tiếp tục:
“Bộ dụng cụ ngươi nói muốn làm hôm nay, sau khi vẽ xong bản thiết kế, có thể nhờ Trần Hổ mang đến.

Về phần huynh muội nhà họ Trình, ta đã sắp xếp người qua bảo vệ.”

Từ Tĩnh hơi khựng lại, quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh.

Hắn lưng thẳng như tùng, từng bước trầm ổn giữa cơn mưa lớn.

Gương mặt vẫn giữ vẻ bình thản như thường, khí chất vững chãi của hắn dường như khiến mưa gió quanh mình cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.

Từ Tĩnh biết, đây là lời hứa bảo vệ nàng cùng huynh muội nhà họ Trình mà hắn đã nói trước đó.

Nhưng nàng lại bật ra câu hỏi:
“Chi phí sinh hoạt của họ, huyện nha chi trả sao?”

Tiêu Dật dường như không ngờ nàng hỏi điều này.

Hắn hơi ngẩn người nhìn nàng một lát, rồi gật đầu sau vài giây trầm mặc:
“Tất nhiên.

Chi phí sinh hoạt của họ, Từ nương tử có thể ghi lại.

Đến lúc đó, trình lên ta sẽ duyệt.”

Từ Tĩnh không nhịn được bật cười nhẹ:
“Ta đùa thôi.

Cơm của hai người họ, ta vẫn chi nổi, miễn sao yêu cầu không quá đáng.”

Tiêu Dật trầm ngâm một chút, lại nói:
“Ta không hề đùa.

Lần này, vụ án này, Từ nương tử đã giúp đỡ rất nhiều.

Nếu ngươi có điều gì muốn làm, có thể nói ra.

Ta sẽ cố hết sức để không để ngươi chịu thiệt thòi.”

Từ Tĩnh hơi nhướn mày, nhìn hắn với chút bất ngờ.

Chỉ nghe hắn nhàn nhạt nói tiếp:
“Ta không thích nợ nhân tình.”

Từ Tĩnh chớp mắt, không khỏi thấy thú vị.

Ban đầu, nàng còn nghĩ hắn nói cho có lệ.

Nhưng đã là lợi ích đưa tới cửa, từ chối chẳng phải ngu xuẩn sao?

Nàng thẳng thắn đưa ra điều mình muốn từ lâu:
“Nghe nói chữ của Tiêu Thị Lang đáng giá ngàn vàng.

Không biết Tiêu Thị Lang có thể ban cho ta một bức không?”

Tiêu Dật ngẩn người, hàng mày hơi nhíu lại:
“Ngươi muốn chữ của ta?”

Nhìn thế nào, nàng cũng không giống người sẽ quan tâm đến bút tích của hắn.

“Không,” Từ Tĩnh rất thành thật:
“Ta nghĩ nếu một ngày nào đó không sống nổi nữa, mang chữ của ngài đi bán cũng là cách không tồi.”

Tiêu Dật: “…”

Hắn không nghĩ chữ mình có gì đặc biệt, nhưng những người từng xin bút tích của hắn đều vì muốn sưu tầm.

Đây là lần đầu tiên có người nói thẳng rằng muốn bán chữ của hắn.

Dù Tiêu Dật tự nhận mình không phải loại văn nhân tự phụ, khinh miệt dân thường, nhưng nghe vậy, hắn vẫn thấy cứng họng.

Hít sâu một hơi, hắn trầm giọng:
“Chữ của ta không bán.”

Từ Tĩnh đã đoán trước câu trả lời, bĩu môi, lẩm bẩm:
“Keo kiệt.”

Giọng nàng rất nhỏ, nhưng Tiêu Dật tai thính, giữa tiếng mưa vẫn nghe rõ.

Hắn bất giác nghẹn lời.

Nữ nhân này, từ khi thay đổi, hắn ngày càng không hiểu nổi nàng đang nghĩ gì.

Hắn thở dài, trầm giọng nói:
“Trừ chuyện đó ra, Từ nương tử có thể nghĩ xem còn muốn gì làm thù lao.”

Hắn vừa dứt lời, đã thấy nữ nhân bên cạnh ngẩng đầu, nở nụ cười khẽ.

Đôi mắt sáng rực của nàng như chứa cả bầu trời đầy sao.

Trong giây phút đó, hắn đột nhiên quên mất phải nói gì.

Ánh mắt Tiêu Dật nhìn vào đôi mắt trong trẻo kia, tiếng tim đập trong lồng ngực hắn bỗng loạn nhịp, tựa như tiếng mưa rơi ngoài ô, hỗn loạn không thể kiểm soát.

Hắn nhíu mày, không dấu vết ấn nhẹ lên ngực mình.

Chẳng lẽ vì làm việc quá sức, thân thể đã có vấn đề?

Ổn định lại cảm xúc, hắn nói:
“Từ nương tử cứ nói.”

Khi ấy, họ đã đến cổng huyện nha.

Xuân Dương và Trình Thanh Thanh đang đứng dưới mái hiên.

Xuân Dương nhón chân, dáo dác tìm kiếm, vừa thấy Từ Tĩnh liền vui mừng vẫy tay:
“Nương tử, bên này!

Bên này!”

Từ Tĩnh lập tức bị thu hút.

Nhìn vẻ mặt ngây ngốc há hốc mồm của Trình Thanh Thanh khi thấy nàng và Tiêu Dật đi cùng nhau, nàng chỉ khẽ cong môi cười nhẹ, nhanh chóng nói với Tiêu Dật:
“Việc này không vội, lát nữa khi Trần Hổ mang thiết kế qua, ta sẽ nhờ hắn nói với ngài.”

Nói xong, nàng nhấc váy, chạy nhanh về phía mái hiên, để lại những gợn sóng nhỏ trên mặt đất.

Xuân Dương vội vàng chạy đến kiểm tra xem nàng có bị ướt mưa không, đồng thời lo lắng nhìn Tiêu Dật đứng cách đó không xa.

Tại sao lại là Tiêu Thị Lang đưa nương tử về?

Tiêu Thị Lang và nương tử… hiện tại rốt cuộc là quan hệ thế nào?

Trình Thanh Thanh nghe xong không kìm được, nắm chặt cổ tay của Từ Tĩnh, lắp bắp hỏi:
“T…Tĩnh… Tĩnh tỷ tỷ, tỷ và Tiêu Thị Lang…”

Từ Tĩnh thản nhiên đáp:
“Gần đây ta giúp Tiêu Thị Lang làm một số việc, nên có qua lại chút ít.”

Nàng nhanh chóng chuyển đề tài:
“Huynh của muội đâu rồi?”

Câu hỏi khiến sự chú ý của Trình Thanh Thanh bị dời đi.

Nàng ngơ ngác một lát, rồi nói:
“A huynh nói trời mưa, huynh ấy đi tìm xe ngựa.”

Lời vừa dứt, xa xa vang lên tiếng vó ngựa và bánh xe lăn trên mặt đất.

Giọng của Trình Hiển Bạch xuyên qua màn mưa truyền đến:
“Thanh Thanh, Từ nương tử, mau qua đây!

Chúng ta cùng về!”

Từ Tĩnh tất nhiên không phản đối.

Nhưng xe ngựa Trình Hiển Bạch gọi dừng ở trước cổng huyện nha, vẫn còn một đoạn ngắn từ cổng chính đến xe.

Mà hiện giờ ba người họ chỉ có một cây dù, cây dù ấy cũng không phải của Từ Tĩnh.

Ngay lúc này, Tiêu Dật vốn im lặng nãy giờ, khẽ cất lời:
“Từ nương tử cứ dùng cây dù này trước đi.

Nếu chưa đủ, ta còn một cây khác.”

Từ Tĩnh hơi ngạc nhiên, rồi mỉm cười nhạt:
“Vậy cảm tạ Tiêu Thị Lang.

Ta chỉ cần cây dù này là đủ, dù còn lại ngài tự dùng đi.”

Nàng giao cây dù cho Xuân Dương, bảo nàng ấy đưa nàng lên xe ngựa trước, sau đó quay lại đón Trình Thanh Thanh.

Xuân Dương là người lên xe cuối cùng.

Nàng cẩn thận gấp cây dù đã ướt sũng nước mưa, nhìn qua cửa sổ, ánh mắt phức tạp hướng về bóng dáng cao lớn vẫn đứng trong màn mưa.

Sau đó, nàng quay sang nhìn Từ Tĩnh, định mở miệng nhưng lại ngập ngừng:
“Nương tử…”

Từ Tĩnh liếc mắt nhìn nàng, bình thản nói:
“Không cần nghĩ nhiều.

Ta chỉ nhờ Tiêu Thị Lang hỗ trợ bảo vệ chúng ta trước khi vụ án kết thúc.”

Lời này vừa dứt, Trình Hiển Bạch, vốn đang liếc nhìn nàng từ nãy, ngồi bật thẳng dậy, kinh ngạc hỏi:
“Bảo vệ?”

Từ Tĩnh gật đầu, kể sơ qua về những việc ngoài công tác khám nghiệm mà nàng đang đảm nhiệm, bao gồm việc sẽ có người đến bảo vệ gia đình họ.

Huynh muội nhà họ Trình nghe xong, mặt đầy ngây dại.

Trình Hiển Bạch thậm chí còn giơ tay tự cấu mạnh má mình.

“Chết tiệt, đau thật đấy!

Vậy là… chúng ta thực sự bị một kẻ sát nhân nguy hiểm theo dõi rồi sao?

Đi theo Từ nương tử đúng là k*ch th*ch thật, chuyện kỳ lạ gì cũng gặp được!”

Trình Thanh Thanh lo lắng:
“Nhưng Tĩnh tỷ tỷ, hai ngày nữa chúng ta vẫn tổ chức khám bệnh miễn phí sao?”

Nàng nghĩ, nếu hung thủ để mắt đến họ vì cảm thấy danh tiếng của họ áp đảo hắn, thì buổi khám bệnh miễn phí hai ngày tới sẽ còn gây chấn động hơn cả tin đồn về Từ Tĩnh mấy hôm trước.

Nghe vậy, lòng Từ Tĩnh không khỏi ấm lên.

Nàng nhìn Trình Thanh Thanh, quả quyết đáp:
“Vẫn tổ chức.

Ta nhờ Tiêu Thị Lang cử người bảo vệ chúng ta chính là để tránh những kẻ này làm gián đoạn công việc của chúng ta.

Hiện giờ, tin tức về buổi khám bệnh miễn phí đã lan rộng.

Người trong toàn huyện đều đang mong chờ xem chúng ta sẽ tổ chức thế nào.

Nếu lần này chúng ta lùi bước, chẳng phải sẽ trở thành trò cười sao?

Tới lúc đó, việc khôi phục danh tiếng còn khó hơn cả trước đây.”

Nàng biết Trình Thanh Thanh gặp chuyện này đều là vì nàng.

Nhưng đối phương không hề trách móc, mà chỉ quan tâm đến buổi khám bệnh.

Điều này khiến lòng Từ Tĩnh không thể không cảm động.

Nàng mỉm cười nhẹ nhàng:
“Yên tâm, ta đã nói sẽ giúp Hạnh Lâm Đường lấy lại danh tiếng, nhất định sẽ không nuốt lời.”

Hai ngày sau, ngày khám bệnh miễn phí cuối cùng cũng đến.

Dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi đến Hạnh Lâm Đường, Từ Tĩnh vẫn không khỏi kinh ngạc.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back