Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Nương Tử Pháp Y Nhà Quyền Thần

Nương Tử Pháp Y Nhà Quyền Thần
Chương 420: Trở Thành Phu Thê Thực Sự


Những lời ban đầu của nàng dịu dàng bao nhiêu, thì câu cuối cùng lại khiến người khác bất đắc dĩ bấy nhiêu.

Tiêu Dật không nhịn được nhẹ giọng nói:

“A Tĩnh, ngày mai ta phải rời đi rồi, nàng không thể nói vài lời hay ho để dỗ dành ta được sao?”

Từ Tĩnh giữ vẻ mặt nghiêm nghị, lạnh lùng đáp:

“Không có tâm trạng đó.

Nếu chàng muốn nghe lời hay ý đẹp, thì chờ chàng trở về đi.

Lúc đó, ta sẽ chuẩn bị hẳn một cuốn ‘Tuyển Tập Lời Hay’, từng câu từng chữ đọc cho chàng nghe, có gì mà không được?”

Bộ dáng nàng nghiêm túc giả vờ đùa giỡn như vậy quả thực đáng yêu vô cùng.

Tiêu Dật không nhịn được khẽ bật cười, cúi xuống hôn nhẹ lên khóe môi nàng, rồi bất ngờ cất giọng trầm thấp:

“Được, ta sẽ chờ ‘Tuyển Tập Lời Hay’ của nàng.

Nhưng còn một chuyện nữa, nàng có thể đồng ý với ta không?”

“Chuyện gì?”

“A Tĩnh, từ tháng Mười năm ngoái khi chúng ta thành thân đến nay cũng đã gần nửa năm.”

Tiêu Dật một tay ôm lấy eo nàng, tay còn lại nắm chặt tay nàng.

Ánh mắt dịu dàng, giọng nói còn mềm mại hơn cả ánh mắt ấy:

“Ta không biết trong thời gian qua, nàng đã xem xét ta như thế nào, liệu có cảm thấy chúng ta phù hợp để sống cùng nhau mãi mãi hay không.

Nhưng sau lần trở về này, nàng có thể cho ta một cơ hội, để chúng ta trở thành một đôi… phu thê thực sự không?”

Từ Tĩnh không ngờ lời đề nghị nghiêm túc mà người đàn ông này đưa ra lại là chuyện như vậy.

Nàng bất giác ngỡ ngàng, mở miệng nhưng không biết phải đáp lại thế nào.

Thành thân nửa năm qua, phần lớn thời gian họ đều chung chăn chung gối.

Nói thật, mặc dù chưa làm đến bước cuối cùng, nhưng… những gì cần làm thì cơ bản đều đã làm cả.

Nhiều khi, trong những phút giây nồng nhiệt, Từ Tĩnh thậm chí tự hỏi, tại sao người đàn ông này lại không làm đến cùng?

Phải chăng hắn có điều gì e ngại?

Hay đang chờ nàng chủ động lên tiếng để hắn phá vỡ giới hạn?

Thế nhưng, dù mạnh mẽ trong nhiều chuyện, thậm chí có thể bình thản bàn về tình tiết nam nữ trong các vụ án, Từ Tĩnh chung quy vẫn là lần đầu tiên gần gũi với một người đàn ông.

Để nàng tự mở miệng nói ra những lời ấy, thực sự là khó lòng vượt qua được sự ngượng ngùng.

Sau Tết, cả hai lại bận rộn với công việc, những chuyện như thế cũng dần bị gác lại.

Thì ra, hắn chưa phá vỡ giới hạn cuối cùng là vì nghĩ rằng nàng vẫn đang thăm dò chàng sao?

Từ Tĩnh không khỏi buồn cười, nhưng cũng có chút bất đắc dĩ.

Nàng cố ý giữ vẻ mặt nghiêm nghị, nói:

“Chàng đây là… thừa nước đục thả câu à?”

“Nếu thừa nước đục thả câu có thể khiến ta có một phu nhân thực sự…”

Tiêu Dật bật cười trầm thấp:

“Thì không làm quân tử cũng chẳng sao.”

Người này quả thật là…

Từ Tĩnh không nhịn được lườm chàng một cái, bất ngờ xoay tay nắm lấy tay chàng, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, nói:

“Ngốc ạ, nếu ta thực sự nghĩ chàng chưa vượt qua được ‘kiểm tra,’ thì làm sao để chàng muốn ôm hôn ta thì cứ ôm hôn.

Biết chàng sắp ra chiến trường, ta cũng chẳng lo lắng như vậy.”

Thấy đôi mắt Tiêu Dật ngày càng sáng rực, Từ Tĩnh cuối cùng không nhịn được, bật cười khẽ, nói nhỏ:

“Trong lòng ta, chàng từ lâu đã là phu quân thực sự của ta rồi…”

Chưa kịp nói dứt câu, cánh tay đang ôm lấy eo nàng bỗng siết chặt, chàng cúi xuống, mạnh mẽ hôn lên môi nàng.

Nụ hôn này khác xa với những lần hôn thoáng qua trước đây, nó cuồng nhiệt, mãnh liệt như cuồng phong bão tố, khiến Từ Tĩnh bị ép lùi liên tiếp.

Không ngờ nàng chạm phải một vật ấm áp ở phía sau – chính là tiểu tử đã bị lãng quên từ lâu.

Từ Tĩnh giật mình, lo lắng đánh thức Tiêu Hoài An, định mở miệng nhắc Tiêu Dật nhưng không sao thốt nên lời.

Ngay lúc đó, nàng cảm giác tiểu tử phía sau mình khẽ động đậy, trở mình.

Sau đó, một giọng nói ngây thơ, lẫn trong cơn ngái ngủ vang lên:

“A Nương… người và A Cha đang làm gì vậy?”

Cặp phu thê đang làm việc “xấu” nhất thời cứng đờ, đầu óc vang lên hồi chuông cảnh báo.

May mắn thay, họ đang quay lưng về phía Tiêu Hoài An, cậu bé chắc hẳn không nhìn rõ họ đang làm gì.

Tiêu Dật cuối cùng cũng thả Từ Tĩnh ra, âm thầm điều chỉnh hơi thở, chống tay nhìn cậu bé đang dụi mắt, giọng nói khàn khàn:

“Không có gì, A Cha và A Nương đang dỗ Trường Tiếu ngủ.”

“Ồ…”

Cậu bé ngây thơ còn chưa tỉnh táo, nghe A Cha nói vậy liền cười híp mắt, đáp lại:

“Con thích nhất là được ngủ cùng A Cha và A Nương…”

Nói chưa hết câu, cơn buồn ngủ lại kéo tới, cậu khẽ ngáp một cái, đôi mắt nhỏ nhắm nghiền, miệng khẽ mở, rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, hơi thở đều đều lại vang lên.

Lão phụ thân và lão mẫu thân xác nhận một hồi lâu, thấy tiểu tử kia thực sự đã ngủ say, mới nhìn nhau, rồi không nhịn được mà phì cười.

Sáng sớm hôm sau, Từ Tĩnh dẫn theo Tiêu Hoài An, cậu bé với vẻ mặt rầu rĩ, đi tiễn Tiêu Dật rời đi.

Dọc đường, Tiêu Hoài An mím chặt môi, nắm lấy ống tay áo của Từ Tĩnh, hỏi:

“A Nương, A Cha … A Cha không phải vừa mới về hôm qua sao?

Sao A Cha lại phải đi nữa?”

Trong lòng cậu bé, những chuyện đáng sợ vào đêm hôm trước đã kết thúc khi A Cha và A Nương tới đón cậu.

Cậu không ngờ phụ thân lại phải rời đi lần nữa.

Hơn nữa, A Nương nói rằng lần này phụ thân… có lẽ sẽ đi rất lâu, còn lâu hơn lần phụ thân và A Nương rời đi trước Tết.

Tiểu tay bé nhỏ của cậu siết chặt lấy tay áo Từ Tĩnh hơn nữa, như thể sợ rằng ngay cả A Nương cũng sẽ bỏ mình mà đi.

Từ Tĩnh khẽ vuốt tóc mái trên trán cậu, dịu dàng nói:

“Bởi vì A Cha phải đi đánh bại những kẻ xấu.

Không chỉ có những kẻ xấu đêm hôm trước, mà còn rất nhiều kẻ xấu ở những nơi khác.

A Cha phải đánh bại hết bọn chúng, sau đó sẽ trở về.

Trường Tiếu yên tâm nhé.”

Đôi mắt Tiêu Hoài An đỏ hoe.

Cậu không muốn khóc, không muốn khiến A Cha và A Nương khó xử, nhưng thật sự rất không nỡ để A Cha đi.

Cậu cảm thấy mình hơi ích kỷ.

Dù những kẻ xấu thật đáng ghét, cậu lại chẳng muốn phụ thân phải đi đánh bại chúng.

Cậu chỉ muốn phụ thân ở bên mình.

Từ Tĩnh nhìn cậu bằng ánh mắt đầy thương yêu, ôm cậu bé lên đặt vào lòng, khẽ nói:

“Yên tâm đi, A Nương không đi đâu cả.

Lần này, A Nương sẽ luôn ở bên Trường Tiếu.”

Tiêu Hoài An rúc vào lòng A Nương, nơi vừa mềm mại vừa ấm áp.

Cậu im lặng một lúc lâu, không nói lời nào.

Lúc này, xe ngựa dừng lại, Trình Hiểu lên tiếng:

“Phu nhân, đến cửa Bắc thành rồi.”

Tối qua, Tiêu Dật ăn tối cùng hai mẹ con xong thì rời đi, không trở về, chỉ để lại một câu: sáng mai sẽ cùng Thánh Thượng ở cửa Bắc thành để điểm binh, đến lúc đó sẽ để Trình Hiểu đón nàng và Trường Tiếu qua đó.

Cửa Bắc thành đã được trọng binh bao quanh.

Tất cả bách tính tới tiễn đưa đều bị chặn lại hai bên đường Chu Tước.

Không khí nơi đây, bình thường vốn náo nhiệt ồn ào, nay lại yên ắng lạ thường, tựa như một thế giới khác.

Xung quanh là những binh sĩ trong bộ giáp sáng loáng, biểu cảm nghiêm nghị, cùng các quan viên đến dự lễ.

Chỉ cần nhìn họ thôi cũng đã khiến người khác không khỏi cảm thấy áp lực và nặng nề.

Khi Từ Tĩnh bế Tiêu Hoài An xuống xe, vừa khéo gặp Triệu Thiếu Hoa, người cũng vừa đến.

Ánh mắt Triệu Thiếu Hoa sáng lên, lập tức bước đến, nhẹ giọng nói:

“A Tĩnh, đi nào, chúng ta lên tường thành.

Thánh Thượng, Nghiễn Từ và phụ thân ta đều ở trên đó.”

Từ Tĩnh lần đầu trải qua chuyện như vậy, không khỏi hỏi:

“Chúng ta có thể lên được sao?”

“Không sao đâu.

Chúng ta chỉ đứng bên cạnh quan sát, sẽ không làm ảnh hưởng gì đến họ.

Hơn nữa, chúng ta là gia quyến của chủ tướng, chút đặc quyền này vẫn có.”

Triệu Thiếu Hoa nói xong, liếc nhìn Tiêu Hoài An trong lòng Từ Tĩnh, thấy đôi mắt đỏ hoe của cậu bé, không khỏi đau lòng:

“Cho Trường Tiếu gặp phụ thân cậu bé nhiều hơn cũng tốt mà.”

Dưới sự dẫn dắt của binh sĩ, họ được đưa lên tường thành.

Lúc này Từ Tĩnh mới nhận ra, vị trí họ đứng cách chỗ Thánh Thượng và các tướng lĩnh khá xa.

Trước khi lên, Từ Tĩnh đã nhắc nhở Tiêu Hoài An những điều cần chú ý.

Vì vậy, dù đang rất kích động, cậu bé vẫn ngoan ngoãn hạ thấp giọng, chỉ tay về phía xa, nơi có một người đàn ông khoác chiến bào, dáng người cao lớn, đứng sừng sững giữa đám đông như một ngọn núi vững chãi.

“A Nương, A Nương, A Cha ở kia!”

Từ Tĩnh sớm đã nhận ra vị trí của Tiêu Dật.

Đúng lúc này, người đàn ông ở phía xa như cảm nhận được điều gì, bất chợt quay đầu lại.

Đôi mắt sắc bén của hắn xuyên qua ánh bình minh rực rỡ, chuẩn xác rơi xuống nơi hai mẹ con đang đứng.
 
Nương Tử Pháp Y Nhà Quyền Thần
Chương 421: Ta Cũng Đang Chiến Đấu


Vào khoảnh khắc ánh mắt của nàng chạm phải đôi mắt sâu thẳm của Tiêu Dật, tim Từ Tĩnh khẽ run lên, chỉ cảm thấy đôi mắt đen nhánh ấy tựa như một thỏi nam châm, hút chặt lấy ánh nhìn của nàng, khiến nàng trong phút chốc quên đi tất cả xung quanh.

Từng tế bào trên cơ thể, trong khoảnh khắc đó, dường như chỉ cảm nhận được sự tồn tại của một người.

Không biết đã qua bao lâu, người đàn ông phía xa dường như khẽ cong khóe môi, trong ánh mắt lóe lên vài phần trấn an, sau đó quay đầu đi.

Lúc này Từ Tĩnh mới phát hiện, chẳng biết từ bao giờ, Thánh Thượng đã đi đến sát tường thành, đối diện với hàng vạn binh sĩ chỉnh tề phía dưới.

Giọng nói lạnh lẽo của ngài vang lên:

“Chư vị tướng sĩ, nay có nghịch tặc nhà họ Giang câu kết với Tiết độ sứ Bình Lư là Chu Quảng Thắng và Tiết độ sứ Bắc Đình là Tưởng Triều Đạt, ý đồ làm loạn Đại Sở, mưu đồ đoạt ngôi, thực hiện những hành vi tàn độc hại nước hại dân, làm rối triều cương, chà đạp hoàng thất!

Trẫm nay phong Lương Quốc Công Triệu Vân Phong làm Chinh Bắc Đại tướng quân, thống lĩnh sáu mươi vạn đại quân, mau chóng tiến đến các vùng bị nghịch tặc chiếm đóng, bình định nghịch tặc!

Trẫm giao phó sự an nguy của Đại Sở cùng bách tính Đại Sở vào tay chư vị tướng sĩ!

Trẫm tin rằng các ngươi nhất định không phụ lòng tin của trẫm!”

Mỗi khi Thánh Thượng nói xong một câu, binh sĩ ở gần sẽ lớn tiếng lặp lại, truyền đạt đến binh sĩ tiếp theo, đảm bảo toàn quân đều nghe rõ từng lời.

Tiếng lặp lại của binh sĩ vang dội, mạnh mẽ, như từng đợt sóng âm dâng trào, lan xa đến tận chân trời.

Thanh âm ấy tựa như tiếng vọng giữa trời đất rộng lớn, khiến người nghe cảm nhận được sự hùng vĩ vô biên.

Dù đã vài lần ra vào Tây Kinh, nhưng đây là lần đầu tiên Từ Tĩnh đứng từ góc độ này mà nhìn xuống vùng đất bên ngoài thành.

Hóa ra mảnh đất bằng phẳng bên ngoài cổng Bắc lại rộng lớn như thế.

Nếu không phải vì dãy núi trùng điệp ở phía xa ngăn cách đường chân trời, Từ Tĩnh nghĩ rằng nơi này còn có thể chứa thêm hàng vạn binh sĩ nữa.

Khi mới lên đây, Triệu Thiếu Hoa đã thì thầm nói với nàng rằng, ở đây chỉ có mười vạn binh sĩ, đại quân chủ lực đang đóng ở gần đây.

Nhưng chỉ mười vạn binh sĩ đã khiến Từ Tĩnh cảm thấy chấn động và choáng ngợp.

Khi Thánh Thượng vừa dứt lời, các tướng sĩ đứng đầu các đội quân lập tức giơ cao vũ khí, đồng thanh hô lớn:

“Bảo vệ Đại Sở, thảo phạt nghịch tặc!”

Ngay sau đó, các binh sĩ phía sau cũng đồng thanh hô vang:

“Bảo vệ Đại Sở, thảo phạt nghịch tặc!”

“Bảo vệ Đại Sở, thảo phạt nghịch tặc!”

Tiếng hô hùng hồn như long trời lở đất, dường như ngay cả mặt đất cũng rung chuyển theo.

Trong lòng Từ Tĩnh bỗng nhiên dâng lên một cảm giác sục sôi nhiệt huyết.

Khóe mắt nàng thoáng nhìn thấy một bóng dáng nhỏ bé đang cố gắng kiễng chân, muốn nhìn rõ cảnh tượng ngoài tường thành.

Nàng cúi xuống, bế cậu bé lên.

Cậu bé mở to miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn vì phấn khích mà hơi ửng đỏ.

Đôi tay nhỏ nắm chặt thành quyền, như thể muốn lập tức lao xuống, cùng các tướng sĩ hô vang khẩu hiệu.

Tiếng hô vang trời ấy không kéo dài quá lâu.

Lương Quốc Công nhanh chóng bước lên trước, giơ tay phải ra hiệu, mười vạn binh sĩ lập tức đồng loạt im bặt, như thể vừa được bật tắt một chiếc công tắc khổng lồ.

Cảnh tượng sục sôi nhiệt huyết ban nãy chợt trở nên vô cùng trang nghiêm và yên tĩnh.

Tiêu Hoài An trợn tròn mắt, ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt nhỏ bé khiến cậu bé nhìn chằm chằm vào Lương Quốc Công.

Bất chợt, cậu ghé sát tai Từ Tĩnh thì thầm:

“A Nương, con thấy ông Triệu thật lợi hại!”

Có thể khiến nhiều người như vậy nghe lời ông ấy!

Trước đây cậu chỉ thấy ông Triệu trông có vẻ hơi đáng sợ, không ngờ ông lại lợi hại đến thế!

Từ Tĩnh bật cười, ghé tai cậu nói nhỏ:

“Dĩ nhiên, Triệu bá bá rất lợi hại, ông ấy là anh hùng bảo vệ quốc gia.

Phụ thân của con cũng vậy.”

Đôi mắt sáng rực của Tiêu Hoài An ngay lập tức chuyển từ Lương Quốc Công sang nhìn cha mình.

Lúc này, Lương Quốc Công đang theo thông lệ, yêu cầu các tướng lĩnh lên báo cáo số lượng binh sĩ dưới trướng.

Thế tử của Lương Quốc Công cùng Tiêu Dật đứng bên trái và bên phải ông, ánh mắt sắc bén mà trầm tĩnh, luôn dõi theo các binh sĩ phía dưới.

Dù Tiêu Dật không nói lời nào, nhưng khí thế trầm ổn và nghiêm nghị toát ra từ thân hình hắn khiến người khác không thể xem nhẹ.

Tiêu Hoài An khẽ gật đầu, nhỏ giọng nói:

“Đúng vậy, A Cha cũng là anh hùng.

Nhưng A Nương, con cảm thấy A Cha bây giờ khác với A Cha thường ngày một chút.”

Từ Tĩnh khẽ mỉm cười nhìn cậu.

Nàng tự nhiên hiểu rõ cảm xúc của tiểu tử này.

Tiêu Dật dù sinh ra trong một gia đình võ tướng như nhà họ Tiêu, lại từng tham gia quân đội, nhưng mấy năm gần đây, hắn luôn đảm nhận công việc của một văn thần.

Bộ dáng hắn lúc này, khoác lên mình bộ giáp sáng loáng, khí thế toàn thân sắc bén tựa lưỡi dao, quả thật rất khác biệt với vẻ điềm đạm, trầm tĩnh của một văn thần thường ngày.

Từ Tĩnh vừa rồi thất thần giây lát chính là vì điều này.

Ngay cả khi ở Lăng Châu, Tiêu Dật cũng chưa từng mặc một bộ giáp trụ hoàn chỉnh như thế này.

Nàng khẽ cười, hỏi:

“Bộ dáng A Cha như thế này, có đẹp không?”

Tiêu Hoài An hơi đỏ mặt, gật đầu đáp:

“Đẹp lắm!

A Nương, sau này Trường Tiếu cũng muốn làm một đại anh hùng giống như A Cha.”

Trước khi lên tường thành, tiểu tử này vẫn còn bộ dáng buồn bã không nói nên lời.

Có lẽ bầu không khí nhiệt huyết sục sôi của các tướng sĩ vừa rồi đã ảnh hưởng đến cậu, phần nào làm vơi đi nỗi buồn trong lòng.

Từ Tĩnh cố ý trêu:

“Lần trước chẳng phải Trường Tiếu nói muốn làm anh hùng giống như A Nương sao?

Vậy rốt cuộc Trường Tiếu muốn học A Nương, hay muốn học A Cha?”

Tiêu Hoài An ngẩn người, như thể vừa nhớ ra chuyện này.

Cậu nghiêm túc suy nghĩ một lát, rồi rất đỗi chân thành đáp:

“A Cha và A Nương đều đánh bại kẻ xấu.

Khi đánh kẻ xấu lớn, con sẽ học A Cha; còn khi đánh kẻ xấu nhỏ, con sẽ học A Nương!”

Tiểu tử này thật biết cách tóm gọn vấn đề.

Từ Tĩnh không nhịn được cười, cúi xuống hôn nhẹ lên đôi má phúng phính của cậu.

Rất nhanh, lễ điểm binh kết thúc.

Mọi người trước tiên tiễn Thánh Thượng rời đi, sau đó Lương Quốc Công dẫn đại quân xuất chinh.

Khi Thánh Thượng rời khỏi, Triệu Thiếu Hoa đã dẫn Từ Tĩnh và Trường Tiếu xuống khỏi tường thành.

Xuống đến nơi, Từ Tĩnh mới phát hiện, các nữ quyến và trẻ con của nhà họ Triệu, cùng nhiều gia quyến của các tướng lĩnh khác cũng đã đến.

Họ đang hồi hộp dõi mắt nhìn lên tường thành, chờ người thân của mình xuống gặp mặt lần cuối.

Từ Tĩnh bước tới, mỉm cười hỏi:

“Sầm bá mẫu đến từ khi nào thế?

Sao không lên tường thành?”

Phía sau Sầm phu nhân, đôi mắt đỏ hoe của Dương thị lộ rõ dấu vết vừa khóc không lâu.

Sầm phu nhân mỉm cười điềm đạm, đáp:

“Chúng ta đến hơi muộn.

Khi tới nơi thì gia quyến của các tướng lĩnh khác cũng đã có mặt, nên không tiện lên đó.

Huống hồ, những lễ điểm binh như thế này, ta đã theo Quốc Công gia xem qua mấy lần rồi.”

Dù người khác đều biết họ là người nhà họ Triệu, được hưởng những đặc quyền mà người khác không có, nhưng trước những chuyện lớn lao như bảo vệ quốc gia, Sầm phu nhân không muốn để người khác cảm thấy có sự khác biệt trong lòng.

Nói rồi, bà dịu dàng nhìn Từ Tĩnh và Tiêu Hoài An đang nắm tay nàng, ánh mắt tràn đầy yêu thương, hỏi:

“Lần đầu tiễn Nghiễn Từ ra chiến trường, con thấy thế nào, A Tĩnh?”

Hiểu rằng Sầm phu nhân đang quan tâm đến mình, Từ Tĩnh mỉm cười nhẹ nhàng, đáp:

“Con rất ổn, Sầm bá mẫu không cần lo lắng.

Nếu không có gì ngoài ý muốn, sắp tới Hạnh Lâm Đường của chúng con cũng sẽ phụ trách bào chế thuốc đưa ra tiền tuyến. Ở phương diện này, con và Nghiễn Từ đều đang chiến đấu như nhau.”
 
Nương Tử Pháp Y Nhà Quyền Thần
Chương 422: Đơn Hàng Đầu Tiên


Đây là chuyện Tiêu Dật đã nói với nàng tối qua.

Tuy nhiên, Từ Tĩnh thực ra đã mơ hồ đoán được từ trước.

Sầm phu nhân hơi sững lại, rồi bật cười:
“Xem ra ta lo lắng thừa rồi.

Con vốn không phải người phụ nữ bình thường, tự nhiên không cần chúng ta phải bận lòng.

Nói như vậy, sau này con e là cũng bận rộn chẳng kém gì Nghiễn Từ.”

Trong lúc hai người trò chuyện, các tướng lĩnh trên tường thành cũng đã xuống dưới.

Gia quyến đứng đợi bên dưới lập tức ùa đến, tranh thủ nói lời tạm biệt trong khoảnh khắc ngắn ngủi.

Trước khi đưa người nhà mình đi, Sầm phu nhân khẽ cười nói:
“Con và Trường Tiếu qua đó đi, Nghiễn Từ đang đợi các con.”

Thực ra, những điều cần nói, Từ Tĩnh đã nói hết với Tiêu Dật từ tối qua.

Dẫn Tiêu Hoài An đến trước mặt Tiêu Dật, nàng trầm ngâm một lúc, rồi nói:
“Tối qua ta đã thu dọn hành lý cho chàng, bảo Trình Hiểu chuyển cho Hướng Hữu.

Đây là lần đầu tiên ta thu dọn đồ cho chàng đi xa, tuy có Thẩm nương và Nhàn Vân giúp đỡ, nhưng không chắc có thiếu sót gì không.

Nếu cần thêm gì, cứ viết thư về, ta sẽ sai người mang đến.”

Lần này, Hướng Hữu cũng sẽ đi cùng Tiêu Dật.

Tiêu Dật cúi xuống bế Tiêu Hoài An lên, nhìn Từ Tĩnh thật sâu:
“Được rồi, vất vả cho phu nhân rồi.”

“Chàng không cần lo cho ta và Trường Tiếu.

Chàng biết mà, ta luôn tự chăm sóc tốt cho mình và con.

Chàng chỉ cần chăm sóc tốt cho bản thân là được.”

“Được.”

“Ta biết đánh trận là chuyện rất cực khổ, không phải muốn nghỉ là có thể nghỉ.

Nhưng chàng cũng đừng quá gắng sức, giữ gìn sức khỏe mới là quan trọng nhất.”

“Được.”

Từ Tĩnh cố gắng suy nghĩ, nói hết tất cả những gì có thể dặn dò.

Nhưng khi thấy người đàn ông trước mặt chỉ mỉm cười, nhìn nàng với ánh mắt chờ đợi, như thể muốn nàng nói thêm nữa, nàng không khỏi bực mình, trừng mắt nhìn hắn:
“Chàng không có gì muốn nói với ta và con sao?”

Tiêu Dật bật cười.

Nàng vẫn như trước, dễ mất kiên nhẫn.

Có vẻ, muốn nàng quan tâm nhiều hơn là điều rất khó.

Hắn bất ngờ cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng, khẽ nói:
“A Tĩnh, nàng và Trường Tiếu hãy bảo trọng.

Ta sẽ viết thư về nhà đều đặn.”

Vừa dứt lời, tiếng tù và tập hợp từ xa vang lên.

Tiêu Dật đặt Tiêu Hoài An lại vào vòng tay Từ Tĩnh, nhìn hai mẹ con đầy lưu luyến, sau đó xoay người bước nhanh ra phía trước.

Những việc tiếp theo, không còn là chuyện mà gia quyến có thể tham dự.

Từ Tĩnh bế Tiêu Hoài An, cùng Sầm phu nhân và mọi người đứng ở cổng thành.

Họ trông thấy Tiêu Dật nhanh chóng cưỡi ngựa, dẫn đầu đoàn quân.

Chẳng mấy chốc, bóng dáng hắn biến mất trong biển người nối dài, chẳng thể nhìn thấy nữa.

Bên cạnh, một vài gia quyến của các tướng lĩnh không kìm được mà bật khóc thút thít.

Nhưng phần lớn, như Sầm phu nhân và những người khác, vẫn giữ vẻ mặt kiên định, lặng lẽ nhìn theo bóng dáng đoàn quân rời đi.

Đối với những người xuất thân từ gia đình tướng môn, họ đã quen với những cuộc chia ly như thế này, cũng quen với việc giấu kín nỗi lo lắng và đau lòng trong lòng, không để người sắp ra trận phải bận tâm.

Khi Tiêu Dật vừa rời đi, mắt Tiêu Hoài An đỏ hoe, cậu vùi đầu thật sâu vào vòng tay ấm áp của mẹ mình.

Nỗi buồn xa cách bị lấn át bởi không khí nhiệt huyết trước đó giờ mới dâng lên mãnh liệt.

Từ Tĩnh không khỏi buồn cười trước dáng vẻ rụt đầu như đà điểu của cậu nhóc, nàng khẽ vỗ nhẹ lưng con trai.

Sau khi chào tạm biệt Sầm phu nhân, nàng bế cậu lên xe ngựa trở về nhà.

Trên suốt chặng đường về, Tiêu Hoài An không nói lời nào.

Nhưng Từ Tĩnh cảm nhận được, vai áo nàng đã âm thầm thấm một vệt nước mắt.

Nàng không nói gì, cũng không an ủi.

Chỉ im lặng, vỗ nhẹ lưng cậu, để cậu tự mình giải tỏa cảm xúc.

Nhàn Vân từng nói, trước đây dù bị ấm ức thế nào, Tiêu Hoài An cũng chưa từng khóc trước mặt người khác.

Cậu chỉ lén trốn đi hoặc nằm trong chăn khóc thầm.

Bây giờ, cậu chịu để lộ cảm xúc trước mặt nàng, đã là một bước tiến lớn rồi.

Cho đến khi xe ngựa dừng lại, cậu nhóc làm “đà điểu” suốt cả chặng đường cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, đôi mắt hơi đỏ, dụi dụi mắt hỏi:
“A nương, về đến nhà rồi sao?”

Từ Tĩnh mỉm cười, đáp khẽ:
“Đúng rồi, hôm nay chúng ta sẽ nghỉ ngơi thật tốt.

Ngày mai, chúng ta sẽ bắt đầu thu dọn hành lý.”

“Thu dọn hành lý?”

Cậu bé mở to mắt đầy hy vọng, hỏi:
“A nương, chúng ta chuẩn bị đi tìm a cha ạ?”

Từ Tĩnh khẽ giật mình, không nhịn được bật cười, đưa tay chạm nhẹ vào trán cậu, giả vờ trách:
“A cha vừa mới đi thôi, mà con đã muốn đi tìm rồi sao?

Ta nói thu dọn đồ đạc là để ngày mai hoặc ngày kia dẫn con đến huyện An Bình, nhớ không?

Đó là nơi Trần Hổ thúc thúc của con đang ở.”

Tiêu Hoài An lập tức tròn mắt kinh ngạc.

huyện An Bình?
Đó chính là nơi cậu đã gặp lại a nương!

Nhưng…

“A nương, vì sao chúng ta phải đến huyện An Bình ạ?”

Từ Tĩnh mỉm cười:
“Vì a nương cũng bắt đầu làm việc rồi.”

Tối qua, Tiêu Dật đã nói với nàng rằng thánh thượng đã quyết định giao cho Hạnh Lâm Đường nhiệm vụ cung cấp dược liệu cho quân đội.

Đơn hàng đầu tiên chính là chế tạo thuốc cho các tướng sĩ tiền tuyến.

Dĩ nhiên, lượng thuốc lớn như vậy, lại cần gấp trong thời gian ngắn, thì dù Hạnh Lâm Đường kết hợp với nhà họ Chu cũng không thể nào tự mình làm hết được.

Quan trọng nhất là thời gian quá gấp rút.

Thuốc phục vụ chiến tranh không giống như thuốc thường ngày, yêu cầu hiệu quả sản xuất là hàng đầu.

Vì thế, Từ Tĩnh đã chủ động đề xuất với triều đình rằng, nàng có thể cung cấp công thức bào chế để triều đình phối hợp sản xuất.

Đây là một hành động rất hiếm thấy trong thời đại này.

Các công thức bào chế thường được xem như “bảo vật gia truyền”, tuyệt đối không tiết lộ.

Triều đình cũng rất hiểu điều này, nên trước đây, khi hợp tác với các y quán khác, họ không bao giờ yêu cầu phải công khai công thức thuốc.

Vì vậy, khi Từ Tĩnh đề xuất ý tưởng này, Tiêu Dật đã ngạc nhiên một lúc, phải xác nhận lại nhiều lần rằng nàng không đùa, rồi mới trình lên thánh thượng.

Theo lời Tiêu Dật, nếu không có gì thay đổi, hôm nay thánh chỉ chỉ định Hạnh Lâm Đường cung cấp dược liệu sẽ được đưa đến chỗ Trình Hiển Bạch.

Sau đó, việc sản xuất thuốc sẽ phải được tiến hành ngay lập tức.

Chiều hôm đó, khi đang bận rộn ở Hạnh Lâm Đường, Trình Hiển Bạch nhận được thánh chỉ từ cung đình, giao nhiệm vụ chế tạo thuốc cho quân đội.

Đơn hàng đầu tiên gồm 10 vạn phần “giải độc sinh cơ cao” và thuốc trị thương nội khoa dạng viên trong vòng nửa tháng.

Tin tức này khiến Trình Hiển Bạch vừa mừng vừa lo.

10 vạn phần thuốc! Dù có sự hỗ trợ từ nhà họ Chu, đây vẫn là một thử thách rất lớn.

May mà trước đó, nhờ tầm nhìn xa của Từ Tĩnh, họ đã tích trữ được một số lượng thuốc tương đối.

Hiện tại, trong kho Hạnh Lâm Đường vẫn còn hơn 5.000 phần thuốc.

Tuy không đáng là bao so với đơn hàng, nhưng cũng giúp giảm bớt phần nào áp lực.

Trình Hiển Bạch lập tức quyết định dành toàn bộ số thuốc trong kho cho tiền tuyến, điều động phần lớn nhân viên từ chi nhánh ở Tây Kinh về huyện An Bình để hỗ trợ sản xuất, chỉ để lại một số ít đảm bảo hoạt động tối thiểu của cửa hàng.

Nhà họ Chu cũng hành động rất nhanh.

Chu Khải lập tức dừng mọi sản xuất thuốc khác, tập trung toàn lực hỗ trợ Hạnh Lâm Đường.

Sáng hôm sau, Từ Tĩnh mang theo Tiêu Hoài An vội vàng trở lại huyện An Bình.

Lần này, dù Tiêu Hòa không thể đích thân hộ tống, nhưng hắn đã cử một phó tướng dẫn theo một đội binh lính đi cùng để bảo đảm an toàn cho họ.

Trưa ngày thứ ba, Từ Tĩnh quay về ngôi viện quen thuộc ở huyện An Bình.

Sau khi nghỉ ngơi một lát, nàng để Thẩm nương và Thu Thủy ở nhà trông chừng Tiêu Hoài An, rồi dẫn Xuân Dương và Xuân Hương đi kiểm tra tình hình các xưởng thuốc.

Nhưng vừa ra khỏi cổng, một giọng nói quen thuộc đã vang lên:
“Từ nương tử!”
 
Nương Tử Pháp Y Nhà Quyền Thần
Chương 423: Chu Bóc Lột – Từ Tĩnh


Từ Tĩnh chợt khựng lại, quay đầu, hơi ngạc nhiên thốt lên:
“Tống Nhị Nương?!”

Người phụ nữ không xa đang nhìn nàng đầy kinh hỉ chẳng phải là Tống Nhị Nương – Tống Khinh Vân thì còn ai khác?

Từ Tĩnh đứng yên chờ Tống Khinh Vân bước đến gần, có chút ngỡ ngàng hỏi:
“Không phải ngươi đã về ngoại tổ gia rồi sao?

Sao lại…”

Khoảng thời gian từ lần cuối nàng trở lại huyện An, chưa đến nửa tháng.

Lúc đó, nàng còn nhớ rất rõ, chính tay mình đã tiễn Tống Khinh Vân đi.

Tống Khinh Vân ngượng ngùng cười nhẹ, đáp:
“Kỳ thực, lần trước sau khi chia tay Từ nương tử, ta vẫn chưa rời khỏi huyện An.

Trong đầu cứ mãi văng vẳng lời nương tử nhờ vả, hy vọng ta có thể hỗ trợ ghi chép các vụ án phá giải của nương tử.

Vì vậy, ta tự ý ở lại.

Thời gian qua còn thường xuyên quấy rầy mấy vị lang quân từng giúp nương tử phá án trước đây, may mắn thay, bọn họ rất rộng rãi, sẵn lòng kể lại cho ta nghe những vụ án mà Từ nương tử đã phá giải tại huyện An.

Hôm nay ta tìm đến đây, cũng là vì nghe các lang quân ấy nói rằng, Từ nương tử hôm nay sẽ quay lại huyện An…”

Từ Tĩnh nghe xong, mới vỡ lẽ.

Chỉ e rằng Trần Hổ và bọn họ cũng nghe từ huynh muội nhà họ Trình mà ra.

Vì phải khẩn trương điều chế thuốc, Trình Hiển Bạch đã dẫn người trở về huyện An Bình ngay trong đêm hôm Thánh chỉ được ban xuống.

Bên cạnh, Khang mụ mụ không khỏi liếc nhìn nương tử nhà mình một cái, âm thầm thở dài.

Đây là lần đầu tiên bà phát hiện nương tử lại cố chấp đến thế.

Có vẻ từ sau khi việc nàng lén lút viết thoại bản bị lộ, nàng chẳng còn để tâm đến hình tượng trước mặt mọi người nữa.

Nương tử không muốn về nhà mẹ đẻ của phu nhân, cũng không chịu quay về Tây Kinh.

Bà thật sự không biết làm thế nào cho phải, may mắn là Từ phu nhân lại đến.

Tống Khinh Vân đang nói thì dường như nghĩ đến điều gì đó, nhẹ nhàng che miệng mình lại, ngượng ngùng nói:
“Dạo gần đây ta thường nghe các lang quân gọi nương tử là Từ nương tử, bất giác cũng quen miệng mà gọi như thế… Dường như hơi thất lễ rồi.”

“Không sao, ta nghe người khác gọi mình là Từ nương tử đã quen, ngươi gọi vậy cũng thấy thân thiết hơn.”

Từ Tĩnh khẽ mỉm cười, nói tiếp:
“Hoặc là, ngươi cứ trực tiếp gọi ta là A Tĩnh, ta cũng gọi ngươi là Khinh Vân, như thế có được không?”

Tống Khinh Vân thoáng ngẩn người, không kiềm được mà gò má hơi đỏ lên:
“Tất nhiên… tất nhiên là được.

À, đúng rồi, A… Tĩnh, dạo này Tây Kinh thế nào rồi?

Ta xem thư mẫu thân gửi có nói Tiêu Thị Lang đã xuất chinh?

Ta, ta hỏi vậy không có ý gì khác, chỉ là lo cho ngươi và Trường Tiếu…”

Tống Khinh Vân còn đang lúng túng nghĩ cách giải thích thì nữ tử trước mặt đã đột nhiên nói:
“Nói mới nhớ, ngươi đến rất đúng lúc, ta vừa hay có việc muốn nhờ ngươi giúp!”

Tống Khinh Vân ngạc nhiên:
“Việc gì?”

Từ đó, Từ Tĩnh dẫn Tống Khinh Vân đi tuần tra khắp các xưởng, bất kể là xưởng của nhà họ Chu hay xưởng của bọn họ, đều đã tuyển thêm rất nhiều nhân công, mọi người đang bận rộn làm việc trong trật tự.

Khi đến một xưởng của nhà họ Chu, vừa vặn gặp Chu Khải cũng đang ở đó.

Chu Khải thoáng sững người, rồi tiến lên mỉm cười nói:
“Từ nương tử đến rồi.

May mắn là nương tử đã sớm gửi tin báo, công việc mới có thể triển khai nhanh chóng như vậy.

Nhưng… sáng nay ta và Trình lang quân đã sơ bộ tính toán qua, nếu muốn sản xuất đủ mười vạn phần thuốc trong nửa tháng, với số nhân lực hiện tại vẫn rất khó khăn.

Chỉ sợ mọi người phải làm việc ngày đêm mới miễn cưỡng hoàn thành được.

Nhưng làm việc ngày đêm là điều không thể, vì vậy ta và Trình lang quân đã thuê thêm hai viện làm xưởng, đồng thời gấp rút chiêu mộ thêm nhân công.

Chỉ là, việc điều chế thuốc không phải việc vặt vãnh, người làm cần phải có hiểu biết nhất định về y dược.

Trong thời gian ngắn, muốn tìm được lượng lớn nhân công có trình độ không dễ dàng.”

Từ Tĩnh khẽ nhíu mày, quả quyết nói:
“Bất luận dùng cách gì, nhất định phải hoàn thành đủ mười vạn phần thuốc trong thời hạn quy định.

Nếu tạm thời không đủ nhân công, ta và Trình lang quân sẽ tự mình ra tay.

Bất luận thế nào, bảo đảm đủ thuốc cho các chiến sĩ tiền tuyến mới là điều quan trọng nhất.”

Đây cũng là lý do nàng dẫn Xuân Dương và Xuân Hương đi theo.

Ở huyện An Bình, Xuân Dương và Xuân Hương vẫn luôn hỗ trợ chế thuốc, hai người họ đã có kinh nghiệm đáng kể trong việc này.

Chu Khải chẳng hề ngạc nhiên khi nghe Từ Tĩnh nói vậy, chỉ mỉm cười đáp:
“Quốc gia hữu nạn, thất phu hữu trách.

Từ nương tử cứ yên tâm, nếu đến lúc đó nhân lực thật sự không đủ, Thiên Dật Quán của chúng ta cũng sẽ dốc toàn lực ưu tiên hoàn thành đủ mười vạn phần thuốc.”

Từ Tĩnh thoáng sững sờ, nói:
“Chu đương gia đã giúp đỡ chúng ta rất nhiều rồi, không cần phải như vậy…”

“Trong mắt Thánh thượng, Thiên Dật Quán và Hạnh Lâm Đường của các người sớm đã là một thể rồi.

Nếu việc này không thể hoàn thành đúng hạn, Thiên Dật Quán chúng ta cũng phải chịu trách nhiệm.

Ngược lại, nếu làm tốt, Thiên Dật Quán cũng được thơm lây.”

Chu Khải mỉm cười nói tiếp:
“Từ nương tử cứ yên tâm, ta cũng chỉ là một thương nhân, sẽ không làm những việc để mình chịu thiệt.”

Kể từ khi báo được mối thù lớn, Chu Khải ngày càng tỏ ra thoải mái hơn trước.

Từ Tĩnh không khỏi nhoẻn miệng cười:
“Đã vậy, nếu Chu đương gia đã nói thế, ta xin đa tạ trước.”

Sau khi từ biệt Chu Khải, Từ Tĩnh cuối cùng cũng đến xưởng của bọn họ.

Không ngoài dự đoán, Trình Hiển Bạch đang đích thân giám sát.

Thấy Từ Tĩnh đến, hắn vội vã chạy ra đón:
“Từ nương tử!”

“Vất vả rồi.”

Từ Tĩnh mỉm cười nói:
“Ta mang thêm người đến giúp các ngươi.

Xuân Dương và Xuân Hương trong thời gian tới sẽ đi theo ngươi làm việc.

Ta nghe Chu đương gia nói các ngươi đã thuê thêm hai nơi làm xưởng, đến lúc đó có thể để Xuân Dương và Xuân Hương dẫn dắt mọi người làm việc.

Ta cũng sẽ trực tiếp tham gia.”

Trình Hiển Bạch hai mắt sáng lên, hớn hở nói:
“Có Xuân Dương và Xuân Hương giúp đỡ, ta càng yên tâm hơn!”

Nói rồi, hắn hơi do dự nhìn sang Tống Khinh Vân:
“Vị này là… Tống Nhị Nương?

Tống Nhị Nương cũng đến giúp sao?”

Tống Khinh Vân lúc này vẫn đang mơ hồ, không biết vì sao Từ Tĩnh đưa nàng đến đây.

Nghe vậy, nàng vội đáp:
“Nếu ta có thể giúp được gì, ta rất sẵn lòng.

Chỉ là… ta không rành việc điều chế thuốc…”

Từ Tĩnh đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm Tống Khinh Vân, nói đầy phấn khích:
“Khinh Vân chịu giúp là tốt rồi!

Ngươi không biết chế thuốc cũng không sao, chỉ cần biết chữ là được!

Chúng ta cần rất nhiều văn thư trong xưởng, chẳng hạn như kiểm kê thuốc sau khi làm xong và nhập kho, đều cần người biết đọc biết viết.”

Người biết chữ và người có kiến thức y dược ở thời đại này đều là nhân tài hiếm có!

Ngay cả Trình Thanh Thanh cũng vì muốn học y mà cố gắng tự học chữ, nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức nhận mặt chữ.

Những chữ nàng viết được vẫn rất ít và chủ yếu liên quan đến y dược.

Xuân Dương và Xuân Hương còn kém hơn Trình Thanh Thanh một bậc.

Tống Khinh Vân: “…”

Bị ánh mắt nhiệt thành kia nhìn chằm chằm, nàng còn có thể nói không sao?

Đây là lần đầu tiên nàng thấy Từ nương tử thể hiện sự nhiệt tình như vậy, cứ như thể nàng là một món ăn ngon khiến người khác thèm thuồng…

Điều Tống Khinh Vân không biết, dáng vẻ này của Từ Tĩnh, về sau người ta dùng ba từ để mô tả – Chu, Bóc, Lột!

Trong nửa tháng tiếp theo, Từ Tĩnh luôn bận rộn và sống một cách đầy ý nghĩa.

Cho đến một buổi tối nọ, khi nàng trở về nhà, Thẩm nương trịnh trọng đưa cho nàng lá thư của Tiêu Dật gửi về, lúc đó nàng mới nhớ ra rằng Tiêu Dật từng nói sẽ thường xuyên gửi thư nhà.

Nhìn dáng vẻ ngẩn ngơ của Từ Tĩnh, Thẩm nương không nhịn được mà cười bất đắc dĩ:
“Phu nhân dạo này bận đến mức quên cả lang quân rồi sao?”
 
Nương Tử Pháp Y Nhà Quyền Thần
Chương 424: Khải Hoàn Đan


Quên thì chắc chắn là không thể quên được.

Từ Tĩnh mỗi ngày đều sai Trình Hiểu đi dò la tin tức từ tiền tuyến.

Nàng biết, trong nửa tháng qua, gia tộc Giang đã thuận lợi hội quân cùng Bình Lư Tiết Độ Sứ và Bắc Đình Tiết Độ Sứ.

Hiện giờ, họ đang đóng quân tại Ích Châu, nơi trước kia do Bình Lư Tiết Độ Sứ trấn giữ, dường như muốn dùng Ích Châu làm căn cứ địa để triển khai hành động.

Ích Châu và Nhữ Châu vốn là địa bàn do Bình Lư Tiết Độ Sứ cai trị trước đây, trong khi Bắc Đình Tiết Độ Sứ chỉ quản lý một châu duy nhất là Mậu Châu.

Tính thêm Phí Châu và Bành Châu mà Bình Lư Tiết Độ Sứ và Bắc Đình Tiết Độ Sứ chiếm đóng trước đó, hiện giờ họ đã nắm trong tay tổng cộng năm châu, gần như chiếm lĩnh một phần ba lãnh thổ phía đông bắc Đại Sở.

Việc chọn Ích Châu làm căn cứ cũng rất dễ hiểu, bởi Ích Châu nằm ở vùng cực đông bắc của Đại Sở, vừa khéo được ba châu Phí, Bành và Mậu bao bọc.

Đối với họ, ba châu này giống như một vùng đệm an toàn.

Tuy nhiên, nói cách khác, cục diện này cũng giống như một trận đồ vây hãm.

Nếu những châu này thất thủ, họ sẽ hoàn toàn không còn đường lui.

Trừ khi họ tiếp tục chạy về phía bắc, tiến vào lãnh thổ của dị tộc, hoặc lên thuyền rời khỏi lục địa này.

Tình thế hiện tại tuy có vẻ có lợi, nhưng Từ Tĩnh vẫn không khỏi lo lắng trong lòng.

Những con thú bị dồn vào đường cùng thường là những kẻ hung tợn và khó đoán nhất.

May thay, khoảng thời gian này nàng bận bịu, không có nhiều thời gian để suy nghĩ lung tung.

Từ Tĩnh khẽ cười, liếc nhìn Thẩm nương một cái, giả bộ trách móc:
“Ta ngược lại mong có thể quên được.

Nhưng ta không ngờ hắn lại viết gia thư về nhanh như vậy.”

Mới đi được bao lâu chứ?

Bọn họ chỉ sợ vừa mới đến tiền tuyến mà thôi.

Thẩm nương cười mỉm, nhẹ giọng đáp:
“Lang quân hẳn là lo lắng phu nhân và tiểu lang quân quá mức nhớ mong nên vội vã gửi thư về báo bình an.”

Từ Tĩnh bật cười, mở bức thư ra.

Điều khiến nàng ngạc nhiên là bức thư này khá dài, tận hai trang giấy.

Trang giấy đầu tiên kể về tình hình của hắn, báo cáo họ đã đi đến đâu khi viết thư này.

Cuối cùng, lại không ngần ngại viết một loạt những lời sến súa, nào là chỉ rời xa mấy ngày đã nhớ nàng và Trường Tiếu vô cùng, thậm chí trong mơ cũng thường xuyên thấy bóng dáng hai người bọn họ.

Những lời này khiến mặt Từ Tĩnh hơi nóng lên, âm thầm nghĩ bức thư này nhất định phải cất kỹ, tuyệt đối không thể để người khác đọc được.

Bằng không, hình tượng của lang quân trong lòng mọi người chỉ e sẽ tan thành mây khói.

Đọc xong trang giấy đầu tiên, Từ Tĩnh cầm lên trang thứ hai, nhưng vừa nhìn vài dòng, nàng đã khẽ sửng sốt.

Trang giấy thứ hai lại vô cùng nghiêm túc, nói về việc trên đường tiến đến tiền tuyến, bọn họ nhận được tin tức từ thám tử phái vào Ích Châu.

Theo đó, Khánh Quốc Công Giang Thiếu Nghiễm là người nhà họ Giang nhanh nhất đến Ích Châu, hội quân cùng Bình Lư Tiết Độ Sứ và Bắc Đình Tiết Độ Sứ.

Tuy nhiên, trong tiệc tiếp đón đêm đó, ba bên dường như đã xảy ra tranh chấp, trông như đang tranh cãi ai sẽ làm chủ.

Bình Lư Tiết Độ Sứ Chu Quảng Thắng vốn là một người đầy tham vọng, không cam tâm khuất phục dưới người khác.

Hiện giờ, tuy nhà họ Giang có hai mươi vạn quân, hơn hẳn mười lăm vạn quân của y, nhưng nhà họ Giang ngoài binh lực thì không có gì khác, thậm chí phải co cụm trong địa bàn của y.

Một nhà họ Giang như vậy, đương nhiên không thể khiến Chu Quảng Thắng cam tâm đi theo.

Việc y gây khó dễ lúc này cũng nằm trong dự đoán của Tiêu Dật và mọi người.

Chỉ là, Bắc Đình Tiết Độ Sứ Tưởng Triều Đạt lại tỏ thái độ sẵn sàng theo phe nhà họ Giang.

Với sự liên minh của nhà họ Giang và Tưởng Triều Đạt, cộng thêm áp lực từ triều đình bên ngoài đang chuẩn bị binh đao, Chu Quảng Thắng không ngu ngốc đến mức xé rách mặt ngay lúc này.

Ba bên miễn cưỡng hòa giải, nhưng quan hệ giữa họ đã trở nên vi diệu.

Tiêu Dật cuối cùng trong thư nói rằng, Chu Quảng Thắng tuy khó thuần phục, nhưng là một mãnh tướng hiếm có.

Nhà họ Giang chắc chắn sẽ không từ bỏ, mà sẽ tìm cách thuần phục y.

Thuần phục y kỳ thực rất đơn giản, chỉ cần khiến y cảm thấy nhà họ Giang có khả năng giành thiên hạ lớn hơn.

Vì vậy, nhà họ Giang nhất định sẽ có hành động trong thời gian tới.

Nàng và Trường Tiếu nhất định phải cẩn thận.

Từ Tĩnh hiểu được sự lo lắng của Tiêu Dật.

Chiến trường là nơi không thiếu những âm mưu và thủ đoạn bẩn thỉu.

Hắn lo nhà họ Giang sẽ bắt họ làm con tin.

Nhưng hắn rõ ràng đã lo lắng quá mức.

Có Tiêu Hòa đóng quân ở đây, nàng và Trường Tiếu chắc chắn sẽ không gặp bất kỳ nguy hiểm nào.

Chẳng trách khi nãy Thẩm nương đưa thư đến đã nói rằng bức thư này được một binh sĩ dùng ngựa tám trăm dặm ngày đêm phi nhanh chuyển tới.

Nếu chỉ là một bức gia thư thông thường, hắn đã có thể dùng bồ câu đưa tin, không cần thiết phải phái riêng một binh sĩ mang về.

Sau khi đọc xong, Từ Tĩnh cẩn thận gấp thư lại, cất đi, rồi cầm bút viết một bức gia thư hồi âm cho hắn.

Hôm sau, như thường lệ, Từ Tĩnh dậy sớm đến xưởng làm việc.

Theo thời hạn triều đình đã giao, ngày mai họ phải hoàn thành việc giao hàng.

Nhờ nỗ lực làm việc suốt ngày đêm trong khoảng thời gian vừa qua, tiến độ bào chế dược phẩm đã rất thuận lợi.

Hôm nay chỉ cần hoàn thiện mẻ thuốc cuối cùng và đóng gói toàn bộ là xong.

Khi Từ Tĩnh đến xưởng, Tống Khinh Vân đang cầm một cuốn sổ nhỏ kiểm kê số thuốc đã bào chế xong.

Thấy Từ Tĩnh, nàng nở nụ cười:
“A Tĩnh, ngươi đến rồi.

Đúng lúc lắm, ta có chuyện muốn hỏi ngươi.

Ngươi đặt tên cho loại thuốc mỡ kia là Giải Độc Sinh Cơ Cao, nhưng tại sao mấy viên thuốc này lại không có tên gì hết?”

Mỗi lần nàng kiểm kê số lượng, đều chỉ dùng từ “thuốc viên” để chỉ loại thuốc này, cảm thấy có chút quá đơn giản.

Từ Tĩnh thoáng ngẩn người, rồi đáp:
“Khi đó vì muốn đẩy mạnh loại thuốc mỡ này nên ta mới đặt tên đặc biệt cho nó.

Còn viên thuốc này có công hiệu tương tự, chỉ khác là nó dùng để uống, thường dành cho những vết thương nghiêm trọng hơn, hoặc tổn thương đến ngũ tạng lục phủ.”

Lúc trước, họ tập trung vào thuốc mỡ vì đối tượng chính là dân thường, những người ít khi bị thương nặng nên thuốc mỡ đã đủ đáp ứng nhu cầu.

Nhưng đối với các binh sĩ nơi chiến trường, tần suất sử dụng thuốc viên sẽ rất cao.

Vì vậy, đặt tên cho nó cũng là điều cần thiết.

Nàng suy nghĩ một lát, rồi khóe môi khẽ nhếch, nói:
“Gọi nó là… Khải Hoàn Đan đi.”

Khải Hoàn Đan, Khải Hoàn Đan, mong rằng tất cả các tướng sĩ đều có thể khải hoàn trở về.

Tống Khinh Vân sững sờ trong chốc lát, rồi bật cười, nói:
“Đúng là một cái tên hay!

Được, ta sẽ ghi lại ngay!”

Ngày hôm đó, Từ Tĩnh vẫn bận rộn cả ngày ở xưởng.

Đến khi nàng đang sắp xếp công việc cuối cùng, thì bỗng nghe thấy tiếng của Trần Hổ ngoài cổng xưởng:
“Từ nương tử, quả nhiên nương tử đang ở đây!”

Từ Tĩnh quay đầu lại, thấy Trần Hổ đang vội vã chạy đến, nàng khẽ nhướng mày hỏi:
“Sao ngươi lại tới đây?”

Trước khi bắt tay vào bào chế thuốc, họ đã nhờ Đặng Hữu Vi phân phó thuộc hạ tăng cường tuần tra quanh khu vực xưởng, phòng ngừa bất trắc.

Vì vậy, Đặng Hữu Vi chắc chắn biết nàng gần đây bận rộn ở xưởng, dù có vụ án cũng sẽ không tùy tiện quấy rầy.

Trần Hổ lắc đầu, nói:
“Ta cũng không rõ, nhưng Đặng huyện lệnh bảo ta đến tìm nương tử, hơn nữa vẻ mặt ông ấy trông rất nghiêm trọng, hiển nhiên là có chuyện gấp.

Không biết nương tử có rảnh đi với ta một chuyến không?”

Vừa khéo mọi việc ở đây đã gần như xong xuôi, Từ Tĩnh gật đầu:
“Đi thôi.”

Khi nàng và Trần Hổ bước vào phòng làm việc của Đặng Hữu Vi tại huyện nha, Đặng Hữu Vi lập tức bước nhanh ra, lông mày nhíu chặt, sắc mặt đầy nặng nề, nói:
“Từ, Từ nương tử, đã xảy ra một vụ án lớn rồi!”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back