Chào mừng bạn trở lại!

Nếu đây là lần đầu tiên bạn đến với diễn đàn vui lòng đăng ký tài khoản mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Nếu đã là thành viên vui lòng đăng nhập.

,br/>

Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký thành viên!

Dịch Nương Tử Pháp Y Nhà Quyền Thần

Nương Tử Pháp Y Nhà Quyền Thần
Chương 25: Ác nhân tất có ác nhân trị


Từ khi đến thế giới này, Từ Tĩnh đã nghĩ đến việc sinh kế, và ý tưởng đầu tiên nàng nghĩ đến là hành nghề y chữa bệnh.

Tuy nhiên, chữa bệnh không phải là chuyện chỉ cần dựng một cái quán là có thể làm.

Với sức khỏe của mình, chẳng ai dám lơ là, đặc biệt là những người quyền quý.

Họ thường có thầy thuốc tin cậy riêng, và nếu phải mời thầy thuốc từ bên ngoài, cũng chỉ chọn những người có danh tiếng.

Làm thầy thuốc không chỉ là cứu người mà còn là một cách kiếm sống.

Từ Tĩnh tuy rất kính trọng những y sĩ tận tâm vì người khác, nhưng với tình cảnh hiện tại, nàng không thể nào “vô tư cống hiến” như họ.

Ngay từ khi quyết định lấy nghề này làm chỗ dựa ở thế giới này, mục tiêu hàng đầu của nàng là kiếm tiền—và kiếm đủ để sống vững chắc trong thế giới xa lạ này.

Nhưng lý tưởng luôn đẹp đẽ, còn thực tế lại đầy trắc trở.

Làm sao để bắt đầu, đó mới là vấn đề lớn nhất.

Sáng sớm hôm sau, Từ Tĩnh dẫn Xuân Dương và Xuân Hương lên huyện thành.

Thôn Hổ Đầu là một ngôi làng dưới quyền quản lý của An Bình huyện.

Từ làng lên huyện, đi xe ngựa mất hơn nửa canh giờ.

May mắn là Thôn Hổ Đầu phát triển khá tốt, mỗi ngày đều có dân làng đi buôn bán ở huyện, họ dùng xe ngựa hoặc xe lừa đi lại.

Những nhà không có lừa hoặc ngựa thường thuê chung xe của người khác trong làng.

Lần trước, khi Xuân Dương lên huyện bán đồ thêu, nàng đã đi nhờ xe lừa của vợ chồng Phương thẩm.

Hai vợ chồng Phương thẩm bán bánh nướng ở huyện, công việc làm ăn khá ổn.

Vì cần chuẩn bị sạp hàng cho phiên chợ sớm, cộng thêm xe lừa đi chậm hơn xe ngựa, họ thường xuất phát từ tờ mờ sáng, đến huyện khi trời vừa sáng rõ.

Mượn xe người khác, tất nhiên không thể để chủ xe đợi mình, nên Từ Tĩnh và hai tỳ nữ đã đến nhà Phương thẩm rất đúng giờ.

Khi Phương thẩm mở cửa thấy họ, bà không khỏi giật mình.

Chiếc xe lừa của Phương thẩm là loại xe phẳng, rất đơn sơ, không có mái che hay thành chắn.

Nhưng với một gia đình bình thường, có được chiếc xe như vậy đã là khá giả.

Trên đường đi, trong xe có bốn người phụ nữ ngồi, còn Tống Đại Bảo—chồng Phương thẩm—ngồi trước điều khiển xe.

Tống Đại Bảo là một người đàn ông to lớn, nhìn có vẻ thật thà chất phác.

Suốt quãng đường, ông luôn cười ha hả, thỉnh thoảng góp vài câu vào cuộc trò chuyện của các mấy người phụ nữ.

Khi trời còn mờ sáng, thời tiết khá lạnh.

Phương thẩm lấy ra một ấm trà và vài chén gỗ, rót trà nóng đưa cho Từ Tĩnh và hai tỳ nữ, nhiệt tình bảo:
“Mau uống chút cho ấm người.

Mấy cô nương trẻ thân thể yếu ớt, cẩn thận kẻo gió lạnh thổi bệnh đấy.”

Từ Tĩnh, Xuân Dương và Xuân Hương mỉm cười cảm ơn, nhận lấy chén trà.

Phương thẩm vừa rót trà vừa nhìn Từ Tĩnh đầy cảm thán, nói:
“Từ nương tử quả nhiên đẹp như tiên nữ trong lời đồn.

Không lạ gì khi tên Bành Thập đó…

Haiz, tên súc sinh đó đúng là đáng đời bị ác nhân trị ác nhân!”

“Bà con trong làng không dám nói ra, chứ thực tình chẳng ai không ghét hắn cả.

Biết bao nhiêu cô gái trong làng bị hắn làm ô uế, chúng tôi nhìn mà chỉ muốn b.óp ch.ết hắn!”

“Ngày hôm qua, khi Xuân Dương đến tìm ta, ta lo đến phát điên.

Đợi các cô đi rồi, ta bảo ông nhà chở ngay lên huyện.

May mà vẫn kịp, đúng không?”

Từ Tĩnh hiểu rằng bà đang nhắc đến tờ giấy nhắn hôm qua, liền cười nói:
“Đúng vậy, may nhờ có thẩm giúp đỡ, chúng ta mới kịp gặp Tiêu đại nhân trước khi rơi vào tuyệt cảnh.

Chuyện này chúng ta nhất định phải đích thân đến cảm ơn.”

Nhắc đến đây, Từ Tĩnh hơi ngượng ngùng.

Tối qua trở về làng đã quá muộn, nàng không tiện làm phiền Phương thẩm.

Sáng nay lại vội mượn xe, chưa kịp cảm tạ tử tế.

“Ôi, nói gì cảm ơn với không cảm ơn chứ.

Gặp mặt đã nói rồi mà, đúng không?

Trong làng giúp đỡ nhau, không cần khách sáo vậy đâu.

Thực ra, giúp được các cô ta cũng vui.

Hôm trước nghe tin Bành Thập định cưỡng ép cô làm thiếp, ta giận lắm mà chẳng làm gì được, chỉ thấy bứt rứt thôi!”

Phương thẩm thở dài, nhìn Từ Tĩnh đầy yêu thương:
“Các cô nương trẻ nhà cô thật xinh đẹp, nhất là cô.

Xuân Dương nói cô vốn là phu nhân nhà giàu, vì biến cố mới rơi vào cảnh này.

Là phụ nữ, mất đi sự che chở của gia đình đúng là khổ.”

“Ta có hai cô con gái.

Con lớn năm ngoái gả về Giang Châu, cách đây xa lắc xa lơ.

Mỗi lần nghĩ đến cảnh con bé một mình ở đó, không biết có bị ai bắt nạt không, ta lại thấy khó chịu trong lòng.”

“Giúp các cô, cũng là vì chút tư tâm của ta.

Ta chỉ mong, nếu con gái ta bên Giang Châu có chuyện gì, cũng gặp được quý nhân ra tay tương trợ.”

Tống Đại Bảo ngồi trước liền cười nói:
“Bà đúng là lo bò trắng răng.

Đợt trước Chiến Nhi gửi thư về còn bảo bà hay suy nghĩ linh tinh, dặn ta phải trông chừng bà cho kỹ mà!”

Phương thẩm đỏ mặt, xoay người khẽ vỗ lưng Tống Đại Bảo, hờn dỗi:
“Nam tử các người thì biết gì về nỗi khổ của nữ tử!”

Nhìn đôi vợ chồng giản dị nhưng đầy thiện lương này, ánh mắt Từ Tĩnh bất giác trở nên dịu dàng hơn.

Cảm giác chân thực khi sống trong một thế giới vừa lạ lẫm vừa sống động này cũng ngày một rõ rệt.

Nàng khẽ cong môi, giọng nhẹ nhàng:
“Người tốt ắt gặp điều lành.

Con gái thẩm ở Giang Châu nhất định sẽ sống rất tốt.”

Mặc dù lời nói này không có cơ sở gì, nhưng ai mà không thích nghe những lời hay?

Phương thẩm lập tức nở nụ cười rạng rỡ, liên tục đáp lời:
“Vậy thì tốt quá, tốt quá!

Làm cha mẹ, còn mong gì hơn ngoài việc con cái được sống tốt một chút.”

“Phải rồi, còn chưa hỏi các cô, sáng sớm đi huyện có chuyện gì quan trọng sao?

Nếu gặp khó khăn gì, cứ nói với chúng ta.

Dù chỉ là dân thường, chúng ta nhất định sẽ giúp nếu có thể.”

Vừa nói, ánh mắt Phương thẩm nhìn Từ Tĩnh càng thêm thương xót.

Bà quen Xuân Dương qua những lần nàng lên huyện bán thêu.

Còn chuyện Từ Tĩnh sa cơ lỡ vận, phải đến ở nhờ tại Hổ Đầu thôn và thiếu tiền thuê nhà của Thẩm nương, cũng đã lan khắp làng.

Phương thẩm biết cuộc sống của ba người họ chẳng dễ dàng gì.

Dựa vào số tiền nhỏ Xuân Dương kiếm được từ việc bán thêu, làm sao nuôi nổi ba người?

Huống chi, cả ba lại đều xinh đẹp như vậy.

Giờ Bành Thập đã chết, nhưng ai dám chắc không có kẻ như hắn đang dòm ngó?

Thời buổi này, một nữ nhân không có gia đình che chở mà nhan sắc xuất chúng, chỉ e chẳng phải điều hay.

Dù biết mình không giúp được bao nhiêu, Phương thẩm vẫn muốn làm được gì đó cho họ.

Từ Tĩnh mỉm cười, đáp:
“Cảm ơn Phương thẩm, nhưng thẩm yên tâm, giờ Bành Thập đã chết, cuộc sống của chúng ta cũng dễ thở hơn.

Hôm nay ta lên huyện vì có chút việc.

Không biết Phương thẩm có biết ở An Bình huyện có những y quán nào nổi tiếng, hoặc đại phu nào giỏi không?”

Phương thẩm nghe vậy liền ngẩn người, tưởng Từ Tĩnh bị đau ốm gì, vội vàng quan tâm hỏi:
“Nương tử muốn tìm đại phu sao?

An Bình huyện nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, nhưng nhờ gần Tây Kinh nên cũng khá phồn hoa, y quán tốt cũng không ít.

Trong số đó, nổi tiếng nhất là ba nơi: Quảng Minh Đường ở phía đông thành, Hoa Thọ Đường ở phía tây thành, và Thiên Dật Quán ở phía bắc.

Đây cũng là ba y quán lớn nhất huyện, các đại phu ở đó đều có tiếng tăm nhất định.

Quảng Minh Đường là y quán lâu đời nhất, do gia tộc Lâm thị quản lý, truyền đời làm nghề y.

Nghe nói họ mở nhiều chi nhánh khắp Đại Sở, thậm chí ở Tây Kinh cũng có một chi nhánh của họ.

Người nhà họ Lâm thường xuyên đi lại giữa Tây Kinh và các chi nhánh khác.

Hoa Thọ Đường cũng không kém cạnh.

Chủ nhân y quán này từng là ngự y trong cung, sau khi cáo lão hồi hương thì mở quán.

Vì thế, ngay cả các gia đình quyền quý ở Tây Kinh cũng thường mời đại phu của Hoa Thọ Đường đến chẩn bệnh.

Nhưng mà, dù là Quảng Minh Đường hay Hoa Thọ Đường, cả hai đều có một điểm chung—đắt đỏ.

Chúng ta là dân thường, khó mà trả nổi tiền khám ở đó.

Nếu cô muốn tìm đại phu, ta khuyên cô đến Thiên Dật Quán.

Nhà họ Chu, chủ y quán này, cũng là gia đình làm nghề y từ đời trước.

Tuy không lâu đời như nhà họ Lâm, nhưng họ chủ yếu phục vụ dân thường, giá cả phải chăng.”
 
Nương Tử Pháp Y Nhà Quyền Thần
Chương 26: Lợi dụng người không biết chữ


Dù đã lường trước rằng nghề y, một nghề thiết yếu và luôn được săn đón, sẽ không dễ dàng gì, Từ Tĩnh vẫn không khỏi sửng sốt một hồi.

Đây nào chỉ là không dễ, mà phải nói là vượt năm ải chém sáu tướng mới mong có chỗ đứng.

Nhờ sự hỗ trợ của kỹ thuật y học hiện đại và sự chỉ dạy tận tình của ông nội, Từ Tĩnh không mấy lo lắng về việc y thuật của mình sẽ thua kém các đại phu trong thế giới này.

Nhưng câu nói “cường long khó áp địa đầu xà” chẳng phải không có lý.

Nỗi lo lớn nhất của nàng là nếu quá nổi bật, chạm đến lợi ích của các y quán lớn, bản thân sẽ bị họ hợp sức tiêu diệt.

Bất kể là thời đại nào, cạnh tranh ác liệt luôn tồn tại.

Đây chính là lý do Từ Tĩnh cần điều tra kỹ càng trước khi bắt đầu.

Dẫu sao, tài sản hiện tại của nàng cũng chẳng đáng là bao, chưa đến hai mươi lượng bạc, ngay cả tiền thuê vài người bảo vệ cũng không đủ.

Nàng bất giác cúi thấp đầu, chìm vào dòng suy nghĩ.

Phương thẩm hiểu lầm rằng nàng đang lo lắng về chuyện tiền bạc, vội vàng an ủi:
“Yên tâm đi, ở An Bình huyện ngoài ba y quán lớn kia, còn nhiều y quán nhỏ nữa.

Các y quán nhỏ thường lấy giá rẻ hơn, mà cũng có đại phu giỏi.

Nếu không phải bệnh nặng, tìm họ cũng đủ rồi.

Như nhà ta, hồi mấy đứa nhỏ bị đau đầu nhức mỏi, thậm chí chẳng cần lên huyện, chỉ cần tìm đại phu trong thôn cũng ổn.

Nhưng nếu bệnh nghiêm trọng, vẫn phải bỏ ra một chút tiền bạc.

Nếu không đủ, ta và lão Tống có thể cho cô mượn.

Dù sao sức khỏe là quan trọng nhất, bệnh nhỏ mà không chú ý, lỡ kéo thành bệnh lớn thì hối hận cũng muộn rồi.”

Thấy Phương thẩm hoàn toàn hiểu lầm, Từ Tĩnh không biết giải thích thế nào, chỉ đành mỉm cười chân thành, nhẹ giọng nói:
“Đa tạ Phương thẩm, ta hiểu rồi.”

Chiếc xe ngựa lăn bánh êm xuôi tiến vào huyện thành.

Phương thẩm để ba người xuống ở cổng thành, hẹn giờ quay lại đón, sau đó bà đi bày hàng.

Hôm qua khi đến huyện thành, Từ Tĩnh bị áp giải nghiêm ngặt, chẳng có cơ hội quan sát tình hình nơi đây.

Lúc này đứng ở cổng thành, nhìn con đường dần trở nên nhộn nhịp, nàng mới có cảm giác như bắt đầu một cuộc sống mới.

Xuân Dương, người quen thuộc nhất với huyện thành, quay sang hỏi:
“Nương tử, chúng ta đi đâu bây giờ?”

Từ Tĩnh đội chiếc mũ che mặt đã chuẩn bị sẵn, mỉm cười nhàn nhạt:
“Thời gian còn sớm, không cần vội, chúng ta đi ăn sáng trước đã.”

Mục đích đến đây của nàng là khảo sát ngành y của huyện An Bình.

Giờ đã nắm được đại khái tình hình, chỉ còn thiếu việc thực địa xem xét và tìm cơ hội khởi đầu.

Ba ngày tiếp theo, mỗi ngày Từ Tĩnh đều theo xe của Phương thẩm vào huyện, nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp.

Ba y quán mà Phương thẩm nhắc đến, nàng đã đích thân ghé qua Quảng Minh Đường và Hoa Thọ Đường, chỉ còn lại Thiên Dật Quán chưa xem.

Đúng như lời Phương thẩm, Quảng Minh Đường là y quán xa hoa và lớn nhất mà nàng từng thấy.

Nằm trên con phố sầm uất nhất huyện, y quán này chiếm đến ba gian nhà.

Phía trước là hiệu thuốc, phía sau là nơi chẩn bệnh và kê đơn, rất thuận tiện cho bệnh nhân.

Khi Từ Tĩnh đến, Quảng Minh Đường tấp nập người ra kẻ vào.

Các tiểu nhị bốc thuốc chân chạy như bay, bận rộn đến không ngớt tay.

Chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến người ta phải đỏ mắt vì ghen tị.

Hoa Thọ Đường thì đơn giản hơn nhiều.

Cửa hiệu không lớn, thuốc men không đầy đủ, chủ yếu tập trung vào việc chẩn bệnh và kê đơn.

Những loại thuốc phổ biến hoặc hiếm có đều được bày bán, nhưng đôi khi bệnh nhân phải đến hiệu thuốc khác để bổ sung dược liệu.

Tuy vậy, Hoa Thọ Đường vẫn đông khách.

Khi Từ Tĩnh đến, hàng người xếp dài trước cửa, minh chứng rằng sinh lão bệnh tử vốn là lẽ thường tình, không ai tránh khỏi.

Xuân Dương và Xuân Hương theo Từ Tĩnh suốt ba ngày.

Thấy nàng chỉ chăm chú khảo sát các y quán, cả hai bắt đầu đoán được phần nào ý định.

Trong lòng không khỏi kinh ngạc: nương tử từ khi nào lại biết cả y thuật?

Chẳng lẽ cũng là học từ những cuốn truyện mà nàng từng đọc?

Từ Tĩnh biết rằng có nhiều chuyện không thể giấu được họ, nhưng cũng không thể nói thật.

Tối hôm từ huyện nha trở về, nàng chỉ nói:
“Những kiến thức ta biết đều là đọc từ các sách tạp lục trước kia, sau trận trọng bệnh, đầu óc bỗng sáng suốt hơn, cảm giác như có thể dung hợp tất cả kiến thức từ sách mà vận dụng được.”

Xuân Dương và Xuân Hương dù trong lòng kinh ngạc, nhưng từ trước đến nay hai nàng luôn tin tưởng nương tử nhà mình.

Nhất là sự thay đổi của nương tử trong thời gian gần đây, các nàng đều tận mắt chứng kiến.

Mặc dù vẫn cảm thấy có điều gì đó không đúng, nhưng chẳng biết phải bắt đầu tìm hiểu từ đâu.

Quan trọng hơn, các nàng không biết chữ!

Những cuốn sách mà nương tử từng đọc, ngoài việc biết đó là mấy cuốn truyện tình cảm về tài tử giai nhân, thì nội dung cụ thể ra sao, các nàng hoàn toàn không hay biết.

Thật là lợi dụng người không biết chữ mà!

Tuy vậy, dù bây giờ có tin rằng nương tử thực sự biết y thuật, nhưng sau khi theo nàng thăm qua nhiều y quán lớn nhỏ, lòng hai nàng vẫn không khỏi băn khoăn.

Những y quán đó trông thật chuyên nghiệp và danh tiếng vang xa.

Đừng nói đến các đại y quán, ngay cả những y quán nhỏ cũng đều có các đại phu với nhiều năm kinh nghiệm hành nghề.

Còn nương tử của các nàng, chỉ là một người mới “nửa đường xuất gia”, lại chưa từng có chút kinh nghiệm nào về chẩn bệnh hay hỏi đơn thuốc.

Liệu có ai dám đến nhờ chữa bệnh không đây?

Chữa bệnh đâu phải như mua đồ, sai lầm một lần là khó tránh khỏi hậu quả khôn lường!

Ngày thứ tư, khi Từ Tĩnh lại đưa hai nàng đến trấn, định ghé qua Thiên Dật Quán, Xuân Dương rốt cuộc không nhịn được nữa, kéo tay nàng hỏi:
“Nương tử, người thực sự muốn làm nghề y sao? Ở huyện An Bình này đã có bao nhiêu y quán và đại phu, chúng ta muốn làm ra danh tiếng thì không dễ đâu.”

Bạc trong tay ngày càng ít, nếu chắc chắn nghề này không làm được, bây giờ đổi sang hướng khác vẫn còn kịp.

Nhìn vẻ mặt lo lắng và nôn nóng của hai nha hoàn, Từ Tĩnh không khỏi mỉm cười, nhẹ nhàng đáp:
“Yên tâm, ta có cách.

Mặc dù giữa chốn đầy rẫy các y quán lớn muốn nổi bật không hề dễ dàng, nhưng nghề chữa bệnh quan trọng ở chỗ y thuật cao minh.

Chỉ cần y thuật đủ giỏi, không có chuyện không làm nên chuyện.”

Nàng dừng một chút, ánh mắt trở nên sắc bén:
“Ta lo lắng không phải là có làm được hay không, mà là làm thế nào để bảo toàn bản thân trong khi giành được một phần từ tay những y quán lớn tại An Bình huyện.”

Khi đã quyết định dấn thân vào con đường này, mục tiêu của nàng không chỉ là kiếm chút tiền duy trì cuộc sống, mà là làm lớn, làm mạnh.

Một nữ nhân muốn tồn tại vững vàng ở thế giới xa lạ này, nàng cần tích lũy cho mình thật nhiều vốn liếng.

Vì thế, mỗi bước đi của nàng đều phải thật chắc chắn, không thể phạm sai lầm nào.

Xuân Dương và Xuân Hương sững sờ.

Hai người tuy không biết chữ, nhưng không ngốc.

Ý tứ trong lời nói của nương tử, các nàng đều hiểu rõ.

Nương tử không chỉ muốn mở một y quán nhỏ, mà còn muốn chia sẻ một phần lợi ích từ các y quán lớn!

Những y quán đó đều có lịch sử ít nhất ba đời.

Không chỉ hai nữ nhân nhỏ bé như họ, ngay cả những y quán nhỏ không có chỗ dựa, cũng chẳng dám trực tiếp đối đầu.

Nếu như nương tử vẫn còn là đích nữ nhà họ Từ, vẫn còn là chính thất phu nhân của Tiêu Thị Lang, thì còn có chút hy vọng.

Nhưng mà…

Tiêu Thị Lang dù hiện tại vẫn ở An Bình huyện, thái độ trước đây của hắn đối với nương tử, các nàng nào dám hy vọng hắn sẽ ra tay giúp đỡ.

Từ Tĩnh thừa biết nỗi lo trong ánh mắt của hai nha hoàn, nhưng nàng chỉ cười nhạt, rồi tiếp tục bước đi.

Thời gian nàng ở bên họ vẫn chưa lâu, ấn tượng của họ về nàng còn nhiều phần là hình bóng của nguyên chủ.

Không hoàn toàn tin tưởng nàng cũng là lẽ đương nhiên.

Đừng nói là họ, ngay cả một người sắc sảo như Tiêu Dật cũng không cách nào tin tưởng nàng hoàn toàn.

Đúng lúc hình bóng người đàn ông ấy vừa hiện lên trong đầu nàng, một giọng nói bàn tán bên cạnh đã nhắc đến hắn.
 
Nương Tử Pháp Y Nhà Quyền Thần
Chương 27: Ngươi có phải đàn ông không?


“Tôn huyện lệnh… thực sự đã xảy ra chuyện rồi à?”

“**Thực sự!

Chuyện hoàn toàn xác thực!

Rơi vào tay Tiêu Thất Lang, giữ được cái mạng nhỏ đã là may lắm rồi!

Đại tỷ phu ta làm một chức quan nhỏ ở kinh thành, từng nhắc đến Tiêu gia Thất Lang khi tán gẫu với ta.

Nghe nói vị Tiêu gia Thất Lang này trong triều có biệt danh là Hắc Diện Sát Thần, thủ đoạn độc ác, bị hắn nhắm trúng thì dù không chết cũng phải rụng một lớp da!

Hắn sớm đã để mắt đến Tôn huyện lệnh, chẳng qua vì vụ án của Bành Thập ở thôn Hổ Đầu, những chuyện bẩn thỉu mà Tôn huyện lệnh làm mới nhanh chóng bị lộ ra!

Hóa ra lão già đó luôn nhận hối lộ từ Bành Thập, giúp hắn che giấu những chuyện như cưỡng ép dân nữ, hại chết lương dân!

Hôm qua, chính Tiêu Thất Lang dẫn người tới Bành gia, từ hậu viện của Bành gia đào lên hơn chục bộ thi thể nữ tử.

Trời ơi, cảnh tượng chẳng khác nào bãi tha ma, nhiều người nôn ngay tại chỗ.

Nghe nói những thi thể đó đều do thê tử của Bành Thập giúp hắn xử lý, mà Tôn huyện lệnh cũng biết rõ!

Đừng nói Tôn huyện lệnh lão già đó, Bành gia lần này cũng xong đời rồi.

Thật đáng thương, Bành gia Tam Lang vừa mới đỗ đạt trong kỳ xuân vi năm nay, đang đợi nhận chức ở kinh thành, e rằng lần này chỉ có thể vĩnh viễn chờ mà thôi.”

“Trời ơi, thật có chuyện như vậy sao?

Tôn huyện lệnh cũng là đáng tội chết!”

“Cái này thì là gì đâu?

Lão già đó làm chuyện bẩn thỉu còn nhiều, đây chỉ là một trong số đó thôi.

Ta có một người họ hàng xa làm sai dịch ở huyện nha, nghe nói mấy ngày nay Tiêu Thất Lang đang thẩm vấn Tôn huyện lệnh, bắt lão tự khai hết những chuyện bẩn thỉu mình đã làm.

Nghe đâu muốn tự sát cũng không được, sắp bị tra tấn đến phát điên rồi.

“Hầy, đúng là không hổ danh Tiêu Thất Lang, vừa tới An Bình huyện mấy ngày đã phá được một vụ án lớn như vậy.

Không biết bao giờ hắn mới rời khỏi An Bình huyện nhỉ? Ở lại thêm một thời gian, phá thêm vài vụ án nữa cũng tốt mà.

“Hắn không đi sớm vậy đâu.

Nghe nói hắn tới An Bình huyện là để điều tra một vụ án.

Giờ Tôn huyện lệnh đã ngã, hắn sẽ tạm thời giữ chức huyện lệnh An Bình, càng không thể đi sớm được.

“Vậy sao?

Nói mới nhớ, rốt cuộc là vụ án gì mà khiến một vị Thị Lang bộ Hình đích thân đến huyện thành nhỏ bé của chúng ta…”

Người đang nói chuyện là hai nam nhân ngồi trong một quán mì bên đường.

Nghe đến cái tên quen thuộc kia, Từ Tĩnh không khỏi dừng bước.

Đến khi nghe tới chuyện đào được hơn mười bộ thi thể nữ tử từ hậu viện Bành gia, ánh mắt nàng thoáng trầm xuống, một tia lạnh lẽo lướt qua nơi đáy mắt.

Kết cục này cũng tốt, những nữ tử đáng thương kia cuối cùng đã có thể được thấy ánh sáng.

Gia quyến của họ, ít nhiều cũng nhận được chút an ủi.

Những lời họ nói sau đó, Từ Tĩnh không còn hứng thú nghe thêm.

Nàng vừa muốn cất bước đi tiếp thì phía trước đột nhiên vang lên tiếng quát tháo đầy tức giận của vài nam nhân—

“Không muốn bán thì đừng có làm loạn!

Ngươi nghĩ lão tử rảnh rỗi lắm hay sao, ngày ngày chạy tới chỗ các ngươi à?”

“Lão tử còn tốn công loan tin cả con phố Lưu Vân rằng chỗ này có một tiệm muốn bán, thật sự mất công vô ích mà!”

Từ Tĩnh ngẩng đầu nhìn qua, thấy phía trước, trước một y quán có hai nam nhân mặt mày đen như than đang bước ra.

Một nữ tử mặc áo vải vàng nhạt, váy dài sáu khổ màu lam, trên gương mặt đầy vẻ áy náy, đang không ngừng cúi đầu xin lỗi.

“Chuyện này là chúng ta suy nghĩ không thấu đáo, làm lỡ thời gian của các vị, là chúng ta sai.

Ngày khác nhất định sẽ cùng huynh trưởng đến tận cửa để tạ lỗi.”

Nữ tử nhìn qua rất trẻ, chừng mười sáu mười bảy tuổi, dáng người cao ráo, đôi mắt sáng như sao, mày ngài thanh tú.

Xem diện mạo liền biết là một người kiên cường.

Bên cạnh nàng, là một nam tử mặc áo dài xanh đậm, ngũ quan có vài phần tương tự nàng, lớn hơn nàng vài tuổi.

Lúc này, vẻ mặt hắn đầy sự không cam lòng, muốn nói gì đó lại không dám.

Nữ tử sau khi xin lỗi xong, quay đầu thấy biểu cảm của hắn thì như rất tức giận, hung hăng lườm hắn một cái, thẳng tay đè vai hắn xuống, ép hắn cúi đầu xin lỗi hai nam nhân kia.

Hai người kia rốt cuộc cũng rời đi với vẻ mặt đầy khó chịu.

Bọn họ vừa đi xa, nữ tử lập tức chống nạnh, lớn tiếng mắng:

“A huynh, cái phiền phức này do huynh gây ra!

Huynh không chịu giải quyết, đẩy hết cho ta thì thôi, lại còn suốt cả buổi bày ra cái mặt khó chịu đó!

Làm muội làm tỷ đều phải lo dọn dẹp hậu quả cho huynh à?!”

Nam tử hiển nhiên đã tích oán đã lâu, nghe vậy lập tức nhảy dựng lên, lớn tiếng đáp trả:

“Trình Thanh Thanh, muội là nữ nhi, đừng suốt ngày nói lời th* t*c như vậy!

Ta gây ra phiền phức gì?

Cha đi rồi, cái y quán này hai chúng ta làm sao chống đỡ nổi!

Ta chỉ muốn bán nó trước khi cả hai chúng ta chết đói, là muội cứ cố tình không chịu bán!”

“Huynh còn lý lẽ à?”

Nữ tử hiển nhiên đã giận đến cực điểm, đôi môi run rẩy, lạnh lùng nói:

“**Trình Hiển Bạch, ngươi rốt cuộc có phải nam nhân hay không?!

Cái y quán này là do tằng tổ phụ truyền lại, cha đã giữ gìn cả đời!

Người vốn nên kế thừa y quán là ngươi, nếu không phải ngươi không an phận, giữa chừng đòi đi theo đám bạn bè hư hỏng làm ăn buôn bán, cha đã sớm truyền y quán này lại cho ngươi rồi!

Ngươi làm ăn thất bại, mắc nợ chồng chất trở về, là cha vét sạch một nửa gia sản để thay ngươi trả nợ!

Khi đó, ngươi đã thề trước mặt cha, nói từ nay sẽ không làm chuyện bậy bạ nữa, sẽ nghiêm túc học y theo cha, kế thừa y quán.

Đêm đó cha vui mừng đến mức quỳ trước bài vị tằng tổ phụ cả đêm, nói rằng nhà họ Trình vẫn còn hy vọng.

Vậy mà bây giờ, cha mất chưa được nửa năm, ngươi đã muốn bán đi y quán mà cha trân quý nhất.

Ngươi có xứng đáng với cha ở trên trời, với chính bản thân ngươi từng thề trước mặt cha không?!**”

Nói đến đây, đôi mắt nữ tử đã đỏ hoe, viền mắt nhanh chóng ngấn lệ, như thể ngay lập tức sẽ rơi xuống thành cơn mưa xối xả.

Nam tử thấy vậy, lập tức cuống lên, bối rối nói:

“**Sao lại khóc rồi?

Thanh Thanh, muội là muội tốt của ta, A huynh thừa nhận, chuyện này là A huynh sai, là A huynh bất tài.

Nhưng… khi còn trẻ, A huynh không hiểu chuyện, ra ngoài lãng phí mấy năm trời.

Khó khăn lắm mới nghĩ thông suốt, muốn nghiêm túc học y theo cha, ai ngờ cha lại đi quá nhanh…**”

Nam tử nói đến đây, ánh mắt cũng đỏ hoe, nghẹn ngào:

“**Y thuật của A huynh chỉ là nửa vời.

Muội từ nhỏ đã không định học y, sau khi ta gây chuyện, mới học theo cha.

Y thuật của chúng ta đều chẳng cao minh gì.

Hai kẻ nửa vời, chẳng thể ghép lại thành một Gia Cát Lượng được.

Những chứng bệnh thông thường như đau đầu cảm mạo, chúng ta còn có thể trị.

Nhưng bệnh tình phức tạp hơn, chúng ta hoàn toàn bó tay.

Bệnh nhân trước đây cũng không tin tưởng chúng ta.

Muội thấy rồi đấy, từ khi cha mất, việc kinh doanh của y quán ngày càng ảm đạm.

Cứ như vậy không phải cách hay, chúng ta vẫn phải ăn cơm, muội rồi cũng phải lấy chồng.

Thay vì ngồi đây chờ núi cạn, không bằng nhẫn tâm bán y quán, lấy tiền mở một cửa hàng buôn bán gì đó.

Thanh Thanh, muội yên tâm.

A huynh không định vứt bỏ hoàn toàn những gì cha đã dạy.

Ta muốn làm nghề buôn bán dược liệu, tận dụng kiến thức cha đã truyền lại về thuốc men…**”

“Không được!”

Nữ tử trừng mắt nhìn hắn, giận dữ nói:

“Trước khi cha mất, ta đã hứa với người rằng sẽ cùng ngươi giữ gìn bảng hiệu của Hạnh Lâm Đường.

Ta không thể nuốt lời với cha!”

“Thanh Thanh!”

Hai huynh muội càng cãi càng lớn tiếng, dường như đã hoàn toàn quên mất họ vẫn đang đứng giữa phố.

Khi hai người đang rơi vào thế bế tắc, không ai chịu nhường ai, một giọng nữ dịu dàng nhưng đầy vẻ tự tin bỗng nhiên xen vào giữa họ:

“Nếu hai vị không thể tranh cãi ra được kết quả, chi bằng nghe thử ý kiến của ta, thế nào?”
 
Nương Tử Pháp Y Nhà Quyền Thần
Chương 28: Khí Chất Mỹ Nhân


Trình Thanh Thanh và Trình Hiển Bạch đều giật mình, theo phản xạ quay đầu nhìn về phía phát ra giọng nói.

Trước mặt họ, từ lúc nào đã xuất hiện một nữ tử dáng người thướt tha yêu kiều.

Nàng mặc áo giao lĩnh màu nguyệt bạch, phối với áo bán tay đồng màu và váy dài hai màu lục thủy xen trà trắng.

Nàng đội một chiếc mịch lư che mặt, khiến cả hai không nhìn rõ dung nhan.

Nhưng những mỹ nhân trên đời này thường mang theo một loại khí chất đặc biệt.

Dẫu khuôn mặt kia ẩn hiện mơ hồ, cũng không ai nghi ngờ nàng là một mỹ nhân hiếm có.

Ngược lại, điều này càng làm tăng thêm sự huyền bí và phong tình thoát tục.

Trình Thanh Thanh tính cách nhanh nhạy hơn, rất nhanh liền phản ứng, đôi mày nhíu lại, giọng mang chút dè chừng:
“Nương tử là ai?

Đây là chuyện nhà của chúng ta, không liên quan đến người ngoài.”

Từ Tĩnh không hề ngạc nhiên trước sự bài xích của nàng, chỉ khẽ mỉm cười, khóe môi cong lên đầy tự tin:
“Vậy nếu ta không phải người ngoài thì sao?”

Trình Thanh Thanh ngơ ngác, hoàn toàn không hiểu nữ tử này đang nói gì.

Lại nghe nàng tiếp tục:
“**Lời cãi vã vừa rồi của các ngươi, ta đã nghe rõ.

Y quán của các ngươi hiện đang gặp khó khăn, mà khó khăn lớn nhất chính là thiếu một vị đại phu y thuật cao minh.

Dù lệnh huynh muốn bán y quán này, nhưng nếu có sự lựa chọn, các ngươi hẳn đều không muốn để y quán tổ truyền bị hủy trong tay mình, đúng không?**”

Trình Hiển Bạch phản ứng lại, nhíu mày, trầm giọng nói:
“Đúng là như vậy, nhưng…”

“Nếu thế, ta có thể giúp các ngươi.”

Từ Tĩnh chậm rãi cắt ngang lời hắn, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại mang theo một sức mạnh khiến người ta không thể nghi ngờ:
“**Đại phu chính là linh hồn của y quán.

Ta có thể giúp các ngươi khôi phục lại y quán, thậm chí có thể đảm bảo sẽ điều hành nó tốt hơn bất cứ đời tổ tiên nào của các ngươi.

Nhưng ta muốn cùng các ngươi hợp tác quản lý y quán này.

Sau này, lợi nhuận của y quán, ta sẽ lấy bảy phần, các ngươi ba phần.**”

Trình Hiển Bạch nghe vậy, liền tỏ vẻ như nghe chuyện hoang đường, vừa nghe xong câu cuối đã không kìm được bật dậy, lớn tiếng nói:
“Bảy ba?

Sao ngươi không đi cướp luôn đi?

Ngươi nghĩ ta là đồ ngốc sao?

Ngươi nói gì ta cũng tin?

Đưa ra yêu cầu vô lý thế nào ta cũng nhận?

Đừng tưởng ngươi là nữ nhân thì ta sẽ…”

Lời hắn còn chưa dứt đã bị một giọng nữ run run nhưng trầm ổn cắt ngang:
“Ngươi có tự tin đưa ra điều kiện này, hẳn phải có bản lĩnh nhất định.

Ngươi định chứng minh thế nào rằng mình có thể làm được tất cả những gì vừa nói?”

Trình Hiển Bạch sững người, kinh ngạc quay sang nhìn chằm chằm em gái mình, biểu cảm đầy vẻ “muội điên rồi sao?”.

Nhưng Trình Thanh Thanh chẳng thèm để ý đến hắn, chỉ cắn môi, hít sâu một hơi rồi nhìn thẳng vào Từ Tĩnh, nói:
“Nếu ngươi có thể chứng minh rằng ngươi thực sự có năng lực làm được những gì ngươi nói, chúng ta không phải không thể hợp tác.”

“Thanh Thanh!”

Trình Hiển Bạch lập tức hét lên, ánh mắt đầy giận dữ.

Trình Thanh Thanh trừng mắt nhìn hắn, cắn môi nói:
“Ta cũng hết cách rồi!

Thay vì nhìn Hạnh Lâm Đường sụp đổ trong tay chúng ta, chi bằng liều một phen!

Biết đâu… biết đâu những gì vị nương tử này nói là thật?

Chỉ cần còn một tia hy vọng, ta cũng không muốn từ bỏ!”

Nếu nữ tử này thực sự có thể cứu y quán của họ, chia bảy ba thì đã sao?

Dù là tám hai, nàng cũng cam lòng!

Trình Hiển Bạch tức đến nỗi đầu như muốn bốc khói, hậm hực nói:
“Chuyện này có thể tùy tiện thử sao?

Đây chỉ là một nữ nhân từ đâu xuất hiện!

Trên đời này nữ nhân biết y thuật vốn đã hiếm, chẳng lẽ ngẫu nhiên lại để chúng ta gặp được một nữ thần y?

Dù tổ tiên hiển linh cũng không có chuyện may mắn như thế, rõ ràng là kẻ lừa đảo…”

“Nữ thần y thì không dám nhận, nhưng y thuật của ta đủ để vực dậy y quán của các ngươi.”

Từ Tĩnh bình thản cắt ngang lời hắn, nhìn hai huynh muội, khẽ nhếch mày nói:
“**Nếu các ngươi không tin, chi bằng chúng ta đánh cược.

Từ bây giờ cho đến lúc mặt trời lặn, bất cứ bệnh nhân nào bước vào y quán, cứ để ta chữa trị.

Nếu có bệnh nào ta không trị được, các ngươi có quyền từ chối hợp tác với ta.

Còn nếu tất cả đều chữa được, các ngươi phải đồng ý với điều kiện của ta.**”

Trình Hiển Bạch trừng mắt, định phản đối, nhưng Trình Thanh Thanh đã gật đầu, giọng nói có chút căng thẳng:
“Được.”

Trình Hiển Bạch quay phắt sang nhìn nàng, đầy vẻ không tin nổi.

Trình Thanh Thanh lạnh lùng nói:
“Chỉ là thử thôi, chúng ta chẳng mất gì cả.

Hơn nữa, chúng ta đều ở đây, có thể xảy ra chuyện gì?”

Nàng cố gắng tỏ ra bình thản, nhưng đôi tay đan chặt vào nhau và hàng mi khẽ run đã để lộ cảm xúc thật sự của nàng.

Trình Hiển Bạch im lặng, một lúc sau mới thở dài, miễn cưỡng nói:
“**Ta mà phản đối thêm, lại thành ra ta không phải nam nhân.

Được thôi, thử thì thử.

Dù sao ngoài y quán này, nhà chúng ta cũng chẳng còn gì để mất.

Một kẻ lừa đảo tử tế chắc cũng chẳng nhắm vào chúng ta.**”

Dù nói vậy, khi nhìn về phía Từ Tĩnh, ánh mắt hắn vẫn đầy vẻ dò xét:
“Xin hỏi nương tử xưng hô thế nào?

Vì sao lại muốn đột nhiên hợp tác với chúng ta?”

Từ Tĩnh khẽ cười, ánh mắt ôn hòa, nhẹ nhàng đáp:
“Ta họ Từ.

Do biến cố gia đình, một mình lưu lạc đến nơi này.

May mắn lúc nhỏ từng theo ông nội học được một chút y thuật, muốn dựa vào đó tìm kế sinh nhai, nuôi sống bản thân mà thôi.”

Nói xong, nàng mỉm cười:
“Thế nào?

Hiện tại ta có thể vào y quán của các ngươi rồi chứ?”

Lời giải thích của nàng nghe chẳng có gì bất ổn.

Trình Hiển Bạch âm thầm suy nghĩ một lát, cuối cùng gật đầu, nói:
“Mời.

Tiếp theo xin nhờ Từ nương tử chỉ giáo.”

Nói rồi, hắn bước sang một bên, nhường lối vào y quán.

Từ Tĩnh lại nhìn cánh cửa lớn của y quán thêm một lần, ánh mắt dừng lại trên tấm bảng hiệu ghi ba chữ “Hạnh Lâm Đường” treo phía trên trong thoáng chốc, sau đó mới chậm rãi bước vào.

Xuân Dương và Xuân Hương cũng vội vàng theo sau.

Y quán không lớn, phía trước là nơi tiếp bệnh nhân, phía sau là nơi chẩn đoán và điều trị.

Hai phòng này được nối với nhau qua một cánh cửa hẹp chỉ đủ cho một người đi qua, trên cửa treo một tấm rèm vải màu xám.

Tiền sảnh ngoài quầy thuốc ra, chỉ đủ chỗ cho bốn, năm người đứng.

Để căn phòng bớt chật chội, Trình Thanh Thanh và Trình Hiển Bạch đứng sau quầy thuốc, chỉ vào mấy chiếc ghế cong tựa trăng lưỡi liềm dựa vào tường, nói:
“Mời các vị ngồi.”

Từ Tĩnh bảo Xuân Hương và Xuân Dương ngồi xuống, sau đó quay sang hỏi hai huynh muội họ Trình:
“Phía sau là nơi xem bệnh phải không?

Ta có thể vào xem được không?”

Trình Hiển Bạch khẽ cắn răng, cuối cùng gật đầu:
“Tất nhiên được, mời Từ nương tử theo ta.”

Dùng người thì không nghi, nghi người thì không dùng.

Đã quyết định thử rồi, giờ còn che giấu gì nữa cũng chỉ là vô ích.

Trình Hiển Bạch dẫn đường, Từ Tĩnh theo sau đi vào căn phòng phía sau.

Phòng này có diện tích tương đương tiền sảnh, chỉ là không có quầy thuốc nên nhìn thoáng đãng hơn.

Ở giữa phòng đặt một chiếc bàn và vài chiếc ghế, có lẽ là nơi thực hiện quy trình “vọng, văn, vấn, thiết” (nhìn, nghe, hỏi, bắt mạch).

Phía sau, dựa vào tường là một chiếc giường dài, ngăn giữa giường và bàn là một tấm bình phong gấp.

Hai bên phòng có hai tủ lửng, bên trong là các y thư và vô số bình lọ đủ loại.

Dẫu y quán nhỏ, nhưng mọi thứ cần thiết đều đủ đầy.

Từ Tĩnh chỉ vào các bình lọ, hỏi:
“Những thứ này đều là thuốc sao?”

Trình Hiển Bạch gật đầu:
“Đều là thuốc dùng trong tình huống khẩn cấp.”

“Nói vậy, những thuốc này chủ yếu để trị bệnh, không phải để bán?”

Trình Hiển Bạch hơi nhíu mày, ánh mắt có chút nghi hoặc khi nhìn Từ Tĩnh:
“Y quán chúng ta là nơi chữa bệnh, không phải dược phòng.

Dù có một số loại thuốc thông dụng, nhưng không phải để bán.”

Thời cổ, y quán và dược phòng thường tách biệt.

Chỉ những y quán lớn và có thực lực mới kiêm cả hai.

Từ Tĩnh không bận tâm ánh mắt của hắn, gật đầu hiểu ý, mỉm cười nói:
“Tình hình ta đã nắm được sơ lược.

Chúng ta ra ngoài thôi.”

Hai người trở lại tiền sảnh, Từ Tĩnh ngồi xuống bên cạnh Xuân Dương và Xuân Hương, còn Trình Hiển Bạch thì đứng cạnh Trình Thanh Thanh.

Trong lúc chờ bệnh nhân, Trình Hiển Bạch cố tình tỏ ra hờ hững, bắt đầu bắt chuyện với Từ Tĩnh.

Có lẽ do từng lăn lộn ngoài xã hội vài năm, hắn tuy không giỏi y thuật nhưng lại rất tinh ý và khéo léo trong cách dò xét người khác.

Từ Tĩnh hiểu ý hắn nhưng không vạch trần, hắn hỏi gì, nàng trả lời nấy.

Những điều không muốn nói, nàng chỉ nhẹ nhàng lướt qua.

Về sự khôn ngoan, Trình Hiển Bạch sao có thể so với Từ Tĩnh, người từng quen đấu trí đấu lực với đủ loại hung đồ?

Hỏi cả buổi chẳng moi được gì, hắn chỉ đành ấm ức im lặng.

Thời gian trôi qua trong im lặng, mấy người ngồi trong y quán chờ, chỉ có Trình Thanh Thanh thỉnh thoảng rót thêm trà cho khách.

Vậy mà, đợi suốt nửa ngày trời, đến khi mặt trời gần lặn, đừng nói bệnh nhân, ngay cả một con ruồi cũng không thấy bay vào.

Từ Tĩnh nhẹ nhàng v**t v* chiếc chén trong tay, thản nhiên nói:
“Việc kinh doanh của y quán này, quả thực rất đìu hiu.”

Trình Thanh Thanh lập tức cắn môi, khuôn mặt đầy vẻ xấu hổ.

Trình Hiển Bạch thì khóe miệng giật giật.

Ai mà không biết điều đó!

Nếu không phải vì thế, họ có cần phải nhẫn nhịn đồng ý với điều kiện chia bảy ba đáng bực bội kia không?

Ngay lúc ấy, từ ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân gấp gáp, cùng với giọng nam run rẩy đến mức như sắp vỡ òa:
“Đại phu!

Đại phu có ở đây không?

Vợ ta sắp không qua khỏi rồi!

Xin hãy cứu nàng ấy!”
 
Nương Tử Pháp Y Nhà Quyền Thần
Chương 29: Cứu Người


Hai huynh muội họ Trình sững người, lập tức bật dậy.

Từ Tĩnh cũng đứng lên, vừa lúc một nam nhân mặc áo vải xám, vẻ mặt đầy lo lắng xuất hiện trước cửa y quán.

Trên lưng hắn cõng một phụ nhân.

Nhưng khi vừa định bước vào, người phụ nhân trên lưng hắn đột nhiên co giật dữ dội.

Nam nhân không giữ nổi thăng bằng, để phụ nhân trượt xuống ngay tại cửa y quán.

Đó là một phụ nhân chừng hơn ba mươi tuổi, mặc váy vải màu sen nhạt, đã hơi cũ.

Toàn thân nàng ta cuộn lại, thở hổn hển từng hơi nặng nề, tứ chi co giật không ngừng, mười ngón tay cứng đờ, co lại thành hình thù kỳ lạ, trông giống như móng gà.

Sắc mặt trắng bệch, thần sắc đau đớn, tựa như ngay giây tiếp theo sẽ tắt thở.

Nhìn cảnh tượng đó, người ta không khỏi cảm thấy rợn người.

Nam nhân quỳ sụp bên cạnh phụ nhân, hoảng loạn đến mức sắp khóc:
“Đại phu!

Đại phu!

Cầu xin các người cứu lấy Huệ Nương!

Rõ ràng… rõ ràng mới vừa nãy nàng ấy còn khỏe mạnh!”

Nhìn kỹ lại, Từ Tĩnh lập tức nhận ra, đây chẳng phải là cặp vợ chồng thường mở quán mì gần Hạnh Lâm Đường sao?

Hồi nãy, khi đi ngang qua quán mì đó, nàng còn nghe hai nam nhân đang ăn mì nói chuyện về vụ án của nhà họ Bành nên đã chú ý đến họ.

Vì thế, nàng có chút ấn tượng với đôi vợ chồng này.

Đúng như nam nhân kia nói, phụ nhân này vừa nãy vẫn bình thường, tại sao giờ lại thành ra như vậy?

Tiếng huyên náo nhanh chóng thu hút sự chú ý của nhiều người đi đường.

Có vẻ đôi vợ chồng này đã bán mì ở đây nhiều năm, nên không ít người nhận ra họ và bắt đầu bàn tán xôn xao:

“Trời ơi!

Lão Lộ, vợ ông sao đột nhiên thành ra thế này?

Trông rất nghiêm trọng, mau tìm đại phu đi!”

“Ta… ta nhớ mấy ngày trước, một người đàn ông trong thôn ta cũng bỗng dưng co giật tứ chi, khó thở, chưa đầy nửa ngày đã… đã mất mạng!”

“Sao ngươi đưa nàng ấy đến Hạnh Lâm Đường?

Từ khi Trình lão đại phu qua đời, Hạnh Lâm Đường đã chẳng còn ra sao nữa!

Thiên Dật Quán cách đây không xa, ngươi mau đưa nàng ấy đến đó đi!”

“Thiên Dật Quán đúng là gần nhất trong các y quán lớn, nhưng chạy đến đó cũng phải mất ít nhất một khắc.

Vợ lão Lộ có trụ được không?”

“Cái này thì…”

Mọi người thi nhau nói, càng làm lão Lộ thêm bối rối.

Sắc mặt hắn tái mét, gấp gáp quay sang huynh muội họ Trình:
“Các người là đại phu ở đây phải không?

Huệ Nương… các người có cứu được không?

Cứu được không?!”

Với tình trạng của Huệ Nương bây giờ, hắn tuyệt đối không dám mạo hiểm đưa nàng ấy đi xa!

Trình Thanh Thanh và Trình Hiển Bạch mặt mày tái nhợt, môi mấp máy nhưng không thốt nên lời.

Họ cũng muốn cứu người, nhưng loại triệu chứng này họ chưa từng gặp, hoàn toàn không biết phải làm sao!

Đúng lúc ấy, một giọng nữ vang lên, giọng nói như băng tuyết, lạnh lẽo mà trầm ổn, lập tức dập tắt ngọn lửa hoảng loạn trong lòng mọi người:
“Vợ ngươi trước đó có vận động mạnh, hoặc vì điều gì đó mà xúc động mạnh không?”

Lão Lộ sững sờ quay sang nhìn Từ Tĩnh.

Khi thấy người vừa nói là một nữ tử đội mịch lư, hắn ngây ra một lát, nhưng nghĩ đến vợ mình còn đang đau đớn trên mặt đất, hắn lập tức gấp gáp đáp:
“**Đúng!

Đúng vậy!

Ngươi cũng là đại phu ở đây sao?

Nói ra cũng là lỗi của ta.

Sáng nay, ta và Huệ Nương cãi nhau vì một chuyện nhỏ, khiến nàng cả ngày buồn bực.

Mới đây, có một kẻ vô lại đến quán ăn quỵt, không những không trả tiền mà còn nhục mạ Huệ Nương khi nàng đi đòi.

Huệ Nương rất tức giận, cứ cãi qua cãi lại với tên đó.

Đang cãi thì đột nhiên toàn thân nàng run rẩy, th* d*c, đứng không vững…**”

Hắn còn chưa kịp đuổi tên vô lại kia, chỉ biết cuống cuồng cõng vợ đi tìm đại phu.

Từ Tĩnh nghe xong, đã mơ hồ đoán được tình trạng của phụ nhân này.

Nàng bước đến, ngồi xổm bên cạnh Huệ Nương, giọng nói dịu dàng nhưng kiên định:
“Nương tử, ta hỏi ngươi vài câu.

Nếu đúng thì gật đầu, nếu không đúng thì lắc đầu.”

Phụ nhân đau đớn và tuyệt vọng nhìn Từ Tĩnh, khó nhọc gật đầu.

Từ Tĩnh liền hỏi:
“Ngươi có cảm thấy tức ngực, đau ngực không?”

Phụ nhân vội vã gật đầu.

“Có thấy chóng mặt, khó nhìn rõ mọi thứ không?”

Phụ nhân lại gật đầu.

“Tứ chi, mặt, đặc biệt là môi, có cảm giác tê hoặc bị kim châm không?”

Phụ nhân không rõ là vì quá đau khổ hay vì bắt đầu thấy hy vọng, nước mắt lập tức trào ra, lại khó nhọc gật đầu.

Mỗi lần nàng gật đầu, ánh mắt lão Lộ lại sáng lên một chút.

Thấy Từ Tĩnh hỏi xong, hắn vội vàng hỏi:
“Đại phu, ngươi biết vợ ta bị sao không?

Có cứu được không?”

“Có thể cứu.”

Từ Tĩnh gật đầu, sau đó quay sang Trình Thanh Thanh nói:
“Lấy một tờ giấy lại đây.”

“Giấy?”

Trình Thanh Thanh tái mặt, ngước nhìn Từ Tĩnh, ánh mắt đầy nghi hoặc.

Nàng ta nhanh chóng hỏi: “Ngươi có cần bút không?

Hay là chỉ cần đọc cho ta đơn thuốc, ta sẽ lấy ngay.

Ta có thể nhớ được.”

Từ Tĩnh khẽ mỉm cười, ánh mắt trầm tĩnh:
“Không cần gì cả, chỉ cần giấy.”

Giọng nói nhẹ nhàng nhưng mang theo sự dứt khoát không thể từ chối.

Nói xong, nàng quay lại nhìn phụ nhân, giọng nói dịu dàng hơn:
“Ngươi yên tâm, đây không phải bệnh gì nghiêm trọng.

Ngươi chỉ vì quá xúc động nên hơi thở bị rối loạn.

Việc ngươi cần làm bây giờ là bình tĩnh lại.

Hãy làm theo lời ta: hít vào, thở ra, hít vào, thở ra…”

Trình Thanh Thanh không hiểu Từ Tĩnh định làm gì, nhưng tình huống nguy cấp khiến nàng không dám chậm trễ.

Nàng vội chạy vào y quán, lấy một tờ giấy rồi mang ra đưa cho Từ Tĩnh.

Từ Tĩnh liếc nhìn nàng bằng khóe mắt, tay nhận lấy tờ giấy mà không ngừng hướng dẫn phụ nhân điều chỉnh hơi thở.

Sau đó, nàng nhanh chóng cuộn tờ giấy thành hình chóp nón, gọn gàng và chắc chắn.

Lúc này, Trình Hiển Bạch đứng bên cạnh, thấy vậy thì vô cùng bối rối.

Chưa kịp hỏi, Từ Tĩnh đã thấp giọng nói với hắn:
“Nếu ngươi thật sự muốn khôi phục danh tiếng của y quán, lát nữa dù có chuyện gì xảy ra, hãy đứng chắn cho ta.”

Nghe vậy, Trình Hiển Bạch giật mình.

Một dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng hắn.

Nhưng trước khi hắn kịp phản ứng, Từ Tĩnh đã cúi người, bất ngờ đặt chiếc chóp giấy vừa cuộn lên mũi và miệng của phụ nhân kia.

“!!!!!!”

Cảnh tượng này khiến mọi người xung quanh đều ngỡ ngàng, đồng loạt hít một hơi lạnh.

Lão Lộ hoảng sợ, mặt mày trắng bệch, lớn tiếng hét:
“Ngươi định làm gì vậy?!

Ngươi muốn làm Huệ Nương nghẹt thở mà chết sao?!”

Trong mắt hắn, vợ mình đang th* d*c, rõ ràng là đang khó khăn để hít thở.

Thế mà nữ nhân này lại dám che kín mũi miệng của nàng ấy, chẳng phải là cố tình làm nàng ấy chết nhanh hơn sao?!

Lão Lộ vừa la hét, vừa xông tới định giật lấy chiếc chóp giấy trên tay Từ Tĩnh.

Trong khi đó, Trình Hiển Bạch đứng bất động, hoàn toàn quên mất lời Từ Tĩnh đã dặn.

Từ Tĩnh nghiến răng, trong lòng thầm chửi một câu, sau đó nghiêm giọng quát:
“Nếu ngươi muốn cứu vợ mình thì dừng tay!

Dù xảy ra chuyện gì, ta sẽ chịu trách nhiệm!”

Lão Lộ khựng lại, sững sờ nhìn Từ Tĩnh.

Nhưng ngay sau đó, hắn nghiến răng, giọng đầy uất hận:
“Ngươi có chịu nổi trách nhiệm mạng sống của Huệ Nương không?!

Ngươi là đồ lang băm, ta sẽ bắt ngươi đền mạng!”

Mọi người xung quanh cũng bắt đầu xì xào, bàn tán không ngớt.

Dù sao, phương pháp này quá kỳ lạ và khó chấp nhận với họ.

Tuy nhiên, Từ Tĩnh vẫn không nao núng.

Trong lòng nàng biết rõ, phụ nhân này đang bị hội chứng kiềm hô hấp.

Đây là tình trạng thường xảy ra khi một người quá xúc động hoặc vận động mạnh trong thời gian ngắn, dẫn đến thở nhanh và sâu, làm giảm lượng CO₂ trong cơ thể.

Hiện tượng này có thể gây co thắt, chóng mặt và tê liệt, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng nếu được xử lý kịp thời.

Phương pháp đơn giản và hiệu quả nhất để giải quyết chính là sử dụng phương pháp tái hô hấp CO₂: bịt kín mũi miệng bằng một dụng cụ như chóp giấy, giúp người bệnh hít lại khí CO₂ đã thở ra.

Thế nhưng, phương pháp này hiển nhiên rất xa lạ với mọi người trong thời đại này.

Từ Tĩnh không để ý đến những ánh mắt nghi ngờ hay sự hoảng loạn của đám đông.

Nàng cúi người, bình tĩnh tiếp tục giữ chiếc chóp giấy, hướng dẫn phụ nhân chậm rãi hít vào và thở ra, giúp nàng ta dần ổn định lại nhịp thở.
 
Back
Top Bottom