Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Nương Tử Pháp Y Nhà Quyền Thần

Nương Tử Pháp Y Nhà Quyền Thần
Chương 190: Hắn Không Cần Thể Diện Nữa Sao!


Từ Tĩnh thoáng dừng bước, đáp:

“Chắc là không rảnh.

Có chuyện gì vậy?”

Hôm nay nàng đã phát hiện nhiều manh mối quan trọng, dự đoán ngày mai sẽ có thêm tin tức mới liên quan đến vụ án.

Từ Tĩnh nghĩ tốt nhất là không nên đi đâu xa.

Chu Vãn lập tức xụ mặt:

“Vậy à, hôm nay muội vừa nghe nói ngoài ngoại ô Tây Kinh có một cái hồ rất đẹp, nghe bảo ở đó có thể thấy thiên nga.

Thời tiết mấy ngày nay vừa hay rất dễ chịu, không lạnh không nóng.

Muội còn định rủ tỉ đi chơi một chuyến.”

Từ Tĩnh khẽ mỉm cười:

“Cảm ơn Vãn Vãn đã mời.

Để lần sau ta rảnh rồi tính nhé.

Mai muội định đi một mình sao?”

Chu Vãn lắc đầu, cười tươi chỉ về phía Chu Hiển đứng chếch sau mình:

“Có Ngũ ca đi cùng muội!”

Chu Hiển vẫn giữ vẻ mặt ngạo nghễ, hoàn toàn không liếc nhìn Từ Tĩnh lấy một cái.

Từ Tĩnh hơi nhướng mày:

“Có người đi cùng là tốt rồi.

Nhớ chú ý an toàn nhé.”

Nói xong, nàng vội vàng quay người đi về phòng.

Thấy Từ Tĩnh đi xa, Chu Vãn quay lại, tức giận vỗ mạnh vào vai Chu Hiển, càu nhàu:

“Đồ Ngũ ca ngốc nghếch, một nam nhân mà lòng dạ nhỏ mọn như vậy!

Tĩnh tỷ tỷ chẳng qua chỉ nói huynh vài câu, hơn nữa câu nào cũng đúng, cớ sao huynh cứ giận dỗi mà tỏ thái độ như thế!”

Chuyện Từ Tĩnh mắng Chu Hiển không bằng đứa trẻ bốn tuổi trước đây đã bị quản sự báo về Chu gia ở huyện An Bình, không thiếu một chữ.

Chu Hiển tự thấy mình là ca ca của Chu Vãn, nay bị muội muội trách móc như thế thực sự mất mặt, liền nhảy dựng lên:

“Ai giận dỗi với nữ nhân kia chứ!

Rõ ràng là nàng ta không có chút nữ tính nào, vừa không dịu dàng vừa không biết quan tâm người khác!

Nam nhân nào thèm qua lại với loại người như vậy!”

Chu Vãn chống nạnh, cãi lại ngay:

“Tĩnh tỷ tỷ không dịu dàng, không quan tâm người khác thì liên quan gì đến huynh?

Dù gì huynh cũng đâu có lấy Tĩnh tỷ tỷ, mà đúng hơn là phải nói huynh có muốn cưới cũng không được, nếu lấy, cũng chỉ có thể làm phò mã nhập tịch thôi!”

Chu Hiển: “!!!”

A huynh chết tiệt kia, sao lại đem chuyện “nhập tịch” kể cho con nhóc này biết!

Hắn không cần thể diện nữa sao!

Chu Vãn tiếp tục:

“Hơn nữa, trong mắt muội, Tĩnh tỷ tỷ còn hơn nhiều nữ nhân khác.

Tỷ ấy giỏi giang như vậy, ngoài A nương ra, muội chưa từng gặp người thứ hai.

Ngũ ca, rõ ràng huynh cũng rất nể phục tỷ ấy, đừng tưởng muội không biết.

Huynh lúc nào cũng tỏ vẻ khó chịu với Tĩnh tỷ tỷ, nhưng lại hay lén quan sát tỷ ấy.

Gần đây còn lén xem sách y học, thậm chí có mấy lần muội thấy huynh đứng trốn ở góc tường, nhìn Tĩnh tỷ tỷ hướng dẫn các đại phu mà không chớp mắt.

Ngay cả quản sự Viên cũng vui mừng đến rơi nước mắt mấy lần rồi!”

Chu Hiển: “!!!”

“Này!

Con nhóc kia, sao muội biết nhiều chuyện như thế hả!”

Chu Vãn bĩu môi, đáp:

“Huynh là Ngũ ca của muội, chúng ta chênh nhau chưa đầy một tuổi, lại chơi với nhau từ bé đến lớn.

Huynh nghĩ muội không hiểu huynh sao?

Huynh rõ ràng thừa nhận những lời Tĩnh tỷ tỷ mắng huynh hôm đó là đúng, vậy sao không thành thật thừa nhận, rồi nhờ tỷ ấy dạy bảo?”

Mặt Chu Hiển lập tức đỏ bừng, hắn quay phắt đi, lẩm bẩm:

“Như vậy chẳng phải quá mất mặt sao?

Ta đâu kém, chỉ cần ta cố gắng, ai nói ta thua kém nữ nhân kia?

Sẽ có ngày ta chứng minh cho Đại ca thấy, ta giỏi hơn nàng ta!”

Chu Vãn: “…”

Thật sự không muốn thừa nhận người này là ca ca của mình.

Quá ư là trẻ con!

Thấy ánh mắt khinh bỉ của muội muội, Chu Hiển không chịu nổi, vội vàng đổi chủ đề:

“Người mà muội gặp hôm nay đáng tin chứ?

Hắn vô duyên vô cớ nhắc đến Hồ Phi Nguyệt, lại bảo ở đó có thiên nga.

Rõ ràng là muốn dụ dỗ những tiểu cô nương ngây thơ như muội.”

“Ai da, Ngũ ca cứ yên tâm.

Nếu không nhờ vị lang quân đó nhắc nhở, túi tiền của muội đã bị trộm mất rồi.

Hơn nữa, vị lang quân đó nho nhã lễ độ, cách ăn mặc và lời nói đều không giống người bình thường.

Một người như vậy liệu có rảnh đi gạt một tiểu cô nương như muội sao?”

Chu Vãn bĩu môi, nói tiếp:

“Huống hồ, mai không phải huynh sẽ đi cùng muội sao?

Có huynh bảo vệ, còn sợ gì chứ?”

Chu Hiển ngẫm lại, thấy cũng đúng, đành im lặng.

Chu Vãn hào hứng kể tiếp:

“Hơn nữa, khi vị lang quân đó nhặt túi tiền dưới đất đưa cho muội, hắn dùng tay trái đấy.

Hắn thuận tay trái, muội lớn thế này rồi mà mới lần đầu tiên thấy một người thuận tay trái.

Thật là thú vị!”

Chu Hiển: “…”

Người này còn dám nói hắn trẻ con, rõ ràng chính nàng ta cũng không khá hơn là bao!

Sáng hôm sau, vừa dùng xong điểm tâm, Từ Tĩnh đã được Tiêu Dật sai người đến mời, nói rằng vụ án có tiến triển lớn và cần nàng đến thảo luận.

Nhận tin sớm như vậy, Từ Tĩnh không khỏi ngạc nhiên.

Nhưng xét đến việc vụ án này do đích thân Hoàng thượng giao, chắc hẳn người của Hình Bộ đã thức cả đêm điều tra.

Sau khi chuẩn bị qua loa, nàng lên xe ngựa mà Tiêu Dật phái tới.

Nào ngờ, xe ngựa chạy thẳng đến Hình Bộ.

Người của Tiêu Dật dẫn Từ Tĩnh đến một căn phòng có vẻ là nơi làm việc riêng của Tiêu Dật tại Hình Bộ.

Trong phòng, ngoài Tiêu Dật đang ngồi sau bàn làm việc, còn có hai người đàn ông trông khoảng hơn hai mươi tuổi.

Thấy Từ Tĩnh bước vào, cả hai đều lộ vẻ kinh ngạc.

Tiêu Dật chỉ nhàn nhạt nói:

“Từ nương tử có nhiều kinh nghiệm phá án, nàng là người ta đặc biệt mời đến hỗ trợ.

Từ nương tử, mời ngồi.

Hai vị này là lang trung của Hình Bộ, bên trái là Tư lang trung, bên phải là Trần lang trung.”

Hiển nhiên, họ đều là cấp dưới trực tiếp của Tiêu Dật.

Nghe vậy, cả hai không hỏi thêm gì, lập tức cung kính hành lễ với Từ Tĩnh.

Bề ngoài, Từ Tĩnh vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, nhưng trong lòng không khỏi thầm khâm phục Tiêu Dật.

Hắn luôn hành xử như vậy, quang minh chính đại đưa nàng đến trước mặt đồng nghiệp của mình.

Hắn dường như chẳng hề lo lắng về những lời đàm tiếu như “dựa dẫm phụ nữ” gì đó.

Trong thời đại này, định kiến về nữ nhân vẫn còn rất nặng nề, điều này thật sự không dễ dàng.

Đợi Từ Tĩnh ngồi xuống, Tiêu Dật bắt đầu nói:

“Tối qua, ta đã cử người đến Hành Thương Ty, tìm kiếm những thương đội và nhân sự phù hợp với đặc điểm chúng ta đã phân tích.

Kết quả, xác định được bốn nghi phạm.

Thời gian xuất phát và trở về của các thương đội này khác nhau.

Hai đội thường cố định xuất phát đi Tây Bắc vào tháng Một, Hai và trở về vào tháng Bảy, Tám.

Trong đó, có mười người sống ở các trấn phía Bắc Tây Kinh.

Dựa vào thi thể phát hiện ngày hôm qua, chúng ta có thể suy đoán hung thủ đã rời khỏi Tây Kinh.

Trong hai đội thương này, hiện chỉ có một đội đã giải tán và rời khỏi Tây Kinh, vì vậy, phạm vi nghi phạm thu hẹp xuống còn bốn người.”

Tình hình thuận lợi hơn nàng dự đoán.

Từ Tĩnh lập tức hỏi:

“Thương đội đó rời Tây Kinh từ khi nào?

Giờ truy đuổi liệu còn kịp không?”

Tiêu Dật đáp:

“Họ giải tán từ năm ngày trước.

Trong vài ngày qua, các thành viên đã lần lượt rời đi.

Tuy nhiên, chúng ta phát hiện một người trong thương đội sống ngay tại Tây Kinh.

Sáng nay, ta đã phái Tư lang trung đến nhà người đó để điều tra.

Tư lang trung vừa trở về, đang định báo cáo tình hình.”

Nói rồi, hắn quay sang Tư lang trung:

“Tiếp tục đi.”

Tư lang trung hành lễ, rồi nói:

“Dạ.

Người đó họ Tưởng, sống ở khu Đông Nam của Tây Kinh.

Ông ta cho biết thương đội của họ cố định gồm mười người.

Trong số đó, bốn người sống ở các trấn phía Bắc Tây Kinh.

Vì ở gần nhau, bốn người này thường đi cùng nhau về nhà.

Hai ngày trước, họ đã rời Tây Kinh.

Khi thuộc hạ hỏi liệu trong bốn người này có ai có hành động bất thường, ví dụ như hay biến mất một cách bí ẩn hoặc cư xử kỳ lạ khi rời Tây Kinh, ông ta lập tức nhắc đến một người tên là Hà Thu Sinh.

Theo lời ông ta, Hà Thu Sinh có nhiều điểm rất giống với những gì chúng ta mô tả.

Mỗi lần đến Tây Kinh, hắn thường lén lút, không bao giờ tham gia ăn uống hay vui chơi cùng đồng đội.

Hắn hay biến mất một mình, không ai biết đi đâu.

Đặc biệt, mỗi khi rời Tây Kinh, Hà Thu Sinh thường cáo bệnh đau bụng, khiến cả nhóm phải dừng lại chờ hắn hồi lâu.

Mọi người đoán rằng hắn ăn đồ ngon quá nhiều nên bị đau bụng.”
 
Nương Tử Pháp Y Nhà Quyền Thần
Chương 191: Mối Quan Hệ Giữa Hai Hung Thủ


Từ Tĩnh vô thức nhìn về phía Tiêu Dật.

Ánh mắt hai người chạm nhau, cả hai đều hiểu rằng những thông tin này hoàn toàn phù hợp với chân dung của hung thủ mà họ đã xây dựng.

Tiêu Dật tiếp tục hỏi:

“Hung thủ từng biến mất trong một năm vào Thiên Hỉ năm thứ tư.

Tưởng lang quân có đề cập gì về hành động của Hà Thu Sinh trong năm đó không?”

“Có!”

Tư lang trung gật đầu ngay:

“Tưởng lang quân cho biết, vào năm Thiên Hỉ thứ tư, Hà Thu Sinh không tham gia bất kỳ hoạt động nào của thương đội vì phu nhân của hắn đột ngột qua đời.

Hắn ở lại quê nhà suốt một năm để giữ tang cho phu nhân.

Tưởng lang quân nói thêm, việc này khiến các thành viên trong thương đội rất bất ngờ.

Theo lời ông ta, Hà Thu Sinh và phu nhân không hề có mối quan hệ tốt đẹp.

Phu nhân của Hà Thu Sinh từng là một đại mỹ nhân nổi tiếng trong vùng.

Khi xưa, Hà Thu Sinh phải lòng nàng ngay từ lần đầu gặp mặt và đã tốn rất nhiều công sức để cưới được nàng.

Tuy nhiên, lý do phu nhân chấp nhận gả cho Hà Thu Sinh là vì hắn đỗ tú tài khi mới 15 tuổi.

Khi đó, cả huyện đều nói rằng chỉ cần thêm thời gian, hắn nhất định sẽ đỗ tiến sĩ và làm nên sự nghiệp lớn.

Ai ngờ sau đó, lần nào dự thi hương hắn cũng trượt.

Đến năm 30 tuổi, tức là 5 năm trước, Hà Thu Sinh hoàn toàn từ bỏ con đường khoa cử và chuyển sang làm nghề buôn bán.

Phu nhân của hắn vốn đã bất mãn vì chồng mình thi trượt nhiều lần.

Sau này, mỗi lần gặp mặt, nàng ta đều không cho hắn sắc mặt tốt, còn thường xuyên chế nhạo.

Khi hắn từ bỏ khoa cử, hai người đã cãi nhau một trận lớn, suýt nữa thì ly hôn.

Sau cùng, nhờ sự can thiệp của trưởng bối trong gia đình và vì họ đã có hai con nhỏ, cuộc hôn nhân này mới miễn cưỡng duy trì.

Từ đó, mỗi khi phải về quê, Hà Thu Sinh luôn tỏ vẻ nặng nề, như thể việc về nhà là một áp lực lớn.

Vì vậy, khi nghe nói hắn chịu giữ tang một năm cho phu nhân, mọi người trong thương đội đều cảm thấy khó hiểu.”

Từ Tĩnh khẽ nhíu mày.

Thiên Hỉ năm thứ tư, phu nhân của hắn qua đời?

Khi nhìn thấy vẻ mặt trầm ngâm của Tiêu Dật, nàng biết rằng cả hai đều có cùng suy nghĩ—phu nhân của Hà Thu Sinh có khả năng là nạn nhân thứ ba trong chuỗi án mạng của kẻ sát nhân mỉm cười!

Những nạn nhân khác, rất có thể đều được chọn dựa trên đặc điểm của nàng ta.

Hành vi của Hà Thu Sinh là cách hắn giải tỏa mối hận và cảm xúc méo mó dành cho phu nhân mình.

Tiêu Dật lập tức đứng lên:

“Đã hỏi rõ Hà Thu Sinh sống ở đâu chưa?”

Tư lang trung đáp:

“Hà Thu Sinh là người huyện Bì, châu Tân.

Tưởng lang quân cho biết họ di chuyển bằng xe ngựa, từ Tây Kinh đến huyện Bì nếu không đi gấp thì mất khoảng năm ngày.

Hôm nay là ngày thứ ba từ khi Hà Thu Sinh rời Tây Kinh.

Nếu phái người đuổi theo bằng ngựa nhanh, vẫn có thể kịp.”

“Rất tốt.”

Tiêu Dật quyết đoán:

“Lập tức cử người phi ngựa bắt giữ nghi phạm!

Tuyến đường họ thường đi để về quê cũng đã được Tưởng lang quân nói rõ chứ?”

Tư lang trung gật đầu:

“Dạ đúng.

Thuộc hạ sẽ lập tức sắp xếp.”

Khi vừa định rời đi, Tư lang trung chợt nhớ ra điều gì, liền quay lại nói:

“Phải rồi, Tưởng lang quân còn kể một chuyện.

Khi Hà Thu Sinh giữ tang suốt một năm, hắn không hề muốn quay lại thương đội.

Đại đương gia của thương đội, vì lo lắng cho tình trạng của Hà Thu Sinh, đã đích thân đến nhà hắn.

Lần đó, đại đương gia phát hiện Hà Thu Sinh dường như đang sợ hãi điều gì đó.

Hắn sống chết không chịu rời khỏi nhà.

Ngay khi đại đương gia chuẩn bị từ bỏ, nhà Hà Thu Sinh bỗng có một người đàn ông đến thăm.

Người này ăn mặc rất nhã nhặn, khí chất cao quý, nói giọng Tây Kinh.

Rõ ràng là người từ Tây Kinh tới.

Khi nhìn thấy người này, Hà Thu Sinh sợ hãi ra mặt, sắc mặt tái mét.

Nhưng sau khi trò chuyện riêng với hắn một hồi, Hà Thu Sinh lại đồng ý theo đại đương gia quay về Tây Kinh.”

Nghe vậy, ánh mắt Từ Tĩnh lóe sáng.

Quả nhiên trong vụ án này còn có một kẻ thứ hai!

Nhưng mối quan hệ giữa người đó và Hà Thu Sinh lại vượt ngoài dự đoán của nàng.

Nàng từng nghĩ rằng hai người họ cấu kết vì cùng chung sở thích tội ác.

Nhưng giờ xem ra, rất có thể người kia nắm giữ bí mật nào đó của Hà Thu Sinh, ép buộc hắn phải cùng mình phạm tội.

Từ Tĩnh đột ngột nghĩ đến điều gì đó, liền hỏi:

“Tưởng lang quân có nói thương đội của họ trở về Tây Kinh vào ngày nào không?

Trước khi rời đi, Hà Thu Sinh có hành động gì bất thường không?”

Tư lang trung thoáng ngẩn ra, nhưng nhanh chóng đáp:

“Dạ, thương đội trở về Tây Kinh vào ngày 28 tháng 7.

Sau đó, họ dành vài ngày để chỉnh đốn, giao hàng và tính toán sổ sách.

Mãi đến ngày 6 tháng 8 mới giải tán.

Tưởng lang quân cũng nhắc đến việc này.

Bình thường, nhóm Hà Thu Sinh rời đi ngay khi thương đội giải tán vì chi phí sinh hoạt ở Tây Kinh rất đắt đỏ.

Nhưng lần này, Hà Thu Sinh lấy cớ có việc chưa giải quyết xong, mãi đến ba ngày sau mới rời Tây Kinh.”

Từ Tĩnh chăm chú nhìn Tư lang trung, giọng nói trầm xuống:

“Hắn có nhắc đến việc Hà Thu Sinh trước khi rời Tây Kinh có biểu hiện gì bất thường không?”

Tư lang trung thoáng ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng đáp:

“Quả thật có nói.

Ông ta kể rằng Hà Thu Sinh trước khi rời đi thường xuyên mất tập trung, dường như có tâm sự nặng nề.

Nàng… sao nàng biết được?”

Từ Tĩnh không trả lời, nhanh chóng quay sang Tiêu Dật, giọng chắc nịch:

“Tiêu Thị Lang, chúng ta cần sớm tìm ra hung thủ thứ hai.

Ta nghi ngờ rằng tình cảnh của người này hiện tại vô cùng nguy hiểm.”

Lời nói của nàng khiến cả Tư lang trung và Trần lang trung đều sững sờ.

Hung thủ thứ hai?

Ý nàng là ngoài Hà Thu Sinh, vụ án này còn có một hung thủ khác?!

Hai người lập tức bối rối—từ trước đến nay, họ chưa từng nghe về chuyện này!

Từ Tĩnh tiếp tục:

“Nếu ta không đoán sai, Hà Thu Sinh khi gây ra hai vụ án đầu tiên đã bị hung thủ thứ hai phát hiện.

Chính vì thế, hắn hoảng sợ bỏ trốn về quê, không dám trở lại Tây Kinh.

Nhưng hắn không ngờ hung thủ thứ hai lại tìm đến tận nhà.

Và điều đáng sợ hơn là người đó không chỉ giống hắn mà còn tàn bạo gấp trăm lần.

Hung thủ thứ hai ép Hà Thu Sinh phải hợp tác.

Trong những lần phạm tội sau đó, Hà Thu Sinh chịu trách nhiệm dụ dỗ, bắt cóc và phi tang, còn hung thủ thứ hai cùng hắn tra tấn nạn nhân.

Quan trọng hơn, kẻ này có h.am m.uốn giết người mãnh liệt hơn rất nhiều, dẫn đến việc Hà Thu Sinh từ chỗ mỗi năm chỉ giết một người, đã tăng lên giết hai người mỗi năm từ Thiên Hỉ năm thứ tư trở đi.”

Giọng nàng trầm xuống:

“Ta nghĩ rằng Hà Thu Sinh đã chịu đựng kẻ kia trong suốt thời gian qua.

Nhưng lần này, khi trở lại Tây Kinh, hắn không muốn tiếp tục giết người.

Có lẽ vì vậy mà hắn cố tình trì hoãn.

Tuy nhiên, cuối cùng hắn vẫn phải nhượng bộ trước sự đe dọa, nên mới có vụ án gần đây.

Việc nạn nhân được phát hiện trễ hơn thường lệ và Hà Thu Sinh mất tới ba ngày mới rời Tây Kinh, đều cho thấy điều này.”

Tiêu Dật lặng im trong giây lát, ánh mắt ngày càng sắc bén:

“Xét theo suy đoán này, hung thủ thứ hai sẽ sớm tự mình ra tay.

Với cách làm việc tàn nhẫn và thận trọng, hắn chắc chắn sẽ không để lại một con cờ không nghe lời.

Hà Thu Sinh đang rất nguy hiểm!”

Từ Tĩnh gật đầu:

“Chính xác!”

Tư lang trung và Trần lang trung đứng một bên nghe mà kinh hãi.

Những suy đoán này, Tiêu Thị Lang và Từ nương tử đã rút ra từ khi nào?

Chẳng lẽ họ vừa bỏ lỡ điều gì sao?!

Tiêu Dật liếc nhìn Tư lang trung vẫn còn ngẩn người, giọng lạnh lùng:

“Sao còn chưa đi?

Nhanh chóng cử người truy bắt Hà Thu Sinh!”

Tư lang trung rùng mình, vội vàng cúi người đáp:

“Tuân lệnh!”

Nói rồi, hắn nhanh chóng rời khỏi phòng.

Thấy vậy, Trần lang trung cũng lập tức trở lại trạng thái bình thường, khẽ ho một tiếng, tiến lên hành lễ:

“Bẩm Tiêu Thị Lang, thuộc hạ đã có kết quả về hạt quả mà ngài yêu cầu điều tra tối qua.”
 
Nương Tử Pháp Y Nhà Quyền Thần
Chương 192: Từ Nương Tử Đã Suy Nghĩ Kỹ Chưa?


Tiêu Dật ngồi lại vào chỗ, nói:

“Nói đi.”

Trần lang trung gật đầu, đáp:

“Thuộc hạ ban đầu hỏi một vài người bán trái cây, nhưng họ đều không biết đây là loại quả gì.

Thuộc hạ đoán rằng đây không phải là quả thường thấy, nên người bán nhỏ lẻ không rõ.

Sau đó, thuộc hạ nghĩ tới một vị ngự trù quen biết và mang quả hạt này đến hỏi.

Vị ngự trù ấy khẳng định ngay, đây là hạt của quả vải.

Hằng năm vào tháng Năm, tháng Sáu, các châu ở phía Nam đều tiến cống quả vải cho hoàng cung.

Ngự thiện phòng thường sử dụng vải để chế biến món ăn.”

Quả nhiên là hạt vải!

Từ Tĩnh cau mày, hỏi:

“Ngự trù đó có nói ngoài hoàng cung, còn nơi nào ở Tây Kinh có thể tìm thấy vải không?”

Trần lang trung đáp:

“Thông thường, các gia tộc thế gia lớn đều có thể sở hữu vải.

Hằng năm, sau khi cung đình nhận được quả vải tiến cống, một phần sẽ được ban thưởng cho các đại thần được sủng ái hoặc những người được phong thưởng trong thời gian đó.

Các nương nương trong cung cũng được phân chia số lượng quả vải theo phẩm cấp.

Nhiều người sau khi nhận được thường gửi về gia đình ở quê.

Ngoài ra, một số thương đội chuyên tuyến phía Nam cũng vận chuyển vải về để bán.

Tuy nhiên, vì vải là trái cây tươi, yêu cầu bảo quản cao, giá bán ra rất đắt đỏ.”

Từ Tĩnh gật đầu, tổng kết:

“Vậy nghĩa là người bình thường rất khó tiếp cận loại quả này.

Một người như Hà Thu Sinh, chỉ đi tuyến Tây Bắc, càng không có cơ hội.

Hạt vải trong dạ dày của nạn nhân chỉ có thể đến từ hung thủ thứ hai!

Và hung thủ này có khả năng xuất thân từ một gia đình rất quyền thế!”

Trần lang trung thoáng khựng lại, nói:

“Nhưng cũng có khả năng hung thủ là người trong thương đội chuyên tuyến phía Nam.

Họ có tiếp xúc với vải cũng là chuyện bình thường…”

“Ta không nghĩ vậy.”

Giọng Từ Tĩnh nhẹ nhưng chắc chắn:

“Vừa rồi Tư lang trung đã nói, vào năm Thiên Hỉ thứ tư, Hà Thu Sinh không muốn quay lại Tây Kinh.

Sau đó, có một người đàn ông ăn mặc nhã nhặn, khí chất cao quý, nói giọng Tây Kinh tới gặp hắn.

Nếu là người của thương đội, thì mô tả này không hợp lý.

Hơn nữa, bây giờ không phải mùa thu hoạch vải.

Số vải còn sót lại chắc chắn được bảo quản trong hầm băng.

Nhà bình thường hiếm khi có hầm băng.”

Nghe vậy, Trần lang trung không khỏi thầm khâm phục.

Nàng phân tích thật nhanh nhạy!

Tiêu Dật từ đầu đến giờ vẫn im lặng lắng nghe.

Lúc này, hắn trầm giọng:

“Nếu vậy, hãy tập trung tra xét những gia đình được thưởng vải từ cung đình năm nay.

Việc cung đình ban thưởng đều phải được ghi lại tại Nội Vụ Phủ, đến đó hỏi sẽ nhanh chóng có danh sách.

Ngoài ra, điều tra thêm những ai đã mua vải từ các thương đội trong năm nay.”

Trần lang trung vâng lệnh, hành lễ rồi vội vàng rời đi.

Từ Tĩnh không kìm được liếc nhìn Tiêu Dật một cái.

Nếu hung thủ thứ hai thực sự là người có địa vị, khả năng hắn quen biết Tiêu Dật cũng không nhỏ.

Ai ngờ vụ án của “kẻ sát nhân mỉm cười” lại liên quan đến nhiều người như vậy.

Tiêu Dật ngồi im một lúc, dường như đang trầm tư.

Một lát sau, hắn quay sang Từ Tĩnh:

“Danh sách chưa thể có ngay.

Từ nương tử muốn về nhà trước không?

Khi nào có tin, ta sẽ cử người đến báo cho nàng.”

Từ Tĩnh hơi sững lại, sau đó gật đầu:

“Vậy cũng được.”

Khi rời Hình Bộ, Tiêu Dật đích thân đưa nàng ra ngoài.

Trên đường đi, cả hai đều im lặng.

Từ Tĩnh cứ nghĩ Tiêu Dật sẽ lặng lẽ tiễn nàng ra đến cửa, không ngờ khi gần tới cổng, hắn bỗng lên tiếng:

“Từ nương tử đã suy nghĩ kỹ chưa?”

Từ Tĩnh ngẩn người, quay đầu nhìn hắn, vẻ mặt hơi khó hiểu.

Tiêu Dật khẽ ho một tiếng, giọng hạ thấp:

“Hôm qua ta đã nói với nàng, mong nàng có thể cùng ta và Trường Tiếu đón Tết Trung Thu.

Ý nàng thế nào?”

À, thì ra là nói chuyện này.

Từ Tĩnh thoáng cảm thấy hơi chột dạ.

Thành thật mà nói, suốt mấy ngày qua nàng chỉ tập trung vào vụ án, đến mức quên khuấy mất chuyện này.

Nhưng Trung Thu đã cận kề, chỉ còn bốn ngày nữa.

Nàng không tiện kéo dài thêm để tránh làm ảnh hưởng đến kế hoạch của Tiêu Dật.

Bỗng nhiên, nàng nghĩ tới điều gì đó, hỏi:

“Trung Thu, ngài không phải tham gia tiệc tùng gì sao?”

Tiêu Dật nhướng mày nhẹ, đáp:

“Trung Thu, trong cung thường tổ chức cung yến.

Quan viên từ tam phẩm trở lên và gia quyến đều được mời.

Ta… không có phu nhân, Trường Tiếu lại quá nhỏ, nên hàng năm ta đều đi một mình.”

Từ Tĩnh khẽ nhíu mày:

“Ngài đi cung yến, vậy Trường Tiếu làm sao?”

Tiêu Dật thoáng ngạc nhiên khi thấy nàng quan tâm đến Trường Tiếu đầu tiên.

Hắn bất giác mỉm cười, giọng ôn hòa hơn:

“Cung yến thường kết thúc vào giờ Tuất (khoảng 7 giờ tối).

Sau đó, ta sẽ về nhà và cùng Trường Tiếu đón Trung Thu.”

Dù vậy, hắn cũng không giấu được vẻ lạnh nhạt khi nhắc đến khung cảnh trong nhà mình—ngày lễ, trong một căn nhà toàn là đàn ông, không khí thường lạnh lẽo và trống trải.

Từ Tĩnh suýt nữa định hỏi: Ngươi không về nhà lớn của gia đình sao? Nhưng cuối cùng nàng nén lại.

Qua thời gian tiếp xúc, bất cứ ai tinh ý cũng có thể nhận ra Tiêu Dật có vấn đề không nhỏ với gia đình mình.

Chuyện riêng tư như vậy, nàng tự thấy không tiện xen vào.

Suy nghĩ một lúc, Từ Tĩnh đã có quyết định.

“Được rồi, ta sẽ cùng các người đón Trung Thu.”

Lý do chính của nàng là vì thương Trường Tiếu.

Dù Tiêu Dật có về sau cung yến, nhưng trước đó Trường Tiếu còn quá nhỏ, không biết sẽ phải trải qua ngày lễ thế nào.

Tiêu Dật thoáng ngẩn ra, như không tin vào tai mình.

Sau khi lấy lại bình tĩnh, hắn quay sang nhìn nàng, ánh mắt đen láy dịu dàng đến bất ngờ.

“Được.”

Từ Tĩnh bất giác cảm thấy có chút không tự nhiên khi đối diện ánh mắt hiếm khi mềm mại như vậy của hắn.

Nàng vội bước nhanh ra khỏi cổng Hình Bộ.

“Ta về đây trước.”

Vừa về đến Chu gia, xe ngựa dừng lại, người phu xe liền báo:

“Từ nương tử, tam lang quân của phủ Vũ Thuận Hầu—Ngô tam lang, lại sai người bám theo ngài.”

Sắc mặt Từ Tĩnh trầm xuống.

Hắn lại nữa sao?

Từ lần trước nàng dằn mặt hắn, mới chỉ qua chưa bao lâu.

Không lẽ hắn nghĩ thông nhanh đến vậy?

Hắn muốn làm gì?

Tiếp tục quấy rối?

Hay tìm cơ hội trả đũa?

Từ Tĩnh thầm thở dài, đáp:

“Cứ mặc kệ hắn đã.”

Nếu chưa rõ mục đích, nàng cũng không thể hành động thiếu suy nghĩ.

Nếu hắn không chịu từ bỏ, cuối cùng cũng sẽ ra mặt đối đầu.

Đến lúc đó, tính tiếp.

Nàng bây giờ không còn là người dễ bị ức h**p nữa.

Nói xong, Từ Tĩnh xuống xe, bước vào Chu gia.

Thời gian này, ngoài việc huấn luyện các đại phu, nàng còn bận rộn làm đơn hàng cao dầu tía tô mà Sầm phu nhân đã đặt.

May mắn là có Xuân Dương và Xuân Hương đến giúp, nên công việc của nàng nhẹ nhàng hơn nhiều.

Buổi chiều, Xuân Hương vừa chuẩn bị dược liệu vừa cảm thán:

“Thuốc này quả thật quá tinh tế.

Tùy theo mùa mà dược liệu cũng phải thay đổi.

Không ngạc nhiên khi hiệu thuốc luôn làm ăn phát đạt!”
 
Nương Tử Pháp Y Nhà Quyền Thần
Chương 193: Loại hình mà bọn họ yêu thích


Từ Tĩnh khẽ mỉm cười, liếc nhìn nàng một cái, nói:
“Đó là điều đương nhiên.

Tình trạng mỗi mùa khác nhau, bệnh tật con người dễ mắc cũng khác biệt.

Đợi ta rảnh rỗi, sẽ làm thêm vài loại dược phẩm phù hợp dùng cho mùa thu đông.”

Xuân Dương tiếp lời:
“Giờ đây có nhà họ Tống và nhà họ Triệu chống lưng, dược của nương tử nhất định không lo không bán được.

Nô tỳ trước đây có nằm mơ cũng không ngờ, nương tử sẽ có mối quan hệ với hai nhà ấy.”

Nói vậy, nàng không nhịn được lại có chút lo lắng.

Nếu sau này họ biết thân phận thật của nương tử, chẳng rõ liệu có thay đổi thái độ với nương tử hay không.

Xuân Hương bỗng nhiên với vẻ mặt đầy mộng mơ, nói:
“Ta thì thấy, hiện tại cuộc sống cũng rất tốt.

Không ai biết thân phận nương tử, nương tử có thể dựa vào tài năng của mình mà giao thiệp với các thế gia đại tộc.

Đợi sau này nương tử kiếm đủ tiền, hoặc lấy một người chồng tốt, hoặc tìm một người thật thà về làm rể cũng được…”

Xuân Dương đột nhiên ho khan mạnh một tiếng.

Nhìn thấy Xuân Hương quay sang với ánh mắt đầy nghi hoặc, nàng đành bất đắc dĩ ngước mắt nhìn trời.

Cô ngốc này, dù tiểu lang quân hiện đang về nhà học bài, nhưng chẳng phải còn Thu Thủy và Sơ Cúc ở đây sao?

Lúc nãy nàng vừa nói lời đó, ánh mắt của Thu Thủy và Sơ Cúc nhìn sang, đúng là đầy ai oán…

Trong khi mấy người vừa làm việc vừa nói chuyện phiếm, thì bên ngoài viện bỗng truyền đến một tràng tiếng bước chân dồn dập hỗn loạn, thấp thoáng có tiếng nói:

“…

Ngươi nói chỉ có một mình A Hoàng quay về?

Chuyện này là thế nào!”

“Tiểu nhân cũng không rõ, nhưng… nhưng dường như Tam nương tử đã xảy ra chuyện, Ngũ lang quân sắp phát điên rồi…”

Từ Tĩnh khẽ sửng sốt, chợt nhớ tới chuyện hôm qua Chu Vãn mời nàng ra ngoài thành dạo chơi, trong lòng đột nhiên dâng lên một nỗi bất an.

Nàng lập tức gọi Thu Thủy:
“Ngươi ra ngoài xem có chuyện gì xảy ra.”

Thu Thủy rất nhanh đã quay lại, sắc mặt nghiêm trọng, trong ánh mắt còn ẩn hiện một chút hoảng loạn.

“Từ nương tử, nghe nói sáng nay những kẻ hầu cận đi cùng Chu Tam nương và Chu Ngũ lang ra ngoài thành đều đã quay về, nói… nói Chu Tam nương không thấy đâu, Chu Ngũ lang hiện đang phát điên tìm kiếm, vì ngoài A Hoàng và xa phu đi cùng, bọn họ đành quay lại để gọi người hỗ trợ tìm kiếm.”

Sơ Cúc ngây người, không thể tin nổi mà thốt lên:
“Chu Tam nương sao có thể đột nhiên mất tích?

Ta thấy Chu Ngũ lang rất quan tâm đến muội muội mình, chắc hẳn sẽ không để Tam nương tử chạy lung tung bên ngoài…”

“A Hoàng nói hắn cũng không rõ.

Khi đó Tam nương tử và Ngũ lang quân đã đến hồ Phỉ Nguyệt, Tam nương tử bỗng nhớ ra mình mang theo tôm nhỏ để cho thiên nga ăn nhưng lại để quên.

Nàng sai A Hoàng quay về lấy.

Khi A Hoàng trở lại, chỉ thấy Ngũ lang quân ngã xuống đất, dường như đã ngất đi.

Bên cạnh hoàn toàn không thấy bóng dáng Tam nương tử!

A Hoàng lập tức đánh thức Ngũ lang quân, nhưng Ngũ lang quân chỉ nhớ mình bị người ta đánh ngất, còn lại thì không biết gì.”

Nghe đến đây, mọi người đều bàng hoàng.

Chu Tam nương chẳng lẽ đã gặp phải kẻ bất lương?

Giờ đây Tam nương tử chỉ sợ là cực kỳ nguy hiểm!

Từ Tĩnh lập tức đứng lên, trầm giọng hỏi:
“A Hoàng còn nói gì khác không?”

Thu Thủy gật đầu, nói:
“Hắn kể rằng, sau khi Ngũ lang quân tỉnh lại, luôn miệng nói người mà Tam nương tử gặp hôm qua quả nhiên có vấn đề.

Tam nương tử nhất định đã bị người đó bắt cóc.

Nghe nói Tam nương tử bỗng nảy ra ý định đi hồ Phỉ Nguyệt ngắm thiên nga, chính là do người đó gợi ý.

Hôm qua hắn còn giúp Tam nương tử một việc lớn, nên Tam nương tử rất tin tưởng hắn…”

Từ Tĩnh nghe vậy, chân mày nhíu chặt.

“Có ai từng thấy người đó trông ra sao không?”

Thu Thủy lắc đầu:
“Không có.

Vừa rồi Quản sự Viên hỏi nha hoàn Nguyệt Như của Tam nương tử.

Nguyệt Như kể rằng hôm qua Tam nương tử ra ngoài thì đi lạc với các nàng, nàng ấy gặp người đó khi chỉ có một mình.

Nhưng nàng nói, Tam nương tử luôn miêu tả người đó rất nho nhã, quý phái, cách nói chuyện toát lên vẻ con nhà thế gia.

Hơn nữa, người đó còn là một kẻ thuận tay trái hiếm thấy…”

Tim Từ Tĩnh đột nhiên đập mạnh.

Nho nhã, quý phái…
Xuất thân thế gia…
Thuận tay trái…

Không lẽ… lại trùng hợp đến vậy?

Nhưng Chu Vãn năm nay vừa tròn mười sáu, dung mạo lại vô cùng thanh tú khả ái, quả thực đúng là kiểu người mà bọn chúng thích nhắm đến.

Nàng không kịp nghĩ thêm, hít sâu một hơi, nhanh chóng bước ra ngoài.

“Thu Thủy, Sơ Cúc, lập tức phái người đi tìm lang quân của các ngươi, nói rõ sự việc, bảo rằng kẻ bắt cóc Chu Tam nương rất có thể chính là hung thủ thứ hai!”

Thu Thủy và Sơ Cúc khẽ giật mình, vội vàng đáp “Vâng”, rồi đi theo Từ Tĩnh ra ngoài.

Khi Từ Tĩnh đến cổng lớn, Quản sự Viên đã triệu tập tất cả hộ viện trong nhà, phân phó bọn họ nhanh chóng lên đường tìm người.

Đồng thời, cũng sai một gã tiểu đồng đến phủ nha Tây Kinh báo quan.

Buổi chiều hôm nay, Chu Khải vừa hay không có ở nhà, đang ra ngoài lo chuyện quầy hàng.

May mà Quản sự Viên là người cũ trong nhà họ Chu, có kinh nghiệm xử lý, nên vẫn giữ được bình tĩnh, không để mọi thứ rối loạn.

Thấy Từ Tĩnh cũng vội vàng rời khỏi cổng, Quản sự Viên hơi sững lại, vội vàng hỏi:
“Từ nương tử, người cũng định đi sao?”

Từ Tĩnh khẽ gật đầu, chợt nghĩ đến điều gì, liền quay sang Quản sự Viên, nói:
“Lúc ngươi sai người đến báo quan, hãy nói với họ rằng, sự mất tích của Tam nương tử có khả năng liên quan đến vụ án kẻ sát nhân mỉm cười.”

Tiêu Dật từng nói, mỗi ngày báo lên quan phủ không ít vụ người mất tích.

Quan phủ nhân lực có hạn, nếu không phải đại án, thường họ sẽ không chú ý nhiều.

Dù sự mất tích của Chu Vãn có thật sự liên quan đến kẻ sát nhân mỉm cười hay không, việc đưa ra lời này cũng sẽ khiến quan phủ phái thêm nhiều nhân lực hỗ trợ tìm kiếm.

Nói xong, không để ý đến khuôn mặt tái nhợt không còn chút máu của Quản sự Viên, Từ Tĩnh vội vàng rời đi.

Trên đường xe ngựa đến hồ Phỉ Nguyệt, Từ Tĩnh phát hiện xe đang rời khỏi thành qua cửa Tây Bắc, lòng nàng bất giác căng thẳng.

Nàng vội vàng ngồi lên phía trước, hỏi người phu xe đang điều khiển:
“Hồ Phỉ Nguyệt nằm ở hướng nào ngoài thành Tây Kinh?”

Phu xe ngẩn ra một chút, đáp:
“Bẩm Từ nương tử, hồ Phỉ Nguyệt nằm ở phía Tây Bắc bên ngoài thành Tây Kinh.”

Đôi mắt Từ Tĩnh khẽ mở to.

Tây Bắc, lại chính là Tây Bắc!

Hung thủ mỗi lần vứt xác đều ở phía Tây hoặc cửa Bắc.

Mà theo lời Tưởng lang quân trong đoàn thương nhân, mỗi lần Hà Thu Sinh rời khỏi Tây Kinh đều viện cớ đau bụng, luôn trì hoãn thời gian.

Khi đó, hắn nhất định đang lén lút vứt xác!

Nhưng, dù lấy lý do đau bụng, nếu hắn biến mất quá lâu, chắc chắn sẽ khiến đồng hành nghi ngờ.

Do đó, nơi bọn chúng dùng để tra tấn và sát hại nạn nhân phải nằm gần cửa Tây và cửa Bắc.

Vị trí khả nghi nhất chính là phía Tây Bắc ngoài thành Tây Kinh, ở giữa cửa Tây và cửa Bắc!

Càng nghĩ, lòng Từ Tĩnh càng chìm xuống.

Nàng cắn môi, thấp giọng giục:
“Đi nhanh thêm chút nữa.”

Hồ Phỉ Nguyệt nằm trong một khu rừng, xe ngựa không thể vào.

Đến nơi, Từ Tĩnh chỉ còn cách xuống xe, đi bộ tiến vào.

Đi gần một khắc, phía trước cuối cùng cũng vang lên một vài âm thanh quen thuộc—

“Ngũ lang quân, ngài bình tĩnh lại!

Tam nương tử sao có thể ở trong hồ?

Dù… dù Tam nương tử thật sự ở dưới hồ, nhưng hồ này rộng lớn như vậy, ngài bơi ba ngày ba đêm cũng không thể tìm ra được Tam nương tử!

Quan trọng hơn cả, ngài căn bản không biết bơi!

Nếu ngài nhảy xuống, cũng gặp nguy hiểm thì phải làm sao?”

“Viên Quý, ngươi thả ta ra!

Tất cả là tại ta!

Tất cả là lỗi của ta nên Vãn Vãn mới mất tích!

Dù có mất mạng này, ta cũng phải tìm ra Vãn Vãn!”

“Ngũ lang quân!”

Từ Tĩnh hít sâu một hơi, không chịu nổi nữa, vội bước nhanh lên trước.

Nàng đi đến trước mặt Chu Hiển, người đang bị Viên Quý giữ chặt, gương mặt dữ tợn, giơ tay lên và tát mạnh một cái.

“Chát!”

Tiếng tát vang dội, khiến tất cả gia đinh nhà họ Chu đứng xung quanh đều sững sờ.
 
Nương Tử Pháp Y Nhà Quyền Thần
Chương 194: Sợi dây liên kết kỳ lạ sau nhiều năm


Chu Hiển vốn đã không để ai vào mắt, bị tát mạnh khiến đầu lệch sang một bên.

Má trái bỏng rát, đôi mắt trợn lớn, nghiến răng gào lên:
“Ngươi, nữ nhân này!”

“Không giúp được gì thì đừng làm phiền ta!”

Từ Tĩnh lạnh lùng nhìn thẳng vào hắn, từng chữ một, dứt khoát mà nghiêm khắc:
“Ta cứ tưởng những lời trước đây ta nói với ngươi ít nhất cũng có chút tác dụng, nhưng ngươi lại ấu trĩ hơn ta nghĩ!

Ngươi cho rằng cứ muốn chết sống dở là có thể bảo vệ được người thân của mình?

Dù hôm nay ngươi chết ở đây, Vãn Vãn cũng chưa chắc trở về được.

Việc ngươi làm chỉ tổ làm rối loạn việc tìm kiếm Vãn Vãn, hoàn toàn vô dụng!

Chu Hiển, sự hối hận và đau khổ của ngươi bây giờ chẳng là gì cả!

Nếu ngươi không thể làm rõ vị trí của bản thân, vẫn coi mình như một đứa trẻ cần người dỗ dành, thì tránh sang một bên, đừng cản trở!”

Từ Tĩnh hiếm khi nói chuyện gay gắt như vậy với ai, ngay cả lần trước khi trách mắng Chu Hiển, nàng vẫn chừa lại một phần đường lùi.

Nhưng nàng ghét nhất kiểu người tự cho mình đúng, chỉ biết gây rối và tự cảm động với sự yếu đuối của bản thân.

Chu Hiển bị mắng đến mức mắt trừng trừng, tròng mắt run lên từng hồi, không thốt nên lời.

Viên Quý, con trai của Quản sự Viên, đang giữ chặt hắn, thấy vậy có chút không đành lòng, lên tiếng:
“Từ nương tử, thật ra Ngũ lang quân…”

Ngũ lang quân tuy không nói, nhưng những thay đổi của hắn trong thời gian qua, bọn họ đều nhìn thấy.

Những lời Từ nương tử từng nói, không phải là không có tác dụng.

“Bớt nói nhảm đi.”

Từ Tĩnh lạnh lùng ngắt lời:
“Tam nương tử không có trong hồ, phần lớn cũng không còn ở gần hồ nữa.”

Viên Quý thấy nàng dường như biết gì đó, vội hỏi:
“Từ… Từ nương tử, người biết Tam nương tử ở đâu sao?”

Từ Tĩnh khẽ gật đầu:
“Ta có chút manh mối.

Các ngươi có biết, xung quanh đây có nhà ai không?”

Viên Quý sững người, còn chưa kịp mở miệng, một giọng nói trầm thấp mà dày dặn đã vang lên từ phía sau:
“Xung quanh đây đều là ruộng đất thuộc về các thế gia lớn.

Những người sống ở đây phần lớn là tá điền của họ.”

Mọi người đều sửng sốt, quay đầu nhìn, chỉ thấy một nam tử vận áo dài tròn cổ màu mực, trên áo có hoa văn trúc chìm.

Người này cao lớn, tuấn tú, thần sắc nghiêm nghị, dáng người thẳng tắp, phong thái đầy uy nghiêm khiến người ta vừa nhìn đã biết không phải hạng tầm thường.

Phía sau hắn, còn có Tư lang trung và Trần lang trung mà Từ Tĩnh gặp hồi sáng.

Người nhà họ Chu ngơ ngác nhìn, Từ Tĩnh rất nhanh lấy lại bình tĩnh, bước nhanh tới chào:
“Tiêu Thị Lang đến thật nhanh.”

Tiêu Dật gật đầu, nói:
“Nhận được tin nàng gửi, ta lập tức xuất phát.

Hiện giờ tình hình thế nào?”

Từ Tĩnh nhanh chóng trình bày suy đoán của mình.

Tiêu Dật lộ vẻ trầm ngâm:
“Ý nàng là, địa điểm gây án của hai hung thủ trong vụ án kẻ sát nhân mỉm cười luôn nằm gần đây.

Tam nương tử rất có thể đã bị hung thủ thứ hai bắt cóc?”

“Đúng vậy.”

Từ Tĩnh gật đầu, ánh mắt nghiêm nghị:
“Hung thủ thứ hai nhận ra Hà Thu Sinh muốn thoát khỏi sự khống chế của hắn, nên hắn bị mất kiểm soát, mới vội vàng gây án như vậy.

Đây là lần đầu tiên hắn tự mình bắt cóc người, rõ ràng thiếu kinh nghiệm, vì vậy mới để lại nhiều sơ hở như thế.

Tiêu Thị Lang, ngài nói gần đây đều là ruộng đất của các thế gia, nếu ta đoán không lầm, các thế gia đó cũng có trang trại ở khu vực này, phải không?”

Tiêu Dật lập tức hiểu ý nàng, quay lại gọi Tư lang trung và Trần lang trung:
“Các ngươi dẫn vài người nhà họ Chu, hỏi thăm xem gần đây có những trang trại của thế gia nào, và vị trí của chúng cách cửa Tây và cửa Bắc trong phạm vi hai khắc giờ.”

Ý của Từ Tĩnh, Tiêu Dật hiểu rõ, nhưng người nhà họ Chu thì vẫn chưa thông suốt.

Thấy Tư lang trung và Trần lang trung nhận lệnh rời đi, Viên Quý liền tiến tới hỏi:
“Từ nương tử, ý người là Tam nương tử bị người của các thế gia bắt đi sao?”

Từ Tĩnh khẽ thở dài, gật đầu:
“Các ngươi hẳn đã nghe qua vụ án kẻ sát nhân mỉm cười?

Ta và Tiêu Thị Lang nghi ngờ rằng vụ án này có hai hung thủ.

Trong đó, một hung thủ là người của thế gia lớn.

Một trang trại gần đây rất có thể chính là nơi bọn chúng đưa nạn nhân tới để hành hạ.

Nhưng các ngươi yên tâm, thời gian Vãn Vãn mất tích chưa lâu, tên đó hẳn chưa kịp động thủ với nàng.”

Nàng suy đoán, ban đầu Hà Thu Sinh không có nơi ẩn náu an toàn, hắn thường bắt cóc nạn nhân ra ngoài thành, lập tức giết người rồi phi tang.

Vì vậy, thời gian nạn nhân đầu tiên và thứ hai ở bên hung thủ rất ngắn.

Đến khi hung thủ thứ hai xuất hiện, bọn chúng mới có nơi ẩn náu cố định.

Tên hung thủ thứ hai này rõ ràng là kẻ biế.n thái, thích tra tấn nạn nhân để thỏa mãn thú tính, khiến họ chìm trong đau khổ và tuyệt vọng, chờ đợi cái chết từ từ.

Do đó, thời gian các nạn nhân sau này ở bên bọn chúng mới kéo dài rõ rệt.

Dựa trên điểm này, Chu Vãn trong thời gian ngắn hẳn là vẫn an toàn.

Bọn họ chờ tại chỗ hơn nửa canh giờ, cuối cùng Tư lang trung và những người khác quay trở lại.

Tư lang trung bước tới, hành lễ với Tiêu Dật rồi bẩm:
“Bẩm Tiêu Thị Lang, chúng tôi đã hỏi những tá điền quanh đây.

Họ nói các trang trại gần đây thuộc về những gia tộc quyền quý gồm có: phủ Túc Nghị Bá, phủ Kiều Quốc Công, trang viên của Trân Ninh Trưởng Công Chúa và phủ Hoài Âm Hầu.

Trong đó, các trang trại cách cửa Tây và cửa Bắc trong khoảng hai khắc giờ, chỉ có trang trại của phủ Túc Nghị Bá, Trân Ninh Trưởng Công Chúa và phủ Hoài Âm Hầu.”

Nghe nói khu vực khả nghi chỉ còn ba trang trại, tinh thần của Viên Quý và gia đinh nhà họ Chu phấn chấn hẳn lên.

Họ sốt ruột nói:
“Vậy chúng ta mau đi tìm người ngay thôi…”

“Khoan đã.”

Từ Tĩnh đột ngột lên tiếng, ngăn họ lại:
“Trực tiếp đến trang trại của phủ Hoài Âm Hầu.”

Tiêu Dật hơi sững sờ, ánh mắt nghi hoặc nhìn nàng:
“Ngươi cho rằng phủ Hoài Âm Hầu đáng nghi nhất sao?”

Từ Tĩnh không ngờ rằng trong lúc này lại nghe thấy cái tên phủ Hoài Âm Hầu.

Nàng hít sâu một hơi, đáp:
“Thời gian trước, ta được Giang Nhị Lang mời đến khám bệnh cho thiếu phu nhân của phủ Hoài Âm Hầu.

Lúc đó, thiếu phu nhân có nhắc đến một việc: Năm đầu tiên nàng ấy gả vào phủ, con mèo của em chồng nàng bị ai đó tra tấn đến chết.

Vì việc này mà giữa nàng ấy và em chồng sinh ra hiềm khích.

Đến tận bây giờ, họ vẫn không biết ai là kẻ đã giết con mèo đó.”

Nếu, kẻ giết con mèo thực chất chính là một nhân vật quan trọng trong phủ Hoài Âm Hầu.

Nếu, lão phu nhân của phủ Hoài Âm Hầu biết rõ hung thủ là ai nhưng không muốn vạch trần, nên dù biết rõ sự việc này gây mâu thuẫn giữa thiếu phu nhân và Tân Tứ Nương, bà vẫn cố tình che giấu.

Như vậy, mọi chuyện đều hợp lý.

Theo thống kê, 46% những kẻ giết người từng có hành vi ngược đãi động vật.

Từ Tĩnh không ngờ rằng vụ án tra tấn mèo của phủ Hoài Âm Hầu lại có một mối liên hệ kỳ lạ với vụ án này sau nhiều năm.

Tiêu Dật thoáng sững sờ.

Khi nghe nàng nói mình được Giang Nhị Lang mời đến phủ Hoài Âm Hầu, ánh mắt hắn lóe lên một tia cảm xúc phức tạp, nhưng rất nhanh đã kiềm chế lại.

Hắn nói ngay:
“Vậy thì đến trang trại của phủ Hoài Âm Hầu trước!”

Dứt lời, hắn quay sang nhìn Trần lang trung, dặn dò:
“Ngươi lập tức trở về Tây Kinh, đến phủ nha Tây Kinh xin một tờ lệnh khám xét.”

Trần lang trung lĩnh mệnh, xoay người rời đi.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back