Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nương Nương Nàng Không Muốn Cung Đấu

Nương Nương Nàng Không Muốn Cung Đấu
Chương 160: Xử lý Elisa



Lần này vì Nhị Hoàng tử, Vĩnh An đế quyết định tự mình đi một chuyến đến trấn Tuyền Nhạc.

Nhị Hoàng tử thông minh như vậy, chỉ có danh sĩ thông thái như Mai Cán mới đủ tư cách làm thầy Nhị Hoàng tử.

Ngày hôm sau Khương Mạn mới biết tin Vĩnh An đế xuất cung, là Vĩnh An đế tự mình tới Vân Hoa Cung nói cho nàng.

Vĩnh An đế ngồi trước mặt Khương Mạn, sắc mặt ôn nhu nói: "Hai ngày này trẫm đang chuẩn bị đưa Nhị Hoàng tử xuất cung một chuyến, có lẽ phải đi mười ngày mới về, nếu nàng có chuyện gì cứ tìm Triệu Toàn Phúc."

Lần này xuất cung Vĩnh An đế định để Triệu Toàn Phúc lại trong cung, chủ yếu là để đề phòng lúc hắn không có trong cung sẽ có người động tay động chân với Khương Mạn.

Khương Mạn nghe xong có chút mơ hồ, Hoàng thượng phải xuất cung, còn muốn dẫn Nhị Hoàng tử theo?

Khương Mạn nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy Vĩnh An đế xuất cung chỉ có thể là vì đi tuần tra, vội hỏi Vĩnh An đế: "Hoàng thượng muốn đi vi hành sao? Dẫn theo Nhị Hoàng tử có phải là hơi bất tiện không?"

Hoàng đế Đại Cảnh luôn có thói quen đi tuần vào mùa xuân, coi như quan sát cuộc sống của nhân dân, chỉ là không phải năm nào cũng sẽ đi. Thật ra lúc tiên đế còn tại vị thì năm nào cũng đi, nhưng tiên đế đi không phải vì quan sát cuộc sống của dân chúng mà là để du ngoạn. Sau khi Vĩnh An đế đăng cơ thì hai ba năm cũng sẽ vi hành một lần, năm nay vừa vặn đúng dịp để đi.

Lần này Vĩnh An đế rời cung quả thật định lấy lý do đi tuần, Khương Mạn hỏi vậy đương nhiên hắn gật đầu, nói: "Lần này trẫm sẽ không đi quá xa, đưa Giác nhi theo vừa lúc có thể cho nó quan sát cuộc sống của nhân dân, hơn nữa Giác nhi thông minh hiểu chuyện, sẽ không tạo thành ảnh hưởng cho nó."

Khương Mạn nghe được Vĩnh An đế đã quyết định, không tìm cách từ chối nữa, cũng không nói gì thêm, chỉ hỏi: "Hoàng thượng chỉ đưa Giác nhi theo thôi sao?"

Vĩnh An đế gật đầu, "Ừm, chỉ đưa Giác nhi theo thôi."

Khương Mạn chần chừ, bây giờ Vĩnh An đế không phải chỉ có mỗi một đứa con là Nhị Hoàng tử, trên Nhị Hoàng tử còn có Nhị Hoàng tử mà? Nếu lần này Vĩnh An đế chỉ đưa một mình Nhị Hoàng tử xuất cung liệu có khiến quần thần nghĩ đây là một tín hiệu của Vĩnh An đế không?

Vĩnh An đế nhìn thần sắc do dự của Khương Mạn thì nghĩ rằng Khương Mạn lo cho Nhị Hoàng tử, hắn nắn nắn tay Khương Mạn, nói: "Ái phi không cần lo lắng, trẫm sẽ cho người chăm sóc tốt cho Giác nhi."

Khương Mạn buông sự chần chừ trong lòng xuống, gật gật đầu, ôn nhu nói: "Giác nhi đi theo Hoàng thượng đương nhiên thần thiếp yên tâm, chỉ là chiến tranh giữa chúng ta và Bắc Thương còn chưa chấm dứt, lần này Hoàng thượng xuất cung phải chú ý an toàn hơn mới được."

Dương Dực dụng binh như thần, bây giờ Bắc Thương lo đối phó với Dương Dực còn chưa kịp, sợ là không có tinh lực lo mấy chuyện khác.

Nhưng nhìn ánh mắt quan tâm của Khương Mạn, Vĩnh An đế cũng không nói vậy với nàng, chỉ nói: "Ái phi yên tâm, trẫm nhất định sẽ đưa Nhị Hoàng tử bình an trở về."

Khương Mạn gật đầu, sau đó nói với Vĩnh An đế, nói: "Hoàng thượng cũng phải bình an trở về đấy."

"Được." Vĩnh An đế đảm bảo: "Trẫm cũng sẽ bình an trở về."

"Vậy bao giờ Hoàng thượng xuất cung?" Khương Mạn hỏi.

Vĩnh An đế nói: "Chắc là bảy tám ngày nữa, Liêu Thù còn phải chuẩn bị hộ vệ nữa." Hơn nữa trước khi xuất cung hắn còn phải xử lý vài người cần xử lý, sứ thần Đông Lê quốc đã ở Đại Cảnh được nửa năm cũng nên rời đi rồi, còn cả công chúa Elisa nữa.

Vĩnh An đế định xử lý công chúa Elisa đương nhiên sẽ không kéo dài thời gian, ngay ngày hôm đó đã chọn ra một vương công quý tộc phù hợp, cho người gửi hình và thông tin gia thế đến Từ Ninh Cung.

"Cảnh Phi Ngang?" Elisa nhìn bức họa trên bàn, sắc mặt khó coi đến cực điểm.

Một nha hoàn khẽ thăm dò sắc mặt của Elisa, dè dặt nói: "Cảnh Phi Ngang cũng coi như có huyết thống hoàng gia, phụ thân hắn là Thái Quận vương, là đường đệ của tiên đế Đại Cảnh. Thái Quận vương cũng xem như là một vương gia nhàn tản, trong tay không có thực quyền. Cảnh Phi Ngang là con trai thứ năm của Thái Quận vương, tuy rằng không phải loại người quần là áo lượt chỉ biết ăn chơi đàng đ**m, nhưng hắn tư chất bình thường, không ôm chí lớn giống phụ thân hắn, nếu gả vào đây có thể yên ổn sống qua ngày."

Elisa nghe vậy sắc mặt càng đen, "Loại người như vậy cũng xứng đáng lấy ta sao? Hoàng đế Đại Cảnh đây là đang làm nhục ta mà!"

Người hầu bên cạnh Elisa cẩn thận khuyên nhủ: "Công chúa, Đại Cảnh bây giờ không như trước nữa, bọn Nam Man, Bắc Thương bị chèn ép không thở nổi, mà Tây Lăng nội loạn không ngừng, Đại Cảnh bây giờ căn bản chẳng sợ đối địch với Đông Lê chúng ta."

Cho nên, cho dù Hoàng đế Đại Cảnh thật sự cố ý làm nhục công chúa của bọn họ thì bọn họ cũng chỉ có thể nhẫn nhịn. Huống hồ lúc bọn họ nhắc tới chuyện hòa thân, Hoàng đế Đại Cảnh đã nói sẽ chọn một người vương công quý tộc cho công chúa Elisa. Nói thế nào Cảnh Phi Ngang cũng là người hoàng tộc, Hoàng đế Đại Cảnh đặt mối cho bọn họ cũng không bị xem là quá đáng.

Elisa nghe vậy trầm mặc một hồi, sau đó liền dẫn người bên cạnh xuất cung.

Sứ thần Đông Lê quốc còn chưa đi, chuyện Vĩnh An đế định hôn cho công chúa Elisa bọn họ cũng có nghe nói, chỉ là đối tượng tứ hôn là ai, bọn họ không biết chút nào.

Sau khi Elisa đến tìm bọn họ nói về đối tượng tứ hôn, bọn họ cũng không đồng ý mối hôn sự này. Một quận vương nhàn tản không có thực quyền, thậm chí vị trí quận vương còn không thể kế thừa, cưới một người như vậy thì có tác dụng gì với Đông Lê quốc bọn họ đâu.

"Xem ra Hoàng đế Đại Cảnh căn bản là không có ý định suy nghĩ đến việc liên minh với chúng ta." Đại thần dẫn đầu sứ đoàn là Cát Lan âm trầm nói: "Hoàng đế Đại Cảnh không muốn cưới công chúa Elisa, cũng không định để công chúa gả cho một quyền thần của Đại Cảnh."

"Bây giờ chúng ta phải làm gì đây?" Elisa bất mãn nói: "Chẳng lẽ chúng ta cứ buông tha như vậy sao?" Nếu nàng thật sự cứ vậy mà bỏ qua, vậy thì mặt mũi của nàng làm sao giữ được nữa?

Nghĩ như vậy, Elisa kiên định nói: "Ta nhất định phải gả cho Hoàng đế Đại Cảnh, các ngươi mau nghĩ cách đi."

Cát Lan và những sứ thần khác cúi đầu trầm tư một lúc lâu, sau đó Cát Lan ngẩng đầu, nói: " Bây giờ chỉ còn một cách này thôi."

Elisa nhìn về phía Cát Lan, nói: "Cát Lân đại nhân có cao kiến gì?"

"Khiến Hoàng đế Đại Cảnh không thể không cưới công chúa." Cát Lan nói, cho dù không thể trở thành Hoàng hậu của Đại Cảnh, nhưng chỉ cần trở thành phi tần của Hoàng đế Đại Cảnh thì bọn họ có thể tiếp tục trù tính.

Elisa nghi hoặc, lấy thế cục hiện giờ mà nói thì phải làm thế nào mới khiến Hoàng đế Đại Cảnh bắt buộc phải cưới nàng?

Cát Lan nở một nụ cười tươi, trong miệng chậm rãi nhả ra ba chữ: "Mỹ nhân kiều!"

Mỹ nhân kiều là tên một loại huân hương, do một vị sủng phi của Đông Lê quốc sáng tạo ra. Loại huân hương này có thể khiến người ta vô tri vô giác trở nên hứng tình, vị sủng phi kia chính là dựa vào mỹ nhân kiều mới độc sủng nhiều năm ở hậu cung Đông Lê quốc.
 
Nương Nương Nàng Không Muốn Cung Đấu
Chương 161: Không đi cung yến



Sau khi Elisa trở về từ Tứ Phương quán, sứ thần Đông Lê quốc đã gửi lời cáo biệt với Đại Cảnh, nói là vương thượng của Đông Lê quốc bọn họ chín nhớ mười thương công chúa Elisa, cho nên rất tiếc không thể để công chúa Elisa ở lại Đại Cảnh.

Vĩnh An đế sớm đã lường trước được chuyện này, thản nhiên gật đầu rồi sai người của Lễ bộ chuẩn bị yến tiệc tiễn sứ đoàn Đông Lê quốc.

Sứ đoàn Đông Lê quốc đã định sáu ngày sau sẽ rời Đại Cảnh, vì vậy Lễ bộ sẽ tổ chức yến tiệc vào năm ngày sau.

Tiệc đưa tiễn cũng giống như tiệc chào đón, đều được tổ chức tại Tuyên Minh Điện.

Cùng ngày thiết yến, Vĩnh An đế kêu Triệu Toàn Phúc đến Vân Hoa Cung một chuyến, nói với Khương Mạn rằng nếu nàng không thoải mái thì không cần tới cung yến.

Khương Mạn nghe xong lời Triệu Toàn Phúc nói, cười cười, đáp: "Phiền Triệu công công đi một chuyến rồi, ta quả thực có chút không khỏe, đang lo không thể ngồi ở yến tiệc lâu được, nếu Hoàng thượng đã nói như vậy thì cung yến đêm nay ta sẽ không tới nữa."

Triệu Toàn Phúc cười, nói: "Đều là chuyện tiểu nhân nên làm, bây giờ Chiêu viện nương nương đang mang long thai, mọi chuyện đều nên lấy đứa bé trong bụng người làm trọng, mọi người đều hiểu mà."

Sau khi Triệu Toàn Phúc rời đi, Liễm Thu nhìn đống xiêm y trang sức đã được chuẩn bị đầy đủ, khó hiểu nói: "Sao tự dưng Hoàng thượng lại kêu Triệu công công đến nói như vậy chứ? Này là không muốn chủ tử tham gia yến tiệc đêm nay sao? Vì sao chứ?"

Vãn Đông cũng thắc mắc y hệt, đã sắp đến giờ diễn ra cung yến, Triệu công công lại đột nhiên đến nói như thế, không phải rõ ràng là Hoàng thượng không muốn chủ tử của mình tham gia yến tiệc sao? Bình thường đế vương không cho phi tần đến tham gia cung yến đều là biểu hiện của sự chán ghét, vứt bỏ, chẳng lẽ chủ tử của mình đã làm sai chỗ nào khiến Hoàng thượng nổi giận rồi sao?

Nhưng vẻ mặt của Khương Mạn vẫn rất trấn định, nàng nhìn phục sức đang bày ra trước mắt, nói: "Nếu Hoàng thượng đã nói như vậy thì chắc chắn còn có dụng ý nào đó, chờ cung yến kết thúc là có thể biết, bây giờ chúng ta ở đây đoán mà cũng vô ích. Vừa hay tối qua ta ngủ không ngon, bây giờ đã vậy rồi thì ta đi ngủ thêm một giấc, các ngươi thu dọn đống đồ này lại đi."

Liễm Thu và Vãn Đông nhìn nhau, gật đầu đáp: "Vâng, chủ tử."

Khương Mạn vừa chìm vào giấc ngủ thì cung yến cũng đến lúc bắt đầu.

Trần Ngự nữ ngồi ở vị trí của mình, không nhịn được mà lia mắt về phía các đại thần gia quyến.

Hạ Bảo lâm ngồi bên cạnh chú ý đến động tác của Trần Ngự nữ, nhìn theo ánh mắt của Trần Ngự nữ nửa ngày cũng không nhìn theo cái gì đặc biệt, trực tiếp mở miệng hỏi luôn: "Muội muội đang nhìn gì mà chăm chú thế?"

Trần Ngự nữ thu hồi ánh mắt của mình, điều chỉnh biểu cảm khuôn mặt một chút, cười nói: "Cũng không phải, chỉ là đang suy nghĩ chút chuyện mà thôi."

Hạ Bảo lâm cười khẩy một tiếng, nói: "Tỷ tỷ lại thật sự tò mò, muội muội nghĩ gì mà cứ phải nhìn chăm chăm về hướng đó? Chẳng lẽ đang nghĩ vì sao người nhà muội lại không được tham gia bữa tiệc này à?"

Trần Ngự nữ nhìn Hạ Bảo lâm một cái, khóe miệng cong cong, nói: "Tỷ tỷ nghĩ đi đâu vậy? Muội muội chỉ là đang nghĩ vì sao Khương Chiêu viện không xuất hiện ở đây mà thôi. Chức quan của người nhà của muội thấp như thế, những trường hợp như thế này đương nhiên không thể tham gia. Nhưng muội muội lại nhớ rõ phụ thân của Hạ tỷ tỷ hình như là Hình bộ thị lang mà, những bữa tiệc thế này hẳn là phải có mặt chứ, sao Hạ tỷ tỷ không tranh thủ dịp này mà gặp thêm vài lần?"

"Dù sao ngoài những dịp thế này thì hai ta đều như nhau, chẳng được gặp mặt người nhà." Trần Ngự nữ cố ý nhấn mạnh hai chữ "dù sao", tiếp tục nói: "Hạ tỷ tỷ có cần muội giúp tìm xem người nhà đang ngồi đâu không? Vừa rồi muội tùy ý lướt qua hướng kia, hình như không thấy ai giống tỷ tỷ, có lẽ chỗ ngồi của người nhà tỷ hơi khuất, cũng không biết tỷ tỷ ngồi đó có nhìn thấy không?"

Hạ Bảo lâm nghe vậy, lạnh giọng nói: "Không cần." Nàng ta vốn muốn trào phúng Trần Ngự nữ không gia thế không bối cảnh, nhưng lại bị Trần Ngự nữ châm chọc lại, nói rằng phụ thân nàng ta cũng chỉ là một Hình bộ thị lang mà thôi, ở những cung yến thế này cũng chẳng được ngồi chỗ nào sáng sủa.

Trần Ngự nữ thấy Hạ Bảo lâm cuối cùng cũng chịu yên phận thì không để ý đến nàng ta nữa, trong lòng thầm nghĩ vì sao đại tẩu của Quý Chiêu dung không tham gia cung yến lần này, chuyện này thật sự rất kỳ quái.

Nghĩ một lúc, Trần Ngự nữ lại nhìn thoáng qua chỗ của Quý Chiêu dung, Quý Chiêu dung ngồi vị trí thứ hai hàng bên phải, Đại Hoàng tử an vị ở bên cạnh. Quý Chiêu dung thoạt nhìn tâm trạng có vẻ không tồi, nhưng Đại Hoàng tử lại một mực cúi đầu, trông như đang rất ủy khuất.

Trần Ngự nữ lắc lắc đầu, vừa định thu hồi tầm mắt thì thấy Vĩnh An đế đứng dậy rời đi.

Trần Ngự nữ nghĩ nghĩ, cũng lặng lẽ đứng dậy rời khỏi cung yến.

Sau khi đi ra khỏi điện, Trần Ngự nữ đứng ở hoa viên nhìn trái nhìn phải, nhưng đã không thấy bóng dáng Vĩnh An đế đâu nữa.

"Muội muội cũng muốn ra đây hóng gió tỉnh rượu sao?" Trần Ngự nữ đang nghĩ ngợi, đang nghĩ xem có nên đi tìm không thì phía sau vang lên thanh âm của Tương Mỹ nhân.

Trần Ngự nữ quay đầu lại, cười nói: "Rượu đêm nay có hơi mạnh, muội muội quả thật có chút choáng váng, tỷ tỷ cũng thế sao?"

"Đúng vậy." Tương Mỹ nhân đi đến bên cạnh Trần Ngự nữ, chỉ chỉ tay, nói: "Vừa hay bên kia có một cái đình, hai chúng ta qua đó hóng gió giải rượu nhé."

Trần Ngự nữ hơi do dự một lát, nói: "Được."

Hai người cùng nhau đi đến đình hóng mát, Tương Mỹ nhân nói với Trần Ngự nữ: "Muội muội nói xem vì sao hôm nay Khương Chiêu viện lại không tham gia cung yến nhỉ, ta nghe nói hôm nay Triệu công công còn tới Vân Hoa Cung một chuyến, có phải........."

Trần Ngự nữ vờ như không hiểu ẩn ý của Tương Mỹ nhân, hỏi: "Có phải thế nào?"

Tương Mỹ nhân nhìn Trần Ngự nữ một cái, nói: "Có phải Khương Chiêu viện đã làm gì sai, Hoàng thượng cấm túc nàng ta rồi không?"

Trần Ngự nữ lắc đầu, "Cái này chắc là không thể nào đâu, muội muội không nghe nói Hoàng thượng cấm túc Khương Chiêu viện mà. Dù sao bây giờ bụng của Khương Chiêu viện đã lớn, có lẽ là không khỏe nên mới không tới yến tiệc hôm nay."

"Có lẽ là tin tức còn chưa truyền ra thôi." Tương Mỹ nhân nói.

Dù sao Tương Mỹ nhân cảm thấy chuyện Khương Chiêu viện vắng mặt ở cung yến đêm nay rất kỳ lạ, hơn nữa so với việc thân thể Khương Mạn không khỏe, nàng ta càng hy vọng là Khương Mạn đã chọc giận Vĩnh An đế hơn, bị Vĩnh An đế không cho đến cung yến đêm nay.

"Có lẽ vậy." Trần Ngự nữ đáp một câu cho có lệ.

Trần Ngự nữ hiểu được suy nghĩ của Tương Mỹ nhân, nàng ta đương nhiên cung hy vọng là Khương Chiêu viện chọc giận Vĩnh An đế nên mới Triệu công công mới đến truyền lời không cho Khương Chiêu viện đến tham gia yến tiệc tối nay, nhưng nàng cũng hiểu rằng khả năng này không lớn.

Trước không nói bây giờ Khương Chiêu viện vẫn được Vĩnh An đế sủng ái, không thể nào dễ dàng chọc giận Vĩnh An đế để mất sủng ái của mình được. Hơn nữa ca ca của Khương Chiêu viện mới thắng trận trở về, còn được phong làm Tuyên Bình Hầu, chỉ cần Khương Chiêu viện không phạm phải lỗi lớn thì Hoàng thượng vẫn sẽ giữ mặt mũi cho Khương Chiêu viện.
 
Nương Nương Nàng Không Muốn Cung Đấu
Chương 162: Tìm kiếm Elisa



Trần Ngự nữ và Tương Mỹ nhân ngồi ngoài đình hóng gió một lát rồi trở về cung yến.

Vào điện, Trần Ngự nữ nhìn lên chỗ ngồi của Vĩnh An đế, vẫn trống không như trước, hắn chưa hề quay lại.

Trần Ngự nữ yên lặng quan sát vị trí của các phi tần khác, phát hiện có vài người cũng không ở đây.

Trần Ngự nữ đang nghĩ không biết có ai may mắn bắt gặp Vĩnh An đế không thì thấy phía sứ đoàn Đông Lê quốc xông xao hơn hẳn.

"Ngươi nói cái gì?" Sứ thần Cát Lan của Đông Lê quốc đứng lên, kích động nói: "Ngươi nói không thấy công chúa Elisa đâu nữa sao?"

Người đứng trước mặt Cát Lan là thị nữ của công chúa Elisa, vẻ mặt nàng ta căng thẳng, sốt ruột nói: "Đúng vậy, đại nhân, vốn chúng nô tì và công chúa đã quay lại đây, nhưng nô tì đột nhiên phát hiện khuyên tai của công chúa đã biến mất nên có dẫn vài người đi tìm, còn Mễ Á ở lại với công chúa. Nhưng đến khi nô tì tìm được khuyên tai quay lại thì công chúa không còn ở đấy nữa, nô tì có dẫn người đi tìm một vòng quanh đây cũng không thấy người đâu."

Cát Lan và những sứ thần khác của Đông Lê quốc nghe vậy. sắc mặt đều căng thẳng hơn hẳn.

Vu Thành Hà đúng lúc đứng dậy, nói: "Cát Lan đại nhân không cần sốt ruột, trong cung canh phòng nghiêm ngặt, công chúa Elisa không thể gặp chuyện gì bất trắc, có lẽ là công chúa có việc gì gấp phải rời đi ngay, để ta đi tìm Liêu thống lĩnh, bảo hắn sai người giúp các ngươi tìm công chúa Elisa."

Sự căng thẳng trên mặt Cát Lan không giảm bớt chút nào, nói: "Vậy thì làm phiền Vu đại nhân rồi."

Vu Thành Hà lắc đầu nói: "Cát Lan đại sứ khách khí rồi, công chúa Elisa mất tích trong hoàng cung Đại Cảnh, chúng ta vốn nên phải giúp đỡ tìm người."

Vu Thành Hà nói xong rồi sai người của mình đi tìm Liêu Thù.

Sau đó, những người tham gia cung yến đều đã biết chuyện công chúa Elisa của Đông Lê quốc biến mất, sự chú ý của mọi người đều đổ dồn lên tình hình bên này.

Sau khi Liêu Thù hiểu rõ tình hình hiện tại, đồng ý giúp sứ đoàn Đông Lê tìm công chúa Elisa.

Tuyên Bình Hầu Khương Lãng cũng đứng dậy, nói: "Công chúa Elisa là khách quý của Đại Cảnh chúng ta, mọi người đều nên góp một phần sức lực mới đúng, hay là chúng ta chia ra giúp tìm người đi?"

Khương Lãng là tân quý (1) triều đình, lại là ca ca của Khương Chiêu viện đang thịnh sủng, hắn vừa mở miệng liền có không ít người phụ họa theo.

(1) tân quý: quan mới lập được công danh, bắt đầu được đế vương trọng dụng.

Cát Lan cầu còn không được, vội nói: "Cát Lan tạ ơn Tuyên Bình Hầu, tạ ơn các vị đại nhân Đại Cảnh."

Vì vậy, sứ thần Đông Lê quốc cùng đoàn người Liêu Thù, Khương Lãng đi theo thị nữ của công chúa Elisa đến nơi công chúa biến mất.

"Nô tì và công chúa tách ra ở chỗ này." Thị nữ của công chúa Elisa chỉ vào một ngã rẽ ở hành lang, nói: "Lúc ấy chúng ta đi đến đây nô tì mới phát hiện khuyên tai của công chúa đã biến mất, sau đó công chúa nói sẽ đợi chúng nô tì ở chỗ này, bảo chúng nô tì quay lại đường cũ tìm thử. Chúng nô tì đi tầm một khắc rồi trở về, lúc đó ở đây đã chẳng có bóng dáng công chúa nữa, nô tì dẫn người đi tìm một vòng quanh đây cũng không thấy người đâu nên mới đi tìm Cát Lan đại nhân."

Liêu Thù tiến lên quan sát thật kỹ, nói: "Nơi này không có dấu hiệu phản kháng, chứng tỏ công chúa Elisa chủ động rời khỏi đây."

Một sứ thần của sứ đoàn Đông Lê quốc không đồng ý, nói: "Chúng ta từ chính điện ra đây cũng mất chút thời gian, tính cả thời gian thị nữ của công chúa đi tìm người nữa thì thời gian dài như vậy, cho dù có lưu lại dấu vết gì, sợ là cũng sẽ bị người ta dọn dẹp sạch sẽ đi?"

Liêu Thù cũng không muốn khắc khẩu với mấy người này, nghe vậy thì gật đầu, "Cũng có thể có khả năng này."

Sau khi đáp lời, Liêu Thù nói với thị vệ đứng sau: "Các ngươi tản ra tìm người, nếu phát hiện ra điều gì thì báo cho ta."

Các thị vệ đồng thanh "Vâng" một tiếng rồi chia ra tứ phía.

Sứ thần của Đông Lê quốc thấy thế, nói: "Chúng ta cũng không thế cứ đứng đây chờ, hay là Liêu thống lĩnh, các vị đại nhân cùng chúng ta chia nhau ra tìm được không?"

"Được." Đám người Liêu Thù và Khương Lãng gật đầu đồng ý.

"Chúng ta đi tìm ở phía bên này nhé?" Vu Thành Hà tiện tay chỉ về một hướng khác của hành lang, nói.

Liêu Thù nhìn Vu Thành Hà một cái, không phản đối.

Đoàn người đi theo hướng Vu Thành Hà chỉ, tìm nửa ngày cũng không thấy người đâu, hỏi những cung nữ thái giám làm việc xung quanh chỗ này cũng không tìm được tung tích.

"Rốt cuộc công chúa đã đi đâu rồi chứ?" Cát Lan và các sứ thần trong sứ đoàn đều là một vẻ lo lắng sốt ruột.

Khương Lãng có ý tốt tiến lên an ủi, "Cát Lan đại nhân không cần lo lắng, chỉ cần công chúa Elisa còn ở trong hoàng cung này thì chúng ta chắc chắn sẽ giúp quý quốc tìm được công chúa Elisa."

"Đa tạ Tuyên Bình Hầu." Cát Lan hành lễ tạ ơn của Đông Lê quốc với Khương Lãng, sau đó nói: "Tuyên Bình Hầu nói rất đúng, chỉ cần công chúa Elisa còn ở trong hoàng cung thì chúng ta chắc chắn sẽ tìm ra. Nếu bên này không có, vậy chúng ta sang bên kia tìm thử đi."

Liêu Thù nói: "Theo ý của Cát Lan đại nhân."

Đoàn người lại đi về phía ngược lại, kết quả vừa đi được vài bước, Cát Lan đột nhiên dừng lại, chỉ về một phía, nói: "Hình như chỗ kia có tiếng động."

Khương Lãng nhìn theo hướng Cát Lan chỉ, nghiêng tai nghe thử rồi hỏi Liêu Thù: "Liêu thống lĩnh có nghe thấy tiếng gì không?"

Liêu Thù lắc đầu, "Ta không nghe thấy."

"Ta cũng không nghe thấy gì." Khương Lãng đáp lời rồi nhìn về phía Cát Lan, nói: "Chắc là Cát Lan đại nhân nghe nhầm rồi, ta và Liêu thống lĩnh đều là người luyện võ, tai cũng thính hơn người bình thường, nhưng bọn ta đều không nghe thấy tiếng gì cả."

"Ta không thể nghe nhầm được." Cát Lan kiên trì nói: "Vừa rồi ta thật sự nghe thấy tiếng truyền ra từ phía đó, chỗ đó là cấm địa của Đại Cảnh sao?"

"Cấm địa thì không phải." Liêu Thù lắc đầu, nói: "Nhưng chỗ đó bỏ hoang đã lâu, hoang tàn vắng vẻ, người bình thường sẽ không tới đó đâu."

"Nếu không phải cấm địa, vậy chúng ta cứ qua đó nhìn thử đi." Cát Lan nói: "Vừa rồi ta thật sự nghe thấy có tiếng động truyền ra từ chỗ đó mà."

Khương Lãng cũng mở miệng khuyên Liêu Thù, nói: "Liêu thống lính, nếu Cát Lan đại nhân đã nói như vậy, không bằng chúng ta cứ qua đó nhìn một cái, nếu công chúa Elisa không ở nơi đó thì Cát Lan đại nhân cũng yên lòng hơn."

Liêu Thù nghĩ nghĩ, nói: "Cũng được, vậy chúng ta qua đó xem thử đi."

Liêu Thù dẫn đoàn người đi theo hướng Cát Lan đã chỉ, đến gần cung điện cũ kia, Liêu Thù dừng bước, nói: "Bên trong hình như thật sự có người."

"Chúng ta đi nhanh hơn được không, lỡ đâu trong đó thật sự là công chúa Elisa." Sứ thần Đông Lê quốc thúc giục đám người Liêu Thù.

Liêu Thù liếc nhìn sứ thần của Đông Lê quốc một cái, gật đầu nói: "Đi thôi."
 
Nương Nương Nàng Không Muốn Cung Đấu
Chương 163: Bên trong là ai?



Tai của Liêu Thù thính hơn mọi người một chút, nhưng những người khác cũng không phải kẻ điếc, tới cung điện cũ kia càng gần thì càng nhiều người nghe được thanh âm bên trong.

Tiếng r*n r* kiều mị của nữ nhân cùng tiếng hít thở trầm thấp của nam nhân quanh quẩn bên tai.

Những người ở đây chẳng mấy ai không hiểu người bên trong đang làm gì.

"Này......." Đoàn người nhất thời ngơ ngác nhìn nhau, bọn họ đang giúp đi tìm công chúa Elisa, tại sao lại gặp phải chuyện thế này chứ?

Sứ đoàn Đông Lê quốc nhìn những đại thần của Đại Cảnh đang bàng hoàng kinh ngạc.

"Còn ra thể thống gì, còn ra thể thống gì!" Nét mặt già nua của hai lão thần lớn tuổi đỏ bừng, gào lên: "Mau lôi mấy người không biết xấu hổ ở bên trong ra đây!" Tự dưng gặp phải chuyện này trước mặt sứ đoàn Đông Lê quốc, thể diện của Đại Cảnh biết giấu vào đâu.

Liêu Thù ném một ánh mắt cho một thị vệ đứng sau, nói: "Đi xem bên trong là ai."

Thị vệ đáp lời rồi rời đi, còn mọi người đứng tại chỗ chờ.

Tiếng đẩy cửa của thị vệ dường như đã quấy nhiễu người bên trong, thanh âm bên trong dừng lại một chút, nhưng sau đó lại tiếp tục vang lên, như thể hoàn toàn không để ý chuyện có bị người khác nhìn hay không.

Thị vệ nhìn thoáng qua cảnh tượng bên trong rồi vội vàng lùi ra, thần sắc trên mặt bối rối một lời khó nói hết.

"Bên trong là ai?" Liêu Thù hỏi.

"Liêu thống lĩnh, bên trong........" Thị vệ nhìn thoáng qua sứ thần của Đông Lê quốc, ấp a ấp úng nói: "Bên trong......... Bên trong là công chúa Elisa và một hộ vệ của sứ đoàn."

Nghe được lời này, một sứ thần lập tức phản bác: "Không thể nào, ngươi đừng có nói bậy." Sự giận giữ và xấu hổ trên mặt các đại thần của Đại Cảnh nháy mắt đã biến mất, ánh mắt nhìn sứ đoàn Đông Lê thêm vài phần cảm thông.

Vu Thành Hà đứng bên cạnh đầu tiên là kinh ngạc một chút, sau đó vội cúi đầu che giấu biểu cảm trên mặt.

Mà Cát Lan đã đẩy thị vệ đứng trước mặt hắn, nhanh chóng đi về phía nội điện.

Hai người ở trong phòng vẫn quấn lấy nhau không biết mệt mỏi, Cát Lan đẩy cửa ra, nhìn thấy một màn này thì khí huyết cuồn cuộn, không nhịn được la lớn: "Tây Trạch, sao lại là ngươi?"

Những người còn lại của sứ đoàn Đông Lê quốc nghe Cát Lan nói vậy, trên mặt đều là vẻ khó tin, lúc này bọn họ mới phát hiện hộ vệ Tây Trạch đã không còn đi theo đoàn bọn họ nữa.

Khương Lãng nhìn sứ đoàn Đông Lê quốc, lại hướng về điện đang phát ra âm thanh, ho khan hai tiếng, nói với sứ thần: "Hay là... Trước tiên cứ để công chúa Elisa và hộ vệ kia dừng lại đã."

Lúc này Cát Lan mới phản ứng lại, hắn sai một hộ vệ của sứ đoàn vào tách hai người bên trong ra, lại để thị nữ của công chúa Elisa vào giúp nàng ta sửa soạn lại, sau đó lập tức đóng của lại, đi tới trước mặt Khương Lãng, sắc mặt cứng ngắc, mở miệng nói: "Khương Hầu gia, xin hỏi hoàng đế Đại Cảnh đang ở đâu? Công chúa Elisa bị người ta gài bẫy, ta hy vọng Đại Cảnh các ngươi có thể cho ta một lời giải thích, vì sao trong hoàng cung Đại Cảnh lại xảy ra chuyện thế này?"

Khương Lãng nghe lời Cát Lan nói xong, dừng lại làm như đang suy ngẫm lời của sứ thần, đáp: "Thì ra là thế, ta còn tưởng công chúa Elisa và hộ vệ của các ngươi là chàng có tình thiếp có ý, đang vui vì rốt cuộc công chúa Elisa không cần hòa thân nữa, nhất thời kích động mời làm ra chuyện như vậy, thì ra là bị người khác tính kế sao?"

Nhìn thấy sắc mặt của Cát Lan càng ngày càng kém, Khương Lãng không nhịn được mà cong khóe miệng, tiếp tục nói: "Nếu Cát Lan đại nhân xác định công chúa Elisa là bị người khác tính kế nên mới làm chuyện đó với hộ vệ, vậy ta sẽ cho người đi tìm Hoàng thượng, xin Hoàng thượng hạ lệnh tra rõ chuyện này."

Nói xong câu đó, Khương Lãng quay đầu hỏi Liêu Thù: "Liêu thống lĩnh, bây giờ Hoàng thượng đang ở đâu ngươi có biết không? Nếu biết thì đi mời Hoàng thượng tới đây một chuyến đi."

Liêu Thù gật đầu nói: "Thân thể Khương Chiêu viện không khỏe, Hoàng thượng không yên tâm nên đã tới Vân Hoa Cung rồi, để ta phái người đi tìm Hoàng thượng."

Liêu Thù nói xong liền xoay người đi sắp xếp người mời Hoàng thượng đến.

Khương Lãng nói với Cát Lan: "Cát Lan đại nhân thứ lỗi, Khương Chiêu viện đang mang long thai, khó tránh Hoàng thượng sẽ để tâm thêm hai phần, nếu không cũng sẽ không rời cung yến sớm như vậy. Nhưng xin Cát Lan đại nhân yên tâm, công chúa Elisa bị người ta tính kế làm chuyện đó với hộ vệ, Đại Cảnh chúng ta chắc chắn sẽ trả cho Đông Lê quốc một lời công đạo."

Cát Lan nhìn vẻ mặt hòa ái của Khương Lãng, rất muốn rống lên một câu: Ngươi có thể đừng mở miệng ra là công chúa Elisa làm chuyện đó với hộ vệ được không!

Nhưng Cát Lan nhịn xuống, hắn không hiểu tại sao chuyện lại thành ra thế này, đến tột cùng là sai ở đâu, người bên trong phải là hoàng đế Đại Cảnh mới đúng chứ? Tại sao lại biến thành hộ vệ Tây Trạch rồi?

Trong Vân Hoa Cung, Khương Mạn mới tỉnh dậy, vừa ăn một chén canh gà thì thấy Vĩnh An đế dẫn người vào Vân Hoa Cung.

Khương Mạn có chút khó hiểu nhìn Vĩnh An đế đang đứng trước mặt mình, không nhịn được mà hỏi: "Hoàng thượng, sao người lại ở đây?" Giờ này không phải hắn nên ở cung yến sao? Sao lại chạy đến Vân Hoa Cung của nàng rồi?

"Trẫm tới nhìn nàng một chút." Vĩnh An đế nói xong, nhìn đống bát đũa chưa kịp thu dọn trước mặt Khương Mạn, nói: "Sao bây giờ nàng mới dùng bữa?"

"Tối qua thần thiếp ngủ không ngon nên ngủ bù một giấc, lúc tỉnh dậy thì đã qua giờ dùng bữa rồi." Khương Mạn nói xong, ngửi được mùi rượu trên người Vĩnh An đế thì chun mũi, phân phó Vãn Đông: "Bảo phòng bếp mang một chén canh giải rượu lên đây."

Vĩnh An đế nhìn Khương Mạn nhăn mặt, giơ tay lên ngửi thử, nói: "Mùi rượu trên người trẫm nồng quá làm ái phi khó chịu sao?"

Khương Mạn lắc lắc đầu, nói: "Chắc Hoàng thượng đã uống nhiều rượu nên bây giờ có hơi khó chịu nhỉ? Để thần thiếp xoa bóp cho người nhé?"

Vĩnh An đế không từ chối, nghiêng người dựa vào thành, để bàn tay mềm mại của Khương Mạn bóp đầu cho mình.

Nhưng Khương Mạn mới xoa bóp được một lát, Vĩnh An đế liền bắt lấy bàn tay của nàng, kéo nàng ngồi vào lòng mình, nói: "Trẫm không sao, ái phi nghỉ ngơi đi, đừng lo lắng."

Khương Mạn ngồi tựa vào lồng ngực Vĩnh An đế, hai người nói chuyện câu được câu không một lát thì Vãn Đông mang canh giải rượu tới.

Khương Mạn muốn đứng dậy để Vĩnh An đế uống xong chén canh giải rượu, nhưng Vĩnh An đế không chịu buông nàng ra.

"Hoàng thượng?" Khương Mạn ngẩng đầu, khó hiểu nhìn Vĩnh An đế.

"Ừ." Vĩnh An đế lên tiếng, nhưng vẫn không có ý định buông Khương Mạn ra.

Khương Mạn đang suy nghĩ phải khuyên Vĩnh An đế thế nào để hắn uống hết bát canh này, lại thấy Vĩnh An đế một tay ôm nàng, tay còn lại nâng bát canh giải rượu lên uống sạch, động tác dứt khoát gọn gàng.
 
Nương Nương Nàng Không Muốn Cung Đấu
Chương 164: Nghe nói



Khương Mạn chưa từng gặp Vĩnh An đế thế này, nhưng không thể không nói Vĩnh An đế như vậy làm Khương Mạn cảm thấy rất mới lạ.

Vĩnh An đế đặt bát xuống, thấy ánh nhìn chăm chú không cả chớp mắt của cô gái trong lòng mình, hắn cúi đầu, hỏi: "Sao thế?"

"Không có gì." Khương Mạn lắc đầu, hỏi: "Hoàng thượng, canh giải rượu này dễ uống lắm sao?"

"Cũng không dễ lắm." Vĩnh An đế nói, hắn không quá thích vị chua chua ngọt ngọt này.

Khương Mạn đã hiểu, bởi vì không ngon nên hắn mới dứt khoát một hơi uống sạch, không giống lúc nàng uống thuốc, cứ chậm rãi từng ngụm từng ngụm chịu khổ.

"Vậy để thần thiếp dặn bọn họ lần sau bỏ ít đường lại." Khương Mạn cười nói.

"Ừ." Vĩnh An đế lên tiếng, hắn còn muốn nói thêm gì đó nhưng Triệu Toàn Phúc đột nhiên đi vào, bẩm báo: "Hoàng thượng, công chúa Elisa xảy ra chuyện, Liêu thống lĩnh mời người qua đó một chuyến."

Cũng không biết có phải ảo giác của Khương Mạn không, nhưng nàng thấy trong thanh âm của Triệu Toàn Phúc dường như có thêm vài phần hưng phấn.

Khương Mạn vừa nghĩ vừa đứng dậy khỏi vòng tay Vĩnh An đế, lần này Vĩnh An đế không ngăn nàng lại nữa.

Chờ sau khi Khương Mạn đứng lên, Vĩnh An đế nói với Khương Mạn: "Trẫm đi một chuyến, ái phi nghỉ ngơi sớm một chút, nếu buổi đêm chân bị khó chịu thì nhớ gọi người xoa bóp cho."

"Vâng." Khương Mạn ôn nhu đáp: "Hoàng thượng mau đi đi."

"Vậy trẫm đi đây." Vĩnh An đế không cho Khương Mạn tiễn ra cửa, trực tiếp dẫn đám người Triệu Toàn Phúc rời đi luôn.

Vĩnh An đế đi rồi, Khương Mạn tùy ý lấy một quyển sách lật xem vài trang, nhưng rất nhanh nàng lại đặt quyển sách xuống, có chút nhàm chán mà ngồi thừ ra đó.

Liễm Thu nhìn bộ dạng buồn tẻ của Khương Mạn liền muốn trò chuyện vài câu để chủ tử bớt buồn.

"Chủ tử, người nói xem bên công chúa Elisa đã xảy ra chuyện gì?" Liễm Thu hỏi.

Khương Mạn nghĩ nghĩ, "Hẳn là không phải việc nhỏ, nhưng với chúng ta mà nói có lẽ không phải việc gì xấu."

Liên hệ đến chuyện hôm nay Vĩnh An đế không cho nàng tham gia cung yến, bây giờ lại đột ngột rời khỏi Vân Hoa Cung, Khương Mạn cảm thấy có lẽ chuyện không may của công chúa Elisa có phần của Vĩnh An đế.

Lúc Vĩnh An đế đi qua thì công chúa Elisa vừa mới tỉnh lại.

Lúc mới tỉnh tầm mắt của Elisa có chút mơ màng, sau đó giương mắt nhìn xung quanh, kết quả người đó không có ở đây như nàng ta nghĩ, lại chỉ có Tây Trạch vẫn đang nằm trên mặt đất bị đống quần áo nhăn nhúm che đi.

Trong lòng Elisa hoảng hốt, giữ chặt tay thị nữ bên cạnh, hỏi: "Sao Tây Trạch lại ở đây. hoàng đế Đại Cảnh đâu?"

Elisa vừa dứt lời, cửa lớn đã bị đẩy ra, Vĩnh An đế đứng ở cửa, không nhanh không chậm hỏi: "Công chúa Elisa tìm trẫm có chuyện gì?"

"Người..... Người...., sao lại thế? Sao lại thế này?" Elisa nhìn Vĩnh An đế đang đứng ở cửa, sắc mặt thay đổi không ngừng.

Cát Lan đứng trong đám người khẽ ném cho thị nữ bên cạnh Elisa một ánh mắt, thị nữa kia tiến lên giữ chặt Elisa, nói: "Công chúa, người yên tâm, hoàng đế Đại Cảnh chắc chắn sẽ trả lại công đạo cho người."

Nếu bây giờ Elisa còn không nhận ra chuyện không như bọn họ dự đoán thì nàng chính là một tên ngốc.

Nàng ngây ngẩn nhìn Vĩnh An đế, nhất thời không muốn chấp nhận sự thật này.

Vĩnh An đế không để ý đến đám người Elisa nữa, quay đầu lại gọi Liêu Thù, Liêu Thù liền kể lại đầu đuôi sự việc một lần, cuối cùng nói: "Dựa theo hoàn cảnh lúc đó, công chúa Elisa và tên hộ vệ kia hẳn là đã trúng thôi tình dược."

Vĩnh An đế nghe xong, trước tiên cho thái y kiểm tra xem trong phòng có dấu vết nào của thôi tình dược không.

Sau đó nhìn về phía Elisa, nói: "Công chúa Elisa xảy ra chuyện như vậy ở hoàng cung Đại Cảnh, trẫm thật sự thấy hổ thẹn, trẫm nhất định sẽ tìm ra người đứng sau vụ này, giao người cho công chúa xử lý. Nhưng trước hết trẫm còn có vài chỗ chưa hiểu, hy vọng công chúa Elisa có thể giải thích nghi hoặc."

Cát Lan nghe vậy, nhíu mày tiến lên nói: "Đại Cảnh hoàng đế bệ hạ, xảy ra chuyện như vậy chẳng phải ngài nên tìm ra người đứng sau hãm hại công chúa Elisa của chúng ta trước sao? Tại sao còn hỏi ngược công chúa Elisa? Hiện giờ tinh thần của công chúa không được tốt, sợ là không giải đáp được thắc mắc của ngài đâu."

Vĩnh An đế nhìn chằm chằm Cát Lan trong chốc lát, đến lúc Cát Lan không chịu được mà rời tầm mắt đi, hắn mới nâng khóe môi, nói: "Trẫm hỏi công chúa Elisa cũng là vì muốn mau chóng tìm ra hung thủ đứng sau, chỉ khi công chúa phối hợp trẫm mới có thể mau chóng tìm ra người này. Chẳng lẽ Cát Lan đại nhân không muốn sớm ngày bắt được hung thủ sao?"

"Cát Lan được nhiên muốn......"

Không đợi Cát Lan nói xong, Khương Lãng đã tiến lên khuyên nhủ: "Cát Lan đại nhân, ngài cũng đã muốn vậy hẳn sẽ không ngăn cản Hoàng thượng của chúng ta hỏi công chúa ELisa vài câu đâu đúng không?"

"Ta............."

Vĩnh An đế không cho Cát Lan cơ hội phản bác nữa, mà lia tầm mắt sắc bến về phía công chúa Elisa, "Công chúa Ellisa có thể nói cho trẫm biết vì sao ngươi lại xuất hiện ở đây không?"

Elisa cúi đầu, lắc đầu nói: "Ta không biết."

Vĩnh An đế lại hỏi: "Vì sao ngươi lại rời khỏi ngã rẽ hành lang kia?"

Công chúa Elisa vẫn lắc đầu như cũ, "Ta không biết, ta không biết."

Vĩnh An đế lại hỏi công chúa Elisa vài câu nữa, nhưng nàng ta chỉ biết lắc lắc đầu, mồm luôn miệng nói không biết.

Vĩnh An đế thấy vậy cũng không hỏi thêm nữa, chỉ còn chờ đáp án của thái y.

Đầu tiên thái y kiểm tra Tây Trạch còn đang nằm trên mặt đất, sau đó lại đi một vòng quanh phòng kiểm tra, cuối cùng tìm thấy một nắm tro trong góc phòng.

"Hồi Hoàng thượng, thần không tìm được thứ gì đáng nghi trong người của hộ vệ kia, nhưng ở góc phòng có một nắm tro, hẳn là dấu vết của hương liệu bị đốt. Thần nghi ngờ hai người trong phòng này quả thật trúng thôi tình dược, nhưng thuốc này hẳn là rất quý hiếm, thần chưa từng gặp qua loại nào sau khi dùng lại không lưu lại dấu vết gì trên cơ thể như thế này."

"Thôi tình dược dùng xong lại không lưu lại dấu vết trên cơ thể?" Khương Lãng thì thầm một câu, "Hình như ta đã từng nghe qua loại thuốc này ở đâu đó rồi thì phải."

Cát Lan nghe được lời của Khương Lãng xong thì thân thể nhất thời cứng lại.

"Rốt cuộc là nghe được cái gì nhỉ?" Khương Lãng lầm bầm tự nói một lúc, sau đó đột nhiên hưng phấn nói với Vĩnh An đế: "Hoàng thượng, thần nhớ ra đã nghe được loại thôi tình dược này ở đâu rồi."

Vĩnh An đế dùng bận vẫn ung dung "Ừ" một tiếng, chờ Khương Lãng tiếp tục nói.

Khương Lãng nói: "Trước kia lúc đi ngoại giao với Đông Lê quốc thần có đi qua Úy Châu, nghe được một lời đồn rằng quốc vương đời trước của Đông Lê quốc sủng ái một vị phi tần rất nhiều năm, nguyên do là vì vị sủng phi đó đã dùng một loại hương thôi tình rất khó phát hiện, bởi vì loại hương này không để lại dấu vết trên cơ thể cho nên vị quốc vương ấy vẫn không phát hiện ra. Nếu không phải vì thị nữ bên người của vị sủng phi kia phản bội, nói chuyện này cho vương hậu, cũng chính là vương thái hậu hiện giờ của Đông Lê quốc thì sợ là quốc vương ấy đến chết cũng không biết được chân tướng."
 
Nương Nương Nàng Không Muốn Cung Đấu
Chương 165: Tự mình điều tra



Khương Lãng nói xong thì nhìn về phía Cát Lan, hỏi: "Việc này chắc hẳn Cát Lan đại nhân phải tỏ tường chứ nhỉ? Không biết Khương mỗ có nói sai chỗ nào không?"

Vẻ mặt Cát Lan có hơi bối rối, nhưng cố gắng trấn định lại, nhìn thẳng vào Khương Lãng, nói: "Quả thật là có chuyện như vậy, nhưng chuyện này ở Đông Lê quốc chúng ta là bí mật, người biết không nhiều, Cát Lan không ngờ Khương Hầu gia lại rõ ràng đến thế."

Khương Lãng hoang mang nhìn Cát Lan, nói: "Việc này của quý quốc là chuyện bí mật sao? Hay là do không ai dám nhắc tới chuyện này? Năm đó Khương mỗ nghe được chuyện này ở một quán trà Úy Châu, như vậy có thể thấy là ở Úy Châu số người biết chuyện này cũng không ít đâu."

Cát Lan không tìm ra chút sơ hở nào trên mặt Khương Lãng, chỉ có thể thuận theo: "Có lẽ vậy."

"Nếu thôi tình dược này là bí dược của Đông Lê quốc các người, vậy Cát Lan đại nhân có ý nghĩ nào không?" Lúc này Vĩnh An đế mới mở miệng: "Người gặp chuyện là công chúa và hộ vệ của Đông Lê quốc các người, thuốc cũng là bí dược từ Đông Lê quốc, Cát Lan đại nhân chắc chắn muốn để trẫm tiếp tục điều tra sao?"

Sắc mặt Cát Lan khó coi vô cùng, nhưng không thể không lắc đầu, nói: "Đã là bí dược của Đông Lê quốc, vậy việc này nói không chừng thật sự là vấn đề nội bộ của chúng ta, chuyện này vẫn là để tự Đông Lê quốc ta điều tra thì hơn."

Vĩnh An đế gật gật đầu, xoay người nói với Liêu Thù: "Chuyện này trước mắt xem ra không liên quan đến Đại Cảnh, nhưng việc này xảy ra trong hoàng cung chúng ta, nếu Cát Lan đại nhân có chỗ nào cần hỗ trợ, ngươi phải toàn lực phối hợp."

Liêu Thù cung kính đáp: "Hoàng thượng yên tâm, thần nhất định sẽ dốc hết sức hỗ trợ Cát Lan đại nhân điều tra."

Vĩnh An đế gật gật đầu, sau đó liền dẫn Triệu Toàn Phúc rời đi.

Vĩnh An đế đi rồi, Khương Lãng liền tiến lên nói với Cát Lan: "Đây là chuyện nội bộ của Đông Lê quốc, đám người Khương mỗ cũng không tiện tham dự, Khương mỗ xin về trước."

Khương Lãng vừa đi, những thần tử của Đại Cảnh cũng lần lượt cáo từ.

Bấy giờ cung yến đã giải tán từ lâu, các quan lại không ở lại thêm mà đều trực tiếp rời cung về nhà.

Chỉ còn lại Liêu Thù ở lại đó, nói với Cát Lan: "Cát Lan đại nhân, Liêu mỗ có thể giúp gì không? Cung nữ thái giám hầu hạ trong yến tiệc, thậm chí là cả cung nữ thái giám của các cung điện, ngài muốn tìm ai Liêu mỗ đều có thể dẫn đến cho ngài."

Cát Lan lẳng lặng nhìn Liêu Thù trong chốc lát, thu hồi tầm mắt, mặt không biến sắc nói: "Không phiền đến Liêu đại nhân, vấn đề là ở nội bộ Đông Lê quốc chúng ta, Cát Lan trở về Tứ Phương Quán từ từ điều tra là được."

Cát Lan nói xong, sai người đưa Tây Trạch còn đang hôn mê trên mặt đất và công chúa Elisa trực tiếp đi thẳng không quay đầu lại.

Liêu Thù chờ đoàn người của Cát Lan khuất bóng rồi mới cười châm chọc, nói với thị vệ đứng sau: "Nếu Cát Lan đại nhân đã không cần sự hỗ trợ của chúng ta, vậy chúng ta cũng không cần xen vào chuyện của người khác, giải tán đi."

Đám người Cát Lan đến Tứ Phương Quán, sau khi đuổi hết những người không liên quan ra ngoài, sắc mặt Cát Lan cực kỳ khó coi, hỏi Elisa: "Công chúa Elisa, rốt cuộc tại sao lại thành ra thế này? Vì sao người trong phòng lại biến thành Tây Trạch?"

Elisa nghe vậy ngẩng phắt đầu lên, cả giận nói: "Cát Lan đại nhân hỏi ta sao, ta còn đang muốn hỏi Cát Lan đại nhân đây! Việc này không phải do một tay Cát Lan đại nhân an bài sao? Vì sao trong phòng lại là một tên hộ vệ tầm thường mà không phải hoàng đế Đại Cảnh chứ?"

Vẻ mặt Cát Lan hoài nghi nói: "Chẳng lẽ trước đó người không phát hiện người trong phòng không phải là hoàng đế Đại Cảnh mà là Tây Trạch sao?"

Công chúa Elisa nổi giận, "Cát Lan, ngươi có ý gì? Ngươi đang nghi ngờ ta biết rõ người bên trong không phải hoàng đế Đại Cảnh mà còn cố ý đi vào sao? Một tên hộ vệ rẻ mạt! Vậy mà ngươi lại nghi ngờ ta sẽ làm vậy với một tên hộ vệ rẻ mạt!"

Cát Lan nhìn bộ dạng tức giận của Elisa, hoài nghi trong lòng dần biến mất, hắn lắc đầu nói: "Công chúa hiểu lầm rồi, Cát Lan chỉ muốn làm rõ rốt cuộc là đã sai bước nào thôi. Cát Lan chỉ nghĩ nếu lúc công chúa đẩy cửa phòng ra phát hiện người bên trong là Tây Trạch mà không phải hoàng đế Đại Cảnh thì hẳn là sẽ rời đi ngay mới đúng."

Elisa cũng bình tĩnh hơn chút, nàng nhớ lại sự việc, nói: "Ta một mình đến nơi đó theo kế hoạch, lúc chuẩn bị đẩy cửa vào hình như là bị đánh hôn mê, đến lúc tỉnh lại thì các ngươi đã xuất hiện rồi."

"Công chúa nói là có người đánh người hôn mê, chứ không phải tự người đi vào căn phòng đó?" Cát Lan hỏi.

Elisa gật đầu, "Hẳn là như vậy, ta nhớ rõ lúc đứng trước cửa, vừa định đẩy cửa ra thì hai mắt tối sầm rồi mất ý thức."

"Xem ra kế hoạch của chúng ta đã sớm bị lộ rồi, mà người này còn tương kế tựu kế bẫy lại chúng ta." Cát Lan nói.

"Liệu người biết kế hoạch của chúng ta có phải hoàng đế Đại Cảnh không?" Elisa hỏi.

Cát Lan oán hận nói: "Cho dù người phát hiện không phải là hoàng đế Đại Cảnh thì người phát hiện ra chuyện này chắc chắn cũng đã sớm nói cho hắn rồi, bằng không sao hắn ta lại phối hợp rời đi nửa chừng như vậy?"

ELisa càng hận hơn, nhưng nàng không nghĩ ra được, đến cuối cùng thì vì sao kế hoạch của bọn họ lại bị người khác biết, chẳng lẽ bên cạnh bọn họ có mật thám của Đại Cảnh sao?

"Có lẽ là tên Vu Thành Hà kia tiết lộ." Cát Lan nói: "Vu Thành Hà là quan viên Đại Cảnh, người hắn dùng đều là người Đại Cảnh. Cho dù là cung nữ đi quyến rũ hoàng đế Đại Cảnh hay là truyền tin cho công chúa thì đều là người của Vu Thành Hà. Khả năng cao là bọn họ đã tiết lộ chuyện này."

"Sớm biết chuyện sẽ thành ra thế này thì đã không giao việc cho Vu Thành Hà rồi, thành sự thì ít bại sự thì nhiều." Elisa bất mãn nói: "Lấy nhiều bạc của chúng ta như vậy mà chẳng làm nên trò trống gì, quả là phế vật."

Cát Lan thầm nghĩ, nếu có lựa chọn khác hắn cũng sẽ không giao việc này cho Vu Thành Hà, chỉ là bọn họ không được chọn. Nếu không phải là người quen thuộc của hoàng đế Đại Cảnh thì sao hắn ta tin tưởng được chứ.

Chỉ là cuối cùng thì việc này vẫn thất bại, nhưng cũng may hoàng đế Đại Cảnh không có ý khai chiến với Đông Lê quốc, không tiếp tục truy cứu việc này. Chỉ là tiếc cho công chúa Elisa của bọn họ, mặc dù Đông Lê quốc không chỉ có một công chúa là Elisa, nhưng người như công chúa Elisa thì không có người thứ hai. Vốn có thể gả cho tôn thất Đại Cảnh, công chúa Elisa còn có thể dùng thân phận này để tiếp tục hỗ trợ Đông Lê quốc, nhưng bây giờ công chúa Elisa mất đi sự trong sạch, giá trị liền suy giảm đáng kể.

Suy nghĩ này của Cát Lan Elisa không biết được, nàng chỉ nghĩ đến việc mình lăn giường với một tên hộ vệ đê hèn liền chỉ hận không thể băm vằm những người đã hãm hại nàng thành trăm mảnh.

Nhưng Elisa cũng biết rõ chuyện này là không thể nào, bọn họ căn bản không thể động tới hoàng đế Đại Cảnh, nếu nàng còn cố chấp thì chỉ sợ tình cảnh của bản thân sẽ càng thêm gian nan.
 
Nương Nương Nàng Không Muốn Cung Đấu
Chương 166: Rời kinh



Cuối cùng, cơn thịnh nộ của Elisa chỉ có thể phát tiết lên Tây Trạch, người đã hủy hoại nàng hoàn toàn.

"Tên hộ vệ đê hèn kia đâu rồi?" Khuôn mặt xinh đẹp của Elisa vặn vẹo hỏi Cát Lan: "Tên đó đã tỉnh chưa? Nếu tỉnh rồi thì dẫn đến đây cho ta, ta phải làm cho hắn muốn sống không được, muốn chết không xong."

Cát Lan lia mắt nhìn Elisa một cái, trả lời: "Sách Nhĩ đại nhân đang thẩm vấn hắn, chờ bao giờ xong Cát Lan sẽ đưa người đến phòng của công chúa để tùy người xử lý."

Sau khi Cát Lan ra khỏi phòng của công chúa Elisa liền đi tìm Sách Nhĩ.

"Thế nào, Tây Trạch có nói ra được cái gì hữu dụng không?" Cát Lan hỏi Sách Nhĩ.

Sách Nhĩ đáp: "Tây Trạch nói là có một thị nữ bên người công chúa Elisa truyền lời cho hắn, bảo hắn lặng lẽ đi gặp công chúa, công chúa có việc cần nhờ. Nhưng sau khi hắn vào phòng thì không thấy công chúa đâu, hắn vừa quay sang định hỏi thị nữ kia, liền mất ý thức."

"Thị nữ kia là ai, đã dẫn người đến đây chưa?" Cát Lan nhíu mày, chẳng lẽ bên người bọn họ thật sự có người của Đại Cảnh sao?

Sách Nhĩ lắc đầu, "Là một thị nữ nhị đẳng của công chúa Elisa, đã uống thuốc độc tự sát rồi."

Cát Lan trầm mặc một lát, phất tay, "Bỏ đi, ngày mai chúng ta sẽ rời Đại Cảnh, việc này dù sao cũng chẳng tra ra được gì, ngươi đưa Tây Trạch đến chỗ công chúa đi, kiểm tra một lượt những người của chúng ta nữa, nếu có vấn đề gì thì mau chóng xử lý đi."

Phân phó cho Sách Nhĩ xong, Cát Lan trở về phòng của mình. Chuyến đi đến Đại Cảnh lần này của bọn họ có thể nói là mất cả chì lẫn chài, hắn còn phải suy nghĩ thật kỹ xem đến lúc về phải ứng đối thế nào với lửa giận của vương thượng nữa.

Sáng sớm hôm sau sứ đoàn Đông Lê quốc liền rời khỏi Đại Cảnh, mà Hồng Lư Tự Khanh Vu Thành Hà cũng không xuất hiện trong đoàn người đưa tiễn.

Đêm qua lúc Vu Thành Hà phát hiện người trong phòng là hộ vệ Tây Trạch chứ không phải Vĩnh An đế liền biết kế hoạch của bọn họ đã sớm bại lộ rồi, mà kết cục của người tham gia vào chuyện này là hắn chắc chắn sẽ không dễ dàng gì.

Sau khi trở về nhà, Vu Thành Hà vừa mới chuẩn bị lặng lẽ đưa con trai nhỏ rời đi thì đã bị Khương Lãng dẫn người vào nhà, lấy tội thông đồng với giặc b*n n**c mà bắt hắn lại, già trẻ trong nhà không ai thoát khỏi, đều bị đưa vào ngục của Đại Lý Tự.

Mặc dù người của Đông Lê quốc đã rời khỏi Đại Cảnh, nhưng chuyện xảy ra vẫn bị truyền ra ngoài.

Trong Vân Hoa Cung, Liễm Thu tấm tắc nói: "Công chúa Elisa này đúng thật là không biết xấu hổ, ngoài miệng thì nói hâm mộ Hoàng thượng đã lâu, vậy mà còn lén lút lăn giường với một hộ vệ, may là trước đó Hoàng thượng không đồng ý cho nàng ta nhập cung."

Liễm Thu chính là vẫn ghim mấy lời nói bạo gan của công chúa Elisa ở bữa tiệc tẩy trần.

Khương Mạn cười cười, không nói gì thêm. Cho dù công chúa Elisa là người thế nào đi nữa thì cũng không thể nào làm chuyện như vậy, nàng rất chắc chắn chuyện hôm qua hẳn là không thiếu bút tích của Vĩnh An đế.

Lúc trước nàng còn nghĩ có phải Hoàng thượng đã bị nhan sắc của công chúa Elisa thu phục rồi không, hối hận lúc đó đã từ chối, nhưng nàng không ngờ rằng Hoàng thượng lại ra tay quyết tuyệt đến thế, không chỉ ép công chúa Elisa rời Đại Cảnh, mà cơ hồ chặt hết đường lui của nàng ta luôn.

Buổi tối, lúc Vĩnh An đế đến Vân Hoa Cung, nói đến công chúa Elisa, Vĩnh An đế chỉ có một câu, tự tìm chết.

Nếu không phải bọn họ vẫn không từ bỏ ý định gài bẫy hắn, hắn cũng sẽ không ra tay nhẫn tâm đến vậy.

Dường như Khương Mạn có thể hiểu được gì đó qua ba chữ ngắn ngủn của Vĩnh An đế, nhưng nàng cũng không hỏi nhiều, mà nhắc đến chuyện Vĩnh An đế phải xuất cung: "Ngày mai Hoàng thượng sẽ lên đường sao?"

Vĩnh An đế gật đầu, "Ừ, Liêu Thù đã chuẩn bị xong xuôi, sáng mai sẽ xuất phát."

Khương Mạn nghe xong, trong lòng đột nhiên cảm thấy không nỡ. Tuy nói Hoàng thượng bận rộn, nàng cũng thường xuyên nhiều ngày không được gặp hắn, nhưng nàng biết hắn ở ngay trong cung, cách nàng rất gần. Nhưng bây giờ Hoàng thượng không chỉ xuất cung, mà còn muốn đưa Nhị Hoàng tử theo.

Khương Mạn áp chế thứ tình cảm trong lòng lại, ôn nhu dặn dò Vĩnh An đế đi đường không cần gấp, an nguy là trên hết, Vĩnh An đế đều đồng ý với nàng.

Thấy Khương Mạn mệt mỏi, Vĩnh An đế nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, nói: "Mệt rồi thì ngủ đi, trẫm chỉ đi mười ngày thôi, rất nhanh sẽ quay về."

Khương Mạn vốn cũng mệt mỏi, nhưng vẫn có chút cứng đầu muốn thức thêm chút nữa, lại bị Vĩnh An đế ôm vào lòng dỗ dành, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

Bởi vì lo lắng sáng mai Hoàng thượng và Nhị Hoàng tử sẽ đi, Khương Mạn ngủ không được yên giấc, ngày hôm sau tỉnh Vĩnh An đế vừa động nàng liền tỉnh lại, mơ mơ màng màng mở mắt ra định chuẩn bị rời giường thì lại bị một câu "Còn sớm, ngủ tiếp đi." của Vĩnh An đế dỗ cho ngủ tiếp.

Chờ đến khi Khương Mạn tỉnh lại đã là chính thìn (8h sáng), Vĩnh An đế và Nhị Hoàng tử đã sớm rời đi.

Khương Mạn thập phần ảo não, trách cứ Liễm Thu và Vãn Đông: "Sao các ngươi không gọi ta dậy?"

Liễm Thu và Vãn Đông đều tỏ ra mình rất vô tội.

Liễm Thu nói: "Là Hoàng thượng không cho chúng nô tỳ gọi chủ tử dậy, nói đêm qua chủ tử ngủ không ngon, để người ngủ thêm một lát."

"Ta có thể tiễn bọn họ xong rồi lại tiếp tục ngủ mà." Khương Mạn nói.

Nhưng người cũng đã đi rồi, bây giờ nói mấy lời này cũng vô dụng, Khương Mạn lại hỏi: "Những đồ cho Nhị Hoàng tử đều mang đi hết rồi chứ? Có quên cái gì không?"

Vãn Đông gật đầu nói: "Chủ tử yên tâm, những thứ chủ tử chuẩn bị cho Nhị Hoàng tử đều đã xếp đầy đủ rồi, không quên thứ gì cả."

"Vậy thì tốt." Nói xong Khương Mạn lại không nhịn được mà nhắc tới: "Cũng không biết bây giờ Hoàng thượng đi đến đâu rồi."

Vãn Đông suy nghĩ, trả lời: "Hoàng thượng xuất phát vào chính mão (6h), bây giờ có lẽ mới đi đến cổng thành thôi."

"Mới đến cổng thành thôi sao." Khương Mạn tiếp tục nói: "Phải ngồi xe ngựa đường dài như vậy, không biết Giác nhi có chịu nổi không."

Liễm Thu và Vãn Đông nghĩ cách trấn an Khương Mạn.

Liễm Thu nói: "Chủ tử yên tâm, có Hoàng thượng chăm sóc Nhị Hoàng tử, còn cả Tần thị và Hoa Chi, Đậu Khấu đi cùng, Nhị Hoàng tử chắc chắn sẽ không phải chịu khổ đâu."

"Đúng vậy, chủ tử, Hoàng thượng đi vi hành mùa xuân, cũng không cần gấp, cả đường chắc chắn sẽ đi chậm thôi, đừng nói là chịu khổ, nói không chừng Nhị Hoàng tử còn có thể vui quên trời đất luôn ấy." Vãn Đông nói xong, cũng không muốn Khương Mạn nghĩ nhiều nữa, trực tiếp đổi chủ đề: "Không phải hôm qua chủ tử nói sáng nay muốn ăn mì vằn thắn sao? Hôm nay phòng bếp nấu cho người một nồi, để nô tỳ cho người mang lên nhé?"

Hôm qua trước khi ngủ Khương Mạn nói sáng mai muốn ăn mì vằn thắn, lúc này nghe Vãn Đông nói vậy, nàng ngay lập tức cảm thấy đói, "Có mì vằn thắn sao? Vậy mau cho người mang lên đi."

Phòng bếp nhỏ không chỉ chuẩn bị mì vằn thắn, còn chuẩn bị các loại điểm tâm ăn cùng, trong đó Khương Mạn thích nhất là đĩa măng ướp, vừa chua vừa cay, rất k*ch th*ch vị giác.
 
Nương Nương Nàng Không Muốn Cung Đấu
Chương 167: Chân dung của Ôn Vũ Vi



Dùng bữa sáng xong, Khương Mạn đi dạo vài bước trong sân, tâm tình buồn chán đang suy nghĩ lan man thì chợt nhớ tới trước đó nàng nói phải giúp bàn chuyện hôn sự cho Khương Lãng, mà mấy ngày nay tinh thần đều tập trung lên chuyện Vĩnh An đế và Nhị Hoàng tử phải xuất cung nên quên luôn việc này.

Bây giờ Vĩnh An đế và Nhị Hoàng tử không ở đây, vừa lúc để nàng hỏi ý của Khương Lãng thế nào, nếu Khương Lãng đồng ý, nàng sẽ tranh thủ thời gian tìm hiểu khuê tú các nhà xem sao, chờ bao giờ Hoàng thượng trở về liền có thể đề nghị với hắn luôn.

Nghĩ là làm, Khương Mạn sai Vãn Đông chuẩn bị giấy bút, tự mình viết một phong thư rồi sai Tiểu Đậu Tử đưa cho Khương Phù. Kỳ thật nàng muốn gặp mặt trực tiếp hỏi chuyện, nhưng dù sao Khương Lãng cũng là nam nhân, không hợp vào hậu cung, vì vậy nàng chỉ có thể viết thư nhờ Khương Phù hỏi ý của Khương Lãng thế nào.

Tiểu Đậu Tử gửi thư đến tay Khương Phù, Khương Phù đọc xong thì buồn cười, nói: "Cũng không biết đại ca có chịu nổi sự quan tâm này của Mạn nhi không."

Nói xong, Khương Phù gấp thư lại, nói với Tiểu Đậu Tử: "Phiền Đậu công công quay về nói lại với Mạn nhi, vừa hay hôm nay ta không bận việc gì, sẽ đi tìm đại ca hỏi ngay, sau khi nói chuyện với đại ca xong ta sẽ viết thư hồi âm cho Mạn nhi."

Tiểu Đậu Tử cười cáo từ: "Vậy tiểu nhân sẽ về nói chủ tử chờ tin tức của Nghiêm thái thái."

"Ừ." Khương Phù gật đầu, lấy một hà bao từ trong tay nha hoàn đưa cho Tiểu Đậu Tử, nói: "Phiền công công phải đi một chuyến rồi."

Tiểu Đậu Tử liên tục xua tay, "Làm việc cho chủ tử là bổn phận của tiểu nhân, người đừng làm như thế."

Khương Phù cười nói: "Đậu công công khách khí với ta làm gì chứ, ngươi là người bên cạnh Mạn nhi, ta đưa cho ngươi hay đưa cho Mạn nhi đều như nhau cả, ngươi thế này là muốn xa cách với ta sao?"

Khương Phù đã nói như vậy, Tiểu Đậu Tử cũng không từ chối nữa, cười nhận lấy hà bao, nói: "Vậy tiểu nhân xin tạ ơn phần thưởng của Nghiêm thái thái."

Sau khi truyền lại lời của Khương Phù cho Khương Mạn, hắn do dự một chút, nhưng vẫn nhắc lại chuyện Khương Phù cho hắn hà bao. Nếu là bạc trắng thì cũng thôi, nhưng sau khi hồi cung Tiểu Đậu Tử mới phát hiện hà bao Khương Phù cho hắn không phải là bạc, mà là mười lượng vàng, tương đương với trăm lượng bạc trắng.

Khương Mạn nghe xong, cười nói: "Nếu là phần thưởng của tỷ tỷ thì ngươi cứ nhận đi."

Nghe được lời này của Khương Mạn, Tiểu Đậu Tử an tâm, nói cảm tạ với Khương Mạn xong liền lui xuống.

Ngày hôm sau, thư hồi âm của Khương Phù đã được đưa vào trong cung.

Hôm qua Khương Phù đi tìm Khương Lãng, Khương Lãng nghe được rằng Khương Mạn muốn tính chuyện hôn sự cho hắn thì vừa buồn cười lại vừa cảm động, nhưng hắn cũng không phản cảm gì với chuyện này. Trước đó hắn chưa thành gia không phải vì không muốn, mà là hắn vẫn luôn nuôi ý muốn lập được công lớn, quay về kinh thành trả thù cho mẹ mình, không có thời gian lo liệu chuyện hôn sự. Hơn nữa lúc đó trong tay hắn chẳng có gì, cô gái nào gả cho hắn sẽ phải chịu không ít khổ.

Bây giờ tốt xấu gì hắn cũng là Tuyên Bình Hầu được Hoàng thượng thân phong, mà Khương Văn Diệu cũng không còn nhiều thời gian nữa, Viên thị thì bị Đại Lý Tự bắt vào đại lao vị tội mưu hại chồng, chờ sau thu sẽ xử trảm. Sau đó hắn quả thật có thể lo liệu cho hôn sự của mình rồi.

Nhưng hắn lại không thích cô gái nhà nào cả, nếu Khương Mạn đã hỏi đến chuyện này, hắn sẽ thuận theo mà để Khương Mạn xử lý luôn.

Khương Mạn sau khi đọc thư thấy Khương Lãng nói để nàng toàn quyền quyết định, bản thân không có ý kiến thì nhất thời cảm thấy trách nhiệm mình gánh trên vai rất nặng.

Mấy ngày kế tiếp, Khương Mạn kêu mấy người Vãn Đông sưu tập không ít chân dung các nữ tử, còn cả gia thế và phẩm chất của những người này.

Hôm nay, trong khi lật xem những bức họa mà Vãn Đông mang tới, nàng vô tình gặp phải một người khá quen mặt, Khương Mạn kinh ngạc hỏi Vãn Đông: "Đây là đại tiểu thư Ôn Vũ Vi của nhà Võ An Hầu sao?"

Vãn Đông gật gật đầu, đáp: "Đúng vậy, hội săn mùa thu năm ngoái chủ tử đã từng gặp rồi."

Khương Mạn gật đầu, "Hôn sự của Ôn tiểu thư vẫn chưa được quyết định sao?" Nàng nhớ rõ lúc ấy Vãn Đông có nhắc qua lão phu nhân nhà Võ An Hầu bởi vì chuyện hôn sự của Ôn Vũ Vi mới quay về kinh, bây giờ đã qua hơn một năm, sao hôn sự của Ôn Vũ Vi vẫn chưa được bàn xong chứ?

Vãn Đông thở dài, nói: "Ôn tiểu thư cũng là một người đáng thương, hôn sự của nàng ấy cũng là bị thay đổi bất ngờ. Vốn Võ An Hầu lão phu nhân nhìn trúng đích tôn nhà Khang Lạc Bá, Khang Lạc Bá phu nhân có giao tình không tồi với Võ An Hầu lão phu nhân, hơn nữa cũng rất vừa ý Ôn Vũ Vi. Kết quả Khang Lạc Bá thế tử phu nhân nhảy vào giữa, trực tiếp bàn bạc hôn sự với kế mẫu của Ôn Vũ Vi, tác hợp cho con trai mình và kế muội của Ôn Vũ Vi, lúc Võ An Hầu lão phu nhân và Khang Lạc Bá phu nhân biết chuyện này thì chuyện đã định rồi, bọn họ cũng không làm được gì nữa."

"Sau đó, Võ An Hầu lão phu nhân lại nhìn trúng đứa con trai thứ tư của Trung Nghĩa Hầu. Trung Nghĩa Hầu và Trung Nghĩa Hầu lão phu nhân đều đã đồng ý mối hôn sự này, kết quả Trung Nghĩa Hầu phu nhân lại sống chết không đồng ý. Sau này Võ An Hầu lão phu nhân cũng tìm ra được nguyên nhân vì sao Trung Nghĩa Hầu phu nhân lại không chịu, là bởi vì bà ta đi tham gia yến hội bên ngoài vô tình nghe được người ta nói là tính cách Ôn đại tiểu thư kiêu ngạo cứng đầu, không nghe quản giáo, sợ là cưới người vợ như vậy vào cửa sẽ không quản được."

"Mà người nói tính cách Ôn đại tiểu thư kiêu ngạo khó chiều không ai khác ngoài Võ An Hầu phu nhân. Sau khi Võ An Hầu lão phu nhân biết chuyện thì quát mắng con dâu một hồi, nhưng cũng chẳng được tích sự gì, tin tức đã truyền xa, hôn sự của Ôn đại tiểu thư đã khó tìm nay lại càng gian nan, Võ An Hầu lão phu nhân cũng tức đến đổ bệnh."

"Võ An Hầu phu nhân bệnh một lần đã hơn nửa năm, sau khi bà bị bệnh cũng không còn ai quan tâm đến hôn sự của Ôn đại tiểu thư nữa."

Nói tới đây, Vãn Đông dừng một chút, sửa lời, "Cũng không phải là không ai quan tâm, thật ra Võ An Hầu phu nhân muốn tự mình làm chủ, nhưng lão phu nhân nhà họ nhất quyết không chịu đồng ý."

Khương Mạn nghe vậy thì hỏi một câu trúng ngay chỗ hiểm: "Hôn sự mà Võ An Hầu phu nhân tìm không ổn sao?" Nếu không tại sao bà ta năm lần bảy lượt muốn phá hôn sự của Ôn Vũ Vi, đến lúc lão phu nhân bị bệnh đột nhiên bà ta lại có lòng tốt?

"Chủ tử liệu sự như thần." Vãn Đông nói: "Võ An Hầu phu nhân muốn gả Ôn đại tiểu thư cho một đứa cháu nhà mẹ đẻ bà ta. Đứa cháu kia chẳng được cái gì tốt, ăn chơi lêu lổng thì không thiếu thứ gì, còn chưa thành thân mà di nương trong phòng đã xếp thành hàng, nghe nói còn có người là nữ tử thanh lâu được hắn ta đưa về, nếu biết chuyện thì có ai chịu gả con gái cho một người như vậy chứ?"

"Thế là Võ An Hầu phu nhân cùng tẩu tử của bà ta liền đánh chủ ý lên người Ôn Vũ Vi. Trước đó Võ An Hầu phu nhân đã thuyết phục được Võ An Hầu chấp nhận mối hôn sự này, vẫn là lão phu nhân lấy cái chết ra dọa, nói nếu bọn họ thật sự gả Ôn Vũ Vi qua đó bà sẽ treo cổ trước cổng lớn hầu phủ, mới ép được Võ An Hầu từ chối mối hôn sự này."
 
Nương Nương Nàng Không Muốn Cung Đấu
Chương 168: Không thích hợp



Nhưng Vãn Đông cảm thấy Võ An Hầu lão phu nhân làm như vậy cũng chỉ có thể tạm thời bảo vệ Ôn Vũ Vi thôi, nếu bà qua đời thì cuối cùng hôn sự của Ôn Vũ Vi vẫn do Võ An Hầu phu nhân làm chủ. Trừ khi trước lúc lâm chung lão phu nhân có thể quyết định xong hôn sự của Ôn Vũ Vi, tốt nhất là gả luôn đại tiểu thư ra ngoài, nếu không cũng chẳng có ích gì.

Khương Mạn nghe lời của Vãn Đông, hỏi: "Vậy ngươi để chân dung của Ôn đại tiểu thư vào đây, là vì cảm thấy nàng ấy thích hợp với đại ca ta sao?"

Vãn Đông gật đầu, nói: "Nô tì biết được Ôn đại tiểu thư có tài cưỡi ngựa bắn cung rất giỏi, cầm kì thi họa cũng tinh thông hết cả. Tính tình tuy không quá mềm mỏng, nhưng lại thông minh lương thiện, có ân báo ân. Quan trọng hơn là hội săn mùa thu năm ngoái chủ tử đã giúp Ôn đại tiểu thư một lần, nếu lần này chủ tử lại giúp người ta giải quyết khốn cảnh trước mắt, vậy chắc chắn Ôn đại tiểu thư sẽ vô cùng cảm kích người."

Nói như vậy thì sau này nếu Ôn Vũ Vi gả cho Tuyên Bình Hầu, nàng ta sẽ đứng về phía chủ tử vô điều kiện, về sau sẽ không có chuyện Tuyên Bình Hầu vì người bên gối mà nảy sinh mâu thuẫn với chủ tử và Nhị Hoàng tử.

Khương Mạn trầm ngâm, chớp chớp mắt, nói: "Vậy để ta xin thái hậu nương nương mời Ôn tiểu thư vào cung gặp mặt một lần đi."

Khương Mạn hiểu ý của Vãn Đông, chỉ là thật ra nàng cũng không mong chuyện này, nàng chỉ là cảm thấy tình cảnh của Ôn Vũ Vi có chút giống với nàng và Khương Phù năm đó, thậm chí còn thảm hơn, bởi thủ đoạn của Võ An Hầu phu nhân cao thâm hơn Viên thị nhiều, nếu Ôn Vũ Vi xứng đáng thì nàng cũng có thể giúp một phen.

Về phần rốt cuộc Ôn Vũ Vi và Khương Lãng có đến với nhau không thì nàng còn phải suy nghĩ nhiều hơn.

"Trừ Ôn Vũ Vi ra còn ai thích hợp không?" Khương Mạn hỏi.

Vãn Đông lấy ba bức họa khác ra, nói: "Trừ Ôn đại tiểu thư, còn có cháu gái của Xương Bình Hầu, cháu gái của An Quốc công và nhị tiểu thư nhà Binh bộ Thượng thư mới nhậm chức Lý đại nhân."

Xương Bình Hầu phủ là nhà mẹ đẻ của thái hậu nương nương, bây giờ Khương Mạn đang qua lại khá thân thiết với thái hậu, đương nhiên cũng được tính là thân cận với phủ Xương Bình Hầu, nếu Khương Lãng cưới cháu gái của Xương Bình Hầu thì quan hệ giữa hai bên đã thân càng thêm thân.

Về phần An Quốc công và Lý đại nhân mới nhậm chức Binh bộ Thượng thư, trước mắt hai người này đều đang là đại thần được Vĩnh An đế trọng dụng.

Khương Mạn nhìn ba bức chân dung Vãn Đông đưa, trầm mặc hồi lâu.

Những người Vãn Đông đề cử đều xuất phát từ góc độ lợi ích, chọn những người có lợi nhất cho nàng và Nhị Hoàng tử, nhưng Khương Mạn thật sự không có suy nghĩ mượn hôn sự của Khương Lãng để tính toán này kia.

Không nói Khương Mạn không muốn để Nhị Hoàng tử tranh vị trí kia, nếu sau này Nhị Hoàng tử lớn muốn tranh thì cũng là chuyện sau này, bây giờ Vĩnh An đế long thể khang kiện, lúc này mưu tính những chuyện này cũng chỉ làm Vĩnh An đế không vui thôi.

Hơn nữa Khương Lãng là võ tướng, võ tướng vốn khiến quân vương dễ dàng nảy sinh những nghi ngờ không đáng có, nếu Khương Lãng lại kết thân với những trọng thần, thì cho dù bây giờ Vĩnh An đế không mang tâm nghi kỵ, về sau sớm muộn cũng sẽ không tín nhiệm Khương Lãng nữa.

Nói đi nói lại, trước mắt nàng đang là phi tần được sủng ái nhất lục cung, Nhị Hoàng tử cũng được Hoàng thượng yêu thương hơn Đại Hoàng tử, còn Khương Lãng lại là trọng thần được Vĩnh An đế trọng dụng, nếu sau này Nhị Hoàng tử lớn lên không hứng thú với vị trí kia thì không sao, nhưng nếu nó thật sự muốn thì bọn họ cũng chỉ cần cẩn thận những bước đi hiện tại, lúc đó vị trí kia sẽ dễ về tay hơn là bắt đầu trù tính từ hiện tại.

Cho nên ba người Vãn Đông đề cử không thích hợp, đương nhiên nếu Khương Lãng thích thì lại là chuyện khác.

"Còn ai không?" Khương Mạn nói: "Có ai gia thế bình thường nhưng ưu tú không?

Vãn Đông lắc đầu, những người bọn họ tìm hiểu đều là những quý nữ nhà cao cửa rộng.

Khương Mạn nhức đầu, nói như vậy trước mắt trong những người này thì người thích hợp nhất là Ôn Vũ Vi. Tuy Ôn Vũ Vi là trưởng nữ của Võ An Hầu phủ, nhưng bản thân lại không được Võ An Hầu yêu thương, cũng không có huynh đệ cùng mẹ, Võ An Hầu phủ bây giờ cũng bắt đầu suy tàn, chức quan hiện tại Võ An Hầu nắm giữ không có thực quyền gì, chỉ là một quan viên nhàn tản mà thôi.

"Vậy trước tiên cứ gặp Ôn Vũ Vi thử xem, các ngươi cũng đi hỏi thăm thêm xem có ai ưu tú mà gia thế bình thường không." Khương Mạn nói.

Vãn Đông hơi chần chừ, nhưng vẫn đáp lời, tuy nàng không rõ vì sao chủ tử phải làm như vậy, nhưng nàng biết nếu chủ tử đã quyết định thì nàng chỉ cần nghe theo là được.

Khương Mạn dùng bữa trưa xong liền đi Từ Ninh Cung.

Sau khi thỉnh an thái hậu xong, Khương Mạn trực tiếp nói lý do mình tới đây.

Thái hậu nghe Khương Mạn muốn gặp trưởng nữ của Võ An Hầu, cũng không hỏi Khương Mạn mắn gặp Ôn Vũ Vi làm gì mà trực tiếp truyền lệnh xuống, còn sai người xuất cung truyền ý chỉ của bà ngay, lệnh Ôn Vũ Vi ngày mai tiến cung.

Võ An Hầu phủ đột nhiên nhận được tin thái hậu muốn Ôn Vũ Vi tiến cung thì mọi người đều có nghi hoặc như nhau, nữ quyến nhà họ đã nhiều năm không được triệu vào cung riêng, vì sao đột nhiên thái hậu lại muốn triệu Ôn Vũ Vi chứ?

Võ An Hầu nhìn trưởng nữ của mình đứng trước sóng gió cũng không run sợ, nhíu mày nói: "Con có biết vì sao thái hậu triệu con vào cung không?"

Ôn Vũ Vi cúi đầu cụp mắt, nói: "Con không biết."

Võ An Hầu nhìn bộ dạng của Ôn Vũ Vi, đột nhiên thấy tức giận, đứa con này của hắn ngoài mặt thì cung kính, nhưng kỳ thật chẳng thèm để hắn vào mắt.

"Mày......" Võ An Hầu vừa định răn dạy Ôn Vũ Vi vài câu thì Võ An Hầu phi nhân ngăn lại, "Hầu gia, ngày mai đại tiểu thư còn phải tiến cung đấy."

Võ An Hầu nghe vậy, hắn nghiêm mặt phất tay, nói với Ôn Vũ Vi: "Còn ngẩn người ở đây làm cái gì? Không mau đi sửa soạn để mai tiến cung đi!!"

"Vậy con xin lui xuống trước." Ôn Vũ Vi đáp một tiếng rồi ra khỏi nhà chính.

Trở lại Thấm Tuyết viện nơi Võ An Hầu lão phu nhân ở, lão phu nhân vội lôi kéo tay Ôn Vũ Vi, quan tâm hỏi: "Trong chỉ nói gì thế? Sao còn phải gọi con đi tiếp chỉ?"

Kỳ thật Võ An Hầu lão phu nhân là cáo mệnh phu nhân, theo lý bà cũng phải ra tiếp chỉ, nhưng trước đó Khương Mạn đã nhắc tới với thái hậu, lúc tuyên chỉ không cần lão phu nhân ra tiếp, cũng bớt ảnh hưởng đến sức khỏe của lão phu nhân.

Ôn Vũ Vi ngồi lên chiếc ghế bên cạnh Võ An Hầu lão phu nhân, nói: "Tổ mẫu yên tâm, không phải chuyện gì xấu, là thái hậu gọi cháu ngày mai tiến cung."

Võ An Hầu lão phu nhân nghe vậy lại lo lắng: "Sao tự dưng thái hậu nương nương lại triệu con tiến cung? Sẽ không phải là nữ nhân kia lại đâm sau lưng con đấy chứ?"

Ôn Vũ Vi an ủi lão phu nhân, nói: "Cháu thấy lúc nghe chỉ bà ta cũng kinh ngạc lắm, hẳn là không phải do bà ta, hơn nữa bà ta cũng không có năng lực ấy." Thái hậu nương nương cũng không phải người mà kế mẫu "tốt" của nàng có thể chạm tới.
 
Nương Nương Nàng Không Muốn Cung Đấu
Chương 169: Các loại phỏng đoán



Võ An Hầu lão phu nhân nghe lời an ủi của Ôn Vũ Vi nhưng lo lắng trên mặt chẳng bớt đi chút nào.

"Nếu không phải chuyện xấu của nữ nhân kia, vậy thái hậu nương nương triệu con tiến cung làm gì? Nếu không ai nhắc tới con trước mặt thái hậu nương nương, có khi người còn chẳng biết con là ai."

Tuy Võ An Hầu lão phu nhân đã lớn tuổi nhưng đầu óc vẫn rất minh mẫn, nhà bọn họ bây giờ chỉ là một cái vỏ rỗng, gia tộc như bọn họ Đại Cảnh không thiếu, không nói đứa cháu gái này của bà đã rời kinh nhiều năm, có khi cả bà và Võ An Hầu thái hậu nương nương cũng không nhớ.

"Chẳng lẽ có nhà nào đó nhìn trúng con nên mới đến chỗ thái hậu xin gặp?" Lão phu nhân đoán: "Bây giờ thái hậu nương nương mặc kệ mọi chuyện, có thể xin thái hậu ra mặt cũng không có mấy nhà, hai cháu trai trong nhà Xương Bình Hầu hình như chưa thành thân, nhưng hai người này đều là kiểu văn không thông võ không thạo, về sau hơn phân nửa sẽ là kiểu công tử nhàn tản sống dựa vào cha mẹ."

"Hình như ngũ công tử của Tằng gia vẫn chưa đính hôn, hay là ngũ công tử Tằng gia?" Lão phu nhân có chút kích động ngồi ngay ngắn lại, nói với Ôn Vũ Vi: "Tổ mẫu nghe nói ngũ công tử Tằng gia này tham hoan háo sắc, gần như ngày nào cũng dạo chơi lầu Tần quán Sở, thanh danh sớm đã chẳng còn chút gì nên chưa chọn được mối hôn sự như ý. Trước đó không phải tam thái thái Tằng gia có khen con sao? Có khi người ta nhìn trúng con nhưng lại sợ chúng ta không đồng ý nên mới nhờ đến thái hậu cũng nên."

Phò mã của Đại Công chúa là người Tằng gia, có tầng quan hệ này, nếu Tằng gia nói chuyện này với thái hậu nương nương thì nói thế nào thái hậu nương nương cũng sẽ cho Tằng gia vài phần mặt mũi.

Nghĩ như vậy, Võ An Hầu lão phu nhân tức giận đứng bật dậy, "Làm sao bây giờ? Nếu thật sự phải gả cho tên đó thì ngày sau của con sẽ phải sống như thế nào chứ?"

Ôn Vũ Vi vỗ lưng an ủi lão phu nhân, "Tổ mẫu đừng nóng, cái này cũng chỉ là người đoán thôi, thái hậu nương nương gọi con vào cung chưa chắc là vì chuyện này, hơn nữa cho dù thái hậu nương nương thật sự muốn tứ hôn nên mới cho gọi con thì cũng đâu có gì không tốt đâu, cho dù là hai cháu trai nhà Xương Bình Hầu hay ngũ công tử Tằng gia thì cũng tốt hơn Đổng gia nhiều."

Thấy lão phu nhân không vui nhìn nàng, Ôn Vũ Vi cười tiếp tục nói: "Hai cháu trai nhà Xương Bình Hầu tuy không có tiền đồ gì, nhưng nếu cháu gái gả vào đó thì về sau cũng chẳng cần tự tay nấu nướng, chỉ cần lo tốt cuộc sống của mình là được. Hơn nữa dù có thế nào Xương Bình Hầu phủ cũng không thể thiếu chi phí ăn mặc của cháu gái, cuộc sống không cần lo cơm áo gạo tiền không phải rất tốt sao?"

Nghe Ôn Vũ Vi nói vậy, Võ An Hầu lão phu nhân cũng cảm thấy như vậy cũng tốt, dù sao bà cũng không cầu cháu gái đại phú đại quý, chỉ cần có một cuộc sống yên bình an ổn là được.

"Vậy........"

Nhưng đôi mày của lão phu nhân vẫn cau có như trước, hai đứa cháu nhà Xương Bình Hầu không tồi, nhưng người khiến bà lo lắng hơn là ngũ công tử Tằng gia.

Ôn Vũ Vi cười cười, cúi người gối đầu lên đầu gối lão phu nhân, nói: "Về phần ngũ công tử Tằng gia tổ mẫu lại càng không cần lo lắng, cho dù hắn ngày đêm chơi bời ở kỹ viện hay đưa về nhà mấy di nương thì sau khi cháu gái gả vào đó vẫn là chính thê chủ mẫu, không sợ bị mấy người Tằng gia bất kính không nghe. Dù sao hôn sự này cũng do thái hậu mai mối, hơn nữa còn có thể là thái hậu ban hôn."

Nói xong, Ôn Vũ Vi ngẩng đầu, cười nhìn lão phu nhân, nói: "Tổ mẫu nói có đúng không? Cho nên tổ mẫu không cần lo lắng đâu, nói không chừng lần này thái hậu nương nương triệu cháu gái vào cung lại là chuyện tốt đấy."

"Aiz!" Lão phu nhân thở dài một tiếng, vuốt tóc Ôn Vũ Vi, nói: "Nhưng sống như vậy thì có ý nghĩa gì chứ?" Bà vốn nghĩ sau khi bà đi, cháu gái không thân thiết với Ôn gia nên không thể dựa vào, chỉ có thể tìm cho cháu gái một người thật tình yêu thương nó thì sau này mới bớt khổ, ai dè suy nghĩ như vậy giờ đây cũng trở thành ước mơ xa vời.

Ôn Vũ Vi cười, "Trên đời này chẳng phải đa số đều sống một cuộc sống như vậy sao? Người khác có thể thì cháu gái cũng có thể, tổ mẫu đừng lo lắng quá."

Nói xong Ôn Vũ Vi hỏi đại nha hoàn của lão phu nhân: "Hôm nay tổ mẫu có uống hết thuốc không?"

Đại nha hoàn thành thực lắc đầu, "Không có."

"Tổ mẫu!" Ôn Vũ Vi không vui nhìn về phía Võ An Hầu lão phu nhân.

Lão phu nhân bất mãn trừng mắt nhìn đại nha hoàn của mình một cái, lại có chút chột dạ nói: "Ôi chao, cái tính tình bà cụ non này, chẳng phải tổ mẫu chỉ vô tình quên thôi sao? Giờ ta sẽ uống."

Ở đây hai bà cháu đang thảo luận xem vì sao thái hậu nương nương lại triệu Ôn Vũ Vi vào cung thì ở nơi khác Võ An Hầu phu nhân cũng đang cùng với tâm phúc của mình suy đoán mục đích thái hậu nương nương cho gọi Ôn Vũ Vi.

Vừa rồi Võ An Hầu phu nhân đã cho người ra ngoài nghe ngóng, tuy phủ Võ An Hầu đã xuống dốc, một số tin tức có thể sẽ không tìm hiểu được, nhưng chuyện mấy ngày nay có mệnh phụ nào tiến cung không thì thị ta vẫn nghe ngóng được.

Tin tức truyền về rằng gần đây không có mệnh phụ nào tiến cung cả, cho dù là Xương Bình Hầu phủ hay những thân quyến nhà khác đều không gặp thái hậu, điều này làm Võ An Hầu phu nhân không đoán được chuyện gì đang xảy ra.

"Đừng nói là thái hậu nương nương muốn con khốn đó tiến cung đấy chứ?"

Tâm phúc nghe vậy kinh ngạc nói: "Ý phu nhân là hầu hạ Hoàng thượng sao?"

Võ An Hầu phu nhân gật đầu, nói: "Chuyện này cũng không phải không có khả năng, cái khác không nói, nhưng con tiện nhân kia lớn lên quả là có vài phần tư sắc."

"Phu nhân, nếu người đó thật sự tiến cung thì nguy rồi, chúng ta phải nghĩ cách ngăn cản mới được." Tâm phúc nói.

Võ An Hầu phu nhân trừng mắt, "Ý chỉ của thái hậu nương nương đã hạ, ngươi nghĩ có thể ngăn cản sao? Nếu ngày mai con khốn đó không vào cung thì không chỉ riêng nó mà cả phủ Võ An Hầu này đều đi đời cả."

"Vậy phải làm sao bây giờ?" Tâm phúc luống cuống.

Võ An Hầu phu nhân nghe vậy bình thản nói: "Gấp gì chứ? Chờ ngày mai sau khi nó về rồi nói, nếu thật sự không được thì chỉ có thể để bà lão kia bệnh chết, đến lúc đó con tiện nhân kia phải giữ hiếu, sẽ không tiến cung được đâu."

Tâm phúc nghe vậy xu nịnh nói: "Nô tì ngu dốt, vẫn là phu nhân có cách."

Tuy bề ngoài Ôn Vũ Vi rất trấn định an ủi lão phu nhân, nhưng nội tâm nàng vẫn không yên được. Mục đích thái hậu nương nương triệu nàng tiến cung thật sự như những gì bọn họ nghĩ sao? Cho dù không phải thì nếu nàng vào cung mà không thực hiện tốt quy củ, liệu có liên lụy đến tổ mẫu không?

Cả đêm lăn qua lộn lại ngủ không yên, sáng hôm sau tỉnh dậy quầng mắt Ôn Vũ Vi đã có quầng thâm nhàn nhạt.

Nha hoàn dùng phấn che bớt quầng thâm cho Ôn Vũ Vi, trang điểm, thay quần áo cho Ôn Vũ Vi xong rồi đưa nàng đến chỗ của Võ An Hầu lão phu nhân.
 
Back
Top Bottom