Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nuông Chiều - Tiểu Nan Qua

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczPnJ3UpJ5zHVzgGqfDwuTBbszxGI_EcOkOJEn93CS7nH2FMXwAfkbUxNTbN2IL4Rk_EJz0eBLHWLe8ro7YZckduHAI1eqtupzeZaI6ZK_98xfhBXWRzPfY8AIka2ZeIIFqbCltx5oRn-hbqXq8JaJFk=w215-h322-s-no-gm

Nuông Chiều - Tiểu Nan Qua
Tác giả: Tiểu Nan Qua
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Hài Hước, Khác, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Vì muốn điều tra sự thật đằng sau cái chết của cha mình, Tang Vãn cố ý tiếp cận Thương Dục Hoành, cô dùng mọi cách để ở gần anh. Nhưng cô không ngờ, người rung động trước lại là chính là mình.

Cho đến một lần, trong bữa tiệc rượu, cô tình cờ nghe thấy anh nói: “Chỉ là món đồ chơi mà thôi.”

Kể từ đó, trái tim cô nguội lạnh, cô chọn cách rời đi. Nhưng Thương Dục Hoành lại như phát điên, lục tung cả thành phố để tìm cô.

Đêm hôm ấy, trong đôi mắt đỏ hoe, anh nghẹn giọng nói: “Vãn Vãn, là em chủ động trêu chọc anh trước.”​
 
Nuông Chiều - Tiểu Nan Qua
Chương 1: Bị đuổi việc


“Ai là người phụ trách bản hợp đồng dự án này? Sao phía sau con số lại nhiều hơn một số 0 vậy hả?”

Một người phụ nữ đeo kính gọng đen giơ cao một tập tài liệu, thần sắc nghiêm nghị, giọng nói vang như chuông đồng.

Lời vừa dứt, những người đang ngồi ở các bàn làm việc đều cúi gằm đầu xuống, chỉ có một cánh tay trắng trẻo chầm chậm giơ lên giữa không trung.

“Là em…”

Giọng Tang Vãn nhỏ như muỗi, nói xong lại đẩy nhẹ gọng kính màu trà trên sống mũi.

“Cạch!”

Người phụ nữ đối diện ném cả tập tài liệu mới lên người Tang Vãn, giọng đầy căng thẳng: “Bản có con số chính xác đây này, mang ngay lên văn phòng tổng giám đốc trước khi buổi ký kết hợp đồng kết thúc!”

Tập tài liệu rơi trúng người Tang Vãn, tuy không nặng nhưng cũng khiến cô giật mình. Cô chậm rãi đứng dậy rồi cúi xuống nhặt từng tờ rơi trên đất một cách cẩn thận.

“Chạy mau đi!” Giọng người phụ nữ lại như roi quất thẳng vào tai.

Tang Vãn lại bị giọng nói ấy làm giật mình, vội vã nhấc chân chạy về phía thang máy.

Cô nhìn con số trên bảng điều khiển thang máy không ngừng nhảy lên, cảm giác bất an trong lòng mỗi lúc một rõ rệt. Cô mới vào làm ở Mỹ Ích được một tuần mà đã gây ra chuyện lớn như vậy… không lẽ sẽ bị đuổi việc sao?

Tang Vãn ra sức lắc đầu, cố trấn tĩnh rồi lại đưa tay nhấn nút thang máy.



Văn phòng tổng giám đốc.

Cửa thang máy vừa mở, Tang Vãn không nghĩ ngợi gì nhiều liền chạy vụt ra. Nhưng khi đến trước cửa văn phòng tổng giám đốc, cô bất giác dừng lại.

Qua tấm kính trong suốt rộng lớn, hai hàng người mặc đồ công sở chỉn chu đang ngồi ngay ngắn bên trong. Người đàn ông ngồi ở vị trí chính giữa có ngũ quan cực kỳ xuất sắc, khí chất trầm ổn sâu xa. Bộ vest đen tuyền trên người anh lại được khoác lên với chút cảm giác lười biếng đầy quyến rũ. Lúc này, anh đang cúi đầu ký tên.

Chiếc bút máy trơn tru lướt trên giấy, động tác của anh gọn gàng, dứt khoát.

Tang Vãn nheo mắt, cố nhìn rõ khuôn mặt anh. Ngay lúc ấy, mọi người trong phòng bỗng đồng loạt đứng dậy, hình như chuẩn bị rời khỏi phòng.

Cô vội vàng nép sang một bên nhường đường, miệng không ngừng thì thầm: “Xong rồi… xong rồi… mình sắp bị đuổi việc rồi.”

Ngồi trong văn phòng tổng giám đốc toàn là các nhà đầu tư và cổ đông. Nếu cô trực tiếp xông vào thì thật quá bất lịch sự. Nhưng trong lúc cô còn đang do dự, buổi ký kết đã kết thúc mất rồi…

Tang Vãn luống cuống đến mức từ từ ngồi thụp xuống một góc, hai tay ôm lấy bản thân, đầu cô gục vào gối, hoàn toàn không biết nên làm gì tiếp theo.

Bất chợt, một giọng nói trầm lạnh vang lên từ trên cao: “Tránh đường.”

Nước mắt còn lấp lánh nơi khóe mắt, cô ngẩng đầu nhìn người vừa lên tiếng, tim bất chợt run lên dữ dội.

Thương Dục Hoành, thiên tài của giới thiết kế, sản phẩm bán chạy nhất của Mỹ Ích đều là do anh và đội ngũ của anh thiết kế. Anh từng nổi bật trong các cuộc thi thiết kế thương hiệu và truyền thông và sở hữu đầu óc kinh doanh đáng kinh ngạc. Chỉ trong ba năm đã đưa Mỹ Ích niêm yết thành công trên sàn chứng khoán, nhanh chóng trở thành thương hiệu dẫn đầu thị trường.

Tất cả những điều đó Tang Vãn đã nghe chị họ kể lại. Cô và Thương Dục Hoành… cũng coi như là có quen biết.

Nhưng sao anh lại ở đây? Không phải anh đang làm việc ở trụ sở chính sao?

“Buổi ký kết… kết thúc rồi sao?” Cô cắn nhẹ môi, giọng nói gần như nghẹn trong cổ họng.

Thương Dục Hoành đút một tay vào túi quần, hờ hững đáp: “Ừm.”

“Bản hợp đồng trước có thêm một số 0, bản tôi cầm mới là đúng.” Tang Vãn vội vàng đứng dậy, vành mắt đỏ ửng lên.

Cô không ngờ Thương Dục Hoành chẳng thèm để ý, cứ thế đi thẳng qua cô, hướng về lối thoát hiểm phía sau.

“Chú… À không, tổng giám đốc Thương…” Tang Vãn do dự đổi cách xưng hô. Tuy cô không rõ chức vụ hiện tại của anh là gì nhưng gọi vậy chắc không sai.

“Có phải tôi sắp bị đuổi việc không… Tôi đã gây tổn thất lớn cho công ty như thế…”

Ngón tay đang đặt trên tay nắm cửa của Thương Dục Hoành khựng lại vài giây, giọng nói lạnh lẽo như băng tuyết: “Phải. Chút nữa cô sẽ nhận được thông báo từ phòng nhân sự.”

Khi Tang Vãn trở lại bộ phận thương hiệu, cả bầu trời như sắp sụp xuống. Cô ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, trong lòng bất giác trào lên một nỗi uất ức.

Có lẽ một người tốt nghiệp mỹ thuật như cô thật sự không phù hợp làm công việc này. Nhưng cô nhất định phải ở lại, bởi vì cô còn một việc rất quan trọng chưa làm được.

“Tiểu Vãn, thế nào rồi?” Người con gái ngồi bên cạnh cô là Sài Thanh Oánh - một thực tập sinh cùng đợt, tính cách hòa đồng, đặc biệt thích tám chuyện.

Tang Vãn cười khổ: “Ngày mai chắc cậu không còn thấy mình nữa đâu.”

“Gì mà nghiêm trọng vậy? Nếu thực sự sai lệch số tiền, chưa đợi cậu quay về chắc cả đám mình đã bị gọi đi họp rồi.” Sài Thanh Oánh ghé sát tai cô thì thầm.

Lời này khiến Tang Vãn chợt lóe lên tia hy vọng. Mong là người cô gặp lúc nãy không phải là lãnh đạo cao nhất của Mỹ Ích, nếu không thì thù mới hận cũ dồn lại, cô chắc chắn tiêu đời.

“Tôi có một tin hot, cậu có muốn nghe không?” Thấy cô vẫn còn buồn, Sài Thanh Oánh quyết định dùng chiêu ‘lời đồn’ để dời đi sự chú ý.

Tang Vãn lắc đầu. Mái tóc ngắn ngang vai theo động tác mà đung đưa, trông chẳng khác gì một chú thỏ con đáng yêu. Cô đưa tay đeo lại cặp kính màu trà trên bàn, cuối cùng mới nhìn rõ màn hình máy tính.

Sài Thanh Oánh tưởng cô vẫn chưa vui nên liền kéo cô đứng dậy khỏi bàn làm việc.

Trong thang máy, cô khoác vai Tang Vãn, giọng trêu chọc: “Không nghe chuyện thì để tôi mời cậu đồ uống nhé. Cậu muốn uống gì? Trà sữa hay cà phê?”

Tang Vãn có chút do dự, bởi hành động này chẳng phải đang trốn việc sao?

“Mình muốn về…”

Còn chưa nói xong, Sài Thanh Oánh đã giành phần chọn: “Trà sữa đi, vì trông cậu như học sinh cấp ba chưa tốt nghiệp ấy.”

Gương trong thang máy phản chiếu khuôn mặt trắng trẻo của Tang Vãn. Tóc cô ngắn ngang vai, mái dày, cặp kính màu trà to che hết nửa khuôn mặt, trông đúng như học sinh trung học.

Tang Vãn chẳng buồn phản bác, hai người khoác tay nhau rời khỏi thang máy. Cô không muốn để Sài Thanh Oánh tốn tiền nên vừa xuống đã vội vã chạy đến quầy gọi đồ, chọn ly trà sữa rẻ nhất.

Sài Thanh Oánh vừa tức vừa buồn cười, quay người đi đến quán cà phê gần đó gọi món.

Nhận ly trà sữa xong, Tang Vãn ngồi xổm xuống đất nhìn đàn kiến đang tha mồi, cô thấy thú vị nên liền đổ thử ít trà xuống cho chúng.

Trời đã sang thu nhưng không khí vẫn oi bức khó chịu. Thương Dục Hoành từ tòa nhà bước ra, sải bước dài đi về phía quán cà phê.

Anh mặc áo sơ mi trắng tinh, cà vạt đen buộc chặt vừa đủ, khuôn mặt tuấn tú mà lại trầm tĩnh. Chỉ là, hàng lông mày đang cau lại như có tâm sự.

Đột nhiên, anh như nhìn thấy điều gì đó, bước chậm lại khi sang đường rồi nheo mắt.

Nhưng cũng chỉ ngưng lại trong một giây, khi anh bước tiếp thì bất ngờ có một chiếc kính màu trà nằm ngay bên chân.

Thương Dục Hoành chậm rãi ngồi xuống, ngón tay chạm vào chiếc kính rồi tiện tay nhặt lên.

Lúc này, Tang Vãn đang ôm đầu, mặt mày nhăn nhó vì đau. Chỉ vì ngồi một lát mà bị ai đó vô ý ném bóng trúng vào đầu.

Kính cô rơi mất, trước mắt mờ mịt. Cô không còn phân biệt nổi ai là người, ai là nhân viên văn phòng.

Cô chậm rãi ngẩng đầu, thấy có gì đó đang tiến về phía mình.

Cô nhíu mắt, cố nhìn cho rõ người trước mặt, tay cũng không ngừng lần mò trên đất.

“Của cô à?”

Thương Dục Hoành rõ biết người đối diện không nhìn thấy mình đang cầm gì nhưng vẫn cố ý hỏi.

“Là… kính sao?”

Mắt bị lấy đi, thính giác của Tang Vãn cũng như biến mất. Cô đứng dậy, bước từng bước như người mù về phía giọng nói ấy.
 
Nuông Chiều - Tiểu Nan Qua
Chương 2: Biết tôi sao?


Thương Dục Hoành lùi lại, ngồi xuống bên bồn hoa một cách tự nhiên. Đôi chân dài hơi cong, áo vest đen vắt hờ trên khuỷu tay.

Dường như anh cố ý trêu chọc cô, nhưng trên gương mặt lại không hiện chút cảm xúc nào.

Thực ra ngay từ lúc nhìn thấy cô ở văn phòng tổng giám đốc, Thương Dục Hoành đã nhận ra cô rồi.

Người trước mắt chẳng phải chính là người ba năm trước đã tố anh quấy rối nữ đồng nghiệp hay sao? Hồi đó chuyện này làm náo loạn cả công ty. Cuối cùng điều tra ra thì nữ đồng nghiệp kia lại bảo chỉ vì muốn thu hút sự chú ý của anh.

Tang Vãn vươn tay mấy lần, cuối cùng cũng với được cặp kính đeo lại lên mặt.

Khi nhìn rõ gương mặt người đàn ông trước mặt, cô kinh ngạc đến mức suýt nghẹn thở, hai má đỏ bừng: “Tổng giám đốc Thương… chào anh, đã lâu không gặp…”

Lời vừa dứt, Tang Vãn liền cắn môi im bặt. Cô đang nói gì vậy chứ? Chẳng phải kiểu chào hỏi này sẽ ngầm thừa nhận rằng cô đã từng gặp anh hay sao? Nhỡ đâu anh truy hỏi vì sao trước đây không chào hỏi thì biết giải thích thế nào?

Một tay Thương Dục Hoành đút túi, ngũ quan sắc sảo dưới ánh nắng dịu nhẹ lại càng thêm lạnh lùng như thể trời sinh đã mang dáng vẻ cao quý, xa cách.

“Biết tôi sao?” Giọng anh nhạt đến mức gần như chán ghét.

Tang Vãn mím chặt môi, hai tay không biết nên đặt đâu. Cô nên nói là biết hay không biết đây?

Cảm xúc căng thẳng đến mức khiến cô buộc phải ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt một lần nữa, nhưng không dám nhìn thẳng vào mắt anh vì anh quá lạnh lùng.

Ba năm trước, chị họ của Tang Vãn làm việc ở công ty Mỹ Ích. Khi đó Mỹ Ích chỉ là một công ty nhỏ không mấy nổi bật. Một hôm, chị họ khóc lóc tìm đến Tang Vãn, nói mình bị đồng nghiệp nam quấy rối, không biết phải làm sao.

Tang Vãn và chị họ lớn lên cùng nhau, tình cảm rất thân thiết nên cô bày ra một kế: bảo chị viết đơn tố cáo.

Chị họ sợ sự việc vỡ lở sẽ bị đuổi việc, cuối cùng lại giao nhiệm vụ “nặng nề” này cho Tang Vãn.

Lúc ấy Tang Vãn còn trẻ, nóng nảy nên liền chọn cách tố cáo bằng tên thật. Nhưng sau đó mới phát hiện, tất cả chỉ là chiêu trò của chị họ để gây chú ý với người đàn ông trước mặt.

“Biết chứ, chú ơi, chú quên rồi sao? Cháu còn từng kính rượu chú đấy.” Tang Vãn sau một hồi bối rối đành cố nặn ra một nụ cười gượng.

Vẻ mặt cô lúc này chẳng khác gì học sinh ngoan được thầy cô yêu quý.

Thương Dục Hoành vốn mang vẻ thờ ơ, nhưng khi nghe thấy tiếng gọi “chú” ấy, đôi mày liền nhíu chặt: “Không nhớ.”

Lời vừa dứt, anh đứng dậy, đưa tay chạm vào cặp kính đang đeo trên mũi cô, nhẹ nhàng tháo xuống rồi tiện tay ném sang một bên.

Tang Vãn không hiểu mình đã nói sai chỗ nào, lại phải nheo mắt lần nữa lần mò tìm kính.

May là anh vẫn còn chút lương tâm, ném cũng không quá xa, cô nhanh chóng tìm lại được.

Khi Tang Vãn đeo kính lên lần nữa, vừa quay người liền thấy bóng lưng cao ráo của Thương Dục Hoành. Một cậu bé kéo tay anh, không biết đang nói gì.

Cậu bé nhăn mặt, bĩu môi vẻ không vui.

Thương Dục Hoành chẳng hề động lòng. Xưa nay anh ghét rắc rối, nhất là những chuyện chẳng liên quan gì đến mình.

Bỗng nhiên, ánh mắt cậu bé dừng lại nơi Tang Vãn. Cậu buông tay anh ra, chạy tới bên cô.

“Chị ơi, chị giúp em tìm quả bóng với được không ạ?” Giọng cậu bé mang theo chút làm nũng.

Lúc này Tang Vãn mới nhận ra, hóa ra “thủ phạm” ban nãy là cậu bé này. Cô nghiêng đầu suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.

“Được, nhưng sau khi tìm được bóng rồi, em phải hứa là không được ném vào người khác nữa đấy.” Giọng cô không lớn nhưng cũng đủ để Thương Dục Hoành đang định rời đi nghe thấy.

Anh chậm rãi xoay người lại, ánh mắt sắc bén lướt qua cô gái đang lom khom tìm bóng trong bụi cỏ, thầm nghĩ người này chắc là đầu óc có vấn đề.

Bị ném bóng mà không tức giận thì thôi, lại còn vui vẻ đi tìm giúp. Chẳng lẽ bị bóng đập trúng đầu thật rồi à?

Trong đầu anh thầm lẩm bẩm hai chữ: ngu ngốc.

Hôm nay không hiểu sao quán cà phê lại đông người đến vậy, Sài Thanh Oánh phải xếp hàng rất lâu mới mua được đồ. Vừa ra khỏi cửa liền thấy Tang Vãn mồ hôi đầm đìa bước ra từ bụi cỏ, trên tay ôm quả bóng rổ trẻ em.

“Cảm ơn chị ạ!” Cậu bé ôm bóng, cười tươi rói: “Nãy em nói chuyện với chú kia mà chú ấy chẳng thèm để ý gì hết.”

Sài Thanh Oánh chớp chớp mắt, bước tới gần, vẻ mặt như đánh hơi được mùi… bí mật: “Chú nào cơ?”

Tang Vãn lập tức kéo Sài Thanh Oánh lại rồi cười với cậu bé: “Em mau về đi, bọn chị còn có việc.”

Cô càng cố giấu, Sài Thanh Oánh lại càng tò mò, không ngừng truy hỏi: “Chú nào vậy? Là ai thế?”

Tang Vãn cảm thấy Thương Dục Hoành với cô chỉ là người qua đường, chẳng muốn nhắc đến chuyện này nữa, bèn đánh trống lảng: “Thanh Oánh, chẳng phải cậu bảo có chuyện buôn dưa lê à?”

Hai người khoác vai nhau đi vào tòa nhà, Sài Thanh Oánh liếc cô một cái: “Không phải cậu nói không muốn nghe à?”

“Giờ muốn nghe rồi!” Tang Vãn cười toe toét.

“Tổng phụ trách của công ty mình bị bắt rồi.” Sài Thanh Oánh thấp giọng nói, ánh mắt lén lút đảo quanh: “Nghe nói vị trí phụ trách khu vực của công ty mình còn chưa tuyển được, tạm thời có người từ tổng bộ xuống thay.”

Tang Vãn hút một viên trân châu từ ly trà sữa hỏi: “Họ gì?”

“Hình như họ Thương… tên gì đó quên mất tiêu rồi.”

Nghe đến họ Thương, tay Tang Vãn đang khuấy trà sữa chợt khựng lại, trong đầu lập tức hiện lên một gương mặt.

Không thể nào… trùng hợp vậy sao?

Vừa bước vào đại sảnh, Tang Vãn liền dừng bước, nghiêm túc khoác vai Sài Thanh Oánh: “Cậu nghĩ kỹ lại xem, người mới đến tên là gì?”

Sài Thanh Oánh ngẩn người, chuyện đó quan trọng đến thế sao?

Dù gì cũng chỉ là thực tập sinh, chắc chẳng có dự án nào phải làm việc trực tiếp với người đứng đầu đâu nhỉ?

Cô gãi đầu, ánh mắt quét qua hai hàng nhân viên đang đứng chào bên trong đại sảnh, theo phản xạ giấu cốc cà phê ra sau lưng.

Tang Vãn thấy cô có gì đó không ổn, cô chậm rãi xoay người liền bắt gặp ánh mắt trắng dã của giảng viên hướng dẫn, cô Tào Lan. Ánh mắt ấy như muốn nói: đúng là bùn nhão không trát nổi tường.

“Cái tên đó quan trọng đến thế sao?” Đột nhiên, một giọng nam trầm thấp vang lên từ cửa thang máy.

Thương Dục Hoành sải bước đi ra, gương mặt lạnh băng không biểu cảm.

“Ảnh hưởng đến công việc của cô sao? Hay là tiện cho cô mưu đồ gì?”

Ba câu hỏi liên tiếp khiến Tang Vãn cứng họng. Nếu dưới chân có cái lỗ, cô thật sự muốn chui xuống cho rồi.

Giám đốc bộ phận thương hiệu Lê Hàm mỉm cười bước tới xoa dịu bầu không khí: “Thương tổng đừng để tâm, thực tập sinh lần đầu gặp anh, tò mò một chút cũng dễ hiểu mà.”

Vừa nói, cô vừa bước đến đứng cạnh Tang Vãn, còn chủ động khoác vai cô giống như đang bảo vệ đàn em trong bộ phận mình.

Nhưng Thương Dục Hoành chẳng để ý mấy chuyện đó, anh nhất định phải có được câu trả lời đó là nguyên tắc làm việc của anh.

“Câm rồi à?”

Dù cách nhau một đoạn khá xa, Tang Vãn vẫn cảm nhận rõ ràng khí lạnh toát ra từ người anh.

“Không quan trọng.”

“Không ảnh hưởng.”

“Cũng không có mưu đồ gì cả.”

Tang Vãn hận không thể nhét đầu vào cổ áo. Hai tay cô đan chéo sau lưng, trên tay còn cầm ly trà sữa uống dở.

Thương Dục Hoành không tiếp tục làm khó nữa, một tay đút túi, khí chất mạnh mẽ khiến ai nấy không dám nhìn thẳng: “Chi nhánh Giang Minh đang tuyển tổng phụ trách, trong thời gian chờ người mới, tôi sẽ tạm thời thay mặt điều hành.”

Thậm chí anh chẳng buồn tự giới thiệu, mấy câu đơn giản đã xóa tan mọi tin đồn gần đây.

Người tiền nhiệm vướng vòng lao lý khiến ai cũng tưởng Mỹ Ích sắp sụp đổ. Sự xuất hiện của Thương Dục Hoành như một liều thuốc an thần cho cả công ty.

“Tác phong làm việc của Thương tổng luôn rất dứt khoát. Nếu mọi người không có chuyện gì thì quay về làm việc đi.” Giám đốc nhân sự nhẹ nhàng tiếp lời, nửa đùa nửa thật.

Thương Dục Hoành nghiêng đầu nhìn giám đốc nhân sự, lạnh nhạt nhắc nhở: “Nhân viên trốn việc mà không quản sao?”
 
Nuông Chiều - Tiểu Nan Qua
Chương 3: Ôn thần


Hiển nhiên giám đốc nhân sự không lường trước được việc người phụ trách mới nhậm chức sẽ nghiêm khắc quản lý chuyện chấm công. Cô ấy chỉ có thể cười gượng hai tiếng: “Tổng giám đốc Thương nói rất đúng.” rồi không nói thêm gì nữa.

Thương Dục Hoành không nghe thấy cô ấy có hành động cụ thể gì, lần nữa nhíu mày nhìn cô ấy: “Hành động?”

Đầu ngón tay giấu sau lưng của Tang Vãn gần như sắp bấm rách lòng bàn tay: không đến mức vậy chứ? Cô chỉ ra ngoài một lát thôi cũng không được sao?

“Hai người, đến phòng tôi một chuyến.” Giám đốc nhân sự thu lại nụ cười, gương mặt nghiêm túc, cằm hất về phía Tang Vãn và Sài Thanh Oánh.

Thấy hai người chuẩn bị rời đi, ánh mắt Thương Dục Hoành sâu thẳm nhìn theo bóng lưng Tang Vãn. Anh thản nhiên bước lên phía trước, lạnh lùng buông một câu: “Toàn bộ tiền thưởng chuyên cần, cắt hết.”

Bước chân của Tang Vãn và Sài Thanh Oánh khựng lại, cả hai cúi thấp đầu, không dám quay lại.

Giám đốc nhân sự cũng không tiện nói thêm gì. Người đàn ông trước mắt chính là lãnh đạo tạm thời của Mĩ Ích, được tổng công ty cử tới, ai dám nghi ngờ quyết định của anh chứ?

“Dạ được, tổng giám đốc Thương.” Cô ấy nói xong, ánh mắt nhìn hai thực tập sinh mới đầy thương hại, nhẹ giọng nói thêm: “Tổng giám đốc Thương, phạt thế có hơi nặng không?”

Thương Dục Hoành liếc sang, giọng lạnh tanh: “Cô thấy nhiều thì cô bù cho họ đi.”

Giám đốc nhân sự mím môi, không dám hé răng thêm câu nào nữa.

Đinh!

Tiếng thang máy vang lên. Thương Dục Hoành bước vào mà không hề có chút cảm xúc dao động nào, tiện miệng ném lại một câu: “Ai còn dám lười biếng thì thu dọn đồ đạc mà cuốn gói đi sớm đi!”

Nhân viên còn lại đứng sững trong sảnh, nhìn nhau rồi lại nhìn nhau, trong lòng ai nấy đều dấy lên một nỗi kính sợ. Sau lưng, mọi người râm ran bàn tán: Mĩ Ích này tới một Ôn Thần thật sự rồi.

*Ôn Thần: nghĩa bóng - là người mà ai cũng muốn tránh xa vì họ mang lại những điều xui xẻo, rắc rối hoặc bệnh tật cho người khác. (Cảm giác như kiểu đang chửi xéo á hoặc bạn nào có cách giải thích dễ hiểu hơn thì bình luận bên dưới giúp Vèm Chanh nha)

Chỉ trễ một lần thôi, thưởng chuyên cần bị cắt sạch. Đi khảo sát bên ngoài thì cứ mười phút phải gửi ảnh có dấu thời gian, nếu không tính là vắng mặt không phép.

Sự xuất hiện của Thương Dục Hoành khiến những kẻ quen lười biếng cảm thấy đau đầu cực độ, ai ai cũng mong công ty sớm tuyển được người phụ trách mới thay thế.

Nếu nói những người khác chỉ đơn giản là khó chịu, không muốn đối mặt với vị ôn thần này. Thì với Tang Vãn, đó là cơn ác mộng địa ngục thực sự.

Cô vốn đã là người trái ngành vào đây, rất nhiều nghiệp vụ còn chưa kịp làm quen. Trước đó, cô còn từng đắc tội với Thương Dục Hoành, mỗi ngày cô đều như đang chuẩn bị sẵn tinh thần để bị “đuổi khỏi đường dây”.

Mỗi lần chạm mặt với Thương Dục Hoành trong công ty, Tang Vãn đều giả vờ cúi đầu buộc dây giày hoặc là quay đầu bỏ chạy.

Cô chỉ mong vị ôn thần này sớm quên đi sự tồn tại của một thực tập sinh như cô, như vậy cô còn có thể âm thầm tìm gặp các quản lý từng có quan hệ thân thiết với cha mình khi ông còn sống, hòng lần ra sự thật về cái chết của ông.

Nào ngờ ông trời hoàn toàn không có ý định buông tha cho cô.

Giờ nghỉ trưa ngày thứ hai, giám đốc thương hiệu Lê Hàm yêu cầu toàn bộ thực tập sinh đến phòng họp lớn để tham gia buổi đào tạo và xem phim tư liệu về lịch sử phát triển công ty.

Sài Thanh Oánh tiện tay cầm theo cuốn sổ, khoác vai Tang Vãn lười biếng thì thầm: “Lát nữa tụi mình ngồi hàng cuối cùng nhé, trưa nay tôi chưa ngủ, tranh thủ chợp mắt một tí.”

“Ôn Thần chắc không đến đâu nhỉ?” Tang Vãn lo lắng hỏi, rồi cũng lấy một cây bút.

Sài Thanh Oánh lườm cô, vỗ nhẹ vai cô hai cái: “Anh ta rảnh đến vậy sao?”

Nhưng thực tế đúng là anh rảnh đến vậy.

Hai người vừa bước vào cửa đã thấy ở hàng cuối cùng là một người đàn ông với gương mặt lạnh lùng, mắt mày sắc sảo không biểu cảm.

Thương Dục Hoành đang chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại, tư thế ngồi lười biếng, đầu ngón tay thon dài lướt trên màn hình.

Từ nhỏ tới lớn Tang Vãn rất ít khi thốt ra lời th* t*c, nhưng giây phút ấy cô không nhịn được mà mắng thầm một câu: “Mẹ nó, anh ta cố tình đối đầu với mình rồi.”

Sắc mặt Sài Thanh Oánh cũng không khá hơn là bao. Hai người đứng lặng ở cửa một lúc, nghĩ mãi cũng không ra cách, nếu cứ chần chừ thêm thì chỉ còn hàng đầu là còn trống. Thế là cô kéo Tang Vãn ngồi xuống hàng thứ hai từ dưới lên, tức ngay phía trước Thương Dục Hoành.

Cả người Tang Vãn đều phản kháng, cô không muốn ngồi gần “ôn thần”, kẻo bị “vạ lây”.

“Bỏ qua tính cách đi thì gương mặt ôn thần đúng là không tệ.” Sài Thanh Oánh che miệng thì thầm với Tang Vãn khi cô còn đang đứng ở lối đi.

Thương Dục Hoành nhắn tin xong, cất điện thoại, đứng dậy đi về phía trước. Khi đi ngang qua Tang Vãn, vai anh vô tình sượt nhẹ qua người cô nhưng không hề dừng lại.

“Hàng ba dãy cuối không cho ngồi.”

Anh đứng ở đầu phòng, ngón tay gõ bàn theo nhịp, ánh mắt sắc lạnh, trông chẳng khác nào giảng viên đại học nghiêm khắc.

Sài Thanh Oánh tái cả mặt. Phía sau hai người không còn ai ngồi, nghĩa là họ buộc phải lên hàng đầu.

Vừa ngồi xuống, cô liếc nhìn Tang Vãn, nghi hoặc hỏi nhỏ: “Cậu từng đắc tội với anh ta à?”

Tang Vãn mặt cứng đờ, mím môi không biết nên trả lời sao, chuyện quá khứ cô có nên kể không?

May mà màn hình lớn đã bắt đầu chiếu phim tài liệu, Sài Thanh Oánh cũng thôi không hỏi thêm.

Khi đoạn phim và video đào tạo kết thúc, giám đốc nhân sự tươi cười bước lên sân khấu: “Được rồi, bây giờ mời các bạn giới thiệu bản thân một chút nhé.”

“Quê mùa thật đấy, thời nào rồi mà còn bắt giới thiệu trước đám đông.” Sài Thanh Oánh làu bàu một câu.

Tang Vãn chẳng có thời gian để than vãn, cô tranh thủ viết nháp, còn nhìn sang phần giới thiệu của người khác. Nhưng mỗi người mỗi kiểu, chẳng cái nào tham khảo được.

Thương Dục Hoành ngồi thẳng tắp ở hàng đầu tiên, cách cô một khoảng, từ đầu đến giờ không phát biểu bất cứ ý kiến gì.

Giữa chừng anh ra ngoài nghe điện thoại và mãi không quay lại. Tang Vãn âm thầm cầu nguyện: tốt nhất là đừng quay lại luôn.

Rất nhanh đã tới lượt cô. Cô đứng dậy, hít sâu một hơi. Có lẽ động tác hơi mạnh nên giám đốc nhân sự mỉm cười trấn an: “Đừng căng thẳng quá, chỉ là giới thiệu đơn giản thôi, nói thoải mái là được.”

Tang Vãn gật đầu. Trước khi cô vừa bước lên sân khấu, cánh cửa phòng họp liền bị người bên ngoài đẩy ra.

Thương Dục Hoành trong chiếc sơ mi đen mỏng manh, cổ áo khẽ mở, tiện tay khép cửa lại, ánh mắt xa cách lạnh lùng trở về chỗ ngồi cũ.

Tang Vãn không nhịn được thở dài trong lòng, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ bình thản, cô cất giọng: “Chào mọi người, tôi tên là Tang Vãn, là ‘Vãn’ trong câu “Mạc đạo tang du vãn” (chớ nói chiều tà). Tôi thích vẽ tranh, chơi đàn và nhảy múa. Nhờ sự kỳ vọng của cha mẹ, tôi đã thi xong cấp 5 piano và cấp 9 múa dân tộc. Người nghệ sĩ tôi yêu thích nhất là…”

“Công ty còn thiếu chi hội trưởng văn nghệ à?”

Thương Dục Hoành liếc sang giám đốc nhân sự bên cạnh, giọng không lớn lắm nhưng vẫn đủ để Tang Vãn trên sân khấu nghe thấy. Cô đành phải ngừng lời, má đỏ bừng, cúi đầu giấu mặt.

Được rồi, giờ thì cô biết rồi, vị sếp này cực kỳ ghét cô. Xem ra thật sự sắp phải thu dọn đồ đạc mà rời đi rồi.

Giám đốc nhân sự có phần kinh ngạc, không trả lời ngay.

Thương Dục Hoành hơi nheo mắt, lúc này mới nhìn thẳng lên cô gái đang bối rối trên bục: “Công ty tuyển cô vào không phải để nghe cô tấu nhạc, múa may.”

“À… xin lỗi, tôi sai rồi.” Tang Vãn nhỏ giọng nhận lỗi.

Thương Dục Hoành trầm mặc một lúc, ánh mắt chợt tối đi: “Tôi đâu nói cô sai.”
 
Nuông Chiều - Tiểu Nan Qua
Chương 4: Giải vây


Hai người cách nhau một đoạn không xa, ánh mắt bất ngờ giao nhau. Tang Vãn nhìn thấy rõ sự thiếu kiên nhẫn trong mắt Thương Dục Hoành.

Cô vội vã dời ánh mắt đi nơi khác, cúi gằm đầu, cắn chặt môi mà không biết nên làm thế nào cho phải.

Thần sắc Thương Dục Hoành nghiêm nghị, chân mày nhíu chặt. Anh vừa định mở miệng nói điều gì đó, cuối cùng lại cố kìm nén.

“Thương tổng, tôi thấy phần tự giới thiệu của thực tập sinh bên bộ phận chúng tôi cũng không có gì sai cả.” Một lúc lâu sau, Lê Hàm lên tiếng hòa giải, vừa nói vừa đứng dậy bước đến bên cạnh Tang Vãn.

Khi đi tới, Lê Hàm đưa tay khoác vai Tang Vãn, giọng nói mang theo ý cười: “Sau này nếu bộ phận chúng ta có hoạt động nghệ thuật gì, cứ giao cho Tiểu Vãn nhé?”

Tang Vãn ngẩng đầu lên đầy ngỡ ngàng, đôi mắt ánh lên sự bất ngờ, sau đó liền gật đầu thật mạnh: “Cảm ơn giám đốc Lê, em nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của chị.”

Giọng cô nói rất chậm giống như vẻ từ tốn và rụt rè của con người cô vậy.

Thương Dục Hoành ngồi ở hàng đầu vẫn giữ gương mặt lạnh nhạt: “Tùy cô.”

Anh đứng dậy định rời khỏi phòng họp. Lúc đi ngang qua chỗ Tang Vãn, anh hiếm khi dừng lại vài giây, ánh mắt dán chặt vào cô.

Tang Vãn cứ ngỡ anh lại muốn gây khó dễ, hai tay cô đan chặt lấy nhau, căng thẳng đến mức run rẩy. Nhưng người kia chẳng nói gì cả, chỉ đẩy cửa đi thẳng ra ngoài.

Buổi đào tạo kết thúc, mọi người phần nào cũng hiểu sơ tính cách vị tổng giám đốc này, chỉ có Tang Vãn là biết rõ anh chỉ đơn thuần là ghét cô mà thôi.

Chiều hôm đó trước khi tan làm, Lê Hàm thông báo tối nay có buổi tiệc của phòng ban, yêu cầu mọi người đến đúng giờ.

Khi Tang Vãn và Sài Thanh Oánh đến nơi, trong phòng bao mọi người đang bàn tán sôi nổi nhưng biểu cảm ai nấy đều có vẻ kỳ lạ.

“Đang nói chuyện gì thế?” Sài Thanh Oánh ngồi xuống, rót cho mình và Tang Vãn mỗi người một ly nước nóng, hỏi bâng quơ.

“Đang nhắc đến một đại lý cũ tên Tang Cảnh Tư.” Nam đồng nghiệp ngồi bên phải Sài Thanh Oánh đáp hờ hững.

Tang Vãn vừa cầm cốc nước lên, tay đã run lẩy bẩy, nước nóng đổ hết lên áo. Nhưng cô cố tỏ ra bình tĩnh, giả vờ như không có gì xảy ra.

“Tang Cảnh Tư?” Sài Thanh Oánh lặp lại cái tên, hiển nhiên là chưa từng nghe qua.

“Ông ta là đại lý tiêu biểu trước đây của công ty, mỗi năm doanh số đều vượt cả chục triệu, tiếc là nhân phẩm không tốt, lớn tuổi rồi mà còn đi ngoại tình. Cuối cùng cùng tình nhân chết thảm trong một vụ hỏa hoạn.” Nam đồng nghiệp đó chậm rãi nói rồi uống một ngụm nước.

“Không phải nghe nói ông ta bán hàng quá hạn, bị khách hàng tố cáo sao?” Có người khác lên tiếng nghi ngờ.

“Ai mà biết được. Cũng có khi là do vợ cả tố cáo. Nghĩ đi, có người phụ nữ nào chấp nhận được việc chồng mình thay lòng đổi dạ sau bao năm cùng nhau vượt gian khó không?”

Tang Vãn run rẩy cả người, mặt mũi trắng bệch không còn chút máu. Ngón tay cô siết chặt miệng ly, khẽ lẩm bẩm: “Không phải vậy… Ba không phải người như vậy… Không phải…”

Giọng cô nhỏ đến mức gần như không ai nghe thấy nhưng nước mắt đã lặng lẽ rơi xuống, từng giọt từng giọt lăn dài trên má rồi rơi vào cốc nước còn vương hơi ấm.

Lồng ngực cô như có tảng đá đè nặng, cô nhắm mắt lại, chậm rãi lấy lại bình tĩnh.

Cô biết, lúc này không phải lúc để tranh cãi. Điều cô cần làm là tìm ra bằng chứng có lợi, chứng minh cha mình không phải người như lời đồn, rằng ông và mẹ rất yêu nhau, cũng chưa từng bán hàng hết hạn.

Đúng lúc cuộc trò chuyện lắng xuống, cửa phòng bị đẩy ra, Lê Hàm bước vào, ánh mắt mang theo nụ cười: “Xin lỗi đã để mọi người chờ.”

Phía sau cô còn có một người đàn ông đi vào. Mặc vest chỉnh tề, tay đút túi quần, tóc vuốt keo bóng lộn, mặt lạnh như tiền.

Khi mọi người nhận ra người đi cùng là ai, ai nấy đều sững sờ.

“Thôi nào, không cần căng thẳng thế. Sau giờ làm, Thương tổng cũng là bạn của chúng ta mà.” Lê Hàm bước thẳng đến chỗ Tang Vãn, ghé sát tai cô thì thầm gì đó.

Tang Vãn mở to mắt ngạc nhiên, không kìm được liền đẩy gọng kính lên.

Lê Hàm vỗ nhẹ vai cô như khẳng định chắc chắn điều vừa nói, rồi gọi phục vụ mang micro vào.

Sau đó, Sài Thanh Oánh liền thấy Tang Vãn bất lực cất giọng hát. Rõ ràng là buổi tiệc phòng ban nhưng lại biến thành sân khấu biểu diễn của Tang Vãn.

Thương Dục Hoành điều chỉnh tư thế ngồi, một tay khoác lên lưng ghế, thỉnh thoảng ngẩng đầu liếc nhìn cô gái vẫn đang hát.

“Ngu ngốc thật.” Anh khẽ nhếch môi nhưng nụ cười không hề chạm đến đáy mắt.

Âm thanh của dàn loa khá lớn, lại thêm tiếng nhạc du dương nên gần như chẳng ai nghe thấy lời vừa rồi của anh.

Tang Vãn hát liền mười bài, cổ họng khản đặc, vậy mà chẳng ai để ý. Chỉ có lúc chuyển bài, Lê Hàm mới liếc cô một cái, còn không quên dặn dò: “Cố lên nhé, Tiểu Vãn.”

Sài Thanh Oánh ngán ngẩm lắc đầu, lén đặt giúp cô một phần đồ ăn trên app.

Tang Vãn mặt đỏ bừng, khi tiếng nhạc dừng lại, cô khẽ ho một tiếng: “Vẫn cứ yêu anh, yêu anh…”

Micro bỗng dưng mất tiếng, giọng trong trẻo của cô vang vọng khắp căn phòng khiến ai nấy đều ngẩng đầu nhìn như bị giọng hát ấy thu hút.

“Giám đốc Lê, micro hết pin rồi.” Giọng cô khản đặc, nói rất nhỏ.

Lê Hàm mỉm cười xã giao: “Tiểu Vãn vất vả rồi, micro hết pin thì em nhảy một đoạn múa đi, chẳng phải em nói đã qua cấp 9 múa dân tộc rồi sao?”

Tang Vãn âm thầm trợn mắt trong lòng. Lúc này cô chỉ mong mình chưa từng nói mấy lời đó, giờ lại thành cái cớ để “biểu diễn miễn phí”.

Người ta bán nghệ còn được trả tiền, còn cô đến miếng ăn cũng chưa kịp động.

“Giám đốc Lê, lâu lắm rồi em không múa, quên gần hết rồi.” Cô thử giải thích.

Ai ngờ Lê Hàm chẳng hề buông tha, cô ta uyển chuyển bước tới, vòng tay ôm lấy vai Tang Vãn: “Chị cho em mười phút, chị tin em sẽ nhớ lại mà.”

“Khốn nạn thật!” Sài Thanh Oánh nghiến răng, tức giận mắng một tiếng.

Thương Dục Hoành bên kia bàn liếc nhìn cô, Sài Thanh Oánh đành giả vờ như không có chuyện gì.

“Giám đốc Lê, em thấy em…”

Tang Vãn đang định nhượng bộ, cô biết mình phải bám trụ lại ở Mỹ Ích, dù khổ mấy cũng phải nhịn.

“Giám đốc Lê quả thật rất biết tận dụng nhân tài.” Chưa kịp nói xong, giọng Thương Dục Hoành xen vào, nhẹ nhàng cười nhạt.

Tang Vãn không ngờ, người cuối cùng đứng ra giải vây cho mình lại là người luôn tỏ ra chán ghét cô.

Lê Hàm cũng bất ngờ, cười gượng vài tiếng: “Thương tổng nói vậy là sai rồi, những điều này đều là sở trường của Tiểu Vãn, tôi thấy em ấy cũng rất vui vẻ mà.”

Thương Dục Hoành nhịp nhịp ngón tay trên mặt bàn, môi mím lại thành một nụ cười lạnh: “Từ khi nào công ty lại hạ thấp tiêu chuẩn tuyển dụng như vậy chứ?”

Sắc mặt Tang Vãn thay đổi, cứ tưởng anh đứng ra giúp mình, ai ngờ vẫn là đang mỉa mai cô.

Lê Hàm cũng sững người một chút rồi vội vàng chuyển chủ đề: “Tiểu Vãn, mau qua đây ăn cơm đi.”

Lúc này Tang Vãn mới thoát khỏi màn trình diễn bất đắc dĩ, cô thở phào nhẹ nhõm rồi quay lại ngồi xuống chỗ cũ.
 
Nuông Chiều - Tiểu Nan Qua
Chương 5: Cảm ơn cái gì?


Đối diện với chiếc gương trên bồn rửa tay trong nhà vệ sinh, Tang Vãn khẽ vuốt mấy sợi tóc lòa xòa trước trán, nhẹ nhàng thở ra một hơi rồi đẩy cửa bước ra ngoài.

Trong phòng bao, mọi người vẫn còn đang sôi nổi bàn tán về chuyện của Tang Cảnh Tư. Cô chẳng muốn nghe chút nào, đành mượn cớ đi vệ sinh để trốn tránh.

Hiện tại, bộ phận thương hiệu đã thay máu gần như toàn bộ, cũng hiếm ai biết Tang Cảnh Tư là cha của cô. Điều này, đối với tình thế hiện tại của cô lại là một lợi thế.

Đi ngang qua hành lang dài, Tang Vãn bỗng thấy một bóng người cao lớn đang lười biếng dựa vào tường hút thuốc. Cô như thấy quỷ hiện hình, lập tức quay đầu định trốn lại vào nhà vệ sinh. Cô chẳng muốn dính dáng gì đến cái tên “ôn thần” ấy, lỡ nói sai câu nào bị đuổi việc thì đúng là xui xẻo tận mạng.

Cô còn chưa kịp xoay người, ánh mắt người kia đã quét về phía cô. Tang Vãn lúng túng đến mức chỉ muốn độn thổ.

Thương Dục Hoành nhìn cô chằm chằm trong chốc lát rồi nhấc chân, từng bước một tiến về phía cô.

“Khi nãy... cảm ơn.” Khi khoảng cách giữa hai người rút ngắn, Tang Vãn nhẹ giọng nói ra hai chữ.

Dù vừa nãy anh vẫn mỉa mai cô, nhưng nếu không có anh ra mặt, e là cô vẫn còn bị ép hát tiếp.

Lông mày Thương Dục Hoành khẽ chau lại, dừng bước: “Cảm ơn cái gì?”

“Cảm ơn vì đã giúp tôi gỡ rối.” Tang Vãn đúng thật là chẳng biết nói gì, miễn cưỡng tìm lời lấp l**m. Cô vẫn chưa quen miệng gọi anh là tổng giám đốc Thương. Dù sao trước đây vẫn gọi là “chú”, tuy rằng hai người cũng chẳng thân thiết gì.

Ánh mắt sâu thẳm của Thương Dục Hoành khẽ nheo lại, sau đó môi cong lên một nụ cười nhạt: “Tôi chỉ nói thật lòng thôi, không cần cô phải cảm kích.”

Tang Vãn im lặng, suýt chút nữa thì lật trắng mắt ngay trước mặt anh, may mà còn kìm được.

Thấy cô không nói gì cũng không có ý định rời đi, Thương Dục Hoành nhấc chân định bước tiếp.

Nào ngờ, phía sau lại vang lên một giọng nói rụt rè: “Tổng… tổng giám đốc Thương… nếu tôi vượt qua được kỳ đánh giá thực tập, có phải cũng sẽ được giữ lại làm chính thức như những thực tập sinh khác không ạ?”

Một tay Thương Dục Hoành đút túi quần, quay đầu lại, ánh mắt lướt qua người con gái đang run rẩy nhưng vẫn cố chấp đứng vững trước mặt mình: “Chuyện đánh giá thì hỏi phòng nhân sự.”

Đôi môi Tang Vãn mím chặt, trong mắt ánh lên một tia hy vọng sáng rực: “Cảm ơn tổng giám đốc Thương. Còn về chuyện trước đây… mong anh rộng lượng bỏ qua. Tôi biết rõ, người làm chuyện đó không phải anh, tất cả đều là do chị họ tôi…”

“Cô bị bệnh à?” Chưa đợi cô nói hết câu, Thương Dục Hoành đã cau mày, khó chịu cắt ngang.

Tang Vãn sững người, đầu óc ong ong cả lên. Cô chỉ muốn xin lỗi vì lúc còn nhỏ không hiểu chuyện, vậy cũng sai sao?

“Tôi không bị bệnh…”

Đôi mắt trong veo không vướng bụi trần của cô nhìn chằm chằm người đàn ông bỗng dưng nổi giận trước mặt, ánh mắt vô cùng chân thành.

Thương Dục Hoành ném đầu lọc thuốc vào thùng rác, cằm siết chặt rồi kéo môi nói: “Cô lo mà nghĩ xem làm sao vượt qua kỳ thử việc thì hơn.”

Tang Vãn cắn môi, nghiêng đầu nhìn theo bóng lưng thẳng tắp của anh, khóe môi cô lại khẽ cong lên.

Cho đến khi có người vỗ nhẹ lên vai cô, Tang Vãn mới sực tỉnh lại.

“Nhìn gì đấy?” Giọng Lê Hàm vẫn mang theo ý cười, hoàn toàn khác với người vừa bắt cô hát trước mặt mọi người lúc nãy.

“Không… không có gì.” Tang Vãn đưa tay lên trán, cúi đầu che đi vẻ thất thần vừa rồi.

Lê Hàm gật đầu, không hỏi thêm gì, chỉ nói: “Tâm sự chút nhé?”

Tang Vãn hơi nghi hoặc nhưng vẫn đi theo cô vào một phòng bao trống.

Vừa khép cửa, sắc mặt Lê Hàm lập tức nghiêm lại: “Tiểu Vãn, làm khó em rồi. Chị làm thế chỉ muốn để em gây được ấn tượng sâu sắc với tổng giám đốc Thương. Em không trách chị đấy chứ?”

Nói xong, cô đặt hai tay lên vai Tang Vãn, trong bóng tối chỉ nghe thấy một tiếng thở dài sâu kín.

“Chị Hàm nói gì vậy…” Tang Vãn dè dặt hỏi.

“Chị biết Tang Cảnh Tư là cha em. Sinh thời ông ấy là người chính trực, chị từng nhiều lần hợp tác cùng ông, chị cũng không tin ông ấy giống như lời đồn bên ngoài.” Giọng Lê Hàm rất nhẹ: “Tổng giám đốc Thương là người làm việc ở Mỹ Ích lâu nhất, những chuyện liên quan đến cha em, anh ấy biết không ít.”

Nghe vậy, cả người Tang Vãn chết lặng, đứng im như tượng, hoàn toàn không biết phải làm gì.

“Tiểu Vãn, em từ bỏ cơ hội du học là vì muốn điều tra chân tướng về cái chết của cha em đúng không?” Cảm nhận được cô đang run rẩy, Lê Hàm đưa tay vỗ nhẹ lưng cô: “Sau này có gì không hiểu trong công việc cứ đến hỏi chị. Nhưng nhớ kỹ, trong công ty, đừng để ai biết chúng ta thân thiết.”

Một lúc lâu sau Tang Vãn mới phản ứng lại đôi chút: “Vậy… vậy em nên làm gì?”

Tiệc tụ họp kết thúc cũng đã gần mười giờ tối. Sau khi chào tạm biệt nhau ở cửa, mọi người ai về nhà nấy bằng phương tiện riêng.

Sài Thanh Oánh được bạn trai đến đón, Tang Vãn không muốn làm kỳ đà cản mũi nên từ chối lời đề nghị của cô.

Đang buồn phiền không biết về thế nào thì một chiếc Cayenne màu đen từ từ đỗ sát lề đường. Lê Hàm nhận ra người lái xe, liền nở nụ cười chuyên nghiệp tiến lại gần.

Cô gõ nhẹ lên cửa kính xe: “Tổng giám đốc Thương, muộn thế này rồi mà để Tiểu Vãn đi taxi thì không an toàn lắm, không biết anh có thể tiện đường đưa con bé một đoạn không?”

Người đàn ông trong xe hạ cửa kính xuống, ánh mắt dừng lại trên cô gái đang cúi đầu bên lề đường, trông vô cùng tủi thân. Thương Dục Hoành mở khóa: “Cô ở đâu?”

“Khu dân cư Long Nam.” Tang Vãn hồn vía lên mây, lơ đãng nói ra một địa chỉ.

Khu đó nằm ở ngoại thành, từ đây qua đó ít nhất phải mất một tiếng rưỡi, chưa tính kẹt xe đèn đỏ.

“Tính theo giá thị trường, chạy đồng hồ.” Thương Dục Hoành lạnh nhạt nói.

Nụ cười trên mặt Lê Hàm cứng lại, quay đầu nhìn Tang Vãn, bỗng dưng không biết nên nói gì nữa.

“Cảm ơn anh, không dám làm phiền.” Tang Vãn cúi người, kéo quai túi xách rồi quay người đi thẳng về phía trạm tàu điện.

Vừa đi, cô vừa đá mấy hòn sỏi ven đường, trong lòng không ngừng chửi thầm Thương Dục Hoành.

Cô chưa từng gặp ai vô duyên đến vậy. Nếu không muốn giúp thì có thể nói: “Xin lỗi, không tiện đường” có phải đỡ làm mất mặt nhau không?

Tang Vãn về đến nhà đúng mười hai giờ đêm. Sau một ngày mệt nhoài, cô chỉ muốn tắm cái rồi đi ngủ. Nhưng vừa bước đến cửa, cô đã thấy cánh cửa phòng mình mở toang, đồ đạc bên trong bị ném hết ra ngoài.

Cô tưởng là bị trộm, tim lập tức lạnh toát. Cô đứng chần chừ ở cửa, định gọi cho Sài Thanh Oánh.

“Cô là người thuê phòng này à?” Bỗng có một người đàn ông xăm trổ bước ra từ trong phòng.

Hắn cao lớn, mặc áo ba lỗ đen, bên má còn có một vết sẹo dữ tợn.

“Vâng…” Giọng Tang Vãn nhỏ như muỗi kêu, nước mắt không kìm được rơi lã chã lên cánh tay.

“Tại sao không nộp tiền thuê nhà?!” Hắn gầm lên giận dữ.

Tang Vãn bị ép lui vào góc tường, sợ hãi ôm chặt lấy mình: “Tôi đã trả rồi, tôi vẫn trả đều đặn vào ngày mồng một hàng tháng…”

“Tôi có… tôi có bằng chứng, tôi sẽ cho anh xem…”

Cô hiểu, lúc này nước mắt chẳng có tác dụng gì, chỉ có thể bình tĩnh đưa ra chứng cứ chứng minh mình đã nộp tiền mới là cách giải quyết.

Thế nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi, cô đưa tay lau sạch những giọt nước mắt che khuất tầm nhìn rồi lục túi lấy điện thoại.
 
Nuông Chiều - Tiểu Nan Qua
Chương 6: Không ở được thì cút!


“Tôi đã chuyển tiền thuê nhà cho anh rồi, đây là bằng chứng chuyển khoản.”

Tang Vãn mở trang trò chuyện, giơ cao điện thoại cho gã đàn ông xăm trổ xem.

Lúc này trong lòng cô vẫn còn hoang mang. Cô nhớ rõ chủ nhà trước kia luôn mặc đồ công sở, thái độ cũng vô cùng hòa nhã.

“Tôi nói không nhận được là không nhận được!” Gã xăm trổ vung tay mạnh, hất văng điện thoại khỏi tay cô.

Màn hình điện thoại vỡ nát, Tang Vãn sợ đến mức không dám thở mạnh, càng không dám cúi người nhặt lại.

“Chẳng lẽ... có hiểu lầm gì sao?” Giọng cô nhỏ như muỗi, môi mím chặt.

Nghe vậy, gã nhíu mày, lôi điện thoại ra mở Wechat: “Xưa nay tôi không nói dối. Tôi đã bảo không nhận được là không nhận được! Nhanh chóng bù tiền thuê nhà rồi cút cho tôi!” Gã trừng mắt nhìn cô, giọng gay gắt.

Tang Vãn ngẩng đầu thở dài: “Tôi sẽ báo cảnh sát.”

Gã xăm trổ nghe vậy thì càng nổi điên, bất ngờ vươn tay bóp cổ cô thật chặt: “Đừng tưởng báo cảnh sát thì cô đúng! Hôm nay cho dù có là cha cô đến, cô cũng phải trả đủ tiền nhà cho tôi!”

Tang Vãn run rẩy đưa tay đập vào cánh tay hắn: “Anh... thả tôi ra…”

Nửa tiếng sau, cảnh sát tới. Sau khi điều tra mới phát hiện ra rằng người mà Tang Vãn chuyển tiền thuê nhà chính là một kẻ giả danh làm chủ nhà - một tên lừa đảo. Hắn đã ôm tiền bỏ trốn.

Còn gã xăm trổ trước mặt cô mới là chủ nhà thật sự. Tang Vãn đứng lặng người, không nói nên lời.

Hóa ra gã cũng bị ép đến bước đường cùng. Con gái mắc bệnh bạch cầu, gã từng trông cậy vào tiền thuê nhà để chữa trị, nào ngờ lại bị kẻ xấu lừa sạch.

Cảnh sát cũng đã phê bình, giáo dục gã, xem như tạm thời giải quyết xong vụ việc nhưng Tang Vãn không thể tiếp tục ở lại căn nhà ấy nữa.

Cô kéo vali lang thang trên phố, nhìn ngắm thành phố về đêm, bỗng cảm thấy bản thân thật nực cười.

Như một hồn ma lạc lối, cô cứ bước đi vô định, đến khi phát hiện mình đã đi đến đầu một con hẻm tối. Bất ngờ từ phía sau, một bóng đen lao tới, hành động nhanh như chớp, cướp mất chiếc túi cô mang theo bên người. Đến khi Tang Vãn kịp phản ứng thì tên kia đã biến mất.

Cô vội bỏ lại vali, chạy theo. Trong hẻm tối đen như mực, với khả năng định hướng kém, cô nhanh chóng mất dấu. Khi ra khỏi hẻm, đã chẳng còn thấy ai.

Nhưng cô không cam tâm, cô tiếp tục đuổi theo. Trong túi là tất cả giấy tờ và điện thoại, cô nhất định phải lấy lại.

“Bíp bíp!”

Tiếng còi xe đột ngột kéo cô khỏi cơn mê. Còn chưa kịp phản ứng, cả người cô đã va mạnh vào chiếc Cayenne màu đen đang lao đến.

Trong xe, Thương Dục Hoành nhíu mày, lập tức xuống xe: “Cô tìm chết à?”

Giọng anh lạnh lùng, ngước nhìn đèn tín hiệu, Thương Dục Hoành quyết định phải làm rõ với người này.

Tang Vãn nằm nghiêng trên mặt đường nhựa, nhăn mặt vì đau, nước mắt lăn dài.

Từ góc này, Thương Dục Hoành không nhìn rõ mặt cô, anh cứ tưởng gặp phải kẻ giả vờ bị thương để lừa đảo. Anh nổi hứng, rút bao thuốc ra, châm lửa.

Khói thuốc lượn lờ, anh nhàn nhã rít một hơi, định chờ xem cô sẽ “diễn” thế nào.

Tang Vãn ban đầu đúng là bị dọa sợ nhưng giờ đã tỉnh táo hơn, cô chậm rãi chống tay ngồi dậy.

Khi ánh mắt cô chạm vào đôi mắt sâu thẳm kia, trong lòng bỗng dâng lên một cơn sợ hãi “Thương... Thương tổng…”

Thương Dục Hoành nhìn xuống cô, ánh mắt lạnh lùng: “Sao, không giả chết nữa à?”

Tang Vãn liếc nhìn chiếc Cayenne bên cạnh, mím môi nói khẽ: “Anh đâm vào tôi, sao lại có thái độ như thế?”

Cô chỉ lẩm bẩm, nhưng lại bị người đối diện nghe thấy. Anh cong môi cười nhạt, đầy châm chọc: “Cô vượt đèn đỏ còn đòi lý lẽ sao?”

Tang Vãn nghẹn lời, cô vừa định giơ tay thì chỗ khuỷu tay liền nhói lên. Cúi xuống nhìn, cô mới phát hiện da bị trầy xước.

“Xin lỗi.” Vừa nói xong, nước mắt lại lăn dài: “Thương tổng, có thể... nể tình trước kia quen biết, đưa tôi đến khách sạn được không?”

Thương Dục Hoành cau mày quan sát cô, không thấy vẻ gì gian trá, bật cười lạnh: “Sao, muốn ngủ với tôi à? Hay muốn tôi mở cửa sau cho cô?”

Câu nói vừa dứt, mặt Tang Vãn đỏ bừng. Cô phát hiện Thương Dục Hoành không chỉ mặt dày mà còn quá tự luyến.

“Thương tổng, anh nghĩ nhiều rồi. Tôi bị cướp sạch giấy tờ và điện thoại, lại bị anh đâm, chỉ là tôi không muốn đêm nay phải ngủ ngoài đường thôi.” Dù rất muốn lườm anh, cô vẫn cố giữ thái độ lịch sự.

Nghe vậy, Thương Dục Hoành nửa ngồi xuống nhìn cô chăm chú: “Đính chính lại, là cô đâm xe thất bại.”

Khoảng cách gần, Tang Vãn dường như ngửi thấy mùi rượu nhè nhẹ, cô khẽ cau mày. Lúc anh đứng dậy, cô bất ngờ ôm chặt lấy chân anh: “Nếu anh không đồng ý, tôi sẽ báo cảnh sát anh say rượu lái xe.”

Thương Dục Hoành khựng lại một giây, khuôn mặt tuấn tú thoáng cứng ngắc: “Lên xe.”

Tang Vãn mím môi, vẫn chưa buông tay: “Tôi còn chưa lấy vali…”

“Phiền phức.” Anh lạnh lùng lườm cô.

Suốt dọc đường, cả hai không ai lên tiếng. Tang Vãn nhiều lần liếc sang người lái, định nói rồi lại thôi.

Thương Dục Hoành mặt không cảm xúc, chăm chú lái xe, cũng chẳng hỏi cô muốn đến khách sạn nào hay địa chỉ ở đâu.

Nhìn xe càng chạy càng xa trung tâm, lòng Tang Vãn bắt đầu dấy lên bất an. Cô siết chặt đai an toàn nhưng không dám mở lời.

Rồi chiếc Cayenne rẽ vào một trang viên rộng lớn. Cảm giác bất an trong cô dần tan đi nhưng sự nghi ngờ lại trỗi dậy.

Xe dừng lại, Thương Dục Hoành tháo dây an toàn, mở cửa bước xuống.

Tang Vãn lập tức nói: “Thương tổng, tôi chỉ nhờ anh đưa đến khách sạn thôi, nơi này xa hoa quá rồi…”

Không ngờ Thương Dục Hoành chẳng buồn đáp lại. Đến khi anh đóng cửa xe, cô mới vội vàng chạy theo.

Trang viên rộng lớn nhưng có vẻ chỉ mình anh sống ở đây. Tang Vãn nheo mắt quan sát khung cảnh xung quanh.

Đang lo không biết ngủ đâu, Thương Dục Hoành dừng bước, quay đầu liếc cô một cái: “Cái ghế sofa đó để cho cô.”

Cô dường như hiểu ra, gương mặt thoáng ngỡ ngàng rồi gật đầu thật mạnh: “Cảm ơn Thương tổng.”

Anh bước lên cầu thang xoắn chuẩn bị lên lầu nghỉ ngơi. Sau lưng vang lên giọng nói nhẹ nhàng: “Thương tổng, uống rượu rồi lái xe là không được đâu. May mà hôm nay anh gặp tôi, chứ gặp người khác thì chưa chắc đã yên ổn thế này.”

“Không muốn ở thì cút.”

Giọng anh lạnh đi vài phần, rõ ràng chẳng muốn nói nhiều, cũng chẳng có ý định giải thích.

“...Dạ.” Tang Vãn khẽ cười, chờ anh lên lầu rồi mới bắt đầu dọn dẹp chỗ ngủ tạm.

Vài phút sau, Thương Dục Hoành lại bước xuống, đứng cách cô vài mét, ném tới một hộp thuốc: “Đừng có chết ở đây.”
 
Nuông Chiều - Tiểu Nan Qua
Chương 7: Phá hỏng nhà bếp


Hộp thuốc rơi “bộp” xuống chân Tang Vãn, mọi thứ bên trong văng tung toé khắp sàn. Cô vội cúi người nhặt từng món một, không quên nói lời cảm ơn: “Cảm ơn anh.”

Thương Dục Hoành không nói thêm gì, một tay đút sâu vào túi áo ngủ. Mái tóc vốn được chải chuốt gọn gàng giờ rũ xuống trước trán, giảm đi vài phần sắc bén, thay vào đó là chút lười biếng, phóng khoáng.

Bộ đồ ở nhà màu trầm khiến toàn thân anh trở nên dịu dàng hơn một chút, chỉ là vẻ mặt vẫn căng thẳng, lạnh lùng.

Sau khi xử lý đơn giản vết thương nơi khuỷu tay, Tang Vãn cắn môi, ngập ngừng ngẩng đầu nhìn người đàn ông vẫn chưa rời đi, lên tiếng hỏi tiếp: “Anh có thể cho tôi mượn điện thoại được không?”

“Làm gì?” Thương Dục Hoành liếc cô một cái, giọng điệu có phần mất kiên nhẫn.

Cô mặt dày ở nhờ nhà anh, còn bắt anh chăm sóc, giờ lại tiếp tục đòi hỏi, cô nghĩ anh là loại dễ tính thật sao?

“Tôi muốn báo cảnh sát, tôi...”

Cô còn chưa nói hết, một tiếng cười trầm đục đã bật ra từ lồng ngực anh. Khóe môi anh nhếch lên đầy lạnh lẽo: “Qua cầu rút ván sao?”

Biết là bị hiểu lầm, Tang Vãn vội vàng giải thích: “Không không, không phải vậy. Tôi muốn báo cảnh sát bắt tên trộm đó. Giấy tờ và điện thoại của tôi đều bị mất, giờ tôi chẳng khác gì đang tr*n tr**ng giữa xã hội cả.”

Cô lặng lẽ nhìn người đàn ông tuấn tú trước mắt, bỗng dưng thấy tủi thân: “Tôi đã thảm lắm rồi, sao dám đắc tội với anh... Anh thực sự hiểu lầm tôi rồi...”

Nói đến đây, giọng cô nhỏ dần, cuối cùng không còn nghe rõ nữa. Nước mắt cô như từng chuỗi ngọc bị đứt dây, lặng lẽ lăn dài trên cánh tay cô.

Tang Vãn cảm thấy hôm nay mình quá đỗi thảm hại, nếu không phải đường cùng thì cô cũng đâu muốn bám víu ở đây mãi thế này.

“Tuỳ cô.”

Thương Dục Hoành khẽ gật cằm về phía bàn trà, nói xong thì quay người lên lầu, chẳng buồn ngoái lại.

Đợi phòng khách trở lại yên tĩnh, Tang Vãn mới nhấc điện thoại bàn gọi cảnh sát. Vì đã khuya cộng thêm việc cô đang ở vùng ngoại ô, cảnh sát hẹn sáng hôm sau đến đồn làm biên bản.



Sáng hôm sau

Tang Vãn dậy rất sớm, có lẽ vì không quen giường, cả đêm cô hầu như không chợp mắt. Cô cố gắng cầm cự tới sáng rồi liền thu dọn và bước vào nhà bếp.

Để cảm ơn Thương Dục Hoành đã cho mình trú nhờ một đêm, cô quyết định làm bữa sáng cho anh.

Mở tủ lạnh ra, nguyên liệu thì đầy đủ, chỉ là cô không biết nên nấu gì.

“Chiên trứng vậy.” Tang Vãn lẩm bẩm, buộc tạp dề, bắt đầu lúng túng chuẩn bị.

Cô bật bếp gas, đổ chút dầu vào chảo, sau đó lóng ngóng đập trứng. Khi dầu trong chảo bắt đầu bắn lên, cô liền đổ toàn bộ trứng đã đánh vào.

Ngọn lửa bên bếp mỗi lúc một lớn, Tang Vãn hoảng hốt hét lên một tiếng rồi vội múc một chậu nước lạnh đổ thẳng vào chảo.

“Bùm” một tiếng nổ vang lên. Ngay giây sau, ngọn lửa hừng hực bốc lên từ căn bếp. Tang Vãn bịt miệng mũi, liều mạng chạy ra khỏi nhà bếp.

Vừa vào đến phòng khách, cô đã va ngay vào một lồng ngực rắn chắc. Ngẩng đầu lên, cô chạm phải ánh mắt lạnh như băng của người trước mặt.

“Cô đang làm gì vậy?” Giọng Thương Dục Hoành trầm khàn như cơn bão sắp nổi.

Tang Vãn lúng túng ho một tiếng, quay đầu nhìn nhà bếp cháy đen phía sau rồi ngại ngùng cúi đầu: “Tôi muốn cảm ơn vì anh đã cho tôi ở nhờ tối qua... nên định nấu cho anh bữa sáng.”

Thương Dục Hoành bước nhanh đến nhà bếp, bật hệ thống chữa cháy khẩn cấp. Lửa tạm thời được dập tắt, nhưng nhìn cảnh hoang tàn trong bếp, sắc mặt anh hoàn toàn tối sầm lại.

“Cô biết nấu ăn không?” Dù lửa giận đang bốc lên, anh vẫn cố giữ giọng bình tĩnh.

Tang Vãn lắc đầu rồi lại gật gật. Hành động đó khiến anh không hiểu nổi, đành hạ thấp giọng, lặp lại câu hỏi: “Nói cho rõ!”

“Biết một chút.”

Thương Dục Hoành khép mắt lại, đứng trước cửa bếp, ánh mắt lạnh buốt như sương.

“Xin lỗi, tôi không cố ý... tôi thật lòng chỉ muốn trả ơn thôi.” Tang Vãn không dám nhìn vào mắt anh, cúi đầu giải thích.

Thương Dục Hoành bật cười trong tức giận, hé mắt nhìn cô: “Tôi nghi cô đang trả thù tôi thì đúng hơn.”

Dứt lời, anh sải bước đến bên ghế sofa, cầm điện thoại bàn lên gọi cảnh sát.

Tang Vãn đứng cách đó không xa, dù không nghe rõ từng chữ nhưng cũng đoán ra được, lòng cô bỗng chốc căng như dây đàn.

“Anh... anh gọi lính cứu hỏa ạ?” Đợi đến khi thấy anh dập máy, cô mới dè dặt hỏi.

Đôi mắt Thương Dục Hoành lạnh lùng quét sang: “Không.”

“Vậy là...?” Tang Vãn cẩn thận hỏi tiếp, trong lòng đầy áy náy, chỉ mong giúp được gì đó.

“Báo cảnh sát bắt cô.” Giọng anh thản nhiên, không nghe ra chút đùa giỡn nào.

Tang Vãn siết chặt vạt áo, định biện minh. Nhưng khi vừa bước đến gần, ánh mắt lạnh băng kia liền quét tới khiến cô sợ đến mức không dám tiến thêm nửa bước.

“Tối qua anh uống rượu lái xe đấy nhé. Cảnh sát đến là bắt luôn cả anh.” Đã bị báo cảnh sát, Tang Vãn dứt khoát vỡ lở, ăn thua đủ.

Thương Dục Hoành cười lạnh, cau mày sâu hơn: “Cô có bằng chứng không?”

Tang Vãn nghẹn họng, cắn môi không dám nói thêm lời nào. Cả hai im lặng chờ đợi nhưng mãi chẳng thấy ai đến.

Tang Vãn liên tục liếc nhìn đồng hồ treo tường: “Cảnh sát còn bao lâu mới đến nhỉ?” Cô đẩy nhẹ gọng kính màu trà, rón rén tiến lại gần anh.

Thương Dục Hoành ngồi tựa vào ghế sofa, hai chân bắt chéo, cầm tạp chí nhàn nhã lật xem: “Muốn bỏ trốn à?”

“Không dám, chỉ là tôi còn vài việc phải xử lý. Tôi có thể đi trước không...”

Cô cũng ngồi xuống ghế, vô thức rút ngắn khoảng cách giữa hai người nhưng vẫn giữ một khoảng cách an toàn. Dù sao Thương Dục Hoành là người khó đoán, sớm nắng chiều mưa.

“Không được.”

Anh lạnh lùng ngắt lời, cổ áo sơ mi trắng hơi mở, theo động tác nghiêng người mà để lộ xương quai xanh tinh xảo, lập tức thu hút ánh nhìn của Tang Vãn.

Khoảng cách giữa hai người chỉ còn bằng một người ngồi, ánh mắt cô vô thức hạ xuống, liền thấy đôi chân dài thẳng tắp bọc trong quần tây đen kia. Bất giác, một suy nghĩ “b**n th**” dấy lên trong đầu cô: Người đàn ông như thế này, nếu yêu ai, chắc cũng sẽ yêu khác người thường.

Tang Vãn vội lắc đầu, cố xua đi suy nghĩ xấu xa ấy, ngẩng đầu nhìn lên đồng hồ. Hôm qua cô hẹn cảnh sát đến lúc 9 giờ, bây giờ đã 8:40 rồi.

“Tôi muốn đi vệ sinh một chút.” Đôi mắt giấu sau gọng kính khẽ ánh lên ý cười.

Thương Dục Hoành chẳng buồn đáp lại, vẫn cắm cúi lật tạp chí.

Ra khỏi nhà vệ sinh, Tang Vãn lặng lẽ vòng ra vườn sau, leo qua bức tường cao, đây tuyệt đối là lần đầu tiên trong đời cô leo tường trốn.

Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ, chỉ là vừa ra khỏi biệt thự, cô lại lúng túng. Tứ phía hoang vắng, đừng nói taxi, ngay cả một bóng người cũng chẳng thấy đâu.

Bỗng một chiếc Audi trắng từ xa chạy chậm lại. Mắt Tang Vãn sáng rỡ, vội vẫy tay chặn xe. Tài xế cũng dừng lại theo ý cô.

“Chào anh, có thể cho tôi quá giang một đoạn được không ạ?” Giọng cô nhẹ nhàng dịu dàng như một chú thỏ nhỏ đáng yêu.

Cửa sổ ghế lái từ từ hạ xuống, đôi mắt sâu thẳm đen láy của người đàn ông chạm phải sự vui mừng lấp lánh trong ánh mắt cô.
 
Nuông Chiều - Tiểu Nan Qua
Chương 8: Mượn tiền


Tang Vãn hơi cúi thấp người, khi ánh mắt chạm phải anh thì nụ cười nơi khóe môi cũng khựng lại: “Thương… Thương tổng, trùng hợp quá.”

Người đàn ông ngồi ghế lái chính gương mặt lạnh lùng, không nói một lời, đường nét sắc bén bên mặt bị nhuộm một tầng hờ hững mơ hồ khiến Tang Vãn bất giác rùng mình một cái.

Thấy Thương Dục Hoành chẳng đoái hoài gì đến mình, Tang Vãn lúng túng đứng tại chỗ, không biết nên làm gì.

Giây tiếp theo, chỉ nghe “tít” một tiếng, cửa xe mở khóa. Dù có ngốc đến đâu thì Tang Vãn cũng hiểu được ý của người này.

Cô rề rà mở cửa ghế phụ ngồi vào, trên mặt còn gắng gượng nở một nụ cười lễ phép: “Thương tổng biết chỗ này khó bắt xe nên đặc biệt đến đón tôi sao?”

Cô đưa tay thắt dây an toàn, trong lúc vô tình liếc nhìn Thương Dục Hoành. Đôi mắt sâu thẳm của anh như bị băng giá phủ kín khiến Tang Vãn sợ đến nỗi mím chặt môi, không dám nói thêm câu nào.

Chiếc Audi trắng chạy êm ru. Tang Vãn thỉnh thoảng lại liếc nhìn người đang lái xe, cuối cùng không nhịn được mà lên tiếng hỏi: “Thương tổng, chúng ta đi đâu vậy ạ?”

“Đồn cảnh sát.”

Đèn đỏ nơi ngã tư, Thương Dục Hoành đạp phanh, tiện tay đeo kính râm, ánh nắng nghiêng nghiêng rọi vào trong xe. Tang Vãn quay đầu định giải thích gì đó nhưng ánh mắt lại lỡ dừng ở yết hầu quyến rũ kia.

Cô nuốt nước bọt, vội vàng dời ánh nhìn: “Chi phí sửa bếp ở nhà anh, anh gửi tôi, tôi sẽ đền bù.”

Nói xong, Tang Vãn cúi đầu định lục ví tiền trong túi, mới phát hiện mình hiện tại chẳng có một xu dính túi.

“Dùng cái đồng lương ít ỏi của cô sao?”

Đèn xanh bật, Thương Dục Hoành liếc nhìn cô một cái, mày khẽ nhíu lại.

Tang Vãn nghẹn họng. Lương ít thì sao chứ, ít nhất cũng là do cô tự mình làm ra…

Không ai nói thêm gì nữa, cho đến khi chiếc Audi trắng chạy vào sân đồn công an thành phố Giang Minh. Thương Dục Hoành dừng xe nhưng không có ý định xuống xe, Tang Vãn đương nhiên cũng không dám tự tiện hành động.

Hai người cứ giằng co như thế, một lúc lâu sau, Thương Dục Hoành khinh miệt liếc sang ghế phụ: “Sao? Còn định bám luôn trên xe tôi à?”

Đột nhiên, đôi mắt Tang Vãn sáng rực lên, hàng mi khẽ chớp, cuối cùng cũng không nói gì, tranh thủ lúc anh chưa đổi ý thì nhanh chóng xuống xe.

Giấy tờ cá nhân và các loại chứng nhận khác cô đều làm thủ tục gấp nhưng vẫn cần thời gian chờ, vì vậy đành phải về nhà đợi.

Ra khỏi đồn công an, Tang Vãn lén lút nhìn về hướng lúc nãy đến, phát hiện đối phương đã đi mất từ lâu.

“Xem ra cũng không đến mức quá vô tình.” Cô đứng thẳng dậy, nghiêng đầu lẩm bẩm.

Hôm nay là cuối tuần, Tang Vãn lại đến trung tâm thương mại mua một chiếc điện thoại mới, thay sim mới. Việc đầu tiên sau khi ra khỏi trung tâm là gọi điện cho mẹ.

Nhạc chờ vang lên rất lâu, đến lúc sắp tắt máy thì đầu dây bên kia mới bắt máy.

“Mẹ ơi, con đổi sim mới rồi, số cũ con không dùng nữa.” Giọng Tang Vãn mềm mại, nói chuyện mà tay còn mân mê vạt áo.

“Sao lại đột ngột đổi sim vậy con?” Giọng người phụ nữ bên kia cũng dịu dàng không kém.

Tang Vãn không dám kể những chuyện mình vừa trải qua, chỉ có thể bịa chuyện cho qua. Sau một hồi hỏi han, mẹ cô nói rằng bác cả đã về Giang Minh, bảo cô mang ít đồ đến nhà thăm hỏi.

Cúp máy, cô lại quay vào trung tâm thương mại chọn vài hộp quà đơn giản, đang định thanh toán thì đuôi mắt bất chợt bắt được một bóng hình quen thuộc.

“Cái này chắc bác gái sẽ thích.” Cô gái dán sát bên cạnh Thương Dục Hoành dịu dàng nói.

Cô ta cầm hộp quà yến sào lên xem kỹ ngày sản xuất và thành phần, nụ cười dần nở rộ.

Thương Dục Hoành khẽ gật đầu, ánh mắt cũng dừng lại theo hướng cô ta nhìn:

“Nghe em vậy.”

Anh mặc một chiếc áo thun trắng đơn giản phối với quần jean, hoàn toàn khác với hình ảnh trong công ty, còn cô gái bên cạnh thì mặc cực kỳ mát mẻ.

Chiếc váy lụa màu đỏ rượu ôm sát cơ thể quyến rũ, mái tóc xoăn sóng màu hạt dẻ buông lơi hai bên vai, hai người đứng cạnh nhau rất xứng đôi.

Tang Vãn hơi nhướng mày, tâm trạng hóng chuyện dâng cao, thậm chí còn lén dùng điện thoại chụp một tấm ảnh hai người họ.

“Tổng cộng là năm trăm tệ, xin hỏi thanh toán bằng cách nào ạ?”

Nhân viên thu ngân nhìn Tang Vãn vẫn đang cười cười, không nhịn được phải nhắc. Giọng không lớn nhưng lại lọt vào tai Thương Dục Hoành.

Ánh mắt anh nghiêng sang, không hề có chút ấm áp khiến Tang Vãn như làm chuyện xấu, cô theo phản xạ né tránh.

“Tôi… tôi dùng WeChat.” Cô đưa tay vén nhẹ phần mái trước trán, vẻ mặt hoảng hốt.

Vừa mở Wechat mới phát hiện tài khoản mới lập hoàn toàn chưa có tiền, tiền mua điện thoại lúc nãy là do Sài Thanh Oánh đưa, mà giờ thì không biết cô ấy đi đâu.

“Rốt cuộc có trả hay không đây?”

“Phía trước có thể nhanh chút không? Chúng tôi đang vội.”

Hàng người xếp dài phía sau bắt đầu xì xào bất mãn.

Mặt Tang Vãn đỏ bừng đến tận tai, cô đành phải gọi điện cho Sài Thanh Oánh nhưng chỉ nhận được thông báo không bắt máy…

Nhân viên thu ngân ái ngại, nói nhỏ: “Cô ơi, hay là cô qua bên cạnh chờ chút nhé?”

Tang Vãn cắn môi, chỉ muốn tìm cái lỗ nào đó chui xuống. Lúc đưa điện thoại khỏi tai thì vô tình chạm nhẹ, màn hình trượt sang album ảnh.

Hiện lên là tấm ảnh bảng tên nhân viên Tang Vãn ở công ty Mỹ Ích, ánh mắt thu ngân thoáng lóe sáng: “Cô cũng làm ở Mỹ Ích à? Chị tôi cũng làm ở đó.”

“À… hiện giờ tôi mới chỉ là…”

“Thẻ ngân hàng.”

Đột nhiên, một giọng trầm lạnh vang lên từ phía sau, ngón tay thon dài như ngọc của Thương Dục Hoành kẹp lấy một chiếc thẻ.

Tang Vãn quay đầu lại, vừa hay chạm vào đôi mắt anh - không chút gợn sóng. Lời cảm ơn đến miệng lại bị nuốt xuống.

Nhân viên thu ngân hiểu ý, vội vàng nhận lấy: “Vâng, xin chờ một chút.”

Ra khỏi trung tâm thương mại, Tang Vãn giống như một cái đuôi nhỏ, lặng lẽ đi theo phía sau Thương Dục Hoành và cô gái kia, cúi đầu không nói một lời.

Cô vất vả ôm mấy hộp quà to bước vào thang máy, Hàn Thanh Đại mấy lần quay đầu nhìn lại chỉ để xác định xem cô có theo kịp không.

“Dục Hoành, anh giúp cô ấy một tay đi.”

Tang Vãn vừa bước một chân vào thang máy, toàn bộ quà trong tay bất ngờ rơi lả tả, Hàn Thanh Đại cuối cùng cũng mở miệng.

Ánh mắt Thương Dục Hoành vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng lần này anh lại nhanh chóng cúi người xuống nhặt giúp cô.

Tang Vãn cảm thấy, dường như Thương Dục Hoành đã giúp mình không ít lần rồi… trong khi cô lại là người làm nổ bếp nhà anh.

“Thương tổng, hôm nay số tiền đó xem như là anh cho tôi mượn, sau này tôi sẽ trả cả tiền sửa bếp nữa.” Cô đứng sau lưng anh, nghiêm túc nói.

“Vốn dĩ là cho cô mượn mà.” Thương Dục Hoành xoay người lại, hàng mi hơi rũ nhẹ chớp mấy cái.

Tang Vãn nhất thời không hiểu, vô thức hỏi lại: “Vậy sao anh lại cho tôi mượn tiền?”

“Sợ cô ra ngoài làm mất mặt tôi.”

Cuối cùng Thương Dục Hoành cũng nở nụ cười, chỉ là nụ cười ấy rất nhạt, thoáng chốc liền tan vào hư không.
 
Nuông Chiều - Tiểu Nan Qua
Chương 9: Gu thẩm mỹ kém thật


“Vâng ạ.” Tang Vãn cúi đầu, đầu ngón tay nắm chặt quai túi quà.

Làm mất mặt Mỹ Ích chẳng phải cũng chính là làm mất mặt sếp sao?

Hàn Thanh Đại đứng bên cạnh thấy vậy liền bước đến, một tay khoác lên vai Tang Vãn, giọng nói dịu dàng nhẹ nhàng: “Dục Hoành không có ác ý đâu, em đừng để trong lòng.”

Ánh mắt Tang Vãn khẽ sững lại, đại khái đã đoán ra mối quan hệ giữa hai người. Cô chậm rãi lùi lại, nghiêng đầu nhìn Hàn Thanh Đại: “Vâng, em hiểu rồi ạ.”

Cô bước lên phía trước được vài bước, rồi như sực nhớ ra điều gì, lại chậm rãi quay người chạy trở về, ánh mắt trong veo lặng lẽ dừng lại trên hai người trai tài gái sắc phía sau: “Chị gái, chị thật xinh đẹp… chỉ là gu thẩm mỹ có hơi độc lạ.”

Nghe vậy, ánh mắt Thương Dục Hoành khẽ động, lành lạnh quét qua bóng lưng đang nhanh chóng bỏ chạy kia.

Tang Vãn nói xong liền chuồn mất. Cô cố ý vòng vo để mắng Thương Dục Hoành. Ai bảo anh độc miệng dữ vậy chứ.

Rời khỏi trung tâm thương mại, cô mượn Sài Thanh Oánh một khoản tiền rồi bắt taxi đến chỗ ở của bác cả.

Lúc sinh thời, cha Tang Vãn và bác cả vốn có quan hệ khá tốt, tuy chỉ là họ hàng xa nhưng từ nhỏ cô đã rất thích đến nhà bác cả chơi. Tiếc rằng sau khi cha qua đời, cô không còn mặt mũi nào để đến nữa. Nếu không phải vì cú điện thoại của mẹ, lần này cô cũng không dám đến.

Xe dừng trước một căn biệt thự riêng lẻ, Tang Vãn quét mã thanh toán rồi mở cửa bước xuống.

Hôm nay cô mặc một chiếc sơ mi màu vàng kem đơn giản, phối cùng váy trắng dài đến mắt cá chân, trông chẳng khác gì một nữ sinh đại học vừa được nghỉ hè trở về.

Cô bước đến trước cửa biệt thự, giơ tay gõ nhẹ hai cái liền có người giúp việc ra mở cửa.

Cô theo người giúp việc đi vào phòng khách. Bác gái Khâu Chiêu đang ngồi trên ghế sofa uống trà, ánh mắt liếc sang thấy có người bước vào, liền ngẩng đầu nhìn.

“Là Vãn Vãn à.” Khâu Chiêu mặc sườn xám trắng, tóc búi nửa đầu thanh nhã, toát lên vẻ đoan trang, quý phái.

Tang Vãn nhìn bà, trong lòng bất giác dâng lên một nỗi xót xa. Nếu cha cô không gặp chuyện thì mẹ cô hẳn cũng nên được sống như thế này…

Cô đặt đồ trên tay xuống thảm, ngoan ngoãn bước đến trước mặt Khâu Chiêu: “Cháu chào bác gái, lâu rồi không gặp ạ.”

Tang Vãn vừa nói vừa đẩy nhẹ gọng kính màu trà, giọng mềm mại như tơ.

Khâu Chiêu kéo cô ngồi xuống, trò chuyện vài câu thân tình, chợt như sực nhớ ra điều gì liền đứng bật dậy bước về phía bếp: “Má Trương, canh của tôi đã hầm xong chưa vậy?”

“Để cháu đi cho, bác gái.” Tang Vãn nhanh tay kéo bà lại, đè bà ngồi trở về ghế sofa.

Khâu Chiêu chỉ mỉm cười dịu dàng: “Vậy thì làm phiền Vãn Vãn rồi. Hôm nay nhà còn có khách đến, món canh đó phải đúng lửa đúng giờ mới ngon.”

“Bác cứ yên tâm ạ.” Tang Vãn nhẹ nhàng nhướng mày, ngũ quan trong trẻo phủ lên một tầng ý cười dịu dàng.

Vừa bước vào bếp chưa được bao lâu, ngoài cửa lại vang lên tiếng chuông. Cửa vừa mở ra, một bóng người cao lớn thẳng tắp đứng đó. Thương Dục Hoành với tay đút túi, khuôn mặt lạnh nhạt không cảm xúc.

Khâu Chiêu quay đầu nhìn lại, thấy dáng vẻ như ai thiếu nợ của anh, nụ cười trên mặt lập tức thu lại.

“Cái thằng nhóc này, cả ngày mặt mày như đưa đám là sao hả?” Khâu Chiêu không vui, buông lời mắng nhẹ.

Thương Dục Hoành bước dài vào phòng khách, thản nhiên ngồi xuống sofa: “Gọi con về có chuyện gì?”

“Không chuyện gì thì không được gọi về à? Dì hỏi con có chút lương tâm nào không? Dì không có con, muốn gặp con một lần mà cũng khó đến vậy sao?” Vừa nói đến đây, sắc mặt Khâu Chiêu trở nên u ám hơn hẳn.

Thương Dục Hoành lười biếng dựa vào lưng ghế, mí mắt khẽ cụp xuống, ánh mắt dừng lại nơi mấy hộp quà đặt trên thảm, khóe môi anh bất giác cong lên.

“Dì đang nói chuyện với con đấy, có nghe thấy không hả?” Khâu Chiêu bị phớt lờ, trong lòng khó chịu, giơ tay ra quơ mạnh vài cái trước mặt anh.

“Mấy hộp quà này ai gửi vậy ạ?” Thương Dục Hoành cười nhạt, dường như hỏi chơi một câu.

Ánh mắt Khâu Chiêu quét qua dáng người lười biếng dựa trên sofa kia, nâng chén trà nhấp một ngụm rồi cố tình khoe khoang: “Sao hả? Chẳng lẽ ngoài con ra thì không ai được tặng quà cho dì sao? Con nhìn xem, hộp quà này có phải so với mấy thứ con mua còn có tâm hơn nhiều không?”

“Gu thẩm mỹ kém thật.” Thương Dục Hoành cười nhếch môi, ánh mắt lười nhác pha chút kiêu ngạo.

Lúc này Khâu Chiêu thật sự không muốn đôi co nữa, chỉ đành xua tay đuổi anh ra sau vườn. Thương Dục Hoành đứng dậy, bước qua bếp thì bất giác nghiêng đầu nhìn vào, trong đôi mắt sâu thẳm bỗng lóe lên một bóng hình quen thuộc.

Ngón tay thon dài, trắng nõn của anh khẽ đẩy cánh cửa kính phòng bếp, lặng lẽ bước vào.

Tang Vãn lúc này vừa canh lửa hầm canh, vừa cúi đầu lần lượt kết bạn qua Wechat, hoàn toàn không để ý có người phía sau.

“Lại muốn làm nổ nhà bếp à?” Một giọng nói trầm lạnh vang lên từ phía sau, Tang Vãn giật bắn người, suýt nữa làm rơi điện thoại.

“Thương tổng? Anh cũng ở đây sao?” Tang Vãn thở phào nhẹ nhõm, vỗ nhẹ ngực. Mái tóc ngắn ngang vai của cô cũng khẽ đung đưa theo từng nhịp vỗ ngực.

Thương Dục Hoành thấy thú vị liền tiện miệng đáp: “Đến xem cô lại phá bếp lần nữa.”

“Tôi… chỉ là vô tình thôi…” Ánh mắt Tang Vãn lấp lánh, chân mày mềm mại như nước khiến người ta không khỏi xao lòng.

Thương Dục Hoành rút trong túi ra một bao thuốc, ngậm lấy một điếu nhưng không châm lửa: “Diễn lại lần nữa đi.”

“Gì cơ?” Tang Vãn ngơ ngác.

“Diễn lại cảnh cô làm nổ nhà bếp nhà tôi.” Anh rút điếu thuốc khỏi môi, thản nhiên nói: “Nếu tôi thấy hài lòng thì miễn bồi thường.”

Tang Vãn vẫn mông lung, ánh mắt lảng tránh như không hiểu chuyện, cô ngẩng lên nhìn quanh một lượt như đang cân nhắc.

Đột nhiên, nắp nồi trên bếp rung lên dữ dội, tần suất mỗi lúc một nhanh. Tang Vãn vội vàng xoay người, đưa tay cầm lấy nắp nồi. Nắp nồi đang nóng, đầu ngón tay cô vừa chạm đã đỏ ửng.

“Á…!” Tang Vãn kêu lên, nhất thời luống cuống không biết làm gì, đơ người tại chỗ.

Thương Dục Hoành nhíu mày, nhanh chóng tiến đến tắt bếp rồi kéo cổ tay cô đặt dưới vòi nước lạnh xả mạnh.

“Ngốc.” Anh lười nhác buông một chữ.

Tang Vãn không còn cách nào phản bác, chỉ đành để mặc cho anh giữ tay cô dưới dòng nước.

Lần đầu tiên khoảng cách hai người gần đến vậy. Thương Dục Hoành đứng sát bên, hương đàn hương nhàn nhạt vây lấy khứu giác Tang Vãn, cô theo phản xạ khẽ nghiêng người tránh đi một chút.

“Cảm ơn.” Khi anh tắt vòi nước, Tang Vãn rút tay lại, khẽ nói lời cảm ơn.

Thương Dục Hoành lặng lẽ liếc nhìn cô gái thấp hơn mình hẳn một cái đầu: “Ừm.” Rồi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, quay người rời khỏi bếp.

Đúng lúc bác cả La Vô trở về, vừa hay đến giờ ăn, phía sau ông còn có một người phụ nữ tóc búi gọn gàng, mặc đồng phục đen chỉnh tề.

“Vãn Vãn đến rồi à.” La Vô nhìn cô một cái, giọng bình thản, chỉ gật đầu nhẹ hai cái.

“Cháu chào bác ạ.” Tang Vãn lễ phép đáp lời.
 
Back
Top Bottom