Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nuôi Anh Bằng 5 Nghìn Tệ

Nuôi Anh Bằng 5 Nghìn Tệ
Chương 10: Chương 10



Nhưng tôi không dám tiếp tục nữa, vội vàng đẩy anh ấy ra, quay người bỏ chạy.

Kết quả là mặt đường trơn sau trận tuyết, tôi "rầm" một tiếng ngã úp mặt xuống đất.

Các chị em à, ngày này năm sau chính là ngày giỗ của Kim Xán Xán tôi!

Nhớ đốt cho tôi chiếc điện thoại Huawei mới nhất, nạp đầy tài khoản Alipay, để tôi dưới âm phủ cũng làm một tiểu phú bà.

Về ký túc xá, Tiểu Mễ đập bàn điên cuồng: "Chỉ có vậy thôi á? Kim Xán Xán, cậu đã kiễng chân, đã chạm vào rồi, sao không làm thêm cú song xà đại chiến nữa hả?"

"Hai người đúng là khiến tôi sốt ruột c.h.ế.t mất. Cậu từng tuyên bố hùng hồn sẽ dụ anh ta lên giường trong một tháng, giờ xem lại tiến độ của hai người xem, đúng là làm mất mặt tập thể 404 chúng ta quá!"

Tôi vặn tay, ấm ức nói: "Nếu cậu thấy tớ chậm, thì cậu tự đi tìm một người đi."

Tiểu Mễ đảo mắt trắng dã, ngã thẳng lên giường, giọng đầy đau khổ: "Cậu đàn em từng nói có cảm tình với tớ hôm trước, hôm nay lại bảo tớ giống chị gái cậu ta. Sao mấy chàng trai cứ ở bên tớ một thời gian, là lại biến thành quan hệ huyết thống thế này?"

Ba chúng tôi mắt to trừng mắt nhỏ, đồng loạt thở dài.

Vấn đề này, với EQ yêu đương của tụi tôi thì không thể tìm ra đáp án được.

Rất nhanh, đêm Giáng Sinh cũng đến.

Tôi mua quà, đang phân vân nên sắp xếp thế nào thì Tống Gia Trạch rủ tôi đi ăn tối.

Đi nhà hàng Tây!

Anh ấy mời!

Tôi đứng ở cửa, có hơi do dự: "Thật ra em vẫn thích lẩu cay hơn."

Anh ấy kéo tôi đi vào: "Đã đặt chỗ rồi, không được đổi ý. Yên tâm, lương anh cao lắm."

Vừa nghe nhạc piano live, vừa ăn bò bít tết tái bảy phần, đối diện là người đàn ông đẹp trai nhất nhà hàng. Tôi lâng lâng, cảm thấy mình chính là tiểu tiên nữ nổi bật nhất nơi đây.

Tỏa sáng rực rỡ luôn ấy, các chị em.

Ăn xong, Tống Gia Trạch nhìn tôi chăm chú: "Anh có chuẩn bị quà cho em."

19

Còn có cả quà nữa, anh ấy đúng là biết cách quá đi.

Tôi cố gắng nhịn không bật cười ha hả, làm bộ nói: "Ây da, ăn một bữa là đã tốn kém rồi."

Tôi dán mắt vào cái túi trên tay anh ấy: "Còn tặng quà gì nữa, em không quan tâm mấy thứ đó đâu."

Anh ấy tặng tôi một chiếc vòng tay màu vàng, có ba cái kim nguyên bảo nhỏ xíu, trên mỗi cái đều khắc chữ: Kim Xán Xán.

Tống Gia Trạch cúi đầu giúp tôi đeo vào, ánh đèn nhà hàng chiếu xuống, khiến hàng mi dài của anh ấy tạo nên một bóng mờ mờ dưới mắt.

Tôi cảm động đến đỏ cả mắt: "Cái này chắc đắt lắm nhỉ? Quà quý như vậy, em nhận không yên tâm cho lắm."

Câu này tôi nói thật lòng.

Anh ấy trầm mặc vài giây: "Mạ vàng thôi, không đắt, cứ yên tâm đeo đi."

Vậy thì tốt quá rồi.

Tôi cũng đẩy túi quà mình mang theo sang cho anh ấy.

Là một người bạn gái đạt chuẩn, tất nhiên tôi cũng chuẩn bị quà.

Là một đôi giày AJ, nghe nói con trai đều thích, nhưng tôi chưa từng thấy Tống Gia Trạch mang bao giờ.

Anh ấy hơi cau mày: "Đôi này đắt lắm mà…"

Tôi vội nói: "Là hàng fake, nhưng đánh giá đều nói giống hàng thật lắm, anh đừng chê nha."

Thật ra là hàng chính hãng.

Anh ấy tốt như vậy, tôi sao nỡ để anh mang đồ giả, nhưng tôi sợ nếu quà quá đắt sẽ tổn thương lòng tự trọng của anh.

Anh ấy nhìn tôi thật sâu, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt trên hộp giày, giọng trầm lặng: "Xán Xán, có một chuyện anh muốn nói với em."

Nghe là biết chuyện quan trọng, tôi lập tức ngồi thẳng lưng lại.

Đúng lúc này, điện thoại anh ấy rung lên.

Anh ấy nhíu mày nghe máy, không biết đầu dây bên kia nói gì, sắc mặt anh lập tức trầm xuống.

20

Anh ấy chỉ đáp qua loa vài câu, rồi đầy áy náy đứng dậy: “Xin lỗi, Xán Xán, bên bố anh xảy ra chút chuyện, anh phải qua đó một chuyến.”

Về đến ký túc xá, Tiểu Mễ và các bạn nhìn thấy chiếc vòng tay vàng của tôi thì hét lên: “Đừng nói là mạ vàng nhé, nếu tôi mà có bạn trai đẹp trai như Tống Gia Trạch, cho dù là vòng nhựa, tôi cũng cười đến tỉnh trong mơ.”

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Tôi lắc lắc sợi dây chuyền trên tay, mấy miếng vàng va vào nhau phát ra tiếng leng keng trong trẻo, còn hay hơn cả tiếng đếm tiền.
 
Nuôi Anh Bằng 5 Nghìn Tệ
Chương 11: Chương 11



Tối hôm đó tôi mơ thấy một giấc mơ, mơ thấy Tống Gia Trạch cầm ba thỏi vàng to bằng nắm tay cầu hôn tôi.

Tôi cười khúc khích trong mơ, cuối cùng còn tự cười tỉnh cả giấc.

Mấy ngày sau đó, Tống Gia Trạch đều xin nghỉ.

Trước đây từng nghe anh ấy nhắc qua, bố anh bị suy thận, vẫn đang chờ có nguồn thận phù hợp, gần như lấy bệnh viện làm nhà.

Anh ấy chăm chỉ làm việc như vậy, có phải cũng đang gom tiền lo chi phí phẫu thuật cho bố không?

Vì thế tôi cũng âm thầm tích góp “kho báu nhỏ” của mình.

Tôi là một “phú bà” đấy, có gần trăm nghìn trong tài khoản cơ mà, nếu lúc đó anh ấy cần, tôi cũng có thể giúp một tay.

Tôi hỏi anh ấy có cần tôi đến bệnh viện thăm bố không, anh ấy từ chối.

Rất nhanh đã đến ngày 30 tháng 12, hôm đó là sinh nhật tôi.

Lúc mẹ sinh tôi, gia đình đang rất khó khăn.

Khi đó tuyết rơi suốt nửa tháng, vậy mà ngay khi tôi chào đời, trời lại hửng nắng.

Bố mẹ suy nghĩ một hồi, liền đặt cho tôi cái tên này, mong đời tôi sẽ rực rỡ như ánh mặt trời, cũng mong tôi cả đời không thiếu tiền tiêu.

Tôi không nói trước với Tống Gia Trạch, sợ anh ấy lại tiêu tiền chuẩn bị quà cho tôi.

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Nhưng khi anh ấy nhận được tin nhắn WeChat nói tôi có việc tìm anh, thì đồng ý tối về trường gặp tôi.

Chiều hôm đó đúng lúc có lớp đại cương, tôi nghe nói danh sách học bổng “Cánh Chim Bay Xa” dành cho sinh viên nghèo của học viện đã được công bố.

Trong đó không có anh ấy!

Thành tích của anh ấy tốt như vậy, luôn có biểu hiện xuất sắc, sao lại không có tên?

Hơn nữa ban đầu Tiểu Mễ vô tình nghe được Tống Gia Trạch đến nộp hồ sơ học bổng mới biết anh ấy là người nghèo giấu mặt.

Tôi nghĩ mãi không ra, đầu nóng lên liền chạy đến khoa của anh ấy hỏi thẳng giáo vụ.

Mười phút sau, tôi bước ra khỏi văn phòng, đầu ong ong, trong tai vẫn văng vẳng lời giáo vụ nói vừa khóc vừa cười.

“Tống Gia Trạch không cần học bổng này đâu, vì chính công ty của bố cậu ấy là đơn vị lập ra học bổng đó.”

“Lần trước cậu ấy đến, là để nộp danh sách dự định tài trợ, sau đó sẽ dựa trên thành tích học tập trong kỳ để xét xem ai đủ điều kiện nhận tiền.”

“Em có tấm lòng vì bạn trai là rất tốt, nhưng Tống Gia Trạch luôn rất kín đáo, không muốn làm tổn thương lòng tự trọng của bạn học, em Kim cũng đừng kể chuyện này với ai.”

Tay tôi run rẩy rút điện thoại ra, tra tên công ty của bố Tống Gia Trạch.

Vốn đăng ký ba mươi triệu, năm trăm nhân viên, doanh thu năm ngoái một tỷ tệ…

Những chữ này tôi đều nhận ra, nhưng ghép lại sao mà thấy vô lý thế này.

Bảo sao anh ấy không ở ký túc, cũng chưa từng mời tôi đến nhà thuê.

Vì nhà anh ấy là biệt thự mà!

Anh ấy thật sự không thích ăn đồ mặn, cũng thật sự đủ tiền ăn bít tết.

Thật nực cười khi tôi ngày ngày kéo anh ấy ăn ở căng tin, còn nói mình thích nhất là mì kéo Lan Châu và đồ ăn bình dân Sa Huyện, vì muốn giữ thể diện cho anh ấy mà bảo đôi giày AJ tôi mua là hàng giả.

Lúc tôi làm tất cả những điều này, trong lòng anh ấy đang nghĩ gì?

Nhìn tôi như một đứa ngốc, định dùng năm nghìn tệ để nuôi sống hai đứa chúng tôi, liệu anh ấy có đang âm thầm cười nhạo?

Tôi ngồi trên ghế đá trước thư viện, từng dòng lật lại lịch sử trò chuyện giữa hai đứa.

Trước đây không để ý, giờ mới nhận ra, mỗi lần tôi gửi cả chục tin, anh ấy mới trả lời một, mà còn thường là cách vài tiếng mới rep.

Tôi giơ cổ tay lên, trong tiết trời u ám, vòng tay vàng trên tay vẫn ánh lên thứ ánh sáng mê người.

Ha…

Tôi thật ngốc, lại còn tưởng chiếc vòng này là vàng mạ thật.

Tiểu Mễ và các bạn tìm thấy tôi, còn mang theo bánh sinh nhật đã đặt trước.

Trong điện thoại, WeChat của Tống Gia Trạch hiện lên: “Xán Xán, xin lỗi, anh có việc gấp phải làm, lát nữa mới đến gặp em được.”

“Ngoan, em đi ăn trước đi.”

Anh ấy còn gửi tôi bao lì xì 52 tệ.

Tôi gõ từng chữ: “Em đợi anh, em có chuyện muốn hỏi, hôm nay anh nhất định phải đến.”
 
Nuôi Anh Bằng 5 Nghìn Tệ
Chương 12: Chương 12



Có lẽ vì sắc mặt tôi quá ủ rũ, lần này Tiểu Mễ không nổi đóa, mà dịu giọng an ủi tôi: “Chuyện này cũng có phần lỗi của tớ. Tớ thấy anh ấy thật lòng với cậu, biết đâu có hiểu lầm gì đó.”

Tôi ôm hộp bánh kem, giọng khàn đặc: “Thật sao? Mấy cậu không thấy hai tháng qua, tớ giống một trò hề sao?”

“Các cậu đi đón năm mới đi, tớ muốn ở một mình một lát.”

Tiểu Mễ và các bạn không thuyết phục nổi, để lại bánh rồi rời đi.

Tôi tiếp tục lật lại từng dòng tin nhắn, vô tình lướt đến bài đăng của Bạch Vi.

Cô ta đăng một video ngắn.

Trong đó, người đang nâng ly rượu vang, mặc vest, cười nói với một đám đàn ông trung niên, chẳng phải chính là bạn trai nhà giàu của tôi – Tống Gia Trạch sao?

22

Tôi biết Bạch Vi cố tình.

Nhưng tim tôi vẫn đau đớn đến không chịu nổi.

Tôi xem đi xem lại người đàn ông vừa quen thuộc vừa xa lạ trong video đó, cảm thấy người Tống Gia Trạch mà tôi từng biết, thật ra chỉ là một góc của tảng băng trôi.

Trong lòng anh ấy, có lẽ tôi cũng chỉ chiếm một góc nhỏ mà thôi.

Video phát đi phát lại cho đến khi điện thoại tôi cạn pin tắt ngúm.

Tuyết lại rơi rồi.

Những bông tuyết trắng xóa lặng lẽ rơi xuống đầu, xuống vai tôi, tôi đưa tay ra đón, chúng nhẹ nhàng đậu trên lòng bàn tay, mãi không tan.

Bàn tay tôi, cũng giống như trái tim tôi, đã mất đi hơi ấm rồi.

Cũng không biết đã đợi bao lâu, cuối cùng ở cuối tầm mắt xuất hiện một bóng người đang chạy đến.

Anh ấy vẫn mặc nguyên bộ vest trong video, trên người pha trộn mùi rượu và nước hoa. Mái tóc ngày thường mềm mại nay vuốt keo dựng lên đầy mạnh mẽ. Sống mũi cao, đường viền cằm sắc nét, cả người toát ra vẻ quý phái.

Mắt tôi đỏ hoe.

Thật ra không trách ai cả, luôn là tôi quá ngu ngốc.

Tống Gia Trạch ngồi xuống, đau lòng nắm lấy tay tôi: “Sao em ngốc thế, anh đã nhắn WeChat bảo sẽ đến muộn, mai sẽ đến gặp em, em không nhận được sao?”

“Cồng... Cồng... Cồng...”

Chuông đồng ngoài quảng trường thư viện vang lên mười hai tiếng.

Sinh nhật tôi đã qua rồi.

Một năm cũ khép lại, một năm mới bắt đầu.

“Bùm... Bùm... Bùm...”

Bên bờ sông xa xa, pháo hoa nở rộ rực rỡ trên bầu trời.

Khuôn mặt Tống Gia Trạch lúc ẩn lúc hiện dưới ánh pháo hoa đủ màu sắc, trông mơ hồ như không thật. Trong mắt anh ấy, tôi nhìn thấy chính mình đang khóc đẫm lệ.

Tôi dùng đôi tay lạnh giá nâng mặt anh lên, khẽ nói: “Tống Gia Trạch, em hai mươi tuổi rồi, em có thể hôn anh không?”

Nụ hôn ấy mặn và đắng.

Tôi cuối cùng cũng làm được “trận đại chiến song xà” mà Tiểu Mễ mong muốn, nhưng tôi chẳng hề thấy hạnh phúc, ngược lại đau đến nghẹt thở.

Không biết qua bao lâu, tôi từ từ đẩy anh ấy ra, cố gắng nở một nụ cười: “Tống Gia Trạch, mình chia tay đi.”

Tôi bị một trận ốm nặng, sốt cao tới 40 độ, khiến mẹ tôi lo lắng đến mức phải đưa tôi vào viện.

Nửa đêm, tôi sốt đến mơ màng, cảm giác như có người đứng bên giường.

Là Tống Gia Trạch.

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Trong phòng bệnh ánh sáng mờ mờ, mẹ tôi nằm trên giường phụ phát ra tiếng ngáy nhẹ, trên mặt anh ấy dường như có vết thương, nhưng tầm nhìn của tôi mơ hồ, không thể nhìn rõ.

Bàn tay lạnh buốt của anh nhẹ nhàng vuốt mái tóc mái của tôi, giọng trầm xuống: "Xin lỗi, Xán Xán. Có lẽ chia tay là đúng, anh không xứng với một người tốt như em."

Sáng hôm sau tỉnh dậy, gối của tôi ướt đẫm.

"Mẹ, tối qua có ai đến phòng bệnh không ạ?"

Mẹ dùng nhiệt kế tai đo nhiệt độ cho tôi, sắc mặt căng thẳng dịu đi rất nhiều: "Không có đâu, chắc con mơ thôi?"

Vì quy định phòng dịch, mẹ chỉ có thể ra ngoài mua bữa sáng cho tôi.

Lúc trở về bà buôn chuyện: "Vừa nãy ở dưới có một cô gái trông kỳ quặc, ăn mặc thì cầu kỳ, nhưng cứ níu kéo một chàng trai trẻ khỏe, nói là muốn làm xét nghiệm ghép thận cho chồng. Nếu thành công, sẽ trả mười triệu."

Mẹ mở hộp cơm: "Cuối cùng bị con trai kéo đi, tiếc cho cậu trai đó, trông tốt thế mà lại có người mẹ điên."

Sau khi xuất viện, học kỳ cũng gần như kết thúc.

Tôi bắt đầu vùi đầu vào biển kiến thức.

Kiến thức cho tôi sức mạnh, kiến thức chữa lành vết thương sau chia tay.

Thỉnh thoảng cũng gặp Tống Gia Trạch, trong đôi mắt như bảo thạch của anh, ngưng tụ nỗi u sầu tôi không hiểu nổi.

Nhưng mỗi lần anh chỉ đứng đó, không bước về phía tôi.
 
Nuôi Anh Bằng 5 Nghìn Tệ
Chương 13: Chương 13



Ai mà chẳng có chút tự trọng? Tôi - Kim Xán Xán không phải người ăn lại cỏ cũ, trừ phi cọng cỏ ấy vừa khóc vừa cầu xin tôi ăn.

Vì vậy tôi cũng không nhìn anh, ngẩng đầu ưỡn n.g.ự.c mà bước qua.

Chỉ là, thường đi được vài bước, sống mũi tôi lại cay cay muốn khóc.

Giữa tháng Một, kỳ thi kết thúc, Tiểu Mễ và các bạn mua vé tàu về quê, tôi nhận được một cuộc gọi.

Là anh Cương - nhiếp ảnh gia lần trước hợp tác gọi cho tôi.

Anh ấy có một việc, giá cả khá ổn lại là người quen, tôi đồng ý.

Địa điểm chụp là một căn nhà cấp bốn ở ngoại ô, tôi nghĩ là chụp phong cách tiểu thư, ai ngờ anh Cương lại lấy ra vài bộ đồ loli hở hang đến mức không che nổi những chỗ nhạy cảm, bắt tôi mặc vào.

Sao có thể chấp nhận được?

Ban đầu anh Cương dịu giọng khuyên nhủ: "Em rất hợp với phong cách loli. Em có nét ngây thơ tự nhiên, thân hình lại phát triển rất tốt, hoàn hảo luôn. Ảnh này đăng trên mấy trang web nước ngoài thôi, bạn bè trong đời thật không phát hiện ra đâu, em có thể kiếm được rất nhiều tiền."

Tôi lạnh mặt: "Tôi không thiếu tiền. Bạn trai tôi mỗi năm kiếm vài tỷ, yêu tôi đến c.h.ế.t đi sống lại."

Anh Cương nghẹn lời: "Vậy thì em có thể thu hút hàng trăm nghìn fan, thành hot girl mạng."

Nghe thì hay, thật ra là muốn dùng mấy tấm ảnh đó để làm cái gọi là "phúc lợi cô gái".

Tôi dứt khoát từ chối: "Tôi sống kín tiếng, không muốn nổi tiếng."

Tôi cảm thấy rất nguy hiểm, vội đi về phía cửa, lúc này mới phát hiện cửa nhà đã bị khóa trái.

Anh Cương lộ rõ bộ mặt thật: "Em đã ký vào hợp đồng rồi, chụp cũng phải chụp, không chụp cũng phải chụp. Nếu không hợp tác, lát nữa tôi sẽ bảo người lột đồ em, chụp cả bộ ảnh."

Tôi cắn chặt môi.

Chắc chắn đây không phải lần đầu anh ta làm thế, lý do anh ta vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, phần lớn là nhờ vào những tấm ảnh xấu đó để uy h.i.ế.p người mẫu.

Con gái vốn ở thế yếu trong chuyện này, sẽ nghĩ đến nhiều điều.

Nhưng điện thoại của tôi đã bị anh ta giấu đi, căn nhà này được cách âm, dù tôi có hét khản cổ cũng không ai nghe thấy.

Tôi lo lắng đến mức quay mòng mòng, đầu óc không ngừng nghĩ cách.

Sắc mặt anh ta sa sầm, cạch cạch điều chỉnh máy ảnh, ống kính đen ngòm chĩa thẳng vào tôi, trong đầu tôi vô thức hiện lên đôi mắt sâu thẳm của Tống Gia Trạch.

Một ý nghĩ bật ra.

Tôi giận dữ quát: "Tốt nhất anh thả tôi ngay! Tôi đã nói trước với bạn trai tôi rồi, tối nay sẽ gặp nhau. Nếu anh ấy không tìm thấy tôi, chắc chắn sẽ báo công an!"

Anh Cương mặt lạnh, ra hiệu bằng mắt, hai trợ lý lập tức xông lên khống chế tôi.

Hắn dùng dấu vân tay mở khóa điện thoại tôi, mở WeChat, thấy đoạn chat được ghim với Tống Gia Trạch.

Tin nhắn đã bị tôi xóa, nhưng tôi không nỡ bỏ ghim.

Trong mục bạn bè của Tống Gia Trạch vẫn còn ảnh chụp chung của chúng tôi.

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Anh Cương ngậm điếu thuốc, cười lạnh: "Cô bé, em còn non lắm."

Tôi mở to mắt nhìn anh ta gửi một tin nhắn cho Tống Gia Trạch: "Anh yêu, tối nay em có chút việc phải xử lý, chúng ta hẹn hôm khác gặp nhau nhé."

Trong lòng tôi vừa mừng vừa lo.

Mừng vì anh Cương đã mắc bẫy, lo là Tống Gia Trạch không hiểu được tín hiệu cầu cứu của tôi.

Mười phút trôi qua, vẫn không có hồi âm, có lẽ anh ấy chưa thấy tin nhắn.

Tâm trạng tôi lại rơi xuống đáy vực.

Anh Cương cất điện thoại, cười nhạt: "Bạn trai em cũng chẳng ra sao, đừng trông mong nữa. Ăn chút gì rồi làm việc đi."

Bọn họ pha mì, vừa ăn vừa dùng ánh mắt dơ bẩn nhìn tôi từ đầu đến chân.

Từng sợi tóc của tôi đều run lên vì sợ hãi.

Rất nhanh họ ăn xong, anh Cương nhổ tăm ra, giọng âm trầm: "Không nghe lời, thì để bọn anh giúp em một tay vậy."

Tôi cố kéo dài thời gian thêm nửa tiếng, cuối cùng anh Cương cũng nhận ra mưu kế, ba người đàn ông cùng tiến về phía tôi.

Tôi đ.ấ.m đá, liều mạng chống cự, quần áo bị xé rách, vai lộ ra ngoài.

Cái lạnh và nỗi sợ khiến tôi không ngừng la hét, cắn xé, cả người run rẩy...

Tôi thật sự rất sợ, khoảnh khắc ấy tôi thậm chí nghĩ đến chuyện c.h.ế.t ngay tại chỗ.

Ngay lúc tôi rơi vào tuyệt vọng hoàn toàn, tiếng "cạch cạch cạch" vang lên, cửa phòng bị mở ra từ bên ngoài.
 
Nuôi Anh Bằng 5 Nghìn Tệ
Chương 14: Chương 14



Gió lạnh mùa đông tràn vào phòng, qua hàng nước mắt lờ mờ, tôi thấy Tống Gia Trạch lao về phía tôi.

Anh mặc một thân đồ đen, nhưng khoảnh khắc ấy, với tôi lại là ánh sáng vô tận.

26

Anh ấy đá văng lão Cương ra một bên, kéo tôi lại và ôm chặt vào lòng.

Tôi òa khóc thành tiếng, vừa đ.ấ.m anh vừa hét: “Sao giờ anh mới đến?! Em sợ c.h.ế.t đi được, hu hu hu…”

Anh ôm tôi chặt đến mức gần như nghẹt thở, liên tục xin lỗi, những giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống cổ tôi, chảy mãi xuống ngực, tan vào tim tôi.

Tống Gia Trạch dẫn theo sáu người đàn ông to khỏe, ba tên như lão Cương thì sợ đến mức tè ra quần.

Tống Gia Trạch cởi áo khoác quấn chặt lấy tôi, hôn nhẹ lên trán tôi rồi mắt đỏ hoe bước đến chỗ ba tên kia, đ.ấ.m mạnh vài cú.

“Bốp bốp bốp…”

Tiếng nắm đ.ấ.m va vào da thịt vang lên giữa căn phòng im lặng như chết.

Giây phút đó, anh là Tống Gia Trạch đầy bạo lực và m.á.u lạnh.

Đánh một lúc, có người đàn ông đến kéo anh lại: “Tổng giám đốc Tống, đừng làm to chuyện đến mức c.h.ế.t người.”

Mãi đến khi lấy lời khai ở đồn công an tôi mới biết, đám người đó là bảo vệ của công ty anh.

Anh nhận được tin nhắn của tôi liền cảm thấy có gì đó không ổn, nên không trả lời ngay mà hỏi Tiểu Mễ về tình hình của tôi, biết tôi đi chụp ảnh liền đoán có chuyện.

Anh lập tức gọi đội trưởng bảo vệ, liên lạc thợ khóa và tìm máy cắt, tập hợp người rồi chạy đến đây.

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Anh biết tài khoản và mật khẩu Huawei của tôi, nên định vị được vị trí.

May mắn là nơi này là nhà cấp bốn, nên anh mới tìm ra tôi chính xác đến vậy.

Bước xuống bậc thềm khi rời khỏi đồn công an, tôi chỉ thấy trời đất quay cuồng…

Tỉnh lại lần nữa là trong bệnh viện.

Phòng bệnh đơn yên tĩnh, Tống Gia Trạch gục đầu bên giường tôi, lông mi khẽ động.

Rõ ràng, anh ngủ không yên.

Tôi định kéo chăn đắp cho anh, nhưng mới động nhẹ anh đã tỉnh.

Đôi mắt đen trắng phân minh ngày thường nay đỏ ngầu, giọng anh cũng khàn khàn: “Tỉnh rồi à? Bác sĩ nói em bị hạ đường huyết cộng thêm kích động mạnh nên ngất, không sao đâu.”

“Em đói rồi phải không? Anh đi mua đồ ăn cho em.”

Anh định đứng dậy, tôi nhẹ nhàng kéo tay áo anh lại, khẽ nói: “Tống Gia Trạch, xin lỗi anh, trước đây là em bướng bỉnh. Cho em theo đuổi anh lần nữa được không?”

Anh nhìn tôi rất lâu mới đáp: “Ăn trước đã, để anh cho em thấy con người thật của anh, rồi em quyết định.”

27

Là ảo giác sao?

Tôi cảm thấy trong ánh mắt anh ngoài nỗi buồn còn có cả hoảng sợ.

Tôi không ngờ anh lại dẫn tôi sang tòa nhà bên cạnh để thăm bố anh.

Người đàn ông tiều tụy nằm trên giường vẫn còn vết tích của sự điển trai thời khỏe mạnh.

“Anh rất giống bố anh.”

Gương mặt Tống Gia Trạch lướt qua sự chán ghét: “Phải, nhìn là biết cha con ruột.”

Đúng lúc đó, cửa phòng bật mở, một quý bà trang điểm kỹ càng bước vào, Tống Gia Trạch nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, miễn cưỡng gọi một tiếng: “Mẹ.”

Ánh mắt dì Tống lướt qua chúng tôi hồi lâu, rồi bỗng nhiệt tình bắt tay tôi: “Cháu là bạn gái Gia Trạch à, cô gái trẻ khỏe mạnh như cháu biết đâu lại ghép được thận.”

“Chỉ cần cháu đồng ý hiến một quả thận, cháu chính là con gái ruột của cô, cô sẽ không phản đối hôn sự của hai đứa.”

Ánh mắt bà ta như phát điên, kéo tôi ra ngoài.

Tống Gia Trạch lập tức kéo tôi ra sau lưng, gân cổ nổi lên, tức giận quát: “La Mỹ Phương, cô ấy là người tôi yêu, đừng quá đáng!”

Tiếng động quá lớn khiến chú Tống tỉnh dậy.

Ông chỉ vào mũi Tống Gia Trạch, th* d*c: “Thằng con hoang, mày là đồ con hoang, tao sẽ không để lại một xu di sản nào cho mày.”

Sự giận dữ trên gương mặt Tống Gia Trạch lại chuyển thành bình tĩnh, anh quay người, lạnh lùng đối mặt với ông ta, khóe môi nhếch lên nụ cười băng giá: “Vậy ông mau bò dậy làm tổng tài của ông đi, không thì vài tháng nữa công ty bị tôi ăn sạch đấy.”

Mắt chú Tống trợn trừng, mắng chửi điên cuồng.

Dì Tống vừa dỗ ông ta, vừa mắng chửi chúng tôi.

Tôi hoàn toàn sững sờ.

Đây rốt cuộc là gia đình kiểu gì?

Nếu bố tôi có đứa con giỏi như Tống Gia Trạch, chắc chắn sẽ nâng niu như bảo vật, sao bọn họ lại đối xử như vậy?

Mắt Tống Gia Trạch đỏ hoe, sống lưng cứng đờ như dây cung sắp đứt.
 
Nuôi Anh Bằng 5 Nghìn Tệ
Chương 15: Chương 15



Tay anh đang thả lỏng, tôi lại siết chặt lấy anh, kéo anh ra khỏi phòng bệnh.

Chúng tôi ngồi trên ghế dài trước khu điều trị, tôi đưa cà phê nóng cho anh, anh khẽ nói cảm ơn, nuốt nước bọt mấy lần mới khó khăn mở lời: “Thật ra, anh là con ngoài giá thú.”

Anh cúi đầu, không dám nhìn vào mắt tôi, nói nhanh: “La Mỹ Phương yêu bố anh – một người đã có vợ – tìm mọi cách sinh ra anh. Nhưng bố anh chưa từng thừa nhận sự tồn tại của anh.”

“Hồi nhỏ, bà ấy thường xuyên đánh anh, giữa mùa đông bắt anh tắm nước lạnh, mặc áo cộc, không cho đắp chăn…” Anh cười lạnh, “Rồi gọi điện cho bố, nói anh bệnh nặng, bắt ông ta đến thăm.”

“Bố anh khinh thường anh, đến rồi đi vội vàng, toàn nói lời cay nghiệt. Cho đến năm năm trước, vợ và con trai ông ta bị tai nạn giao thông ở nước ngoài, c.h.ế.t hết. Anh trở thành con trai duy nhất, lại thi đỗ trường cấp ba tốt nhất thành phố, lúc đó ông ta mới nhìn nhận anh.”

“Anh đăng ký đại học ở Bắc Kinh, nhưng ông ta bị phát hiện mắc bệnh thận, lén sửa nguyện vọng của anh để anh ở lại đây.”

Bàn tay anh siết chặt thành nắm đấm, giọng run lên: “Lần ghép thận thất bại, mẹ anh kéo anh quỳ gối trước bác sĩ cầu xin lấy thận của anh để cứu bố, dù là lấy cả hai.”

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

“Anh cố tình điều hành công ty, muốn loại bỏ tay chân thân tín của ông ta, muốn công ty đi theo ý anh, muốn chọc tức họ.”

“Trước khi gặp em, đôi lúc anh còn muốn cùng họ hủy diệt.”

Thảo nào trước đây anh lạnh nhạt như thế.

Nếu tôi gặp phải bố mẹ như vậy, chắc cũng không thể trưởng thành bình thường.

Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi khỏi mắt Tống Gia Trạch, “tách” một tiếng rơi xuống đất.

Anh hít một hơi sâu, chậm rãi buông nắm tay, cười mỉa: “Em xem, anh thật ra bẩn thỉu và u tối, em là mặt trời, còn anh là chuột trong cống rãnh.”

Bàn tay lạnh buốt của anh nhẹ nhàng chạm lên má tôi: “Xán Xán, anh không xứng với em.”

Tôi thật sự rất xót xa cho anh.

Nhưng một phần đen tối trong tôi lại chống nạnh cười ha ha.

Dẫn đến biểu cảm của tôi hơi méo mó.

Tống Gia Trạch hơi nhíu mày, ngập ngừng hỏi: “Xán Xán, em đang… muốn cười sao?”

Tôi gồng mặt nói: “Không, không có, em chỉ thấy rất tốt.”

“Không phải nói trải nghiệm của anh tốt,” tôi lắp bắp giải thích, “Em nói là con người hiện tại của anh rất tốt. Anh không phải bạn trai hoàn hảo, em cũng không phải bạn gái hoàn hảo. Chúng ta như thế này mới gọi là trời sinh một cặp.”

Tôi ôm chặt lấy anh: “Tống Gia Trạch, đừng buồn, đừng sợ. Việc là con ngoài giá thú không phải lỗi của anh, sai là ở mẹ anh, không phải anh. Từ nay về sau đời anh có em, em sẽ cố gắng học hành, kiếm tiền nuôi anh. Chúng ta sẽ vui vẻ bên nhau cả đời, chọc tức c.h.ế.t đôi cẩu bố mẹ đó của anh.”

Tôi nâng mặt anh lên, nhìn sâu vào mắt anh: “Chúng ta sẽ là đôi tình nhân không hoàn hảo nhưng tuyệt vời nhất của nhau.”

Đôi mắt Tống Gia Trạch d.a.o động mãnh liệt, cúi người về phía tôi.

Tôi lập tức lấy tay che môi, trừng mắt: “Không được hôn, anh còn chưa nói có cho em theo đuổi lại hay không mà.”

Anh vừa khóc vừa cười, kéo tay tôi ra, ghé sát tai tôi thì thầm: “Không được! Sau này để anh theo đuổi em, Kim Xán Xán, em nhất định phải giữ giá một chút, đừng để anh theo đuổi dễ dàng quá.”

Trời ơi…

Yêu cầu này, thật sự khó quá mà.

Đối diện với người đàn ông như anh, chỉ cần một ánh mắt, tôi đã tình nguyện dâng mình rồi.
 
Nuôi Anh Bằng 5 Nghìn Tệ
Chương 16: Chương 16



Ngoại truyện 01

Cuối cùng tôi nghiến răng chịu đựng suốt một tháng, cuối cùng cũng giữ được vinh quang của 404.

Quả nhiên, Tống Gia Trạch mang một thỏi vàng đến cầu hôn tôi, chẳng lẽ anh ấy nhìn trộm giấc mơ của tôi rồi sao?

Lúc đó chắc đầu óc tôi bị chập mạch, vậy mà lại nhận lấy rồi còn cắn một cái.

Là vàng nguyên chất 9999, vì trên thỏi vàng còn có dấu răng đáng yêu của tôi, hê hê hê.

Tôi quyết định sẽ coi đây là bảo vật truyền gia, sau này truyền cho con trai, cháu trai, chắt trai, chít trai...

Sau nửa năm chúng tôi bên nhau, chú Tống qua đời vì nhiễm trùng biến chứng.

Lúc hấp hối, ông nắm lấy tay Tống Gia Trạch và nói một câu “xin lỗi”.

Nhưng lời xin lỗi đó đến quá muộn, đã không thể sưởi ấm trái tim anh nữa rồi.

Sau khi chú Tống mất, dì Tống hoàn toàn phát điên, thần trí không tỉnh táo, còn cầm d.a.o định c.h.é.m Tống Gia Trạch, miệng la hét: “Con bị thương rồi, bố con sẽ đến thăm chúng ta thôi.”

Tôi thực sự không dám tưởng tượng, tuổi thơ của anh đã sống những ngày tháng như thế nào.

Cuối cùng dì Tống bị đưa đến trung tâm phục hồi tâm thần, Tống Gia Trạch chu cấp cho bà điều kiện vật chất tốt nhất, nhưng không bao giờ đến thăm bà nữa.

Tôi vẫn không hiểu, nếu Tống Gia Trạch là đứa con của bà với người đàn ông mà bà yêu sâu đậm, lẽ ra bà nên yêu thương anh từ tận đáy lòng chứ?

Nhưng câu hỏi này, tôi nghĩ sẽ không có đáp án nữa rồi. Điều tôi có thể làm, là yêu anh thật tốt, để sau này anh mãi mãi được tắm mình trong ánh mặt trời rực rỡ của tôi.

Ngoại truyện 02

Vào sinh nhật 21 tuổi, Tống Gia Trạch đã chuẩn bị cho tôi một buổi tiệc sinh nhật vô cùng long trọng.

Mấy đứa FA trong ký túc xá chúng tôi đều đến tham dự, Tống Gia Trạch còn gọi mấy thực tập sinh mới của công ty anh đến.

Tiểu Mễ vui đến mức cả tối không ngậm được miệng, nhìn người này liếc người kia, tận hưởng niềm vui như đang làm bài trắc nghiệm nhiều đáp án.

Cô ấy kéo tôi sang một bên, lén hỏi: “Nếu tớ ôm một người bên trái một người bên phải, có phải không ổn lắm không?”

Tôi cười khẩy: “Không có gì là không ổn cả, dù sao cuối cùng cậu cũng sẽ biến họ thành anh em thôi.”

Kết quả tôi bị cô ấy đánh cho một trận.

Vì chơi đến quá khuya, không thể quay về ký túc xá được nữa.

Tống Gia Trạch đã đặt sẵn phòng khách sạn.

Tôi lo c.h.ế.t mất! Cái anh cổ hủ này, vậy mà còn muốn ngủ riêng phòng với tôi!

Thế chẳng phải lãng phí tiền sao?

Dù có tiền cũng không nên hoang phí thế này chứ.

Tôi đành phải phát huy sức quyến rũ của mình để giữ anh ấy lại.

Sau khi anh ấy tắm xong, tôi vội vàng kéo áo choàng tắm của anh ấy ra.

Anh ấy giữ chặt quần áo, giọng khàn khàn: “Kim Xán Xán, em định làm gì?”

“Em muốn ăn sườn!”

“Vậy anh gọi món sườn xào chua ngọt cho em!”

“Không!” Tôi ngẩng đôi mắt long lanh lên nhìn anh, “Em muốn ăn sườn nguyên vị.”

Các chị em à, bài học xương máu: Đừng bao giờ đánh giá cao thể lực của bản thân, và càng không được đánh giá thấp sức chiến đấu của đàn ông.

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Tôi – hình mẫu yêu đương 404 – cuối cùng vẫn thua.

Thua tan tác!

- Hết -
 
Back
Top Bottom