Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Nước Sôi Lửa Bỏng - Tiểu Hoa Miêu

Nước Sôi Lửa Bỏng - Tiểu Hoa Miêu
Chương 60: Kết thúc


Đêm hôm đó, Giang Miểu ngủ một giấc đầy ngọt ngào, mặt trời đã lên cao cũng không muốn thức dậy.

Trong giấc mơ của cô, có một con chó màu đen vẫn luôn đuổi theo cô liếm láp, liếm đến nỗi mặt cô đầy nước bọt.

Cô chống cự muốn né tránh nhưng không sao trốn thoát được.

Tầm mắt mơ hồ dần trở nên rõ ràng hơn một chút, tuyết ngoài cửa sổ đã ngừng rơi, ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu lên khuôn mặt.

Cô mơ màng mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm gọn trong lòng người đàn ông, anh đang cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi cô.

Cánh tay cường tráng của anh gác qua thắt lưng cô, thân trên của hai người dán chặt vào nhau.

Nhớ lại một đêm đầy thân mật hôm qua, Giang Miểu xấu hổ khi đối mặt với anh, cô nghiêng người né tránh trong lòng anh.

"Sao vậy?"

Đội trưởng Kỷ ngậm cắn vành tai nho nhỏ của cô, thổi một hơi nóng vào.

Cô gái nhỏ lắc đầu di chuyển cơ thể, cảm xúc khác thường trên cơ thể khiến cô phải mở chăn nhìn thoáng qua.

Một giây sau đó, gương mặt cô "vụt" một cái biến thành một quả lựu đỏ.

Quần áo của anh đầy đủ, nhưng cô lại trần truồng.

Người đàn ông thấy cô mãi không lên tiếng, bàn tay to lớn tiến vào trong chăn, chạm đến đùi trong ẩm ướt của cô.

Cô gái nhỏ cố ý khép chặt chân, kẹp anh không cho động đậy.

Đội trưởng Kỷ cũng không gấp, hôn lên gáy cô như đang trêu đùa.

Một lát sau, cơ thể của cô gái dần dần thả lỏng, Kỷ Viêm hài lòng vuốt ve hai mép mềm mại đẫm nước của con sò thịt.

Giang Miểu túm lấy một góc chăn, cắn chặt răng, khe khẽ hừ ra tiếng.

Người đàn ông ve vuốt đến nghiện, rút ngón tay đã dính đầy một loại chất lỏng dính dấp, cười lưu manh đưa đến trước mặt cô, thấp giọng cười:

"Chảy cả một đêm mà vẫn chưa ngừng."

Cô gái nhỏ vùi mặt vào trong chăn: "Anh đừng nói nữa..."

Tính cách tà ác của đội trưởng Kỷ lập tức online, theo cô vào màn đêm oi bức.

Trên chiếc giường đơn nho nhỏ, anh áp sát vào cô.

Giang Miểu hoàn toàn không thể lờ đi khối nhiệt cương cứng giày vò người ta đang áp trên mông mình, nó khiến cô rung động không thôi.

"Chú không chỉ biết cứu hỏa mà còn biết sửa vòi nước nữa đó, Giang Miểu có cần không?"

"Kỷ Viêm!"

Cô gái nhỏ cảm thấy thẹn đến nỗi sắp nổ tung, giật phắt chăn ra, đôi mắt vô cùng trong trẻo, gò má phiếm hồng, đôi môi hơi sưng, trên cơ thể lõa lồ toàn là những vết xanh tím không đồng nhất.

Ánh mắt người đàn ông đỏ lên, cổ họng khô nóng.

Giang Miểu luống cuống tay dùng chăn bọc bản thân lại, lộ đầu nhỏ ra ngoài: "Anh không được nhìn."

Kỷ Viêm cười rất vui vẻ, vừa bày ra dáng vẻ sói xám lớn muốn ăn sạch thỏ trắng nhỏ thì tiếng gõ cửa vang lên không đúng lúc.

"Đội trưởng Kỷ."

Lần này đã đổi thành một người khác, Giang Mục tội nghiệp vừa nhìn là biết bị đẩy ra trước để hy sinh.

Cô gái nhỏ thấy gương mặt người đàn ông trong nháy mắt đã cứng đờ thì buồn cười không chịu nổi.

Vừa nãy trong lòng cô vẫn còn sợ hãi, giờ lại lè lưỡi trêu anh.

"Đội trưởng Kỷ?"

Giọng nói bên ngoài lại nhỏ hơn một chút, cẩn thận dò hỏi.

Người đàn ông mang vẻ mặt khó nhịn: "Tôi còn chưa điếc, có việc thì nói đi."

"À thì...

Luyện tập buổi sáng đã kết thúc rồi, còn đang chờ anh đến đấy ạ..."

Đội trưởng Kỷ hờ hững lên tiếng: "Toàn đội mang nặng chạy thêm năm vòng, chưa chạy xong thì đừng đến tìm tôi."

Giang Mục run rẩy, hít vào một ngụm khí lạnh, trong lòng gào con mẹ nó, mắng chửi anh.

Tên ma quỷ này ăn no mặc ấm sinh dâm dục, thẹn với danh hiệu quang vinh của quân nhân giải phóng.

Đám người đi xa, một chút dục niệm vừa mới bùng lên giờ đã hoàn toàn biến mất, anh ôm lấy cô gái đang trốn trong chăn, đặt cô ngồi lên đùi mình, lấy quần áo ở đầu giường mặc vào cho cô.

Giang Miểu không quen nên cứ dịch đến dịch lui, Kỷ Viêm nhìn thấy, giọng điệu vừa như tán tỉnh vừa như cảnh cáo: "Em nhất định phải phản kháng sao?"

Giọng nói của cô gái nhỏ dần đi: "Tự em mặc là được rồi..."

Anh cười: "Anh thích làm chuyện này, em đừng nhúc nhích, sẽ xong nhanh thôi."

Anh vụng về cài lại móc trên chiếc áo ngực trắng tinh của cô, nhìn thịt non căng tràn như sắp nổ tung bị ép thành một rãnh ngực mê hoặc.

Anh nhịn không được, vùi đầu vào nơi phảng phất mùi thơm của phụ nữ.

Trước ngực cô gái nhỏ bị hơi nóng phun lên khiến cho toàn thân nóng bừng, cô nhẹ nhàng đẩy anh ra.

Người đàn ông không hề nhúc nhích, sa chân vào trong đó không thể nào kiềm chế được.

Anh cảm thấy, chỉ khi ôm chặt cô thân mật thế này mới có thể chứng minh anh vẫn còn tồn tại.

Qua hồi lâu, anh mới ngẩng đầu lên, lưu loát mặc quần áo đàng hoàng cho cô gái nhỏ, dẫn cô đi rửa mặt.

Bên ngoài trời lạnh như đóng băng, anh quấn cô gái nhỏ thật kỹ càng, dắt bàn tay nhỏ bé của cô đi ra bên ngoài phòng, dặn dò cả đường đi: "Em ra căn tin ăn sáng trước, ăn no rồi thì đến phòng nghỉ chờ anh, Giang Mục sẽ dẫn em qua đó.

Bên này anh xong việc rồi sẽ đưa em về nhà."

Giang Miểu bị quấn kín như cái bánh chưng, chỉ lộ ra một đôi mắt to, vội vàng hỏi: "Rồi sau đó thì sao?"

Kỷ Viêm biết cô muốn hỏi cái gì, cố ý đùa cô: "Rồi sau đó anh lại quay về đội."

"Ờm."

Cô gái nhỏ mất mát cụp mắt xuống, tâm trạng trong nháy mắt như rơi xuống hầm băng.

Hai người sóng vai đi xuống lầu.

Cô nhóc không vui, đi từng bước từng bước nhỏ, đội trưởng Kỷ đi xuống bậc cuối của cầu thang trước, xoay người ngăn trước mặt cô.

Anh biết rõ còn hỏi: "Không vui à?"

"Không có."

Giang Miểu lặng lẽ tỉnh táo lại, âm thầm cảm thấy mình quá trẻ con, chẳng có được tình yêu thương và bao dung như bà ngoại.

Người là do cô chọn, không thể nào yêu cầu người ta bỏ cả lý tưởng để thỏa mãn mong muốn của mình được.

"Anh công tác vui vẻ, em sẽ ủng hộ anh."

Kỷ Viêm nhìn cô thật lâu: "Vậy sao?"

Cô nhẹ nhàng đáp lại: "Ừm."

Người đàn ông cười đầy ý vị, bỗng kéo mạnh chiếc khăn choàng đang che khuất gương mặt nhỏ xinh của cô.

Giang Miểu bị dọa đến giật nảy người, không kịp che dấu đôi môi đã bị cắn tới rớm máu.

"Thật ra... cấp trên đã cho anh nghỉ hai ngày, nói là để anh ở bên cạnh vợ yêu."

Anh cố ý kéo dài âm cuối, bày ra vẻ mặt tiếc nuối.

"Có điều em đã ngoan ngoãn hiểu chuyện như thế thì anh cũng không nên làm em thất vọng.

Cứ làm theo em nói vậy, cố gắng công tác, báo đáp Tổ quốc!"

"Không phải mà!"

Cô gái nhỏ vừa nãy còn tựa như bị cả thế giới vứt bỏ, nháy mắt đã bình tĩnh trở lại, hai tay túm lấy vạt áo anh, vội vàng nói: "Em không vô tư cống hiến như vậy, thật ra em... cũng muốn anh ở bên cạnh em..."

Đội trưởng Kỷ hài lòng cười tươi, cuối cùng cũng đợi được đến lúc cô gái nhỏ thành thật bộc lộ suy nghĩ của mình với anh.

Anh đưa tay xoa đầu cô, đầu ngón tay trượt dần xuống bên môi, vuốt ve nơi dấu răng in sâu.

"Anh đã nói rồi, sau này không cần giấu anh mà khổ sở một mình nữa."

Kỷ Viêm bọc lấy bàn tay nhỏ bé của cô trong lòng bàn tay, dịu dàng xoa nắn.

"Em không cần uất ức chính mình mà thuận theo ý anh, với trách nhiệm và thân phận của anh, có lẽ nhiều lúc anh phải đặt nhân dân lên hàng đầu.

Nhưng xét về tình cảm cá nhân mà nói, trong phạm vi khả năng của mình, anh sẽ cố gắng hết sức để đạt được kỳ vọng của em.

Cho nên, em vui vẻ hay khó chịu đều phải nói thẳng với anh, anh sẽ đón nhận tất cả."

Trong lòng Giang Miểu như được rót mật, khuôn mặt cuối cùng cũng hiện ra nét cười, ngoan ngoãn đáp: "Em biết rồi."

Cô thấy xung quanh không có ai, lén nhón chân lên hôn anh một cái.

Ban đầu chỉ muốn hôn nhẹ rồi dừng, nhưng lại bị người đàn ông đè gáy lại, đầu lưỡi nóng ấm linh hoạt tiến vào.

Cùng lúc đó, Lộc Bạch và Giang Mục đang đi xuống nửa chừng, hai người họ trố mắt nhìn nhau, vô cùng ngượng ngùng khi bắt gặp một màn cay mắt này.

Khóe miệng Lộc Bạch run rẩy: "Muốn lên thì cậu lên đi, tôi cũng không muốn đi chịu chết."

Giang Mục trực tiếp xoay người đi, phóng khoáng phất tay: "Tản đi tản đi, tôi còn muốn sống lâu thêm vài năm nữa."

Nhà trọ nhỏ của Giang Miểu cuối cùng cũng được đón tiếp nam chủ nhân của nó.

Lúc có Kỷ Viêm ở đây, Giang Miểu cứ như một người nghỉ hưu không có gì để làm, xoay tới xoay lui đi theo anh như con quay.

Cơm trưa anh nấu ba món mặn một món canh, sắc hương vị đều có đủ.

Cô gái nhỏ ăn một hơi ba bát cơm, no đến tận cổ họng, rồi lại chạy vào nhà vệ sinh ói ra hết.

Còn oán thầm là do anh làm đồ ăn quá ngon, hấp dẫn cô phạm tội.

Đội trưởng Kỷ phải làm kẻ chịu tội nhưng lại tỏ vẻ vô cùng vui vẻ đón nhận, sau đó tự nhiên đóng cửa lại, một lát sau, trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy "róc rách".

"Anh làm gì đấy?"

Đội trưởng Kỷ liếm môi, mỉm cười: "Vận động sau khi ăn."

"Em không cần... em ưm..."

Lời muốn nói đã bị người ta chặn lại, không cho cô không gian để thở dốc.

Ước chừng hai tiếng sau, cô gái nhỏ sắp hấp hối được người đàn ông bọc khăn ôm đi.

Giang Miểu khóc đến nỗi mắt mũi đều ửng lên cả, giống như một bé cún đáng thương vậy.

Người đàn ông tinh thần sảng khoái, ôm cô gái nhỏ nói một đống lời tán tỉnh, cô nghe mà hai má ửng hồng.

Vừa cúi đầu nhìn thấy mấy dấu tay trên thắt lưng thì cô đã xấu hổ chịu không nổi, tỏ vẻ phải cào ra hai vệt hồng trên ngực anh thì mới bằng lòng bỏ qua.

Đội trưởng Kỷ nhướng mày: "Anh thì không sao cả, có điều... nếu như bị đám nhóc thối kia nhìn thấy, hiểu lầm em có khuynh hướng bạo dâm thì hơi phiền đó..."

Anh nói như thế, Giang Miểu trầm tư một lúc, yên lặng rụt tay lại, xoay người đi không muốn để ý đến anh nữa.

Người đàn ông rất thích dáng vẻ náo loạn giận dỗi của cô, hai má phình phình, cái miệng nhỏ nhắn vểnh lên, đáng yêu đến mức khiến người ta muốn cắn một ngụm.

Hai người ngồi trên sopha xem liên tục hai bộ phim.

Giang Miểu ngồi trong lòng anh ngủ mất, khi tỉnh lại thì trên sopha chỉ còn một mình cô.

Phòng bếp đang sáng đèn, tiếng bát đũa va chạm vang lên liên tiếp.

Cô thoải mái duỗi lưng, gương mặt đầy nét hạnh phúc, cười như nở hoa.

Nửa đêm, bên ngoài cửa sổ tuyết lại bắt đầu rơi lả tả, người đàn ông đang ôm cô ngủ say lại bỗng dưng giật mình tỉnh giấc, lồng ngực phập phồng.

Cô gái nhỏ đang mơ ngủ cũng tỉnh lại theo, cả người vẫn còn mơ màng.

Cô vòng tay ôm anh, cọ vào ngực anh.

"Sao vậy anh?"

Trên trán Kỷ Viêm túa ra từng đợt mồ hôi, anh lấy lại bình tĩnh, nhận ra vừa rồi chỉ là một giấc mơ, thần kinh căng thẳng dần dần thả lỏng, hít từng hơi thật sâu.

Anh bao bọc cô gái trong lòng: "Không có gì đâu em."

Cô nhóc yên lặng chớp mắt, đột nhiên tránh khỏi cái ôm của anh.

Cô ngồi bật dậy, bướng bỉnh bật đèn ngủ màu vàng ấm trên đầu giường.

Cô cúi đầu nhìn anh: "Kỷ Viêm, em muốn nghe anh nói thật."

Người đàn ông mấp máy miệng, trầm mặc trong vài giây, thì thào nói: "Anh lại mơ thấy ba anh."

Giang Miểu nhác thấy mồ hôi lấm tấm trên trán anh, nhẹ nhàng dùng mu bàn tay lau đi, dịu dàng nói: "Chuyện của chú, em chưa từng nghe anh nhắc đến."

Kỷ Viêm gượng cười đầy đau thương, mặt mày ảm đạm hẳn: "Là do anh, ngay từ lúc bắt đầu đến giờ vẫn không có cách nào tha thứ cho chính mình, cũng cảm thấy tất cả những gì mà bây giờ mình nắm giữ thật dơ bẩn."

Cô gái nhỏ ôn hòa xoa má anh, đau lòng lên tiếng: "Nếu anh muốn nói, em sẵn lòng lắng nghe."

Người đàn ông giương mắt nhìn vào đôi mắt phản chiếu ánh đèn của cô, nửa người trên của anh nhổm dậy, khẽ tựa vào đầu giường, đưa tay kéo cô gái vào trong lòng dán lên lồng ngực ấm nóng của anh.

Anh chậm rãi lên tiếng, trong giọng nói tràn ngập sự chán nản và đau khổ.

"Trận hỏa hoạn năm ấy gây ra thương vong nặng nề, cuối cùng mười mấy người xông vào trong đám cháy chỉ còn một mình anh thoát khỏi cái chết.

Anh may mắn không gặp nạn là bởi vì ba đã kiên cường dùng chính bản thân ông ấy để đổi mạng cho anh."

"Có lúc anh đã nghĩ, nếu động tác của anh nhanh hơn một chút, liệu rằng có thể tranh thủ cho ông ấy thêm vài giây để chạy thoát không.

Suy cho cùng đều là do anh vô dụng."

Giang Miểu nhẹ nhàng nói: "Nếu đời người có nút quay lại thì sẽ không có nhiều tiếc nuối như vậy."

Đáy mắt Kỷ Viêm không biết từ khi nào đã có hơi nước mơ hồ che khuất, anh chua xót nhả từng chữ: "Mẹ anh cũng vậy, bà vì anh mà phát điên, chịu hết tất thảy tra tấn của bệnh tật.

Đối với bà ấy, mỗi thời khắc, mỗi phút mỗi giây, đều mong rằng anh có thể chết thay ba mình.

Thật lòng, anh cũng hy vọng người chết đi là anh, bởi vì sống còn khó khăn hơn cả chết..."

Giọng anh nghẹn ngào, Giang Miểu nghe mà tan nát cõi lòng, cô ngẩng dậy từ trong lòng anh, ôm ngược lại người đàn ông cao lớn vào trong lòng, dùng thân thể nhỏ yếu để cho anh những ấm áp mà anh cần.

"Kỷ Viêm à, máu mủ tình thân càng trong lúc nguy nan thì càng đáng quý trọng.

Em tin rằng, chú ấy đưa ra quyết định hoàn toàn dựa vào bản năng của một người làm cha, nếu ông ấy thấy anh vì thế mà tự trách mình, nhất định sẽ rất đau lòng.

Chỉ khi anh sống thật tốt, đó mới là ước nguyện ban đầu của ông ấy, là chuyện mà ông ấy mong chờ."

"Còn về dì, người ta hay nói hổ dữ không ăn thịt con, em nghĩ bà ấy chỉ là chấp niệm quá sâu, mãi cũng không chấp nhận được chuyện chú đã hy sinh vì nhiệm vụ.

Ngoại trừ chú, anh chính là người thân nhất của bà ấy, trở thành nơi để bà ấy trút bỏ cảm xúc.

Cho dù anh mệt mỏi thế nào thì cũng không thể trốn khỏi tình cảm máu mủ này được, đúng không?"

Đội trưởng Kỷ được nghe được hai ba câu an ủi của cô gái nhỏ mà lòng mềm như nước, không khí nghẹn lại trong lồng ngực chậm rãi tản hết.

Anh thuận thế ôm lấy eo thon của cô, vùi đầu vào trong khe núi mềm mại trước ngực cô, nặng nề thì thầm.

"Không ngờ anh lớn tuổi thế này mà còn để một đứa nhóc đến mở lối cho mình."

Gương mặt cô gái nhỏ cười tươi như hoa: "Anh không biết mị lực của sinh viên khoa văn là giỏi dùng sức mạnh của câu từ để cảm hóa con người sao?"

Kỷ Viêm lại cười, kéo cô gái nhỏ xuống dưới thân mình, cúi người hôn một lần rồi lại một lần nữa.

Giang Miểu bị anh nhiệt tình trêu đùa khiến toàn thân nóng bừng lên, cô xoay người đi trốn tránh.

Hai người ngọt ngào náo loạn một trận.

Cô gái nhỏ lại quay về lồng ngực anh một lần nữa, ngẩng đầu nhìn quai hàm mạnh mẽ cứng cỏi của anh, thật cẩn thận hỏi ra vấn đề đã thắc mắc rất lâu.

"Chuyện dì mất, thật sự có liên quan đến mẹ em sao?"

Người đàn ông trầm tư một lát, khàn giọng nói: "Đối với mẹ anh mà nói, chết đi là một sự giải thoát, cũng là sự trừng phạt dành cho anh.

Cho nên bất kể là mẹ em đã nói hay đã làm gì, nói đến cùng thì nguyên nhân vẫn là do anh.

Mẹ anh đã bắt đầu không thể tha thứ cho anh được nữa, chỉ có thể chọn cách cực đoan này để quãng đời còn lại anh đều phải sống trong áy náy, sống không bằng chết."

Cô cụp mắt, muốn nói gì đó, nhưng lại phát hiện ra bản thân không có lập trường để an ủi anh, chỉ có thể xin lỗi vì sự lỗ mãng của mẹ Giang.

"Xin lỗi."

Anh cúi đầu lại gần, giọng nói vang vọng bên tai cô: "Người nên nói xin lỗi là anh mới phải.

Anh đã tự cho là đúng mà thả em tự do, kết quả khiến mọi chuyện đều hỏng bét, còn suýt nữa đã làm mất em..."

Giang Miểu ngoan ngoãn nói: "Không đâu, em vẫn luôn xoay vòng tại chỗ để chờ anh."

Kỷ Viêm chạm nhẹ vào môi cô: "Miểu Miểu, em thật tốt."

"Em tốt như thế, anh còn không mau tranh thủ thời gian cưới em đi."

Kỷ Viêm nở một nụ cười: "Em đang ép hôn đấy à?"

Cô gái nhỏ dẩu miệng: "Nếu anh không cưới, em sẽ lập tức tìm một người mà mẹ em thích rồi lấy họ..."

"Em dám?"

Người đàn ông vừa nghe câu này đã nổi nóng: "Em phải theo anh cả đời, trừ khi anh chết, em...

ưm!"

Cái miệng nhỏ nhắn dùng sức ngăn chặn những lời tiếp theo của anh, cuối cùng còn dùng sức cắn anh một cái.

Cô gái nhỏ thở phì phò, trừng mắt nhìn: "Anh còn nói mấy lời này nữa, em sẽ không để ý đến anh thật đấy."

"Được, không chết."

Người đàn ông cười tươi, kéo chăn qua đỉnh đầu, cơ thể chậm rãi hạ thấp xuống: "Chết rồi thì ai đến thỏa mãn em đây?"

Khoảng mười phút sau, khắp căn phòng đều là tiếng nước dâm mỹ kèm thêm tiếng nuốt xuống cổ họng.

Mười ngón tay của cô gái nhỏ siết chặt ga giường, khuôn mặt đỏ bừng vùi sâu vào gối đầu, nhẫn nhịn thở dốc.

"Sông nhỏ lại vỡ đê rồi, để chú Kỷ chặn giúp em nhé."

Cô gái xấu hổ đến mức hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống.

Cô không kịp xoay người trốn tránh thì đã bị môi lưỡi nóng bỏng của anh đưa lên cực khoái.

Kể từ khi Giang Miểu cứng rắn muốn ở bên cạnh Kỷ Viêm, không biết mẹ Giang đã bị bà ngoại áp chế hay là trong lòng có chút áy náy về chuyện mẹ Kỷ.

Nói chung, bà không còn nói mấy lời cản trở nữa, cũng gián tiếp thừa nhận quan hệ của hai người họ.

Mạt Lỵ vốn hay chê bai cũng không chống cự nổi sự năn nỉ dịu dàng của cô bạn thân, không tình không nguyện nhận vị trí phù dâu quan trọng nhất.

Vượt qua khổ cực là đến vui sướng, hai người chọn một ngày hoàng đạo tốt để lấy giấy chứng nhận.

Cuộc sống sau khi kết hôn vẫn thanh thản yên bình, anh vẫn bận rộn như trước kia, Giang Miểu cũng không rối rắm về tính chất công việc của anh nữa, cố gắng hết sức để khiến bản thân mình tốt đẹp hơn.

Thỉnh thoảng khi Giang Miểu đi ngang qua nhà hàng lẩu đó thì sẽ nhớ đến lần đầu tiên gặp anh.

Người đàn ông ngồi thẳng tắp ở đấy giống hệt một cái cọc gỗ, trong ánh mắt là tia khí khái bức người, chỉ nhìn gương mặt cũng khiến người ta si mê.

Kỳ lạ là trước đó cô chẳng hề hay biết một chút gì về anh, nhưng khi vừa nhìn thấy người này, không hiểu sao trong cô dâng lên một loại cảm giác rất an toàn, giống như một dòng điện xâm chiếm lý trí của cô.

Giang Miểu biết rõ, chuyện "vừa gặp đã yêu" chẳng qua chỉ là thấy sắc đẹp thì nổi lòng tham, cho nên, cô cũng không phủ nhận bản thân là một bé gái mê trai.

Không chỉ mê mệt gương mặt của anh, thèm muốn thân thể của anh mà thậm chí còn tham lam giọng nói và mùi hương cơ thể của anh nữa.

Một năm sau.

Trong nhà hàng lẩu náo nhiệt, váng mỡ bò trong nồi gợi lên sự thèm thuồng, mùi thơm bốc lên khiến người ta khó cưỡng lại.

Giang Miểu ngồi bên cửa sổ, tự động ngăn cách với hoàn cảnh nhốn nháo, an tâm đọc sách.

"Xin chào."

Bên cạnh hình như có người gọi cô, cô ngẩng đầu lên, thấy một cậu trai có gương mặt thanh tú, tuổi tác không lớn, ăn mặc như một sinh viên đại học.

Giang Miểu lễ phép trả lời: "Xin chào, có việc gì sao?"

"À, là như vầy..."

Cậu trai chỉ vào chiếc bàn tròn lớn cách đó không xa, tất cả đều là mấy thanh niên trẻ trung.

"Chúng tôi đang chơi một trò chơi, tôi thua rồi, phải hỏi xin Wechat của một cô gái xinh đẹp nhất ở đây."

Giang Miểu rất nể mặt không vạch trần cách tán tỉnh cũ rích này, vừa muốn lên tiếng từ chối thì lập tức nhìn thấy một người đàn ông mặt mày âm trầm đứng ở phía sau.

Cô gắng nhịn không cười ra tiếng, cố ý nói: "Xin Wechat à?

Được thôi."

"Thật sao?"

Cậu trai rốt cuộc không nín thở nữa, cười vui vẻ lấy điện thoại trong túi ra.

Vừa ấn mở màn hình thì cổ áo không hiểu sao lại bị một lực rất mạnh từ sau lưng túm chặt, dễ dàng kéo cậu ta lùi về sau nửa mét.

Cậu ta khó chịu quay đầu, lập tức nhìn thấy một tên đàn ông mặt mày nghiêm túc đang lạnh lùng trừng cậu ta.

"Định xin số à?"

Cậu trai sửng sốt, ngơ ngác nhìn Giang Miểu đang ngoan ngoãn xem kịch.

Giọng nói của người đàn ông hung ác như đòi nợ: "119, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi cho tôi."

Dãy ba số như sấm rền bên tai, cậu trai có ngốc nữa cũng hiểu được mình đá phải tấm sắt rồi.

Cậu ta run rẩy lên tiếng: "Chú... chú cảnh sát à, chú hiểu lầm rồi, chúng cháu chỉ là chơi một trò chơi, chơi đùa thôi."

Kỷ Viêm cau mày: "Còn chưa đi à?"

Cậu trai sợ đến nghẹn họng, vội vã chạy đi như sắp tè ra quần.

Sau khi người đàn ông ngồi vào chỗ, nhìn Giang Miểu đối diện cười ngặt nghẽo thì cau mày, không hề vui vẻ chút nào: "Em giỏi nhỉ?

Cứ tùy tiện đưa Wechat cho người ta."

Hai tay cô gái nhỏ chống cằm, cười ngọt ngào: "Chú Kỷ có cảm giác bị uy hiếp hả?"

Đội trưởng Kỷ tỏ vẻ không hề áp lực, khinh thường hừ một tiếng: "Cho dù bọn chúng có nhỏ hơn anh hai mươi tuổi thì thể lực cũng chưa chắc có thể bì được với anh."

Giang Miểu khó hiểu chớp mắt: "Thể lực thì cần tốt như vậy để làm gì?"

Cơ thể người đàn ông áp sát lại một chút, đè thấp giọng thì thầm: "Thể lực không tốt thì làm sao thỏa mãn được kiểu dục cầu bất mãn của em trong độ tuổi như lang như hổ này?"

Nhịp thở của Giang Miểu dồn dập: "Anh, cái người này..."

Lần này đến lượt đội trưởng Kỷ giả ngốc: "Sao thế?"

Cô gái ôm gương mặt dần dần nóng lên, quyết định không quan tâm đến tên đàn ông muộn tao không có điểm dừng này nữa.

Đồ ăn lần lượt được bưng lên, Giang Miểu ăn thịt bò mà Kỷ Viêm gắp cho cô.

Đột nhiên nhớ đến một chuyện ngày hôm đó mà cô đã quên mất, cô cười một cách khó hiểu, chế giễu anh.

"Suýt chút nữa đã quên, nơi đây từng là nơi xem mắt của một ông chú lính cứu hỏa đó."

Đội trưởng Kỷ không hề hoang mang, hơi ngước mắt lên: "Anh cũng nhớ rõ, ngày đó cũng là ngày một cô giáo nhỏ xem mắt."

"Này..."

Giang Miểu buồn bực cắn đầu đũa.

Vừa nãy cô xúc động thốt ra khỏi miệng, gần như đã quên mất mình đã làm gì ngày hôm đó.

"Em chỉ tùy tiện đến một lát thôi... không có nghĩ gì cả..."

Kỷ Viêm tiếp lời: "Anh cũng vậy, tùy tiện đến thôi."

"Anh nói dối."

Giang Miểu thở phì phò, nói: "Em ở bên ngoài đã thấy hết rồi, anh với người ta ăn uống vui vẻ lắm."

Người đàn ông yên lặng nhìn cô, cười rất hàm súc: "Thì ra Miểu Miểu nhà ta đã bắt đầu dõi theo chú sớm như vậy..."

Khí thế của Giang Miểu yếu đi một chút, mạnh miệng nói: "Không phải..."

Kỷ Viêm chậm rãi gắp thịt bò cho cô, hạ giọng nói: "Em yên tâm, hôm đó anh nói tổng cộng không đến năm câu, thời gian còn lại đều tập trung dùng bữa."

Cô gái nhỏ vừa nghĩ đến đã chua cực kỳ: "Lại lừa người ta."

"Thật sự không lừa em..."

Người đàn ông nhẹ nhàng véo má cô, cười đầy cưng chiều: "Anh đã ăn hết số thịt bò được gọi ra, không chừa lại cho cô ấy miếng nào."

Cô gái nhỏ "phụt" cười ra tiếng, sóng mắt đưa đẩy trừng anh đầy yêu kiều.

"Đúng rồi, mẹ hỏi chừng nào chúng ta tổ chức hôn lễ đó."

Kỷ Viêm suy nghĩ một lát, trả lời: "Năm nay tổ chức luôn, để anh sắp xếp, em đừng quan tâm."

"Vâng."

Cô gái nhỏ gắp thịt bò trong nồi vào chén của anh, cười ngọt ngào: "Anh cũng ăn đi, cùng nhau bồi bổ cơ thể."

Kỷ Viêm lại đùa cô: "Bồi bổ cơ thể làm gì?"

Giang Miểu nói một câu hai nghĩa: "Làm... chuyện yêu đương."

Hai người cười với nhau, hiểu ý tăng nhanh tốc độ ăn uống.

Đêm đó... lại là một đêm điên cuồng.

Gần đến hừng đông, người đàn ông ôm lấy cô gái nhỏ đã cong người thành con tôm, vừa dồn hết sức mà làm, vưa đau lòng hôn lên đôi mắt đẫm lệ của cô.

Cô gái nhỏ như sắp ngất đi, phun đầy dịch nóng dưới sự va chạm đầy hưng phấn của anh.

Người đàn ông hung ác giữ chặt hông của cô, bắn ra một lượng lớn dịch nóng trong cơ thể cô, nóng đến mức cả người cô mềm nhũn.

Người đàn ông đè mạnh trên người cô, tỉ mỉ liếm láp vùng cổ đầy mồ hôi của cô.

"Miểu Miểu..."

Anh nặng nề thở dốc, hơi thở vẫn còn nóng rẫy: "Có thể gặp được em, đời này của anh đáng giá rồi."

Cô gái nhỏ suy yếu, ôm hờ cổ anh, ánh mắt như phát sáng: "Em cũng vậy."

"Em yêu anh, yêu anh yêu anh rất nhiều."

Trong lòng người đàn ông ấm áp.

Anh xoay người ôm cô, để cô ngủ trên người mình, thâm tình hôn lên môi cô.

Anh phối hợp đón nhận, mặc cho cái lưỡi trơn trượt kia tùy ý quấy đảo giữa môi lưỡi của mình.

Chờ cô hôn đã nghiện, anh lại trở người đè cô xuống dưới thân mình, biến bị động thành chủ động, bắt đầu một vòng tấn công mới.

Ngoài cửa sổ tĩnh lặng như nước.

Bên trong phòng ấm áp tựa mặt trời đầu xuân.
 
Nước Sôi Lửa Bỏng - Tiểu Hoa Miêu
Chương 61: Phiên ngoại 1 - Cuộc sống hôn nhân thường ngày


Chuyện vào bếp

Sau khi cưới hai năm, đôi vợ chồng son Kỷ Viêm và Giang Miểu vẫn luôn sống trong cuộc sống tân hôn ngọt ngào bình dị.

Đội trưởng Kỷ lớn tuổi mới lừa được một cô bé ngây thơ, thì dù có yêu thương thế nào cũng cảm thấy không đủ.

Vậy nên chỉ cần anh ở nhà, Giang Miểu sẽ biến thành động vật thân mềm không có khả năng tự lo liệu cuộc sống, chỉ muốn treo trên người anh hai mươi bốn giờ mỗi ngày.

Cô không có tài nấu nướng, nhất là sau khi kết hôn với Kỷ Viêm, cô gần như không hề vào bếp.

Có một ngày, lúc cô rảnh rỗi lướt Weibo thì vô tình nhìn thấy một câu nói mang tính tâm linh lưu truyền ngàn đời nay: "Con đường ngắn nhất tới trái tim đàn ông là thông qua dạ dày."

Câu nói luôn bị những người phụ nữ hiện đại khinh bỉ này lại khiến Giang Miểu suy nghĩ rất nhiều.

Đêm đó, Kỷ Viêm về đến nhà, vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi khét.

Lòng anh run lên, vội vàng chạy vào phòng bếp.

Một đám khói trắng đập vào mắt anh, trong làn khói lượn lời, có cô gái tóc xám nhào vào lòng anh.

Giọng cô gái vừa buồn bực lại vừa mềm dịu vang lên: "Kỷ Viêm...

Suýt chút nữa em đã đốt nhà rồi..."

Đội trưởng Kỷ mỉm cười, sờ đầu cô: "Em không sao là tốt rồi."

Đợi cô gái nhỏ ổn định lại tâm trạng, anh mới mở máy hút khói và cửa sổ thông gió ra, nhân tiện nhìn xem thứ đen như than không rõ là nguyên liệu gì ở trong nồi.

Anh khẽ cười, kéo cô gái đang tiếc nuối vào phòng tắm, dùng khăn lông ấm nhẹ nhàng lau vết nhọ nhem trên mặt cô, Kỷ Viêm nhìn vẻ mất mát trên mặt cô, cưng chiều hôn lên chóp mũi: "

Sau này anh không ở nhà, em cũng đừng tuỳ tiện vào bếp."

Giang Miểu ấm ức trừng anh: "Anh ở nhà cũng không cho em vào..."

Kỷ Viêm dỗ dành cô: "Cô gái của anh không cần phải làm việc gì cả.

Hơn nữa, tuổi em còn nhỏ mà đã phải đi theo anh, sao anh để em chịu khổ được?"

Giang Miểu âm thầm tức giận, nghĩ đến việc thân làm vợ mà nấu mấy món ngon cho chồng cũng không biết.

Càng nghĩ cô càng đau lòng, giận bản thân mình nhưng lại muốn đấm người đàn ông kia.

"Em muốn học."

Đội trưởng Kỷ nhướng mày: "Muốn học cũng được thôi, nhưng phải đóng học phí trước."

Cô buồn buồn nói: "Mạt Lỵ còn biết làm pizza và mỳ ý, chỉ có em, ngay cả mấy món đơn giản cũng không biết làm..."

Giang Miểu nghe thấy có triển vọng, lập tức cười tươi như hoa: "Đắt thế nào cũng được, em muốn học nhanh, làm được nhanh, vừa học vừa thực hành."

"Được."

Anh lớn tiếng đồng ý, bàn tay to ôm lấy mông cô gái nhấc lên.

Cô gái bị nhấc bổng lên, hai chân vòng qua eo anh.

Anh vừa hôn vừa ôm cô đi vào phòng.

"Một món một đêm được không?"

Giang Miểu không hề nghĩ ngợi, lập tức gật đầu.

Sau đó, lúc bị anh hôn đến mức choáng váng thì lại giật mình.

Cô nhẹ nhàng đẩy anh ra, dịu giọng mặc cả: "Có thể tính bằng số lần không?"

Một đêm...

Thật không phải chuyện con người làm được...

Đội trưởng Kỷ hài lòng nhìn cá nhỏ mắc câu, mỉm cười có phần lưu manh: "Được."

Giang Miểu ngây thơ mỉm cười vui mừng, người đàn ông nôn nóng lột hết rồi ăn sạch sẽ...

Khoảng ba tiếng sau, cô gái nhỏ bị thể lực biến thái của người đàn ông chơi đùa toàn thân mất sức, chóp mũi đỏ bừng, giọng khản đặc, sau đó lại bị người đàn ông ôm vào lòng, xếp thành tư thế kỳ quái.

Bất kể anh có nói lời thô tục thế nào thì cô cũng chỉ rưng rưng nước mắt ngoan ngoãn đồng ý.

Cuối cùng lúc cô không chịu nổi nữa mới làm bộ đáng thương mở miệng cầu xin anh.

"Miểu Miểu, nói tính bằng số lần mà, anh chỉ làm theo thôi..."

Người đàn ông cắn tai cô, hơi thở nóng bỏng: "Chú rất hài lòng với học phí này..."

Đêm đó, tới gần nửa đêm "cuộc chiến" mới kết thúc.

Giang Miểu mệt mỏi, cả người ướt đẫm mồ hôi.

Trước khi ngủ mê, cô cũng biết cái gì gọi là lừa gạt.

Một lần.

Chính là một đêm.

Vất vả lắm cô mới có chút ý muốn học nấu ăn, sau khi bị người đàn ông một sâu một nông hành hạ, một chút ý muốn ấy bị nghiền thành bột, cuối cùng... bay mất tiêu.

Chuyện vận động

Xét thấy thể lực của đội trưởng Kỷ và Giang Tiểu Miểu cách nhau quá lớn, Kỷ Viêm luôn thủ thỉ muốn dẫn cô đi vận động.

Cuối cùng, vào lần thứ N, cô gái nhỏ giương cờ trắng đầu hàng, anh quyết định dậy sớm dẫn cô đi chạy bộ.

Nhưng mà ai ngờ được...

đội trưởng Kỷ đứng đầu đội lính lại không có cách nào đối phó được với cô vợ nhỏ nhà mình.

Năm giờ sáng, bên ngoài trời còn chưa sáng.

Người đàn ông đã nhanh nhẹn vệ sinh cá nhân xong, đi ra gọi cô vợ nhỏ dậy.

Mà Giang Miểu không mở mắt nổi, dứt khoát trốn trong chăn giả chết.

Người đàn ông khẽ thở dài, kéo chăn ra, ôm cô gái co ro như con tôm vào lòng.

Cô ôm chặt lấy eo anh, muốn chơi xấu.

Kỷ Viêm sợ nhất chiêu nay của cô, vì anh nhất định sẽ trúng chiêu.

Anh kiên nhẫn dỗ cô thức dậy, Giang Miểu thẳng thừng một là không làm hai là không nghỉ.

Cô nhào lên đè anh xuống giường, thoải mái cọ lên cổ anh, bàn tay nghịch ngợm âm thầm luồn vào áo, đầu ngón tay sờ soạng cơ bụng của anh.

Không thể khinh thường dục vọng lúc sáng sớm của đàn ông, đội trưởng Kỷ bị đốt lửa, thả lỏng cơ thể, để mặc cô vui vẻ sờ soạng.

"Không muốn chạy bộ nữa à?"

Cô gái ôm chặt anh: "Dạ."

"Vậy...

đổi hình thức vận động nhé?"

Cô từ chối: "Không muốn."

Đội trưởng Kỷ tiếp tục mặc cả: "Vừa thoải mái vừa không mệt."

Quả nhiên Giang Miểu lại mắc câu, hai mắt sáng lấp lánh: "Được."

Người đàn ông cười đắc ý, xoay người đè cô xuống dưới thân, bàn tay nóng bỏng luồn vào quần áo của cô.

Lòng bàn tay đầy vết chai lướt trên làn da mềm mại, cô gái vừa rồi còn đang mơ màng bị kích thích nổi cả da gà lập tức tỉnh táo lại, luống cuống đẩy anh ra.

"Em chọn chạy bộ, chạy bộ."

Cô dè dặt tránh đi vật cứng ở giữa hai chân anh, lầm bầm làu bàu: "Ông ngoại nói rồi, rèn luyện thân thể, bảo vệ Tổ quốc!"

Đội trưởng Kỷ thấy cô hoảng sợ như vậy thì vui vẻ bật cười.

Trời vừa tờ mờ sáng.

Giang Miểu thiếu tế bào vận động chạy theo sau Kỷ Viêm, thở không ra hơi.

Cô thật sự chạy không nổi nữa, nên đành kéo vạt áo đội trưởng Kỷ làm nũng: "Chú Kỷ, em mệt quá, anh cõng em được không..."

Lần này đội trưởng Kỷ rất nghiêm túc, không chịu nể tình: "Kiên trì chút đi, không thể bỏ dở giữa chừng."

Giang Miểu chạy hai bước đến bên cạnh anh, hai tay ôm lấy vòng eo rắn chắc của anh.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, đầu đầy mồ hôi, mắt to sáng rực: "Chúng ta trao đổi đi..."

"Hửm?"

"Nếu như anh đồng ý cõng em, vậy tối nay...

Anh muốn làm chuyện đó, em có thể thử..."

Kỷ Viêm cười sờ mặt cô: "Em chắc chứ?"

Cô gật đầu như giã tỏi.

Sau đó người đàn ông không có chút định lực nào mà cõng cô gái vô cùng mệt mỏi về nhà, toàn bộ hành trình mặt mày không giấu được nụ cười.

Đêm đó... miệng của Giang Miểu vì phải mở lớn một thời gian dài, cho đến khi kết thúc, miệng cô đau nhói, suýt chút nữa không khép lại được.

Hôm sau.

Cô gái nhỏ nhìn ly sữa bò nóng hổi trên bàn, nhịn không đươc muốn nôn khan.

"Sữa bò nóng" có vị mặn, tối hôm qua cô uống đủ rồi.

Cô không vui bĩu môi, người đàn ông đáng hận lại lấy việc chạy bộ ra uy hiếp cô.

Cô gái bi thảm nể sợ thế lực ác ma, chỉ có thể uất ức đưa miệng lên hôn.

Ôi...

Cô sẽ không tin cái gọi là đàn ông đứng đắn nữa.

Càng cấm dục, càng túng dục.

Chuyện mang thai

Liên quan tới chuyện sinh con, Kỷ Viêm luôn tôn trọng suy nghĩ của Giang Miểu.

Cô không mở miệng, anh sẽ thực hiện các biện pháp an toàn, chưa bao giờ chỉ lo cho sự vui vẻ của bản thân.

Có một thời gian, anh đến đội cứu hỏa thành phố bên cạnh lãnh đạo huấn luyện, ước chừng nửa tháng không về nhà.

Mỗi đêm, anh chỉ có thể gọi video cho Giang Miểu trước khi ngủ để vơi bớt nỗi nhớ cô.

Trong video, sắc mặt cô vợ nhỏ càng ngày càng nhợt nhạt, chưa nói được mấy câu đã không thấy bóng dáng đâu, sau đó trong video truyền tới tiếng nôn nhỏ.

Nhìn dáng vẻ nói chuyện uể oải của cô, anh vô cùng đau lòng.

Anh cau mày: "Có phải em ăn bậy gì không?"

"Không biết, dạo này đều như vậy cả..."

Cô bĩu môi than phiền: "Đều tại anh đi công tác lâu như vậy, hại em tương tư thành bệnh, bây giờ cũng xuất hiện triệu chứng sinh lý buồn nôn rồi, không biết còn tưởng rằng em có thai..."

Cô vừa dứt lời, ở đầu bên kia, đội trưởng Kỷ lập tức sửng sốt.

Yên lặng chốc lát, anh nhìn cô như có điều suy nghĩ.

Giang Miểu mơ hồ: "Sao thế anh?"

Anh hít sâu một hơi, âm đuôi hơi run rẩy: "Tháng này em đã đến ngày chưa?"

Giang Miểu nghiêng đầu suy nghĩ: "Ngày mười lăm mà, bây giờ mới mười ba, còn sớm..."

Kỷ Viêm thở dài đỡ trán, bất lực với cô vợ nhỏ nhà mình: "Kỳ kinh nguyệt của em bắt đầu từ ngày năm, đã chậm một tuần rồi."

Giang Miểu: "..."

Từ trước tới nay, kỳ kinh nguyệt của cô đến rất chính xác, gần như chưa từng bị chậm ngày nào.

Hôm sau, trời vừa sáng, đội trưởng Kỷ nóng lòng xin nghỉ trở về, chạy đến trường học bắt người mang đi bệnh viện.

Buổi chiều cô có tiết, người đàn ông chịu trách nhiệm đi lấy kết quả xét nghiệm máu, nói là lấy kết quả xong thì gọi điện thoại cho cô.

Kết quả, mãi đến khi tan học, anh vẫn chưa liên lạc với cô.

Gọi điện thoại cũng không bắt máy, cô gái tức giận muốn bỏ nhà ra đi.

Nhưng lúc tan học, anh lại đúng lúc xuất hiện ở cổng trường, không nói câu nào, tựa vào cửa xe hút thuốc, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Giang Miểu còn tức giận trong lòng, không hiểu sao anh không nói một lời, hai người im lặng suốt cả quãng đường.

Vào cửa nhà, cô gái tức giận suốt dọc đường không muốn để ý đến anh nữa, giận dỗi đi về phòng.

Người đàn ông cản cô lại, ôm lấy cô từ phía sau, anh chôn đầu ở hõm cổ của cô, cánh tay dài ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn, siết lấy cô thật chặt.

Cô gái nhỏ không thoải mái giãy giụa: "Anh làm em đau..."

"Miểu Miểu."

Giọng anh vang lên bên tai cô, rất nhẹ, rất nhẹ.

Giang Miểu ngừng thở, cô có thể cảm nhận được cơ thể anh đang căng thẳng, thế là cô chợt mềm lòng.

Cô cho rằng mang thai chỉ là chuyện ngoài ý muốn, trong lòng anh có chút mất mác.

"Ừm...Không có thai cũng không sao cả."

Cô dịu dàng an ủi "Anh muốn có con thì sau này chúng ta cố gắng là được..."

Người đàn ông không lên tiếng, phút chốc xoay người cô lại, khom người nhìn thẳng vào mắt cô.

Khóe mắt anh ửng đỏ, giọng nói cũng thay đổi: "Em véo anh mấy cái đi, có phải anh đang nằm mơ hay không..."

Nghe xong, Giang Miểu mơ hồ: "Hả?"

Người đàn ông nghiêm túc nay lại nhếch môi cười: "Để anh nghĩ xem nào, nếu là con gái, giống em, xinh đẹp khôn khéo, anh nhất định sẽ bảo vệ thật chặt, không cho phép mấy thằng nhãi ranh đến gần."

"Sao anh biết là con gái?"

Giang Miểu thuận miệng hỏi một câu, nhưng vừa nói ra, chính cô cũng sửng sốt.

Cô chớp mắt, hồi lâu mới giật mình hỏi: "Không phải...

Anh...

Anh nói là...

Em...

Em mang thai rồi?"

Đội trưởng Kỷ dịu dàng sờ đầu cô: "Bác sĩ nói bây giờ con chúng ta còn rất nhỏ, trước ba tháng đều phải chú ý."

Cô gái nhỏ sửng sốt hồi lâu, ánh mắt ngây ngẩn nhìn cái bụng bằng phẳng của mình, cô vẫn chưa tin: "Anh lừa em."

Cô gái ngẩng đầu, mặt đầy nghi ngờ: "Chúng ta rõ ràng...

Luôn tránh thai...

Không thể nào..."

Người đàn ông kiên nhẫn đáp: "Em quên à?

Lần trước, hộp bao cuối cùng dùng hết rồi, em không kịp đợi anh đi ra ngoài mua, sau đó nhào lên, sau đó anh...

Ưm..."

Cô gái một tay bịt miệng anh, thẹn thùng đỏ mặt: "Không cho nói nữa."

"Ừ, không nói nữa."

Anh vui vẻ như đạp lên mây, ôm người đến ghế sô pha, anh ngồi xuống, đặt cô ngồi trên đùi.

"Thời gian mang thai rất khổ, tính chất công việc của anh lại đặc biệt, không thể ở bên em nhiều được.

Miểu Miểu, để em vất vả rồi."

Giang Miểu ôm cổ anh, dịu giọng nói: "Nếu em khó chịu, anh phải bồi thường gấp đôi cho em."

"Được."

Cô cầm tay anh, nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình.

Mặc dù con còn nhỏ chưa cảm giác được, nhưng trong lòng cô vẫn như được ngâm nước ấm vậy, ánh mắt cũng đong đầy ý cười.

Cô nghiêng đầu hỏi anh: "Nếu như là con trai, giống như anh và ông ngoại, làm một quân nhân anh dũng không phải tốt sao?"

Đội trưởng lập tức đen mặt: "Không tốt."

"Tại sao?"

"Nó nhất định sẽ dính chặt lấy em, theo bản năng của người mẹ, em cũng sẽ yêu nó nhiều hơn."

Giang Miểu bị chọc cười: "Anh ghen à?"

"Ừ."

Người đàn ông nhìn chằm chằm cô, giọng hơi nặng nề: "Em chỉ có thể là của anh, không ai có thể cướp đi."

Anh ngừng mấy giây, lại nói thêm một câu: "Con trai cũng không được."
 
Nước Sôi Lửa Bỏng - Tiểu Hoa Miêu
Chương 62: Phiên ngoại 2 - Play thời kỳ cho con bú


Mang thai mười tháng, Giang Miểu thuận lợi sinh ra một bé trai khỏe mạnh, nặng 3.9 kg, gọi là Kỷ Lâm.

Bé con trắng hồng, gương mặt nhỏ tròn, môi hồng đáng yêu, mắt to trong veo như quả nho đen, cười lên có hai má lúm đồng tiền ngọt ngào.

Đứa bé mấy tháng tuổi rất ỷ lại, rời khỏi vòng tay Giang Miểu là lập tức khóc lớn, không ai dỗ được.

Đội trưởng Kỷ vô cùng không hài lòng với việc thằng nhóc con này cướp hết sự chú ý của vợ mình, anh thường xuyên dùng ánh mắt sắc bén lạnh lùng liếc bé con đáng yêu đang gặm tay.

Làm mẹ, Giang Miểu thương con vô bờ bến, nhìn thấy bé con toét miệng cười thì lòng cô cũng mềm nhũn, nhìn thế nào cũng không đủ, thỉnh thoảng sẽ còn trách cứ Kỷ Viêm không thân thiện với con trai.

Có một hôm, Kỷ Viêm nghỉ phép, lại trùng hợp trúng vào sinh nhật của Chính uỷ Chu.

Vốn dĩ anh định mang Giang Miểu cùng tham gia, nhưng ai ngờ bé con vừa tròn nửa tuổi bị bệnh, Giang Miểu lo nếu dẫn con ra ngoài thì bệnh nặng thêm, thế là đội trưởng Kỷ chỉ có thể thê thảm đi dự tiệc một mình.

Mãi đến mười giờ đêm, Giang Miểu mới dỗ được nhóc con ồn ào đi ngủ.

Ngoài cửa chính vang lên tiếng động rất nhỏ, cô đứng dậy đi ra ngoài, trên người chỉ mặc chiếc váy ngủ trễ ngực mỏng.

Ánh đèn phòng khách mờ ảo, cô bước đến gần thì thấy có người đang nằm trên ghế sô pha.

Bàn tay anh che mắt, áo đã cởi, những đường cong cơ bắp hiện lên rõ ràng, thắt lưng cũng cởi nốt, quần kéo xuống nơi xương chậu, có thể nhìn thấy viền quần lót màu đen.

Mặt Giang Miểu nóng lên, cô nuốt cảm giác sốt ruột xuống cổ họng, mất tự nhiên lấy tay che mắt.

Ngẫm nghĩ lại, sau khi sinh con xong, hai người rất ít khi làm tình, hơn nữa lần nào cô cũng mất bình tĩnh, khó mà đưa hết vào trong.

Kỷ Viêm thương cô sinh con vất vả nên không giày vò cô suốt đêm như trước kia nữa, lần nào cũng miễn cưỡng ăn no rồi vội vã kết thúc.

Nghĩ đến đây, hình như cô đã lạnh nhạt với anh một khoảng thời gian rồi.

Cô rón rén bước về phía anh, lúc lại gần đã ngửi được mùi rượu trên người anh.

Cô không biết có phải anh uống say hay không nên lắc vai anh hỏi: "Kỷ Viêm?"

Người đàn ông yên lặng không lên tiếng, cô dịu giọng, kiên nhẫn gọi mấy lần.

"Ừ..."

Người đàn ông mơ hồ đáp lại, giống như bị người ta đánh thức khỏi giấc mơ, lúc lâu sau mới tỉnh tảo.

Anh lảo đảo ngồi dậy, tối nay uống quá nhiều rượu, huyệt thái dương căng muốn nứt ra.

Giang Miểu thân mật sờ mái tóc cứng của anh, động tác giông với lúc vuốt ve bé con nhà mình.

Người đàn ông không lên tiếng, cô nghĩ là anh thầm đồng ý, nhưng vừa mới xoay người đã bị người đàn ông kéo cổ tay, ngồi lên trên đùi anh.

Cô không tránh, yên lặng cúi đầu nhìn anh.

"Em pha cho anh ly nước mật ong nhé?"

Đội trưởng Kỷ nhìn vào đôi mắt to long lanh của cô, khó chịu mở miệng: "Thằng nhóc kia đâu?"

Giang Miểu mím môi cười, nào có ai gọi con trai mình như vậy chứ.

"Ngủ rồi."

Người đàn ông không vui, nhỏ giọng oán trách: "Nó phiền muốn chết..."

Giang Miểu tốt bụng nhắc nhở: "Anh đừng như vậy, con trai cũng có phần của anh."

Đội trưởng Kỷ uống rượu xong thì buồn bực thổ lộ: "Nó cứ quấn lấy em, không chừa cho anh chút thời gian nào."

Cô vợ nhỏ bị chọc cười, cô luôn cảm thấy Kỷ Viêm lúc này giống như đứa trẻ đang tủi thân vì bị cướp mất kẹo, cần cô dịu giọng dỗ dành.

"Là em lơ là anh, anh đừng giận mà."

Kỷ Viêm đỏ mắt lên, bàn tay đầy vết chai âm thầm chui vào váy của cô, giọng nói khàn khàn: "Vậy bây giờ có thể chú ý đến anh không?"

Giang Miểu thấy ham muốn cuộn trào trong ánh mắt anh.

Đôi mắt cô nhìn về phòng ngủ đang im lặng, cô nhích lại gần, cắn lỗ tai anh: "Anh có khát không, em rót cho anh ly nước."

Người đàn ông nhìn cô đầy thâm ý, một lúc sau, anh buông cô ra: "Được."

Anh thả cô ra rất dễ dàng, ngay cả Giang Miểu cũng nghi ngờ có phải mình nghe nhầm hay không.

Cô đi về phòng bếp, người đàn ông để trần theo sát phía sau, không biết xấu hổ mà dính lấy cô.

"Cạch."

Tiếng khoá cửa vô cùng nhẹ.

Giang Miểu đang cầm ly rót nước thì bỗng nhiên được một cơ thể nóng bỏng áp vào, nóng như nhiệt độ của lò nướng.

Cô không thoải mái ưỡn người tránh thoát khỏi anh, cánh tay dài ngăm đen của người đàn ông vòng qua eo cô, dùng sức giam cầm cô trước ngực.

Anh cúi đầu hôn lên phần gáy trắng nõn của cô, mùi rượu phả ra từ kẽ răng môi, bàn tay không đứng đắn xoa nắn hai quả đào vừa lớn vừa mềm thông qua lớp áo.

Qua hai lần phát triển, Giang Miểu đã thành công thăng cấp từ quả cầu thịt nhỏ thành bánh bao lớn.

Bộ ngực trơn bóng, nặng trĩu, cầm trong tay vô cùng mềm mại.

"Kỷ Viêm..."

Cô gái yêu kiều gọi tên anh.

Dây áo ngủ bị anh cắn đứt, lỏng lẻo treo trên khuỷu tay, nửa người trên của cô hoàn toàn lộ diện.

Bàn tay người đàn ông sảng khoái xoa bóp, từ ngoài vào trong rãnh sâu.

Anh cao hơn cô rất nhiều, vừa cúi đầu đã nhìn thấy nơi mê hoặc lòng người.

Người đàn ông hôn lên dái tai đỏ bừng của cô: "Đào chín rồi, anh cầm không nổi nữa."

Phương thức xoa ngực của anh quá mức sắc tình, hiếm khi nào Giang Miễu bị anh khiêu khích kiên nhẫn như thế này, giống y chang nước ấm nấu ếch (*), tuỳ ý khiêu khích con sâu thèm ăn trong bụng cô.

Hai chân cô mềm nhũn, tựa vào người anh như người mất hồn.

*Nước ấm nấu ếch: là câu chuyện ngụ ngôn của Trung Quốc.

Khi bỏ con ếch thẳng vào nước nóng, nó sẽ lập tức nhảy ra.

Nhưng nếu bỏ vào nước lạnh rồi chậm rãi đun lên, con ếch sẽ ở yên mà... chết từ từ

Ngụ ý: con người sống trong an nhàn quen rồi có thể khiến tinh thần sa đọa mà hại đến bản thân.

Ngược lại, nếu đang ở "thiên đường" (điều kiện bình thường) mà bị ném xuống "địa ngục" (nước nóng), phản ứng sẽ rất mạnh, từ đó nhanh chóng đưa ra lựa chọn, không đến nỗi chết lúc nào không hay.

Đội trưởng Kỷ đang phấn khích trêu chọc cô thì cảm giác được dòng chất lỏng nóng hổi chảy lên mu bàn tay.

Người đàn ông nín thở một lát.

Cô gái nhỏ cúi đầu, nhìn thấy sữa trắng chảy khỏi đầu v* thì đỏ mặt né tránh khỏi anh.

Cơ thể người đàn ông vững chắc như ngọn núi, cô đẩy không được, còn bị anh mạnh bạo xoay người lại.

Bộ ngực đầy dấu tay của cô được phô bày, đầu v* hồng hào còn đang chảy sữa.

Đôi mắt anh nhìn chằm chằm, thân dưới căng chặt.

Giang Miểu vô cùng thẹn thùng: "Anh...

Anh đừng nhìn..."

Ánh mắt của người đàn ông quá mức lộ liễu, ham muốn nồng đậm, yết hầu của anh liên tục trượt lên trượt xuống.

Giang Miểu thật không thể chịu nổi cái nhìn chăm chú đó, đang định mở miệng nói gì đó, chưa kịp gì hết, cô đã ngẩng cao đầu kêu thành tiếng: "A ưm!"

Đội trưởng Kỷ khom người, miệng lưỡi nóng bỏng chạm vào, ngậm chặt đầu v* đang chảy sữa, không kiềm chế được mà mạnh bạo mút lấy.

Người đàn ông giữ chặt eo cô, vừa dùng tay xoa bóp vừa nhiệt liệt thưởng thức.

Giang Miểu hoảng hốt che miệng lại, sợ mình hưng phấn kêu lên, đánh thức nhóc con.

Người đàn ông chôn đầu trước ngực, liên tục liếm mút.

Âm thanh mập mờ không ngừng vang lên.

Cảm giác này khác xa với lúc bé con bú sữa mẹ.

Miệng của trẻ sơ sinh mềm mại, còn đầu lưỡi người đàn ông vừa thô vừa nóng, vừa dài vừa mạnh mẽ, hút xong lại lượn quanh đầu v* mà liếm láp.

Cô bị mút đến nổi da đầu tê dại, bên dưới vô cùng ướt át, cô chịu không được nữa bèn cọ xát hai chân.

Cô run rẩy rên rỉ: "Anh...

A...

Được rồi..."

Một lúc lâu sau, người đàn ông mới chậm rãi ngẩng đầu lên, mắt anh đỏ lên, khoé miệng còn vươn chút sữa.

Anh liếm khóe môi, chưa thoả mãn nói: "Thật là ngọt."

"Đâu có ai như anh chứ..."

Cô thẹn thùng trừng mắt nhìn anh: "Giành ăn với con trai, không biết xấu hổ à?"

Người đàn ông bị nói vậy cũng không tức giận, ngoài miệng cười tươi, lòng bàn tay thì luồn vào kẽ hở giữa hai chân cô.

Dâm dịch tưới ướt cả bàn tay.

"Miểu Miểu."

Kỷ Viêm cúi đầu nhìn cô, anh sắp bùng nổ đến nơi rồi.

Giang Miểu biết anh khó chịu nên cắn môi nói: "Anh nhẹ chút nha."

Người đàn ông nhướng mày: "Chỉ thị này anh khó lòng mà thực hiện được."

Anh ôm người yêu đặt lên kệ bếp, kiên nhẫn cởi quần lót của cô ra, đôi chân trắng nõn thẳng tắp quyến rũ được lộ ra.

Kỷ Viêm vội vàng cởi khoá quần thả côn th*t nóng bỏng ra ngoài.

Anh tiến lại gần, quy đầu tròn chọc vào hoa huy*t dính đầy dâm dịch, cánh hoa mềm mại bao lấy, miệng huyệt được mở ra.

Người đàn ông híp mắt lại, sự quyến rũ vô hình của cô kích anh muốn nổ tung.

Vốn dĩ định chờ cô thích ứng, ai dè vừa mới miễn cưỡng cắm quy đầu vào, cái miệng nhỏ lập tức căn chặt anh.

Cô gái nhỏ đáng thương ngẩng đầu, gò má đỏ ứng, ánh mắt mất đi tiêu cực, đôi môi rên rỉ đầy quyến rũ.

Hơi thở của anh càng thêm nặng nề, Kỷ Viêm nắm chặt eo cô, đưa nguyên cây đi vào.

Cô gái nhỏ hét lên, còn chưa kịp thích ứng thì người đàn ông nhịn không được nữa, thế là hung hăng đâm chọc.

Kiếm Hiệp Hay

Giang Miểu bị lấp đầy, mặt mũi cô trắng bệch.

Cây gậy lớn khuấy đảo trong đầm lầy nhiều nước, vách tường bên trong chịu quá nhiều kích thích, cho nên kịch liệt co rút lại.

Đội trưởng Kỷ bị kẹp đến độ sướng muốn nổ tung.

Anh cúi đầu lần mò đến đôi môi của cô, trong miệng mùi sữa hoà lẫn với mùi rượu, ngọt ngọt ngấy ngấy.

Lưỡi cô rất mềm, cô ngoan ngoãn đáp lại nụ hôn của anh, suýt chút nữa đã bị mùi hương đó làm mê mẩn.

"Kỷ Viêm."

Mặt cô gái đỏ ửng, năm ngón tay bắt lấy cánh tay cường tráng của anh, cô thở gấp nói: "Có phải em...

Ưm a...

Không được giỏi như trước kia không?"

"Không biết..."

Người đàn ông cúi đầu hôn lên gương mặt nóng bỏng của cô: "Chặt hơn trước kia...

Biết hút hồn anh..."

Giang Miểu thẹn thùng chôn trong ngực anh, cô không thể nào đáp lại mấy lời không đứng đắn của anh.

Anh vươn tay tách rộng hai chân cô ra, chiếc đầm ngủ bị vén lên, xung quanh cô bé đỏ ửng là hoa dịch trong suốt, nơi đó đang cố gắng ngậm cắn đứa nhóc tim tím.

Hình ảnh này vô cùng dâm loạn.

Hơi thở ngọt ngào khiến cả người anh nóng ran lên.

Anh nhanh chóng biến thân thành động cơ chạy bằng điện, cắm mấy trăm cái không biết mệt mỏi.

Người đàn ông đỏ mắt giữ tần suất ra vào điên cuồng, cô gái nhỏ bị cắm mất hết cảm giác, nhiều lần muốn ngất đi.

Cô cố mở to miệng để thở, nhưng đều không thành.

Cô không chịu nổi tốc độ như vậy, thế là trước khi lên đỉnh, hai bàn tay cô ôm lấy anh, cầu xin anh mạnh hơn, nhanh hơn.

Đội trưởng Kỷ cúi đầu nhìn đôi gò bông lắc lư của cô, xấu xa cong môi lên: "Đút cho anh uống."

"...

Hả?"

Anh thở dốc, đôi mắt đỏ ửng: "Anh phải uống sạch của thằng nhãi kia."

Cô gái nhỏ tin là thật, nhỏ giọng oán trách: "Không được."

Người đàn ông lập tức dừng lại, vật cứng cắm vào một nửa vẫn còn để nguyên.

Anh nhướng mày, nhìn cô cười mà không nói gì.

Ngọn lửa sắp phun trào trong cơ thể bị dập tắt, Giang Miểu vô cùng khó chịu, nước mắt cũng trào ra.

Người đàn ông xấu xa vẫn không nhúc nhích, ánh mắt trêu chọc.

Cô gái nhỏ bị con sâu dục vọng trong cơ thể gặm nhắm mất hết lý trí.

Cô nhăn mặt lại, bàn tay ngượng ngùng nâng hai bầu vú tròn lên.

đầu v* ban nãy bị anh cắn mút còn đang chảy sữa nóng ra ngoài.

Đội trưởng Kỷ hài lòng cười, cúi đầu ngậm lấy, cột đình cắm trong cơ thể cô căng phồng lên.

Giang Miểu nghẹn ngào, động tác cắm rút thong thả của anh làm cho hơi thở của cô hỗn loạn, động tác cắm rút của anh ngày càng nhanh.

Người trên mải mê ăn hai bầu "thức ăn", người dưới thì lại đứt quãng thở dốc, bị đưa lên đỉnh.

Cao trào quá mức mãnh liệt, cô thoải mái bật khóc thành tiếng.

Ngay lúc ấy, hồn cô như lìa khỏi xác, đầu óc trống rỗng.

Người đàn ông uống đủ rồi nhưng chưa ăn no, một tay ôm lấy cô xoay người đi ra ngoài.

Đêm đó, "thằng nhãi ranh" trong miệng đội trưởng Kỷ hiếm khi không giật mình lúc nửa đêm, cũng đã tạo cơ hội cho ba dạy vò mẹ cả đêm.

Tới gần sáng, người đàn ông đè cô gái nhỏ xuống sô pha chạy nước rút lần cuối cùng.

Cô gái nhỏ đã ngất đi mấy lần, hô hấp dần yếu đi, nhưng vẫn bị "hơi ấm" anh phun ra làm cho nóng bỏng, thế là lại run rẩy lên đỉnh một lần nữa.

Người đàn ông ôm cô gái mệt không nhấc nổi tay vào lòng, chóp mũi cà nhẹ vào môi cô.

"

Sau này đêm nào anh cũng uống."
 
Back
Top Bottom