Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nước Hoa - Linh Nhiên

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
422,174
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczNiLHsAczySBx1pWS2InaieuhLxnGwWjP2ghE8539zTYPVxzXHqKsNpvCrndmTI1FwbCvB96ibaMvwI8pWi8z3LuzPPwZzdpi-RAWdqIt_doVa40yQ5JRApr5GNd1gX0xVOEivbduEUuLoVTPCXvn8q=w215-h322-s-no-gm

Nước Hoa - Linh Nhiên
Tác giả: Linh Nhiên
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tên truyện: Nước hoa

Tác giả: Linh Nhiên

Thể loại: ngôn tình, hiện đại, học đường, tình cảm, HE

Số chương: 10 chương

Chuyển ngữ: Thanh Ninh

– Edit: Min

– Beta: Maria

GIỚI THIỆU TÓM TẮT

Tôi nhận được một gói hàng lạ, bên trong là một lọ nước hoa có tên “Kiss” và một tấm thiệp.

Trên tấm thiệp viết: “Xịt loại nước hoa này, người thích bạn sẽ tăng 100% ham muốn muốn hôn bạn.”

Tôi cứ nghĩ dòng chữ trên chỉ là chiêu trò quảng cáo, nào ngờ lần này từng câu từng chữ lại là sự thật.​
 
Nước Hoa - Linh Nhiên
Chương 1: Chương 1



Chương 01

Edit: Min

Beta: Maria



1

Tôi chụp ảnh lọ nước hoa rồi đăng lên trang cá nhân kèm theo dòng trạng thái: “Bae nào đã lén chuẩn bị quà sinh nhật sớm cho tớ vậy? Mau ra nhận hàng!”

Lọ nước hoa trong suốt, thân chai ngoài chữ “Kiss” ra thì chẳng có bất kỳ họa tiết nào khác, trông vô cùng tối giản.

Tôi xịt thử hai lần lên cổ tay rồi cúi xuống ngửi.

“Không mùi gì cả, xịt ít quá chăng?”

Tôi tiếp tục xịt thêm vài lần lên cả hai cổ tay nhưng vẫn chẳng có mùi gì.

Lẽ nào bên trong chỉ là nước lọc? Trò đùa à?

“Bạch Chỉ, mau lên! Tiết sau là tiết của Diêm Vương đấy!” Cô bạn cùng phòng Tiểu Đường vừa nói xong đã lao thẳng ra cửa.

Tôi hốt hoảng vội vàng vơ lấy một cuốn giáo trình rồi cắm đầu chạy như điên đến lớp.

Cuối cùng, tôi run rẩy ngồi một mình ở hàng ghế cuối, còn Tiểu Đường cách tôi mấy hàng quay lại nhìn tôi với ánh mắt “tự cầu phúc đi nhé”.

Không phải chúng tôi ham học mà chen ngồi mấy bàn đầu mà là vì Diêm Vương thích gọi học sinh ngồi cuối lên trả lời câu hỏi nhất.

“Diêm Vương” tên thật là Tang Hoài, giáo viên dạy Toán cao cấp của chúng tôi nổi tiếng với gương mặt điển trai nhưng cực lạnh lùng.

Ngoài vẻ đẹp cấm dục nổi tiếng kia anh còn nổi danh với kỷ luật thép trong giờ học và tỷ lệ sinh viên rớt môn cao chót vót vào cuối kỳ.

Muốn được cứu ấy à? Không có đâu.

Ngay giây cuối cùng trước khi chuông vang lên, Tang Hoài bước vào lớp, nhìn quanh lớp một vòng rồi dừng lại ngay chỗ tôi.

Tôi vội cúi gằm mặt xuống, cố gắng giảm sự hiện diện của mình đến mức thấp nhất.

“Hôm nay thầy sẽ giảng nốt phần vi phân và tích phân, thời gian còn lại làm bài tập, cuối tiết sẽ có phần hỏi đáp.” Tang Hoài điềm tĩnh thông báo, sau đó bắt đầu bài giảng.

Đến lúc này tôi mới tuyệt vọng nhận ra mình đã mang nhầm sách Toán cao cấp 1 thay vì Toán cao cấp 2.

Nhớ lại lần trước có người mang nhầm sách xong bị Tang Hoài lạnh mặt châm biếm, tôi không khỏi rùng mình, thầm trách sao mình không có khả năng tàng hình.



“Được rồi, thời gian còn lại tự làm bài tập.”

Tôi giả vờ mở một trang bài tập rồi bắt đầu viết viết tính tính, chỉ mong anh đừng đi xuống đây.

Nhưng đời không như mơ, Tang Hoài rời bục giảng, bắt đầu đi xuống từng dãy bàn kiểm tra.

Không biết đã qua bao lâu, tiếng bước chân chậm rãi vang lên ngày càng gần. Tôi bỗng căng thẳng, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh.

Hình như tiếng bước chân dừng lại ngay phía sau tôi, chỉ cách một bước.

Xem ra chỉ đành phải dùng chiêu cuối…

Tôi giả vờ làm rơi bút xuống đất rồi cúi người nhặt, định bụng đợi anh đi qua rồi mới ngồi dậy.

Nhưng không ngờ một bàn tay nhanh hơn đã nhặt cây bút lên, tay tôi vô tình đặt lên mu bàn tay ấy.

Tôi quay đầu lại theo phản xạ, bỗng bị một bàn tay giữ chặt cằm. Trong lúc bối rối, môi tôi cảm nhận được sự mềm mại ấm áp.

Đôi mắt tôi mở to, đối diện với đôi mắt anh mang theo một chút d*c v*ng gần trong gang tấc.

Lưỡi anh khẽ tách hàm răng tôi ra, tiến sâu vào trong quấn quýt không rời, cuốn theo toàn bộ không khí trong lồng ngực tôi.

Toàn thân tôi như rơi vào trạng thái say nhẹ, đầu óc rối bời mơ màng.

Nụ hôn sâu ấy không kéo dài quá lâu.

Tang Hoài dùng ngón tay khẽ v**t v* đôi môi ướt át của tôi hai lần với ánh mắt khó hiểu phức tạp.

Sau đó anh nhét cây bút vào tay tôi, từ tốn đứng thẳng người dậy.

“Cẩn thận một chút.” Giọng nói nhắc nhở lạnh nhạt quen thuộc nhưng dường như khàn hơn bình thường.

“Cảm… Cảm ơn thầy…”

Tôi lén lút nhìn xung quanh, may mắn thay mọi người đều đang chăm chú làm bài, chẳng ai để ý đến cảnh tượng đầy k*ch th*ch vừa diễn ra ở cuối lớp.

Phần còn lại của tiết học, Tang Hoài phá lệ không gọi ai ngồi cuối trả lời câu hỏi như mọi khi.

Tôi thoát nạn, nhưng trái tim đang đập thình thịch trong lồng ngực thì mãi không chịu yên.

Đầu óc tôi cứ lặp đi lặp lại cảnh tượng tôi và Tang Hoài hôn nhau ở cuối lớp.

Tại sao anh lại đột ngột hôn tôi, mà còn là kiểu… Hôn sâu như thế?

2

Tiếng chuông vừa vang lên tôi đã nhấc chân chạy ra khỏi lớp, ánh mắt nóng rực đằng sau vẫn bám theo cho đến khi tôi rẽ vào góc khuất mới biến mất.

Không biết là tôi phát điên hay thế giới này phát điên nữa.

“Á!” Đang mải nghĩ ngợi, tôi đâm thẳng vào thứ gì đó cứng rắn, đau đến mức nước mắt chực trào.

“Đã bảo cậu đi đường phải nhìn đường rồi cơ mà.” Giọng điệu lười biếng quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu tôi.

Người đó đưa tay xoa nhẹ mũi tôi.

“Chu Độ?” Tôi chớp mắt vài cái, cố nuốt nước mắt vào trong, nhìn rõ khuôn mặt trước mặt.

Mái tóc đỏ rực được nhuộm highlight cùng làn da bánh mật, những đặc điểm nổi bật này ngoài anh bạn thanh mai trúc mã của tôi ra thì chẳng còn ai khác.

Cậu nhướng mày: “Sao chạy vội thế? Có ai đuổi theo à?”

“…Không có.” Tôi hơi lảng tránh ánh mắt cậu.

“Tôi nhớ hôm nay cậu hết tiết rồi, đi, đến sân bóng tiếp nước cho anh đây.” Chu Độ thản nhiên khoác vai tôi, chẳng để tôi kịp phản ứng đã kéo tôi thẳng đến sân bóng rổ.

Tôi bị cậu ép ngồi ở hàng ghế đầu. Chu Độ hào phóng cởi áo khoác rồi chuẩn xác trùm lên đầu tôi.

“Giữ kỹ đấy.” Qua lớp vải, tôi cảm nhận được bàn tay to khẽ xoa đầu tôi.

Khi kéo áo khoác xuống, tôi lập tức cảm nhận được những ánh mắt sắc lẹm đang chiếu thẳng vào mình.

Không cần nhìn cũng biết, đó chắc chắn là từ dàn em gái hâm mộ của Chu Độ.

Tiếng còi bắt đầu trận đấu vừa vang lên, những ánh mắt kia mới chịu rời khỏi, tôi khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn Chu Độ trên sân bóng với dáng người uyển chuyển và ánh mắt sắc bén, từng động tác chuyền bóng dứt khoát gọn gàng, tôi phải thừa nhận rằng đúng là cậu có sức hút khiến người ta yêu thích.

Kết quả cuối cùng, đội của Chu Độ thắng áp đảo với tỷ số cách biệt.

Tôi tiến lên đưa chai nước cho cậu. Chu Độ ngửa cổ uống, yết hầu khẽ chuyển động, những giọt mồ hôi li ti trượt dài xuống, chỉ trong chốc lát cậu đã uống sạch cả chai nước.

Cậu nhìn tôi, cười thoải mái: “Quả ba điểm vừa rồi của tôi ngầu không?”

“Cũng thường thôi.” Tôi đáp tỉnh bơ, khịa nhau hơn chục năm rồi, chẳng lẽ tôi lại đi khen cậu?

“Cậu ngoài cái miệng cứng ra thì chẳng có chỗ nào đáng yêu.”

Tôi hừ nhẹ một tiếng.

“Đi thôi, ra ngoài phòng thay đồ đợi tôi một lát. Tôi tắm năm phút rồi dẫn cậu đi ăn lẩu.”

Vì nồi lẩu, tôi ngoan ngoãn đứng chờ bên ngoài phòng thay đồ.

Nhưng mười phút trôi qua, người trong đội đã đi hết mà Chu Độ vẫn chưa ra.

“Chu Độ, xong chưa?” Tôi gõ nhẹ vào cửa phòng thay đồ.

Ngay khi cửa mở, tôi bị một lực mạnh kéo vào bên trong, cửa lập tức đóng lại.

Tôi bị ép sát vào cánh cửa, cả hai cổ tay bị một bàn tay giữ chặt trên đỉnh đầu, cánh tay còn lại của cậu chống ngay bên tai tôi.

Một mùi hương bạc hà nhàn nhạt thoảng qua chóp mũi tôi.

“Chu Độ!” Phòng thay đồ hơi tối nhưng tôi biết rõ người đang áp sát mình chính là cậu.

“Cậu lại muốn chơi trò gì nữa đây?!” Lúc nào cậu cũng thích trêu chọc tôi.

Chu Độ im lặng một lúc, bầu không khí trở nên khác lạ.

“Vừa gặp tôi đã thấy rồi, môi cậu hơi sưng, bị ai hôn phải không?” Giọng cậu nghe thật kỳ quặc.

Tôi bắt đầu hoảng.

Rõ ràng đến vậy sao?

“Không có, chỉ là bị nóng trong thôi.” Tôi cố tỏ ra bình tĩnh đáp lại.

“Vậy à.” Cậu kéo dài giọng, giọng điệu đầy ẩn ý.

“Tất nhiên rồi, cậu cũng biết tôi làm gì có bạn trai.”

Tôi cảm giác cậu đang cúi sát lại gần, hơi thở phả lên cổ tôi rồi nhẹ nhàng ngửi hai cái.

“Cậu thơm quá.”

Thơm? Tôi chẳng ngửi thấy mùi gì cả.

Ngay lúc đó, môi dưới của tôi bất ngờ bị cậu ngậm lấy, mang theo cảm giác tê dại, đầu óc tôi lập tức trống rỗng.

Lưỡi ướt át của cậu quấn lấy đầu lưỡi tôi như đang khiêu vũ một điệu samba nóng bỏng, cuốn lấy rồi lại rời ra.

Đến khi tôi thở không nổi, phát ra tiếng “ưm ưm”, Chu Độ mới tốt bụng buông tha.

Điên rồi! Điên thật rồi!

Tôi giẫm mạnh vào chân cậu, nhân lúc cậu đau đớn, tôi dồn lực đẩy cậu ra rồi không quay đầu lại chạy thẳng ra khỏi phòng thay đồ.

Sợ cậu chặn đường, tôi bắt taxi rời khỏi trường về thẳng căn hộ thuê của mình.

3

Tôi bước vào thang máy, đầu óc rối như tơ vò.

Chẳng lẽ… Là do lọ nước hoa kia…

“Chờ đã…” Một bàn tay trắng trẻo thon dài giữ lại cánh cửa thang máy sắp khép lại.

Cửa thang máy mở ra, tôi chạm mắt với người vừa bước vào.

“Chi Chi, hôm nay em tan học sớm thế?” Là Phong Hào, hàng xóm của tôi.

Anh ấy là nhà thiết kế thời trang tài năng du học từ nước ngoài về, rất thích lấy tôi làm mẫu để tìm cảm hứng.

“Vâng, hôm nay em chỉ có một tiết thôi.” Tôi mỉm cười với anh ấy.

“Mới một ngày không gặp, hình như Chi Chi lại xinh hơn rồi.” Anh ấy khẽ nháy đôi mắt đào hoa của mình, trêu chọc không ngừng.

“Không đẹp bằng anh Phong đâu.”

Ngũ quan của Phong Hào tinh tế đến mức bất thường, mái tóc hơi dài, quả thực có thể gọi là “đẹp”.

Anh ấy kéo tay tôi đầy thân thiết: “Chiếc váy lần trước tôi làm xong rồi, tôi nóng lòng muốn em thử ngay, nàng thơ của tôi.”

Đúng lúc đó, thang máy dừng ở tầng bảy. Anh ấy kéo tôi vào căn hộ của mình chẳng để tôi kịp từ chối.

Phong Hào lấy từ phòng làm việc ra một chiếc váy rồi đưa cho tôi, sau đó đẩy tôi vào phòng tắm để thay đồ.

Thay thì thay, nhưng mà…

“Sao anh cũng vào đây?” Tôi trừng mắt nhìn anh ấy.

Phong Hào làm vẻ mặt vô tội: “Chiếc váy này hơi khó mặc, dây kéo ở sau lưng, để tôi giúp em.”

“Không cần, ra ngoài ngay!”

Tôi không khách sáo mà đá anh ấy ra khỏi phòng tắm.

Sau đó tôi mới phát hiện ra anh ấy nói đúng, chiếc váy này đúng là rất khó mặc. Kéo khóa đến giữa lưng thì kẹt lại, tóc tôi còn bị cuốn vào khóa kéo.

Tôi bực bội, tay nắm chặt phần cổ váy bước ra ngoài nói với Phong Hào: “Chiếc váy này thiết kế bất hợp lý quá!”

Anh ấy cười khẽ, khóe môi cong lên tỏ vẻ thấu hiểu rồi tiến gần lại tôi: “Không sao, để tôi giúp em.”

Anh ấy vòng ra sau lưng tôi, nhẹ nhàng gỡ từng sợi tóc của tôi bị mắc kẹt.

Ngón tay của anh ấy không tránh khỏi chạm vào lưng tôi, khiến cơ thể tôi bất giác khẽ run.

Tiếng cười trầm thấp vang lên phía sau: “Chi Chi nhạy cảm thật.”

“Đừng nói bậy, mau kéo khóa lên đi!”

“Đừng vội, gần xong rồi.” Giọng anh ấy hơi trầm.

Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng tóc tôi cũng được giải thoát, nhưng Phong Hào lại không tiếp tục kéo khóa lên ngay.

Vừa định hỏi, tôi chợt cảm nhận được một nụ hôn nóng ấm đặt lên tấm lưng trần.

Cả người tôi sững lại.

“Chi Chi thơm quá.”

Nói xong, anh ấy mới kéo khóa lên.

Phong Hào xoay người tôi lại, trong đôi mắt anh ấy ngập tràn vẻ si mê và kinh ngạc không hề che giấu.

“Không hổ là nàng thơ của tôi, đẹp quá.” Anh ấy tán thưởng bằng một giọng điệu như đang ngâm thơ.

Ngay giây sau, nụ cười của anh ấy tắt dần, ánh mắt khóa chặt vào môi tôi.

“Nếu em mãi mãi chỉ là nàng thơ của tôi thì tốt biết bao.” Anh ấy nói từng chữ, giọng điệu bỗng trở nên nguy hiểm.

“Anh Phong…” Giọng tôi khẽ run.

Anh ấy lại mỉm cười, rút lại khí thế đáng sợ vừa rồi nhanh đến mức khiến tôi nghi ngờ mình vừa nhìn lầm.

“Chi Chi bị nóng trong sao? Môi hơi sưng đấy.”

“À… Vâng.” Tôi cứng đờ gật đầu.

“Tôi còn tưởng là bị ai hôn trộm, suýt chút nữa thì nghĩ có người muốn cướp nàng thơ của tôi rồi.”

“Ha… Làm sao có thể…”

“Hay là…” Anh ấy đột nhiên đổi giọng: “Chi Chi làm bạn gái tôi đi.”

Đột ngột quá!

Tôi mở to mắt: “Hả?”

“Như vậy thì em có thể chuyển sang ở cùng tôi, tôi sẽ có nguồn cảm hứng bất tận.” Anh ấy nhìn tôi, khóe môi nở nụ cười nhưng giọng nói lại cực kỳ nghiêm túc.

“Em…”

“Không sao, Chi Chi cứ suy nghĩ thêm vài ngày.”

Đến khi tôi trở về phòng mình, cả người vẫn còn lâng lâng mơ hồ.

Mọi thứ thật kỳ lạ, từ Tang Hoài, Chu Độ cho đến Phong Hào, ai cũng thật kỳ lạ.

Hết chương 01!
 
Nước Hoa - Linh Nhiên
Chương 2: Chương 2



Chương 02

Edit: Min

Beta: Maria



4

Tôi ngả người xuống giường, mắt dán vào trần nhà, đầu óc trống rỗng.

Trong đầu lại xuất hiện câu nói trên tấm thiệp của chai nước hoa: “Xịt loại nước hoa này, người thích bạn sẽ tăng 100% h*m m**n muốn hôn bạn.”

“Chẳng lẽ chai nước hoa kỳ quái đó thực sự hiệu nghiệm? Trên đời này lại có chuyện huyền bí như vậy sao?”

“Không, chắc chắn là mình điên rồi.”

So với giả thuyết rằng cả ba người kia đều thích tôi, tôi thà tin rằng mình bị hoang tưởng còn hơn.

Tôi mở điện thoại kiểm tra bài đăng về chai nước hoa trên trang cá nhân, không biết có ai nhận là đã gửi nó cho tôi không, nhưng phần bình luận toàn là những lời phủ nhận.

Mấy người bạn thân cũng khẳng định không phải họ.

Tôi chìm vào mớ suy nghĩ mông lung.

“Ding.” Một yêu cầu kết bạn đột ngột xuất hiện.

Tôi mở ra xem.

Lời chào kết bạn là: “Hôn người ta rồi mà định không chịu trách nhiệm à?”

Trực giác mách bảo tôi rằng đó là Tang Hoài. Tôi giật mình, tay run lên, vô thức nhấn đồng ý.

Anh gửi tiếp vài tin nhắn.

[Chạy nhanh thật.]

[Không định chịu trách nhiệm à?]

Khó mà tin nổi đây lại là những lời được thốt ra từ một Tang Hoài lạnh lùng cấm dục.

Tôi run tay nhắn lại: [Là thầy hôn em, không phải là thầy nên chịu trách nhiệm ạ?]

Dường như anh chỉ chờ đợi câu này của tôi.

[Tôi chịu trách nhiệm.]

[Vậy tôi có thể hiểu là em đồng ý làm bạn gái tôi rồi không?]

Cái gì?!

Tôi kinh ngạc suýt nữa làm rơi điện thoại. Là tôi nhìn nhầm hay Tang Hoài phát điên rồi?

Xui xẻo nối tiếp xui xẻo, phía trên màn hình lại hiện lên tin nhắn của Chu Độ.

Chó: [Chạy cái gì, tôi có ăn thịt cậu đâu.]

Chó: [Cậu về nhà rồi đúng không?]

Chó: [Đợi lát nữa tôi đến đón, cùng đi ăn cơm, tôi có chuyện muốn nói.]

Tin nhắn [Không đi] tôi còn chưa kịp gửi, cậu đã nhắn thêm một câu:

Chó: [Dám từ chối thì tôi hôn đến khi cậu khóc thì thôi.]

Chó: [Sắp đến nơi rồi, ngoan ngoãn chờ tôi.]

5

Tôi đặt điện thoại xuống, ánh mắt mơ màng.

Đầu tiên là lời tỏ tình bất ngờ của Phong Hào, tiếp đến là Tang Hoài đòi chịu trách nhiệm, cuối cùng lại là Chu Độ có chuyện muốn nói.

Linh cảm mách bảo tôi rằng chuyện cậu định nói chắc chắn cũng chẳng khác gì hai người kia.

Tại sao tự nhiên tôi lại biến thành một “vạn nhân mê” rồi?

Thế nên tôi phải chọn thế nào đây?

Hết chương 02!
 
Nước Hoa - Linh Nhiên
Chương 3: Nhánh của Tang Hoài



Chương 03: Nhánh của Tang Hoài

Edit: Min

Beta: Maria



6

Tôi thật sự không muốn gặp Chu Độ, nếu cậu nói ra điều gì vượt quá giới hạn, có lẽ tôi sẽ mất đi một người bạn thân đồng hành lâu dài.

Tôi không muốn điều đó xảy ra.

Vậy nên cuối cùng tôi chọn cách làm rùa rụt cổ, trước khi cậu đến thì tôi đã vội rời khỏi căn hộ, xách túi nhảy lên xe đặt qua ứng dụng.

Điểm đến là một nơi tôi chọn ngẫu nhiên, tôi chưa từng đến, cách đây khá xa.

Tôi thở dài đeo tai nghe Bluetooth, bật bài hát yêu thích mỗi khi tâm trạng bức bối là “Hành động sáng suốt” phiên bản cover của Hoài Sơ.

Giọng ca dịu dàng hòa cùng với nhạc nền êm ái, nhẹ nhàng xoa dịu tâm trạng bất an của tôi.

Hoài Sơ là một diễn viên lồng tiếng mà tôi cực kỳ yêu thích, cao thủ lồng tiếng cho các bộ kịch truyền thanh otome.

Giọng của anh ấy biến hóa đa dạng, truyền đạt sâu sắc và cảm xúc tinh tế, chỉ tiếc là tần suất ra sản phẩm rất thấp.

Khi tôi nhắm mắt gần như sắp ngủ quên thì một tiếng th* d*c khàn khàn vang lên từ tai nghe.

Chết tiệt!

Tôi giật bắn người, mở bừng mắt, tay luống cuống đến mức suýt làm rơi điện thoại. Tôi vội vàng nhấn nút giảm âm lượng, đồng thời căng thẳng liếc nhìn tài xế.

May là tài xế không nhận ra điều gì bất thường.

Nhìn lại màn hình, tôi phát hiện chế độ phát ngẫu nhiên đã chuyển sang bộ sưu tập cảnh hôn và cảnh nóng của Hoài Sơ.

Khụ khụ… Những người mê kịch truyền thanh otome đều hiểu rõ điều này.

Tôi chỉnh âm lượng xuống mức thấp nhất, tháo tai nghe để kiểm tra xem có bị rò rỉ âm thanh không rồi mới an tâm tiếp tục thưởng thức.

“Tôi đã thê thảm đến mức này rồi, nghe thứ mình thích một chút cũng không quá đáng chứ.” Tôi lẩm bẩm tự nhủ.

Giọng của Hoài Sơ rất trong trẻo nhưng khi anh ấy hạ thấp giọng, thêm chút âm thở thì lại mang đến cảm giác vô cùng gợi cảm.

Cả đường đi, tai tôi nóng bừng, khóe miệng suýt thì kéo đến tận mang tai, đến mức tài xế gọi mấy lần tôi cũng không nghe thấy.

“Cô gái, cô gái! Đến nơi rồi.”

“Hả? À à, cảm ơn anh!”

Tôi vội vã xuống xe nhìn quanh một lượt, phát hiện mình đang ở một nơi trông như công viên.

Diện tích khá lớn, phóng tầm mắt không thấy điểm cuối.

Tôi bước đi vô định trong công viên, điện thoại cứ rung không ngừng.

Chu Độ phát hiện tôi bỏ đi đã gọi cho tôi ba cuộc điện thoại nhưng tôi đều không bắt máy, chờ cậu tự tắt.

Sau đó, một tin nhắn Wechat nhảy ra:

Chó: [Tôi có thể đợi cậu bình tĩnh, nhưng đừng chạy lung tung đấy.]

Chó: [Nhớ chú ý an toàn.]

Tôi gần như có thể hình dung ra vẻ mặt vừa tức giận vừa bất lực của Chu Độ, trái tim tôi chợt mềm đi.

Tôi vừa định trả lời thì một giọng nói quen thuộc gọi tên tôi.

“Quý Sơ?”

Tôi quay đầu lại theo tiếng gọi, khuôn mặt hiện lên vẻ kinh ngạc: “Thầy Tang?”

Tôi thấy Tang Hoài mặc áo trắng, quần đen giản dị và đeo kính gọng bạc mảnh. Trang phục đời thường này hoàn toàn khác với hình ảnh anh trên lớp. Trên tay anh còn cầm một túi đồ ăn, càng làm anh trông gần gũi hơn rất nhiều.

“Thầy vừa… đi chợ về à?”

“Ừm. Cùng đi không?”

“Không…”

“Đúng lúc có thể bàn về chuyện chịu trách nhiệm.”

Lời từ chối của tôi bị chặn lại, vậy là tôi cứ mơ màng đi theo Tang Hoài về căn hộ của anh ở ngay gần công viên.

7

“Cứ tự nhiên.”

“Vâng.”

Tôi ngồi ngay ngắn trên sofa nhìn anh đặt túi đồ vào tủ lạnh, sau đó anh quay lại hỏi: “Em muốn uống gì? Nước cam hay Coca?”

“À, Coca đi ạ.” Tôi đáp nhẹ.

“Uống lạnh được không?” Anh ngước lên nhìn tôi.

“Được ạ.”

Anh cầm một lon Coca ngồi xuống bên cạnh tôi, mở nắp và đưa cho tôi.

Tôi vội vàng nhận lấy, cảm thấy hơi lúng túng: “Cảm ơn thầy ạ.”

“Đây không phải trường học, không cần dùng kính ngữ.” Tang Hoài nói với giọng điềm nhiên.

“Vậy… Em nên gọi là gì ạ? Tang… Hoài?”

“Ừm.”

Có vẻ anh khá hài lòng với cách gọi này, khóe môi khẽ cong lên, ánh mắt lạnh lùng như chứa một chút ấm áp.

Tôi phải thừa nhận rằng khi Tang Hoài mỉm cười rất quyến rũ, đến mức làm tim tôi lỡ một nhịp.

Tôi vội uống vài ngụm Coca để che đi vẻ nóng bừng trên mặt.

Anh vắt chéo đôi chân dài, giọng nói bình thản: “Sao em không trả lời tin nhắn của tôi?”

Gương mặt bình tĩnh của anh giống như bầu trời yên lặng trước cơn bão.

“Em… Em không nhìn thấy tin nhắn của anh.” Rõ ràng có rất nhiều cách để trả lời nhưng tôi lại chọn cách nói dối ngu ngốc nhất.

“Vậy à? Đưa WeChat tôi xem chút được không?” Anh nhìn thẳng vào mắt tôi.

“Em….” Ánh mắt tôi lảng tránh, tay không biết nên làm gì.

Tang Hoài cụp mắt xuống: “Tôi không thích bị lừa, Sơ Sơ.”

“Xin lỗi… Em không biết phải trả lời thế nào.” Tôi cúi đầu không dám nhìn anh.

Một bàn tay bất ngờ nâng cằm tôi lên, khiến tôi phải đối diện với ánh mắt anh giống hệt tư thế anh từng làm khi nhặt bút.

Má tôi bắt đầu đỏ bừng.

“Em chỉ cần trả lời “đồng ý” hoặc “không đồng ý”, đâu có khó.” Anh nói chậm rãi.

Tôi vô thức cắn nhẹ môi dưới: “Nhưng điều này quá đột ngột, rõ ràng là em và anh chưa từng gặp mặt mà?”

“À, hóa ra em vẫn chưa nhận ra tôi.” Ngón tay anh khẽ vuốt môi tôi.

Tôi mở to mắt: “Ý anh là sao?”

Câu nói tiếp theo của Tang Hoài khiến tôi sững người.

“Hoài Sơ.”

?!

Thầy Tang chính là Hoài Sơ?

Hết chương 03!
 
Nước Hoa - Linh Nhiên
Chương 4: Chương 4



Chương 04

Edit: Min

Beta: Maria



8

Thật ra con đường trở thành thần tượng của Hoài Sơ không hề suôn sẻ. Năm năm trước, anh ấy bỗng chốc nổi tiếng nhờ một bộ kịch truyền thanh học đường.

Anh ấy lồng tiếng vai nam chính cực kỳ sát với nhân vật: kiêu ngạo bá đạo nhưng trong tình yêu lại đơn thuần thẳng thắn đến đáng yêu, những chi tiết nhỏ trong giọng nói cũng được xử lý rất tinh tế.

Rất nhiều người hâm mộ gọi anh ấy là “nam thần Hoài Sơ” hay thậm chí là “ông xã”.

Kênh voice chat của anh ấy lúc nào cũng đông đúc, có vô số fan nữ xếp hàng chờ được tương tác với anh.

Nhưng rồi một ngày, trên Weibo bất ngờ xuất hiện ảnh chụp đời thực của Hoài Sơ.

Đó là một người đàn ông béo mập đến mức ngũ quan như bị ép dồn vào một chỗ, hoàn toàn trái ngược với hình tượng mỹ nam trong trí tưởng tượng của các thiếu nữ.

Nhiều fan hy vọng anh ấy sẽ lên tiếng đính chính nhưng anh lại chỉ đáp gọn một câu: “Là tôi.”

Ngay lập tức, có người bỏ theo dõi, có người quay lại mắng chửi.

Kênh voice chat của anh ấy nhanh chóng trở nên vắng lặng.

Cuối cùng chỉ còn tôi thỉnh thoảng ghé qua. Tôi thật sự rất thích giọng nói của và khả năng điều chỉnh giọng xuất sắc của anh ấy. Diễn viên lồng tiếng dựa vào giọng nói sao có thể bị đánh giá bởi ngoại hình?

Điều đó thật bất công.

Nhưng tôi cũng không muốn tùy tiện an ủi anh ấy, chỉ là lúc anh ấy online, tôi sẽ âm thầm ở đó.

Một ngày nọ, anh ấy bỗng nói trong voice chat: “Tôi định rời khỏi giới.”

Tôi hoảng hốt, lập tức đăng nhập bằng tài khoản phụ, bật mic: “Tại sao chứ? Rõ ràng anh rất giỏi mà!”

“Giỏi thì có ích gì? Từ giờ họ nghe giọng tôi chỉ nghĩ đến khuôn mặt đó, không thấy ghê tởm sao?”

“Không ghê tởm! Dễ thương lắm mà! Anh trắng thế, da lại đẹp thế. Hơn nữa diễn viên lồng tiếng thì cần gì quan tâm đến ngoại hình? Những người chỉ nhìn ngoại hình thì không phải fan chân chính của anh. Có lẽ chuyện này lại là một cơ hội tốt, giúp anh lọc ra những người hâm mộ thực sự yêu mến anh, giống như tôi đây!”

Tôi nói dõng dạc, sợ rằng anh ấy vẫn nghĩ quẩn.

“Anh phải tin rằng chỉ cần tiếp tục cố gắng thì nhất định sẽ có người yêu giọng nói và những nhân vật anh lồng tiếng!”

Hoài Sơ im lặng rất lâu rồi cất giọng khàn khàn: “Cảm ơn, tôi sẽ suy nghĩ lại…”

Sau lần ấy, không thấy tài khoản của anh ấy sáng đèn online nữa.

Một năm sau, một bộ kịch truyền thanh otome bất ngờ nổi đình nổi đám. Giọng nói và diễn xuất của nam chính đã chinh phục rất nhiều người.

Mọi người sửng sốt khi thấy tên diễn viên lồng tiếng được ghi là: Hoài Sơ.

Anh ấy trở lại với một tác phẩm trưởng thành và sắc sảo hơn, không còn bận tâm đến lời đàm tiếu mà chỉ tập trung vào công việc.

Dần dần không ai còn nhắc đến ngoại hình của anh ấy nữa. Người ta thật sự khâm phục khả năng kiểm soát giọng nói của anh ấy.

Tôi cũng mừng cho anh ấy, chỉ tiếc rằng tài khoản voice chat năm xưa của tôi đã bị hack nên không thể trực tiếp nói với anh ấy một câu: “Chào mừng trở lại.”

Từ đó tôi âm thầm theo dõi các tác phẩm và thả tim bài đăng trên Weibo của anh ấy.

Tôi từng nghĩ tôi sẽ không bao giờ gặp lại người ấy, vậy mà giờ đây lại sống động đứng trước mặt tôi, còn thay đổi đến mức khiến tôi kinh ngạc.

Chàng trai mập mạp ngày nào đã lột xác trở thành một Tang Hoài đẹp trai đẳng cấp thế này.

9

“Anh thật sự là Hoài Sơ à?!”

“Tôi cứ nghĩ em sẽ nhận ra giọng nói của tôi, nhưng hóa ra chỉ là tôi tự đa tình.” Tang Hoài nhếch môi cười nhạt.

“Giọng nói ngoài đời và trong phim của anh khác nhau hoàn toàn! Sao có thể trách em được?” Tôi không nhịn được thanh minh cho mình.

Trời đất ơi, là fan của một diễn viên lồng tiếng năm năm, cuối cùng phát hiện đó chính là thầy dạy Toán cao cấp của mình, tình tiết phim truyền hình cũng không dám viết thế này.

Tôi lại thấy kỳ lạ: “Sao anh nhận ra em?”

“Chẳng phải avatar trên voice chat lúc trước của em chính là em sao?”

“Khụ khụ…” Tôi lúng túng ho hai tiếng.

Hồi đó tôi mê làm đẹp, lại nghĩ mình có chút nhan sắc nên chỉnh sửa ảnh kỹ lưỡng rồi đặt làm avatar, cố ý thu hút sự chú ý của nam thần.

Bây giờ nhớ lại chỉ muốn độn thổ.

Tang Hoài nhìn thẳng vào mắt tôi, đôi mắt đen láy như viên đá obsidian chứa đầy hình bóng tôi trong đó, anh chậm rãi nói: “Vậy có thể suy nghĩ về việc làm bạn gái tôi không?”

Tôi bị gương mặt đẹp trai của anh mê hoặc, suýt chút nữa đã gật đầu, may mà kịp tỉnh táo lại.

“Không được! Hôm nay anh tự nhiên hôn em mà không xin phép là hoàn toàn không tôn trọng em, mà lại còn ở trong lớp học!” Tôi càng nói càng giận, quay đầu đi không thèm nhìn anh nữa.

Tang Hoài khựng lại một chút, đưa tay xoa trán: “Ban đầu tôi chỉ định giúp em nhặt bút, nhưng… em thơm quá, tôi không kiềm chế được.”

“Xin lỗi, là do tôi suy nghĩ không thấu đáo.”

Thơm? Đây đã là người thứ ba trong hôm nay nói rằng tôi thơm.

Chẳng lẽ là do nước hoa? Nhưng sao tôi lại không ngửi thấy gì nhỉ?

“Nhưng em chẳng ngửi được gì hết, rốt cuộc là mùi gì vậy?” Tôi nhìn Tang Hoài, tò mò hỏi.

Ánh mắt anh thoáng tối đi, chậm rãi tiến lại gần bên cổ tôi và hít nhẹ một cái. Giọng anh khàn khàn pha chút quyến rũ: “Một mùi hương rất gợi cảm… Khiến người ta muốn hôn em.”

Lời vừa dứt, một nụ hôn ướt át đã hạ xuống cổ tôi. Tôi theo phản xạ nghiêng sang một bên, mất thăng bằng ngã lên sofa, vô tình đè trúng điện thoại.

“Ưm…”

Một tiếng thở gấp trầm khàn đầy quyến rũ vang lên từ loa ngoài, vang vọng khắp phòng khách.

Chết rồi lộ mất rồi!

Tôi luống cuống tìm cách tắt điện thoại nhưng lại bị Tang Hoài đè chặt xuống dưới thân.

Anh cúi người, ghé sát tai tôi bật cười trầm thấp, giọng nói tràn ngập sức hút: “Thì ra Sơ Sơ thích nghe tôi thế này à.”

“Nếu em đồng ý làm bạn gái tôi, tôi có thể thở gấp cho em nghe mỗi ngày.”

“Cân nhắc thử nhé?”

Đáng ghét, anh cứ thế này thì một cô gái nghiêm túc như tôi làm sao mà từ chối được cơ chứ!

(Kết của Tang Hoài xong)

Hết chương 04!
 
Nước Hoa - Linh Nhiên
Chương 5: Nhánh của Chu Độ



Chương 05: Nhánh của Chu Độ

Edit: Min

Beta: Maria



10

Trong lúc tôi còn đang hoang mang suy nghĩ thì tiếng gõ cửa nhịp nhàng vang lên.

“Chu Độ đến nhanh vậy cơ à?” Tôi ngạc nhiên.

Khi mở cửa, người đứng trước mặt tôi lại là Phong Hào vừa tạm biệt không lâu. Trên gương mặt đẹp trai của anh ấy thấp thoáng nụ cười.

“Anh Phong?” Tôi tỏ vẻ khó hiểu: “Em để quên gì sao?”

Anh ấy nhướng mày cười: “Không, anh chỉ muốn hỏi em đã suy nghĩ xong chuyện làm bạn gái anh chưa.”

“Hả?! Không phải nói để em cân nhắc vài ngày sao?” Tôi tròn mắt ngạc nhiên.

“Anh đổi ý rồi. Em…”

“Xin lỗi, cậu ấy có bạn trai rồi.”

Một bàn tay lớn bất ngờ kéo tôi vào lòng, tôi theo phản xạ chống tay lên ngực người đó, tôi ngẩng đầu thì đối diện với gương mặt cười như không cười của Chu Độ.

Ánh mắt cậu nhìn Phong Hào như một con sói đang đề phòng kẻ x*m ph*m l*nh th*.

Phong Hào vẫn giữ nụ cười trên môi, nhưng lời nói lại khiến tôi bàng hoàng: “Chi Chi, em không phiền nếu có thêm một bạn trai chứ?”

Trong mắt tôi như có động đất cấp độ 10.

“Không, không, không…”

“Không phiền?”

Bên hông tôi bị véo một cái như một lời cảnh cáo, tôi lập tức sửa lại: “Không cần! Không cần đâu! Một là đủ, một là đủ rồi.”

Quá đủ rồi!

Phong Hào tỏ vẻ tiếc nuối, ánh mắt lướt qua tôi và Chu Độ: “Lần sau nếu đổi ý cứ tìm anh. Anh luôn chào đón Muse của anh.”

“Đừng mơ hão nữa.” Chu Độ cười lạnh kéo tôi vào trong nhà rồi đóng sập cửa lại.

Tôi bỗng thấy sống lưng lạnh toát, cố vùng ra khỏi tay cậu nhưng lại bị giữ chặt hơn.

“Anh ta là ai? Không chỉ gọi cậu thân mật như vậy mà còn không biết xấu hổ đòi làm người thứ ba?” Cậu cúi đầu, giọng nói như rít qua kẽ răng.

“Người thứ ba gì chứ! Anh Phong chỉ hay đùa vậy thôi, cậu đừng để bụng.” Tôi cười gượng hai tiếng: “Hơn nữa, tôi đâu phải bạn gái cậu thật.”

Không ngờ câu nói này lại chạm trúng chỗ cấm của cậu, sắc mặt cậu tối sầm lại.

Cậu ghé sát mặt tôi, ánh mắt lạnh lùng: “Anh Phong, cậu gọi thân mật nhỉ? Sao chưa từng thấy cậu gọi tôi là “anh”? Xem ra lần này tôi đến không đúng lúc, cản trở vận đào hoa của cậu rồi. Hay là cậu thích làm bạn gái của người hôn đến sưng cả môi cậu kia hơn?”

Khi Chu Độ tiến sát lại gần, hương bạc hà từ người cậu bao trùm lấy tôi. Tim tôi đập loạn, hàng mi cũng không ngừng run rẩy.

Quả nhiên cậu không tin lý do tôi viện ra là do nóng trong người, nhưng tôi có linh cảm rằng nếu thú nhận sự thật, Chu Độ sẽ càng giận dữ hơn.

Vì vậy tôi cắn răng phủ nhận: “Không ai hôn tôi cả, chỉ có… cậu.”

Câu nói này kỳ diệu thay lại khiến biểu cảm của cậu dịu đi, khí thế áp bức quanh cậu cũng dần tan biến.

“Thật sao?”

Tôi vội vàng gật đầu, cố gắng ép bản thân đè nén cảm giác tội lỗi vì nói dối.

Cuối cùng Chu Độ cũng mỉm cười.

Tôi nhân cơ hội đề nghị: “Vậy cậu thả tôi ra được không, cậu ôm chặt quá.”

“Không.” Cậu từ chối dứt khoát.

Rồi cậu cúi đầu, hít sâu một hơi ở bên cổ tôi, khẽ thở dài: “Hôm nay cậu thật sự rất thơm, khiến tôi muốn…”

Hôn cậu.

Tôi ngửa đầu ra sau, cố gắng giữ khoảng cách với cậu.

Ánh mắt Chu Độ nhìn tôi nóng bỏng đến mức khiến tôi đỏ mặt tía tai. Nhất là khi cậu cứ chăm chú nhìn vào môi tôi, vừa khiến tim tôi loạn nhịp vừa làm tôi thấy bất an.

“Không phải cậu nhắn tin bảo sẽ đến đón tôi đi ăn và có chuyện muốn nói sao? Mau đi thôi.” Tôi vỗ nhẹ lên cơ bụng của cậu để nhắc nhở.

Ý thức được hành động mất kiểm soát của mình, tôi giật tay lại như vừa bị điện giật.

Cậu nhướn mày, nụ cười đầy vẻ mờ ám: “Hửm? Nhưng hình như tay cậu đang nói là nó không muốn đi.”

“Khụ… Tay tôi có suy nghĩ riêng của nó.” Tôi vội vàng đánh trống lảng: “Tôi đói rồi, mau đi thôi!”

May mắn thay Chu Độ không cãi lại mà thuận theo sức tôi đẩy ra khỏi cửa.

11

Tôi không ngờ cậu lại đưa tôi đến quán mì mà chúng tôi thường ghé thời cấp ba.

Cả đại học lẫn cấp ba chúng tôi đều học ở trong thành phố nhưng quán này cách căn hộ tôi đang thuê khá xa.

Đã mấy năm rồi tôi không quay lại đây nhưng có vẻ cậu vẫn là khách quen.

Bà chủ quán vẫn thân thiện như trong ký ức, vừa nhìn thấy Chu Độ đã niềm nở chào hỏi: “Tiểu Chu lại đến rồi à!”

Cậu mỉm cười gật đầu.

Ánh mắt bà chủ nhanh chóng hướng về phía tôi, sau đó còn nháy mắt với cậu: “Cuối cùng cũng đưa cô bé này về bên mình rồi hả?”

Tôi nghe xong lập tức đỏ bừng mặt.

Gì chứ?! Nói như thể Chu Độ đã để ý tôi từ rất lâu, thậm chí còn kể chuyện đó với bà chủ vậy.

Chu Độ không trả lời, chỉ cười nhẹ rồi nói: “Dì Từ, cho cháu hai bát mì bò đặc biệt, một bát thêm rau mùi, một bát không hành không rau mùi và thêm thật nhiều ớt.”

“Được rồi, hai đứa chọn chỗ ngồi đi nhé.” Bà chủ cười tươi rồi quay vào bếp.

Chu Độ nắm tay tôi dẫn đến một chỗ cạnh cửa sổ, đúng vị trí chúng tôi hay ngồi hồi cấp ba.

Những ký ức quen thuộc ùa về.

Hết chương 05!
 
Nước Hoa - Linh Nhiên
Chương 6: Chương 6



Chương 06

Edit: Min

Beta: Maria



12

Thời cấp ba, tôi và Chu Độ không học chung lớp. Lớp tôi ở tầng trên còn lớp cậu ở tầng dưới.

Đồ ăn ở căn tin không ngon nên tôi thường xuyên than phiền với cậu rằng chẳng thể nuốt nổi đồ ăn ở đó.

Sau đó, cứ mỗi buổi tối trước giờ học tự, cậu đều đứng chờ tôi ở chân cầu thang rồi đưa tôi trèo tường ra phố ăn vặt sau trường để đến quán mì này.

Quán tuy nhỏ nhưng sạch sẽ gọn gàng, bà chủ vừa dễ tính vừa nấu ăn ngon.

Lần đầu đến đây, tôi uống thử một ngụm nước dùng đã không kiềm được cảm thán: “Ngon quá đi mất!”

Chu Độ chống cằm nhìn tôi bằng đôi mắt tràn đầy ý cười: “Chứ sao, ánh mắt của anh Chu cậu lúc nào cũng chuẩn mà.”

“Nếu thích thì từ giờ tối nào tôi cũng dẫn cậu đến đây ăn.”

“À, nhưng mà trèo tường thật sự đáng sợ lắm đấy.” Tôi hơi do dự.

Chu Độ gõ nhẹ lên đầu tôi, đôi lông mày đẹp đẽ ánh lên vẻ ngạo nghễ của tuổi trẻ: “Sợ gì chứ. Dù cậu đúng là nặng thật nhưng cơ bắp của tôi không phải tập để chơi. Cậu cứ yên tâm nhảy xuống, chắc chắn tôi đỡ được.”

Tôi ôm đầu, giơ nắm tay nhỏ lên đe dọa: “Tôi đâu có nặng! Tôi có 50kg thôi mà cậu không đỡ nổi thì còn gọi là “trùm trường Nhất Trung” gì chứ!”

“Trùm trường gì chứ, tôi luôn dùng lý lẽ để thuyết phục người khác mà.”

“Vậy tuần trước ai vừa bị bắt lên sân khấu đọc bản kiểm điểm vì đánh nhau nhỉ?” Tôi hừ nhẹ hai tiếng.

Sắc mặt Chu Độ hơi thay đổi, vành tai chẳng hiểu sao lại đỏ lên. Cậu cúi đầu ho khan hai tiếng, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Cũng tại có người nhòm ngó người không nên nhòm ngó… Tôi còn chưa được gần nước hưởng lợi mà.”

“Cậu lẩm bẩm cái gì vậy?” Tôi nghi ngờ nhìn cậu.

“Đừng nhìn tôi nữa, mì cũng không chặn được miệng cậu lại, mau ăn đi.”



Chu Độ đúng là nói được làm được. Mỗi tối, cậu đều dẫn tôi lén trèo tường ra phố ăn vặt, lần nào cũng đỡ tôi một cách vững vàng, mang lại cho tôi cảm giác an toàn tuyệt đối.

Cảm giác ấy khiến tôi nghĩ rằng chỉ cần cậu đứng ở dưới thì dù là vực sâu vạn trượng tôi cũng có thể không chút do dự mà nhảy xuống, vì tôi tin rằng chắc chắn cậu sẽ đỡ được tôi, bảo vệ tôi không để tôi bị thương.

Những năm tháng ấy tôi đã quen với việc cậu luôn ở bên mình.

13

“Các cháu ăn ngon miệng nhé.” Chẳng mấy chốc bà chủ đã bưng hai bát mì bò nóng hổi thơm lừng ra bàn.

“Cảm ơn dì ạ.” Tôi mỉm cười đáp lại.

Nhìn bát mì bò trước mặt không hề có hành và rau mùi là những thứ tôi ghét, tôi chợt nhận ra rằng dường như chẳng ai hiểu sở thích của tôi hơn Chu Độ.

“Ăn đi, xem hương vị có còn giống hồi cấp ba không.” Chu Độ mỉm cười nhìn tôi.

Khoảnh khắc này như chồng lên hình ảnh cậu thiếu niên trong ký ức khiến tim tôi bất giác lỗi nhịp.

Tôi vội vàng dời ánh mắt, vô thức tìm chuyện để nói: “Bà chủ có vẻ rất quen với cậu, lên đại học rồi cậu vẫn hay đến đây à?”

“Ừ, cuối tuần tôi vẫn ghé.”

“Chỗ này xa trường lắm mà, chỉ vì một bát mì mà cậu đi xa thế à?”

“Không chỉ vì mì, quán này có ý nghĩa rất đặc biệt với tôi.” Nụ cười trên môi Chu Độ dịu đi, ánh mắt sâu thẳm nhìn tôi chăm chú.

Tôi ngẩn người, như đã mơ hồ đoán được cậu sắp nói gì.

“Thật ra sau khi tốt nghiệp cấp ba, tôi đã từng tỏ tình với cậu.” Cậu nhẹ giọng nói.

“Tôi làm gì có…”

Khoan đã! Hình như có một buổi tối nào đó tôi nhận được một cuộc gọi từ cậu. Âm thanh đầu dây bên kia rất hỗn loạn nhưng câu nói của cậu lại vô cùng rõ ràng, vang vọng qua điện thoại.

“Hứa Chi Ấu, tôi thích cậu.”

Cậu nói từng chữ, từng chữ một như thế.

Khi đó tôi vừa sốc vừa có chút mừng thầm khó hiểu.

Nhưng rồi tôi nghe thấy tiếng bạn bè cậu cười nói ở phía sau như đang cổ vũ ai đó.

“Đừng chơi bẩn nha, sao lại không chơi thật hay thách được chứ!”

“Đúng đó, anh Chu đã gọi rồi, cậu cũng đừng có rụt rè!”

À, thì ra là chơi thua.

Cảm giác hụt hẫng bị lòng tự trọng mạnh mẽ của tôi giấu kín, tôi giả vờ bình tĩnh nói: “Ê này, cậu cũng nhát gan quá nhỉ? Thua rồi mà chỉ dám gọi tôi thôi, sao không thử với hoa khôi trường? Biết đâu thành công thì lời to.”

Cậu im lặng vài giây rồi bật cười khẽ, giọng điệu tùy ý: “Cậu nói đúng, lần sau tôi sẽ thử.”

“Ừm, vậy tôi cúp máy nhé.”

“Ừ.” Cậu đáp với giọng trầm hơn.

Thật ra lúc đó ngay sau khi cúp máy, tôi chỉ muốn khóc, nhưng rồi lại thấy mình như vậy quá mất mặt, thế là tôi gục đầu chơi game với bạn thân để đánh lạc hướng bản thân.

Bây giờ nghĩ lại… Chẳng lẽ, hôm đó Chu Độ không phải vì chơi thua nên mới tỏ tình với tôi?

Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu lên, cẩn thận lựa lời: “Chẳng phải lúc đó cậu chơi thách bị thua nên mới tỏ tình với tôi sao?”

“Đúng là thua, nhưng tôi cố ý.” Cậu cụp mắt trả lời.

Ngón tay Chu Độ chậm rãi gõ nhẹ lên bàn, tôi biết đó là biểu hiện khi cậu căng thẳng.

“Nghĩ lại thấy lúc đó mình quá nhát gan, không dám nói thẳng với cậu vì sợ bị từ chối.”

“Dù bây giờ cũng vẫn sợ.” Cậu đột nhiên ngước mắt nhìn tôi nhưng ánh mắt ấy lại trong sáng và kiên định.

“…Ý cậu là gì?” Tim tôi thắt lại, vô thức siết chặt tay.

Cậu chăm chú nhìn tôi, giọng nói chậm rãi: “Lý do tôi nói quán mì này rất đặc biệt đối với mình là vì sau khi bị cậu từ chối khéo, tôi đã từng muốn từ bỏ. Lúc tâm trạng rối bời, tôi vô thức đến đây.”

“Bà chủ nhìn tôi chán nản nên hỏi đã xảy ra chuyện gì. Tôi cũng muốn tìm ai đó để trút bầu tâm sự, thế là kể hết với dì ấy.”

“Dì ấy bảo tôi rằng thích thì phải kiên trì, phải chân thành, muốn nói gì thì nói thẳng ra chứ đừng quanh co lòng vòng.”

Chu Độ ngừng lại một chút: “Những năm qua tôi luôn tìm cơ hội để tỏ tình với cậu nhưng xung quanh cậu có quá nhiều người. Tôi sợ cậu sẽ thích người khác, cũng sợ bị cậu từ chối, đến mức sau này ngay cả tư cách làm bạn cũng không có.”

Tôi nhíu mày: “Xung quanh tôi nào có ai đâu, ngược lại cậu thì đầy fan nữ, lần nào tôi đi xem cậu chơi bóng rổ cũng bị ánh mắt của họ g**t ch*t.”

“Cậu đừng thần kinh thô đến mức này chứ, không nhận ra mấy cậu con trai ấy đều có ý với cậu à?”

“Gì cơ? Làm sao có thể.”

Chu Độ bật cười, lắc đầu: “Bảo sao bao nhiêu năm qua cậu không nhận ra tôi thích cậu.”

“Vậy cậu cũng không biết mỗi lần tôi nhờ cậu lấy áo hay đưa nước đều là cố ý đúng không?”

“Tôi cứ tưởng cậu muốn bóc lột tôi, tiện thể coi tôi như lá chắn.” Tôi nhận ra vấn đề, mặt đỏ bừng, giọng ngày càng nhỏ.

Cậu thở dài một hơi, thu lại vẻ mặt cợt nhả thường ngày, thay vào đó là sự nghiêm túc: “Vậy để tôi nói thẳng và rõ ràng một lần…” Chu Độ hít sâu một hơi.

“Hứa Chi Ấu, tôi thích cậu từ lâu lắm rồi.”

“Cậu đồng ý làm bạn gái tôi không?”

Tôi không dám đối diện với đôi mắt sáng rực như sao của cậu mà chỉ bối rối cúi đầu. Cổ tôi dần phủ lên một lớp ửng đỏ lan ra hai bên má, nóng bừng.

Tiếng tim đập “thình thịch” đã nói lên câu trả lời của tôi từ lâu.

Thì ra không biết từ bao giờ, tôi đã không còn xem Chu Độ như một người bạn đơn thuần nữa.

Cậu là chỗ dựa vững chắc của tôi, là sự lệ thuộc không thể buông bỏ, là người mà tôi chậm chạp nhận ra mình thích từ lâu.

Tôi khẽ gật đầu, đáp: “Tôi đồng ý.”

Chu Độ thở phào, nụ cười của cậu rực rỡ và tự tin.

“Vậy bạn gái ơi, có thể giải thích tại sao em lại “nóng trong” không?”

Tôi trợn tròn mắt.

Tôi đã bảo rồi mà, sao cậu không truy cứu đến cùng chứ, hóa ra là chờ tôi ở đây. Đáng ghét thật!

“Ha ha, mì ngon thế này, ăn đi đừng phí.”

“Này, đừng đánh trống lảng.”

“Sau này có khối thời gian để giải thích mà.”

“Nếu dám lừa tôi, hậu quả không nhẹ đâu.”

Đáng sợ quá đi mất.

(Nhánh của Chu Độ kết thúc)

Hết chương 06!
 
Nước Hoa - Linh Nhiên
Chương 7: Nhánh của Phong Hào



Chương 07: Nhánh của Phong Hào

Edit: Min

Beta: Maria



14

Tôi thật sự không muốn gặp Chu Độ, nếu cậu nói ra điều gì vượt quá giới hạn, có lẽ tôi sẽ mất đi một người bạn thân đồng hành lâu dài.

Tôi không muốn điều đó xảy ra.

Vậy nên cuối cùng tôi chọn cách làm rùa rụt cổ, định rời khỏi căn hộ trước khi cậu đến.

Không ngờ vừa mở cửa, tôi đã nghe thấy tiếng cửa phòng bên cạnh mở ra.

Phong Hào bước ra ngoài, trên người là bộ vest đen cực kỳ tinh tế, hai cúc áo được cởi ra toát lên vẻ nghiêm chỉnh xen lẫn chút tùy ý phóng khoáng.

“Trùng hợp vậy, Chi Chi cũng ra ngoài à?” Anh ấy nhìn thấy tôi, đôi mắt đào hoa hiện lên ý cười.

Tôi bị vẻ ngoài chỉn chu hiếm có của anh ấy làm cho ngây người, mất mấy giây mới phản ứng lại mà gật đầu: “Ừm, anh Phong trông như sắp đi dự sự kiện ấy, lại còn mặc vest nữa.”

Anh ấy không trả lời trực tiếp, bỗng nhiên híp mắt hỏi tôi: “Em có việc gấp à?”

“Không, em chỉ đi loanh quanh thôi.” Tôi hơi ngập ngừng đáp.

Phong Hào bỗng cười tít mắt: “Thế thì tốt quá, đúng lúc buổi trình diễn của tôi đang thiếu một người mẫu, Chi Chi giúp tôi nhé!”

“Không…”

Tôi còn chưa kịp từ chối thì đã bị Phong Hào kéo cổ tay lôi vào thang máy.

Suốt dọc đường, bất kể tôi lấy lý do nào là không có kinh nghiệm, dáng người không đẹp hay không thể thể hiện được vẻ đẹp của thiết kế, Phong Hào chỉ giữ nguyên nụ cười nhẹ nhàng đúng mực, dùng một câu chặn họng tôi: “Không ai có thể thể hiện vẻ đẹp tác phẩm của tôi tốt hơn Muse của tôi đâu.”

“Đừng bao giờ nghi ngờ gu thẩm mỹ của một nhà thiết kế.”

Tôi cứng họng, không nói thêm được lời nào.

“Đing!” Thang máy đến tầng một.

Phong Hào vẫn nắm cổ tay tôi đưa tôi ra ngoài. Vừa quay người lại, tôi đã thấy một bóng dáng cao gầy quen thuộc đang cúi đầu chăm chú nhìn điện thoại, sải bước nhanh về phía thang máy.

“Chu Độ đến nhanh thật.”

Tim tôi như ngừng đập vì sợ hãi. Quả đúng là định luật Murphy, chuyện càng không muốn xảy ra lại càng dễ thành hiện thực.

Tôi muốn quay lại thang máy nhưng số tầng đang nhảy lên, chắc chắn không kịp nữa, xung quanh ngoài bức tường trống trơn thì chẳng có gì để trốn cả.

“Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ…” Tôi căng thẳng đến mức chỉ còn thiếu quay vòng tại chỗ.

Phong Hào nghiêng đầu nhìn tôi, giọng đầy thắc mắc: “Sao thế, Chi Chi?”

Nhìn Chu Độ ngày càng đến gần với hình như sắp ngẩng đầu, tôi hoảng loạn không nghĩ được gì mà vùi đầu vào lòng Phong Hào.

Tôi ôm lấy eo anh ấy, xoay người một vòng để lưng dựa vào tường, lấy anh ấy che chắn khuôn mặt mình.

Trên đầu tôi truyền đến một tiếng cười khẽ: “Chi Chi chủ động quá.”

Tóc tôi bị một bàn tay dịu dàng vuốt nhẹ hai lần, Phong Hào cúi đầu nói nhỏ: “Trốn thế này không hiệu quả đâu, để tôi giúp em.”

Anh ấy kéo ra một chút khoảng cách giữa chúng tôi, tay phải chống lên tường che đi gần hết mặt tôi, tay trái nâng cằm tôi lên, cúi xuống gần sát tôi.

Trong mắt tôi là sóng gió cuồn cuộn, cả người sững lại không nhúc nhích.

Nếu giãy dụa, Chu Độ sẽ phát hiện. Nhưng không giãy dụa, tôi lại sắp bị Phong Hào hôn mất.

Điều ngoài dự đoán của tôi là anh ấy đặt ngón cái lên môi tôi rồi làm động tác mượn góc để hôn ngón tay mình.

“Chi Chi chưa đồng ý làm bạn gái tôi, tôi sẽ không dễ dàng vượt giới hạn.” Giọng anh ấy trầm thấp, ánh mắt đào hoa thường ngày giờ lại mang theo sự nghiêm túc hiếm thấy.

Phong Hào bình thường luôn thích đùa giỡn tôi, lại giữ đúng mực vào lúc này, thật bất ngờ.

Tôi chạm phải ánh mắt anh ấy, suýt nữa bị dòng cảm xúc nóng bỏng trong đó làm tan chảy.

“Nhắm mắt lại, cậu ta tới rồi.”

Tiếng bước chân của Chu Độ ngày một gần hơn. Khi cậu đi ngang qua chúng tôi, tôi vô thức áp sát Phong Hào hơn, nín thở lắng nghe, chỉ nghe thấy tiếng bước chân khựng lại một chút.

“Đing!” Đúng lúc này có người từ tầng trên đi thang máy xuống tầng một, Chu Độ không chần chừ thêm mà nhanh chóng bước vào thang máy.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng vài phút sau Phong Hào vẫn không có ý định buông tôi ra.

Tôi chọc chọc vào eo anh ấy: “Anh Phong, người đi rồi, thả em ra được chưa?”

Phong Hào siết chặt tôi trong cái ôm, khẽ thở dài: “Chi Chi đúng là nhẫn tâm, dùng xong là vứt bỏ ngay được.”

Anh ấy nói tôi giống hệt một trapgirl vậy.

Tôi há miệng định giải thích lại nghe anh ấy nói tiếp: “Nhưng tôi cam tâm tình nguyện.”

“Đi thôi, buổi trình diễn sắp bắt đầu rồi.”

Hết chương 07!
 
Nước Hoa - Linh Nhiên
Chương 8: Chương 8



Chương 08

Edit: Min

Beta: Maria



15

Lần đầu tiên bước vào một buổi trình diễn thời trang, tôi thấy ngay cả khán giả dưới sân khấu cũng ăn mặc cực kỳ phong cách, cảm giác sợ hãi trước những người sành điệu của tôi suýt nữa phát tác.

Phong Hào kéo tôi vào phòng trang điểm của người mẫu ở hậu trường. Vừa bước vào, tôi nhìn thấy toàn là những cô gái cao trên 1m7 với đôi chân dài miên man, ngồi trang điểm mà dường như đôi chân chẳng thể duỗi hết.

Gần như ngay khi Phong Hào bước vào, ánh mắt của tất cả người mẫu đều đổ dồn về phía anh ấy.

“Amy Ly, đây là người mẫu sẽ diễn cùng tôi ở màn kết thúc, cậu trang điểm cho cô ấy một chút nhé.” Phong Hào quay sang nói với một người đàn ông tóc xanh có vẻ ngoài thanh tú.

Amy Ly nháy mắt với tôi, giọng nói đầy phóng đại: “Ồ ~ Hóa ra là cô ấy à~”

“Ngồi xuống đây nào, bé cưng. Anh đảm bảo sẽ khiến mọi người kinh ngạc vì em.” Anh ta vẫy tay ra hiệu tôi ngồi xuống ghế.

“Đừng gọi bậy là “bé cưng”.” Phong Hào hơi nheo mắt, giọng điệu rõ ràng rất nhẹ nhàng, khóe miệng vẫn mang theo ý cười nhưng lại khiến người khác lạnh sống lưng.

Amy Ly lập tức giơ tay đầu hàng: “Không dám nữa, không dám nữa. Anh cũng đừng đứng đây nữa, ban tổ chức vừa nãy còn đang tìm anh đấy, mau đi đi.”

Phong Hào nháy mắt với tôi: “Đừng lo lắng, tôi sẽ quay lại nhanh thôi.”

Tôi cứng đờ gật đầu, cảm giác như vài ánh mắt phía sau muốn đâm thủng người tôi.

“Ngẩng đầu lên nào, bé yêu, để tôi xem em hợp với kiểu trang điểm nào.” Amy Ly chăm chú quan sát khuôn mặt tôi.

Tôi ngoan ngoãn làm theo để mặc anh ta thao tác trên mặt mình.

Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng Amy Ly cũng đặt cọ trang điểm xuống, nhìn tôi từ trên xuống dưới rồi cảm thán: “Đẹp quá! Không hổ danh là Muse của Hào.”

Tôi nhìn vào gương, lớp trang điểm trên mặt không quá dày, chỉ chỉnh sửa nhẹ những khuyết điểm trên ngũ quan nhưng trông tinh tế hơn hẳn.

Ừm, giống như phiên bản cao cấp của chính mình vậy.

Tôi thầm nghĩ.

Đúng lúc đó có người gọi Amy Ly đi hỗ trợ, tôi bị bỏ lại một mình ngồi trên ghế không biết làm gì.

Trong phòng trang điểm này tôi không quen ai, nhưng vì Phong Hào, tôi mơ hồ cảm nhận được sự địch ý từ các người mẫu khác.

Tôi không muốn gây chuyện nên chọn cúi đầu chơi điện thoại để giảm thiểu sự hiện diện.

“Này, cô dựa vào đâu mà được diễn cùng Hào ở màn kết? Một người mẫu vô danh lại có thể cướp mất vị trí vốn thuộc về tôi!” Một giọng nói chua ngoa vang lên bên cạnh.

Tôi ngẩng đầu, thấy một người mẫu trẻ với vẻ mặt không mấy thân thiện đang đứng đó.

Đôi mày sắc lẹm khiến cô ta trông đặc biệt cay nghiệt.

Ý cô ta là tôi đã cướp chỗ của cô ta à?

“Tôi nghĩ cô hiểu lầm rồi. Là Phong Hào nói thiếu người mẫu nên nhờ tôi giúp, nếu vị trí này vốn thuộc về cô thì lát nữa anh ấy quay lại, cô có thể hỏi thẳng anh ấy.” Tôi không định tranh cãi chuyện “vô danh” hay không, chỉ bình tĩnh giải thích.

Người mẫu nhướng mày, giọng điệu càng thêm gay gắt: “Cô đang khoe khoang quan hệ thân thiết với Hào sao? Cô ngủ với anh ấy à?”

Tôi cau mày, hoàn toàn không thể hiểu nổi lối suy nghĩ kỳ lạ của cô ta.

“Chỉ có những người đầu óc đầy suy nghĩ bẩn thỉu mới tùy tiện suy đoán người khác như vậy. Tôi với anh ấy chỉ là bạn bè.”

“Khi anh ấy ở đây, cô không dám hỏi thẳng tại sao người diễn cuối không phải mình, đợi không có ai mới đến gây sự với tôi, thật sự nghĩ tôi dễ bắt nạt à?”

Tôi ngồi trên ghế, khoanh tay trước ngực nhìn cô ta từ đầu đến chân rồi nhếch môi cười lạnh.

Một chuỗi biểu cảm và hành động này có mức sát thương không hề nhỏ theo đánh giá của cư dân mạng.

Người mẫu kia quả nhiên thẹn quá hóa giận, định giơ tay lên động thủ với tôi ngay giữa nơi đông người.

Cánh tay cô ta vừa nhấc lên thì bị một bàn tay nắm chặt từ phía sau, khiến cô ta phải bật ra tiếng kêu đau.

Tôi mở to mắt: “Anh Phong?”

Vẻ kiêu ngạo ban nãy của người mẫu biến mất không còn dấu vết, chỉ còn lại nỗi sợ hãi sâu sắc.

Phong Hào vốn luôn giữ nụ cười trên môi, lúc này lại hoàn toàn lạnh mặt. Không ngờ khí thế của anh ấy có thể áp bức đến mức khiến người ta rùng mình như vậy.

“Dù không có Chi Chi thì cô cũng không đủ tư cách để diễn cuối. Trước khi nằm mơ giữa ban ngày, hãy tự hỏi bản thân xem mình có xứng không.” Anh ấy nói từng chữ một.

“Cô bị sa thải. Cút.”

Phong Hào hất cánh tay người mẫu ra. Chưa đợi cô ta kịp than khóc, anh ấy đã ra lệnh cho những người xung quanh kéo cô ta ra ngoài.

Anh ấy cúi đầu dùng khăn tay lau kỹ ngón tay của mình, rồi ném khăn vào thùng rác với vẻ mặt chán ghét.

Khi quay đầu lại nhìn tôi, nụ cười quen thuộc pha chút bất cần lại hiện trên gương mặt anh ấy.

“Chi Chi đúng là không lúc nào khiến tôi bớt bất ngờ, bị nhắm vào mà vẫn không chịu thua.”

Tôi nghiêng đầu cười: “Ai bảo em vốn dĩ đúng lý.”

Phong Hào ngẩn người một lúc rồi cúi đầu bật cười: “Tôi hối hận rồi.”

“Hối hận gì?”

“Hối hận vì đã đưa Muse của tôi ra dưới ánh đèn sân khấu. Ánh mắt của mọi người sẽ dừng lại trên người em, và rồi tôi sẽ ghen tị.”

Anh ấy nhìn tôi bằng đôi mắt đong đầy sự dịu dàng khiến người ta say đắm.

16

Phong Hào nắm tay tôi bước lên sàn catwalk, tiếng cửa trập không ngừng vang lên.

Ánh đèn rực rỡ chiếu rọi.

Lẽ ra tôi nên căng thẳng nhưng sự bình tĩnh và tự tin của người bên cạnh lại mang đến cho tôi vô vàn dũng khí và cảm giác an toàn.

Trước khi bước lên, anh ấy đã nói với tôi: “Em không phải là người mẫu, em là Muse của tôi. Chỉ cần đứng ở đó thôi là em đã đủ tỏa sáng rồi.”

Chúng tôi bước đến giữa sàn diễn, Phong Hào bất ngờ dừng lại.

Tôi ngạc nhiên liếc nhìn anh ấy.

“Đây là show diễn đầu tiên của tôi sau khi trở về nước. Từ biểu cảm của các bạn, tôi có thể thấy rằng buổi diễn rất thành công.” Giọng anh ấy đầy tự tin.

“Nhiều người bạn từng nói tôi là “thiên tài sớm nở chóng tàn”, rằng ba năm trước tôi chỉ lóe sáng một lần rồi biến mất, trốn ra nước ngoài mà không để lại tác phẩm nào đáng chú ý.”

“Nhưng giờ tôi đã quay lại, dẫn theo Muse của mình.”

Anh ấy nghiêng đầu nhìn tôi với nụ cười dịu dàng.

“Không có cô ấy thì sẽ không có buổi diễn này. Khi cảm hứng của tôi cạn kiệt nhất, cô ấy như ánh sáng chiếu rọi thế giới của tôi, trở thành linh hồn trong tác phẩm của tôi và là nguồn cảm hứng bất tận…”

“Cảm ơn Muse của tôi.”

Dưới sân khấu, tiếng vỗ tay vang lên như sấm dậy, nhưng trong mắt tôi chỉ có đôi mắt đào hoa lấp lánh của Phong Hào.

Chết rồi, tôi hơi rung động mất rồi.

(Kết thúc câu chuyện của Phong Hào.)

Hết chương 08!
 
Nước Hoa - Linh Nhiên
Chương 9: Phần phụ lục



Chương 09: Phần phụ lục

Edit: Min, yyds

Beta: Maria



17

Do dự một lúc, tôi vẫn cảm thấy với đầu óc rối bời như bây giờ không thích hợp gặp Chu Độ.

Mặc kệ lời đe dọa “Dám từ chối thì tôi hôn đến khi cậu khóc” của cậu, tôi gửi tin nhắn:

Tôi: “Cho tôi vài ngày để bình tĩnh, vài hôm nữa gặp lại.”

Hộp thoại nhảy dòng “Đối phương đang nhập…” vài lần, thật ra tôi cũng hơi sợ Chu Độ sẽ nổi giận, nhưng cuối cùng cậu chỉ trả lời:

Chó: “Được.”

Chó: “Chủ nhật này gặp.”

Tôi: “Ừm.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm, ngả người ra giường, lấy tay che mắt để đầu óc được thư giãn.

Không ngờ sau đó không bao lâu điện thoại lại rung lên.

Âm báo tin nhắn giờ khiến tôi gần như mắc PTSD.

Mang theo linh cảm không lành, tôi mở khóa màn hình, vào WeChat.

Là Tang Hoài. Tin nhắn tỏ tình của anh trước đó tôi còn chưa trả lời.

Tang Hoài: “Tôi có thể cho em vài ngày suy nghĩ.”

Tang Hoài: “Chủ nhật này gặp mặt cho tôi câu trả lời.”

Tôi nhíu mày. Sao lại là chủ nhật nữa?

Có vẻ như anh nhận ra mình hơi ép buộc nên gửi thêm một tin nhắn thoại.

Tôi nhấn mở, giọng nói trong trẻo dễ nghe vang lên: “Chỉ là tôi muốn gặp em, muốn nghe em trả lời.”

Không hiểu sao giọng anh trong tin nhắn lại hơi khác so với bình thường, thậm chí có chút quen tai.

Tôi không nghĩ nhiều, chỉ dè dặt đề nghị:

Tôi: “Đổi sang hôm khác được không?”

Tang Hoài: “Chỉ hôm đó tôi mới rảnh. Em có kế hoạch khác à?”

Nghĩ một lúc, chẳng lẽ lại xui xẻo đến mức hai người họ hẹn cùng một giờ?

Thôi thì một ngày giải quyết xong mọi việc, đỡ phải bận tâm.

Vì thế tôi đồng ý.

Vừa gửi đi chữ “ok”, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên khiến tôi giật mình suýt làm rơi điện thoại.

“Không phải Chu Độ đã hứa không đến sao?” Tôi ngạc nhiên.

Mở cửa ra, người đứng trước mắt lại là Phong Hào vừa mới tạm biệt không lâu. Khuôn mặt đẹp đẽ của anh ấy vẫn mang theo nụ cười.

“Anh Phong?” Tôi ngơ ngác: “Em để quên gì sao?”

Anh ấy nhướng mày cười: “Không. Tôi chỉ muốn hỏi em đã cân nhắc xong việc làm bạn gái tôi chưa?”

“Hả?! Không phải nói để em suy nghĩ vài ngày sao?” Tôi tròn mắt kinh ngạc.

“Tôi đổi ý rồi.” Phong Hào nghiêng đầu, nháy mắt với tôi một cái.

Thật kỳ lạ, sao tôi có cảm giác cảnh này thật quen thuộc nhỉ?

Có lẽ biểu cảm vừa kinh ngạc vừa bất lực của tôi đã khiến anh ấy bật cười không ngừng.

“Đùa thôi, Chi Chi đừng căng thẳng.” Đôi mắt anh ấy ánh lên nét cười đầy ý tứ.

“Vốn định nhắn tin cho em nhưng nghĩ đi nghĩ lại như thế có vẻ không chính thức nên tôi muốn trực tiếp mời em…”

Tim tôi bỗng đập loạn, cảm giác như một định mệnh nào đó đang bao trùm lấy mình.

“Chủ nhật đi hẹn hò với tôi nhé? Khi đó trả lời tôi cũng không muộn, thế nào?”

Sau chuyện với Chu Độ và Tang Hoài, tôi bây giờ lại thấy… Quả nhiên là như vậy.

Thấy tôi im lặng vài giây, Phong Hào chớp chớp mắt tỏ vẻ vô tội: “Dạo này tôi bận chuẩn bị cho show diễn đầu tiên sau khi trở về nước nên chỉ có thể rảnh vào chủ nhật thôi. Nếu Chi Chi từ chối, tôi sẽ buồn lắm đấy.”

Đợi đến khi Phong Hào cười vẫy tay chào và quay về nhà của mình, tôi mới bừng tỉnh, nhận ra bản thân đã trúng mỹ nhân kế.

Đáng ghét thật, tôi lại bị vẻ ngoài tội nghiệp giả vờ của anh ấy làm mềm lòng, mơ hồ đồng ý hẹn hò vào chủ nhật.

Bây giờ phải làm sao đây? Chủ nhật chỉ có một ngày mà tôi lại hẹn gặp tới ba người đàn ông.

18

Chủ nhật.

Chu Độ hẹn tôi tại một nhà hàng Thái có phong cách bài trí rất tinh tế. Nhưng vừa mở thực đơn, tôi phát hiện giá cả cũng không kém phần “tinh tế”.

Tôi vừa định mở miệng gọi món, Chu Độ đã đánh dấu xong thực đơn và đưa cho nhân viên phục vụ.

“Mang mấy món này lên trước nhé, cảm ơn.”

“Vâng, xin quý khách chờ một chút.”

Tôi hỏi: “Cậu biết tôi thích ăn gì à?”

Chu Độ làm vẻ mặt như thể bị coi thường: “Chúng ta lớn lên cùng nhau, ai có thể hiểu cậu hơn tôi chứ?”

Giọng điệu cậu đầy tự đắc, dáng vẻ trẻ con ấy khiến tôi bật cười.

Thấy tôi cười, cậu cũng nhếch môi, nụ cười ấy tự nhiên và rạng rỡ.

“Cậu muốn nói gì với tôi?” Tôi hỏi.

Cậu giơ một ngón tay, lắc lắc rồi lười biếng đáp: “Ai lại nói chuyện nghiêm túc trước bữa ăn chứ? Đợi cậu ăn vui vẻ đã rồi nói sau cũng không muộn.”

Tôi gật đầu.

Có lẽ sau khi nói xong thì một trong hai chúng tôi sẽ mất khẩu vị.

“Tôi đi vệ sinh chút.”

Sau đó tôi cầm điện thoại đi về phía nhà vệ sinh.

Tôi vừa rửa tay xong thì điện thoại rung lên, hiển thị cuộc gọi đến là “Phong Hào”.

Tim tôi thót lên, lưỡng lự một lúc rồi vẫn nghe máy: “Alo?”

“Chi Chi, em không ở nhà à? Tôi vừa gõ cửa nhưng không ai trả lời.”

Tôi chớp mắt, cố gắng giữ giọng bình tĩnh: “À đúng rồi, em đi ăn với bạn.”

“Khi nào xong vậy? Tôi qua đón em, chúng ta cùng đi xem phim.”

“Không, không cần đâu!” Tôi vội vàng từ chối: “Đến lúc đó chúng ta gặp nhau ở rạp phim là được.”

“Được thôi.”

Cúp máy, tôi thở phào một hơi, may mà không hẹn ở cùng một nơi.

Rõ ràng tôi chưa xác định mối quan hệ với ai nhưng sao cứ có cảm giác tội lỗi kỳ lạ thế này?

Tôi lau tay bước ra khỏi nhà vệ sinh, tìm lại chỗ ngồi ban đầu.

“Bạch Chỉ?”

Giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau khiến tôi sững người.

Chậm rãi quay người lại, tôi nhìn thấy Tang Hoài đứng đó với trang phục áo sơ mi trắng và quần đen, khí chất lạnh lùng.

Anh không nhận ra sự bối rối của tôi mà bước tới gần, giọng nói trong trẻo pha chút dịu dàng: “Tôi vừa gửi định vị mà em đã đến rồi.”

Đồng tử tôi giãn ra.

Không, tôi hoàn toàn không biết anh cũng hẹn ở nhà hàng này!

Chắc chắn là do có quá nhiều nhóm chat ghim đầu mà tôi lỡ bỏ qua tin nhắn của Tang Hoài rồi.

Trong lúc tôi còn sững sờ, anh đã thản nhiên kéo tôi ngồi xuống một góc.

“Thầy Tang…” Tôi định giải thích rằng mình đã hẹn người khác ở đây, nhưng tôi nghĩ lại nếu nói ra liệu có quá phũ phàng khi anh đã ở đây rồi không?

Anh đẩy chiếc kính mắt viền bạc, nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng: “Đây không phải ở trường, đừng gọi tôi là thầy.”

“Tang… Hoài?”

“Ừ.”

Có vẻ như anh đã hài lòng với thái độ của tôi, khóe miệng anh khẽ cong lên, ánh mắt lạnh lẽo thoáng chút cười.

Lúc này, nhân viên phục vụ đến và đưa thực đơn cho chúng tôi.

Tôi đối diện với ánh mắt của nhân viên, sắc mặt lập tức cứng lại, anh ấy cũng lộ vẻ ngạc nhiên.

Có vẻ như anh ấy đang nghĩ “Lúc nãy hình như cô không ngồi ở bàn này, người đối diện cũng không phải là người đàn ông này”.

Cứu tôi!

Tôi lấy thực đơn che mặt, xấu hổ và ngượng ngùng đan xen trong lòng.

“Chi Chi muốn ăn gì?” Tang Hoài hỏi.

“À, em ăn gì cũng được…”

Tôi thầm cầu nguyện trong lòng, gọi món nhanh nhanh chút để cho nhân viên phục vụ này đi nhanh lên đi mà!

Sau khi Tang Hoài gọi xong mấy món, nhân viên phục vụ nhìn anh một cái với vẻ mặt phức tạp: “Vâng, xin hai vị đợi một lát.”

“Reng reng.” Tiếng điện thoại rung lên.

Tôi mở ra, quả nhiên là Chu Độ.

Chó: “Cậu rơi xuống bồn cầu à?”

Tôi lén lút đặt điện thoại dưới bàn rồi gõ tin nhắn: “Bị táo bón một chút, cậu ăn trước đi.”

Chó: “…Câu này của cậu nghe kỳ kỳ.”

Chó: “Được rồi.”

“Đang nhắn tin với ai vậy?” Tang Hoài híp mắt nhìn tôi, giọng điệu bình tĩnh.

Cơ thể tôi khẽ run lên, phản xạ tự nhiên như khi ở lớp, tôi thẳng lưng lên: “Không có gì thưa thầy!”

“Không cần căng thẳng như vậy, chúng ta đang hẹn hò, không phải đang đi học.”

“Vâng!”

“…”

Sắc mặt của Tang Hoài lại càng tệ hơn.

Tôi cười gượng, nói: “Em đi vệ sinh một chút.”

Sau đó, tôi cầm điện thoại quay lại chỗ của Chu Độ.

Cậu đặt điện thoại xuống, nhướng mày nhìn tôi: “Ngồi lâu thế, chân không tê à?”

“Ha ha ha, vẫn ổn…” Tôi cười gượng.

“Chúng ta ăn nhanh rồi đi thôi, thầy đột nhiên tìm tôi có chút việc.”

“Chủ nhật còn có việc à?” Giọng cậu không mấy vui vẻ.

Đúng, việc giống như cậu.

“Ừ, tôi cũng không biết tại sao.”

Nhân viên phục vụ nhanh chóng mang món ăn lên.

Đúng rồi, vẫn là nhân viên đó.

Lần này, anh ấy giữ được vẻ mặt bình tĩnh, không chút thay đổi nói: “Chúc hai vị ăn ngon miệng.”

“Cảm ơn.”

Chỉ nghĩ đến việc Tang Hoài vẫn đang đợi tôi, tôi lập tức tập trung ăn thật nhanh.

“Này, có cần phải tranh thủ từng giây từng phút thế không, vội vàng nghe những lời tôi định nói thế à?” Chu Độ bật cười.

Tôi không nghe rõ cậu nói gì, chỉ gật đầu cho có.

Cậu bật ra một tiếng cười nhẹ.

Khi tôi nhanh chóng ăn xong một bát cơm, tôi bịa ra một lý do “Hình như tôi để quên son ở nhà vệ sinh”, vừa rời khỏi tầm mắt của Chu Độ tôi liền chạy nhanh về phía góc nơi Tang Hoài ngồi.

“Xin lỗi, để anh đợi lâu.” Tôi chạy vội nên mặt hơi đỏ.

“Không sao.”

Tang Hoài vươn bàn tay trắng trẻo lấy một tờ khăn giấy, tôi vừa định cám ơn và nhận lấy thì không ngờ anh vòng qua tay tôi, nhẹ nhàng lau đi giọt mồ hôi trên trán tôi.

Ánh mắt anh mang theo chút cười.

Tôi ngẩn ra một lúc.

Anh rất ít khi cười, nhưng mỗi khi cười lại vô cùng quyến rũ.

“Bạch Chỉ?” Một giọng nói trầm thấp vang lên.

Toàn thân tôi đột nhiên cứng đờ, trái tim như ngừng đập vì sợ hãi.

“Chẳng phải cậu bảo để quên đồ sao? Sao lại quên ở bàn người khác thế?” Chu Độ nói với giọng mỉa mai.

Tang Hoài nhíu mày: “Cậu ta là ai?”

“Tôi cũng muốn hỏi anh là ai đấy. Thân mật với đối tượng hẹn hò của người khác thế này có vẻ không ổn lắm nhỉ?”

“Đối tượng hẹn hò?” Sắc mặt Tang Hoài trầm xuống, anh rút tay lại và nhìn tôi: “Ngoài tôi ra em còn hẹn với người khác?”

Chu Độ như đã hiểu ra tình huống, cũng quay sang nhìn tôi.

Tôi cúi đầu, giọng nói đầy chột dạ: “Tôi có thể giải thích…”

Hết chương 09!
 
Back
Top Bottom