Đô Thị  Núi Lửa Ngủ Đông - Nhân Hình Tịnh Lưu Ly

Núi Lửa Ngủ Đông - Nhân Hình Tịnh Lưu Ly
Chương 20


An Ức làm kiểm tra, lãnh thuốc xong, sau khi xác nhận thân thể mình không sao thì cùng An Lộ về nhà.

Lúc tắm rửa, nước và bọt xà phòng lướt qua bụng cậu, An Ức cẩn thận đặt lòng bàn tay lên đó.

Con của cậu và Dung Nham.

Rốt cuộc là từ khi nào đây? Lúc mang bao hay không mang bao, ở nhà bếp hay phòng tắm, trên giường hay cạnh cửa sổ phòng làm việc hay là vào đêm ở cầu thang đó.

Trước khi đi ngủ, An Lộ nhờ bảo mẫu hâm nóng sữa cho cậu.

An Ức chậm rãi uống hết, dựa vào đầu giường, ngơ ngác nhìn chiếc cốc trống rỗng. Không lâu sau, An Lộ gõ cửa, mang theo báo cáo kiểm tra đi vào.

"Em định khi nào thì nói cho cậu ta biết?" An Lộ hỏi.

An Ức không nói gì.

Hồi lâu, cuối cùng cậu rầu rĩ nói: "Anh ấy sắp đi công tác rồi."

"Em sợ cậu ta không muốn?" An Lộ lật trang báo cáo kết quả đưa cho cậu.

An Ức lắc đầu, "Anh ấy sẽ không từ chối...thế nhưng...có thể anh ấy sẽ gặp phiền toái..."

Cậu dùng đầu ngón tay chạm vào góc nhọn của tờ giấy rồi nói tiếp: "Anh ơi, anh có biết không, em...bọn họ thích nhau, em không biết... Em còn nhờ anh giúp em lừa anh ấy cưới em, bây giờ có em chặn ở giữa nhất định sẽ khiến bọn họ rất khó chịu, em xấu xa lắm đúng không anh..."

"An Ức..."

"Phương Trì đã trở lại, anh ta biết Dung Nham không thích em đúng không? Bọn họ đều biết Dung Nham không thích em đúng không?"

Nước mắt cậu rơi xuống tờ báo cáo kết quả, dòng chữ được in đậm lập bị mờ đi, mấy chữ "Rất thích hợp mang thai" nhìn vô cùng bắt mắt.

"Đứa bé, đứa bé không nên đến vào lúc này... Em còn không biết Dung Nham có ly hôn với em hay không nữa. Nếu anh ấy biết em có thai, anh ấy sẽ không ly hôn với em, nhưng có lẽ anh ấy cũng sẽ không vui, như vậy Phương Trì sẽ trở thành tiếc nuối của cả đời của anh ấy, chúng em sẽ không ổn, em không muốn như vậy... em không muốn lấy đứa bé ra trói buộc anh ấy..."

An Lộ chưa bao giờ chịu nổi khi nhìn thấy em trai mình khóc, bây giờ y chỉ muốn túm lấy Dung Nham đánh cho một trận nhưng y chỉ có thể cưỡng ép mình bình tĩnh lại. Chuyện gì cũng phải có kết quả.

"Vậy nếu cậu ta thật sự muốn ly hôn thì em sẽ làm thế nào? Đứa bé sẽ ra sao?"

Câu hỏi sắc bén đến mức tưởng chừng như có thể biến thành hiện thực, đâm thẳng vào trái tim An Ức. Cậu lau nước mắt một cách lung tung, tựa đầu vào mép giường phía sau, cố gắng nở một nụ cười: "Em còn có thể làm gì nữa? Em không thể tiếp tục quấy rầy anh ấy được."

"An Ức." Sắc mặt An Lộ tối sầm, giọng nói trầm thấp thường ngày lại có thêm phần căng thẳng, "Dù thế nào đi nữa, em cũng phải khỏe mạnh sinh đứa bé ra. Nếu em dám làm tổn thương chính mình, anh sẽ không để yên cho Dung Nham."

An Ức nhìn y không nói lời nào, trong mắt tràn đầy mệt mỏi và đau lòng.

An Lộ nhìn mà đau lòng, ngữ khí cũng dịu dàng hơn: "Chú Lục nói cơ thể em mang thai cũng không dễ dàng gì nhưng cũng may là vẫn thích hợp để mang thai, nếu phá thai sẽ gây tổn hại lớn cho cơ thể, hơn nữa sau này em sẽ không có khả năng sinh con nữa. Bây giờ em phải ở nhà điều dưỡng thân thể cho thật tốt, ba mẹ và chị dâu em chưa về nhanh như vậy đâu, trước tiên đừng nói cho họ biết."

An Ức im lặng sờ bụng.

Làm sao cậu có thể tổn thương chính mình.

Con của cậu ngoan như vậy. Cậu không hề có những phản ứng giống như những người mang thai nên có, cậu uống sữa cũng sẽ không muốn nôn, khẩu vị cũng rất tốt, thận chí cậu còn l*m t*nh với Dung Nham rất nhiều lần, đứa bé cũng không vì thế mà sảy đi.

Làm sao cậu lại không muốn con mình đây.
 
Núi Lửa Ngủ Đông - Nhân Hình Tịnh Lưu Ly
Chương 21


Ngày hôm sau, An Lộ không cho cậu đến công ty, thế là An Ức ở nhà rảnh rỗi cả buổi sáng. Đến trưa khi nhận được cuộc gọi, cậu nhớ ra ngày hôm qua cậu đã hứa với Bùi Phương Trì cùng nhau ăn cơm.

Bùi Phương Trì hẹn cậu tại một nhà hàng Nhật Bản ở trung tâm thành phố. Vì giá cả khá cao nên rất ít người đến đây ăn trưa, hai người chọn chỗ ngồi ở trong góc, im lặng ăn.

Cậu ăn xong một đĩa cơm lươn nhỏ, Bùi Phương Trì cũng đặt đũa xuống.

An Ức nhìn gã.

Bùi Phương Trì đẩy miếng tempura chưa được chạm tới sang một bên, đặt khăn giấy trong tay xuống, "An Ức, chúng ta tâm sự được không?"

Bọn họ dùng cơm nói chuyện chỉ có hai tiếng, nhưng An Ức là vị khách hàng ở lại nhà hàng Nhật Bản lâu nhất ngày hôm đó.

Mãi cho đến khi nhân viên phục vụ đi đến và hỏi cậu có cần giúp đỡ không, cậu mới vội rời đi.

Lang thang trên đường không mục đích vài vòng, cậu cố nén cảm xúc để nói chuyện điện thoại với An Lộ, sau đó thì bắt taxi về nhà của cậu và Dung Nham.

Dường như ở đây không khác gì những buổi tối Dung Nham đi công tác. Khi đi làm về, cậu sẽ tự nấu ăn nếu không muốn ăn đồ ăn do dì giúp việc nấu. Sau đó, cậu vào phòng làm việc một lúc hoặc làm việc gì đó rồi đi tắm, dựa vào đầu giường đọc sách, thỉnh thoảng, cậu sẽ trò chuyện video với Dung Nham, tiếp đó còn có khả năng anh sẽ yêu cầu cậu làm một chút chuyện xấu hổ thông qua màn hình điện thoại, cậu chưa bao giờ từ chối, thậm chí còn bắt đầu mong chờ từ trước đó.

Bây giờ cậu giống như bị quấn vào thời không hỗn loạn, những bước đi đó đã thay đổi. Cậu vẫn trở về căn nhà này, bới nguyên liệu nấu ăn chỉ vì để cho sinh mệnh trong bụng không bị đói. Sau đó, cậu vào phòng làm việc, thu dọn hồ sơ, lấy máy tính gõ ra một bản thỏa thuận ly hôn, in ra rồi nhanh chóng ký tên mà không nhìn thêm lấy một lần.

Tắm rửa xong, cậu rúc vào trong chăn, cố ý ngủ ở bên phần giường của Dung Nham, vừa nhắm mắt lại, trong đầu cậu lại hiện lên một Bùi Phương Trì xa lạ của hôm nay.

—— "An Ức, cậu không thể làm như vậy."

――"Là tôi thích cậu ấy trước không phải sao?"

――"Tôi cũng không muốn rời đi, nhưng bố tôi lại biết chuyện, ép buộc tôi phải lên máy bay, thậm chí ngay cả các cậu mà tôi cũng không thể nào liên lạc!"

——"Rõ ràng cậu ấy muốn một người có thể sánh vai với mình không phải sao? Cậu ấy thích những người mạnh mẽ như cậu ấy không phải sao? Tôi có thể đồng hành cùng cậu ấy trên mọi con đường, còn cậu thì sao, không phải cậu chỉ có thể dựa vào anh trai mình thôi à?"

- -"Xin cậu, An Ức."

- -"Xin cậu hãy trả lại cậu ấy cho tôi."

An Ức đau đớn đến nỗi tay run run, không phải vì sợ mà là vì khổ sở.

Cậu muốn giả vờ tự tin mà từ chối gã, bảo gã hãy biến đi, nhưng cậu chỉ có một bản hợp đồng hôn nhân, còn là do cậu hèn hạ lợi dụng mới có được nó.

Lúc đầu cậu đã nói với Dung Nham thế nào?

"Từ khi còn bé, em và con gái của chú Lý đã có hôn ước, bây giờ cô ấy đang mang thai, đứa bé không phải con của em. Chú Lý lại có ân với ông nội em, bây giờ..."

"Lý Cầm Vi? Muốn em chịu trách nhiệm sao?" Dung Nham ngắt lời cậu.

"Em sợ ba em không từ chối được... anh có thể... đăng ký kết hôn với em không..."

"Cứ coi như anh giúp em một việc được không? Anh có thể yêu cầu giải trừ cuộc hôn nhân này bất cứ lúc nào. Để báo đáp cho anh, em sẽ giúp anh nối lại dòng vốn mà chú Dung đã cắt của anh, tính thêm tài sản chung..."

Anh ấy nói "được".

Thế là họ đăng ký kết hôn, đối với người ngoài thì hai người công khai yêu nhau nhưng nội tình bên trong lại không có mấy người biết được. Hai bên gia đình tổ chức tiệc cưới hoành tráng cho bọn họ, cậu chìm đắm trong ảo tưởng hạnh phúc, bất cứ lúc nào cũng bị An Lộ nhắc nhở phải thức tỉnh.

Một mối quan hệ rắc rối không thể cứ mãi khiến ba người đau khổ như thế này được.

Một miếng gỗ ngán đường tự khắc sẽ lăn đi.

Tiếc là tối qua cậu không ở nhà, hôm qua cũng không nói được mấy câu với anh.

Cậu dậy sớm thêm một chút là được rồi, có thể nhìn thấy anh lâu hơn một chút.

Cậu muốn anh ôm mình thêm lần nữa.

Cậu thực sự muốn nghe anh nói anh thích cậu.
 
Núi Lửa Ngủ Đông - Nhân Hình Tịnh Lưu Ly
Chương 22


Sáng hôm sau, An Ức dọn dẹp nhà cửa một lần. Sau khi đi đi lại lại trước tủ quần áo suốt hai tiếng đồng hồ, cuối cùng cậu chỉ gấp được vài bộ quần áo rồi bỏ vào vali.

Còn những thứ sót lại, anh ấy sẽ vứt đi hay gọi mình đến lấy đây?

An Ức đóng tủ lại, đi thư phòng lấy một ít tài liệu vụn vặt, cậu ngồi vào bàn làm việc muốn viết cho anh một lá thư giải thích. Những lời nói trải dài trong đầu bị bôi bôi xóa xóa rốt cuộc chỉ còn lại vỏn vẹn ba chữ ―"Em đi đây.", được đặt cùng với bản thỏa thuận ly hôn đã ký ở trên bàn.

Sau khi thu dọn xong mọi thứ, cậu chậm rãi kéo chiếc vali nhỏ đi vào phòng khách, sau đó chợt nhớ ra điều gì đó thì vội vàng trở về phòng, cầm trên tay chai phấn em bé đáng thương ngồi trên thảm bật khóc.

An Lộ đích thân đến đưa cậu về nhà.

Ngay lúc An Ức đóng cửa lại, kéo chiếc vali nhỏ rời đi, y nghe thấy cậu nói trong nước mắt

<i>Kể từ bây giờ con sẽ là con của một mình em</i>.

***

Dù có đi công tác ở đâu, từ trước đến giờ Dung Nham vẫn luôn là kiểu người nếu có thể về sớm thì sẽ không bao giờ trì hoãn thêm một giây nào. Đáng tiếc, lần công tác hai ngày này vẫn còn hơi căng thẳng, vé máy bay của anh chỉ có thể đổi sang buổi trưa thứ Tư.

Kể từ tối qua khi điện thoại của An Ức không liên lạc được, anh đã không thể an tâm làm việc. Hai người đã quen với giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi của nhau, họ chỉ đi làm việc khác khi không nhận được cuộc gọi nào, tuy nhiên khi anh gửi tin nhắn thì An Ức vẫn không trả lời. Dì giúp việc nói An Ức bảo dì cuối tuần không cần đến, anh hỏi không ra kết quả nên chỉ có thể im lặng cầu nguyện cho máy bay sẽ cất cánh đúng giờ.

Nhưng lúc anh giục tài xế chạy gấp rút về nhà thì tất cả những gì anh nhận được chỉ có hai tờ giấy mỏng manh.

Anh mới vừa thở phào nhẹ nhõm nhưng trong lòng lại bị hàng triệu thứ đè nặng - An An của anh không xảy ra chuyện gì, chỉ là bọn họ sắp ly hôn.

Ngôi nhà rất sạch sẽ, dường như không khác gì bình thường nhưng rõ ràng là thiếu một thứ gì đó.

An Ức đi rồi.

Tờ giấy trong tay bị anh nắm chặt đến mức biến dạng, trong đầu thoáng chốc trống rỗng, Dung Nham kìm nén cảm xúc, gọi lại cho An Ức nhưng điện thoại cậu vẫn tắt máy.

Anh trực tiếp đến công ty của cậu, An Ức không có ở đó, An Lộ thậm chí còn từ chối gặp anh. Anh đến An gia tìm nhưng quản gia nói cậu không có ở đó. Khi chạy qua nhà ông ngoại của An Ức, anh cũng không tìm được người, xem ra ông Tống vẫn chưa biết.

Anh chỉ có thể quay lại vườn Đông Hoa, đỗ xe trước cửa An gia.

Bầu trời tối sầm, gió đêm xua đi hơi nóng còn sót lại của ban ngày. Dung Nham mệt mỏi xoa xoa trán, điện thoại di động liên tục rung lên, có rất nhiều cuộc gọi từ trợ lý, email và tin nhắn công việc nhưng không có tin nhắn nào đến từ An An của anh. Hộp thoại giữa hai người vẫn chỉ có những tin nhắn do anh gửi trước đó.

Trong biệt thự đèn đã sáng từ lâu, nhưng cửa sổ phòng An Ức vẫn luôn tối đen.

Anh biết bố mẹ An Ức đang trải qua mùa hè ở Pháp để chăm sóc vườn nho của họ, nếu An Ức không ở đây, An Lộ chắc chắn sẽ biết cậu ở đâu.

Ném điện thoại lên ghế phụ, Dung Nham xuống xe.

Lần này người mở cửa là An Lộ.

"Tôi rất cảm kích vì trước đó cậu đã chịu giúp đỡ em trai tôi, tôi sẽ không quên ân tình này của cậu."

"An Ức đã ký tên rồi, nếu cậu vẫn cần nguồn tài chính, tôi sẽ giúp em ấy gia hạn cho cậu. Bất động sản vẫn là của cậu, em ấy không muốn gì cả."

"Dù sao hai người đã kết hôn, không có tình cảm cũng không cần tiếp tục hợp tác, lấy lại được tự do không tốt sao?"

"Cậu muốn tìm ai yêu đương cũng được, không cần tìm em trai của tôi."

Vẫn không có kết quả.

Dung Nham trở lại xe, ngồi đó hồi lâu, lời nói lạnh lùng của An Lộ xuyên vào đầu anh.

<i>Không có tình cảm à?</i>

<i>An An, chúng ta sẽ không ly hôn.</i>

<i>Anh sẽ không để em đi.</i>

<i>Không đời nào. Có lẽ em ấy đang sợ hãi.</i>

<i>Bình tĩnh lại, Dung Nham, bình tĩnh lại.</i>

Anh đấm mạnh vào vô lăng, sau đó tựa lưng vào ghế, buộc mình phải tỉnh táo lại.

Sao An Ức có thể đột ngột muốn ly hôn như vậy?

Thậm chí cậu không thể đợi anh về và nói trực tiếp với anh sao?

Tuần trước, tuần trước đã xảy ra chuyện gì?

Ngoài công việc, họ gặp Bùi Phương Trì, đi dự tiệc và về nhà. Sự bất thường của An Ức... Lúc đó, có phải cậu đã nghĩ đến việc ly hôn rồi không?

Anh cẩn thận nhớ lại chi tiết lần ở cùng An Ức tuần trước, cuối cùng anh hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, lái xe ra ngoài.
 
Núi Lửa Ngủ Đông - Nhân Hình Tịnh Lưu Ly
Chương 23


"Anh..."

"Sao thế, em đau lòng à?"

An Ức lắc đầu, cầm ly sữa ngồi trên ghế sofa đọc sách.

An Lộ nhờ quản gia mang chăn đến cho cậu, sau đó nói: "Anh nghi ngờ cậu ta biết em có thai."

An Ức mở to mắt.

"Hôm nay cậu ta đến công ty tìm em..." An Lộ không nói thêm gì nữa.

An Ức bật điện thoại lên, cậu đã đăng xuất khỏi tài khoản WeChat thường dùng của mình và đổi số điện thoại mới, sau khi suy nghĩ, cậu vẫn không đăng nhập lại.

Dung Nham không cần phải lo lắng, vì sao anh vẫn tìm cậu.

Quả nhiên, lẽ ra cậu nên giải thích rõ ràng trước khi rời đi. Nhưng nếu gặp mặt trực tiếp, cậu sẽ không cầm được nước mắt, nói không chừng còn không nỡ tác thành cho bọn họ. Thật sự vô cùng khó chịu.

Giọng nói của anh lúc nãy có chút khàn khàn, có phải anh cũng có một chút quan tâm đến An Ức đúng không?

Những suy nghĩ này trước khi An Lộ nói câu đó còn khiến cậu cảm thấy có chút ngọt ngào, nhưng bây giờ toàn bộ đều trở nên thật buồn cười.

Hóa ra là vì đứa bé sao?

***

Dung Nham trầm mặc rời khỏi nhà Bùi Phương Trì.

Trước khi đến đây, anh vô cùng căng thẳng, nỗi sợ hãi chưa từng có cứ luôn dâng trào trong lòng.

Anh sợ An Ức thực sự ở đây, sợ Bùi Phương Trì sẽ làm tổn thương An Ức chỉ vì muốn ép anh ly hôn.

Hôm đó anh nhìn Bùi Phương Trì như một kẻ điên, bây giờ chính anh cũng sắp phát điên lên được. An An của anh biến mất rồi.

Đã gần mười giờ, ánh đèn ở trung tâm thành phố vẫn còn đó.

Dung Nham trực tiếp về nhà trước.

Lần này, không có người chừa đèn chờ anh, cũng không có người ngồi ở đầu giường đọc sách chờ anh cùng nhau nghỉ ngơi. Trong tủ quần áo chỉ có một khoảng trống nhỏ, những thứ còn lại đều được sắp xếp gọn gàng, đồ đạc An Ức mang đi không có bao nhiêu.

Dung Nham ngồi trong bồn tắm, bàn tay nắm chặt bộ đồ ngủ trong giỏ quần áo.

An Ức vừa mới thay nó hôm qua hay là hôm kia, anh không nhớ rõ.

Dù sao thì cậu cũng không cần nó nữa.

Lần đó l*m t*nh quá thô bạo, anh làm rách bộ đồ ngủ của cậu nên liền mua cho cậu một bộ mới.

Sau khi tắm xong, lần đầu tiên An Ức mặc l*m t*nh với anh còn vô cùng cẩn thận vì sợ nó sẽ bị dính t*nh d*ch. Chiếc ve áo nhỏ khiến An Ức trông rất dịu dàng, hiển nhiên cậu có vẻ rất thích nó.

Thế nhưng bây giờ cậu không cần nó nữa.
 
Núi Lửa Ngủ Đông - Nhân Hình Tịnh Lưu Ly
Chương 24


Vì làm việc quá độ từ thứ hai đến giờ mà Dung Nham ngủ quên trong bồn tắm.

Sau khi bị nước lạnh làm tỉnh lại vào lúc nửa đêm, anh lập tức thay quần áo, lái xe đến Đông Hoa Viên. Sau đó, anh quẹt thẻ chìa khóa mà An Ức đã đưa cho anh, thuận lợi đậu xe trên con đường bên ngoài phòng An Ức.

Ba giờ sáng, chẳng có manh mối gì cũng chẳng biết đi về đâu.

Giống như có điềm báo, lúc trời gần sáng, Dung Nham đang định rời đi, rèm cửa tự động trong phòng An Ức lại kéo ra, anh không thấy người nhưng nhiêu đó cũng đủ để anh xác định An Ức ở đây.

Anh không dám rời mắt đi, nhưng phía sau cửa sổ vẫn không có ai. Anh đoán An Ức vừa mới tỉnh dậy, tình cờ ấn vào công tắc rèm cạnh giường. Những ngày đi làm phải dậy sớm, An An của anh sẽ muốn ngủ nướng thêm một lát, sau đó tắt đồng hồ báo thức, ngơ ngác ngồi dụi mắt trên giường rồi mới từ từ đứng dậy tắm rửa.

Dung Nham tưởng tượng hình ảnh cậu rời giường, không khỏi cong lên khóe môi.

Không lâu sau, đồng hồ báo thức trên điện thoại di động của anh cũng rung lên, sau khi bấm tắt, anh lái xe đến căn nhà đối diện phòng An Ức vòng hai vòng, cuối cùng lái thẳng về biệt thự nhà họ Dung.

Xe của Dung Nham vừa lái vào khu nhà, binh lính đứng canh cửa dường như có chút không dám xác nhận, nghiêm túc kiểm tra giấy tờ tùy thân của anh.

Khi ba người gặp nhau, Dung Kiền Tùng và Lục Ngọc Quốc đang ngồi trong phòng khách, trên khuôn mặt hai người đó đều có vẻ giật mình, nhưng Dung Nham vẫn lên tiếng chào hỏi trước.

"Sao lại về vào lúc này?" Dung Kiền Tùng ho khan, lại hỏi anh: "An Ức đâu? Hai ngày nữa ba và mẹ con muốn đến thăm thằng bé, thằng bé có rảnh không?"

Dung Nham dừng lại, cảm thấy nghi ngờ: "Ba?"

Lục Ngọc Quốc cười nhìn anh, "Nếu hôm nay tôi không đến khám bệnh cho ba cậu lại nói thêm vài câu, có lẽ ông ấy cũng không biết tiểu thiếu gia có thai, chuyện lớn như vậy mà cậu cũng không nói với ba cậu gì cả."

Trong đầu Dung Nham bỗng nhiên có một sợi dây mạnh mẽ đứt gãy, tựa như một loại nhạc cụ nào đó mất đi âm thanh, tiếng nổ vang rền cuối cùng khiến mọi người lập tức chấn động.

"Con...chết tiệt!"

"Vô liêm sỉ! Anh đang nói cái gì vậy!" Dung Kiền Tùng mắng anh.

"Ba, cho con mượn cái này." Phải rất lâu sau anh mới tìm lại được giọng nói của mình, liền chạy vào phòng huấn luyện, đạp cửa mở ra.

Hộp dụng cụ bừa bộn, anh chưa bao giờ lo lắng như vậy. Sau khi có được thứ mình muốn, anh vội vã phóng xe trở về ngôi nhà quen thuộc đó.

Mãi đến khi ngồi vào phòng làm việc của An Ức, anh mới dần bình tĩnh lại.

An Ức chỉ lấy đi máy tính xách tay và một số tài liệu, còn sách trong tủ thì không thiếu một cuốn, cuốn "Bản đồ rượu vang" cậu thường đọc vẫn còn ở trên ghế sofa, cậu sẽ quay lại hay sẽ vứt bỏ chúng giống như vứt bỏ Dung Nham đây?

Còn đứa bé thì sao? Cậu cũng sẽ bỏ rơi đứa bé sao?

Khoảnh khắc nhìn thấy bản thỏa thuận ly hôn, anh không chỉ nóng lòng muốn tìm người để yêu cầu một lời giải thích, hơn thế nữa, anh muốn bắt cậu lại, trói cậu bằng dây thừng quân đội trong phòng ngủ, l*m t*nh với cậu không kể ngày đêm, làm đến khi nào cậu không dám chạy nữa, biến thành chim sẻ của một mình anh.

Anh nắm chặt khẩu súng zipline trong tay, đè nén cơn tức giận đang trào dâng trong lòng.
 
Núi Lửa Ngủ Đông - Nhân Hình Tịnh Lưu Ly
Chương 25


Sau khi An Lộ ra giờ giới nghiêm cho giấc ngủ của An Ức, cậu vẫn còn đang lau tóc trước gương.

Cậu lo lắng nếu mình bị cảm lạnh sẽ ảnh hưởng xấu đến đứa bé nên chỉ có thể sấy tóc ngay sau khi tắm.

Phần tóc rối trên trán đã dài ra mà cậu vẫn chưa có thời gian đi cắt.

Đứa bé mới được 2 tháng, bụng còn chưa lộ rõ lắm.

Cậu đã bắt đầu trở nên dễ buồn ngủ, không biết sau này có bị ốm nghén nặng hay không nữa.

An Ức khe khẽ thở dài, cất máy sấy tóc đi, vừa mở cửa ra, chiếc khăn trong tay cậu đã rơi xuống đất.

Mỗi ngày khi thức dậy cậu đều nhìn ra ngoài cửa sổ không biết bao nhiêu lần, Dung Nham đang khoanh tay đứng đó nhìn cậu.

An Ức hơi run, nhìn anh đi tới từng bước một, cậu muốn mở miệng nói gì đó nhưng lại hoảng sợ trước ánh mắt hung ác của anh.

Cậu chưa bao giờ thấy Dung Nham phẫn nộ như vậy.

Anh thực sự đã biết.

An Ức nhìn vành mắt đỏ hoe của anh, giây tiếp theo anh đã ôm lấy cậu, đôi môi dùng sức ấn chặt môi cậu.

Đôi môi dán chặt, hai chiếc lưỡi mềm mại quấn lấy nhau, Dung Nham ôm siết cậu vào lòng.

Từ lúc nhìn thấy An Ức, anh liền minh bạch rằng - từ đầu đến cuối anh chỉ quan tâm đến An An của mình.

Nụ hôn giữa hai người chưa bao giờ mãnh liệt đến thế, An Ức có chút thiếu oxy, phát ra âm mũi mềm mại. Anh dần dần dừng lại, buông An Ức ra, để hai người lùi lại một khoảng.

"Cho anh một lời giải thích."

Cậu bị anh nắm lấy hai bên vai, không có hôn môi hay ôm ấp, chỉ có sự chất vất lạnh lùng, An Ức bật khóc.

"Em..."

Rốt cuộc cậu nhịn không được nữa, lao tới ôm lấy cổ của Dung Nham, vùi mặt vào cổ anh vừa khóc nức nở vừa thì thầm.

"Nhớ anh."

"Em nhớ anh nhiều lắm."

"Nhớ anh đến nỗi tim gan cũng đau."

Dung Nham sửng sốt một lát, cuối cùng anh xoa đầu cậu, để cậu nằm trên vai mình.

"An An."

Cậu khóc rất lâu, phẫn nộ hay cảm xúc gì đó của Dung Nham cũng mất hết, chỉ còn lại đau lòng mà vỗ lưng cậu dỗ dành: "Ngoan, không khóc nữa."

An Ức giàn giụa nước mắt, nhắm mắt lại, đôi môi dán chặt trên cổ anh, vừa hôn vừa nói: "Đừng như vậy, đừng dỗ dành em như vậy."

"Anh tốt như vậy, em không nỡ trả anh cho hắn."

"An An, em đang nói gì đó?" Dung Nham nhéo cằm cậu, ép cậu ngẩng đầu lên.

An Ức rưng rưng nước mắt, nhìn vào mắt anh.

"Em thích anh, em thích anh từ rất lâu rồi. Từ cấp ba đến bây giờ, càng ngày em càng thích anh hơn mà thôi."

"Anh biết không, em là kẻ nói dối, em lừa anh rằng Lý Cầm Vi muốn kết hôn với em, nhưng không có, cô ấy không hề ở trong nước, em chỉ muốn anh kết hôn với em, em muốn ở bên anh."

"Em cho là Bùi Phương Trì không có ở đây thì anh sẽ từ từ quên được hắn rồi sẽ đến một ngày anh có thể chấp nhận em... thế nhưng em không biết Bùi Phương Trì cũng thích anh, xin lỗi, em thực sự xin lỗi. Em nghe được, hắn cũng đến tìm em, em không cố ý xen vào giữa hai người, em cũng không cố ý khiến anh khó xử, em..."

An Ức lung tung lau nước mắt, khịt mũi rồi không kiềm được mà thú nhận tất cả với anh.

"Anh đến đây là vì đứa bé phải không..."

"Không phải."

Dung Nham nâng mặt cậu lên lần nữa, nặng nề mà hôn lên môi cậu.

Anh dùng đầu ngón tay xoa xoa đôi môi của An Ức, "An An, anh đến đây là vì em."

Anh hôn nhẹ An Ức, dán chặt môi mình lên môi cậu, khẽ gọi "An An".

"Anh..." Anh không tức giận sao?

Anh nghĩ tới lời An Ức vừa nói, mỉm cười mắng: "Hai tên ngốc."

An Ức ủy khuất nhìn anh, sau đó cậu nhận ra anh vừa cười liền cứng đờ tại chỗ, vẻ mặt ngơ ngác, để cho anh tùy ý nhào nặn mặt mình.

Dung Nham h*n l*n ch*p m** cậu, cười hỏi:

"Sao em lại cho rằng anh thích Bùi Phương Trì? Đúng ra là anh, là anh phải cảm thấy em thích hắn ta."

"An An, em biết không, em rất khách sáo với anh."

"Mỗi lần chúng ta đi chơi, em chỉ nói: "Phương Trì, em cũng muốn đi cùng anh" với một mình hắn, em nói chuyện với hắn nhẹ nhàng như vậy, anh không vui."

An Ức khẽ mở to hai mắt: "Nhưng anh luôn hợp tác với hắn, khi chúng ta ra ngoài chơi, anh cũng chỉ nói chuyện một mình với hắn..."

"Lúc nhỏ đi huấn luyện chiến đấu, anh chỉ muốn đối đầu với những người giỏi nhất, anh nói anh không có hứng thú với những kẻ yếu ớt, chính anh đã nói như vậy... Em thích anh, nhưng em không dám đến gần anh, em sợ anh sẽ chê em..."

"Mấy ngày trước khi Bùi Phương Trì ra nước ngoài, em còn nghe được anh và ba...chú Dung nói chuyện, anh nói với chú rằng anh đã có người trong lòng, vì người đó mà anh không chịu nhập ngũ. Không phải Bùi Phương Trì thì là ai chứ." Nói đến đây, An Ức che mắt lại, trong thanh âm lại có tiếng khóc.

Dung Nham kéo tay cậu ra, hôn lên mắt cậu.

"Anh không muốn cho hắn có cơ hội tìm em, em và hắn quá gần nhau, anh chỉ có thể kéo hắn qua một bên, còn em thì sao, lúc nào em cũng lén nhìn qua, hóa ra không phải nhìn hắn sao."

"Anh đã hiểu lầm em bao nhiêu năm rồi chứ?" Dung Nham thở dài, sau đó nói: "Đương nhiên, lúc anh đánh nhau chỉ đánh với những người giỏi nhất, đám yếu ớt kia chỉ là nói đám binh lính vô dụng kia mà thôi, không giống với em, sao anh có thể cam lòng."

"Cục cưng, nếu anh nặng lời với em thì anh chỉ muốn tự đập mình chết cho rồi."

"Vậy..." Vậy thì anh phải nói chuyện với em nhiều hơn nha.

Em không biết chuyện gì cả.

An Ức lại không nhịn được mà rơi nước mắt.

Dung Nham đặt tay lên tay cậu, mười ngón tay đan chặt vào nhau, "Người anh lo lắng là em, người anh muốn ở cạnh là em, anh không nhập ngũ cũng là vì em."

"Anh sợ anh đi rồi, đến lúc quay về sẽ phải tham dự đám cưới của em và hắn."

"Lúc trước anh thật sự không biết em lừa anh mới đề nghị kết hôn nhưng anh cầu còn không được, nếu anh không thích em sao anh lại đáp ứng. Chuyện tài chính anh đã tự mình giải quyết, từ lúc đó đã không cần em giúp anh rồi, anh không chỉ đầu tư trò chơi điện tử mà còn một vài mối làm ăn nữa, anh không nói ra vì sợ em sẽ băn khoăn khi biết anh không cần sự giúp đỡ của em. Em đối với anh vừa mới mẻ vừa khách khí, anh sợ em sẽ ly hôn với anh."

"Em biết lúc nhìn thấy đơn ly hôn anh đã cảm thấy thế nào không. An An, em đừng tàn nhẫn như vậy, nếu không tìm được em, anh sắp chết đến nơi rồi."

"Ngày đó anh hỏi em có muốn mọc cánh hay không, hoàn toàn không phải là nói đùa, anh chưa bao giờ có ý định ly hôn với em, cũng sẽ không bao giờ để em rời đi."

"An An, em có biết em luôn có thể khiến anh khó chịu đến phát điên hay không?"

"Nếu em muốn ly hôn với anh, ý nghĩ đầu tiên của anh là bắt em về ch*ch cho đến chết, khiến em đau đớn, khiến em cảm nhận được sự lo lắng và sợ hãi của anh, nhưng đến khi em ôm lấy anh, anh lại không nỡ làm gì em cả."

Vẻ mặt bình tĩnh và nhàn nhạt của Dung Nham lúc này lại khiến An Ức cảm thấy vô cùng yên tâm.

Anh ấn trán mình vào trán An Ức, vừa mãnh liệt vừa nhẹ nhàng.

"Anh chỉ quan tâm đến em. Anh chỉ vì em nên mới đến đây."
 
Núi Lửa Ngủ Đông - Nhân Hình Tịnh Lưu Ly
Chương 26: Hết


Hơi thở của anh phả thẳng vào mặt An Ức, An Ức chớp mắt, vòng tay qua cổ anh, tách chóp mũi ra khỏi mũi anh, chặn hơi thở của anh ở giữa đôi môi.

An Ức l**m đầu lưỡi của anh như mèo con uống nước.

Dung Nham chưa bao giờ biết mình có thể hôn An Ức một cách ngọt ngào như vậy. Anh kiềm chế ngọn lửa d*c v*ng đang sắp lan ra trong lòng mình, n*ng m*ng cậu, bế cả người cậu lên.

An Ức thuận thế siết chặt eo anh, vòng tay qua vai anh còn cố ý cọ xát vào v*t c*ng g*** h** ch*n anh.

"Em rất thích anh." An Ức hôn nhẹ lên môi anh, "Em thích anh nhất."

"An An, đừng dụ dỗ anh." Dung Nham bế cậu lên giường, "Em ngủ trước đi, anh đi tắm."

An Ức cong mắt cười với anh: "Em có thể giúp anh!"

Dung Nham nhìn chằm chằm cậu một hồi, sau đó hôn cậu, đắp kín chăn cho cậu, "Ngoan, ngủ đi." Không ngờ sức mạnh ý chí của anh lại tốt như vậy.

Dung Nham cầm khăn và đồ ngủ đi tắm. Khi anh ra khỏi phòng tắm, An Ức đã ngủ rồi.

Anh nằm xuống bên cạnh An Ức, ôm cậu vào lòng, đối phương lại vô thức vùi mặt vào ngực anh.

Dung Nham vuốt phẳng bộ đồ ngủ trên lưng cậu, cúi đầu hôn lên tóc cậu.

Hai người ngủ một mạch đến tận tám giờ.

Dung Nham tỉnh dậy sớm hơn cậu nửa giờ, lúc tỉnh lại anh liền thấy An Ức ngủ yên bình trong ngực anh, hai tay nắm chặt áo ngủ của anh.

Anh nhìn chằm chằm khuôn mặt An Ức hồi lâu, dùng tay phải cuộn tóc quanh đầu ngón tay, tay trái thì ôm nắm tay nhỏ của cậu, cảm thấy mềm lòng vô cùng.

Sau khi An Ức tỉnh lại, cậu vẫn chưa phản ứng được, nhớ đến chuyện xảy ra tối qua cậu còn lén lút toét miệng cười, lúc bị Dung Nham phát hiện thì ngượng ngùng cọ mặt trước ngực anh, còn thuận thế ngặm lấy phần xương quai xanh lộ ra ngoài cổ áo của anh.

Dung Nham niết mặt cậu, cúi đầu h*n l*n ch*p m** cậu: "Bảo bảo."

"Bảo bảo không nghe được." An Ức nắm tay anh sờ bụng cậu.

Lòng bàn tay ấm áp và khô ráo của Dung Nham xoa xoa bụng cậu, "Anh đang gọi em."

"Em đã hai mươi lăm tuổi rồi." An Ức mỉm cười đặt tay lên mu bàn tay anh, "Con đã hai tháng rồi, lợi hại không anh?"

Dung Nham cắn lên môi dưới của cậu, "So với anh thì kém hơn một chút."

An Ức cười nhẹ, lăn qua nằm lên người anh, nhẹ nhàng hôn lên mặt anh, "Anh lợi hại nhất, anh đã tìm được em."

"Nếu không tìm được em, có lẽ anh sẽ không bao giờ phát hiện ra mình bị mất một chiếc áo sơ mi."

An Ức nhớ đến chuyện tối qua anh mở tủ tìm đồ ngủ.

Dung Nham vòng tay qua eo cậu, nhìn vào mắt cậu như đang nghiêm túc thảo luận một vấn đề vô cùng đứng đắn: "Áo của anh có che được bắp đùi của em được không?"

"Hả, à." Vành tai An Ức đỏ bừng, cúi đầu nghịch cúc áo của anh, "Em chưa mặc nên không biết."

"Thật sao?" Tay Dung Nham vòng qua eo cậu.

"Sao anh lại không tin em? Em thật sự chưa từng mặc mà."

Dung Nham nhìn cậu: "Vậy thì là ôm áo của anh âm thầm khóc."

An Ức vẫn không nhìn anh, rầm rì mà sờ cổ áo của anh.

"Em thà ôm áo của anh cũng không chịu khóc với anh sao?" Dung Nham vuốt tóc cậu, áp trán cậu vào môi mình, "An An, chuyện của hắn anh sẽ giải quyết, anh không muốn trong lòng em có gánh nặng."

"Em nhớ anh mà..." An Ức nằm úp sắp lên người anh, hơi nhướn dậy, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh, "Chúng ta thật ngốc nghếch, sao có thể hiểu lầm nhau lâu như vậy... thật ngu ngốc..."

"Cục cưng." Dung Nham trao đổi một nụ hôn dài với cậu, để sự ảo não của cậu biến mất giữa hai đầu lưỡi.

"Dung Nham anh mỗi lần l*m t*nh với em đều là vì anh yêu em."

Anh nói tiếp: "Em có nhớ lần chúng ta đi cắm trại không, chân em bị thương, anh vẫn luôn cõng em, đến tối còn để em ngủ chung lều với anh không".

"Em nhớ!" An Ức lại cảm thấy tủi thân, "Lúc đó em thực sự rất lo lắng, chân em đau cũng không sao, ít nhất còn có anh cõng em, nhưng em lại sợ làm hỏng cuộc vui của anh, sợ anh tức giận sẽ không bao giờ cho em đi theo chơi nữa. Em không muốn cản trở anh, cũng không muốn làm gánh nặng của anh..."

"Không, không phải." Dung Nham vuốt sau gáy cậu an ủi: "Em luôn muốn tự đi, anh còn tưởng em không muốn anh cõng. Sau đó anh ngủ cùng em, em lại sợ đụng phải anh, lo lắng nằm nghiêng mà ngủ, anh chờ mãi mới đến lúc em ngủ, anh cũng không dám chạm vào em,n chỉ nhìn em thôi mà anh đã cứng suốt cả đêm."

Anh nắm tay An Ức sờ sờ chỗ cứng rắn dưới bộ đồ ngủ của mình, "Nó cũng giống như anh, chỉ nhận biết mỗi em thôi."

An Ức thuận theo giúp anh v**t v* hai lần, cậu nhổm dậy ngồi lên cái bụng rắn chắc của anh, đặt tay lên ngực anh như đang cưỡi ngựa, bám vào bộ đồ ngủ của anh, "Trên mặt anh chỉ có một biểu cảm, biểu hiện hôm đó của em vô cùng kém, em sợ anh sẽ ghét em."

Sau đó cậu ghé vào tai Dung Nham thú nhận tội trạng của mình: "Lần dũng cảm nhất của em là khi anh đồng ý kết hôn với em. Em không chỉ nói dối anh mà còn nhờ anh trai em giúp đỡ. Em đã cầu xin anh ấy chuốc rượu anh ở buổi tiệc, em cũng đã uống rất nhiều mới dám cởi cà vạt của anh, em cũng sợ ngày hôm sau thức dậy anh sẽ tức giận, nhưng em lại không quan tâm được nhiều như vậy, em chỉ muốn hôn anh thôi."

Dung Nham hiếm có cười thành tiếng: "Vậy em có biết, hôm đó em say, còn anh thì không."

An Ức sửng sốt một giây, sau đó hơi ngẩng dậy nhìn anh.

Dung Nham lại ấn vào gáy cậu, để cậu cúi người xuống chạm vào trán anh: "Bảo bối, người giả vờ say dụ em lên giường là anh."

An Ức phải mất một lúc lâu mới phản ứng lại được, sau đó ôm lấy anh cười ngốc nghếch.

"Anh đoán xem con chúng ta đến từ lần nào?"

Thấy Dung Nham thật sự suy nghĩ nghiêm túc, An Ức lại cười, lên án anh: "Anh không nhớ được đúng không, anh chỉ biết mỗi cái mông của em, sáng làm trưa làm tối cũng làm, anh xem lại anh đi."

Dung Nham đúng lúc né tránh chủ đề này, ôm cậu nằm nghiêng, nắm lấy tay cậu đặt vào chỗ nóng rực trên người mình: "An An."

"Nếu anh của em mà nghe được lời này, anh ấy sẽ không bao giờ cho anh vào nữa." An Ức uy h**p anh nhưng vẫn đưa tay xuống xoa xoa d**ng v*t của anh.

"Tối qua anh ta cũng không cho anh vào."

"Anh......"

Dung Nham hướng cằm về phía bệ cửa sổ, "Các tòa nhà trong khu biệt thự này cách nhau không xa, anh mượn súng zipline của ba anh để trèo vào."

An Ức giật mình, đôi mắt hơi mở to, "Vậy nhà bên kia..."

"Nhà trống, không có người ở." Dung Nham xoa xoa eo cậu, sau đó dời tay xuống n*ng m*ng cậu lên, "An An, cửa sổ phòng em không kín, về nhà với anh đi."

An Ức mỉm cười, rúc vào chóp mũi lạnh lùng của anh, sau đó lại gần, hôn lên môi anh một cách tự nhiên.

"Đương nhiên rồi."

- -Hết--
 
Back
Top Bottom