Tiếng kèn xô na vang vọng không ngừng bên tai, rõ ràng là khúc nhạc cưới, nhưng lại khiến lòng người lạnh buốt.
Tôi mặc bộ đồ đỏ rực, khăn quàng vai, bị người kéo đi về phía trước.
Qua lớp khăn voan đỏ thắm, tôi kinh hãi nhận ra hỉ nương dẫn đường bên cạnh... không có chân!
Tôi rùng mình.
Dù trong lòng chỉ muốn chạy trốn khỏi nơi này, cơ thể tôi lại không thể cưỡng lại, cứ tiếp tục bước tới.
"Tân nương tới!"
Giọng hỉ nương the thé vang lên cùng tiếng cười quỷ dị.
Tiếng kèn xô na càng rộn rã, như muốn xé toạc màng tai.
Run rẩy, tôi bước qua ngưỡng cửa gỗ mun cao vút, tiến vào một nơi khác.
Bỗng nhiên, một bàn tay lạnh buốt, không chút hơi ấm, chạm vào tay tôi.
Người đó nắm tay tôi, kéo tôi bước thêm hai bước.
Trong lúc di chuyển, khăn voan đỏ trên đầu tôi đung đưa, để lộ những hình ảnh mơ hồ xung quanh.
Tôi thấy... rất nhiều người giấy, giống như loại người giấy thời xưa dùng để chôn cùng.
Cơ thể tôi không tự chủ, cùng hắn hoàn thành nghi thức bái đường.
Chỉ trong chớp mắt, tôi đã ngồi bên mép chiếc giường lớn phủ màn lụa đỏ.
Khi khăn voan được nhấc lên, tôi cuối cùng nhìn rõ khuôn mặt hắn.
Gương mặt kiên nghị, đường nét sắc sảo, đôi mắt dài sắc nét, sâu thẳm như hút hồn, chứa đựng đồng tử đen kịt, như thể có thể kéo người ta chìm vào trong.
Hắn là ai?
"Cuối cùng, nàng đã thuộc về ta," hắn nói, giọng kiêu ngạo mà mê hoặc, âm thanh dễ nghe đến lạ.
Nhưng tôi chỉ cảm thấy sợ hãi.
Những ngọn nến đỏ long phượng thắp sáng tỏa ra ánh xanh lục mờ ảo, lập lòe như ngọn lửa ma quái từ cõi âm.
Bàn tay hắn vuốt ve mặt tôi lạnh buốt, như thể có thể đóng băng cả người.
Hắn... là quỷ sao?
Hắn muốn gì?
Tôi hoảng loạn tột độ.
Như nhận ra sự bối rối của tôi, hắn khẽ cười, thốt ra hai từ: "Động phòng."
Nghe vậy, tôi sững sờ.
Nhìn gương mặt tuấn tú của hắn kề sát, tôi không biết từ đâu có sức mạnh, đột nhiên đẩy hắn ra.
"Tử Đồng, cậu làm gì thế!"
Giọng Ninh Ninh vang lên.
Tôi giật mình mở mắt, thấy cô ấy nửa người ngã ra ngoài ghế, như bị ai đẩy mạnh.
Ngơ ngác nhìn quanh, tôi nhận ra mình vẫn trên xe buýt của trường, người ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Các bạn học đang hát Tình bạn mãi bền lâu chúc mừng chuyến đi thực tế kết thúc.
Ngoài trời, mặt trời rực rỡ, chẳng có gì kỳ lạ.
Hóa ra... chỉ là mơ.
Tôi thở phào, vội kéo Ninh Ninh đang treo lơ lửng ngoài ghế về, xin lỗi: "Ninh Ninh, tớ xin lỗi, tớ vừa mơ ác mộng..."
"Tưởng cậu bị sao chứ?
Làm tớ sợ muốn chết!
Mơ gì mà đẩy tớ thế?"
Ninh Ninh tò mò nhích lại gần.
Ừ thì... một giấc mơ quỷ dị... pha chút xuân tình...
Vì gã đàn ông đó, thật sự rất cuốn hút!
Nhưng tôi chẳng dám nói ra.
Đang mải nghĩ, đột nhiên, một thứ gì đó đâm sầm vào xe buýt.
Trong tiếng thét hoảng loạn, tôi nghe tài xế hét lên rằng xe gặp lở đất.
Thân xe bị đá đổ nghiêng đi 40 độ.
Tôi bám chặt lưng ghế trước, cố giữ mình không bị văng qua cửa sổ đang mở.
Đúng lúc đó, một đợt đất đá nữa sụp xuống.
Tôi chỉ lo giữ cơ thể, không để ý ai đó va vào Ninh Ninh bên cạnh.
Ninh Ninh đụng vào tôi, khiến tôi bị hất, văng thẳng ra ngoài qua cửa sổ.
"Tử Đồng!"