Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90
Chương 180



Lục nghi độn giáp tức là “mậu, kỷ, canh, tân, nhâm, quý”, “độn giáp” chính là cửu độn, cửu độn bao gồm: Thiên độn, địa độn. Nhân độn, phong độn, vân độn, long độn, hổ độn, thần độn, quỷ độn.

Cô vừa bước nhầm chân đã tiến vào đỗ môn, đúng là làm chuyện gì cũng không lành. Quỷ là âm, hiện giờ cô đang ở trong âm bàn, cũng chính là quỷ độn, quỷ độn đại diện cho xảo trá và sát cơ, người nên tĩnh tọa dưỡng sinh, hợp tĩnh không hợp động, chỉ cần nhúc nhích là chết. Pháp trận thay đổi trong nháy mắt, cô bắt buộc phải tìm kiếm một tia cơ hội mới có thể thoát khỏi trận.

Nhưng Châu Thiện tuyệt đối là người ghét phiền phức nhất trên đời này, chuyện có thể trực tiếp ra tay giải quyết, cô sẽ không muốn đầu óc phải làm việc.

Tại sao phải vất vả tính toán cơ hội thoát khỏi trận chứ? Hủy luôn kỳ môn độn giáp này chẳng phải xong rồi sao?

Lúc Châu Thiện mở choàng mắt ra lần nữa, trong tròng mắt đen nhánh đều là sự bình tĩnh.

Thường Đức Minh nhìn ra dự tính của cô, không khỏi cười lạnh một tiếng: “Ta khuyên ngươi bớt mấy chủ ý vớ vẩn lại, trận pháp này do tám người đồng môn chúng ta hợp lực tạo thành, ngươi muốn phá e rằng ——”

Lời còn chưa dứt, đột nhiên hắn hệt như bị người ta bóp chặt cổ họng, nửa câu còn lại cũng không nói ra được.

Châu Thiện sắc mặt không biểu cảm, dùng pháp lực dẫn ra dao găm màu đen, mang theo âm thanh xé gió nhanh chóng bay xuống dưới mái hiên.

Thường Đức Minh vội vã giơ tay ngăn cản, lại phát hiện pháp lực mà mình thúc động khi đối mặt với đạo pháp trên con dao găm như trâu đất xuống biển, không thấy chút tăm tích.

Sau đó hắn liền giương mắt nhìn, con dao găm toàn thân đen sì, trực tiếp chui thẳng vào……giữa trán bé gái hắn đang dắt trong tay kia.

Bé gái thậm chí không kịp lên tiếng, lập tức khí tuyệt chết ngay tại chỗ.

Con dao găm đó sau khi giết người lại tự mình bay về trên tay Châu Thiện, chỉ để lại một lỗ máu màu đen trên trán bé gái, trực tiếp từ xương trán khoét ra, kỳ lạ là không có chút máu tươi nào chảy ra.

Thường Đức Minh không thể tin nổi nhìn cô: “Ngươi, ngươi lại dám giết người?”

Hắn đương nhiên không phải ngạc nhiên vì chuyện giết người, mà bị dọa vì chuyện Châu Thiện giết người. Hắn cũng không phải không biết chút gì về Châu Thiện, tự nhiên rõ ràng nhược điểm lớn nhất của cô gái này chính là quá mức nhân từ, trên đường gặp chuyện bất bình đều phải lên trước can thiệp, cho nên hắn mới không kiêng nể gì mà bày trận trên người một đứa trẻ, ăn chắc rằng Châu Thiện cho dù nhìn ra mắt trận ở đâu cũng đều không ra tay nổi. Dù cho ngũ quỷ không thể giết được cô, cô cũng sẽ bị kỳ môn độn giáp vây khốn cả một đời.

Hắn có thế nào cũng không ngờ tới, Châu Thiện lại dứt khoát nhanh gọn g**t ch*t đứa bé này như vậy.

Bé gái vừa chết, trận pháp lập tức sụp đổ, Châu Thiện bị vây bên trong bay một phát lên trời, giơ tay tùy ý phất một cái, hình thành một chưởng ấn cực lớn hung hăng vỗ lên lên người ngũ quỷ.

Ngũ quỷ mà Thường Đức Minh đặt nhiều hy vọng lại biến thành làn khói đen cuồn cuộn, lan tràn về phía Châu Thiện. Khi Châu Thiện thu thế chỉ có một phần nhỏ ngón út lộ ra ngoài, dính phải loại khói đen này, da trên phần nhỏ này chớp mắt không còn, lộ ra máu thịt đỏ tươi bên dưới.

Châu Thiện từ chưởng đổi thành ngón trỏ, móc vào trong nốt chu sa một chút, một quyển sách lớn màu vàng kim đột ngột xuất hiện trong sân nhỏ, ánh sáng công đức dày đặc bên trên hầu như chiếu sáng đến mức người ta không mở nổi mắt.

Vừa nhìn thấy cảnh tượng này, Thường Đức Minh cũng ngây ngốc.

Hắn tự cao âm khí trên người ngũ hành quỷ không ai có thể địch, chút ánh sáng công đức vốn trên người Châu Thiện kia cũng không có tác dụng gì, nhưng có thế nào hắn cũng không ngờ tới, mười mấy năm nay, phần lớn ánh sáng công đức mà Châu Thiện hành thiện tích đức tích lũy được, lại toàn bộ cất giữ trong “Đạo Đức Kinh” ở giữa trán.
 
Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90
Chương 181



Trên người cô và cất trong “Đạo Đức Kinh”, thật ra chẳng qua là muối bỏ bể.

m thịnh dương suy, ngũ quỷ mới có thể giết được cô, nếu như ngược lại, vậy ngũ quỷ này……trên mặt Thường Đức Minh không khỏi toát mồ hôi lạnh ròng ròng, bảy tám năm rồi, hắn dùng bí pháp phong thủy giết đủ ba mươi lăm mạng người, không dễ gì nuôi ra được ngũ hành quỷ, chẳng lẽ phải bị hủy ở chỗ này sao!

Dưới đám sáng công đức dày đặc đó chiếu xuống, ngũ hành quỷ mất đi tất cả năng lực chống đỡ, hắc khí trước đó vẫn còn nhe nanh múa vuốt lúc này như cô vợ nhỏ bị ức h**p, ấm ức cật lực co vào góc nhỏ xíu chỗ “Đạo Đức Kinh” không thể che phủ tới.

Thấy ngũ hành quỷ giờ đã mất đi mọi sự uy h**p, Châu Thiện cũng không vội ra tay, trước tiên trả lời câu hỏi ban đầu của Thường Đức Minh: “Ngươi thật sự cho rằng ta mù không nhìn ra đứa nhỏ này sớm đã là người chết rồi sao? Không ngờ ngươi xuất thân từ Huyền Môn chính thống, cái tốt không học, đi Miêu Cương không học Miêu y tế thế cứu người, lại chỉ học mấy thứ thủ đoạn Miêu vu hãm hại người khác, hết thuốc chữa!” “

Thường Đức Minh nghe tới câu này dường như đã nghe thấy chuyện gì đó vô cùng buồn cười, cười lên một cách điên cuồng: “Tế thế cứu người? Hiện giờ Huyền Môn không phân trắng đen, ngươi cho rằng ai cũng là kẻ ngốc giống như ngươi, có thể ăn sung mặc sướng lại cứ phải đi cứu người? Người trong nhà mình còn phải khổ sở sống qua ngày, ngươi tế thế gì cứu được ai!”

Châu Thiện lạnh lùng nhìn hắn, lắc đầu: “Đúng là chấp mê bất ngộ.” “

Thường Đức Minh là đệ tử nam môn, lại học Miêu vu, hống độc và dầu xác luyện cổ ban đầu đều là bảo bối hắn ngẫu nhiên có được từ Miêu Cương. Muốn khống chế người sống có ý thức, dựa vào tu vi của hắn vẫn không làm được, nhiều nhất chỉ có thể khống chế xác sống, đương nhiên, hống độc có thể khiến hắn khống chế người sống.

Nhưng hống độc cực kỳ quý giá, hai bộ hống độc đó hắn vốn đều để dùng chuẩn bị đối phó Châu Thiện, kết quả sau khi nhìn thấy tiềm lực trên người Phó Kỳ Thâm, hắn lại thay đổi chủ ý, quyết định dùng một bộ thu phục Phó Kỳ Thâm để mình sử dụng. Bất luận thế nào, hống độc quý giá đều không thể lãng phí trên người một đứa nhỏ. Cho nên, Thường Đức Minh mua một xác chết bé gái về, truyền sinh khí vào xác chết, để nó hành động như bình thường, không nhìn ra dáng vẻ của một người chết.

Cách làm này của hắn có thể nói là cực kỳ ác độc, nếu như không phải Châu Thiện nghe nhiều biết rộng, ngũ cảm lại cực kỳ thông suốt cách rõ xa đã ngửi thấy một tia tử khí khó tin trên người bé gái, sợ rằng cô còn cho rằng đứa bé này là người sống, không dám ra tay.

Nghĩ cũng phải, kỳ môn độn giáp là năng lượng to lớn cỡ nào, muốn dùng người sống làm mắt trận, e rằng mắt trận chưa thành người đó đã chết nhăn răng ra rồi. Châu Thiện nghĩ mãi không hiểu, làm người xấu có sức hấp dẫn vậy sao? Dựa vào công lực của Thường Đức Minh, hắn căn bản không cần làm gì, chỉ cần bày sạp đợi người đến cửa, cả đời này đã có thể không lo về cuộc sống, tại sao cứ phải đi hại người khác?

Thường Đức Minh nhìn ra tâm tư của cô, khặc khặc cười vài cái: “Ngươi hiểu cái gì? Ta vất vả học đạo pháp hơn hai mươi năm, vượt qua vô số lão quái vật chính là muốn tự do, ta muốn làm cái gì thì có thể làm cái đó, tại sao cứ phải ngu ngốc giống như người bị khuôn khổ gò ép trong giới hạn người tốt!”

Châu Thiện lạnh lùng giơ tay bắt nhẹ, ngũ hành quỷ trong góc lập tức phát ra từng tiếng kêu gào thảm thiết, khói đen từ từ trở nên nhạt dần, có chút tử khí nhợt nhạt từ trong khói đen bong tróc ra ngoài.

Trên gương mặt tuấn mỹ của Thường Đức Minh xẹt qua một tia khủng hoảng, nhưng rất nhanh bị hắn che giấu đi.
 
Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90
Chương 182



Hắn rút ra một ống tre từ trong tay áo, vỗ vào đáy ống tre: “Tật, hồi.”

Ngũ quỷ bị “Đạo Đức Kinh” áp chế chớp mắt độn thổ, liều mạng giãy thoát khỏi sự trói buộc của ánh sáng công đức hóa thành điểm đen bay về trong ống tre. Thường Đức Minh nắm lấy ống tre, trên gương mặt tuấn mỹ toàn là sự điên cuồng: “Người chết ngươi dám giết, người sống ngươi có dám giết không!”

Hắn nhấc ống tre lên, bóp miệng Phó Kỳ Thâm bên cạnh, ra sức rót nước đen trong ống tre vào miệng Phó Kỳ Thâm. Sau đó bưng bát máu tươi kia lên ngửa cổ uống sạch sẽ, cuối cùng phun lên đầy mặt Phó Kỳ Thâm.

Đôi khi chỉ có một ranh giới mỏng manh giữa một thiên tài và một kẻ mất trí, rõ ràng, sự điên cuồng của Thường Đức Minh có chút ngoài sức tưởng tượng của Châu Thiện: “Hống độc, dầu xác cổ, ngũ hành quỷ, ba kiệt tác lớn trong đời ta đều trên người thằng nhóc này, Thi Vương được tạo thành như vậy, Đại La kim tiên có đến cũng không thoát nổi.”

Hống độc sẽ khiến người ta biến thành cương thi, mà Phó Kỳ Thâm lại nuốt xong ngũ hành quỷ, cậu còn có mắt âm dương, dưới sự kìm kẹp của đủ loại nhân tốc, Phó Kỳ Thâm sẽ biến thành quái vật như thế nào, đến chính Thường Đức Minh cũng không biết.

Nụ cười của Thường Đức Minh khiến Châu Thiện vô cùng khó chịu: “Ngươi vẫn luôn bảo vệ nó, giờ có nỡ giết nó không?”

Trong lúc nói chuyện, thân thể Phó Kỳ Thâm đột nhiên có chút phồng lên, cơ bắp cường tráng kéo quần áo ra, khắp người chỉ còn lại một chiếc q**n l*t, toàn bộ xương cốt đều kêu răng rắc, dây leo màu đen lan khắp người một cách quỷ dị, trong mắt cậu không còn lòng trắng, tất cả đều là một màu đen tuyền, sau đó ngửa mặt lên trời gầm lên một tiếng thô bạo, tiếng gầm vang động đó khiến ngói trên nóc nhà cũ rung chuyển và rơi xuống.

Trong tay Thường Đức Minh xuất hiện một cái chuông tay, hắn cầm chuông lắc lắc vài cái, chỉ vào Châu Thiện và nói: “Đi.”

Phó Kỳ Thâm từ hành lang nhảy xuống, lao thẳng tới Châu Thiện đang đứng trong sân.

Châu Thiện không dám khinh suất, cũng không muốn làm cậu bị thương, liền lấy ra một cây roi mềm làm từ gân rắn, nghiến răng quất về phía người cậu.

Ngọn roi quất lên cơ thể một người bình thường ít nhất sẽ chẩn đoán ra gãy xương khi quất lên người cậu, lại chỉ để lại một vết trắng nhàn nhạt.

Châu Thiện lại làm phép ngăn cản, nhưng điều quỷ dị là, pháp lực đối với cậu đã mất đi tác dụng. Cho đến lúc này, Châu Thiện mới cắn môi, lộ ra sự nóng nảy hiếm thấy.

Nhưng Phó Kỳ Thâm không nể tình, mười ngón tay như cái dùi, vung móng sắc muốn cào lên mặt cô.

Thường Đức Minh trông thấy cảnh tượng này, càng lắc chuông dữ dội, mảnh trời đất này lập tức toàn là tiếng chuông reo: “Làm tốt lắm.”

Hắn gần như sắp sửa vỗ tay hoan hô rồi.

Nhưng lòng bàn tay mọc móng vuốt sắc của Phó Kỳ Thâm đã dừng lại ở chỗ cách mặt Châu Thiện khoảng một centimet. Thấy vậy, Châu Thiện lặng lẽ thu hồi móng vuốt đang giơ ra có dáng hắc hổ đào tâm.

Thường Đức Minh sửng sốt trong một giây, tiếp tục lắc chuông: “Nhanh lên.”

Phó Kỳ Thâm không những không tiến công, ngược lại quay đầu nhìn về chiếc chuông trên tay hắn. Thường Đức Minh có ngốc cỡ nào cũng biết lại xuất hiện biến cố, dứt khoát chọn lựa, cắn rách ngón trỏ nhỏ mười mấy giọt máu tươi lên chuông, lại cầm kiếm gỗ đào giương phướn chiêu hồn lên bắt đầu làm phép: “Ngũ quỷ nghe hiệu lệnh ta!”

Phó Kỳ Thâm rốt cục đã nhúc nhích, nhưng còn chưa đợi hắn vui mừng, đã thấy Phó Kỳ Thâm đang lao tới phía hắn bên này.

Trong miệng cậu còn phát ra tiếng rống gào như dã thú, một chưởng lực lớn vung xuống, vỡ nát chiếc chuông trên tay Thường Đức Minh.

Thường Đức Minh bị dư kình của chưởng phong này chấn động vào ngực, còn chưa phản ứng được đã phun máu tươi ngất đi.

Phó Kỳ Thâm quay đầu nhìn Châu Thiện một cái, Châu Thiện không biết từ lúc nào đã ép tới gần trước người cậu.
 
Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90
Chương 183



Trên mặt Phó Kỳ Thâm toàn là máu tươi bị phun lên vừa nãy, trên tay cũng có, ngây ngốc giơ tay về phía trước, v**t v* trên mặt Châu Thiện.

Lòng bàn tay cậu ấm áp khô ráo, rõ ràng là đôi tay thiếu niên, nhưng dường như mang theo một loại ma lực khiến người khác yên lòng.

Gương mặt lạnh lẽo của Phó Kỳ Thâm nặn ra một nụ cười cứng ngắc, nếu như đó có thể gọi là nụ cười. Lúc Châu Thiện nhìn thấy nụ cười đó, đột nhiên sinh ra một loại cảm giác quen thuộc kỳ lạ.

Người này, giống như đã từng gặp qua ở đâu vậy.

Nhưng còn chưa đợi cô nghĩ kỹ càng liền nghe thấy Phó Kỳ Thâm lần nữa phát ra tiếng rống xé nát tâm can, một chưởng vỗ lên thiên linh cái của mình, từ trên đầu cậu tràn ra một lượng lớn máu tươi, chảy suốt từ đỉnh đầu xuống ngực, nhưng cậu không ngã xuống, mà giận dữ mở trừng đôi mắt, tựa lên cây cột, bàn tay còn lại bởi vì quá dùng sức, móng tay đã khảm sâu vào trong gỗ, không biết sống chết.

“Phó Kỳ Thâm!”

m thanh the thé đến sắp lạc giọng của cô gái phá vỡ sự yên lặng như bao trùm cuối cùng.

Ngọc Đế phạt cô nhập thế, chỉ để tích đức hành thiện, có một quy định bất thành viên chính là không thể giết người. “Đạo Đức Kinh” cùng cô hạ phàm, một mặt là để tích lũy công đức, mặt khác lại là để giám sát.

Ban đầu dưới cơn giận dữ cô g**t ch*t Châu Gia Nhân và con trai trưởng nhà họ Hứa lập ra thuật Tụ hồn tục mệnh ở thôn Hoàn Khê, hậu quả chính là công đức để dành được trong mấy năm về trước bị trừ đi gần hết, đến nỗi sau này lúc đối phó với Hứa Chí Quốc thiếu đi pháp lực, cần chuẩn bị đầy đủ mới dám ra tay. Cho nên những năm này, cho dù có tức giận có nổi nóng đến đâu, cô cũng khống chế bản thân mình tuyệt đối không được giết người.

Nhưng hiện giờ, cô lại lần nữa động sát niệm, cô muốn để Thường Đức Minh hồn phi phách tán, mãi mãi không được siêu sinh. Trong mắt Châu Thiện dâng tràn sát cơ, mặt không biểu cảm nhìn vào Thường Đức Minh đang ngã xuống đất, lại nhìn Phó Kỳ Thâm không biết sống chết một cái, giơ tay lên chuẩn bị ra tay.

Nhưng khi nhìn thấy quyển “Đạo Đức Kinh” đang nằm yên lặng trong không trung, cô lặng lẽ thu tay về.

Không thể giết, ngộ nhỡ “Đạo Đức Kinh” lần nữa khấu trừ công đức, cô chưa chắc có thể đối phó bảy người còn lại.

Thêm nữa, chết một cách nhẹ nhàng, không khỏi quá hời cho hắn rồi, ba mươi lăm mạng người, trong cuộc đời làm nghề phong thủy của Thường Đức Minh hắn lại càng làm chuyện ác vô số, dựa vào cái gì để hắn chết một cách thoải mái như thế!

Châu Thiện lạnh mặt, lấy một người giấy từ trong người ra, sau đó dùng dao găm cứa rách cổ tay Thường Đức Minh, rót máu tươi của hắn lên người giấy, rồi nhặt mấy hòn đá dưới đất lên, dựa vào lục hào vị nhốt người giấy vào trong. Cho dù Thường Đức Minh tỉnh lại, chỉ cần người giấy vẫn còn trong trận, cho dù hắn có năng lực dời non lấp biển, cũng không thể thoát khỏi trận pháp.

Sau đó cô để mặc Thường Đức Minh một bên, cẩn thận đỡ Phó Kỳ Thâm, đưa hai ngón tay đặt trên mạch của cậu.

Khí trệ huyết ứ, kinh mạch chấn vỡ, chỗ xương sọ càng bị thương nặng. Tố chất cơ thể của cậu vốn đã tốt hơn nhiều so với người bình thường, nhưng cho dù như vậy, cậu cũng không thể tránh khỏi hơi thở thoi thóp, đã có nguy hiểm đến tính mạng.

Châu Thiện giơ tay triệu hồi “Đạo Đức Kinh” vào trong cơ thể, mới đặt đầu Phó Kỳ Thâm vào trong người mình, tay phải nhẹ nhàng ấn vào vết thương của cậu, mắt khẽ rủ xuống, pháp lực do công đức chuyển đổi thành cuồn cuộn chảy ra khỏi “Đạo Đức Kinh”, rồi từ giữa trán chảy vào lòng bàn tay cô, chậm rãi khôi phục kinh mạch cho Phó Kỳ Thâm.

Nữ tử thể âm, linh lực từ trên người cô chảy qua cũng co vẻ ôn hòa hơn chút, đối với việc trị liệu càng tốt hơn nhiều so với những dương khí cương liệt bá đạo kia.
 
Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90
Chương 184



Cũng chỉ có lúc này, cô mới không ghét bỏ thân con gái của mình.

Lúc cô vẫn còn là Sơn Từ Thần Quân, từ khoảnh khắc trời đất ấp trứng linh thai mới sinh ra kia, cô đã được định sẵn là nữ thể, đây là điều không thể chọn lựa. Nếu cô là yêu, khoảnh khắc tu thành hình người cũng có thể chọn nam nữ, nếu là phật mạch, thậm chí có thể tự do chuyển đổi giữa nam nữ, chỉ có cô là không thể làm được gì. Hạ phàm, đầu thai, chuyển thế, cô đều chỉ có thể là nữ thể, trở thành nam thể là chuyện mà cô tha thiết ước mơ, đương nhiên, những thần tiên trên thiên đình kia sau khi biết được tâm sự của cô đều cười cô tầm thường tự chuốc lấy phiền toái, đối với chuyện cô canh cánh trong lòng yêu cầu người khác gọi mình là Sơn Từ Thần Quân càng ôm bụng cười.

Suy nghĩ cứ phát tán mãi, Châu Thiện bỗng nhiên phát giác có chút gì không đúng.

Cơ thể của Phó Kỳ Thâm cứ như một lốc xoáy, điên cuồng hút pháp lực trào ra từ trong người cô, như thế còn không đủ, trong vô thức, cơ thể cậu lại tự tham lam hút đi linh lực từ trong cơ thể Châu Thiện mà cô căn bản không chuyển qua.

Cô vội vàng giơ tay muốn đẩy cậu ra, nhưng cơ thể Phó Kỳ Thâm lại như dính trên tay cô, có thế nào cũng không đẩy ra được.

Tiêu rồi, cứ để bị hút tiếp như vậy, cô sẽ biến thành phế nhân mất.

Bên ngoài khả năng vẫn còn bảy người đang rình mò như hổ đói, nếu cô thật sự bị hút phế, cái mạng nhỏ này nói không chừng sẽ mất tại nơi này.

Cô nhìn vào lòng bàn tay phải nơi mình và cái đầu Phó Kỳ Thâm dính vào cùng nhau, hạ quyết tâm, rút dao găm ra cứa đi một lớp cả da lẫn thịt trong lòng bàn tay mình, mới coi như thoát khỏi sự hấp thu của Phó Kỳ Thâm.

Sau khi làm xong chuyện này, sắc mặt cô trắng bệch, lòng bàn tay phải máu chảy không ngừng, tí ta tí tách rơi xuống đất. Châu Thiện không dám trì hoãn, trước tiên cầm máu cho mình, rồi sử dụng pháp lực chữa trị vết thương.

Tiếp đó, cô mới đưa tay kiểm tra một lượt tình trạng cơ thể của Phó Kỳ Thâm.

Kinh mạch đã lành lặn, ngoại trừ độc tố vẫn chưa dứt hết, đã nguyên vẹn không tổn thất gì. Nhưng điều quỷ dị là, linh lực từ trong cơ thể cô chuyển sang cơ thể Phó Kỳ Thâm cũng phải nhiều gần bằng một nửa năng lực cô có, nhưng nhiều linh lực như vậy, lại biến mất một cách hoàn toàn sạch sẽ trên người cậu! Cho dù là thầy phong thủy học nghệ tinh thông đột nhiên hấp thụ nhiều như vậy, đều có khả năng nổ tung cơ thể, nhưng Phó Kỳ Thâm lại chưa từng tu luyện, tại sao nhiều pháp lực như thế sau khi tiến vào cơ thể cậu lại như trâu đất xuống biển, biến mất không chút tăm tích?

Hoặc ít ra, cũng nên lưu lại một ít trong kinh mạch cậu, tương đương với giúp cậu tu luyện mấy chục năm, ngược lại cũng không thiệt thòi.

Nhưng giờ những pháp lực đó đi đâu hết rồi!

Châu Thiện đỏ mắt nhìn vào Phó Kỳ Thâm đang không biết gì cả, đầu trách cô nhất thời không để ý, cô một lòng cho rằng nếu như hồi phục đủ rồi, pháp lực sẽ tự động dừng chuyển vào, ai ngờ cơ thể Phó Kỳ Thâm lại là cái động không đáy, một lúc không chú ý đã bị nuốt hết một nửa linh lực, đúng là bực bội.

Cũng may cô cắt đứt ngay lập tức, nếu không thật sự để bị hút hết, Châu Thiện khóc không ra nước mắt, nhưng vẫn phải cắn răng tiếp tục giải độc cho cậu.

Vết thương chí mạng đã không còn nguy hiểm đến tính mạng, chuyện còn lại đơn giản hơn nhiều.

Cô dùng một cây châm bạc chọc vào ngón giữa của cậu, dưới ngón tay đặt một cái bát nhỏ mà vừa nãy Thường Đức Minh mới đựng máu gà, nhìn thấy lồng ngực để trần của Phó Kỳ Thâm, lại nhớ tới vừa nãy mình chịu thiệt, ngơ ngác một lúc không dám trực tiếp ra tay, mà lấy một cây đũa làm chất dẫn, từ từ dẫn một tia pháp lực rót vào tim phổi cậu, loại bỏ hống độc từ trong tim phổi ra ngoài.
 
Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90
Chương 185



Rất nhanh, từ trong ngón giữa của cậu chảy ra mủ máu tanh hôi thâm đen, sau khi chảy được nửa non bát, máu tươi trở lại màu đỏ, hống độc mới coi như trừ sạch.

Trừ xong hống độc, Châu Thiện lại dùng phướn chiêu hồn kia, từ huyệt Ngọc Chẩm của Phó Kỳ Thâm đuổi ngũ quỷ trong cơ thể cậu ra.

Lúc này, sát khí của ngũ quỷ đã tiêu giảm tám, chín phần mười, linh thể vốn đen sì như mực giờ đã lờ mờ biến thành màu xám, hiển nhiên đã bị thương nặng.

Sau khi Châu Thiện tỉ mỉ quan sát ngũ quỷ đó mới thất vọng phát hiện, tâm trí của ngũ quỷ đã hoàn toàn bị diệt, chỉ chịu sự sai khiến của chủ nhân, loại hồn phách mơ màng hồ đồ này, chỉ sợ chưa xuống đến âm phủ đã trở thành món ăn cho ác quỷ khác, cũng không thể đầu thai chuyển thế được nữa.

Năm gia đình, ba mươi lăm người, toàn bộ đều vì một sự ích kỷ của Thường Đức Minh mà vĩnh viễn không thể siêu sinh.

Những tội nghiệt khác mà hắn nợ, càng đếm không kể xiết, tại sao một người làm nhiều chuyện ác như hắn, thiên đạo không trừng phạt, để mặc hắn tiêu diêu tự tại sống lâu như vậy?

Ban đầu Tinh Hoa chỉ vì xông vào bình tiên chướng mà bị thiên đạo chém cho hồn phi phách tán, Tây Vương Mẫu càng là vì một chút lòng riêng muốn cứu lại rừng đào của mình, gián tiếp hạ lệnh phải chết xuống cho cô. Trong cơn tức giận cô đã ăn mất chim Tam Thanh mới ra đời không bao lâu vẫn chưa mở linh trí đó của Tây Vương Mẫu, còn hủy một nửa rừng đào của bà ta, liền bị phạt hạ giới, nếu công đức không đủ thì không có khả năng phi thiên nữa!

Cô vẫn luôn cười hì hì chưa từng so đo tính toán, nhưng tại sao, Tinh Hoa ngoại trừ xông vào bình tiên chướng ra không hề làm sai chuyện gì phải chết, còn tên Thường Đức Minh làm nhiều chuyện ác giết người như ngóe này lại có thể sống yên ổn chứ?

Thiên đạo là gì? Trừng phạt cái ác biểu dương cái thiện mới là lẽ phải, xét kỹ lại, cô đã diệt trừ Châu Gia Nhân và Hứa đại sư tàn hại sinh linh yếu đuối, đây rõ ràng là trừng phạt cái ác, nhưng vẫn phải bị trách phạt.

Cái gọi là thiên đạo này, thật sự khiến cô xem không hiểu.

Châu Thiện hít sâu một hơi, hất cái bát bẩn thỉu lên mặt Thường Đức Minh, đánh thức hắn đang hôn mê dậy.

Sau khi Thường Đức Minh tỉnh lại vội vàng muốn đứng dậy làm phép, nhưng phát hiện bên cạnh mình hình như có một tầng chướng ngại bô hình, mà chính hắn bị nhốt vào trong, không thể thoát thân.

Châu Thiện lạnh lùng nhìn hắn vùng vẫy, cho đến khi huyết sắc trên gương mặt tuấn mỹ ngang ngược của hắn mất dần, mới hờ hững nhếch môi chế giễu.

Thường Đức Minh biết bản thân mình sợ rằng không tránh được một kiếp này, dứt khoát dừng vùng vẫy: “Muốn chém muốn giết, cứ tự nhiên.”

Châu Thiện lại giống như nghe được chuyện buồn cười nhất trên đời: “Giết? Chém? Không không không.”

Cô nhìn vào ánh mắt nghi hoặc của Thường Đức Minh, mới cúi đầu một cách ác liệt: “Ta không giết ngươi, không xẻo ngươi, ta phải để người sống lâu trăm tuổi.”

Cô không lưu tình nữa, một chưởng đánh vỡ xương sống hắn, đánh nát khí hải đan điền của hắn.

Cơn đau xé nát tâm can từ chỗ đan điền trên lưng truyền tới, Thường Đức Minh thậm chí không kịp rên lên một tiếng, liền hoảng sợ phát hiện đan điền của mình bị phá hủy hết sạch, tu vi hai mươi mấy năm trong một tích tắc hóa thành không, trừ phi Đại La kim tiên ra tay cứu hắn, còn không sợ rằng cả đời này đều sẽ không thể tu luyện lại được nữa.

Hắn vất vả tu luyện hơn hai mươi năm, vượt qua vô số người, trở thành thiên tài không thể đuổi kịp trong miệng người khác, chính là vì tự do tuyệt đối, hiện giờ bởi vì một mình Châu Thiện mà toàn bộ đều bị hủy. Cố gắng hai mươi mấy năm này đều không còn, hắn đắc tội nhiều người như vậy, sau khi biết tin hắn đã trở thành phế nhân, lại có kẻ nào sẽ bỏ qua cho hắn!
 
Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90
Chương 186



Trong lỗ mũi Thường Đức Minh nhanh chóng trào ra máu tươi, hắn cười thảm một tiếng: “Ngươi, ngươi thật tàn nhẫn, tại sao không dứt khoát g**t ch*t ta!”

Hắn phẫn nộ túm lấy vạt áo của Châu Thiện, sự tuyệt vọng trong đáy mắt xuyên trời ngập đất.

Châu Thiện lạnh nhạt nhìn thẳng vào tròng mắt màu đen của hắn: “Ngươi yên tâm, ta sẽ sai âm binh thông báo với Diêm La, tuyệt đối để ngươi trên sổ sinh tử được sống lâu trăm tuổi.”

Cô nặn ra một nụ cười hờ hững: “Đến lúc đó tàn rồi, liệt rồi, ngươi muốn chết cũng chết không nổi, loại tư vị này, hẳn sẽ thú vị lắm đây. Thêm nữa ——”

Cô giơ tay phất lên, ngũ quỷ hóa thành điểm sáng màu đen bay lên, ngưng tụ giữa ngón tay, cô ấn ngón tay xuống huyệt Ngọc Chẩm của Thường Đức Minh một cái, giọng điệu bình thản đến kinh người: “Món nợ mà ngươi thiếu, cũng nên trả rồi.”

Không được chết tốt nhưng kiểu gì cũng phải chết, chết tức là giải thoát, cô muốn hắn, không được sống tốt! Sống yên không được, cầu chết không xong!

Trong ngày tháng dương thọ chưa tận của Thường Đức Minh, năm con ác quỷ này sẽ vĩnh viễn đi theo hắn, mỗi giờ mỗi phút đều cắn nuốt hồn phách máu thịt của hắn, loại đau đớn đó, sợ rằng người xuống mười tám tầng địa ngục chịu hình phạt mới biết được.

Nếu đã không thể giết người, vậy thì để hắn chết già trong nhà đi, đau đớn mà sống trăm năm, giết hắn chỉ có thể vui sướng nhất thời, để hắn chịu khổ lại có thể vui sướng cả đời.

Châu Thiện giơ tay khẽ vỗ vào mặt Thường Đức Minh: “Không cần cám ơn.”

Thường Đức Minh đã mất đi năng lực hành động, gân xanh quanh mắt hắn đột nhiên sưng lên, nhãn cầu phút chốc đỏ ngầu, suýt nữa thì vỡ cả hốc mắt. Hắn kêu gào thảm thiết, một câu hoàn chỉnh cũng không nói ra được, chỉ có thể đau đớn lăn lộn trên đất.

Từ trong bụng hắn truyền tới tiếng nhai quỷ dị khiến người ta sởn gai ốc, rột roạt rột roạt……như thể có thứ gì đó đang gặm nhấm nội tạng của hắn.

Châu Thiện lúc này mới đá văng mấy hòn đá nhỏ, gỡ bỏ pháp trận vây khốn hắn. Thường Đức Minh đau đớn lăn lộn, móng tay cào xiết giãy giụa trên đất, rất nhanh đã bị gãy, cào ra từng vết máu trên nền xi măng.

Châu Thiện không bận tâm tới hắn nữa, vung vẩy roi mềm về phía trước, quấn lấy eo Phó Kỳ Thâm chuẩn bị rời đi.

Thường Đức Minh lúc này lại lao mạnh về phía trước, bàn tay đầy máu tươi nắm lấy cổ tay Châu Thiện.

Gương mặt hắn toàn là mồ hôi lạnh, trên gương mặt tuấn mỹ đầy sự điên cuồng, nói một cách ngắt quãng: “Có, có, bản lĩnh, thì ngươi —— giết, giết ta, đi!”

Châu Thiện giơ tay hất bàn tay hắn ra: “Trên đời này không ai có thể giết ngươi được nữa. Cho dù ngươi chỉ còn lại một cái đầu, cũng sẽ sống đàng hoàng trong thân xác này, đừng vùng vẫy vô ích thêm nữa.”

Cô không lưu luyến thêm, đề khí tung mình bay đi, vứt bỏ tiếng kêu thảm thiết tuyệt vọng của Thường Đức Minh ra phía sau, mang theo Phó Kỳ Thâm rời xa chỗ thị phi này.

Cũng may bảy người kia không biết vì nguyên do gì mà không xuất hiện kiếm chuyện, như vậy cũng tốt, giờ cả thể xác tinh thần của cô đều mệt mỏi, thực sự không muốn ra tay đối phó với ai nữa.

Lúc trở về khách sạn, Phó Kỳ Thâm cũng vẫn chưa tỉnh, Trì Thu Đình cũng ngủ cực kỳ ngon lành trên chiếc giường của mình.

Châu Thiện đưa Phó Kỳ Thâm về lại giường của cậu, sau đó cau mày nghiến răng nhìn cơ thể chỉ còn lại một chiếc q**n l*t của Phó Kỳ Thâm, giải huyệt ngủ của Trì Thu Đình, cũng không bận tâm Phó Kỳ Thâm thêm nữa, quay đầu trở về phòng của mình.

Sáng sớm, Châu Thiện vẫn đang ngồi thiền liền nghe thấy một trận ồn ào ở sát vách. Cô lập tức mở choàng mắt, cười tủm tỉm lộ ra ý cười gian xảo.

Trì Thu Đình cảm thấy mình sắp phát điên rồi, vừa mới ngủ dậy, trên chiếc giường bên cạnh con trai mình trên người chỉ còn mỗi một cái q**n l*t. Bà ấy khó tin nhìn Phó Kỳ Thâm vẫn còn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì: “Quần áo của con đâu?” “
 
Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90
Chương 187



Phó Kỳ Thâm khó hiểu sờ vào đầu mình, ui, hình như có hơi đau, cậu nghe thấy câu hỏi của mẹ, cũng chỉ có thể ngây ngốc lắc đầu, hai dúm tóc nghịch ngợm vểnh lên, cậu yên tĩnh ngồi trên giường, ánh mắt mờ mịt, hiếm khi thấy có chút……ngố.

Hôm qua bà ấy rõ ràng nhìn thấy Tiểu Thâm mặc quần áo đi ngủ, Trì Thu Đình gào thét trong lòng, nhưng hôm nay thức dậy, đừng nói là quần áo trong, ngay cả áo khoác cũng không cánh mà bay.

Bà ấy mở hòm lật tủ một lúc lâu, sau khi phát hiện là không tìm thấy mới hít sâu một hơi, ôm trán đứng đó nghĩ ngợi một lúc: “Mẹ gọi điện thoại cho lễ tân hỏi một chút.”

Nhưng hiển nhiên lễ tân cũng không thể nào biết được quần áo của Phó Kỳ Thâm đã đi đâu, Trì Thu Đình nêu ra có thể là bị trộm cũng bị nhân viên khách sạn phủ quyết, vì dù sao kẻ trộm đến cửa cạy khóa, mà trong phòng không mất bất cứ tiền tài đồ vật quan trọng gì, chỉ mất quần áo mặc trên người, còn là con trai nữa, khó khăn lắm mới vào một chuyến, ít ra cũng phải lấy thứ gì đó khác chứ.

Sau đó chuyện quỷ dị này chỉ có thể bị hai mẹ con giấu tít trong lòng.

Lúc ăn bữa sáng, Châu Thiện còn cắn muỗng chế nhạo Phó Kỳ Thâm: “Cậu nói xem có phải có tên b**n th** nào, chuyên môn nhìn trúng quần áo của con trai.”

Phó Kỳ Thâm hoàn toàn không còn chút ký ức nào liên quan đến tối hôm qua, nghe thấy cũng chỉ nghi hoặc nhướng mày một cái, trên người cậu vẫn đang mặc quần áo thiếu niên mà Trì Thu Đình tạm thời mua được từ chỗ thôn dân, độ dài thì đủ, nhưng có vẻ hơi rộng, thân hình bọc dưới lớp quần áo càng có vẻ mảnh khảnh.

Cậu thấy Trì Thu Đình không chú ý tới chỗ này, mới lặng lẽ ghé đầu sang: “Có phải vì độc đó không?”

Châu Thiện húp một ngụm cháo, lúc nhìn thấy biểu cảm không thể nào nghiêm túc hơn của cậu cũng chỉ cười cười, không tỏ ý kiến: “Có lẽ vậy.”

Cũng may chưa tạo thành tổn thất to lớn gì, Trì Thu Đình tuy rằng trong lòng tò mò, nhưng xong rồi cũng chỉ lầm bầm đôi câu, ngược lại không để trong lòng nhiều, chỉ là lúc gọi điện coi chuyện này như trò cười nói qua với người nhà một lượt.

Nhưng chuyện quỷ dị xảy ra tiếp theo đó mới coi như làm mới thế giới quan của bà ấy.

Tuy rằng có Châu Thiện giải thích, nhưng Trì Thu Đình vẫn không chịu tin chỗ đó thật sự không xuất hiện lở đất. Bà ấy vốn định đợi chính quyền dọn dẹp xong đường mới đi, kết quả sáng sớm ngày thứ hai vẫn nghi hoặc mà lái xe lên đường dưới sự bảo đảm thề thốt hết lời của nhân viên nội bộ trong trạm dừng nghỉ rằng không thể nào xảy ra chuyện lở đất.

Lái xe được mười mấy phút, mãi cho đến đoạn đường tối qua xảy ra tai nạn, Trì Thu Đình mới nhìn thấy đoạn đường rừng núi kia vẫn cứ bằng phẳng, nước sông vẫn cứ tĩnh lặng, những con đường bốn phía và trước mặt không có gì bất thường, dường như chuyện xảy ra lúc chập tối hôm qua, những loạn thạch đất vụn, cành cây bay lả tả kia, toàn bộ đều là ảo giác giả dối.

Đúng thật là trúng tà mà!

Lúc Trì Thu Đình nhìn thấy cảnh tượng yên tĩnh ở đây một cách thực sự rõ ràng, trong lòng tự nhiên nảy sinh một cảm giác kính sợ.

Bà ấy vẫn luôn cho rằng những thuật sĩ phong thủy kia nhiều nhất là biết xem chút tướng đoán chút mệnh, nhưng mấy năm này, chuyện xảy ra trên người con trai bà ấy, cộng thêm chuyện hiện giờ, không nghi ngờ gì hết lần này đến lần khác làm mới thế giới quan của bà ấy.

Rõ ràng là cảnh tượng đất lở thật đến như vậy, thì ra chẳng qua cũng chỉ là đạo trường phong thủy mà người khác bố trí ra. Thế giới này, thật sự có thần tiên sao?

Một đường bình an lái xe về đến khu nội thành, trên mặt Trì Thu Đình vẫn coi như trấn tĩnh, đưa hai người về trường học, lại muốn mời Châu Thiện cuối tuần đến nhà dùng cơm, sau khi bị từ chối cũng không thất vọng, vẫn vừa kính vừa sợ nhìn theo bóng dáng Châu Thiện không chút do dự quay người đi vào trường.
 
Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90
Chương 188



Phó Kỳ Thâm vẫn đứng yên tại chỗ chờ đợi mẹ dặn dò, vẻ mặt Trì Thu Đình phức tạp, kéo cậu lại dặn dò kỹ lưỡng một phen: “Con tạo mối quan hệ tốt với Châu đại sư một chút.”

Sắc mặt Phó Kỳ Thâm lờ mờ có chút không tán đồng, cậu không thích vì một mục đích gì đó mà đi tiếp cận một người, bạn bè kết giao kiểu như vậy không đủ thuần túy.

Trì Thu Đình như nhìn ra được cậu không bằng lòng, khẽ thở dài một tiếng: “Nếu không phải con thường xuyên……mẹ cũng sẽ không bảo con làm vậy.”

Bà ấy nhìn chằm chằm vào sợi dây đỏ thắt trên cổ tay Phó Kỳ Thâm như có điều suy nghĩ: “Không phải là vì người khác, là vì bản thân con, mẹ chỉ hy vọng con có thể sống tốt.”

Nói đến chỗ xúc động, hốc mắt bà ấy bất giác lóe lên ánh lệ. Chuyện hôm qua, đối với Châu Thiện mà nói chẳng qua như cơm bữa, nhưng đối với người luôn sống cuộc sống bình phàm như bà ấy, lại chẳng khác gì sóng to gió lớn. Thì ra, cái chết có thể gần đến như vậy, loại cảm giác này, nếu không có trải nghiệm thoáng qua với thần chết sẽ không hiểu được.

Phó Kỳ Thâm lần này lặng lẽ nhìn bà ấy, không lên tiếng phản bác, rất lâu rau mới đưa tay đặt lên vai Trì Thu Đình: “Con biết rồi, mẹ.”

Trên gương mặt Trì Thu Đình nặn ra một nụ cười khan: “Con vào đi, hôm nay mẹ còn phải đưa linh chi đến chỗ ông nội con, đại thọ bảy mươi của ông nội con vẫn đến chứ?”

Phó Kỳ Thâm gật đầu một cách đương nhiên: “Phải đi.”

Trì Thu Đình ổn định lại tâm trạng mình, sửa sang cổ áo cho Phó Kỳ Thâm: “Cũng được, con đi thay bộ quần áo trước, đến lúc đó mẹ xin nghỉ với Tuyết Phong.”

Thời gian học rất ngắn, lúc bữa tối, Châu Thiện không đến căn tin, mà lặng lẽ về ký túc xá.

Sau khi lấy chìa khóa mở cửa, cô đi khắp nơi tìm thứ gì đó, có điều không tìm thấy, Châu Thiện dứt khoát ngồi xuống đợi, nhân tiện tưới chút nước cho chậu xương rồng tròn trồng ở ban công nhỏ của ký túc xá.

Từ góc độ phong thủy học mà nói, xương rồng tròn có công hiệu hướng cát hóa sát, có lợi ích không ngờ trong phong thủy nhà ở. Nhưng xương rồng tròn là thực vật có gai, cách đặt để có chú ý về phong thủy nhất định. Vị trí đặt xương rồng tròn tốt nhất chính là ban công, xương rồng tròn có gai, nói theo phong thủy chính là phạm “tiêm giác sát”, nếu như đặt trên ban công sẽ có thể hóa giải sát khí bên ngoài. Đặt trong phòng làm việc cũng khá tốt, nhưng đặt trong phòng ngủ lại là đại kỵ.

Chậu xương rồng tròn này cũng là cô tự mình chọn, sau đó trồng trong phòng, người đoán mệnh đều có ngũ tệ tam khuyết, quan quả cô độc tàn và tiền quyền thế, cô thường ngày hành thiện tích đức, ngũ tệ tam khuyết không hiện, nhưng chỉ cần sau đoán mệnh rồi làm lộ thiên cơ cho người khác, thời vận sẽ giảm thấp.

Chuyện này không ảnh hưởng tới bản thân cô, nhưng dễ mang tới vận rủi cho người bên cạnh. Bạn cùng phòng qua lại gần gũi với cô, cho nên chịu ảnh hưởng lớn nhất, để tỏ ý xin lỗi, Châu Thiện thay đổi bố cục phong thủy của phòng ngủ một chút, lại tặng cho bạn cùng phòng mỗi người một lá bùa bình an mới thôi.

Tưới nước xong, Châu Thiện liền nhìn thấy một người giấy vất vả trèo vào từ chỗ ban công, lúc băng qua mép tường còn bị vướng lại, Châu Thiện thấy thế lập tức tươi cười giơ tay vớt nó lên, đặt người giấy lên vai mình: “Ngươi đã nói với Diêm La chưa.”

Cô mời âm binh trên đường hoàng tuyền chỉ để làm hai chuyện, một là dương thọ trên sổ sinh tử của Thường Đức Minh đổi thành trăm tuổi, không thể tăng cũng không được giảm, còn có một chuyện chính là —— hỏi ra lai lịch của Phó Kỳ Thâm.

Cô cần phải biết, tên quái thai Phó Kỳ Thâm kia rốt cuộc có lai lịch thế nào!

Hai chuyện này nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, cũng may cô có chút giao tình với Diêm La, cộng thêm Thường Đức Minh cũng không đến mức đến được tai ông trời, cho nên Diêm La mới đồng ý với yêu cầu của cô.
 
Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90
Chương 189



Âm binh này cả đêm chạy về, thở hổn hển, một hồi sau mới mở miệng nói: “Đại nhân, hai chuyện ta đều làm cả rồi. Diêm Vương nói dương thọ của người phàm kia đã xử lý xong, khi chưa đến trăm tuổi, tuyệt đối sẽ không sai đầu trâu mặt ngựa đến móc hồn phách của hắn, cho dù thi thể hắn hắn nát như cám, chỉ cần trên sổ sinh tử không lấy đi tên của hắn, hồn phách của hắn sẽ không thể rời khỏi thể xác, vẫn phải chịu hạn chế của x*c th*t, cảm nhận nỗi đau x*c th*t.”

Châu Thiện nghe thế khẽ gật đầu: “Còn một chuyện thì sao?”

“Còn một chuyện……” Âm binh kia bắt đầu có chút ấp a ấp úng.

Châu Thiện nhìn chằm chằm nó một lúc: “Diêm Vương rốt cuộc nói thế nào, khai thật ra.”

Âm binh suy nghĩ một hồi, vẫn cứ ấp úng không dám lên tiếng: “Diêm Vương nói, nói……”

Châu Thiện bắt đầu không kiên nhẫn: “Rốt cuộc đã nói gì, nói hết cho ta không sót chữ nào.”

Âm binh kia có chút mơ hồ, tiếng cười thô cuồng của Diêm Vương không ngừng lởn vởn trong đầu hắn: “Trí nhớ kém cỏi của con nhóc Sơn Từ kia vẫn giống như bị chó gặm vậy, vị tôn giá của Ngọc Hoàng đại đế kia đặt trước mặt nàng vẫn còn phải hỏi ông nội ngươi là ai nữa chứ, nếu nàng ta hỏi ngươi vị đó là ai, ngươi cứ việc nói hắn là con trai lớn của em họ của chị gái của cháu gái nhà lão bá sát vách nhà ông hai của nàng.”

Âm binh trong lòng hạ quyết tâm, cẩn thận liếc mắt nhìn đoạn ghi nhớ chữ khải nhỏ xíu lặng lẽ chép trên người mình: “Ngài ấy nói, người đó là, là con trai lớn của em họ của chị gái của cháu gái nhà lão bá sát vách nhà ông hai của ngài.”

Tiên sư ông lớn nhà ngươi! Cô trời sinh đất dưỡng đào đâu ra ông hai!

Thấy dáng vẻ mờ mịt cô, âm binh cũng không nén được lên tiếng nhắc nhở: “Thần quân, lúc ngài làm thần không có thân thích, nhưng lúc ngài làm người thì sao?”

Châu Thiện nghi hoặc nhìn bản chép nhỏ chi chít như kiến trên người nó, vẫn không hiểu: “Làm người? Ta làm người bao giờ ——”

Giọng nói của cô đột ngột dừng lại, kinh sợ không thôi nhìn chằm chằm vào âm binh thiếu tay gãy chân ngồi trên đầu vai mình: “Ngươi nói là cái dạo ấy?”

Hạ phàm rèn luyện, là chuyện mà chúng thần trên trời thường làm nhất, cũng là chuyện ưa thích nhất, nhưng cô lại là ngoại lệ. Cô không thích hạ phàm, ghét nhất lịch kiếp, mỗi lần đều là có thể trốn thì trốn, nhưng có một lần, có thế nào cũng không trốn được.

Cô là sơn thần của địa giới núi Vô Tà, thiên giới và thế gian kết nối chỉ có duy nhất ba nơi, bình tiên chướng là một thông đạo, cầu Nại Hà hoàng tuyền mà Diêm La chưởng quản là một thông đạo, thông đạo cuối cùng, chính là dãy núi Côn Luân kết nối tiên phàm.

Cô không thích hạ phàm, tự nhiên cũng không có hương hỏa nhân gian thờ phụng, cho nên chạy tới địa giới núi Côn Luân ké hương hỏa của người khác, vừa hay có một người phụ nữ không có mang đến miếu sơn thần dưới núi Côn Luân cầu con, gà quay bà ấy làm thực sự quá ngon, Sơn Từ nhịn không nổi ăn hết sạch cống phẩm mà người phụ nữ đó mang tới.

Sau khi ăn uống no nê thỏa mãn, cô nhân lúc vui vẻ tiện tay búng một hòn đá hạ giới, rơi vào trong bụng người phụ nữ, coi như thù lao cho việc ăn uống no say, sau đó phủi mông quay về ổ của mình.

Không lâu sau, Bắc Đẩu Tinh Quân nghiêm túc đến tìm cô, nói cho cô biết vì hòn đá ấy mà người phụ nữ kia rốt cục đã thành công có thai.

Lúc này Sơn Từ đang ngồi xếp bằng trên cành cây ngủ, nghe thấy thế mở mắt mơ hồ nhìn ông ta: “Đây chẳng phải chuyện tốt sao? Ông không cần phải nói với ta.”

Nhưng Bắc Đẩu Tinh Quân lại không có chút gì vui mừng, mà thở dài một tiếng.

Thì ra, hòn đá mà ngày đó cô tiện tay búng xuống, chính là hòn đá núi bình thường của núi Côn Luân, không có một tia linh khí nào.
 
Back
Top Bottom