Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Nữ Thần 1M9

Nữ Thần 1M9
10.


10.Dạ Bắc vẫn luôn thắc mắc vì sao đám thuộc hạ của hắn đều cho là Trịnh Tiểu Vũ muốn câu dẫn bọn họ.

Chỉ vì một cái tin đồn quả thật không nói nỗi.

Nhưng hiện tại Trịnh Tiểu Vũ tây trang giày da quay lại làm việc bên cạnh hắn, Dạ Bắc tỏ vẻ hắn có một chút hiểu được.

Trịnh Tiểu Vũ ưỡn ngực, hai tay chấp lại ở sau lưng, trạm tư thẳng tắp.

Chỉ một tư thế này, cơ ngực to lớn của hắn càng kích thích thị giác, cái mông to tròn kẹp chặt, nhìn thế nào cũng giống phát tao.

Dạ Bắc ho nhẹ một tiếng, nói hắn hai tay nắm lại đặt ở trước người.

Lần này lại làm cơ ngực của hắn bị đè ép, nhìn có vẻ càng to.

Không được, Dạ Bắc dứt khoát nói hắn không cần trạm tư, hai tay thả lỏng hoặc cho vào túi quần là được.

Trịnh Tiểu Vũ không hiểu ra sao nga một tiếng.

Lúc Trịnh Tiểu Vũ đi phía trước mở cửa cho Dạ Bắc, cặp mông vểnh lắc lư lắc lư.

Dạ Bắc hít sâu một hơi, nói hắn về sau phải mặc quần cỡ rộng hơn một chút, áo cũng là như vậy, không cần chọn kích cỡ vừa vặn như những vệ sĩ khác.

Trịnh Tiểu Vũ lại khó hiểu nga một tiếng.

Dạ Bắc không để ý thì thôi, đã để ý lại thấy Trịnh Tiểu Vũ có thật nhiều thứ cần điều chỉnh.

Đó là chưa kể đến Trịnh Tiểu Vũ 'phát tao' trong lúc huấn luyện, thay quần áo.

Dạ Bắc một lời khó nói hết, cảm thấy người như Trịnh Tiểu Vũ nên nhốt lại chặt chẽ xem kỹ, không nên thả ra tai hoạ nhân gian.

A, hắn lại vẻ mặt ngơ ngơ ngác ngác, không tự biết mình.

Dạ Bắc có tính trả thù vỗ lên má hắn một cái.

"Thất thần làm gì, đi thôi."

Dạ Bắc cần điều chỉnh một số thứ, không thể lạc hậu a.

Buổi tối hắn còn có cuộc hẹn với Trần tiểu thư, nên xử lý công việc càng nhanh càng tốt.

Tâm trạng vô cùng tốt, Dạ Bắc vươn tay ôm lấy vai của Trịnh Tiểu Vũ, lôi kéo hắn vào trong xe.

Tài xế hiểu ý mở hí khúc của Bách Lý Hương, Dạ Bắc nhắm mắt dưỡng thần.

"Dạ tổng."

Dạ Bắc cũng không mở mắt ra:
"Kêu Dạ Bắc."

Trịnh Tiểu Vũ im lặng, Dạ Bắc không nhịn được nhấc mí mắt lên, nhìn thấy bộ dạng xoắn xuýt của Trịnh Tiểu Vũ.

"Có chuyện gì?"

Dạ Bắc không để ý lắm hỏi.

Trịnh Tiểu Vũ cũng tỏ ra vẻ không để ý lắm, mắt nhìn ngoài cửa kính xe:
"Ngài...

Nếu ta và Trần tiểu thư gặp nguy hiểm, ngài sẽ cứu ai trước?"

Dạ Bắc nhíu mày, không hiểu ra sao.

"Dĩ nhiên cứu Trần tiểu thư a."

Trịnh Tiểu Vũ u oán nhìn hắn.

Dạ Bắc nhướng mày:
"Làm sao?"

Trịnh Tiểu Vũ không phản ứng hắn.

Rùng mình cái gì?

Dạ Bắc tỏ vẻ không thích phản ứng này của Trịnh Tiểu Vũ.

Hắn nắm cằm của Trịnh Tiểu Vũ xoay qua, buộc Trịnh Tiểu Vũ đối diện hắn.

Ánh mắt Trịnh Tiểu Vũ vẫn né tránh không nhìn hắn.

Dạ Bắc càng thêm không vui.

Không thể hiểu được a.

"Ta đồng thời cứu ngươi và nữ thần còn không được sao?

Tức giận cái gì, ta sẽ không bỏ rơi bằng hữu."

Trịnh Tiểu Vũ nga một tiếng, tránh thoát khỏi tay hắn, cúi đầu xuống.

"Chỉ là một câu vui đùa, Dạ tổng không cần để trong lòng, là thuộc hạ vượt qua bổn phận."

Dạ Bắc cảm thấy một luồng khí nóng xông thẳng lên trán.

Hắn hít sâu một hơi đè ép xuống.

Trịnh Tiểu Vũ càng như thế, hắn càng không thể tiếp thu.

Trịnh Tiểu Vũ còn tiếp tục nói:
"Ngài yêu thích Trần tiểu thư là chuyện đương nhiên, ta có thể hiểu được.

Ta cũng vậy, cũng có người ta thích.

Tối nay chúng ta đi hẹn hò.

Lấy thân phận là bằng hữu, ta chúc ngài một buổi tối khoái hoạt, tâm tưởng sự thành."

Trịnh Tiểu Vũ nhìn hắn cười, hai mắt híp lại nhìn không rõ cảm xúc bên trong.

Dạ Bắc không biết Trịnh Tiểu Vũ hôm nay bị làm sao vậy.

Hơn nữa, hắn vừa quay lại làm việc chưa được hai tháng, mấy tháng qua cũng không có ai thân cận hắn, Trịnh Tiểu Vũ từ khi nào lại có đối tượng hẹn hò?

Hắn không phải bị sự kiện kia kích thích, hiện tại đối với chuyện này phóng túng, đối tượng là ai cũng được đi?

Không được!

Trịnh Tiểu Vũ sao có thể như vậy!

Nghĩ tới Trịnh Tiểu Vũ ai cũng có thể tiếp nhận, Dạ Bắc cảm thấy hắn sắp phát điên.

"Trịnh Tiểu Vũ, ngươi hẹn hò với ai?"

Dạ Bắc ngoài mặt bình tĩnh hỏi, nhưng trong lòng đã sông cuộn biển gầm.

Trịnh Tiểu Vũ chớp chớp mắt:
"Với người ta thích a."

Người hắn thích?

Là ai vậy?

"Ngươi thật sự thích hắn, chỉ một mình hắn?

Là chuyện khi nào?"

Trịnh Tiểu Vũ cúi đầu không trả lời, trong mắt xẹt qua ý cười.

Dạ Bắc chỉ cảm thấy cả người lạnh xuống.
 
Nữ Thần 1M9
Phiên ngoại: Một giấc mộng đẹp


Một giấc mộng đẹp.

Trịnh Tiểu Vũ khi bắt đầu có ký ức, đã cảm nhận được không khí vui vẻ, hạnh phúc xung quanh.

Cha hắn sẽ cõng hắn trên vai, mẹ hắn sẽ chăm sóc cho hắn thật tốt.

Bà của hắn sẽ xoa đầu hắn, làm cho hắn thật nhiều món ăn ngon.

Trịnh Tiểu Vũ chỉ cần chạy nhảy, đi chơi, ăn ăn uống uống, sau đó ngủ thật thơm.

Không biết là từ khi nào, cha mẹ hắn ít nói chuyện với nhau, cười với hắn cũng là miễn cưỡng.

Có lần hắn thấy bà của hắn mắng mẹ hắn.

Một lần đi học về, vừa bước vào nhà, hắn nghe cha mẹ cãi nhau.

Hắn lo lắng ngăn cản, nhưng rất nhanh, hắn cũng không cần phải lo lắng cho bọn họ, vì bọn họ bắt đầu lôi kéo hắn vào, trút giận lên người hắn.

Ban đầu chỉ là mắng hắn, sau đó bọn họ sẽ đánh hắn.

Hắn không dám xuất hiện trước mặt bọn họ, bà hắn cũng sợ, nhưng nàng sẽ ôm hắn, che chở cho hắn.

Bà hắn yêu hắn nhất, Trịnh Tiểu Vũ hạnh phúc nghĩ.

Không sao cả, hắn còn có nàng, như vậy là đủ rồi.

Hắn theo bà hắn về nhà cũ ở nông thôn.

Mặc dù hắn trầm mặc ít lời, nhưng trong lòng cũng không cảm thấy tồi tệ đến vậy.

Mọi việc sẽ tốt hơn, hắn nghĩ.

Nhưng Trịnh Tiểu Vũ sai rồi, bởi vì vài ngày sau đó, chú hắn uống say.

"Mẹ, tại sao cái gì mẹ cũng cho đại ca?

Mẹ bất công như vậy, hiện tại thấy rõ rồi chứ?

Đại ca có để mẹ vào mắt không?"

Chú hắn bắt đầu xô đẩy bà của hắn, hỏi nàng tiền ở đâu, buộc nàng giao tiền ra.

Chú hắn càng nói càng kích động, sẽ vung tay đánh về phía bà của hắn.

Trịnh Tiểu Vũ chắn trước người nàng, làm chú hắn càng tức giận, ra tay không lưu tình.

Bà của hắn vừa khóc vừa kêu, nhào ra chắn, cũng không để Trịnh Tiểu Vũ đánh trả.

Hắn nghĩ, cũng không có việc gì, hắn chịu đòn đã quen, hắn che chở nàng.

Ít ra, hắn bảo vệ được nàng.

Trịnh Tiểu Vũ cảm thấy lấy mạng của hắn bảo vệ một người là chuyện thật ý nghĩa.

Hắn hữu ích a, không ti tiện, vô dụng như cha mẹ hắn nói.

Trịnh Tiểu Vũ vất vả làm việc, thêm cả tiền cha mẹ hắn cho, hắn tích góp đủ mua một cái máy tính cũ.

Trịnh Tiểu Vũ thích ca hát, đặc biệt khi hát bằng giọng nữ.

Hắn thả bay tự mình, hát những ca khúc vui tươi, lãng mạn, giống như hắn là nhân vật chính trong những ca khúc đó.

Từ khi bắt đầu hát, ánh mắt Trịnh Tiểu Vũ cũng trở nên trong sáng hơn.

Hắn có cái gì đó để yêu thích, hắn tìm lại được con người của mình.

Nhưng ca hát xong lại trở về hiện thực, chịu đựng bị đánh đập, nhục mạ, làm Trịnh Tiểu Vũ trở nên có chút vặn vẹo.

Một bên hắn có thể hát ra giai điệu trong sáng, một bên hắn âm u tự sa ngã.

Chúng nó như hai thái cực trái ngược, lại đan xen vào cùng nhau.

Trịnh Tiểu Vũ cùng bà hắn rời khỏi nông thôn, đi thành phố khác sinh sống.

Hắn không cần phải chịu đựng cơn say của chú hắn nữa.

Nhưng không biết từ khi nào, hắn lại cảm thấy một người đáng chết, vặn vẹo, biến thái như hắn mà không bị đánh đập, trừng phạt thì không thể chấp nhận được.

Trịnh Tiểu Vũ bắt đầu tự trừng phạt bản thân hắn, nhưng có làm thế nào cũng cảm giác không đủ.

Hắn muốn người khác đánh hắn, xâm phạm hắn.

Nhưng Trịnh Tiểu Vũ dùng chút thuần tịnh còn sót lại để ca hát.

Nó cũng là hi vọng cuối cùng giúp hắn tồn tại trên đời.

Trịnh Tiểu Vũ bám vào nó như phao cứu sinh, như ngọn nến không thể tắt.

Bọn họ nói hắn hạ tiện, kỹ nam, Trịnh Tiểu Vũ nhìn như không để ý, kỳ thật tự sa ngã, tự nguyền rủa bản thân.

Hắn nghĩ trên đời này chỉ có bà của hắn yêu hắn, như vậy là đủ.

Nhưng khi hắn nhìn thấy bà của hắn vất vả lo cho thật nhiều những người khác lại không để ý đến hắn, Trịnh Tiểu Vũ chỉ cảm thấy đờ đẫn.

Nga.

Hắn cũng không phải là quan trọng nhất.

Nhưng khi bọn họ bắt lấy bà của hắn, Trịnh Tiểu Vũ cảm thấy ngọn nến hắn che chở lung lay sắp tắt.

Hắn không thở nỗi, cả người lạnh băng lại bất lực.

Khi bọn họ trói chặt hắn, thô bạo đối đãi hắn, sỉ nhục hắn, muốn xâm phạm hắn.

Đây không phải điều hắn muốn sao?

Hắn nguyền rủa bản thân hắn và khối thân thể này.

Nhưng khi nó thật sự xảy ra, hắn không cảm thấy vui sướng chút nào.

Hắn chỉ cảm thấy chết lặng.

Thời điểm đó, ngọn nến cuối cùng cũng tắt.

Hắn không còn phao cứu sinh nữa, cảm thấy mọi thứ đều không có ý nghĩa.

Bà của hắn đi theo chú của hắn rồi.

Là hắn tự cho là đúng, bà hắn đi theo hắn mới gặp phải chuyện thế này.

Đi cũng tốt.

Trịnh Tiểu Vũ đần độn vô vị, máy móc vượt qua mỗi ngày.

"Ta xem ngươi là bằng hữu."

Ha ha, thật buồn cười.

Phú nhị đại đang thương hại, bố thí cho hắn sao?

Người như hắn thì hiểu được gì mà có thể nói ra hai chữ bằng hữu.

"Mấy tháng qua, quản tình cảm của ta dành cho ngươi xuất phát từ cái gì, hiện tại ta chỉ cần biết ta nghĩ đến ngươi, muốn chăm sóc cho ngươi, muốn chia sẻ gánh nặng với ngươi, như vậy là đủ rồi."

Thật là vô tri, chẳng hiểu biết gì.

Một người ti tiện như hắn không xứng đáng như thế.

Nhưng Trịnh Tiểu Vũ lại cảm thấy trong lòng hắn có cái gì đó nảy sinh.

Một tia sáng nhỏ, cho dù có lẽ nó không nên thuộc về hắn.

"Cũng không có gì, nghĩ tới ngươi có ăn cơm chưa, ăn nhiều hay ít.

Trời lạnh nghĩ ngươi có mặc quần áo ấm hay không.

Mỗi ngày phải làm sao để ngươi vui, cười nhiều hơn một chút.

Bà của ngươi, dì Quỳnh khi nào thì đến xem ngươi, ngươi một người có tẻ nhạt hay không.

Mỗi khi trời mưa, ngươi..."

Sao hắn... có thể nói ra những lời như thế?

Trịnh Tiểu Vũ cúi đầu, che giấu hai mắt thất thố đỏ bừng.

Trái tim đập thật nhanh, hắn có cảm giác máu đang chảy, theo mỗi lần hít thở, ngực cũng nóng lên.

Hắn cảm thấy bản thân thật sự đang sống.

Một tình yêu hắn không dám hy vọng, lại đặc biệt chờ mong.

Nam nhân cười đôi mắt cong cong, bàn tay mềm mại vỗ nhẹ lên má hắn, xoa xoa đầu hắn.

Trịnh Tiểu Vũ nghĩ, mọi việc xảy ra chỉ là một giấc mộng đẹp mà thôi.

Nhưng hắn tham luyến, để bản thân hắn mơ thêm một chút nữa, lại thêm một chút nữa.
 
Nữ Thần 1M9
11.


11.Tối hôm đó, Trần Tố Tố ăn cơm tối cùng với hắn xong, hai người đến sân thượng ngắm cảnh.

Hắn ngồi trên ghế, nàng đứng nhìn sao trời, làn váy mỏng theo gió thổi tung bay, nhìn xinh đẹp cực kỳ.

Nữ thần mà hắn từng ảo tưởng đúng là bộ dáng như vậy.

Trần Tố Tố hưng trí tới, còn hát cho hắn nghe.

Thời gian qua, hắn đã vài lần nghe nàng hát.

Nói thế nào đâu, mặc dù vừa nghe qua rất giống với phiên bản trên mạng, nhưng nghe kỹ lại có điểm không giống.

Giọng của Bách Lý Hương thanh thúy, thuần tịnh như dòng suối nhỏ.

Vậy nên Dạ Bắc mỗi lần nghe đều có cảm giác tâm thần được gột rửa.

Nhưng giọng hát của Trần Tố Tố lại không cho hắn cảm giác đó.

Nó trầm đục hơn, còn có chút không được tự nhiên.

Nhưng Dạ Bắc tỏ vẻ hắn có thể hiểu được.

Âm thanh bên ngoài sẽ không hoàn toàn giống với phòng thu âm, huống chi Trần Tố Tố luôn thật khẩn trương.

Hôm nay nàng hát cho hắn nghe, Dạ Bắc trước kia đều sẽ rất vui vẻ, nhưng hôm nay hắn chỉ làm ra vẻ thưởng thức, kỳ thật đang thất thần.

Hắn nghĩ tới Trịnh Tiểu Vũ.

Trịnh Tiểu Vũ cũng đang hẹn hò sao?

Đối tượng rốt cuộc là ai?

Hắn yêu đối phương?

Bọn họ... sẽ không hôn nhau chứ?

Trịnh Tiểu Vũ sẽ ngượng ngùng sao?

Sẽ đỏ mặt sao?

Bọn họ sẽ làm gì?

Người đó sẽ không chạm vào hắn đi?

Hôn xong, tiếp theo...

Dạ Bắc đột nhiên đứng dậy, doạ Trần Tố Tố nhảy dựng, tiếng hát cũng im bặt.

"Dạ tổng?"

Không được, càng nghĩ, trong đầu hắn càng bị hình ảnh động tình của Trịnh Tiểu Vũ chiếm đầy.

Hắn không có cách nào bình tĩnh lại.

"Dạ tổng, ngài làm sao vậy?"

Dạ Bắc mỉm cười xin lỗi nhìn Trần Tố Tố:
"Xin lỗi, Trần tiểu thư.

Ta cảm giác có chút không khoẻ, sợ là hôm nay không thưởng thức được ca khúc của Trần tiểu thư."

Trần Tố Tố nghi hoặc nhìn hắn, nhưng vẫn khách sáo vài câu, tỏ vẻ không có việc gì.

Dạ Bắc rời đi, có chút chạy trối chết.

Trịnh Tiểu Vũ đang ở nơi nào?

Dạ Bắc lấy di động ra muốn hỏi thân tín, nhưng rất nhanh dẹp bỏ ý nghĩ này.

Hắn trực tiếp gọi điện thoại tới cho Trịnh Tiểu Vũ.

"Công ty cần ta có việc gấp?"

Giọng nói trầm thấp của Trịnh Tiểu Vũ truyền vào bên tai, Dạ Bắc có chút chột dạ.

"Đúng vậy, mau tới công ty."

Trịnh Tiểu Vũ có vẻ khó xử, nhưng rất nhanh đáp ứng.

Dạ Bắc thực hiện được đắc ý mỉm cười, tự cổ vũ bản thân mặt dày không xấu hổ.

Hắn lái xe tới công ty, Trịnh Tiểu Vũ cũng chạy tới vội, trên người mặc quần áo thun rộng thùng thình, nhưng cũng không che giấu được cơ ngực to lớn nâng áo hắn lên cao.

Dạ Bắc kéo Trịnh Tiểu Vũ tới sân huấn luyện, mỹ kỳ danh là cần lấy số liệu thể năng.

Trịnh Tiểu Vũ không thể hiểu được làm một vòng lại một vòng huấn luyện, mồ hôi ướt đẫm làm áo thun của hắn dính sát vào người.

Dạ Bắc nhìn Trịnh Tiểu Vũ vừa đi về phía hắn vừa kéo áo lên lau mồ hôi.

Ánh mắt Trịnh Tiểu Vũ có lẽ vì vừa vận động nên cũng trở nên trong trẻo hơn, quần áo dính sát càng hiện ra dáng người cường tráng, bắp thịt đầy đặn.

Hai bên ngực như ẩn như hiện, Dạ Bắc không nhịn được dời tầm mắt.

Hắn nhận ra không đúng.

Thân thể hắn có phản ứng, cả người nóng lên.

Không đúng, đây không phải là phản ứng mà một bằng hữu bình thường nên có.

Dạ Bắc vốn cho rằng hắn chỉ thích nữ nhân, chỉ có phản ứng với nữ nhân.

Không ngờ hôm nay hắn mới biết, hắn cũng có thể khởi phản ứng với nam nhân.

Dạ Bắc không nhịn được lại liếc mắt nhìn Trịnh Tiểu Vũ.

Trịnh Tiểu Vũ đang ngơ ngác khó hiểu nhìn hắn:
"Ngài... lấy số liệu được rồi sao?"

Số liệu?

Số liệu gì?

Dạ Bắc nghĩ một lát mới nghĩ tới, ho khan một tiếng gật gật đầu, ánh mắt né tránh.

Hắn ý bảo Trịnh Tiểu Vũ ngồi xuống uống nước nghỉ ngơi, ánh mắt không nhịn được lại lướt qua ngực của Trịnh Tiểu Vũ.

Trịnh Tiểu Vũ càng tới gần, hơi thở trên người hắn càng nồng đậm, quanh quẩn bên chóp mũi Dạ Bắc.

Dạ Bắc cũng không chán ghét mùi cơ thể của Trịnh Tiểu Vũ, ngược lại cảm thấy thật dễ ngửi.

Mặt ngoài tỏ ra vẻ trấn định nhưng nội tâm đã loạn thành một đoàn, Dạ Bắc không được tự nhiên bắt chéo chân, cố gắng làm bản thân tỉnh táo lại.

"Hôm nay phá hỏng cuộc hẹn của ngươi, thật xin lỗi."

Dạ Bắc mỉm cười nói, Trịnh Tiểu Vũ nhanh chóng xua tay:
"Không, không có việc gì."

Dạ Bắc làm ra vẻ xem ghi chép trong điện thoại:
"Cám ơn ngươi đã phối hợp, số liệu rất tốt."

Nếu là trước đây nghe hắn khích lệ như vậy, Trịnh Tiểu Vũ đã sớm cười thấy răng không thấy mắt, nhưng bây giờ hắn chỉ cười cười một chút:
"Hẳn là."
 
Nữ Thần 1M9
12.


Dạ Bắc có chút tiếc nuối đưa Trịnh Tiểu Vũ ra khỏi công ty.

Trịnh Tiểu Vũ hiện tại lại dọn tới một khu nhà trọ rẻ tiền.

Dạ Bắc không hỏi rõ nhưng cũng đoán được một, hai.

Hẳn là tiền gửi cho bà và chú của hắn đi.Tối hôm đó Dạ Bắc làm một giấc mộng, buổi sáng thức dậy mặt không biểu tình đi giặt quần lót.

Nhìn nam nhân trong gương, đầu tóc rối bời, hai mắt thâm quầng, Dạ Bắc tỏ vẻ đây không phải là hắn, một chút cũng không giống.Hắn cảm thấy bản thân có chút đáng khinh, nhưng rất nhanh lại vứt ý tưởng đó ra sau đầu, tập trung vào công việc.

Mọi thứ vẫn diễn ra như thường, chỉ là Dạ Bắc không làm ra cử chỉ thân mật nào với Trịnh Tiểu Vũ nữa.

Có lúc hắn theo thói quen định ôm vai Trịnh Tiểu Vũ, nhưng rất nhanh rụt tay về, ánh mắt né tránh lại cố làm ra vẻ tự nhiên.

Trịnh Tiểu Vũ càng là trầm mặc ít lời, Dạ Bắc một bên khẩn trương, một bên lại cho là mọi việc nên như thế.

Tối hôm nay Trần tiểu thư lại hẹn ăn tối với hắn.

Dạ Bắc cảm thấy có chút vui vẻ, cũng không phải đầu óc nóng lên cả người hưng phấn như lúc trước.

Nhưng hắn vẫn cong khoé miệng mỉm cười."

Trần tiểu thư?"

Giọng nói trầm thấp của Trịnh Tiểu Vũ vang lên bên tai hắn, Dạ Bắc có chút giật mình, theo bản năng trả lời:"Ân, nàng hẹn ta ăn tối."

Trịnh Tiểu Vũ im lặng một chút, cười nói:"Thật trùng hợp, tối nay ta cũng có cuộc hẹn."

Lại có cuộc hẹn?

Với ai?

Người hắn thích sao?

Dạ Bắc thất thố hai mắt trợn to.Hắn ho khan một tiếng, đè ép cảm xúc xuống.

"Nhưng...

Tối nay ta cũng không ăn tối với Trần tiểu thư được, dù sao thiết bị mới cần thêm số liệu thể năng."

Không gian yên tĩnh một lát, Trịnh Tiểu Vũ cúi đầu càng thấp, nhìn không rõ biểu tình, bả vai hơi hơi run rẩy.Dạ Bắc có chút chột dạ.

Thật ra không có thiết bị mới nào cần số liệu thể năng cả, hắn sờ sờ mũi.

Nhưng vậy thì đã sao.Tối đến Trịnh Tiểu Vũ lại bị kéo vào sân huấn luyện, chạy một vòng lại một vòng.Dạ Bắc trấn định nghiêm túc nhìn số liệu được truyền vào màn hình, lại nhìn nhìn Trịnh Tiểu Vũ.

Dạ Bắc tự biết, đôi mắt hắn dù cố làm ra vẻ lạnh nhạt, nhưng cũng không nhịn được lơ đãng để lộ ra chút tham lam.

Hắn bắt chéo chân, rũ mắt xuống, cả người khô nóng.Áo thun trên người Trịnh Tiểu Vũ mỏng hơn so với lần trước, Dạ Bắc âm thầm nghĩ.Cứ như vậy hai lần hẹn sau đó của Trần Tố Tố đều biến thành những lần lấy số liệu thể năng.

Dạ Bắc có chút xin lỗi Trần Tố Tố, nhưng hắn cũng thật không có cách nào.

Hắn nhận ra hắn đặc biệt muốn độc chiếm Trịnh Tiểu Vũ.

Dạ Bắc bình thường đã thực quan tâm Trịnh Tiểu Vũ, lại bị thân thể Trịnh Tiểu Vũ mê hoặc, mê đến thần hồn điên đảo.

Hắn không biết bản thân bị làm sao vậy, chỉ muốn chiếm hữu Trịnh Tiểu Vũ.Nhưng chỉ muốn phát sinh quan hệ thể xác với hắn, lại không yêu hắn, Dạ Bắc cảm thấy Trịnh Tiểu Vũ hẳn là thực bài xích.

Dù sao Trịnh Tiểu Vũ từng bị nam nhân đối xử như thế.

Huống chi hiện tại Trịnh Tiểu Vũ đã có người trong lòng.

Dạ Bắc thật rối rắm, hôm nay sau khi kết thúc công việc tâm thần đều không yên.

Vì kiến thức qua dàn hậu cung của cha hắn, Dạ Bắc lớn lên lại là thủ thân như ngọc.

Hắn đối với việc hoan ái cảm thấy thật tầm thường vô vị, có chút chết lặng.

Nhưng lúc này Dạ Bắc nghĩ, cũng đã đến lúc hắn tìm tình nhân phát tiết cảm xúc một chút.

Mỗi lần nhìn Trịnh Tiểu Vũ "phát tao" lại không thể chạm vào, Dạ Bắc nghẹn đến sắp hỏng mất.Hắn đến lúc nên yêu đương, bắt đầu một mối quan hệ.

Có lẽ như vậy những cảm xúc hắn không nên có với Trịnh Tiểu Vũ mới phai nhạt xuống.

Hắn không thể tiếp tục ích kỷ như thế được.

Dạ Bắc hạ quyết tâm, giống như hắn đã tìm ra phương án giải quyết.

Lúc này vừa kết thúc công việc, ngồi ngẩn người không bao lâu, hắn nhận được tin nhắn của anh hắn.

Là tấm ảnh chụp của một con husky, góc độ chụp làm khuôn mặt nó đặt biệt ngốc.

Anh hắn khoe ra mới đem nó về nhà.

Dạ Bắc nhìn mặt con husky, không nhịn được cười rộ lên."

Lại có hẹn với Trần tiểu thư?"

Trịnh Tiểu Vũ hỏi.Dạ Bắc sửng sốt một chút mới phản ứng lại, như thế nào Trịnh Tiểu Vũ lại hỏi như vậy.

Những lần trước hắn đều đoán thật chuẩn, tiếc rằng lần này hắn đoán sai rồi.

Dạ Bắc cũng không giải thích, mỉm cười nhìn Trịnh Tiểu Vũ, chỉ là tươi cười có chút cứng đờ.Trịnh Tiểu Vũ lại cười nói:"Không hiểu thế nào lại trùng hợp đến vậy, Trần tiểu thư hẹn ngươi, ta cũng có người hẹn ta."

"...Thật tốt."

Dạ Bắc khô cằn nói.

Hắn chỉ cảm thấy ngực lạnh lẽo, độ ấm cả người cũng giảm xuống.

Hắn nhắm mắt lại, dù sao đã hạ quyết tâm.

Hắn không thể tiếp tục ích kỷ, chen chân vào cuộc sống cá nhân của Trịnh Tiểu Vũ.

Trịnh Tiểu Vũ đã tìm được người hắn yêu, không phải sao?

Dạ Bắc cũng không thể cướp lại Trịnh Tiểu Vũ chỉ để thoả mãn ham muốn cá nhân.

Trịnh Tiểu Vũ không yêu hắn, hắn cũng không yêu Trịnh Tiểu Vũ.

Chỉ vì quan hệ thể xác mà phá hủy hết thảy, thật sự không đáng.Hắn đứng dậy đi tới lấy áo khoác, định mở cửa bước ra khỏi phòng làm việc.

Hắn muốn đi quán rượu uống vài ly.Chỉ là đột nhiên cánh tay bị nắm lại thật chặt, Dạ Bắc nghi hoặc nhìn về phía Trịnh Tiểu Vũ.Trịnh Tiểu Vũ cúi thấp đầu, lực đạo trên tay thật lớn, làm Dạ Bắc đau nhăn mày lại.

"Tiểu Vũ?"

Trịnh Tiểu Vũ giống như bị điện giật, lập tức buông tay.

Hắn ngẩng đầu, có chút hoảng loạn, lại rất nhanh cúi đầu xuống."

Xin lỗi..."

Dạ Bắc nhíu mày, có chút lo lắng.

Trịnh Tiểu Vũ không đúng lắm."

Ngươi làm sao vậy?"
 
Nữ Thần 1M9
13.


13.Trịnh Tiểu Vũ trầm mặc một lúc, siết chặt nắm tay, giọng ám ách hỏi:
"Ngươi... yêu Trần tiểu thư sao?"

Yêu?

Dạ Bắc hoang mang, hắn còn không biết yêu là thứ gì.

Nói ra có chút mất mặt, Dạ Bắc lắc đầu, Trịnh Tiểu Vũ lại nhìn không thấy, vậy nên hắn thành thật nói:
"Ta không biết."

Trịnh Tiểu Vũ thở dài, bả vai sụp xuống, cả người thả lỏng lại.

Hắn ngẩng đầu nhìn thẳng Dạ Bắc:
"Ngươi trả lời ta một số vấn đề, được chứ?"

Dạ Bắc gật gật đầu, có chút co quắp, sợ làm Trịnh Tiểu Vũ tức giận.

"Ngươi, ngươi cả ngày hôm nay có nghĩ tới ta không?"

Dạ Bắc nuốt nuốt nước miếng:
"Có."

Mặt Trịnh Tiểu Vũ đỏ bừng:
"Nghĩ cái gì?"

Trong đầu Dạ Bắc lướt qua thật nhiều hình ảnh.

Hắn không dám nói, mặt nóng lên, không dám nhìn Trịnh Tiểu Vũ.

Trịnh Tiểu Vũ lại bước tới một bước:
"Ngươi nghĩ tới ta cái gì?"

Dạ Bắc theo bản năng lui về phía sau một bước.

"Lần trước ngươi nói ngươi nghĩ ta có ăn uống tốt không, có vui vẻ không, ngươi nói ngươi luôn quan tâm đến ta như vậy, bây giờ còn có sao?"

Dạ Bắc liên tục gật đầu:
"Có."

Trịnh Tiểu Vũ từng bước ép sát:
"Vậy ngươi nghĩ tới Trần tiểu thư cũng là như vậy?"

Dạ Bắc nhíu mày, lắc đầu:
"Không có a."

Nữ thần hẳn là sống thật tốt, mọi thứ hoàn hảo, không có gì phải lo lắng.

"Ngươi biết cảm giác thích một người là như thế nào sao?"

Lưng Dạ Bắc đụng vào cửa, không thể lại lui.

Trịnh Tiểu Vũ từ trên cao nhìn xuống, nhưng mặt hắn phiếm hồng, cặp mắt ướt át, một chút cảm giác áp bách cũng không có.

Tim Dạ Bắc lại đập nhanh vô cùng, cả người nóng lên, hơi thở có chút gấp gáp.

Trịnh Tiểu Vũ cũng là như thế.

Khoảng cách giữa bọn họ quá gần.

Không khí trở nên nóng rực, trệ sáp.

Dạ Bắc không biết hắn bị làm sao vậy, theo bản năng kéo kéo nút thắt cà vạt.

Hầu kết Trịnh Tiểu Vũ lăn lộn, khô khốc nói:
"Thích một người... khi ở gần hắn, tim ngươi luôn đập thật nhanh.

Ngươi sẽ cảm thấy hắn là tốt đẹp nhất, nhìn đến hắn, mọi thứ xung quanh đều phai nhạt đi xuống, trong mắt ngươi lúc này chỉ có hắn.

Ngươi luôn nghĩ tới hắn.

Nghĩ hắn đang làm gì, có vui vẻ hay không.

Khi ngươi thấy cái gì tốt đẹp, người đầu tiên nghĩ đến chính là hắn, muốn chia sẻ với hắn.

Khi ở bên cạnh hắn, ngươi vô cùng vui vẻ, muốn hắn luôn ở bên người, cả đời vẫn như thế..."

Dạ Bắc cái hiểu cái không, đầu óc loạn thành một đoàn.

Nếu đó là thích, vậy chẳng phải hắn đã thích Trịnh Tiểu Vũ từ lâu?

Muốn hắn luôn ở bên người, cả đời vẫn như thế.

Nhìn môi Trịnh Tiểu Vũ không ngừng khép mở, còn muốn nói thêm cái gì, Dạ Bắc đã không nhịn được, theo bản năng ngửa đầu hôn lên.

Hắn muốn Trịnh Tiểu Vũ là của hắn, chỉ ở bên cạnh hắn, không bao giờ rời đi.

Trịnh Tiểu Vũ cả người cứng đờ, tay Dạ Bắc đã vòng qua ôm lấy eo hắn, kéo thân thể hai người dính sát vào nhau.

Dạ Bắc nhịn thật vất vả, lí trí còn sót lại dần dần mất đi.

Trịnh Tiểu Vũ rốt cuộc ý thức được Dạ Bắc đang làm cái gì, cả người hắn thả lỏng, vòng tay ôm chặt lấy Dạ Bắc, môi mở ra, làm đầu lưỡi Dạ Bắc thuận lợi tiến vào.

Nụ hôn trúc trắc mà cuồng nhiệt, Dạ Bắc bắt đầu thiếu dưỡng khí, nhưng vẫn không muốn dừng.

Trịnh Tiểu Vũ trước tiên không chịu được, đẩy Dạ Bắc ra.

Chống đẩy vài lần, Dạ Bắc mới buông tha hắn, hắn gục đầu lên vai Dạ Bắc, thở dốc không ngừng.
 
Nữ Thần 1M9
14.


14.Bọn họ vẫn còn ôm chặt lấy nhau, phía dưới biến đổi rõ ràng cả hai đều cảm nhận được.

Lí trí Dạ Bắc dần dần trở về.

Hắn sợ hắn nhầm lẫn giữa tình cảm và dục vọng, sẽ làm tổn thương Trịnh Tiểu Vũ.

Hắn nhìn thấy cha hắn và tình nhân quá nhiều.

Bọn họ ở bên nhau, quấn lấy nhau, có cuồng nhiệt có ôn nhu, làm loại chuyện thân mật nhất, nhưng lại không yêu nhau.

Hắn không biết ánh mắt mỗi khi bọn họ nhìn nhau là dục vọng hay tình yêu, hắn chỉ biết bọn họ muốn chiếm hữu nhau.

Những gì Trịnh Tiểu Vũ nói, hắn cái hiểu cái không, nhưng hắn đặc biệt hướng tới.

Chỉ cần nghĩ đến Trịnh Tiểu Vũ luôn ở bên cạnh, cả người từ đầu đến chân đều là của hắn, Dạ Bắc cảm thấy thật sự thỏa mãn.

Ấm áp từ ngực tràn ra, Dạ Bắc nâng tay vuốt ve sườn mặt của Trịnh Tiểu Vũ.

Cảm giác ngực bị lắp đầy, đặc biệt thỏa mãn này thật mới lạ.

Trịnh Tiểu Vũ ngoan ngoãn cọ cọ tay hắn, Dạ Bắc không nhịn được, ngón tay cái xoa xoa môi Trịnh Tiểu Vũ.

Trịnh Tiểu Vũ nâng mắt lên nhìn hắn.

Cặp mắt thủy nhuận, tình cảm chứa đựng trong đó làm Dạ Bắc hoảng hốt.

Hắn nháy mắt biết được tình yêu là gì.

Không giống cha hắn và tình nhân, cũng không giống dì hắn, anh hay chị của hắn.

Trịnh Tiểu Vũ nhìn hắn giống như đã nói: Ngươi sẽ cảm thấy hắn là tốt đẹp nhất, nhìn đến hắn, mọi thứ xung quanh đều phai nhạt đi xuống, trong mắt ngươi lúc này chỉ có hắn.

Nhưng Trịnh Tiểu Vũ nhìn hắn xa xa không chỉ như thế.

Đó là loại cảm giác Dạ Bắc không thế nào miêu tả được.

Hắn sờ sờ ngực, giống như để trấn an trái tim một chút.

Dạ Bắc hiểu được, hắn, có lẽ, thật sự yêu Trịnh Tiểu Vũ.

Hắn cúi đầu, hôn nhẹ lên môi Trịnh Tiểu Vũ, không nhịn được cong cong khóe môi.

Trịnh Tiểu Vũ cũng cười, cọ cọ lên vai Dạ Bắc.

Dạ Bắc cảm thấy hắn đáng yêu cực kỳ.

"Trịnh Tiểu Vũ, ta thích ngươi."

Hắn hơi hơi gật đầu, nếu yêu là như thế này, hắn xác định hắn đã yêu Trịnh Tiểu Vũ.

Trịnh Tiểu Vũ hẳn là cũng yêu hắn.

Nhưng... hắn giống như đã quên mất cái gì.

Trịnh Tiểu Vũ lại xoay mặt đi, trán vẫn đặt lên vai Dạ Bắc, gục đầu xuống, Dạ Bắc cũng không nhìn thấy biểu tình của hắn.

Dạ Bắc đếm đếm, ước chừng mười giây qua đi, hắn bắt đầu không tự tin lên.

Hay là Trịnh Tiểu Vũ không thích hắn?

Nhưng đầu óc hắn chưa kịp rối loạn, đã thấy Trịnh Tiểu Vũ ngẩng đầu lên, kề sát vào bên tai hắn nói nhỏ:
"Dạ Bắc, ta yêu ngươi."

A a a a a muốn mệnh, Trịnh Tiểu Vũ không biết hắn là thanh khống sao?

Giọng nói trầm thấp gợi cảm như vậy còn cố tình nói nhỏ bên tai làm cái gì?

Dạ Bắc mặt đỏ bừng, xoay đầu sang một bên.

Trịnh Tiểu Vũ yêu hắn, thật sự?

Hắn không khống chế được tươi cười, lại không muốn Trịnh Tiểu Vũ nhìn thấy hắn thất thố.

"Thật ra...

Dạ Bắc, ta có chuyện vẫn luôn không nói cho ngươi..."

Dạ Bắc cố gắng thu liễm tươi cười, Trịnh Tiểu Vũ đã đứng thẳng người, môi nhấp chặt nhìn hắn, có chút khẩn trương.

Bất quá tay vẫn thành thật vòng qua eo hắn, không có buông ra.

"Ta... không muốn tiếp tục giấu giếm nữa.

Thật ra..."

Dạ Bắc hơi nhíu mày.

Trịnh Tiểu Vũ có chuyện giấu hắn?

Trịnh Tiểu Vũ hơi cúi đầu, hoàn toàn không có khí thế gì:
"Ta, ta không có đối tượng, không có bạn trai.

Đều là lừa ngươi, để ngươi không đến hẹn hò với Trần tiểu thư."

Dạ Bắc... rốt cuộc nhớ ra hắn đã quên cái gì.

Trịnh Tiểu Vũ lại cười như mèo trộm tanh:
"Nhưng ngươi vẫn luôn chọn ta, không phải sao?"

Dạ Bắc thật vô ngữ.

Hắn vỗ vỗ vai Trịnh Tiểu Vũ:
"Không có việc gì."

Ta chỉ là rối rắm mất ăn mất ngủ một thời gian dài, Dạ Bắc hừ lạnh.

"Còn có..."

Còn có?

Không nhìn ra Trịnh Tiểu Vũ lại còn có chuyện giấu hắn.

Xem ra hắn phải giám sát Trịnh Tiểu Vũ chặt chẽ hơn mới được.

Cái này mặt ngoài ngây ngốc, nội tâm phức tạp nam nhân!

Trịnh Tiểu Vũ ngẩng đầu cười nhìn hắn, có chút vui sướng khi người gặp hoạ:
"Dạ Bắc, ta chính là Bách Lý Hương Thyme.

Trần tiểu thư là giả."

Dạ Bắc lần này thật sự thất thố không màng hình tượng:
"Cái gì?"

Trịnh Tiểu Vũ nhìn qua càng vui sướng, như cái tiểu ác ma.

Hắn hát một đoạn ngắn.

Giọng hát nữ tính trong trẻo như có thể gột rửa tâm hồn, lại mềm mại câu nhân.

Dạ Bắc trợn to mắt, Trịnh Tiểu Vũ vừa hát lên, hắn lập tức phân biệt ra được, đây thật sự là Bách Lý Hương.

Không phải vì phòng thu âm hay vì Trần Tố Tố khẩn trương không hát giống được phiên bản trên mạng.

Giọng Bách Lý Hương thật đặc biệt, ngây thơ trong trẻo, căn bản không khác gì với giọng hát của Trịnh Tiểu Vũ hiện tại.

Nhưng lúc này Trịnh Tiểu Vũ hát lại mang theo vài phần câu nhân.

Hắn cho người ta một loại cảm giác, Bách Lý Hương đã không chỉ là thanh thuần, mà còn trở nên... dụ hoặc.

Dạ Bắc muốn ôm ngực.

Dù hình tượng nữ thần hoàn toàn vỡ nát, nhưng nhìn Trịnh Tiểu Vũ hát, hắn như thế nào cũng không chán ghét được.

Còn có chút... cảm giác kích thích là thế nào?

Vẻ ngoài ngây ngốc, nội tâm tinh tế.

Cả người cơ bắp gợi cảm, giọng nói trầm thấp, lại vì Bách Lý Hương thêm vài phần nữ tính.

Hát ra lại vừa ngây thơ trong sáng, vừa dụ hoặc câu nhân.

Chưa kể đến sở thích đặc biệt ở phương diện kia của bọn họ là hoàn toàn phù hợp nhau.

Giống như cái gì Dạ Bắc yêu thích, đều có thể tìm thấy trên người Trịnh Tiểu Vũ.

Dạ Bắc cảm thấy hắn muốn xong rồi, hắn thấy Trịnh Tiểu Vũ như thế nào đều hoàn mỹ.

Trịnh Tiểu Vũ giống như nhận ra cái gì, yên lặng không hát nữa, chỉ cười nhìn hắn.

Dạ Bắc buộc miệng thốt ra:
"Tiểu Vũ, làm bạn trai ta thế nào?"

Trịnh Tiểu Vũ bật cười, gật gật đầu.

"Ân."

Ôm lấy nhau nị oai một lát, di động Dạ Bắc lại vang lên.

Là Trần Tố Tố.

Dạ Bắc nhíu mày, Trịnh Tiểu Vũ nhìn thấy, lại cười như không cười.

Dạ Bắc thừa nhận áp lực từ Trịnh Tiểu Vũ, ấn tiếp nhận điện thoại, bật loa ngoài.

Điện thoại vừa tiếp được, đã nghe đầu bên kia nức nở.

Tiếng khóc nhỏ yếu đáng thương vô cùng:
"Dạ tổng, ta, ta nên làm cái gì bây giờ?

Hiện tại cha ta không đủ tiền, cũng thiếu nhân mạch.

Làm không khéo, chúng ta... chúng ta không sống nỗi nữa..."
 
Nữ Thần 1M9
15.


Dạ Bắc và Trịnh Tiểu Vũ liếc mắt nhìn nhau.

Dạ Bắc an ủi nàng hai câu, cũng không tỏ rõ thái độ.

Đến đây hắn còn không biết Trần tổng tính toán gì sao.

Dạ Bắc cúp điện thoại, nhìn Trịnh Tiểu Vũ, trong mắt không che giấu trách cứ."

Vì sao không sớm nói cho ta biết ngươi chính là Bách Lý Hương?"

Trịnh Tiểu Vũ hơi hơi cúi đầu không nhìn hắn:"Ta nói, ngươi tin sao?

Hơn nữa..."

Hơn nữa cái gì, Trịnh Tiểu Vũ không tiếp tục nói.

Dạ Bắc bất đắc dĩ, nâng tay xoa xoa tóc hắn, cũng không hỏi đến cùng.

Dạ Bắc nhớ tới anh hắn nói chuyện này là A Bằng tra được, A Bằng có vấn đề hay là bị người lợi dụng, cần thiết điều tra một chút.

Dạ Bắc gọi điện thoại đến cho anh hắn, dù sao vấn đề ra trên người thuộc hạ đắc lực của anh hắn."...Đã biết."

Dạ Tư chỉ nói một câu, cắt đứt trò chuyện.

Dạ Bắc thở dài một hơi, chuyện này nếu hắn đoán không sai, tám phần là A Bằng có vấn đề.Dạ Bắc nghĩ nghĩ, bỗng nhiên trên tay truyền đến cảm xúc ấm áp.

Là Trịnh Tiểu Vũ nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn.

"Thực xin lỗi.

Đừng giận ta, có được không?"

Trịnh Tiểu Vũ ánh mắt cầu xin nhìn hắn, hơi mang chút làm nũng.Dạ Bắc hít sâu một hơi, nhìn bộ dạng Trịnh Tiểu Vũ như vậy, chỉ muốn hung hăng khi dễ hắn.

Dạ Bắc đè ép cảm xúc một chút, nhưng thanh âm vẫn khàn khàn:"Không, ta không giận ngươi."

Lại bồi thêm một nụ cười ôn nhu.

Dạ Bắc hy vọng hắn nhìn qua thật bình tĩnh hoà khí.

Trịnh Tiểu Vũ vui vẻ cười nhìn hắn:"Về sau ta sẽ không giấu ngươi chuyện gì nữa."

Dạ Bắc xoa bóp sau cổ Trịnh Tiểu Vũ:"Ân."
~*~*~*~
"Ngươi nghe nói gì sao?

Người kia thành công câu dẫn Dạ tổng!"

"Cái gì?

Không thể nào!"

"Có cái gì không thể?

Là thật sự, thủ đoạn trên người thật không tầm thường a!

Chậc chậc."

Rượu say năm phần, nam nhân không ngừng phổ cập tin tức cho đồng bạn.

Công ty quản thực nghiêm, không cho nghị luận, bất quá ở bên ngoài công ty sao, hắn nói cái gì ai mà biết được."

Không chừng vị kia chính là thích này một ngụm.

Còn nhớ người kia từng mua gì trong cửa hàng tình thú sao?"

Hai người ám muội nhìn nhau, phá lên cười."

Ta nghỉ việc mới vài tháng, không ngờ xảy ra chuyện như vậy, chậc chậc."

Nam nhân nghe vậy vội vàng nói thêm:"Còn nữa, người kia có lần áo sơ mi thấm mồ hôi dính sát vào người.

Nhìn đến phía sau lưng, chậc chậc, toàn là dấu vết bị quất đánh, nhìn qua ghê người!"

"Thật sự?"

Nam nhân cho một cái ánh mắt: ngươi đoán.Hai người uống rượu một lát đã chuyển đề tài nói sang chuyện khác.

Tin đồn không chỉ hai người này nói, nhưng sự thật thế nào thì không được biết rồi.Dạ Bắc lúc này hai tay treo đầy túi đồ lớn lớn bé bé, đi theo phía sau Trịnh Tiểu Vũ.

Đây là ngày thứ tư trong tuần trăng mật, bọn họ đi dạo ở một trấn nhỏ ngoại quốc.Trịnh Tiểu Vũ lại mua hai xâu thịt nướng, thấy Dạ Bắc xách đồ thật đáng thương, chủ động đưa xâu thịt đến bên miệng hắn.Dạ Bắc ôn nhu cười một chút, quen thuộc ăn đồ ăn Trịnh Tiểu Vũ đưa tới, giống như đã làm qua thật nhiều lần.Trịnh Tiểu Vũ quả là sức lực tốt, mặc kệ tối hôm qua hắn lăn lộn thế nào, đến tối hôm nay Trịnh Tiểu Vũ lại có thể nhảy nhảy nhót nhót.Đi dạo một lát, bọn họ tìm băng ghế ngồi xuống.

Dạ Bắc đặt một đống túi đồ sang một bên, rốt cuộc giải thoát.

Hắn cũng không để ý vệ sĩ ở xa đi theo, nắm lấy tay Trịnh Tiểu Vũ.Trịnh Tiểu Vũ nắm lại tay hắn, mười ngón đan vào nhau.

Hắn tựa đầu lên vai Dạ Bắc, nhìn đài phun nước trước mặt, có chút si ngốc.

Dạ Bắc bật cười một tiếng, xoa bóp mũi Trịnh Tiểu Vũ:"Nghĩ cái gì?"

Trịnh Tiểu Vũ lắc lắc đầu."

Hôm nay đi chơi vui vẻ?"

Dạ Bắc lại hỏi.Trịnh Tiểu Vũ nhẹ nhàng ân một tiếng.

Bọn họ lại câu có câu không trò chuyện, về bà của Trịnh Tiểu Vũ, về gia đình Dạ Bắc.

Được một lát, không khí yên tĩnh trở lại.

Dạ Bắc theo tầm mắt Trịnh Tiểu Vũ, nhìn đài phun nước:"Chuyện ta nói, ngươi nghĩ thế nào?"

Trịnh Tiểu Vũ trầm mặc một chút, đầu cọ cọ lên vai Dạ Bắc:"Ta vẫn muốn theo ngươi vào công ty."

Dạ Bắc thở dài, xoa xoa đầu hắn:"Ta sẽ không trả lương cho ngươi."

Trịnh Tiểu Vũ bật cười, xoay đầu qua hôn hắn."

Ân.

Là ta tự nguyện.

Ta đã suy nghĩ rồi, vẫn là muốn đi theo ngươi."

Trịnh Tiểu Vũ hai mắt trong suốt, lấp lánh như chứa đựng sao trời:"Đi theo ngươi, chỉ bảo vệ ngươi một người."

Dạ Bắc nhìn Trịnh Tiểu Vũ như vậy, trái tim lại mất khống chế đập loạn lên.

Hắn xoa xoa cằm Trịnh Tiểu Vũ, chậm rãi cúi đầu hôn xuống.Thân tín từ xa nhìn thấy Dạ Bắc ôm lấy eo Trịnh Tiểu Vũ, Trịnh Tiểu Vũ vòng tay qua ôm lấy Dạ Bắc.

Hai người lại có xu thế không coi ai ra gì thân thiết lên.

Thân tín đầy đầu mồ hôi, thật muốn nhắc nhở một chút.

Cũng may chờ một lát, bọn họ nói nhỏ cái gì, tay trong tay đi rồi.

Thân tín xách theo một đống túi đồ to to nhỏ nhỏ đuổi theo.

Ai, trong đội chỉ có hắn không giống vệ sĩ nhất, cả ngày bận rộn nháo tâm như cái bảo mẫu.

Hắn là một trong số thân tín chứng kiến chuyện của bọn họ từ đầu đến giờ, thật lòng muốn bọn họ vẫn luôn hạnh phúc như vậy a.

Thân tín cũng không biết là, không bao lâu sau hắn thật trở thành bảo mẫu, còn phải tiếp tục bị uy cẩu lương đến 60 tuổi về hưu mới thôi.

Thân tín khổ không nói nỗi, nắm lấy tay cháu trai thấm thía kể ra nhân sinh trăm thái."

Ông ơi, có hai chú họ Dạ với họ Trịnh đến thăm ông."

Lại đến uy cẩu lương!

A a a rõ ràng hắn đã về hưu!

Toàn văn hoàn.
 
Back
Top Bottom