Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Nữ Thần 1M9

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
442,990
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
321761742-256-k345512.jpg

Nữ Thần 1M9
Tác giả: CandyPool
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Bạch Kim
Đoản văn, hiện đại, chủ công, cường tráng thụ.

Credit hình bìa: google (tell me if you know the artist.) Tags: chủ-côngchủcôngtráng-thụtrángthụ​
 
Nữ Thần 1M9
1.


Dạ Bắc trong 25 năm qua lần đầu tiên thần tượng một người.

Trong lúc vô tình nghe cấp dưới bật hí khúc, hắn bị giọng ca đó chinh phục, ngốc lăng.Hắn đã nghĩ giọng ca thế này chỉ có ở thiên đường mới thưởng thức được.

Êm dịu, trong sáng, thanh tuyển, nhẹ nhàng.Là một giọng ca của mỹ nhân, ân, hắn khẳng định linh hồn của người này phải cực mỹ, mới có thể phát ra âm thanh như thế.Nữ thần trong lòng hắn, hắn không biết mặt, không biết tên, nhưng khi cảm xúc lên xuống theo từng giai điệu nữ thần hát, hắn cảm thấy khoảng cách giữa bọn họ cũng không xa đến vậy.Dạ Bắc tâm tình không tồi, thường xuyên bật hí khúc của nữ thần mỗi khi hắn nghỉ ngơi trong phòng làm việc.

Hôm nay hắn vừa nhận một đám vệ sĩ mới, thời gian thử việc vừa qua không tồi.

Hắn phân phối công việc, cấp dưới nhất nhất ghi nhớ.

Đám vệ sĩ rời khỏi phòng làm việc của hắn, chuẩn bị công tác.

Mọi việc cũng không có gì khác thường, cho đến khi di động của Dạ Bắc vang lên.

Ân, dĩ nhiên nhạc chuông là một bài hí khúc của nữ thần mà hắn cực kỳ yêu thích.Trong số những vệ sĩ đi ra, có một tên vấp cửa phòng té ngã, cả người đập thật mạnh xuống đất.

Dạ Bắc nhíu chặt mày, thân thủ thế này, thật sự vượt qua vòng tuyển?Hắn lưu người nọ lại, dẫn hắn đi đến sân huấn luyện, cũng gọi người đã tuyển hắn ra tới.

Dạ Bắc muốn quan sát xem nam nhân này làm sao được nhận.

Đầu vào của công ty hắn có vấn đề sao?Nam nhân thân thể cao lớn, lưng hùm vai gấu, làn da sạm màu, nhưng có một đôi mắt lại to lại sáng.

Mày rậm nhíu chặt, hắn có vẻ thật bất an, mồ hôi không ngừng nhỏ giọt.Dạ Bắc ngồi bắt chéo chân, nhìn nam nhân vượt chướng ngại vật, cách đấu.

Nam nhân cũng học thường thức xong, biết làm cách nào ứng phó tình huống đột nhiên phát sinh, làm sao bảo vệ đối tượng.Nam nhân dù không hoàn hảo, nhưng tay mới mà được như thế cũng đã thuộc dạng ưu tú, là đối tượng cần ưu tiên đào tạo.

Nam nhân vừa ra khỏi hồ bơi, áo dính sát vào người.

Từng khối cơ bắp căng chặt rõ ràng, ngực đặc biệt lớn.

Thân thể hoàn mỹ, sức lực lớn, thật không sai.Dạ Bắc vẫy vẫy tay, chứng tỏ nam nhân thông qua, cũng nhắc nhở hắn thất thố như vậy là lần cuối cùng, không cho phép có lần sau.

Nam nhân thật khẩn trương, mạnh mẽ gật đầu đồng ý.Hai năm trôi qua, nam nhân biểu hiện vô cùng xuất sắc.

Nam nhân tên là Trịnh Tiểu Vũ, Dạ Bắc cũng chú ý tới hắn.

Mỗi lần tiến vào phòng làm việc của Dạ Bắc, nghe hí khúc hắn đang bật, Trịnh Tiểu Vũ luôn tỏ ra đặc biệt cứng đờ.

Lâu dần, Dạ Bắc cũng nhận ra điều này."

Ngươi không thích nàng?"

Hắn không nhịn được hỏi, nam nhân không do dự lắc đầu.

Dạ Bắc cũng không để ý nhiều.

Hôm nay anh hắn đến, nói là muốn mang bất ngờ tới cho hắn.

Dạ Bắc nhắm mắt dưỡng thần, định vẫy tay để Trịnh Tiểu Vũ lui xuống, nhưng đúng lúc này cửa phòng mở."

Nha, lại bật ca khúc của nàng a~"Bước vào là một nam nhân khí chất thành thục, ngũ quan có đến sáu phần giống Dạ Bắc."

Ca."

Dạ Bắc mỉm cười kêu một tiếng, mới nhìn đến phía sau anh hắn là một nữ nhân cực kỳ xinh đẹp.

Mắt như hoa đào, môi nhỏ căng mọng, bộ quần áo tối màu càng tôn lên làn da trắng nõn của nàng.

Dạ Bắc nhìn thấy mỹ nhân nhiều, cũng không có gì thất thố."

Vị này là...?"

"Bất ngờ ca mang đến cho ngươi.

Ngươi không phải còn đang bật hí khúc của nàng sao?"

Dạ Bắc mở to hai mắt, lúc này là thật thất thố.

Hắn cũng không để ý đến Trịnh Tiểu Vũ sau khi nghe xong cũng mở to hai mắt nhìn nữ nhân, bộ dạng thất thố không kém.
 
Nữ Thần 1M9
2.


2.

"Ta là Trần Tố Tố, cũng chính là Bách Lý Hương Thyme.

Rất vui được gặp ngài, Dạ tổng."

Dạ Bắc lấy lại tinh thần, nhìn anh hắn, lại nhìn nữ nhân.

Nàng đang vươn bàn tay, mỉm cười đầy hứng thú nhìn hắn.

Dạ Bắc cũng đúng mực nắm lấy tay nàng, nhưng rất nhanh buông ra.

Trái tim không khống chế được đập thật nhanh, làm hắn có chút khó thở.

Dạ Bắc ra vẻ trấn định mỉm cười, mời hai người ngồi xuống.Trịnh Tiểu Vũ cũng lấy lại tinh thần, nhanh chóng đi châm trà, sau đó yên lặng không xa không gần đứng phía sau Dạ Bắc.Bọn họ hàn huyên thật vui, hay nói đúng hơn là Dạ Bắc nghe tai này sang tai kia, ngoài mặt đối đáp có lễ, trong lòng lại chỉ sung sướng cười ngây ngô.

A, nữ thần, hắn không nghĩ sẽ có một ngày được gặp nàng.

Quả nhiên là nữ thần, giọng nói cũng thật êm tai, ôn nhu thanh thúy.

Dạ Bắc hoàn toàn chìm đắm vào trong đó.Trần Tố Tố đến lúc rời khỏi, huynh đệ bọn họ nhìn nàng lên xe an toàn rời đi.

Dạ Bắc chưa lấy lại được tinh thần, không phát hiện anh hắn đang cười nhạo nhìn hắn.

Hắn máy móc xoay người về công ty, đầu lại đâm vào một nơi ấm áp cứng rắn.

Dạ Bắc đau muốn ứa nước mắt ra, che mũi lui về phía sau, rốt cuộc nhìn thấy hắn đâm vào cái gì.

Là cơ ngực căng tròn của Trịnh Tiểu Vũ.Trịnh Tiểu Vũ vì một lí do nào đó cũng thất thần, không kịp tránh ra.

Hắn cũng bị đau, một tay che ngực lại.

Dạ Tư nghẹn họng nhìn trân trối.

Giao công ty vệ sĩ này cho Dạ Bắc thật sự không có vấn đề gì chứ?"

Ca, ca, nàng thật là Bách Lý Hương Thyme?"

Dạ Bắc cũng không để ý ánh mắt phức tạp của Dạ Tư, đầy đầu là nữ thần.

Hắn kích động lên, mặt đỏ rực, ánh mắt đặc biệt lấp lánh, không còn giữ lại chút hình tượng gì.Dạ Tư sủng nịch xoa xoa đầu hắn."

Là A Bằng tìm được.

Trần tiểu thư là con một của Trần tổng, hiện tại là sinh viên khoa quản lý đại học x.

Nàng làm ca sĩ mạng chỉ là vì tiêu khiển thôi."

Không nghĩ tới Dạ Bắc nghe xong nhíu mày, cả người tỉnh táo lại."

Trần tổng?

Ca, chính sự làm trọng, ngươi không thể vì chuyện này hợp tác với Trần tổng."

Dạ Tư xì cười một tiếng."

Nếu ngươi truy Trần tiểu thư, ca sẽ suy xét một chút, cũng không thể truy nàng lại không cho cha nàng mặt mũi."

Dạ Bắc vẫn không tán đồng."

Không được.

Ta chỉ là ngưỡng mộ nàng, nói chuyện tình cảm nghiêm túc còn chưa tới.

Nhưng cho dù là truy nàng cũng không thể kéo Dạ thị xuống nước."

"Nga~ cũng không cho nhạc phụ mặt mũi?"

Dạ Bắc lắc đầu, Dạ Tư không nhịn được cười to ra tiếng.

Dạ Bắc tỏ ra không vui, Dạ Tư rốt cuộc cười đủ lau lau khoé mắt, gật đầu."

Được rồi được rồi, yên tâm đi, ca có chừng mực."

Dạ Bắc nghiêm túc nhìn anh hắn, tỏ vẻ chuyện này hắn thật coi trọng, không thể qua loa.

Dạ Tư cũng ra vẻ nghiêm túc lên, chỉ là ánh mắt tràn đầy ý cười bán đứng hắn."

Phải rồi, tỷ tỷ nhờ ngươi đưa vài cái bảo tiêu qua, Quỳnh a di phải đi một chuyến đến thành phố z."

Dạ Bắc gật đầu đáp ứng, cảnh cáo nhìn anh hắn xong mới xoay người vào công ty.

Trịnh Tiểu Vũ ngoan ngoãn đi theo phía sau, đầu cúi thật thấp.Lần này, Dạ Bắc chọn bốn người đưa đi làm nhiệm vụ, trong đó có Trịnh Tiểu Vũ.
 
Nữ Thần 1M9
3.


3.Trịnh Tiểu Vũ biểu hiện thật tốt, Dạ Bắc xem trọng hắn, cố tình đưa hắn vào cùng đội với đàn anh lão luyện.

Nhiệm vụ lần này độ nguy hiểm không cao, Dạ Bắc chỉ hy vọng Trịnh Tiểu Vũ tiếp xúc với đàn anh, được chỉ điểm một vài.Mọi việc diễn ra thật thuận lợi, bọn họ đang hộ tống dì Quỳnh trở về.

Dạ Bắc lại có dự cảm không tốt, nhíu mày nhìn ngoài cửa kính xe.

Bầu trời đen kịt, mưa to không ngừng.Dạ Bắc gọi điện thoại cho dì Quỳnh, lại gọi không thông.

Dì Quỳnh là em gái duy nhất của mẹ hắn.

Mẹ hắn mất sớm, là dì Quỳnh bồi ba anh em hắn lớn lên, đối với bọn họ thật tốt.

Nàng không có con cái, thật sự xem bọn họ như con của mình.Trong lòng Dạ Bắc lộp bộp một chút, nhanh chóng kêu tài xế thay đổi lộ tuyến.

Một bên hắn tiếp tục gọi điện thoại, một bên quan sát bên ngoài, lo lắng bất an.

Đoạn đường ngày càng vắng vẻ.

Bỗng nhiên, một bóng xe màu đỏ lướt qua mắt hắn.Dạ Bắc nhanh chóng xoay đầu nhìn kỹ, là xe cứu thương.

Điện thoại cũng vừa lúc tiếp được, giọng dì Quỳnh run rẩy truyền vào bên tai:"Tiểu Bắc..."

Dạ Bắc nhanh chóng lấy lại tinh thần:"A di ngài không có việc gì, đúng không?"

Thanh âm dì Quỳnh mang theo nức nở:"Không, a di không có việc gì...

Nhưng Tiểu Vũ vì cứu ta..."

Dạ Bắc hít sâu một hơi, trong đầu nhanh chóng nghĩ đến làm sao giải quyết vấn đề, cũng không để ý trái tim của hắn hơi nhúc nhích một chút."

Hắn làm sao vậy?"

Dì Quỳnh cố gắng trấn tĩnh, mang theo giọng mũi nói:"Lúc hắn được đưa lên xe cứu thương đã chảy thật nhiều máu.

Đầu của hắn bị thương nặng, chân cũng gãy...

Đều là tại ta..."

Dạ Bắc cũng lo lắng, nhưng chỉ là nhàn nhạt một chút.

Dù sao hắn đã thấy qua trường hợp tương tự.

Dạ Bắc 20 tuổi một bên đi học, một bên theo anh hắn làm việc.

Công ty vệ sĩ này hắn cũng là khi đó tiếp xúc.

Đã năm năm qua đi, cho dù hắn mới tiếp quản công ty được hai năm, chuyện vệ sĩ bị thương lại đã thấy nhiều.Hắn thưởng thức Trịnh Tiểu Vũ, nếu Trịnh Tiểu Vũ gặp chuyện không may sẽ thật đáng tiếc, chỉ thế mà thôi.Dì Quỳnh lại như người mẹ thứ hai của hắn, Dạ Bắc chỉ cần nàng an toàn."

A di, đó là việc hắn nên làm, ngài không cần tự trách."

"Nhưng...

Nhưng đó là bởi vì ta không nghe lời hắn...

Tiểu Bắc, a di cảm thấy thực có lỗi...

Hắn đã nói ta không nên đi, nhưng a di chỉ muốn về nhà sớm một chút, nhất định phải đi...

Trời mưa thật lớn, đoạn đường đó bị núi lở, Tiểu Vũ vì che chở ta an toàn, bị đá đập trúng...

Hắn...

Hắn chảy thật nhiều máu..."

Dì Quỳnh rốt cuộc không kiềm nén được khóc lên.

Nàng quen được vệ sĩ bảo vệ, cũng từng có vệ sĩ vì nàng bị dao chém trúng.

Vết thương không sâu, nàng cũng cho đó là việc hẳn là.

Công việc của vệ sĩ là bảo hộ nàng, không phải sao?

Nhưng trường hợp của Trịnh Tiểu Vũ lại khác, đó là vì nàng không nghe lời khuyên, đẩy bọn họ vào nguy hiểm, làm Trịnh Tiểu Vũ trọng thương.

Dì Quỳnh không phải máu lạnh vô tình, cảm thấy đặc biệt có lỗi.Vì vậy Dạ Bắc chỉ có thể cố an ủi nàng, đảm bảo sẽ lo cho Trịnh Tiểu Vũ thật tốt.

Dì Quỳnh được đưa về nhà, Dạ Bắc đến bồi nàng một chút, xác định nàng không có việc gì, đã bị nàng thúc giục đến bệnh viện xem Trịnh Tiểu Vũ.Ngày kế tiếp, Trịnh Tiểu Vũ vẫn chưa tỉnh.

Dạ Bắc ở bên ngoài gặp được bà của hắn.

Cha mẹ Trịnh Tiểu Vũ ly hôn, không ai quản hắn, hắn sống cùng bà.

Hiện tại ra tai nạn thế này, cũng chỉ thấy bà của hắn tới thăm.Dì Quỳnh cũng tới, tặng thật nhiều thứ tốt cho bà của Trịnh Tiểu Vũ, còn muốn giáp mặt cảm ơn Trịnh Tiểu Vũ, nhưng đến ngày thứ ba hắn vẫn không tỉnh lại.Dần dần, Dạ Bắc chạy đến bệnh viện chạy thành thói quen.

Một ngày không đến, dì Quỳnh sẽ nhắc mãi, hỏi hắn Tiểu Vũ có tỉnh lại hay không.

Vốn việc này hẳn là cấp dưới của hắn xử lý, nhưng vì người Trịnh Tiểu Vũ cứu là dì hắn, cũng vì dì hắn không yên tâm, Dạ Bắc thế nào cũng phải đích thân đi.Một ngày này, công việc vừa xong hắn lại chạy đến.

Dạ Bắc chỉ muốn nhìn thoáng qua, hỏi thăm bác sĩ một vài, cũng không định lưu lại.

Nhưng bà của Trịnh Tiểu Vũ quả thật nhiệt tình.

Có lẽ tuổi già cô đơn, cháu trai bị tai nạn thành ra như thế, không ai bồi nàng, mỗi lần nhìn thấy Dạ Bắc, nàng liền lôi kéo trò chuyện.Ban đầu chỉ là khách sáo vài câu, lâu dần, nàng bắt đầu kể thật nhiều chuyện về Trịnh Tiểu Vũ.

Mấy tuổi leo cây bị té ngã, vì em gái hàng xóm ra mặt đánh nhau thế nào, quá khứ trải qua đúng là muôn màu muôn vẻ.

Kể đến đoạn thương tâm, nàng hít hít cái mũi.

Cũng là khi cha mẹ Trịnh Tiểu Vũ bắt đầu cãi nhau, đánh nhau, Trịnh Tiểu Vũ càng ngày càng trầm mặc.Nàng thường ôm lấy Trịnh Tiểu Vũ, hai bà cháu co rúm người lại, sợ hãi tiếng đồ vật bị đập vỡ xen lẫn tiếng chửi rủa ngoài cửa phòng.

Nàng sau cùng mang theo Trịnh Tiểu Vũ rời đi, về nhà ở nông thôn.

Bà của Trịnh Tiểu Vũ thật nổ lực, muốn hắn lại vui vẻ như trước.

Nhưng Trịnh Tiểu Vũ sống ở nông thôn cũng không yên bình.

Chú hắn mỗi khi uống say sẽ tìm đến mắng bà của hắn, thậm chí muốn ra tay đánh nàng.

Nàng lại không cho phép Trịnh Tiểu Vũ động tới chú của hắn.Dạ Bắc một bên nghe, một bên suy tư nhìn Trịnh Tiểu Vũ.

Sắc mặt nam nhân tái nhợt, một đôi mắt to khép lại, ngũ quan nhìn qua thành thật lại dịu ngoan.Dạ Bắc không có hứng thú với chuyện đời tư của Trịnh Tiểu Vũ và bà hắn, nhưng trong bất giác càng nghe, hắn lại càng nhìn Trịnh Tiểu Vũ thuận mắt.
 
Nữ Thần 1M9
4.


4."

Bác sĩ nói không có việc gì, vì sao đến bây giờ Tiểu Vũ vẫn chưa tỉnh lại a"Dạ Bắc nhìn bà của Trịnh Tiểu Vũ đặt một chậu bách lý hương lên bàn, nghe nàng lầm bầm lầu bầu.

Hôm nay đã là ngày thứ 9, Trịnh Tiểu Vũ vẫn hai mắt nhắm nghiền, không có dấu hiệu tỉnh lại.

Dạ Bắc an ủi nàng hai câu, lại hàn huyên một lát.

Nàng đã không còn tâm tình kể chuyện xưa cho hắn nghe, trong mắt tràn đầy lo lắng.

Mặc dù như thế, Dạ Bắc mấy ngày này cũng nhìn ra, nàng là thật sự yêu thương cháu trai, nhưng thoạt nhìn cũng không nhiều như vậy.

Giống như chỉ cần có người khác bồi nàng, Trịnh Tiểu Vũ liền trở nên không trọng yếu.

Dạ Bắc cũng không tìm tòi sâu xa, hắn chỉ cảm thấy Trịnh Tiểu Vũ có chút đáng thương.

Gần đây Dạ Bắc vội sứt đầu mẻ trán.

Nhân viên bị thương, khách hàng đề đơn khiếu nại, kiện tụng, không cái nào không rắc rối.

Nếu không nhờ anh hắn giúp đỡ kéo một phen, ít kinh nghiệm như hắn đã sớm không chống đỡ được.

Lúc này nhìn Trịnh Tiểu Vũ nằm an tĩnh trên giường bệnh, Dạ Bắc đột nhiên có xúc động muốn nằm xuống theo.Dạ Bắc xoay người định tạm biệt bà của Trịnh Tiểu Vũ rồi rời đi, không ngờ nàng đang kề sát hắn đi qua.

Một cái không cẩn thận, Dạ Bắc va phải nàng.

Hắn vội vươn tay giúp nàng đứng vững, bản thân lại lảo đảo mất thăng bằng, rơi vào trên giường.

Dạ Bắc linh hoạt điều chỉnh tư thế, hai tay chống lên giường, không để bản thân áp trúng Trịnh Tiểu Vũ.

Chưa kịp thở phào một hơi, hắn nâng mắt lên, đối diện hai mắt mở to của Trịnh Tiểu Vũ gần trong gan tấc.

"Ngươi..."

Dạ Bắc bất ngờ mở miệng hỏi, mới nhận ra môi bọn họ cũng kề sát.

Hắn xấu hổ dùng sức một cái, bật người ngồi dậy."

Tiểu...

Tiểu Vũ!"

Bà của Trịnh Tiểu Vũ vui mừng nhào tới, Dạ Bắc nhanh chóng gọi bác sĩ.

Trịnh Tiểu Vũ được kiểm tra qua, còn cần tiếp tục theo dõi một thời gian.

Đầu óc không có việc gì là có thể xuất viện.Dạ Bắc vì chuyện vừa rồi trong lòng có chút lúng túng, sợ Trịnh Tiểu Vũ hiểu lầm.

Nhưng hắn cố làm ra vẻ bình tĩnh, xử lý việc công.

Hắn cảm tạ Trịnh Tiểu Vũ, nói công ty sẽ hỗ trợ Trịnh Tiểu Vũ cho đến khi hắn hoàn toàn khỏi hẳn.Trịnh Tiểu Vũ ánh mắt trốn tránh, gương mặt có chút khả nghi đỏ ửng, không dám nhìn Dạ Bắc.

Hắn chỉ lẳng lặng gật đầu, đáp lại vài câu.

Dạ Bắc xong việc đi ra khỏi bệnh viện, bộ dạng giống như xấu hổ chạy trối chết.Dì Quỳnh ngày hôm sau cũng đến cảm tạ Trịnh Tiểu Vũ, lôi kéo tay hắn, đưa thật nhiều đồ tốt.

Bữa tối đang dùng cơm cùng Dạ Bắc, nàng còn không ngừng cảm thán:"Ai...

Tiểu Vũ thật là một đứa trẻ tốt, còn rất đáng yêu, một chút là đỏ mặt."

Dạ Bắc không được tự nhiên gật đầu.

Dì Quỳnh thở dài, vỗ vỗ lên mu bàn tay hắn:"Thời gian qua cực khổ ngươi, a di bên đây cuối cùng cũng thu xếp công việc xong.

Mấy ngày này ta đến chỗ Tiểu Vũ là được, ngươi không cần phải chạy tới chạy lui."

Dạ Bắc nghe vậy có chút bất ngờ ngẩng đầu lên.

Không cần hắn tới nữa?"

Ai...

Tiểu Vũ thật đáng thương, chỉ có hai bà cháu nương tựa lẫn nhau.

Bà hắn không tới, hắn ở một mình trong phòng bệnh sẽ cảm thấy thật cô đơn.

Cũng không có bạn bè gì tới thăm a"Dạ Bắc không kịp suy nghĩ nhiều, nhanh chóng nói:"A di, chúng ta cùng đi."

Nói xong hắn cũng sững sờ, Dạ Bắc hắn tới làm gì, đã có dì Quỳnh rồi.

Hắn nói như vậy có kỳ quái hay không.

Dạ Bắc chột dạ nghĩ.Dì Quỳnh cũng sửng sốt, nhưng rất nhanh hiểu ra."

Tiểu Bắc cũng cảm thấy hắn đáng thương đi, nhiều nhiều bồi hắn.

Mắt nhìn người của a di vẫn luôn không sai, Tiểu Vũ không tồi, làm người thật thà, không có tâm cơ gì.

Hai người các ngươi có thể kết giao làm bằng hữu, hỗ trợ lẫn nhau.

Lại nói..."

Dì Quỳnh bất đắc dĩ nhìn Dạ Bắc:"Ngươi cũng không có bằng hữu gì a..."

Dạ Bắc biệt nữu vùi đầu ăn cơm."

A di, món canh này thật thơm, tay nghề của ngài ngày càng tốt."

Dì Quỳnh bất đắc dĩ nói:"Món đó là dì Thẩm làm, hai món này mới là ta làm."

Dạ Bắc: "..."...Thật xấu hổ!

Mặt Dạ Bắc đỏ bừng, không bao giờ để ý đến dì Quỳnh nữa.
 
Nữ Thần 1M9
5.


5.

Đã lâu rồi Bách Lý Hương không có ca khúc nào mới.

Dạ Bắc nằm trên giường, nghe đi nghe lại những ca khúc cũ.

Mỗi lần nghe là mỗi lần trầm trồ cảm thán, một bộ dạng hoa si ngốc nghếch.Có lẽ gần đây Trần tiểu thư bận rộn học tập, hắn có thể chờ, chỉ cần Trần tiểu thư vẫn luôn khoẻ mạnh.

Dạ Bắc nghe hí khúc, cảm thấy tâm thần như được giọng ca gột rửa trong sáng lên.

Hắn cong cong khoé môi, chìm vào giấc ngủ.Sự việc vừa qua, nhân viên bị thương, tiểu tình nhân của thân chủ bị kinh hách.

Thân chủ không xử lý được kẻ chủ mưu, trút hết lửa giận lên công ty của hắn, còn đề đơn kiện.

Dù đã giải quyết xong, Dạ Bắc đi vào công ty tâm tình cũng không tốt đi đâu được.

Hôm nay cũng chỉ là nghe cấp dưới báo cáo, kiểm tra tình hình một chút.

Dạ Bắc xem đồng hồ, nắm chặt thời gian mang bữa tối đến cho Trịnh Tiểu Vũ.

Không có hắn, Trịnh Tiểu Vũ phải làm sao bây giờ?

Ân, không phải vì hắn muốn tới, mà là vì hắn phải tới.

Dạ Bắc sâu kín an ủi bản thân.Bà của Trịnh Tiểu Vũ không có ở đây.

Dạ Bắc nhìn Trịnh Tiểu Vũ nằm an tĩnh trên giường bệnh, nhẹ tay đặt bữa tối lên bàn, dự định yên lặng rời khỏi.

Hắn còn phải về công ty một chuyến.

Vừa xoay người, hắn lại nghe giọng nam trầm khàn vang lên sau lưng."

Dạ tổng."

Làm một người thanh khống, Dạ Bắc chỉ cảm thấy cả người tê dại cứng đờ.

Giọng nói của Trịnh Tiểu Vũ trầm thấp, nam tính dễ nghe.

Hiện tại vì đã lâu không nói chuyện còn mang theo chút khàn khàn, thật sự làm người ta run rẩy, lỗ tai mang thai.Dạ Bắc xoay người lại, tiêu chuẩn cười:"Ngươi tỉnh?

Là ta đánh thức ngươi?"

Ánh mắt Trịnh Tiểu Vũ hoảng hốt, đầu bị thương chỉ có thể nhẹ nhàng lắc lắc, vội vàng nói:"Không có, ta đã tỉnh từ lâu, chỉ là nhắm mắt lại nghỉ ngơi."

Dạ Bắc vẫn tỏ vẻ xin lỗi cười cười:"Ngươi có cần giúp đỡ gì không?"

Trịnh Tiểu Vũ trì độn trong chốc lát, không biết nghĩ tới cái gì, lại chậm rãi đỏ mặt."

Không, không cần, sao có thể làm phiền đến ngài...

"Dạ Bắc trấn an hắn:"Không có việc gì..."

Cũng không biết hắn xấu hổ cái gì.

Dù sao trong lúc Trịnh Tiểu Vũ hôn mê, Dạ Bắc từng nhìn thấy bà của hắn lau người cho hắn.

Đừng nói, cơ thể thật xinh đẹp, hắn nhìn hâm mộ không thôi.

Cơ ngực thật lớn, tám khối cơ bụng rắn chắc, bồng bột lực lượng.

Dạ Bắc lơ đãng nhìn thoáng qua, ân, một chân bị thạch cao bao lấy, chân còn lại cũng nhìn ra đường nét cơ bắp tràn đầy sức bật, còn đồ vật kia... thoạt nhìn cũng không nhỏ.Chỉ là trên thân thể Trịnh Tiểu Vũ lớn lớn bé bé vết thương cũ, bà của hắn đỏ mắt nói đó là cha mẹ của hắn đánh, còn có chú của hắn mỗi lần uống say.Không quản bà của Trịnh Tiểu Vũ muốn Dạ Bắc đáng thương hắn hay gia cảnh nhà bọn họ, vẫn là nàng chỉ đơn thuần muốn kể ra, Dạ Bắc vẫn cảm thấy không đành lòng.

Trịnh Tiểu Vũ luôn thành thật làm việc, có chuyện gì cũng kiên cường làm xong, không than thở một tiếng.

Ở trước mặt hắn, Trịnh Tiểu Vũ lúc nào cũng là bộ dáng khẩn trương, sợ bị trách phạt, sợ mất việc.Lúc này, Trịnh Tiểu Vũ đối mặt hắn vẫn như vậy, vô cùng cẩn thận.

Trịnh Tiểu Vũ cảm tạ hắn thời gian qua đã chiếu cố, hắn an ủi Trịnh Tiểu Vũ hai câu, bầu không khí liền yên tĩnh trở lại.

Đang lúc Dạ Bắc định tạm biệt Trịnh Tiểu Vũ quay về công ty, Trịnh Tiểu Vũ lại lên tiếng phá vỡ trầm mặc."

Dạ tổng...

Ta có thể hỏi ngài một vấn đề được không?"

Ánh mắt Trịnh Tiểu Vũ né tránh, nhưng rất nhanh trở nên kiên định.

Dạ Bắc hơi có chút bất ngờ, gật gật đầu."

Hôm đó...

Ngài, ngài...."

Hôm đó?

Dạ Bắc tươi cười cứng đờ.

Không đợi Trịnh Tiểu Vũ nói tiếp, Dạ Bắc vội vàng cắt lời hắn:"Là hiểu lầm."

Hắn làm ra vẻ bình tĩnh như không có việc gì, từ từ kể lại tình huống lúc đó."

Là, là như vậy sao?"

Trịnh Tiểu Vũ ngơ ngác.

Bộ dạng đặc biệt đáng yêu, Dạ Bắc vì che giấu xấu hổ, ho khan một tiếng, chuyển sang hình thức xử lý việc chung."

Thời gian qua ngươi luôn hoàn thành công việc xuất sắc, G.K cần thiết nhân tài như ngươi vậy.

Tĩnh dưỡng cho tốt, G.K chờ ngươi trở về."

Ngươi trở về là sẽ thăng chức rất nhanh.

Dạ Bắc âm thầm cổ vũ Trịnh Tiểu Vũ.

Hắn cười tao nhã, dặn dò Trịnh Tiểu Vũ an tâm tĩnh dưỡng, sau đó tạm biệt xoay người rời đi.

Thoát khỏi không khí đáng xấu hổ đó, Dạ Bắc có chút thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng vừa bước ra cửa, hắn chạm mặt một đám cấp dưới bao lớn bao nhỏ tới thăm Trịnh Tiểu Vũ.

Thật là một đám đàn anh tốt, bây giờ mới xuất hiện đến thăm.

Dạ Bắc nhìn ra vài người cũng không mang thiện ý gì.

Hắn gật đầu xem như chào hỏi, tự nhiên bước ra cửa, nhưng chờ bọn họ không chú ý, Dạ Bắc thả nhẹ hô hấp, giảm cảm giác tồn tại của bản thân, yên lặng đứng ngoài cửa phòng bệnh.

Hắn đảm bảo người trong phòng không nhìn thấy chính mình, lại có thể nghe đến động tĩnh bên trong.Vài câu chào hỏi, ngữ điệu bọn đàn anh cũng không hữu hảo đi nơi nào.

Rốt cuộc có một người âm trầm nói:"Có người nên biết rõ vị trí của mình, đừng quá kiêu ngạo, đến chết cũng không biết chết thế nào."

Dạ Bắc nghe một giọng cười lạnh, trầm khàn nói:"Ngươi đang nói ngươi sao?"

"Ngươi!"

Đàn anh tức giận quát:"Trịnh Tiểu Vũ, ngươi tính là thứ gì?

Trong công ty ai mà không biết bản chất d*m đãng câu dẫn nam nhân của ngươi!

Người ta gặp qua nhiều, vừa nhìn liền biết ngươi đã bị bao nhiêu người ngủ qua.

Ngươi là cái đồ đê tiện muốn câu dẫn nam nhân thượng vị.

Chim sẻ biến phượng hoàng?

Nằm mơ!

Ngươi cứu Quỳnh phu nhân để làm bọn họ chú ý đến ngươi đi?

Ta nói cho ngươi, thứ đồ như ngươi nếu bò lên giường được cũng bị coi như món đồ chơi rách nát, tên ngốc mới bị ngươi lừa!

Người như ngươi không xứng làm việc ở đây, biết điều thì mau chóng cút đi!"

Một người khác vội nhắc nhở:"Vương ca, bình tĩnh một chút, ta biết tính ngươi có sao nói vậy, nhưng bây giờ người ta là hồng nhân của Dạ tổng, không trêu chọc được."

Những người khác cũng phụ hoạ:"Đúng vậy Vương ca.

Người như vậy không lừa Dạ thị được, sớm muộn gì cũng bị đuổi việc."

'Vương ca' vẫn căm giận bất bình:"Thả cái nam nhân suốt ngày phát tao ở công ty chúng ta, còn làm việc như vệ sĩ, thật sự là sỉ nhục, hôi thối bầu không khí, ta không thể chịu đựng được!

Công ty chúng ta là nơi làm việc đứng đắn, ở đâu ra chó cái!"

Người khác thở dài vỗ vỗ vai hắn."

Các ngươi nói đủ chưa?"

Trịnh Tiểu Vũ khàn khàn lên tiếng, lạnh lùng mang theo giễu cợt:"Một, hai, ba, bốn, năm người...

Để ta xem, năm người các ngươi cũng không có thành tích gì nổi bật.

Tính tới tính lui, mấy năm làm việc còn không bằng ta hai năm này.

A, còn không bằng một con chó cái!

Hahaha!"

Có tiếng va chạm, Dạ Bắc cảm thấy không ổn, vừa định đẩy cửa đi vào, đã nghe Trịnh Tiểu Vũ lạnh lùng quát:"Các ngươi dám?"

Không khí yên tĩnh lại, chỉ nghe tiếng thở dốc ồ ồ tức giận."

Trịnh Tiểu Vũ, ta đã cảnh cáo ngươi.

Nhiệm vụ lần sau ngươi có đi không có về.

Tự lo liệu cho tốt."

'Rầm' một tiếng, ai đó trút giận đạp đổ thứ gì.

Dạ Bắc nghe tiếng bước chân đến gần, nhanh chóng xoay người tránh khỏi tầm mắt bọn họ.

Những người này đã vi phạm quy tắc, hắn nhớ kỹ.

Nhưng chuyện về Trịnh Tiểu Vũ là thế nào?

Vì sao thân tín của hắn không một người báo cáo cho hắn?
 
Nữ Thần 1M9
6.


6."

Ham mê kỳ quái?"

Dạ Bắc nhìn một đám thân tín muốn nói lại thôi, nhíu chặt mày.

Rốt cuộc một người bước ra khỏi hàng, lấy hết can đảm nói.Trịnh Tiểu Vũ vào công ty không bao lâu, bị người bắt gặp đi vào cửa hàng đồ chơi tình thú.

Dây thừng, roi da...

Thuộc hạ của hắn cũng khó mở miệng kể ra hết.

Dù sao đó là việc tư, trong công việc Trịnh Tiểu Vũ biểu hiện không sai, có tiềm năng, vẫn được ưu tiên đào tạo.

Nhưng không biết từ khi nào, có tin đồn truyền ra, chế nhạo Trịnh Tiểu Vũ là cái kỹ nam biến thái.Dù tin đồn bị đè ép xuống, nhưng trong âm thầm mọi người vẫn nhận đồng như thế."

Ngươi cũng cho là như vậy?"

Dạ Bắc đột nhiên hỏi.Thân tín sờ sờ cái mũi:"Thật hư ta không biết, nhưng rất khả nghi.

Nói thế nào đâu, hắn cho người ta một loại cảm giác thật là như thế, giống như muốn câu dẫn chúng ta.

Ngài biết, một người che giấu cỡ nào, trong lúc lơ đãng cũng biểu lộ ra một, hai.

Huống chi...

Ta cảm thấy hắn cũng không có che giấu..."

Dạ Bắc có chút ngẩn ra.

Thật sự?

Nhưng vì sao hắn không có cảm giác như thế?

Trịnh Tiểu Vũ không phải luôn đứng đắn, thật thà làm việc sao?

Đến dì Quỳnh cũng đánh giá cao hắn, nói hắn xứng đáng kết giao.Những người này có lẽ bị tin đồn ảnh hưởng, tâm lý vào trước là chủ, tự động não bổ ra hành động của Trịnh Tiểu Vũ là câu dẫn bọn họ đi?

Hắn và dì Quỳnh không biết tin đồn, khách quan mà nói, cũng không thấy Trịnh Tiểu Vũ có chỗ nào bất thường.Thân tín tiếp tục kể ra, có một số người thật sự mang địch ý, vi phạm quy tắc, giở trò muốn gây bất lợi cho Trịnh Tiểu Vũ.

Nhưng người dẫn dắt Trịnh Tiểu Vũ muốn xem hắn xử lý thế nào, vậy nên mắt nhắm mắt mở mặc kệ những người đó."

Trịnh Tiểu Vũ cần cải thiện mối quan hệ.

Nếu không câu thông được, cần phải làm bọn họ tuyệt đối phục tùng.

Những người đó sớm muộn gì cũng bị cảnh cáo hoặc khai trừ, trọng yếu là chúng ta muốn nhìn xem Trịnh Tiểu Vũ phản ứng thế nào."

Dạ Bắc không tỏ vẻ tán đồng.

Không phải tổ đội nào cũng hoà thuận với nhau, nhưng công tư chẳng phân biệt, dự định hãm hại đồng đội trong lúc làm nhiệm vụ thế này thật sự lần đầu nghe thấy.

Một đám sâu mọt, hại đồng đội đã thôi, nếu vì thế ảnh hưởng nhiệm vụ bảo vệ thân chủ thì thật sự không xong."

Sa thải bọn họ đi."

Thân tín thở dài, thật sự đám người đó cũng chưa làm cái gì, cùng lắm chỉ đến mức cảnh cáo, trách phạt.

Nhưng nếu thù hận đến có ý mưu hại tính mạng đồng đội như vừa rồi Dạ Bắc cho bọn họ biết thì thật sự không thể lưu.Một đám thân tín nhận lệnh, thần sắc khác nhau rời khỏi phòng làm việc.Những ngày sau đó, thương tích của Trịnh Tiểu Vũ không có gì đáng ngại, được phép xuất viện.

Nhiều lúc Dạ Bắc vội xoay quanh, chạy về nhà lấy bữa tối đã chuẩn bị sẵng, định mang tới cho Trịnh Tiểu Vũ mới nhớ hắn đã xuất viện về nhà, không cần Dạ Bắc mỗi ngày chạy tới thăm bệnh nữa.

Giống như hắn cho rằng hành động của bản thân thật trọng yếu, nhưng thật ra đối phương cũng không cần hắn đến vậy.

Dạ Bắc sẽ không thừa nhận hắn có một chút mất mát.Hôm nay Trần Tố Tố mời hắn đi ăn tối.

Dạ Bắc giống như tiêm máu gà, lập tức kích động lên, chuyện gì cũng vứt ra sau đầu.

Hắn mặc quần áo thành thục hào phóng một ít, lại chỉnh chỉnh mái tóc nhìn trẻ trung hơn.

Quan sát chính mình trong gương không biết là lần thứ mấy, Dạ Bắc mới hài lòng gật đầu.

Nhưng trong lúc đi xuống cầu thang, hắn đột nhiên có dự cảm không tốt.Vì cái gì?Dạ Bắc không yên tâm, nghĩ nghĩ, gọi điện thoại cho cha hắn.

Ân, cha hắn đang ôm mỹ nhân uống rượu, căn bản cũng không có vẻ nguy hiểm gì.

Chị hắn đang tham gia tiệc rượu cùng khách hàng, anh hắn đang hẹn hò, dì Quỳnh đang dùng bữa tối ánh nến lãng mạn với dượng.

Điện thoại một vòng, Dạ Bắc còn bị mắng mấy câu.

Mọi người không có việc gì a.

Dạ Bắc lại gọi điện thoại cho thân tín, hỏi tình hình ở công ty, cũng không có việc gì.Trần tiểu thư?

Dạ Bắc gọi điện thoại cho nàng.

Nàng vẫn còn ở nhà, đang chuẩn bị đến tiệm cơm ăn tối cùng hắn.Dạ Bắc bất an chỉ tăng không giảm, vội vàng nhắc nhở Trần Tố Tố cẩn thận, không cần tới tiệm cơm cùng hắn nữa.

Trực giác của hắn luôn không sai, hẳn phải có việc gì bị hắn xem nhẹ.Khoan đã, hắn còn có một nhân viên tương đối đặc thù....Trịnh Tiểu Vũ?Trịnh Tiểu Vũ xuất viện về nhà, có bà của hắn, nhưng thật sự được chứ?

Trịnh Tiểu Vũ bị thương hành động không tiện, bà của hắn lại lớn tuổi.

Còn chú của hắn...

Không, bọn họ hiện tại ở thành phố x, chú của hắn ở nông thôn, sẽ không uống rượu xong chạy đến đánh hắn.Tay Dạ Bắc siết chặt chìa khoá xe lại buông ra.

Sau đó, hắn nghĩ tới một vấn đề.Những tên bị hắn sa thải.Trái tim Dạ Bắc siết chặt lại, vội vàng gọi điện thoại cho Trịnh Tiểu Vũ.

Điện thoại không thông, Dạ Bắc nhanh chóng lên xe, gọi điện thoại cho thân tín của hắn.

Cả người Dạ Bắc lạnh băng, trái tim lại kinh hoàng đập thật nhanh.

Nếu Trịnh Tiểu Vũ có việc gì, đó đều là lỗi của hắn.Là hắn sơ ý, đám người đó bị hắn sa thải vì vi phạm quy tắc, phẩm hạnh không hợp.

Như thế bọn họ còn có thể tìm công việc tương tự ở nơi nào nữa, trong giới không ai muốn thu đối tượng như thế.

Chó cùng rứt giậu, bọn họ không còn gì để sợ.Bọn họ sẽ không nghĩ đến bản thân sai ở đâu, tự cho là đúng, sẽ chỉ đổ hết tội lỗi lên đầu Trịnh Tiểu Vũ.

Là Trịnh Tiểu Vũ trả thù, tố cáo bọn họ, còn bằng chứng?

Một người thấp kém ti tiện, dùng thân thể thượng vị thì cần gì đưa ra bằng chứng, thổi gió bên gối là được.

Dù sao bọn họ cũng không biết Dạ Bắc nghe được cuộc đối thoại hôm đó.Nếu bọn họ tìm đến trả thù Trịnh Tiểu Vũ, lại cho rằng Trịnh Tiểu Vũ là một kỹ nam biến thái...

Dạ Bắc rùng mình, không dám tưởng tượng bọn họ sẽ làm ra những gì.
 
Nữ Thần 1M9
7.


7.Dạ Bắc có một thân tín đang ở gần nơi ở của Trịnh Tiểu Vũ, hiện tại thân tín này đã đến đó trước hắn.

Người này là bộ đội đặc chủng xuất ngũ, thân thủ không sai.

Sau khi cho Dạ Bắc biết hắn đã đến địa điểm, đầu bên kia im bặt, không rõ xảy ra chuyện gì.

Dạ Bắc chạy đến phía dưới dãy nhà trọ, cũng vừa lúc nhận được điện thoại từ thân tín, thông báo mọi việc đã giải quyết xong.

Dạ Bắc dừng xe, vài tên thân tín cũng vừa lúc đuổi tới, Dạ Bắc đi cùng bọn họ lên phòng trọ của Trịnh Tiểu Vũ.

Hoàn cảnh nơi này thật không tốt, chật hẹp ẩm mốc, cũng không có an ninh gì.

Tiền lương của Trịnh Tiểu Vũ không tệ, lẽ ra phải thuê được khu nhà ở tốt hơn, cũng không hiểu vì sao lại vẫn cứ ở đây.

Nhưng suy nghĩ này chỉ là lướt qua, Dạ Bắc hiện tại chỉ hy vọng Trịnh Tiểu Vũ không có việc gì.

Khu nhà trọ lúc này vô cùng yên tĩnh, có lẽ những người sống ở đây đi vắng, hoặc có lẽ trốn trong nhà không dám ra.

Từ xa chưa đến gần Dạ Bắc đã nghe được mùi máu tươi, hắn nhíu mày, bước chân nhanh hơn.

Nhà của Trịnh Tiểu Vũ không lớn, vừa nhìn đã thấy rõ hết cảnh tượng.

Đồ vật ngỗn ngang bể nát, Trịnh Tiểu Vũ chật vật nằm trên mặt đất, một bên chân còn quấn thạch cao, chân bên kia bị cắt một đạo vết thương dài nhìn ghê người.

Thuộc hạ của Dạ Bắc đang giúp Trịnh Tiểu Vũ băng bó vết thương ở chân.

Trịnh Tiểu Vũ sắc mặt tái nhợt, xung quanh là vô số mảnh dây thừng bị cắt ra.

Trên cổ của hắn còn lưu lại một vệt đỏ sậm, nhìn như là bị dây thừng siết ra.

Hai bên cánh tay cũng là như thế.

Áo bị xé nát lộ ra lồng ngực trần trụi, Dạ Bắc không dám nghĩ nếu hắn phát hiện trễ một chút, Trịnh Tiểu Vũ sẽ gặp phải chuyện gì.

Bà của Trịnh Tiểu Vũ ôm chặt lấy hắn không ngừng run rẩy, trong không khí ngoài mùi máu tươi ra còn có một cổ mùi thối.

Ba tên vệ sĩ hắn sa thải bị thân tín hắn đánh nằm dưới đất không bò dậy nỗi.

Dạ Bắc đi qua, đạp mạnh một cước xuống lồng ngực một tên trong đó, ánh mắt âm trầm.

"Chỉ có ba tên này?"

"Đúng vậy."

Rất tốt, không cái nào chạy thoát.

Nhận được mệnh lệnh của Dạ Bắc, hai tên thuộc hạ tiến lên, lại thêm một trận quyền đấm cước đá.

Chân của Trịnh Tiểu Vũ tạm thời được cầm máu, thuộc hạ an ủi bà của hắn đi xử lý một chút.

Dạ Bắc nhìn Trịnh Tiểu Vũ vẫn còn hoảng hốt chưa lấy lại được tinh thần, cảm thấy trong lòng ngực như có thứ gì ăn mòn, cực kỳ khó chịu.

Hắn bước qua, cố gắng tránh đi miệng vết thương của Trịnh Tiểu Vũ, chặn ngang ôm lên.

"Đi bệnh viện."

Dạ Bắc ôm Trịnh Tiểu Vũ thật cẩn thận, không để cho miệng vết thương của hắn chuyển biến xấu thêm.

Hít thở cũng chậm lại, giống như sợ một cử động mạnh, người hắn ôm trong ngực sẽ vỡ nát.

Trịnh Tiểu Vũ đột nhiên run rẩy, Dạ Bắc có chút hoảng loạn dừng bước.

"Làm sao vậy?

Động tới miệng vết thương của ngươi?

Đau?"

Dạ Bắc cố làm ra vẻ trấn định, nhưng âm cuối vẫn không giấu được có chút yếu ớt.

Trịnh Tiểu Vũ nhắm chặt hai mắt, đôi môi trắng bệch.

Dạ Bắc nhìn Trịnh Tiểu Vũ như thế, lâm vào trầm mặc.

Hắn nhẹ giọng nói:
"Ráng chịu đựng một chút, chúng ta tới bệnh viện xử lý vết thương, sẽ không có việc gì."

Giống như trấn an Trịnh Tiểu Vũ, nhưng thật ra càng như trấn an chính mình.

Đều là tại hắn.

Hắn không bảo vệ tốt Trịnh Tiểu Vũ, tạo thành sai lầm thế này.

Dạ Bắc hoài nghi, có lẽ hắn không có năng lực lãnh đạo, hắn không làm được.

Trịnh Tiểu Vũ là một nhân viên ưu tú, nếu Dạ Bắc hắn làm được tốt, Trịnh Tiểu Vũ sẽ không phải rơi vào hoàn cảnh hiện tại.

Đều do hắn đại ý.

Sai lầm của hắn để Trịnh Tiểu Vũ phải gánh chịu hậu quả.

Trịnh Tiểu Vũ và bà của hắn cùng được đưa vào bệnh viện.

Bà của hắn ngoại trừ kinh hách ra cũng không có vấn đề gì.

Vết thương trên chân của Trịnh Tiểu Vũ thoạt nhìn ghê người, nhưng không sâu, cũng không bị thương đến vị trí mấu chốt.

Thương thế lành sẽ không có vấn đề gì, không ảnh hưởng hoạt động.

Dạ Bắc nghe kết quả như vậy cũng không thả lỏng tinh thần.

Trịnh Tiểu Vũ cho đến hiện tại vẫn không nói lời nào, yên lặng nhắm mắt.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại hắn và Trịnh Tiểu Vũ.

Dạ Bắc khàn khàn nói:
"Xin lỗi..."

Cứ việc dựa vào vị trí của hắn, hắn cũng không có lỗi.

Hắn sa thải nhân viên, bọn họ và Trịnh Tiểu Vũ vốn có mâu thuẫn, tìm đến Trịnh Tiểu Vũ là ân oán cá nhân.

Dạ Bắc quản lý công ty, không chịu trách nhiệm về việc này.

Cứ việc là như thế, trong lòng Dạ Bắc, Trịnh Tiểu Vũ đã không phải chỉ là một nhân viên.

Lúc này Dạ Bắc cũng nhận ra, không cần thiết phải lừa mình dối người.

Không phải vì Trịnh Tiểu Vũ là ân nhân, là nhân viên ưu tú.

Tất cả mọi cảm xúc quá mức lo lắng, cảm thấy có lỗi đều là vì đối phương đã có một vị trí trong lòng hắn.

Cứ việc lúc này Trịnh Tiểu Vũ chỉ xem hắn như cấp trên, Dạ Bắc đã xem Trịnh Tiểu Vũ là bằng hữu.

Nhìn Trịnh Tiểu Vũ nhắm hai mắt lại không nói lời nào, có lẽ không chỉ có chân của hắn là bị thương đơn giản như vậy.

Dạ Bắc vụng về, muốn nắm lấy tay Trịnh Tiểu Vũ an ủi hắn vài câu.

Nhưng tay hắn vừa chạm vào, cả người Trịnh Tiểu Vũ lập tức run rẩy, co rụt tay lại.

Dạ Bắc sửng sốt nhìn sắc mặt trắng bệch của Trịnh Tiểu Vũ, trong lòng trào lên một cổ chua xót.

Trịnh Tiểu Vũ thấp giọng nói một câu xin lỗi, mở mắt ra mờ mịt nhìn hắn.

Khuôn mặt không tính là anh tuấn, nhưng thực sự nam tính, đôi mắt to trước kia trong sáng có thần, hiện tại phủ kín một tầng sương mù, mất đi ánh sáng.

Ngũ quan cương nghị cũng lộ ra vẻ yếu ớt.

Dấu vết dây thừng đỏ đậm in trên cổ, làm hắn giống như từ một nơi tràn ngập ánh mặt trời, lại bị dây thừng siết chặt lấy cổ, kéo vào vực sâu.

Dạ Bắc dời tầm mắt đi.

Hắn muốn ôm Trịnh Tiểu Vũ thật chặt, nói cho hắn không có việc gì, đều đã qua, sẽ không ai có thể tiếp tục thương tổn hắn.

Nhưng Dạ Bắc biết hắn không thể làm như vậy, Trịnh Tiểu Vũ sợ bị hắn chạm vào.
 
Nữ Thần 1M9
8.


8.Dạ Bắc lúc rời khỏi phòng bệnh, lưu lại hai tên thân tín bảo vệ Trịnh Tiểu Vũ.

Hắn về đến nhà, ba tên vệ sĩ bị hắn sa thải quỳ rạp trên mặt đất không nhúc nhích.

Hắn làm như không nhìn thấy, hỏi thân tín:
"Lúc ngươi tới đã xảy ra chuyện gì?"

Thân tín hít sâu một hơi mới chỉ vào bọn họ nói.

"Trịnh Tiểu Vũ bị trói chặt, miệng bị che kín, tên này đè Trịnh Tiểu Vũ lại không cho hắn giãy giụa."

Lại chỉ sang một người khác.

"Tên này đang áp lên người Trịnh Tiểu Vũ, xé áo hắn."

Tay Dạ Bắc run lên một chút, ánh mắt cũng tối lại.

"Còn có tên này...

Tên này đang kéo khóa quần..."

Không khí trệ sáp, thân tín khác không dám ngẩng đầu, chỉ có một tên tiếp tục câu chuyện.

"Ta một cước đạp văng tên này trước, sau đó... bọn họ thật yếu, không mấy chiêu liền ngã.

Ta gọi điện thoại đến thông báo cho ngài, việc sau đó như ngài nhìn thấy."

Tầm mắt Dạ Bắc dừng ở một tên thân tín khác.

"Ta tra hỏi qua, bọn họ tự xưng là đồng đội của Trịnh Tiểu Vũ, lừa bà của hắn mở cửa.

Sau đó bọn họ đập phá đồ vật, bắt lấy bà của Trịnh Tiểu Vũ uy hiếp hắn, buộc hắn phải nghe lời, quỳ xuống đất bò qua đũng quần bọn họ.

Chân Trịnh Tiểu Vũ quấn thạch cao, bị đẩy ngã.

Bọn họ nhìn hắn ngã xuống đất, không biết bị cái gì kích thích, dùng lời lẽ thô tục mắng Trịnh Tiểu Vũ.

Mắng một lát, bọn họ lại bị từ ngữ ô uế kích thích đến, một tên sửa chủ ý, muốn..."

Thân tín lau mồ hôi một cái.

"Không có việc gì, Dạ tổng, sau đó thuộc hạ anh dũng và tận tâm của ngài đã xông tới."

Dạ Bắc không phản ứng tên thuộc hạ hoan thoát này của hắn, âm trầm nhìn ba tên quỳ rạp trên mặt đất không nhúc nhích như ba cổ khi thể.

"Không làm chết đi?"

Hắn bâng quơ hỏi.

"Còn một hơi."

Thân tín xấu hổ cười cười.

"Giết người là phạm pháp, sao có thể để bọn họ chết?"

Dạ Bắc lạnh lùng cười nhạo.

"Chờ Trịnh Tiểu Vũ khỏi hẳn, giao cho hắn xử lý.

Nếu hắn không biết xử lý thế nào, ta tới.

Bọn họ muốn sống, ta sẽ để cho bọn họ sống càng tốt."

Càng 'tốt' thế nào, tùy vào tâm tình của hắn.

Cứu vớt một người có thể khó khăn, nhưng hủy hoại một người lại quá dễ dàng.

Dạ Bắc không phải là người tàn nhẫn.

Nếu bọn họ nghe hắn cảnh cáo, an phận một chút cút đi thật xa, hắn còn có thể cho bọn họ một con đường sống.

Nếu không hối cãi, vẫn còn muốn trả thù...

Đừng trách Dạ Bắc hắn tàn nhẫn.

Trịnh Tiểu Vũ ở bệnh viện ngẩn người nằm một ngày, sau đó xuất viện về nhà, cũng không muốn nhìn thấy những người đã xúc phạm hắn.

Dạ Bắc nghe tin chạy tới, Trịnh Tiểu Vũ đã lên xe rời đi.

Có hai tên thuộc hạ đi theo bảo vệ hắn, Dạ Bắc cũng không lo lắng.

Nhưng nhà trọ của Trịnh Tiểu Vũ hiện tại một lời khó nói hết, Dạ Bắc chỉ có thể cưỡng chế mang hắn đến một căn hộ khác của mình.

Dạ Bắc trên danh nghĩa là cho thuê, Trịnh Tiểu Vũ trả số tiền tương đương với nhà trọ hắn ở trước kia là được.

Dạ Bắc biết Trịnh Tiểu Vũ thật ra rất kháng cự, không thoải mái.

Vậy nên hắn chỉ nói:
"Trịnh Tiểu Vũ, ta xem ngươi là bằng hữu, không cần câu nệ như vậy."

Trọng điểm là ta xem ngươi là bằng hữu, không phải đang bao dưỡng ngươi.

Dạ Bắc rất muốn nói như thế.

Vì cho Trịnh Tiểu Vũ thời gian ổn định tâm thần, Dạ Bắc đặc biệt cẩn thận, rất ít tới xem hắn, sợ hắn hiểu lầm.

Bà của hắn sau sự kiện kia bị chú của hắn mang về nông thôn.

Dạ Bắc chỉ có thể hỏi thăm tình hình của hắn qua bảo mẫu và dì Quỳnh.

"Khá hơn nhiều, hôm nay cười chân thật hơn một ít."

Dì Quỳnh thở dài.

Sự việc đó giống như cọng rơm cuối cùng áp sụp Trịnh Tiểu Vũ.

Hắn giống như hỏng mất, thường xuyên thất thần.

Bốn tháng qua, chân của Trịnh Tiểu Vũ xem như khỏi hẳn, trạng thái của hắn cũng tốt hơn so với trước rất nhiều.

Hôm nay Dạ Bắc đến mang Trịnh Tiểu Vũ tới bệnh viện làm kiểm tra.

Trịnh Tiểu Vũ cũng cười với hắn, nhưng cặp mắt làm thế nào cũng không thuần tịnh như lúc trước, luôn mang theo một chút u ám.

Lên xe, Dạ Bắc theo thói quen lại mở hí khúc của Bách Lý Hương.

Trước khi xảy ra chuyện, Trịnh Tiểu Vũ mỗi lần nghe Bách Lý Hương hát đều có chút cứng đờ.

Hiện tại Trịnh Tiểu Vũ lại thờ ơ, giống như cũng không nghe thấy.

Nhắc đến Bách Lý Hương, đã gần nửa năm nàng cũng không ra ca khúc nào mới nào.

Trong xe yên tĩnh, chỉ có tiếng hát nhẹ nhàng êm tai của Bách Lý Hương.

Ca khúc này nàng hát mang theo chút ngây thơ, trong sáng.

Trịnh Tiểu Vũ đột nhiên nói:
"Ngươi có thể tắt nó đi sao?"

Ân?

Dạ Bắc không kịp phản ứng lại.

"Tắt nó đi."

Dạ Bắc hơi hơi nhíu mày, Trịnh Tiểu Vũ làm sao vậy.

Dạ Bắc cũng không hỏi ra, nghe lời Trịnh Tiểu Vũ tắt hí khúc đi.

Trầm mặc một lát, hắn có chút cẩn thận nói:
"Trịnh Tiểu Vũ."

Trịnh Tiểu Vũ yên lặng nhìn Dạ Bắc, chờ hắn nói tiếp.

"Ta xem ngươi là bằng hữu, ngươi thì sao?"

Bầu không khí phá lệ an tĩnh, ánh đèn đầy màu sắc chiếu vào sườn mặt lạnh lùng của Trịnh Tiểu Vũ, lại không thể mang đến cho nó một chút sức sống nào.

Đang lúc Dạ Bắc nghĩ Trịnh Tiểu Vũ sẽ không trả lời câu hỏi của hắn, hắn lại nghe giọng nói trầm thấp từ tính của Trịnh Tiểu Vũ vang lên.

"Không, ta không xem ngươi như bằng hữu."
 
Nữ Thần 1M9
9.


9."

Ngươi hiểu ta sao?

Không, ngươi chẳng hiểu biết gì về ta cả, Dạ tổng."

Dạ Bắc dứt khoát tìm chỗ dừng xe lại bên đường, thản nhiên nói:
"Vậy thì ngươi nói cho ta hiểu."

Trịnh Tiểu Vũ cười nhạo một tiếng.

"Ta không cần ngươi thương hại hay bố thí.

Dạ tổng, ngươi quá tự cao."

Trịnh Tiểu Vũ thay đổi.

Từ thành thật ít lời, ẩn nhẫn chịu đựng, trở nên có chút bất cần đời.

Hắn lấy ác ý tới phỏng đoán người xung quanh, tự vệ giống như con nhím xù lông.

Dạ Bắc xem ở trong mắt, cũng không nói gì.

Trầm mặc một lát, hắn mới mở miệng nói.

"Ban đầu ta chỉ xem ngươi như một nhân viên ưu tú, làm việc thành thật, đáng tin cậy.

Sau đó ngươi hoàn thành nhiệm vụ, trở thành ân nhân của ta."

Trịnh Tiểu Vũ lạnh lùng nhìn Dạ Bắc, Dạ Bắc cũng không để ý, tiếp tục nói.

"Mỗi ngày ta đều tới xem ngươi, ngươi chỉ an tĩnh nằm trên giường bệnh.

Ta nghe thật nhiều chuyện về ngươi.

Lúc đó ta chỉ cảm thấy ngươi thật đáng thương."

Dạ Bắc cười một chút, trong mắt cũng mang theo độ ấm.

"Ta tự cho là tới xem ngươi vì trách nhiệm, vì cảm kích, vì đáng thương ngươi, nhưng hiện tại nghĩ lại, không hoàn toàn là như thế.

Khi đó có lẽ ngươi đã chiếm một vị trí trong lòng ta."

Hắn nhìn Trịnh Tiểu Vũ, cũng không làm ra vẻ tao nhã, cười có chút bừa bãi.

"Mấy tháng qua, quản tình cảm của ta dành cho ngươi xuất phát từ cái gì, hiện tại ta chỉ cần biết ta nghĩ đến ngươi, muốn chăm sóc cho ngươi, muốn chia sẻ gánh nặng với ngươi, như vậy là đủ rồi."

Trịnh Tiểu Vũ sửng sốt nhìn Dạ Bắc.

Sau đó hắn nhíu mày hỏi:
"Ngươi nói ngươi xem ta là bằng hữu?"

Dạ Bắc không chút do dự trả lời:
"Đúng vậy."

Trịnh Tiểu Vũ lại hỏi:
"Ngươi nghĩ tới ta?

Nghĩ tới ta cái gì?"

Dạ Bắc rất nhanh đưa ra câu trả lời:
"Cũng không có gì, nghĩ tới ngươi có ăn cơm chưa, ăn nhiều hay ít.

Trời lạnh nghĩ ngươi có mặc quần áo ấm hay không.

Mỗi ngày phải làm sao để ngươi vui, cười nhiều hơn một chút.

Bà của ngươi, dì Quỳnh khi nào thì đến xem ngươi, ngươi một người có tẻ nhạt hay không.

Mỗi khi trời mưa, ngươi..."

Trịnh Tiểu Vũ vội vàng giơ tay kêu dừng.

"Trước kia ngươi không có bằng hữu gì, đúng không?"

Trịnh Tiểu Vũ kết luận một câu.

Dạ Bắc cười cười:
"Ngươi cũng không có."

Trịnh Tiểu Vũ cười nhạt:
"Nhưng ta biết bằng hữu là như thế nào."

Dạ Bắc nhíu mày:
"Ngươi có ý tứ gì?"

Trịnh Tiểu Vũ đột nhiên dựa lại đây, kéo gần khoảng cách giữa hai người.

"Ngươi biết bọn họ nói ta thế nào không?"

Giọng nói trầm thấp làm lỗ tai của Dạ Bắc tê dại.

Ý cười của Trịnh Tiểu Vũ lại không đạt đáy mắt, hắn vươn đầu lưỡi liếm liếm khoé môi:
"Kỹ, nam.

Thích câu dẫn nam nhân, đặc biệt d*m đãng."

Dạ Bắc nhìn một lát, lại không nhịn được bật cười.

"Ha ha ha, sao lại có người như ngươi vậy."

Không được, quá đáng yêu.

Dạ Bắc cười cong eo.

Trịnh Tiểu Vũ giống như một tên nhóc năm tuổi tự xưng là đại ma vương, sau đó nói: Ta rất tàn nhẫn, ngươi sợ ta đi.

Hai má Trịnh Tiểu Vũ đỏ bừng, hơi thở có chút gấp gáp, nhìn tươi sống hơn rất nhiều.

Dạ Bắc không nhịn được vỗ vỗ lên má hắn:
"Đừng đánh đồng ta với những người kia.

Còn có, ngươi giả vờ một chút cũng không giống."

Dạ Bắc gặp qua không ít người, còn kiến thức đến dàn hậu cung mỹ nhân như mây của cha hắn.

Mỗi người mỗi vẻ, có mị hoặc không xương, có cốt khí hăng hái.

Người d*m đãng sao, hắn thấy nhiều lắm.

Giống Trịnh Tiểu Vũ như vậy, rõ ràng là cái xử nam.

Bất quá...

"Ta cũng biết mỗi người có ham mê khác nhau.

Ngươi thích BDSM là chuyện của ngươi, không ảnh hưởng tới việc ta xem ngươi là bằng hữu."

Trịnh Tiểu Vũ lẳng lặng nhìn hắn thật lâu, sau đó làm ra vẻ tò mò hỏi:
"Vậy ngươi có sở thích gì đặc biệt sao?"

Dạ Bắc mỉm cười.

Hắn có, nhưng hắn sẽ không nói cho Trịnh Tiểu Vũ.

Dạ Bắc sờ sờ đầu hắn, khởi động xe.

"Không cần vì sở thích của mình mà tự ti, ngươi cũng không làm hại đến ai.

Sớm một chút quay lại G.K, bồi ở bên cạnh ta, không ai dám động tới ngươi."
 
Back
Top Bottom