Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Nữ Phụ Trở Về (Full)

Nữ Phụ Trở Về (Full)
Chương 50


Đỗ Kiêu Kiêu đọc tờ báo trong tay, cô mỉm cười, cô tưởng tưởng không biết vẻ mặt Đỗ Hồng Bân khi phát hiện ra chuyện này thế nào.

Nhất định sẽ rất tuyệt vời.

Không biết Đỗ Khanh Khanh thế nào rồi, bên ngoài đang truyền ầm lên, chắc mấy ngày nay cô ta sẽ không sống yên đâu.

Trong điện thoại, Đỗ Kiêu Kiêu có rất nhiều cuộc điện thoại chưa nhận, có Cố Nhiễm, có cả Đỗ Hồng Bân.

Còn một số lạ, Đỗ Kiêu Kiêu đã nhận một lần, phát hiện đó là Lâm Trí Hiên, nên cũng không quan tâm nữa.

Số điện thoại của Lâm Trí Hiên đã bị cô cho vào sổ đen lâu rồi.

Đối với cái loại người thế này, cô cảm thấy tốt nhất là vĩnh viễn không bao giờ liên lạc nữa.

Sau một ngày nghỉ ngơi, Đỗ Kiêu Kiêu quyết định đi học.

Hết cách rồi, thầy giáo hôm nay là một giáo sư già khó tính, là một người vô cùng cứng đầu và nghiêm túc, nếu trốn học..., thành tích bình thường xem như không có.

Cô không muốn năm sau phải thi lại.

Nhưng lúc cô và Cố Bách Chu tới trường, một vị khách không mời mà tới lao ra trước mặt bọn họ.

Đỗ Kiêu Kiêu giả vờ không thấy, kéo Cố Bách Chu đi vào.

Đỗ Hồng Bân thấy vậy, lập tức chặn cô lại.

"Kiêu Kiêu."

Giọng nói của Đỗ Hồng Bân vẫn nghiêm túc như trước, nhưng áy náy thì nhiều hơn.

"Có chuyện gì không?"

Đỗ Kiêu Kiêu dừng chân nhìn ông.

Đỗ Hồng Bân nhìn xung quanh rồi nói, "Chúng ta tìm chỗ nói chuyện một chút được không?"

Đỗ Kiêu Kiêu lắc đầu, "Bây giờ tôi không tiện."

Vẻ mặt của Đỗ Hồng Bân không được tốt lắm, "Ba chỉ muốn nhờ con giúp một việc thôi."

"Tôi thật sự không tiện."

Đỗ Kiêu Kiêu bất lực giơ cổ tay lên, chỉ vào đồng hồ, "Tôi sắp trễ giờ học rồi."

Đỗ Hồng Bân do dự, "Vắng một hôm, chắc không sao cả đâu."

Đỗ Kiêu Kiêu nở nụ cười, "Ông nghĩ cái trường này là của nhà mình à?

Ông có thể lấy điểm cao về cho tôi được ư?

Cho tôi được cái bằng tốt nghiệp ưu tú không?

Đôi khi, có vài thứ không phải có tiền là được đâu."

"Nếu ông thật sự có chuyện muốn nói, buổi tối tôi sẽ tới tìm ông, còn bây giờ, xin lỗi, tôi phải đi học rồi."

Đỗ Kiêu Kiêu vẫy tôi, ngắt lời Đỗ Hồng Bân muốn nói.

"Tạm biệt."

Cố Bách Chu lễ phép tạm biệt ông, "Tạm biệt chú Đỗ."

Rồi để mặc Đỗ Kiêu Kiêu nắm tay kéo đi.

Đỗ Hồng Bân ngẩn người, bất lực nói: "Được rồi.

Ba ở nhà chờ con."

Đỗ Kiêu Kiêu không trả lời ông, tiếp tục kéo Cố Bách Chu.

"Chú Đỗ muốn xin lỗi em à?"

Cố Bách Chu hỏi.

Đỗ Kiêu Kiêu đá vào một hòn đá nhỏ ven đường, nhỏ giọng thở dài: "Sao em biết được?"

"Mà dù ông ấy có xin lỗi em đi chăng nữa, em cũng không cần."

Đỗ Kiêu Kiêu xoay mặt lại, "Chính bản thân ông ấy có thèm quan tâm gì tới em đâu."

Cố Bách Chu ôm cô vào lòng, hôn lên tóc cô, "Em vẫn còn có anh mà."

Đỗ Kiêu Kiêu phẩn khởi, nhón chân lên, đưa hai tay ôm mặt Cố Bách Chu, hôn mạnh lên.

"Biết rồi, em vẫn còn có anh."

Cô nhanh chóng chạy đi, vẫy tay với Cố Bách Chu, "Em vào lớn đây..., tan học gặp lại."

Cố Bách Chu bất lực thở dài, "Được rồi, em nhớ đứng ở cửa đợi anh... anh sẽ tới đón em."

Đỗ Kiêu Kiêu nhún nhảy quay lưng rời đi.

Tuy không nói, nhưng lúc Đỗ Kiêu Kiêu nhìn thấy Đỗ Hồng Bân, cả người cô đã nổi đầy gai.

"Xin lỗi thì có ích gì?"

Đỗ Kiêu Kiêu lảm nhảm, "Có bản lĩnh thì đuổi Lê Thanh và Đỗ Khanh Khanh ra khỏi nhà đi."

May mà hôm nay cô đi học, thầy giáo giá điểm danh, có rất nhiều người không tới, vậy nên lão tức giận viết vài nét bút vào danh sách."

Những người này thành tích bình thường."

"Tất cả đều không có mặt!"

Thầy giáo già vung tay lên, "Còn các em, cộng thêm điểm!"

Đỗ Kiêu Kiêu nhịn không được cười cười, gần đây mình may mắn quá đi mất.

***

Buổi tối cô về nhà.

Cô đến đúng lúc ăn cơm.

Lần này có người ở đây nên ăn không ngon.

Đỗ Hông Bân bảo dì làm chút món Đỗ Kiêu Kiêu thích nhất.

Đỗ Kiêu Kiêu lắc đầu nói không cần.

Đỗ Hồng Bân nhìn cô, "Kiêu Kiêu..."

Đỗ Kiêu Kiêu cười, thoải mái ngồi xuống, "Tôi đã không còn thích những món kia nữa."

Đỗ Hồng Bân bỗng thấy xấu hổ, thêm chút áy náy.

Lê Thanh ngồi một bên yên lặng húp canh.

"Đỗ Khanh Khanh đâu?"

Đỗ Kiêu Kiêu tò mò hỏi.

Lê Thanh dừng một chút, Đỗ Hồng Bân lạnh nhạt nói, "Con bé ngã bệnh, đang nghỉ ngơi."

"Ừm."

Đỗ Kiêu Kiêu gật đầu, sau đó làm như không có chuyện gì xảy ra hỏi: "Hai người đã đọc bài báo hôm qua chưa?"

Vẻ mặt Lê Thanh tái nhợt, Đỗ Hồng Bân nắm chặt tay.

"Chưa đọc à?"

Đỗ Kiêu Kiêu cười nói, "Nghe nói rất đặc sắc."

Đỗ Hồng Bân thở dài, "Kiêu Kiêu."

Đỗ Kiêu Kiêu lập tức dừng cười, "Ông đừng nói nữa, tôi biết ông muốn bao che cho Đỗ Khanh Khanh."

"Đương nhiên là không phải rồi."

Đỗ Hồng Bân nhìn cô, "Chuyện lần này là của Đỗ Khanh Khanh, nên con có toàn quyền quyết định phải phạt con bé thế nào?"

Cô có toàn quyền quyết định à?

"Hả?"

Đỗ Kiêu Kiêu cúi đầu, nhẹ nhàng nói, "Tôi muốn đuổi cô ta ra ngoài được không?"

Lê Thanh không nhịn được lên tiếng, "Hồng Bân..."

Đỗ Kiêu Kiêu cười chế giễu, "Ông xem, vừa nãy mới mở miệng nói tôi được toàn quyền quyết định, thế mà bây giờ tôi quyết định rồi, sao lại có người dị nghị thế nhỉ?"

Đỗ Hồng Bân trách Lê Thanh một tiếng, rồi nhìn Đỗ Kiêu Kiêu, "Dù sao Khanh Khanh cũng là em gái con..."

"Cô ta không phải là em tôi!"

Đỗ Kiêu Kiêu lạnh lùng, "Nếu cô ta thật sự là em gái tôi, thì sẽ không bày mưu bắt cóc tôi như vậy!"

Nhắc tới chuyện này, Đỗ Hồng Bân và Lê Thanh cùng câm nín.

"Nên ông không đồng ý à?"

Ánh mắt Đỗ Kiêu Kiêu tràn đầy giễu cợt, "Dối trá!"

Đỗ Hồng Bân nhíu mày, "Không thể đổi yêu cầu khác à?"

Đỗ Kiêu Kiêu buông bát đũa trong tay ra, lấy giấy từ từ lau miệng.

Dưới cái nhìn sáng quắc của hai đôi mắt, cô lạnh lùng nói.

"Không thể!"

"Không đồng ý cũng không sao."

Đỗ Kiêu Kiêu đứng dậy, quay đầu nhìn Đỗ Hồng Bân cười cười, "Dù sao tôi cũng biết trước đáp án rồi."

Trước khi ra khỏi cửa, cuối cùng Đỗ Kiêu Kiêu cũng nghe thấy giọng nói cứng ngắt của Đỗ Hồng Bân.

"Ba đồng ý!"

Phía sau, tiếng khóc lóc thảm thiết của Lê Thanh truyền tới.

Đỗ Kiêu Kiêu mỉm cười, quay đầu cảm ơn Đỗ Hồng Bân một tiếng, rồi đi thẳng ra ngoài.
 
Nữ Phụ Trở Về (Full)
Chương 51


Đỗ Khanh Khanh ngủ không yên, cơn đau nhức trên người bắt ép cô ta phải mở mắt ra.

Ánh trăng ngoài cửa sổ rọi qua rèm cửa.

Một người ngồi trên giường đưa lưng về phía cô lẳng lặng nhìn ra cửa sổ.

Đỗ Khanh Khanh híp mắt một cái, "Mẹ."

Lê Thanh xoay người, thản nhiên nhìn cô ta.

"Đỗ Kiêu Kiêu đã về rồi."

Đồ Khanh Khanh ồ một tiếng, "Cô ta chuẩn bị đối phó với con thế nào hả mẹ?"

"Cô ta muốn đuổi con ra ngoài."

Giọng nói của Lê Thanh vô cùng bình tĩnh, khiến Đỗ Khanh Khanh cảm thấy hơi sợ.

"Thật sao?"

Đỗ Khanh Khanh bật dậy, "Ba cũng đồng ý luôn rồi?"

Lê Thanh thở dài, "Mẹ cứ nghĩ con là đứa thông minh."

Đỗ Khanh Khanh ngẩn người.

"Nhưng không lại ngu tới vậy!"

Vẻ mặt Lê Thanh trở nên dữ tợn, "Để người ta nắm được điểm yếu của mình!"

"Chỉ một mình Đỗ Kiêu Kiêu thôi, mà đã làm bản thân mình rối loạn vậy rồi."

Đỗ Khanh Khanh cười giễu cợt, "Con cũng không thể nhìn thấu được cô ta từ lâu rồi."

"Ngu xuẩn!"

Lê Thanh tức giận nói: "Con đừng tưởng rằng con không nói thì mẹ không biết mọi chuyện đều do Đỗ Kiêu Kiêu làm."

"Con chỉ muốn dạy cho Đỗ Kiêu Kiêu một bài học chứ gì, nhưng ai ngờ con lại tự lấy đá đập chân mình."

Lê Thanh lạnh lùng nhìn cô ta.

Đỗ Khanh Khanh lắc đầu, "Lần này con đúng là đáng khinh thật."

"Ngày mai con dọn ra ngoài đi."

Ánh mắt Lê Thanh lạnh lùng nhìn cô ta.

Đỗ Khanh Khanh hơi khó tin, "Mẹ?

Mẹ không giúp con sao?"

"Giúp con à?"

Lê Thanh cười hừ một tiếng, "Mẹ rất muốn giúp con, nhưng gần đây con làm mẹ thất vọng quá."

Đỗ Khanh Khanh ra vẻ bình tĩnh nói: "Ra khỏi đây, con biết phải đi đâu đây?"

Lê Thanh cười, "Đi đâu?

Cái này phải dựa vào bản lĩnh của con rồi."

Vẻ mặt Đỗ Khanh Khanh khó coi, "Lâm gia sẽ không cho con quay lại đó đâu."

Nhất định bọn họ ai cũng biết tin đó rồi, cả ngày hôm nay Lâm Trí Hiên không gọi cho cô ta một cuộc, tin nhắn cũng không.

"Hả?"

Lê Thanh nhíu mày, "Lâm Trí Hiên dễ dàng bỏ con vậy à?"

"Tối hôm đó anh ta còn xem con là Đỗ Kiêu Kiêu."

Đỗ Khanh Khanh cắn môi nói: "Mà gần đây, lúc nào anh ta cũng hỏi con về chuyện của Đỗ Kiêu Kiêu."

Lê Thanh nhíu mày, "Đỗ Kiêu Kiêu?

Rốt cuộc cô ta có chuyện gì vậy?

Sao đột nhiên Lâm Trí Hiên lại hứng thú với cô ta thế?"

"Cô ta thay đổi."

Đỗ Khanh Khanh rũ mắt, "Ác hơn trước."

Lê Thanh phì cười, "Rốt cuộc con hy vọng cái gì vậy?

Hy vọng cô ta nhân từ với con sao?

Vậy con phải tự xem lại mình có tư cách không đã."

Đỗ Khanh Khanh nằm xuống giường, "Con mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một chút."

Lê Thanh hừ hừ, "Chuyện lần này, mẹ sẽ không nhúng tay vào, con tự xem rồi lo liệu đi."

"Con biết rồi."

Đỗ Khanh Khanh lật người, "Mẹ ra ngoài đi."

Lê Thanh cười giễu cợt, rồi rời khỏi phòng.

Sáng hôm sau, Đỗ Khanh Khanh dọn ra khỏi Đỗ gia.

Trước khi đi, cô ta đứng trước cửa thư phòng thật lâu, người giúp việc phải giục ba lần cô ta mới chịu kéo hành lý ra cửa.

Nghe được tin tức này, Đỗ Kiêu Kiêu chỉ thản nhiên cười.

Cố Nhiễm ăn no thỏa mãn, giơ ngón cái với Đỗ Kiêu Kiêu."

Kiêu Kiêu, đúng là chỉ có cậu mới có cách giải quyết."

Đỗ Kiêu Kiêu lắc đầu, "Tớ cũng chỉ trùng hợp thôi mà."

Vì phải điều tra Lê Thanh, một mình cô không thể làm được nhiều chuyện, nên đành phải thuê thám tử tư.

Cô không thể điều tra được nhiều chuyện của Lê Thanh, nhưng không ngờ lại có được một chút niềm vui ngoài ý muốn.

Lúc đầu Đỗ Kiêu Kiêu đã nói với thám tử tư, mẹ con Lê Thanh là nhân vật quan trọng.

Nên lúc phát hiện Đỗ Khanh Khanh có hành động lạ thường, hắn đã đi theo cô ta tới nơi rồng rắn lộn xộn.

Sau đó chụp vài tấm hình cho Đỗ Kiêu Kiêu.

Nhìn thấy những tấm hình kia, Đỗ Kiêu Kiêu khiếp sợ không thôi.

Bởi vì trong tấm ảnh, có một tên trong bọn cướp từng bắt cóc cô ở kiếp trước.

Kiếp trước bị bắt cóc, cô và bọn cướp xảy ra tranh chấp, không cẩn thận kéo mặt nạ của một tên trong đó xuống.

Trên mặt người kia có vết sẹo không lớn không nhỏ, giống vết dao.

Nhưng sau đó vì không bắt được hai tên cướp này, Đỗ Kiêu Kiêu luôn canh cánh trong lòng, nên chỉ cần liếc một cái cô đã nhận ra được.

Có điều, Đỗ Khanh Khanh lại tiếp xúc với bọn cướp này, đúng là làm người ta phải suy nghĩ.

Cẩn thận nhớ lại vụ bắt cóc kiếp trước.

Đỗ Kiêu Kiêu thở dài, Đỗ Khanh Khanh đúng là có thiện chí quá đi thôi.

Đỗ Khanh Khanh tìm người bắt cóc cô ta và Đỗ Kiêu Kiêu, sau đó ép Đỗ Hồng Bân chọn một trong hai.

Nếu Đỗ Hồng Bân chọn Đỗ Khanh Khanh, vậy thì Đỗ Kiêu Kiêu sẽ hoàn toàn tuyệt vọng với Đỗ Hồng Bân, hơn nữa, dựa theo tính tình của Đỗ Kiêu Kiêu, chắc chắn cô sẽ không về cái nhà đó, coi như mục đích đã đạt.

Nhưng nếu Đỗ Hồng Bân chọn Đỗ Kiêu Kiêu, vậy cũng không tệ, ít nhất giá trị của Đỗ Khanh Khanh đã tăng thêm một bậc, Đỗ Hồng Bân nhất định sẽ rất áy náy, sau này dù có làm gì cũng dễ dàng hơn nhiều.

Đỗ Khanh Khanh đã đoán đúng.

Kiếp trước, sau vụ bắt cóc đó Đỗ Kiêu Kiêu đã dọn ra khỏi căn nhà đó.

Nhưng sau đó lại tức giận chuyện Lâm Trí Hiên thường xuyên tới Đỗ gia gặp Đỗ Khanh Khanh, cô mới chịu vác mặt lạnh về nhà.

Nên lần này, rõ ràng cô đã tương kế tựu kế, để Cố Bách Chu đi viếng Ôn Nhã với hai cô, bất cứ lúc nào cũng có thể giúp cô trốn thoát.

Sau đó sẽ để lộ vụ này ra ngoài.

Đỗ Kiêu Kiêu cười lạnh.

Lần trước, Đỗ Khanh Khanh ép cô ra khỏi nhà, lần này, cô phải để cô ta nếm thử mùi vị có nhà nhưng không thể về được.

"Nhưng..."

Cố Nhiễm nhíu mày, "Dù Đỗ Khanh Khanh không thể về được, Lê Thanh cũng sẽ tìm cách để cô ta và ba cậu gặp nhau.

Tớ nói này Đỗ Kiêu Kiêu, thật ra hình phạt này cũng không nặng quá."

Đỗ Kiêu Kiêu trừng mắt nhìn cô ấy, "Sao có thể dễ dàng vậy chứ?"

"Chẳng lẽ cậu quên tớ đã giao cái gì cho cảnh sát rồi à?"

Cố Nhiễm dừng một chút, rồi cười ha hả, "Đúng ha, tớ quên mất, Đỗ Khanh Khanh từng phạm tội!"

Cô ấy khoa tay múa chân với Đỗ Kiêu Kiêu, "Cao nhân, xin nhận tiểu nhân tôi một lạy!"

Đỗ Kiêu Kiêu thản nhiên hưởng thụ.

Hai người xôn xao bàn luận nửa ngày, tiếng cười ồn ào truyền đi khắp nơi.

Vì Đỗ Khanh Khanh không có nơi nào ấm áp để sống qua ngày, nên đành phải cho cô ta sống kiếp tù lao thôi.

"Cô là Đỗ Khanh Khanh?"

Một người đàn ông trung niên mặc đồ cảnh sát, tay cầm thẻ chứng nhận cánh sát, vừa đưa tay ra hiệu đồng nghiệp bên cạnh bao vây Đỗ Khanh Khanh.

"Tôi..."

Đỗ Khanh Khanh không hiểu gì nhìn ông.

"Có người nói, cô có liên quan tới một vụ bắt cóc, mời cô về đồn làm việc, hy vọng cô phối hợp điều tra."

Còng tay lạnh như băng khiến cô ta ngẩn người, Đỗ Khanh Khanh cười khổ một tiếng, "Thì ra cô ta còn có thể ác hơn như vậy..."

Lúc Đỗ Khanh Khanh bị cảnh sát dẫn về đồn, một tay phóng viên nằm vùng tại đó đã chụp được rất nhiều tấm ảnh sắc nét.

Nhìn kết quả thu hoạch trong máy ảnh, hắn thầm nghĩ, đầu năm nay kiếm tiền dễ thật.
 
Nữ Phụ Trở Về (Full)
Chương 52


"Tên đầy đủ là gì."

"Đỗ Khanh Khanh."

"Địa chỉ."

"Thành phố Z."

"Tình hình gia đình."

"Ba mẹ và...

Chị gái."

"Xin hỏi, Đỗ Kiêu Kiêu là gì của cô?"

Cảnh sát viết lên một quyển sổ.

"Là chị gái cùng cha khác mẹ."

Vẻ mặt Đỗ Khanh Khanh không thay đổi trả lời.

"Về vụ bắt cóc lần này, có người nói cô chính là chủ mưu, cô có gì muốn nói không?"

Cuối cùng Đỗ Khanh Khanh cũng cử động, cô ta nhìn thẳng vào mắt cảnh sát, "Tôi muốn biết ai là người đã nói đó là tôi."

Đồng chí cảnh sát lắc đầu, "Chúng tôi không thể tiết lộ bất cứ thông tin gì liên quan tới nhân chứng."

Đỗ Khanh Khanh giống như không nghe thấy, ánh mắt hơi điên cuồng, "Là Đỗ Kiêu Kiêu đúng không!

Là cô ta đúng không?!"

"Xin lỗi, tôi không thể nói cho cô biết được."

Đồng chí cảnh sát hỏi: "Cô còn gì muốn nói nữa không?"

Đỗ Khanh Khanh đứng vụt dậy, "Tôi chỉ có một câu hỏi."

"Rốt cuộc, có phải là cô ta đã nói đó là tôi không hả!"

"Tôi không thể..."

Đỗ Khanh Khanh cầm lấy quyển sổ trong tay cảnh sát, rồi điên cuồng xé nát nó.

"Dừng tay!"

Cảnh sát lên tiếng ngăn lại: "Mau giữ chặt cô ta!"

Người cảnh sát bên cạnh lập tức giữ chặt Đỗ Khanh Khanh lại, đợi tới khi Đỗ Khanh Khanh tỉnh táo lại, mới ép cô ta ngồi xuống vị trí cũ.

"Còn muốn nói gì nữa không?

Nếu cô không muốn nói, cuộc thẩm vấn của chúng ta kết thúc tại đây."

Cảnh sát sửa lại quyển sổ đã bị xé nát.

Đỗ Khanh Khanh lạnh lùng, không nói gì.

"Vậy dẫn cô ta tới trạm tạm giam đi."

Lúc nhận được tin, Lê Thanh lập tức chạy tới trạm tạm giam.

Đỗ Khanh Khanh mặc một chiếc áo màu trắng và áo khoác vàng, trên tay còn đeo thêm một cái còng.

Vẻ mặt cô ta không thay đổi nhìn Lê Thanh bên ngoài song sắt.

Môi Lê Thanh sắp bị cắn nát tới nơi, "Sao con lại bị khai ra vậy?!"

Lúc nhìn thấy tờ báo Đỗ Hồng Bân đã sai người đè nén tin tức xuống, sau mới biết được, đây chỉ là số ít, hai người cũng đã tìm những người khác.

"Con không biết."

Ánh mắt Đỗ Khanh Khanh hơi mờ mịt, "Con không biết..."

Lê Thanh tức giận, "Nhất định là cái con tiện nhân Đỗ Kiêu Kiêu kia!"

Đỗ Khanh Khanh vừa nghe thấy tên Đỗ Kiêu Kiêu cả người run rẩy không thôi, đôi mắt ngập nước, "Mẹ, là cô ta làm sao?

Cô ta muốn con ngồi tù, cô ta nghĩ rằng như vậy là có thể thoát khỏi con ư?"

Nói xong, sắc mặt Đỗ Khanh Khanh đã hoàn toàn u ám.

"Mẹ, mẹ phải giúp con!"

Trong mắt Đỗ Khanh Khanh tràn đầy ý hận, "Con không thể ở đây được, con muốn ra ngoài."

"Mẹ không giúp con được!"

Mặt Lê Thanh u ám, "Đây cũng do con gieo gió gặt bão thôi."

Đỗ Khanh Khanh điên cuồng, "Con muốn ra ngoài!"

Lê Thanh bị cô ta dọa sợ, giọng nói dịu dàng hơn một chút, "Con muốn ra ngoài thì có lợi gì?

Chuyện này ai cũng biết hết cả rồi.

Bên ngoài đã có người đưa tin con bị cảnh sát bắt đi."

"Khanh Khanh, con đã bị phá hủy..."

Đỗ Khanh Khanh vẫn nở nụ cười, "Con không cần biết, con không để ý tới cái gì cả."

"Con chỉ muốn tìm Đỗ Kiêu Kiêu."

Đỗ Khanh Khanh cong môi, u ám nói: "Con chỉ muốn tìm cô ta..."

Lê Thanh thở dài, "Mẹ đành cố hết sức vậy."

Đỗ Khanh Khanh biết ơn cười với Lê Thanh, "Mẹ, con chờ tin mẹ."

"Hết giờ rồi."

Người cảnh sát bên cạnh kéo Đỗ Khanh Khanh đứng lên.

Đỗ Khanh Khanh vẫn luôn quay đầu nhìn bà ta.

Lê Thanh hết cách, đành phải gật một cái, coi như là hứa hẹn.

Lê Thanh không giấu chuyện đi trại tạm giam với Đỗ Hồng bân.

Nên vừa về tới nhà, Đỗ Hồng Bân liền hỏi.

"Con bé thế nào rồi?"

Lê Thanh lau nước mắt, "Ở cái nơi như vậy, con bé có thể sống tốt được sao?"

Đỗ Hồng Bân thở dài, "Cái con bé Kiêu Kiêu này, anh phải biết nó không thể dễ dàng bỏ qua như vậy sớm hơn."

"Hồng Bân..."

Lê Thanh khóc nức nở, "Khanh Khanh không thể ngồi tù được."

"Kiêu Kiêu đúng là muốn hủy hoại con bé..."

"Anh biết."

Đỗ Hồng Bân phiền muộn lấy một điếu thuốc ra đưa vào miệng, nhíu mày nói: "Nhưng chuyện này không dễ dàng xử lý được."

Bên ngoài không chỉ hình Đỗ Khanh Khanh bị cảnh sát dẫn đi, mà cả những tấm hình Đỗ Khanh Khanh và bọn cướp ông đã cho người đè xuống cũng bị tung ra.

Không dễ xử lý được...

Lê Thanh ngừng khóc, bà ta nhỏ giọng thương lượng với Đỗ Hồng Bân: "Hay là chúng ta dùng tiền chuộc Khanh Khanh ra đi."

Đỗ Hồng Bân nhíu chặt mày, chuyện chuộc người này, không phải cứ có tiền là được, còn phải có quen biết.

Lúc này, Đỗ Khanh Khanh đang ở đầu ngọn gió, sẽ không có ai đứng ra giúp đỡ.

Đương nhiên Lê Thanh hiểu rõ đạo lý này, vì vậy bà ta đành yên lặng nuốt cơn giận xuống.

***

Bên này, Đỗ Kiêu Kiêu tổ chức "ăn mừng" Đỗ Khanh Khanh bị tạm giam, cố ý "mời" Cố Nhiễm, Khương Hoán và Cố Bách Chu tới "chung vui".

Dọc đường Cố Nhiêm không ngừng nói, giọng nói đặc biệt lớn, hận không thể để cho toàn thế giới biết, bây giờ cô ấy đang rất vui.

Khương Hoán nhịn cười, "Sao vui vậy?"

Cố Nhiêm ngẩng cao đầu, "Dĩ nhiên rồi, cậu không biết đâu, cái con nhỏ Đỗ Khanh Khanh đó đáng ghét lắm!"

Khương Hoán im lặng mỉm cười không nói gì.

Đỗ Kiêu Kiêu nở nụ cười, "Vậy...

Cố Nhiễm chắc cậu không biết đâu, Đỗ Khanh Khanh và Khương Hoán từng có một đoạn chuyện xưa đấy nhé."

Sắc mặt Khương Hoán lập tức thay đổi, thấy vẻ mặt Cố Nhiễm u ám, cậu cười khổ, "Làm gì có chuyện xưa nào, cô ta là ai tôi còn không biết nữa là."

Cố Nhiễm hừ hừ, cố ý bình tĩnh nói: "Tội khi quân, mang đi xử trảm!"

Khương Hoán ra dáng vợ nhỏ, "Hoàng thượng, nô tì vô tội!"

Cố Nhiễm bật cười, cô vỗ đầu Khương Hoán, "Vô tội cái gì?"

Đỗ Kiêu Kiêu và Cố Bách Chu đứng xem hai người đùa giỡn.

Lúc nào ở cùng nhau, Cố Nhiễm và Khương Hoán cũng vui vẻ như vậy, Đỗ Kiêu Kiêu nghĩ, chỉ sợ ngay cả Cố Nhiễm cũng không phát hiện ra chuyện này.

Thời tiết buổi tối gió to, Có Bách Chu ôm Đỗ Kiêu Kiêu vào lòng, lấy tay sưởi ấm mặt cô.

"Hơi lạnh."

Đỗ Kiêu Kiêu cười hắc hắc với Cố Bách Chu.

Cố Bách Chu búng trán cô một cái, "Lần trước anh đã nói rồi, buổi tối ra ngoài nhớ mặc nhiều một chút."

"Có phải là...

Em không mặc đồ ra ngoài đâu."

Cô đã tìm được phòng ròi, cô sẽ thừa dịp này mà dọn ra ngoài.

E rằng Đỗ Hồng Bân cũng không biết gì, chắc ông chỉ nghĩ Đỗ Kiêu Kiêu đang ra ngoài chơi thôi.

Đỗ Kiêu Kiêu dùng sức đưa đôi tay lạnh cóng của mình vào hông Cố Bách Chu, miệng lẩm bẩm, "Cho em mượn sưởi ấm tí."

Cố Bách Chu ôm cô không động đậy, đôi tay lạnh lẽo của Đỗ Kiêu Kiêu bên hông anh rất có cảm giác tồn tại.

Ánh mắt anh tối sầm, lần thứ ba.

Đỗ Kiêu Kiêu hăng say sưởi ẩm, đột nhiên cảm thấy hơi thở bên cổ mình nóng bừng, giọng nói của Cố Bách Chu cũng khàn theo.

"Em có biết, thắt lưng là vùng nhạy cảm của anh...."

Đỗ Kiêu Kiêu choáng váng, cô cô cô, cô không biết.

Không phải anh đang lừa cô đó chứ, Đỗ Kiêu Kiêu nửa tin nửa ngờ ngẩng đầu nhìn, phát hiện trên mặt Cố Bách Chu ửng hồng lạ thường.

Cô lập tức bỏ tay ra, chỉ vào anh, "Lưu manh!"

Cố Bách Chu dỗ cô, "Kiêu Kiêu, anh đang xấu hổ mà."

Đỗ Kiêu Kiêu chạy ra xa, "Anh lừa ai vậy hả, Cố Bách Chu, em không tin anh đâu."

Tên này bề ngoài trong sáng vậy thôi chứ thật ra là một con sói già!
 
Nữ Phụ Trở Về (Full)
Chương 53


Tòa tuyên án.

Đỗ Khanh Khanh là chủ mưu của vụ bắt cóc, vốn phải xử 10 năm tù, nhưng xét thấy cô ta chỉ mời người diễn trò, không biết đùa sẽ thành thật như vậy, vả lại còn có thái độ nhận tội, nên chỉ xử cô ta 3 năm tù.

Nếu sau này chịu cải tạo tốt, có thể sẽ xem xét giảm nhẹ hình phạt cho cô ta.

"Mẹ không có cách..."

Lê Thanh thản nhiên nhìn Đỗ Khanh Khanh.

Vài ngày không gặp, gò má của Đỗ Khanh Khanh hóp lại, đầu tóc cũng loạn xì ngầu.

Cuộc sống của trại tạm giam làm cô ta có vẻ mệt mỏi không phấn chấn được.

Đỗ Khanh Khanh bị hai cảnh sát giải đi, cơ thể không thể cử động được, cô ta quơ quơ đôi tay bị còng.

"Ba năm..."

Đỗ Khanh Khanh nhẹ nhàng nói, "Đây là đáp án mẹ cho con ư?"

Lê Thanh lạnh mặt, "Con đừng có không biết tốt xấu như vậy, làm ra chuyện như vậy, mà chỉ bị ba năm tù là đã vị tha cho con lắm rồi!"

Đỗ Khanh Khanh cười chế nhạo, rồi há miệng nói thầm hai chữ.

Vẻ mặt Lê Thanh trắng bệch, bà ta hoảng sợ nhìn Đỗ Khanh Khanh, đột nhiên cả người lạnh run.

Hôm nay Đỗ Kiêu Kiêu cũng đến tham gia, cô nghe Đỗ Khanh Khanh bị kết án ba năm tù.

Ba năm, không ngắn cũng không dài, nhưng cũng đủ để Đỗ Khanh Khanh mất đi nhiều thứ.

Cô đi đến trước mặt Đỗ Khanh Khanh, lạnh lùng nói: "Đỗ Khanh Khanh, cô mà cũng có ngày hôm nay."

Đỗ Khanh Khanh thấy cô tới, ánh mắt hơi chấn động, "Chị, không phải chị nên hài lòng rồi sao?"

Đỗ Kiêu Kiêu thản nhiên cười, "Cô nói cái gì vậy chứ?"

"Cô còn sống vui vẻ trên cái cõi đời này, thì làm sao tôi có thể vừa lòng được?"

Đỗ Khanh Khanh run lên một cái, nhẹ nhàng nói, "Chị hận em tới như vậy à?"

"Hận cô?"

Đỗ Kiêu Kiêu đi tới trước mắt cô ta, "Cô nghĩ cô là ai?

Cô đáng giá để tôi hận sao?"

Đỗ Khanh Khanh dịu dàng nhìn cô, "Chị, chị cứ khẩu thị tâm phi."

Đỗ Kiêu Kiêu bị cô ta nhìn sợ hãi, lui về sau một bước, khẽ hừ, "Cô hiểu rõ tôi sao?

Tôi khẩu thị tâm phi à?

Đúng, cô nói không sai, tôi hận cô, hận không thể cho cô mau mau biến mất khỏi thế giới này, hận cô không chết sớm một chút, dừng làm chướng mắt tôi nữa."

Trong lòng Đỗ Khanh Khanh tê rần, cười nói với Đỗ Kiêu Kiêu: "Trên thế giới này vẫn còn chị, sao em có thể cam lòng mà chết được?"

Đỗ Kiêu Kiêu nhíu mày, "Đỗ Khanh Khanh, tới bây giờ mà cô còn muốn đấu với tôi nữa sao?

Muốn tôi chết cùng à?

Nằm mơ đi."

"Ha."

Đỗ Khanh Khanh bật cười, "Chị, sao chị lại đáng yêu vậy."

Đỗ Kiêu Kiêu nhíu mày, Đỗ Khanh Khanh điên rồi à?

Cô lui về sau, nói với Đỗ Khanh Khanh: "Cô cứ tạm thời giả ngây giả dại trong đấy, Đỗ Khanh Khanh, tôi cho cô biết, chiêu này chả có tác dụng gì đâu!"

Nói xong, cô kiêu ngạo hất cằm, hừ một tiếng với Đỗ Khanh Khanh rồi xoay người đi.

Đỗ Khanh Khanh nhìn bóng lưng thẳng tắp của cô cười lắc đầu, sau đó liền bị hai người cảnh sát bên cạnh giải vào tù giam.

Lúc đi ngang qua Lê Thanh, cô ta nói với người mẹ còn đang ngây ngốc của mình, "Mẹ, bảo trọng nhé..."

Lê Thanh làm như không nghe thấy.

"Sao thế?"

Đỗ Hồng Bân đi tới.

Lê Thanh theo bản năng tránh né, "Không có gì."

"Khanh Khanh bị kết án ba năm, nếu chúng ta tìm được người, thì khoảng một hai năm là con bé có thể được ra."

Đây là ý nghĩ của Đỗ Hồng Bân, trước hết cứ để Đỗ Khanh Khanh đi vào, chờ tin tức lắng xuống, sẽ tìm cơ hội cho cô ta ra ngoài.

Lê Thanh vội vàng khoát tay, "Ba năm cũng không quá lâu, cứ coi như là một bài học cho Khanh Khanh.

Nếu để Kiêu Kiêu biết được anh muốn chuộc Khanh Khanh về, con bé có thể không cãi lộn với anh ư?"

Đỗ Hồng Bân than thở, Lê Thanh nói đúng, Đỗ Kiêu Kiêu không phải người bao dung, nếu cô biết được, vậy cũng được à.

"Được rồi, ba năm thì ba năm."

Đỗ Hồng Bân xoa mày, "Hi vọng con bé có thể tự suy nghĩ lại, sau khi ra khỏi thì đừng làm chuyện gì điên rồ nữa."

Lê Thanh đỡ ông, "Sao lại như vậy được?

Khanh Khanh chỉ hồ đồ một lần này thôi.

Con bé lúc nào cũng hối hận."

"Hối hận?"

Đỗ Hồng Bân giễu cợt nói: "Hối hận cũng vô dụng..."

"Trên đời làm gì có nhiều chuyện có thể hối hận như vậy?"

Đỗ Hồng Bân đẩy Lê Thanh ra, "Mấy ngày nay anh sẽ đi công tác một chuyến, những việc ở công ty em giúp anh xử lý một chút."

Lê Thanh gật đầu, "Em biết rồi, anh nhớ mang theo thuốc uống, nếu không dạ dày sẽ không chịu nổi đâu."

Đỗ Hồng Bân quan tâm, chỉ nói: "Đến lúc đó em bỏ vào giúp anh làm được."

"Vậy được rồi..."

Lê Thanh cúi đầu, che giấu cảm xúc trong mắt.

Đỗ Hồng Bân không nói cho Lê Thanh biết nơi ông tới chính là thành phố S.

Đi công tác là giả, đến thành phố S là thật.

Ông tự mình lái xe một núi mộ.

Mộ của Ôn Nhã không khó tìm, năm đó lúc an táng bà ở đây, ông đã nhớ kỹ đường xá, dù có nhắm mắt ông vẫn có thể tìm được.

Mà thực ra năm nào ông cũng đến thăm bà.

Chẳng qua là chỉ vào một ngày có vẻ bình thường, ví dụ như, kỷ niệm ngày cưới của bọn họ.

Hôm nay chính là ngày kỷ niệm ông và Ôn Nhã kết hôn.

Hai người ở chung 20 năm, hình như không có gì lãng mạn, tới lúc người mất rồi, lãng mạn nhưng người không biết.

Ông khoanh chân ngồi trước mộ Ôn Nhã, cười cười với phần mộ không bia.

"Anh lại tới nữa đây."

"Nhất định ở dưới đó em đang thầm mắng anh."

Không biết đang nghĩ tới chuyện gì, Đỗ Hồng Bân cong miệng cười, "Không phải là không cho phép anh tới thăm em sao?

Anh tới rồi, em tức giận lắm đúng không?"

Lúc tức giận, Ôn Nhã rất thích nhếch miệng lên, đôi lông mày đẹp đẽ nhíu lại, cái mũi cũng nhăn lại, như một đứa trẻ tức không chịu được.

Đỗ Hồng Bân rất thích dáng vẻ này của cô.

Nhưng sau đó, Ôn Nhã càng lúc càng trở nên lạnh nhạt, mặc kệ Đỗ Hồng Bân có làm gì đi chăng nữa, bà vẫn như cũ, làm người khác dễ dàng nổi giận.

"Em biết Đỗ Khanh Khanh đúng không, chính là cô bé lần trước đi theo Đỗ Kiêu Kiêu tới đây.

Con bé bị ở tù rồi."

Đỗ Hồng Bân rót cho mình ly rượu, "À đúng rồi, chắc em không biết đâu, đó cũng là con gái của anh."

"Nhưng không phải sinh với em."

Đỗ Hồng Bân tiếc nuối nói.

Một cơn gió thổi qua, phần cỏ dại trên mộ phần lay động như đang đáp lại ông.

"Sao em không tức giận được cơ chứ?"

Đỗ Hồng Bân thì thào nói: "Em mắng anh đi, đánh anh cũng được..."

"Anh rất nhớ em, A Nhã."

Làn gió nhẹ nhàng thổi qua, yên tĩnh không tiếng động, chỉ có một âm thanh thở dài xa xăm trong rừng trúc.
 
Nữ Phụ Trở Về (Full)
Chương 54


Lúc Cố Nhiễm tới nhà mới của Đỗ Kiêu Kiêu đúng lúc gặp người đã lâu không thấy - Lục Nhất Minh.

Do dự một chút, cô quyết định đi luôn.

Nhưng Lục Nhất Minh hình như đang đợi cô, thấy Cố Nhiễm sắp rời đi, anh ta vội vàng ngăn lại.

"Ớ...."

Cố Nhiễm ngẩng đầu nhìn anh ta, "Lục Nhất Minh, rốt cuộc là anh muốn thế nào đây?"

Lục Nhất Minh do dự, nửa ngày không nói gì.

"Không thì mau tránh ra, tôi đang có việc."

Cố Nhiễm lạnh lùng nhìn anh ta, rồi đi lướt qua.

Nhưng chưa đi được hai bước, cô đã bị Lục Nhất Minh kéo lại.

"Cố Nhiễm..."

Lục Nhất Minh nhẹ nhàng gọi cô.

Cố Nhiễm cau mày không hất ra.

"Tôi biết tôi sai rồi."

Lục Nhất Minh nói nhỏ, "Tôi vẫn cứ nghĩ Đỗ Khanh Khanh yếu đuối cần người khác bảo vệ."

"Tôi không ngờ cô ấy đã thay đổi..."

Cố Nhiễm dùng sức hất tay Lục Nhất Minh ra, nhìn vết ửng hồng trên cổ tay mình, cô xoay người nhìn chằm chằm anh ta.

"Anh muốn nói gì với tôi?

Bây giờ anh cảm thấy rất mất mát sao?

Cô ta không phải là loại người mà anh đã tưởng tượng."

Giọng nói Cố Nhiễm lạnh lùng, "Đúng, anh cũng là người bị hại, cô ta lừa gạt tình cảm của anh."

"Nhưng vậy thì sao?

Có liên quan gì tới tôi đâu?"

Lục Nhất Minh ngạc nhiên, "Tôi..."

Cố Nhiễm cười lạnh, "Lục Nhất Minh, anh nghĩ mình vô tội lắm hay sao?

Tôi không tin anh không biết Đỗ Khanh Khanh là loại người gì.

Chính anh đã làm tổn thương tôi, nhưng cũng không chấp nhận chuyện Đỗ Khanh Khanh là người lấy cái đồng hồ của anh."

"Đúng là tôi ngốc thật, lúc nào cũng tùy tiện cẩu thả, nhưng tôi không phải là người khoan dung tới vậy."

Lục Nhất Minh không biết phải làm sao, "Không phải, tôi không cố ý làm tổn thương cô."

Cố Nhiễm thất vọng nhìn anh ta, "Lục Nhất Minh, tôi cứ tưởng anh hiểu chứ."

Cô nhẹ nhàng sờ vào cổ tay ửng đỏ, "Nếu tôi nói, chuyện Đỗ Khanh Khanh ngồi tù cũng có phần của tôi, anh sẽ thế nào đây?"

Lục Nhất Minh ngớ người, "Cô nói...

Cái gì?"

Cố Nhiễm cười khẽ, "Không có gì?

Anh cũng biết mà, tôi thật sự không thích Đỗ Khanh Khanh, cô ta ngồi tù, tôi còn đi chúc mừng nữa đấy."

Vẻ mặt Lục Nhất Minh biến sắc, "Sao cô có thể làm như vậy được, tại sao?

Dù Khanh Khanh có làm vậy đi chăng nữa, cô ấy..."

"Cô ta thế nào?"

Cố Nhiễm rũ mắt, "Cô ta là người trong lòng anh, đúng không?"

"Lục Nhất Minh ơi là Lục Nhất Minh.

Tôi nên cảm thấy may mắn vì đã không thích anh, hay nên tiếc nuối vì anh không mến tôi đây?"

Giọng nói của Cố Nhiêm vô cùng thấp.

"Người được anh thích...

Chắc sẽ rất hạnh phúc."

"Sao thế?"

Đỗ Kiêu Kiêu quơ quơ tay trước mắt Cố Nhiễm, mới vừa vào cửa, cô gái này đã bắt đầu ngẩn người, Đỗ Kiêu Kiêu đã gọi vài lần nhưng cô ấy vẫn không có phản ứng gì.

"Này!"

Đỗ Kiêu Kiêu lắc cô ấy.

Cố Nhiễm chợt bừng tỉnh, "Gì vậy?"

"Tớ mới phải là người hỏi cậu câu đấy đấy?!"

Đỗ Kiêu Kiêu không vui nói, "Vừa vào tới đã ngẩn người, rốt cuộc cậu đang suy nghĩ triết lý con người gì vậy, nói tớ nghe một chút."

"Triết lý con người gì."

Cố Nhiễm lẩm bẩm, "Tớ chỉ mới vừa gặp Lục Nhất Minh thôi."

Đỗ Kiêu Kiêu âm thầm đánh giá giọng nói của cô ấy, "Hả?

Vậy các cậu nói chuyện gì với nhau?"

"Còn nói cái gì nữa?"

Giọng nói của Cố Nhiễm hơi mất mát, "Có chuyện gì khác ngoài Đỗ Khanh Khanh nữa đâu."

Cô ấy đem suy nghĩ của mình nói cho Đỗ Kiêu Kiêu biết.

Đỗ Kiêu Kiêu phì cười, "Cậu cảm thấy người nào được Lục Nhất Minh thích nhất định sẽ rất hạnh phúc?"

Cố Nhiễm gật đầu.

"Ngốc!"

Đỗ Kiêu Kiêu thẳng thắn phê bình.

Cố Nhiễm lắc đầu, khó hiểu nhìn cô.

Đỗ Kiêu Kiêu cười cười, "Cái tên Lục Nhất Minh đó là một tên gian xảo đấy.

Nghĩ thử xem, nếu anh ta đã nói rất thích Đỗ Khanh Khanh, vậy thì anh ta cũng đâu cần phải đi xin lỗi cậu làm gì.

Nếu thật sự thích, thì dù Đỗ Khanh Khanh có làm gì đi chăng nữa, tình cảm của anh ta sẽ không bao giờ thay đổi, yên lặng tiếp nhận trong tim."

Đỗ Kiêu Kiêu âm thầm bổ sung thêm trong lòng, cũng giống như Cố Bách Chu vậy.

Dù cô có làm gì đi chăng nữa, Cố Bách Chu vẫn đứng sau lưng cô, dùng hành động cho cô biết, anh vẫn luôn ở đó.

Cố Nhiễm cũng nghĩ tới Cố Bách Chu, cô ấy hâm mộ nhìn Đỗ Kiêu Kiêu, "Cậu hạnh phúc thật, được anh tớ cưng chiều tới vậy."

Đỗ Kiêu Kiêu bật cười, "Cố Nhiễm, chẳng lẽ cậu không phát hiện cả cậu cũng vậy à?"

"Chẳng phải có một người luôn đứng sau lưng cậu, đợi cậu phát hiện ra anh ta sao?"

"Ai vậy?"

Cố Nhiễm tò mò nhìn khắp nơi, "Cậu gạt tớ à?"

Đỗ Kiêu Kiêu dùng ngón tay chọc vào trán cô ấy, nhắc nhở: "Sao cậu mơ hồ quá vậy?

Khương Hoán, Khương Hoán của cậu đấy."

"Cái gì mà của tớ của cậu."

Cố Nhiễm cười to, "Cậu ấy không có đâu."

Đỗ Kiêu Kiêu thở dài, "Chẳng lẽ cậu không phát hiện ra sao?

Khương Hoán đối xử với cậu rất tốt."

"Cái đó cũng phải thôi."

Cố Nhiễm gật đầu, "Bọn tớ chơi chung với nhau từ nhỏ cơ mà."

Đỗ Kiêu Kiêu nhìn cô ấy hận sắtkhông rèn thành thép, "Cậu nghĩ lại đi?

Cậu dám nói cậu với cậu ta chỉ là bạn bè thôi không?"

"Sao tớ biết được?"

Cố Nhiễm nói thầm, "Nhưng mà tớ không biết cậu ấy đối xử với bạn cậu ấy thế nào nữa."

Đỗ Kiêu Kiêu lắc đầu, "Cậu tự suy nghĩ lại đi, dù sao tớ cũng cảm thấy Khương Hoán còn tốt hơn cái tên Lục Nhất Minh kia nữa đấy."

"Cái đó không giống..."

Cố Nhiễm nói nhỏ.

"Không giống chỗ nào?"

"Khương Hoán là bạn, Lục Nhất Minh là người trong lòng.

Có giống nhau gì đâu."

Đỗ Kiêu Kiêu tức giận nở nụ cười, "Cậu nói thử xem nhé, Khương Hoán và Lục Nhất Minh, ai đối xử với cậu tốt hơn?"

"Khương Hoán!"

Cố Nhiễm không hề nghĩ ngợi lập tức nói.

"Vậy chẳng phải tốt lắm sao."

Đỗ Kiêu Kiêu buông tay xuống, "Thực ra Khương Hoán là người tốt, nếu được, tớ hy vọng cậu có thể quen với cậu ấy."

Mặt Cố Nhiễm đỏ bừng, cô và Khương Hoán à?

Đây là cặp đôi gì vậy?!

Cô ấy lắc đầu mạnh mẽ với Đỗ Kiêu Kiêu, "Không được đâu."

Đỗ Kiêu Kiêu nghiêm túc nhìn cô ấy, "Tớ cảm thấy Khương Hoán mới là người thật sự có thể mang lại hạnh phúc cho cậu, cậu ấy sẽ trân trọng cậu."

Cố Nhiễm đỏ bừng cả mặt, "Cậu nói cái gì vậy?

Không thể nào đâu."

"Có hay không thì cậu cứ đợi xem."

Đỗ Kiêu Kiêu nói nửa đùa.

"Ai da, không nói chuyện này nữa, tớ tới tìm cậu có chuyện đấy."

Cố Nhiễm đổi đề tài, lấy vài tờ giấy trong túi ra cho Đỗ Kiêu Kiêu xem.

"Cái gì vậy?"

Đỗ Kiêu Kiêu tò mò cầm lấy.

"Cậu quên rồi à?

Kết quả xét nghiệm của Khương Tình đấy."

Cố Nhiễm chỉ vào tờ giấy.

"Cậu xem, trên đây viết, hai người đó không có quan hệ máu mủ với nhau."

Ánh mắt Đỗ Kiêu Kiêu sáng bừng lên, "Vậy là Khương Tình không phải là con gái của chú Khương rồi."

Cố Nhiễm gật đâu, cô ấy cũng rất vui vẻ, "Cuối cùng, chú Khương cũng đã được giải thoát."

"Lần trước Y Vân tới đòi tiền chú Khương, chú Khương có cho bà ta không?"

Đỗ Kiêu Kiêu hỏi.

"Hình như là không."

Cố Nhiễm nhíu mày suy nghĩ một chút rồi trả lời, "Với lại lúc đó dì Phó có mặt ở đấy, mà còn không vui cãi nhau ầm ĩ."

"À..."

"Sao vậy?"

Cố Nhiễm tới gần.

"Không có gì, chúng ta đi báo tin vui cho chú Khương thôi."

Đỗ Kiêu Kiêu kéo Cố Nhiễm, "Sẵn tiện đi thăm Khương Hoán luôn."

Cố Nhiễm cười mắng, "Đừng nói lung tung!"

"Tớ không có nói lung tung đâu."

Đỗ Kiêu Kiêu cười nhẹ một cái.
 
Nữ Phụ Trở Về (Full)
Chương 55


Cố Nhiễm và Đỗ Kiêu Kiêu tới Khương gia đúng lúc bắt Khương Thì Lễ chuẩn bị ra ngoài.

"Chú Khương."

Khương Thì Lễ quay đầu nhìn hai người, bởi vì cô quen với Phó Vũ Khiết, nên ông cũng hơi có thiện cảm với Đỗ Kiêu Kiêu, vì vậy ông dừng chân, "Có chuyện gì à?"

Đỗ Kiêu Kiêu đi tới nhìn ông, "Bây giờ chú Khương đang có việc gấp sao?"

Khương Thì Lễ sững sờ, "Tàm tạm, không gấp lắm."

"Bọn con có chuyện quan trọng muốn nói chú.

Chúng ta có thể nói chuyện một chút không?"

Vẻ mặt của Đỗ Kiêu Kiêu tương đối nghiêm túc khiến Khương Thì Lễ cũng nghiêm túc theo.

Khương Thì Lễ dẫn hai cô tới thư phòng, thấy các cô đã ngồi xuống ghế, ông chậm rãi hỏi: "Chuyện gì vậy?"

Cố Nhiễm đưa cho ông tờ xét nghiệm mà cô ấy luôn cầm trong tay.

Khương Thì Lễ cầm lấy, ông thản nhiên nhìn qua một lượt, "Cái gì đây?"

"Giám định DNA."

"Chú biết, nhưng cái này là hai đứa làm cho chú ư?"

Khương Thì Lễ hơi mất kiên nhẫn, ông không thích vòng vo với tiểu bối.

Đỗ Kiêu Kiêu cười cười, "Xin hỏi chú Khương một câu, chú thấy con gái Khương Tình của chú thế nào?"

Ánh mắt sắc nhọn của Khương Thì Lễ nhìn cô.

Đỗ Kiêu Kiêu không né tránh, hai người nhìn thẳng vào nhau.

"Chú không muốn đánh giá con bé nhiều."

Khương Thì Lễ từ từ nói: "Con bé đã lớn rồi, chuyện của nó thì nó phải tự quyết định."

"Lỡ như cô ta phạm phải sai lầm giống như Đỗ Khanh Khanh thì sao?"

Đỗ Kiêu Kiêu hỏi tiếp.

"Vậy thì cũng sẽ phải chấp nhận kết quả như Đỗ Khanh Khanh thôi."

Khương Thì Lễ không lo lắng trả lời.

"Nếu là Khương Hoán thì sao?"

"Nó thì chú không biết."

Khương Thì Lễ nhàn nhạt liếc nhìn Đỗ Kiêu Kiêu, "Rốt cuộc là con đang muốn nói cái gì?"

Đỗ Kiêu Kiêu cười, "Con chỉ muốn biết địa vị của Khương Tình trong lòng chú Khương đây mà thôi."

Khương Thì Lễ vỗ bàn, "Hình như đây đâu phải là chuyện hai đứa nên hỏi đâu nhỉ?!"

Đỗ Kiêu Kiêu mỉm cười, "Nhưng con chỉ muốn tìm hiểu tình hình một chút thôi, vì đây chính là thứ quyết định sau khi nghe được tin tiếp theo chú vui hay buồn đấy."

"Tin gì?"

Khương Thì Lễ nhìn cô.

"Tờ giám định DNA này chính là của chú và Khương Tình."

"Con nói cái gì?!"

Cuối cùng, sắc mặt của Khương Thì Lễ cũng thay đổi.

Ông lấy tờ giấy, xem đi xem lại nhiều lần, cắn răng nói: "Không có quan hệ..."

"Đúng."

Đỗ Kiêu Kiêu thoải mái đứng trước mặt ông, "Lần trước, con đã vô tình nhìn thấy Y Vân - mẹ Khương Tình đi với một người đàn ông, con còn nghe được một vài chuyện.

Con hơi nghi ngờ, nên đã nhờ Khương Hoán lấy tóc của Khương Tình và chú đi xét nghiệm."

"Đây là kết quả.

Chú và Khương Tình không phải là cha con."

Khương Thì Lễ run rẩy, "Nhưng lúc đó, kết quả xét nghiệm..."

"Là giả."

Đỗ Kiêu Kiêu nhìn ông,"Bạn trai cũ của Y Vân, là bác sĩ."

Trong mắt Khương Thì Lễ tràn đầy ý hận, "Y Vân!"

Ông đứng bật dậy đi ra ngoài.

"Đợi đã, chú Khương."

Đỗ Kiêu Kiêu vội vàng đuổi theo ông, "Chú Khương, con có thể yêu cầu chú một chút được không, xem như là phần thưởng cho chuyện này?"

Khương Thì Lễ dịu dàng nhìn Đỗ Kiêu Kiêu, "Yêu cầu gì, con nói thử xem."

Đỗ Kiêu Kiêu nhìn ông, "Chú có thể làm như không biết chuyện này trước được không?"

"Vì sao?"

Khương Thì Lễ nhướng mày, "Bà ta lừa chú lâu vậy, bây giờ là lúc phải trừng phạt bà ta."

Đỗ Kiêu Kiêu lắc đầu, "Đó không phải là ý của Y Vân, thật ra người lừa chú chính là bạn trai trước của Y Vân, Trần Gia Lạc."

"Trần Gia Lạc?"

Khương Thì Lễ cảm thấy cái tên này hơi quen tai.

"Đúng, ông ta chính là bác sĩ của bệnh viện Hòa Bình, cũng từng là bác sĩ từng nhân của gia đình cháu."

Khương Thì Lễ khó hiểu nhìn cô, "Chuyện này có liên quan tới nhà con à?"

"Đương nhiên là không rồi."

Đỗ Kiêu Kiêu bật cười, "Có điều Trần Gia Lạc có liên quan tới chuyện nhà con, nên con chả có thiện cảm gì với ông ta cả."

Cô nói tiếp với Khương Thì Lễ: "Con đoán, năm đó, sau khi Y Vân mang thai, Trần Gia Lạc đã biết được, nên ông ta đã lợi dụng Y Vân giả vờ như bị người ta chạm vào, đúng lúc gặp chú đang say rượu.

Một đêm trôi qua, dù chú và Y Vân có làm hay không làm gì đi chăng nữa, đứa con trong bụng của Y Vân cũng thành của chú."

Khương Thì Lễ nắm chặt tay.

"Sau khi Khương Tình ra đời, Y Vân đã mang cô ta đến Khương gia, muốn kiếm chi phiếu từ nhà chú.

Nhưng chủ nhân cuối cùng của tấm chi phiếu chính là Trần Gia Lạc."

Cố Nhiễm tức giận nói: "Lần trước Y Vân tới đây, cũng vì Trần Gia Lạc lại bắt đầu vơ vét tài sản của bà ta."

Khương Thì Lễ nhíu mày, không biết đang nghĩ gì.

Đỗ Kiêu Kiêu không vội, cô đợi Khương Thì Lễ cho cô một đáp án.

"Được..."

Hòn đá trong lòng Đỗ Kiêu Kiêu rơi xuống đất, cô cười nói, "Cảm ơn chú Khương."

Khương Thì Lễ khoát tay, "Cái này cũng chẳng có vấn đề gì, đã nhiều năm rồi, nhịn thêm một chút cũng không sao."

Đỗ Kiêu Kiêu liếc mắt, "Nhưng con cần chú Khương làm một chuyện."

"Hả?"

Khương Thì Lễ sững sờ, "Chuyện gì?"

"Giúp con hẹn Y Vân."

"Không được!"

Khương Thì Lễ kiên quyết từ chối.

"Chỉ giúp con hẹn bà ta ra thôi."

Vẻ mặt Đỗ Kiêu Kiêu khẩn cầu, "Con muốn nhờ bà ta chút chuyện."

Khương Thì Lễ cứng đờ.

Đột nhiên Cố Nhiễm nói: "Con có thể giải thích với dì Phó giúp chú.

Cả chuyện hôm nay chúng ta đã nói nữa."

"Được!"

Khương Thì lễ lập tức đồng ý.

Cố Nhiễm chớp mắt, đắc ý nhìn Đỗ Kiêu Kiêu.

Đây mới đúng là cách cầu xin người khác.

Khương Thì Lễ đã đồng ý giúp Đỗ Kiêu Kiêu hẹn Y Vân, nhưng có qua lại, hai cô phải lập tức đi Phó gia, giải thích chuyện này với Phó Vũ Khiết.

Vì vậy Đỗ Kiêu Kiêu và Cố Nhiễm không thèm gặp Khương Hoán nữa, lập tức tới Phó gia.

Mấy ngày nay Phó Vũ Khiết định hẹn hai cô ra ngoài chơi, nhưng không ngờ Đỗ Kiêu Kiêu và Cố Nhiễm đã tới nhà tìm.

"Dì đang định hẹn hai đứa thì hai đứa đã tới đây rồi."

Phó Vũ Khiết cười nói.

Cố Nhiễm sờ mũi, cô ấy bị ép tới đây mà.

Đỗ Kiêu Kiêu cũng cười, "Bọn con cố ý tới tám nhảm với dì Phó đấy."

"Hả?"

Phó Vũ Khiết hơi ngạc nhiên, "Nói chuyện sao?

Sở thích của mấy người trẻ tuổi các con dì không hiểu nổi đâu."

"Đương nhiên chúng ta sẽ không nói về những chuyện đó rồi."

Cố Nhiễm nói.

"Vậy nói cái gì?"

Phó Vũ Khiết tò mò.

"Nói chuyện trọng đại."

Cố Nhiễm nghiêm túc, "Bọn con tới đây để nói chuyện nghiêm túc."

Phó Vũ Khiết bật cười, "Chuyện trọng đại gì?"

Cố Nhiễm thần bí nói: "Nói...

Về chuyện của dì."

"Dì?"

Phó Vũ Khiết ngạc nhiên, "Nói chuyện gì của dì vậy?"

"Nói chuyện khi nào dì và chú Khương mới chịu làm hòa ấy."

Cố Nhiễm nói thẳng ra.

Nụ cười trên mặt Phó Vũ Khiết dần tắt, "Tiểu Nhiễm..."

Đỗ Kiêu Kiêu nói: "Dì Phó, dì đừng giận, lần này bọn con thật sự muốn tâm sự với dì đấy."

Phó Vũ Khiết thở dài, lắc đầu nói: "Hai đứa không hiểu đâu..."

Đỗ Kiêu Kiêu nắm tay bà, "Bọn con hiểu chứ, con biết trong lòng dì có nút thắt, nên dì mới không thể tha thứ cho chú Khương được."

Phó Vũ Khiết rũ mắt, "Đúng là dì có nghĩ tới, cứ tha thứ cho ông ấy là được, cố chấp hoài làm gì.

Nhưng vừa nhớ lại...

Dì không dám tha thứ cho ông ấy."

"Nếu con cho dì biết, nút thắt trong lòng dì đã mở được rồi thì sao?"

Đỗ Kiêu Kiêu nhét tờ xét nghiệm vào tay bà, "Dì xem đi?"

"Đây là cái gì?"

Phó Vũ Khiết tò mò nhìn.

"Là giám định DNA của Khương Tình và chú Khương."

Phó Vũ Khiết cầm một lát rồi trả lại cho Đỗ Kiêu Kiêu.

Đỗ Kiêu Kiêu không nhận, "Dì xem kỹ trước đã rồi tính."

Phó Vũ Khiết không muốn xem, bà đành bỏ xuống bàn trà.

Cố Nhiễm thở dài, mở phần giám định ra, chỉ vào cho Phó Vũ Khiết xem.

"Không có quan hệ."

"Dì Phó, dì xem, chú Khương và Khương Tình không có quan hệ máu mủ."

Cố Nhiễm nắm tay Phó Vũ Khiết, "Cái này là con và Kiêu Kiêu đã giấu mọi người làm, dì đừng nghi ngờ chú Khương."

Phó Vũ Khiết ngạc nhiên nhìn phần giám định, hơn 20 năm trước bà cũng đã xem một tờ giấy tương tự, có điều, tờ giấy đó làm bà đau lòng bấy nhiêu thì tờ giấy này càng khiến bà đau lòng gấp bội.

Chẳng lẽ bà và Khương Thì Lễ chiến tranh lạnh nhiều năm như vậy chỉ là hiểu lầm thôi sao?

Phó Vũ Khiết không nhịn được lau khóe mắt, "Xin lỗi, dì đi toilet một chút."

Cố Nhiễm ôm cổ bà, "Dì Phó, dì muốn khóc thì cứ khóc đi..."

Phó Vũ Khiết cố gắng kìm cơn đau xót trong lòng, "Dì chỉ...

Dì chỉ cảm thấy rất đau khổ, sao dì và ông ấy lại tới mức này chứ."

"Có nguyên nhân thì có kết quả, nếu ông ấy không làm, thì tại sao Y Vân lại cố tình đổ thừa cho ông ấy?"

Phó Vũ Khiết vẫn không bước qua được cái hố kia.

Đỗ Kiêu Kiêu nhẹ nhàng nói, "Lỡ như lúc đó chú Khương uống say, nên mới gặp Y Vận.

Mọi chuyện chỉ là trùng hợp thôi."

Phó Vũ Khiết không thể nhịn được nữa, bà tự vào vai Cố Nhiễm khóc nức nở.

"20 năm, dì hận ông ấy 20 năm."

Phó Vũ Khiết nói nhỏ, "Rõ ràng ông ấy đã từng nói, vĩnh viễn sẽ không phụ lòng dì, nhưng sao chỉ vừa đảo mắt một cái ông ấy đã phản bội.

Dì vẫn luôn tìm lý do gì đó để tha thứ cho ông, nhưng cuối cùng cũng không thể tha thứ được.

So với đau khổ một mình, thì thà rằng cứ để ông ấy đau khổ như dì."

"Không phải là không muốn tha thứ.

Mà vì dì chỉ quá đau khổ."

Đỗ Kiêu Kiêu thở dài, rồi nói to, "Lần này bọn con đã tìm cho dì và chú Khương một lý do để tha thứ, dì Phó, dì cảm thấy lý do này thế nào?"

Phó Vũ Khiết nhẹ nhàng lau nước mắt, ngẩng đầu cười, thanh tao nói: "Lý do này dì nhận, còn lại, phải để xem biểu hiện của ông ấy thế nào nữa."

Cố Nhiễm thầm cười, sở trưởng của chú Khương phải là thể hiện trước mặt dì Phó sao?
 
Nữ Phụ Trở Về (Full)
Chương 56


Sau khi nhận được tin tức từ Cố Nhiễm, Khương Thì Lễ lập tức chạy tới Phó gia.

Khương Hoán ngạc nhiên, "Ba, ba đi tới đó làm gì vậy?"

Khương Thì Lễ không thèm để ý tới hình tượng, lớn tiếng nói với cậu, "Ba đi đón mẹ con về."

Khương Hoán sửng sốt, "Chờ con...

Con đi với ba."

Hai người vội vàng lên xe.

"Ba vừa nói ba muốn đón mẹ về...

Là có ý gì?"

Khương Hoán hỏi Khương Thì Lễ.

Khương Thì Lễ cười ha ha, "Mẹ con tha thứ cho ba rồi."

"Không thể nào!"

Khương Hoán khó tin nhìn ông.

"Cái thằng nhóc này!"

Khương Thì Lễ vỗ đâu Khương Hoán, "Cái gì mà không thể nào?!"

Khương Hoán sờ đầu, "Sao tự nhiên mẹ nghĩ thông vậy?

Ba, có phải ba làm cái gì đó rồi không?"

Khương Thì Lễ cười càng tươi, "Là Đỗ Kiêu Kiêu và Cố Nhiễm giúp ba đây."

"Cố Nhiễm?"

Ánh mắt Khương Hoán lóe sáng, "Hai cậu ấy làm cái gì?"

Khương Thì Lễ chỉ cười không nói.

Khương Hoán bĩu mỗi, "Thần thần bí bí, con tự hỏi được rồi."

Cậu lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Cố Nhiễm.

"Cậu giúp ba tôi làm cái gì đấy?

Sao tự nhiên mẹ tôi tha thứ cho ông ấy rồi?"

Cố Nhiễm nhanh chóng trả lời, nhưng cũng chỉ có hai chữ.

"Bí mật."

Mật em gái cô!

Khương Hoán suýt nữa đã quăng di động đi.

Cậu không thể hy vọng vào Cố Nhiễm rồi, cùng lắm thì cậu tự xem tình hình rồi đoán là được rồi.

Dọc đường Khương Thì Lễ liên tục giục tài xế nhanh lên một chút.

Tài xế đáng thương áp lực nói: "Không thể nhanh hơn được nữa..."

Khương Thì Lễ khẽ nguyền rủa một tiếng, ông chưa bao giờ cảm thấy Phó gia xa như bây giờ.

Cuối cùng cũng tới nơi, Khương Thì Lễ vội vàng mở cửa xe đi ra.

Khương Hoán đành đuổi theo sau, "Ba, ba từ từ thôi!"

Khương Thì Lễ giả vờ như không nghe, ông đi nhanh hai ba bước tới cửa nhà Phó gia.

Nhưng ông lại không gõ cửa.

Khương Hoán đằng sau ngạc nhiên nhìn ông, "Ba?"

Khương Thì Lễ cười khổ, "Ba sợ mẹ con đổi ý rồi, không tha thứ cho ba nữa."

Khương Hoán vỗ vai ông, an ủi ông một chút, sau đó nhấn chuông cửa.

Cánh cửa mở ra, Khương Thì Lễ suýt nữa đã quay đầu đi.

Nhưng Khương Hoán vẫn cứ kiên quyết lôi ông vào.

"Mẹ."

Khương Hoán tới ngồi cạnh Phó Vũ Khiết.

"Ba con nói..."

Nói xong, Khương Hoán quay lại nhìn, thấy Khương Thì Lễ vẫn còn ngơ ngác đứng trước phòng khách, không dám vào.

"Ba con nói cái gì?"

Phó Vũ Khiết nhíu mày hỏi.

Khương Hoán cười cười với bà, rồi chạy đi kéo Khương Thì Lễ qua.

"Ba nói muốn đón mẹ về nhà."

Phó Vũ Khiết thản nhiên cười, "Thật à?"

Khương Hoán lập tức đẩy người Khương Thì Lễ, "Ba, chẳng phải ba nói muốn đón mẹ về nhà sao?"

Khương Thì Lễ tỉnh lại, đi lên từng bước.

"Vũ Khiết...

Em theo anh về nhà được không?"

Phó Vũ Khiết lắc đầu.

Khương Thì Lễ như bị sấm đánh trúng, đầu óc trống rỗng.

Phó Vũ Khiết vẫn không chịu tha thứ cho ông.

Khương Thì Lễ hồn bay phách lạc lùi về phía sau, "Xin lỗi, Vũ Khiết, anh... anh không có cố ý tới làm phiền em đâu."

Phó Vũ Khiết cười, "Anh không cố ý tới đây làm phiền tôi sao?

Nhưng anh đã làm phiền tôi rồi."

Khương Thì Lễ lúng túng nói: "Anh...

Anh chỉ cho rằng..."

"Tôi đã tha thứ cho anh chứ gì?"

Phó Vũ Khiết tiếp lời ông.

Khương Hoán thấy không khí hơi căng thẳng, vội vàng giảng hòa, nhưng bị Phó Vũ Khiết trừng mắt, nên cậu không dám nói gì.

Phó Vũ Khiết ung dung nhìn Khương Thì Lễ, "Nói đi, anh muốn giải thích thế nào đây?"

Khương Thì Lễ bị hỏi vậy thì mắt choáng váng, "Giải thích..."

Phó Vũ Khiết thở dài, "Xem ra là anh không muốn xin lỗi tôi rồi thì phải?"

Khương Thì Lễ vội vàng nói, "Xin lỗi, Vũ Khiết, xin lỗi, anh sai rồi, anh thật sự đã sai rồi."

"Anh sai chỗ nào?"

Phó Vũ Khiết hỏi ông.

Khương Thì Lễ ngẩn người, "Anh...

Anh không tới quấy rầy em..."

Phó Vũ Khiết không nhịn được cười phá lên, "Vậy thôi à?

Anh không có cái gì khác muốn nói à?"

Khương Hoán bên cạnh ra sức nháy mắt với Khương Thì Lễ, "Là cái chuyện mà ba hay nói đó..."

Khương Thì Lễ nhìn Phó Vũ Khiết đang tươi cười, theo bản năng đi lên vài bước, cầm tay Phó Vũ Khiết.

"Vũ Khiết, anh sai rồi, anh đã không giữ được lới hứa năm đó.

Anh không nên vì chuyện con cái mà đi mượn rượu giải sầu, dính vào hiểu lầm này, làm chúng ta tốn tận hai mươi mấy năm trời."

Cuối cùng, Phó Vũ Khiết xúc động, bà nhìn Khương Thì Lễ cười cười, nước mắt rơi xuống.

Khương Thì Lễ luống cuống tay chân, đột nhiên Phó Vũ Khiết nói vào lỗ tai ông: "Xin lỗi..."

Khương Thì Lễ cúi đầu xuống, một người đàn ông hơn 40 tuổi, nhưng bây giờ lại òa khóc như một đứa trẻ.

Cuối cùng, ông cũng chờ được ngày Phó Vũ Khiết trở về.

Phó Vũ Khiết nói tiếp, "Anh có lỗi, em cũng có lỗi.

Hai mươi năm nay, em biết anh rất đau khổ, em cũng vậy.

Nhưng đôi khi nghĩ lại thì không thể dễ dàng tha thứ cho anh được."

"Nếu anh không bỏ em, thì em cũng không có cách nào bỏ được anh.

Em nghĩ, cứ kéo lại là được, tới một ngày nào đó, chúng ta đã quá mệt mỏi rồi, thì cứ buông nhau ra thôi."

"Không rời xa nhau..."

Khương Thì Lễ ôm chặt bà, "Anh không muốn rời xa em."

Phó Vũ Khiết dựa vào lòng ông, hưởng thụ cái ôm xa cách hơn hai mươi năm.

"Anh yêu em, anh yêu em, Phó Vũ Khiết."

Bà khẽ thở dài một hơi, "Em biết."

Khương Hoán đã đi từ lâu, cậu nhẹ nhàng tới cánh cửa, trả lại không gian cho hai người khó khăn lắm với trở về được với nhau.

Cậu gọi điện cho Cố Nhiễm.

Điện thoại vừa kết nối, một giọng nói to liên tục hỏi thăm từ bên kia truyền tới, "Tiểu Khương Tử, đến thỉnh an sao?"

Khương Hoán khẽ cười, "Cố nương nương, cảm ơn nhiều."

"Cảm ơn cái gì?"

Cố Nhiễm cắn quả táo to trong tay, "Tôi đây chỉ học theo Lôi Phong làm chuyện tốt thôi."

"Nương nương..."

Khương Hoán thấp giọng nói, "Nô tài, sắp bị soái vị rồi..."

***

Khương Tình vừa về tới nhà chợt nghe thấy Khương Thì Lễ.

"Ba đi đón mẹ con về."

Đón mẹ của ai?

Không cần nói cũng biết.

Rốt cuộc Phó Vũ Khiết cũng tha thứ cho ông rồi sao?

Khương Tình lo lắng nhìn chằm chằm theo hai người kia lên xe, ánh mắt không có rời đi chỗ khác một giây nào.

Cô ta mất mát nhìn xe phóng đi.

Khương Tình cắn môi lấy điện thoại ra.

"Alo?"

"Mẹ..."

Y Vân ngẩn người, "Sao thế, Tiểu Tình?"

Khương Tình khóc thất thanh, "Mẹ, Phó Vũ Khiết sắp trở về rồi."

Y Vân lo lắng, "Sao lại như vậy?

Bà ta đã tha thứ cho Khương Thì Lễ rồi ư?"

"Con không biết."

Khương Tình nhắm nghiền hai mắt, "Con vừa nghe ba vui vẻ dẫn Khương Hoán theo, nói muốn đi đón Phó Vũ Khiết về."

Y Vân an ủi cô ta, "Không đâu, nếu Phó Vũ Khiết muốn tha thứ cho Khương Thì Lễ, thì cũng sẽ không để lâu năm như vậy.

Con cứ yên mà sống ở đó đi, không ai dám bắt nạt con đâu."

Khương Tình tủi thân kể khổ với bà ta, "Sao biết được?

Lần trước có một cô gái đánh con một cái, ba có thèm giải quyết giúp con đâu."

Y Vân lập tức căng thẳng, "Con bị người ta bắt nạt sao?

Là ai đánh con?"

"Mẹ không biết đâu."

Khương Tình hừ một tiếng, "Mà dù mẹ có biết đi chăng, cũng không thể dạy dỗ cô ta một bài học đâu."

Y Vân câm nín.

"Mẹ, lỡ như Phó Vũ Khiết về đây thật, thì con nên làm gì đây?"

Khương Tình nói: "Con không muốn ở cùng bà ta, con muốn chuyển ra ngoài."

"Không được!"

Y Vân lớn tiếng nói, "Con không được dọn đi!"

"Vì sao?!"

Khương Tình nghiêm mặt, "Lần này con không thể không dọn đi được!"

"Tiểu Tình..."

Y Vân nói nhỏ, "Mẹ van con, con đừng dọn đi, được không?"

Khương Tình cầm điện thoại thật chặt, "Vì sao không được dọn đi?

Mẹ cho con một lý do."

Y Vân ấp úng, "Nói chung là không được."

"Đúng rồi, Tiểu Tình."

Y Vân do dự hỏi, "Trên người con...

Còn tiền không."

"Mẹ lại muốn bao nhiêu đây?"

Khương Tình nhíu mày.

"50 vạn..."

Khương Tình hoảng sợ, "Mẹ cần nhiều như vậy làm gì?"

"Mẹ có việc gấp mà."

Giọng nói của Y Vân bắt đầu trở nên cấp bách..., "Con có thể cho mẹ mượn 50 vạn được không?"

"Tháng trước con đã cho mẹ tiền rồi mà?"

Khương Tình không vui nói: "Sao mẹ dùng nhanh quá vậy?"

"Lần này mẹ thật sự cần gấp mà..."

Y Vân biết mượn con gái mình nhiều tiền như vậy thì cũng hơi quá, nên bà ta mới dịu dàng nói, "Mẹ nhất định sẽ trả lại cho con, trả sớm cho con luôn."

"Mẹ, con thật sự không thể giúp mẹ được."

Khương Tình bất lực nói, "Đã lâu rồi ba không quan tâm tới con, con cũng không đi tìm ông ấy mượn tiền.

Bây giờ con không thật sự không thể làm gì được."

"Vậy à..."

Giọng nói của Y Vân không che giấu được mất mát.

"Rốt cuộc là con đang giấu mẹ cái gì vậy?"

Khương Tình cảm thấy có gì đó kỳ lạ, "Không cho con dọn đi, còn mượn con nhiều tiền như vậy."

"Mẹ, có phải mẹ đang vay nặng lãi đúng không?"

Y Vân sững người, "Sao lại như vậy được?

Vay nặng lãi là cái gì?"

Khương Tình đành phải giải thích với Y Vân vay nặng lãi là gì, cuối cùng vẫn chưa yên tâm nói bà ta đừng bao giờ đụng vào thứ này.

Y Vân mất hồn mất vía tùy tiện đáp vài câu.

Sau đó hai người không nói gì nữa trực tiếp cúp điện thoại.

Vay nặng lãi...

Trong đầu Y Vân vô cùng hỗn loạn, đúng là bà ta đã tới đường cùng rồi.

Nhớ lạ những thủ đoạn giày vò của Trần Gia Lạc, cả người Y Vân đều run rẩy không thôi, bà ta nghĩ, mình phải tìm cách liên lạc với những người đó thôi.
 
Nữ Phụ Trở Về (Full)
Chương 57


Phó Vũ Khiết đã về lại Khương gia.

Lúc nghe được tin này, Đỗ Kiêu Kiêu chỉ cười nhẹ.

Cuối cùng chú Khương cũng đưa tay làm tan mây thấy trăng rồi.

Cố Bách Chu đút cho cô một miếng thịt nướng, "Kiêu Kiêu của chúng ta làm chuyện được một chuyện tuyệt vời."

Đỗ Kiêu Kiêu khẽ cười, nhai miếng thịt, cảm thấy hương vị rất thơm, "Cố Bách Chu, tay nghề của anh tiến bộ rồi."

Cố Bách Chu tháo tạp dề ra, đi tới nhéo mũi Đỗ Kiêu Kiêu, "Bởi vì anh còn muốn đút cho em ăn, không chuẩn bị sao được."

Anh thật sự xem chuyện ăn uống của Đỗ Kiêu Kiêu là một chuyện lớn lao.

Đỗ Kiêu Kiêu đột nhiên hơi ngại, "Vậy, anh thích ăn món gì, em sẽ đi học..."

Cố Bách chu mỉm cười, "Trứng xào cà chua."

Đỗ Kiêu Kiêu hơi quẫn, cô nói lớn với anh, "Em nghiêm túc đấy!"

Cố Bách Chu cúi đầu hôn lên trán cô, "Anh cũng nghiêm túc..."

"Hừ!"

Đỗ Kiêu Kiêu đẩy anh ra, "Không nói thì thôi, dù sao em cũng chỉ biết lỗi mỗi món trứng xào cà chua, anh đành ăn tạm nhé."

"Ngon mà."

Cố Bách Chu nghiêm túc nhìn cô, "Chỉ cần là em làm, cái gì cũng ngon cả."

Đỗ Kiêu Kiêu cười phì một tiếng, "Những lời này phải để dành cho em nói mới đúng, anh làm gì ăn cũng ngon."

Đôi mắt Cố Bách Chu sáng bừng lên, ôm lấy cô, rồi cà vào tóc cô, "Thật à?"

Đỗ Kiêu Kiêu cũng ôm trả lại anh," Thật đó, anh làm cái gì cho em ăn cũng ngon, ngon nhất luôn đấy.

Anh phải là cho em ăn cả đời đó..."

Cố Bách Chu hôn môi cô, nỉ non một tiếng, "Đó là vinh hạnh của anh."

Đỗ Kiêu Kiêu bị anh hôn tới mơ màng, ngay cả bản thân cô đã leo lên bàn ngồi luôn lúc nào cũng không biết.

"Không phải là hồ ly tinh đó chứ?"

Cô cười, "Sao bà đây lại bị anh mê hoặc rồi?"

Cố Bách Chu mấp máy môi, lỗ tai đỏ bừng, "Anh biết rồi."

"Biết cái gì?"

Đỗ Kiêu Kiêu lấy đũa chọc anh, cái người này lạc đề rồi.

Cố Bách Chu ní nhỏ: "Anh biết em thích anh."

...

Thích cái gì, hình như cô vẫn chưa nói "thích" với Cố Bách Chu cơ mà.

"Này!"

Đỗ Kiêu Kiêu không thèm nể mặt, "Hình như em chưa nói thích anh mà."

Cố Bách Chu ngẩn người, "Chẳng phải ý của lời em mới nói là thích sao à?"

Đỗ Kiêu Kiêu cố ý lên mặt, "Em chỉ đùa một chút thôi, ai nói em thích anh chứ."

"À..."

"À là có ý gì?"

Đỗ Kiêu Kiêu gần như phát điên.

"Là biết đó."

Đỗ Kiêu Kiêu kìm nén nở nụ cười, "Anh biết cái gì rồi hả?"

Cố Bách Chu không nói gì xoay mặt đi.

"Nói đi."

Đỗ Kiêu Kiêu lấy tay chọc anh, "Anh biết gì rồi?"

Cố Bách Chu đành buồn bã nói: "Em không thích anh...

Anh biết rồi."

"Ha ha ha ha..."

Đỗ Kiêu Kiêu thấy anh tủi thân như vậy liền không nhịn được bật cười.

"..."

Cố Bách Chu sững người nhìn cô cười, "Em cười cái gì."

"Em cười vì anh ngốc đấy!"

Đỗ Kiêu Kiêu cười ra nước mắt, "Sao em nói gì anh cũng tin vậy?"

"Bởi vì chính miệng em nói."

Ánh mắt Cố Bách Chu sáng bừng, "Chỉ cần những gì là em nói, anh đều tin cả."

Đỗ Kiêu Kiêu không cười nữa, "Em nói em không thích anh...

Anh cũng tin?"

Ánh sáng trong mắt Cố Bách Chu chợt tắt, anh không hài lòng gật đầu, "Tin..."

Đỗ Kiêu Kiêu đứng dậy đưa cho anh một đôi đũa, "Hôm nay em cho anh một bài học, những gì con gái nói, không cần phải tin hết đâu!"

Cố Bách Chu ôm lấy Đỗ Kiêu Kiêu đang vui vẻ, cúi đầu dựa vào vai cô.

"Không hiểu..."

Đỗ Kiêu Kiêu giơ tay vỗ đầu anh, "Em nói rồi, để em dạy anh."

Cố Bách Chu vuốt tóc cô, "Vậy em dạy đi."

"Hôm nay em sẽ dạy cho anh bài học đầu tiên."

Đỗ Kiêu Kiêu và anh nhìn nhau, "Tuyệt đối không nên tin những gì con gái nói."

Cố Bách Chu nghi ngờ, "Cả em cũng không được tin?"

Đỗ Kiêu Kiêu kiêu ngạo hất cằm lên, "Em thì anh có thể tin, nhưng trừ những trường hợp em cố tình đùa anh thôi."

"Vậy lúc nào thì em đùa anh như vậy?"

Cố Bách Chu nhẹ nhàng hỏi bên tai cô.

"Giống khi nãy..."

Đỗ Kiêu Kiêu chợt im bặt, cô nhìn Cố Bách Chu vẫn bình thường, "Được lắm...

Anh đang ép buộc em phải nói chứ gì!"

Cố Bách Chu vô tội lắc đầu, "Anh không có."

"Anh còn dám nói không có!"

Đỗ Kiêu Kiêu rống lên: "Rõ ràng anh đang bắt em nói còn gì?"

Cố Bách Chu trừng mắt nhìn, ra vẻ ngây thơ vô tội, "Anh bắt em nói cái gì?"

"Anh bắt em nói em có thích anh hay không!"

Dưới tình hình cấp bách, Đỗ Kiêu Kiêu nói.

"Vậy em thích anh à?"

"..."

Lại trúng chiêu.

Đỗ Kiêu Kiêu hận không thể nuốt lại những gì mình vừa nói.

Cố Bách Chu hỏi lại, "Kiêu Kiêu, em có thích anh không..."

Đỗ Kiêu Kiêu xấu hổ, tức giận dời mắt đi chỗ khác.

Cố Bách Chu ôm cô cà cà, "Kiêu Kiêu, em thích anh."

Đỗ Kiêu Kiêu không trả lời."

Em thích anh đấy."

Cố Bách Chu cứ lặp đi lặp câu này, khiến Đỗ Kiêu Kiêu xấu hổ tới mức không dám ngẩng đầu lên.

Cô thật sự thích anh.

Không biết cô đã đặt anh vào trái tim từ lúc nào.

Thích ánh mắt mỗi khi anh chăm chú nhìn cô, thích anh lúc nào cũng khoan dung cô làm bậy, thích cái cảm giác thỏa mãn mỗi khi được anh ôm vào ngực thế này.

Tuy không muốn thừa nhận, nhưng cô thật sự đã bị Cố Bách Chu bắt mất rồi.

Bây giờ cô chỉ thiếu anh một câu tỏ tình.

"Này!

Cố Bách Chu."

"Hả?"

"Em thích anh."

"Gì cơ?"

"Em thích anh."

"Em nói cái gì?"

"Em nói, em thích anh!"

"Anh cũng thích em."

Cố Bách Chu khẽ cười, "Kiêu Kiêu, anh rất thích em.

Anh yêu em."

Không khí dần tốt đẹp, nhưng đột nhiên có một người không đúng lúc phá hỏng.

"Cố Bách Chu, thật ra em có một chuyện rất tò mò, nếu anh không đồng ý, thì em không bắt buộc anh, nhưng em sẽ thừa dịp anh không có ở đây để tự tìm câu trả lời cho mình.

Nói xong, Đỗ Kiêu Kiêu dùng ánh mắt mong đợi nhìn anh.

Cố Bách Chu hôn vào mắt cô, "Em hỏi đi?"

"Em muốn đi xem phòng ngủ của anh."

Ánh mắt Cố Bách Chu lóe sáng, "Muốn vào phòng anh à?"

Đỗ Kiêu Kiêu nhanh chóng phát hiện câu này có nghĩa khác, cô vội vàng giải thích: "Ý của em là, em muốn biết trong phòng anh có gì, vì lần nào tới đây, anh cũng đều khóa cửa lại."

"Có phải em giấu cái gì đó không muốn cho người khác thấy không."

Đỗ Kiêu Kiêu cố ý chọc anh.

Nhưng không ngờ Cố Bách Chu lại lúng túng, khuôn mặt Đỗ Kiêu Kiêu chợt tái đi, không thể nào.

Cô nắm cổ áo Cố Bách Chu, "Em cảnh cáo anh...

Nếu anh giấu cái gì đó của anh và một cô gái khác, em...

Em nhất định, nhất định sẽ không để anh sống yên đâu!"

Cố Bách Chu bật cười, "Em nghĩ gì vậy, sao anh có thể giấu ai trong phòng được."

"Chỉ là đồ vật bên trong không thích hợp để em thấy thôi."

Đỗ Kiêu Kiêu càng tò mò hơn, rốt cuộc là có cái gì mà cô không thể nhìn được?

Cô lôi kéo Cố Bách Chu, quấn lấy anh, "Anh cho em vào xem đi, chỉ xem thôi."

Cố Bách Chu đứng yên như tượng.

Mềm không được thì cứng vậy.

Đỗ Kiêu Kiêu chỉ tay vào Cố Bách Chu, "Anh!

Thành thật khai báo, có phải anh không thích em không?!"

"Sao lại thế được!"

Cố Bách Chu căng thẳng nói: "Sao anh không thích em được?"

"Nhất định là anh không thích em, nếu không sao anh lại từ chối yêu cầu của em?"

Đỗ Kiêu Kiêu kiên quyết phải thực hiện được.

Cuối cùng, Cố Bách Chu không lay chuyển được cô, đành phải dẫn cô vào phòng mình.

Có điều, trước khi đi, anh vẫn không quên nhắc cô.

"Nói trước nhé, dù có thấy cái gì, em cũng không được giận đâu đó."

Đỗ Kiêu Kiêu trừng mắt, "Không giận."

"Vậy được rồi."

Cố Bách Chu mở cửa phòng, khung cảnh bên trong dần lộ ra.

Đỗ Kiêu Kiêu bước vào.

Cũng không có gì đặc biệt, giống nhà cô.

Giường, kệ sách, bàn học.

Vân vân, hình như trên tường hơi nhiều ảnh chụp.

Đỗ Kiêu Kiêu tới gần, tất cả đều là hình của một cô gái.

Từ lúc còn bé, trở thành thiếu nữ, tới khi đã hoàn toàn trưởng thành.

Tất cả đều là cùng một người, hơn nữa người đó đã khiến Đỗ Kiêu Kiêu ngẩn người.

Cố Bách Chu kéo tay cô, gọi nhỏ, "Kiêu Kiêu..."

Đỗ Kiêu Kiêu không để ý tới anh, chạy tới chỗ khác xem.

Tất cả đều là cô.

Đỗ Kiêu Kiêu trừng mắt nhìn, cảm thấy chua xót.

"Cố Bách Chu..."

"Anh ở đây."

Cố Bách Chu vội chạy tới, "Xin lỗi, Kiêu Kiêu.

Anh..."

"Cố Bách Chu, anh thích em nhiều vậy à?!"

Đỗ Kiêu Kiêu bổ nhào vào lòng anh.

Cố Bách Chu ôm cô thật chặt, không nói gì.

Đỗ Kiêu Kiêu biết Cố Bách Chu thích mình, nhưng không biết thì ra anh thích cô nhiều tới vậy.

"Nếu em không thích anh...

Có phải anh sẽ biến thái như vậy nữa không..."

Đỗ Kiêu Kiêu há miệng cắn cổ Cố Bách CHu.

Cố Bách Chu cười cười, "May mà em cứu vớt anh."

Đỗ Kiêu Kiêu khẽ rên một tiếng, "Em đây chỉ đang hy sinh mà thôi."

"Sợ sao?"

Cố Bách Chu hỏi cô, "Anh thích em...

Em sợ à?"

Đỗ Kiêu Kiêu ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn anh, "Tại sao em phải sợ, chẳng phải anh thích em sao?

Anh sẽ làm tổn thương em à?"

"Đương nhiên là không rồi!"

Cố Bách Chu ôm chặt cô.

"Em đây có gì phải sợ?"

Đỗ Kiêu Kiêu cười cười, "Anh thích em như vậy...

Em vui lắm đó."

Anh nghĩ là không thể chịu nổi được, nhưng em thích cái giá này đấy.

Một người đàn ông hoàn mỹ thế này, em làm sao có thể để anh có khuyết điểm được.
 
Nữ Phụ Trở Về (Full)
Chương 58


"Rừm..."

Y Vân cảm thấy có gì đó trong túi rung lên, bà ta nhanh chóng lấy điện thoại ra xem.

Nhưng lúc nhìn thấy cuộc gọi đến, bà ta hơi dừng lại.

Y Vân cẩn thận nhạn điện thoại, "Alo?"

Giọng nói lạnh lùng của Khương Thì Lễ từ đầu kia truyền tới, "Tôi có việc tìm bà, bốn già tại quán trà Xuân Sinh Uyển."

Y Vân hơi do dự, bà ta không cần tiền nữa, cho nên bà ta không muốn tới gặp Khương Thì Lễ làm gì.

Nhưng ai biết được lúc nào tên Trần Gia Lạc đó lại tiếp?

Y Vân cắn chặt răng, đồng ý nói: "Được."

Sắp xếp thời gian một chút, 3 giờ rưỡi chiều Y Vân lập tức chạy tới quán trà Xuân Sinh Uyển.

Bà ta rất ít khi tiếp xúc với Khương Thì Lễ, những lần trước, đều là trợ lý của Khương Thì Lễ mang chi phiếu tới cho bà ta, nói chuyện trực tiếp như vậy càng hiếm hơn.

Bà ta hơi lo lắng uống trà trên bàn, ánh mắt không nhịn được liên tục nhìn ra ngoài cửa.

Nhưng 4 giờ đã qua, bà ta vẫn không thấy bóng dáng Khương Thì Lễ đâu.

Y Vân nghĩ một hồi, cuối cùng quyết định chờ một chút, xem xét tình hình một chút, bà ta lo lắng không biết có nên gọi cho Khương Thì Lễ không.

Đúng lúc bà ta đang gấp gáp, bỗng nhiên một cô gái tới ngồi đối diện bà ta.

"Cô gái, cô đi nhầm chỗ rồi à?"

Y Vân hỏi.

"Không, tôi tới đây tìm dì."

Cô gái bình tĩnh trả lời.

Y Vân nhíu mày, "Cô chắc không?

Nhưng mà hình như tôi đâu có quen biết cô."

Cô gái cười cười, "Dì à, tôi muốn nói với dì về chuyện của Trần Gia Lạc."

Mặt Y Vân biến sắc, "Cô là ai?"

"Tôi à?

Tôi là Đỗ Kiêu Kiêu."

Y Vân cảm thấy cái tên này nghe quen quen, hình như đây là mà Khương Tình mới nhắc, người đã bắt nạt cô ta.

"Cô là Đỗ Kiêu Kiêu?"

Y Vân nén giận nói: "Là cô đã bắt nạt Tiểu Tình sao?"

Đỗ Kiêu Kiêu cười nhẹ, "Dì, tôi tới đây không phải để đàm phán về mâu thuẫn của tôi và con gái dì.

Tôi chỉ muốn nhờ dì một chút chuyện về Trần Gia Lạc."

Ánh mắt Y Vân trốn tránh, bà ta giả vờ bình tĩnh nói: "Tôi không biết cô đang muốn nói cái gì."

"Tôi đang chờ người, có việc, mời cô đi cho."

Bà ta cương quyết nói.

Đỗ Kiêu Kiêu mỉm cười, gọi bồi bàn mang trà tời, rồi cầm tách trà lên, nói nhỏ: "Dì, lần này người hẹn gặp dì chính là tôi.

Tôi đã nhờ chú Khương hẹn dì ra đây."

Cuối cùng, Y Vân cũng đứng ngồi không yên, bà ta đứng dậy nói với Đỗ Kiêu Kiêu: "Nếu không phải Khương Thì Lễ muốn gặp... thì tôi nghĩ tôi cũng không cần phải nói gì thêm nữa.

Tôi đi đây."

"Đợi đã."

Đỗ Kiêu Kiêu gọi bà ta lại, "Dì, chẳng lẽ dì không muốn thoát khỏi ông ta sao?"

Y Vân dừng lại, "Tôi không biết cô muốn nói cái gì."

"Vậy dì có dì đang làm cái gì không?"

Đỗ Kiêu Kiêu thổi cho trà nguội bớt, "Số tiền mà dì đã cho Trần Gia Lạc, là vay nặng lãi chứ gì."

Y vân hoàn toàn dừng chân, bà ta hoảng sợ nhìn Đỗ Kiêu Kiêu, "Rốt cuộc cô là ai?"

"Tôi chỉ muốn báo thù một người."

Đỗ Kiêu Kiêu nghiêm túc nhìn bà ta.

Y Vân yên lặng nhìn cô, rồi chậm rãi quay lại chỗ ngồi, vẻ mặt không còn khó coi như trước nữa, "Cô biết Trần Gia Lạc à?"

"Biết."

Đỗ Kiêu kiêu cười với bà ta, "Trước kia ông ta chính là bác sĩ của gia đình tôi."

Y Vân mím mói, "Vậy cô muốn biết cái gì?"

"Tôi muốn biết mối quan hệ của ông ta và Lê Thanh."

Đỗ Kiêu Kiêu nhìn bà ta.

"Lê thanh?"

Y Vân nghĩ một lát, "Là phu nhân Đỗ đúng không?"

Đỗ Kiêu Kiêu phì cười, "Bà ta không phải là phu nhân của Đỗ gia, bà ta chỉ một người phụ nữ mặt dày đạo đức giả mà thôi."

"Đỗ gia...

Ý cô là Lê Thanh?"

Y Vân hỏi nhỏ.

Đỗ Kiêu Kiêu không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ thản nhiên nhìn bà ta, "Dì biết không?

Mối quan hệ của Lê Thanh và Trần Gia Lạc?"

"Tôi không hiểu rõ lắm..."

Y Vân hơi do dự nói: "Trần Gia Lạc chưa bao giờ nói chuyện công việc của ông ta cho tôi biết."

"Công việc?

Ý dì là Lê Thanh là khách hàng của ông ta sao?"

Đỗ Kiêu Kiêu hỏi tiếp, "Là bệnh nhân hay là cái gì khác?"

"Tôi không biết."

Y Vân nhìn đi chỗ khác, "Tôi chỉ thấy bọn họ thường xuyên nói chuyện với nhau, còn nói cái gì thì tôi không rõ."

Đỗ Kiêu Kiêu không tin, cô cười với Y Vân: "Dì, dì không tin tôi à?"

Vẻ mặt Y Vân bớt căng thẳng đi một chút, "Không có, tôi thật sự không biết."

Đỗ Kiêu Kiêu thở dài, "Chẳng lẽ dì không muốn thoát khỏi Trần Gia Lạc sao?"

Vẻ mặt Y Vân cứng đờ, tay nắm chặt tách trà.

Sao không muốn chứ?

Nếu dễ dàng bỏ được, bà ta cũng không như bây giờ rồi.

Bà ta đã sớm nhận mệnh.

Nên đành lắc đầu với Đỗ Kiêu Kiêu, "Xin lỗi, tôi không giúp gì được cho cô cả."

Đỗ Kiêu Kiêu thất vọng nhìn bà ta, "Dì, tôi không biết trong lòng dì nghĩ thế nào, nhưng dì hy vọng mình bị Trần Gia Lạc nhốt cả đời như vậy sao?"

Y Vân cười tự giễu, "Còn có thể làm gì được nữa?"

Lúc nào bà ta cũng tự an ủi mình, ngoài trừ nghe lời Trần Gia Lạc..., bà ta còn làm gì được nữa đây?

Trong cái thành phố xa hoa này, không có ai mang lại cho bà ta một cảm giác an toàn.

"Tôi thật sự không giúp được cô đâu.

Thật ngại quá."

Nói xong, Y Vân vội vã rời đi.

Đỗ Kiêu Kiêu nhíu mày, theo lý thuyết kẻ thù của kẻ thù là bạn của mình, nhưng thái độ của Y Vân đã nói cho cô biết, bà ta không muốn tham gia vào chuyện của Đỗ Kiêu Kiêu và Trần Gia Lạc.

Chắc chắn Y Vân biết chút chuyện gì đó, nhưng bà ta không chịu nói với mình.

Đỗ Kiêu Kiêu cảm thấy chuyện này hơi khó khăn.

Cô vốn muốn biết được mối quan hệ của Trần Gia Lạc và Lê Thanh từ miệng Y Vân.

Cô đã phát hiện Y vân đem tiền cho Trần Gia Lạc từ lâu, nhưng lần này, Y Vân không hề đòi tiền từ Khương Thì Lễ.

Đỗ Kiêu Kiêu lập tức cho người điều tra, phát hiện Y Vân vay nặng lãi.

Đã đến bước này rồi, mà bà ta vẫn không muốn thoát khỏi Trần Gia Lạc sao?

Đỗ Kiêu Kiêu lắc đầu, cô không hiểu, rốt cuộc, Y Vân sợ cái gì mà không dám rời khỏi Trần Gia Lạc.

Nhưng xem ra con đường của Y Vân tạm thời không thể đi được rồi, nghĩ một lát, Đỗ Kiêu Kiêu quyết định đi tìm Sở Thiến.

Sở Thiến đang dạy Sở Hiên làm bài tập.

Nghe thấy tiếng gõ cửa, cô ta vội chạy qua mở, phát hiện Đỗ Kiêu Kiêu tới đây.

Cô ta vui mừng nói, "Sao cô lại tới đây?"

Đỗ Kiêu Kiêu bỏ gói đồ ăn vặt lên bàn, "Tôi tới thăm hai người."

Cô đi qua sờ tóc Sở Hiên, "Chị mau đồ ăn ngon cho em đây, em còn nhớ chị không?"

Sở Hiên mở to mắt nhìn cô, giọng nói giòn giã: "Nhớ ạ."

Đỗ Kiêu Kiêu cười nói, "Chị cũng nhớ em."

Cô nhì khuôn mặt hồng hào của Sở Hiên, trong lòng vô cùng vui vẻ.

Sở Thiến để làm bài Sở Hiên tự làm bài tập, còn cô ta tự mình dẫn Đỗ Kiêu Kiêu đi tham quan xóm nhỏ.

Đỗ Kiêu Kiêu đá cục đá trên đường, bọt nước văng lên tung tóe.

"Chuyện đó..."

Sở Thiến do dự nhìn cô, "Tôi nhớ cô từng nói muốn tìm Trần Gia Lạc, vậy cô đã tìm được chưa?"

"À, chuyện đó à."

Đỗ Kiêu Kiêu cười, "Tôi biết ông ta ở đâu rồi, nhưng tôi không đi tìm ông ta nữa."

"Vì sao?"

Sở Thiến khó hiểu nhìn cô.

"Chẳng phải cô nói muốn tìm ông ta có chuyện quan trọng gì sao?"

"Đúng vậy."

Đỗ Kiêu Kiêu nói như không có chuyện gì xảy ra: "Nhưng tôi sẽ tìm một cơ hội nói chuyện với ông ta."

Một lúc sau, Sở Thiến hỏi nhỏ "Cô tìm ông ta có chuyện quan trọng gì vậy?"

"Thực ra cũng không có chuyện gì quan trọng đâu."

Đỗ Kiêu Kiêu quơ chân, "Chỉ muốn biết một chuyện thôi."

Sở Thiến dường như vô cùng kinh ngạc, "Cô muốn biết cái gì?"

Đỗ Kiêu Kiêu quay đầu nhìn cô ta.

Sở Thiến sững người, cúi đầu nói, "Tôi...

Tôi chỉ tò mò thôi, xin lỗi..."

Đỗ Kiêu Kiêu vỗ nhẹ vai cô ta, "Tôi không trách cô đâu."

"Thực ra cũng không có gì ghê gớm."

Đỗ Kiêu Kiêu nói: "Lúc trước, Trần Gia Lạc là bác sĩ của gia đình tôi, nhưng hai năm gần đây, ông ta không tới nhà tôi nữa."

"Bác sĩ à?"

Sở Thiến nỉ non một tiếng.

"Đúng vậy."

Đỗ Kiêu Kiêu thản nhiên cười, "Cô cảm thấy nghề nghiệp này thế nào?"

"Rất tốt."

Sở Thiến ngại ngừng cười, "Nhất định ông ta là một vị bác sĩ tốt."

Đỗ Kiêu Kiêu lắc đầu, "Đáng tiếc, ông ta không phải là bác sĩ tốt."

"Vì sao?"

Sở Thiến nghi ngờ.

"Bởi vì đạo đức của ông ta không tốt."

Đỗ Kiêu Kiêu đã chân, "Thật ra ông ta là một tên biến thái."

Sở Thiến liếc một cái, rồi cười khan nói, "Vậy, vậy à?"

Đỗ Kiêu Kiêu không phát hiện thấy sắc mặt khó coi của cô ta, cô tự nhiên đi trước, "Đúng vậy, nếu cô có đụng phải ông ta, nhớ là phải trốn thật xa đó."

Sở Thiến thì thào nói: "Tại sao phải trốn."

Hình như Đỗ Kiêu Kiêu đã nghe thấy những lời này, cô quay đầu nhìn Sở Thiến: "Cái tên này có sở thích rất ghê tởm, dù sao nếu cô có gặp ông ta, thì tốt nhất đừng có nói chuyện với ông ta làm gì."

"Tôi biết rồi."

Sở Thiến miễn cưỡng cười với Đỗ Kiêu Kiêu, "Tôi không biết ông ta thì làm sao có thể nói chuyện với ông ta chứ."

Đỗ Kiêu Kiêu híp mắt, không nói gì cười cười.

Xem ra, Sở Thiến cũng không chịu để lộ bất cứ tin tức gì của Trần Gia Lạc.

Y Vân không muốn nói, thì cứ xem như là nhẫn nhục chịu đựng, nhưng Sở Thiến không muốn nói, là vì sợ người ta chỉ trích?

Hay là vì nguyên nhân khác?

Đỗ Kiêu Kiêu nhớ lại vẻ mặt của Sở Thiến khi cô nhắc tới Trần Gia Lạc, Đỗ Kiêu Kiêu cảm thấy có gì đó kỳ lạ, nhưng rốt cuộc là sai ở đâu chứ...
 
Nữ Phụ Trở Về (Full)
Chương 59


Đỗ Kiêu Kiêu không thể lấy được thông tin gì hữu dụng từ Y Vân và Sở Thiến, mà gần đây cô cũng phát hiện Lê Thanh không có hành động gì cả.

Từ khi Đỗ Khanh Khanh vào tù, Lê Thanh dường như chỉ đi lại giữa nhà và công ty.

Đỗ Kiêu Kiêu cảm thấy có gì đó kỳ lạ, Lê Thanh không phải là người dễ dàng thỏa hiệp như vậy được, theo lý mà nói, bà ta nhất định sẽ chạy ngược chạy xuôi vì Đỗ Khanh Khanh.

Nhưng mặc kệ cô có làm gì đi nữa cũng không có phát hiện mới.

Đỗ Kiêu Kiêu nhìn ảnh chụp trong tay, là hình ảnh Lê Thanh tới công ty.

Tài xế đưa bà ta và Đỗ Hồng Bân đi làm, đến công ty là lập tức vào văn phòng xem tài liệu, hết giờ thì đi thẳng về nhà.

Hả?

Đợi đã, tấm hình này...

Đỗ Kiêu Kiêu giơ tấm hình lên.

Lê Thanh bắt xe về nhà.

Đỗ Kiêu Kiêu nhíu mày, người tài xế trong taxi không thể thấy rõ mặt được, chỉ nhìn được mỗi cái cằm.

Nhưng có điều, Đỗ Kiêu Kiêu thấy hơi quen quen.

Cô chạy đi gọi cho Cố Bách Chu.

"Kiêu Kiêu."

Giọng nói của Cố Bách Chu mang theo ý cười, "Hôm nay em muốn tới đây sao?"

"..."

Đỗ Kiêu Kiêu dừng một chút, "Không có đâu, em định nhờ anh giúp em một chuyện."

"Chuyện gì?"

Nghe thấy giọng nói nghiêm túc của Đỗ Kiêu Kiêu, Cố Bách Chu cũng nghiêm theo.

"Tra giúp em một bảng số xe."

Đỗ Kiêu Kiêu nhìn tấm ảnh, đọc biển số cho Cố Bách Chu.

Cố Bách Chu ghi nhớ dãy số, hỏi Đỗ Kiêu Kiêu: "Còn muốn tra gì nữa không?"

"Tạm thời thì không."

Đỗ Kiêu Kiêu hơi do dự, xấu hổ nói: "Em thấy mình cứ làm phiền anh..."

Cố Bách Chu khẽ cười ngắt lời Đỗ Kiêu Kiêu..., "Dù em không muốn làm phiền anh...

Anh cũng sẽ tự giúp em thôi.

Kiêu Kiêu, anh cảm thấy mình rất may mắn khi được giúp em."

Đỗ Kiêu Kiêu đỏ mặt, cảm thấy những lời như thế làm cô hơi già mồm cãi láo.

"Được rồi được rồi.

Anh giúp em tra đi, em cảm thấy đây là manh mối quan trọng đó."

Cúp điện thoại xong, Đỗ Kiêu Kiêu nhìn lại tấm ảnh trong tay.

Trong ảnh, Lê Thanh cúi đầu xuống, nhưng bởi vì là hình chụp, nên không sắc nét lắm, Đỗ Kiêu Kiêu không thể thấy rõ vẻ mặt của Lê Thanh.

Nhưng miệng Lê Thanh hơi mở ra, Đỗ Kiêu Kiêu đưa tới gần xem, phát hiện thật sự không khép hoàn toàn.

Cô tìm mấy tấm Lê Thanh ngồi trên taxi, cẩn thận xem đi xem lại vài lần, Đỗ Kiêu Kiêu mới xác định.

Lê Thanh và cái tên tài xế kia có mối quan hệ không muốn cho ai biết.

Bởi vì từ tấm hình có thể thấy, Lê Thanh đang trò chuyện với người tài xế.

Nhưng lúc nào bà ta cũng cúi đầu, hơn nữa vẻ mặt cũng chẳng thay đổi gì.

Nếu không phải Đỗ Kiêu Kiêu phát hiện miệng Lê Thanh hơi mở, cô cũng không dám chắc Lê Thanh đang nói chuyện.

Lê Thanh nhất định đã biết có người theo dõi mình.

Chả trách gần đây bà ta lại "ngoan ngoãn" như vậy.

Đỗ Kiêu Kiêu nhíu mày, Lê Thanh thần thần bí bí như vậy, rốt cuộc là đang làm gì?

Còn tên tài xế kia là ai?

Một lúc sau, Cố Bách Chu gọi tới, cô nhanh chóng lấy điện thoại ra.

"Alo?"

Đỗ Kiêu Kiêu nói: "Anh có tra được cái gì không?"

Cố Bách Chu biết Đỗ Kiêu Kiêu đang rất gấp, nên cũng không vòng vo, lập tức nói tên người tài xế kia.

"Ông ta là Lê Hằng."

Lê Hằng.

Đỗ Kiêu Kiêu thầm lặp lại cái tên này, sau đó trong đầu bỗng hiểu ra, "Ông ta và Lê Thanh là chị em hay anh em gì à?"

Cố Bách Chu ừ một tiếng, "Lê Hằng là em trai Lê Thanh.

Lúc trước ông ta sống ở thành phố Z, nhưng gần đây đã chuyển tới thành phố X.

Mà hình như ông ta và Lê Thanh không liên lạc với nhau."

"Vậy à..."

Đỗ Kiêu Kiêu trầm tư.

"Mà này, Kiêu Kiêu."

Cố Bách Chu nhẹ nhàng nói, "Hình như năm đó chính Lê Hằng là người đã bắt cóc em."

Đỗ Kiêu Kiêu đờ người.

"Anh vừa nói cái gì?"

Cố Bách Chu nhíu mày, "Năm đó, anh bị ông ta đánh hôn mê, sau khi tỉnh lại thì ba anh nói không bắt được ông ta.

Lúc bọn họ tới đó thì chỉ nhìn thấy anh và em, tiếp đó thì ba mẹ em cũng đến, nhưng vì em bị mất trí nhớ, không có nhiều manh mối, nên vẫn chưa bắt được ông ta."

"Lúc em nhờ anh tra biển số xe, chủ xe tên Lê Hằng, cái tên rất giống với người từng bắt cóc em, hơn nữa, cả bộ dáng cũng y hệt."

Đỗ Kiêu Kiêu xem tấm hình mà Cố Bách Chu gửi tới, cả người run lên, trong đầu cô chỉ có mỗi hình dáng của người đàn ông kia, cuối cùng cô cũng được nhìn thấy toàn diện.

Lê Hằng và Lê Thanh hơi giống nhau, nhưng càng nhìn càng thấy u ám.

Mái tóc dài sắp che khuất cả mắt, nhưng lúc vừa nhìn thấy tấm ảnh, Đỗ Kiêu Kiêu chỉ cần liếc một cái là đã nhận ra ông ta.

Bởi vì, ánh mắt của ông ta, thật sự khó mà khiến Đỗ Kiêu Kiêu quên được.

Năm đó, Lê Hằng là kẻ điên.

Tính tình của ông ta luôn thay đổi thất thường.

Mới một giây trước ông ta vừa ôm ấp cô vừa nói ba rất yêu con, thế mà một giây sau, ông ta lại lấy cây đánh cô vết thương đầy mình.

Nhớ lại những ngày đen tối, Đỗ Kiêu Kiêu không nhịn được run lên.

Lê Hằng và Lê Thanh là chị em, vậy...

Năm đó, Lê Thanh cũng tham gia vào Lê Hằng bắt cóc cô à?

Đỗ Kiêu Kiêu cười ra tiếng, Lê Thanh và Đỗ Khanh Khanh đúng là mẹ con, cách hại người chả khác gì nhau.

Còn bây giờ thì sao?

Đỗ Khanh Khanh ngồi tù, Lê Thanh gọi Lê Hằng về giúp đỡ mình sao?

Đỗ Kiêu Kiêu nói suy nghĩ của mình cho Cố Bách Chu nghe.

Nhưng lại bị Cố Bách Chu bác bỏ.

"Vì sao?"

Đỗ Kiêu Kiêu nhíu mày, "Chẳng lẽ Lê Hằng không ra tay giúp Lê Thanh sao?"

Cố Bách Chu thản nhiên nói, "Hình như Lê Hằng và Lê Thanh đã từ mặt nhau lâu rồi, nguyên nhân thì anh tạm thời không biết.

Nhưng anh tra được chuyện Lê Hằng tới thành phố Z, hình như có liên quan tới Đỗ Khanh Khanh thì phải."

Đỗ Khanh Khanh?

Đỗ Kiêu Kiêu sững sờ, sao lại có liên quan tới cô ta chứ, cái cô gái này đã vào tù rồi mà cũng không chịu yên thân.

"Chẳng lẽ Đỗ Khanh Khanh và Lê Thanh không cùng một phe sao?"

Đỗ Kiêu Kiêu khó khăn nói: "Sao quan hệ nhà bọn họ phức tạp quá vậy?"

Cố Bách Chu hình như đang cười, "Nhưng mà đối với chúng ta, thì đây đúng là chuyện tốt rồi.

Bên cạnh Lê Thanh chắc chỉ có người đã nhận tiền từ bà ta - Trần Gia Lạc, và người có thể quay lại cắn bà ta bất cứ lúc nào - Lê Hằng."

Đỗ Kiêu Kiêu cũng cười, "Đúng là chuyện tốt.

Nếu Lê Thanh và Đỗ Khanh Khanh không cùng phe, vậy thì em có thể tới nói chuyện với Đỗ Khanh Khanh một chút rồi."

"Em muốn đi gặp Đỗ Khanh Khanh à?"

Cố Bách Chu hỏi.

"Nếu em muốn, ngày mai anh sẽ dẫn em đi."

Đỗ Kiêu Kiêu hơi chần chừ, cô không muốn gặp Đỗ Khanh Khanh, bởi vì hôm kết thúc vụ án, Đỗ Kiêu Kiêu cảm thấy ánh mắt Đỗ Khanh Khanh hơi kỳ lạ, khiến cả da dầu cô đều tê dại.

Đương nhiên, cô không sợ gì Đỗ Khanh Khanh cả.

Dù sao cũng vào tù rồi, nên cô ta có làm gì đi nữa, Đỗ Kiêu Kiêu cũng không để bụng.

Nhưng hôm đó, Đỗ Kiêu Kiêu phát hiện, hình như ánh mắt Đỗ Khanh Khanh nhìn cô có vẻ hơi cưng chiều.

Cô tình nguyện cho rằng mình đã nhìn lầm, nhưng sự thật phũ phàng.

Cố Bách Chu cứ nghĩ là cô không muốn đi, nên nói tiếp, "Nếu em không muốn đi, thì anh nhờ người đi cũng được."

"Không."

Đỗ Kiêu Kiêu từ chối, "Cứ để em tự đi."

Cô muốn tự mình hỏi Đỗ Khanh Khanh, rốt cuộc cô ta và Lê Hằng có tính toán gì không!

***

Vì vậy, ngày hôm sau, Cố Bách Chu dẫn Đỗ Kiêu Kiêu tới trại giam Đỗ Khanh Khanh.

Do đột nhiên tới, nên lúc nhìn thấy Đỗ Kiêu Kiêu, Đỗ Khanh Khanh vô cùng ngạc nhiên.

"Chị...

Sao chị lại tới đây?"

Đỗ Khanh Khanh mỉm cười nhìn Đỗ Kiêu Kiêu bên ngoài.

Đỗ Kiêu Kiêu nắm chặt điện thoại, hơi cứng rắn nơi: "Tôi tới tìm cô muốn hỏi chút chuyện, cô hãy thành thật trả lời cho tôi."

Khuôn mặt của Đỗ Khanh Khanh đã gầy gò và vàng như nến, cô ta cười tủm tỉm nhìn Đỗ Kiêu Kiêu, "Chị muốn hỏi cái gì?"

"Lê Hằng.

Có phải cô đã gọi ông ta tới đây không?"

Đỗ Kiêu Kiêu nhìn chằm chằm cô ta.

Vẻ mặt Đỗ Khanh Khanh không có gì thay đổi, "Đó chẳng phải là cậu út của em sao?

Chị tìm ông ấy có chuyện gì?"

"Đỗ Khanh Khanh!"

Đỗ Kiêu Kiêu thấy cô ta như vậy liền nổi giận, "Cô đừng giả ngu với tôi!

Tôi biết cô đã gọi Lê Hằng tới đây, mà tôi cũng nhớ ra rồi, năm đó, chính ông ta là người đã bắt cóc tôi."

Đỗ Khanh Khanh sững sờ, rũ mắt nói: "Hả?

Vậy thì sao, không phải chị nghĩ rằng năm đó, em bảo ông ấy đi bắt cóc chị đó chứ.

Lúc đó em cũng chỉ mới mười một mười hai tuổi thôi mà."

Đỗ Kiêu Kiêu phì cười, "Tôi biết không phải là cô, nhưng còn mẹ cô thì trốn không khỏi có liên quan tới đâu.

Tôi nói này, sao nhà cô thích làm cái trò này thế nhỉ?

Lần sau có thể đổi cái khác không?"

Đỗ Khanh Khanh im lặng một lát, rồi đột nhiên cười với Đỗ Kiêu Kiêu.

"Chị, nếu em nói em chưa từng có ý định muốn hại chị...

Chị tin không?"

Đỗ Kiêu Kiêu chán ghét nhíu mày, "Cô nghĩ sao?"

"Ha."

Đỗ Khan Khanh cười khẽ, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Em cũng không tin..."

"Tôi không muốn nghe những lời vô nghĩa đó."

Đỗ Kiêu Kiêu nhìn cô ta, "Cô gọi Lê Hằng tới đây để làm gì?"

"Làm gì à?"

Đỗ Khanh Khanh nhíu mày, "Chẳng lẽ chị không biết sao?

Mỗi khi nhìn thấy cậu út, mẹ em sẽ rất lo lắng."

Đỗ Kiêu Kiêu khó hiểu nhìn cô ta, Đỗ Khanh Khanh đúng là vẫn rất thích đá xéo cô.

"Chẳng phải cô và mẹ cô đều là con một cả à?"

Đỗ Kiêu Kiêu lạnh lùng nhìn cô ta.

Đỗ Khanh Khanh bật cười, "Chị, chị tin không, bây giờ, mẹ em nhất định rất y vọng em ở đây nhiều thêm mấy năm nữa, hoặc tốt nhất là khỏi ra luôn cũng được."

Tính tò mò của Đỗ Kiêu Kiêu cuối cùng cũng bị cô ta treo lơ lửng, nhưng dù cô có hỏi tiếp đi chăng nữa, Đỗ Khanh Khanh cũng chỉ cười mà không nói lời nào nhìn cô.

"Bị bệnh à!"

Trước khi đi, Đỗ Kiêu Kiêu để lại cho cô ta câu này.

Thần xui quỷ khiến, lúc tới cua rẽ, cô lén lút quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy Đỗ Khanh Khanh vẫn ngồi đó nhìn theo cô.

Đúng là bị bệnh mà!

Đỗ Kiêu Kiêu hùng hùng hổ hổ rời đi.
 
Back
Top Bottom