Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nữ Phụ Pháo Hôi Và Nam Chính Thành Đôi Rồi!

Nữ Phụ Pháo Hôi Và Nam Chính Thành Đôi Rồi!
Chương 10



19

Trên bàn ăn.

Lão phu nhân cố ý kéo ta ngồi bên cạnh, còn không ngừng gắp thức ăn cho ta.

Rồi bỗng nhiên, bà quay sang hỏi Tiêu Nhược Cảnh:

"Tiểu Cảnh, con định khi nào đến nhà Khanh Khanh hạ sính lễ đây? Người nhà của Khanh Khanh đã biết chuyện này chưa?"

Thoạt nhìn, lão phu nhân vô cùng khỏe mạnh, chẳng có chút nào giống như lời Tiêu Nhược Cảnh nói, bệnh nặng liệt giường.

Nụ cười của Tiêu Nhược Cảnh bỗng cứng đờ.

"Chuyện này… tổ mẫu, không cần gấp gáp…"

Lão phu nhân buông đũa xuống, trừng mắt nhìn hắn:

"Sao lại không gấp? Đại phu đã nói rồi, lão thân chẳng còn sống được mấy tháng nữa, chỉ mong trước khi nhắm mắt có thể nhìn thấy hai đứa định thân."

Tiêu Nhược Cảnh luống cuống, vội vàng quay sang cầu cứu ta.

Chỉ tiếc, ta lực bất tòng tâm.

"Ngoại tổ mẫu."

Ngồi đối diện ta, Phó Chỉ Xuyên khẽ cười, ánh mắt chợt xoẹt qua ta một cái, sau đó mới hướng về lão phu nhân, chậm rãi nói:

"Hôn sự của biểu đệ không vội, nhưng bệnh tình của người mới là điều quan trọng nhất lúc này. Lần này trở về, cháu đã đặc biệt mời Lưu Thái y từ kinh thành đến, để ông ấy bắt mạch cho ngoại tổ mẫu."

Lời vừa dứt, lão phu nhân giật mình, liên tục xua tay từ chối:

"Chỉ là bệnh vặt mà thôi, không cần làm phiền Thái y…"

Nhưng Phó Chỉ Xuyên chỉ khẽ nâng tay, lập tức có thuộc hạ đưa Lưu Thái y vào.

"Thân thể của ngoại tổ mẫu, sao có thể nói là phiền toái?"

Nửa nén hương sau, Lưu Thái y xách theo hòm thuốc tiến vào.

Lão phu nhân không còn cách nào khác, đành căng thẳng vươn tay ra để bắt mạch.

Chỉ chốc lát, Lưu Thái y chắp tay bẩm báo:

"Thân thể lão phu nhân rất tốt, chỉ là hỏa khí hơi vượng, có lẽ do gần đây dùng quá nhiều đồ bổ dưỡng."

Tiêu Nhược Cảnh gấp gáp truy hỏi:

"Nhưng đại phu từng nói, tổ mẫu của ta chẳng còn sống được bao lâu nữa, có đúng không?"

Lưu Thái y lắc đầu, nghiêm giọng đáp:

"Lời vô căn cứ!"20

Thì ra, lão phu nhân thực sự giả bệnh.

Ta ngẩng đầu liếc nhìn Phó Chỉ Xuyên.

Chỉ thấy hắn khẽ nhếch môi, ánh mắt chẳng chút kiêng dè mà chăm chú dõi theo ta.

Ta không nhịn được, hung hăng trừng hắn một cái.

Hắn còn mặt mũi mà cười sao?

Đến tận bây giờ, chân ta vẫn còn đau đây này!

Sáng nay thức dậy, hai chân ta run rẩy đến mức không đứng vững, nơi giữa đùi sưng tấy đỏ hồng, ngay cả trên tay cũng lấm tấm dấu vết ửng đỏ.

Toàn bộ đều là "tội nghiệt" của hắn!

Bên kia, Tiêu Nhược Cảnh tức giận đứng bật dậy, ánh mắt tràn đầy không thể tin nổi mà nhìn lão phu nhân:

"Tổ mẫu! Sao người có thể lấy chuyện này ra làm trò đùa? Người có biết khi ở Dương Châu nhận được tin người trọng bệnh, cháu đã lo lắng đến nhường nào không?"

Lão phu nhân thấy chuyện giả bệnh bị vạch trần, cũng chẳng buồn che giấu nữa.

Bà hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt đầy khinh thường:

"Nếu không phải vì con cứ khăng khăng không chịu lấy vợ thì ta cần gì phải làm thế? Con đã hai mươi ba rồi! Những nam nhân khác bằng tuổi con, con cái cũng đã có vài đứa rồi đấy!"

Tiêu Nhược Cảnh xưa nay yêu thích tự do, chỉ đam mê rong chơi khắp chốn, đối với chuyện thành gia lập thất, hắn chẳng hề có chút hứng thú nào.

Lần này bị lão phu nhân đùa bỡn một phen, hắn tức giận thật sự, quăng đũa xuống bàn, xoay người bước đi.

Lão phu nhân vội vàng gọi giật lại:

"Con đi rồi, Khanh Khanh phải làm sao đây?"

Bước chân Tiêu Nhược Cảnh khựng lại, hắn quay đầu nhìn lão phu nhân, khóe môi hiện lên ý cười trào phúng:

"Từ đầu đến cuối, Từ Khanh chỉ là người con mời đến để diễn kịch mà thôi."

Nói xong, hắn sải bước rời đi, để lại lão phu nhân tức đến nỗi than trời than đất, mắng hắn bất hiếu.

Tống Nhược Vi có lẽ thấy bầu không khí quá mức lúng túng, vội vàng nhỏ giọng nói:

"Ta đi xem Tiêu công tử một chút."

Rồi nhanh chóng chạy theo.

Vậy là… bữa cơm này xem như tan thành mây khói.

Sáng sớm tinh mơ, lão phu nhân đã bị chọc tức đến no bụng rồi.
 
Nữ Phụ Pháo Hôi Và Nam Chính Thành Đôi Rồi!
Chương 11



21

Giờ ta đi cũng không được, ở cũng chẳng xong, thật sự lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Đang định đi tìm Tiêu Nhược Cảnh, nhưng khi vừa đi ngang qua hòn giả sơn ở hậu viện, bỗng nhiên có một bàn tay kéo mạnh ta vào trong.

"Ưm…"

Ta bị bịt chặt mắt, trước mắt lập tức một mảng tối đen.

Ngay sau đó, một nụ hôn nóng bỏng, bá đạo chặn lấy môi ta.

Phó Chỉ Xuyên mạnh mẽ ép ta vào vách đá, siết chặt lấy cổ tay, điên cuồng mà nghiền nát bờ môi ta.

Ta bị hắn hôn đến mức đầu óc choáng váng, chỉ khi suýt không thở nổi, hắn mới luyến tiếc buông ra.

Ta mím chặt bờ môi đã đỏ mọng, giận dữ trừng mắt với hắn.

Phó Chỉ Xuyên khẽ cong môi, thấp giọng cười khàn khàn, giọng nói tràn đầy ám muội:

"Sao thế? Khi nãy ta thấy nàng đi đường có vẻ không thuận lợi, chẳng lẽ là đau chân?"

Nhắc đến chuyện này, cơn tức trong lòng ta lại sôi trào.

Ta nắm chặt tay, cố kiềm chế lửa giận đang bùng lên:

"Ngươi còn dám hỏi? Nguyên một canh giờ! Ngươi còn muốn ta sống nữa không hả?"

Một canh giờ!

Tận hai tiếng đồng hồ!

Đủ để một học trò học xong ba tiết học rồi đấy!

Thấy ta giận đến mức này, Phó Chỉ Xuyên cười khẽ, lộ ra vẻ bất đắc dĩ:

"Xin lỗi Oanh Oanh, là phu quân nhất thời quên mất… Hai ta đã xa cách hơn một năm, đúng ra nên để nàng thích ứng dần dần mới phải."

Tuy nói là xin lỗi, nhưng ta chẳng nghe ra được chút thành ý nào trong giọng điệu của hắn!

Rõ ràng là hắn còn muốn lặp lại chuyện đêm qua thêm một lần nữa!

Ta nghiến răng nghiến lợi, muốn hất tay hắn ra.

Nhưng Phó Chỉ Xuyên quá mạnh, hai tay ta bị hắn khóa chặt, giãy thế nào cũng không thoát được.

Ta trừng mắt nhìn hắn đầy phẫn nộ:

"Ngươi làm cái gì vậy? Không sợ bị Tống Nhược Vi nhìn thấy sao?"

Người ta đã đuổi theo hắn đến tận đây, hắn cũng chẳng hề cự tuyệt.

Có thể thấy trong một năm rưỡi qua, hai người họ chắc chắn đã có không ít giao tình.

Tên nam nhân đáng ghét này, vừa hưởng thụ sự theo đuổi của Tống Nhược Vi, vừa luyến tiếc ta, muốn quay lại như xưa.

Hắn nghĩ thật hay!

Càng nghĩ càng thấy ấm ức.

Rõ ràng ta đã tránh xa nam nữ chính, ở Vân Châu rồi Dương Châu trốn biệt tăm suốt ngần ấy thời gian.

Chẳng lẽ ta nhất định phải đi theo vết xe đổ của nguyên chủ, bị Phó Chỉ Xuyên chán ghét, ghẻ lạnh, cuối cùng bị ép gả cho một lão già sao?

Tránh cũng không tránh nổi…

Chỉ nghĩ thôi đã thấy sợ đến run người.

Ta mắt đỏ hoe, ủy khuất không thôi.

Vậy mà Phó Chỉ Xuyên cứ như thể không hiểu chuyện gì, nhíu mày đáp lại:

"Tống Nhược Vi thấy thì sao? Chuyện đó liên quan gì đến nàng ta?"

Ha…

Hắn còn dám giả vờ sao?

Ta còn chưa kịp phản bác, thì giọng nói của Tống Nhược Vi bỗng vang lên từ xa.

"Tiêu ca ca, huynh đừng giận nữa mà! Lão phu nhân cũng chỉ lo lắng cho huynh thôi… Nếu huynh thực sự không vui, vậy để muội cùng huynh ra ngoài dạo chơi nhé?"

Ta khẽ giật mình.

Gì cơ?

Ta còn đang mải kinh ngạc, thì Tống Nhược Vi lại tiếp tục:

"Nếu huynh vẫn không vui, vậy để muội cùng huynh kết hôn giả đi! Sau khi thành thân, huynh muốn đi đâu cũng được, muội đi cùng huynh cũng không sao."

Hít…

Tống Nhược Vi này… chẳng lẽ để mắt đến Tiêu Nhược Cảnh rồi?

Ta không dám tin, quay sang nhìn Phó Chỉ Xuyên.

Phó Chỉ Xuyên bất đắc dĩ giải thích:

"Một năm trước, Tống cô nương gặp biểu đệ ta một lần, sau đó liền ngày ngày bám theo hắn."

Ồ…

Vậy là Tống Nhược Vi không phải đến tìm Phó Chỉ Xuyên.

Nàng ta là đến tìm Tiêu Nhược Cảnh.

Vậy thì…

Ta cảm thấy khúc mắc trong lòng bỗng nhiên được cởi bỏ.

Ta xuyên vào sách thành pháo hôi nữ phụ, còn Tống Nhược Vi xuyên thành nữ chính.

Nhưng nữ chính lại không đi theo cốt truyện, lại thích một thiếu niên tươi sáng như ánh mặt trời.

Nàng ta còn không sợ, vậy ta còn gì phải sợ nữa?
 
Nữ Phụ Pháo Hôi Và Nam Chính Thành Đôi Rồi!
Chương 12



22

Vào buổi trưa, mama bên cạnh lão phu nhân cung kính đến tìm ta.

"Từ cô nương, lão phu nhân nói rằng, đa tạ ngươi đã bầu bạn trò chuyện cùng người. Đây là chút ngân lượng tạ ơn."

Bà ta đặt một túi bạc vào tay ta.

Ta vừa định từ chối, lại bị một cánh tay bất ngờ ôm lấy vòng eo.

Ta ngẩng đầu, liền thấy khóe môi Phó Chỉ Xuyên vương lên một nụ cười lười biếng, hắn nhướng mày nhìn nhũ mẫu mà nói:

"Vương mama, ta quên chưa nói với ngoại tổ mẫu. Nàng là thê tử mà ta đã bái thiên địa thành thân, sao có thể nói chuyện rời đi?"

Vương mama nghe vậy cả kinh, vội vàng chạy vào phòng bẩm báo với lão phu nhân.

Trong phòng vang lên tiếng chén trà rơi xuống đất vỡ nát.

Lão phu nhân kinh hãi đến mức nắm chặt lấy tay ta, giọng run rẩy:

"Ngươi... thực sự đã thành thân cùng Xuyên nhi?"

Ta thành thật gật đầu.

Lão phu nhân lập tức thở phào nhẹ nhõm, liên tục nói "tốt, tốt lắm…"

"Tiểu tử hỗn xược Tiêu Nhược Cảnh kia cứ không chịu cưới vợ, may mà còn có Xuyên nhi!"

Tiêu Nhược Cảnh từ nhỏ yêu tự do, chỉ thích du ngoạn khắp nơi, đối với việc thành thân lập gia đình lại chẳng hề bận tâm.

Mà Phó Chỉ Xuyên cũng không khá hơn bao nhiêu.

Năm nay hắn đã hai mươi sáu tuổi, mấy năm mất tích bên ngoài, đến khi trở về vương phủ lại tuyên bố bản thân đã có thê tử.

Thế nhưng, không ai tìm được tung tích thê tử của hắn.

Hắn cũng chẳng chịu cưới quận vương phi mà phụ vương và mẫu phi chọn cho, thậm chí ngay cả nữ nhân được đưa đến phủ cũng không liếc mắt một cái.

Việc này khiến phụ mẫu hắn lo lắng đến bạc cả tóc.

Bây giờ lão phu nhân cuối cùng cũng thấy được một tia hy vọng, vội vã nói:

"Được được, ta phải lập tức viết thư báo tin mừng này cho mẫu phi ngươi!"

Bà lão vui mừng quay vào phòng, sai người mang bút mực tới.

Còn Phó Chỉ Xuyên thì nhẹ nhàng nắm lấy tay ta.

Ta hơi bĩu môi, nhỏ giọng lầm bầm:

"Sao ngoại tổ mẫu ngươi vui mừng đến thế?"

Hắn mỉm cười, giọng trầm thấp mang theo ý trêu ghẹo:

"Ta vì nàng mà giữ mình suốt một năm qua, nay cuối cùng cũng tìm thấy nàng, ngoại tổ mẫu ta đương nhiên cao hứng rồi."

Ta bất giác liếc nhìn hắn một cái, trong lòng có chút kinh ngạc.

Ở thời hiện đại, lời này có thể ta còn tin được vài phần.

Nhưng hắn là một quận vương, khẳng định có vô số nữ nhân muốn trèo lên giường hắn, sao có thể nhịn được?

"Phó Chỉ Xuyên, nói dối nhiều thì phúc khí sẽ giảm đấy."

Hắn nhướng mày, giọng thản nhiên:

"Giảm thì giảm."

Dáng vẻ của hắn chẳng có chút để tâm nào.

Ta suy nghĩ một lát, cảm thấy cũng đúng.

Dẫu sao hắn cũng là nam chính trong sách.

Mà nam chính, tất nhiên là có thể quản được bản thân.

Vậy nên, ta đối với Phó Chỉ Xuyên lại càng thêm hài lòng.23

So với lão phu nhân, mẫu phi của Phó Chỉ Xuyên càng kích động hơn khi hay tin.

"Nàng ấy cuối cùng cũng xuất hiện rồi! Khi nào mới dẫn nàng ấy về cho ta xem mặt đây?"

Sau khi ngày về phủ đã được định đoạt, Phó Chỉ Xuyên càng thêm dính lấy ta.

Đêm đó, hai cổ tay ta bị sợi xích mềm buộc vào trụ giường.

Phó Chỉ Xuyên đặt ta dưới thân, xiết chặt lấy vòng eo ta, không hề bận tâm đến tiếng khóc nức nở của ta, không ngừng công thành chiếm đất.

"Nói, vì sao năm đó rời đi? Có phải đã không còn thích vi phu nữa?"

"Ta... ta không phải không thích chàng..."

"Vậy cớ gì lừa ta? Hửm?"

"Ưm... ta cứ tưởng chàng và Tống Nhược Vi..."

Dưới thế công mãnh liệt của hắn, ta chẳng có chút tiền đồ mà khai ra toàn bộ nội dung nguyên tác.

Nghe xong, Phó Chỉ Xuyên bật cười vì tức giận.

Hắn hung hăng đâm sâu một cái.

Trước mắt ta bỗng trắng xóa, suýt nữa thì trực tiếp ngất đi.

"Giỏi lắm, Từ Oanh, miệng thì nói yêu ta, nhưng lại chẳng hề tin tưởng ta chút nào. Nếu đã vậy, vi phu đành phải nghiêm khắc dạy dỗ, để nàng ghi nhớ thật kỹ mới được!"

"Không! Đừng mà…"
 
Nữ Phụ Pháo Hôi Và Nam Chính Thành Đôi Rồi!
Chương 13: Hoàn



1

Ta ngồi trên ghế mây trong hoa viên, tiện tay bỏ một quả mơ vào miệng.

"Nàng định làm gì đây?"

Tống Nhược Vi chống cằm, ánh mắt ngẩn ngơ nhìn về phía Tiêu Nhược Cảnh ở xa xa:

"Ta cũng không biết nữa…"

Vài ngày trước, ta chỉ thử thăm dò một chút, đã phát hiện Tống Nhược Vi cũng là người xuyên không.

Nàng ấy nói với ta, ban đầu nàng muốn theo đuổi Phó Chỉ Xuyên, nam chính trong sách.

Thế nhưng, nàng lại vừa gặp đã yêu Tiêu Nhược Cảnh.

Tiêu Nhược Cảnh diện mạo tuấn mỹ, lại có tính cách sáng sủa ôn nhu, so với Phó Chỉ Xuyên lạnh nhạt thờ ơ càng hợp ý nàng hơn.

"Hầy… ta cứ nghĩ rằng nữ theo đuổi nam cách một lớp màn, ai ngờ Tiêu Nhược Cảnh ngốc quá, ta ám chỉ bao nhiêu lần, hắn vẫn không hiểu."

Tống Nhược Vi khẽ thở dài, trong mắt phủ một tầng u sầu nhàn nhạt.

Vì để theo đuổi Tiêu Nhược Cảnh, nàng ấy thậm chí còn nghĩ đến việc bỏ thuốc.

Nhưng đến cuối cùng vẫn không dám làm.

"Muội muội, cố lên nhé. Nếu không được thì đổi sang người khác vậy."

Ta vỗ vai nàng, chân thành cổ vũ.2

Không lâu sau, Tống Nhược Vi gặp chuyện.

Mẹ kế độc ác của nàng ta cưỡng ép gả nàng cho một tên thư sinh nghèo.

Tên thư sinh kia chẳng có bao nhiêu tài học, bên ngoài giả vờ ôn văn nhã nhặn, sau lưng lại thường xuyên lui tới thanh lâu, quan hệ bất chính với không ít nữ tử.

Khi Tống Nhược Vi tìm đến ta, nàng ấy đã khóc đến nước mắt nước mũi giàn giụa.

"Tỷ tỷ, phải làm sao đây! Phụ thân ta sủng ái kế mẫu, căn bản không quan tâm đến ta! Ta đường đường là tiểu thư dòng chính, sao có thể bị đối xử như vậy?"

Đúng lúc này, Tiêu Nhược Cảnh đi ngang qua, nghe được cuộc đối thoại.

Hắn vẫn luôn xem Tống Nhược Vi như huynh đệ tốt, nay nghe huynh đệ gặp nạn, chính nghĩa liền trào dâng.

"Đừng khóc nữa! Ta đưa muội đi!"

Tống Nhược Vi chớp chớp mắt, vì quá bất ngờ mà quên cả khóc.

Tiêu Nhược Cảnh vỗ ngực cam đoan:

"Muội từng đi Tô Châu chưa? Ta đưa muội đến đó du ngoạn, đảm bảo phụ mẫu xấu xa kia sẽ chẳng bao giờ tìm được muội!"

Hắn vốn thích tự do, lại ham thích du lịch.

Mà Tống Nhược Vi vốn là người xuyên không, cũng chẳng có bao nhiêu tình cảm với Tống gia.

Vậy nên hai người rất nhanh đạt thành ý kiến chung, ngay trong ngày liền rời đi.

Tối hôm đó, ta kể chuyện này cho Phó Chỉ Xuyên, không nhịn được mà cảm thán:

"Tống Nhược Vi rốt cuộc cũng đạt được mong muốn rồi nhỉ? Dù biểu đệ chỉ xem nàng như huynh đệ."

Nhưng thử hỏi có nữ nhân nào chưa từng mơ ước được xuyên không về cổ đại, cùng người thương phiêu bạt giang hồ chứ?

Nghĩ đến đây, ta cười hì hì, ôm lấy cánh tay Phó Chỉ Xuyên:

"Ta cũng muốn ra ngoài du ngoạn."

Hắn bật cười bất đắc dĩ, ánh mắt tràn đầy sủng nịch:

"Ngày mai liền đi."

(Hoàn toàn văn.)
 
Back
Top Bottom