Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Nữ Phụ Phản Diện Lại Làm Sụp Đổ Cốt Truyện Rồi

[BOT] Mê Truyện Dịch
Nữ Phụ Phản Diện Lại Làm Sụp Đổ Cốt Truyện Rồi
Chương 120: Chương 120



Lâm Táp Táp vội vàng lại gần, ôm lấy cánh tay hắn, nói ngọt ngào: “Táp Táp nào dám nguyền rủa ca ca đâu, ta… ta chỉ nguyền rủa mỗi mình Lo Thủy Vi thôi, tiếc là không thành, lại khiến nàng ta xuất hiện trước mặt ca ca rồi.”

Nàng cố tình thăm dò suy nghĩ của Hạ Lan Lăng, “Cuối cùng lại gặp được người thê tử tương lai của ca ca rồi, ca ca có vui không?”

Hạ Lan Lăng lại rút tay ra, chưa kịp trả lời, đã nghe thấy giọng của cô gái bên cạnh giận dữ nói: “Có xong chưa, ôm ta một chút có chết không?”

Từ lúc nãy, mỗi lần nàng gần Hạ Lan Lăng, hắn đều tránh đi. Ban đầu nàng còn không để ý, nhưng giờ qua vài lần, rõ ràng là Hạ Lan Lăng không muốn để nàng chạm vào mình.

“Ta là quái vật sao?”

Lâm Táp Táp cảm thấy mặt mũi mình bị vả thẳng vào, nàng lập tức kéo lại tay Hạ Lan Lăng, ôm chặt vào ngực, mắng: “Sao thế, vừa mới gặp Lạc Thủy Vi lại vội vàng giữ thân cho nàng ta, sao trước kia không làm vậy?”

“Lúc trước ta ôm huynh, sao huynh không tránh đi? Giờ thì làm ra bộ dạng thanh khiết, đoan trang, ta phỉ!” Lâm Táp Táp tức giận, hét lên, “Hạ Lan Lăng, ta nói cho huynh biết, huynh sớm đã không còn trong sạch rồi!”

Hắn không cho nàng ôm, nàng lại cứ muốn ôm. Nàng đâu phải không nhìn ra — giờ khắc này Hạ Lan Lăng thân thể suy yếu, căn bản chẳng còn bao nhiêu sức lực, căn bản chẳng làm gì được nàng.

Bị nàng mắng một trận tơi bời, động tác giãy giụa của Hạ Lan Lăng cũng khựng lại. Vì trận giằng co này, áo ngoài vừa chỉnh tề xong đã lại xộc xệch, hắn khẽ cất giọng, thanh âm bình đạm: “Buông ra.”

“Không buông.”

Lâm Táp Táp cũng nổi nóng, nàng chẳng những không chịu buông tay mà còn vòng tay ôm trọn cả người hắn, hai tay siết lấy eo thon của hắn, mặt vùi sâu vào lòng ngực hắn, giọng mang vẻ ngang ngược: “Ta cứ muốn ôm đấy.”

Hạ Lan Lăng thở hắt một hơi, thân thể vì cái ôm này mà cứng đờ.

Bình thường không thấy gì, nhưng vừa để Lâm Táp Táp vùi mặt vào ngực, hắn mới chân chính cảm nhận được sự khác biệt giữa nam nữ về vóc dáng và thể lực — rõ ràng là Lâm Táp Táp bá đạo ôm lấy hắn, vậy mà lại khiến hắn có cảm giác chính mình đang bị vùi sâu trong lòng nàng.

Hơi thở thoang thoảng mùi hương lành lạnh từ người Hạ Lan Lăng, không rõ có phải ảo giác của Lâm Táp Táp hay không, nàng cảm thấy nhiệt độ cơ thể hắn so với lúc nãy lại cao hơn mấy phần.

“Cứ muốn ôm, phải không?” – Hạ Lan Lăng dường như bị nàng chọc đến bật cười, khẽ hừ một tiếng từ mũi, mấy chữ thốt ra chậm rãi mà dịu dàng, nghe vào tai lại như sự yên tĩnh trước một cơn bão giông.

Chưa đợi Lâm Táp Táp kịp phản ứng, eo nàng đã bị một cánh tay mạnh mẽ ôm trọn, cả người lập tức bị nhấc bổng lên. Khoảnh khắc thân thể rời khỏi mặt đất, nàng đã bị hắn đè xuống chiếc trường kỷ phía sau, hai tay bị hắn giữ chặt, giãy giụa cũng không thoát ra được.

“Nàng biết vì sao cốt nô lại tha cho nàng không?” – Hạ Lan Lăng áp người đè nàng xuống, thu chặt vòng tay ôm lấy nàng, đem gương mặt vùi vào hõm cổ nàng, cọ cọ thân mật như mèo vờn.

Lâm Táp Táp hoàn toàn choáng váng.

Nàng không hiểu, rõ ràng khi nãy mình còn đang ở thế thượng phong, cớ sao chớp mắt đã bị lật bàn như thế. Nàng cố vùng vẫy nhưng không thoát khỏi sự khống chế của Hạ Lan Lăng, bên tai đã bị hơi thở nóng hổi của hắn thổi đến tê dại, thanh âm khàn khàn vang lên mang theo mệnh lệnh: “Trả lời ta đi, Táp Táp.”

Lâm Táp Táp vẫn chưa hoàn toàn mất khả năng suy nghĩ, một lúc sau mới yếu ớt đáp: “Bởi, bởi vì huynh nói ta còn có ích…”

Hắn đã nói nàng còn hữu dụng.

“Vậy nàng có biết mình hữu dụng như thế nào không?” Hạ Lan Lăng hơi thở nóng rực, nhiệt độ cơ thể vẫn đang tăng lên. Thấy Lâm Táp Táp mãi không trả lời, hắn nhẹ nhàng đặt đôi môi mỏng áp lên làn da nơi cổ nàng, lướt qua một cái liền khiến nàng khẽ run rẩy.

Hắn bật cười khẽ, thì thầm: “Táp Táp người lạnh thật, có thể giúp ta hạ nhiệt được không?”

Như thể bị bỏng một cái, Lâm Táp Táp không thể giữ nổi bình tĩnh nữa, lập tức giãy dụa kịch liệt, như một con cá nhỏ bị bắt lên khỏi nước. Tuy vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ ý của Hạ Lan Lăng, nhưng nàng đã linh cảm được nguy hiểm, chẳng buồn giữ thể diện gì nữa, nức nở cầu xin:

“Ca ca, ta sai rồi…”

“Ta sai rồi được chưa, hu hu hu đừng hù ta, ta sợ…”

Hạ Lan Lăng đúng lúc chống người dậy, ngón tay nhẹ vuốt lọn tóc rối bên má nàng, cúi mắt nhìn nàng chăm chú, hỏi khẽ:

“Còn muốn ôm nữa không?”

“Không… không ôm nữa.”

“Muội sai rồi, ca ca.”

Hầu như ngay khoảnh khắc Hạ Lan Lăng vừa nhổm người lên, Lâm Táp Táp đã bật dậy khỏi trường kỷ như cá chép vượt vũ môn, trong cơn hoảng hốt thậm chí chẳng thèm nhặt lại chiếc áo khoác rơi xuống, cứ thế ba chân bốn cẳng chạy khỏi phòng hắn.

Vừa tức vừa thẹn, lần đầu tiên nàng da mặt dày mà cũng biết xấu hổ, lúc đẩy cửa rời đi còn để lại một câu phẫn nộ: “Hạ Lan Lăng tên đại bi3n thái!”

Hạ Lan Lăng nghiêng người tựa trên giường, không đuổi theo, chỉ hơi khép mắt lại, cố nén luồng nhiệt đang cuộn trào trong thân thể, khẽ hừ một tiếng: “Tiểu lừa đảo.”

Lời nói dối, rốt cuộc vẫn là lời nói dối. Chỉ cần chạm nhẹ, là tan tành.

--------

Trấn Cực Hải cách biển Cực Hải rất gần, phi chu chỉ mất vài canh giờ đã tiến vào phạm vi.

Để tránh bị Lạc Thủy Vi dây dưa, hầu như vừa đủ người, Lâm Táp Táp đã ra lệnh cho phi chu toàn lực phi hành. Khi tia sáng đầu tiên của bình minh ló rạng bên bờ biển, đứng trên phi chu đã có thể thấy được bí cảnh giữa biển khơi
 
Nữ Phụ Phản Diện Lại Làm Sụp Đổ Cốt Truyện Rồi
Chương 121: Chương 121



Trong tiếng hò reo đầy phấn khích của mọi người, Lâm Táp Táp lại một mình chống cằm nhìn mặt trời mọc. Nàng giơ tay lên như muốn chạm lấy quầng sáng chói lòa ấy, mà chẳng buồn liếc mắt nhìn mộ cảnh sắp bước vào.

“Nhìn cái gì vậy?” Một góc trong tầm mắt hiện lên bóng áo đen, Phong Khởi không biết từ bao giờ đã đứng cạnh nàng.

Lâm Táp Táp lúc này chẳng có tâm tình cãi nhau với hắn, chỉ tay về phía mặt trời đang dần nhô lên, cảm thán: “Tranh thủ ngắm thêm vài lần đi, lát nữa vào Bách Mộ Quật rồi thì chẳng còn thấy được nữa đâu.”

Cứ như thể chẳng bao giờ còn thấy được mặt trời của ngày mai vậy.

Phong Khởi khựng lại một chút, không nhìn mặt trời mà nhìn nàng.

Lâm Táp Táp chợt nhận ra câu nói có thể gây hiểu lầm, bật cười khúc khích: “Ê, ta không phải nguyền rủa ngươi đâu nha, ý ta là trong Bách Mộ Quật không có nhật nguyệt, đến lúc đó muốn ngắm mặt trời cũng không có đâu.”

Vừa dứt lời, phi chu đã tiến sát bí cảnh Bách Mộ Quật. Lâm Văn Ngạn chạy đến hỏi: “Chúng ta ngự kiếm vào, hay là…”

“Đã có phi chu thì ngự kiếm làm gì cho mệt.” Lâm Táp Táp không cho phi chu dừng lại, điều khiển nó lao thẳng về phía xoáy khí của bí cảnh.

Dưới áp lực từ dòng khí khổng lồ đang xoay tròn, ai nấy đều cảm nhận được uy áp đến từ thiên địa, trong khoảnh khắc không một ai mở miệng, tất cả đều căng thẳng tập trung nhìn xoáy khí nuốt trọn phi chu.

“Ong ——”

Phi chu chấn động vài lần, Lâm Táp Táp đứng không vững, định vịn lan can thì lại bị Phong Khởi đỡ lấy. Hắn nắm chặt cánh tay nàng, dặn dò: “Cẩn thận.”

Lâm Táp Táp ngẩng đầu nhìn hắn, có phần ngạc nhiên: “Hôm nay ngươi lạ ghê, không cắn người nữa à?”

Phong Khởi nhíu mày, không chấp nhặt, chỉ nói: “Ngươi không chọc ta, ta cũng chẳng khiến ngươi khó chịu.”

Lâm Táp Táp bật cười, “Nghe ngươi nói vậy, chẳng lẽ là ta đã chọc ngươi trước?”

Phong Khởi mím môi không đáp, chỉ nghiêng đầu nhìn ra ngoài phi chu.

Lúc này, phi chu đã hoàn toàn tiến vào Bách Mộ Quật và dần trở nên ổn định.

Đúng như Lâm Táp Táp vừa nói, trong Bách Mộ Quật không có nhật nguyệt, cũng không phân biệt được trời đất. Một khi tiến vào, tựa như lạc vào hư vô, chìm trong hỗn độn xám xịt mù mịt.

Lâm Táp Táp vì đã đọc qua nguyên tác nên trong lòng sớm có chuẩn bị, trông thấy cảnh này cũng không mấy ngạc nhiên. Các đệ tử khác thì tò mò ngó ra ngoài phi chu, người thì phấn khích, kẻ lại bất an, có người nghi hoặc nói: “Chỗ này quả thật khác với những bí cảnh khác, xung quanh chẳng có thứ gì, bọn mình biết tìm báu vật ở đâu đây?”

Tìm báu vật? Nghĩ trước cách giữ mạng còn hơn.

Chỉ cần nghĩ tới những tình tiết trong Bách Mộ Quật, đầu Lâm Táp Táp liền đau nhức không thôi. Nàng đứng trên boong thuyền, thất thần nhìn vào vùng hư không phía trước. Phi chu lại đi thêm chừng nửa canh giờ, đột nhiên có người kinh hô: “Mọi người mau nhìn! Phía trước có hồ nước!”

Trong hỗn độn hư không, không xa phía trước xuất hiện một vùng hồ lớn cùng cây cối xanh rì, lặng lẽ trôi nổi giữa không trung. Khi phi chu tiến lại gần hơn nữa, trước mắt hiện ra cả những dãy núi hùng vĩ, thành trì rộng lớn, lăng mộ uy nghi,... Những thứ này đều không có gốc rễ, cứ như vậy lơ lửng giữa hư vô, chính là do các bậc đại năng từ các thời đại trước mang vào, dùng làm “mộ huyệt”.

Điểm đặc biệt nhất của Bách Mộ Quật chính là: những bí cảnh khác đều là vào trong tìm báu vật, còn nơi này thì chẳng có thứ gì. Từng cọng cây ngọn cỏ ở đây đều là do tiền bối mang vào từ thế giới bên ngoài, những pháp khí hay bảo vật mà đệ tử thu được cũng toàn là vật lưu lại của người đi trước — nói trắng ra, chính là di vật.

“Chỗ này rộng thật đấy. Ta thấy phía trước có một ngọn đồi, hay là chúng ta đến đó xem thử?”

Sau vài ngày đồng hành, các đệ tử trên thuyền đều đã quen nghe theo lệnh của Lâm Táp Táp, không ai phản đối. Nàng vừa định thở phào, thì Hạ Lan Lăng từ khoang thuyền bước ra, giọng thản nhiên: “Tiếp tục đi tiếp, nơi này không có thứ chúng ta cần tìm.”

Lâm Táp Táp trong lòng khựng lại, vội vàng phản bác: “Huynh nói không có là không có sao?”

Hạ Lan Lăng trông rất kiên nhẫn, “Ta nói không có, thì chính là không có.”

“Huynh giỏi thật đấy.” Lâm Táp Táp cười nhạt.

Hạ Lan Lăng đáp, “Ta đã bói trước rồi.”

Hắn đã sớm bói toán và xác định vị trí của Tử Phần Đỉnh, chính là ở phía trước.

“Huynh tính sai rồi.” Lâm Táp Táp cắn răng giữ vững lập trường, dù trong lòng rối như tơ vò nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra thản nhiên, “Huynh ngay cả việc ta là thê tử tương lai của huynh cũng tính không ra, còn đòi tính ra chỗ của Tử Phần Đỉnh à? Nghe ta đi, ta cảm thấy Tử Phần Đỉnh nằm ở ngọn đồi kia.”

Lúc này, Lâm Văn Ngạn khẽ ho một tiếng: “Sư muội.”

“Nơi này thật sự không có Tử Phần Đỉnh, ta cũng đã bói rồi.”

Lâm Táp Táp: “……”

Nàng rõ ràng biết trong nguyên tác Tử Phần Đỉnh không ở đây — có thêm ký ức nguyên văn trong đầu, nàng làm sao mà không rõ? Sở dĩ nàng cắn răng khăng khăng đòi hạ xuống ngọn đồi, chẳng qua là muốn né tránh tuyến tình tiết gốc, không để Hạ Lan Lăng và Lạc Thủy Vi tái ngộ với nhau mà thôi.

Vốn tưởng rằng có thể đánh lạc hướng được mọi người, ai dè Lâm Văn Ngạn lại chen ngang một câu, khiến nàng nếu còn cố chấp thì chẳng khác gì lộ tẩy, hành động càng thêm khả nghi. Nhất là khi Hạ Lan Lăng liếc mắt nhìn nàng, giọng nhàn nhạt hỏi: “Táp Táp nhất định muốn dừng lại tại nơi này sao?”

— Ngươi hạ xuống sườn núi là có mục đích gì? Là đang tính toán gì?

Lâm Táp Táp nghe ra ẩn ý trong câu hỏi, lòng như có chuông báo động reo vang, lập tức giơ tay chỉ thẳng về phía trước, mặt không đổi sắc hô lớn: “Xông lên thôi a! Chúng ta cứ nhắm theo phương hướng mà ca ca nói mà tiến——!”

…Nàng cảm giác Hạ Lan Lăng đã bắt đầu hoài nghi nàng rồi QAQ.
 
Nữ Phụ Phản Diện Lại Làm Sụp Đổ Cốt Truyện Rồi
Chương 122: Sụp văn 039%



Trong nguyên tác có ghi rõ: Tử Phần Đỉnh nằm ở Lạc Thành.

Chữ "Lạc" vừa hiện ra, Lâm Táp Táp lập tức cảm thấy chẳng lành. Quả nhiên, vị tác giả ngốc nghếch kia chưa bao giờ khiến nàng thất vọng — mấy tình tiết cẩu huyết tuy đến muộn nhưng vẫn cứ kéo tới. Toàn bộ cuộc mạo hiểm trong Bách Mộ Quật này thực chất chỉ để làm nền cho câu chuyện tình yêu của nam nữ chính, tạo ra cơ hội yêu nhau, dù Hạ Lan Lăng có lòng vững như đá, cũng khó thoát khỏi những màn thao túng kỳ quặc của tác giả.

Tử Phần Đỉnh là pháp bảo do Tổ sư Tử Tiêu Chân Nhân, người sáng lập Tử Tiêu Phủ, luyện chế. Tuy tác giả chẳng nói nó dùng để làm gì, nhưng Lâm Táp Táp đoán cũng chỉ để luyện đan hoặc rèn bảo vật — hắn là đan tu, ngoài luyện đan thì còn có thể làm gì khác?

Tử Phần Đỉnh không phải trọng điểm. Mấu chốt nằm ở người sở hữu nó: Tử Tiêu Chân Nhân, vị tu sĩ mạnh nhất đời ấy, tu vi đã đạt tới Đại Thừa tầng tám, chỉ cần bước thêm một tầng là có thể độ kiếp phi thăng.

Vậy mà một người như vậy lại chọn tiến vào Bách Mộ Quật vì cầu phi thăng, song lại không chịu nổi khổ tu cô tịch, liền đem cả thành trì và dãy núi của tộc mình dời vào trong bí cảnh, chẳng hề đoái hoài đến sống chết của bách tính trong thành. Đối với loại đại năng như vậy, Lâm Táp Táp chẳng có gì để kính trọng, trái lại còn cảm thấy đạo đức hắn kém đến mức thiếu cả "đức hạnh cơ bản". Chẳng trách khi xây phủ lập mộ trong bí cảnh, hắn đặt đủ loại cơ quan và pháp trận giết người không chớp mắt — kẻ tâm ác như thế, e là khó có cơ hội phi thăng.

“Phía trước là một dãy núi lớn quá!” Một đệ tử trên phi chu không khỏi thốt lên. Điều khiến người ta sửng sốt hơn cả là toàn bộ dãy núi đều đang phủ tuyết, càng tới gần, càng lờ mờ thấy một tòa thành khổng lồ nằm vắt ngang trong sơn cốc.

“Lạc—Thành—Sơn?” Có người đọc được cổ văn ánh vàng hiện lên trên sườn núi, không khỏi sửng sốt: “Lạc Thành Sơn chẳng phải là cố cư của Tổ sư Tử Tiêu Phủ sao? Thì ra nó không biến mất, mà bị Tổ sư giấu vào Bách Mộ Quật!”

Lâm Táp Táp chẳng có tâm trạng nghe bọn họ bàn luận, nàng ngước mắt nhìn tuyết rơi trong núi mà thở dài, xoay người bước vào khoang thuyền: “Tuyết lớn như vậy, ta phải mặc thêm vài lớp mới được.”

Tu sĩ tuy có thể chống lạnh nóng, nhưng với những nơi cực hàn cực nhiệt, dù là tu sĩ cũng không thể khinh suất. Nói là đi thay đồ, thật ra nàng là muốn lén mặc pháp y. Trước đó nàng có mua một chiếc áo choàng chống côn trùng và độc vật ở tiên thị, rất hợp để dùng trong Bách Mộ Quật.

Ong—

Phi chu đã lơ lửng trên không trung Lạc Thành Sơn. Có tiếng gõ cửa phòng, là Lâm Văn Ngạn đến hỏi: “Sư muội, muội chuẩn bị xong chưa? Chúng ta sắp xuống rồi.”

“Xong rồi xong rồi, các huynh đi trước, ta đi sau cùng.” Lâm Táp Táp sửa sang lại pháp khí trong túi Càn Khôn, sờ sờ roi Như Ý cuốn bên hông, xoa mặt một cái, ép mình phải tỉnh táo lại.

Nàng nghĩ: Đã không thể thay đổi tình tiết nguy hiểm nhất, thì ít nhất nàng cũng phải bảo vệ thật tốt chính mình trong cái nguy hiểm đã biết đó.

Mở cửa khoang, Lâm Táp Táp tưởng rằng phi chu đã không còn người, ai ngờ Hạ Lan Lăng và Phong Khởi vẫn đứng trên boong. Hai người đứng đó, hình như đang trò chuyện, khi Lâm Táp Táp bước lại gần, cả hai đồng loạt quay đầu nhìn nàng, nhưng không ai nói gì thêm.

“Các ngươi sao còn chưa đi?” Lâm Táp Táp hơi ngạc nhiên hỏi, dưới phi chu chính là Lạc Thành, thành phố lớn nhất trong dãy núi.

Chưa đợi Hạ Lan Lăng lên tiếng, Phong Khởi liền nói: “Chúng ta đang đợi ngươi.”

“Đợi ta làm gì?” Lâm Táp Táp nhìn hắn kỳ lạ. “Vậy đi thôi.”

Nàng nhún người nhảy khỏi phi chu, rồi quay lại kết pháp quyết, chỉ thấy phi chu to lớn nhanh chóng thu nhỏ lại thành một luồng sáng bay vào túi Càn Khôn của nàng. Lâm Táp Táp cẩn thận thắt chặt túi Càn Khôn ở thắt lưng, rồi giả vờ đe dọa nói: “Phi chu trong tay ta, các ngươi nhớ bảo vệ tốt cho ta đấy, nếu có chuyện gì xảy ra, các ngươi cứ chuẩn bị mà cưỡi kiếm mệt chết đi.”

Có những đệ tử hoạt bát đã dám đùa giỡn với Lâm Táp Táp, tâng bốc đáp lại: “Dù phi chu không ở trong tay thiếu tông chủ, chúng ta vẫn sẽ bảo vệ tốt cho người.”

“Đúng vậy, thiếu tông chủ, người cứ yên tâm.”

Cũng có đệ tử cười nói: “Thiếu tông chủ khiêm tốn vài câu mà các ngươi lại tin thật, với cái tài ba của các ngươi, chỉ cần đừng làm thiếu tông chủ mất mặt là tốt rồi, thiếu tông chủ mạnh mẽ thế này, cần gì các ngươi bảo vệ.”

“Cũng đúng.” Lại có một đệ tử nhỏ giọng trêu: “Hạ sư huynh còn ở đây, đâu cần đến chúng ta.”

Mọi người đều đã mặc nhiên chấp nhận quan hệ giữa Lâm Táp Táp và Hạ Lan Lăng, vừa câu này thốt ra, mọi người xung quanh đều nhìn nhau cười, lén lút nhìn về hướng của hai người.

Về phần những trò đùa của đồng môn, Hạ Lan Lăng không tránh né cũng không xấu hổ, cứ như vậy đứng im lặng bên cạnh Lâm Táp Táp. Khi nhận thấy ánh mắt của họ, hắn còn bình tĩnh đối diện, khiến cho họ ngược lại cảm thấy hơi lúng túng.

Lâm Táp Táp đang chăm chú quan sát xung quanh, hoàn toàn không nghe thấy lời đùa giỡn của đồng môn. Đôi chân nàng dẫm lên lớp tuyết dày, hơi thở bốc lên thành sương trắng, đầu ngẩng lên, vẻ mặt căng thẳng như đang tìm kiếm thứ gì đó.

Vì dãy núi Lạc Thành quá lớn, thành phố xây dựng trên núi cũng lớn hơn nhiều so với các thành phố ngoài bí cảnh.

Lạc Thành được bao quanh bởi ba mặt núi, dù là một thành phố cổ, nhưng ở đây không hề có dấu hiệu của sự xuống cấp. Thành phố nằm trong thung lũng, ngẩng đầu lên là có thể thấy vách đá dựng đứng bao quanh tường thành, cảnh tượng thật kỳ lạ.

Khi bước trên con đường lớn trong thành, hai bên là những tòa nhà cao và các quán rượu, những biển hiệu đỏ treo dài nối tiếp, còn có những quầy hàng nhỏ không xa, khi Lâm Táp Táp tiến lại gần, có thể thấy trên các quầy hàng những vật phẩm trưng bày, một số quán ăn đang bốc khói nghi ngút, nồi canh sôi sùng sục.

“…… Sao chẳng có ai vậy?” Sau khi những trò đùa qua đi, tâm trạng mọi người trở lại bình tĩnh, họ cũng phát hiện ra điều kỳ lạ ở đây.

Cũng không thể nói là kỳ lạ, chỉ có thể nói là Lão Tổ Tử Tiêu quá cuồng loạn, ông không nỡ rời bỏ lãnh thổ của mình, nên đã đưa cả dân chúng vào đây, nhưng con người không chịu nổi linh khí trong bí cảnh, khi dãy núi rơi vào bí cảnh, lập tức biến mất không còn.

Dãy núi không có gốc rễ, khí vận mất đi, Lạc Thành biến thành một thành phố hoang vắng, thời gian như ngừng trôi vào ngày tuyết bay trong mùa đông khi vào bí cảnh, không khí u ám và chết chóc.
 
Nữ Phụ Phản Diện Lại Làm Sụp Đổ Cốt Truyện Rồi
Chương 123: Chương 123



“Chúng ta giờ nên đi đâu?” Những đệ tử tu vi thấp kém bắt đầu sợ hãi, không tự chủ được mà tụ lại với nhau.

Gió tuyết gào thét, thổi bay những lá cờ trên không, chúng vung vẩy mạnh mẽ. Lúc này, từ xa có tiếng bước chân vang lên, mọi người căng thẳng nhìn về phía đó, chỉ thấy một đội thị vệ cầm kiếm bước ra từ góc đường, bảo vệ cho một cô gái ở giữa. Nàng ta mặc một bộ váy sang trọng và cầu kỳ, môi đỏ như máu, trang điểm đậm, chính là Lạc Thủy Vi.

… Đã đoán trước sẽ có sự trùng lặp trong cốt truyện.

Lâm Táp Táp không hề bất ngờ khi thấy Lạc Thủy Vi tiến lại gần, nhìn thấy Hạ Lan Lăng và những người khác, đôi mắt nàng tràn ngập niềm vui mừng gọi: “Lăng sư huynh, các người cũng đến rồi sao.”

Bí cảnh Bách Mộ Quật rộng lớn vô biên, trong đó có vô số thành trì và mộ huyệt mà các đại năng mang vào, có hơn trăm thành trì. Dù đã có một nhóm lớn tu sĩ đến trước, nhưng không có chút thuật pháp thâm sâu, không thể dễ dàng tìm ra Lạc Thành trong thời gian ngắn.

Trong nguyên tác, Hạ Lan Lăng và những người khác cũng là những người đầu tiên bước vào Lạc Thành. Họ dừng chân tại thành, chưa kịp nghỉ ngơi thì đã bị những con chim tuyết ẩn nấp trong lớp tuyết dày của vách đá tấn công, gây thương vong nghiêm trọng.

Vì vậy, Lâm Táp Táp lúc xuống phi chu luôn căng thẳng, đợi một lúc lâu mà không thấy gì khác thường trong thành, nàng liền tranh thủ chế giễu Hạ Lan Lăng, “Ta đã nói rồi mà, sao huynh lại cứ muốn đến Lạc Thành, thì ra là vì vị hôn thê tương lai của huynh à.”

“Đã bảo là huynh tính ra Tử Phần Đỉnh ở đây, ta thấy huynh chẳng phải đang làm chuyện chính mà đi tìm Lạc Thủy Vi sao!”

Nói xong, nàng đẩy nhẹ Hạ Lan Lăng, “Vị hôn thê tương lai của huynh đang nhìn huynh đấy, sao huynh không lại ôm một cái, an ủi nàng ấy một chút?”

Ding——

Một âm thanh như tiếng chuông báo động vang lên bên tai, như đang cảnh báo Lâm Táp Táp vi phạm quy định.

Hạ Lan Lăng đứng vững, không hề bị Lâm Táp Táp đẩy. Hắn không nhìn nàng, cũng không nhìn Lạc Thủy Vi, đôi mi dài hơi cụp xuống như đang suy nghĩ điều gì. Lạc Thủy Vi đi vài bước tới gần, nhìn Hạ Lan Lăng với vẻ mặt hơi buồn bã, nói: “Hôm qua các ngươi đi vội quá, không kịp nói lời tạm biệt.”

Nhìn thấy biểu cảm của Phong Khởi đứng bên cạnh Lâm Táp Táp, nàng ta có chút cứng đờ, nhanh chóng thu lại, rồi mỉm cười nhẹ nhàng gọi: “A Khởi, dạo này đệ khỏe không?”

Phong Khởi ôm kiếm hai tay, lướt mắt nhìn nàng ta một cái, rồi nhẹ nhàng nhếch mép nói: “Khá tốt.”

Ánh mắt của hắn đã hoàn toàn không còn tình cảm, lạnh lùng không ấm áp, khiến Lạc Thủy Vi có chút không quen. Nàng trách bản thân, trách mình khi bị đuổi ra khỏi môn phái, lúc đó lâm vào tình thế tuyệt vọng, toàn tâm toàn ý nghĩ đến Hạ Lan Lăng, lại bị Phong Khởi làm cho sợ hãi, nhất thời mất đi lớp vỏ bọc.

Nếu như Phong Khởi chỉ đơn giản là không còn thích nàng, Lạc Thủy Vi cũng không để bụng, dù sao thứ nàng muốn là Hạ Lan Lăng, nhưng hôm qua ở Pháp Khí Các, nàng rõ ràng cảm nhận được sự khác thường của Phong Khởi đối với Lâm Táp Táp. Những ánh mắt si mê ngày xưa chỉ dừng lại trên người nàng, giờ đã hoàn toàn dồn hết vào Lâm Táp Táp.

Phong Khởi có thể không yêu nàng, nhưng tuyệt đối không được yêu Lâm Táp Táp!

Lạc Thủy Vi cố nén sự ghen tị trong lòng, định nói thêm vài lời để xoay chuyển sự lạnh nhạt của Phong Khởi, thì một tiếng kinh hô từ xa đã cắt đứt không gian tĩnh lặng của con phố, có người ở con phố bên cạnh hét lên: “Mọi người mau lại đây xem!”

Lâm Táp Táp vội vã chạy về phía phát ra tiếng kêu, Phong Khởi thấy vậy liền đi theo, còn Hạ Lan Lăng cũng bước chậm theo sau.

Đến con phố gần đó, họ thấy mặt đất đầy máu, những mảnh vụn thi thể vương vãi khắp nơi, do thời gian đã quá lâu, giờ chỉ còn lại những bộ xương. Hạ Lan Lăng quỳ xuống kiểm tra, bàn tay dài và thanh thoát nhẹ nhàng vén những mảnh vải rách trên bộ xương, sau khi nhìn kỹ, hắn lên tiếng: “Là vết thương do kiếm.”

Lâm Táp Táp nhớ lại, trong nguyên tác, đội của Hạ Lan Lăng vừa đến đây thì đã xảy ra chuyện này, không phải con phố sạch sẽ như hiện tại. Ban đầu nàng còn nghi ngờ rằng cốt truyện có sự thay đổi nhỏ, thì ra là con phố nơi phi chu hạ cánh không đúng.

Giờ đây, cảnh vật lại khớp với nguyên tác, vậy thì...

Lâm Táp Táp ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, tuyết lớn vẫn rơi liên tục, không xa, nàng mơ hồ thấy một bóng trắng đang tiến lại gần… ngày càng gần. Cảm nhận được đó là gì, nàng không kịp lo lắng về việc có bị lộ hay không, lập tức hét lên: “Mọi người mau chạy!”

Chim tuyết đã đến rồi!

Chim tuyết ở dãy núi Lạc Thành, là do Lão Tổ Tử Tiêu cố ý nuôi dưỡng bằng thuốc đan ở đây. Những con chim này đã thích nghi với môi trường của bí cảnh, qua thời gian dài vô tận đã biến dị và có tu vi. Móng vuốt của chúng sắc bén như kiếm, da dày thịt cứng, chúng thích nhất là xé xác sinh vật sống, nhấc người lên cao rồi vứt xuống cho đến khi chết.

Chúng xuất hiện theo đàn, loại linh thú hung ác này trong sách không có phân cấp rõ ràng, tác giả chỉ ám chỉ rằng chúng có thể đối đầu với những tu sĩ có tu vi Kim Đan.

Chúng xuất hiện quá nhanh, trong lúc lo sợ cho tính mạng, Lâm Táp Táp nhất thời không kịp để ý đến Hạ Lan Lăng, chỉ biết chạy trốn một mình.

Rất nhanh, đàn chim tuyết lao tới, móng vuốt sắc bén xuyên thủng xương cốt thịt da, nhấc bổng một người lên rồi lại ném xuống, chưa kịp để người ta đứng dậy phản ứng đã bị kéo lên rồi lại ném tiếp, không cho ai cơ hội cứu trợ.

Lạc Thủy Vi cùng đám hộ vệ của nàng ta cũng tản ra chạy trốn, linh căn của nàng bị Lâm Phù Phong thương tổn quá nặng, đến nay vẫn chưa hồi phục, hiện tại chẳng khác gì người phàm. Chạy không được bao lâu, nàng bị vướng vào tà áo rộng thùng thình, chân vấp phải váy, ngã lăn ra đất. Khi nàng thấy một con chim tuyết lao tới, nàng hét lên: “Cứu ta!”

Đinh——

Cùng lúc đó, Lâm Táp Táp nghe thấy âm thanh của chuông báo.

Ban đầu nàng không để ý đến Lạc Thủy Vi, nhưng vì tiếng chuông, nàng quay lại nhìn, vừa vặn thấy Hạ Lan Lăng rút kiếm cứu Lạc Thủy Vi khỏi con chim tuyết. Tuy là một cái nhìn vội vàng, nhưng nàng lại để ý thấy một ánh sáng đỏ lóe lên sau lưng Lạc Thủy Vi, đó là một tờ phù chú.

Lâm Táp Táp tuy không hiểu thuật phù, nhưng nàng từng thấy Hạ Lan Lăng vẽ phù máu, nên nhận ra tờ phù này là do chính tay hắn vẽ.

Hắn đang làm gì trên người Lạc Thủy Vi vậy?
 
Nữ Phụ Phản Diện Lại Làm Sụp Đổ Cốt Truyện Rồi
Chương 124: Sụp văn 040%



Bước chân khựng lại, Lâm Táp Táp và Hạ Lan Lăng nhìn nhau, giữa họ đã có một khoảng cách rất lớn, tuyết chim bay đầy trời. Đột nhiên, sắc mặt Hạ Lan Lăng thay đổi, hắn vung kiếm chạy về phía Lâm Táp Táp, la lên: “Táp Táp, phía sau!”

Chưa kịp quay lại, Lâm Táp Táp cảm thấy ai đó đụng vào lưng, ôm chặt lấy nàng.

Một tiếng r3n rỉ vang lên bên tai, hai chân nàng rời khỏi mặt đất, nhìn lên, người ôm nàng chính là Phong Khởi, nhưng là chim tuyết dùng móng vuốt sắc nhọn c*m v** vai hắn, kéo cả hai người lên cao.

Chim tuyết gào thét, trước mắt chỉ có tuyết rơi như bông, lông chim bay tán loạn. Nó bay cao muốn ném hai người xuống, móng vuốt sắc bén xuyên qua da thịt Phong Khởi, lại móc vào áo pháp bào của Lâm Táp Táp, khiến chúng không thể tách ra được.

Cảm nhận được sát khí nồng đậm từ phía dưới, những con chim tuyết đập cánh bay càng lúc càng cao, trực tiếp bay ra ngoài thành.

Tốc độ của chúng quá nhanh, ngay cả Hạ Lan Lăng cũng không thể đuổi kịp. Mũi kiếm của hắn suýt nữa chạm vào ngón chân của Lâm Táp Táp, nhưng dưới sự tấn công của chim tuyết, hắn bị rơi từ trên không xuống, chỉ có thể nhìn thấy chúng bay càng lúc càng xa…

“……”

Lâm Táp Táp muốn mắng người.

Vùng tuyết mênh mông không thể nhìn thấy điểm cuối, bốn phía chỉ toàn cây cối và dãy núi tuyết kéo dài, màu trắng nhợt và lạnh lẽo, nơi này không có lấy một bóng chim.

À… thôi thì đừng có bóng chim gì cả.

Nhớ lại tình huống nguy hiểm vừa rồi, Lâm Táp Táp dẫm lên cành cây, nhón chân nhìn xung quanh. Dù nàng đã đứng rất cao, nhưng vẫn không thể tìm thấy dấu vết quen thuộc, đây là một ngọn núi tuyết hoàn toàn lạ lẫm, có lẽ đã rời khỏi phạm vi của Lạc Thành.

“Xui thật, quả nhiên không thể trông cậy vào người khác.” Lâm Táp Táp từ bỏ việc tìm đường quay lại, nhấc váy nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi cây cao.

Nhánh cây rung chuyển, tuyết phủ trên đó rơi xuống đất.

Dưới cây, Phong Khởi dựa lưng vào thân cây, đang ngồi thiền để hồi phục. Khuôn mặt tuấn tú của hắn hơi tái nhợt vì vết thương, đôi mắt khép kín, môi mím lại, vì cơn đau mà lông mi nhấp nhô, trông có vẻ yếu ớt và đáng thương.

Lâm Táp Táp nhẹ nhàng vỗ tuyết rơi trên vai hắn, thấy hắn vẫn chưa tỉnh lại, liền bước lại gần, ngồi xổm trước mặt hắn, chống cằm mà nhìn hắn.

Nàng thật sự không nghĩ rằng, Phong Khởi lại cứu nàng.

Khi đàn chim tuyết lao đến, tất cả sự chú ý của nàng đều dồn về Hạ Lan Lăng. Khi nàng nhận ra nguy hiểm, Hạ Lan Lăng cách nàng quá xa, không thể đến kịp, mà ngược lại, chính Phong Khởi ở gần nàng nhất đã lao đến giúp nàng chống đỡ sự tấn công.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, lại thêm việc Phong Khởi ôm nàng quá chặt, có lẽ vì đau đớn mà hắn quên không buông tay nàng ra, cho đến khi chim tuyết vồ lấy cả hai người, hắn cũng không thể thả nàng nữa.

Nói đến đây, nàng không thể không mắng Hạ Lan Lăng một trận. Đúng là tên ngu ngốc vô dụng.

Khi nàng cần hắn, hắn lại đi cứu Lạc Thủy Vi; còn khi nàng không cần hắn, cái tên khốn đó lại vung kiếm nhảy lên không trung tấn công chim tuyết, khiến nửa đàn chim tuyết bị thiêu cháy, tiếng kêu thảm thiết vang lên. Những con còn lại bị dọa sợ, hoảng loạn bỏ chạy, Hạ Lan Lăng đuổi theo chúng càng gần, chúng bay càng nhanh.

Con chim tuyết đã vồ lấy Phong Khởi và Lâm Táp Táp là con lớn nhất trong đàn. Nó nhiều lần cố gắng vứt hai người xuống, nhưng móng vuốt của nó quấn chặt vào áo choàng pháp khí của Lâm Táp Táp, bay suốt quãng đường mà không thể làm chúng rơi ra, ngược lại còn làm bản thân nó kiệt sức, không thể bay được nữa, cuối cùng lao xuống cây và đâm vào đất.

Có kỳ quặc không? Quả thật là kỳ quặc, nhưng chuyện kỳ quặc như vậy lại thật sự đã xảy ra.

Cả hai nắm bắt cơ hội thoát khỏi móng vuốt, trước khi chim tuyết kêu gọi đồng bọn đến, Phong Khởi đã dùng một kiếm cắt cổ nó, còn Lâm Táp Táp cũng không bỏ qua, ra tay kết liễu nó bằng một đòn chí mạng. Cứ như vậy, họ mới có được chút thời gian để th* d*c

Phong Khởi bị thương rất nặng, vai của hắn bị chim tuyết xé rách, để lại hai lỗ lớn, áo đen bị máu thấm đỏ, khi kéo Lâm Táp Táp chạy trốn dưới gốc cây, ngón tay hắn run rẩy, chỉ còn sức lực cuối cùng. Máu từ cánh tay hắn chảy xuống tay, nhỏ từng giọt trên mặt đất, như những cánh hoa mai đỏ rơi.

Sau một lúc, những giọt máu rõ ràng ấy đã bị tuyết dày bao phủ, sạch sẽ không còn dấu vết. Lâm Táp Táp nhìn hắn chằm chằm, trong lòng nàng nghĩ mãi mà vẫn không hiểu tại sao Phong Khởi lại cứu nàng.

“Phong Khởi?”

Chờ đợi một lúc, không thấy hắn tỉnh lại mà sắc mặt càng lúc càng tái, nàng cảm thấy có chút không ổn. Nàng cúi người, lại gần hắn, đưa tay thử kiểm tra hơi thở của hắn, hơi thở nhẹ nhàng phả ra ở đầu ngón tay nàng. Nàng chưa kịp thở phào, thì mặt Phong Khởi nhẹ nhàng xoay về phía nàng, từ từ mở mí mắt.

“Làm gì vậy?” Hắn lên tiếng, giọng nói khàn khàn, lông mi dài khép hờ, yếu ớt nói: “Làm ngươi thất vọng rồi, ta vẫn chưa chết.”

Lâm Táp Táp rút tay lại, mỉm cười, “Chưa chết là tốt rồi.”

Do Phong Khởi giúp nàng đỡ đòn, lại có pháp y bảo vệ, nên nàng không bị thương chút nào. Hiện giờ nàng cảm thấy tinh thần rất tốt, ngồi xổm xuống bên cạnh hắn, trong khi Phong Khởi thì gần như sắp chết, không thể động đậy. Hai người nhìn nhau, không ai nói gì, bầu không khí trở nên ngột ngạt. Lâm Táp Táp hiếm khi cảm thấy không thoải mái.

Thấy Phong Khởi không có ý định nói gì, Lâm Táp Táp không nhịn được phải lên tiếng trước: “Phong Khởi à.”

Phong Khởi ngẩng mắt nhìn nàng, thấy nàng mở mắt to trong sáng vô tội, hỏi: “Lần này ngươi không cứu nhầm người chứ?”

Vết thương vốn đã đau của Phong Khởi giờ càng đau hơn, hắn lạnh lùng nghiến răng, “Ý của ngươi là gì?”

Lâm Táp Táp chẳng có ý gì đặc biệt, chỉ là lần trước ở Vân Sơn, Phong Khởi đã từng cứu nhầm người, nàng lo hắn lại vì thiếu tỉnh táo mà nhận nhầm nàng thành Lạc Thủy Vi, nên muốn làm rõ chuyện này.

Đảm bảo rằng lần này Phong Khởi không cứu nhầm người, nàng trực tiếp hỏi: “Vì sao ngươi lại cứu ta?”

Phong Khởi không muốn nói, “Muốn cứu thì cứu, cần lý do sao?”

“Chắc chắn cần lý do.”

Lâm Táp Táp đếm các ngón tay, từ từ phân tích với hắn, “Chúng ta dù là cùng một môn, quen biết đã nhiều năm, nhưng vì Lạc Thủy Vi, quan hệ giữa chúng ta rất xấu, thường xuyên đấu đá nhau, trong lòng chắc chắn đã nhiều lần mong đối phương chết đi phải không?”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back