Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Nữ Phiên Dịch Viên Thập Niên 80 Được Anh Quân Nhân Thô Ráp Ghen Tuông Sủng Lên Trời

Nữ Phiên Dịch Viên Thập Niên 80 Được Anh Quân Nhân Thô Ráp Ghen Tuông Sủng Lên Trời
Chương 205: “Chiêu trò”


Sáng sớm hôm sau.

Hách Thanh Sơn khẽ nhấc chân cô gái đang gác trên bụng mình ra, lại chậm rãi rút tay khỏi sau lưng cô, lén lút xuống giường. Vừa xỏ một chân vào dép chưa kịp chỉnh cho ngay ngắn, phía sau đã truyền đến tiếng động, rồi ngay sau đó, vòng eo anh bị một đôi tay trắng mịn như cành sen ôm chặt lấy.

Giọng cô gái ngái ngủ, có chút nghẹt mũi:

“Anh làm gì vậy?”

Bị ôm từ phía sau, Hách Thanh Sơn không tiện quay đầu lại:

“Không còn sớm nữa, anh phải về phòng rồi. Trễ chút nữa là bà ngoại dậy đó.”

Mạnh Du Du lờ mờ nhớ lại lời anh nói tối qua, khẽ buông tay, rồi lăn ngược lại giường, mắt nhắm nghiền, lẩm bẩm như chưa tỉnh hẳn:

“Vậy anh đi đi, em ngủ thêm chút nữa.”

Hách Thanh Sơn rón rén bước đến bên cửa sổ, cúi người nhẹ vén một góc rèm. Một tia sáng nhàn nhạt lập tức xuyên qua, len vào trong phòng. Anh ngẩng đầu nhìn ra ngoài — ánh vàng nhẹ phủ lên đường viền của cây bồ đề, sân vắng lặng không một bóng người.

Thu ánh mắt về, ánh nhìn vô tình quét qua mặt bàn cạnh cửa sổ — chỗ đó đặt một xấp giấy công văn nền trắng sọc đỏ. Trang trên cùng viết dang dở, chữ đen kín đến hơn hai phần ba mặt giấy, tựa hồ còn chưa viết xong. Đè trên tờ giấy là một cây bút máy màu vàng kim. Phía trên đề dòng chữ tiêu đề bằng bút lông nét hành thư sắc sảo:

“Đơn xin gia hạn công tác tại vị trí phiên dịch viên đơn vị biên phòng 624.”

Ánh mắt Hách Thanh Sơn hơi biến đổi.

Lúc này, từ giường vang lên giọng trêu chọc:

“Doanh trưởng Hách, dáng vẻ rón rén của anh bây giờ chẳng khác nào trộm… mà còn là trộm hoa. Nếu ngoài kia có người, anh tính không đi luôn à?”

Anh buông góc rèm, quay về giường ngồi xuống, nghiêm túc hỏi:

“Sao lại muốn xin gia hạn ở lại đây?”

Mạnh Du Du trở mình, quay mặt về phía anh, giọng ồm ồm:

“Chẳng lẽ anh muốn yêu xa?”

Rồi nửa đùa nửa thật nói tiếp:

“Không phải anh hay kêu thiếu cảm giác an toàn sao?”

Nói xong, cô lăn đầu tới bên đùi anh, ngửa mặt nhìn lên, ngón tay khẽ gãi gãi cằm anh như đang chọc mèo, miệng cong cong cười:

“Biết là anh không nỡ xa em, nên em thương tình ở lại cho anh đỡ nhớ.”

Người đàn ông bình tĩnh phân tích:

“Thủ đô có tương lai phát triển tốt hơn. Cơ hội nhiều, nguồn lực tập trung, hơn nữa người thân của em hầu hết đều ở đó. Nếu em quay về, sẽ thuận lợi hơn cho con đường thăng tiến sau này.”

Nghe vậy, cô chỉ hờ hững “ồ” một tiếng, ngón tay chuyển hướng, khựng lại trên chỗ nhô cao nơi cổ anh, rồi nhẹ nhàng chọc vào yết hầu của anh — như đang nghiên cứu món đồ chơi mới mẻ. Cô nhìn chăm chú nơi yết hầu ấy phập phồng một lượt, lại chọc thêm cái nữa, vừa đùa vừa nói:

“Thật ra… cũng không hẳn vì anh. Em thích công việc ở đây. Em cũng rất thích 624. Em thấy công việc ở biên giới rất có ý nghĩa, nên muốn ở lại thêm một thời gian.

Em có bàn với ba mẹ rồi, họ cũng bảo em nên rèn luyện thêm ở vùng biên một thời gian rồi hãy quay về, cũng tốt cho sự nghiệp.”

Cổ anh bị cô trêu đến ngứa, hơi thở cũng dần nóng, thậm chí có chút khô khốc. Nhưng anh không né tránh, mặc cô đùa giỡn, chỉ thấp giọng nói:

“Ừ, chỉ cần em nghĩ kỹ là được. Mỗi lựa chọn đều có mặt được mất. Anh chỉ sợ em chỉ là bốc đồng, nên mới hỏi thêm mấy câu.”

Cuối cùng, Mạnh Du Du cũng chịu buông tha cho mấy ngón tay nghịch ngợm kia. Hách Thanh Sơn cúi đầu liền bắt gặp ánh mắt cô sáng rực, đảo vòng vòng như đang ủ mưu, khóe miệng cong lên thành nụ cười gian.

Rồi cô ngoắc tay, làm bộ làm tịch:

“Lại đây nào~”

Giọng dẻo quẹo, mềm oặt — đúng chuẩn kiểu làm nũng dụ người.

Nhìn bộ dạng cô lúc này, giống hệt một con hồ ly nhỏ bụng dạ đầy mưu mô, chỉ chờ anh tự dâng lên tận miệng.

Trực giác nói với Hách Thanh Sơn rằng — phía trước có bẫy.

Nhưng lại chẳng đỡ nổi đôi mắt long lanh của cô, như đang giăng lưới, quấn lấy anh, kéo anh cúi đầu, ép anh cúi mình tiến đến gần.

Không cách nào khống chế, anh như một tín đồ cam tâm tình nguyện phủ phục, tâm phục khẩu phục.

Mạnh Du Du vòng tay ôm lấy cổ anh đang cúi xuống, mượn lực hơi nâng đầu, ghé vào tai anh thì thầm, hơi thở ấm nóng phả bên tai:

“Doanh trưởng Hách ngon lành thế này… không chạy mau là em ăn mất đó.”

“Ăn cái gì…” – Hách Thanh Sơn vừa định hỏi, chợt ngừng bặt.

Lúc nhận ra cô đang ám chỉ gì, vành tai anh đã đỏ ửng đến mức muốn nhỏ máu.

Cô thì suốt ngày trách anh cứ hễ không vừa ý là hôn, là ức h**p người ta, nhưng cô thì sao? Những trò quái chiêu kiểu này anh đâu có đỡ được, không báo trước, không dấu hiệu, đến là tới, nói gì cũng dám, làm gì cũng không ngại — chẳng thèm nghĩ đến cảm nhận của người khác.

Doanh trưởng Hách gần như chạy trối chết khỏi phòng Mạnh Du Du.
 
Nữ Phiên Dịch Viên Thập Niên 80 Được Anh Quân Nhân Thô Ráp Ghen Tuông Sủng Lên Trời
Chương 206: “Trăm miệng khó biện”


Băng nhóm Brava.

Giữa khu rừng nông nghiệp, một dãy nhà dân san sát mọc lên, tường trắng mái ngói đen, quy mô không nhỏ. Nổi bật nhất là một biệt thự ba tầng ở chính giữa, kiến trúc khác biệt, trang trí cầu kỳ.

Một người phụ nữ mặc áo ngủ lụa đỏ, nửa nằm tựa trên chiếc trường kỷ bằng gỗ lim chạm khắc gần cửa sổ. Tóc nhuộm xoăn sóng màu nâu nhạt, khuôn mặt phủ lớp phấn nền trắng mịn, che giấu hoàn toàn vẻ mỏi mệt dưới bọng mắt, ngay cả vùng cổ cũng được đánh tông màu đồng bộ với mặt. Đôi môi đỏ chót như lửa cắn lấy đầu điếu thuốc mạ vàng, khiến người ta khó đoán ra tuổi thực.

Người phụ nữ thỉnh thoảng lại giơ tay phủi tàn thuốc, từng động tác đều sắc sảo, mang khí chất lạnh lùng đầy uy quyền.

Trên bộ sofa da phía dưới, Giang Tranh và Tiền Chí Hổ ngồi song song, không ai lên tiếng.

Tiền Tuyết cầm một tấm ảnh trong tay, nheo mắt nhìn suốt một hồi lâu. Bất chợt, khóe môi khẽ cong lên, như thật lòng khen ngợi:

“Con bé này… đúng là xinh thật!”

Nhưng chỉ một giây sau, nụ cười kia đột ngột thu lại, ánh mắt lạnh băng lộ rõ sát khí, giọng nói vang lên không chút ấm áp:

“Tiểu Khanh à, từ nhỏ ta đã dạy con rồi, những thứ càng đẹp đẽ thì càng độc, càng không được chạm vào. Nhưng sao con vẫn không chịu nghe hả?”

Tàn thuốc đỏ rực rơi xuống đúng tấm ảnh, thiêu cháy đôi mắt long lanh trong sáng của cô gái trong ảnh.

Vết cháy lan rộng, chỉ trong chốc lát, khuôn mặt tươi sáng kia đã thành một mảng đen sì. Lúc này, người phụ nữ mới rút điếu thuốc ra, hờ hững ném tấm ảnh đã cháy xém vào chiếc bình sứ dưới ghế.

Tiền Chí Hổ thấy thời cơ liền chen lời:

“Chị, chị định làm gì tiếp theo?”

Nghe vậy, Tiền Tuyết nhướng mày đầy ẩn ý, liếc nhìn về phía sofa, ngón tay thon dài rút bỏ đầu thuốc mạ vàng, kẹp lấy điếu thuốc mảnh đã cháy quá nửa.

Lớp sơn móng đỏ thẫm ánh lên sắc hổ phách dưới ánh đèn vàng dịu. Cô đưa tay lên môi, rít một hơi thật sâu. Tiếng đốt thuốc xèo xèo vang lên cùng tiếng hít thở nặng nề, trong không gian tĩnh mịch nghe rõ mồn một.

Một lát sau, đôi môi đỏ khẽ mở, làn khói trắng như sữa nhả ra từng vòng, rồi cô khẽ cười, giọng chậm rãi:

“Em nghĩ sao?”



Mạnh Du Du ngủ nướng thêm một chút, vậy mà tỉnh dậy vẫn còn sớm. Dù gì thì thời gian sinh hoạt trong quân đội quá quy củ, có muốn ngủ lười cũng khó.

Sau khi rửa mặt chải đầu xong, cô vừa ra khỏi phòng ăn thì bữa sáng cũng vừa vặn chuẩn bị xong. Thôi Nghiên đang bưng từng món từ bếp ra ngoài, bé Tinh Tinh lon ton theo sau, tay ôm một đĩa dưa muối.

Nếu là ngày hôm qua, Mạnh Du Du còn sẽ chủ động bước vào bếp, nở nụ cười ngọt ngào hỏi bà ngoại có cần giúp gì không.

Nhưng hôm nay thì khỏi cần.

Tuy rằng cô đã từ chối đề nghị “dọn đồ rời đi” của Hách Thanh Sơn, nhưng cũng không có ý định tiếp tục cười cợt lấy lòng hay “mặt nóng dán mông lạnh” với người khác. Cô vốn không phải kiểu người giỏi nịnh nọt hay chịu nhún mình.

Không giúp thì thôi, nhưng cô cũng không phải loại ngồi chờ người ta hầu hạ. Mạnh Du Du đi thẳng vào bếp, định tìm tô và muôi để tự mình múc cháo.

Vừa thấy cô vào, bà ngoại Hách lập tức tươi cười hỏi han:

“Du Du, tối qua ngủ ngon không cháu?”

Nói cho cùng thì bà cũng chưa làm điều gì quá đáng với cô cả, nên nếu tỏ ra thất lễ thì lại là lỗi của mình. Thế là Mạnh Du Du cũng mỉm cười đáp lễ phép:

“Ngủ ngon lắm ạ, giường rất thoải mái.”

Bà lại nói:

“Bữa sáng không biết cháu thích gì, hôm qua quên hỏi, nên bà làm đủ các món phổ biến. Cháu thích ăn gì cứ chọn nhé.”

Mạnh Du Du gật đầu:

“Vâng, cháu cảm ơn bà.”

Vừa nói chuyện chưa đến một phút, Thôi Nghiên đã bưng xong đồ quay lại bếp, đứng bên nồi cháo, múc một bát đầy đưa cho bé Tinh Tinh mang ra trước.

Mạnh Du Du đi đến gần, đúng lúc Thôi Nghiên vừa múc thêm một bát đầy, chìa tay định đưa cho cô, Mạnh Du Du liền đón lấy.

“Phạch!” – một tiếng trầm nặng vang lên.

Ngay trước đó, là một tiếng kêu thảm của cô gái.

Truy cập rungtruyen.com để đọc trọn bộ...

Mạnh Du Du hoàn toàn sững người.

Trước mắt cô là một bàn tay nhỏ nhắn, trắng trẻo, giờ đây lại bị lớp cháo nóng hổi phủ đầy, hơi nước bốc lên nghi ngút. Đối diện cô, gương mặt Thôi Nghiên đau đớn vặn vẹo — tất cả xảy ra quá nhanh, quá bất ngờ, khiến Mạnh Du Du không kịp phản ứng.

Khoé mắt cô khẽ liếc thấy bà ngoại Hách biến sắc, vội buông đồ trong tay, nhanh chóng bước tới.

Ngay sau đó, từ ngoài cửa bếp một bóng dáng nhỏ lao vào như tia chớp — bé Tinh Tinh.

Con bé chạy ào tới, mạnh tay đẩy Mạnh Du Du đang ngây người đứng đó.

Mạnh Du Du không hề đề phòng, thân thể mất thăng bằng nghiêng mạnh sang bên, lưng va thẳng vào góc bàn, cơn đau nhói đến mức trán cô rịn đầy mồ hôi lạnh. Cũng may cô kịp bám lấy mép bàn nên không ngã xuống đất.

Gắng gượng qua cơn đau, Mạnh Du Du ngẩng đầu lên, thấy trong bếp ba thế hệ — già, trẻ, bé gái — đang vây quanh cái thùng gỗ.

Bà ngoại Hách sắc mặt lo lắng đang dội nước lạnh lên tay Thôi Nghiên, vẻ mặt sốt ruột. Bé Tinh Tinh ngồi xổm bên cạnh, đôi mắt tròn xoe đỏ hoe, đầy nước mắt.

Mạnh Du Du đứng nhìn một lúc, rồi lặng lẽ xoay người, rời khỏi căn bếp không một tiếng động.



Hách Thanh Sơn vừa kết thúc buổi chạy sáng trở về, bước chân còn chưa vào đến phòng ăn thì đã bị bà ngoại Hách kéo tay, giọng gấp gáp:

“Thanh Sơn! Du Du mất tích rồi!”

Anh nhíu mày:

“Mất tích là sao?”

“Lúc sáng, Tiểu Nghiên múc cháo đưa cho Du Du. Không biết thế nào, cháo đổ trúng tay Tiểu Nghiên. Mọi người chỉ lo xử lý vết bỏng, không để ý đến Du Du. Khi bà nhớ ra thì đã không thấy con bé đâu nữa. Bà đã tìm khắp nhà, cả trong phòng nó cũng không có.”

Nghe đến đây, đáy lòng Hách Thanh Sơn trầm hẳn xuống, nhưng giọng vẫn giữ bình tĩnh để trấn an:

“Bà đừng lo, để con đi tìm. Thị trấn cũng không lớn, chắc chắn sẽ không sao.”

Không ngờ bé Tinh Tinh lại chạy tới, đứng chắn trước mặt họ, ngẩng mặt hô to:

“Con thấy hết rồi! Rõ ràng cô ấy cầm bát bằng cả hai tay, sau đó mới buông tay! Cháo mới đổ trúng chị Nghiên! Cô ấy cố ý! Cô ấy sợ chị Nghiên giành anh Thanh Sơn với cô ta! Cô ta là người xấu!”

Giọng nói non nớt, dõng dạc.

Hách Thanh Sơn lạnh giọng ngăn lại:

“Tinh Tinh, không được nói bậy.”

Bị anh quát, con bé sợ đến run người, nước mắt rơi lả chả lần nữa. Tinh Tinh vừa khóc vừa kéo áo bà ngoại Hách, gương mặt nhỏ xíu đã đẫm nước, nức nở:

“Bà ơi, con thật sự thấy mà! Cô ấy là người xấu! Không được để anh Thanh Sơn ở bên cô ấy! Nếu cô ấy quay lại, chị Nghiên lại bị bắt nạt mất!”

Trẻ con vốn ngây thơ, lời chúng nói thường được xem là sự thật.

Chúng thấy gì, nghĩ gì — là nói thẳng ra.



Mạnh Du Du lúc ấy đang đứng trong sân, hai chân như bị đóng đinh tại chỗ. Ngực cô vì chạy mà phập phồng, nhưng dần dần lặng xuống.

Cô cúi đầu nhìn xuống tay mình — trong tay là tuýp thuốc bôi bỏng mà cô vừa tìm được.

Ánh mắt cô mờ mịt. Dường như… dù tiến một bước hay lùi một bước, thế nào cũng là sai.

Đúng vậy, một đứa bé sáu bảy tuổi còn có thể bưng một bát cháo mà không hề kêu ca.

Mà đã là nhà có trẻ con, thì cháo súp luôn đựng bằng bát gỗ cách nhiệt. Thôi Nghiên cũng chỉ dùng một tay để đưa bát — lẽ nào cô, một người trưởng thành, lại không giữ được bằng hai tay?

Chuyện đến nước này, có trăm cái miệng cũng không giải thích nổi.

Nhưng lúc đó… lúc đó khi cô nhận lấy bát cháo, thực sự nóng lắm mà.
 
Nữ Phiên Dịch Viên Thập Niên 80 Được Anh Quân Nhân Thô Ráp Ghen Tuông Sủng Lên Trời
Chương 207: “Lẽ đương nhiên”


Cuối cùng vẫn là Hách Thanh Sơn phát hiện ra Mạnh Du Du đang đứng ngây người giữa sân. Anh lập tức sải bước đi nhanh tới trước mặt cô, buột miệng hỏi đầy lo lắng:

“Du Du, em vừa đi đâu vậy?”

Khi hỏi câu đó, trong mắt người đàn ông chỉ có sự quan tâm, không mang theo chút cảm xúc nào dư thừa — không xa cách, không nghi ngờ, không bất an — tóm lại, không có cái thứ sắc thái lạ lẫm mà Mạnh Du Du không muốn thấy.

Cô không trả lời, chỉ lẳng lặng nhét tuýp thuốc bôi bỏng vào túi ngực anh, để lại một câu nhạt nhẽo không cảm xúc:

“Thuốc bôi bỏng, không biết có hiệu quả không, bôi sớm chút chắc đỡ hơn.”

Nói xong, cô xoay người rời đi, quay về phòng mình — mà cũng không chắc gọi là “phòng mình” có còn đúng hay không.

Cô một mình ngồi lặng ở bàn, hồi tưởng lại sự việc xảy ra lúc sáng, suy nghĩ tới lui.

Thực ra đến nước này, việc Hách gia có thích cô hay không cũng không còn quá quan trọng nữa. Điều quan trọng là: cái tội danh từ trên trời rơi xuống đó, cô không thể cứ thế mà cắn răng chịu đựng.

Không phải Mạnh Du Du không chịu cúi đầu nhận sai, cô biết rõ mình có cố tình hay không. Nếu thật sự là do bất cẩn khiến người khác bị phỏng, thì dù không cố ý, vẫn nên xin lỗi — chuyện đó không có gì phải chối cãi.

Khi sự việc bất ngờ xảy ra, cô hoảng loạn, nhìn bàn tay đỏ rực của Thôi Nghiên bị bỏng mà trong lòng khó chịu, chỉ biết lao đi tìm thuốc, hoàn toàn không kịp nghĩ nhiều. Cô tìm khắp trấn mới mua được tuýp thuốc ấy.

Nhưng đến khi đầu óc nguôi ngoai, ngẫm kỹ lại… càng nghĩ càng thấy có điều mờ ám.

Cô cúi nhìn những vết đỏ trên đầu ngón tay — chỉ một thoáng chạm vào đáy bát mà đã phồng rộp đến vậy, càng chứng tỏ cảm giác bỏng rát lúc ấy là hoàn toàn có thật.

Mạnh Du Du cẩn thận nhớ lại khoảnh khắc Thôi Nghiên đưa bát cháo cho mình. Đột nhiên, trong đầu cô bật ra một phán đoán kinh hoàng.

Vấn đề nằm ở cách Thôi Nghiên đưa bát. Cô ta không hề đưa ngang như bình thường, mà dùng đầu ngón tay kẹp ngược lên miệng bát — như thể cố tình để Mạnh Du Du chỉ có thể đỡ đáy bát.

Lúc đó, Mạnh Du Du vô thức đưa tay đỡ dưới đáy — nơi vốn là chỗ giữ nhiệt lâu nhất.

Rồi lại nhớ đến… cái cảm giác nóng bất thường đến kỳ lạ đó — như thể đáy bát được đặt trực tiếp lên than lửa vậy.

Bát gỗ tuy không dẫn nhiệt tốt, nhưng nếu cố ý để lên miệng nồi hay gần lửa mà không ai để ý thì sao?

Đừng nói là cô nghĩ xấu cho người khác — chứ thật lòng mà nói, bảo cô thò tay thẳng vào bát cháo ấy chắc cũng không nóng đến mức đó, nhưng cái đáy bát kia thì quá sức chịu đựng, đau đến mức tay cô theo phản xạ mà buông ra ngay lập tức.

Mạnh Du Du vốn dĩ đã là kiểu người một khi chịu thiệt sẽ không để yên. Huống chi lần này cô còn bị gán một cái tội… mà trăm miệng cũng không cãi được. Nghĩ đến đây, cô đứng bật dậy, định ra ngoài tìm chứng cứ rửa sạch cho bản thân thì…

“Cốc… cốc cốc…”

Nghe tiếng gõ cửa, cô chỉ cần nghe nhịp gõ là biết ngay ai tới.

Cô sa sầm mặt, mở cửa.

“Anh tới làm gì?” – giọng lạnh tanh. Mạnh Du Du xưa giờ vẫn quen trút giận lên người khác. Làm “người hiểu chuyện” mệt lắm! Người nhà anh hiệp nhau chèn ép tôi, anh còn mong tôi niềm nở tử tế với anh à? Mơ đi!

Hách Thanh Sơn giơ cái lọ sứ nhỏ trong tay lên:

“Thuốc trị phỏng do ông ngoại anh bào chế. Vừa làm xong, anh liền đem sang cho em.”

Lần này, Doanh trưởng Hách cũng học được cách “mồm miệng đỡ chân tay”, thêm một chút ngôn từ khéo léo, vừa đưa thuốc vừa lấy lòng — kết quả tất nhiên tốt hơn.

Cô gái vẫn mặt lạnh, giọng gắt:

“Anh mang đi mà đưa cho cô em gái nhỏ bé của anh ấy.”

Nói ra rồi, cô mới kịp nhận ra — khựng lại, hỏi:

“Làm sao anh biết tay em cũng bị phỏng?”

“Chứ anh không nghĩ ra còn lý do nào khác khiến em buông tay bát cháo giữa chừng.”

Câu trả lời khiến lòng Mạnh Du Du như có sóng cuộn.

Thật ra trước khi anh tìm đến, trong đầu cô đã nghĩ ra đủ tình huống, đủ khả năng — nhất là khi câu nói của bé Tinh Tinh cứ vang vọng bên tai cô mãi.

Nếu cô không phải là người trong cuộc, nghe một đứa trẻ khóc mà nói rành rọt như thế, e là cũng tin mất rồi.

Bởi vì lời Tinh Tinh nói hoàn toàn phù hợp với sự việc: Mạnh Du Du dùng cả hai tay nhận lấy bát cháo — bát gỗ, nhìn bề ngoài chẳng có gì bất thường — rồi đột nhiên buông tay.

Hơn nữa, khi bà ngoại Hách kể lại chuyện với Hách Thanh Sơn, bà dùng từ “không cẩn thận” — cái cụm từ quen thuộc, lịch sự, dùng để giữ thể diện cho mọi bên.

Chỉ là… khi nghe Tinh Tinh gọi cô là “người xấu”, ngay khoảnh khắc ấy — người đàn ông này đã chọn bảo vệ cô.

Nhưng… nếu khi đó, anh nhìn thấy mu bàn tay sưng đỏ của Thôi Nghiên, nghe bà ngoại anh xác nhận, rồi lại nghe một đứa bé vừa khóc vừa gào lên từng câu thề độc rằng:

“Cháu thật sự thấy mà! Cô ấy cố ý!”

— thì liệu, anh có dao động không?

Về lý trí, Mạnh Du Du hiểu — Hách Thanh Sơn không có góc nhìn của thượng đế, sự việc bày ra trước mắt, chứng cứ người – lời – vật đều đủ cả, gần như không thể chối cãi.

Nhưng về mặt cảm xúc… cô không chấp nhận được, thật sự là không tài nào chấp nhận nổi.

Cũng chính khoảnh khắc ấy, cô mới nhận ra: mình đặt kỳ vọng vào Hách Thanh Sơn rất cao, thậm chí là quá cao.

Dù cả thế giới đều nói cô là kẻ xấu, anh cũng tuyệt đối không được phép tin!

Anh làm sao có thể tin chứ?

Mạnh Du Du không muốn tự ép mình trở thành một “người phụ nữ rộng lượng” mà người đời khen ngợi. Đã để bụng, thì đừng cố gắng giả vờ cao thượng. Cái sự cảm thông gượng gạo ấy chẳng khác gì liều thuốc độc ngấm dần trong tình yêu — những vết rạn nhỏ rồi sẽ lan rộng, đến một ngày chẳng thể vá víu được nữa, trở thành vực thẳm ngăn cách hai người yêu nhau.

Đến lúc đó, chúng ta sẽ tưởng rằng mình bị định mệnh đẩy xa, mà không biết: thứ khiến tay buông lơi vốn dĩ là những chuyện nhỏ bị giấu kín từ lâu.

Vậy mà lần này, phản ứng của Hách Thanh Sơn lại là thứ cô hoàn toàn không ngờ tới.

Anh không hỏi han, cũng không nghi ngờ, mà chỉ chắc chắn một điều: Cô bị phỏng, nên mới buông tay.

Một sự tin tưởng như thể điều đó hiển nhiên đúng, không cần lý do.

Cô gái nhỏ trong lòng bỗng chốc như được dỗ dành đến mức muốn bay lên trời, không phải lời thề non hẹn biển gì cả, chỉ là một câu nói nhẹ nhàng, mà lại xúc động lòng người hơn bất cứ lời mật ngọt nào trước đó.

Mạnh Du Du rút tay ra phía sau, cứng đầu nói:

“Anh nghe ai nói em bị phỏng chứ? Biết đâu em cố tình thì sao?”

Người đàn ông vươn tay giữ lấy cổ tay cô, dịu giọng dỗ dành:

“Trước tiên bôi thuốc đã, đừng để lâu. Mấy chuyện khác… lát nữa nói được không?”

Sắc mặt Mạnh Du Du cuối cùng cũng dịu đi, giọng nhỏ hẳn lại:

“Ừm.”



Do vết bỏng chỉ tiếp xúc ngắn, nên diện tích không lớn, cũng không nghiêm trọng — so với Thôi Nghiên thì đúng là bé bằng cái móng tay.

Thế nhưng lúc Hách Thanh Sơn bôi thuốc lại vô cùng cẩn thận, nhẹ nhàng đỡ lấy bàn tay cô, nâng trước mắt xem kỹ từng vết, đảm bảo không bỏ sót chỗ nào rồi mới vặn nắp bình thuốc lại.

Đặt chai sứ sang một bên, anh ngẩng đầu nhìn cô, ngữ điệu nhẹ nhàng mà kiên nhẫn:

“Giờ em có thể kể cho anh nghe chưa?”

Mạnh Du Du hơi xị mặt, chu môi:

“Thôi khỏi, em sợ làm ảnh hưởng đến hòa khí nhà anh.”
 
Nữ Phiên Dịch Viên Thập Niên 80 Được Anh Quân Nhân Thô Ráp Ghen Tuông Sủng Lên Trời
Chương 208: Cao thượng?


Hách Thanh Sơn chỉ lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt sâu lắng mà dịu dàng, chặt chẽ đan lấy ánh mắt của cô.

Mạnh Du Du bị nhìn lâu đến mức thấy không tự nhiên, bất chợt bật dậy, túm lấy cổ tay người đàn ông, miệng nói:

“Anh theo em.”

Hào khí ngất trời, khí thế bừng bừng.

Cô dẫn anh vào bếp, vừa bước vào đã phát hiện hiện trường cháo bị đổ lúc sáng đã được dọn sạch sẽ. Ánh mắt Mạnh Du Du đảo một vòng quanh gian bếp, cuối cùng dừng lại ở chiếc tủ đựng bát đũa.

Cô đi thẳng tới đó, mở cánh tủ ra. Bên trong, bát đũa được xếp ngay ngắn, phân loại rõ ràng, liếc qua là biết.

Trong đó chủ yếu là đồ sứ và đồ gốm, còn mấy cái bát gỗ màu gỗ nâu được chồng lên nhau, đặt ở mép tầng thứ hai, trông rất bắt mắt.

Mạnh Du Du cầm lấy một cái bát gỗ, lật ngược lại giơ lên trước mắt, cẩn thận quan sát đáy bát, sau đó đặt xuống, rồi lại cầm lấy cái thứ hai, cứ thế lặp đi lặp lại, cho đến khi xem xong cái cuối cùng.

Lúc cô đang xem từng cái một, Hách Thanh Sơn đã bước tới bên cạnh. Anh nhìn thấy mỗi lần cô xem xong một cái bát, nét mặt lại tăng thêm vài phần thất vọng. Cho đến lúc này, khuôn mặt nhỏ nhăn nhúm lại thành một cục, chỉ thiếu điều dán chữ “xui xẻo” lên trán.

Biết rõ có ánh mắt vẫn đang dõi theo mình từ bên cạnh, nhưng cô gái không quay lại nhìn anh, cũng chẳng tiếp tục nhìn đống bát gỗ nữa, chỉ cụp nhẹ mắt, giọng nói lộ rõ vẻ thất vọng:

“Em không có chứng cứ.”

Ban đầu Mạnh Du Du nghĩ, bát làm bằng gỗ nếu bị hơ lửa thì kiểu gì cũng để lại ít nhiều dấu vết cháy xém hay than hóa. Nhưng giờ đây, những chiếc bát gỗ trước mặt, cái nào cái nấy đều trơn bóng nhẵn nhụi, nào có vẻ gì từng bị đặt lên lửa nướng qua.

Trước đó, anh đã hỏi cô, còn cô thì luôn tránh né không trả lời. Ngoài việc giận dỗi, nổi cáu, phần lớn là vì cô chưa có được bằng chứng xác thực. Lời nói suông không thể làm bằng, huống hồ đạo đức và giáo dưỡng cũng nhắc nhở cô rằng, hành động như vậy là đáng khinh.

Không có bằng chứng mà đã kết tội người khác, chẳng phải cũng giống như đang vu oan cho người ta sao?

Tinh Tinh vì thấy cô đỡ lấy rồi lại thả tay ra mà cho rằng cô cố tình làm đổ, còn cô thì chỉ dựa vào ký ức và vết đỏ trên tay để cho rằng là Thôi Nghiên cố ý hại mình. Suy cho cùng, chẳng phải hai người họ đều đang dùng thành kiến để phán xét người khác đó sao? Như vậy thì đâu có cao thượng gì.

Hách Thanh Sơn vừa định mở miệng, thì thấy cô gái như vừa hạ quyết tâm, thở dài một hơi, đôi mày nhíu chặt cũng buông lỏng. Cô tiện tay cầm lấy một cái bát gỗ trước mặt, rồi kéo anh tới trước lò đun.

Buổi sáng đã xảy ra sự cố như thế, ai còn lòng dạ nào mà ăn uống nữa, thành ra nồi cháo trắng vẫn còn ủ ấm trong nồi. Củi lửa dưới nồi không còn rực cháy như lúc sáng, chỉ còn chút lửa tàn đang cố gắng duy trì.

Ngay trước mặt anh, Mạnh Du Du cầm lấy viền bát, đưa đáy bát hơ lên những tia lửa nhỏ đang táp ra từ bên hông lò, nướng một lúc, rồi mở nắp nồi múc đại một muôi cháo vào bát, sau đó đưa cho người đàn ông đối diện, miệng thản nhiên như buông bỏ tất cả:

“Chính là như vậy, em đang tái hiện lại suy đoán trong lòng mình, nhưng hiện giờ em không có chứng cứ nào để chứng minh suy đoán đó.”

Mạnh Du Du đã tự thuyết phục bản thân — anh là người cô yêu. Vậy “người yêu” là gì? Là những nụ hôn thân mật, là những lần chạm vào cơ thể nhau một cách chân thành, nhưng tuyệt đối không chỉ có vậy…

Cô chỉ đem những suy đoán độc ác, không có căn cứ, dùng tâm tư tồi tệ nhất để đánh giá người khác — kể ra với một mình anh.

Cô không cần bà ngoại Hách hay Tinh Tinh tin mình, cũng không mấy bận tâm đến cái danh “cô gái tốt” nữa. Nhưng cô lại muốn, ngay trước mặt anh, trút hết mọi nỗi uất nghẹn trong lòng, không hề che giấu, nói ra cái suy nghĩ tồi tệ nhất tận sâu trong tâm khảm. Rất rất muốn nói. Mặc kệ nó có cao thượng hay không, mặc kệ cái lý “bụng tể tướng có thể chèo thuyền” gì đó. Giờ phút này, cô chịu không nổi nữa, trong lòng chỉ có một bụng oán khí, mặc xác cái phẩm chất tốt đẹp gì đó đi.

“Tin hay không thì tùy anh.” Cô buông một câu như vậy rồi quay mặt đi.

Vì thế, cô đã không kịp để ý đến bàn tay người đàn ông đang vươn ra đón lấy chiếc bát bị hơ lửa ấy. Mãi đến khi cảm nhận được đầu ngón tay đang đỡ lấy viền bát truyền lên một lực mạnh từ dưới lên, cô mới giật mình phát hiện — người đàn ông trước mặt vậy mà thực sự đưa tay ra đón lấy cái bát gỗ đã bị đốt nóng kia.

Mạnh Du Du trừng lớn mắt, vội vàng giật lấy cái bát trong tay anh, nhưng vì ra tay quá mạnh, cái bát gỗ tuột khỏi tay cô, rơi “xoảng” xuống đất, cháo trong bát lại một lần nữa đổ ra — một lần “tái diễn”.

Nếu lần trước chỉ là một vũng nhỏ tập trung, thì lần này lại bắn tung tóe ra thành một vòng cung, rải rác khắp nơi.

Thấy cảnh đó, Mạnh Du Du sững sờ, rồi oán trách trừng mắt nhìn anh một cái, “Anh làm gì thế? Em chỉ đang diễn lại thôi, mà anh lại thật sự đưa tay ra hứng hả?”

Ngay sau đó cô bước tới trước mặt anh, chộp lấy đôi tay đang buông thõng hai bên của anh để kiểm tra, rồi vội vàng kéo người tới bên thùng gỗ, dìm tay anh vào trong đó, miệng không ngừng lầm bầm:

“Anh bị ngốc hả?”

Người đàn ông để mặc cô xoay xở với đôi tay của mình, ánh mắt tr*n tr** dán vào gương mặt cô gái đang hoảng loạn, bất chợt thốt lên một câu:

“Du Du, thật sự rất nóng.” Giọng nói tha thiết.

Mạnh Du Du nghe vậy thì càng thêm giận, ánh mắt vẫn dán vào đôi tay đang ngâm trong nước của anh, theo bản năng đáp lại:

“Nói nhảm! Bị lửa đốt rồi, đương nhiên là nóng chứ!”

Lời vừa dứt, ánh mắt cô khựng lại, như thể vừa nhận ra điều gì, quay đầu nhìn người đàn ông đang ngồi xổm bên cạnh, trong mắt tràn ngập sự khó tin, rồi là niềm vui mừng sau cơn chấn động. Miệng cô há ra, dường như muốn nói gì đó, mấp máy vài lần, nhưng mãi không thốt ra nổi một chữ.

Anh đang dùng cách vụng về nhất để chứng minh với cô rằng — anh tin cô. Nhưng lại mạnh hơn ngàn lời vạn chữ, thẳng thắn và thấm thía đến tận đáy lòng.

Dù có bao nhiêu oán hận trong lòng, giờ phút này cũng tan thành một mảnh dịu dàng. Sống mũi Mạnh Du Du chợt nghẹn lại, cô hít mũi một cái, thấp giọng mắng:

“Đồ ngốc.”

Người đàn ông chỉ mỉm cười nhìn cô, nụ cười nhạt, khóe mắt cũng hơi cong lên. Mạnh Du Du cảm nhận được hai tay đang ngâm trong nước của anh bị anh siết lấy từ dưới lên, rồi từ từ đan vào kẽ tay cô, mười ngón tay giao nhau.

Có vẻ như… buổi sáng hôm nay cũng không đến nỗi tệ.
 
Nữ Phiên Dịch Viên Thập Niên 80 Được Anh Quân Nhân Thô Ráp Ghen Tuông Sủng Lên Trời
Chương 209: Khí Tiết!


Chưa đến một khắc đồng hồ, hai người đã đổi vai — thành ra Mạnh Du Du đang bôi thuốc trị phỏng cho Hách Thanh Sơn.

Cô xoay tay anh, tỉ mỉ quan sát, không nhịn được bèn tặc lưỡi cảm thán:

“Hách doanh trưởng, em phát hiện da anh đúng là dày thật đấy, bị lửa đốt mà gần như chẳng xây xước gì cả!”

Một câu khiến người nghe khó mà phân biệt được là khen hay chê.

Hách Thanh Sơn chỉ có thể đáp lại theo thực tế:

“Lửa trong lò nhỏ, không đốt kỹ.”

Mạnh Du Du đưa chiếc lọ sứ nhỏ lên mũi ngửi thử, rồi lại đậy nắp, đặt trở lại chỗ cũ.

Sau đó, cả người cô ngả ra sau, nằm phịch lên chiếc giường lớn phía sau, tay chân dang rộng tứ phía. Nếu bà Hồ Thư Lan mà trông thấy chắc chắn lại sẽ cằn nhằn: “Ngồi như vậy không đoan trang, con gái con đứa phải thùy mị chút chứ.” Trước đây lúc cô nằm viện cũng vậy, hễ cô nằm hay ngồi trên giường bệnh mà tư thế hơi “thoải mái” một chút là bà lại khuyên răn.

Mạnh Du Du ngửa mặt nhìn lên trần nhà, nằm ngửa ra giường vươn vai một cái, rồi bỗng lấy bàn chân chọc chọc vào đùi ngoài người đàn ông đang ngồi ở mép giường, lười biếng nói:

“Em đói rồi.”

Tấm đệm bên cạnh lún xuống, cánh tay của người đàn ông vươn qua, chống nghiêng lấy cơ thể anh. Anh cúi mắt, nhìn vào mắt cô, hỏi:

“Muốn ăn gì?”

Mạnh Du Du trầm ngâm một lát, rồi bật người ngồi dậy, hai tay đặt lên vai anh, bày ra bộ dạng nghiêm túc như đang dặn việc quan trọng, căn dặn rằng:

“Anh vào nhà ăn ăn cắp chút gì mang ra đây cho em, đừng để ai thấy, rồi đem về phòng em.

Nếu lỡ bị người ta bắt gặp, anh cứ nói là anh tự mình muốn ăn, tuyệt đối đừng lôi em ra.”

Hách Thanh Sơn bật cười:

“Sao phải ăn cắp? Em đói thì đi thẳng ra nhà ăn mà ăn, có gì đâu.”

Mạnh Du Du lắc đầu đầy huyền bí:

“Anh không hiểu, đây là khí tiết của em.” Nói rồi, cô dùng sức đẩy lưng anh, vừa đẩy vừa giục:

“Đi mau đi!”

Doanh trưởng Hách dù không hiểu, nhưng được cái rất nghe lời, làm theo không sai chút nào.

Anh ung dung bước đi trong sân, giả bộ như không có chuyện gì, mắt liếc sang nhà ăn thấy bên trong không có người, lại đứng quan sát thêm chốc lát, xác định trong thời gian ngắn sẽ không có ai qua lại, liền lặng lẽ lẻn vào nhà ăn.

Tay làm nhanh như chớp, lựa tới lựa lui trên mặt bàn, mắt thì liên tục liếc nhìn ra ngoài xem có ai không, thời gian cấp bách nhưng anh vẫn không quên chọn toàn những món mà Mạnh Du Du thích ăn.

Lần đầu tiên trong đời, Hách doanh trưởng “ăn trộm” đồ ăn trong chính nhà mình mà lại sinh ra cảm giác lo lắng như thể đang làm chuyện mờ ám, vừa lạ lùng vừa chẳng hợp lý, vậy mà anh lại thấy… thú vị vô cùng.

Từ sau khi quen cô, lúc nào cũng có thể nghe thấy những ý nghĩ kỳ quặc chẳng ai ngờ nổi từ miệng cô, rồi không biết từ lúc nào chính anh cũng bị cô kéo theo, hết lần này đến lần khác làm những việc trước giờ chưa từng nghĩ đến — trái với phong cách hành xử thường ngày của bản thân.

Mỗi lần anh bình tâm nhớ lại, tuy không đến mức kinh ngạc đến há hốc mồm, nhưng cũng đủ khiến anh sững người.

Chỉ là, Hách doanh trưởng ngày càng nhận ra — dù có kỳ quặc thì cũng chẳng sao, thật ra phần lớn thời gian anh cảm thấy như vậy cũng chẳng tệ.

Doanh trưởng Hách lén lút bê một đĩa lớn đồ ăn từ nhà ăn băng qua sân, bước chân dài sải thoăn thoắt, quay trở lại phòng Mạnh Du Du.

Nghe tiếng cửa mở, Mạnh Du Du từ trên giường bật dậy, thấy anh bê một đống đồ ăn đầy ắp trên tay, mắt lập tức sáng rỡ.

Cùng lúc đó, như thể cơ thể cũng nhận được tín hiệu “tiếp tế đến nơi”, bụng cô phát ra một tiếng “rột rột” vang dội.



Sau một bữa no nê, Mạnh Du Du nằm không nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang giúp cô thu dọn tàn cuộc, còn tiện tay xử lý nốt phần đồ ăn cô bỏ dở. Góc nghiêng khuôn mặt anh vô cùng rõ ràng, đường nét cằm sắc như dao, theo nhịp nhai mà khẽ động đậy. Tốc độ ăn của anh lúc nào cũng nhanh, nhưng chưa từng thấy thô lỗ, trái lại còn toát lên vẻ khí khái mạnh mẽ.

Mạnh Du Du chống cằm nhìn anh chăm chú. Mũi anh cao thẳng, từ góc độ của cô nhìn qua, đường nét gương mặt rất rõ ràng, tuấn tú. Trên xương lông mày có một vết xước đã bong gần hết vảy, chắc là do mấy hôm trước lúc huấn luyện trong đội mà ra, nằm ẩn ở phần đuôi chân mày.

Mạnh Du Du thầm ngạc nhiên, tự trách bản thân sơ ý đến vậy — đợi đến khi vết thương gần lành mới phát hiện. Dù cô biết rõ vết xước nhỏ này với anh chẳng đáng là gì.

Đôi mắt đen sẫm như mực của người đàn ông hầu hết thời gian đều không mang theo biểu cảm gì, sâu thẳm và trầm lắng. Giống như lúc này đây, khi anh chuyên chú ăn cơm, đáy mắt không gợn chút sóng, khiến người ngoài nhìn vào sẽ cho rằng chủ nhân đôi mắt ấy là người trầm ổn, nội liễm, bình tĩnh và tự giữ mình.

Nhưng Mạnh Du Du đã từng thấy đôi mắt ấy hiện ra rất nhiều cảm xúc khác nhau — dịu dàng, quyến luyến, ánh nước long lanh; nồng nhiệt, bốc lửa, ánh lửa rực cháy; đ*ng t*nh, mãnh liệt, cuồn cuộn như sóng, khó mà kiềm chế nổi.

Nhìn mãi nhìn mãi, Mạnh Du Du lại bắt đầu thả hồn suy nghĩ vẩn vơ, miệng bỗng dưng bật ra một câu hỏi chẳng đầu chẳng đuôi:

“Nếu sáng nay thật sự là em cố ý, thì anh sẽ làm gì?”

Một câu hỏi đột ngột và vô cớ.

Mạnh Du Du thật sự rất thích kiểu câu hỏi giả định như vậy — “Nếu thế này thì anh sẽ thế nào?” “Nếu chuyện đó là thật, doanh trưởng Hách, anh sẽ làm gì?”

Doanh trưởng Hách lúc này miệng vẫn còn đang nhai đồ ăn, vừa nghe thấy câu đó, động tác nhai liền khựng lại. Anh ngẩng đầu liếc nhìn cô gái ngồi bên cạnh, rồi cầm lấy ly nước trên bàn, ngửa đầu uống một ngụm, yết hầu chuyển động lên xuống, đưa miếng thức ăn trôi xuống dạ dày.

Sau khi nuốt xuống, anh lại quay sang nhìn cô, ánh mắt giao nhau — Mạnh Du Du như dự liệu được, nhìn thấy ngay nét bối rối trong mắt anh — một chút mơ hồ, một chút không hiểu, ngơ ngác như gà mắc tóc.

Nhìn mà thấy… đáng yêu chết đi được.

Không ai từng nghĩ rằng Hách Thanh Sơn lại có thể dùng từ “đáng yêu” để hình dung — trừ Mạnh Du Du.

Bộ dạng này của anh luôn khiến tim cô run lên từng nhịp, cô bỗng dưng rất muốn… hôn anh một cái.

Và đã nghĩ là làm. Mạnh Du Du bật cười tươi như nắng, vươn tay nhẹ nhàng nâng lấy khuôn mặt anh, khi đầu cô nghiêng tới gần thì mắt đã khép hờ.

Dường như cảm nhận được cô sắp làm gì, bàn tay của người đàn ông theo bản năng đưa ra, định đón lấy cô, định kéo cô lại gần — nhưng giữa chừng lại khựng lại, cứng đờ dừng bên hông cô, chỉ cần nhích thêm một chút là có thể ôm trọn lấy vòng eo thon nhỏ ấy, vậy mà Hách Thanh Sơn lại không làm vậy.

Anh ngồi yên tại chỗ, không nhúc nhích, giữ nguyên tư thế ban đầu. Cô rất ít khi chủ động hôn anh, ngoại trừ lần say rượu đó, còn lại đều chỉ là mấy cái chạm nhẹ như chuồn chuồn lướt nước. Anh muốn xem cô sẽ làm thế nào, linh cảm mách bảo anh rằng — lần này sẽ khác.

Hách Thanh Sơn cảm nhận được cánh môi mềm như cánh hoa của cô lướt lên môi mình, nhẹ nhàng m*t lấy, lúc thì hôn nơi khóe môi anh, lúc lại ngậm lấy môi dưới anh. Cảm giác ấy giống như lông vũ lướt qua lòng bàn tay — ngưa ngứa, dịu dàng, khiến lòng người nhũn ra, tê rần rần như có dòng điện chạy qua từng dây thần kinh.

Khi cô dừng lại, môi vẫn kề trên môi anh nhưng không còn động tác gì, như đang đắn đo xem nên làm tiếp thế nào.

Những ngón tay mảnh khảnh vốn đang chạm hờ dưới cằm anh bỗng đổi hướng, men theo tai anh lướt tới, vòng ra sau cổ anh. Cô vòng tay ôm lấy cổ anh, chỉnh lại tư thế tay như thể đột nhiên khai thông được điều gì đó.

Không còn lẩn quẩn nơi bờ môi nữa, cô bắt đầu thăm dò — đầu lưỡi nhỏ nhắn mềm mại vươn ra, nhẹ nhàng l**m lên đôi môi mát lạnh và khô khốc của anh.

Hách Thanh Sơn cảm nhận rõ ràng ch**c l*** *m **t và mềm mại ấy đang ve vuốt nơi khe môi, như một dòng nước làm dịu đi làn da khô ráp, từng chút một vỗ về lấy anh. Anh rõ ràng đã hé miệng, vậy mà cô vẫn chưa chịu tiến vào, chỉ loanh quanh bên ngoài, từng đợt quấn lấy, như muốn nhưng lại chẳng dám.

Anh cảm thấy mình ngày càng thở gấp hơn, nhiệt độ quanh người cũng bức bối hẳn lên. Nếu lúc này Mạnh Du Du mở mắt ra, chắc chắn sẽ thấy trong mắt người đàn ông gần sát bên mình đang cuộn trào một tầng đỏ au như máu.

Hách Thanh Sơn chỉ thấy miệng khô lưỡi rát, dù môi vừa được cô nhẹ nhàng “tưới nước” xong, vậy mà vẫn thấy khô, càng lúc càng khô, khô đến mức khiến người ta không chịu nổi. Anh không kìm được đưa lưỡi ra l**m môi, đúng lúc chạm trúng cô — như bị điện giật, cô lập tức giật mình rụt về, hơi run rẩy.

Hách Thanh Sơn hoảng loạn ngay lập tức.

Anh dứt khoát không kiềm chế nữa, cũng không chờ đợi gì thêm — cô đã khiến anh mất hết kiên nhẫn. Cánh tay vẫn chờ đợi bấy lâu giữa không trung kia rốt cuộc cũng chuẩn xác ôm lấy eo cô gái, kéo cả người cô ra khỏi ghế gỗ, rồi vòng cô vào lòng, đặt lên đùi mình.

Anh cúi đầu, hôn xuống — chủ động, mãnh liệt, xâm nhập như nước vỡ bờ, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi đã hoàn toàn chiếm lĩnh.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back