Ngôn Tình Nữ Nhi Vương Tình, Không Lối Thoát

[BOT] Dịch

Ban Quản Trị
24/9/25
121,513
0
36
AP1GczMtV2nHNfvgQhJJaD1Vf567BySXuy5961enj_UaSwNL9f_thLw9WF2hr11WqQ6bJufvE-rNeyNM53eEwjrQNBj2kiU8c0ei1QKnJiC2X0clOa-p60urlMsg6AmLWjZ7o1fRCMgTJIUpQDl5Qlt9EEQI=w215-h322-s-no-gm

Nữ Nhi Vương Tình, Không Lối Thoát
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Ngôn Tình, Nữ Cường, Gia Đấu, Cổ Đại
Trạng thái: Full


Giới thiệu truyện:

Phu quân bệnh mãi không khỏi, mẹ chồng mời đạo sĩ đến, tính ra cần một nữ tử có mệnh cách đặc biệt để xung hỷ.

Trùng hợp thay, biểu muội đang ở trong phủ lại hợp điều kiện.

Mắt ta ngấn lệ, cuối cùng đành cười khổ đồng ý cưới nàng ấy làm bình thê.

Vừa quay đi, ta đã sai người đổi thang thuốc.

Thích giả bệnh à, vậy thì ta sẽ giúp chàng giả cho giống hơn một chút.

Nhân lúc chàng bệnh, lấy mạng chàng!

*Tên truyện được trích từ một câu thơ cổ trong Kinh Thi của Trung Quốc: "Sĩ chi đam hề, do khả thoát dã. Nữ chi đam hề, bất khả thoát dã." (士之耽兮,犹可说也。女之耽兮,不可说也。), ý nói nam nhân say mê ái tình vẫn có thể dứt ra được, còn người Nữ nhân một khi đã lún sâu vào tình yêu thì không thể thoát ra.​
 
Nữ Nhi Vương Tình, Không Lối Thoát
Chương 1


Lúc dùng bữa, mẹ chồng đột nhiên lại lau nước mắt.

"Sắp đến Tết rồi, phủ khác nhà nào cũng vui vẻ tưng bừng, chẳng biết bệnh của Hành nhi bao giờ mới khỏi đây."

Chiếc thìa súp trên tay ta khựng lại, ta cũng cúi đầu thở dài.

Ngoài cửa sổ, tuyết rơi lả tả, một khung cảnh hoàn toàn tiêu điều xơ xác.

Phu quân của ta là Hầu phủ đích tử Tần Chi Hành, một tháng trước bị cảm lạnh, không hiểu sao mãi chẳng thấy đỡ, ngược lại càng ngày càng yếu, cứ nằm liệt trên giường.

Đã mời không ít đại phu đến xem, nhưng đều không tìm ra bệnh gì.

Vương ma ma bên cạnh mẹ chồng đột nhiên lên tiếng:

"Phu nhân, thiếu phu nhân, lão nô thấy bệnh của thiếu gia có chút kỳ lạ, hay là chúng ta mời một vị đại sư đến xem thử."

"Đại sư? Có đáng tin không?" Mắt mẹ chồng sáng lên, nhưng vẻ mặt vẫn có chút do dự.

Vương ma ma ngập ngừng nói: "Nghe nói trong đạo quán ở phía đông thành có một vị Hư Không đạo trưởng, trước đây đích thứ nữ bị ngốc của nhà Lý thị lang chính là do ngài ấy chữa khỏi đó ạ!"

"Đúng, ta biết, có chuyện này!"

Thấy vậy, ta cũng vội vàng hỏi thăm tình hình của vị Hư Không đạo trưởng đó, nghe nói ông ta khá có bản lĩnh và không phải ai cũng mời được.

Còn phải xem duyên phận.

Ta thầm cười lạnh, duyên phận gì chứ, là duyên phận năm mươi lạng bạc trắng thì có?

Mẹ chồng thăm dò hỏi ta: "Nhược Hàm, con thấy việc này có được không?"

Nhìn hai người họ kẻ tung người hứng, hốc mắt ta hơi đỏ lên, vẻ mặt tha thiết:

"Chỉ cần có thể khiến Chi Hành mau khỏe lại, con dâu đương nhiên bằng lòng thử mọi cách."

Mẹ chồng gật đầu lia lịa với ta, lập tức sai người đi mời Hư Không đạo trưởng đến Hầu phủ.

Ta lại ngồi trò chuyện với mẹ chồng một lúc lâu, thấy bà có vẻ mệt rồi mới trở về phòng.

Trên đường đi, ta hỏi tỳ nữ Bạch Chỉ bên cạnh: "Hôm nay tình hình của phu quân thế nào?"

Bạch Chỉ vẻ mặt có chút bất bình:

"Buổi trưa, tiểu tư bên cạnh thiếu gia lén mang một cái thủ lợn hầm to sang, thiếu gia ăn hết sạch, miệng bóng nhẫy mỡ."

"Phu nhân, thiếu gia rõ ràng đã khỏi từ lâu, tại sao người không vạch trần ạ?"

Ta kéo chặt chiếc áo choàng trên người, không nói gì.

Chẳng qua chỉ là ta muốn xem chàng bày ra trò này, rốt cuộc là muốn làm gì mà thôi.

Hôm sau, Hư Không đạo trưởng đã được mời đến phủ.

Tay ông ta cầm một chiếc chuông bạc, đi quanh phòng ba vòng, lại lấy ra một tờ giấy bùa màu vàng đốt đi, miệng lẩm bẩm khấn vái, trông rất ra vẻ dọa người.

Một lúc lâu sau, ông ta tính ra kết quả: "Muốn bệnh mau khỏi, cách nhanh nhất là cưới một nữ tử có bát tự đặc biệt về để xung hỷ, e là không dễ tìm."

Vương ma ma không nhịn được, kinh ngạc thốt lên: "A! Biểu tiểu thư hợp điều kiện đó ạ!"

Nói xong, bà ta vội liếc nhìn ta một cái, dường như nhận ra mình đã lỡ lời, liền cúi đầu xuống.

Cũng phải thôi.

Ta vốn là đích nữ của Thượng thư phủ, cha và hai huynh trưởng đều đang tại vị trong triều, mẹ cũng là danh môn quý nữ, nhà mẹ đẻ quyền thế như mặt trời ban trưa.

Nhưng Hầu phủ mấy năm nay lại ngày càng sa sút.

Khi xưa Tần Chi Hành để cưới được ta đã từng tuyên bố sẽ không bao giờ nạp thiếp, chỉ có một mình ta.

Xem ra bây giờ, đúng là tiến thoái lưỡng nan.

Tim ta nhói lên một cái.
 
Nữ Nhi Vương Tình, Không Lối Thoát
Chương 2


Mẹ chồng nhìn ta với ánh mắt tràn đầy hy vọng, cả sân viện đều im phăng phắc.

Mọi người dường như đều đang chờ đợi quyết định của ta.

Trông thì như tôn trọng lựa chọn của ta, nhưng thực chất là đang dồn ta vào thế khó xử.

Ta hỏi: "Chi Hành có đồng ý không?"

Tần Chi Hành tuy thân thể yếu ớt, nhưng ít ra vẫn nói được.

Ánh mắt mẹ chồng lóe lên, bà ta lại gần nắm lấy tay ta:

"Nhược Hàm, ta biết chuyện này làm con ấm ức. Nhưng dưới gối ta chỉ có một đứa con trai này thôi, hơn nữa chẳng lẽ con nhẫn tâm trơ mắt nhìn Hành nhi ch*t sao?"

Ta liền hiểu ra, chuyện này Tần Chi Hành cũng đã đồng ý.

Chàng cứ để mẹ chồng đứng ra nói hết lời hay lẽ dở, còn bản thân thì trốn trong phòng ngồi không hưởng lợi.

Bày ra cả một màn kịch lớn như vậy, hóa ra là để cưới cho được biểu muội Cố Thiên Thiên kia.

Hơn nữa là "cưới" chứ không phải "nạp", đây là muốn cho nàng ta một thân phận bình thê.

Hốc mắt ta đỏ lên trong phút chốc, một giọt lệ lăn dài.

Mẹ chồng thấy ta đau thương như vậy, cũng giả vờ lấy khăn tay lau đi những giọt nước mắt không hề tồn tại của mình:

"Nhược Hàm, ta nào đâu không biết con và Hành nhi tình sâu nghĩa nặng, chỉ là sự việc đột ngột, làm mẹ cũng không nỡ nhìn con ngày ngày đau lòng vì bệnh tình của Hành nhi!"

"Ta thật sự hết cách rồi, bao nhiêu đại phu đều không chữa khỏi cho Hành nhi, bây giờ cuối cùng cũng có cách rồi......"

Bà ta ra vẻ vừa vì ta suy nghĩ lại vừa bất đắc dĩ, ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ đây là một người mẹ chồng tốt vừa thương con dâu, vừa lo lắng cho con trai ruột của mình.

Nếu nói trong lòng ta không đau, đó là giả.

Nhưng ta hiểu rõ hơn rằng giọt lệ này là chảy cho chính bản thân mình.

Ta đã dùng cả đời để cược vào lời thề của một người nam nhân, cuối cùng vẫn là thua rồi.

Biểu muội Cố Thiên Thiên kia đến phủ này chưa đầy nửa năm.

Còn ta và Tần Chi Hành đã thành hôn được năm năm.

Tốn công tốn sức như vậy, chỉ vì không muốn mang tiếng bội ước, lại hy vọng có thể thuận lợi cho vị biểu muội kia một thân phận bình thê.

Chàng thiếu niên ngang tàng ngồi trên lưng ngựa đưa tay về phía ta năm nào, hóa ra lại là một kẻ hèn nhát bội tín.

Chỉ trong một khoảnh khắc, trong lòng ta đã có sự lựa chọn.

Phẩm giá và khí chất của một quý nữ giúp ta giữ vững được vẻ mặt, không đến nỗi như một mụ đàn bà điên xông vào chất vấn.

Ta thở dài một tiếng: "Biểu muội có dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn, lại băng thanh ngọc khiết, e là không chịu làm thiếp cho Chi Hành đâu ạ."

Mẹ chồng vừa nghe ta định vị trí cho nàng ta là "thiếp", ánh mắt lóe lên, liền thuận theo lời ta mà nói:

"Đúng vậy, Thiên Thiên cũng là con nhà gia giáo, làm thiếp quả thực là thiệt thòi cho con bé."

"Nhược Hàm, con xưa nay luôn thấu tình đạt lý, hay là cứ để Thiên Thiên làm bình thê trên danh nghĩa, trong Hầu phủ này, không ai có thể lay chuyển được địa vị của con đâu."

Ta tỏ vẻ do dự.

"Thưa mẫu thân, xưa nay chỉ có hạng thương nhân thấp kém mới có chuyện cưới bình thê."

"Hơn nữa còn hai tháng nữa là đến kỳ khảo hạch thành tích ba năm một lần, nếu ảnh hưởng đến việc đánh giá của Chi Hành, e là không hay."

Mẹ chồng nghe vậy cũng im lặng.

Cố Thiên Thiên có vài phần giống bà ta lúc trẻ, lại thêm miệng ngọt biết điều, rất hợp ý bà.

Còn ta tuy xuất thân cao quý, nhưng lại quá giữ kẽ, không được dịu dàng đáng yêu như Thiên Thiên.

Thế nên bà ta mới đồng ý cho con trai làm loạn một phen như vậy.

Nhưng dù bà ta có thích Thiên Thiên đến đâu, trong lòng vẫn chỉ thương yêu con trai mình là Tần Chi Hành.

Nếu thật sự vì chuyện này mà ảnh hưởng đến con đường làm quan của Tần Chi Hành, vậy thì đúng là được chẳng bõ mất!
 
Nữ Nhi Vương Tình, Không Lối Thoát
Chương 3


Thấy mẹ chồng khó xử như vậy, ta đưa mắt ra hiệu cho Bạch Chỉ bên cạnh.

Bạch Chỉ hiểu ý, vui mừng nói: "Phu nhân, thiếu phu nhân, con biết có một người, sinh thần bát tự cũng vừa hợp đó ạ!"

"Chính là nha hoàn Tiểu Hoan trong viện chúng ta, với thân phận của nó, được xung hỷ cho thiếu gia đã là trèo cao rồi, chắc chắn sẽ đồng ý."

Ta nén cười, nói trước khi mẹ chồng kịp lên tiếng: "Vậy thì tốt quá rồi, không cần làm khó biểu muội nữa, mau gọi người tới xem nào!"

Nói rồi, ta liền sai người đi mời Tiểu Hoan đến.

Mẹ chồng vừa nhìn đã lộ vẻ chán ghét.

Chỉ thấy Tiểu Hoan này dung mạo tầm thường, mặc trang phục của nha hoàn hạng thấp, trên người hình như còn có mùi hôi.

"Ngươi là nha đầu làm việc gì?" Mẹ chồng hỏi.

Tiểu Hoan lại gần hành lễ, rụt rè đáp: "Thưa phu nhân, nô tỳ là người chuyên dọn bô đêm ạ."

Mẹ chồng lập tức biến sắc, vội lùi lại một bước, rồi đuổi người đi.

Một nha đầu hôi hám chuyên dọn bô đêm như vậy, dù cho làm thiếp cũng là làm tủi thân Hành nhi của bà.

Mẹ chồng chỉ đành nói với ta, phía Cố Thiên Thiên cứ để bà đi khuyên, bảo ta không cần phiền lòng.

"Nhưng nếu nạp Thiên Thiên rồi mà bệnh của Chi Hành không thuyên giảm, chẳng phải sẽ làm lỡ dở biểu muội sao?" Ta hỏi.

Mẹ chồng nhổ toẹt ba tiếng xuống đất: "Ta thấy tướng mạo Thiên Thiên chính là người có phúc, tự nhiên sẽ mang lại may mắn. Hơn nữa Hư Không đạo trưởng đã nói rồi, chỉ cần xung hỷ, không quá ba ngày là Hành nhi sẽ khỏe lại."

Ta chỉ đành mặc kệ bà ta.

Ngày hôm sau, Cố Thiên Thiên mắt đỏ hoe đến nói với ta, rằng nàng bằng lòng chịu ấm ức làm thiếp, chỉ cầu cho biểu ca của nàng được mạnh khỏe.

"Nhược Hàm tỷ tỷ, tỷ yên tâm, muội sẽ không tranh giành sự sủng ái của biểu ca với tỷ đâu."

Nghe nói để bù đắp cho nàng ta, mẹ chồng còn hứa sau này sẽ cho thêm hai gian hàng để làm của riêng.

Ta nhìn bộ dạng yếu liễu đào tơ của Cố Thiên Thiên, khẽ cười nhạt.

Mỹ nhân bệnh tật cũng tốt, tốt nhất là có thể mang hết bệnh tật truyền cho Tần Chi Hành.

Chuyện cứ thế được quyết định, chỉ chờ chọn ngày lành.

Bạch Chỉ rất bất bình thay ta: "Phu nhân, sao họ có thể hùa vào bắt nạt người như vậy!"

"Chúng ta về Thượng thư phủ nói cho lão gia và phu nhân, để họ làm chủ cho người!"

Ta lắc đầu.

Nữ nhi đã xuất giá, nhiều chuyện không nên lúc nào cũng làm phiền nhà mẹ đẻ.

Hơn nữa dù có đến làm ầm lên thì được gì chứ, đuổi Cố Thiên Thiên đi chỉ khiến Tần Chi Hành và ta thêm xa cách, trong lòng chàng sẽ ngầm sinh oán hận.

Khi đó Cố Thiên Thiên ngược lại sẽ trở thành người chàng cầu mà không được.

Ta đã sai người điều tra rõ, hóa ra Cố Thiên Thiên và Tần Chi Hành từ nhỏ đã quen biết, đã nảy sinh tình cảm với nhau ở quê nhà của Tần phủ.

Sai người đón Cố Thiên Thiên đến đây hoàn toàn là chủ ý của Tần Chi Hành.

Người của ta đã tìm thấy những lá thư họ trao đổi trong phòng của Cố Thiên Thiên, ta thấy một bức trong đó viết: 【Minh nguyệt ký tương tư.】 (Trăng sáng gửi tương tư.)

Tính ngày tháng thì đó là Tết Trung thu năm kia, hóa ra lúc Tần Chi Hành cùng ta ngắm trăng, trong lòng lại đang nghĩ đến người khác.

Nhưng trăng dù đẹp, ngắm mãi cũng hóa thành đá cuội.

Hai người bọn họ, ta có khối cách để xử lý.

Chỉ là ta, Tưởng Nhược Hàm, trước nay chưa từng là người chịu ấm ức mà không làm gì.

Ta thì thầm vài câu vào tai Bạch Chỉ, mắt nàng sáng lên, gật đầu rồi đi ra ngoài.

Ta đứng bên cửa sổ, tay bưng một chén trà nóng, nhẹ nhàng thổi đi làn khói trắng trên miệng chén.
 
Nữ Nhi Vương Tình, Không Lối Thoát
Chương 4


Kể từ khi thành hôn, ta đối với Tần Chi Hành luôn dịu dàng chu đáo, có lẽ chính vì tình yêu này mà ngược lại khiến chàng quên mất bản tâm, còn tưởng ta là quả hồng mềm dễ n*n b*p.

Nhưng thực chất, trong năm năm chưởng quản nội trạch này, khắp nơi trong Hầu phủ đã dần được ta cài cắm người của mình.

Ngay ngày thứ hai chàng giả bệnh, ta đã phát hiện ra manh mối.

Trong phút mơ màng, ta nhớ lại năm đầu tiên thành hôn, ta vô tình bị thương và trẹo chân.

Tần Chi Hành đau lòng đến mấy đêm liền không ngủ được, mỗi ngày đều bưng bát thuốc thổi cho nguội, tự tay đút cho ta uống, còn bế ta ra sân ngắm hoa phơi nắng.

Lúc đó ta còn e thẹn: "Bọn hạ nhân còn đang nhìn kìa!"

Chàng lại nói với vẻ mặt nghiêm túc: "Nàng là phu nhân của ta, ta đương nhiên phải đối tốt với nàng, sau này khi tóc chúng ta đều đã bạc trắng, ta vẫn sẽ chăm sóc nàng như thế này."

Tình cảm của một người sao lại có thể thay đổi nhanh đến vậy?

Ta không thể hiểu nổi, nơi khóe mắt đã ẩn hiện ánh lệ.

Ngay tối hôm đó, thuốc đưa đến tay Tần Chi Hành đã được đổi thành thuốc thật.

Một người khỏe mạnh bình thường như chàng, ngày nào cũng uống thứ thuốc chữa bệnh này, ngược lại sẽ sinh ra vấn đề.

Ta giả vờ đau buồn, ngày nào cũng tự tay bưng thuốc đến an ủi chàng, nhìn chàng nhăn mày uống hết cả bát rồi mới rời đi.

"Phu nhân, nàng vất vả quá, ta xót lắm."

"Không sao đâu Chi Hành, vì chàng, khổ cực thế nào ta cũng cam lòng."

Xem kìa, nằm liệt giường một tháng mà bệnh đến nỗi mặt mày tròn trịa ra không ít.

Chắc là do ngày nào cũng nằm ăn cái thủ lợn hầm đó đây.

Tần Chi Hành trong lòng dằn vặt, ta đã đồng ý nạp Cố Thiên Thiên làm thiếp cho chàng, trong lòng chàng ít nhiều cũng có vài phần áy náy với ta, nên dù thuốc có đắng hơn trước, chàng cũng cố gắng nuốt xuống.

Nhìn chàng đau khổ, nỗi uất ức trong lòng ta cuối cùng cũng vơi đi quá nửa.

Mấy ngày tiếp theo, ta lạnh lùng nhìn trong phủ giăng đèn kết hoa, nhìn mẹ chồng lấy tiền riêng ra sắm sửa trang sức cho Cố Thiên Thiên, mà không hề tỏ ra chút nào không vui.

Người trong phủ ai cũng nói ta yêu Tần Chi Hành đến tận xương tủy, là một vị thiếu phu nhân ôn nhu, lương thiện và nặng tình nhất.

Khi ngày vui đến gần, Tần Chi Hành cũng ra vẻ bệnh tình đã có chuyển biến tốt.

Mẹ chồng phối hợp với chàng, tỏ ra vô cùng vui mừng: "Nhược Hàm, tốt quá rồi, xung hỷ thật sự có tác dụng!"

Ta cũng gật đầu: "Đúng vậy ạ, xem ra Hư Không đạo trưởng cũng có vài phần bản lĩnh."

Mẹ chồng ngập ngừng muốn nói lại thôi, ta nhìn bộ dạng của bà ta là biết chẳng có ý gì tốt đẹp.

Uống được một lúc trà, bà ta quả nhiên lên tiếng: "Nhược Hàm, thật ra mẹ còn có một chuyện muốn nhờ con."

"Mẹ, người nói vậy nặng nề quá, là chuyện gì ạ?"

"Con cũng biết đấy, gia cảnh của Thiên Thiên không tốt, lần này để con bé xung hỷ cho Hành nhi, nó vốn là đại công thần của Hầu phủ, thế mà lại chỉ cho một vị phận làm thiếp, quả thực đã quá thiệt thòi cho Thiên Thiên rồi."

"Mẹ nghĩ là, của hồi môn của con rất hậu hĩnh, hay là con cho Thiên Thiên mượn một ít, dù sao cũng là để trong phủ chứ không mất đi đâu được, cũng để người ngoài không xem thường Thiên Thiên."

Nghe vậy, ta suýt nữa thì bị sặc nước trà.

Nạp thiếp mà bắt chính thê xuất của hồi môn, đây thật đúng là lần đầu tiên ta được nghe thấy.

Nói là mượn, nhưng đồ đã cho mượn đi, thì bao giờ mới trả lại đây!

Một tấm gấm vóc cho mượn để nàng ta may áo, chẳng lẽ sau này ta lại đòi về để mặc?

Hơn nữa một người làm thiếp, cần gì của hồi môn, nói khó nghe một chút, Cố Thiên Thiên sau khi làm thiếp ngay cả thân phận chủ tử cũng không được tính, chẳng qua chỉ hơn đám nô tỳ trong Hầu phủ một chút mà thôi.

Thấy ta im lặng, mẹ chồng có chút không vui: "Nhược Hàm, con không bằng lòng sao?"
 
Nữ Nhi Vương Tình, Không Lối Thoát
Chương 5


Ta xoa bụng, cười gượng gạo: "Quả thực không tiện lắm ạ, của hồi môn của con sau này còn phải để lại cho đứa nhỏ trong bụng này nữa!"

Vẻ mặt mẹ chồng trong nháy mắt chuyển từ không kiên nhẫn sang vui mừng khôn xiết: "Nhược Hàm, ý con là sao, con có thai rồi à?"

Phủ y nhanh chóng được mời đến.

Vừa bắt mạch, ta đã có thai được hai tháng, thai tượng ổn định.

Có con rồi, thái độ của mẹ chồng lập tức thay đổi.

Còn chuyện cho Cố Thiên Thiên của hồi môn, cũng bị bà ta ném ra sau đầu.

Bà ta vui mừng khôn xiết đi bái lạy tổ tông, thành thân năm năm, Hầu phủ cuối cùng cũng sắp có đích tử rồi!

Thực ra việc đồng ý nạp Cố Thiên Thiên làm thiếp, bà ta cũng hy vọng Tần Chi Hành có thể nhanh chóng có con nối dõi.

Nhưng con do thiếp sinh ra (thứ xuất) và con do chính thê sinh ra (đích xuất) khác nhau một trời một vực.

Ngay cả Tần Chi Hành khi nghe tin cũng "gượng dậy" đến xem ta.

Ánh mắt chàng nhìn ta dường như đã trở lại vẻ nồng nhiệt như lúc mới thành hôn:

"Nhược Hàm, cuối cùng ta cũng sắp được làm cha rồi!"

Ta nhìn chàng yếu ớt ho không ngớt, trong lòng vô cùng hài lòng.

Xem kìa, đây mới đúng là dáng vẻ của người bệnh chứ!

Bây giờ trong cả phủ, e là chỉ có Cố Thiên Thiên không vui.

Vậy mà nàng ta còn phải gượng gạo duy trì dáng vẻ dửng dưng không tranh giành của mình, chạy đến chúc mừng.

May mà ngày nạp thiếp đã được ấn định, chính là ba ngày sau.

"Biểu ca, Nhược Hàm tỷ tỷ có con rồi, huynh nhất định rất vui phải không, chắc là đã quên Thiên Thiên rồi."

"Sao có thể chứ! Ta chỉ mong có một đứa con của chúng ta. Đến lúc đó, sẽ ghi nó dưới danh nghĩa của Tưởng Nhược Hàm, rồi ta sẽ tự mình nuôi dạy."

"Ta biết biểu muội đã vì ta mà chịu quá nhiều ấm ức. Nàng yên tâm, ta sớm đã không còn tình cảm với nàng ta, đời này quyết không phụ nàng."

Chỉ cách một bức tường, ta lặng lẽ nghe hai người họ thổ lộ tâm tình.

Người nam nhân vừa mới đây còn thề thốt trung thành trước mặt ta, chỉ một lát sau đã ở trước mặt người Nữ nhân khác mà tùy tiện hạ thấp ta.

Những lời sau đó quá ghê tởm, ta thấy hơi khó chịu nên đã lặng lẽ rời đi.

Chỉ là đêm đó trở về, ta đã tháo sợi dây đồng tâm kết mà Tần Chi Hành tặng, thường treo ở đầu giường, vứt bỏ.

Ba ngày trôi qua nhanh chóng, Cố Thiên Thiên mặc một chiếc áo khoác nhỏ màu hồng, phối cùng chân váy lụa cùng màu, trang điểm đậm, tôn lên khuôn mặt diễm lệ như đào như mận của nàng ta.

Nàng ta dâng trà cho ta, đôi mày mắt cung thuận nhưng lại ngầm chứa sự khiêu khích.

Ta giả vờ không hề hay biết.

Mẹ chồng cười tươi đưa cho nàng ta một bao lì xì dày, sai người quang minh chính đại đưa nàng ta đến phòng của Tần Chi Hành.

"Nhược Hàm, xem ra bệnh của Hành nhi sắp khỏi rồi."

Ta dịu dàng gật đầu: "Chỉ cần Chi Hành có thể khỏe lại, con là người vui mừng nhất."

"Con ngoan." Mẹ chồng nhìn ta với ánh mắt có vài phần thương hại, lại tặng ta một chiếc vòng ngọc có chất lượng tuyệt hảo.

Ta cười khổ một tiếng, giả vờ từ chối một hồi rồi mới nhận lấy chiếc vòng.

Cất vào trong tay áo, cảm nhận sự ấm áp mịn màng của ngọc, trong lòng quả thực rất thích.

Ta được an ủi, ngoan ngoãn trở về phòng, lặng lẽ chờ đợi.

Ngay trong đêm, Hầu phủ đã náo loạn.

Nghe nói đúng vào thời khắc quan trọng, Tần Chi Hành đột nhiên ngã gục trên người Cố Thiên Thiên, rồi ngất đi.
 
Nữ Nhi Vương Tình, Không Lối Thoát
Chương 6


Sau khi phủ y đến bắt mạch, trán ông ta rịn đầy mồ hôi lạnh:

"Có lẽ do dùng thuốc quá lâu nên có chút di chứng. Thân thể thiếu gia đã hồi phục gần như hoàn toàn, khoảng thời gian này chỉ cần ngưng thuốc và tĩnh dưỡng là được."

"Trước lúc đó, tạm thời không được để cảm xúc trồi sụt quá mức, nếu không sau này có thể sẽ ảnh hưởng đến đường con cái."

Mẹ chồng nghe tin, sợ đến mức suýt ngất đi.

Bà ta vội hỏi: "Thế nào gọi là sẽ ảnh hưởng đến đường con cái?"

Phủ y dùng tay áo lau mồ hôi, ấp a ấp úng, cuối cùng dưới cái nhìn giận dữ của mẹ chồng cũng phải nói ra:

"Thiếu gia vẫn còn yếu, đêm nay có lẽ đã dùng một ít thuốc trợ hứng, vì vậy mới bị tiêu hao thể lực mà ngất đi, cần phải bồi bổ cẩn thận lại ạ."

Mẹ chồng nghe vậy, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ, bà ta tức giận đập mạnh chén trà trên bàn xuống đất.

"Đi, bắt con tiện thiếp Cố Thiên Thiên đó đến đây cho ta!"

Trước đây bà ta luôn gọi thân mật là Thiên Thiên, luôn khen nàng ta trước mặt ta rằng còn thân thiết hơn cả nữ nhi ruột, vậy mà giờ đây lại gọi thẳng là tiện thiếp, có thể thấy đã tức giận đến mức nào.

Cố Thiên Thiên vừa đến đã quỳ rạp xuống đất xin tha.

Thực ra chuyện này thật sự không thể trách nàng ta.

Là do Tần Chi Hành uống thuốc nửa tháng trời, cơ thể suy nhược, khó tránh khỏi việc yếu sức.

Hắn nhạy bén nhận ra vấn đề của mình, đương nhiên không muốn mất mặt trước biểu muội yêu dấu.

Điều này liên quan đến phẩm giá của một nam nhân.

Thế nên, hắn đã nghe theo lời khuyên của tiểu tư bên cạnh là Ngôn Bình, mua thứ thuốc trợ hứng kia về, nói rằng có thể giúp nam nhân chinh chiến suốt đêm không mệt.

Kết quả không ngờ mới bắt đầu, hắn đã tắt ngóm.

Thậm chí còn kéo theo hệ lụy là trong những ngày tiếp theo, hắn phải nghỉ ngơi cho thật tốt, nếu không e là sẽ không bao giờ ngóc đầu lên được nữa.

Sau khi mẹ chồng điều tra rõ ràng, trong lòng vẫn không nuốt trôi được cục tức, bà ta không nỡ trách mắng Tần Chi Hành, chỉ đành trút giận lên Cố Thiên Thiên.

"Nếu không phải vì nạp nó làm thiếp, Hành nhi sao có thể hồ đồ đến vậy?"

"Quả nhiên là tác phong của hồ ly tinh nhà quê, Nhược Hàm, vẫn là con dịu dàng, biết đại thể, đối với Hành nhi cũng một lòng một dạ suy nghĩ cho nó."

Ta an ủi mẹ chồng: "Thiên Thiên tuổi còn nhỏ, làm việc khó tránh khỏi bồng bột, không được chu toàn."

Ta càng nói đỡ cho nàng ta, mẹ chồng lại càng cảm thấy ta hiền thục, lễ độ, rộng lượng bao dung.

Cố Thiên Thiên bị phạt cấm túc, chép kinh Phật một trăm lần.

Hai gian hàng lúc trước hứa cho nàng ta được chuyển sang tay ta, nói là phần thưởng vì ta đã mang thai.

Nghe nói Cố Thiên Thiên vừa nghe tin đã tức đến xé nát khăn tay, nằm vật ra giường khóc một trận.

Chuyện này khá nhạy cảm, nàng ta muốn biện minh cũng không biết tỏ bày cùng ai, chẳng lẽ lại đi rêu rao khắp phủ là Tần Chi Hành không được?

Chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt, gánh tội thay cho Tần Chi Hành.

Bọn hạ nhân trong phủ xì xào bàn tán: "Trời ạ, biểu tiểu thư trông thì dịu dàng thế mà không ngờ chuyện giường chiếu lại mạnh bạo như vậy, thật là..."

Chỉ vì một chuyện này, hình tượng thanh lệ như tiên, dịu dàng như nước của Cố Thiên Thiên đã hoàn toàn bị hủy hoại.

Bạch Chỉ có chút lo lắng: "Phu nhân, chuyện ầm ĩ thế này, liệu có bị điều tra đến chúng ta không?"

Ta cười nhạt: "Tên Ngôn Bình đó đã cho người đưa đi rồi chứ?"

Bạch Chỉ nghiêm túc gật đầu: "Đương nhiên ạ, phu nhân lúc trước đã bỏ tiền ra chữa bệnh cho mẹ hắn, hắn vô cùng cảm kích, sau khi xảy ra chuyện lại nhận được tiền của phu nhân nên đã hứa sẽ đi thật xa, không bao giờ quay lại nữa, không ai biết hắn đã đi đâu."

"Vậy thì không sao rồi."
 
Nữ Nhi Vương Tình, Không Lối Thoát
Chương 7


Thực ra lúc trước Ngôn Bình đã từng đến cầu xin Tần Chi Hành.

Nhưng Tần Chi Hành lúc đó chỉ mải mê lén lút qua lại với Cố Thiên Thiên, chẳng còn tâm trí đâu để ý đến chuyện khác.

Hắn nhân danh mẹ chồng, hôm nay tặng một cây trâm vàng, ngày mai lại đặt may cho nàng ta một bộ y phục lộng lẫy hợp thời, mỗi lần ra tay đều là ba bốn trăm lạng bạc, vô cùng hào phóng.

Thế mà ta chỉ dùng mười lăm lạng bạc đã cứu được mạng sống của mẹ Ngôn Bình.

Là Tần Chi Hành đã tự tay đẩy người về phía ta.

Ngôn Bình đó là một người con có hiếu, để tạ ơn ta, hắn gần như đã dập đầu đến trán cũng sưng lên, chắc chắn sẽ không tố giác ta.

Thực ra lúc đầu, nghĩ đến tình nghĩa phu thê, ta cũng không định làm tuyệt tình đến vậy.

Chỉ là Tần Chi Hành không nên chọn đúng ngày này để nạp Cố Thiên Thiên.

Năm năm trước, cũng chính là hôm nay, Tần Chi Hành đã cưới ta.

Cố Thiên Thiên cố tình bảo Tần Chi Hành chọn ngày này là để khiêu khích ta, còn Tần Chi Hành không biết là đã hoàn toàn quên mất, hay chỉ để làm vui lòng biểu muội của mình.

Dù là lý do nào đi nữa, cũng đều cho ta thấy rằng, thứ tình cảm phu thê nực cười này, Tần Chi Hành sớm đã không còn để tâm nữa rồi.

Vậy thì ta còn có gì để mà không buông bỏ được chứ!

Từ nhỏ, mẹ ta đã dạy rằng: "Nhớ kỹ, tình yêu của nam nhân giống như đóa trà mi trên cành, lúc nở rộ thì quyến rũ, làm say lòng người, nhưng chỉ trong một khoảnh khắc sẽ rụng tả tơi."

"Con tuyệt đối không được si mê vào tình yêu của nam nhân, chỉ có địa vị chủ mẫu và tài sản thuộc về con, mới là thứ con phải nắm thật chặt trong tay."

Lúc đó ta tuy còn ngây ngô, nhưng cũng đã ghi nhớ lời dạy của mẹ trong lòng.

Vì vậy, dù ta quả thực có yêu Tần Chi Hành, nhưng sau khi gả về đây ta chưa từng lơ là việc quản lý nội trạch của Hầu phủ.

Ta nghĩ, có lẽ năm năm trước Tần Chi Hành cũng đã từng thật lòng yêu ta, nhưng bây giờ đã không còn như xưa nữa rồi.

Nén lại vị chua xót trong lòng, ta lật trang sách trên tay, tiện tay nhón một miếng bánh hoa quế trắng như tuyết, mềm dẻo thơm ngát, vị ngọt thanh tao, thật là ngon.

Kể từ sau chuyện này, mẹ chồng càng thêm quý trọng đứa con trong bụng ta, mỗi ngày đều sai người chăm sóc ta vô cùng chu đáo.

Bọn hạ nhân trong phủ vốn quen thói nịnh trên đạp dưới, tất cả đều muốn thể hiện trước mặt ta, lại càng cố tình lạnh nhạt với Cố Thiên Thiên, cắt xén đồ ăn của nàng ta, châm chọc nàng ta là một ngôi sao chổi.

Đối với việc này, mẹ chồng vốn luôn yêu thương Cố Thiên Thiên lại bắt đầu làm như không thấy.

Nghe những lời đồn đại nhiều, bà ta thậm chí cũng bắt đầu nghi ngờ chính Cố Thiên Thiên đã khắc Tần Chi Hành.
 
Nữ Nhi Vương Tình, Không Lối Thoát
Chương 8


Ta còn tưởng Cố Thiên Thiên có thể nhẫn nhịn được bao lâu.

Không ngờ chưa đầy một tháng, Tần Chi Hành đã đùng đùng nổi giận xông vào viện của ta.

Hắn ném một bát cơm thiu xuống trước mặt ta.

"Tưởng Nhược Hàm, nàng thay đổi rồi, tại sao lại sai người cố tình dày vò Thiên Thiên?"

"Ta còn tưởng nàng thật sự độ lượng chu đáo, là một phu nhân tốt, không ngờ nàng lại là một mụ đàn bà ghen tuông!"

Bạch Chỉ giật mình, vội vàng chắn trước người ta: "Thiếu gia, phu nhân sau khi mang thai thì bị ốm nghén không ngừng, quyền quản gia đã sớm giao ra ngoài rồi, chuyện này không liên quan đến phu nhân ạ!"

Ta nhìn Tần Chi Hành tức đến nắm chặt tay, mu bàn tay nổi đầy gân xanh.

Lần trước thấy hắn tức giận như vậy là lúc cùng nhau đi xem hội đèn lồng, có tên du đãng buông lời trêu ghẹo, hắn đã đấm cho tên đó một cú.

Giọng ta bình tĩnh nhưng ẩn chứa một tia run rẩy: "Chi Hành, có lẽ là do hạ nhân bên nhà bếp đã chậm trễ với Cố di nương, chàng có thể tự mình sai người đi điều tra."

"Chuyện này không phải do ta làm, chàng có tin ta không?"

Thế nhưng Tần Chi Hành chỉ cười lạnh một tiếng:

"Thiên Thiên đã sớm nói nàng sẽ dùng cách này để bào chữa cho mình, ta còn tưởng nàng có thể nghĩ ra lời nào mới mẻ hơn chứ."

"Trong phủ này bây giờ chỉ có nàng là quý giá nhất, hạ nhân nào mà không dám bao che cho nàng?"

"Ngay cả tiểu tư Ngôn Bình bên cạnh ta mà nàng cũng cho người bán đi thẳng tay, nàng còn có chuyện gì không dám làm nữa?"

Ta hít một hơi thật sâu, chút hy vọng còn sót lại trong mắt cũng hoàn toàn tan biến.

Vốn tưởng rằng sau mấy năm phu thê, dù không còn tình yêu thì ít nhất cũng có sự tin tưởng cơ bản.

Đối mặt với sự gây sự vô cớ của Tần Chi Hành, ta đứng dậy tiễn khách thẳng thừng:

"Việc bán Ngôn Bình là quyết định của mẫu thân, hắn là tiểu tư bên cạnh chàng mà không biết lo cho sức khỏe của chàng, lại còn lén lút mang thuốc cấm vào phủ, dù có đánh ch*t cũng là bình thường."

"Phu quân đã không tin ta, ta nói nhiều cũng vô ích. Bây giờ ta mang thai, thân thể không khỏe, mời phu quân đến chỗ Cố di nương đi!"

Có lẽ sự lạnh nhạt của ta đã chọc tức Tần Chi Hành.

Hốc mắt hắn đỏ ngầu, toàn thân run rẩy, cuối cùng đột nhiên lao tới bóp cổ ta, gầm lên: "Bây giờ ngay cả nàng cũng dám ghét bỏ ta phải không!"

Trong khoảnh khắc đó, ta như rơi vào hầm băng.

Thân thể nặng nề khiến ta khó lòng giãy giụa, không khí dần loãng đi, nỗi sợ hãi của việc ngạt thở lan đến tận tim.

Bọn hạ nhân kinh hãi xông lên kéo Tần Chi Hành ra, mọi người chen chúc xô đẩy, ta đứng không vững, đột ngột ngã ngửa ra sau.

Con ơi, con của ta!
 
Nữ Nhi Vương Tình, Không Lối Thoát
Chương 9


May mà Bạch Chỉ nhanh tay lẹ mắt, đã lao vào đỡ dưới lưng ta, nhờ vậy ta mới không bị ngã thẳng xuống đất.

Dù vậy, ta vẫn bị một phen kinh hãi đến đau bụng không chịu nổi.

Mẹ chồng nghe tin, vội vàng đến đưa Tần Chi Hành đi, lại sai phủ y đến chẩn bệnh cho ta.

"Phu nhân lần này bị động thai khí, ta sẽ kê vài thang thuốc an thai, nửa tháng tới cần phải tĩnh dưỡng cho tốt, tốt nhất là nằm trên giường."

Mẹ chồng nghe nói đứa bé không sao, liền chắp tay lại liên tục lẩm bẩm: "Tốt, tốt rồi, tổ tông phù hộ, tổ tông phù hộ!"

Phủ y lại cười và chúc mừng: "Thiếu phu nhân lần này mang song thai, bụng sẽ lớn hơn Nữ nhân mang thai bình thường một chút, càng phải cẩn thận hơn nữa ạ!"

"Cái gì, song thai!"

Mẹ chồng vui mừng hớn hở, vội vàng đến bên giường nắm lấy tay ta:

"Nhược Hàm à, con nghe thấy không? Bây giờ con nhất định phải cẩn thận cái thai trong bụng, còn về thằng nghịch tử kia, con yên tâm, mẹ sẽ không tha cho nó đâu!"

Ta mím chặt đôi môi nhợt nhạt, cúi đầu không nói gì.

Mẹ chồng khẽ nhíu mày: "Hành nhi lần này đều do con tiện thiếp kia xúi giục, lại thêm gần đây công danh sự nghiệp không thuận lợi, nên mới trút giận lên con."

"Nhược Hàm, con là phu nhân của nó, phải thông cảm cho nó, phu thê làm gì có thù qua đêm, làm con bị thương, nó còn đau khổ hơn con nữa."

Bà ta thật ồn ào, ta chỉ đành thuận theo ý bà ta, khàn giọng nói một câu: "Nhược Hàm hiểu rồi ạ, nhất định sẽ không trách phu quân."

Ta biết: Tần Chi Hành đâu phải lo lắng cho sự nghiệp, rõ ràng là vì hắn không "lâm trận" được, trong lòng uất ức không yên.

Hắn ngày ngày dằn vặt, nên mới nổi nóng như vậy.

Mẹ chồng lúc này mới hài lòng gật đầu: "Được, con nghỉ ngơi trước đi, mẹ đi dạy dỗ con tiện thiếp kia thay con!"

Mãi đến khi bà ta dẫn theo một đám nha hoàn bà tử ồn ào rời đi, ta mới thở phào nhẹ nhõm.

Thậm chí còn cảm thấy không khí trong phòng cũng trong lành hơn một chút.

Tử Vi nhìn thấy vết đỏ trên cổ ta, khóc đến sưng cả mắt: "Phu nhân, cổ của người còn đau không ạ?"

Ta ra hiệu cho nàng đỡ ta dậy: "Ta không sao, Bạch Chỉ đâu rồi, muội ấy có sao không?"

Tử Vi cẩn thận lót gối sau lưng ta, nhẹ giọng nói: "Con bé Bạch Chỉ đó xưa nay khỏe như trâu, chỉ bị va vào lưng nên bầm một mảng, đã bôi thuốc rồi, sẽ nhanh chóng khỏe lại thôi, phu nhân đừng lo cho nó."

Nàng và Bạch Chỉ đều là tỳ nữ thân cận của ta, thân thiết như tỷ muội.

Thấy vẻ mặt nàng thả lỏng, ta biết Bạch Chỉ quả thực không sao.

Lúc này ta mới có thể nở một nụ cười thật tâm.

Không lâu sau, thuốc an thai đã sắc xong, Tử Vi liền bưng đến cho ta.

Nàng dùng thìa sứ nhỏ múc lên nếm thử một ngụm, sắc mặt đột nhiên biến đổi.

"Phu nhân, mùi vị của thuốc này không đúng, bên trong hình như có bỏ thêm thứ gì đó!"

Ta nhìn chằm chằm vào bát thuốc đen ngòm, trong phút chốc đã hiểu ra là ai làm.

Tần Chi Hành dù có hận ta đến đâu, ra tay với ta cũng chỉ là nhất thời mất lý trí, nhưng tuyệt đối không thể hạ độc hại con của chúng ta.

Xem ra Cố Thiên Thiên đã chuẩn bị từ trước.

Khi nàng ta xúi giục Tần Chi Hành đến gây sự với ta, chắc hẳn đã đoán được ta sẽ vì vậy mà động thai khí, nên đã chuẩn bị sẵn thuốc, nhân lúc hỗn loạn mà hại ta.

May mà, Tử Vi bên cạnh ta từ nhỏ đã được ma ma cho học y, chính là để đề phòng những thủ đoạn âm hiểm chốn hậu trạch này.

Nữ nhân từ lúc mang thai đến khi sinh nở, nửa cái chân đã bước vào Quỷ Môn Quan, ta sao có thể không cẩn thận cho được!

"Nếu nàng ta đã muốn chơi trò lén lút, vậy thì cứ cố tình bày ra cho mọi người cùng thấy."

Tử Vi hỏi: "Phu nhân, người định làm gì ạ?"

Ta ra lệnh cho nàng thấm nước ớt vào khăn tay, xoa nhẹ lên mắt, rồi tinh nghịch cười với nàng: "Đôi khi, phải học cách tỏ ra yếu đuối."
 
Nữ Nhi Vương Tình, Không Lối Thoát
Chương 10


Ngay sau đó, ta bảo Tử Vi bưng bát thuốc đó cùng ta đến thẳng sân của mẹ chồng.

Mẹ chồng đang lớn tiếng trách mắng Tần Chi Hành, thấy ta đến, bà ta vừa định nói thì ta đã quỳ xuống trước, nghẹn ngào cất lời:

"Mẹ, Chi Hành, có người muốn hại con của con, may mà được phát hiện kịp thời, nếu không chỉ e là..."

Tần Chi Hành lúc này đã bình tĩnh lại, nghe vậy thì kinh ngạc và ngờ vực nhìn ta.

Ta xưa nay vốn luôn điềm đạm, chững chạc, rất ít khi có bộ dạng thất thố thế này, dù là lần trước rơi lệ cũng vẫn giữ gìn thể diện của thiếu phu nhân Hầu phủ.

Vậy mà giờ đây lại yếu đuối mong manh, khóc lóc như hoa lê trong mưa.

Càng như vậy, nước mắt của ta ngược lại càng dễ lay động lòng người, khiến người ta không nỡ.

Tần Chi Hành muốn tiến lên an ủi ta, nhưng có lẽ nhớ lại hành vi lúc trước của mình nên có chút chần chừ.

Ta lại chủ động làm lành, dựa vào lòng hắn.

Thân thể hắn hơi cứng lại, lúc này mới nhận ra dường như đã rất lâu rồi không có hành động thân mật nào với ta, nhất thời trong lòng trào dâng sự thương xót, vỗ về ta.

"Nhược Hàm, xin lỗi, hôm nay là ta hồ đồ rồi."

"Chi Hành, đừng nói nữa, chàng là phu quân của ta, ta biết chàng không cố ý. Chỉ là bây giờ có người muốn hại con của chúng ta, ta thật sự rất sợ hãi!"

Mẹ chồng nổi giận đùng đùng, sau khi xác thực trong bát thuốc quả thực có vấn đề, bà ta liền hạ lệnh điều tra kỹ lưỡng:

"Nhược Hàm, con chưa uống phải không, trong bụng có thấy khó chịu gì không?"

Ta nghe vậy tỏ ra có chút hoảng sợ: "Con vừa uống một ngụm nhỏ thì đã bị Tử Vi ngăn lại, làm sao bây giờ?"

Nói xong, ta dường như vì quá sợ hãi mà ngất lịm đi trong vòng tay của Tần Chi Hành.

Ngất đi là thật, có lẽ đúng là do đã quá mệt mỏi.

Khi tỉnh lại, đã là trưa ngày hôm sau.

Tử Vi vội vàng bưng bát cháo đã được hâm nóng tới, ngay cả Bạch Chỉ cũng không nghỉ ngơi mà tựa vào mép giường canh chừng ta.

Ta cười: "Xem hai đứa kìa, làm như sắp có giặc tới nơi, yên tâm đi, ta không sao."

"Phu nhân!" Bạch Chỉ tức đến đỏ cả mắt: "Người xảy ra chuyện lớn như vậy mà thiếu gia vẫn còn bao che cho Cố di nương đó, vẫn là Hầu phu nhân đã phạt cấm túc nàng ta."

"Vậy sao?" Ta cụp mắt xuống.

Tử Vi cũng đau lòng thay ta: "Thiếu gia sao bây giờ lại trở nên phải trái không phân minh như vậy!"

Ta nghĩ, lúc trước khi hắn còn yêu thương ta, cũng là chuyện gì cũng thấy ta tốt.

Phải rồi, sao hai người lại ra nông nỗi này cơ chứ!

Lúc đầu nữ nhân nào khi thành hôn mà chẳng muốn sống một cuộc sống tốt đẹp.

Nhưng ta của bây giờ, sớm đã không còn kỳ vọng gì ở Tần Chi Hành, nên giờ đây cũng chẳng thể nói là thất vọng đến mức nào, ấy vậy mà lại trở thành một điều may mắn.

Ta lại chờ thêm ba ngày.

Kết quả xử lý đã có, là một ma ma ở nhà bếp, bà ta không sinh được con nên mới sinh lòng đố kỵ, hạ độc hại ta.

Người tinh mắt nhìn vào là biết đây chỉ là một con tốt thí.

Ta nghĩ, dù Tần Chi Hành còn muốn tin tưởng Cố Thiên Thiên, nhưng mẹ chồng chắc chắn có thể hiểu rõ.

Chẳng qua bà chỉ muốn che đậy chuyện xấu trong nhà mà thôi.

Càng không ngờ tới là, nghe nói Tần Chi Hành còn cãi nhau một trận với mẹ chồng.

"Mẹ, Thiên Thiên đơn thuần yếu đuối, cô ấy không thể nào có lòng dạ xấu xa được, mẹ đúng là già rồi nên lẩm cẩm!"

Mẹ chồng bị câu "già rồi nên lẩm cẩm" này của hắn làm cho tức đến ôm ngực rơi nước mắt.

"Nghịch tử, ta thấy con đúng là bị mỡ heo che mờ mắt rồi, lại dám nói với mẹ con như vậy, nhất định là bị con tiện nhân kia xúi giục!"

Tần Chi Hành từ nhỏ đã ngoan ngoãn, cùng ta thành hôn năm năm cũng chưa từng thiên vị ai, đây là lần đầu tiên hắn nói lời hỗn hào với bà.

Lần này, bà ta đã thật sự hối hận.

Chỉ là sự việc đã đến nước này, bà chỉ có thể duy trì thể diện bề ngoài của Hầu phủ.

Nhưng vừa quay đi, đã nghe tin mẹ chồng lại cho tỳ nữ thân cận là Thanh Chi sang chỗ hắn.

Bạch Chỉ cười nói: "Gừng càng già càng cay, lần này xem Cố di nương kia còn làm thế nào để độc chiếm sự sủng ái của thiếu gia."

Tử Vi vội kéo tay áo nàng, lo lắng nhìn ta một cái.

Bạch Chỉ cũng im bặt.

Có một thì sẽ có hai, thiếp của Tần Chi Hành ngày càng nhiều, cũng ngày càng đi xa khỏi lời thề năm xưa.

Ta chỉ lặng lẽ xoa bụng, thầm nói với con trong lòng: "Yên tâm, có mẹ yêu thương các con, những thứ thuộc về các con trong Hầu phủ này, không ai cướp đi được đâu."
 
Nữ Nhi Vương Tình, Không Lối Thoát
Chương 11


Trong khoảnh khắc đó, ta đột nhiên nhớ đến mẹ của mình.

Nhớ lúc còn nhỏ, có một lần ta ngủ trưa tỉnh dậy, lại thấy mẹ đang lén khóc.

Lúc đó, cha ta vừa mới cưới vị di nương thứ năm của ông, một người nữ nhân có dung mạo yêu kiều, trớ trêu thay, lại rất giống mẹ ta thời trẻ.

Ta muốn an ủi bà.

Mẹ lại ôm lấy ta bé nhỏ vào lòng, thở dài một tiếng: "Nhược Hàm bé bỏng của mẹ, không sao đâu, mẹ còn có con, vì con, vì các anh con, mẹ có thể gắng gượng được."

"Ước nguyện lớn nhất của mẹ, là được thấy con lớn lên vui vẻ, hạnh phúc."

Làm mẹ rồi mới biết kiên cường, cho đến khi chính mình cũng có con, mới hiểu được nỗi đau và sự bền bỉ được chôn sâu tận đáy lòng ấy.

Lúc trước mẹ ta từ một đám nam nhân đã chọn trúng Tần Chi Hành, chính là vì nhìn trúng lời hứa của hắn.

Đáng tiếc, Tần Chi Hành cuối cùng vẫn khiến cả hai chúng ta phải thất vọng.

Trong lòng ta đột nhiên dâng lên một nỗi căm hận.

Dựa vào đâu mà nam nhân có thể dễ dàng bội ước như vậy, cuối cùng chỉ nhận lại một câu nói nhẹ bẫng, rằng nam nhân vốn dĩ đa tình, vốn dĩ tam thê tứ thiếp.

Thậm chí, việc sở hữu cả một dàn thê thiếp dường như mới là cách để thể hiện quyền thế địa vị của họ.

Nhưng nếu đổi lại là nữ nhân, thì đó là tự khinh rẻ bản thân, là không biết xấu hổ, là lẳng lơ, bị dìm xuống sông lồng heo cũng được mọi người vỗ tay tán thưởng.

Ta đây lại cứ muốn sống cho ra dáng một con người.

Họ không cho ta công đạo, thì ta sẽ tự mình đi tìm công đạo.

Lúc trước Tần Chi Hành từng nói: "Làm sao ta có thể mắt mù lòng tối mà đi thích người khác được, nếu có một ngày ta bội ước phụ bạc Nhược Hàm, cứ để ta ra đường bị xe ngựa đâm chết."

Ta nên thỏa mãn cho hắn.

Sau khi Cố Thiên Thiên bị cấm túc, Thanh Chi nhanh chóng nhân cơ hội được sủng ái.

Nàng ta giống như Cố Thiên Thiên, đều là những người nữ nhân có dáng vẻ yêu kiều, nhưng lại có thêm một phần quyến rũ.

Đặc biệt là thân hình của nàng ta vô cùng gợi cảm, sau khi được ban ân sủng thì giống như một quả đào mật chín mọng, chỉ cần lột vỏ là sẽ tứa nước ra.

Cố Thiên Thiên vì chuyện này mà tức không chịu nổi.

Nàng ta ba ngày hai bữa lại kêu đau đầu chóng mặt, lúc đầu Tần Chi Hành còn đến xem, sau đó thì mặc kệ luôn.

Thanh Chi cũng thông minh, thỉnh thoảng cố tình đẩy người về phía Cố Thiên Thiên, bộ dạng muốn từ chối lại như mời gọi đã câu chặt được trái tim của Tần Chi Hành.

Nàng ta nói: "Đều là do phu nhân dạy bảo tốt, bảo chúng tỷ muội phải quan tâm lẫn nhau."

"Nô tỳ biết Cố tỷ tỷ không sao, chỉ là nhớ thiếu gia thôi, nô tỳ chỉ là một người hầu, không dám tranh giành với tỷ ấy, chỉ mong thiếu gia thỉnh thoảng nhớ đến cái tốt của nô tỳ, nô tỳ đã mãn nguyện lắm rồi."

Lời này nghe có chút quen tai, hình như lúc trước Cố Thiên Thiên cũng đã từng nói với ta như vậy.

Nhưng lần này, Cố Thiên Thiên đã trở thành người nữ nhân hẹp hòi, không độ lượng.

Nhìn thấy trái tim Tần Chi Hành dần nghiêng về phía Thanh Chi, Cố Thiên Thiên hoảng sợ.

Gia cảnh nàng ta nghèo khó, trước đây không chỉ có tình yêu của Tần Chi Hành mà còn có sự che chở của Hầu phu nhân.

Nhưng bây giờ cả hai thứ đó đều đã bị Thanh Chi cướp mất.

Cố Thiên Thiên đến tìm ta, nhưng bị Bạch Chỉ và Tử Vi chặn lại, không thể nào gặp được mặt ta.

Nàng ta chỉ đành tự mình nghĩ cách.

Nhưng thời gian qua đi, sự mới mẻ của Tần Chi Hành đối với Thanh Chi cũng phai nhạt, suy cho cùng chàng vẫn thích Cố Thiên Thiên hơn.

Thanh Chi đương nhiên không chịu thua, ngày ngày đấu đá với Cố Thiên Thiên.

Thời gian Tần Chi Hành đến thăm ta ngày càng nhiều hơn, hắn ngồi trong viện của ta uống trà đọc sách, thỉnh thoảng xoa bụng ta rồi cảm khái:

"Nhược Hàm, vẫn là ở chỗ của nàng, ta thấy thư thái và thoải mái nhất."

Hắn lại bắt đầu từ từ nhớ đến những điều tốt đẹp của ta.

Nhưng ta thường lấy cớ mang thai không khỏe, bảo hắn nên đến chỗ hai vị di nương nhiều hơn.

Ta càng lạnh nhạt, hắn lại càng đến thường xuyên.

Lúc này ta mới phát hiện ra bản tính của Tần Chi Hành thật hèn hạ.

Hai tháng sau, Hầu phủ lại có tin vui.

Thanh Chi vậy mà lại có thai!

Hầu phủ con cháu vốn ít ỏi, mẹ chồng và Tần Chi Hành vô cùng vui mừng, hứa hẹn rằng sau khi Thanh Chi sinh con sẽ nâng lên làm quý thiếp.

Đó là một cấp bậc còn cao hơn cả Cố Thiên Thiên.
 
Nữ Nhi Vương Tình, Không Lối Thoát
Chương 12


Nội tâm của Cố Thiên Thiên vừa mừng lại vừa lo.

Nàng ta trách thân thể mình yếu đuối, không thể mang thai.

Lại nghĩ rằng bây giờ Thanh Chi cũng đã có thai, trong phủ người có thể thừa sủng chỉ còn lại một mình nàng ta. Đây chính là cơ hội của nàng ta.

Ai ngờ, Tần Chi Hành lại bắt đầu không về nhà.

Dù có trở về, hắn cũng chỉ cùng Cố Thiên Thiên ngâm thơ vẽ tranh, vô cùng tao nhã, không có nửa phần tâm tư nào khác.

Ta cười lạnh, nam nhân ở bên ngoài ăn no rồi, khi về nhà dù có đối mặt với sơn hào hải vị cũng chẳng nuốt nổi.

Ta ngấm ngầm tiết lộ tin tức cho Cố Thiên Thiên, lại để nàng ta lẻn ra khỏi phủ xem cho tường tận.

Nàng ta đã tận mắt nhìn thấy Tần Chi Hành ôm eo người nữ nhân khác, mua giúp nàng ta một cây trâm gỗ ở gánh hàng rong ven đường, rồi tự tay cài lên tóc nàng ta.

Ánh mắt cưng chiều đó, giống hệt như ánh mắt Tần Chi Hành nhìn nàng ta ngày xưa.

Cho đến tận lúc này, Cố Thiên Thiên mới thật sự tâm tro ý lạnh.

Đối với ta, Tần Chi Hành nói: "Thiên Thiên à, cha mẹ đặt đâu con ngồi đó, ta cần phải cưới một người chính thê, ta không có cách nào khác."

Đối với Thanh Chi, Tần Chi Hành nói: "Thiên Thiên à, đó là do mẹ ta ép buộc, ta cũng có nỗi khổ khó nói!"

Nhưng bây giờ không còn ai ép hắn nữa, hắn đã có thể cùng Cố Thiên Thiên sớm tối bên nhau.

Vậy mà hắn lại tự mình đi nuôi nhân tình bên ngoài.

Trên đường phố, Cố Thiên Thiên mất hết lý trí, bất chấp tất cả mà xông lên, giằng co với Tần Chi Hành.

Một cỗ xe ngựa lao nhanh qua, Tần Chi Hành muốn chạy, nhưng bị Cố Thiên Thiên giữ chặt, cả hai người cùng bị đâm phải.

Lời thề của Tần Chi Hành, cuối cùng đã ứng nghiệm.

Tần Chi Hành bị thương ở chân, Cố Thiên Thiên còn thảm hơn hắn, ngũ tạng đều bị tổn thương.

Cái thai của Thanh Chi vốn đã không ổn định, có lẽ là do thân thể của Tần Chi Hành cuối cùng vẫn chưa hồi phục, bây giờ nghe tin dữ, vậy mà đã sảy thai.

Mẹ chồng thấy con trai bị thương ở chân, cháu nội cũng mất một đứa, không chịu nổi cú sốc mà ngất đi.

Ta chỉ đành bụng mang dạ chửa đứng ra sắp xếp mọi việc.

Cố Thiên Thiên dường như cảm thấy mình sắp ch*t, nàng ta nhìn ta, rồi đột nhiên cười.

"Tưởng Nhược Hàm, ta sắp ch*t rồi, cô biết không, người sống không bao giờ tranh giành lại được với người ch*t."

"Đợi ta ch&t rồi, Chi Hành sẽ dần dần chỉ nhớ đến những điều tốt đẹp của ta, cô sẽ mãi mãi phải sống dưới cái bóng của ta."

Nàng ta nhìn xuống bụng ta, cười một cách chế nhạo: "Cô có biết tại sao mình thành thân năm năm mà không có thai không?"

"Là Chi Hành, chàng đã lén bỏ thuốc vào đồ ăn cho cô, rồi tự tay bưng đến cho cô ăn. Cô luôn không có con, hắn mới càng có lý do để cho ta vào phủ."

Sắc mặt ta dần lạnh đi.

Phủ y đến, ông ta hỏi ta: "Cố di nương ở đâu ạ?"

Ta lạnh nhạt nói: "Cố di nương không quan trọng, ngài hãy đến chữa trị cho Hầu phu nhân trước đi!"

Phủ y không dám nói nhiều, ông ta nhìn rõ tình hình trong Hầu phủ, liền quay người rời đi.

Cố Thiên Thiên trợn to mắt.

Ta lại không thèm để ý đến nàng ta nữa, rút hết tất cả người hầu trong viện của nàng ta về.

Đã không muốn sống, vậy thì đừng chữa trị nữa.
 
Nữ Nhi Vương Tình, Không Lối Thoát
Chương 13: Hết


Nếu nàng ta không nói những lời đó, ta đã cho người từ từ chăm sóc nàng ta, không đến nỗi phải ch*t.

Cuối cùng, Cố Thiên Thiên một mình đau đớn trên giường suốt ba ngày hai đêm, rồi ch*t đi trong cô độc không nơi nương tựa.

Mẹ chồng không hề can thiệp vào quyết định của ta, bà còn hận Cố Thiên Thiên hơn cả ta.

Tần Chi Hành bị thương ở chân, nhưng vẫn có thể chữa khỏi.

Nhưng phủ y vừa chẩn trị mới phát hiện, hắn vậy mà đã mắc bệnh hoa liễu, không uổng công ta đã đặc biệt chọn cho hắn một người tình đáng yêu.

Hắn ta đã đa tình, thì không nên tùy tiện thề thốt, để rồi lãng phí cả cuộc đời của ta.

May mắn thay, ta đã sinh ra một cặp song sinh trai gái đáng yêu.

Mẹ chồng mất đi con trai, chỉ có thể dồn hết tâm sức vào cháu trai và cháu gái, đối với ta cũng xem như con gái ruột.

Sau khi Tần Chi Hành ch*t, ta cũng thử cho người tìm vài thiếu niên có dung mạo tuấn tú đến.

Ta nhìn họ đứng trước mặt mình, vẫy đuôi mừng chủ cốt để lấy lòng ta.

Quả thực cũng có chút thú vị.

Nhưng dù có nhìn bao lâu, lòng ta cũng không một chút gợn sóng, thậm chí còn có chút buồn nôn.

Ta không thể hiểu cũng không thể làm được như Tần Chi Hành, cùng một lúc yêu thương nhiều người, chỉ để tham luyến chút hoan lạc x*c th*t nhất thời.

Con gái dần lớn lên, ta bắt đầu cẩn thận tìm cho nó một người trượng phu có phẩm hạnh tốt.

Nhưng dù là công tử phong độ nhã nhặn đến đâu, ta vẫn luôn cảm thấy không yên tâm.

Lòng người dễ đổi thay.

Ngay lúc này, ta đột nhiên có chút buồn bã nhận ra, rốt cuộc ta vẫn đi theo con đường của mẹ mình, nghi ngờ cái gọi là tình yêu.

Lúc nó xuất giá, ta cẩn thận dặn dò con gái: "Con gái ngoan của mẹ, tuyệt đối không được chìm đắm vào tình yêu, tình yêu quá hư ảo, con phải nắm thật chặt quyền thế và tài sản trong tay mình."

"Bản thân có thể tự bảo vệ mình, thì mới có thể đi yêu người khác."

Nó trịnh trọng gật đầu, trong đôi mắt trong veo tràn đầy sự mong chờ chân thành dành cho người chồng tương lai.

Ta xoa đầu nó, không khỏi mỉm cười dịu dàng.

Đúng vậy, sao có thể chỉ vì bản thân đã trải qua một quá khứ tồi tệ, mà từ đó nghi ngờ tất cả những tấm chân tình trên thế gian này.

Ta chải đầu cho con gái, đậy khăn voan đỏ lên, rồi tiễn nó ra khỏi Hầu phủ.

Trong phút mơ màng, ta lại nhớ đến ngày mình thành hôn.

Tần Chi Hành vén khăn voan của ta lên, trong mắt chàng tràn đầy vẻ kinh diễm.

Chàng nói: "Nhược Hàm, cuối cùng nàng đã trở thành thê tử của ta, sau này chúng ta nhất định phải phu thê ân ái, bạc đầu giai lão."

<i><b>(Hết)</b></i>
 
Back
Top Bottom