Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Truyện Tranh Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ

Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ
Chương 110


Ra khỏi Tuyệt Tâm Nhai, xe ngựa chạy với tốc độ cao. Mạnh Hiểu Dư lười biếng nằm trong lòng Nam Cung Vân Hạm, nghịch ngón tay Hàn Như Băng ngồi bên cạnh các nàng: "Như Băng tỷ tỷ, chúng ta cần bao lâu để đến Triều Khuyết Cung?" Ngồi cả buổi trên xe ngựa khiến Mạnh Hiểu Dư hơi nhàm chán.

"Haha, làm sao vậy? Tiểu gia hỏa nôn nóng đến Triều Khuyết Cung sao?" Nhìn tiểu gia hỏa nhàm chán, Hàn Như Băng buồn cười hỏi.

"Không phải, chỉ là ngồi trong xe ngựa chán quá!" Mạnh Hiểu Dư thành thật nói.

"À, là vậy sao!" Nghe Mạnh Hiểu Dư nói, Hàn Như Băng vờ bừng tỉnh nói: "Nếu tiểu gia hỏa ngại ngồi chán, vậy tiểu gia hỏa hát một bài giải buồn đi! Vừa lúc ta cũng cảm thấy nhàm chán."

Nghe xong, Mạnh Hiểu Dư bất mãn nói: "Ta không muốn." Dứt khoát từ chối, vì sao không phải tỷ hát giải buồn cho ta?

"Vậy thổi sáo đi!" Nam Cung Vân Hạm ôm Mạnh Hiểu Dư, một tay lấy ra một cây sáo trúc màu xanh biếc trên xe ngựa ra, đưa đến trước mặt Mạnh Hiểu Dư.

"Sao? Tiểu gia hỏa còn biết thổi sáo?" Không đợi Mạnh Hiểu Dư từ chối, Hàn Như Băng đã lên tiếng trước.

Nhìn Hàn Như Băng cười như không cười, Mạnh Hiểu Dư yếu ớt gật đầu. Sau đó nhìn sáo trúc trong tay Nam Cung Vân Hạm, Mạnh Hiểu Dư thắc mắc, sao Vân Hạm tỷ tỷ lại biết ta biết thổi sáo? Nàng nhớ rõ mình chưa từng thổi sáo trước mặt Nam Cung Vân Hạm. Từ lúc xuyên đến giờ nàng vẫn chưa từng thổi sáo, à không, có một lần, khi nàng đang luyện tập ở Tuyệt Tâm Nhai, vì mệt mỏi mà bên cạnh vừa lúc có rừng trúc nên nàng đã chạy vào trong đó muốn làm cây sáo chơi. Mất hai ba giờ sau mới làm xong sáo nhưng nhìn nó xấu, âm sắc lại khó nghe, Mạnh Hiểu Dư thổi thử, ghét bỏ ném đi.

Từ đó về sau, Mạnh Hiểu Dư cũng không chạm đến sáo, Nam Cung Vân Hạm sao lại biết nàng biết thổi sáo?

Nhìn thấy ánh mắt thắc mắc của nàng, Nam Cung Vân Hạm chỉ cười, không nói. Thật ra khi Mạnh Hiểu Dư làm sáo, nàng vừa lúc ở đó chỉ là Mạnh Hiểu Dư không biết thôi! Nàng nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư ném bỏ sáo trúc. Khi Mạnh Hiểu Dư về Thanh Trúc Uyển ăn cơm, nàng đã chạy đến nơi Mạnh Hiểu Dư luyện võ, nhặt cây sáo thất bại đó về. Hơn nữa còn lấy thêm một cây trúc, hiện tại cây sáo trong tay nàng chính là từ cây trúc ấy tạo nên.

Nhìn Nam Cung Vân Hạm không muốn giải thích, Mạnh Hiểu Dư cũng không tiếp tục thắc mắc, nhưng vẫn không nhận cây sáo trúc, cười gượng nói: "Ta thổi sáo không tốt nên... Được rồi! Ta thổi là được!" Mạnh Hiểu Dư vốn muốn từ chối nhưng khi nhìn thấy ánh mắt tươi cười của hai người lập tức sửa lại lời.

Nhận lấy sáo trúc, Mạnh Hiểu Dư đặt sáo bên môi, khúc "Khuynh Tẫn Thiên Hạ" phiêu đãng khắp cổ xe ngựa.

Thổi xong, Mạnh Hiểu Dư cất sáo, ngẩng đầu nhìn hai người: "Hai tỷ thấy thế nào?" Tuy lúc trước nói mình thổi sáo không tốt nhưng thổi xong, Mạnh Hiểu Dư vẫn muốn nghe hai người khích lệ.

"Rất êm tai." Nam Cung Vân Hạm thoáng ôm chặt Mạnh Hiểu Dư, tươi cười khích lệ. Hàn Như Băng cũng cười gật đầu, tỏ vẻ tán đồng. Sau đó hỏi: "Tiểu gia hỏa, khúc này gọi là gì?"

"Khuynh Tẫn Thiên Hạ." Mạnh Hiểu Dư nói.

"Khuynh Tẫn Thiên Hạ sao?" Nam Cung Vân Hạm ý vị thâm trường nói.

"Có gì sao?" Mạnh Hiểu Dư tò mò hỏi.

"Không có gì, chỉ là cảm thấy tiểu gia hỏa không thích hợp với những khúc bi thương thôi." Hàn Như Băng nói.

"Sao tỷ lại biết đây là khúc bi thương?" Mạnh Hiểu Dư kinh ngạc, lúc trước nàng học thổi nó chỉ vì cảm thấy nó nghe êm tai. Tuy ca khúc này rất bi thương nhưng nàng lại không nghe ra nó bi thương ở đâu. Nên khi nàng thổi không mang đến cảm giác bi thương, nhiều nhất chỉ là dễ nghe. Tựa như bình hoa, bên ngoài đẹp đẽ, bên trong trống rỗng.

"Ta chỉ suy đoán." Hàn Như Băng cười nói, nàng thật sự không nghe thấy sự bi thương trong ca khúc Mạnh Hiểu Dư thổi mà còn nghe thấy chút tinh nghịch, hoạt bát. Tuy vậy Hàn Như Băng và Nam Cung Vân Hạm vẫn nghe thấy sự bi thương mà Mạnh Hiểu Dư không thổi ra được!

"Là vậy sao! Vậy ta đây thổi một khúc vui vẻ thì sao?" Mạnh HIểu Dư đặt sáo kề môi, vui vẻ thổi "Jingle Bells".

Thổi xong, nàng lại ngẩng đầu nhìn hai người, vẻ mặt như trẻ nhỏ mong được người lớn khen ngợi: "Cái này thế nào?"

"Rất hay, khúc này thích hợp với tiểu gia hỏa hơn khúc ban đầu!" Nhìn dáng vẻ cầu khen ngợi của Mạnh Hiểu Dư, Hàn Như Băng khẽ nhéo mặt nàng, cười nói.

Nam Cung Vân Hạm cũng cười nói: "Thật sự, khúc này thích hợp với tiểu Dư nhi hơn!" Trong giọng mang theo chút trêu đùa.

"Ta không phải trẻ con." Nghe giọng trêu đùa của hai người, Mạnh Hiểu Dư tức giận phản bác. Nhưng dáng vẻ phồng má, trừng mắt của nàng khiến hai người càng cười tươi hơn.

"Ta không để ý hai tỷ nữa." Nhìn nụ cười của hai người, Mạnh Hiểu Dư tức giận, quay mặt đi, không để ý hai tên vô lương tâm này. Sao hai người này có thể như vậy? Mình đã có lòng thổi sáo giải buồn cho hai người, các nàng lại còn cười nhạo mình, thật sự quá đáng.

"Tiểu gia hỏa giận sao?" Nhìn Mạnh Hiểu Dư quay mặt đi, Hàn Như Băng ngừng cười, ôn nhu hỏi.

Mạnh Hiểu Dư vẫn không để ý đến hai người.

"Sao tiểu Dư nhi lại giận? Vừa rồi chúng ta cười là vì cảm thấy tiểu Dư nhi rất đa tài đa nghệ. Không phải cười ngươi trẻ con!" Nam Cung Vân Hạm ôn nhu dỗ.

"Thật sao?" Mạnh Hiểu Dư nghe vậy, quay đầu lại nhìn hai người hỏi.

"Là thật, tiểu gia hỏa của ta không chỉ đa tài đa nghệ mà võ công còn cao cường, cầm kỳ thi họa cũng tinh thông, quả thật là trân bảo quý giá!" Hàn Như Băng nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư nhìn mình, lập tức khen ngợi nàng.

Nhưng Mạnh Hiểu Dư không tiếp nhận những lời này còn khinh bỉ nói: "Xạo."

Mạnh Hiểu Dư nghe thấy Hàn Như Băng khen mình thì rất vui nhưng sau đó thì suy sụp. Nàng có thể đa tài đa nghệ nhưng nàng nào có võ công cao cường, tinh thông cầm kỳ thi họa? Này đang nói nàng sao? Dù sao Mạnh Hiểu Dư cho rằng đây không phải nói nàng vì nàng không tinh thông cầm kỳ thi họa chút nào, nhìn chữ viết bằng bút lông của nàng thôi đã thảm cỡ nào, sao có thể như lời khen của Hàn Như Băng.

Hàn Như Băng nghe nàng khinh bỉ thì dở khóc dở cười. Mình vì dỗ nàng vui mà nói không ít lời khích lệ lại còn bị ghét bỏ? Nhưng ngẫm lại nàng thật sự thấy có chút hơi quá. Vì thế cười lắc đầu, không biết nên nói gì.

"Phía trước không xa có một trấn nhỏ, chúng ta có muốn vào đó nghỉ ngơi chút không?" Linh Ngọc Nhi từ ngoài xe ngựa nói.

"Được! Thuận tiện tìm khách đ**m nghỉ ngơi một đêm, chúng ta cũng không gấp gáp lên đường, không cần phải ngủ ngoài trời." Hàn Như Băng vén rèm lên, nói với Linh Ngọc Nhi và Hàn Như Sương.

"Được." Linh Ngọc Nhi đáp, nàng roi ngựa trong tay đánh xuống. Vội vàng rẻ vào trấn nhỏ.
 
Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ
Chương 111


Trấn Tề là thị trấn không lớn nằm bên ngoài Kiêu Quốc, dân cư ở đây đông đúc, khách đ**m Thịnh Vượng là khách đ**m xa hoa bậc nhất của trấn. Đang lúc chạng vạng, bên trong khách đ**m vô cùng náo nhiệt. Người đến đây hầu hết là thương nhân và người trong giang hồ đến ăn cơm hoặc ở trọ. Chưởng quầy nhìn thấy cảnh này híp mắt, cười tủm tỉm, gương mặt đầy ý cười, gần đây làm ăn không tệ, ngoại trừ một vài thương nhân thường lui đến thì không biết vì sao lại có không ít người trong giang hồ. Cho nên khách đ**m của hắn làm ăn không tệ. Chưởng quầy đứng sau quầy, lơ đãng ngẩng đầu đã thấy trước cửa không biết lúc nào một cổ xe ngựa xinh đẹp dừng lại, trên xe là hai mỹ nữ mặc trang phục bất phàm. Nhìn cách ăn mặc của hai vị mỹ nữ trên xe, chưởng quầy biết mối lớn của mình đến rồi.

"Chưởng quầy, cho ta năm phòng." Khi hắn nghĩ vậy, hai nữ tử bước xuống xe ngựa, phía sau các nàng là ba vị nữ tử dung mạo xinh đẹp.

Mấy người là nhóm của Mạnh Hiểu Dư, người vừa nói với chưởng quầy là Linh Ngọc Nhi. Lúc này, nàng vẫn chưa dịch dung, một thân đỏ rực cùng với gương mặt đáng yêu của nàng làm các đại thúc không thể rời mắt.

Linh Ngọc Nhi lấy ra ngân lượng nói: "Chưởng quầy, cho ta năm phòng. Sau đó nấu ít nước ấm mang đến năm phòng đó." Nói rồi, Linh Ngọc Nhi dừng một chút nghĩ rồi nói lại: "Đúng rồi! Gọi thêm tiểu nhị của các ngươi cho ngựa của bọn ta ăn, sáng mai bọn ta phải rời đi!"

Chưởng quầy vẫn luôn nhìn chằm chằm vào ngân lượng Linh Ngọc Nhi đưa, mặc kệ nàng nói gì đều gật đầu đồng ý. Sau khi phát hiện Linh Ngọc Nhi nói xong hắn lập tức lớn tiếng hô với một trong ba đ**m tiểu nhị: "Nhị Cẩu tử, ngươi đang làm gì đó? Còn không mau đưa các vị khách quý lên phòng? Còn chậm chạp nữa thì xem ta có đánh gãy chân chó của ngươi không." Chưởng quầy hét lớn với tiểu nhị, rồi cúi đầu khom lưng với nhóm của Linh Ngọc Nhi: "Để các vị khách quan chờ lâu, ta lập tức để nhị Cẩu tử mang các vị lên lầu hai, hơn nữa sẽ làm theo lời dặn ban nãy của các vị."

"Như Băng tỷ tỷ, ta mệt, muốn ngủ." Lúc này Mạnh Hiểu Dư đứng sau Linh Ngọc Nhi cùng nhóm của Hàn Như Băng, nàng kéo tay Hàn Như Băng nghiêng đầu dựa vào vai Hàn Như Băng, ngáp một cái, làm nũng, không để tâm đến ánh mắt quái dị của mọi người trong khách đ**m.

Vốn các nàng đều là mỹ nữ đã gây sự chú ý cho mọi người ở đây, Mạnh Hiểu Dư cảm giác được có rất nhiều ánh mắt đổ về phía các nàng, có kinh ngạc, hâm mộ, có đáng khinh, hạ lưu, có vài nữ khách quan ánh mắt ghen ghét, cừu địch. Nhưng nàng không quan tâm, hiện tại nàng rất buồn ngủ, chỉ muốn ngủ. Nàng theo thói quen ôm cánh tay người bên cạnh, làm nũng, không chú ý hành động của mình đã kinh động đến mọi người.

"Sao lại thân mật quá vậy? Dù là tỷ muội có tình cảm tốt cũng sẽ không như vậy! Cảm thấy thật kỳ lạ." Mọi người trong khách đ**m đều nghĩ vậy.

"Tiểu gia hỏa mệt sao?" Nghe Mạnh Hiểu Dư làm nũng, Hàn Như Băng hưởng thụ, xoa đầu nhỏ đang dựa vào vai mình, sủng nịch nói, sau đó khi Mạnh Hiểu Dư khẽ gật đầu, nàng ôm lấy Mạnh Hiểu Dư vào lòng cho nàng dựa vào người mình rồi lại hôn khẽ lên mặt nàng. Hoàn toàn không để tâm nhóm Nam Cung Vân Hạm đen mặt lại cùng những người khác đang kinh ngạc há hốc.

"Ngươi còn muốn nhìn đến khi nào? Còn không mau dẫn chúng ta lên phòng?" Linh Ngọc Nhi đen mặt, khó chịu nói, tên Hàn Như Băng này nhất định cố tình.

"Vâng! Tiểu nhân lập tức dẫn các vị lên phòng, các vị mời theo tiểu nhân." Tiểu nhị bị Linh Ngọc Nhi rống lập tức hồi thần, cúi đầu dẫn đường lên lầu.

Khi các nàng vào phòng đầu tiên, Mạnh Hiểu Dư lập tức rời khỏi vòng tay của Hàn Như Băng. Vui vẻ hô lên rồi chạy đến ngồi xuống cạnh giường, không màng ở đây có người, ngã xuống giường: "Ta lấy phòng này, mọi người chọn phòng khác đi!" Nói rồi Mạnh Hiểu Dư cởi giày, chui vào chăn, thoải mái ngủ. Nàng thật sự rất mệt, tuy rằng nàng không biết vì sao lại mệt như vậy nhưng với Mạnh Hiểu Dư mệt thì phải ngủ.

Nhìn Mạnh Hiểu Dư bọc chăn, ngủ, khóe môi của mọi người đều run rẩy: "Đứa nhỏ này mệt đến vậy sao?" Mọi người không hẹn cùng nghĩ đến ý này.

Sau đó các nàng quay đầu lại nhìn thấy đ**m tiểu nhị kinh ngạc ngây ngốc. "Mang chúng ta đến phòng khác!" Nhìn đ**m tiểu nhị ngơ ngác nhìn chằm chằm Mạnh Hiểu Dư đang ngủ, Hàn Như Sương lạnh lùng nói.

"Vâng! Mời các vị theo ta." đ**m tiểu nhị lấy lại tinh thần vội khom lưng nói, trong lòng thầm nói: "Cô nương vừa rồi thật phóng khoáng! Có thể ở trước mặt một nam nhân như ta cởi giày đi ngủ." Tuy đ**m tiểu nhị nghĩ vậy nhưng hắn không dám làm gì, vì ánh mắt lạnh lùng của nhóm Hàn Như Sương đang chăm chú nhìn hắn như muốn giết hắn khiến hắn không khỏi sợ hãi, đặt tay lên ngực tự hỏi: "Khi nào thì mình đắc tội với các vị khách quan này?" Nghĩ cẩn thận thật lâu, hắn quyết đoán lắc đầu. Hắn có thể chắc chắn mình không đắc tội với các nàng. Nghĩ rồi hắn cũng không sợ tự an ủi: "Khí thế của các vị này thật lớn!"

đ**m tiểu nhị đáng thương không ngừng an ủi mình. Hắn không biết các nàng đang giận chó đánh mèo. Nguyên nhân là vì Mạnh Hiểu Dư cởi giày đi ngủ trước mặt hắn. Tuy rằng chỉ cởi giày không cởi y phục nhưng các nàng vẫn khó chịu, dù sao cổ nhân rất bảo thủ, mà những người này lại còn bá đạo. Dù cởi giày cũng không được, các nàng khó chịu nhưng không nỡ phát tiết với ai kia nên chỉ có thể phát tác với đ**m tiểu nhị. Tuy không thể động thủ nhưng có thể dùng ánh mắt và khí thế đông chết kẻ thấy chân Mạnh Hiểu Dư này.

đ**m tiểu nhị nơm nớp lo sợ dẫn nhóm Hàn Như Băng về phòng xong lập tức tìm cớ chạy mất.

Không đến nửa canh giờ, Mạnh Hiểu Dư đang ngủ mơ màng nghe thấy tiếng gõ cửa đứt quãng. Vốn nàng muốn mặc kệ vì hiện tại nàng rất mệt nhưng người bên ngoài cứ mãi gõ cửa khiến nàng không nhịn được, lập tức xuống giường, cả giày cũng không mang, nổi giận chạy đi mở cửa.

"Ai đó! Ngủ cũng không yên." Mạnh Hiểu Dư mở cửa, chưa thấy rõ mặt đối phương đã gào lên.

"Khách.... khách quan, tiểu nhân đến đưa nước ấm cho ngài." đ**m tiểu nhị bị Mạnh Hiểu Dư rống sửng sốt, kinh hãi nói.

"À! Vậy ngươi vào đi!" Nói rồi Mạnh Hiểu Dư nghiêng thân để hắn mang nước ấm vào. Nàng ngáp, hai mắt híp lại, đi đến cạnh giường. Sau đó, nằm trên giường, chưa kịp ngủ, đ**m tiểu nhị đã nói.

"Khách quan, nước ấm đã chuẩn bị xong, tiểu nhân lui trước, nếu khách quan có gì phân phó, cứ gọi tiểu nhân." Nhìn Mạnh Hiểu Dư nằm trên giường, đ**m tiểu nhị sợ nàng lại mắng hắn vì vừa rồi tiếng rống của nàng làm màng nhĩ của hắn muốn thủng.

"Ừ." Mạnh Hiểu Dư nằm trên giường đáp, mặc kệ đ**m tiểu nhị. đ**m tiểu nhị cùng hai người phía sau nhanh chóng rời khỏi phòng, sau đó vội vàng xuống lầu.

đ**m tiểu nhị vừa bước ra, nhóm người của Hàn Như Băng lập tức kéo đến. Vừa rồi các nàng nghe thấy tiếng rống của Mạnh Hiểu Dư nhưng không thể chạy đến vì các nàng đang bận tắm. Sau khi xong, các nàng mau chóng thay y phục chạy đến. Nhìn thấy đ**m tiểu nhị mang thùng nước rời khỏi phòng Mạnh Hiểu Dư.

Thấy cảnh này các nàng đã hiểu vì sao Mạnh Hiểu Dư lại rống lên. Sau khi biết được nguyên nhân mọi người nhìn nhau, lần lượt trở về phòng mình.

Các nàng vừa rời đi, cửa phòng bên trái phòng Mạnh Hiểu Dư chậm rãi mở ra, bên trong có hai nữ tử mặc y phục đỏ rực và bạch tuyết.

"Haha, xem ra chúng ta rất có duyên với bé con!" Yên Như Mị một thân đỏ rực cười quyến rũ nói. Vừa rồi các nàng cũng nghe thấy giọng của Mạnh Hiểu Dư. Nữ tử bạch y hơi nhăn mày, không nói gì.

"Sao vậy, ngươi không phải luôn tìm đứa nhỏ này sao, hôm nay tìm được rồi, sao lại không vui? Chẳng lẽ là vì các nữ tử bên cạnh nàng?" Yên Như Mị nhìn Dạ Vô Song nhăn mày, tò mò, giọng hơi trêu nàng hỏi.

Dạ Vô Song không để tâm đến lời trêu đùa của Yên Như Mị, nhíu mày trầm tư nói: "Vì sao tiểu Vũ lại ở đây? Sáng nay rõ ràng Quỷ Mị nói người vẫn chưa rời khỏi Tuyệt Tâm Nhai, vậy sao hiện tại các nàng lại ở đây? Các nàng rời khỏi Tuyệt Tâm Đáy Vực bằng đường nào? Sao các nàng có thể rời khỏi đó mà không bị nhóm Quỷ Mị phát hiện?"
 
Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ
Chương 112


"Dạ, ngươi sao vậy? Đang nghĩ gì đó?" Nhìn thấy Dạ Vô Song cúi đầu trầm tư, Yên Như Mị khó hiểu hỏi.

"Chỉ thấy kỳ lạ, sao các nàng có thể rời khỏi Tuyệt Tâm Đáy Vực mà nhóm Quỷ Mị không biết." Dạ Vô Song nói.

"Có thể các nàng đi bằng đường nào đó mà chúng ta không biết." Yên Như Mị không cho là đúng nói. Dù sao đối phương cũng không phải người bình thường, nếu các nàng không thoát khỏi truy đuổi của nhóm Quỷ Mị mới khiến nàng cảm thấy kỳ lạ!

Nghe thấy vậy, Dạ Vô Song cũng không nghĩ nhiều mà đi đến trước cửa phòng của Mạnh Hiểu Dư. Dạ Vô Song đẩy nhẹ cửa, cửa lập tức mở ra. Nhìn cửa phòng rộng mở, Nàng cong môi, nghĩ: "Hiểu Dư là đang nghênh đoán mình sao? Cả cửa cũng không khóa?" Vào trong phòng, Dạ Vô Song nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư đang ôm chăn bông ngủ ngon lành.

"Dạ, ngươi đang nhìn gì mà mê mẩn vậy?" Yên Như Mị nhìn thấy Dạ Vô Song chăm chú nhìn về phía trước còn cong môi cười thì hỏi.

Dạ Vô Song không đáp mà đi đến cạnh giường Mạnh Hiểu Dư. Yên Như Mị nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư trên giường lập tức hiểu rõ.

Dạ Vô Song duỗi tay ôm lấy Mạnh Hiểu Dư đang ngủ, sau đó nhìn nàng cọ vào lòng mình ngủ tiếp, Dạ Vô Song cười lên.

"Dạ, ngươi là đang?" Nhìn Dạ Vô Song bế Mạnh Hiểu Dư đang ngủ chuẩn bị ra ngoài, Yên Như Mị thắc mắc hỏi.

"Mang về Tu La điện." Dạ Vô Song đáp.

"Cái gì? Ngươi điên rồi sao? Hiện tại trong trấn chỉ có hai chúng ta, thủ hạ đều bị phái đi nơi khác, không thể về trong chốc lát!" Yên Như Mị không tin nhìn Dạ Vô Song.

"Vậy thì sao?" Dạ Vô Song nhìn Yên Như Mị.

"Vậy thì sao?" Nghe thấy nàng không quan tâm, Yên Như Mị cất cao giọng nói: "Ngươi cảm thấy với thực lực của hai chúng ta có thể mang đứa nhỏ này thuận lợi về Tu La điện sao? Ngươi cho rằng đám người kia ăn chay sao?" Giọng Yên Như Mị càng lúc càng lớn, nàng hoàn toàn quên mất nhóm Hàn Như Băng đang ở cách vách, hiện tại nàng chỉ muốn cảnh tỉnh tên ngốc đang xằng bậy này.

Giọng của Yên Như Mị rất lớn, không khỏi kinh động nhóm của Hàn Như Băng bên cạnh, còn suýt đánh thức Mạnh Hiểu Dư. Nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư hơi nhăn mày chuẩn bị mở mắt, Yên Như Mị lao đến trước người Dạ Vô Song, điểm huyệt Mạnh Hiểu Dư. Sau đó nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư tiếp tục ngủ mới thở phào, giải thích với Dạ Vô Song đang nhìn mình bằng ánh mắt bất mãn: "Đừng lo ta chỉ điểm huyệt ngủ của nàng."

Nghe vậy, Dạ Vô Song cạn lời. Nàng đương nhiên biết Yên Như Mị vừa điểm huyệt ngủ của Hiểu Dư nhưng nàng muốn biết là vì sao Yên Như Mị lại làm vậy.

Yên Như Mị như biết ý nàng, nói: "Ngươi cảm thấy nếu để đứa nhỏ tỉnh, ngươi còn có thể mang nàng về Tu La điện sao? Ngươi đừng quên nàng cùng đám người kia là một nhóm."

Tuy không hài lòng với lời giải thích này nhưng Dạ Vô Song cũng biết nếu để Hiểu Dư tỉnh, vậy nàng chắc chắn sẽ không cùng mình về Tu La điện. Cho nên tuy nàng không hài lòng nhưng cũng không phản bác. Nàng ôm Mạnh Hiểu Dư bị điểm huyệt ngủ nhảy ra khỏi cửa sổ.

Vừa rồi giọng của Yên Như Mị rất lớn, nàng chắc chắn đám người Hàn Như Băng tuyệt đối nghe được nên lúc này không thể ra bằng cửa, chỉ có thể nhảy từ cửa sổ.

Yên Như Mị nhìn thấy nàng nhảy, không chút do dự nhảy theo Dạ Vô Song. Nhưng hai người không ngờ đến dưới cửa sổ đã có người đang đứng chờ.

Nhìn thấy hai người ôm Dư nhi nhảy xuống, Hàn Như Sương mắt lạnh cầm kiếm nói: "Thả Dư nhi ra."

Dạ Vô Song không để tâm lời của nàng, tay ôm chặt lấy Mạnh Hiểu Dư, đôi mắt chăm chú nhìn Hàn Như Sương. Yên Như Mị bên cạnh Dạ Vô Song cười khanh khách nói: "Đây không phải là nhị cung chủ đại danh đỉnh đỉnh Hàn Như Sương Hàn cô nương của Triều Khuyết Cung sao? Vì sao nhị cung chủ lại đến đây cản đường bọn ta?" Tuy Yên Như Mị nói thế nhưng tay phải của nàng đã sờ đến roi mềm tơ vàng bên hông, sau đó thừa dịp Hàn

Như Sương chú tâm vào Dạ Vô Song, nhanh chóng rút roi đánh về phía nàng.

Hàn Như Sương chăm chú nhìn Mạnh Hiểu Dư đang hôn mê nằm trong lòng Dạ Vô Song, nghe thấy tiếng roi dài đánh đến, lập tức xoay người tránh khỏi đòn tấn công của Yên Như Mị. Ngay sau đó không đợi nàng phản kích, cánh tay Yên Như Mị nhanh chóng quay cuồng, roi mềm từng đòn đánh về phía nàng.

Vì không kịp đề phòng, lúc này Hàn Như Sương chỉ có thể nhanh chóng nâng kiếm phòng thủ, không thể đánh trả được.

Dạ Vô Song mỉm cười nhìn thấy hai người đánh nhau, sau đó gật đầu với Yên Như Mị, muốn ôm Mạnh Hiểu Dư rời đi. Nàng biết hiện tại là thời cơ tốt nhất, cũng biết Yên Như Mị ra tay nhanh như vậy là vì ngăn cản Hàn Như Sương, hơn nữa nàng rất tự tin vào võ công của Yên Như Mị. Dù sao danh tiếng "Mị Ảnh La Sát" của phó điện chủ Tu La điện cũng không phải đùa.

Nhưng không đợi Dạ Vô Song rời đi đã bị một người chặn lại. "Ngươi muốn mang tức phụ của ta đi đâu?" Linh Ngọc Nhi hai tay ôm ngực đứng trước Dạ Vô Song, sắc mặt vô cùng khó chịu.

"Không liên quan đến ngươi." Dạ Vô Song lạnh lùng nói, nhấc chân đá vào Linh Ngọc Nhi.

"Không liên quan đến ta?" Linh Ngọc Nhi lắc mình, tránh đòn cước tàn nhẫn của Dạ Vô Song, xù lông nói: "Ngươi muốn bắt cóc tức phụ của ta, còn nói không liên quan đến ta?" Vì tránh ảnh hưởng đến Mạnh Hiểu Dư, Linh Ngọc Nhi không dám đánh trả chỉ có thể né thế công của Dạ Vô Song.

Bên này Dạ Vô Song và Linh Ngọc Nhi đấu nhau, bên kia Yên Như Mị cũng đang chiến đấu với tỷ muội Hàn Như Băng. Không thể không nói võ công của Yên Như Mị rất lợi hại, roi dài trong tay nàng vũ động bay nhanh, bốn phía là tàn ảnh, không chỉ ngăn cản thế công của tỷ muội Hàn Như Băng còn ngăn cản các nàng đoạt lấy Mạnh Hiểu Dư trong lòng Dạ Vô Song. Thêm một đòn roi dài đánh đến, Linh Ngọc Nhi nói: "Chưa phân thắng bại mà đã muốn đi?"

Thanh kiếm nhanh chóng đánh về phía roi dài, sắc mặt Hàn Như Sương ngày càng lạnh, nàng nhìn về nữ tử có diện mạo yêu mị trước mặt, đôi môi mím chặt, thay đổi chiêu thức, đánh về phía Yên Như Mị. Mà lúc này Hàn Như Băng cũng thay đổi chiêu kiếm, tay quay nhanh đánh tuyệt chiêu "Ngưng Băng Kiếm" cuốn lấy roi dài của Yên Như Mị, đôi môi tươi cười quyến rũ.

Yên Như Mị nhìn thấy tỷ muội Hàn Như Băng đổi chiêu thức thì cả kinh muốn rút roi dài phòng thủ nhưng không ngờ bị Hàn Như Băng đi trước một bước bắt lấy roi dài kèm theo đó là trường kiếm sắc bén của Hàn Như Sương đâm đến mình. Trong lòng kinh hãi biết hai tỷ muội Hàn Như Băng đang dùng toàn lực. Yên Như Mị lập tức cong môi cười, tay trái không biết từ đâu lấy một thanh kiếm hẹp dài, nhanh chóng ngăn cản đòn tấn công của Hàn Như Sương.

"Kiếm Cánh Ve." Nhìn thấy thanh kiếm của Yên Như Mị, Hàn như Sương thường ngày lạnh nhạt không khỏi kinh hô.

"Ngươi cũng biết về kiếm sao? Cả kì binh đã gần trăm năm trên giang hồ cũng biết?" Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của nàng, Yên Như Mị ngứa đòn hỏi.

"Kiếm là kiếm tốt chỉ không biết ngươi có thể phát huy nó đến đâu thôi." Hàn Như Băng lên tiếng.

"Haha, ta có thể phát huy đến đâu, các ngươi thử xem sẽ biết thôi, không phải sao?" Yên Như Mị nói rồi tay phải dùng lực lấy lại roi mềm Hàn Như Băng vừa lấy, cổ tay lật chuyển, roi mềm nháy mắt đánh về phía Hàn Như Băng, đồng thời tay trái múa may kiếm Cánh Ve đánh về phía Hàn Như Sương.
 
Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ
Chương 113


Binh khí chạm vào nhau phát ra tiếng "keng", Yên Như Mị cười rũ mị: "Công phu không tệ nha! Không ngờ còn có thể cản được đòn đánh toàn lực của ta."

"Hừ, ngươi dùng toàn lực rồi sao? Haha, thật chẳng ra làm sao!" Hàn Như Băng nhìn thoáng sắc mặt ngày càng lạnh của muội muội, kinh thường nói.

"Phải không? Vậy không biết chiêu này các ngươi còn có thể cản không?" Yên Như Mị nói rồi, biến đổi chiêu thức, thân thể vừa xoay, roi dài và kiếm lần nữa chứa đầy nội lực đánh thẳng vào tỷ muội Hàn Như Băng.

Nhìn thấy Yên Như Mị lại ra chiêu, hai tỷ muội lập tức ngưng thần, truyền chân khí vào kiếm đỡ lấy đòn đánh của Yên Như Mị.

Khi hai bên đang đánh nhau, Yên Như Mị đột nhiên giương tay phải, roi dài rời khỏi tay, không biết từ đâu lấy ra kim châm bắn nhanh về phía tỷ muội Hàn Như Băng. Hai người không ngờ đến Yên Như Mị sẽ dùng ám khí lập tức trúng chiêu ngã xuống đất.

"Đê tiện." Hàn Như Sương rút châm trên vai phải ra, sắc mặt lạnh băng phẫn hận trừng Yên Như Mị.

"Hahaha, ta vốn là người của Ma giáo, ngươi nói vậy là đang khen ta sao?" Yên Như Mị nhìn tỷ muội Hàn Như Băng từ từ đứng lên, cười nói, sau đó đi về trước hai bước, nhặt lấy roi mềm quấn quanh người mình, động tác thong thả, ưu nhã cực kỳ mê người. Nàng không lo lắng hai tỷ muội Hàn Như Băng sẽ đột nhiên phản công vì kim châm vừa rồi chứa độc dược của Tu La điện phối. Hiện tại các nàng có thể đứng đã không tệ, Yên Như Mị nàng không tin hai người vẫn còn sức phản công.

Bên này Yên Như Mị thu lại binh khí của mình, sau đó điểm huyệt Nam Cung Vân Hạm đang muốn bắt mạch giải độc cho tỷ muội Hàn Như Băng rồi nhìn về phía Dạ Vô Song và Linh Ngọc Nhi.

Lúc này Linh Ngọc Nhi đã ăn vài cước của Dạ Vô Song nhưng vẫn không chịu từ bỏ muốn cướp lại Mạnh Hiểu Dư. Nhìn thấy Dạ Vô Song lại đá Linh Ngọc Nhi ngã xuống, Yên Như Mị không khỏi tấm tắc: "Đã bị thương thành vậy mà vẫn còn chưa từ bỏ ý định? Quả thật si tình mà!" Dù sao công phu của Dạ Vô Song lợi hại hơn Yên Như Mị nàng nhiều, là điện chủ của Tu La điện, nương của Dạ Vô Song trước khi thoát vị đã truyền gần 50 năm công lực cho Dạ Vô Song. Thoạt nhìn nàng chỉ vừa 23-24 tuổi nhưng công lực của nàng hơn rất nhiều so với tuổi của mình. Tuy hiện tại nàng không dùng toàn lực nhưng vẫn mạnh hơn người chỉ giỏi về khinh công như Linh Ngọc Nhi.

Dạ Vô Song ôm lấy Mạnh Hiểu Dư, nhìn khóe môi dính máu của Linh Ngọc Nhi, ánh mắt lạnh xuống: "Tránh ra." Người này thật không biết tốt xấu, mình đã nhiều lần lưu tình không lấy mạng nàng, nàng lại còn không từ bỏ ý định ngăn cản mình.

"Trả tức phụ cho ta, ta cho ngươi đi." Linh Ngọc Nhi lau máu trên môi, không để tâm cười nói với Dạ Vô Song.

"Ngươi muốn chết vậy ta giúp ngươi." Nghe thấy Linh Ngọc Nhi khiêu khích, Dạ Vô Song tức giận, chân dùng lực đá vào Linh Ngọc Nhi, Linh Ngọc Nhi đã sớm chuẩn bị tránh né. Nhưng tốc độ của Dạ Vô Song quỷ dị, ngăn cản Linh Ngọc Nhi tránh né, khi chuẩn bị đá vào huyệt Thái Dương bên trái của Linh Ngọc Nhi, bỗng nhiên ngừng lại, sau đó nàng kinh ngạc cúi đầu nhìn đứa nhỏ trong lòng.

Lúc này đầu của Mạnh Hiểu Dư rất loạn, nàng chỉ vừa tỉnh ngủ đã phát hiện mình bị ôm vào lòng, hơn nữa chân người ôm mình còn sắp đá vào đầu Linh Ngọc Nhi. Mạnh Hiểu Dư thấy thế không nghĩ nhiều, tay vận khí vỗ lên ngực người đang ôm mình. Sau đó thấy người nọ khó tin nhìn mình.

Mạnh Hiểu Dư giật thân mình, giãy giụa nhảy xuống. Đi đến cạnh Linh Ngọc Nhi, quan tâm nhìn khóe môi dính máu của nàng hỏi: "Ngọc Nhi, sao ngươi bị thương vậy?"

Linh Ngọc Nhi vốn tưởng rằng mình sẽ không toàn mạng nhưng tất cả mọi chuyện khiến nàng bất ngờ không thôi. Nghiêng đầu nhìn Mạnh Hiểu Dư quan tâm mình, Linh Ngọc Nhi ngơ ngác nói: "À, ta không sao." Nàng kéo tay Mạnh Hiểu Dư hỏi: "Tức phụ à, ngươi không sao chứ?"

"Ta? Ta không sao? Sao ngươi lại hỏi vậy?" Mạnh Hiểu Dư khó hiểu đáp, rõ ràng người đổ máu là nàng, nàng lại hỏi mình có sao không? Khi Mạnh Hiểu Dư đang khó hiểu thì lơ đãng ngẩng đầu, hô to: "A! Như Băng tỷ tỷ, Như Sương tỷ tỷ, sao hai người cũng hộc máu vậy?" Mạnh Hiểu Dư nhanh chóng chạy đến đỡ lấy hai tỷ muội Hàn Như Băng sắp ngã xuống. Sau đó nàng phát hiện Nam Cung Vân Hạm đang giữ tư thế ngồi xổm kỳ lạ, vội hỏi: "Vân Hạm tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy?"

"Haha, nàng bị ta điểm huyệt! Còn hai người còn lại thì trúng "Phệ Gân Đoạn Cốt Tán" của ta!" Yên Như Mị nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư thắc mắc, cười nói.

"Các ngươi là ai? Vì sao lại muốn đả thương các nàng?" Nghe Yên Như Mị nói, lúc này Mạnh Hiểu Dư mới nhớ đến ở đây còn có người khác, vì thế mày nhăn lại, là các nàng đả thương Như Băng tỷ tỷ và Như Sương tỷ tỷ cùng Linh Ngọc Nhi.

"Haha, bé con, ngươi không nhớ ta sao?" Nhìn thấy gương mặt đáng yêu của Mạnh Hiểu Dư lộ ra vẻ phòng bị, Yên Như Mị lập tức cười duyên đáp.

Nhìn nụ cười yêu mị của nàng, Mạnh Hiểu Dư lập tức bật thốt: "À! Ngươi chính là tú bà hồ ly tình của Vũ Xuân Các." Nói xong, mặt nháy mắt đen lại: "Sao ngươi lại ở đây? Hơn nữa vì sao ngươi muốn đả thương các nàng?"

"Tiểu Vũ." Nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư chỉ lo nói chuyện với Yên Như Mị, Dạ Vô Song bất mãn gọi. Lúc này ngực của nàng hơi đau, vừa rồi bị Mạnh Hiểu Dư đánh, cũng may Mạnh Hiểu Dư không dùng nhiều lực nếu không nàng không chết thì cũng trọng thương.

"Ngươi là ai?" Nhìn bạch y nữ tử xinh đẹp trước mặt mình, Mạnh Hiểu Dư thắc mắc, người này biết mình sao?

"Tiểu Vũ, ngươi không nhớ ta sao? Ta là Dạ! Sao ngươi có thể không nhớ ta?" Câu "ngươi là ai" của Mạnh Hiểu Dư đả kích Dạ Vô Song không nhẹ. Còn nghiêm trọng hơn một chưởng đánh vào ngực nàng! Dạ Vô Song bi thương nhìn Mạnh Hiểu Dư, biểu cảm ai oán như thê tử nhìn thấy trượng phu mình yêu sâu đậm ngoại tình.

"Đại tỷ, ngươi rốt cuộc là ai? Ta không thiếu tiền của ngươi! Ngươi đừng nhìn ta bằng ánh mắt như vậy, ta không chịu nổi đâu!" Mạnh Hiểu Dư bị Dạ Vô Song nhìn, nhanh chóng nói.

"Haha, ngươi không thiếu tiền nàng nhưng ngươi thiếu tình nàng! Chẳng lẽ ngươi đã quên việc lúc ở Vũ Xuân Các rồi?" Yên Như Mị nhìn thấy vẻ mặt đáng yêu của Mạnh Hiểu Dư, không nhịn được trêu.

Nghe thấy lời này, Mạnh Hiểu Dư suy nghĩ chút, bừng tỉnh, chỉ vào Dạ Vô Song: "À! Ta nhớ ra rồi, ngươi chính là cái tên nhận sai người!" Sau đó Mạnh Hiểu Dư bất đắc dĩ thở dài: "Đã nói với ngươi rất nhiều lần, ta không phải Tiểu Vũ kia của ngươi, ngươi nhận sai người rồi, sao ngươi lại mãi không tin! Hơn nữa....."

Không đợi nàng nói tiếp, bên tai đã vang lên tiếng ho khan, sau đó Mạnh Hiểu Dư nhìn thấy hai tỷ muội Hàn Như Băng phun ra máu đen. Hai người như xương cốt đứt đoạn ngã xuống đất làm Mạnh Hiểu Dư không đỡ được.

"Như Sương tỷ tỷ, Như Băng tỷ tỷ, hai tỷ làm sao vậy? Đừng làm ta sợ mà!" Nhìn thấy tình huống bất ngờ, Mạnh Hiểu Dư nức nở nói.

Yên Như Mị đứng từ xa nhìn thấy cười nói: "Phát tác rồi sao? Có thể chống lâu như vậy cũng không tệ!"

"Ngươi đã hạ độc gì vào Như Băng tỷ tỷ và Như Sương tỷ tỷ?" Mạnh Hiểu Dư đi đến trước mặt Yên Như Mị, kéo vạt áo nàng, lớn tiếng hỏi, giọng không có chút đe dọa mà chỉ toàn nức nở.

"Tiểu Dư nhi, ngươi lại đây." Không đợi Yên Như Mị đáp, Nam Cung Vân Hạm được Linh Ngọc Nhi giải huyệt, chạy đến cạnh hai tỷ muội Hàn Như Băng, bắt mạch, nôn nóng gọi Mạnh Hiểu Dư.

Mạnh Hiểu Dư nghe thấy nàng gọi, lập tức thả vạt áo của Yên Như Mị, chạy đến cạnh Nam Cung Vân Hạm, gấp gáp hỏi: "Vân Hạm tỷ tỷ, Như Băng tỷ tỷ và Như Sương tỷ tỷ thế nào rồi?"

Nam Cung Vân Hạm không đáp mà lấy dao nhỏ bên hông, kéo tay Mạnh Hiểu Dư cắt lấy, tay nắm cằm Hàn Như Băng để nàng mở miệng, đổ máu tươi của Mạnh Hiểu Dư vào miệng nàng. Sau đó cũng làm với Hàn Như Sương. Sau khi xong việc, Nam Cung Vân Hạm mới buông tay Mạnh Hiểu Dư xuống, lấy túi kim châm ra, không nhìn, lấy ra ba kim châm dài nhất đâm vào đỉnh đầu và hai huyệt Thái Dương của hai người.
 
Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ
Chương 114


"Phốc...." Sau khi kim châm của Nam Cung Vân Hạm đâm vào đỉnh đầu và huyệt Thái Dương của hai tỷ muội Hàn Như Băng, hai người lập tức phun ra máu.

"Vân Hạm tỷ tỷ ......" Nhìn thấy hai người hộc máu, Mạnh Hiểu Dư không khỏi lo lắng nhìn Nam Cung Vân Hạm.

Nam Cung Vân Hạm nhìn thấy cảnh này thì vẻ mặt thả lòng, rút kim châm ra, lại lấy hai viên thuốc viên trắng trong một bình sứ màu lục đút vào miệng tỷ muội Hàn Như Băng, sau khi chắc chắn hai người đã nuốt xuống mới quay đầu nhìn vẻ mặt lo lắng của Mạnh Hiểu Dư.

"Các nàng không sao rồi, độc đã được giải, tiếp theo chỉ cần các nàng vận công là được." Nam Cung Vân Hạm vừa nói vừa lấy ra bình sứ trắng từ trong tay áo, sau đó kéo cổ tay đang chảy máu của Mạnh Hiểu Dư rắc một ít thuốc bột vào lại xé một mảnh vải ngoại bào của mình, quấn lấy cổ tay bị thương của Mạnh Hiểu Dư. Sau khi vết thương được băng bó, Mạnh Hiểu Dư tức giận trừng Yên Như Mị: "Ngươi thật quá đáng, không ngờ ngươi lại hạ độc Như Băng tỷ tỷ và Như Sương tỷ tỷ, ta phải báo thù cho các nàng, phải giáo huấn ngươi một phen." Dứt lời, ngón trỏ và ngón giữa của nàng b*n r* một kiếm khí sắc bén về phía Yên Như Mị.

Yên Như Mị nghe thấy Mạnh Hiểu Dư muốn giáo huấn mình thì khinh thường cười, nhưng sau đó mày nhăn lại, thân thể nhanh chóng tránh đi chân khí sắc bén do Mạnh Hiểu Dư b*n r* vì né tránh mà cây phong phía sau Yên Như Mị bỗng chốc có một lỗ hổng.

Yên Như Mị kinh ngạc quay đầu nhìn lỗ nhỏ trên thân cây phong. Công phu của đứa nhỏ này lợi hại vậy sao? Tuy trong lòng kinh ngạc nhưng Yên Như Mị không biểu lộ ra ngoài, còn tươi cười quyến rũ nói: "Ai nha, bé con à, ngươi đây là muốn mệnh tỷ sao? Sao lại ra tay tàn nhẫn như vậy?"

"Vẫn còn kém xa ngươi." Mạnh Hiểu Dư khó chịu nhìn thấy Yên Như Mị không những tránh được còn trêu đùa mình. Động tác trên tay thay đổi liên tiếp b*n r* chân khí về phía Yên Như Mị.

Lần này Yên Như Mị đã có chuẩn bị, nhanh chóng né đi đòn bắn của Mạnh Hiểu Dư, miệng vẫn không quên trêu nàng: "Bé con à, vẫn còn kém một chút! Có cần tỷ tỷ chậm lại để ngươi nhắm chuẩn không?"

"Hỗn đản." Liên tiếp bắn nhiều chân khí nhưng vẫn không trúng Yên Như Mị, còn bị trêu mình, Mạnh Hiểu Dư buồn bực, dừng lại, không dùng Thần Kiếm Chỉ. Đứng ở đó, ánh mắt căm giận nhìn Yên Như Mị tươi cười quyến rũ.

"Sao? Không đánh nữa? Tỷ tỷ còn chưa chơi đủ mà! Sao bé con lại dừng rồi?" Nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư dừng tay, Yên Như Mị lập tức bay đến cạnh nàng, đưa tay muốn xoa gương mặt tức giận của nàng.

Vỗ cánh tay muốn tác quái trên mặt mình ra, Mạnh Hiểu Dư cong môi cười, sau đó thừa dịp Yên Như Mị chưa chuẩn bị, giơ tay điểm tay điểm huyệt nàng, nhìn thấy Yên Như Mị cứng đờ đứng đó, hai mắt kinh ngạc thì cười nói: "Ta không dừng lại sao có thể để ngươi mắc câu? Ai bảo nhắm không chuẩn thì không bắn được ngươi?"

"Dư nhi." Nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư đứng cạnh Yên Như Mị, Hàn Như Sương yếu ớt gọi Mạnh Hiểu Dư. Nàng không hy vọng Mạnh Hiểu Dư đánh nhau với Yên Như Mị vì quá nguy hiểm. Tuy rằng Yên Như Mị bị nàng điểm huyệt nhưng vẫn còn Dạ Vô Song!

Nghe thấy tiếng gọi của Hàn Như Sương, Mạnh Hiểu Dư vội quay đầu nhìn về sau thấy hai tỷ muội Hàn Như Băng đã tỉnh lại.

"Như Băng tỷ tỷ, Như Sương tỷ tỷ, hai người không sao chứ?" Mạnh Hiểu Dư nhanh chóng đến trước mặt hai người, vui vẻ nói.

"Ân, không sao, này phải cảm ơn tiểu gia hỏa!" Hàn Như Sương xoa mặt Mạnh Hiểu Dư, cười khẽ nói.

"Sao? Vì sao phải cảm ơn ta? Không phải Vân Hạm tỷ tỷ cứu hai người sao?" Mạnh Hiểu Dư thắc mắc, rõ ràng là Nam Cung Vân Hạm cứu hai tỷ muội, sao người được cảm ơn lại là mình?

Không đợi nàng hiểu rõ, Nam Cung Vân Hạm đã giải đáp: "Nếu không có máu của tiểu Dư nhi, dù ta có lợi hại đến đâu cũng không thể giải độc cho các nàng! Nên các nàng cảm ơn ngươi là chuyện đương nhiên!"

"Sao? Máu của ta lợi hại vậy sao? Có thể giải được độc?" Mạnh Hiểu Dư ngạc nhiên, sao nàng không biết máu mình có thể giải độc, lẽ nào đây là bàn tay vàng do thần xuyên không dành tặng cho nàng?

Lúc này Mạnh Hiểu Dư vẫn không biết đây không phải là bàn tay vàng do thần xuyên không tặng nàng mà do thần y tỷ tỷ Nam Cung Vân Hạm của nàng tặng. Vì khi Mạnh Hiểu Dư dùng máu Xích Nguyệt gia tăng công lực, máu Xích Nguyệt không những giúp gia tăng công lực còn có thể giúp người đó có thể chất bách độc bất xâm, chỉ là Mạnh Hiểu Dư đã quên mất.

Khi Mạnh Hiểu Dư đang nghĩ về việc máu mình có thể giải độc, Hàn Như Băng đã hỏi Yên Như Mị và Dạ Vô Song: "Các ngươi là người của Ma giáo?" Hàn Như Băng vẫn nhớ rõ câu nói ta vốn là người của Ma giáo của Yên Như Mị.

"Phải thì sao? Không phải thì sao?" Yên Như Mị được Dạ Vô Song giải huyệt, cười hỏi.

"Haha, không sao cả, chỉ muốn biết vì sao các ngươi muốn mang tiểu gia hỏa đi!" Hàn Như Băng nói rồi sủng nịch xoa đầu Mạnh Hiểu Dư.

"Tiểu Vũ là của ta, ta tất nhiên phải mang nàng đi." Dạ Vô Song luôn trầm mặc nói.

"Ngươi nói tiểu gia hỏa là của ngươi?" Hàn Như Băng cười hỏi, trong mắt không có ý cười.

Dạ Vô Song quay đầu sủng nịch nhìn Mạnh Hiểu Dư.

Mạnh Hiểu Dư nghe thấy nhanh chóng lắc đầu phủi sạch quan hệ giữa nàng và Dạ Vô Song.

Nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư lắc đầu, Hàn Như Băng khẽ cười nói: "Haha, xem ra tiểu gia hỏa và ngươi cũng không thân nhau lắm!" Ánh mắt châm chọc nhìn Dạ Vô Song.

Dạ Vô Song không để tâm đến ánh mắt châm chọc của nàng, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn Mạnh Hiểu Dư, bá đạo nói: "Tiểu Vũ là của ta."

Nghe thấy nàng bá đạo nói vậy, Hàn Như Băng nguy hiểm híp mắt, Hàn Như Sương lạnh lùng nhấp môi, Linh Ngọc Nhi và Nam Cung Vân Hạm thì đề phòng, mày nhăn lại. Chỉ có đương sự Mạnh Hiểu Dư là như mèo con xù lông, nói với Dạ Vô Song: "Đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, ngươi nhận sai người rồi, sao ngươi mãi không chịu tin vậy? Ta thật sự không quen ngươi! Ngươi đừng nói bậy ta là của ngươi, ta mới không phải của ngươi!"

"Tiểu Vũ, ngươi phải là của ta, kẻ nào dám đoạt, ta sẽ giết kẻ đó." Dạ Vô Song lạnh lùng nhìn nhóm người Hàn Như Băng.

"Trời ạ, ngươi không nghe hiểu tiếng người sao!" Nhìn thấy Dạ Vô Song như vậy, Mạnh Hiểu Dư không khỏi thốt lên. Sau đó nàng nhìn Yên Như Mị bên cạnh, oán trách nói: "Này! Tú bà hồ ly tinh, ngươi mau nói cho người bạn không hiểu tiếng người của ngươi rằng ta vốn không phải Tiểu Vũ của nàng đi, nói nàng nhận sai người rồi đi!"

"Haha, ngươi cũng bảo nàng không hiểu tiếng người, vậy ta cần gì phải lãng phí sức lực?" Yên Như Mị xem kịch vui nói.

"Ngươi......" Nhìn dáng vẻ của Yên Như Mị như chuyện không liên quan đến mình khiến Mạnh Hiểu Dư tức điên lên, không đợi nàng điên. Dạ Vô Song đã nói.

"Tiểu Vũ, ta đã sửa lại Tu La điện! Ta sẽ yêu thương ngươi cả đời!" Dạ Vô Song mặc kệ biểu cảm phát điên của Mạnh Hiểu Dư, thâm tình nói.

Nghe Dạ Vô Song dịu dàng thổ lộ, nhóm người Hàn Như Băng lập tức đen mặt, còn Yên Như Mị thì bật cười, vui vẻ khi người gặp họa. Chỉ có một mình Mạnh Hiểu Dư mặt còn đen hơn cả nhóm người Hàn Như Băng, khóc không ra nước mắt nghĩ. "Trời ạ! Kiếp trước mình làm việc thương thiên hại lý gì sao! Vì sao lại gặp một cực phẩm như vậy! Không nghe hiểu tiếng người thì thôi, còn thâm tình thổ lộ trước mặt các vị lão công của mình, đây là ngại mình hai ngày nay sống thoải mái quá sao?"

"Tiểu Vũ theo ta đi! Ta sẽ làm ngươi thật hạnh phúc." Như ngại Mạnh Hiểu Dư chưa đủ thê thảm, Dạ Vô Song thâm tình nói tiếp.

"Cảm ơn ý tốt của ngươi, nhưng thật sự không cần, hiện tại ta rất hạnh phúc." Mạnh Hiểu Dư nhanh chóng từ chối.
 
Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ
Chương 115


"Tiểu Vũ." Nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư nhiều lần từ chối mình khiến lòng Dạ Vô Song có chút tổn thương. Nàng không rõ vì sao Mạnh Hiểu Dư nhất định cho rằng mình lại xem nàng là thế thân của người khác? Ban đầu, Dạ Vô Song thật sự xem Mạnh Hiểu Dư là thế thân của tiểu Vũ nhưng sau khi nàng cùng tỷ muội Hàn Như Băng rời khỏi Vũ Xuân Các, Hiểu Dư đã không phải là tiểu Vũ của nàng nhưng làm sao lại như vậy? Là vì không thể quên? Phải, nàng không thể quên được, không thể quên được những dịu dàng và săn sóc của tiểu Vũ. Nhưng nàng càng không thể quên được dáng múa tuyệt mỹ của Hiểu Dư trên khán đài, cũng không quên được nụ cười xinh đẹp lơ đãng của nàng.

Ngoài ra, dụng mạo của cả hai thật sự quá giống nhau. Dạ Vô Song quyết định dù Hiểu Dư có phải là Tiểu Vũ không thì nàng vẫn sẽ tìm kiếm nàng, sau đó giữ nàng bên cạnh mình, dù khuynh tẫn tất cả của mình cũng phải có được nàng.

Dạ Vô Song từng yêu tiểu Vũ kia nhưng hiện tại nàng cũng yêu Hiểu Dư này.

Mạnh Hiểu Dư quay đầu đi, không nhìn ánh mắt bi thương của Dạ Vô Song, nàng không ngừng tự nhủ: "Nàng không phải thật sự thích mình mà là thích tiểu Vũ giống mình y đúc cho nên nàng tổn thương không phải vì mình mà là vì tiểu Vũ." Mạnh Hiểu Dư không ngừng tự thôi miên mình nhưng trong lòng lại không thoải mái. Nàng không khỏi kinh ngạc "Sao lại như vậy? Vì sao mình lại có cảm giác chua xót? Thật là kỳ lạ." Mạnh Hiểu Dư cho rằng mình không nên có cảm xúc này. "Chẳng lẽ mình đang ghen sao? Hơn nữa sao mình còn ghen với một người chưa từng gặp mặt? Này quả thật là quá đáng sợ, mình không phải đã thích Dạ Vô Song chỉ gặp mặt hai lần đó chứ?" Mạnh Hiểu Dư lập tức b*p ch*t suy nghĩ này? "Mình đã có bốn lão công rồi, nếu thêm một người nữa vậy mình còn muốn sống không, sao mình có thể thích một người chỉ gặp qua hai lần? Vừa nãy chắc chắn là mình bị ấm đầu mới nghĩ lung tung như vậy." Mạnh Hiểu Dư không ngừng tìm cớ cho mình, biểu cảm trên mặt thay đổi liên tục, khi thì lắc đầu khi thì gật đầu. Không hề chú ý ánh mắt phức tạp của nhóm người Hàn Như Băng.

Mạnh Hiểu Dư không biết che giấu cảm xúc, nàng nghĩ gì trên mặt sẽ để lộ ra đó. Cho nên mọi người lơ đãng nhìn Mạnh Hiểu Dư phát hiện nàng không thích hợp, khi thì gật đầu khi thì lắc đầu. Mọi người đoán được Mạnh Hiểu Dư đang nghĩ gì, chỉ là đoán được là một chuyện nói ra lại là chuyện khác. Dù sao trong lòng các nàng cũng không hy vọng có thêm một người đoạt Mạnh Hiểu Dư với các nàng cho nên các nàng chỉ phức tạp nhìn nhau rồi im lặng.

Khi mọi người im lặng không nói lời, Yên Như Mị vốn đang xem kịch vui thì duỗi người thành công thu hút sự chú ý của mọi người vào nàng, nàng không quan tâm lười biếng quyến rũ nói: "Ai nha! Trời đã trễ thế này rồi sao! Khó trách ta thấy buồn ngủ quá!" Nói rồi Yên Như Mị nhìn Dạ Vô Song bi thương nhìn Mạnh Hiểu Dư: "Dạ này, trời đã trễ rồi, hiện tại chúng ta cũng không thể trong chốc lát mang bé con đi được." Yên Như Mị nhìn thoáng mấy người đang phòng bị mình và Dạ Vô Song, tiếp tục nói: "Cho nên hôm nay đến đây thôi! Chờ ngày mai nghỉ ngơi khỏe rồi lại bàn sau! Dù sao có Quỷ Mị ở đây! Không cần lo lắng các nàng sẽ bỏ trốn." Nói rồi Yên Như Mị kéo cánh tay Dạ Vô Song lên lầu hai của khách đ**m.

Nhìn thấy hai người rời đi, nhóm người Hàn Như Băng mới thả lòng chút, Linh Ngọc Nhi lập tức nói: "Hiện tại chúng ta có nên rời khỏi đi ngay không?"

"Không cần đâu, chúng ta cũng trở về nghỉ ngơi đi!" Hàn Như Băng thản nhiên nói.

"Chẳng lẽ chúng ta không nên nhân lúc này rời đi sao?" Linh Ngọc Nhi khó hiểu hỏi.

"Ngươi cảm thấy có thể trốn thoát sao?" Nam Cung Vân Hạm hỏi lại.

Nghe thấy vậy, Linh Ngọc Nhi trầm mặc, đúng vậy! Sao có thể trốn thoát? Không nói đến hai người võ công cao cường kia, chỉ riêng Quỷ Mị am hiểu truy đuổi của Tu La điện thôi cũng đủ khiến các nàng đau đầu.

Thật sự không ngờ! Hai người kia lại là người của Tu La điện, theo cách nói chuyện của các nàng, mọi người đoán thân phận của hai người kia là điện chủ và phó điện chủ chưa từng lộ diện của Tu La điện. Hơn nữa không nghĩ đến sau khi gặp hai người họ các nàng vẫn còn toàn mạng, này xem như nhờ vào Mạnh Hiểu Dư?

Dù sao trên giang hồ đồn đãi, phàm là người gặp mặt hai người này đều không ai toàn mạng ngoài người của Tu La điện. Hơn nữa trải qua một phen đánh nhau, các nàng có thể khẳng định, hai người họ muốn giết các nàng tuy không quá dễ nhưng tuyệt không khó khăn, với công phu quỷ dị của hai người cùng nội công thâm hậu đã vượt xa các nàng. Chỉ riêng công phu hạ độc của Yên Như Mị đã đủ khiến các nàng trốn tránh không kip, tuy nói các nàng có Nam Cung Vân Hạm có thể giải độc nhưng dù sao giải độc không đơn giản như hạ độc, hạ độc một người rất dễ chỉ nháy mắt là xong nhưng giải độc không thể chớp mắt đã được.

"Như Băng tỷ tỷ, ta mệt!" Nhìn thấy hai người rời đi mà nhóm Hàn Như Băng vẫn cúi đầu trầm mặc, Mạnh Hiểu Dư đứng cạnh nhàm chán ngáp.

"Tiểu gia hỏa mệt sao?" Hàn Như Băng bất đắc dĩ cười. Tiểu gia hỏa thật sự không cảm thấy nguy hiểm mà! Bây giờ là lúc nào rồi nàng còn có thể ngủ được? Tuy rằng nghĩ vậy nhưng nhìn thấy dáng vẻ buồn ngủ của Mạnh Hiểu Dư, Hàn Như Băng vẫn nói: "Vậy chúng ta về nghỉ ngơi thôi! Dù sao ngày mai còn phải tiếp tục lên đường!" Dứt lời, Hàn Như Băng ôm lấy eo Mạnh Hiểu Dư, dẫn đầu lên lầu hai của khách đ**m, mà ba người Linh Ngọc Nhi, Nam Cung Vân Hạm, Hàn Như Sương đi theo sau, cùng trở về phòng của mình.

----------------------------------

Sáng hôm sau, Hàn Như Băng không cách nào ngủ đã tỉnh dậy từ sớm. Tuy rằng đã tỉnh nhưng Hàn Như Băng không muốn rời giường mà ôm chặt tiểu gia hỏa đang ngủ say trong lòng, cúi đầu hôn nhẹ trán nàng, nhắm mắt giả ngủ, hưởng thụ thời khắc hạnh phúc, bình yên.

Nhưng thời gian hạnh phúc không được bao lâu đã bị tiếng đập cửa ngắt ngang. Sau đó truyền vào giọng khó chịu của Linh Ngọc Nhi.

"Này họ Hàn kia, trời đã chiếu rọi xuống mông rồi, ngươi còn muốn ngủ bao lâu nữa?" Linh Ngọc Nhi đứng ngoài cửa không ngừng gõ cửa, thật ra bây giờ vẫn còn rất sớm nhưng Linh Ngọc Nhi khó chịu việc Hàn Như Băng độc chiếm Mạnh Hiểu Dư tối qua. Vì vậy khi trời vừa sáng, Linh Ngọc Nhi đã thức dậy chay đến gõ cửa phòng Hàn Như Băng.

Nhìn đứa nhỏ nhíu mày ngủ không yên, Hàn Như Băng không khỏi trừng cái tên không ngừng gõ cửa kia sau đó bất đắc dĩ thở dài. Đẩy tiểu gia hỏa ra, thấy nàng bất mãn mở mắt thì cười nói: "Tiểu gia hỏa đừng ngủ nữa, đã không còn sớm, hôm nay chúng ta còn phải lên đường!"

"Ân." Mạnh Hiểu Dư chưa tỉnh ngủ, nghe thấy lời của Hàn Như Băng, không tình nguyện chui vào lòng của nàng, bất mãn cọ đến khi Hàn Như Băng thở gấp hơi đẩy đầu mình ra, ánh mắt oán trách nhìn mình, Mạnh Hiểu Dư mới không tình nguyện nói: "Được rồi! Ta dậy ngay đây." Nói rồi Mạnh Hiểu Dư xốc chăn ngồi dậy, sau đó bắt đầu cong eo cúi đầu tìm y phục tối qua cởi ra.

Mà Hàn Như Băng thì chăm chú nhìn tấm lưng tuyết trắng của Mạnh Hiểu Dư, âm thầm tán thưởng: "Là da của tiểu gia hỏa dù nhìn hay sờ đều mê người!" Nghĩ rồi nhìn xuống phần mông kiều nộn vì khom người mà cong lên của Mạnh Hiểu Dư, Hàn Như Băng không khỏi nuốt nước miếng, sau đó nhanh chóng nhìn sang hướng khác, nàng sợ mình không kìm lòng được sẽ đè tiểu gia hỏa mê người này giáo huấn một phen để nàng khi đi ngủ không cần cởi toàn bộ y phục ra.
 
Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ
Chương 116


Tuy sáng sớm nhưng đại sảnh của khách đ**m đã rất náo nhiệt, mỗi bàn đều có người dùng cơm. Đương nhiên có cả bàn của nhóm Mạnh Hiểu Dư chỉ là không khí trên bàn không được ấm áp, hòa bình!

"Bé con, nếm thử bánh bao này đi, ăn ngon lắm đó." Yên Như Mị mặc kệ những người khác đang trừng mình, gắp bánh bao trong vỉ cho vào chén của Mạnh Hiểu Dư. Sau đó quay đầu nói với nhóm Hàn Như Băng đang cảnh giác mình: "Các ngươi không cần như vậy, ta và Dạ sẽ không làm gì các ngươi, đương nhiên chúng ta cũng không bắt bé con đi nữa, ngươi nói xem đúng không? Dạ." Yên Như Mị nói rồi nhìn Dạ Vô Song, sau khi thấy nàng gật đầu mới tiếp tục: "Nhưng mà.... chúng ta sẽ đi cùng các ngươi!"

"Có ý gì?" Tuy đã đoán được các nàng sẽ không dễ dàng buông tha nhưng không ngờ các nàng lại đưa ra yêu cầu như vậy.

Nghe thấy lời này, Mạnh Hiểu Dư sửng sốt, sau đó mở to mắt, vẻ mặt hồn nhiên hỏi: "Liên quan đến ta sao?" Tuy nói vậy nhưng nội tâm nàng thì rơi lệ kiên định nắm tay nghĩ "Nhất định phải phủi sạch quan hệ bằng không sẽ chết rất thảm." Nghĩ vậy biểu cảm của Mạnh Hiểu Dư càng vô tội.

"Ngươi nói xem có liên quan đến ngươi không?" Yên Như Mị cũng không để tâm đến biểu cảm vô tội, ủy khuất của Mạnh Hiểu Dư, lập tức nhìn chằm chằm nàng cười như không cười hỏi.

"Haha." Mạnh Hiểu Dư nhìn thấy nàng như vậy lập tức xù lông, cười gượng không biết trả lời thế nào, trong lòng khóc ròng "ánh mắt này đáng sợ quá, hoàn toàn không cùng đẳng cấp."

"Sao? Các ngươi quyết định thế nào?" Yên Như Mị không để tâm đến Mạnh Hiểu Dư cười gượng mà quay đầu nhìn nhóm Hàn Như Băng hỏi.

Nhưng Hàn Như Sương, Nam Cung Vân Hạm, Linh Ngọc Nhi đều cúi đầu tự hỏi rồi lại nhìn Hàn Như Băng đang thong thả ăn sáng. Ý tứ rõ ràng để Hàn Như Băng quyết định, Yên Như Mị thấy thái độ của ba người thì nhìn về phía Hàn Như Băng.

Hàn Như Băng bị mọi người nhìn chằm chằm, thong thả buông muỗng xuống, lấy khăn tay trong ngực áo, chậm rãi lau miệng, sau đó nói: "Thật ra chuyện này các ngươi nên hỏi tiểu gia hỏa mà không phải ta." Nàng cười nhạt vứt quyền quyết định cho Mạnh Hiểu Dư.

Mạnh Hiểu Dư nghe thấy Hàn Như Băng nói xong, hóa đá, nội tâm gào khóc: "Như Băng tỷ tỷ sao tỷ lại ném vấn đề cho ta?"

"Tiểu gia hỏa, ngươi nói đi?" Không để ý đến biểu cảm hóa đá của Mạnh Hiểu Dư, Hàn như Băng "ôn nhu" cười hỏi.

"Ta....ta.....ta không biết, vẫn nên để Như Băng tỷ tỷ quyết định! Ta nghe theo Như Băng tỷ tỷ." Mạnh Hiểu Dư bị mọi người nhìn chằm chằm đổ mồ hôi lạnh, ấp úng mãi vẫn ném quyền quyết định lại cho Hàn Như Băng.

Mày Hàn Như Băng hơi nâng lên, cười như không cười nhìn Mạnh Hiểu Dư, đến khi nàng trốn sau Nam Cung Vân Hạm mới thôi.

Nhìn thấy dáng vẻ nhát gan của nàng, Hàn Như Băng bất đắc dĩ thầm thở dài, ngẩng đầu nhìn mọi người rồi nói: "Nếu các ngươi đã muốn đi theo vậy thì đi theo đi! Ta không có ý kiến." Trên thực tế nàng có ý kiến cũng vô dụng, vì nàng đã sớm nhìn ra hai người này thật ra không phải đến hỏi ý kiến của các nàng mà là đến thông báo cho các nàng. Nàng vốn tính để tiểu gia hỏa từ chối nhưng không ngờ nàng lại ném vấn đề lại cho mình. Nghĩ vậy nàng thở dài, không khỏi nghĩ: "Có phải các nàng đã khiến tiểu gia hỏa ngày càng vô dụng, ngày càng nhát gan không?"

"Được, một khi đã như vậy, vậy không biết ý kiến của các vị khác thế nào?" Yên Như Mị nhìn những người còn lại, tuy rằng mọi người đều tỏ vẻ Hàn Như Băng làm chủ nhưng Yên Như Mị vẫn chưa tai nghe mắt thấy thì không thể an tâm, thân là phó điện chủ của Tu La điện nàng không hiếm việc nhờ người khác làm chủ xong việc lại trở mặt không nhận. Cho nên tuy rằng là tâm tiểu nhân nhưng vì hạnh phúc của Dạ, nàng vẫn nên hỏi trước cho tốt. "Ta nghe theo tỷ tỷ." Hàn Như Sương lạnh lùng đáp.

"Ta không có ý kiến." Nam Cung Vân Hạm nói. "Tùy các ngươi." Linh Ngọc Nhi khó chịu trả lời.

Rất hiển nhiên các nàng cũng nhìn ra dù các nàng có đồng ý hay không cũng không làm được gì. Cho nên nếu đã không được vậy cần gì phải tốn công? Chi bằng bán nhân tình này cho Dạ Vô Song còn tốt hơn.

"Nếu đã vậy, lát nữa khi đi, Dạ sẽ đi cùng các ngươi. Ta sẽ không xem náo nhiệt, Tu La điện còn rất nhiều việc phải xử lý! Cho nên cáo từ trước." Nói rồi Yên Như Mị đứng lên, đi đến cửa lớn biến mất trước mắt mọi người.

Hàn Như Băng nhìn thấy Yên Như Mị rời đi, lên tiếng: "Chúng ta chuẩn bị rời khỏi đây." Nói đến đây Hàn Như Băng nhìn Dạ Vô Song: "Không biết Vô Song cô nương có muốn thu xếp hành lý không? Sớm thu xếp, chúng ta cũng khởi hành sớm chút."

"Không cần, ta không có gì để thu xếp." Dạ Vô Song đáp, nàng thật sự không có gì cần phải thu xếp vì hành lý của nàng đã được Yên Như Mị thu xếp xong đặt lên xe ngựa của nhóm Hàn Như Băng chỉ là các nàng chưa biết thôi.

"Nếu đã vậy, chúng ta hiện tại trả phòng lên đường!" Hàn Như Băng nói xong, kéo Mạnh Hiểu Dư rời khỏi bàn lên lầu hai.

Mạnh Hiểu Dư luyến tiếc nhìn bữa sáng: "Bữa sáng của mình! Mình còn chưa ăn mà! Sao có thể lãng phí như vậy! Mình còn rất đói!" Trong lòng k** r*n nhưng nhìn thấy Hàn Như Băng lạnh lùng nhìn mình thì lập tức ngừng.

Mọi người thấy Hàn Như Băng dẫn theo Mạnh Hiểu Dư rời đi cũng trở về lầu hai thu xếp hành lý của mình chỉ còn lại Dạ Vô Song ngồi trên bàn nhìn bữa sáng chưa từng động qua. Tâm trạng của Dạ Vô Song rất tốt gọi đ**m tiểu nhị để hắn dọn bàn xuống, sau đó đóng gói hai cái bánh bao hấp cùng với một phần bánh hoa quế mềm mại. Ban nãy nàng nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư đáng thương nhìn bánh bao và bánh hoa quế.

Trên cổ xe ngựa đang chạy là một mỹ nữ áo trắng và một mỹ nữ áo vàng.

"Vì sao lại đồng ý yêu cầu của các nàng?" Nam Cung Vân Hạm mặc ngoại bào màu vàng hỏi Hàn Như Băng đang vung roi lái xe ngựa.

"Vậy còn ngươi? Sao lại đồng ý?" Nghe Nam Cung Vân Hạm hỏi, Hàn Như Băng không trả lời mà cười hỏi lại.

"Chỉ là không muốn tiểu Dư nhi sau này không vui thôi." Nam Cung Vân Hạm thì thầm. Nàng không muốn tiểu Dư nhi sau này buồn, tuy rằng không chắc chắn nhưng nàng nhìn ra tiểu Dư nhi rất để đến tên Dạ Vô Song kia. Nói cách khác, nàng nhìn thấy khi Hàn Như Băng đồng ý với yêu cầu của Yên Như Mị, sắc mặt của Mạnh Hiểu Dư thoáng vui nhưng rất nhanh đã biến mất nên khi Yên Như Mị hỏi các nàng, Nam Cung Vân Hạm mới chân chính gật đầu.

"Haha, ngươi cũng phát hiện sao?" Hàn Như Băng cười khổ đáp. Thật ra nàng cũng phát hiện, thậm chí còn sớm hơn cả Nam Cung Vân Hạm. Đêm qua khi Dạ Vô Song bi thương nhìn tiểu gia hỏa, nàng đứng gần tiểu gia hỏa nhất nên thấy rõ biểu cảm của nàng nhất. Trong mắt của tiểu gia hỏa cũng bi thương nhưng rất nhanh đã biến mất, nhanh đến mức khiến Hàn Như Băng cho rằng đó là ảo giác. Nhưng cũng có thể là ảo giác. Vì từ biểu hiện của Mạnh Hiểu Dư xem ra nàng vẫn chưa nhận ra tình cảm của mình với Dạ Vô Song.

Trong xe ngựa, Mạnh Hiểu Dư hạnh phúc ngồi trong lòng Dạ Vô Song ăn bánh bao Dạ Vô Song đưa mình. Bên cạnh là Hàn Như Sương thường xuyên thay nàng lau dầu mỡ trên miệng, còn Linh Ngọc Nhi thì cầm nước chờ khi nàng khát thì kịp thời đưa.

Nhìn mọi người đều dịu dàng, sủng nịch mình lại nghĩ đến hai người ngoài xe ngựa, Mạnh Hiểu Dư bỗng cảm thấy thật hạnh phúc, nếu cả đời có thể như vậy thật tốt nhưng ông trời có thể vì thấy nàng quá tham lam mà sẽ cướp đi tất cả không? Mạnh Hiểu Dư đang hưởng thụ hạnh phúc nghĩ vậy không khỏi lo lắng nhưng chút lo lắng này được ba người ở đây quan tâm khiến nó biến mất không còn một mảnh.
 
Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ
Chương 117


Một người quá hạnh phúc có lẽ ông trời nhìn cũng sẽ ghen ghét nên chắc chắn sẽ cho người đó một vài phiền toái nhỏ.

"Cướp...... cướp đây..... có tiền cướp tiền...... không tiền cướp người." Trên đường yên lặng không một bóng người bỗng có một băng cướp cầm đại đao đứng ngăn cản xe ngựa của nhóm Mạnh Hiểu Dư.

"Lão đại, xem ra lần này chúng ta vớt được dê béo rồi! Trước không nói các nàng có tiền hay không chỉ nhìn hai cô nương đánh xe ngựa cũng đủ để chúng ta chuyến này không về tay không rồi!" Một nam tử diện mạo đáng khinh nói với nam tử râu xồm. Khi nói còn không ngừng ch** n**c miếng nhìn Hàn Như Băng và Nam Cung Vân Hạm. Mẹ nó, thật đẹp, hắn cùng Hạng tử từ khi lái xe rơi xuống vực rồi xuyên không đến cổ đại không biết tên này, sau đó theo chân lão đại làm sơn tặc vẫn chưa gặp nữ tử nào đẹp như vậy hơn nữa còn là hai người.

"Ân, tiểu tử ngươi nói không sai! Hai tiểu cô nương này rất đẹp, chuyến này chúng ta không về tay không rồi!"Tên râu xồm được xưng lão đại vỗ người tên mặc y phục màu xám thô sơ.

"Nhưng lão đại, ta thấy bọn họ hình như biết võ công! Ngươi xem bên hông nữ tử bạch y còn mang theo kiếm!" Một người khác có chút lo lắng nói.

Nhưng hắn vừa nói đã bị tên áo xám đánh vào đầu: "Sao ngươi lại không có tiền đồ như vậy, nàng có võ thì sao? Chúng ta nhiều người như vậy chẳng lẽ không đối phó được hai tiểu cô nương, không phải còn có lão đại sao? Ngươi đừng quên, võ công của lão đại rất lợi hại. Là một nhân vật nổi danh cả quan phủ cũng không làm gì được lão đại của chúng ta, chẳng lẽ còn không đánh lại hai tiểu cô nương? Ngươi nói đúng không, lão đại?" Nam tử nói xong lấy lòng nhìn râu xồm.

"Hahaha, tiểu tử cứng đầu này nói không sai, biết võ công thì sao? Không phải còn có lão đại của các ngươi là ta sao?" Râu xồm vui vẻ nói, sau đó nói với Hạng tử mặc áo lam vải thô: "Tiểu tử ngươi thật sự không có tiền đồ, tốt xấu gì ngươi đã cùng tiểu tử cứng đầu theo ta lâu như vậy, sao vẫn còn nhát gan vậy?" Nói rồi hắn đánh vào đầu Hạng tử.

"Haha, lão đại nói phải, về sau ta sẽ không như vậy." Hạng tử cười haha làm lành. Sau đó như muốn chứng minh lời của mình, hắn nói với hai người Hàn Như Băng đang thờ ơ mặt lạnh nhìn bọn hắn nói chuyện: "Hai tiểu cô nương các ngươi còn không ngoan ngoãn xuống xe ngựa đến chỗ lão đại bọn ta? Chẳng lẽ muốn lão đại bọn ta mời các ngươi sao? Nói cho các ngươi biết, lão đại chúng ta rất lợi hại, các ngươi nếu không muốn ăn khổ thì ngoan ngoãn bước xuống, không chừng lão đại bọn ta vui vẻ sẽ cho một trong hai người làm áp trại phu nhân! Ngươi nói có phải không, lão đại?"

"Haha, Hạng tử nói không sai, nếu các ngươi ngoan ngoãn nghe lời, thành thật theo bọn ta về trại, còn hầu hạ huynh đệ bọn ta thật tốt, lão tử sẽ cho các ngươi làm áp trại phu nhân." Nói rồi hắn càng đáng khinh nhìn Hàn Như Băng và Nam Cung Vân Hạm.

Mạnh Hiểu Dư ngồi trong xe ngựa nghe thấy những lời này, tức giận muốn lao ra xe ngựa giáo huấn đám người này một trận. Nhưng Hàn Như Sương lại ôm chặt eo nàng khiến nàng không thể ra ngoài.

"Dư nhi ngoan, đừng nháo, tỷ tỷ có thể giải quyết được những tên lưu manh này." Hàn Như Sương ôm chặt eo Mạnh Hiểu Dư, trấn an.

"Như Sương tỷ tỷ, tỷ đừng ôm ta, ta muốn ra ngoài nhìn mấy tên hỗn đản này." Mạnh Hiểu Dư dùng sức kéo tay trên eo mình.

"Tức phụ, ngươi nghe Hàn Như Sương đi! Đám tiểu tặc đó một mình Hàn Như Băng có thể giải quyết được, ngươi ngoan ngoãn nghe lời ở trên xe ngựa được không?" Linh Ngọc Nhi nhẹ nhàng trấn an Mạnh Hiểu Dư đang xù lông. Thật ra khi bọn sơn tặc chạy đến, Hàn Như Băng đã nhỏ giọng nói với các nàng không được để Mạnh Hiểu Dư ra khỏi xe ngựa.

Nhìn thấy Linh Ngọc Nhi và Hàn Như Sương đều khuyên mình đừng ra ngoài, Mạnh Hiểu Dư bắt đầu đáng thương nhìn Dạ Vô Song lạnh lùng không nói.

Dạ Vô Song nhìn thấy nàng như vậy lập tức mềm lòng, lên tiếng: "Nếu Hiểu Dư muốn ra xem vậy để nàng ra đi! Chỉ là đám sơn tặc thôi, không phải chuyện lớn gì. Hơn nữa ta sẽ bảo vệ nàng thật tốt."

Nghe Dạ Vô Song nói xong, Mạnh Hiểu Dư lập tức gật đầu đồng ý, quay đầu nhìn Hàn Như Sương và Linh Ngọc Nhi, làm nũng: "Như Sương tỷ tỷ, Ngọc Nhi, hai người để ta ra ngoài xem đi! Cùng lắm thì ta đảm bảo mình không động thủ, chỉ ở bên cạnh xem các ngươi động thủ là được, đối phương chỉ là sơn tặc mà thôi, bọn hắn không thể đả thương được ta, hơn nữa dù Dạ không bảo vệ được ta, không phải còn hai người sao? Như Sương tỷ tỷ và Ngọc Nhi lợi hại như vậy, khẳng định có thể bảo vệ ta không bị sơn tặc đả thương, đúng không?" Nói rồi nàng mong chờ nhìn Hàn Như Sương và Linh Ngọc Nhi.

Không đợi hai người lên tiếng, Dạ Vô Song đã bất mãn kéo Mạnh Hiểu Dư vào lòng, vẻ mặt nguy hiểm nhìn nàng: "Ngươi nói ta không bảo vệ được ngươi? Ngươi nói võ công của Hàn Như Sương và Linh Ngọc Nhi lợi hại hơn ta."

"Không, không có! Võ công của Dạ là lợi hại nhất, sao có thể không bảo vệ được ta?" Nhìn thấy ánh mắt bất mãn cùng lời nói của nàng. Mạnh Hiểu Dư lập tức ý thức mình nói sai nên lấy lòng đáp.

"Nhưng vừa rồi rõ ràng ngươi nói.....ưm." Dạ Vô Song còn chưa dứt lời đã bị Mạnh Hiểu Dư hôn ngắt ngang lời nàng. Nàng kinh ngạc khi Mạnh Hiểu Dư chủ động hôn mình, sau đó vui vẻ đè ót Mạnh Hiểu Dư, hôn sâu nàng.

Khi Dạ Vô Song mỹ mãn buông Mạnh Hiểu Dư ra, Mạnh Hiểu Dư đã thoáng thở gấp, nàng hơi bất mãn nhìn Dạ Vô Song, thầm nghĩ: "Vì sao mấy người này luôn thích hôn sâu? Hết người này đến người khác, chẳng lẽ các nàng không biết hôn như vậy rất mất hơi không?" Nghĩ rồi Mạnh Hiểu Dư thoáng nhìn Hàn Như Sương và Linh Ngọc Nhi đang đen mặt trừng mình và Dạ Vô Song. Mạnh Hiểu Dư lập tức hiểu bản thân vừa làm việc các nàng không vui. Nghĩ vậy, nàng liền rụt vào lòng Dạ Vô Song.

Dạ Vô Song vừa trải qua việc Mạnh Hiểu Dư lần đầu tiên chủ động hôn mình, hiện tại nàng lại rụt vào lòng mình nên vô cùng vui vẻ ôm Mạnh Hiểu Dư vào lòng, cúi đầu hôn lên vành tai nàng, không nhìn mặt hai người còn lại ngày càng đen hơn.

"Không phải Dư nhi muốn ra ngoài sao? Vậy xuống xe." Hàn Như Sương đen mặt nói với Mạnh Hiểu Dư được Dạ Vô Song đang hạnh phúc ôm vào lòng. Sau khi nói xong bản thân dẫn đầu nhảy xuống xe ngựa.

Linh Ngọc Nhi trừng Dạ Vô Song sau đó u oán nhìn Mạnh Hiểu Dư rồi theo Hàn Như Sương xuống xe ngựa.

Nhìn Hàn Như Sương và Linh Ngọc Nhi cùng xuống xe, Mạnh Hiểu Dư cũng muốn xuống theo. Vì thế nàng lấy tay Dạ Vô Song đang đặt bên hông mình ra, đi đến cửa xe ngựa nhưng lại bị Dạ Vô Song kéo lại ôm lấy nàng nhảy xuống. Sau đó buông Mạnh Hiểu Dư xuống, một tay ôm eo nàng, mang nàng đến chỗ của nhóm Hàn Như Băng.

Hàn Như Băng ngồi trước xe ngựa, mắt lạnh nhìn đám sơn tặc đang tự biên tự diễn. Trong đầu không ngừng tự hỏi. "Mình nên giải quyết đám này thế nào đây? Nên đánh cho bọn chúng một trận rồi ném trên đường để quan phủ đi qua thu dọn tàn cuộc hay nên để bọn chúng ngắm gà khỏa thân?" Khi nàng vẫn chưa quyết định được thì Hàn Như Sương đen mặt đi đến cạnh nàng, lạnh lùng nói: "Chỉ vài tên sơn tặc mà tỷ tỷ lại kéo lâu như vậy! Còn để bọn chúng ở đây miệng phun đầy phân."

"Ách." Nhìn muội muội chẳng những mặt đen mà bảo mình chậm chạp lại còn nói những lời th* t*c khiến Hàn Như Băng sửng sốt. Nhưng khi nhìn thấy Dạ Vô Song mỉm cười ôm eo Mạnh Hiểu Dư tức khắc hiểu được, nghĩ: "Đây là giận chó đánh mèo! Thật sự là giận chó đánh mèo!"

"Chết thật các huynh đệ, hôm nay vận đào hoa của chúng ta đến sao? Sao lại có nhiều mỹ nữ như vậy!" Tên lão đại nhìn thấy ba mỹ nữ mặt đáng khinh nói.

Hắn vừa nói xong một hòn đá đã bay đến đánh bay hai chiếc răng cửa của hắn.

"Muốn chết, vậy ta thành toàn cho ngươi." Linh Ngọc Nhi lạnh lùng nói, dứt lời, chân phải vừa động, thêm một hòn đá nhỏ bay đến tên lão đại. Xem ra Linh Ngọc Nhi cũng giận chó đánh mèo, hơn nữa còn giận chó đánh mèo không nhẹ.
 
Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ
Chương 118


Một tiếng "phanh" vang lên, tên râu xồm cầm đầu cầm khảm đao ngăn cản đá bay đến, sau đó hắn lắc tay bị tê vì cản đá, tức giận hô lớn với đám thủ hạ. "Các huynh đệ lên cho ta, bắt lấy đám nữ nhân thối này."

Tiếng tên râu xồm vừa dứt, đám thuộc hạ cầm đại đao lập tức vây quanh, giơ đại đao xông về phía nhóm Hàn Như Băng.

"Chú ý Dư nhi, đừng để nàng bị thương." Hàn Như Sương nhìn đám sơn tặc chen chúc đến, sắc mặt ngày càng lạnh, rút kiếm khỏi vỏ giải quyết một tên trước mặt, sau đó nói với Dạ Vô Song ở phía sau.

"Như Sương tỷ tỷ, ta không phải tiểu hài tử, không cần Dạ phải chú ý! Hơn nữa ta cũng rất lợi hại mà!" Mạnh Hiểu Dư đứng cạnh Dạ Vô Song nghe Hàn Như Sương nói lập tức bĩu môi phản bác. Nhưng lời phản bác của nàng không ai để tâm, Dạ Vô Song ôm lấy eo nàng, mang nàng thoát khỏi khu vực nguy hiểm.

"Dạ, ta không cần bảo hộ, ngươi đi giúp các nàng đánh sơn tặc đi!" Duỗi tay bẻ cánh tay Dạ Vô Song đang ôm mình, Mạnh Hiểu Dư bất đắc dĩ nói. Nàng nhu nhược vậy sao? Vì sao các nàng luôn xem mình là tiểu hài tử? Nàng rõ ràng không phải là tiểu hài tử mà. Hơn nữa nàng cũng có năng lực tự bảo vệ mình, không cần các nàng bảo vệ! Nếu mỗi lần đều là các nàng bảo vệ mình thì những nỗ lực muốn mạnh hơn của mình là vì sao?

"Ta biết." Dạ Vô Song nhàn nhạt nói. Nàng biết Mạnh Hiểu Dư không cần nàng bảo vệ, nàng cũng biết, đám sơn tặc này nếu không dùng thủ đoạn bẩn, Hiểu Dư của nàng sẽ có thể bảo vệ được mình. Nhưng biết là một chuyện, làm lại là chuyện khác, nàng hiểu suy nghĩ của nhóm Hàn Như Sương. Dù Hiểu Dư lợi hại đến mức không cần các nàng bảo vệ thì thế nào? Đây là cảm giác không hy vọng người mình yêu bị tổn thương. Dù biết nàng có thể tự bảo vệ mình nhưng vẫn không kìm được muốn bảo vệ nàng.

"Ta biết Hiểu Dư có thể tự bảo vệ mình nhưng dù vậy ta vẫn rất lo lắng sẽ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra! Hiểu Dư hãy thông cảm cho ta!" Dạ Vô Song nói.

"Thông cảm thì thông cảm! Nhưng....." Mạnh Hiểu Dư vẫn hơi bất mãn, nhưng không đợi nàng nói xong, Dạ Vô Song đã ngắt lời nàng.

"Nếu đã thông cảm vậy Hiểu Dư an tâm tiếp thu bọn ta không?" Dạ Vô Song cười dịu dàng, giọng sủng nịch hỏi Mạnh Hiểu Dư.

"Ân." Mạnh Hiểu Dư nghe vậy, đành phải gật đầu, sau đó đột nhiên nói với Dạ Vô Song. "Vân Hạm tỷ tỷ đâu? Tỷ ấy không biết võ!" Nói rồi nàng nôn nóng nhìn về hướng ban nãy của Nam Cung Vân Hạm. Nhìn thấy đám sơn tặc vây quanh nàng sắc mặt đau đớn đang nằm trên đất thì yên tâm, lúc này nàng nhớ đến Vân Hạm tỷ tỷ là Y Độc song tu. Dù không biết võ nhưng cũng không thể bị đám pháo hôi này bắt được.

"Yên tâm?" Nhìn Mạnh Hiểu Dư thở phào, Dạ Vô Song hơi chua, Mạnh Hiểu Dư quan tâm Nam Cung Vân Hạm như vậy thật khiến nàng không thoải mái! Nàng cũng chưa từng thấy Hiểu Dư quan tâm mình như vậy. Dạ Vô Song âm thầm bất mãn.

"Ừ, sao ta quên mất tuy Vân Hạm tỷ tỷ không biết võ nhưng y và độc thuật của nàng rất lợi hại! Đám quần chúng này sao có thể làm nàng bị thương! Vừa rồi là ta lo lắng quá mức!" Mạnh Hiểu Dư nghe Dạ Vô Song nói thì sửng sốt, sau đó gật đầu đáp.

"Nếu vậy, ngày nào đó để Như Mị tỷ thí với nàng!" Dạ Vô Song nghe thấy Mạnh Hiểu Dư khen Nam Cung Vân Hạm, càng khó chịu lẩm bẩm.

"Sao? Ngươi nói gì?" Vì Dạ Vô Song thì thầm rất nhỏ, Mạnh HIểu Dư luôn chú ý tình huống bên nhóm Hàn Như Băng, không chú ý đến lời của nàng.

"Không có gì." Dạ Vô Song bất mãn đáp, Hiểu Dư không hề chú tâm đến lời của mình!

"À!" Tuy không biết vì sao Dạ Vô Song bất mãn nhưng Mạnh Hiểu Dư cũng không chú ý chỉ "à" một tiếng. Sau đó tiếp tục nhìn về phía nhóm Hàn Như Băng đang đánh nhau với sơn tặc.

Không mất bao lâu, đám sơn tặc kể cả lão đại cũng bị nhóm Hàn Như Băng giải quyết. Nhìn đám sơn tặc nằm trên đất không ngừng k** r*n, Mạnh Hiểu Dư vui vẻ hoan hô muốn chạy đến nhưng đã bị Dạ Vô Song ôm eo ngăn cản.

"Giải quyết đám sơn tặc thôi mà mất nhiều thời gian như vậy, các ngươi quá chậm!" Dạ Vô Song ôm Mạnh Hiểu Dư, cất giọng nói với nhóm Hàn Như Băng cách đó không xa.

"Phải! Thật sự hơi chậm." Nghe Dạ Vô Song trào phúng, Hàn Như Băng không phản bác còn tán đồng, sau đó nhìn cánh tay đang ôm eo Mạnh Hiểu Dư của Dạ Vô Song nói: "Dù là vậy, ngươi cũng không cần như thế! Đang ghen tị sao?" Nói rồi Hàn Như Băng hơi cười.

"Ghen? Bổn điện chủ cần phải làm chuyện nhàm chán vậy sao?" Dạ Vô Song mặt lạnh đáp.

"Haha, một khi đã vậy, sao ngươi lại ôm tiểu gia hỏa không buông?" Hàn Như Băng cười hỏi.

"Dư nhi là của ta, ta không muốn buông thì không buông." Dạ Vô Song bá đạo nói.

"Nhưng nàng cũng là người yêu của chúng ta! Ngươi nói vậy, không thấy quá bá đạo sao." Hàn Như Băng híp mắt, giọng lạnh lùng khiến cho đám sơn tặc đang k** r*n không khỏi rùng mình.

"Vậy thì sao?" Dạ Vô Song hỏi.

"Không sao cả, chỉ muốn nói ngươi đừng quá mức mà thôi." Nói rồi Hàn Như Băng đá một khảm đao của đám sơn tặc về hướng Dạ Vô Song.

Nhìn đại đao bay đến chỗ mình, Dạ Vô Song xoay người, ôm Mạnh Hiểu Dư né tránh, nàng vốn tưởng rằng có thể tránh được nhưng lúc này, Hàn Như Băng lại nâng chân đá một hòn đá nhỏ về hướng đại đao khiến nó lệch hướng bay đến chỗ Dạ Vô Song.

Nhìn đại đao đổi hướng hung hiểm nhắm vào mình, Dạ Vô Song biết không thể dễ dàng tránh thoát, lập tức buông lỏng tay trên eo Mạnh Hiểu Dư, hơi dùng sức đẩy Mạnh Hiểu Dư đến nơi an toàn, sau đó vận khí chặn đại đao.

Mạnh Hiểu Dư bất ngờ bị Dạ Vô Song đẩy ra, suýt ngã nhưng sau đó Hàn Như Băng đã tiếp nàng, ôm vào lòng.

Hàn Như Băng ôm Mạnh Hiểu Dư vào lòng, cằm gác trên vai nàng, ánh mắt cười như không cười nhìn Dạ Vô Song đánh nát đại đao, nói: "Tiểu gia hỏa là người yêu của chúng ta, ngươi muốn độc chiếm thì không được đâu!" Dứt lời, không màng Dạ Vô Song tức đến bốc khói, ôm Mạnh Hiểu Dư đi về phía xe ngựa.

Ngẩng đầu nhìn Hàn Như Băng cười, lại thấy Dạ Vô Song mặt lạnh phía sau Hàn Như Băng, Mạnh Hiểu Dư bất đắc dĩ nghĩ: "Vì sao mình cảm thấy Như Băng tỷ tỷ ngày càng ấu trĩ vậy! Nhìn Dạ tức đến mặt lạnh rất vui sao?"

"A! Là cô?"

Khi Mạnh Hiểu Dư theo Hàn Như Băng đến xe ngựa, bỗng có một sơn tặc chỉ vào Mạnh Hiểu Dư kinh ngạc.

Người nói là Hạng tử từng bắt cóc Mạnh Hiểu Dư, hắn nhận ra nàng.

Theo tiếng kinh hô, nhóm Hàn Như Băng nhìn nam tử mặc bố y màu lam chỉ vào Mạnh Hiểu Dư. Lúc này Mạnh Hiểu Dư cũng chú ý đến hắn, nghĩ, mình biết hắn sao?

Nhưng không đợi nàng nghĩ xong, một tiếng kinh hô nữa đã ngắt ngang nàng.

"A! Sao cô cũng xuyên đến đây?" Tên cứng đầu bên cạnh Hạng tử kinh hô.

Mạnh Hiểu Dư nghe hắn nói xong, cẩn thận quan sát hai người này, sau đó tiếng kinh hô thứ ba xuất hiện.

------------------------------------
 
Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ
Chương 119


"A!!! Là hai tên hỗn đản các người." Nhận ra đây là hai tên sơn tặc lúc trước bắt cóc mình khiến mình xuyên qua. Mạnh Hiểu Dư kinh ngạc cùng phẫn nộ nói.

Hai người nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư phẫn nộ, không khỏi nuốt nước miếng, vốn nghĩ đến Mạnh Hiểu Dư sẽ thấy bọn hắn và nàng cùng là người xuyên không mà buông tha bọn hắn, dù sao vừa rồi bọn hắn cũng nghe nữ tử có gương mặt đáng yêu, tính cách tà ác khẽ nói với nữ tử áo vàng. "Chờ chúng ta rời đi, ngươi lấy bao dược cho bọn chúng quy thiên, như vậy có thể vì dân trừ hại." Lúc ấy tên cứng đầu nhất và Hạng tử gần các nàng nghe thấy không khỏi run rẩy mà hai người còn nhìn thấy nữ tử áo vàng gật đầu khiến bọn hắn hoảng sợ không thôi, theo bản năng muốn đào tẩu nhưng hai người đã bị nữ tử dùng kiếm cắt đứt gân chân, không thể bò dậy để đào tẩu. Khi cả hai đang tuyệt vọng, bọn hắn đã thấy một gương mặt rất quen mắt, trải qua một phen không ngừng động não, cuối cùng Hạng tử nhớ được thiếu nữ này không phải là người bọn hắn bắt cóc rồi cùng rơi xuống với vực sao?

Hai người nhận ra Mạnh Hiểu Dư, trong lúc vui vẻ cho rằng Mạnh Hiểu Dư sẽ cầu tình thay mình để các mỹ nữ có vũ lực lớn kia buông tha huynh đệ bọn hắn. Nhưng khi nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư phẫn nộ thì bọn hắn cảm giác có phải mình sai rồi không? Vì có quan hệ với Mạnh Hiểu Dư, các mỹ nữ khác đều nhìn hai huynh đệ, ánh mắt lạnh lẽo đông chết người.

"Tiểu gia hỏa, ngươi biết bọn hắn sao?" Hàn Như Băng thắc mắc khi nào thì Mạnh Hiểu Dư biết hai tên sơn tặc. Mọi người nghe nàng hỏi cũng khó hiểu nhìn Mạnh Hiểu Dư.

Mà Mạnh Hiểu Dư thì vẫn phẫn nộ nhìn hai người, cặm giận nói: "Đâu chỉ biết! Nếu không phải do hai tên hỗn đản này bắt cóc ta khiến ta cùng bọn hắn rơi xuống vực thì ta cũng sẽ không xui xẻo xuyên đến cổ đại hư cấu không có trong lịch sử này. Vậy thì thôi đi, nếu ta không xuyên đến đây, ta vẫn sẽ có thể nhìn thấy ba mẹ yêu thương ta." Mạnh Hiểu Dư càng nói càng giận. "Như Băng tỷ tỷ, tỷ nói xem ta có thể không quen biết bọn hắn không?"

Nghe thấy những lời này, ngoài tỷ muội Hàn Như Băng, ba người còn lại đều khó hiểu: "Nàng đang nói gì vậy? Cái gì mà xuyên qua! Rồi hư cấu! Vì sao ta nghe không hiểu gì cả!" Ba người không khỏi thầm nghĩ.

Tỷ muội Hàn Như Băng biết Mạnh Hiểu Dư không thuộc về thế giới này nên biết được nguyên nhân nàng giận. Vì thế không khỏi thầm than: "Thì ra hai người này đến cùng nơi với tiểu gia hỏa (Dư nhi)! Hơn nữa theo lời nàng, hai tên này chính là đầu sỏ gây tội! Nếu đã vậy, mình có nên đến cảm tạ cả hai không? Dù sao nếu không có hai người, tiểu gia hỏa (Dư nhi) cũng sẽ không đến bên cạnh các nàng." Nghĩ vậy, tỷ muội Hàn Như Băng rất muốn đến cảm ơn hai tên đang nằm trên đất. Nhưng cũng chỉ nghĩ thôi vì dù sao Mạnh Hiểu Dư còn đang tức giận. Nếu làm vậy Mạnh Hiểu Dư nhất định sẽ giận lây các nàng, các nàng không cần làm chuyện ngu ngốc như vậy. Nghĩ rồi hai người không hẹn cùng gật đầu.

"Ai nha, cô hai à, lúc trước vì tình thế cấp bách nên chúng tôi mới bắt cóc cô, vốn không phải cố ý, cầu cô đại nhân không chấp tiểu nhân tha cho hai anh em chúng tôi! Hơn nữa chúng tôi đã gặp báo ứng! Từ lúc xuyên đến đây, ban đầu là suýt đói chết nhưng sau đó buộc nhận tên râu xồm kia làm đại ca rồi làm sơn tặc! Vậy thì thôi đi, sau khi làm sơn tặc, chúng tôi chưa từng có ngày lành nào! Mỗi ngày bị bắt đi cướp rồi phải đề phòng quan phủ bắt người." Nghe Mạnh Hiểu Dư nói, nhìn thấy gương mặt phẫn nộ của nàng, tên cứng đầu lập tức khóc lóc kể lể.

Mạnh Hiểu Dư nghe thấy, mặt lạnh vô tình hừ một tiếng nói: "Vậy thì liên quan gì đến tôi? Lúc trước nếu không phải hai người đoạt lấy túi của người ta, sao có thể như ngày hôm nay? Đây là quả báo của mấy người." Nói rồi Mạnh Hiểu Dư tức giận xoay người lên xe ngựa. Không để tâm đến hai tên đang xin tha. Mạnh Hiểu Dư rất giận, nếu không phải hai người này thì sao mình có thể vĩnh viễn không nhìn thấy được người thân yêu thương mình.

Nhớ đến người nhà, mũi của Mạnh Hiểu Dư đau xót, nước mắt rơi xuống. Hai tỷ muội Hàn Như Băng nhìn thấy nàng khóc thì đau lòng. Hàn Như Sương ôm nàng vào lòng. "Dư nhi đừng khóc, ngươi còn có bọn ta!" Biết Mạnh Hiểu Dư nhớ nhà, Hàn Như Sương khẽ an ủi.

Nhìn thấy ba người lên xe ngựa, nhóm Nam Cung Vân Hạm lại không vội theo sau. Lúc này các nàng rất có hứng thú với cuộc đối thoại của Mạnh Hiểu Dư và hai tên sơn tặc này.

"Các ngươi đã từng bắt cóc Hiểu Dư?" Tuy rằng không hoàn toàn hiểu bọn họ nói gì nhưng các nàng nghe hiểu Mạnh Hiểu Dư nói bọn hắn bắt cóc nàng khiến nàng không thể gặp lại phụ mẫu mình yêu thương. Nhớ đến sắc mặt bi thương của Mạnh Hiểu Dư khi nói, Dạ Vô Song càng lạnh lùng nhìn hai người.

"Lúc trước bọn ta cũng không phải cố ý!" Hai người bị ánh mắt lạnh băng nhìn, vội lên tiếng.

"À? Vậy là cố tình?" Linh Ngọc Nhi nói, khi nói nàng đoạt kiếm trong tay sơn tặc, một kiếm chém đứt gân đùi phải của tên cứng đầu.

"A!!!" Hắn hét la thất thanh.

"Bọn ta thật sự không cố ý, lúc đó tình huống khẩn cấp, nếu bọn ta không bắt cóc nàng làm con tin, bọn ta rất có thể bị cảnh sát bắt ngồi tù!" Nhìn tên cứng đầu đau đớn bên cạnh, Hạng tử vội nói.

Vừa dứt lời, mặt ba người càng lạnh hơn. Tuy các nàng không biết cảnh sát là gì nhưng lại hiểu ngồi tù, nhờ chữ ngồi tù này không khó để đoán cảnh sát là gì.

"Cho nên ý ngươi là vì không muốn bị quan phủ bắt nên đã bắt cóc tiểu Dư nhi?" Nam Cung Vân Hạm lạnh lùng hỏi. Nàng rất tức giận với hai kẻ đã tổn thương Mạnh Hiểu Dư. Trong lòng nàng, tiểu Dư nhi là trân bảo, dù là ai cũng không thể tổn thương. Nên nàng nhất định phải cho hai người này trả giá đắt.

Ống tay áo run lên, hai viên thuốc viên màu đen rơi vào lòng bàn tay, nàng lạnh lùng nắm cằm hai người, đút mỗi người một viên, sau đó xoay người lên xe ngựa.

Nhìn thấy nàng rời đi, Linh Ngọc Nhi ném kiếm trong tay, sau đó cũng về xe ngựa. Nhưng khi nàng xoay người, tiếng hét thất thanh lại vang lên. Nàng đã ném thanh kiếm vào đùi phải của Hạng tử, thầm nghĩ: "Vừa lúc mỗi người một kiếm, đây là trừng phạt vì đã tổn thương tức phụ của ta."

Dạ Vô Song đứng đó không chịu nổi tiếng la thất thanh của Hạng tử, nàng nhăn mày, giây tiếp theo, tiếng la tức khắc im bặt. Nhìn Hạng tử ngừng la, không hề tức giận nằm trên đất, nàng cong môi cười lạnh, sau đó rút kiếm trên đùi phải của hắn, vung lên, cổ tên cứng đầu lập tức thấy máu, không đến một phút, hắn cũng ngã xuống đất.

Nàng ném kiếm xuống, đi về phía xe ngựa. Nàng sẽ không thủ hạ lưu tình với những kẻ tổn thương bảo bối của mình. Tuy rằng Nam Cung Vân Hạm và Linh Ngọc Nhi cũng không lưu tình nhưng với giáo chủ ma giáo như nàng thì bọn hắn còn sống đã là thủ hạ lưu tình mà nàng trước nay không thủ hạ lưu tình với người mình ghét.
 
Back
Top Bottom